← Quay lại trang sách

Chương 3

Và thần Eros đẹp tuyệt trần không ai sánh bằng đã ra đời trong các vị thần bất tử.

Vị thần này làm khuỵu ngã loài bốn chân, hủy diệt những suy nghĩ sâu sắc trong linh hồn, những hoài bão trong lồng ngực hàng vạn thần linh lẫn loài người [13E] .

❖ ❖ ❖

Toshiko được đưa vào bệnh xá, nghe nói cha mẹ cô hiện đang ở Kameido, quận Koto. Không rõ khi nào xác cô được trả về nhưng đêm nay sẽ có nghi lễ thức canh người chết sơ bộ. Từ khu Nishi-Kasai nhà Higuchi đi qua quận Aragawa là đến Kameido. Nếu chỉ là người quen thì tới viếng là xong, nhưng thân là cựu thanh tra, ông không khỏi cảm thấy có nghĩa vụ an ủi bậc cha mẹ. Tuy nhiên, thực tế mình có thể nói gì được thì ông chẳng biết.

Bối rối một hồi, ông quyết định đến thăm nhà họ. Lúc 6 giờ, ông nặng nhọc nhấc mình dậy, lôi bộ com lê trong tủ quần áo ra mặc, thay chiếc áo khoác màu xám lông chuột đã bạc sang áo haori rồi ra ngoài bắt taxi.

Gặp mặt các tang gia vốn chẳng ưa cảnh sát lại là một trong những việc mà Higuchi dở nhất. Khác với dự tang lễ người quen hay họ hàng, thanh tra như ông là những vị khách không mời, những kẻ xâm nhập bất hợp pháp, những gã đàn ông chuyên xáo trộn đời tư của người chết lẫn gia quyến, đào mộ, cắt xẻo thi thể làm mẫu quan sát kính hiển vi... Higuchi cảm thấy đôi mắt các gia đình đều nói lên điều đó.

Tuy nhiên, Shimaki Toshiko với ông có thể gọi là chỗ bạn bè, ân nhân.

Thế mà tại sao mày lại sợ gặp họ thế này? Cứ như... cứ như mày còn làm thanh tra vậy. Mày không cần phải hỏi những câu làm phật lòng họ, cũng không cần giải trình lý do giải phẫu thi thể nữa. Chỉ cần nói đôi lời chia buồn và tiếc thương người chết còn quá trẻ, căm phẫn kẻ giết người chưa biết mặt chút thôi là xong rồi mà?

Chẳng phải chỉ thế thôi sao?

Trong lúc Higuchi tự an ủi bản thân, thì xe cũng đã đến nhà cha mẹ Toshiko. Đó là “Cơ sở sản xuất bánh kẹo Shimaki”. Nghe Nomoto kể ông mới biết cha Toshiko là nghệ nhân wagashi [14E] .

Higuchi vừa xuống taxi thì bắt đầu lác đác tuyết rơi. Ông trả tiền, chỉnh hai tà áo khoác rồi tiến đến cửa hiệu. Đó là một kiến trúc kiểu Nhật sừng sững ở rìa khu phố mua sắm đìu hiu. Cửa hiệu khang trang hơn ông tưởng. Ngay dưới mái ngói là bảng tên gỗ viết từ phải qua [15E] “Cơ sở sản xuất bánh kẹo Shimaki”. Mặt tiền rộng, cửa gỗ đang đóng chặt. Higuchi đi sang phải để tìm đường vòng ra đằng sau. Đi khoảng trăm mét thì hết dãy nhà, ông rẽ trái vào một lối nhỏ, sau đó rẽ trái lần nữa và đi ngược ra tầm trăm mét.

Nhờ xe tuần tra của cảnh sát đậu trước ngôi nhà hai tầng nên ông nhận ra ngay chỗ cần đến. Dù trời đã tối và trở lạnh, hai, ba bà nội trợ vẫn đứng tám chuyện và nhìn về phía xe tuần tra có đèn đỏ quay liên hồi. Hai tuần cảnh khu vực vừa phủi quần đứng tựa cửa xe vừa thở hơi trắng xóa. Higuchi định tiến tới cửa nhà thì một tuần cảnh chặn lại hỏi.

“Ông làm gì ở đây?”

“... Tôi là người quen của cô con đã mất ở nhà này.”

Higuchi trả lời, tự nhủ không biết có đem gì chứng minh danh tính bản thân không, nhưng không cần thiết nữa. Viên tuần cảnh gật đầu tỏ chút đồng cảm rồi cho ông qua.

Đứng trên nền đá trước cửa nhà đang sáng đèn, Higuchi ngần ngại giây lát.

Đáng lẽ mình không nên đến đây. Ông tưởng tượng cảnh cha mẹ Toshiko, và những người thân hối hả chạy đến xem tin cáo phó có đúng không đang khóc lóc thống thiết. Có lẽ họ không hay biết mối quan hệ giữa ông và cô. Chưa phải lễ tang mà lại có lão già chạy lại thế này thì họ sẽ nghĩ sao? Họ đã nghe tin ngay trước khi chết Toshiko đã đến nhà ông như thế nào chưa? Họ sẽ không quy chụp ông và cô theo kiểu quan hệ đặc biệt như Nomoto từng nghĩ chứ?

Quả là mình không nên đến đây. Khi nghĩ lại và tính quay gót đi thì Higuchi nhận ra toán cảnh sát đang nhìn mình chằm chằm. Do chưa gặp nhau bao giờ nên họ làm sao biết ông từng làm thanh tra. Không muốn bị nghi ngờ không cần thiết, Higuchi bèn gật đầu bâng quơ rồi ngẩng nhìn bầu trời tối, thở dài thườn thượt và kéo mở cánh cửa hơi long đánh cạch một tiếng.

