← Quay lại trang sách

Chương 2665 Hắn là đồng lõa

“Triệu Ngọc, nếu tôi không đoán sai” Lee Bon Seong sửa sang lại mái tóc, nói: “Nơi này hẳn là đảo Kỳ Tích! Mọi chuyện có thể liên quan đến Grimm!”“Ừm…” Triệu Ngọc phẫn nộ nói: “Ông đoán đúng rồi, nhưng mà nói đến thì dài lắm, chúng ta vẫn nên đi ra ngoài trước rồi tính sau!”

“Đi ra ngoài?” Lee Bon Seong nhanh chóng chỉ vào ba phương hướng: “Tôi đã thử cả ba nơi kia rồi, không có đường đi ra ngoài đâu!”

“Ồ?” Triệu Ngọc kinh ngạc, vội hỏi: “Ông… Ông đã trải qua chuyện gì thế? Ông đi từ đâu ra?”

“Tôi đến đây từ một lối phía Nam, nơi này rất rộng lớn, cứ như mê cung ấy!” Lee Bon Seong nói: “Còn nữa, tôi vốn nên chết rồi, nhưng mà… không biết tại sao mà viên đạn của bọn chúng không hề làm tôi bị thương!”

“Hả?” Triệu Ngọc nhíu mày, dường như hiểu được cái gì, có lẽ Lee Bon Seong thoát nạn nhờ quả cầu tránh nguy hiểm tàng hình mà mình cho hắn ta?

“Thế thì không ổn rồi!” Triệu Ngọc buồn bực nói: “Chúng tôi vừa đi từ phương hướng mà ông không đi qua, nơi đó cũng không có đường ra đâu! Ừm… Chính xác hơn thì vốn là có, nhưng mà bị Grimm cho nổ rồi!”

“Thế à? Thật sự là Grimm à? Cái lão quỷ kia, không ngờ lại lừa tất cả chúng ta” Lee Bon Seong buồn bực nói: “Lúc ấy để xác minh ông ta đã thực sự chết hay chưa, tôi còn phải mất một số tiền lớn mới mua được tin tức, không ngờ lại là giả…”

“Ừm, bây giờ không phải lúc nói chuyện này đâu” Triệu Ngọc mở máy nhìn xuyên thấu của mình ra, thăm dò tình hình rồi nói: “Chúng ta phải tìm lối thoát ra ngoài trước đã chứ?”

“Anh rể” Lúc này, Đinh Lam phụ trách tìm kiếm tên râu quai nón, xua tay ra hiệu với Triệu Ngọc: “Tên kia chắc là chạy về phía đó!”

Nói xong, Đinh Lam chỉ vào một hướng trên hành lang.

“À…” Lee Bon Seong vội vàng nói: “Nơi đó dẫn đến… Cẩn thận!”

Lee Bon Seong còn chưa nói xong thì lập tức nhìn thấy cánh cửa tàng hình bên trái hành lang đột nhiên mở ra, vài gã áo đen mặc áo chống đạn lại xông ra!

À…

Triệu Ngọc giờ mới hiểu được, thảo nào lúc trước, gã áo đen lại biến mất nhanh như vậy! Thì ra nơi này còn có cánh cửa tàng hình…

Lúc này, trong tay gã áo đen không còn cầm tấm lưới điện nữa, tên nào cũng cầm súng lục, vừa mới xuất hiện đã lập tức bắn.

“Né tránh mau!”

Lee Bon Seong nhanh chóng kéo Triệu Ngọc ra khỏi ngã tư kia, viên đạn lập tức vụt qua.

“Những tên này rất khó đối phó” Lee Bon Seong ra hiệu cho Triệu Ngọc mau chạy: “Hẳn đều là sát thủ át chủ bài của bọn chúng đấy! Mau lên!”

Ai ngờ, vừa mới hô xong, Lee Bon Seong lại phát hiện Triệu Ngọc không lùi mà tiến lên, còn nhằm ngay về phía gã áo đen.

“A xi!”

Lee Bon Seong mắng một câu, theo hắn ta, Triệu Ngọc làm vậy chẳng khác gì tự sát, đang chuẩn bị xông lên hỗ trợ thì không ngờ xung quanh đột nhiên chìm vào bóng tối.

Ngay sau đó, trong hành lang bên trái bỗng vang lên vô số tiếng xé gió sắc bén, một giây sau, tiếng súng và tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên, hành lang lập tức trở nên hỗn loạn.

Roẹt!

Hơn mười giây sau, đèn điện sáng lên, Lee Bon Seong nhanh chóng nhặt một khẩu súng trường rồi vọt tới, nhưng sau đó lại thấy một cảnh tượng đầy kinh hãi!

Cả người Triệu Ngọc đẫm máu, tay cầm một con dao, còn tất cả những gã áo đen ban nãy đều ngã xuống vũng máu.

“Chuyện này…” Lee Bon Seong quả thực không thể tin vào hai mắt của mình, kinh ngạc thì thào lẩm bẩm: “Thượng đế của con ơi, sao lại mất điện chứ?”

“Phù… phù…” Triệu Ngọc thở hổn hển, trong lòng thở dài, máy cúp điện + kính nhìn xuyên đêm vẫn là màn phối hợp tuyệt vời nhất.

Trong lòng hắn hiểu những gã áo đen kia khó đối phó, nếu không giải quyết bọn chúng thì mình sẽ không thể rời khỏi nơi này, thậm chí rất có thể sẽ táng thân tại đây.

Vì thế, hắn bất chấp giữ bí mật, nhanh chóng dùng cách kinh điển nhất để chém giết bọn chúng!

