← Quay lại trang sách

Chương 2666 Càn Khôn ứng nghiệm

Đoàng đoàng đoàng!Đoàng đoàng đoàng!

Tiếng súng nổ ra trong đại sảnh của căn cứ dưới lòng đất, Triệu Ngọc, Đinh Lam và Lee Bon Seong đang bắn nhau với đám âu phục trắng mà Prometheus dẫn tới.

“Tên tiểu nhân vong ân phụ nghĩa!” Triệu Ngọc mắng: “Nếu không nhờ tôi cứu ông ta, bây giờ ông ta đã sớm biến thành một đống tro cốt rồi, còn không thể tìm thấy nữa chứ! Lấy oán trả ơn, tôi phải giết chết ông ta mới được!”

“Prometheus…” Lee Bon Seong thì thào nói: “Đây hẳn là mật danh nhỉ? Hình như tôi đã nghe qua ở đâu rồi thì phải?”

Đoàng đoàng!

Sau một loạt đạn, Lee Bon Seong nhanh chóng cúi đầu, trốn phía sau một chiếc ghế sô pha kim loại.

Giờ khắc này, Triệu Ngọc, Đinh Lam và Lee Bon Seong chia nhau ở ba nơi của đại sảnh, tất cả đều nấp phía sau bàn và sô pha.

Triệu Ngọc có ống nhắm chuẩn vạn năng và áo chống đạn, theo lý thuyết thì lẽ ra nên trực tiếp tiến lên, thế nhưng đối phương có quá nhiều người, hơn nữa còn mặc âu phục chống đạn.

Trong tay Triệu Ngọc lại chỉ có hai khẩu súng lục, nếu tự tiện xông lên thì hiển nhiên quá lỗ mãng.

Hơn nữa, Triệu Ngọc nhìn thấy có tên còn cầm tấm lưới điện trong tay, thật sự phải kiêng dè cái thứ đó!

Vì thế, hắn chỉ có thể lợi dụng vật chắn để bắn tỉa trước, bắn gục vài tên rồi tính sau!

“Lão Lee!” Triệu Ngọc vừa bắn vừa hỏi Lee Bon Seong: “Ông có nhìn thấy… nhìn thấy Amerola không?”

“Không!” Lee Bon Seong trả lời: “Tôi nói với cậu rồi, tôi vốn nên đã chết rồi!”

“Không phải…” Triệu Ngọc giơ tay bắn trúng trán một tên mặc âu phục trắng, nổ đầu chuẩn xác, khiến những người khác hoảng sợ: “Tôi hỏi ông, ngày đó ở phòng hòa nhạc… Ông đã gặp phải chuyện gì?”

“Tấm lưới điện, tấm lưới điện, cậu không nhìn thấy à?” Lee Bon Seong nói: “Thứ đó làm tôi chán ngấy! Hôm đó cậu bị tấm lưới trùm lên, tôi muốn xông lên cứu cậu nhưng tôi cũng bị lưới bao trùm! Trong tấm lưới có điện, khi tôi tỉnh lại thì thấy mình đang nằm trong một căn phòng màu trắng, có kẻ tiêm thuốc vào người tôi, hỏi tôi rất nhiều vấn đề… Sau đó… Ừm…”

Đoàng đoàng!

Viên đạn bay vụt qua, Đinh Lam nổ súng yểm trợ, Triệu Ngọc nhân cơ hội lại bắn nổ đầu hai tên âu phục trắng, lại làm kẻ địch sợ tới mức lui bước.

“Sau đó thì sao?” Triệu Ngọc hỏi dồn: “Nói gì đi chứ? Chẳng lẽ ông lại bị người ta xâm hại à?”