Bước lên sàn phủ xi măng rộng với chục đôi giày vứt ngổn ngang thì gặp một bức bình phong lớn bằng gỗ mài nhẵn bóng để lộ những vòng tuổi. Trong những đôi giày kia có mấy đôi cực kì bẩn, đế mòn vẹt, Higuchi nhìn qua biết ngay là giày điều tra viên. Có lẽ đến để lục tìm ảnh hoặc di vật của Toshiko? Hình như vì cô không sống ở đây nên sở không phái nhiều người đến, Higuchi nghĩ trong vô thức.

Một phụ nữ khoảng 50 tuổi mặc kimono len vòng qua bình phong đi ra, quỳ và cúi đầu chào. Trông tuổi, Higuchi đoán là đây là mẹ Toshiko. Phong thái điềm tĩnh, không có dấu hiệu cho thấy đã khóc sưng mắt, nhưng Higuchi nhận ra kiểu hồn xiêu phách lạc đặc trưng của người chịu cú sốc lớn nơi bà.

“Tôi tên là Higuchi Takeo. Có lẽ bà đã nghe tên tôi, bình thường tôi được cô nhà quan tâm chăm sóc nhiều, lần này không biết nói gì cho phải.”

Higuchi đang khốn khổ sắp xếp từ ngữ thì nhận thấy người phụ nữ trân trối nhìn vào mặt mình, nên ông thôi không nói nữa.

“Higuchi Takeo... Higuchi Takeo là ông đấy à? Chính là người ngày trước làm thanh tra?” Bà đáp.

Từ căn phòng lớn khuất sau tấm bình phong, Higuchi nghe như có tiếng sột soạt váy áo xen lẫn tiếng khóc thút thít kìm nén với tiếng chân trượt trên chiếu.

“Vâng. Nhưng tôi đã nghỉ hưu từ lâu...”

Tuy nhiên, câu nói chất chứa đôi chút giận dữ của ông bị ngắt ngang bằng giọng cứng rắn.

“Ông làm ơn đi cho.”

Higuchi câm nín nhìn người phụ nữ. Mái đầu cắt ngắn điểm hoa râm của bà dày và uốn lượn sóng. Miệng và mũi đường nét rõ ràng, hài hòa với khuôn mặt tròn nhỏ. Tuy nhiên, đôi mắt cũng nhỏ như thế thì đang mở trừng trừng nhìn ông. Higuchi không ngờ được những ác cảm mà ông đã lờ mờ sợ sẵn lại hắt vào ông đến mức này, nên cứ đứng đơ như bị tạt nước lạnh.

“Không, tôi chỉ…”

Ông định nói lại, nhưng một cô gái không biết có phải vì cảm nhận được không khí u ám mà bỗng xuất hiện từ đằng sau khiến ông nuốt nước bọt. Cô gái có khuôn mặt tròn, rõ ràng có quan hệ máu mủ với người phụ nữ lớn tuổi này và tương đối cao so với vóc người khiêm tốn của bà. Dù không có nét gì đặc biệt nhưng vẫn thuộc dạng xinh đẹp. Tuy nhiên, đấy không phải là lý do khiến Higuchi kinh ngạc.

Mà là cô gái giống Toshiko đến nỗi trong thoáng chốc ông nhầm tưởng Shimaki Toshiko còn sống.

“... Ai vậy?”

Cô gái vừa hơi cúi mình chào ông, vừa thì thầm vào tai người phụ nữ nhưng Higuchi vẫn nghe thấy.

Người phụ nữ trừng trừng nhìn Higuchi và lặp lại.

“Tóm lại mời ông đi cho. Bây giờ chúng tôi đang bận nên... Tóm lại là mời đi.”

“Mẹ! Sao mẹ lại bất lịch sự như thế…”

Dù hơi muộn nhưng Higuchi đã nhận ra đây là cô em gái. Higuchi từng nghe Toshiko kể có người em gái kém cô khoảng năm tuổi. Bình tĩnh nhìn kĩ lại thì chẳng khó để thấy cô em có nhiều điểm khác với Toshiko. Tóc cô để dài, khuôn mặt có phần bầu bĩnh và trẻ con. Cô em dường như thừa hưởng nhiều nét từ mẹ hơn Toshiko, còn Toshiko thì sắc bén nên trông dễ tổn thương hơn.

Higuchi nói xen vào trước khi hai mẹ con đấu khẩu.

“Tôi hiểu rồi. Tôi mới thật không phải khi đã đường đột đến đây. Hôm... hôm khác... tôi lại tới. Tôi xin phép cáo lui.”

Không chờ trả lời, Higuchi lủi ngay ra ngoài, cúi đầu khép cửa. Tim ông gõ trống liên hồi, không rõ là vì kinh ngạc khi thấy em gái Toshiko hay vì hứng chịu cơn giận vô lý của bà mẹ. Ông loạng choạng ra đường, một cơn đau nhói trỗi lên khiến ông phải đưa tay ôm ngực.

Tinh thần sa sút nên cơ thể suy nhược theo hay bởi cơ thể già yếu nên tinh thần cũng kiệt quệ nốt. Higuchi đi trên đường, cơn gió lạnh thổi thẳng vào mặt khiến cho những bông tuyết như cánh hoa bám vào vạt trước áo khoác của ông tan chảy. Higuchi cúi mặt, lom khom lội ngược lại con đường ban nãy vừa đi.

