- 4 -
Những tên an ninh đông cứng vì kinh ngạc và sợ hãi, mọi thành viên của các Lực lượng Đặc biệt cũng chẳng hơn gì, người bị thương cũng như người còn lành lặn, tất cả đều không thể tự chủ, đều đưa mắt nhìn lúc con quỉ khổng lồ hủy diệt chướng ngại vật cản đường nó rồi hùng hổ xông về phía lối vào hình vòm dẫn tới trung tâm kiểm soát như một đoàn tàu hỏa mất kiểm soát, không chút xót thương trước sự đổ nát nó đang gây ra.
Hỗn loạn! Những tên an ninh còn sống chạy đủ hướng, cố tìm những chỗ an toàn. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, ông Cleary chợt có cảm giác như thể kẻ cứu rỗi những người của ông là do thần thánh hoặc ma quỉ gửi tới. Bức màn đó nhanh chóng rời khỏi tâm trí ông và ông nhận ra rằng, nhờ cỗ máy kếch sù kia mà chiến thắng đột ngột ngoi lên từ đống tro tàn.
Ông Cleary sẽ nhớ mãi hình ảnh chiếc xe khổng lồ đó và màu sơn đỏ của nó chói chang, lấp lánh dưới ánh mặt trời, hình ảnh kẻ điều khiển nó ghì chặt tay lái với một bàn tay, trong lúc bàn tay còn lại nắm chặt một khẩu Colt 45 tự động đời 1911 cổ lỗ sĩ thò ra ngoài qua cửa sổ bên hông xe và nhả đạn nhanh như chớp vào những gã an ninh, hình ảnh một người nữa cũng trên chiếc xe đó, đốn ngã bất kỳ bộ đồng phục đen nào lọt vào tầm nhìn của anh ta với khẩu tiểu liên Bushmaster. Đó là cảnh tượng ông không hề chờ đợi, không có tiền lệ, một cảnh tượng làm ngươi ta nghi ngờ đầu óc sáng suốt của mình.
Khoảng ba chục, hoặc ít hơn một chút, những gã an ninh không bị các toán Lực lượng Dặc biệt bắn chết hoặc bị thương, hoặc còn sống sót sau vụ tấn công ác liệt nhanh chóng đứng lên và bắt đầu nổ súng vào chiếc xe gây chết chóc. Những khẩu súng của chúng liên tục vãi những loạt đạn nối tiếp nhau. Những đầu đạn rơi như phun nước vào chiếc xe vào bánh xe của nó, xé rách từng mành kim loại và cao su, nhưng con quái vật vẫn không dừng lại. Đạn tiếp tục bay tới cho đến khi mái của nó lỗ chỗ như tổ ong. Những mảnh thủy tinh vỡ bay tứ phía ra khỏi buồng lái, nhưng người lái xe và ông khách của ông ta vẫn ổn định lao tới.
Trong cơn giận dữ thô bạo và man rợ, chiếc Snow Cruiser đâm bổ vào trung tâm kiểm soát bằng cả cái thân hình cồng kềnh trên ba chục tấn của nó với vận tốc hai mươi dặm/giờ qua những bức tường bằng kim loại bao quanh lối vào như một quả đấm khổng lồ nện vào cánh cửa nhà của búp bê. Sự va đụng khủng khiếp xé toang mái buồng lái của chiếc Cruiser gọn gàng như nó bị chém bởi một cái rìu đồ sộ. Mặt trước của con quỉ điên nhàu nát khi nó đâm sâu vào phòng kiểm soát cũng nhàu nát bừa bãi với những mảnh kim loại bị xé toạc và những tiếng nổ phát ra từ các thiết bị điện tử, những dây điện, những vật gia dụng và những hệ thống máy điện toán.
Cái thân hình độ sộ của nó nứt nẻ vì trận bão đạn vừa rồi, buồng lái gần như rã rệu, những vỏ bánh xe đồ sộ rách từng mảnh và bẹp gí. Chiếc Snow Cruiser mất đà, bị chận lại trước bức tường ở cuối phòng và sau cùng, dừng lại.
Trong thời gian đó, không cần suy tính hoặc lý luận, người ta tự động đứng dậy, tiếp tục hành động, quát tháo, chửi thề, nguyền rủa và không cần lệnh lạc, những người lính Hải quân, Lực lượng Delta, Thủy quân Lục chiến nhảy ra từ những chỗ ẩn nấp trong băng và lao tới. Họ băng qua chỗ rách do chiếc Cruiser tạo ra, tràn lên chướng ngại vật, tập trung hỏa lực đốn ngã hầu hết bọn nhân viên an ninh vẫn đang ngơ ngác trước sự tấn công của chiếc xe khổng lồ và đang dồn mọi chú ý của chúng vào con quái vật.
Hugo Wolf đứng lịm người vì kinh hoàng. Con quỉ khổng lồ màu đỏ không biết từ đâu hiện ra, và chỉ trong hai phút ngắn ngủi, đã làm thay đổi cục diện bãi chiến trường, quét gọn hai chiếc xe trượt băng bọc thép và những xạ thủ của chúng, nghiền nát gần hai chục người của hắn. Giống như một hậu vệ trên sân bóng đá, vào phút chót trận đấu, đã xông lên chận đứng đường banh tấn công của đối phương rồi lui về vị trí của mình. Hugo không thể tin điều đó vừa xảy ra. Bị cơn điên đột ngột xâm chiếm, hắn nhảy lên một xe mô tô chạy trên băng, khởi động động cơ, rú ga rời khỏi nơi hỗn loạn để tới nhà chứa máy bay.
Bị bỏ lại và không có người chỉ huy, bọn nhân viên an ninh có vẻ không còn hy vọng thoát chết, nên từng tên một, chúng đặt vũ khí xuống và đưa hai tay lên khỏi đầu. Người của Thiếu tá Cleary cũng cố chạy về phía nhà chứa máy bay trước khi những máy bay của bọn Wolf cất cánh. Và, chỉ trong chốc lát, quang cảnh tàn sát nhau bỗng trở nên yên tĩnh lạ lùng. Cuộc chiến đẫm máu và đầy thù hận kết thúc.
Phòng kiểm soát hỗn loạn không thể tả. Những thiết bị điều khiển vương vãi khắp nơi. Những thứ vật dụng như bàn làm việc, những giá đỡ và những tủ nhỏ nằm ngổn ngang trên sàn nhà. Giấy má, hồ sơ chồng lên nhau như một tấm thảm. Bàn ghế vặn vẹo và vỡ nát. Những màn hình kiểm tra nằm vắt vẻo trong những khung của chúng thành những góc dị dạng. Chiếc Snow Cruiser cỡi lên đống đổ nát như một con khủng long bị thương nặng, phơi ra hàng trăm vết đạn lỗ chỗ. Nhưng thật lạ lùng, nó vẫn không chết. Bất chấp mọi nguyên tắc cơ học, những động cơ diesel của nó vẫn hoạt động trong tình trạng không tải, phát ra những âm thanh nhỏ qua những ống xả khí đã vỡ toác của nó.
Pitt đẩy cánh cửa rách tả tơi của chiếc Snow Cruiser sang một bên và thận trọng để nó rời khỏi bản lề và rơi xuống đất. Và cũng thật lạ lùng, anh và Giordino đã không bị giết chết. Những đầu đạn xé rách quần áo họ, Pitt bị một viên đạn cắt một vết nhỏ ở cánh tay trước bên trái, và Giordino đang chảy máu từ một vết thương trên da đầu, nhưng họ đã thoát chết, một điều vượt xa sự mong mỏi của họ.
Pitt lục lọi căn phòng kiểm soát rách nát để tìm người, nhưng những gã Wolf, các kỹ sư và những nhà khoa học của chúng đã rời khỏi tòa nhà để tới nhà chứa máy bay. Giordino đưa cặp mắt nửa vui nửa buồn nhìn quang cảnh đổ nát.
“Cái đồng hồ vẫn còn chạy chứ?” Anh hỏi, giọng trầm trọng.