“A xi! Nói chuyện với cậu có thể đừng như thế không hả?” Lee Bon Seong khẩn trương: “Lúc bị thẩm vấn, tôi bị trói vào một chiếc ghế cực kỳ tối tân, đó là một chiếc ghế tra tấn chuyên nghiệp, có rất nhiều công nghệ cao…”

“Tôi không cần ông giới thiệu sản phẩm” Triệu Ngọc thúc giục: “Nói thẳng đi, sau này thì sao?”

“Thế nhưng, ngay vừa rồi, ước chừng 10 phút trước nhỉ? Cái ghế…” Lee Bon Seong nói: “Cái ghế tự mở ra! Sau đó… Tôi lập tức vọt ra, một đường giết đến đây và gặp cậu! Đương nhiên” Lee Bon Seong lại thanh minh: “Khi tôi mới lao ra, những gã áo đen kia bắn phá về phía tôi, tôi cứ tưởng mình chết chắc rồi! Lại không ngờ viên đạn của bọn họ… cứ như thể toàn là đạn giấy ấy… Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra nữa, là súng của bọn chúng bị ai đó giở trò, hay là bọn chúng cố ý thả tôi… Nhưng mà khả năng thứ hai thì hiển nhiên đã bị loại trừ rồi!”

“À… Chỉ đơn giản như vậy thôi sao?”

Triệu Ngọc lắc đầu, hắn sở dĩ hỏi thế, ngoại trừ muốn hiểu rõ tình hình ra, hắn còn một nỗi lo quan trọng hơn.

Hắn lo rằng có thể Lee Bon Seong đã bị xúi giục, hắn ta sở dĩ có thể sống đến khi gặp mình như vậy, chẳng lẽ đã có thỏa thuận nào đó với Grimm?

Hoặc là bị Grimm lừa?

Nhưng sau khi nghe Lee Bon Seong giải thích, hắn đã loại trừ suy đoán của mình, bởi vì Lee Bon Seong không có khả năng biết chuyện quả cầu tránh nguy hiểm tàng hình.

Dựa theo logic thì hắn ta vốn đã chết rồi!

Cho nên, hắn ta đột nhiên thoát ra như vậy rất có thể cũng là một khâu trong kế hoạch của Grimm.

Grimm muốn lợi dụng Lee Bon Seong làm loạn căn cứ dưới lòng đất, để mình nhân cơ hội rút lui khỏi đây.

Cái tên Grimm này, không ngờ cái gì cũng tính tới!

Về sau nếu trở thành kẻ địch với ông ta thì có khi sẽ rất phiền toái đây…

“Cho nên, tôi không biết có phải Amerola cũng ở đây hay không… Triệu Ngọc…” Lee Bon Seong lại hỏi: “Cậu tìm tới đây bằng cách nào?”

“Ha ha ha!” Triệu Ngọc điên cuồng cười: “Tôi là ai chứ! Tôi đã nhanh chóng đoán được chuyện này liên quan đến Grimm, cho nên lập tức chạy đến đây! Không ngờ trong thời gian ngắn như vậy, bọn chúng đã coi nơi này là căn cứ địa rồi!”

Lúc nói chuyện, Triệu Ngọc lại giơ súng bắn, bởi vì kẻ địch đã rút được kinh nghiệm, ai cũng giấu đầu đi nên Triệu Ngọc chỉ có thể bắn trúng chân vài người!

Á!!!

Mấy tiếng kêu thảm thiết lập tức vang lên ở phía đối diện, lúc trước còn tỏ ra hùng mạnh, giờ đã dần dần suy yếu.

Nhưng trong căn cứ dưới lòng đất có rất nhiều kẻ địch, chỉ một lúc sau đã có một đội nhân viên an ninh cầm súng lao từ bên kia hành lang tới.

