Chương 2637 Súng thần
Tuy rằng đã lâu không gặp, nhưng Triệu Ngọc biết bia bắn này mà xuất hiện có nghĩa là gì!Đây là máy báo động khẩn cấp phát ra cảnh báo, có kẻ đang ở xa dùng súng ngắm chĩa vào mình…
Điểm sáng trên bia bắn đang dần tiếp cận hồng tâm. Triệu Ngọc biết, khi điểm sáng nhắm ngay hồng tâm thì cũng là lúc quân địch nổ súng!
Vì thế, hắn nhanh chóng mặc áo chống đạn tàng hình lên người, bảo vệ cho mình trước.
Ngay sau đó, chỉ trong nháy mắt điểm sáng nhắm hồng tâm, hắn đột ngột cúi đầu rồi lập tức chạy ra khỏi phía sau rương gỗ.
Phập!
Một cái ống chích cắm phập vào rương gỗ!
À…
Triệu Ngọc lập tức hiểu ra, kẻ địch không muốn mạng của mình mà là muốn khiến mình bị hôn mê!
Chuyện này…
Có lẽ là trước kia, Triệu Ngọc đã chuẩn bị sẵn cho ngày hôm nay rồi, hắn đã lập kế hoạch là một ngày nào đó khi trực tiếp giao phong với kẻ địch, hắn sẽ dứt khoát tương kế tựu kế, đầu tiên để kẻ địch bắt được mình, sau đó tìm hiểu nguồn gốc, xem rốt cuộc kẻ kế nhiệm thần bí kia là ai?
Thế nhưng…
Bây giờ xem ra, dường như không thích hợp lắm.
Bởi vì, bây giờ hắn không phải đang chiến đấu một mình, Lee Bon Seong bên cạnh và tên áo đen có bản lĩnh cao cường kia đang chiến đấu kịch liệt, lỡ như kẻ địch lấy mạng Lee Bon Seong thì phải làm sao bây giờ?
Dù sao cũng không thể để lão Lee hy sinh không công chứ?
Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc đành phải từ bỏ kế hoạch A, dùng kế hoạch B.
Đương nhiên, kế hoạch B chẳng có hàm lượng kỹ thuật gì cả, tôn chỉ chính là đánh bẹp kẻ địch, bắt lấy người sống, sau đó nghiêm hình bức cung…
Nhưng mà…
Triệu Ngọc vẫn còn một kế hoạch khác, hắn phát hiện bia bắn trong đầu lại xuất hiện, hiển nhiên kẻ địch lại định bắn tiếp.
Được rồi!
Triệu Ngọc nhanh chóng lướt qua một đống đồ vật linh tinh, trốn phía sau một chiếc xe nhỏ, thế là tay súng bắn tỉa không thể làm gì được mình cả!
Mà giờ khắc này, Triệu Ngọc đã tìm ra được vị trí của tay súng bắn tỉa, gã đang ở trên nóc một tòa nhà cũ đối diện với cổng sân sau của phòng hòa nhạc.
Đứng ở nơi đó có thể nhìn thấy rõ cả sân sau của phòng hòa nhạc.
Qua cửa kính của chiếc xe nhỏ, Triệu Ngọc nhìn về phía nóc nhà, quả nhiên nhìn thấy một người đang nằm úp sấp ở đó.
Lúc này, tên kia thấy Triệu Ngọc tránh né ở phía sau ô tô, không ngờ lại thay đổi họng súng, chĩa ngay về phía Lee Bon Seong đang đánh nhau!
Chết tiệt!
Triệu Ngọc trừng mắt, muốn cho Lee Bon Seong sử dụng một cái áo chống đạn tàng hình, nhưng bất đắc dĩ vì mình cách Lee Bon Seong quá xa. Hơn nữa, hắn không dám chắc áo chống đạn có phòng ngự được ống chích không?
Mà lúc này, Lee Bon Seong vẫn còn quay cuồng đánh nhau với người áo đen trên mặt đất, động tác của ai cũng sắc bén hung mãnh, trông hỗn loạn nhưng thực ra lại tràn đầy sát khí, chiêu nào cũng đe dọa được đối phương!
Không được!
Triệu Ngọc sốt ruột, chỉ có thể hô to với Lee Bon Seong: “Lão Lee! Có tay súng bắn tỉa đấy! Né đi!”
Triệu Ngọc vừa hô lên, Lee Bon Seong nhất thời ý thức được nguy hiểm, nhanh chóng cuộn mình giãy khỏi sự trói buộc của người áo đen rồi lăn một vòng!
Kết quả, ngay tại lúc hắn ta vừa mới lăn một cái thì tay súng bắn tỉa cũng bắn ngay, ống chích vừa khéo bắn vào ngực người áo đen.
Phụt!
Người áo đen không kịp chửi đổng, trực tiếp miệng sùi bọt mép, ngất đi…
Ôi trời ạ!
Triệu Ngọc trừng mắt, không ngờ tác dụng của thuốc lại nhanh như vậy, thật thần kỳ.
Lee Bon Seong tuy đã tránh thoát một kiếp, nhưng hắn biết mình vẫn đang trong tình thế nguy hiểm, đành phải ra sức chạy về phía đỗ ô tô ở sân sau.
Mà ngay vào thời khắc đó, vài tên áo đen lại chạy ra khỏi cửa sau của phòng hòa nhạc, ai cũng cầm súng, vừa xuất hiện đã lập tức vọt về phía Lee Bon Seong.
Lee Bon Seong nhảy lên nhảy xuống vài cái rồi trốn được phía sau chiếc xe.
Thế là tương đương với việc bọn họ đã bị địch tấn công từ hai phía, không còn đường rút lui.
