← Quay lại trang sách

Chương 2650 Người trong ngôi mộ

Cốp!Grimm nhấc gậy golf lên và đánh bóng ra, quả golf màu trắng bay lên không trung, vẽ một vòng cung đẹp mắt, cuối cùng hạ cánh xuống bên cạnh lỗ đầu tiên.

“Đây không phải khu vực sân tiêu chuẩn của tôi đâu, chúng ta chỉ đánh mấy ván thôi vậy!” Grimm chuẩn bị golf và gậy cho Triệu Ngọc: “Tới lượt cậu đấy, cuồng thám!”

“Được rồi!” Triệu Ngọc thẳng thắn nhận lấy gậy golf, sau đó cúi người vểnh mông, cốp một cái đánh bay quả cầu!

Trước kia Triệu Ngọc không chơi golf bao giờ, không hiểu quy tắc, cũng không hiểu kỹ thuật.

Nhưng mà hắn là cao thủ chơi gậy, cái khác thì không có, nhưng sức lực thì có rất nhiều, sau khi đánh một gậy ra, quả cầu trực tiếp bay vọt qua lỗ thứ nhất, rơi xuống lạch ngòi.

Trong lạch ngòi không có nước, nhưng tất cả đều là nước bùn.

“Hì!” Triệu Ngọc giơ tay ra hiệu một cái, khoe khoang với Grimm: “Thế nào, xa hơn ông đúng không?”

“Ừm… Được rồi…” Grimm vẫn mỉm cười như trước, đưa tay ra hiệu một cái: “Chúng ta vừa đi vừa tán gẫu thì hơn!”

“Được!” Triệu Ngọc gác gậy golf lên vai, thoải mái nói: “Xin chăm chú lắng nghe!”

Đinh Lam vẫn luôn cẩn thận nhìn chăm chú vào từng cử động nhỏ nhất của Grimm, đồng thời còn cẩn thận quan sát xung quanh.

Giờ khắc này, đội đặc công đi cùng bọn họ đã báo cáo, bởi vì phát hiện ra Grimm nên bọn họ đã gửi tín hiệu cầu chi viện cho các nhân viên hỗ trợ bên ngoài đảo.

Không bao lâu nữa, sẽ có nhiều đặc công hơn lên đảo để trợ giúp bọn họ.

“Cuồng thám, cậu đã từng nghe qua câu này chưa” Vừa đi trên cỏ, Grimm vừa nói với Triệu Ngọc: “Đối thủ mà cậu có thể nhìn thấy không nhất định là yếu! Nhưng đối thủ mà cậu không thể nhìn thấy thì nhất định sẽ rất đáng sợ!?”

“Ồ?” Triệu Ngọc nhướng mày, cẩn thận thưởng thức một phen, gật đầu nói: “Tôi phải ghi rõ mấy câu này vào quyển sổ nhỏ của tôi mới được!”

“Ha ha, cho nên, suy nghĩ của tôi và Lundy hoàn toàn khác nhau, nhưng mà…” Grimm lộ ra nụ cười thần bí: “Tôi vẫn giữ câu nói ấy, tất cả những chuyện này không phải là ý định của tôi, có thể đi tới hôm nay, thật ra không phải hy vọng ban đầu của tôi!”

“Người Anh các ông chỉ thích đánh đố thôi à?” Triệu Ngọc có vẻ mất kiên nhẫn, thúc giục: “Hay là ông muốn giết thời gian, đang chờ cái gì sao?”

“Ha ha” Ông lão mỉm cười: “Tôi đi từ trong lô-cốt ra đấy, nếu muốn giết thời gian thì tại sao tôi phải xuất hiện chứ?”

“Ông… Ừm…” Triệu Ngọc lắc lắc gậy golf: “Ông muốn đánh golf mà? Tước sĩ đại nhân à, đừng thừa nước đục thả câu nữa, chúng tôi đã đến đây rồi, ông không thể thẳng thắn một chút sao?”

“Người trẻ tuổi à, điên cuồng là biểu tượng, không phải lý do” Grimm nói với giọng răn dạy: “Cậu nên kiên nhẫn hơn một chút! Tôi sẽ nói cho cậu tất cả mọi chuyện mà cậu muốn biết, nhưng mà cậu phải chuẩn bị tâm lý cho kết quả mà cậu sắp đón nhận đấy!”

“Nếu ông muốn giết tôi thì ông đã ra tay từ lâu rồi!” Triệu Ngọc nói: “Tôi biết, ông muốn càng nhiều thứ từ tôi hơn, nhưng mà cũng phải xem ông có bản lĩnh hay không! Tước sĩ, ông là con người danh giá, bây giờ nếu tôi mà đánh ông đến mức mặt mũi bầm dập, răng rơi đầy đất để bức cung thì cũng không thích hợp cho lắm! Cho nên, có thể đừng dài dòng nữa được không?”

“Được…” Ông lão vững vàng cười, chỉ vào ngôi mộ xa xa và nói: “Cậu có biết tại sao con gái của tôi không được táng ở đây, ở cạnh tôi không?”

“Tôi biết” Triệu Ngọc gật đầu: “Ông con mẹ nó có chết đâu! Còn nữa, con gái ông có chồng, người ta phải được chôn trong nghĩa trang nhà chồng chứ? Ừm… chắc tập tục của người Anh các ông không khác gì chúng tôi đâu nhỉ?”

“Hừ…” Grimm hừ lạnh một tiếng, nụ cười có hơi khựng lại, tạm dừng vài giây mới nói: “Tôi nói cho cậu đáp án nhé! Người nằm trong ngôi mộ ấy không phải tôi, sao tôi có thể để con gái của mình nằm cùng với một sát nhân hàng loạt chứ?”

Bộp!

Nghe nói vậy, Triệu Ngọc lập tức hiểu ra điều gì, nhất thời nổi da gà.

“Ý ông là…” Triệu Ngọc nói: “Tên Long Đan kia đã bị ông…”

“Loại ma quỷ giết người này, dù chết cũng nên bị lợi dụng mới được!” Grimm nói: “Để lấy giả thay thật, sau khi giết chết hắn ta, tôi đã khâu lại cái tai mà tôi đã cắt mất của hắn ta! Hơn nữa, tôi còn hoá trang tỉ mỉ cho hắn ta, khiến hắn ta trông giống tôi, vì… để có thể khiến mình hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này, từ nay về sau không còn ai nhớ nữa!”

“Thậm chí…” Sắc mặt của ông lão trở nên âm trầm: “Còn phải giấu giếm con gái của tôi nữa…”

“Ôi trời…” Triệu Ngọc kinh ngạc, nâng nâng gói to lên, nói: “Những chuyện đó đều là kế hoạch của ông à? Chuyện kim cương… Cũng thế?”

“Đương nhiên, vì ẩn lui, tôi phải bày ra một cách tỉ mỉ mới được” Grimm nói: “Chuyện kim cương cũng là một khâu cần thiết, chỉ khi bỏ kim cương thì mới có thể khiến những kẻ mẫn cảm tin tưởng rằng tôi thật sự đã chết rồi!!”

“Ông giết Long Đan, là vì… là vì báo thù cho Nobuyoshi Hirajo?” Triệu Ngọc hỏi trọng điểm.

“Đúng vậy!” Grimm trả lời một cách khẳng định: “Sau khi ly hôn với vợ, tôi không chỉ hoài nghi phụ nữ mà hơn nữa còn bắt đầu hoài nghi cuộc sống! Là cô Hirajo đã khiến tôi như được tái sinh, thấy được hy vọng…” Grimm thả chậm bước chân, lâm vào ký ức ngày xưa: “Là cô ấy khiến tôi biết trên thế giới này vẫn còn một người phụ nữ đơn thuần thiện lương như thế!”

“Nếu… Không phải sát thủ vụ án tai trái đáng giận kia, cuộc đời của tôi sẽ hoàn toàn thay đổi, bây giờ, có lẽ chúng tôi vẫn vui vẻ sinh hoạt trên đảo Kỳ Tích, sống một cuộc sống mà chúng tôi muốn!”

“Cho nên, nói cách khác” Grimm nhìn về phía ngôi mộ xa xa: “Long Đan không chỉ giết chết cô Hirajo mà cũng giết chết cả tương lai của tôi!”

“Cho nên, nhiều năm qua, ông vẫn luôn tìm kiếm hung thủ!” Triệu Ngọc nói: “Thẳng đến năm 2009!?”

“Đúng, tôi hao phí vô số tài nguyên, đuổi theo hắn ta hơn nửa đời người!” Grimm nói: “Cuối cùng cũng tìm được hắn ta! Nhưng châm chọc là không ngờ hắn ta lại sống ở London, chỉ cách chỗ tôi ở một quảng trường!”

“Vậy…” Triệu Ngọc hỏi: “Hắn ta đã thừa nhận tất cả, hắn ta… rốt cuộc đã giết bao nhiêu người? 19 người sao?”

“Không, 21, hoặc còn nhiều nữa” Grimm nói: “Bởi vì bản thân Long Đan cũng không nhớ rõ nữa! Lúc bị tôi bắt được, tên này bởi vì cái tai nên đã bắt đầu có triệu chứng mất trí nhớ của người già rồi…”

“Ôi trời ạ!” Triệu Ngọc chậc lưỡi: “Đúng là ác ma giết người!”

“Đúng vậy” Grimm phụ họa nói: “Hắn ta là ác ma giết người không hơn không kém, tôi vốn muốn viết hắn ta vào sách của tôi, nhưng bởi vì tôi còn muốn tra tấn hắn ta, cho nên đã không công bố vụ án tai trái ra ngoài!”

“Ông… tra tấn hắn ta?” Triệu Ngọc cảm thấy vô cùng khủng khiếp.

“Đúng, tại sao lại không chứ?”

Lúc này, hai người đã bước tới trước mặt quả bóng của Grimm, Grimm vung gậy golf, trực tiếp đánh bóng ra xa, nhưng vẫn không thể cho cầu vào lỗ.

“Tôi không phải thánh nhân, đối phó với ác ma giết người phát rồ như vậy, chỉ có thể dùng thủ đoạn càng ác độc hơn để đối phó hắn ta thôi!”

“Cho nên, ông cũng cắt tai của hắn ta à?” Triệu Ngọc vội hỏi.

“Hừ” Grimm hừ lạnh một tiếng: “Không chỉ một cái tai thôi đâu, tôi còn rút máu hắn ta định kỳ, sau đó còn tiêm dung dịch dinh dưỡng cho hắn ta, tôi cũng muốn hắn ta phải nếm thử mùi vị bị huyết tế!”

“Huyết tế…” Triệu Ngọc nhướng mày: “Nói như vậy tức là Long Đan thật sự vì La Phù Đạo mới bắt đầu giết người à!?”