Thấy thế, Đinh Lam nhanh chóng bắn, ngăn chặn bọn chúng lại…

Ngay khi cuộc chiến đang xảy ra dữ dội trong đại sảnh, tên râu quai nón tự gọi là Prometheus kia đã tránh xa chiến trường từ lâu, đang lo lắng thúc giục đàn em của mình:

“Mau, mau chuẩn bị tín hiệu cho tôi ngay!” Ông ta cầm điện thoại di động, lo lắng nói: “Grimm đã nổ chết bốn cổ đông, ông ta làm phản rồi! Nếu không ngăn ông ta lại thì cơ nghiệp trăm năm sẽ bị hủy hoại trên tay ông ta đấy!”

“Tiên sinh, nội tuyến, bọn em đã tìm được một nội tuyến ở bên kia rồi!” Một cấp dưới mặc âu phục trắng nhắc nhở, hơn nữa còn ra hiệu cho tên râu quai nón đi cùng mình.

“Nội tuyến, được, mau, mau lên…” Tên râu quai nón sốt ruột khó dằn nổi, vội vã chạy theo, rẽ ngang rẽ dọc trong căn cứ mấy lần, cuối cùng cũng bước vào một căn phòng tương tự như phòng thông tin.

Trên bàn có đặt một chiếc điện thoại, có người đưa microphone cho tên râu quai nón, hơn nữa còn ra hiệu rằng có thể gọi điện rồi.

“Thật tốt quá!”

Tên râu quai nón hưng phấn bấm số, sau một lúc chờ đợi, đối phương cuối cùng cũng nhận điện thoại!

“A lô!” Tên râu quai nón kích động nói vào microphone: “Salo, mau, mau lên đảo cứu viện, Grimm, Grimm làm phản rồi! Ông ta đã giết chết các cổ đông khác cùng cái tên cuồng thám kia, mưu toan chiếm lấy cả tập đoàn, cậu mau dẫn người của cậu… Ừm…”

Nói đến đây, tên râu quai nón đột nhiên nhận thấy bất thường, không ngờ lại nghe thấy một tiếng cười lạnh quen thuộc phát ra từ microphone.

“Hả!?” Tên râu quai nón sợ tới mức suýt nữa đã ngã quỵ xuống đất, ông ta run rẩy nói: “Gr… Grimm… Tại sao… Tại sao lại có thể như vậy được?”

“Mạng của ông dai thật đấy!” Giọng nói hung ác của Grimm phát ra từ micro: “Prometheus, ông còn chưa nhận ra tình cảnh của ông à?”

“Ông… Ông…” Tên râu quai nón ý thức được điều gì, trong mắt lộ ra vẻ tuyệt vọng và hoảng sợ: “Ông muốn làm gì?”

“Dựa theo cơ chế vận hành cảnh báo của tổ chức, khi đã xảy ra sự cố nặng nề như vậy rồi, ông cho rằng sẽ xử lý như thế nào!?” Grimm lạnh như băng nói một câu.

“Hả?” Tên râu quai nón ngồi phịch xuống ghế: “Grimm… Ông… đồ ma quỷ, ông… Rốt cuộc ông làm vậy vì cái gì chứ? Chúng tôi… Chúng tôi cho ông nhiều ưu đãi như vậy, ông… ông không thể làm thế được! A lô… A lô…”

Nhưng trong micro không còn tiếng trả lời của Grimm nữa.

“Ông chủ, sao vậy ạ?” Lúc này, cấp dưới mặc âu phục trắng kia hỏi: “Tại sao người nghe điện thoại lại là Grimm chứ? Ông ta muốn… làm gì ạ?”

“Thôi xong rồi, thôi xong rồi!” Tên râu quai nón ngơ ngác như khúc gỗ, nói: “Ông ta đã chiếm được thứ chứng nhận thân phận của bọn ta rồi, bây giờ ông ta có thể kiểm soát tất cả các cơ chế khẩn cấp trong tay! Các quốc gia, các lực lượng quân sự đều sẽ bị ông ta chi phối” Trong mắt tên râu quai nón lộ ra vẻ tuyệt vọng: “Ông ta sẽ… san bằng hòn đảo này ngay lập tức!!!”