Chương 2663 Song súng Triệu Ngọc
“Anh rể” Đinh Lam nhất thời hưng phấn cầm súng lên: “Hẳn là chi viện của chúng ta đã tới rồi! Chúng ta mau xông lên hỗ trợ bọn họ đi!”“À” Triệu Ngọc không nghĩ nhiều, trực tiếp nói với tên râu quai nón trên mặt đất: “Ông còn đi lại được không? Nếu muốn sống thì lập tức đi theo chúng tôi ngay! Không muốn sống thì cứ ở lại đây, dù sao thì tôi không biết mấy thứ kia bao giờ sẽ nổ đâu!”
“À… Tôi… Tôi đi cùng các cậu, thế nhưng…” Ông ta chỉ vào trong phòng họp, nói: “Những người khác đều là cổ đông, chúng tôi vốn luôn kiềm chế nhau, nếu bọn họ cũng chết thì về sau chỉ sợ tập đoàn không thể vận hành được nữa!”
“À… ra vậy!” Triệu Ngọc vui vẻ trong lòng, không ngờ người này lại nói thẳng tuột ra như vậy, khiến hắn lập tức nhớ tới ý định ban đầu của mình!
Đúng vậy!
Ông đây phí bao nhiêu công sức như vậy, không phải là muốn chính thức kết thúc tổ chức tội phạm tà ác này sao? Nếu về sau không thể vận hành thì chẳng phải là đúng ý mình muốn à?
“Không… Nhưng mà…” Tên râu quai nón lục lọi khắp người, nói: “Thôi xong rồi, thiết bị sinh trắc của chúng tôi có thể đã bị Grimm lấy đi mất rồi! Tên chết tiệt này, nếu ông ta lấy đi tất cả các thiết bị nhận dạng, cho dù không có mật mã, ông ta vẫn có thể sửa đổi lại quy định và cách thức vận hành của tập đoàn! Thế thì nghiêm trọng rồi, nếu Grimm nắm giữ cả tổ chức, vậy… vậy ông ta đã có thể một tay che trời, về sau không bao giờ bị ràng buộc nữa! Ông ta… Ông ta còn muốn giết chết tất cả chúng tôi nữa, tên… tên này thật quá âm hiểm, tôi đã nhắc nhở Lundy từ lâu rằng lão già người Anh kia không trung thành rồi! Đáng chết!”
À…
Triệu Ngọc lại hiểu được một chuyện, Grimm thật sự đã lừa mọi người, nếu mình không thể ngăn cản ông ta thì tương lai ông ta tất nhiên sẽ trở thành kẻ nắm giữ siêu đế quốc tội phạm này trong tay!
Đến lúc đó, bằng vào trí tuệ của người này, ông ta tất nhiên chính là kẻ địch lớn nhất, cũng khó đối phó nhất của mình!
Cho nên…
Triệu Ngọc nhìn thoáng qua tên râu quai nón, trong lòng hạ quyết tâm, tuyệt đối không thể để ông ta chết, giữ lại ông ta sẽ có ích.
Vì thế, Triệu Ngọc nhanh chóng quát: “Đều lúc này rồi thì ông cũng đừng quan tâm đến sự chết sống của người khác nữa! Có bản lĩnh thì chúng ta lao ra trước, sau đó bảo người của ông xông vào cứu bọn họ!”
“À… À…” Tên râu quai nón gật đầu, nhanh chóng ôm bả vai bị thương đứng dậy.
Nhìn người nọ không có gì đáng ngại, Triệu Ngọc và Đinh Lam trao đổi một ánh mắt, hai người lập tức một trước một sau xông ra ngoài.
Lúc này, bởi vì máy cúp điện đã mất hiệu lực nên đèn trong hành lang đã sáng lên, khiến cả hành lang sáng như ban ngày.
Ở góc sáu bảy mét phía trước Triệu Ngọc và Đinh Lam có tiếng súng nổ rất lớn, cực kỳ hỗn loạn.