Nhưng Triệu Ngọc cũng không phải tay không mà đến.
Tới lúc này, hắn không còn phải kiêng dè gì nữa, nhanh chóng sử dụng một cái ống nhắm vạn năng trân quý, sau đó giơ tay lập tức bắn mấy gã áo đen kia!
Triệu Ngọc mà được buff lên thì đúng là không phải hạng vừa, sau hai phát súng, hai gã áo đen hự một tiếng rồi ngã quỵ!
Mấy tên áo đen khác lúc này mới ý thức được Triệu Ngọc lợi hại, nhanh chóng đổi hướng họng súng, vọt về phía Triệu Ngọc.
Thế nhưng Triệu Ngọc có áo chống đạn nên không hề cố kỵ gì, hắn lại bắn thêm hai phát rất chuẩn và sắc bén, khiến hai gã áo đen nữa phải gục xuống.
Thế là chỉ còn lại một tên áo đen, người nọ nhìn thấy Triệu Ngọc hung mãnh như vậy nên nhanh chóng núp vào.
Ngay tại lúc Triệu Ngọc nổ súng, bia bắn tàng hình kia lại xuất hiện trong đầu, hiển nhiên, tay súng bắn tỉa lại đang chĩa họng súng về phía hắn.
Triệu Ngọc cười nhạt, sử dụng 2500 điểm tích lũy Kỳ Ngộ, tăng độ nhanh nhẹn của ống nhắm vạn năng lên hai cấp, sau đó xoay người lại, bắn liên tục hai phát về phía tay súng bắn tỉa!
Triệu Ngọc và tay súng bắn tỉa cách nhau hơn 200 mét, súng lục rất khó bắn được xa như thế, càng không nói đến phải khống chế sao cho chính xác.
Nhưng mà kỳ tích vẫn không thể tránh né mà xảy ra, dưới hai phát súng, tay súng đang tấn công trên nóc nhà lập tức lệch người, vai gã trúng một phát đạn, súng ngắm cũng rơi từ trên cao xuống…
Sau đó, Triệu Ngọc xoay người lại, ngắm ngay về phía kẻ địch cuối cùng, tên kia đã trốn phía sau ô tô, Triệu Ngọc thì trực tiếp bắn về phía cửa kính ô tô.
Phụt!
Viên đạn lao ra, bắn thủng thủy tinh, bay sát qua đầu của tên địch kia.
Á!
Kẻ địch sợ tới mức nằm úp sấp xuống mặt đất, Triệu Ngọc cũng đồng thời nằm sát xuống đất, bắn ra một phát cuối cùng, tên địch kia lập tức hự một tiếng, bị trúng đạn!
Nhưng dựa vào nguyên tắc giữ lại người sống, Triệu Ngọc vẫn không bắn chết gã mà chỉ bắn trúng vai của gã.
Thế là Triệu Ngọc chỉ dựa vào một khẩu súng đã một hơi giải quyết tất cả kẻ địch ở đây!
Khẩu súng lục mà Lee Bon Seong cho hắn vừa hay tám viên, lúc này đã bắn hết sạch.
Sau khi nhìn thấy biểu hiện thần kỳ của Triệu Ngọc, Lee Bon Seong thực sự choáng váng, hắn ta đã gặp không ít kẻ trâu bò rồi, nhưng dù có tính cả hắn ta đi nữa, cũng chưa thấy ai bưu hãn nghịch thiên đến thế!
Thậm chí đã không thể dùng bốn từ “bắn súng như thần” để hình dung nữa rồi…
Trước kia, Lee Bon Seong biết Triệu Ngọc là người có bản lĩnh, lại không ngờ bản lĩnh lại lớn đến mức thái quá như thế…
“Này, còn thất thần làm gì nữa?” Triệu Ngọc hô to về phía Lee Bon Seong: “Mau bắt người sống để hỏi cho rõ đi! Cảnh sát sắp tới rồi đấy!”
À…
Lee Bon Seong lúc này mới định thần lại, nhanh chóng vọt tới gần tên địch bị bắn trúng bả vai, nhấc chân đá văng khẩu súng lục của gã đi…
Nhưng mà cứ như ứng nghiệm vậy, Lee Bon Seong còn chưa kịp có thêm động tác nào thì một chiếc ô tô đột nhiên phá cửa chính ở sân sau ra, vọt về phía hai người bọn họ.
Dấu hiệu trên xe ô tô rõ ràng là “police”, hiển nhiên là cảnh sát địa phương.
“Chết tiệt! Chạy mau! Chạy mau đi lão Lee!” Thấy tình thế không ổn, Triệu Ngọc vừa cúi người nhặt khẩu súng lục của kẻ địch lên, vừa xua tay với Lee Bon Seong, ra hiệu cho hắn ta nhanh chóng chạy vào phòng hòa nhạc để tránh né.
Nhưng mà hắn vừa mới vươn tay mở cửa sau của phòng hòa nhạc ra thì một tấm lưới lớn chợt tung ra từ bên trong cánh cửa!
Tấm lưới lớn kia tung ra cực kỳ nhanh, Triệu Ngọc không kịp có bất cứ phản ứng nào, lập tức bị tấm lưới lớn trùm lên!
Cái lưới này dường như được làm bằng kim loại, sau khi Triệu Ngọc bị mắc vào, nó còn rung xịch xịch lên, không ngờ còn mang theo điện!!
Xẹt xẹt! Xẹt xẹt!
Dòng điện tràn qua, Triệu Ngọc giãy giụa, mặc dù hắn đã tự động mở cột thu lôi tàng hình, sẽ không bị điện giật ngất, thế nhưng tấm lưới lớn bằng kim loại này cực kỳ rắn chắc, hắn không thể giãy ra được…