“Tôi không tin”, Pitt gật đầu về chiếc đồng hồ kỹ thuật số nằm giữa đống đổ nát, và chỉ vào những con số. Nó dừng lại ở con số mười phút hai mươi giây. “Bằng cách phá hỏng tất cả những máy điện toán và mọi hệ thống điện tử, chúng ta sẽ ngăn chặn được hậu quả việc đếm lùi”.
“Nghĩa là sẽ không có chuyện khối băng bị cắt rời và trôi ra biển?”
Pitt chỉ đơn giản gật đầu.
“Không có chuyện Trái Đất kết thúc”, Pitt nhái lại.
“Vậy là yên rồi”, Giordino lẩm bẩm, anh không sao tin được sự việc đã bắt đầu từ một căn hầm tại khu mỏ ở Colorado sau cùng lại kết thúc trong một căn phòng đổ nát tại Nam Cực.
“Hầu như thế”, Pitt mệt mỏi dựa vào chiếc Cruiser méo mó, cảm nhận cơn giận dành cho bọn Wolf đang trào lên trong anh. “Vẫn còn vài việc chúng ta phải giải quyết”.
Giordino đưa mắt nhìn Pitt, như thể anh đang ở trên một hành tinh khác. “Mười phút và mười hai giây”, anh chậm rãi nói. “Có lẽ nào thế giới sẽ thực sự bị lãng quên chăng?”
“Nếu dự án Valhalla của chúng tiến triển thuận lợi? Có thể. Nó có thể làm biến đổi Trái Đất trong nhiều ngàn năm. May thay, chúng ta sẽ chẳng bao giờ biết điều đó”.
“Chớ động đậy, một ngón tay hoặc một cái liếc mắt”, một giọng nói lạnh như đá cẩm thạch dội lại.
Pitt nhìn lên và nhận ra anh đang đối mặt với một bóng người trong bộ đồ trắng với đôi mắt mệt mỏi đang chĩa một khẩu súng lục vào anh. Người lạ đang chảy máu dưới cằm và một vết thương trên bàn tay.
Pitt nhìn người mới xuất hiện, cố đánh giá - một cách vô ích - đôi mắt ẩn sau cặp kính bảo hộ dùng tại vùng địa cực.
“Tôi có thể lúc lắc hai vành tai chứ?” Pitt hoàn toàn bình tĩnh.
Về phần mình, Thiếu tá Cleary không tin là ông có thể biết được thằng cha dị hợm đang đứng trước mặt ông là bạn hay thù. Còn gã lùn hơn đang đứng trước mặt ông là bạn hay thù. Mà gã lại trông mới giống một con bò rừng chứ. Gã cao hơn trong hai gã trông thật nhếch nhác với những miếng vải băng che kín nửa khuôn mặt. Cả hai trông chẳng khác gì những cái xác chết đứng, những cặp mắt trên những gò má và quai hàm đầy râu ria của họ trông càng gớm ghiếc. “Anh là ai và từ đâu đến, anh bạn lém miệng kia?”
“Tên tôi là Dirk Pitt. Bạn tôi là Al Giordino. Chúng tôi là người của NUMA”.
“NUMA”, ông Cleary lặp lại, cố tìm câu trả lời cho một hành động điên rồ. “Thật chứ?”
“Thật mà”, Pitt trả lời, rồi thản nhiên hỏi lại, “Còn anh là ai?”
“Thiếu tá Tom Cleary, Lực lượng đặc biệt của Quân lực Hoa Kỳ. Tôi chỉ huy toán tấn công khu khai thác mỏ”.
“Tôi rất tiếc vì chúng tôi đã không thể đến sớm hơn, như thế sẽ cứu được nhiều người của ông hơn”, Pitt thành thật nói.
Đôi vai ông Cleary động đậy và ông hạ khẩu súng xuống.
“Không có cái chết nào đẹp hơn những cái chết hôm nay”.
Pitt và Giordino không nói gì. Có gì đáng để họ nói chứ.
Sau cùng, ông Cleary nói thẳng, “Tôi không thể tin hai nhà hải dương học của NUMA, không được huấn luyện chiến đấu với kẻ thù, lại có thể làm được lắm việc hay ho như thế này.” Ông Cleary vẫn cố hình dung ra những gã đàn ông đang đứng trước mặt.
“Cứu ông và người của ông là một hành động chẳng đặng đừng”, Pitt nói. “Ngăn chận bọn Wolf gây thảm họa mới là mục tiêu hàng đầu của chúng tôi”.
“Và các ông đã hoàn thành điều đó?” Ông Cleary hỏi và nhìn quanh đống đổ nát trước đó là một trung tâm kiểm soát với những thiết bị kỹ thuật cao, “Hay là cái đồng hồ vẫn còn phải chạy tiếp?”
“Như ông có thể thấy đấy”, Pitt trả lời, “mọi hoạt động điện tử đếu mất tác dụng. Mọi lệnh lạc điều khiển những máy móc cắt đứt khối băng đều ngưng hoạt động”.
“Tạ ơn Chúa”, ông Cleary nói, cảm giác căng thẳng và đau đớn phút chốc tan biến. Ông mệt mỏi nhấc cái nón trùm đầu xuống, đẩy cái kính bảo hộ lên quá trán, bước tới và đưa bàn tay không bị thương ra. “Quí ông. Những người này của chúng tôi vẫn còn đứng vững đều mang ơn các ông. Chỉ Chúa mới biết có bao nhiêu sinh mạng được gìn giữ vì sự can thiệp đúng lúc này...” Trong lúc bắt tay họ, ông dừng lại để ngắm cái hình thù méo mó tàn tạ của chiếc Snow Cruiser - hẳn rất lộng lẫy trước đó - những động cơ êm ả của nó vẫn thong thả hoạt động như hai trái tim đang đập nhẹ nhàng, “Cái này ở đâu ra thế?”
“Quà tặng của Đô đốc Byrd đấy”, Giordino nói.
“Ai?”
Pitt mỉm cười yếu ớt, “Đó là một câu chuyện dài”.
Đầu óc ông Cleary chợt thay đổi, “Tôi chẳng thấy ai ở đây cả”.
“Tất cả bọn chúng đã rời khỏi trung tâm lúc trận chiến đang diễn ra để tới nhà chứa máy bay và bỏ trốn”, Giordino giải thích.
“Bản đồ của tôi về khu khai mỏ này có cho thấy một đường băng nhưng tôi chẳng thấy chiếc máy bay nào cả, từ lúc chúng tôi nhảy xuống”.
“Không nhìn thấy nhà chứa máy bay của chúng từ trên cao. Nó được khoét sâu vào trong băng”.
Ông Cleary bừng giận, “Các ông muốn nói là các ông bạn phải trách nhiệm về sự hủy hoại đáng xấu hổ này đều đã trốn thoát?”
“Bình tĩnh, Thiếu tá”, Giordino nói với một nụ cười ranh mãnh. “Chúng chưa rời khỏi khu khai mỏ đâu”.
Ông Cleary nhìn thấy vẻ hài lòng trong mắt Pitt, “Các ông cũng đã thu xếp cả rồi ư?”
“Thực tình mà nói, đúng thế”, Pitt thực thà trả lời. “Trên đường tìm tới đây, chúng tôi tình cờ lọt vào nhà chứa máy bay của chúng. Tôi sung sướng thông báo rằng tất cả mọi sự chống đối từ bọn chúng đều chấm dứt”.
Những tiếng reo hò bùng nổ ầm ĩ trong các phòng chiến tranh tại Lầu Năm Góc và Nhà Trắng khi nghe giọng nói của Thiếu tá Cleary thông báo sự kết thúc của hệ thống tách rời khối băng, theo sau là báo cáo của Trung úy Jacobs về việc những kẻ sống sót của lực lượng an ninh của bọn Wolf đều đã buông súng đầu hàng. Sự phấn chấn lan khắp cả hai căn phòng khi biết được sự khủng hoảng chết chóc tồi tệ nhất đã kết liễu. Họ nghe giọng nói của ông Cleary đang tường thuật cuộc nói chuyện với những kẻ đã cứu vãn chiến dịch tấn công, vì hai người này không mang theo máy vô tuyên truyền tin nên những gì họ nói không thể lọt vào cái micro nhỏ xíu gắn trên cổ họng ông Cleary.
