← Quay lại trang sách

Chương 2638 Mục tiêu của tôi

Sáu giờ sáng, một cơn mưa nhẹ lại bắt đầu rơi tí táchTrong trại tạm giam ở Vân Châu, đặc biệt là ở phòng thẩm vấn có tiếng kim loại vang lên, nghi phạm Trương Thế Hùng bị đưa lên ghế để nhận thẩm vấn.

Lúc này, bởi vì lấy được chứng cứ quan trọng nên Miêu Anh và Ngô Tú Mẫn tự mình xử lý công tác thẩm vấn.

Lời dạo đầu theo lệ nhìn thì có vẻ đơn giản, nhưng trên thực tế lại chỉ là bước đệm cho khâu thẩm vấn quan trọng sắp triển khai.

“Trương Thế Hùng, tôi hỏi lại anh một lần nữa” Thấy đã đến thời cơ, Miêu Anh hỏi thẳng: “Vào tối ngày 14 tháng này, anh có gặp Trương Khải Nhạc không?”

“Không!” Trương Thế Hùng không chút nghĩ ngợi đã trả lời: “Tôi nói rồi, tôi không quen biết người phụ nữ kia, tại sao các cô cứ không tin tôi chứ?”

“Vậy vào đêm ngày 15, anh có chắc là mình không hề đến Thần Dương Cư?” Miêu Anh lại hỏi.

“Đúng vậy, các cô đã hỏi nhiều lần lắm rồi!” Trương Thế Hùng có vẻ tức giận nói: “Tôi đến Thần Dương Cư làm gì chứ?”

“Vậy… Trương Thế Hùng, tôi hỏi anh” Miêu Anh lại hỏi: “Anh đã nghe nói đến ba chữ La Phù Đạo bao giờ chưa?”

“Chưa, tôi cũng đã trả lời vấn đề này rồi, tôi không hề nói dối, tôi không hề biết gì về chuyện của cô tôi cả!” Trương Thế Hùng nói: “Nếu tôi mà biết trong hầm rượu chôn người chết thì tôi… tôi đâu dám sống ở đó chứ!? Tôi đâu có bị điên? Cô cảnh sát à, các cô đã nhốt tôi lâu như vậy rồi, các cô có biết chuyện này sẽ gây ảnh hưởng lớn đến tôi, đến gia đình của tôi thế nào không?”

“Tôi không ra ngoài được” Trương Thế Hùng kích động nói: “Các đồng nghiệp của tôi sẽ nhìn tôi như thế nào? Cho dù có thể chứng minh sự trong sạch của tôi, bọn họ cũng sẽ coi tôi như tội phạm giết người thôi! Còn cả cha mẹ tôi nữa, chuyện thi thể rõ ràng đều do cô tôi làm, không hề liên quan gì đến cha mẹ tôi hết! Giờ thì xong rồi, nhà chúng tôi về sau còn mặt mũi đâu gặp người ta nữa? Làm sao có thể tiếp tục sống ở Vân Châu…”

“Hừ, Trương Thế Hùng, anh quan tâm nhiều chuyện quá nhỉ” Miêu Anh lạnh lùng nói: “Tôi thấy anh đã suy nghĩ nhiều rồi! Anh vẫn nên quan tâm đến mình trước đi, nếu anh không liên quan gì đến vụ án thì tại sao chúng tôi phải giam anh lâu như vậy chứ?”

“Anh còn nói là anh không biết Trương Khải Nhạc, cũng không hề đến Thần Dương Cư đúng không?” Miêu Anh nhấn mạnh: “Anh thật sự xác định rằng trong ngõ nhỏ có nhiều ô tô đỗ như vậy, sẽ không có chiếc nào sử dụng camera hành trình để quay lại anh sao?”

“Trương Thế Hùng, người xưa có câu, muốn người ta không biết thì mình đừng làm, chuyện mà anh đã gây ra, anh đừng mong giấu giếm nổi!” Miêu Anh ra hiệu cho Ngô Tú Mẫn mở máy tính bảng ra, đồng thời nói: “Có lẽ anh đã tiến hành khảo sát cẩn thận từ lâu, tự nhận là kế hoạch của mình hoàn mỹ không chút sơ hở, nhưng mà… Lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt, anh có thể quản được mặt đất, lại không quản được bầu trời, anh vẫn nên xem đoạn video này đi…”

Lúc Miêu Anh nói chuyện, Ngô Tú Mẫn đã đặt máy tính bảng ở trước mặt Trương Thế Hùng, hơn nữa còn bật một đoạn video trên màn hình ra.

“Đây là đoạn video được quay bởi một chiếc flycam” Miêu Anh nói: “Mốc thời gian được ghi rất rõ ràng rồi, anh tự xem đi! Anh biết không? Chiếc flycam là của hàng xóm nhà anh, dùng để quay lén các đoạn video bất nhã ở khách sạn Shangri-La, bởi vì hoạt động đêm muộn nên flycam luôn bật chức năng camera hồng ngoại! Dù là chỗ tối không có ánh sáng, vẫn có thể bị nó quay lại rõ ràng!”

“A… A…”

Trong nháy mắt khi Trương Thế Hùng nhìn thấy đoạn video, hắn ta run rẩy như bị sấm đánh vậy, hai mắt trừng to đến mức đỏ lên, kinh ngạc như thể hồn bay trên trời!

Trong đoạn video, vừa hay quay đến cảnh tượng quan trọng.

Lúc ấy, cửa sau của Thần Dương Cư đã mở ra, Trương Thế Hùng ôm một người phụ nữ theo kiểu ôm công chúa, bước vào sân sau của Thần Dương Cư…

Cạch!

Đoạn video ngừng lại

Bởi vì lúc ấy flycam chỉ chợt lóe mà qua nên thời lượng của video chỉ vỏn vẹn khoảng chục giây mà thôi.

