Chương 2677 Cầu hôn mà không tỏ ra ngầu (1)
Năm ngày sauGiữa trưa, tại thành phố Vân Châu tỉnh Việt Châu, trong nhà hàng nổi tiếng trên mạng tên là Càng Đến Càng Tốt.
“Ôi chao, tại sao cứ phải đến chỗ này ăn cơm chứ?” Thôi Lệ Châu ôm bả vai, lo lắng nói: “Hai ngày trước tôi đã đặt chỗ rồi, còn phải xếp hàng nữa đấy, đúng là chịu thua! Nếu sớm biết thế này thì chúng ta đổi nhà khác thì tốt biết mấy?”
“Tiểu Thôi, đừng vội! Ăn một bữa cơm thôi mà!” Miêu Anh cười nói: “Dù sao chúng ta vẫn chưa đói đâu! Vừa hay để dành bụng, đợi lát nữa ăn thật nhiều vào! Ha ha!”
Hôm nay, bởi vì vừa mới mở một buổi họp báo về vụ án bồn tắm đỏ, nên Miêu Anh mặc đồng phục cảnh sát rất đẹp, thể hiện tư thế oai hùng hiên ngang của cô, có thể thu hút sự chú ý tuyệt đối khi đứng trong đám đông.
“Đúng đấy…” Ngô Tú Mẫn bóc một viên kẹo sữa, nói: “Nhiễm Đào đang đi đón Tịch Mộng Na đấy! Phỏng chừng đang bị kẹt xe nhỉ?”
“Đúng vậy!” Tăng Khả kéo tay Trương Bồi Bồi nói: “Khách quý quan trọng của chúng ta còn chưa tới đâu! Không biết bây giờ tổ trưởng đi đến đâu rồi!”
“Ôi ôi, mấy ngày không gặp, nhớ sếp chết mất!” Thôi Lệ Châu thúc giục: “Chị Miêu, hay là chị gọi điện thoại cho anh ấy hỏi xem sao! Bữa cơm này vốn được chuẩn bị đặc biệt cho anh ấy, cần anh ấy tính tiền đấy! Nếu không, chúng ta không trả nổi đâu…”
Mọi người toát mồ hôi…
“Đến rồi, đến rồi đến rồi đây!” Đúng lúc này, tiếng Nhiễm Đào vang lên ở cửa: “Mọi người xem ai đã trở lại kìa?”
Mọi người nhìn sang, thấy một người đẹp đứng bên cạnh Nhiễm Đào, đúng là Tịch Mộng Na đã lâu không gặp!
“Ôi…” Tịch Mộng Na như nhìn thấy người thân, nước mắt sắp trào ra, lập tức chạy tới ôm chầm lấy Miêu Anh: “Em nhớ mọi người chết đi được! Chị Miêu, em muốn được phá án cùng mọi người lắm!”
Sau khi buông ra, Tịch Mộng Na lại ôm lần lượt Thôi Lệ Châu, Ngô Tú Mẫn, ngay cả Tăng Khả cũng không buông tha, động tác vô cùng thân thiết khiến Tăng Khả đỏ mặt.
“Na Na à, lâu ngày không gặp, cô gầy đi nhiều quá!” Thôi Lệ Châu hơi ghen tị nói: “Gầy hấp dẫn biết bao nhiêu!”
“Ai bảo chứ” Tịch Mộng Na xoay người nhìn vào tấm áp phích của nhà hàng: “Tôi gầy đến mức sắp biến thành cây gậy rồi này! Tôi nhớ mỹ thực chết đi được! Thế nào, hôm nay có món gì ngon thế? Cuối cùng tôi cũng được ăn một bữa cơm no đủ rồi!”
“À à…” Thôi Lệ Châu khịt mũi xấu hổ: “Được rồi, tôi thừa nhận không phải cô nhớ chúng tôi, mà là nhớ mỹ thực! Tôi chẳng bao giờ quên được dáng vẻ cô ăn thịt dê đâu!”
“Tôi đã nghe nói đến vụ án bồn tắm đỏ vô cùng nổi tiếng rồi, không ngờ cũng bị mọi người phá được, thật sự là… rất rất giỏi! Thật không hổ là người quét sạch các vụ án huyền bí, ừm… ừm…” Lúc này, Tịch Mộng Na nhìn quanh một vòng, thế mới phát hiện thiếu một người, nhanh chóng hỏi: “Ngài tổ trưởng thân ái đâu rồi? Anh ấy đi đâu thế?”
“Đừng vội, đến rồi, đến rồi…” Tăng Khả nhìn tín hiệu định vị trên điện thoại di động, nói: “Diễn viên chính của chúng ta sắp ra mắt một cách long trọng rồi!”
Tăng Khả nói xong, mọi người lập tức đổ dồn về phía cửa nhà hàng, khi nhìn thấy nam diễn viên chính thật sự bước từ đó vào thì ai cũng mở to hai mắt nhìn!
Bởi vì, Triệu Ngọc xuất hiện không giống như ngày xưa cho lắm.
Hôm nay, Triệu Ngọc vậy mà cũng mặc đồng phục cảnh sát mới tinh!
Hơn nữa, trong tay hắn còn ôm một bó hoa hồng!
Ngày thường, Triệu Ngọc thật sự rất ít mặc đồng phục cảnh sát, cho nên mọi người nhìn thấy hơi mất tự nhiên. Với lại, ngày thường Triệu Ngọc hay ngang ngược, kiêu ngạo, ương ngạnh, giương nanh múa vuốt, hôm nay lại trông khá điềm đạm, tương phản rất lớn.