Không thể kìm giữ niềm vui của mình, Tổng thống Wallace chộp một micro truyền tin và nói nhanh, “Thiếu tá Cleary, đây là Tổng thống. Cậu nghe tôi rõ chứ?”
Một thoáng yên lặng. Rồi giọng ông Cleary trả lời, “Vâng, thưa Tổng thống, tôi nghe ngài rất rõ ạ”.
“Cho tới lúc này, tôi được khuyên không nên xen vào cuộc nói chuyện của các bạn, nhưng tôi tin mọi người ở đây đều muốn nghe một báo cáo mạch lạc”.
“Tôi hiểu, thưa ngài”, ông Cleary nói, nhận ra ông không sao tin nổi ông đang thực sự hầu chuyện với tổng tư lệnh của mình. Tôi sẽ báo cáo chính xác ngay, thưa Tổng thống. Nhưng chúng tôi còn phải săn lùng bọn Wolf, những kỹ sư và những tên an ninh cuối cùng của chúng”.
“Tôi hiểu, nhưng cậu hãy vui lòng nói vắn tắt về chiếc xe khủng khiếp vừa mới xuất hiện trên màn hình. Nó của ai, và ai đang điều khiển nó?”
Ông Cleary tường thuật cho Tổng thống, nhưng ông ta thất bại thảm hại vì không sao mô tả cảnh con quái vật, một cách chính xác, từ trong băng chui ra vào phút chót và chộp lấy chiến thắng thật sự trong sự thất bại.
Mọi người ngồi lắng nghe, bối rối, nhưng không ai bối rối bằng Đô đốc Sandecker khi được thông tin có hai người trong đơn vị dưới quyền lãnh đạo của ông đã vượt qua sáu mươi dặm trên mặt băng hoang vu không bóng dáng một sinh vật trên chiếc xe cổ quái ra đời từ năm 1940 và đã cứu thoát một bộ phận quân đội khỏi sự tàn sát của bọn giết mướn. Ông càng bàng hoàng hơn khi nghe những cái tên Dirk Pitt và Al Giordino, mà, theo lệnh ông, họ phải có mặt tại Washington trong một giờ nữa.
“Pitt và Giordino”, ông nói, lắc đầu vì ngạc nhiên, “là những người tôi hiểu rõ. Nếu ai đó có thể thực hiện những hành động mà người khác bó tay, thì họ chính là những kẻ đó”.
“Tôi không hề ngạc nhiên”, Loren nói, một nụ cười thoáng qua trên gương mặt khả ái của cô. “Chẳng điều gì làm Dirk và Al chùn bước và thụ động chờ Trái Đất ngừng quay”.
“Những người này là ai chứ?” Tướng South giận dữ lên tiếng. “Làm gì có chỗ cho NUMA xen vào một chiến dịch quân sự? Ai chịu trách nhiệm sự có mặt của họ?”
“Tôi rất hãnh diện nói rằng người đó là tôi”, ông Sandecker nói, nhìn thẳng vào mặt Tướng South không nhân nhượng, “dù thực ra thì tôi không cho phép họ. Họ đúng là người của tôi, nhưng họ đã tự ý hành động. Và với tôi, đó là một hành động đáng trách tuyệt vời”.
Sự tranh cãi kết thúc trước khi nó bắt đầu. Nó không bao giờ lưu lại trong ý nghĩ của những người có mặt tại các phòng chiến tranh của Ngũ Giác Đài và Tòa Bạch Ốc. Họ đều biết, nếu không có sự can thiệp của Pitt và Giordino, thì không ai dám dự đoán hậu quả sẽ khủng khiếp như thế nào.
Tai Pitt và Giordino đỏ bừng, nhưng nếu không có sự kết nối với máy vô tuyến gắn trên đầu ông Cleary thì họ không thể nghe được những lời nói cách họ nửa vòng Trái Đất. Pitt ngồi trên bậc thang của chiếc Snow Cruiser và tháo những mảnh vải băng khỏi gương mặt của anh, để lộ nhiều vết cắt đòi hỏi cần được khâu lại.
Ông Cleary nhìn anh, “Ông chắc bọn Wolf vẫn còn ở đây chứ?”
Pitt gật đầu, “Karl, tên đầu sỏ của gia đình, và một em gái, Elsie, chắc chắn phải khóc ròng khi thấy những máy bay chúng dự trù sẽ dùng để chạy trốn khỏi khu khai thác mỏ trở nên vô dụng”
“Ông và ông Giordino có thể đưa tôi tới nhà chứa máy bay đó?”
Pitt mỉm cười, “Tôi xem đó là một vinh dự và là một đặc ân đấy”.
Giọng nói của Tướng South cắt đứt cuộc đàm thoại ngắn, “Thiếu tá Cleary, tôi đang chỉ đạo anh. Hãy củng cố đội ngũ lại, làm những gì anh có thể đối với những người của anh bị thương, và giữ gìn an ninh phần còn lại của khu khai thác. Sau đó hãy chờ đơn vị chính của Lực lượng Đặc biệt, họ sẽ tới trong nửa giờ nữa”.
“Vâng, thưa Tướng quân”, ông Cleary trả lời. “Nhưng trước hết, còn vài chuyện phải giải quyết ạ”. Ông kéo cần nói giữa cái máy vi âm và máy nhận tin rồi quay sang Pitt, “Nhà chứa máy bay ở đâu?”
“Khoảng nửa dặm”, Pitt trả lời. “ông nghĩ tới chuyện chơi nhau với một trăm tên an ninh chỉ bằng nhúm người ít ỏi còn lại của ông à?”
Môi ông Cleary bẹt ra thành một nụ cười, “Còn ông không nghĩ những kẻ vừa mới đi qua cửa địa ngục lại còn ý chí chiến đấu sao?”
“Ông đừng mong tôi sẽ cãi nhau với ông nhé”.
“Hai ông làm hướng đạo chứ?”
“Ông đã được Washington cho phép chưa?”
“Tôi quên không nghĩ đến chuyện đó”.
Đôi mắt màu xanh ô liu của Pitt lóe lên một tia sáng quyết liệt. Vậy thì anh sẽ nói, hoặc không? “Al và tôi không bao giờ trơn tru trong một kế hoạch ma quỉ cả”.
Đã giảm bớt nhiều khi nói rằng Karl Wolf thực sự kinh hoàng và giận dữ khi hắn dán mắt vào đống đổ nát của những chiếc máy bay của hắn. Kế hoạch qui mô mà hắn ấp ủ đã tiêu tan, trong lúc hắn, các nhà khoa học và các kỹ sư của hắn đi loanh quanh nhà chứa máy bay trong sợ hãi và hoảng loạn, theo chỗ hắn biết, những thiết bị dùng để tách rời khối băng vẫn còn chờ được sử dụng trong bốn phút nữa.
Do Hugo hướng dẫn sai khi y bảo những gã an ninh của y tại trung tâm kiểm soát vẫn còn dũng mãnh chiến đấu với những toán Lực lượng Đặc biệt, Karl không hề có ý niệm Đệ Tứ Đế quốc lại giãy chết trước khi nó được sinh ra, hoặc Dự án Valhalla lại chết yểu.
Những tên Wolf dựng thành một nhóm, kiêu hãnh, riêng biệt. Chúng không cam tâm chấp nhận tai họa vừa xảy ra, không thể tin lại xảy ra câu chuyện chiếc xe khổng lồ hoang đường đã phá hủy máy bay của chúng trước khi lao thẳng về phía trận đánh điên cuồng đang diễn ra trước trung tâm kiểm soát. Chúng bàng hoàng vì tình thế đột ngột đảo ngược. Hugo là thành viên duy nhất trong gia tộc còn vắng mặt lúc này. Phạm sai lầm vào giờ phút chót, y bất chấp tình huống khó khăn của bọn chúng, vội vã tổ chức những phần tử còn lại trong lực lượng an ninh của y để chống trả lần cuối với những gã người Mỹ mà y biết vừa rời khỏi sau khi tấn công nhà chứa máy bay.