Khi đi qua khúc cua ra đường cái, từ đằng sau ông có tiếng chạy vội vã với tiếng cô gái trẻ gọi ông lại.

“Khoan đã!... Xin lỗi, chờ một chút.”

Higuchi dừng bước, chầm chậm ngoảnh lại, em gái Toshiko chạy đến trước mặt ông trong bộ dạng như loạng choạng, thở mạnh ra từng đợt trắng xóa. Cô mang dép lê chạy đến, mặc mỗi chiếc áo len bên ngoài không khoác thêm gì. Khi đối mặt nhau mới thấy cô gái cao nhỉnh hơn Higuchi một chút. Vì Toshiko thấp hơn Higuchi nên có nghĩa cô em cao hơn chị mấy phân liền.

“Có chuyện gì vậy?” Higuchi chờ một chút để cô gái lấy hơi rồi mới hỏi.

“... Ông là Higuchi phải không?” Cô gái nuốt nước miếng xong liền lên tiếng.

“Phải. Cô là em gái cô ấy à?”

Higuichi hỏi. Cô gái che miệng như bị bất ngờ rồi nhanh nhảu cúi đầu chào.

“Vâng... Tôi là Shimaki Kaoru.” Hình như bấy giờ cô mới nhận ra tuyết đang bay lả tả nên ngước lên trời, người run run. “Không biết tôi có thể xin ông chút thời gian nói chuyện ở đâu... đâu đó không?”

Cô gái nhìn thẳng vào Higuchi, ánh nhìn như của đứa trẻ chưa biết mùi tổn thương, khác với Toshiko, Toshiko không nhìn người bằng đôi mắt như thế.

“Là về chị cô ư?”

“Vâng.”

“Tôi thì không sao nhưng mẹ cô sẽ không ưng đâu.” Ông bâng quơ nói thêm, vì hiểu lý do bà tỏ ra ác ý.

“Mẹ tôi trông thế chứ tâm trạng đang rối bời lắm. Xin lỗi ông... Ra ngoài đường rồi rẽ trái có một quán nước tên El Nido, ông có thể đến đó trước được không? Tôi sẽ theo ra ngay.”

Higuchi gật đầu, còn cô gái chạy vội về nhà.

Ông mau chóng tìm ra quán ấy. Đó là một quán nức nhỏ chỉ có năm, sáu chỗ ngồi tại quầy với ba cái bàn bốn chỗ. Cái bàn ở sâu nhất trong quán được dùng làm chỗ chơi video game mạt chược, một thiếu niên trông như học sinh đang chăm chú chơi, không đụng đến cà phê bên tay. Higuchi chọn ngồi ở bàn gần cửa nhất và gọi cacao.

Kaoru vào quán đúng lúc Higuchi đưa cốc cacao nóng đến phỏng lưỡi lên miệng. Cô mặc chiếc áo khoác lửng và lần này đi giày đàng hoàng.

“Xin lỗi, đã để ông phải chờ.” Cô gái cúi đầu chào thật thấp, ngồi xuống đối diện với Higuchi và gọi trà sữa.

Cô gái vẫn im lặng cúi đầu nên Higuchi lên tiếng trước.

“... Thật bất hạnh. Không biết nói sao để xoa dịu nỗi đau nữa. Chắc cô đã nghe tôi từng làm cảnh sát hình sự. Người chết tôi thấy không ít và đã nhiều lần phải gặp gia quyến để nói chuyện, mà đến giờ tôi vẫn chẳng biết nói sao cho phải. Có lần tôi hứa với họ sẽ bắt bằng được thủ phạm nhưng cũng có khi không thực hiện được... Tôi không biết phải nói gì với cô đây.”

Kaoru nhìn chằm chằm vào mặt Higuchi trong lúc ông nói. Khi ông dứt lời, cô hỏi độp một câu ông không ngờ tới.

“Ông... ông có yêu chị tôi không?”

Higuchi toan kêu cô gái đừng đùa, nhưng lại thôi, vì ông cảm thấy nói như vậy sẽ làm cô tổn thương.

“... Tại sao cô hỏi thế? Chắc chắn tôi và chị cô…”

Cô gái lắc mạnh đầu, ngăn ông nói tiếp, “Tôi biết.... hai người không có quan hệ đó. Tuy nhiên ông hẳn phải nhận ra chứ? Việc chị tôi... chị tôi luôn thầm thương ông.”

Higuchi ngớ người nhìn Kaoru. Khuôn mặt Toshiko hiện lên cùng mặt cô em. Là Toshiko đôi lúc nhìn ông với ánh mắt đau thương giống như Kaoru bây giờ. Higuchi hổn hển lên tiếng.

“Không thể nào. Cô đang hiểu lầm gì đây. Cô ấy chỉ đồng cảm với tôi thôi. Có lẽ đó là tinh thần trách nhiệm của người y tá.”

“Làm ơn đừng lừa dối mình nữa. Nếu là tinh thần trách nhiệm thì tại sao chị ấy lại chỉ đến thăm mỗi nhà ông nhiều lần thế kia chứ? Chị ấy đã nhận ra rằng ông không đón nhận. Nhưng chị ấy vẫn muốn ở bên cạnh ông.”

Đúng vậy. Mình chỉ lợi dụng tình cảm ấy để dựa dẫm. Có lúc ông đã coi cô như đứa con gái chưa từng có với Mie. Dù biết điều Toshiko mong muốn nào phải tình cảm ấy, nhưng ông vẫn dựa dẫm vào cô.

