← Quay lại trang sách

Chương 2639 Khinh thường người ta

Roẹt roẹt!Dòng điện lóe lên trong lưới kim loại, Triệu Ngọc lăn lộn qua lại, dùng sức giãy giụa.

Thế nhưng lưới kim loại dần co chặt lại, hắn gần như không thể động đậy.

Trong nháy mắt ấy, một ý định hiện lên trong đầu Triệu Ngọc, đó là tiếp tục chấp hành kế hoạch ban đầu của mình, dứt khoát giả vờ bất tỉnh cho xong.

Đợi kẻ địch bắt lấy mình, rồi dựa vào đạo cụ cường đại để tiến hành nghịch tập, thế là có thể biết được danh tính của kẻ kế nhiệm!

Thế nhưng khi dòng điện lóe lên, hắn nhìn thấy chiếc xe cảnh sát ban nãy lao tới, giờ đã phóng về phía Lee Bon Seong.

Cửa xe cảnh sát mở ra, bên trong có rất nhiều người mặc đồ đen cầm súng trường.

Đáng chết!

Triệu Ngọc khẩn trương, hắn lo những kẻ này muốn lấy mạng Lee Bon Seong, lỡ như bọn họ bắn chết Lee Bon Seong thì mình chắc chắn sẽ rất áy náy.

Hết cách rồi, nếu không thể giả vờ bất tỉnh thì dứt khoát dùng bạo lực đi!

Vì thế, Triệu Ngọc nhanh chóng sử dụng đạo cụ truyền thống, đầu tiên là dùng thiết bị cách điện để chặn dòng điện, khiến lưới kim loại không còn co chặt nữa.

Đồng thời, hắn còn sử dụng một viên thuốc bổ sung năng lượng, khiến sức mạnh của mình tăng lên gấp đôi.

Ngay sau đó, hắn bắt đầu giãy ra khỏi lưới kim loại bằng bạo lực, nhưng tiếc nuối là không biết lưới kim loại được làm từ chất liệu gì mà lại có độ dẻo dai nhất định, Triệu Ngọc giãy mấy lần, lại phát hiện sức mạnh của mình không có chỗ để phát huy!

Hết cách, hắn chỉ có thể thử đạo cụ khác, vừa tiếp tục giãy giụa, vừa rút con dao găm ra khỏi ống quần.

Khanh khách…

Hắn dùng dao găm đâm vào lưới kim loại mấy cái, lại phát hiện lưới kim loại rất cứng, dao găm căn bản không cắt nổi!

Nhưng mà chút khó khăn ấy vẫn không làm khó được Triệu Ngọc, Triệu Ngọc có một đạo cụ tên là máy mài vũ khí tàng hình, sau khi sử dụng có thể tăng độ sắc bén của công cụ!

Vì thế, hắn nhanh chóng sử dụng đạo cụ lên dao găm!

Sau khi sử dụng xong, con dao găm ngay lập tức chém sắt như chém bùn, Triệu Ngọc không cần tốn nhiều sức lực đã lập tức cắt được một lỗ trên lưới kim loại điện rồi chui ra.

Tốc độ của Triệu Ngọc không chậm, trước sau chỉ mất chưa đến một phút đồng hồ.

Thế nhưng, khi hắn lợi dụng đạo cụ nghịch thiên chui ra khỏi lưới điện thì lại phát hiện tất cả kẻ địch vừa xuất hiện ban nãy vậy mà đều đã biến mất rồi!

Không chỉ người áo đen bẫy Triệu Ngọc bằng tấm lưới điện mà còn cả chiếc xe cảnh sát kia, cùng với kẻ địch trên xe, thậm chí ngay cả những người qua đường trước đó cũng đều biến mất rồi!

Không phải chứ?

Triệu Ngọc cực kỳ hoảng sợ, hắn nhìn thấy một đống bừa bộn cùng với nhiều vết máu trên mặt đất, thế nhưng một người cũng không có, hắn thậm chí còn không chú ý tới chiếc xe cảnh sát kia đã rời khỏi đây từ lúc nào!