Vì vậy, Karl nói, “Được, cứ làm như thế”. Hắn quay sang Blondi, “Em gởi một thông điệp cho chú Bruno trên tàu Ulrich Wolf. Giải thích hoàn cảnh và bảo chú ấy cho máy bay đến đây ngay tức khắc. Chúng ta không còn bao nhiêu thời gian nữa đâu”.
Blondi không hỏi gì thêm. Cô ta chạy vội vào phòng truyền tin nằm bên cạnh đường băng.
“Liệu máy bay có thể đáp xuống chiếc tàu Ulrich Wolf trong thời gian đầu lúc vừa xảy ra biến động của Trái Đất không?” Elsie Wolf hỏi anh trai. Mặt cô tái xanh vì đau khổ.
Karl nhìn Jurgen Holtz, viên kỹ sư trưởng của hắn, “Cậu có câu trả lời cho cô em tôi chứ?”
Holtz nhìn xuống mặt băng trong nhà chứa máy bay và vụng về trả lời, “tôi không thể tính toán chính xác thời khắc những trận gió giật và những đợt sóng thủy triều kéo tới. Tôi cũng không thể tiên liệu sức mạnh khởi điểm của chúng. Nhưng nếu chúng xảy ra với chiếc tàu Ulrich Wolf trước khi máy bay của chúng ta đáp xuống, tôi sợ kết quả có thể đưa tới thảm kịch”.
“Ông muốn nói tất cả chúng ta sẽ chết?” Elsie hỏi dồn.
“Tôi muốn nói chúng ta sẽ không biết gì trước khi sự việc xảy ra”. Holtz điềm tĩnh trả lời.
“Chúng ta sẽ không có thì giờ để chuyển những cổ vật của người Amenes từ những máy bay vô dụng này, sau khi Bruno đến”. Karl nói và tuyệt vọng nhìn chiếc phản lực hành động của gia đình chỉ còn là một đống phế thải như một thứ đồ chơi của trẻ con. “Chúng ta chỉ mang đi những vật thiêng của Đệ Tam Đế chế”.
“Tôi cần bất cứ ai, kể cả phụ nữ, có thể cầm súng chiến đấu’'. Giọng nói của Hugo đến từ sau lưng Karl. Bộ đồng phục đen của y lỗ chỗ những vết máu của những xác chết trong lúc hỗn loạn xảy ra tại khu trung tâm kiểm soát. “Tôi nhận thấy nhiều người của chúng ta đã tỏ ra quá sợ hãi và mất định hướng. Nhưng nếu chúng ta còn muốn sống sót cho tới khi được những anh chị em của chúng ta từ khu đóng tàu đến cứu thì chúng ta phải chiến đấu chống lại bọn Mỹ”.
“Bao nhiêu tay súng của chú còn sống sót?” Karl hỏi.
“Khoảng một tá. Vì vậy tôi cần tất cả những ai có thể cầm súng”.
“Chú có đủ vũ khí cho tất cả chúng ta chứ?”
Hugo gật đầu, “súng và đạn dược có thể tìm thấy trong kho vũ khí tại lối vào nhà chứa máy bay”.
“Vậy tôi cho phép chú tuyển dụng bất kỳ ai muốn nhìn thấy lại những người thân của mình”.
Hugo nhìn vào mắt anh trai, “Địa vị của tôi, thưa anh, không cho phép tôi đòi hỏi họ chiến đấu và chết. Anh mới là lãnh đạo mới trong Vận Hội của chúng ta. Anh mới là người họ kính trọng và phục tòng. Khi anh yêu cầu, họ sẽ nghe theo”.
Karl nhìn vào mặt chú em trai và hai cô em gái, cố tìm một biểu lộ trong mắt họ. Với một đầu óc lạnh lùng như băng giá và một trái tim của đá, hắn không chút nghi ngại trong việc ra lệnh cho người của mình đem tính mạng của họ để trả giá cho sự sống của hắn và anh chị em hắn.
“Tập trung họ lại”, hắn nói với Elsie, “và anh sẽ bảo họ những gì họ phải làm”.
Để lại bốn người của mình - những người không bị thương trầm trọng - để săn sóc những người bị thương và canh chừng bọn nhân viên an ninh còn sống, ông Cleary và hai mươi hai người còn khả năng chiến đấu trong toán người của ông, do Pitt và Giordino - là những người biết rõ địa hình đến nhà chứa máy bay - hướng dẫn, họ tiến vào đường hầm chính theo đội hình chiến thuật, với hai người trong Lực lượng Delta của Trung úy Garnet hoat động như những trinh sát hai bên sườn.
Trung úy Jacobs thật sự ngạc nhiên khi ông ta thấy sự có mặt của Pitt và Giordino, thậm chí còn ngạc nhiên hơn khi biết họ là những gã điên đã lái con quái vật xông vào trận đánh chỉ vài phút trước khi ông Cleary và người của ông ta bị tiêu diệt.
Thận trọng di chuyển, toán tấn công bọc qua khúc quanh đầu tiên trong đường hầm và vượt qua những kiến trúc vắng vẻ và những cánh cửa dẫn vào các nhà kho trống trơn. Đi bộ qua đường hầm đóng băng, Pitt và Giordino có cảm giác khác hẳn lúc lái chiếc xe và không thể dừng lại được nữa?”
Karl hỏi khẽ, “tới lúc đó chúng ta có thể thoát đi được không?”
Hugo nhìn về phía đường hầm dẫn tới khu khai mỏ như thể hắn đang chờ đợi một đoàn quân ma. “Chúng ta không có gì khác ngoài số người ít ỏi còn lại. Nếu người của tôi có thể loại bỏ chúng trong đường hầm hoặc ít nhất cũng gây thiệt hại nặng cho chúng, đến lúc đó tất cả mọỉ người chúng ta sẽ đủ hỏa lực để tiêu diệt chúng”.
Karl nhìn vào mặt Hugo và đặt một bàn tay lên vai hắn, “Đừng quan tâm đến chuyện rời khỏi nơi này, chú em. Tôi biết chú sẽ hành động với lòng can đảm và danh dự”.
Hugo ôm hôn gã anh họ, rồi bước đi để nhập bầy với những gã còn sót lại của hắn và dẫn chúng đi vào đường hầm. Theo sau chúng là một chiếc xe kéo với rơ moóc chở một thùng nhiên liệu có dung tích hai trăm lít và một cái quạt lớn đường kính hai mét.
***
Toán Lực lượng Đặc biệt tạm dừng tại khúc quanh cuối cùng trước khi tiến thẳng tới và chạy qua năm mươi mét để vào nhà chứa máy bay. Một màn sương mù mỏng hiện ra phía trước và trông có vẻ dày hơn khi nó tràn vào đường hầm và bắt đầu phủ kín mọi người.
“Ông sẽ làm gì với thứ đó?” Ông Cleary hỏi Pitt.
“Chẳng có gì khả quan cả. Chúng tôi chưa đụng độ với thứ gì giống như thế khi chúng tôi qua đây với chiếc Snow Cruiser’", Pitt đưa một ngón tay lên như để kiểm tra gió. “Đây không phải là một hiện tượng tự nhiên. Nó không chỉ mang theo một mùi lạ mà hình như nó do máy móc thổi tới, có lẽ do một cây quạt rất lớn”.
“Không phải hơi độc”, ông Cleary đánh hơi không khí và nói. “Một phần trong chương trình huấn luyện dành cho chúng tôi là nhận ra mùi khí độc. Tôi đoán là chúng định thải một loại hóa chất vô hại để che lấp hành vi của chúng”.
“Có thể đây chỉ là một hành động tuyệt vọng của bọn Woir, Jacobs gợi ý, ông ta vừa bước lại bên cạnh ông Thiếu tá.
“Hãy ở gần nhau”, ông Cleary ra lệnh cho người của mình qua cái máy vô tuyến gắn trên nón trùm đầu. “Chúng ta tiếp tục đi tới. Sẵn sàng dùng bất kỳ thứ gì tìm được để che chắn. Bọn chúng có thể xông tới từ màn sương mù bắn ra”.
