← Quay lại trang sách

Chương 2

Và tiếp theo là thần Gaia Đất mẹ mênh mông [6E] ...

❖ ❖ ❖

Chiều tối 4 tháng Hai, một cấp dưới cũ của Higuchi đột ngột đến nhà thăm ông. Đối với Higuchi, chẳng hiểu sao ông chỉ có thể coi đó là một ngày toàn chuyện oái ăm. Phải chăng do hôm qua ông đã không rải đậu trừ tà [7E] ? Nhưng mấy chục năm rồi ông cũng có rải đâu kia chứ…

“Lâu không gặp bác.”

Hồi Higuchi còn đi làm, Nomoto vừa mới lên chức trợ lý thanh tra nhưng giờ đã trở thành thanh tra. Từ khi ông nghỉ việc, lúc nào ông cũng thấy như mình đã bị thời gian bỏ lại.

Ông mời Nomoto và điều tra viên trẻ tuổi đi cùng vào nhà. Định pha trà tiếp khách thì thấy đã hết trà. Trà có sẵn trong ấm thì không hiểu là từ bao giờ, đã nhạt toẹt. Chỉ mình uống thì thôi, làm sao đem ra mời khách được.

“Bác đừng bày vẽ quá. Bọn em ở lại không lâu đâu.”

Nomoto khách sáo thế, chứ khi Higuchi mời thì anh cởi ngay áo khoác, nhanh chóng cho chân vào gầm bàn sưởi. Cậu điều tra viên thở phào nhẹ nhõm, cũng bắt chước cho chân vào. Trông thấy các đốm trắng dính vào áo khoác họ, Higuchi mới nhận ra bên ngoài có tuyết. Ông lờ mờ nhớ ra thảo nào sáng nay im ắng lạ thường và trời lạnh hơn hẳn.

“Bác không thay đổi gì nhỉ,” Nomoto nói như thể nghĩ thế thật.

“Lấy đâu ra.”

Lần cuối ông gặp Nomoto là trong đám tang Mie. Ông biết tóc mình bạc trắng, so với nửa năm trước thôi người đã tiều tụy đi nhiều. Nomoto thì ngược lại, đã gần bốn chục tuổi nhưng so với khi Higuchi nghỉ hưu thì trông chẳng có gì thay đổi. Đôi mắt nhỏ dài nhìn vào không thể đoán được nội tâm. Đôi môi mím chặt ngoan cố. Mình năm ấy trông cũng dữ dằn như thằng này bây giờ sao?

“Rốt cuộc ngọn gió nào đưa hai người đến đây? Có lẽ nào lại rảnh rỗi quá nên đến an ủi lão cựu binh này.”

Dù thừa biết chuyến viếng thăm ắt là dính líu đến vụ án nào đó, Higuchi vẫn buông ra một câu bâng quơ, nhưng không có ý mỉa mai gì. Chính ông thời còn tại nhiệm cũng chẳng đi thăm đồng nghiệp cũ nào chỉ vì nhớ nhung cả. Nomoto hiểu rõ điều này, nên không dài dòng văn tự, mà nói thẳng luôn.

“Xin lỗi, hôm nay bọn em đến không phải để an ủi. Chẳng hay bác có biết người đàn bà tên Shimaki Toshiko không?” Mặt Nomoto hoàn toàn vô cảm. Đây không phải câu hỏi. Chắc chắn họ đã biết mối quan hệ giữa Higuchi với Shimaki nên mới đến đây.

Higuchi ngừng châm thuốc lá, nhìn vào mặt Nomoto và cậu điều tra viên, cảm thấy quanh sống lưng mình như có gì đang bò lổm ngổm.

“Có chuyện gì với cô ấy sao?”

Hỏi xong, chẳng cần nhìn phản ứng của hai người, ông cũng nhận ra rằng người đàn bà ấy đã không còn trên đời này nữa. Tổ hung án của Nomoto đã hành động thì chắc chắn là có án mạng nghiêm trọng rồi. Là vụ án bí ẩn hồi tháng Giêng chăng? Vì nó mà gần đây cảnh sát đã phải lập ban chuyên án. Bảo Toshiko là kẻ tình nghi thì thật khó tin, suy ra cô chỉ có thể là nạn nhân.

“Cô ấy bị giết... rồi sao?”

