← Quay lại trang sách

Chương 2662 Cổ đông

Ưm…Ngay tại lúc Triệu Ngọc hoảng hốt thất thần, một người đàn ông mặc quần áo màu trắng đột nhiên tỉnh lại, miệng ưm một tiếng.

Để biết rõ tình hình, Triệu Ngọc nhanh chóng túm ông ta dậy.

Thế nhưng, người này tuy rằng đã tỉnh, thế nhưng thần chí vẫn không rõ, miệng cứ ư ư mà không biết đang nói gì, khóe miệng còn có nước bọt chảy ra.

Triệu Ngọc nhìn thấy người này không chỉ có mái tóc rất dài mà còn có bộ râu quai nón rất dày, lông lá mọc rất nhiều, lông ngực thậm chí còn chui ra khỏi vạt áo trước ngực.

Để nắm chặt thời gian, Triệu Ngọc đành phải sử dụng một viên thuốc giải độc tàng hình, cho người này ăn vào.

Tác dụng của thuốc phát huy rất nhanh, người này bỗng dưng mở to mắt, cực kỳ hoảng sợ giãy giụa, miệng hô bằng tiếng Anh: “Mau! Mau ngăn ông ta lại, ông ta muốn tạo phản!”

Hét xong, ông ta mới phát hiện mình bị trói lên ghế, đồng thời cũng thấy được Triệu Ngọc giống như hung thần ác sát vậy.

“Hả?” Ông ta giật mình sửng sốt, nhanh chóng kêu lên với Triệu Ngọc: “Mau! Mau thả tôi ta!”

“Ừm…” Triệu Ngọc hỏi: “Xảy ra chuyện gì thế này? Ông là ai?”

“Cậu không biết tôi à?” Tên râu quai nón cực kỳ kinh ngạc, sau đó khẩn trương nói: “Cậu… không lẽ cậu cũng là người của Grimm? Cậu… Cậu muốn thế nào?”

“Tôi không biết ông” Triệu Ngọc nói: “Rốt cuộc ông là cái quái gì đó? Đây…” Triệu Ngọc chỉ một ngón tay vào chất nổ dưới bàn, nói: “Nếu ông không nói thì tôi đi thẳng đấy!”

“Đừng, đừng đừng đừng, xin cậu hãy cứu tôi” Tên râu quai nón nhanh chóng năn nỉ: “Tôi là một trong các cổ đông… cổ đông của tập đoàn, chỉ cần cậu cứu tôi, cậu muốn bao nhiêu tiền tôi cũng có thể cho cậu!”

“Ông là cổ đông tập đoàn?” Triệu Ngọc vội hỏi: “Vậy Grimm là gì?”

“Grimm… Grimm muốn tạo phản!” Tên râu quai nón nói: “Ông ta chỉ là phụ tá thôi, ông ta lừa chúng tôi đến đây, muốn giết chúng tôi rồi chiếm lấy mọi thứ của chúng tôi!”

À…

Triệu Ngọc giờ mới hiểu được vừa rồi mình đã đoán đúng, Grimm vốn dĩ chẳng phải kẻ kế nhiệm.

Bản thân đế quốc tội phạm cường đại này đã có cơ chế vận hành đặc biệt rồi, sau lưng Lundy vẫn còn các cổ đông này, bọn họ mới là người nắm quyền chân chính!

Grimm… có nghĩa là ông ta đã lừa mọi người, kể cả hắn!

Cái tên chết tiệt này!

“Tôi hỏi ông” Triệu Ngọc chỉ một ngón tay vào bốn người khác: “Bọn họ là ai? Giống như ông à? Các ông mới là người cầm quyền thực sự?”

“Chuyện này…” Tên râu quai nón nghe ra ý của Triệu Ngọc, vội vàng hỏi lại một câu: “Vậy… cậu là ai thế?”

“Tôi… Tôi cũng là người bị hại, bị dụ đến đây thôi!” Triệu Ngọc cười khổ một tiếng.