“Tôi không tán thành hành động này”, Pitt cảnh báo ông ta.
Ông Cleary chỉ đơn giản hỏi, “Tại sao?”
Pitt ngoác miệng cười với Giordino, “Tôi nghĩ chúng ta đã ở đây lúc nãy phải không?”
“Và đã làm chuyện đó”, Giordino nói thêm.
Pitt nhìn và đánh giá màn sương mù rồi đặt bàn tay lên cánh tay Giordino, “Al, cậu đem theo một người của Thiếu tá, chạy trở lại chỗ chiếc xe kéo rơ moóc và mang về cái bánh xe dự phòng”.
Cặp mắt ông Cleary lộ vẻ tò mò, “Dùng lốp xe để làm gì?”
“Một trò trốn bắt nhỏ của chúng tôi”.
Mấy phút sau, một tiếng nổ khủng khiếp như muốn xé rách đường hầm. Không có những tia lửa hoặc những cuộn khói, mà chỉ có ánh chớp lóa mắt dẫn theo một đợt sóng sức đẩy xô giạt bầu không khí bị giam hãm trước khi nó thoát ra ngoài như một tên lửa lao qua một ống khí nén. Âm thanh của tiếng nổ ào đến như một tiếng sấm dữ dội trước khi nó giận dữ thoát đi và tiếng dội của nó giảm dần.
Sửng sốt vì cơn sốc và hai lỗ tai lùng bùng như âm thanh tiếng chuông giáo đường, Hugo Wolf và tám gã nhân viên an ninh còn sót lại của hắn bước loạng choạng trên những bàn chân tê cóng và bắt đầu tiến tới, qua những mảng băng rơi xuống lả tả với hy vọng nhìn thấy những cái xác bất động của những người Mỹ. Cơn chấn động vừa xảy ra vượt quá sự mong đợi của chúng, nhưng chúng hy vọng những kẻ thù đều bị loại trừ.
Vòng qua một khúc quanh và dùng đèn chiếu để xuyên thủng tấm màn sương mù và hơi nước từ vụ nổ, chúng chậm chạp di chuyển tới trước cho đến khi có thể phân biệt những cái xác nằm rải rác trong và dưới những mảnh băng từ nóc hầm rơi xuống. Hugo đưa mắt nhìn từng cái xác. Sự hài lòng và phấn chấn trào lên trong người hắn trước những cái xác lính Mỹ. Không một kẻ nào sống sót. Hắn nhìn xuống hai gã mặc quần áo dân sự và tự hỏi họ là ai và từ đâu đến. Họ nằm úp mặt xuống đất nên hắn không thể nhận ra đó là hai kẻ đã lái chiếc xe ma quỉ gây ra bao nhiêu cái chết và đỗ vỡ tại trung tâm kiểm soát.
“Xin chúc mừng ngài đã chiến thắng oanh liệt, thưa ngài Wolf”, một trong những gã an ninh ngợi khen hắn.
Hugo chậm rãi gật đầu, “Ừ, nhưng là một chiến thắng phải trả giá quá đắt”. Rồi, thật máy móc, Hugo và người của hắn quay lưng lại với cảnh tàn sát và bắt đầu đi trở lại nhà chứa máy bay.
“Nổ súng!” ông Cleary quát lớn.
Hugo và người của hắn quay lại nhìn, kinh hãi khi thấy những xác chết đột ngột bật đứng lên với những khẩu súng chĩa ra, ngắm vào bọn chúng. Hugo có thể đủ thời gian để đầu hàng. Bất kỳ người sáng suốt nào cũng biết chống đối chỉ có thể dẫn tới cái chết không sao tránh khỏi. Nhưng Hugo - do phản xạ hơn là do ý thức - đã nâng súng lên để bắn, những thủ hạ cũng làm theo hắn.
Vũ khí của các Lực lượng Đặc biệt nhả đạn cùng lúc. Những tên an ninh chưa kịp nổ súng thì đã bị đốn ngã. Hugo dội ngược về phía sau, đứng bất động, mặt hắn méo mó lúc hắn buông rơi khẩu súng xuống và trừng trừng nhìn qua cặp mắt hoảng loạng những lỗ đạn xuyên thủng bộ đồng phục đen của hắn, vắt ngang dạ dày từ ngực xuống tới hông. Sau cùng, với nỗi đau của kẻ biết mình đã thua cuộc và chỉ còn sống vài giây nữa, hắn đổ sụp xuống sàn đường hầm.
Tiếng súng đã dừng bặt, và Trung úy Jacobs, với những người của ông ta thận trọng làm theo, bắt đầu kiểm tra những xác chết và tước cả vũ khí ra khỏi những bàn tay đã cứng đờ. Pitt, khẩu Colt 45 nằm lỏng lẻo trong lòng bàn tay phải, bước tới quì bên cạnh Hugo. Gã thanh viên của gia tộc Wolf lãnh đạo lực lượng an ninh còn nhận ra sự có mặt của người lạ, hắn nhìn lên và không biểu lộ cảm giác gì.
“Sao ông biết?” hắn thều thào.
“Người của ông đã giở trò này với tôi trong khu vực mỏ tại Colorado”.
“Nhưng vụ nổ...?”
Pitt biết Hugo sắp chết, và anh phải nhanh chóng cho hắn biết. “Chúng tôi lăn cái bánh xe dự phòng của chiếc xe kéo rơ moóc vào đường hầm, rồi xả hơi từ bánh xe vào bộ phận gây nổ của các ông. Hơi nén sẽ khởi động nút bấm gây nổ. Sau đó chúng tôi nấp vào một nhà kho. Ngay sau khi có tiếng nổ, chúng tôi ra và nằm rải rác giữa những mảnh băng vụn do vụ nổ gây ra và giả chết”.
“Ông là ai?” Hắn thều thào.
“Tên tôi là Dirk Pitt”.
Cặp mắt nhướng lên, “Không phải mày”, hắn lẩm bẩm. Rồi cặp mắt mở lớn và đầu hắn ngoẹo về một bên.
Tiếng nổ dẫn theo một trận bão của tiếng đạn réo, dội lại trong đường hầm đến tận nhà chứa máy bay như một loạt những tiếng sấm thoát ra từ một miệng cống, rồi những âm thanh đổ vỡ đột ngột tắt ngõm cho đến lúc sự yên lặng khác thường lan khắp nhà chứa máy bay, như một điều bất thường. Nhiều phút trôi qua, mọi người đứng tê liệt nhìn vào bóng tối trong đường hầm, chờ đợi với tâm trạng nặng nề. Rồi sự yên lặng ma quái bị phá vỡ bởi tiếng bước chân chạy rầm rập dội trên sàn băng trong đường hầm.
Một bóng người chậm chạp hiện ra, bước vào thứ ánh sáng khúc xạ từ trên mái nhà chứa máy bay hắt xuống. Một người cao lớn trong bộ quần áo màu trắng rách tả tơi, tiến về phía đám đông gần một trăm người vừa đàn ông và phụ nữ, đứng thành nửa vòng tròn, tay cầm súng với họng súng hướng về phía người lạ. Một cái khăn quàng quấn quanh nửa khuôn mặt anh ta. Người đàn ông bước thẳng tới Karl Wolf và các em gái hắn, dừng lại và kéo cái khăn quàng xuống, để lộ một gương mặt đen đúa loang lổ vết máu, râu ria tua tủa, và hốc hác vì mệt mỏi.
“Hugo gởi lời xin lỗi của anh ta, nhưng anh ta không thể tiếp tục tham gia chuyến du lịch nhỏ của các người”.
Vẻ bối rối khó hiểu lan khắp nhà chứa máy bay. Blondi không giấu được vẻ bàng hoàng gần như mê muội. Nét mặt Elsie để lộ tâm trạng vừa phẫn uất vừa căm giận. Có vẻ như đã tiên liệu sự việc, Karl là kẻ đầu tiên lấy lại bình tĩnh và trở nên sắc bén. “Lại là ông, ông Pitt”, hắn nói và nhìn Pitt với đôi mắt khó hiểu. “Ông đúng là một tai họa”.
