← Quay lại trang sách

Chương 2678 Cầu hôn mà không tỏ ra ngầu (2)

Khi cô gái tên là Từ Hoa Lệ nhận nhẫn kim cương, bầu không khí cũng lên đến cao tràoNgoại trừ nhẫn kim cương ra, người đàn ông này còn giao ra hai quyển sổ đỏ nhà cùng với một chiếc chìa khóa có logo “BMWS”…

“Tiểu Lệ, về sau, những gì của anh chính là của em, anh bằng lòng cho em tất cả những gì của anh!”

Người đàn ông nói lời thề tình yêu nóng bỏng xong, bạn bè ở hiện trường lại cảm động vỗ tay, thậm chí còn có một vài cô gái ném ra ánh mắt hâm mộ ghen tị…

Haiz…

Nhìn thấy màn cầu hôn thình lình xảy ra, Triệu Ngọc liên tục lau mồ hôi, quên sạch tất cả những câu nói mình đã nghĩ ra trước đó.

“Sếp à, sếp à…” Thôi Lệ Châu vỗ Triệu Ngọc một cái, nhắc nhở: “Anh đừng nhìn nữa! Không liên quan gì đến anh đâu, làm chuyện của anh quan trọng hơn đấy!”

“Đúng đấy, đúng đấy!” Tịch Mộng Na cũng sốt ruột thay Triệu Ngọc: “Lúc này, anh không được phân tâm đâu! Mau… lấy thành ý của anh ra đi!”

Hai người vừa nói như vậy, Triệu Ngọc lúc này mới định thần lại, cố gắng tìm tòi lời kịch mà mình chuẩn bị, lại nói với Miêu Anh.

“Đúng, không thể bị người khác ảnh hưởng được! Miêu… Miêu Miêu à…” Triệu Ngọc kích động nói: “Tuy anh không chuẩn bị tỉ mỉ, nhưng anh tin là em hiểu anh mà, em biết là anh chân thành nhất! Cho nên… Anh… Ừm… tấm lòng của anh với em, tuyệt đối là chân thành…”

Nghe Triệu Ngọc nói năng lộn xộn, Thôi Lệ Châu và Tịch Mộng Na sốt ruột đến mức bụm mặt.

Mà lúc này, Miêu Anh tuy hai má ửng đỏ, nhưng rõ ràng đã bình tĩnh hơn nhiều, cô cứ thế ôm bó hoa trong tay, nhìn chằm chằm vào Triệu Ngọc, muốn xem rốt cuộc Triệu Ngọc sẽ biểu hiện như thế nào!

“Chúng… chúng ta cùng nhau vào sinh ra tử, vượt lửa sang sông” Triệu Ngọc vẫn còn lắp bắp tuyên thệ: “Em hiểu trái tim của anh nhất, chúng ta cùng nhau phá án, cùng nhau bắt hung thủ, cùng nhau… Ừm…”

“Ôi trời ạ! Tôi không chịu nổi nữa rồi!” Thôi Lệ Châu thật sự lo lắng, lập tức đè lại bả vai Triệu Ngọc, quở trách nói: “Vừa rồi bên cạnh đã có người làm mẫu rồi đấy sếp! Sao anh lại đứng nói chứ?” Cô ta dùng sức đè Triệu Ngọc xuống, đồng thời nói: “Thành ý cầu hôn của anh đâu? Sao còn không lấy ra, chờ sét đánh hả!”

“À… À à à…” Triệu Ngọc lúc này mới tỉnh khỏi cơn mơ, nhanh chóng lục tìm túi quần, lấy ra một chiếc nhẫn kim cương, sau đó quỳ một gối xuống trước mặt tiểu thư Miêu, thành khẩn chân thành nói: “Miêu Miêu, anh cầu hôn em!!! Cầu xin em hãy gả cho anh! À không… Không phải cầu xin em, là mời em, à không… Haiz…”

Tuy rằng Triệu Ngọc lắp bắp, nhưng mấy người Nhiễm Đào vẫn nhanh chóng ồn ào: “Gả cho anh ấy đi! Gả cho anh ấy đi! Gả cho anh ấy đi!”

Kết quả, mọi người ồn ào, lại lập tức khiến những người khác chú ý, kể cả người đàn ông vừa cầu hôn thành công ban nãy.

“Oa, thú vị thật, bàn với nhau từ đầu rồi à?” Có người bàn tán: “Không ngờ lại có người cầu hôn…”

“Ôi… Mau nhìn kia, còn là cảnh sát nữa đấy…”

“Wow!” Có người kinh ngạc: “Nữ cảnh sát kia đẹp quá nhỉ?”

Không so sánh thì sẽ không có thương tổn, đến khi mọi người đều thán phục trước vẻ hiên ngang rắn rỏi của Miêu Anh thì tâm lý của người cầu hôn ban nãy đã dần xảy ra biến hóa…

“Triệu Ngọc… Anh muốn em nói gì cho phải đây?” Lúc này, tiểu thư Miêu bình tĩnh nói: “Bình thường anh nói nhiều câu lưu manh như vậy, sao tới lúc mấu chốt lại không nói ra được chứ?”

“Anh…” Triệu Ngọc cầm nhẫn kim cương nói: “Dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên anh cầu hôn mà, trước kia chưa luyện tập bao giờ, nên anh khá lạ lẫm…”

“Nghe anh nói kìa…” Miêu Anh nhíu mày: “Cứ như thể đây không phải lần đầu tiên của em ấy!”

“Ha ha ha!” Triệu Ngọc ngây ngô cười: “Nếu tất cả mọi người đều là lần đầu tiên, vậy thì bỏ qua cho nhau nhiều nhé!”

