Chương 2640 Kẻ cầm đầu
“Cô ta phản bội tôi, sau này tôi mới biết được…” Trong phòng thẩm vấn, Trương Thế Hùng cứ như đã biến thành một người khác, hắn ta bụm mặt, nói với vẻ đau đớn: “Cô ta đã ngoại tình, khi chúng tôi còn chưa chia tay, cô ta đã qua lại với cái thằng kia rồi, thậm chí còn mang thai con của nó nữa chứ… Nếu… Nếu cô ta từ bỏ tôi thì tôi không hề oán hận một câu, nhưng hành vi như vậy thì tôi không thể chấp nhận được!”“Mà điều càng khiến tôi khó có thể chịu nổi là thái độ của cô ta, cô ta không hề có chút áy náy nào, ở trong mắt cô ta, tôi nên bị “cắm sừng”, chỉ là một tên “liếm chó*”, cô ta ở bên ngoài đú đởn mua vui với thằng đàn ông khác, sau khi về nhà, tôi còn phải yêu thương chiều chuộng cô ta nữa, tôi là cái thá gì chứ?”
* Liếm chó (舔狗): Đây là một thuật ngữ mạng, chỉ loại người mà trong mối quan hệ nam nữ, biết rõ đối phương không thích mình, nhưng vẫn không hề có tôn nghiêm và liêm sỉ quấn quýt lấy đối phương.
“Cha mẹ tôi thậm chí còn tới tận nhà năn nỉ cô ta, lại chỉ đổi lấy những lời châm chọc khiêu khích của cô ta, chính chuyện này đã khiến tôi hạ quyết tâm, nếu tôi bắt ả đàn bà hám của, ngại bần yêu phú kia phải trả giá đắt, nếu tôi… Nếu tôi dùng một cách vẻ vang nhất để kết thúc tính mạng của cô ta…”
“Vì thế” Trương Thế Hùng nói: “Tôi bắt đầu suy tính xem làm thế nào để giết chết cô ta ở Thần Dương Cư, khiến cô ta bị chết giống như vụ án bồn tắm đỏ! 40 năm trước, Thần Dương Cư đúng là một trong những hiện trường đã xảy ra vụ án bồn tắm đỏ, hơn nữa còn rất gần nơi tôi sống…”
“Vì thế, tôi bắt đầu tìm hiểu các thông tin về Thần Dương Cư, biết bảo vệ tuần tra như thế nào, vị trí camera ở đâu, và cả thời gian đóng cửa vv…”
“Tôi đã trộm chìa khóa trong phòng quản lý và đi đánh, tổng cộng có ba cái chìa, một cái là cửa sau Thần Dương Cư, một cái là cửa chính Thần Dương Cư, còn một cái là phòng giám sát… Tôi biết, một khi tôi giết bạn gái cũ, cảnh sát sẽ nhanh chóng dựa trên các mối quan hệ cá nhân và tìm đến tôi, cho nên tôi phải làm một cách hoàn hảo, không chút sơ hở”
“Thậm chí, tôi còn thiết kế một điều khiển từ xa trực tuyến để khiến cảnh sát nghĩ rằng tôi có chứng cứ ngoại phạm, nhưng mà… Tôi càng làm thật hoàn mỹ thì lại càng phát hiện ra rất nhiều lỗ hổng”
“Kỹ thuật của cảnh sát quá lợi hại, điều khiển từ xa mà tôi sử dụng trên Internet chắc chắn sẽ bị cảnh sát tra ra, như vậy chẳng khác gì vẽ rắn thêm chân…”
“Cho nên… Thật ra… Kế hoạch của tôi không hoàn hảo được trăm phần trăm, cũng chính vì vậy nên tôi mới chậm chạp chưa ra tay, tôi bắt đầu do dự, không biết bắt cóc bạn gái cũ của tôi ở nơi nào mới thích hợp nhất…”
“Sau đó, tôi bắt đầu mờ mịt, thậm chí còn có ý định rút lui, thời gian trôi qua, tôi cảm thấy nỗi oán hận của tôi đã dần vơi, trong đầu không còn tràn đầy dục vọng báo thù giống như lúc trước nữa! Cho nên, nếu cứ tiếp tục như vậy thì tôi nghĩ cuối cùng chắc tôi sẽ từ bỏ nhỉ?”
“Thế nhưng, trời không phụ lòng người” Trương Thế Hùng đổi giọng, ánh mắt lộ ra vẻ bất đắc dĩ: “Buổi tối hôm đó, không ngờ tôi lại gặp cô ta! Bây giờ nhớ lại, tôi vẫn rất hối hận, tại sao tôi… lại dừng xe chứ? Haiz…”
Sau một tiếng thở dài, Trương Thế Hùng chìm vào khoảng im lặng ngắn ngủi.
Biết rõ tiết tấu thẩm vấn nên Miêu Anh không thúc giục, mà bảo Ngô Tú Mẫn rót một cốc nước ấm cho hắn ta.
“Vào đêm ngày 14, sau khi chúng tôi chở người bệnh chuyển viện xong, hai y tá đi cùng tôi đã xuống xe sớm vì gần nhà hơn.
Tôi lái xe cấp cứu trở lại bệnh viện một mình, ngay tại lúc đi ngang qua đường Hán Tây, tôi nhìn thấy một cô gái ăn mặc diễm lệ đang đứng bên đường chờ xe…”
“Tôi chỉ liếc một cái đã lập tức nhận ra, cô ta… chính là Trương Khải Nhạc!” Nói đến đây, ánh mắt của Trương Thế Hùng ảm đạm, hắn ta lại tạm dừng một lát mới tiếp tục nói: “Ngay giây phút nhận ra cô ta, tôi đồng thời phanh lại ngay lập tức! Cửa kính xe vốn mở, xe vừa dừng lại đã khiến cô ta chú ý, cô ta cũng nhận ra tôi, cho nên lập tức lên xe!”