Tuy nhiên, ông trả lời, “Kể cả thế, tôi vẫn không cho rằng cô ấy xem tôi là đối tượng cho các thể loại yêu đương. Nhìn tôi xem. Đừng nói điển trai như diễn viên, mà còn già lụ khụ rồi. À đúng, tôi với bố các cô cũng xêm xêm tuổi nhau mà. Không lẽ lại sai?”

“Làm ơn đừng tự hạ thấp mình nữa!” Cô gái nói với vẻ giận dữ thấy rõ rồi lập tức nhìn xuống. “Xin lỗi. Nói gì thì nói, tôi chỉ muốn bày tỏ rằng ông Higuchi có sức hút hơn ông nghĩ. Xin đừng phủ nhận! Sự thật là chị tôi đã yêu ông vẫn sẽ không thay đổi. Tôi muốn biết cảm xúc của ông. Ông có yêu chị tôi hay không. Tôi chỉ muốn hỏi vậy thôi.”

Tự nhiên Higuchi thấu hiểu thái độ của bà mẹ ban nãy. Chắc bà cũng hiểu tâm sự của Toshiko. Toshiko còn trẻ, đương nhiên sẽ tái hôn. Vì ông mà cô chối bỏ chuyện đó... chỉ chừng ấy thôi cũng đủ để gia đình họ oán ghét ông rồi, đằng này Toshiko còn bị giết trên đường từ nhà ông trở về nữa. Kể cả khi cơn cuồng nộ chẳng biết đấm ai cho hả dạ ấy hắt hết về phía ông, ông cũng có thể hiểu được.

Higuchi cất tiếng, “Nếu cô muốn hỏi tôi có xem chị cô như đối tượng yêu đương không, thì câu trả lời chắc chắn là không. Kể cả không chênh lệch tuổi tác thì tôi cũng chẳng lòng dạ nào để ý đến ai. Tôi chỉ là cái xác vô hồn. Nếu không có chị cô thì tôi đã chết đói rồi không chừng.”

Higuchi nhận ra đôi mắt Kaoru nhìn ông đã rơm rớm lệ. Cô gái cắn chặt môi, cố không cho nước mắt trào ra.

“... Ông yêu vợ mình nhiều lắm nhỉ.”

Higuchi không đáp. Kaoru lại tiếp tục.

“Nếu... nếu có chút thời gian... ông nghĩ ông có thể yêu chị tôi không?”

“Hỏi câu như thế chẳng nghĩa lý gì. Tại vì, kể cả khi cô ấy không gặp cảnh tai ương này, thì tôi cũng chẳng còn sống được bao lâu nữa.”

Nói xong, Higuchi cười tự giễu, nhưng Kaoru thì trừng trừng nhìn ông.

“Xin hãy trả lời. Ông nghĩ bao giờ ông mới có thể yêu chị tôi?”

Higuchi định nói dối, nhưng ông nhận ra mình không thể khi nhìn vào mắt cô gái.

“Không. Tôi nghĩ là không bao giờ.”

Thế là cô gái trào nước mắt. Cô quay mặt đi, lấy mu bàn tay chùi má. Cô nói mà lưng run run.

“... Xin lỗi. Tôi nghĩ... chắc tôi đã làm phiền ông... Nhưng tôi vẫn muốn hỏi, dù biết có hỏi cũng chẳng ra sao... Không hỏi tôi không chịu được.”

“Tôi hiểu,” Higuchi nói với tâm trạng vụn vỡ. Ông muốn nhớ lại khuôn mặt Toshiko đúng ra trông thế nào song kí ức đã bắt đầu hoen mờ. Ông chẳng còn phân biệt nổi mặt cô với mặt Kaoru đang ở đây.

Tại mày. Tại mày mà cô ấy chết.

Những lời đó bất chợt vang lên trong đầu ông.

Mày đã giết cô ấy.

Higuchi khẽ nắm chặt bàn tay thành đấm dưới gầm bàn và nghiến răng ken két.

Kaoru lôi khăn mùi soa ra lau nước mắt rồi nói tiếp, “Ấy nhưng mà tôi thấy nhẹ nhõm lắm. Ông Higuchi thật là người tốt. Giờ tôi thấy mình đã hiểu cảm xúc của chị rồi.”

Cô cất khăn đi, đứng dậy, nhặt biên lai lên, “Tôi xin phép về trước.”

Cô đi ra tính tiền mà không để Higuchi kịp lên tiếng. Hai chiếc cốc trên bàn đã nguội đi, chưa ai chạm môi đến cốc của mình. Khi cô gái rời khỏi cửa, Higuchi cố nhổm dậy gọi lại nhưng không nghĩ được lời nào.

Thế là ông lại ngồi phịch xuống ghế, nhìn cốc cacao bị bỏ quên đã phủ váng nâu đen.

Mày đã giết người.

“Không phải tại tôi,” Higuchi buột miệng nói thành tiếng. Ông không nhận ra toán nữ sinh cấp hai đằng quầy lẫn khách chơi mạt chược đều lén lút nhìn ông.

Quân giết người chính là mày.

❖ ❖ ❖

Sau lần đầu giết người, hôm sau Minoru không đến trường. Ban ngày, trong khi hắn lăn qua lăn lại, tay cầm điều khiển ti vi nóng ruột ngóng chiếu tin tức về vụ giết người đêm qua thì mẹ từ từ đi vào, nhăm nhăm tra khảo xem con trai đã đi đâu.