“Xin lỗi vì quần áo bèo nhèo”, Pitt nói, thân thiện, “nhưng dạ phục của tôi đang nằm trong hiệu giặt ủi”.
Đôi mắt màu xanh giận dữ nhìn Pitt trừng trừng, Elsie bước tới và thọc khẩu súng lục tự động vào dạ dày Pitt. Anh thốt ra - một tiếng rên đau đớn, ôm bụng bước lùi lại, nhưng nụ cười vẫn đọng trên gương mặt.
“Cô phải thấy”, Pitt hòa nhã nói, “là tôi không có vũ khí và đang đóng vai trò sứ giả hòa bình chứ”.
Karl đẩy bàn tay cầm súng của Elsie sang một bên. “Để em giết hắn”, cô ta rít qua kẽ răng.
“Phải hành động đúng lúc”, Karl nói như lúc đàm thoại bình thường. Hắn nhìn vào mắt Pitt, “Hugo chết rồi phải không?”
“Theo cách nói của chúng tôi là về nhà. Hugo đã về nhà”.
“Còn người của chú ấy?”
“Cũng tình trạng như thế”.
“Ông nhận trách nhiệm về việc những máy bay của tôi bị phá hủy chứ?”
Pitt nhìn quanh, những chiếc máy bay méo mó, dị dạng, rồi nhún vai, “Tôi lái hơi bất cẩn, tôi phải thú nhận điều đó”.
“Ông từ đâu đến?” Karl hỏi nhát gừng.
Pitt mỉm cười, hoàn toàn không quan tâm đến hắn, và nói, “Đề nghị ông ra lệnh cho người của ông buông vũ khí xuống trước khi họ gánh những hậu quả tồi tệ. Hôm nay máu đã chảy quá đủ ở đây rồi. Thật ngốc nghếch khi tạo thêm thảm kịch”.
“Người của ông, ông Pitt, còn bao nhiêu?”
“Ông cứ xem thì rõ”, Pitt quay lại và phác một cử chỉ. Giordino, Thiếu tá Cleary và hai chục người còn lại của ông từ đường hầm bước vào nhà chứa máy bay và dàn thành một hàng ngang cách đó gần một bước chân, súng trong tư thế sẵn sàng.
“Hai mươi chống lại một trăm”, lần đầu tiên Karl nhếch mép cười.
“Chúng tôi đang chờ lực lượng tiếp viện sẽ tới ngay”.
“Quá trễ”, Karl nói, tuyệt đối tin tưởng Pitt đang tuyệt vọng, cố tìm cách tự cứu mình qua sự thất bại. “Lúc này, hệ thống kỹ thuật siêu nhỏ nano đã khởi động để tách rời khối băng. Thế giới đang bắt đầu xảy ra tai biến như chúng tôi đã loan báo. Không một quyền lực nào có thể ngăn chặn điều đó”.
“Tôi cá sự việc hoàn toàn khác”, Pitt nói, giọng hoàn toàn dửng dưng. “Tất cả mọi hệ thống đều đã bị phá hủy mười phút trước khi chúng được bấm nút hoạt động. Tôi rất tiếc đã làm hỏng mọi kế hoạch của ông, Karl. Và sẽ không có thảm họa nào cả. Sẽ không có Vận Hội Mới. Không có Đệ Tứ Đế quốc. Trái Đất vẫn tiếp tục quay quanh mặt trời như trước, vẫn có những bất trắc với những công cụ nhân tạo kém cỏi và khiếm khuyết của con người. Mùa hạ và mùa đông, bầu trời xanh và những đám mây, mưa và tuyết vẫn sẽ tiếp tục không bị gián đoạn rất lâu sau khi nhân loại không còn tồn tại nữa. Nếu chúng ta trở nên tuyệt chủng, điều đó sẽ đến từ thiên nhiên, không phải vì những mưu đồ đen tối do một đầu óc hoang tưởng muốn thống trị thế giới”.
“Ông đang nói gì thế?” Elsie lắp bắp vì đã bắt đầu hoang mang.
“Không cần phải hoảng loạn, em gái thân mến”, Karl nói, giọng hắn yếu đi, không đúng giọng bẩm sinh, “gã này nói dối”.
Pitt chán nản lắc đầu, “Tất cả đã chấm dứt với dòng họ Wolf. Nếu có ai đáng bị truy tố trước một tòa án quốc tế vì đã mưu đồ những tội ác chống lại nhân loại thì kẻ đó chính là ông. Đến lúc bảy tỉ sinh linh nhận ra ông và cái gia tộc ma cà rồng hút máu người của ông cố tìm mọi cách để hủy diệt tất cả đàn ông, phụ nữ và trẻ con trên hành tinh này. Các người sẽ không được ai ủng hộ đâu. Nhưng chiếc tàu khổng lồ, những của cải và kho tàng của các người sẽ bị niêm phong. Và nếu có ai đó trong các người thoát khỏi nhà tù thì mỗi hành động của họ đều sẽ bị giám sát chặt chẽ bởi các tổ chức tình báo và cảnh sát quốc tế để bảo đảm họ không thể manh tâm tái tạo cái gọi là Đệ Ngũ Đế quốc”.
“Nếu những gì ông nói đều đúng”, Karl nói với một tiếng cười nhạo báng, “vậy ông định làm gì với các cô em tôi và tôi?”
“Không phải do tôi quyết định”, Pitt thở ra. “Một lúc nào đó, một nơi nào đó, ông sẽ bị treo cổ vì tội ác của mình, vì tất cả những cái chết ông đã ra lệnh cho thuộc hạ gây ra. Và tôi sẽ hài lòng khi đứng vào hàng đầu tiên của những người chứng kiến cảnh ông bị treo cổ”.
“Đúng là một ảo tưởng điên rồ nhằm trêu tức tôi, ông Pitt, và nghe cũng hấp dẫn đấy. Chỉ có điều là nó quá ngây ngô”.
“Ông đúng là một kẻ bướng bỉnh”.
“Anh ra lệnh bắn hắn đi, Karl”, Elsie thúc giục. “Bắn thằng sâu mọt này đi. Nếu anh không làm, em sẽ”.
Karl Wolf đưa mắt nhìn những chiến binh mệt mỏi, kiệt sức của Thiếu tá Cleary, “Cô em tôi có lý. Trừ phi người của ông đầu hàng trong mười giây nữa, nếu không, người của tôi sẽ bắn”.
“Không có chuyện đó đâu”, Pitt nói, giọng anh cứng rắn và khô khan.
“Một trăm khẩu súng chống lại hai mươi? Cuộc chiến sẽ không lâu đâu, và sẽ chỉ có một kết thúc duy nhất. Ông thấy đấy, ông Pitt. Và nếu những em gái tôi và tôi có hy sinh, chúng tôi cũng rất vui vì được hy sinh nhân danh Đệ Tứ Đế quốc”.
“Thật ngốc nghếch khi phí phạm sự sống cho một giấc mộng đã chết và đã bị chôn vùi”, Pitt nói với giọng bình thản.
“Đó là quan điểm rỗng tuếch của những kẻ bất lực. Ít nhất thì tôi cũng hài lòng khi biết rằng ông sẽ là người chết đầu tiên”.
Pitt nhìn Karl một lúc lâu rồi nhìn xuống khẩu tiểu liên tự động trên tay gã điên rồ. Và anh nhún vai. “Tùy ông vậy. Nhưng trước khi ông bị mang đi cùng với tham vọng điên rồ của mình, đề nghị ông quay nhìn sau lưng xem”.
Karl lắc đầu, “Tôi không rời mắt khỏi ông đâu”.
Pitt khẽ quay đầu sang Elsie và Blondi, “Tại sao các cô không chịu giải thích tình thế cho anh mình nhỉ?”
Hai chị em Wolf quay lại nhìn.