Nhưng mà nội dung của hơn mười giây này đã phủ định tất cả những lời khai trước đó của Trương Thế Hùng.

“Trương Thế Hùng, anh hãy nhìn thật kỹ” Miêu Anh nhắc nhở: “Ngưỡng cửa sau của Thần Dương Cư khá cao, khi ôm Trương Khải Nhạc vào, anh đã bị vấp một cái, nên động tác của anh nghiêng lệch rất rõ ràng! Cho nên, anh không cần phải nghi ngờ tính xác thực của video này đúng không?”

Giờ khắc này, Trương Thế Hùng đã không nói nên lời, cả người hắn ta run rẩy, môi trắng bệch, ánh mắt cũng dần dần lộ ra vẻ tuyệt vọng.

Thế nhưng, dường như hắn ta vẫn còn muốn giãy giụa thêm, nói: “Chuyện này… chuyện này có thể chứng minh được gì chứ!? Tôi… Tôi chỉ là…”

Rầm!

Miêu Anh đập bàn đúng lúc, khiến Trương Thế Hùng sợ tới mức lại giật thót một cái!

“Trương Thế Hùng, anh còn muốn ngụy biện cái gì nữa?” Miêu Anh chất vấn: “Chỉ bằng đoạn video này thôi, cũng đã phủ định tất cả lời khai của anh rồi! Anh chẳng những quen biết Trương Khải Nhạc mà còn bắt cóc cô ta nữa! Anh chẳng những bắt cóc cô ta mà còn mang nạn nhân vào Thần Dương Cư! Đoạn video này không chỉ có thể chứng minh những điều đó mà còn đủ để chứng minh rằng anh là hung thủ đã sát hại Trương Khải Nhạc, anh chính là sát thủ bồn tắm đỏ! Anh còn gì để nói nữa?”

“Tôi… Tôi…” Trương Thế Hùng muốn cố ngụy biện, nhưng cũng ý thức được mọi thứ đã mất, nhất thời ngồi phịch xuống ghế thẩm vấn.

“Trương Thế Hùng” Ngô Tú Mẫn tiếp lời: “Anh hãy xem kỹ video đi, anh đã đeo một chiếc ba lô, trong đó đựng thứ gì thì chính anh biết rõ! Chứng cứ vô cùng xác thực, anh không có bất cứ lý do gì để nói xạo đâu!”

“Tôi… Tôi…” Ánh mắt Trương Thế Hùng đã lộ ra vẻ tuyệt vọng. Thế nhưng, hắn ta vẫn đờ đẫn co quắp ngồi đó, vẫn chưa nhận tội.

Kế tiếp, Miêu Anh và Ngô Tú Mẫn triển khai tấn công mạnh vào tâm lý, điên cuồng đánh vào Trương Thế Hùng.

Mãi đến hơn hai tiếng sau, phòng tuyến tâm lý của Trương Thế Hùng mới hoàn toàn suy sụp, hắn ta lập tức òa khóc, nói với vẻ uất ức: “Tôi chỉ bị ép, tôi chỉ bị ép thôi… Hu hu hu! Ả phụ nữ kia đã vũ nhục tôi, cô ta đáng chết, cô ta đáng chết… Hu hu hu!”

Thấy Trương Thế Hùng cuối cùng cũng nhả ra, Miêu Anh và Ngô Tú Mẫn mới cùng nhẹ nhàng thở ra.

Ngô Tú Mẫn lập tức khuyên nhủ: “Trương Thế Hùng, anh hãy bình tĩnh trước đã, dù kết quả thế nào thì anh vẫn nên kể ra chuyện của anh đi! Trương Khải Nhạc đã đắc tội anh như thế nào?”

“Hu hu…” Trương Thế Hùng khóc lóc thảm thiết, hắn ta lau nước mũi nước mắt và nói: “Không chỉ Trương Khải Nhạc mà còn cả bạn gái của tôi nữa… Bọn nó… bọn nó đều cùng một giuộc như nhau cả… Hu hu…”

“Ồ?” Miêu Anh trừng to mắt, lập tức hiểu ra, vội vàng đứng lên hỏi: “Trương Thế Hùng, ý anh là người mà anh vốn muốn giết không phải Trương Khải Nhạc đúng không? Anh vốn dĩ muốn giết bạn gái cũ!?”

“Hả?” Nghe thấy suy đoán này, Ngô Tú Mẫn cũng cảm thấy cực kỳ bất ngờ.

Nhưng Trương Thế Hùng nhanh chóng gật đầu thừa nhận: “Đúng thế, ngay từ đầu tôi không định giết Trương Khải Nhạc, tôi và cô ta đã rất lâu rồi không liên lạc với nhau, nếu không phải tình cờ gặp được đêm đó thì vốn dĩ đã không… đã không thành ra như vậy rồi… Hu hu…”

Thấy Trương Thế Hùng không ngừng khóc, Ngô Tú Mẫn đành phải đưa cho hắn ta một chiếc khăn tay, hơn nữa còn an ủi hắn ta vài câu, hắn ta mới bình tĩnh hơn nhiều.

“Đúng vậy…” Trương Thế Hùng bình tĩnh nói: “Bạn gái của tôi ngại bần yêu phú, không để ý đến tình cảm bao nhiêu năm qua mà từ bỏ tôi, à không, phản bội tôi! Tôi ghi hận cô ta, cho nên tôi muốn dùng bồn tắm đỏ để giết chết cô ta, khiến cô ta phải trả giá đắt cho hành vi ti tiện của mình! Cho nên, tôi đã tỉ mỉ chuẩn bị hơn một tháng, nhưng kết quả là tôi… tôi lại giết một người khác…”