“Minoru. Lớp con có chuyện gì à?” Bà hỏi với vẻ không vui.

“... Hôm nay con thấy muốn sốt. Với lại chỉ có một môn, môn này học kì trước con đi đủ nên nghỉ một bữa chắc không sao.”

Đúng lúc đó đến mục thời sự. Giờ mà đổi kênh thì không được tự nhiên, Minoru cũng không muốn bỏ qua tin này. Hắn chẳng biết nên phản ứng thế nào, song tự nhủ mẹ chẳng thể nhận ra điều gì được.

Đột nhiên, Minoru giật mình khi màn hình chạy tít dưới “Phát hiện thi thể phụ nữ trong khách sạn ở Ikebukuro”. Cả người hắn run lên vì sướng khi phát thanh viên đi vào chi tiết. Màn hình chiếu ảnh chân dung. Chắc là ảnh chụp trên thẻ sinh viên hoặc bằng lái xe, khuôn mặt có phần vô hồn đó khiến hắn nhớ lại khuôn mặt đã chết nằm dài của cô ả. Mẹ ở ngay bên cạnh mà hắn vẫn cương lên như thép. Cùng mẹ nhìn cận mặt cô gái giao hoan đêm qua, hắn xấu hổ phát điên, nhưng đồng thời lại sung sướng đến lạ.

“Hôm nay, lúc 1 giờ 10 phút chiều, sau khi nhận được tin báo, cảnh sát tức tốc đến hiện trường và phát hiện thi thể một phụ nữ bị siết cổ chết trong khách sạn Paradiso ở Đông Ikebukuro, quận Toshima. Từ những vật dụng còn sót lại tại hiện trường, cô gái được xác định là Eto Sachiko, sống ở Tokyo và là sinh viên năm nhất Đại học Văn hóa Tư thục Toyo. Cảnh sát Ikebukuro nhìn nhận đây là vụ giết người và đang truy tìm tung tích thanh niên được cho là đã đi cùng nạn nhân.”

“Ơ kìa. Là trường con chứ đâu. Nhìn kìa.”

Mẹ há hốc miệng sửng sốt và trỏ tay vào ti vi. Bà có vẻ chưa nhận ra Minoru đang xem chăm chú.

“Xin được tiếp tục bản tin. Ngày hôm qua, nội các đối lập của Đảng Xã hội...”

“Thật hả? Mới năm nhất thôi sao? Tội nghiệp quá! Sao người ta không đưa tin cụ thể hơn nhỉ,” Minoru liên tục bấm remote và cố nén hào hứng. Hắn muốn nhìn mặt cô gái kia thêm chút nữa.

“À, mẹ phải sang nhà hàng xóm đây. Suýt quên. Mẹ sẽ về ngay,” nói rồi mẹ hắn tất tả rời khỏi nhà.

Hàng xóm có hai ông bà không con, mẹ thường lấy lý do “Thỉnh thoảng phải đi thăm xem họ ra sao” để tán gẫu với họ. Mỗi lần đi thì một tiếng vẫn chưa thấy về. Nói là về ngay chứ gần đến giờ chuẩn bị bữa tối mà vẫn chưa về. Thế nghĩa là cho đến khi mẹ về, hắn muốn làm gì thì làm.

Bắt đầu đến chương trình tổng hợp, và một trong những tin tức sốt dẻo nhất là vụ phát hiện thi thể đứa con gái kia. Chắc chương trình này sẽ đưa tin chi tiết hơn thời sự. Nhất là những tin có mùi sắc dục thì bọn chúng sẽ nhào vô ngay. Không biết những gì mình làm truyền thông đánh hơi được đến đâu rồi?

Tuy nhiên, mới chưa đầy hai tiếng từ lúc phát hiện thi thể nên muốn có nhiều tin cũng khó. Tình hình là phóng viên đưa tin cũng chỉ kết luận đó có thể là tội ác do vấn đề tình cảm. Đối với Minoru, thu hoạch duy nhất là lại được ngắm hình cô ả thỏa thích.

Minoru hồi tưởng về cái cổ hấp dẫn hơn trên hình nhiều ấy. Xương quai xanh vô cùng mong manh, tưởng sắp gãy đến nơi. Rồi bộ ngực trù phú. Hắn đã ngậm, đã mút, đã cắn và để lại dấu răng không biết bao lần. Trong kí ức, hắn lại âu yếm cơ thể cô ả lần nữa, xuống sâu dần sâu dần.

Eo nhỏ, rốn hẹp thẳng, hông đầy đặn và chân dài miên man. Phần tinh túy ẩn kín.

Tất cả vẫn còn sống động trong kí ức như vừa xảy ra. Minoru không sao tin được mình lại có thể trải qua khoảng thời gian thân mật như thế với cô ả, và cả việc mình có thể yêu ai mãnh liệt một cách thuần khiết đến vậy. Tình yêu dành cho ả vẫn đầy ắp như muốn tuôn trào trong hắn, hoàn toàn không khô héo. Thậm chí hắn còn tưởng mình sắp bị hủy diệt bởi sức nặng tình yêu của mình như một ngôi định tinh già nua.

Hắn tự mơn trớn mình qua lớp vải quần, sống lại những gì xảy ra đêm qua và cố gắng khắc sâu chúng trong tâm trí lần nữa.

Không thể miêu tả trải nghiệm này bằng những từ đậm mùi xác thịt như “nhục dục”. Hành vi của ta làm sao lại đi so sánh với hành vi tầm thường của loài người. Ta và em trong khoảnh khắc ấy đã gắn bó với nhau ở hình thái nguyên bản nhất.