Lúc này, ngoài cửa lại có tiếng súng vang lên, rất nhiều kẻ địch đánh úp lại, Đinh Lam dần dần không chống đỡ được nữa, nhanh chóng hô với Triệu Ngọc: “Anh rể, bên trong có còn đường ra nào khác nữa không?”

“Không có đâu!” Người trả lời không phải Triệu Ngọc mà là tên râu quai nón, ông ta chĩa cằm chỉ vào cửa, nói: “Nơi này do chúng tôi thiết kế và xây dựng, chỉ có một lối ra thôi!”

“Chờ đã!” Triệu Ngọc vốn có phản ứng không chậm, nói: “Nếu ông là người lãnh đạo của bọn họ, mà ông cũng bị Grimm hãm hại! Như vậy… những kẻ bên ngoài chắc chắn sẽ nghe lời ông nói đúng không? Ông mau ra ngoài, bảo bọn chúng đừng nổ súng nữa!”

“À… Được, được… À không… Không được…” Tên râu quai nón nói: “Chúng tôi bình thường đều ru rú trong nhà, những người ngoài kia đều không biết thân phận của chúng tôi đâu! Tôi phải, phải gọi một cuộc điện thoại mới được!”

Điện thoại…

“Được rồi!” Triệu Ngọc nhanh chóng đưa điện thoại di động của mình cho ông ta, đồng thời tắt máy cúp điện và thiết bị chặn tín hiệu đi, nói: “Mau liên hệ với người của ông, bảo đám người bên ngoài ngừng bắn đi!”

“Ông xem, kẻ địch của kẻ địch chính là bạn bè, đúng không?” Triệu Ngọc khuyên nhủ: “Kẻ thù chung của chúng ta chính là Grimm, điều quan trọng nhất bây giờ là tìm ra Grimm, đúng không?”

“Đúng, cậu nói đúng!” Tên râu quai nón dùng sức gật đầu, thế nhưng hai tay của ông ta bị còng, cánh tay cũng bị trói, không thể động đậy.

Triệu Ngọc lập tức rút ra dao găm vẫn luôn mang theo người, một nhát chém đứt dây thừng đang trói tên râu quai nón.

Tên râu quai nón vội vươn hai tay bắt lấy điện thoại di động của Triệu Ngọc, bắt đầu bấm một dãy số.

Nhưng điện thoại báo bận, tín hiệu của toàn bộ căn cứ dưới lòng đất dường như bị chặn rồi.

Đương nhiên, điều này không làm khó được Triệu Ngọc, hắn lập tức sử dụng máy tăng sóng để tên này có thể gọi điện thoại.

Kết quả, bất ngờ lại xảy ra, hệ thống nhắc nhở Triệu Ngọc rằng họ vốn bị nhiễu sóng từ bên ngoài, nếu muốn khôi phục tín hiệu thì phải trả 370000 điểm tích lũy Kỳ Ngộ!

Đậu xanh rau má nhà nó!

Triệu Ngọc tức giận đến mức muốn chửi đổng, tổng cộng điểm của hắn bây giờ chưa đến 200000, cứ nói thẳng là không thể thực hiện thì chết à?

“Được rồi!” Triệu Ngọc cởi dây thừng của tên râu quai nón ra, hỏi một câu: “Tên ông là gì?”

“Ừm…” Tên râu quai nón chần chừ một chút, dường như không muốn nói ra tên của mình.

“Được rồi!” Triệu Ngọc trực tiếp nhắm ngay họng súng trường lên đầu ông ta: “Tôi đổi sang tên khác vậy! Thể nào cũng phải có một tên nói thật chứ nhỉ!”

“Tôi không có tên, chỉ có mật danh thôi!” Tên râu quai nón nói: “Mật danh của tôi chính là Prometheus, con trai của Titan trong thần thoại Hi Lạp!”

“Chết tiệt!” Triệu Ngọc cất điện thoại di động đi, hỏi: “Bây giờ chỉ có thể thử xem sao! Nếu ông không thể khiến những người bên ngoài ngừng bắn thì chúng ta cũng chỉ có thể trở thành bia đỡ đạn thôi!”

