← Quay lại trang sách

Chương 2641 Trò chơi tiếp tục

London, trong một căn phòng của khách sạn“Em đã cạn lời rồi, thật sự không biết nên quở trách anh như thế nào nữa!” Đinh Lam mặc một chiếc váy dài màu vàng nhạt, dáng người cao gầy, bề ngoài xinh xắn, buồn bực nói với Triệu Ngọc: “Hay là đổi người khác chửi anh đi!”

Nói xong, cô lập tức bật máy tính xách tay lên, một cuộc gọi video rõ ràng xuất hiện.

“Triệu Ngọc! Thằng nhóc này giỏi thật đấy, con tưởng mình là anh hùng gan dạ đấy à?” Trong đoạn video, đầu Miêu Khôn gần như chiếm đầy màn hình, cái miệng liên tục mắng chửi, như thể ông muốn xuyên thấu qua màn hình mà ăn tươi nuốt sống Triệu Ngọc vậy!”

“Không có tổ chức không có kỷ luật, tự tiện hành động, không nghe chỉ huy, dù ta cha vợ thì ta cũng không bảo vệ nổi con đâu! Có biết không hả?!”

“Tôa thật không hiểu nổi con nghĩ kiểu gì nữa, con tưởng mình là người tàng hình, có thể một mình xử lý hết kẻ địch sao?”

“Lee Bon Seong còn sống, con đã cứu hắn ta ra rồi!” Triệu Ngọc thản nhiên nói một câu, rồi cầm một quả táo đỏ trên bàn cà phê lên gặm.

“…” Miêu Khôn nghẹn lời, hỏi: “Lee Bon Seong thật sự còn sống à? Hắn ta đâu rồi? Giờ đang ở đâu thế?”

“Hắn ta không ở đây nữa, bị kẻ kế nhiệm bắt cóc rồi!” Triệu Ngọc nói: “Con nghĩ… Con đã gặp kẻ kế nhiệm!”

“Kẻ kế nhiệm, lại là kẻ kế nhiệm, chết tiệt…” Miêu Khôn lắc đầu thở hổn hển, nói: “Được rồi, ta tạm thời không chửi nữa, nói cho ta những gì con biết đi! Xem ta còn có thể cứu nổi con được không?”

⚝ ✽ ⚝

Triệu Ngọc đầu tiên hừ lạnh một tiếng, sau đó chọn nói một vài chi tiết trong chuyện hắn đại náo Hawaii, phá án ở Tokyo cùng với chuyện ở phòng hòa nhạc.

Sở dĩ hắn không nói hết ra là bởi vì hắn không thể nói đến đạo cụ của mình.

Cũng chính vì vậy nên các đặc công trong phòng, Đinh Lam và cả Miêu Khôn trong đoạn video đều choáng váng, trong mắt người thường, mỗi một hành động của Triệu Ngọc gần như đang đi chịu chết vậy!

Thế nhưng Triệu Ngọc vẫn còn sống, đây cũng là sự thật rất rõ ràng.

“Anh rể, anh…” Đinh Lam nói: “Những gì anh nói không có chỗ nào phóng đại đấy chứ? Tạm thời chưa nói đến những lần anh tự tìm đường chết, mấu chốt là anh làm sao có thể phát hiện ra được nhiều vụ án tai trái trong một thời gian ngắn ngủi như vậy được? Những vụ án đó xảy ra ở các quốc gia khác nhau, hơn nữa còn ở thời đại không có Internet nữa chứ, anh làm sao có thể tra ra được chứ?”

“Câu này đúng lắm” Miêu Khôn phụ họa: “Cho dù để phòng Đặc Cần làm chuyện này, chỉ e cũng phải mất ít nhất 100 ngày mới có kết quả!”

“Lee Bon Seong có mạng lưới quan hệ của hắn ta” Triệu Ngọc nói dối: “Hiyama Masako thì vẫn luôn cố gắng nghiên cứu vụ án này nên đã có sẵn tư liệu rồi…”

“Còn về mấy hành động trâu bò kia thì hai người không cần hỏi lại làm gì, ai bảo con trời sinh không thể khiêm tốn chứ?” Triệu Ngọc “khiêm tốn” nói: “Có khi con là chiến thần trời sinh? Về sau, danh tiếng của cuồng thám Triệu Ngọc có khi còn sánh ngang được với James Bond và cái gì mà Mission Impossible đấy nhỉ? Nếu hai người cho rằng con còn giỏi hơn cả bọn họ thì con cũng không phản đối đâu…”

“Lâu ngày không gặp, anh vẫn tự kỷ như trước…” Đinh Lam lau mồ hôi: “Trình độ vô sỉ của anh lại đổi mới nhận thức của em rồi đấy!”

“Ta biết rồi” Miêu Khôn nói: “Có thể thấy được kẻ kế nhiệm rõ ràng không muốn tính mạng của con! Ông ta muốn giữ lại mạng của con, để con giúp ông ta tìm ra hung thủ vụ án tai trái!”

“Nhưng mà…” Đinh Lam đưa ra ý kiến phản đối: “Kẻ kế nhiệm giả trang thành nhạc trưởng, cố ý tiết lộ tin tức về Long Đan cho anh rể biết, hai người không thấy kỳ lạ sao?”