Mọi cái cổ trong nhà chứa máy bay cùng quay lại, và mọi đôi mắt đều đổ dồn về phía bức tường xa nhất và lối vào của đường hầm xa nhất. Nếu có thứ gì đó còn thiếu trong nhà chứa máy bay thì đó là một kho vũ khí tự động. Có thêm hai trăm người nữa tham gia vào vở kịch đang diễn ra quanh những chiếc máy bay vỡ nát. Hai trăm khẩu tiểu liên Eradicator trông thật khó chịu đang nhắm vào lưng những kỹ sư và những nhà khoa học của Tập đoàn Vận Hội, từ những bàn tay nắm chặt của những người lạ bị che kín mặt mũi trong những cái nón trùm đầu và sau những cặp kính bảo hộ của họ. Họ đứng thành một nửa vòng tròn, hàng đầu quì gối, hàng sau đứng thẳng, tất cả đều mặt quân phục chiến đấu dùng cho vùng địa cực, tương tự bộ quân phục của ông Cleary và người của ông.
Một trong những người lạ có vẻ là chỉ huy bước tới và nói lớn, “Bỏ vũ khí xuống thật thong thả và quay mặt lại! Nếu có một dấu hiệu thù địch, tôi sẽ ra lệnh cho người của tôi nổ súng! Hãy vui lòng hợp tác và sẽ không ai bị tổn thương”.
Không một dấu hiệu chần chờ hoặc phản kháng. Những nhà khoa học của Tập đoàn Vận Hội, cả đàn ông lẫn phụ nữ, hầu hết đều tỏ ra sung sướng buông bỏ vũ khí, một số ít miễn cưỡng làm điều đó. Hầu hết đều thở ra nhẹ nhõm khi quay mặt lại và đưa tay lên khỏi đầu.
Trông Elsie như thể bị một lưỡi dao đâm qua tim. Cô ta đứng với nét mặt đờ đẫn ngơ ngác. Cặp mắt Blondi lờ đờ và hoang dại, trông như sắp ngã bệnh. Gương mặt Karl căng thẳng và trơ như đá, phẫn nộ hơn là sợ hãi khi biết chắc chắn kế hoạch lớn lao của mình là tạo ra một trật tự thế giới mới giờ đây đã bốc hơi.
“Ai trong các ông là Dirk Pitt”, người chỉ huy Lực lượng Đặc biệt mới đến hỏi.
Pitt chậm rãi đưa cánh tay lên, “Tôi”.
Người sĩ quan bước thẳng tới Pitt và gật nhẹ đầu, “Đại tá Robert Wittenberg, chỉ huy chiến dịch của những Lực lượng Đặc biệt. Tình trạng vụ tách rời khối băng Ross Ice Shelf thế nào?” “Đã kết thúc”, Pitt trả lời dứt khoát. “Dự án Valhalla đã bị triệt hạ mười phút trước thời điểm dự tính khởi động hệ thống tách rời khối băng”.
Ông Wittenberg nhẹ nhõm thấy rõ, “Tạ ơn Trời”, ông thở ra.
“Sự tính toán thời gian của ông không thể chính xác hơn, thưa Đại tá”.
“Sau khi liên lạc vô tuyến với Thiếu tá Cleary, chúng tôi theo hướng của ông, băng qua cánh đồng băng các ông đã đi qua trên chiếc xe đó”. Ông ta dừng lại và hỏi như có vẻ kinh sợ, “Các ông đã nhìn thấy thành phố cổ đại chứ?”
Pitt mỉm cười, “Vâng, chúng tôi đã thấy nó”.
“Từ nơi đó chúng tôi chạy thẳng một mạch tới đây”, Đại tá Wittenberg nói tiếp, “Cho tới khi chúng tôi tới nhà chứa máy bay và tập trung lại trước khi bất kỳ kẻ nào trong bọn chúng quay lại và nhận ra chúng tôi”.
“Thiếu tá Cleary và tôi đã tìm cách gây chú ý để bọn chúng không quan tâm đến đường hầm cho tới khi ông dàn quân xong”.
“Tất cả bọn chúng đều có mặt ở đây?” ông Wittenberg hỏi.
Pitt gật đầu, “Trừ những kẻ bị thương chúng bỏ lại trung tâm kiểm soát”.
Thiếu tá Cleary đến gần, và hai người chiến binh chào nhau trước khi nồng nhiệt bắt tay. Nụ cười của ông Cleary đầy mệt mỏi, nhưng hai hàm răng vẫn phơi ra đủ, “Bob, cậu không hiểu tôi hạnh phúc thế nào khi nhìn thấy lại khuôn mặt xấu xí già nua của cậu đâu”.
“Tôi đã cứu cái đuôi của cậu mấy lần rồi nhỉ?” Ông Wittenberg nói, vẻ hài hước lấp lánh trong mắt ông.
“Hai, và tôi chẳng hề xấu hổ khi thừa nhận điều đó”.
“Lần này cậu chẳng để lại cái gì đáng giá cho tôi làm cả”.
“Đúng, nhưng nếu cậu và người của cậu không xuất hiện đúng lúc thì cậu đã phải chứng kiến một bãi chiến trường đầy những xác chết, chứ làm sao thấy chúng tôi lành lặn như thế này”.
Ông Wittenberg nhìn những người của ông Cleary, trông họ phờ phạc và mệt mỏi nhưng vẫn trật tự theo dõi mọi động tác của bọn Wolf khi chúng hạ vũ khí trên mặt băng và tập trung lại thành những nhóm gần những chiếc máy bay móp méo. “Có vẻ như chúng đã làm các cậu choáng váng phải không?”
“Tôi mất quá nhiều người dũng cảm”, ông Cleary ủ rũ nói.
Pitt chỉ về phía bọn Wolf, “Đại tá Wittenberg, cho phép tôi giới thiệu Karl Wolf và các em gái anh ta, Elsie và...” không biết tên Blondi, anh dừng lại.
“Em gái tôi Blondi”, Karl xen vào. “ông định làm gì chúng tôi, Đại tá?”
“Nếu được phép”, ông Cleary gầm gừ, “tao sẽ bắn hết bọn mày”.
“Ông được lệnh phải làm gì với bọn Wolf sau khi bắt giữ chúng?” Pitt hỏi Đại tá Wittenberg.
Ông Đại tá lắc đầu, “Tôi không có dịp thảo luận về chính sách chính trị dành cho chúng”.
“Trong trường hợp này, tôi có thể yêu cầu một đặc ân chứ?”
“Sau tất cả những gì ông và bạn ông đã làm”, Thiếu tá Cleary trả lời, “ông có quyền đề nghị yêu cầu của mình”.
“Tôi muốn tạm thời giam giữ bọn Wolf”.
Ông Wittenberg nhìn vào mắt Pitt như cố đọc ý nghĩ của anh, ‘Tôi hoàn toàn không hiểu”.
Nhưng ông Cleary hiểu, “Vì cậu không nhận được lệnh có liên quan tới việc bố trí các tù nhân”, ông nói với ông Đại tá, “tôi nghĩ điều thích đáng và hợp lý nhất là phải tôn trọng lời yêu cầu của người đã cứu chúng tôi thoát khỏi sự khủng khiếp không thể tưởng tượng vừa qua”.
Ông Wittenberg suy nghĩ một lúc trước khi gật đầu, “Tôi hoàn
toàn đồng ý. Đó là những chiến lợi phẩm trong chiến tranh. Các ông sẽ tạm giữ bọn Wolf cho tới khi chúng được đưa về quản thúc tại Washington”.
“Chẳng có chính phủ nào có quyền hợp pháp về bất kỳ cá nhân nào tại Nam Cực”, Karl nói một cách ngạo mạn. “Ông đã phạm luật khi giữ chúng tôi như những con tin”.
“Tôi chỉ đơn giản là một quân nhân”, ông Wittenberg nói với một cái nhún vai. Tôi sẽ để việc đó cho các luật sư và các chính trị gia quyết định số phận của các người sau khi các người rơi vào trong tay họ”.