Có một phần kẻ địch không chĩa họng súng về phía bọn họ mà nhắm về phía hành lang bên phải, ai cũng khẩn trương nổ súng.
Bởi vậy có thể thấy được bộ đội trợ giúp hẳn là xông vào từ phía hành lang bên phải.
Triệu Ngọc và Đinh Lam đều là cao thủ, sao có thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy được, hai người nhanh chóng phóng về phía trước, bắn nhanh về phía kẻ địch trong góc.
Nhưng điều đáng tiếc là bởi vì lúc trước Triệu Ngọc đã bắn quá nhiều, nên giờ mới chỉ bắn được mấy phát hắn đã không bóp cò được nữa.
May mắn Đinh Lam đúng lúc vọt lên, bắn gục hai kẻ địch tại chỗ, thế mới cứu được Triệu Ngọc.
Triệu Ngọc nhìn thấy một khẩu súng trường vừa hay rơi xuống đất, nhanh chóng xoay người nhặt lên.
Lại không ngờ, hắn vừa mới cúi lưng thì một bóng đen bỗng dưng bay vọt tới gần, sắp va mạnh vào người Triệu Ngọc.
Đinh Lam mắt sắc chân nhanh, lập tức vọt lên không, tung một cú đá bay bóng đen kia đi.
Đến khi hai người nhìn lại, thế mới phát hiện không ngờ đó là một tử thi!
Tử thi mặc quần áo màu đen, khiến Triệu Ngọc lập tức nhớ tới số cao thủ từng xuất hiện ở sân sau của phòng hòa nhạc.
Đoàng đoàng!
Bỗng có mấy tiếng súng vang từ phía bên phải hành lang, hai người lại quay đầu, không khỏi lại cực kỳ kinh hãi!
Bọn họ thấy một người đàn ông mặc áo chống đạn đang đánh nhau với hai tên áo đen, Triệu Ngọc và Đinh Lam chỉ liếc một cái đã nhận ra người đàn ông mặc áo chống đạn không phải ai khác, đúng là vua đặc công Lee Bon Seong!!
Ôi trời ạ!
Hai mắt Triệu Ngọc sáng lên, vừa định phát biểu một chút cảm tưởng thì Đinh Lam cũng thấy được tình hình, nhanh chóng kéo Triệu Ngọc ra.
Thì ra là một toán địch lao tới từ bên trái hành lang, bọn chúng ai cũng cầm súng trường, vừa mới xuất hiện đã trực tiếp nổ súng bắn!
Đoàng đoàng đoàng!
Viên đạn lao tới như trời mưa vậy, Đinh Lam tuy đã chuẩn bị trước nhưng vẫn bị trúng đạn.
Thế nhưng bởi vì có áo chống đạn nên Đinh Lam vẫn không hề có cảm giác gì, chỉ tưởng mình may mắn.
“Oh my God!” Lúc này, cái tên tự xưng Prometheus kia hét to một tiếng, nhanh chóng ngồi xổm ở góc tường, ôm đầu tránh né.
Bên kia, Lee Bon Seong và hai tên áo đen kia cũng vì viên đạn gào thét mà phải trốn sang một bên.
Đậu xanh rau má!
Triệu Ngọc nhất thời tức điên lên, lập tức quơ lấy một khẩu súng trường trên mặt đất, vừa mở chốt bảo hiểm là hắn lao ra khỏi góc, bắt đầu phản kích.
Hắn vốn tưởng rằng mình ỷ vào áo chống đạn và ống nhắm chuẩn vạn năng thì tất nhiên có thể đánh lui kẻ địch.
Nhưng sau khi xông ra ngoài rồi mới buồn bực phát hiện ra khẩu súng mình vừa nhặt cũng hết đạn rồi.
Cạch cạch cạch…
Không còn viên đạn nào cả, cò súng cũng chỉ vang lên tiếng cạch cạch.
Ôi trời!
Vậy mà Triệu Ngọc lại cứ thế xông ra ngoài, cảm giác xấu hổ kia đúng là đừng nói làm gì.
Thấy Triệu Ngọc chịu chết, kẻ địch há có thể chậm trễ, ai cũng nhanh chóng giơ tay bắn mạnh về phía Triệu Ngọc.
Dưới tình thế cấp bách, Triệu Ngọc không hề nghĩ nhiều, lập tức sử dụng khiên tay tàng hình để chắn phía trước.
“Á!!!”
Kết quả, Triệu Ngọc còn chưa bị gì, Đinh Lam đã kêu lên đầy tuyệt vọng, bởi vì theo cô, Triệu Ngọc chết chắc rồi.
Vì thế, Đinh Lam cũng không chút do dự mà xông ra ngoài, bắn mấy viên đoàng đoàng về phía kẻ địch, đồng thời ôm chầm lấy Triệu Ngọc.
Đoàng đoàng đoàng!
Viên đạn của kẻ địch gào thét lao tới, bởi vì viên đạn quá hung mãnh nên áo chống đạn trên người Đinh Lam lập tức mất hiệu lực.
Hả!?
Nhìn thấy hệ thống nhắc nhở, Triệu Ngọc cực kỳ hoảng sợ, nhanh chóng quay cuồng một cái, bảo vệ Đinh Lam dưới người mình, đồng thời duỗi hai tay ra nhặt hai khẩu súng trường dưới đất lên!
“Chết đi!”
Triệu Ngọc quỳ rạp trên mặt đất, hai tay đồng thời bóp cò nổ súng bắn!
Dưới tác dụng của ống nhắm chuẩn vạn năng, Triệu Ngọc cứ thế mà bắn thẳng, không trượt phát nào, mỗi một viên đạn là tiêu diệt một kẻ địch!
Chỉ một thoáng, trong hành lang lóe lên đầy ánh lửa, viên đạn bay tứ tung, sáu, bảy người vừa mới xông tới đã lập tức bị trúng đạn, ngã xuống mặt đất!
Á!!!
Á!!!
Giây tiếp theo, vô số tiếng kêu thảm thiết vang lên, nhưng Triệu Ngọc không hề cho bọn họ bất cứ cơ hội nào, lại bắn thêm một loạt đạn nữa, tiếng kêu thảm thiết lập tức im bặt!
Khi Triệu Ngọc bắn một loạt đạn, không khí chìm vào sự im lặng ngắn ngủi, tên Prometheus kia nhìn mà choáng váng!
Đinh Lam trên mặt đất lại hoàn toàn không thể tin nổi, ngơ ngác hồi lâu mới yếu ớt hỏi Triệu Ngọc: “Anh rể, chúng ta… thật sự chưa chết à?”
“Không sao đâu!” Triệu Ngọc đưa tay kéo Đinh Lam dậy, hắn vốn định kéo dài thời gian sử dụng của áo chống đạn, nhưng lại phát hiện áo chống đạn đã mất đi hiệu lực.
Hắn định cho Đinh Lam sử dụng cái khác, đáng tiếc áo chống đạn đã hết sạch.
Vì thế, hắn đành phải sử dụng một quả cầu tránh nguy hiểm tàng hình cho Đinh Lam.
Thật ra, trên người Đinh Lam đã có một quả cầu tránh nguy hiểm tàng hình rồi, nhưng mà tình hình bây giờ nguy hiểm như thế, Triệu Ngọc cảm thấy cần phải cho cô em vợ hai lớp bảo hiểm mới được.
“Không… Không thể nào!” Lúc này, Đinh Lam vẫn còn kinh ngạc, cô liếc nhìn cánh tay của Triệu Ngọc, thì thào nói: “Bọn chúng dùng đạn giấy à? Hay là giống như những gì Grimm đã nói, anh…”
Roẹt!
Ngay tại lúc Đinh Lam xem xét thì một ánh điện lóe lên từ phía bên phải hành lang!
Triệu Ngọc nhanh chóng nhìn về phía đó, thấy một tấm lưới lớn đột nhiên bao trùm lấy Lee Bon Seong, hắn ta còn chưa kịp có phản ứng gì đã bị dòng điện trong tấm lưới đánh ngất rồi…