← Quay lại trang sách

Chương 2664 Trận chiến điện

Nhìn thấy Lee Bon Seong bị tấm lưới điện bao trùm, Triệu Ngọc đâu thể bình tĩnh được nữa, lập tức giơ hai khẩu súng trường của mình lên và vọt đếnNgay tại lúc Lee Bon Seong ngã xuống đất, hai gã áo đen đồng thời xuất hiện trong hành lang, hai người bọn chúng đang kéo tay nắm của lưới điện, muốn siết chặt tấm lưới điện lại, khiến Lee Bon Seong không thể động đậy.

Triệu Ngọc xem xét đúng thời cơ để bắn hai viên đạn, đạn bắn chính xác vào bàn tay một tên, một viên khác thì trúng bả vai tên còn lại!

Á!

Sau khi bị bắn, gã áo đen nhanh chóng rời khỏi hành lang, cả tấm lưới điện roẹt một tiếng rơi xuống mặt đất.

Tấm lưới điện vẫn đang phóng điện roẹt roẹt, nếu để lâu, Lee Bon Seong tất nhiên sẽ bị giật chết.

Triệu Ngọc nhanh chóng sử dụng một cái cột thu lôi cho Lee Bon Seong, đồng thời phóng nhanh về phía hắn ta.

Lee Bon Seong đang ở ngã tư của một hành lang, sau khi Triệu Ngọc chạy tới, hắn phải xác nhận sự an toàn của mình trước khi giải cứu Lee Bon Seong.

Bởi vì vừa rồi kẻ địch lùi lại đến hành lang bên trái nên Triệu Ngọc đương nhiên xoay mặt về phía bên đó.

Nhưng một chuyện làm hắn giật mình đã xảy ra, hai gã áo đen vừa bị trúng đạn đã hoàn toàn biến mất!

Hai sườn hành lang không có phòng nào, trong thời gian ngắn như vậy, hai gã áo đen đã đi đâu rồi?

Tuy rằng nghi hoặc, nhưng Triệu Ngọc phải kiểm tra hành lang bên phải, tuy rằng nơi đó cũng có hai gã áo đen, nhưng hai tên đó nằm trên mặt đất, đầu vặn vẹo, mắt dữ tợn, hiển nhiên đã bị Lee Bon Seong bẻ gãy cổ mà chết!

Roẹt!

Lúc này, tấm lưới điện vẫn còn lóe lên ánh điện, Triệu Ngọc nhanh chóng ngồi xổm xuống, tìm kiếm chốt mở trên tay nắm của tấm lưới điện!

Kết quả, chỉ trong nháy mắt ấy, máy dò xét trong đầu Triệu Ngọc đột nhiên vang lên tiếng cảnh báo, nhắc nhở sau lưng hắn có nguy hiểm.

Hả!?

Triệu Ngọc kinh hãi, nhanh chóng xoay người lại, phát hiện ra hai gã áo đen vốn đã biến mất vậy mà lại xuất hiện!

Bọn chúng chẳng những xuất hiện mà còn cầm trong tay một tấm lưới điện, đang nhắm vào mình!

Đậu xanh rau má nhà nó!

Triệu Ngọc cực kỳ hoảng sợ, bản năng nâng súng trường lên bắn.

Thế nhưng, ngay khi hắn bắn ra, tấm lưới điện cũng đồng thời mở ra!

Tấm lưới khổng lồ ngay lập tức trùm lên hắn, bao vây hắn ở bên trong.

Đáng chết!

Chỉ trong nháy mắt, Triệu Ngọc cực kỳ buồn bực, không ngờ đối phương lại là cao thủ chơi lưới!

Roẹt roẹt!

Tấm lưới bao phủ lấy Triệu Ngọc, thế nhưng không thả ra dòng điện hay siết chặt giống như lúc trước.

⚝ ✽ ⚝

Triệu Ngọc nhìn qua khe lưới, mới may mắn thấy rằng hai viên đạn mà mình vừa bắn theo bản năng tuy không trúng người, nhưng đã bắn hỏng công tắc của lưới điện!

Lúc này, hai gã áo đen đang mày mò chốt mở, vẻ mặt lo lắng!