“Sếp! Anh…”
“Tổ trưởng…”
“Ôi chao, tổ trưởng thân ái, cuối cùng anh cũng xuất hiện rồi…”
Sau khi nhìn thấy Triệu Ngọc, mọi người nhanh chóng chào hỏi.
Thế nhưng, Triệu Ngọc không có phản ứng gì, mà lập tức đi tới trước mặt Miêu Anh, đưa hoa hồng trong tay cho cô.
“Chuyện này…” Miêu Anh tất nhiên cực kỳ bất ngờ, trước kia gặp nhau, Triệu Ngọc chưa từng mập mờ như vậy, hơn nữa còn trước mặt bao nhiêu đồng nghiệp thế này.
Bởi vậy, khi nhận lấy bó hoa, Miêu Anh cảm thấy hơi khẩn trương.
“Oa…” Thôi Lệ Châu kéo Tịch Mộng Na đứng sang một bên, miệng thì thào than thở: “Sếp… đang cầu hôn à?”
Nghe thấy Thôi Lệ Châu nói một câu như vậy, Triệu Ngọc suýt nữa đã ngã xuống đất.
Hắn nhanh chóng vịn lấy cánh tay Nhiễm Đào để đứng vững, nói với Miêu Anh rất thâm tình: “Miêu Miêu à! Anh… lúc trước anh đã lập ra hơn một trăm kế hoạch, còn… còn đặt ra rất nhiều tình huống, nhưng…”
“Nhưng mà… Em xem…” Triệu Ngọc khẩn trương xoa xoa tay, nói: “Anh cảm thấy chúng ta đã cùng nhau trải qua nhiều chuyện như vậy, anh thấy dù nghĩ đẹp đến đâu cũng không bằng hành động thực tế đúng không? Anh còn từng nghĩ đến lúc phá án, hoặc là lúc chúng ta luyện quyền, hoặc là lúc khác, nhưng… Anh lại nghĩ rất lâu, anh vẫn cảm thấy chúng ta đã thực sự, ừm… Em nói… Em nói xem có đúng không?”
Lời nói của Triệu Ngọc không những làm Miêu Anh chẳng hiểu gì mà mọi người đều như rơi vào sương mù vậy.
Nhưng vẫn là Thôi Lệ Châu thông minh nhanh nhẹn hiểu biết Triệu Ngọc nhất, lập tức kéo cánh tay của Miêu Anh, nói với Triệu Ngọc: “Sếp à, anh muốn cầu hôn nhưng chỉ có một bó hoa thôi thì sao được chứ? Anh… không chuẩn bị thứ gì đặc biệt à?”
“Hả?” Triệu Ngọc cũng ngơ ngác, đầu đổ đầy mồ hôi, ngây ngốc hỏi: “Thứ đặc biệt gì cơ!?”
Kết quả, Triệu Ngọc vừa dứt lời, âm nhạc đột nhiên vang lên trong đại sảnh.
Mọi người nhanh chóng nhìn về phía âm nhạc vang lên, thấy sáu, bảy nhạc công mặc áo đuôi tôm đang kéo đàn violin!
Khúc nhạc mà bọn họ đang chơi vừa hay là hành khúc đám cưới…
“Oa…” Trương Bồi Bồi há to miệng, véo cánh tay của Tăng Khả, nói: “Tổ trưởng lãng mạn quá!”
Đột nhiên nghe thấy tiếng âm nhạc, mọi người đều cảm thấy bất ngờ, tất cả đều nhìn về phía đoàn nhạc công.
Ngay sau đó, bỗng có bong bóng màu sắc cùng vô số cánh hoa rơi xuống sảnh. Nhờ có cánh hoa và bong bóng làm nền, trên tường của đại sảnh cũng buông xuống một tấm áp phích cực lớn.
Trên áp phích có vẽ một cô gái xinh đẹp, trên đó còn viết một dòng chữ lớn bắt mắt: Lấy anh nhé! Từ Hoa Lệ, em sẽ mãi mãi là nàng công chúa của anh…”
Hả!?
Chuyện gì thế?
Ban đầu, mọi người thấy cảnh tượng cầu hôn xa hoa này, ai cũng cho rằng là Triệu Ngọc đã sắp xếp từ đầu.
Thế nhưng, khi mọi người thấy ba chữ “Từ Hoa Lệ”, ai cũng trợn tròn mắt.
“Đậu xanh rau má nhà nó!” Lúc này, Triệu Ngọc không nhịn được mắng: “Này con mẹ nó là ai thế? Sao đi cầu hôn mà cũng tranh giành đất diễn thế hả?”
Đương nhiên, không có khách hàng nào khác nghe thấy Triệu Ngọc mắng.
Khi tấm áp phích khổng lồ hạ xuống, một cô gái mặc váy ngắn màu xanh biếc che mặt khóc, sau đó, mọi người lập tức nhìn thấy một người đàn ông mập mạp mặc áo phông màu đỏ đứng ở trước mặt cô gái.
Sau đó, người đàn ông quỳ một gối xuống, hai tay dâng một chiếc hộp nhỏ màu đỏ lên, hộp mở ra, để lộ một chiếc nhẫn kim cương lóe sáng!
“Tiểu Lệ, hãy gả cho anh nhé!” Người đàn ông nói vô cùng thâm tình: “Anh nhất định sẽ cho em hạnh phúc!”
Cô gái nghe xong, vội lau nước mắt, nhận lấy nhẫn, đồng thời thẹn thùng gật đầu…
Rào rào!
Trong đại sảnh lập tức vang lên tiếng vỗ tay như sấm…
Chết tiệt…
Triệu Ngọc cũng xấu hổ che mặt, quên sạch lời kịch đã chuẩn bị trước đó, không còn một mảnh…