“Tại sao ông lại nghĩ vậy?” Điều tra viên trẻ tuổi lần đầu cất tiếng.

Higuchi chậm rãi nhìn mặt cậu ta. Hồi nãy đã được giới thiệu nhưng ông chẳng nhớ nổi tên người này.

Nomoto lườm tay điều tra viên rồi quay sang Higuchi, nói với vẻ xin lỗi.

“Thanh... Bác Higuchi, đúng như bác nói. Bác cũng biết vụ án hồi tháng Giêng nhỉ.”

“Báo tôi cũng có đọc.”

Thật ra không phải do báo, mà do mấy chương trình tổng hợp, nhưng Higuchi cứ sĩ diện một cách tầm thường như thế. Từ khi vợ mất, ông chẳng còn liên lạc gì với các đồng nghiệp ngày xưa nữa.

Nomoto gật đầu với vẻ thấu hiểu.

“Shimaki Toshiko, 29 tuổi, ly dị chồng. Hiện độc thân. Y tá tại bệnh viện Mie vợ bác từng nằm điều trị. Không sai chứ?”

Higuchi nổi giận một lúc, nhưng ngẫm lại đây không phải điều Nomoto muốn tìm hiểu, nên ông đã kiềm chế.

“Đúng vậy. Cô ấy bị giết rồi phải không? Trước tiên cho tôi biết điều này đã?”

Trước ánh nhìn khẩn khoản của ông, Nomoto khẽ gật đầu.

“11 giờ sáng nay, người ta tìm thấy xác cô ấy ở khách sạn Aoyama trong tình trạng bị siết cổ. Ngực bị xẻo. Phần dưới bụng bị gây tổn thương bằng một vật sắc nhọn.”

Dù đã đoán trúng một nửa, Higuchi vẫn không giấu nổi sự chấn động. Ông không sao đồng nhất được hình ảnh cô gái bước đi nhanh nhẹn trong bộ cánh trắng với cái xác bị rạch nát. Đôi tay run run, ông muốn châm điếu thuốc nhưng không nổi nên tặc lưỡi, dúi điếu thuốc vào gạt tàn.

Nomoto im lặng quan sát Higuchi. Người lên tiếng trước là Higuchi.

“Cậu kêu là bị siết cổ. Vụ án hồi tháng Giêng nạn nhân cũng bị siết cổ đúng không? Nhưng chỉ bị xẻo ngực thôi đúng không?”

“Đáp án cho cả hai đều là, đúng. Hung thủ càng lúc càng mạnh tay đây. Vẫn chưa có bằng chứng nhưng em nghĩ là cùng một thủ phạm. Bác vừa lòng chưa? Trả lời câu hỏi của em được chưa?”

Higuchi muốn hỏi thêm nhưng tạm thời gật đầu, đưa tay ra hiệu tiếp tục.

“Mong bác cho em biết quan hệ giữa bác với người đàn bà ấy.”

Tay điều tra viên nhanh chóng lấy sổ ra, nhưng Nomoto đánh mắt ngăn lại, cậu ta bèn miễn cưỡng cất sổ đi.

“Cô ấy... Shimaki... là chỗ quen biết với Mie lúc nhập viện. Cô ấy cũng quan tâm để ý đến tôi nữa. Khi Mie... mất... cô ấy đã an ủi tôi. Thỉnh thoảng lúc nghỉ, cô ấy còn đến nhà làm cơm cho tôi, bầu bạn tâm sự với tôi. Chỉ vậy thôi.”

“Hai người có quan hệ thể xác không ạ?” Khi Nomoto hỏi, Higuchi nghĩ mình đã thấy một thoáng do dự trong mắt anh ta.

“Nói tầm bậy gì vậy! Đã bảo chỉ bầu bạn tâm sự rồi mà! Ai mà thèm ngủ với lão già này chứ. Tôi nghĩ cô ấy kiểu tình nguyện chăm sóc người cao tuổi. Chứ cậu không biết tỉ lệ tử vong của đàn ông góa trong vòng một năm sau khi vợ mất đặc biệt cao hay sao? Nói chớ đàn bà góa thì lại sống thọ đúng không nào. Đàn ông thì không chỉ chết vì bệnh mà còn chết nhiều vì tự sát nữa. Thế nên cô ấy mới để ý đến tôi.”