“Tuy tôi lái xe cứu thương, nhưng cô ta không hề lộ ra bất cứ biểu cảm khác lạ nào, vừa lên xe đã ngồi ngay xuống ghế lái phụ…”
“Hai người…” Nghe đến đây, Miêu Anh cuối cùng cũng đánh vỡ sự im lặng, hỏi: “Trước đây hai người đã gặp nhau như thế nào? Bây giờ anh có thể nói ra rồi chứ? Là hàng xóm à?”
“Đúng thế!” Trương Thế Hùng nói: “Cô ta là hàng xóm nhà đối diện, vào một ngày bảy năm trước, bạn cùng phòng của cô ta đã đuổi cô ta ra ngoài, vừa khéo gặp tôi về nhà, cho nên cô ta đã đến nhà của tôi, sau đó… Sau đó…” Trương Thế Hùng bất đắc dĩ nói: “Chúng tôi đã xảy ra quan hệ…”
“Lúc ấy đúng là mối tình đầu của tôi, tôi đã bị cô ta mê hoặc” Trương Thế Hùng nói: “Một thời gian sau đó, cô ta thường xuyên đến nhà tôi ở vào buổi tối, chúng tôi điên cuồng lên giường, cùng trải qua một quãng thời gian thỏa thích khó quên… Nhưng mà ngày vui ngắn chẳng tầy gang, sau này tôi mới biết thì ra cô ta đã có bạn trai rồi!”
“Lúc đầu, tôi không thể chấp nhận được chuyện đó, nhưng tôi vẫn muốn ở bên cô ta, cho nên đã ngửa bài ngay với cô ta, nhưng Trương Khải Nhạc nói với tôi rằng chúng tôi chẳng qua chỉ là bạn bè, mà ngay cả bạn bè cũng không tính, chỉ có mối quan hệ bạn giường mà thôi…”
“Cô ta còn nói rằng cô ta sẽ không vì tôi mà thay đổi bất cứ chuyện gì, chỉ tùy tính mà làm, hưởng lạc mà sống, nói một đống lời tự vệ rồi lại rác rưởi… Tôi luẩn quẩn trong lòng, cứ thế theo dõi cô ta, tìm cô ta để lý luận, chắc là bạn trai của cô ta đã nhìn thấy tôi lúc ấy nhỉ?”
“Mà hậu quả của việc tôi làm như vậy chính là tôi hoàn toàn đánh mất cô ta, cô ta không bao giờ nghe điện thoại của tôi nữa, cô ta còn chuyển nhà, từ đó về sau, tôi mất liên lạc với cô ta… Thẳng đến khi cô ta bước lên xe cứu thương mà tôi đang lái!”
“Như vậy…” Miêu Anh hỏi: “Ở trên xe cứu thương đã xảy ra chuyện gì?”
“Rất máu chó, rất thật, cũng thực sự… không thể nói rõ nổi!” Trương Thế Hùng nói: “Ban đầu, chúng tôi trò chuyện bình thường, tôi thế mới biết cô ta đã trở thành họa sĩ nổi tiếng… Tôi hỏi cô ta bây giờ đang sống ở đâu để đưa cô ta về, cô ta nói ra một địa chỉ, nhưng lại không tiện đường. Thế là tôi nói, vậy em theo anh về bệnh viện đi! Tôi sẽ lái xe riêng đưa cô ta về…”
“Kết quả, cô ta cự tuyệt tôi, nói rằng chỉ cần tìm một nơi có thể bắt taxi để xuống xe là được! Tuy rằng cô ta nói rất uyển chuyển, nhưng tôi có thể nhìn ra cô ta đang khinh thường tôi, thấy ghê tởm vì tôi chỉ là tài xế xe cứu thương… Trên người cô ta xịt nước hoa cao cấp, đeo trang sức hàng hiệu, nhưng trái tim của cô ta lại dơ bẩn và ti tiện!”
“Tôi có thể cảm nhận được cô ta ghê tởm và chê bai tôi, chính điều đó đã kích thích tôi, khiến tôi không thể bình tĩnh được nữa… Ả đàn bà không biết liêm sỉ này cũng từng vứt bỏ tôi một cách vô tình và thoải mái, khiến tôi thường cảm thấy tự ti trước mặt các cô gái khác trong suốt bảy năm qua!”
“Cuối cùng tôi cũng hiểu ra chính cô ta đã để lại nỗi ám ảnh khó xóa nhòa cho tôi! Nỗi bất hạnh bị bạn gái phản bội ngày hôm nay đều do cô ta ban tặng! Cô ta mới là kẻ cầm đầu đã hủy diệt cuộc sống bình thường của tôi! Cho nên… Cho nên…”
Nói đến đây, ánh mắt của Trương Thế Hùng trở nên hung ác và lạnh băng, giống như một con ác thú dữ tợn vậy!
“Cho nên, anh đã thay đổi ý định” Miêu Anh lo hắn ta không khống chế được cảm xúc nên đã nhắc nhở: “Anh mới ra tay giết Trương Khải Nhạc, đúng không?”
“Đúng thế!” Trương Thế Hùng gật đầu: “Tôi chẳng những muốn giết Trương Khải Nhạc mà bạn gái cũ của tôi cũng phải chết! Nếu Trương Khải Nhạc đã lên xe của tôi thì tôi sẽ không để cô ta đi đâu hết! Lý do tôi chần chừ trước đó là vì lo lắng mối quan hệ của tôi với bạn gái cũ sẽ làm cảnh sát nhanh chóng tra ra tôi. Thế nhưng… Trương Khải Nhạc thì hoàn toàn khác rồi…”