Minoru không nhận mình đang ngân nga theo giai điệu nhớ mang máng của ca khúc bật trong khách sạn lúc giết cô gái.

Sinh-tử, sinh-tính, tử-tính [16E] ... Từ thuở ban đầu chúng không tồn tại riêng rẽ, vậy mà trước giờ ta chưa từng nghĩ về những điều như thế. Tình dục là thứ phải che giấu, giết người là điều bị cấm đoán, nhân sinh là điều quý giá. Có lẽ trong vô thức ta cũng đã bị nhiễm thói tư duy phàm tục của kẻ yếu rồi.

Ta đã tái sinh. Người đàn ông duy nhất trên đời đã chạm tay vào chân lý duy nhất trên đời.

Minoru co giật, xuất tinh mấy lần trong quần và nhận ra, kể cả đàn ông cũng có cực khoái. Cặp mắt trống rỗng của Eto Sachiko trong ti vi vẫn trân trân nhìn hắn.

Gió càng ngày càng lạnh, mùa đông đến. Ngoài mặt, Minoru tiếp tục cuộc sống bình thường mọi khi, nhưng con tim hắn là một mớ hỗn mang. Một khi đã nếm mùi cực đỉnh hạnh phúc thì cũng có lúc suy sụp mà không hiểu lý do tại sao.

Điều đáng buồn là dù cố gắng đến đâu thì những kí ức đắm say nhất về đứa con gái nọ cũng phải phai nhạt. Những kích thích và hưng phấn trước kia từng hồi tưởng là cảm nhận được ngay, giờ nhạt nhẽo vô vị y như xem qua ti vi.

Bản thân vụ án không hội tụ yếu tố lẫn diễn biến đáng chú ý lắm nên truyền thông nhanh chóng quên bẵng đi, từ dạo đó đến nay đứa con gái nọ hầu như chẳng có dịp xuất hiện trên truyền hình nữa. Minoru ngắm đi nghía lại ảnh cô ả đăng trên báo chí hằng tuần hắn thu gom được hòng làm sống lại kí ức, song chỉ có lần đầu thành công, sau cùng hắn cảm thấy những trang giấy kia chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Chỉ có một tấm ảnh cô ả cùng bạn bè làm gian hàng bánh xèo trong lễ hội văn hóa hồi cấp ba trên một tạp chí kia là khiến hắn thích lắm. Trong ảnh ả đeo tạp dề trắng tua rua, tay cầm đồ đảo thức ăn cười thỏa thích với bạn bè. Dưới ảnh đặt chú thích “Sachiko thời cấp ba, có nhiều bạn bè và lúc nào cũng rạng rỡ”, khiến hắn chỉ còn biết cười cay đắng.

Thỉnh thoảng Minoru thử thủ dâm bằng cách níu lấy những tấm hình hay kí ức như thế, nhưng nỗi đau trong ngực hắn ngày càng lớn, không sao xoa dịu được. Và rồi, ngũ quan của hắn dần dà thui chột như bị đóng bụi, một lần nữa thế giới lại muốn rời hắn mà đi. Vạn vật trông đều mờ mờ ảo ảo, âm thanh nghe như bị nghẹt lại. Ăn gì cũng vô vị, mùi cũng nhạt nhòa. Thậm chí hắn tưởng như đất dưới chân mình không thật và mọi thứ hắn nhìn đều là ảo giác.

Tại sao? Không phải ta đã được tái sinh rồi sao? Bấy giờ ta đã gắn kết cùng đứa con gái ấy và cả thế giới này rồi kia mà. Ta tưởng đã nắm chắc hiện thực trong tay, thế mà nay nó lại hóa hư ảo lách mình qua kẽ tay bỏ chạy khỏi ta.

Khi trường vào mùa nghỉ đông, Minoru lang thang trên phố mà chẳng hay mình muốn gì. Từ Shinjuku, Shibuya, Roppongi đến những nơi có phần lạ lẫm hơn như Harajuku, Shimo-Kitazawa.

Dù có bâng quơ nghĩ đến việc manh mối điều tra sẽ dò ra mình, hắn vẫn không bất an hay sợ hãi. Thế giới còn sắp mất thì bị bắt và chịu hình phạt thể xác cũng chẳng sá gì, thậm chí hắn còn không tin đó là tội ác do mình gây ra nữa.

Ba ngày đầu năm mới hắn đều ở nhà, sang ngày thứ tư đã hết chịu nổi, Minoru lại mò ra phố. Mùa đông đó được gọi là đông ấm nhưng ấm hay lạnh hắn thậm chí còn chẳng phân biệt nổi.

Shinjuku đông người hơn hắn tưởng nhưng so với thông thường hãng còn thưa thớt. Minoru đi tới cổng Đông ga JR và ngẫu nhiên đi về phía Kabuki-cho. Hắn cũng nổi hứng thử vào một trung tâm trò chơi chưa bao giờ đặt chân vào. Có lẽ vì đường phố im ắng khác hẳn mọi khi nên hắn thèm có tiếng ồn. Sau khi bước vào và đắm chìm trong âm thanh điện tử hỗn tạp giây lát, hắn bỗng muốn chơi thử trò gì. Nhưng nhìn các máy game, hắn không thấy trò nào dễ chơi cả. Nói về khoản dễ chơi thì rõ ràng lái xe trong capsule là dễ hơn cả. Minoru bò vào thùng máy mô phỏng ghế lái mà cảm thấy ngường ngượng. Hắn cầm vô lăng, đạp đề và thắng. Bên phải ghế là cần gạt với hai mức cao và thấp. Xe không có côn. Và đương nhiên là trông đơn giản hơn so với đồ thật.