“Không được…” Miêu Anh xua tay nói: “Hiếm khi có cơ hội thế này, dù sao em cũng phải ra một điều kiện chứ?”

“Hả? Không phải chứ?” Triệu Ngọc kinh ngạc: “Không lẽ em muốn luận võ ngay ở đây à? Không nói dối em đâu, bây giờ công lực của anh đã tăng nhiều, em không phải là đối thủ của anh đâu! Anh sợ làm em bị thương…”

“Hừ, dõng dạc quá nhỉ!” Miêu Anh trừng Triệu Ngọc một cái, nói: “Em vốn dĩ định nói là về sau nếu có nhiệm vụ thì phải dẫn cả em theo nữa! Được rồi, anh đã yêu cầu như vậy thì chúng ta luận bàn một trận cũng được! Chỉ cần anh đánh thắng em, em sẽ gả cho anh!”

“Oa!” Nghe thấy vậy, Tịch Mộng Na hưng phấn đầu tiên, lập tức kéo mọi người sang một bên, nói: “Mau, dọn sân ra, dọn sân ra nào, có trò hay để xem rồi!”

“Tôi chết mất thôi!” Thôi Lệ Châu nhanh chóng kiễng chân lên che miệng cô ta lại: “Tiểu Na Na, cô bị điên rồi à?”

“Miêu Miêu à” Triệu Ngọc tỏ ra chua xót: “Đừng đùa nữa! Đâu phải em không biết năng lực của anh!”

“Cũng phải, Triệu Ngọc thật sự rất lợi hại! Hay là, ừm…” Tịch Mộng Na chỉ sợ thiên hạ không loạn: “Tôi và chị Miêu liên thủ đánh anh được không?”

“Điên rồi, điên rồi… Cô còn định xen vào làm gì…” Thôi Lệ Châu nhanh chóng kéo Tịch Mộng Na sang một bên.

“Miêu Miêu à, khiêm tốn, khiêm tốn thôi…” Triệu Ngọc nhỏ giọng nói: “Hôm nay là ngày lành của chúng ta, anh thật sự không muốn tỏ ra ngầu đâu! Anh sở dĩ không muốn làm mấy trò giả tạo kia là muốn nói cho em biết rằng anh chân thành nhất! Anh sẽ không nói suông mạnh miệng và không phụ trách nhiệm như thế đâu, thứ anh muốn là chúng ta thật sự hạnh phúc! Thứ anh muốn là tình cảm kiên định của chúng ta! Anh biết em là cô gái tốt nhất, hiền lành chu đáo hiểu lòng người, em nhất định sẽ không trách cứ anh bởi vì anh hấp tấp đâu! Đúng không?”

“Anh…” Tiểu thư Miêu hiểu ý, cười: “Anh đã chặn em cả hai đầu như thế rồi…”

“Ha ha ha!” Triệu Ngọc vui vẻ cười, lại giơ cao chiếc nhẫn kim cương trong tay: “Miêu Miêu, gả cho anh nhé! Khi nào về, chúng ta sẽ luận bàn võ công…”

“Anh…” Miêu Anh nhanh chóng ra hiệu cho hắn im lặng, nói: “Được rồi! Anh đã có thành ý như vậy thì em sẽ nhận lời cầu hôn của anh!”

Nói xong, Miêu Anh đưa tay đón lấy nhẫn kim cương.

“Ôi…” Tịch Mộng Na ở bên cạnh buồn bực nói: “Cầu hôn đơn giản như vậy cũng thành công! Chưa tạo chút khó khăn nào cho Triệu Ngọc, thật là…”

“Hừ!” Đột nhiên, một giọng nói vang lên bên cạnh, thì ra là người đàn ông cầu hôn lúc trước nói với giọng cực kỳ không thân thiện chút nào: “Cầu hôn long trọng quá, không ngờ ngay cả cái hộp đựng nhẫn cũng không có, lại còn lấy từ trong túi quần ra nữa chứ, tùy tiện quá đấy!”

Giọng nói của người đàn ông rất lớn, anh ta vừa dứt lời, nhất thời khiến mọi người chú ý.

Đúng là không phải người một nhà thì không vào cùng một cánh cửa, cô dâu tên là Từ Hoa Lệ kia cũng căm phẫn chế nhạo: “Đúng vậy, không nhà không xe, cái này gọi gì là thành ý chứ!? Nhìn Hữu Bang nhà em khí phách biết bao nhiêu…” Nói xong, cô ta nũng nịu khoác lấy cánh tay của người đàn ông.

Chuyện này…

Nghe thấy vậy, Triệu Ngọc tạm dừng một chút.

“Đừng để ý đến anh ta làm gì…” Miêu Anh cũng thuận thế nhận lấy nhẫn kim cương.

“À… Chúc mừng, chúc mừng nhé!” Mấy người Nhiễm Đào nhanh chóng vỗ tay, nhưng bọn họ vỗ tay vẫn có vẻ hơi yếu ớt.

“Haiz…” Lúc này, người đàn ông tên là Hữu Bang còn nói thêm: “Cũng khó trách thôi, bọn họ làm cảnh sát thì kiếm được bao nhiêu tiền chứ? Mua được nhẫn kim cương đã là tốt lắm rồi!”

“Ấy? Ông xã, chẳng lẽ nhẫn là giả? Sao mà trông khoa trương thế? Lại còn là màu hồng nhạt nữa chứ, là kim cương hồng à?” Cô gái nói bằng giọng trào phúng: “Ông xã, anh là giám định viên mà, anh có muốn thử xem xét giúp bọn họ hay không?”