Thế này… khoa trương đến thế sao?

Ôi ôi ôi trời ạ!

Triệu Ngọc lúc này mới nhớ tới chuyện quan trọng, lão Lee đâu?

“Lee… Lee Bon Seong… Này…” Triệu Ngọc nhìn về phía Lee Bon Seong đã xem xét kẻ địch lúc trước, giờ cũng không thấy một bóng người.

Cả sân sau của phòng hòa nhạc cực kỳ yên tĩnh, cứ như thể vừa rồi vốn chẳng xảy ra chuyện gì vậy.

Không phải chứ?

Triệu Ngọc buồn bực, nhanh chóng đi đến phía sau ô tô và dạo qua một vòng, phát hiện Lee Bon Seong đã thực sự biến mất.

Rất rõ ràng là Lee Bon Seong đã bị kẻ địch bắt đi!

Giây tiếp theo, Triệu Ngọc dời tầm mắt về phía nóc nhà đối diện, tay bắn tỉa lúc trước cũng không thấy đâu, ngay cả khẩu súng bị rơi xuống đất cũng không cánh mà bay…

Làm cái gì thế?

Triệu Ngọc hơi ngơ ngác, trong lòng cân nhắc, chẳng lẽ vừa rồi mình đã bị điện giật làm cho hôn mê? Chỉ mới một phút ngắn ngủi mà sao kẻ địch có thể biến mất không còn tung tích chứ?

Lee Bon Seong cũng vậy, ông tốt xấu gì cũng là vua đặc công, sao có thể im ỉm bị người ta bắt đi như vậy chứ?

Còn nữa…

Dù sao đều là bắt đi, tại sao không bắt cả tôi thế?

Chẳng lẽ… Tôi không quan trọng một chút nào ư?

Sao mà coi thường cuồng thám này thế?

Không hề nghi ngờ, Triệu Ngọc cân nhắc rằng những kẻ địch vừa rồi chắc đều do kẻ kế nhiệm phái tới.

Tuy rằng, trước đó mình đã dựa vào ống nhắm vạn năng để đánh bại một nhóm, thế nhưng Triệu Ngọc nhìn ra được bọn chúng có thực lực không tầm thường, tuyệt đối chuyên nghiệp hơn đám người ở nhà Sato kia nhiều!

Đặc biệt là tấm lưới điện bằng kim loại này, quả thật là công nghệ cao…

Ong ong!

Đúng lúc này, bên ngoài khu nhà vang lên tiếng còi báo động của cảnh sát, lúc này phỏng chừng là xe cảnh sát thật đã đến.

Dù sao thì nơi này vừa xảy ra một cuộc đấu súng, nếu xe cảnh sát không đến mới là kỳ lạ.

Triệu Ngọc biết mình phải nhanh chóng rời khỏi đây, nếu bị cảnh sát địa phương bắt lấy thì rất khó giải thích.

Vì thế, hắn nhanh chóng chạy vào phòng hòa nhạc bằng cửa sau.

Trong phòng hòa nhạc lúc này đã trở nên hỗn loạn từ lâu.

Triệu Ngọc không biết ban nãy đã có chuyện gì ở đây, rất có thể vừa rồi Lee Bon Seong và đám áo đen cũng nổ súng ở trong này, vì hắn nhìn thấy rất nhiều người đang nhanh chóng chạy ra khỏi cửa chính của phòng hòa nhạc!

Nhưng mà thế cũng tốt, Triệu Ngọc chạy nhanh vài bước, lập tức xen lẫn vào trong đám đông.

Sau đó, hắn chạy theo đám đông tới cửa chính của phòng hòa nhạc và rời khỏi tòa nhà.

Đương nhiên, sau khi ra ngoài, Triệu Ngọc không tiếp tục đi theo đám đông nữa mà là bước nhanh trở lại nhà hàng ban nãy.

Bây giờ hắn rất muốn gặp lại ông lão tên là Victor kia một lần nữa để hỏi ông ta tung tích của Long Đan.

