Chương 1
Thuở ban đầu thần Chaos ra đời [3E] ....
❖ ❖ ❖
Từ đầu tháng Hai, Gamo Masako bắt đầu nghi ngờ con trai mình là tội phạm. Bấy giờ xuân chưa sang, ngày nào bà cũng nghĩ đây là mùa đông khắc nghiệt nhất trần đời, từ kêu ca không lời đến than vãn thành tiếng với bất kì ai. Tuy nhiên, các số liệu như nhiệt độ thấp nhất hay lượng tuyết rơi đều cho thấy năm nay chẳng khác gì mọi năm, thậm chí còn ấm hơn là khác. Có thể kết luận là đối với người phụ nữ chẳng ưa mùa đông, thì năm nào cũng lạnh hơn năm trước.
Masako kết hôn năm 20 tuổi, năm sau sinh con trai đầu lòng, năm sau nữa là mụn con gái. Lương ông chồng tuy không cao ngất ngưởng nhưng cũng ở mức chẳng cần vợ đi làm, ông lại được thừa kế cả ngôi nhà khi xưa sống cùng bố mẹ đẻ lẫn ngôi nhà bố vợ qua đời năm năm trước để lại. Nhìn lên nhìn xuống, Masako không hẳn thấy mình hạnh phúc hơn, nhưng cũng chẳng bất hạnh hơn ai. Chắc chắn không phải vì bà vô cảm. Sống trên đời đã biết mùi hạnh phúc thì dĩ nhiên cũng sẽ có lúc trải vị đắng cay. Những ý nghĩ như ly hôn chưa bao giờ thoáng qua tâm trí, nhưng bà cũng chưa lần nào cảm thấy may mắn vì đã lấy được người chồng này. Bà cũng biết ơn vì được trời ban nếp tẻ đủ cả, nhưng chưa từng coi đó là con “của chồng” hay “của chúng ta”. Hai đứa đều là con “của tôi” mà thôi. Lũ trẻ mà “tôi” mang nặng đẻ đau, do “tôi” nuôi nấng.
Thâm tâm Masako thừa biết mình đang sống một cuộc đời hết sức đơn điệu và tầm thường, nhưng có sao. Mỗi lần nghĩ đến đời mình, bà thấy nhẹ nhõm hơn là tiếc hận.
Đơn điệu, tầm thường.
Tự đáy lòng, bà lại chỉ mong cuộc đời cứ được như vậy mãi.
❖ ❖ ❖
Gamo Minoru giết người lần đầu là vào tháng Mười năm ngoái, ba tháng trước khi Masako nảy sinh nghi ngờ.
Từ nhiều năm trước, Minoru đã nhận thức được là mình khác người. Hắn chưa rõ khác ở điểm gì, nhưng hắn hiểu dứt khoát không được để ai biết, nhất là mẹ mình. Nếu điều đó bại lộ, chắc chắn mọi người sẽ kinh sợ rồi căm thù hắn. Và hắn sẽ có kết cục đóng đinh câu rút giống như người chăn nhân lành [4E] .
Khi đi ngoài phố, xem ti vi ở nhà hay ngồi trên giảng đường đại học, đôi lúc không chịu nổi sự bức bối, Minoru chỉ muốn hét lên. Hắn chẳng biết làm thế nào cho phải, hắn bế tắc, như thể đã đánh mất phương hướng cuộc đời.
Phương hướng chỉ hiện lên rõ ràng sau lần đầu Minoru giết người.
Mẹ mà biết thì thể nào cũng phát điên lên mất, Minoru tin chắc như thế. Quả có vậy, nhưng vào lúc bà nhận ra tội ác của hắn, lại là lúc sự thể đã chuyển dời theo một hướng mà đến bản thân Minoru cũng không lường được.
❖ ❖ ❖
Ngoài hành lang trước bàn lễ tân kê gần hai mươi băng ghế bọc nhựa đen. Vào ngày 16 tháng Giêng, sau kì nghỉ lễ dài, đóng đô tại đó hầu hết là bệnh nhân lớn tuổi. Higuchi Takeo nắm chặt thẻ số 78 bằng nhựa và nhìn khắp hành lang. Tìm thấy chỗ trống ít ỏi, ông đi đến ngồi xuống, nửa mông trên ghế nửa mông không. Cẳng chân vừa co lại chợt rút lên đau buốt khiến ông nhăn cả mặt. Người đàn ông gầy như cây tre miễu ngồi cạnh đấy bèn nhích sang một chút để thêm chỗ cho Higuchi, ông khẽ cúi đầu cảm ơn và sửa lại tư thế. Người đàn ông ấy cũng có thẻ số bằng nhựa giống của Higuchi, đang nắm chặt trong bàn tay có vết bớt.
“Bữa nay.. trời lạnh nhỉ.”
Higuchi không nhận ra đó là câu nói dành cho mình giữa màn hòa âm trầm thấp của tiếng ho khục khặc và tiếng dép loẹt quẹt trên sàn. Ông ngẩng lên, nhìn mặt người đàn ông bên cạnh lần nữa. Tóc muối tiêu, da mặt da tay đều khô xác nhăn nheo, xem chừng đã ngoài bảy mươi tuổi. Răng chắc cũng chẳng còn mấy cái, hai tay kia mà thiếu cái gậy có khi đi đứng chẳng nên hồn.
Có thể kết luận, người này đã bước vào tầng lớp bô lão rồi.
“Vâng... đúng thật,” ông vừa gật đầu vừa đưa mắt đi chỗ khác.
Thực tế mà nói, với Higuchi thì mùa đông này quá đỗi khắc nghiệt. Khớp đau, bệnh cúm dai dẳng, chẳng có cả sức lực lẫn tinh thần để đi ra ngoài. Chắc chắn một phần cũng do tuổi tác mà ra.
Ông biết tuổi sáu mươi tư thì chẳng còn trẻ trung gì, mắc một hai căn bệnh cũng là bình thường, đặc biệt trong thời buổi đến trẻ con còn mắc đủ thứ bệnh của người lớn nữa là. Tuy nhiên, vốn tự tin sức lực mình chẳng thua kém các đồng nghiệp trẻ tuổi ở ban hình sự, ông không sao chấp nhận nổi thực tế là mới chớm lạnh mà mình đã đổ gục vì đau ốm.
Tự tâm can ông thừa hiểu nguyên nhân lớn nhất khiến mình suy sụp chỉ sau một đêm, nhưng ông dứt khoát không muốn đối mặt hay thừa nhận điều đó.
Vào mùa đông đầu tiên phải thui thủi một mình, kẻ địch đáng sợ mà ông chưa từng tiếp xúc mang tên “cô đơn” đã đánh gục viên cảnh sát hình sự từng mẫn cán lao động không kể đêm ngày cho tới tận khi nghỉ hưu.
Từ khi Mie vợ ông qua đời vì ung thư vú vào mùa hè năm ngoái, Higuchi có cảm giác dòng thời gian của ông liên tục lặp lại hôm trước hôm bà ra đi. Vốn đã quen mỗi sáng đánh thức vợ, giờ cứ mở mắt ra là định gọi, để rồi phát hiện người vẫn đầu gối tay ấp không còn thấy đâu nữa. Liên tục nhớ lại rõ ràng cảnh bà ra đi, Higuchi dần dần cũng ý thức được thực tế là người bầu bạn với mình mấy chục năm đã rời xa được hai tuần, được một tháng, thậm chí được một năm rồi.
Mặt trời sao quá chói chang. Khuôn mặt cười héo hon của Mie. Bóng y bác sĩ lại qua như những bóng ma. Chiếc khăn trắng phủ mặt Mie. Tiếng ve. Đường nét thân thể Mie dưới tấm ga trải giường trắng. Những bệnh nhân với nét mặt thông cảm xen lẫn an yên. Hoa lan úa tàn trong bình bắt đầu bốc mùi thối rữa. Bàn tay bé nhỏ xanh xao của Mie trong tay ông. Tất cả đều làm ông nhức mắt, nhất là ánh dương hôm ấy. Một mùa hè bọc trong trắng xóa.
Mie không còn. Mie đã mất. Trong nhà giờ chỉ có ông, một thân một mình, và sau này cũng chỉ có ông, một mình một thân.
Thuở hai người cưới nhau, Higuchi ba mươi, Mie hai mốt. Cô là con gái duy nhất của một gia đình làm công ăn lương bình thường, cha mẹ đều phản đối việc cô kết hôn quá sớm, mà lại còn cưới cảnh sát. Hôn lễ của họ không có gia đình thân thích chúc mừng, phải chục năm sau thái độ của cha mẹ Mie mới dịu đi.
Hai vợ chồng không thể có con. Cưới được tám năm, Higuchi cùng Mie đến bệnh viện khám và được biết nguyên nhân là do ông mà ra. Số lượng tinh trùng quá ít nên khả năng có con gần như bằng không.
Mie không hề tỏ ra buồn nản, Higuchi thì càng thêm trân trọng vợ. Bao nhiêu năm nay, tấm lòng và cách đối đãi của ông chưa từng thay đổi. Mỗi lần nghĩ một mai mình đi trước để Mie bơ vơ, ông lại tự dằn vặt vì không thể cho bà đứa con, đâu ngờ Mie nhỏ hơn ông những chín tuổi lại xa lìa trần thế trước.
Trước cả ông…
Gần đây ông bắt đầu cảm thấy như thế cũng chẳng có gì khác biệt. Dù sao Mie cũng chỉ đi trước ông độ vài tháng hoặc cùng lắm vài năm, người đi sớm người đi muộn mà thôi. Quả tim này của ông cũng sắp đình công rồi. Mải nghĩ ngợi đâm tức ngực, ông không nhịn được ho sù sụ.
“... Chú không được khỏe à?” Ông lão ngồi bên lại bắt chuyện.
“Hả? Sao ạ?”
“Chú không khỏe chỗ nào à?” Ông lão kiên nhẫn lặp lại, không hề tỏ ra luống cuống.
“À... không sao đâu ạ. Tôi chỉ bị cảm thôi.”
Nghe Higuchi trả lời, ông lão trông có vẻ vui, “Vậy à? Cảm ư. Cơ mà đừng có xem nhẹ nó nhé... Tớ thì viêm khớp. Hễ đông sang là đầu gối trở chứng, đau đến không đi được đấy.”
Đầu gối ông cũng đau lắm, phải chăng cũng viêm khớp? Hay là bệnh gì khác còn tồi tệ hơn?
“Ô, xin lỗi, tớ đi đây nhé!” Ông lão cầm cái cặp nhỏ trên đầu gối lên, run rẩy chống gậy đứng dậy. Hình như bảng điện tử trước quầy thuốc đang hiện số thứ tự của ông lão.
Higuchi xoay hai chân sang ngang ghế để nhường ông lão kia đi ra. Ông lão lớn tuổi hơn ấy thì thầm “Bảo trọng” rồi chầm chậm tiến đến quầy nhận thuốc. Higuchi không ưa bị người lạ bắt chuyện lắm nhưng trong một thoáng, ông bỗng có cảm giác như mình bị bỏ rơi.
Nhìn vơ vẩn một hồi, Higuchi dừng mắt ở màn hình ti vi lớn chỗ góc hành lang mà nhiều người cao tuổi đang im lặng theo dõi. Tiếng ti vi để khá nhỏ nên ở chỗ ông hầu như không nghe rõ. Dù vậy, ông vẫn tiếp tục nhìn.
Trên đó đang phát một chương trình tổng hợp buổi sáng vớ vẩn. Mới nãy còn bật kênh NHK nhưng giờ đã bị đổi thành kênh thiếu nhi, chắc do một bà mẹ nào đó tự ý đổi. Ngoài NHK thì giờ này kênh nào cũng toàn chương trình tổng hợp. Tại sao các đài tư nhân đều chọn cùng một giờ để chiếu những tiết mục lăng nhăng giống nhau kia chứ? Buổi trưa vẫn là chương trình tổng hợp, sau đó rồi phát lại, và thời sự. Sau tiết mục thiếu nhi là phim dài tập, rồi bản tin thể thao... Từ khi vợ mất, hằng ngày Higuchi đều dán mắt xem truyền hình như thế trong khi vẫn chê chúng nhảm nhí. Có lẽ đó là kiểu khổ hạnh của ông. Nhưng cũng là tại ông chẳng muốn làm điều chi. Làm gì cũng hóa vô nghĩa. Làm sao có nghĩa cho được.
Thứ mà mấy chương trình tổng hợp vớ vẩn ráo riết cập nhật gần đây là vụ giết người bí ẩn ở Matsu-no-uchi dịp đầu năm. Nạn nhân là một thiếu nữ 17 tuổi bỏ nhà đi, thi thể cô được phát hiện trong một khách sạn tình nhân tại Kabuki-cho. Cô gái bị siết cổ, hoặc bị bóp cổ (Higuchi rất bực mình vì cái kiểu đưa tin nửa nạc nửa mỡ này), sau khi chết, hai bầu ngực còn bị xẻo phăng đi.
Ngực... Higuchi nhớ lại vết sẹo đau đớn của Mie. Nàng bị cắt phần vú bên trái. Do không sinh con nên cả ngay trước lúc nhập viện, ngực nàng vẫn đẹp, không có dấu hiệu lão hóa rõ ràng. Nhìn bên vú còn lành lặn, Higuchi thấy đau đớn hơn cả khi nhìn bên đã bị cắt.
Phải cắn răng cắt bỏ mà vẫn di căn, ung thư gặm nhấm hết cơ thể nàng. Có lúc Higuchi tự nhủ giá đừng làm phẫu thuật, cứ để nàng chết trong thân xác đẹp nguyên mà lại hay.
Khi cố sức để chú ý lại vào màn hình ti vi, ông chợt có ý nghĩ đây mỉa mai. Dám tên tội phạm cũng là một ông chồng mất người vợ đầu ấp tay gối lâu năm vì ung thư vú lắm. Nếu ai ở Sở Cảnh sát này mà có chung ý tưởng với ông, thì có khi ông cũng bị liệt vào diện tình nghi mất.
Máy kêu “píp píp”, mấy con số sáng đèn. “Số 78.” Higuchi cẩn thận nhấc hông để tránh động mạnh đầu gối, và tiến về phía quầy để nhận thuốc trị cảm.
❖ ❖ ❖
Tại sao hắn lại cảm thấy cuốn hút bởi đứa con gái đó?
Thắc mắc cứ nằm trong lòng Minoru và đôi lúc trồi lên khiến hắn hoang mang.
Trước khi nhìn thấy đứa con gái ấy ở quán nước gần trường đại học thì hắn chưa bao giờ biết rung động đến thế. Tính dục ư? Đây là tính dục à? Hay là... tình yêu? Làm sao lại có chuyện ngớ ngẩn ấy.
Hắn luôn tin mình là người không có cảm xúc giới tính. Cho dù hắn cũng từng hiếu kì về giới tính như bao người khác. Hắn không vô cảm trước cơ thể trần trụi của nữ giới, cũng không bất lực. Thực tế hắn còn từng nhiều lần ôm ấp đàn bà.
Vào năm đầu cấp ba, không hiểu sao hắn lại chơi thân với một băng nhóm bị gắn mác du côn. Có lẽ là do hắn đã vô tình giúp chúng trút giận, khi làm bẽ mặt một thầy giáo dạy môn Xã hội, mà thầy này thì học sinh nào cũng ghét.
“Này, Gamo. Mày giỏi mấy thứ hóc búa đó quá ha.”
Đó là lần đầu chúng bắt chuyện với Minoru kể từ khi nhập học.
“Chỉ là lão không được thông minh cho lắm.”
Minoru cẩn thận lựa lời để nói thì bọn kia đều rồ lên cười.
“Đâu phải đâu... Mà mày đọc được sách khó như vậy hả? Sách của mấy lão dẩm như Schopen gì ấy nhỉ [5E] ... Không biết lần cuối tao đọc được hết mấy cuốn toàn chữ là chữ đó là từ thời nào rồi?”
Cũng như những người bình thường khác, Minoru rất khinh đám này, nhưng không hiểu sao ở bên chúng hắn lại thấy thoải mái. Quen biết ít lâu, hắn được rủ đi “bay” ở căn hộ một người đàn bà lạ. Khi biết đó là tiệc để chơi thuốc, hắn đã xin kiếu, nhưng lại nghe hứa hẹn sẽ cho ôm gái đẹp, hắn bèn xuôi theo.
Tiệc chán òm cả ra. Cái đám chúng gọi là “gái đẹp” chẳng qua là mấy đứa con gái tầm thường tóc nhuộm đỏ quạch không béo quá thì lại gầy quá, hút thuốc nhiều nên răng chi chít đốm vàng, làn da có màu bệnh tật. Mấy thằng du côn ùa lên ôm ấp sờ soạng một đứa con gái tên Lali, cả đám lắc hông rồi cười dâm loạn. Minoru ngồi bên nhìn chằm chằm một đứa con gái tên Angel, mắt lạnh lùng săm soi háng ả.
Angel! Quả thật con ả đã nói tên mình là Angel! Kể cả bây giờ, mỗi lần nhớ lại, Minoru vẫn thấy buồn cười.
Giữa háng ả là một bụi rậm đen hơi khác màu tóc, Minoru lần mò tìm kiếm nơi bí ẩn kia. Khi tìm thấy, hắn không do dự tụt quần, đẩy ngay công cụ đã sẵn sàng vào.
Có lẽ một phần tại “thuốc” (thật ra chỉ là chất kích thích) mà đứa con gái trông ngây ngất, Minoru chưa kịp làm gì ả đã rên rĩ như thú rừng. Tiếng rên như tạt nước lạnh vào Minoru, ả càng hưng phấn thì hắn càng đánh mất hứng thú ban đầu. Nhấp nhổm một chút đã xuất, không sao nén nổi cảm giác như bị lừa đảo vậy.
Minoru cho rằng chỉ tại con ả này dở, nên sau đó thử tìm nhiều phụ nữ khác làm bạn tình. Tuy nhiên, nếu chỉ để cọ xát và xuất tinh thì thay vì tìm gái, hắn tự xử bằng tay còn sướng hơn. Minoru không hiểu nổi tại sao đàn ông lại như hóa rồ vì những chuyện ấy.
Chẳng khác gì lũ khỉ. Mà không, chỉ giống lũ khỉ ở chỗ quanh năm động dục thôi, còn hậu quả gây ra thì phiền phức hơn lũ khỉ nhiều. Ta là kẻ đã thoát khỏi tính dục tầm thường. Bởi ta nào có những thứ như ham muốn tình dục kia chứ.
Ta như thế mà tại sao lại...
Ở căng tin của trường, Minoru trông thấy đứa con gái kia lần thứ hai. Hắn không ngần ngại ngồi ngay vào ghế đối diện. Căng tin buổi trưa lúc nào cũng xếp hàng rồng rắn nên hành động như hắn chẳng có gì là lạ.
Cô ta mắt to, miệng gợi cảm, khuôn mặt dễ dàng được thiên hạ cho là đẹp. Có điều Minoru tin mình bị thu hút không phải vì khuôn mặt ấy, nó không phải gu của hắn. Thân hình cũng được. Chỗ cần đầy đặn thì đầy đặn, nhưng rõ ràng không phải béo phì. Hắn ăn suất ăn chẳng biết mùi vị ra sao, chỉ biết tim mình nện to đến nỗi có khi xung quanh cũng nghe thấy.
Khi cô gái với ra định lấy chai xốt, hắn nhanh tay, cố tình chạm vào tay cô.
“Á, xin lỗi. Em lấy trước đi.”
Khi cô gái hớt hải rụt tay lại, Minoru bèn vừa cười vừa nói, khiến nụ cười nở ra trên khuôn mặt nghiêm túc của cô. Hắn thừa biết nụ cười của mình có sức mạnh trấn an.
“Không có gì, anh lấy trước đi ạ.”
Theo lời cô gái, hắn lấy xốt, rưới thành từng dải nhỏ lên bắp cải và tươi cười đưa qua cho cô. Cô đành phải nhận từ tay hắn. Móng cô sơn đỏ, điểm ít thấy ở sinh viên trong trường.
Minoru chợt nghe trong mình có thứ gì sôi sục rồi lập tức tan biến. Chưa kịp định thần, hắn hoảng hồn nhận ra, mình đã cương hết lên tự lúc nào.
“Sao thế ạ?”
Cô gái nhìn mặt hắn với nụ cười như đã thân quen. Đàn bà đều thế. Khi hắn cười với họ, ban đầu họ ngạc nhiên nhưng chẳng mấy chốc sẽ thấy thân thiết ngay. Đàn bà là sinh vật hạ cấp nên bằng bản năng, họ sẽ nhận ra hắn khác biệt với lũ đàn ông bình thường. Khi biết mình lọt mắt xanh người đàn ông như thế thì họ đâm ra hoang tưởng mình được lựa chọn vì khác những đứa con gái khác. Thật là giống hết thuốc chữa. Tuy nhiên, chính vì thế nên hắn mới thích chuyện phiếm xã giao với đàn bà, giống như lúc giao du với bọn côn đồ.
Không có gì... Tôi đang nghĩ móng em đẹp quá nên...”
Lời khen này là thật hay dối, chính Minoru còn không xác định được. Có thật là ta chưa từng nhìn thấy màu sơn móng tay như thế không?
Cô gái ngước mắt nhìn hắn.
“Hả? Thật ạ? Em vừa mua cái lọ sơn móng hôm qua. Màu hơi hoài cổ nên em còn sợ không hợp... Nó hợp ạ?” Cô gái vừa hỏi thế vừa ngước lên nhìn hắn.
“Tôi nghĩ là hợp. Mà thế này em ạ, cái gu ăn mặc của tôi nó có như không nên biết đâu lại không phải thế,” hắn dang hai tay minh họa.
“Làm gì có chuyện đó. Cái áo khoác trông ngầu mà.”
Rõ ràng cô gái có ấn tượng tốt với hắn. Chỉ cần không sai thứ tự các bước thì đứa con gái này sẽ đớp thính thế nào nhỉ? Thính? Thính gì? Mày tính làm gì với con bé này? Làm tình hả? Con bé này chắc gì khác với những con bé khác?
“Thế hả?”
Minoru vừa cười vừa hình dung cảnh vần vò cô gái sau khi đã lột trần cô. Hắn chưa thấy gì khác biệt lớn so với lúc mơ tưởng về những cô gái khác. Có lẽ tại ảnh hưởng ít nhiều của những trải nghiệm từ xưa đến giờ. Nhưng mà dù sao thì ở cô gái này cũng có một cái gì đấy - hắn chưa biết rõ là cái gì nhưng - khang khác với những cô gái khác.
Hắn rướn người tới trước hỏi như thì thầm, “Chiều nay em có tiết không? Rảnh thì chúng ta đi quán nước nói chuyện đi?”
“Hả, bây giờ ạ? Đúng rồi... Em có tiết Hiến pháp...”
“Hiến pháp? Của thầy Arata đúng không? Thế thì không đi cũng chẳng sao đâu.”
Đó là lớp học nức danh không đi học vẫn đậu tốt.
Cả khi cô gái thẹn thùng gật đầu đồng ý, Minoru vẫn chưa mảy may nghĩ rằng mình sẽ giết cô ta.
❖ ❖ ❖
Mấy tháng nay Masako cứ hồi tưởng lại một sự việc xảy ra vào một ngày đầu tháng Hai. Đó là việc con trai bỗng trở nên vô cùng lạnh lùng. Nó dứt khoát không nhìn vào mắt bà. Nửa đêm ra ngoài, hỏi đi đâu cũng chỉ trả lời mập mờ “Con đi đây chút”.
Tuy nhiên, trước những thay đổi như thế ở thằng con, bà cũng chỉ nghĩ đơn giản rằng chắc nó có bạn gái rồi. Hai mươi chẳng phải lứa mà cái gì cũng thỏ thẻ với mẹ nữa, bà thậm chí còn cảm thấy đôi chút tự hào xen lẫn chua xót. Bà không nghĩ sâu xa hơn là giờ mới “dậy thì” thì có phần hơi bị muộn.
Từ thời cấp hai, con trai đã không thích bà bén mảng lại phòng nó. Biết bà dọn phòng khi mình đi vắng, thằng bé nổi giận đùng đùng. Trong một chuyên đề của hội phụ huynh, bà được biết đó là một trong các đặc điểm của con trai tuổi mới lớn. Không hiểu sao bà lại ghi chép và cất giữ cẩn thận lời giảng của nữ phó giáo sư khoa tâm lý học giáo dục có tuổi ấy.
“Hầu hết bé trai tuổi này đều đã xuất tinh lần đầu và biết thủ dâm. Khi phát hiện ra, không cần thiết phải mắng nhiếc con. Đây là điều hết sức bình thường nên khiến trẻ mang cảm giác tội lỗi chắc chắn không phải là điều tốt. Dù chúng có giấu giếm tạp chí đăng nhiều ảnh khiêu dâm (đoạn này bà nhớ rõ giảng viên đã cười như mở màn khiến các bà mẹ trong hội trường và chính bà cũng khúc khích cười theo), khoan phán đoán như thể đó là mầm mống tội ác tình dục mà hãy nói chuyện cùng trẻ. Nếu trẻ khó nói với mẹ thì có thể nói với bố. Quan trọng là mọi người không nên quá kiêng kị nói về giới tính”
Tên của buổi chuyên đề ấy là “Sơ lược về giới tính”.
Khi bảo thằng bé tự dọn phòng mình thì bà sẽ không dọn nữa, nó dần tự giác dọn phòng mình. Từ đó, hễ con không có trong phòng, gần như ngày nào Masako cũng chui vào tìm mọi ngóc ngách xem có gì khác thường không. Những “tạp chí đăng nhiều ảnh khiêu dâm” như lời phó giáo sư chắc được giấu ở đáy thùng các tông đựng sách cũ (có sách tranh minh họa thực vật yêu thích thời tiểu học, danh tác thế giới, sách giáo khoa cũ...) nhét dưới gầm giường. Tiếc là thằng bé không viết nhật kí thì phải, nhưng bà đều đảo mắt qua hết thư từ của bạn bè nó nếu có thể. Xong xuôi, bà trả về vị trí cũ sao cho con không phát hiện ra.
Tội ác tình dục thì chắc chắn không có, Masako cũng không tìm thấy bất cứ thứ gì cho thấy con có mầm mống phạm tội. Xét theo lời giảng viên nọ, thì con bà hết sức bình thường. Có dạo kiểm tra khăn giấy trong thùng rác và nhận ra ngày nào con cũng thủ dâm, bà lo lắng liệu như thế có hơi bất thường, mức vừa phải nên là hai ba lần một tuần chứ nhỉ. Bà tính hỏi chồng tuần mấy lần là bình thường, nhưng lại ngại nên cuối cùng chẳng hỏi.
Tuy nhiên, tính ra thì mấy tháng trở lại đây con bà rõ ràng không bình thường.
Bà còn thấy thằng bé đang sợ gì đó, đang quằn quại. Dù tránh ánh mắt bà nhưng dường như cũng có lúc nó nhìn bà chằm chằm. Nó hầu như chẳng nói chuyện với con em vốn thân thiết.
Dù chưa đoán ra nguyên nhân là gì, nhưng khi con gái bình luận “Mẹ có thấy anh gần đây là lạ không?”, bà liền trả lời theo phản xạ “Chắc nó có bạn gái”.
Bạn gái. Một chuyện hết sức bình thường, lại là điều đáng mừng, nói ra thì chẳng cần phải giải thích thêm. Nếu con có bạn gái thì đáng lẽ bà đã nhận ra rồi... Những lời thực tâm ấy bà giữ kín trong lòng.
Chắc chắn nó sẽ giải thích là vì ngại nên không gọi điện ở nhà. Thỉnh thoảng ra ngoài ban đêm, nó dùng điện thoại công cộng do không muốn bị tra hỏi. Chính Masako cũng từng xem cảnh học sinh cấp ba nấu cháo điện thoại công cộng hàng giờ trên truyền hình rồi. Đúng con bà là hoa nở muộn.
Masako vỡ lẽ những suy nghĩ này chỉ là tự huyễn hoặc khi bà tìm thấy trong đêm 3 tháng Hai (lúc 2 giờ sáng nên thật ra đã thành ngày 4) một chiếc túi nhựa sót chất dịch đen đỏ ở thùng rác trong phòng thằng con vừa lén lút về nhà.
3 tháng Hai. Đó được xem là ngày xảy ra vụ thứ hai trong chuỗi án mạng giết người hàng loạt bí ẩn.