Thấy thế, Triệu Ngọc lập tức ra sức giãy khỏi tấm lưới điện, mà cùng lúc đó, cô em vợ Đinh Lam đã vọt tới gần, lập tức cho hai gã áo đen ăn mấy viên đạn.

Nhưng việc lạ đã xảy ra, gã áo đen hình như mặc âu phục chống đạn trong truyền thuyết, hai người tuy rằng bị trúng đạn, nhưng dường như không đáng lo ngại, thậm chí còn vung tấm lưới điện lên, lập tức đánh nhau với Đinh Lam!

Đoàng đoàng đoàng!

Đinh Lam lại bắn ra một viên đạn, đáng tiếc là một gã áo đen kiềm chế cánh tay của cô, tất cả đạn đều bắn lên trần nhà.

Người trong nghề vừa ra tay, đã biết có giỏi hay không.

Võ nghệ của hai gã áo đen kia hiển nhiên không kém, chỉ một lúc sau, súng trường của Đinh Lam đã bị đánh bay ra ngoài, ba người triển khai đấm đá, vật lộn đến mức khó thở.

Thấy thế, Triệu Ngọc ra sức giãy giụa, muốn nhanh chóng giãy ra khỏi tấm lưới.

Nhưng gã áo đen không phải kẻ ngu, biết Triệu Ngọc lợi hại nên lập tức có kẻ tung người lên đá ngã Triệu Ngọc xuống đất.

Đậu xanh rau má nhà nó!

Trong lúc Triệu Ngọc mắng to, hai khẩu súng trường đã rời khỏi tay, hắn chỉ cảm thấy dường như trời đất đang đảo lộn vậy.

Hắn nhanh chóng đứng lên tiếp tục giãy giụa, nhưng trên tấm lưới này còn có rất nhiều xước mang rô, càng giãy giụa thì nó càng siết chặt.

Mà lúc này, tình hình của Đinh Lam rất bất ổn, năng lực của cô tuy mạnh, lại chỉ có thể khó khăn đối phó với một gã áo đen! Dưới đòn giáp công của hai gã áo đen, cô nhanh chóng ăn đấm, tình hình rất nguy hiểm!

Thấy thế, Triệu Ngọc khẩn trương, bất chấp tấm lưới đang trùm trên người mình, cả người lẫn tấm lưới vọt tới, bổ nhào vào một gã áo đen.

Gã áo đen kia cũng phản ứng theo bản năng, lật ngược tay đấm vào tấm lưới điện, tấm lưới này vốn được tạo thành từ vô số sợi dây kim loại, đấm một cú như vậy lập tức khiến tay gã chảy máu, nhưng không hề làm Triệu Ngọc bị thương.

⚝ ✽ ⚝

Gã áo đen ý thức được không thể tấn công như vậy, đành phải đá chân ra, muốn gạt ngã Triệu Ngọc!

Kết quả, một dòng điện đột nhiên tuôn ra từ tấm lưới, gã áo đen kia lập tức bị dòng điện đánh trúng, run rẩy vài cái, cuối cùng trợn trắng mắt ngã xuống đất!

Hả!?

Một tên gã áo đen khác không rõ, còn tưởng chốt mở tấm lưới điện đột nhiên bị bật, gã nào biết vừa rồi là Triệu Ngọc sử dụng súng bắn điện, lợi dụng tấm lưới dẫn điện trong đạn, thế mới khiến đối phương bị điện giật!

Nhưng bởi vì trước đó hắn đã bắn ra một phát đạn nên sau viên này, khẩu súng của Triệu Ngọc cũng mất hiệu lực.

Tuy nhiên, Triệu Ngọc không để ý tới, lập tức kéo theo cả tấm lưới lao về phía gã áo đen.

Hả!?

Gã áo đen kia cực kỳ hoảng sợ, gã chỉ cho rằng tấm lưới có điện, mình không thể đụng vào nên đành phải nghiêng người tránh né.

Thế nhưng Đinh Lam đâu phải là kẻ đầu đường xó chợ, cô nhân cơ hội ghìm lấy cổ gã áo đen, sau đó tung người nhảy lên, đạp hai cái lên vách tường, rồi lợi dụng sức nặng của mình để đột ngột giáng xuống!

