← Quay lại trang sách

Chương 2679 Cầu hôn mà không tỏ ra ngầu (3)

“Cái này mà còn phải xem xét à?” Người đàn ông tên là Hữu Bang chế nhạo: “Một viên kim cương hồng to như vậy, nếu là thật thì ít nhất có thể mua năm căn nhà ở Vân Châu đấy!”“Chậc chậc…” Cô gái chậc lưỡi nói: “Đúng là không có mắt nhìn người mà! Dùng một chiếc nhẫn kim cương giả lừa người ta, thật sự không nên đâu, em thấy không đáng giá cho nữ cảnh sát này đấy…”

Giọng bàn tán của hai người kia rất to, có vẻ khiêu khích.

“Này!” Thôi Lệ Châu hiển nhiên không thể mặc kệ, lập tức phản kích: “Tôi thấy hai người ghen tị mới đúng? Sếp chúng tôi sao có thể dùng nhẫn kim cương giả để cầu hôn chứ?”

“Đúng đấy!” Nhiễm Đào lòng đầy căm phẫn phụ họa: “Mấy người có biết sếp tôi là ai không? Một chiếc nhẫn kim cương nhỏ thế kia, chẳng phải thứ gì to tát với người như sếp chúng tôi đâu!”

“Tiểu Thôi, anh Đào” Miêu Anh khoát tay áo với bọn họ, nói: “Nhẫn là thật hay giả thì có sao đâu? Chỉ cần tình cảm của chúng tôi là chân thật thì dù nhẫn là giả, tôi vẫn đeo!”

Nói xong, Miêu Anh nhanh chóng bĩu môi với Triệu Ngọc, ý là đang nói: Đồ ngốc, mau đeo lên cho em!

Nhưng Triệu Ngọc lại không sốt ruột đeo nhẫn cho Miêu Anh, mà cho tay vào túi quần, vội vã nói: “Kim cương đại diện cho sự vĩnh hằng, một viên thì sao đủ chứ? Đây…” Hắn đột nhiên bốc một nắm nhẫn kim cương lấp lánh từ trong túi quần ra, giơ lên trước mắt Miêu Anh: “Những thứ này đều là món quà anh chuẩn bị tỉ mỉ cho em đấy! Anh đã mời nhà thiết kế nhẫn kim cương nổi tiếng bên Hương Giang thiết kế đấy, cơ bản đều bao gồm những phong cách phổ biến nhất, em xem thấy có thích không?”

⚝ ✽ ⚝

Sau khi Triệu Ngọc cầm ra một đống nhẫn kim cương, tất cả mọi người đều ồ lên.

Ai cũng sợ ngây người, chưa ai gặp cảnh cầu hôn kỳ lạ như vậy cả.

“Cái gì thế này… trông như món đồ chơi ấy, hay là thủy tinh?”

“Đúng vậy, thế này thì tùy tiện quá, ngay cả cái hộp đóng gói cũng không có à?”

“Còn nhà thiết kế ở Hương Giang nữa chứ, giỏi bốc phét thật…”

Qua những lời bàn tán đó là có thể nghe ra không ai tin nhẫn kim cương của Triệu Ngọc là thật.

Hơn nữa, ngay cả đám người Thôi Lệ Châu cũng choáng váng, tuy họ biết Triệu Ngọc có tiền, nhưng nếu bảo cả một nắm nhẫn kim cương như vậy đều là thật thì rất khó làm người ta tin!

“Triệu Ngọc… cái này…” Miêu Anh lựa trong tay Triệu Ngọc một chút, nói: “Số nhẫn kim cương này xinh đẹp thật! Em thích lắm… Chỉ tiếc là em chỉ có mười ngón thôi, không đeo được hết đâu!”

“Không sao, không sao…” Triệu Ngọc nhanh chóng nảy ra một ý: “Em có thể mỗi ngày thay đổi một cái, anh cam đoan em đeo một năm cũng không trùng lặp đâu!”

Ôi trời!

Lời lẽ của Triệu Ngọc thực sự ngông cuồng, cả căn phòng lại bùng nổ lần nữa, ánh mắt mọi người nhìn Triệu Ngọc như đang nhìn một tên thần kinh vậy.

“Làm cái gì thế!” Người đàn ông cầu hôn tên là Hữu Bang thật sự không nhìn nổi nữa, nhanh chóng quay đầu lại nói với bạn bè: “Anh mau ra xe tôi lấy thùng dụng cụ giúp tôi đi, kỳ cục thật, nếu tôi mà giám định tại hiện trường cho anh ta thì thể nào cũng làm mất mặt anh ta cho mà xem!”

Bạn bè của anh ta cũng thích xem náo nhiệt không chê lớn chuyện, nhanh chóng đi ra ngoài lấy thùng dụng cụ.

“Thế này mà còn phải giám định nữa à?” Cô gái tên là Từ Hoa Lệ nói: “Sao có thể là thật chứ? Nếu đều là thật thì phải lên tới hàng trăm triệu rồi còn gì? Hẳn một nắm thế kia…”

“Hôm nay tôi không muốn tỏ ra ngầu đâu!” Lúc này, diễn viên chính Triệu Ngọc còn tiếp tục nói: “Tôi biết bạn gái tôi rất không thích phô trương lãng phí, không thích làm to làm lớn, cho nên tôi chỉ tỉ mỉ chuẩn bị một số kim cương mà thôi! Đây…”

Nói xong, Triệu Ngọc cho tay vào túi quần, ở trước mắt bao người, lại lấy ra một nắm kim cương!