“Tình nguyện à?” Tay điều tra viên cất giọng cuồng nộ đáng sợ. “Đây đâu phải chuyện đùa! Ông biết cô ta...”

Nomoto nhanh miệng nói chen vào, “Lần cuối bác gặp cô ấy là khi nào?”

Đó là câu hỏi hết sức tất yếu, nhưng bật ra đúng lúc Higuchi không ngờ đến nên ông không nói được tiếng nào. Cuối cùng ông nhìn hai khuôn mặt, liếm môi trả lời.

“Hôm qua. Là hôm qua.”

Higuchi thấy mình rã rời không tả nổi.

Nói thẳng ra, Shimaki Toshiko chẳng phải người mặn mà gì với công việc ở bệnh viện. Một y tá robot lạnh lùng hơn là thiên thần trong bộ cánh trắng. Cô ta chắc chắn không để sai phạm nhưng cũng chẳng mảy may xúc động trước cái chết của bệnh nhân nào. Thuở Mie ít nhiều còn khỏe mạnh, hai vợ chồng thường lấy Shimaki ra làm trò đùa. Trò đùa có tên “Lúc thế này cô ta sẽ nói gì?”.

Hỏi: Trong lúc cô ta cạo lông mu cho bệnh nhân nam, nhỡ người này cương cứng lên thì sao?

Đáp: Tỉ lệ cương là 98%. Bệnh nhân nên xuất tinh nhanh bằng cách thủ dâm.

Nghe câu đùa bựa bẩn, thoạt tiên Mie có nhăn mặt nhưng rốt cuộc chẳng nén nổi phải phá lên cười. Nghĩ lại thì đó có lẽ là lần cuối Higuchi được thấy nàng cười thỏa thích. Chết tiệt. Ngoài chọc cười nàng bằng mấy trò đùa bẩn bựa, ông chẳng làm được gì cho nàng nữa.

Khi Mie cận kề cái chết, Toshiko đến thăm nhà Higuchi nhiều hơn và cư xử như một người hoàn toàn khác. Cô để ý đến từng điều nhỏ nhặt và lặng lẽ quan tâm. Khi cô đến thăm ông lần thứ ba, Higuchi bất giác rơi nước mắt trước cô.

Tuy nhiên, diễn biến không hề giống drama dài tập. Nói là rơi nước mắt trước người khác, nhưng không phải vì nỗi buồn đã vơi đi, cũng không phải vì nỗi khổ đã nhẹ bớt. Chỉ là thỉnh thoảng trong ông nhen lên cảm giác mong chờ Toshiko đến thăm, dù chỉ một chút. Higuchi chưa đến mức như ốc đảo trơ trọi, nhưng với ông thì Toshiko đã trở thành hứng thú duy nhất tới từ thế giới bên ngoài. Nếu cô không đến cho ông nghe giọng người thật thay vì giọng ti vi thì không chừng cuối cùng ông cũng phát điên lên mất.

Vả lại, dù muốn nấu ăn nhưng ông không nấu được, ra ngoài ăn thì ông chẳng thiết. Nếu Toshiko không đến nấu cà ri hay đồ ăn phụ cho nhiều ngày, chắc Higuchi sẽ phải nhập viện vì thiếu dinh dưỡng mất.

Lão già lẩm cẩm này còn sống mà cả Mie lẫn Toshiko đều chết hết rốt cuộc là nghĩa làm sao?

❖ ❖ ❖

Đứa con gái tự giới thiệu mình tên là Eto Sachiko, sinh viên năm nhất Nhân văn. Minoru nói dối rằng mình học cao học cũng Nhân văn. Ra quán cafe ngay cạnh trường, thật ra là một quán đồ ngọt yên tĩnh mà bình thường đám nam sinh khả ố không lai vãng, hắn luôn mồm hỏi chuyện cô gái. Có lẽ hắn muốn tìm hiểu xem tại sao hắn lại thấy cô nàng này đặc biệt.

“Em tính học chuyên ngành gì?”

“Em đang tính học triết học. Nhưng mà em chưa quyết định.” Sachiko nói với vẻ thẹn thùng. “Em không hợp với ngành đó chăng?”

Minoru thể hiện sự kinh ngạc.