Trong lúc những toán Lực lượng Đặc biệt mới tập họp có mặt an toàn tại khu khai thác mỏ và sau cùng quản thúc các tù nhân trong một phòng ngủ tập thể dành cho công nhân, Pitt và Giordino kín đáo đưa Karl, Elsie và Blondi Wolf đi dọc theo những cánh cửa đồ sộ trên một bức tường của nhà chứa máy bay. Có vẻ như họ không bị chú ý. Họ đột ngột buộc ba anh em nhà Wolf đi vào một cánh cửa dẫn ra đường băng dành cho máy bay bên ngoài. Luồng không khí lạnh buốt bất chợt xâm nhập họ như một cú đấm, khi họ từ nhà chứa máy bay ở nhiệt độ 26 độ bước ra.
Karl Wolf quay lại, mỉm cười yếu ớt với Pitt và Giordino, “Đây là nơi các ông xử lý chúng tôi phải không?”
Blondi có vẻ như đang trong trạng thái hôn mê. Nhưng Elsie lại cay độc nhìn Pitt, “Bắn chúng tao đi, nếu mày dám!” Cô ta hét lớn với vẻ khiêu khích.
Gương mặt Pitt lộ vẻ kinh tởm, “Với mọi tình cảm thiêng liêng cao cả của thế giới này, tất cả các người đều đáng chết. Nhưng, tôi hoặc bạn tôi đây không được vinh dự làm điều đó. Tôi sẽ để thiên nhiên quyết định sự trừng phạt”.
Karl bất chợt hiểu ra, “Các ông để chúng tôi tự tìm con đường sống?”
Pitt gật đầu, “Đúng”.
“Vậy các ông không muốn nhìn thấy các em gái tôi và tôi đứng trước vành móng ngựa và vào tù sao?”
“Một dòng họ giàu sụ và đầy quyền lực như các người sẽ không bao giờ bước vào một tòa án. Các người sẽ dùng mọi thủ đoạn trong tay các người để tránh khỏi những cái giá treo cổ hoặc sau những chấn song sắt và cuối cùng được tự do”.
“Những gì ông nói đều đúng”, Karl nói với giọng khinh bỉ, “Không một lãnh tụ của bất kỳ chính phủ nào dám liều lĩnh thò tay vào gia tộc Wolf”.
“Không ai dám làm chúng tao phẫn nộ”, Elsie góp thêm. “Không một viên chức cao cấp hoặc nguyên thủ quốc gia nào dám mắc nợ gia tộc chúng tao. Vạch trần tội ác của chúng tao là chúng đã chán sống”.
“Chúng tao sẽ không bị tù như những kẻ thấp hèn bình thường”, Blondi nói, giọng cô ta đã lấy lại vẻ bướng bỉnh. “Gia đình chúng tao rất mạnh, rất kiên cường. Chúng tao sẽ lại đứng lên, và lần sau chúng tao sẽ không thất bại đâu”.
“Tôi là một trong những người”, Giordino nói, cặp mắt màu đen của anh đầy vẻ khinh bỉ, “cho rằng đó là một ý nghĩ quá tồi”.
“Tất cả chúng tôi cảm thấy dễ chịu hơn khi biết rõ các người sẽ chẳng bao giờ có cơ hội thực hiện điều đó”, Pitt lạnh lùng nói.
Đôi mắt Karl Wolf nhíu lại, rồi hắn nhìn ra cánh đồng băng giá trước mặt, “Tôi tin tôi đã biết ý đồ của ông”, hắn nói khẽ, giọng nói có vẻ dịu lại. “Các ông tính thả chúng tôi để chúng tôi chết cóng trong cảnh băng giá này”.
“Đúng”, Pitt gật nhẹ.
“Không có quần áo chống rét, chúng tôi sẽ không chịu đựng nổi trong một giờ nữa”.
“Theo tôi thì chỉ hai mươi phút”.
“Có vẻ tôi đã đánh giá ông quá thấp trong cương vị một kình địch, ông Pitt”.
“Tôi luôn cho rằng thế giới vẫn diễn ra trôi chảy nếu không có sự can thiệp của Tập đoàn Vận Hội và đế chế gia đình trị của ông”.
“Tại sao ông không chọn giải pháp đơn giản là bắn chúng tôi để kết thúc sự việc?”
Pitt nhìn Wolf một thoáng thú vị hiện ra trong cặp mắt màu xanh của anh, “Như thế chẳng hóa ra quá nhanh sao. Với cách này, các người sẽ có đủ thì giờ để nếm mùi khủng khiếp mà các người đã tìm cách buộc hàng tỉ người vô tội phải gánh chịu”.
Một co giật nhẹ hiện ra trên hai thái dương Karl Wolf. Với một cử chỉ che chở, hắn đặt hai bàn tay quanh vai hai cô em gái. “Bài thuyết giảng của ông làm tôi chán ngấy, ông Pitt. Tôi thích bị chết cóng hơn nghe thêm mớ triết lý ngớ ngẩn của ông”.
Pitt nhìn Wolf và hai em gái hắn với vẻ nghĩ ngợi. Anh tự hỏi tại sao cái gia tộc này lại bướng bỉnh như thế. Sự mất mát quyền lực làm chúng bị sốc, nhưng cái chết lại chẳng hề làm chúng mảy may chột dạ. Một cái gì đó đã khiến chúng trở nên điên rồ. Anh nhìn nét mặt từng người trong bọn chúng, “Đây là một lời cảnh báo. Đừng nhọc công tìm cách quay lại những đường hầm hoặc khu khai mỏ. Mọi lối vào ra đều bị canh giữ”. Rồi anh làm một động tác với khẩu Colt 45 cũ kỹ của mình, “Bắt đầu bước tới đi”.
Blondi có vẻ như cam chịu số phận của mình. Karl cũng vậy. Cô ta đã bắt đầu run lẩy bẩy trong cái lạnh cắt da thịt. Nhưng Elsie thì không. Cô ta đột ngột tấn công Pitt, nhưng chỉ để nhận một cú tát trái của Giordino làm cô ta khuỵu xuống. Lúc cô ta gượng đứng lên với sự giúp đỡ của Karl, Pitt hiếm khi nhìn thấy một ánh mắt độc ác như vậy trên một gương mặt phụ nữ. “Tao thề, tao sẽ giết mày”, cô ta phun ra qua cặp môi rỉ máu. Pitt lạnh lùng mỉm cười.
“Tạm biệt, Elsie, chúc một ngày tốt đẹp”.
“Nếu bước nhanh”, Giordino thực thà nói, “các người sẽ ấm hơn”.
Rồi anh đóng mạnh cửa.
Suốt tám giờ sau đó, khu khai thác mỏ bị tràn ngập bởi những nhà khoa học và kỹ sư. Họ bắt đầu nghiên cứu các hệ thống kỹ thuật siêu nhỏ nano của bọn Wolf, trong lúc họ tin chắc mạng lưới tách rời khối băng không thể phục hồi chức năng hoạt động của chúng. Theo sau họ là một toán những nhà nhân loại học và khảo cổ học được thả xuống trên thành phố cổ của người Amenes. Hầu hết những người theo chủ nghĩa hoài nghi trước kia không tin vào sự hiện hữu của một nền văn hóa đa dạng Atlantis vào bốn ngàn năm trước Công nguyên, lúc này họ đứng và đi lại giữa những đổ nát của thời cổ đại với lòng cung kính và sợ hãi, chăm chú nhìn hình dáng đồ sộ của những cột trụ chống đỡ khối băng bên trên, không thể tin được những gì họ đang thực sự chứng kiến. Họ nhanh chóng liệt kê các cổ vật được tìm thấy trong chiếc máy bay rách nát và trong các nhà kho trong những đường hầm trải dài ra từ nhà chứa máy bay. Sau khi được thận trọng đóng thùng, những cổ vật được đưa về Hoa Kỳ để thảo luận và nghiên cứu kỹ trước khi được đem trưng bày cho công chúng xem.
Mọi đại học trong mỗi quốc gia với một bộ phận các nhà khảo cổ học lỗi lạc được gởi tới nghiên cứu thành phố cố và bắt đầu dời đi lớp băng đã phủ che nó kéo dài trong gần năm mươi năm và có thể dẫn tới sự phát hiện những thành phố cổ khác của người Amenes còn ẩn giấu. Tầm quan trọng không thể lường được của các cổ vật là cuối cùng, chúng sẽ choán đầy những viện bảo tàng trong các thành