Trong cuộc đua có vẻ mô phỏng Đường đua Suzuka [17E] , đừng nói là một vòng, chưa gì hắn đã đâm sầm vào tường ngay khúc cua đầu tiên. Đâm xong còn đang lồm cồm không tiến nổi đến hướng cần đi thì game over. Minoru ngao ngán lắc đầu tự trào, chợt nghe đằng sau vang tiếng cười khúc khích. Hắn quay lại, trông thấy một thiếu nữ đứng dựa thùng máy nhìn vào. Cô nàng buộc tóc đuôi gà, mặc áo jumper đỏ với váy da đen ôm sát. Vì trang điểm nên trông trưởng thành chứ hắn đoán cô nàng chỉ tầm mười lăm mười sáu thôi.

“Trên đời có người chơi được trò này ư?” Minoru nhún vai hỏi, cô nàng bèn gõ nhẹ vai hắn xin lái thay, còn thản nhiên trỏ khe nạp xu sau khi được nhường ghế. Minoru phải rút ví lấy đồng 100 yên nhét vào.

Như một tay đua thực thụ, cô nàng thoăn thoắt đổi số, liên tiếp vượt mặt xe khác, cuối cùng giành ngôi quán quân. Cô ngước nhìn hắn, cười tinh nghịch. Bên trong áo jumper chỉ là một chiếc áo thun màu đen khoét sâu đến mức phô cả khe ngực. Núm vú kiêu hãnh hằn lên áo thun.

“Thấy sao?”

Đến lúc ấy hắn mới được nghe giọng cô nàng lần đầu. Chất giọng khiến người ta nghĩ đến viên thủy tinh trong suốt không màu.

“Tuyệt cú mèo. Không thể tin được,” đây là hắn nói thật lòng.

“Dám ông chẳng làm được đâu nhỉ.”

Hắn có phần bực bội, song vì đã thấy rõ sự chênh lệch đẳng cấp đến thế, hắn cũng hiểu chẳng thể đọ lại đám choai choai này về phản xạ. Cô nàng vẫn ngồi vắt vẻo trên ghế lái, săm soi khắp người hắn, gật gù bảo.

“Bao tôi ăn gì đi.”

Có vẻ đây không phải lần đầu cô ta nói thế với người lạ.

“Sửa lại cách gọi ông đi thì anh đây suy nghĩ lại.”

“Dạ rõ. Ông-nội!”

Bất giác hắn bật cười. Con bé này thế mà hay.

Nếu là nó... nếu là đứa con gái này thì chắc hắn vẫn còn có thể yêu được. Yêu từ tận đáy lòng. Giống như Eto Sachiko vậy.

❖ ❖ ❖

Tay run run, Masako nhét cái túi nhựa vào lại thùng rác và bước như chạy trốn ra khỏi phòng. Không còn có thì giờ để lo liệu sao cho con bà không phát hiện việc bà vào phòng. Bà hút bụi điên loạn, hong khô quần áo giặt xong mà tim vẫn chưa hết đập mạnh.

Có nên bàn bạc với chồng không? Bàn thì nói sao đây? Rằng có thứ như máu động vật vứt trong thùng rác à? Chồng sẽ đáp lại sao đây? Có lẽ từ đầu không nên trao đổi với con người đó. Thể nào cũng nhận về câu “Mặc kệ nó đi”. Nếu cứ lải nhải nói tiếp thì sẽ bị chồng bảo “Quan tâm đến thế thì đi hỏi thẳng đương sự ấy”.

Chắc chắn bà không thể làm điều đó. Làm vậy thì sẽ phải tiết lộ việc bà lục lọi thùng rác và đã làm thế nhiều năm nay. Bà không cho hành động của mình là sai, song bà vẫn mong tránh để thằng con biết chuyện. Có lẽ nó sẽ không hiểu đây là hành động xuất phát từ tình yêu thương. Thậm chí có thể còn ghét bỏ bà nữa, mà bà sẽ không tài nào chịu nổi hậu quả ấy.

Theo phản xạ, bà bật ti vi trong phòng khách lên xem, đã 5 giờ và con gái Ai của bà đã về. Con bé sinh cùng năm với anh nó, cũng là sinh viên đại học và hiện đang tập trung thi cử cho học kì hai. Nó không phải dạng cày bài vở bạt mạng nhưng có vẻ vẫn học tốt vừa sức mình nên Masako không lo lắng gì về con gái. Ngoại hình tuy không nổi bật lắm kể cả nhìn với con mắt thiên vị của cha mẹ, nhưng vẫn trên trung bình, sáng sủa và tốt tính.

Masako hỏi thăm “Thi thế nào rồi con?” thì con gái bà đưa tay ra dấu OK. Ngoài cái cặp đi học, con bé còn xách núi nylon trắng của siêu thị. Lúc vào nhà bếp và đặt túi lên bồn rửa, nó nói một câu bất ngờ.

“Hôm nay con làm cơm tối nhé.”

“Hả? Được thôi. Nhưng con còn đang thi mà?”

“Con muốn thay đổi không khí. Trời lạnh nên nghĩ mà thèm ăn gratin [18E] nóng hổi chịu không nổi.”

Tuy nhiên, Masako đã không nghe thấy nửa câu sau vì đúng lúc ấy ti vi đang phát về vụ giết người.