Nói xong, Triệu Ngọc kéo ông ta dậy, bắt ông ta về phía cửa.

“Không, không không không…” Tên râu quai nón giãy giụa kêu lên: “Không được, có rất nhiều trong số bọn chúng không biết tôi đâu! Dựa theo cơ chế vận hành của tổ chức, chắc chắn tôi không được đâu! Các cậu… Các cậu đổi sang người khác được không? Này…”

Triệu Ngọc đâu còn để ý đến thứ gì khác được, hắn bảo Đinh Lam tránh xa cửa, rồi đẩy tên này đến cạnh cửa và hét lớn ra bên ngoài: “Không được nổ súng! Tôi đã bắt được ông chủ của mấy người rồi đấy!”

Nói xong, Triệu Ngọc đẩy tên râu quai nón ra bên ngoài.

“Đừng đừng đừng, đừng nổ súng! Là tôi đây!” Tên râu quai nón sợ tới mức gầm rú như lợn bị cắt tiết vậy: “Tôi là Prometheus! Là cổ đông của tập đoàn! Là ông chủ của các cậu! Hãy nghe tôi nói…”

Đoàng! Đoàng!

Mấy viên đạn bắn tới, vai trái của tên râu quai nón lập tức bị trúng đạn, hoa máu phụt ra ngay tại chỗ.

Á!!!

Tên râu quai nón kêu thảm một tiếng, chỉ tưởng mình chết chắc rồi, ngã xuống mặt đất không hề nhúc nhích.

Haiz!

Triệu Ngọc thở dài, kéo ông ta về phòng.

Đây cũng là chuyện hoàn toàn không ngờ, vậy mà đối phương chẳng nghe ai hết.

“Anh rể, như vậy không được đâu!” Đinh Lam buồn bực nói: “Anh cũng thấy nơi này có bao nhiêu kẻ địch đấy, không bao lâu sau, chúng ta sẽ bị bao vây thôi!”

“Tôi bảo này, Prometheus!” Triệu Ngọc tát tên râu quai nón một cái, hỏi: “Sao các ông lại bị Grimm đẩy vào tình cảnh thế này? Các ông không có đàn em nào đắc lực à? Chẳng lẽ thật sự không có cách nào khiến người bên ngoài ngừng bắn hay sao?”

“Đây vốn là cuộc họp trọng tổ, ba người tham gia, hai người ở lại canh giữ! Thế nhưng, Grimm truyền tin tức giả, khiến năm cổ đông chúng tôi tụ lại, vừa chạm mặt là chúng tôi biết ngay bị lừa!”

“Dựa… dựa theo quy tắc, đàn em của chúng tôi đều đợi ở bên ngoài!” Tên râu quai nón nói: “Chỉ cần tôi gọi một chiếc điện thoại là sự hiểu lầm này sẽ được giải quyết! Chỉ một cuộc gọi thôi!”

À…

Thì ra là thế, Triệu Ngọc giờ mới hiểu được chân tướng mọi chuyện, không hề nghi ngờ gì nữa, tất cả đều do Grimm đang giở trò quỷ.

Có lẽ Grimm chỉ có thể khống chế năm cổ đông này chứ không thể giết bọn họ, cho nên mới lợi dụng mình, mượn tay của mình để diệt trừ số cổ đông kia, như vậy là ông ta có thể thuận lợi lên làm sếp rồi!

Tên Grimm này giỏi tính kế quá nhỉ?

Không được!

Triệu Ngọc cứ nghĩ đến mình bị Grimm tính kế thì nhất thời càng ngày càng sốt ruột, hắn nhìn đạo cụ trong hệ thống của mình, chuẩn bị phản kích đến cùng, lao ra bắt lấy Grimm!

Nhưng đúng lúc này, bên ngoài lại đột nhiên có tiếng súng nổ và tiếng kêu thảm thiết không ngừng, tình hình đã hoàn toàn hỗn loạn rồi…