“Triết học à. Thế là giống anh rồi? Anh đang học Nietzsche đấy.” Nếu là Nietzsche thì hắn tự tin có thể khua môi múa mép nhỡ bị hỏi vặn đôi chút. Chẳng rõ là may hay rủi, đứa con gái chỉ nhăm nhăm vào cái bánh bí ngô trước mặt nên không hỏi gì hắn cả.

“Hả? Nietzsche à? Vậy em cũng học thế đi nhỉ. Được vậy thì chúng ta trở thành người quen với ‘quyền uy [8E] ’ của Nietzsche rồi.” Sachiko cười duyên.

Ngu ngốc. Chung quy chẳng khác gì những đứa con gái khác. Có hỏi thăm xem ả nghĩ gì cũng không biết được vì sao ta bị ả lôi cuốn. Hay ta bị thân xác ả quyến rũ? Thử rủ rê ả xem sao. Rủ đi khách sạn là ý hay. Ở đó ta sẽ mày mò thân xác ả.

Minoru chăm chú quan sát đôi môi đỏ của Sachiko mở ra để đưa miếng bánh vào. Hắn lại thấy mình cương cứng trước chiếc lưỡi ướt át ngọ nguậy như động vật thân mềm của đứa con gái.

Hắn bèn ngưng làm diễn viên hờ và nói, “Đêm nay chúng mình gặp nhau không em?”

Cô gái cười như để trêu hắn, “Anh tính đưa em đi đâu đây?”

Minoru có xe riêng nhưng hôm ấy hắn không lái đến. Vào khách sạn gần trường thì sợ người quen bắt gặp. Bắt tàu điện thì không được tử tế lắm. Tóm lại lúc 4 giờ chiều, hai người lên taxi đi Ikebukuro.

Họ đến nơi khi trời mới chạng vạng. Minoru bỏ ý định chuốc rượu để giết thời gian. Hai người đi bộ trong con phố đã bắt đầu sáng đèn huỳnh quang, chen lấn giữa dòng người xô bồ, rồi Minoru kéo tay cô gái vào khách sạn tình nhân đầu tiên tìm thấy. Cô gái làu bàu “Trời còn sáng mà” nhưng không phản đối kịch liệt gì.

Trên tường khách sạn là dãy ảnh các phòng xếp ngay ngắn, phòng nào còn trống thì có đèn sáng. Có vẻ hầu hết các phòng đều trống. Cạnh ảnh mỗi phòng đều gắn nút, bấm vào thì phòng đó sẽ mở khóa sử dụng được ngay. Quầy lễ tân không có ai ngồi nên Minoru cũng không lo bị ai nhìn thấy mặt.

“Không biết có giường xoay [9E] không nhỉ?”

Minoru nói xong, cô gái bèn đập vào tay hắn.

“Dễ ghét chưa? Dê quá.”

Minoru chọn một phòng thường ở lầu ba. Hai người đi thang máy chật hẹp lên lầu ba nhận phòng. Tiếng tim hắn đập đã dịu lại. Hắn cứ lo không biết đứa con gái có nghe thấy không.

Cửa mở, Sachiko nhìn một lượt khắp phòng như nhìn hàng hiếm rồi quăng cặp sách lên giường. Cô nàng liếc nhìn phòng vệ sinh cùng bồn tắm rồi quay lại.

“Chẳng có gì mới mẻ cả. Chán bỏ xừ.”

Đây chỉ là khách sạn bình thường, thiết kế chẳng có gì khác lạ. Điểm đáng chú ý chỉ là phòng tắm rộng rãi, ga giường lẫn giấy dán tường đều chọn gam nhạt. Trần nhà cũng không lát gương.

Minoru khóa cửa phòng, máng áo khoác lên thành ghế. Cô gái vờ như không nhận ra điều đó.

“Tự dưng em thèm uống gì quá. Uống bia nhé? Hay là...”

“Bia được rồi,” Minoru trả lời, nhận ra cổ họng mình cũng khô rát.

Đây là một mật thất. Trong mật thất này, hắn muốn làm gì cũng được. Quan hệ là đương nhiên, thêm nếm ít nhiều chắc cô ả cũng chẳng kêu ca gì. Vì chính ả cũng thèm khát nên mới theo hắn đến đây mà.