“Về thi thể phụ nữ phát hiện tại khách sạn ở Aoyama lúc 11 giờ trưa hôm nay, Sở Cảnh sát Tokyo đã nhận định là vụ giết người và quyết định thành lập ban chuyên án thuộc Phòng Cảnh sát Shibuya. Ngoài ra, thủ đoạn lần này rất giống với vụ sát hại cô Kano Erika ở Shinjuku vào ngày 4 tháng trước nên có khả năng là do cùng một thủ phạm gây ra.”

Vụ án bi thảm ấy diễn ra ngay đầu năm nên Masako nhớ rất rõ. Đúng, nạn nhân bị xẻo vú. Masako ngờ là hung thủ xẻo xong rồi đem về nhà. Nếu đem thứ ấy về nhà thì rốt cuộc...

Trước mắt thoáng chốc như có tấm trướng đỏ máu phủ xuống, khiến bà chẳng thấy gì nữa.

“...? Mẹ? Mẹ ơi!”

Được con gái rung vai, Masako mới hoàn hồn. Bà nhìn lại ti vi thì tin tức đã phát xong. Dường như một hai phút vừa qua bà đã để đầu óc ở đâu.

“Sao vậy mẹ? Sắc mặt mẹ xấu quá. Nghỉ một lát đi mę!”

Masako định bảo không cần thiết, nhưng toàn thân bà run lên vì ớn lạnh. Bị sốt rồi. Bà muốn đứng dậy nhưng chân bủn rủn.

“Ừ, đúng. Chắc mẹ bị cảm. Để đi uống thuốc rồi nằm nghỉ một lát xem sao.”

Nói thế chứ trong đầu bà giờ đang quay cuồng những câu từ vụn vỡ mất dần ý nghĩa. Túi nhựa... Đêm qua... Thằng bé về lúc mấy giờ đêm qua?... Máu... Vú... Con tôi... Gia đình... Hạnh phúc... Máu... Ăn?... Hàng loạt... Máu... đọng lại... Con trai tôi... Con trai tôi... Con trai tôi... Con trai tôiiii!

Masako toan đứng dậy để rời phòng khách nhưng bị chóng mặt, phải cố bám vào cột để trụ vững.

“Mẹ! Có sao không?”

Bà nắm lấy tay con gái chìa ra, khó khăn lắm mới lết được đến phòng ngủ. Bà uống thuốc cảm rồi bò vào tấm đệm futon đã trải, có lẽ do quá mệt mà bà nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Nhưng đó không phải một giấc ngủ yên lành. Bà gặp ác mộng. 8 giờ tối, bà hét lên choàng tỉnh, không còn nhớ rõ nội dung giấc mơ nhưng cả người thì sũng mồ hôi thấm ướt cả đệm.

Ác mộng…. ác mộng bắt đầu từ đâu? Masako ngồi yên trên đệm ngẫm nghĩ. Việc phát hiện máu trong phòng thằng bé... có phải giấc mơ chăng? Vụ giết người... vụ giết người trên tin tức thì sao?

Bà lắng tai nghe thấy có tiếng ti vi lẫn tiếng nói chuyện. Bé Ai đã giúp bà làm cơm tối rồi ư?

Bà cựa quậy bò ra khỏi đệm, khoác vào chiếc cardigan đã cởi lúc ngủ, ngồi một lát trước gương chải nhẹ lại đầu rồi bước ra phòng khách.

Hiếm lắm mới có hôm đủ mặt cả nhà, nhưng trừ con gái thỉnh thoảng cất tiếng, còn tất cả chỉ im lặng nhìn ti vi. Masako ra tới nơi thì mọi người ngẩng mặt lên nhìn.

“Ồ, cô ngủ dậy rồi à? Sao tự nhiên đang khỏe lại lăn ra ốm thế?” Chồng bà hỏi thăm với giọng hờ hững, nhưng bà vốn chẳng mong được chồng quan tâm nên cũng không lấy làm giận. Hơn nữa, điều bà bận lòng nhất bây giờ là cái túi nhựa kia và vụ giết người. Đó có phải là giấc mơ không? Không, không phải. Giờ thì bà đã biết. Nó đã xảy ra. Mình đã chạm, đã ngửi thấy máu... huyết dịch gì đó trong phòng con trai.

Bà lén nhìn về phía con trai, nhưng nó tránh mặt bà, quay sang chăm chú nhìn màn hình ti vi. Đúng lúc ti vi đang chiếu đoạn quảng cáo bánh kẹo tầm phào xuất hiện nhiều đến phát ngán dạo gần đây.

Masako trốn vào nhà bếp định rửa bát, nhưng hình như con gái đã rửa rồi. Trong bếp chỉ còn một phần gratin chưa nướng mà con gái chuẩn bị cho bà.

“Mẹ xin lỗi bé Ai,” bà nói vọng ra phòng khách và bọc gratin cất vào tủ lạnh vì không thấy muốn ăn.

“Dạ, tại con định làm mà... Mẹ đã khỏe chưa?”

Nghe giọng lo lắng của con gái, tự nhiên Masaka rưng rưng muốn khóc. Chỉ vì một cái túi nhựa vấy máu mà tại sao mình lại choáng váng đến thế? Tại sao mình lại nghĩ nó có thể làm tan nát gia đình bình yên này? Làm sao có chuyện đó được? Các con tôi. Gia đình tôi. Hạnh phúc của tôi. Không lý gì tôi lại để mất. Dứt khoát tôi sẽ không để mất.

Dù cho... dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa.