Chương 2661 Đạo lý huyền diệu
Phòng điều khiển xảy ra chuyện lớn như vậy, nên âm thanh báo động khẩn cấp lập tức vang lên trong căn cứ dưới lòng đấtCác nhân viên an ninh nhận được cảnh báo liền cầm súng chạy lên phòng điều khiển để trợ giúp.
Thế nhưng, không biết đã xảy ra những gì trong phòng điều khiển mà xung quanh hoàn toàn tối mịt.
Một nhân viên an ninh cầm súng trường vừa mới vọt vào đã lập tức bị Triệu Ngọc tấn công.
Triệu Ngọc vốn đang âm thầm chờ đợi cơ hội, vừa thấy có người tiến vào là lập tức đấm thẳng một cú, người kia lập tức hự một tiếng, súng trường cũng rơi xuống mặt đất.
Triệu Ngọc nhanh chóng nhặt lên, đầu tiên là bắn một viên đạn vào hành lang bên ngoài, ép kẻ địch phải lui lại.
Ngay sau đó, hắn thay đổi hướng súng nhắm ngay máy tính điều khiển trên bục, sau khi bắn phá rất chính xác, máy tính đã hoàn toàn bị hỏng, khiến kẻ địch không còn khả năng ấn nút nổ nữa.
Giờ khắc này, tầm nhìn của Đinh Lam gặp trở ngại trong bóng tối, Triệu Ngọc đã sớm kéo cô ra sau lưng mình.
Tuy nhiên, đại sảnh không hoàn toàn tối, bởi vì đại sảnh quá rộng lớn nên vẫn có một tia sáng yếu ớt mà máy cúp điện của Triệu Ngọc không thể bao trùm.
“Anh rể” Đinh Lam biết không thể ở lâu, vội vàng nói với Triệu Ngọc: “Chúng ta vẫn nên chạy khỏi đây bằng đường cũ đi! Đối phương nhiều người lắm!”
“Không được!” Triệu Ngọc nói: “Vừa rồi Grimm đã nói rồi, phòng 0010, phía đông rẽ trái phòng thứ nhất, chúng ta phải đi cứu người mới được! Ừm… Thế này đi!” Triệu Ngọc chỉ một ngón tay vào lối vào ban nãy: “Em mau chạy bằng đường cũ đi! Nhớ cẩn thận nhé!”
“Không được!” Đinh Lam nói chắc như đinh đóng cột: “Anh đi đâu thì em đi đó, chết cũng phải ở bên nhau!”
“…” Triệu Ngọc nhíu mày: “Đừng nói xui xẻo như vậy có được không! Anh cảm thấy…”
⚝ ✽ ⚝
Kết quả, Triệu Ngọc còn chưa nói xong thì vách tường chỗ cửa chính mà bọn họ đã vào đột nhiên có ánh lửa lóe lên, nổ rồi!
Rầm!
Trần nhà rơi xuống, bụi mù bốc lên, còn có vô số tiếng kêu thảm thiết vang lên…
Ôi trời!
Nhìn thấy làn sóng lớn đánh úp lại, Triệu Ngọc nhanh chóng giữ chặt Đinh Lam nằm úp xuống trên mặt đất.
Bụi mù nhanh chóng nuốt sống bọn họ, khiến hai người ho sù sụ.
“Được, giờ thì hay rồi!”
Triệu Ngọc ngoài miệng nói vậy, nhưng trong đầu lại cực kỳ rối bời, không đúng, tại sao cửa hang lại bị nổ chứ?
Mình đã sử dụng thiết bị chặn tín hiệu rồi, chứng tỏ bọn chúng không thể điều khiển kíp nổ, vậy… Sao lại thế này? Hẹn giờ à?
Nhưng mà ai sắp xếp chứ?
Nếu thật sự là kẻ kế nhiệm thì tại sao muốn hủy diệt nơi mà gã vất vả lắm mới thành lập lên?
Chẳng lẽ…
Hắn đột nhiên nghĩ, liệu có thể là người của phe mình đến đây rồi không?
Thế nhưng… Đột nhiên làm nổ cửa ra vào như vậy, có vẻ như vẫn vô lý mà?
Nơi này là căn cứ dưới lòng đất, nếu làm nổ tung thế này thì chẳng phải tất cả sẽ sụp đổ à?
Bây giờ thì hay rồi, chẳng khác gì không có đường lui cả!
Nhưng mà Triệu Ngọc vốn cũng không định lui!
Hắn điều chỉnh độ sáng của kính nhìn xuyên đêm, còn kéo dài thời gian sử dụng của ống nhắm chuẩn vạn năng, sau đó không hề do dự ôm súng trường vọt ra ngoài hành lang.
Lúc này, trong hành lang toàn là các nhân viên an ninh cầm súng, chẳng qua, bọn chúng không ngốc đến mức đứng ở trong hành lang làm bia ngắm sống, mà là trốn trong góc, nhắm chuẩn thời cơ để hành động.
Sau khi vọt ra ngoài, Triệu Ngọc sử dụng ống nhắm chuẩn vạn năng của mình để bắn mấy phát, lập tức bắn trúng những kẻ địch đang bám góc tường quan sát tình hình.
Người thì bị trúng đạn vào mặt, người thì bị bắn xuyên qua lòng bàn chân…
Á!!!
Trong hành lang tối om lập tức có vô số tiếng kêu thảm thiết vang lên, nhân cơ hội này, Triệu Ngọc nhanh chóng dẫn Đinh Lam chạy tới căn phòng thứ nhất phía đông.
Trên cửa có biển ghi 0010, là một cánh cửa bằng kim loại cứng và sáng bóng, Triệu Ngọc đưa tay định kéo nắm cửa ra.
Thế nhưng, khi hắn sắp dùng sức kéo thì lập tức phát hiện ra trong đầu vậy mà lại có đèn đỏ sáng lên!
Nhìn về phía máy thăm dò tàng hình trong đầu, hắn mới phát hiện phía sau cửa có cài thuốc nổ!
Chết tiệt, không phải chứ?
Thế này là muốn chơi chết mình sao?
Triệu Ngọc phát hiện ra cánh cửa kim loại vốn không bị khóa, đây rõ ràng là một cái bẫy!
Chỉ cần mình kéo cánh cửa kim loại này ra thì nó sẽ lập tức nổ tung…
Đậu xanh rau má nhà nó!
Triệu Ngọc tức giận đến mức chỉ muốn chửi đổng, mà lúc này, những kẻ địch vừa mới bị đánh lui kia lại bắt đầu đánh trả, bọn chúng không dám thò đầu ra, nhưng vẫn giơ súng trường ra để bắn loạn lên!
Thấy thế, Triệu Ngọc lại nhanh chóng nổ súng, mấy viên đạn bắn trúng mấy khẩu súng trường đó, khiến kẻ địch sợ tới mức không thể không bỏ súng để tránh né!
Nhân cơ hội này, Triệu Ngọc sử dụng cả máy nhìn xuyên thấu tàng hình và máy thăm dò sinh mạng, hắn phải xác định xem trong căn phòng phía sau cánh cửa có ai không, mới có thể chắc chắn liệu mình có cần phải đi vào hay không?
Kết quả, máy thăm dò sinh mạng nhanh chóng truyền lại tín hiệu, trong cánh cửa dường như có một không gian không nhỏ, bên trong có ít nhất năm sinh mạng!
Năm người sao?
Triệu Ngọc nhanh chóng tăng công suất của máy nhìn xuyên thấu tàng hình, thấy phía sau cửa hình như là một căn phòng họp, cũng mang phong cách của khoa học kỹ thuật, nhưng hắn cách xa tín hiệu sinh mạng nên không thể thấy rõ bên trong có người nào!
Chậc chậc…
Triệu Ngọc không dám do dự, nếu Grimm đã nhắc nhở thì Lee Bon Seong và Amerola rất có thể đang ở phía sau cánh cửa, cho nên hắn chỉ có thể nghĩ biện pháp đi vào.