Đông!

Đinh Lam ngã mạnh xuống mặt đất, thế nhưng cánh tay cô cũng đồng thời siết chặt, cổ gã áo đen lập tức rắc một cái, lập tức bị mất mạng, không bao giờ nhúc nhích nữa…

Đinh Lam không dám chậm trễ, lại siết hơn mười giây, khi sau gã áo đen hoàn toàn tắt thở, cô mới buông lỏng cánh tay ra.

“Hả? Anh rể… Anh rể…”

Lúc này cô mới nhớ tới Triệu Ngọc, nhanh chóng tìm được đầu nguồn của tấm lưới điện, trợ giúp Triệu Ngọc cởi tấm lưới điện ra, giúp hắn chui ra.

“Anh rể, anh không sao chứ?”

Đinh Lam nhìn thấy trên người Triệu Ngọc đầy máu loang lổ, đều là vết thương do xước mang rô của tấm lưới điện gây ra.

“Không sao đâu, không sao đâu!” Triệu Ngọc xua tay, thở phì phò, nhưng vẫn nhanh chóng ra hiệu cho Đinh Lam đi xem Lee Bon Seong thế nào.

Vì thế, Đinh Lam cúi xuống, sau khi kiểm tra tay cầm của tấm lưới, cô ấn một cái nút, tấm lưới điện bao vây Lee Bon Seong lập tức bị văng ra, thả Lee Bon Seong ra.

Mặc dù Triệu Ngọc cho Lee Bon Seong sử dụng cột thu lôi, nhưng mà trước đó Lee Bon Seong đã bị điện giật, bây giờ vẫn đang hôn mê.

“Hắn ta… Không ngờ hắn ta cũng ở đây” Đinh Lam vỗ mặt Lee Bon Seong một cái, nói: “Vậy có phải Amerola cũng ở đây không?”

“Ôi ôi!” Đột nhiên, Triệu Ngọc nhớ tới cái gì, nhanh chóng nhìn hành lang, lớn tiếng nói: “Thôi chết rồi Đinh Lam! Cái tên… Cái tên lông rậm kia đâu!?”

Tên lông rậm mà Triệu Ngọc nhắc tới đúng là tên tự xưng là cổ đông của tập đoàn – Prometheus.

“Chết tiệt!” Triệu Ngọc nhìn một lượt, không thấy bóng dáng của người nọ đâu, lo lắng nói: “Không thể để tên kia chạy đâu!”

“À…” Đinh Lam nhanh chóng đứng lên, chạy về đoạn hành lang ban nãy.

Triệu Ngọc cũng đứng dậy xem xét, tập trung hết sức vào phía xa.

Nhưng bọn họ đã xem nhẹ một việc, gã áo đen bị điện giật ban nãy không có gì đáng ngại, bởi vì cách tấm lưới điện nên gã bị điện giật không mạnh lắm, bây giờ đã tỉnh rồi.

Thấy Triệu Ngọc quay lưng về phía mình, gã áo đen lập tức rút ra con dao găm giấu ở bên hông, đâm vào chỗ hiểm sau lưng Triệu Ngọc!

Nhưng gã vừa giơ con dao găm lên thì chợt nghe thấy sau lưng mình có tiếng lẻng xẻng như dây xích.

Hả!?

Gã áo đen vừa mới ý thức được nguy hiểm thì đã bị một tấm lưới điện bao trùm, tấm lưới siết chặt lại, dòng điện bắn ra, gã nhanh chóng mất đi tri giác…

Ôi trời ạ!

Triệu Ngọc cũng không ngờ tới phía sau lưng mình có nguy hiểm, nhanh chóng quay đầu lại nhìn, thế mới phát hiện Lee Bon Seong đang nắm thiết bị điều khiển tấm lưới điện trong tay.

Thì ra, Lee Bon Seong tỉnh dậy còn sớm hơn cả gã áo đen.

Lúc này, nhìn gã áo đen không còn nhúc nhích vì bị điện giật, Lee Bon Seong hung tợn nhổ một ngụm nước bọt ra…