Hai người ngồi lên giường nhâm nhi lon bia lấy ở tủ lạnh. Minoru nhìn như bị cuốn vào cái cổ họng trắng trẻo đang tu bia ừng ực của đứa con gái. Cái cổ họng trắng trẻo đến bệnh hoạn ấy cứ cuồn cuộn bên trong khiến hắn liên tưởng đến bụng loài bò sát.

Phần dưới bụng hắn từ từ trướng lên thấy rõ.

“Anh muốn bật nhạc gì quá,” hắn vừa nói vừa gắng kìm nén nỗi hưng phấn. Nhìn quanh, hắn thấy trên giường có cái remote điều khiển ti vi và video, đọc hướng dẫn sử dụng là biết cách chỉ chọn chơi nhạc.

“Có nhạc nhẹ, J-Pop, nhạc Âu Mỹ, nhạc cổ điển... Em muốn nghe nhạc nào?”

“Ừm... J-Pop được không?”

Minoru nhấn remote chọn. Hắn định bụng nếu nhạc ồn ào thì tốt, nhưng hóa ra toàn những bài nhẹ nhàng, chán ngắt, yêu với chả đương. Hắn vặn to âm lượng để có nói bên tai cũng không nghe được.

Hắn choàng tay vào vai đứa con gái nhưng cô ả vẫn làm ngơ, tiếp tục uống bia. Khi chuyển bài, ả cất giọng hớn hở. “A, em thích bài này này. Anh có biết không? Của Okamura Takako đấy.”

“Không biết,” hắn đáp, đoạn thô bạo dằn đứa con gái đang máy môi theo nhạc lên giường.

Lon bia nhôm trong tay cô ả rơi xuống tấm thảm đỏ tươi, chút bia còn thừa trào ra để lại những điểm đen trên thảm. Trong một lúc, cô gái chừng như hoảng sợ, rồi lại bật cười khúc khích. Minoru cũng cười và như một lẽ đương nhiên, dồn sức vào hai ngón cái đặt trên cổ họng trắng trẻo của đứa con gái. Không một tiếng động nào phát ra, song cảm giác vỡ của phần xương mềm vẫn truyền qua ngón tay hắn.

Tiếng hát trong trẻo của cô ca sĩ vang vọng khắp phòng.

Tôi yêu ánh mắt với nghị lực sống cháy bỏng

Không bao giờ từ bỏ ước mơ của bạn [10E]

Cô nàng rít lên như ễnh ương và bấu lấy hai tay hắn, giãy đành đạch hai khúc chân lòi ra khỏi mép giường. Còn hắn thì giận dữ vì tiếng lò xo dưới đệm kêu ken két rõ to khiến hắn chẳng nghe thấy tiếng hát.

Màu xanh tĩnh mạch nổi lên trên hai cầu mắt mở toang muốn bật ra ngoài, đối với hắn sao mà tươi mơn mởn và đẹp đến thế. Tấm thân đứa con gái càng co giật mạnh, mái tóc mềm mượt đến từng sợi càng rối lên, đang đưa như rong biển. Hắn nhấn toàn bộ sức nặng cơ thể mình xuống khiến thân trên cô ả lún sâu vào đệm giường mềm mại.

Tôi tin tất cả những gì bạn chọn

Đều đang ở chân trời xa kia

Hắn đã từng nghe bài hát này ở đâu rồi nhưng không thấy nó hay đến nỗi rung động con tim. Không, chính xác là hắn chưa bao giờ rung động khi nghe tình ca hay xem phim tâm lý xã hội.

Móng tay đứa con gái cào trên áo sơ mi vải flannel của hắn khiến tay hắn bị rách chảy máu. Khi dòng máu chảy xuống tận cổ tay và nhuộm thắm cổ đứa con gái thì cô ả không còn chống cự nữa.

Cái lưỡi dài đến độ trước đó chẳng biết để chỗ nào đã lòi ra thông thượt từ miệng cô ả. Trông nó như một dấu chấm hỏi lớn, hiện thân cho ý chí chống cự cuối cùng. “Tại sao?” Đứa con gái hỏi Minoru.

Minoru chưa nhận ra mình đang lẩm nhẩm theo bài hát. Hắn cởi nút áo cái xác một cách tỉ mỉ và để xác chết trong trạng thái lõa thể.

“Vì anh yêu em,” từ khi sinh ra, đây là lần đầu hắn nói thật lòng. Hắn cũng nhận ra giọng mình đang run lên vì xúc động. Thế là hắn lặp lại. “Vì anh yêu em đấy.”

Hắn gấp gọn gàng bộ đồ vừa cởi, cẩn thận xếp lên nhau sao cho không bị nhăn rồi đặt lên bàn. Hắn xé toạc tất và đồ lót, để cô ả trong trạng thái như vừa lọt lòng. Chết trong trạng thái sơ sinh. Minoru cho rằng hoàn nguyên lúc chết là điều hiển nhiên đến mức đương nhiên.

Sau khi đặt cái xác nằm ngay ngắn giữa giường, hắn vừa cởi đồ vừa cố kìm lại cảm giác nôn nóng. Bài hát ban nãy đã hết, nhường chỗ cho bài khác, nhưng sao điệp khúc vẫn réo gọi trong đầu hắn chẳng rời. Hắn còn nghi đứa con gái đã chết đang hát cho đầu hắn nghe nữa.

Minoru trút bỏ quần lót và nhanh chóng nằm xuống cạnh cái xác. Cơn cương cứng đến độ nhức nhối vẫn tiếp diễn, không suy suyển.

Làn da cô ả đã mất vẻ hồng hào, chuyển sang màu tái xanh nhưng Minoru chẳng màng. Hắn đặt tay phải lên bụng cái xác, nhẹ nhàng xoa lên phía trên. Hắn dùng cả hai tay bóp bầu ngực to hơn ban đầu hắn tưởng. Hắn hôn lên bầu ngực trắng trẻo, rồi núm vú, nhẹ nhàng như chưa ai từng hôn lên đấy. Chỗ ngón tay hắn bấu vào đã mất máu, không còn tươi tắn trở lại được nữa.

Minoru hôn lên khắp cơ thể, ve vuốt bằng lòng bàn tay rồi bằng lưỡi. Lạnh. Lạnh ngắt. “Để anh sưởi ấm cho em,” hắn thì thầm vào tai cái xác.

Minoru cúi khom người xuống, đưa tay phải vào giữa cửa mình cô ả rồi banh rộng hai chân ra, dò tìm âm vật, dùng các ngón tay khe mở để tìm cách đi vào. Không biết là do dịch thể tiết ra lúc còn sống, hay là lúc chết còn phản ứng với kích thích của hắn, mà vẫn thấy âm ấm và ươn ướt.

Không nhẫn nhịn được nữa, hắn vừa đẩy mình vào nơi sâu nhất là xuất ngay. Hàng triệu sinh mệnh nóng hổi đang tuôn trào bên trong cái xác lạnh dần làm Minoru run rẩy đến tận tủy não.

Đây mới chính là tình dục đích thực. Các trải nghiệm trước đây chẳng qua chỉ là hàng nhái, là sự thủ dâm lẫn nhau trên danh nghĩa “tình yêu” mà thôi. Giờ thì hắn đã hiểu. Ngụ ý của tình dục chính là giết người. Nói cách khác, kẻ bị xâm lấn là kẻ bị giết. Vì yêu mà đàn ông mới ve vuốt, liếm láp, cắn xé và có khi đả thương thô bạo, và đâm sâu vào nội tạng đàn bà. Đàn ông sống là để giết và ngấu nghiến tất cả đàn bà.

Hắn lại chậm rãi “yêu” đứa con gái mắt đã ngả đục nhìn chăm chăm vào tường lần nữa rồi mới lưu luyến rời khách sạn. Lúc đó đã qua 10 giờ.

Minoru rất muốn kể cho ai đấy nghe về thứ tình yêu mãi đến hôm nay hắn mới được biết, về thứ tình yêu hắn tưởng không hiện hữu hoặc hiện thì cũng chẳng có gì đáng kể.

Là chân ái.

Khi yêu, thế giới sẽ đổi thay. Những lời nói ấy trước hôm nay hắn chưa một lần tin.

Minoru đi bộ trên vỉa hè có hàng cây rẻ quạt nhuộm màu nhờ đèn đêm, mắt ngó quanh ngó quất như nhóc tiểu học đến thăm một con phố lạ. Đến cả những nam những nữ mà tận hôm qua - đúng hơn là mới đây thôi - hắn còn khinh thường, cũng trở nên đáng yêu, các bóng đèn neon lòe loẹt không hiểu sao bỗng khiến hắn dễ chịu lạ. Tựa như trút bỏ lớp màng nửa mờ nửa đục bao quanh mình từ thuở lọt lòng để lúc này thay da đổi thịt. Không khí mùa thu có gió lạnh căm căm pha mùi gà nướng, tiếng ồn từ cửa hiệu pachinko mỗi khi có người ra vào. Tất cả đều được xem là bằng chứng cho tình yêu và sự sống của hắn.

Thị giác, thính giác, rồi khứu giác... Toàn bộ các giác quan của Minoru đều thấy kích thích đến nhức nhối, như thể ngưỡng thần kinh của hắn tự dưng bị hạ xuống. Chắc chất gây hưng phấn từ tuyến yên hay gì được tiết ra nên hắn mới sung sướng đến vậy.

Tuy nhiên, tâm trạng hắn vẫn không thay đổi sau một tiếng lắc lư trên tàu điện để về nhà. Nên hắn tin chắc mình đã tái sinh. Ngay cả khi mẹ vặn hỏi phiền phức (“Con đi đâu đến giờ này?”), hắn cũng không nguôi cao hứng.

Chỉ có điều, cụ thể là tại sao hắn lại bị đứa con gái đã quên mất tên ấy thu hút? Thắc mắc này vẫn còn đọng lại trong lòng hắn.

❖ ❖ ❖

Từ lúc nhận thấy con trai có biểu hiện lạ, Masako lại bới tìm thùng rác phòng nó và theo dõi thư từ. Đây là điều bà hầu như không làm kể từ khi con trai vào đại học đến giờ, nhưng bà nghĩ nếu nó có bạn gái thì chí ít bà cũng phải tìm được cái tên. Chồng bà từng mắng “Nó cũng lớn rồi, thôi ba cái trò mèo đó đi” khi phát hiện thói quen của bà. Nhưng Masako chẳng thể bỏ được. Bà không nói lại chồng, nhưng thực tâm không ưa bị con người chỉ biết đến công việc chõ mỏ vào chuyện dạy dỗ con cái.

Tôi yêu các con tôi. Còn anh thì sao?

Biết bao lần những lời như thế suýt buột ra khỏi miệng bà rồi?

Anh đã làm được gì để bảo vệ các con khỏi tai ương, cám dỗ cuộc đời chưa?

Nghe bà kể lại mỗi tâm đắc khi đi dự chuyên đề giáo dục giới tính về, ông chỉ làm ngơ. Khi bà vận động loại bỏ máy bán sách khiêu dâm tự động gần trường cấp hai của các con thì ông nói cụt ngủn “Cỡ đó có làm sao đâu”. Cáu quá bà gân cổ lên, “Anh nói thế vì có thể anh chưa xem bao giờ. Đấy là thứ dung tục phát gớm.”

Bà không nói toạc ra mấy thứ phát gớm ấy cũng đang nằm trong phòng con mình. Bà cố sức để quên rằng con trai bà có đọc và bà đã lén lút phát hiện ra. Chỉ cần nó học hành đàng hoàng ban ngày thì bà tin đọc một hai cuốn như thế cũng chẳng ảnh hưởng gì tinh thần con trẻ.

“Không xem tôi cũng biết nó thế nào. Mà thôi, cô làm ơn vào bồn tắm hộ tôi cái.”

Từ đầu Masako đã chẳng trông mong gì, và sau đó trở đi, nếu không phải chuyện to tát thì bà không kể chồng nghe nữa. Lâu rồi hai vợ chồng cũng chẳng còn gần gũi. Từ khi bố chồng mất, chồng bà chuyển sang phòng khác, gần như có thể gọi là ly thân.

Thế rồi, ngày 4 tháng Hai.

Ăn trưa xong, con trai phải lên trường vì có bài kiểm tra. Tầm 2 giờ chiều, Masako vào phòng nó.

Được mẹ cho dư dả tiền tiêu vặt nên phòng thằng con không thiếu gì thiết bị nghe nhìn đắt tiền. Dàn âm thanh chuyên dụng, video, ti vi đã đành, nhưng ngay cả đĩa laser, máy quay phim 8mm cũng tề tựu. Khi kẻ giết trẻ em hàng loạt bị bắt, Masako đã kích động, nhưng may mắn thay theo những gì điều tra được, con trai bà không xem nhiều phim kinh dị mà cũng không có sở thích ấu dâm.