Vì thế, hắn đành phải sử dụng máy gỡ bom tàng hình vốn ít ỏi, gỡ kíp nổ kết nối với bom trên cửa phòng.
Sau đó, hắn kéo mạnh một cái, cánh cửa kim loại lập tức được mở ra.
Không biết bên trong có cửa sổ trên mái nhà không mà lại có một tia sáng từ bên trong chiếu ra.
Triệu Ngọc không dám chậm trễ, nhanh chóng cùng Đinh Lam vào phòng, đồng thời bảo Đinh Lam canh cửa, đề phòng đối phương xông tới bao vây căn phòng này.
Sau đó, Triệu Ngọc lập tức vọt vào phòng, đi tìm năm người kia.
Căn phòng này không nhỏ, Triệu Ngọc chạy lên mấy mét, không gian mới trở nên thông thoáng, nơi này quả nhiên là một căn phòng họp được thiết kế khá tiên tiến!
Tuy rằng điện đã bị Triệu Ngọc cắt, nhưng trên nóc phòng họp vẫn có thứ gì đó có thể phát ra ánh sáng, khiến tình hình trong phòng trở nên cực kỳ rõ ràng.
Không phải chứ?
Lúc này, bất ngờ lại xảy ra!
Triệu Ngọc không thấy Amerola, cũng không thấy Lee Bon Seong, mà là thấy năm người đang nằm úp sấp trên bàn!
Năm người này đều là nam, độ tuổi cũng không nhỏ, bọn họ mặc quần áo bình thường, nửa người trên nằm úp sấp lên bàn họp, không hề nhúc nhích.
Triệu Ngọc biết, nếu vẫn còn tín hiệu của sinh mạng thì bọn họ không phải đã chết mà là hôn mê!
Hắn nhanh chóng tiến lên xem xét, lại phát hiện những người này đều bị dây thừng trói, trên tay đeo còng, ngoài miệng còn bị dán băng dán…
Chuyện này…
Triệu Ngọc nhìn kỹ một chút, lại phát hiện năm người mà mình chưa bao giờ gặp kia đều là người phương tây có mũi cao ngất.
Có ý gì thế Grimm?
Triệu Ngọc lại rối bời, không rõ Grimm muốn gì?
Tại sao muốn dẫn mình đến nơi này?
À…
Bỗng dưng, hắn nhớ tới kíp nổ ở cửa, chẳng lẽ Grimm muốn khiến mấy người này và cả mình…
Không…
Đột nhiên, Triệu Ngọc dựa vào máy thăm dò tàng hình của mình lại phát hiện ra một vấn đề, tất cả chất nổ đều được cài đặt dưới bàn họp, mà ở cửa thì chỉ có kíp nổ.
Nói cách khác, ý của Grimm chỉ là muốn giết chết mấy người này!
Thế nhưng, nếu mấy người này đã bị khống chế thì tại sao ông ta không tự mình ra tay chứ?
Chẳng lẽ… Ông ta muốn giá họa cho mình à?
Ông ta…
Ôi ôi ôi trời!
Đột nhiên, Triệu Ngọc lại nghĩ tới một vấn đề quan trọng, trước đó, mình chỉ thấy lỗ máu nổ tung trên người Grimm, nhưng đâu dùng máy dò xét sinh mạng để kiểm tra ông ta?
Lại liên tưởng đến cửa chính bị nổ sụp.
Cái lão già kia…
Không lẽ là… chết giả à?
Thôi xong rồi!
Triệu Ngọc cuối cùng cũng ý thức được rất có thể là mình đã trúng mưu kế của Grimm, thảo nào vừa rồi Grimm cứ thần kinh như thế!
Có khi nào Grimm muốn lợi dụng tay mình để phá hủy đế quốc tội phạm này không?
Còn ông ta… muốn ngồi làm ngư ông đắc lợi!!?