Mọi chuyện diễn ra cho tới bây giờ, Long Đan đã thành manh mối duy nhất của mình rồi.

Rất có thể vừa rồi sở dĩ đám người áo đen không bắt mình là vì muốn mình tìm tra ra tung tích của Long Đan, vẽ một dấu chấm tròn lên bức tranh vụ án tai trái!

Triệu Ngọc đẩy cửa chính của nhà hàng ra, trực tiếp đi tới bàn ăn mà Victor vừa ngồi.

Nhưng trước bàn ăn không có một bóng người, Victor đã rời đi!

Lúc này, vài chiếc xe cảnh sát lao đến, đỗ ngay ở cửa phòng hòa nhạc, các vị khách trong nhà hàng nhất thời chú ý, ai cũng nhìn ra ngoài.

⚝ ✽ ⚝

Triệu Ngọc phát hiện tờ báo của Victor vẫn còn ở trên bàn, vì thế đưa tay cầm lấy.

Kết quả, hắn đột nhiên phát hiện trên tờ báo vậy mà lại có một hàng chữ được viết bằng bút máy, hơn nữa, đó còn là một hàng… chữ Trung Quốc!!!

⚝ ✽ ⚝

Triệu Ngọc kinh dị, một suy đoán khiến người ta bất an lập tức hiện lên trong đầu.

Hắn nhìn thấy trên tờ báo viết: “Nổi tiếng không bằng gặp mặt, rất mong được gặp cuồng thám lần sau…”

Này…

Chỉ trong nháy mắt, Triệu Ngọc cảm thấy lạnh sống lưng!

Chẳng lẽ…

Đúng lúc này, một giọng nói vang lên từ phòng bếp đằng sau nhà hàng: “Cứu… Cứu mạng với… Có ai không? Có ai không?”

Triệu Ngọc nhìn về phía âm thanh phát ra, mới sợ hãi nhìn thấy một đầu bếp mặc áo trắng đang nằm dưới đất, ông ta bị trói bằng dây thừng, ngoài miệng còn bị dán băng dính…

Thấy vậy, Triệu Ngọc nhanh chóng chạy về phía phòng bếp, lúc này mới thấy rõ trên mặt đất phòng bếp còn có ba, bốn người khác đang nằm, đều là đầu bếp và nhân viên phục vụ!

Chết tiệt!

Triệu Ngọc nắm chặt nắm đấm, nhe răng trợn mắt, hắn thật sự không ngờ mình lại bị lừa!

Victor là giả, nhân viên phục vụ cũng là giả, vừa rồi… cảnh tượng vừa rồi chỉ là một tuồng kịch…

Đáng chết!

Triệu Ngọc cẩn thận nhớ lại cuộc trò chuyện giữa mình với Victor, lúc ấy, trong đầu mình đã bật máy thăm dò tàng hình rồi, lại không phát hiện ra bất cứ điểm dị thường nào.

Xem ra, những kẻ địch đó vốn dĩ không mang theo vũ khí, bọn chúng…

Victor, Victor…

Triệu Ngọc cố nén tâm tình kích động, nhanh chóng suy nghĩ, hắn dần dần phát hiện ra ông lão dùng tên giả Victor vừa rồi liệu có thể… chính là người mà mình vẫn luôn muốn biết – kẻ kế nhiệm hay không!!?

Lại… Lại là một ông lão à?

Hay là hóa trang?

Trước kia, mình thật sự chưa từng gặp người này bao giờ mà?

Còn nữa, lời nhắn mà ông ta để lại cho mình có nghĩa là gì?

Rất mong được gặp cuồng thám lần sau?

Gặp như thế nào?

Đi đâu gặp?

Chẳng lẽ… Cuối cùng Triệu Ngọc cũng nghĩ tới một vấn đề quan trọng, đó là vụ án tai trái!

Xem ra, ý của đối phương là muốn mình bắt lấy Long Đan sao!?

Chỉ khi bắt được Long Đan thì mới có cơ hội gặp nhau lần nữa?