“Chuyện này có gì kỳ quái đâu?” Miêu Khôn nói: “Kẻ kế nhiệm đã nắm giữ tin tức về hung thủ, nhưng mà không tìm thấy hung thủ, cho nên mới muốn Triệu Ngọc đi tìm!”

“Không” Đinh Lam nói: “Ý của con là rốt cuộc kẻ kế nhiệm muốn làm gì? Tại sao ông ta muốn anh rể tìm hung thủ giúp ông ta chứ? Ông ta xảo trá, có được năng lực hô mưa gọi gió, tại sao còn muốn anh rể tham dự vào? Vụ án này có ý nghĩa gì với ông ta sao? Có khi nào ông lão kia chính là Long Đan không?”

“Ừm, chuyện này…” Triệu Ngọc nói: “Anh cảm thấy chúng ta đoán nhiều nữa cũng vô ích, việc cấp bách là tìm ra cái tên Long Đan kia trước đã rồi tính sau! Chỉ khi tìm được Long Đan, chúng ta mới có thể tiếp tục chơi với kẻ kế nhiệm, bằng không, Lee Bon Seong có thể sẽ gặp nguy hiểm!”

“Triệu Ngọc, con hãy miêu tả dáng vẻ của ông lão kia đi, xem ta có quen biết hay không? Còn nữa…” Miêu Khôn lại hỏi: “Đinh Lam, con trích xuất camera theo dõi của nhà hàng ra xem có quay được ông ta hay không…”

“Con tìm rồi, nhưng không có!” Đinh Lam trả lời dứt khoát: “Hiển nhiên bọn chúng đã chuẩn bị rất kỹ càng rồi, camera theo dõi luôn bị tắt, nên không quay lại được cảnh tượng nào cả”

“Ông ta trông rất bình thường” Triệu Ngọc nói: “Bằng không, con đã nghi ngờ từ đầu rồi! Hơn nữa, trông ông ta thật sự rất giống một người chơi nhạc, cho nên con không hề hoài nghi gì cả…”

“Vậy… Có chi tiết gì không?” Miêu Khôn hỏi.

“Thích uống rượu, không biết có phải giả vờ hay không” Triệu Ngọc nói: “Thích uống Whisky, là rượu whisky nguyên chất của Anh! Ừm… rượu whisky hơn 10 năm tuổi, hơn nữa phải là sản phẩm chính hãng quán rượu Red Sea ở Yorkshire…”

“Yorkshire, quán rượu Red Sea?” Miêu Khôn nhíu mày: “Chưa từng nghe nói qua mà? Ta cảm thấy chúng ta nên điều tra các quán rượu xem, không chừng lại là manh mối mà ông ta để lại đấy!”

“Đúng, con cũng nghĩ như vậy!” Triệu Ngọc nói: “Ông lão kia có vẻ hiền hòa, hai má đỏ hồng, chắc thật sự đang uống rượu! Nhưng mà…” Triệu Ngọc cầm lấy tờ báo kia, chỉ vào một hàng chữ trên đó và nói: “Dòng chữ mà ông ta viết lại ẩn chứa đầy sát khí! Con luôn cảm thấy người như vậy mới là đáng sợ nhất! Mình không thể đoán được ông ta muốn làm gì, con lo lắng rằng nếu con không hoàn thành trò chơi của ông ta, không chỉ lão Lee khó giữ được tính mạng mà ngay cả Amerola, cả những người bạn đã từng cùng con chiến đấu đều phải gặp nguy hiểm lớn!”

“Ừm, vậy được rồi!” Miêu Khôn nói: “Vậy thì chúng ta hãy cố gắng hết sức, mau chóng tìm ra tên Long Đan này! Cho dù kẻ kế nhiệm không chơi trò chơi này với chúng ta thì tên đó vẫn là một ác ma giết người tội ác tày trời, tìm ra được ông ta coi như là vì dân trừ hại!”

“Bọn con đã bắt đầu điều tra rồi!” Đinh Lam nói: “Nhưng vì đang ở London nên bọn con hy vọng cha nuôi ra mặt, nói chuyện với bọn họ được không?”

“Không thành vấn đề, ở Sở Cảnh sát Thủ đô hay Cơ quan An ninh, cha đều có rất nhiều người quen, cha sẽ liên hệ với bọn họ ngay… Cố gắng tìm ra hung thủ càng sớm càng tốt! Đương nhiên, về kẻ kế nhiệm này thì chúng ta cũng có thể thử xem sao, Triệu Ngọc…” Miêu Khôn nhắc nhở: “Con hãy nhớ lại từng chi tiết trong cuộc gặp gỡ ấy, không chừng manh mối đang bị che giấu trong đó đấy! Không hề nghi ngờ gì nữa, cho dù cải trang thì kẻ kế nhiệm chắc chắn phải là một con cáo già, đế quốc phạm tội của Lundy ưu ái người già thật đấy! Ta đang nghĩ, ta cũng sắp về hưu rồi, nếu chúng ta xử lý bọn chúng thì có phải ta cũng có thể thử một phen hay không? Nếu tập đoàn này mà bị ta nắm trong tay thì… ha ha ha!!!”

Miêu Khôn còn chưa cười xong, Triệu Ngọc đã lập tức khép máy tính lại, tiếp tục gặm táo…

Thẳng đến khi chỉ còn lại hột táo, hắn mới hỏi Đinh Lam: “Đúng rồi, vụ án bên phía Miêu Anh bây giờ thế nào rồi?”