Con tôi dứt khoát không làm chuyện như thế. Dứt khoát.

Giường ngủ của nó là một chiếc giường ống đơn [11E] màu đen mua dịp vào đại học. Có vẻ nhân dịp đổi giường mới nó đã xử gọn đám tạp chí khiêu dâm với sách cũ dưới gầm giường đi. Tạp chí ở mức độ nhẹ thì đôi lúc vẫn quăng bừa ra, nhưng cơ bản con bà đã dứt khỏi mấy thứ đó, điều này khiến Masako nhẹ cả người. Dù mấy giảng viên danh tiếng kia đều khuyên không cần phải lo, thì bà vẫn quả quyết rằng những thứ như thế không lý nào lại có ảnh hưởng tốt đến trẻ em thời kì đa cảm. Tốt nhất đừng xem thì hơn.

Con trai thủ dâm tối đa một lần một tuần, có thời kì còn tuyệt nhiên không. Masako tự hỏi, phải chăng là do đã bắt đầu hẹn hò. Có lần bà ngửi mùi cơ thể con lúc về khuya, y như bà vợ điều tra chồng ngoại tình, song không thấy mùi nước hoa, xà phòng hay mùi đàn bà.

Masako nhìn khắp phòng để xem có chỗ nào khác lạ. Trên chiếc bàn đen mà tiền thân là bàn sưởi, có từ điển tiếng Đức cùng giáo trình xếp ngay ngắn. Ngày trước cái bàn được dùng làm bàn sưởi, nhưng giờ đã có tấm thảm nhiệt rộng chừng ba chiếu [12E] và máy điều hòa nên kể cả vào đông, con bà cũng không phủ chăn lên bàn để sưởi nữa mà dùng nó làm bàn học. Còn bàn học cũ vốn dùng suốt chín năm đã bị bỏ đi khi thằng bé vào cấp ba, chỗ trống để lại được lấp đầy bằng kệ thiết bị nghe nhìn. Trên kệ sách duy nhất toàn truyện tranh. Giáo trình thì để riêng với khoảng một nửa là sách in. Nghe bảo nhiều sinh viên chẳng hề đụng đến sách nên Masako thấy con bà thế này còn tốt chán.

Khi thấy căn phòng vẫn như cũ, Masako nghía vào thùng rác. Đó là cái thùng cao hình trụ với khung thép. Bên trong có túi nhựa màu đen để dễ gom rác ra. Trên cùng mớ rác là túi giấy của nhà sách, bọc nhựa bị xé hình như vốn để bao băng video hay băng cassette, khăn giấy vo tròn. Masako giở xem có phải khăn giấy vo tròn dính tinh dịch như mọi khi không, bấy giờ mới hay bên trong có một túi nhựa đen giống túi rác vo viên.

Masako ghi nhớ tình trạng thùng rác nhằm trả các thứ về chỗ cũ cho đúng, rồi nhẹ nhàng căng túi nhựa kia ra. Đúng là túi rác giống loại bà thường mua để ở bếp. Lấy ra rồi bà mới thấy đáy túi chứa chất lỏng. Bà xoay tìm miệng túi còn bị vo sao cho chất lỏng không trào ra rồi nhìn vào trong. Mùi tanh xộc lên khiến bà muốn sặc.

Masako ná thở, cảm thấy choáng váng.

Mình biết. Mình biết mùi này.

Từ miệng túi mở, bà nhẹ nhàng đưa tay trái vào trong, dùng ngón tay mò tìm và thấy chất lỏng dính lấm tấm vào đầu ngón tay. Bà nhẹ nhàng rút tay ra nhìn. Chất lỏng đã hơi xỉn màu nhưng rõ ràng là máu. Máu, hoặc thứ gì có máu đã được cho vào cái túi này. Có thể là máu lợn hoặc gà. Dứt khoát không thể là máu người. Chứ sao túi dính máu người có mặt trong phòng con bà được? Hẳn là máu động vật. Có khi nó giấu gia đình tổ chức tiệc thịt nướng hay gì đây. Máu dây ra từ giấy bọc thịt cũng là chuyện thường.

Đầu nghĩ mà chân run run không sao đứng tiếp được.

Aaa, con tôi... Thằng con tôi rốt cuộc đã làm gì?