“Số kim cương này vẫn còn là kim cương trần, chưa kịp gia công” Triệu Ngọc giải thích: “Bởi vì to quá nên nhà thiết kế còn không dám cắt! Có viên thì không thích hợp làm nhẫn, khi nào về, anh sẽ làm thành vòng cổ cho em, cam đoan sẽ rất xinh đẹp đấy… Nhưng mà nói gì đi nữa, dù kim cương xinh đẹp đến đâu cũng không xinh đẹp bằng Miêu Miêu nhà anh đâu, ha ha ha!”

Nói xong, Triệu Ngọc đổ tất cả kim cương lấp lánh vào tay Miêu Anh, thế nhưng kim cương thật sự nhiều quá, Miêu Anh không ôm nổi.

“Để em xem nào, look look…” Tịch Mộng Na nhanh chóng tiến lên, vừa giúp Miêu Anh cầm, vừa chạm vào kim cương, muốn phân biệt thật giả.

Trong tất cả mọi người ở đây cũng chỉ có mình Tịch Mộng Na tin kim cương là thật.

Bởi vì cô ta đã nhớ ra năm đó cha mình từng mất mạng ở đảo Kỳ Tích vì theo đuổi một lượng lớn kim cương phú khả địch quốc.

“Tôi cũng xem thế nào” Thôi Lệ Châu nói: “Xem có phải đồ mua sỉ ở đâu hay không…”

Lúc này, khi Triệu Ngọc lại bốc ra một đống kim cương trần, cả căn phòng lại sôi trào lần nữa.

Bây giờ, gần như không ai cho rằng Triệu Ngọc lấy ra kim cương thật cả!

Bởi vì có mấy viên kim cương đã to đến mức vượt qua nhận thức bình thường, mọi người cho rằng nó không thể là thật…

“Từ từ, từ từ đã…” Lúc này, Hữu Bang cuối cùng cũng cầm thùng dụng cụ đến, anh ta đến gần Triệu Ngọc và Miêu Anh, dõng dạc giới thiệu: “Này anh bạn, tôi thấy nhiều tên kỳ quặc lắm, nhưng làm giả như anh thì đây là lần đầu tiên! Tôi nói cho anh biết, anh va phải họng súng rồi, anh có biết tôi làm nghề gì không? Tôi chính là giám định viên trang sức đấy! Anh có dám để tôi giám định kim cương của anh hay không?”

⚝ ✽ ⚝

Thấy Hữu Bang gây sự như vậy, mọi người lại càng hiếu kỳ hơn, tất cả đều xúm lại gần.

“Anh là cái quái gì thế? Hôm nay anh phá hỏng buổi cầu hôn của ông đây, tôi còn chưa tìm anh tính sổ đâu, anh thật…”

Triệu Ngọc vừa định nổi nóng thì Miêu Anh lại dịu dàng ngăn cản hắn, nói với Hữu Bang: “Anh giám định viên này, có vẻ như chuyện cầu hôn của chúng tôi đâu liên quan gì đến các anh? Cho dù bạn trai tôi có tặng tôi kim cương giả thì cũng đâu ảnh hưởng gì đến tình cảm của chúng tôi chứ! Anh cứ muốn giám định là có ý gì?”

“Đúng đấy…” Thôi Lệ Châu trừng Hữu Bang một cái, dứt khoát nói hai chữ: “Cút đi!”

“Ha ha, ha ha!” Hữu Bang cười nói với vẻ trêu tức: “Tôi vừa nói gì nào? Ngay cả giám định cũng không dám, chắc chắn là giả rồi đúng không?”

“Đúng đấy” Cô gái bên cạnh phụ họa: “Bọn họ nào dám cho anh giám định chứ! Có kết quả thì xấu hổ lắm đấy, ha ha ha ha ha!”

Cô gái cười rất kỳ quái, làm người ta nghe thấy cực kỳ không thoải mái.

“Vậy được! Anh đã muốn làm tôi mất mặt thì tôi sẽ theo ý anh!” Triệu Ngọc đưa tay cầm lấy một viên kim cương: “Nào, giám định viên, anh kiểm tra đi!”

“Ha ha, nói mới thấy, thứ này làm trông giống thật đấy, ít nhất không phải loại chỉ liếc một cái đã thấy giả” Hữu Bang nhìn thoáng qua kim cương mà Triệu Ngọc đưa, sau đó mở thùng dụng cụ, lấy ra công cụ giám định chuyên nghiệp.

Kết quả, khi anh ta đưa kim cương xuống dưới kính lúp để kiểm tra giám định thì mặt bỗng biến sắc, ngay sau đó, tay anh ta bắt đầu run rẩy…

“Hữu Bang, sao vậy?” Tiểu Lệ ý thức được chuyện gì, vội vàng thúc giục: “Thế nào? Rốt cuộc có phải giả không? Không lẽ anh không kiểm tra ra được à?”

“Cái này…” Hữu Bang run rẩy trả lại viên kim cương kia, sau đó cầm lấy một viên khác và cả nhẫn kim cương để giám định, sau khi giám định vài viên, anh ta không thể bình tĩnh được nữa.

Đầu toát mồ hôi, sắc mặt khẩn trương, mãi tới khi kiểm tra xong viên kim cương hồng kia, anh ta kinh ngạc đến mức ngồi phịch xuống đất…

Nhìn thấy giám định viên có biểu hiện như thế, đám người vây xem càng thêm tò mò, ai cũng thúc giục anh ta mau nói kết quả cho mọi người nghe.

“Là thật… là thật!” Hữu Bang kích động, ngửa mặt lên trời thét dài: “Thật không thể tin nổi! Số kim cương đó… Tất cả đều là thật, đều là hàng thật hiếm có trên đời!!!”