“Đi thôi!” Triệu Ngọc nhặt hai khẩu súng lục lên, ném cho Lee Bon Seong một khẩu rồi mới kéo Lee Bon Seong rời khỏi lối đi máu me, chạy về phía Đinh Lam.

Lúc này, Đinh Lam cầm khẩu súng trường nhặt được, tìm tên râu quai nón vừa nhân cơ hội chạy trốn.

Thế nhưng, cô nghe thấy Lee Bon Seong kinh ngạc kêu lên, hơn nữa còn đột nhiên ngắt điện nên đành phải quay trở lại.

“Anh rể!” Đinh Lam nhìn thấy cả người Triệu Ngọc toàn máu, vội vàng quan tâm hỏi một câu: “Anh không sao chứ? Anh thế này là…”

“Đinh Lam! Hắn ta đâu rồi?” Triệu Ngọc nhanh chóng hỏi.

Đinh Lam lắc đầu, chỉ vào phía xa, nói: “Ngay đằng kia, chúng ta mau đuổi theo đi!”

“Ừm… Anh thấy, để đảm bảo…” Triệu Ngọc chỉ về phía phòng họp ban nãy: “Nên bắt một tên thanh niên khoẻ mạnh đi! Lỡ như không bắt được tên râu quai nón thì chúng ta có thể…”

Kết quả, Triệu Ngọc vừa dứt lời thì một ngọn lửa đột nhiên bùng lên trong phòng họp, ngay sau đó, nơi ấy đã xảy ra một vụ nổ mãnh liệt, sóng xung kích lập tức phun ra cả căn cứ ngầm này, khiến uy lực càng thêm chấn động!

Á!

Triệu Ngọc, Đinh Lam và Lee Bon Seong không thể đứng thẳng được, tất cả đều bị sóng xung kích hất ngã, ngay sau đó, đèn hành lang tắt ngóm, ngọn lửa phun ra từ cửa chính của phòng họp, mặt đất rung lên, trần nhà rơi xuống, nghiễm nhiên chẳng khác gì trời sập cả…

Ầm ầm…

Một tiếng gầm thật lớn vang lên xuyên qua căn cứ, sóng xung kích nóng rực cuồn cuộn đánh sâu vào, vách tường cứng cáp lập tức bị xé rách, vô số vết nứt khổng lồ hiện lên!

Ngoài ra còn có đá từ trần nhà rơi xuống, Triệu Ngọc ý thức được mình không thể cứ nằm ở đây được nữa, nếu nóc nhà sụp xuống thì tất cả bọn họ sẽ bị chôn bên dưới!

Nghĩ đến đây, hắn nhanh chóng kéo Đinh Lam và Lee Bon Seong chạy về phía mà tên Prometheus kia đã chạy!

Đáng chết!

Vừa chạy, Triệu Ngọc vừa mắng trong lòng, tên Grimm này thật là đa mưu túc trí, rõ ràng mình đã dùng máy gỡ bom tàng hình để cắt đứt kíp nổ rồi, nhưng tại sao cuối cùng vẫn nổ chứ!?

Không hề nghi ngờ, Grimm chắc chắn còn thiết bị kích nổ dự phòng nào đó, nói không chừng, nó nối liền với mấy cổ đông kia, chỉ cần cổ đông tỉnh lại muốn cầu cứu thì sẽ gây nổ ngay.

Chết tiệt!

Thế này thì đúng là chẳng hề muốn chừa đường cho người khác sống sót mà, cái lão Grimm chết tiệt đúng là xấu xa…

Vừa mắng, Triệu Ngọc, Đinh Lam và Lee Bon Seong vừa chạy dọc theo hành lang đến một đại sảnh bí ẩn tương đối trống trải, đại sảnh đi thông với các phía, quả thực là bốn phương thông nhau.

Không ngờ căn cứ dưới lòng đất này còn có cả quán bar và phòng tập thể hình, Triệu Ngọc nhìn một lượt, không biết cái tên râu quai nón kia chạy về phía nào?

“Hai người đang tìm gì thế?” Lee Bon Seong không rõ cho nên hỏi một câu: “Tìm người à? Ai thế?”

“Một tên lông rậm, cả người toàn là lông!” Triệu Ngọc nói: “Ông ta là kẻ điều khiển thực sự trong đế quốc tội phạm của Lundy, Grimm chỉ là phụ tá của bọn chúng mà thôi!”

“Mà bây giờ” Đinh Lam tiếp lời: “Grimm muốn diệt trừ năm cổ đông này để soán vị, nhưng mà có một người đã được chúng tôi cứu ra, bây giờ không biết đã chạy đi đâu!”

“Đúng thế” Triệu Ngọc nói: “Nếu bắt được tên này thì ít nhất ông ta có thể đưa chúng ta ra ngoài đấy!”

“Hả? Phức tạp đến thế cơ à?” Lee Bon Seong không thể tin nổi: “Không ngờ tên Grimm kia lại kết phường với Lundy từ lâu, thật sự không thể tưởng được…”

“Ở đây, ở đây này! Mau! Mau lên!”

Kết quả, ngay tại lúc ba người bàn tán thì bỗng nghe thấy một giọng nói quen thuộc, ngẩng đầu nhìn lên, lại thấy tên Prometheus kia đã quay trở lại!

Chẳng qua, một đám người mặc âu phục trắng xuất hiện bên cạnh ông ta, trong tay ai cũng đang cầm súng.

“Mau!” Tên râu quai nón chỉ một ngón tay vào Triệu Ngọc: “Tên kia chính là cuồng thám! Hắn là đồng lõa của Grimm, lập tức giết hắn cho tôi!!!”