Chương 4
Từ thần Chaos, thần Erebus U minh và nữ thần Nyx Bóng đêm ra đời [19E] ..
❖ ❖ ❖
“Tháng Hai chạy [20E] .”
Higuchi nhớ ai đó đã nói như thế. Thế mà ngày qua ngày lại lê lết trôi chậm không chịu nổi, tưởng như có trôi qua lâu nhường nào thì mùa xuân cũng không chịu đến. Không phải vì trời lạnh. Ông đã chẳng còn buồn để tâm đến những thứ như vậy.
Shimaki Toshiko đã tương tư ông…
Mình biết. Mình biết ngay mà. Ông luôn biết, ông sỉ vả người đàn bà ấy rồi quay ra sỉ vả chính mình. Đêm hôm ấy cũng thế.
Đêm ấy, Toshiko lề mề ở lại nhà ông khuya hơn mọi lần. Mọi lần nghĩa là tầm 7 giờ ăn tối xong, dọn dẹp bát đĩa và nói chuyện phiếm một lúc, 8 giờ cô rời căn hộ của ông. Nhưng hôm ấy, bữa tối xong là 8 giờ, ăn xong nữa là 9 giờ. Higuchi bảo Toshiko về đi, cứ để ông tự dọn dẹp.
“Muộn rồi, không an toàn. Để anh gọi taxi cho em.”
Higuchi nói rồi toan gọi điện ngay, nhưng Toshiko ngăn lại. Cô xin phép nán lại xem ti vi vì khi ấy đã bắt đầu chiếu chương trình yêu thích.
Higuchi đành ngồi xem cùng, nhưng đó là một bộ phim dài tập lãng mạn vớ vẩn, không lý nào lại là thứ Toshiko muốn xem, thật ra trông cô cũng chẳng háo hức cho lắm. 10 giờ, phim hết mà cô cũng chẳng vội vã để về, taxi do Higuchi gọi đã đến nơi mà cô vẫn chưa mặc xong áo khoác. Ra ngoài cửa, cô ngoái lại nhưng Higuchi cúi mặt không nhìn. Đó là bởi ông thừa sức hình dung ra ánh mắt cô. Ông không sao đối diện được với ánh mắt đau thương mà cô đã để ông trông thấy biết bao lần. Đúng, nên ông tránh nhìn vào đôi mắt ấy. Và không còn cơ hội nào để nhìn nữa.
Việc gọi điện cho taxi đã giúp xua tan hiềm nghi về phía Higuchi. Sau khi ông cho biết tên hãng taxi, Nomoto đã mau chóng xác nhận lời khai của ông. Tài xế khẳng định đúng là Higuchi có gọi chở một hành khách nữ đi đến Roppongi.
Roppongi. Cảnh sát bèn cho rằng Toshiko một mình đến Roppongi và gặp hung thủ ở một quán bar nào đó. Sau khi Higuchi được minh oan thì có vẻ họ cho rằng hung thủ chỉ là một gã đàn ông gặp qua đường. Do không tìm ra điểm chung nào giữa cô bị hồi tháng Giêng với Toshiko nên đây là ý kiến nghe có vẻ hợp lý nhất.
Thoạt tiên Higuchi không đồng ý với kết luận này. Đó là bởi ông không cho Toshiko là loại đàn bà đi khách sạn với đàn ông qua đường. Chắc chắn không. Thế nhưng giờ thì ông chẳng biết nữa. Mà không, có khi ông lý giải được rồi. Đêm ấy, cuối cùng Toshiko đã nhận ra tấm lòng mình không lay động nổi Higuchi nên chắc chắn sẽ tìm cách quên ông. Không biết là ban đầu cô định tìm rượu hay tìm tình một đêm nữa. Chỉ biết là vào thời khắc nghiệt ngã nhất, cô đã gieo cho mình quẻ dữ nhất.
Kẻ được cô trao thân để quên Higuchi lại là một kẻ biến thái.
Nghe nói sau khi siết cổ cô bằng một thứ giống thắt lưng, hắn đã giao hoan với cái xác, xẻo vú và xẻo vùng kín. Đến cựu thanh tra như Higuchi mà vẫn phải rợn hết tim gan khi nghe Nomoto kể tường tận. Thì ra bóng đêm đô thị này lại nuôi dưỡng loài dã thú đáng sợ đến thế.
Còn một việc nữa khiến Higuchi đau đầu. Vào ngày 5, sau hôm phát hiện thi thể, giới truyền thông đã đánh hơi ra hành trang của Toshiko trong đêm án mạng.
Tất cả bắt đầu từ một cú điện thoại.
Dạo này Higuchi không nhớ là mình có lúc nào ngủ say được, gần sáng tưởng thiếp đi rồi thì mắt lại mở toang ra. Ông đâm ra não nề, vì tuổi tác, chứ không hẳn vì mất ngủ.
Do đó, khi điện thoại réo vào thời điểm khác thường như 6 rưỡi sáng thì dù bất ngờ, Higuchi cũng không lấy làm bực do đã thức dậy và ra khỏi chăn rồi.
Đầu dây bên kia hình như là phóng viên cho một tờ báo bình dân sặc mùi lá cải. Ông không nhớ gã tự xưng là Saito này là ai trong số những người mang họ Saito mà ông biết. Ấy thế nhưng gã có vẻ quen ông.
“Đã lâu không gặp. Cũng mong ông bớt đau buồn.”
Higuchi suy đoán, chắc mối quan hệ giữa ông và Toshiko đã bại lộ. “Phải trả lời thật thận trọng,” bụng bảo dạ, bàn tay nắm điện thoại ướt sũng mồ hôi.
“... Chuyện gì?”
Dứt lời, ông lập tức nhớ ra. Saito... Chắc chắn là cái gã có tên Nobuo hay Noburo... Cách viết tên thì ngờ ngợ chứ bộ dạng gã thế nào thì ông nhớ. Cao to, da ngăm ngăm. Khuôn mặt sắc nét như con lại khiến người khác thấy bí ẩn, trông khó đoán hơn là điển trai. Họ gặp nhau lần đầu khi gã ngoài hai mươi, giờ gã phải trên dưới bốn mươi. Dù thế nào thì cũng năm sáu năm rồi ông chưa nghe lại giọng này.
“Chuyện gì ấy à... Chuyện người đàn bà hôm qua. Ông quen cô ấy mà, phải không?”
Quả nhiên gã đã biết. Ông biết rõ sự vụ sẽ bị đánh hơi ra, nhưng không ngờ lại sớm như thế. May mà ông đã thoát khỏi diện bị tình nghi. Nếu không thì chúng sẽ viết bài gì đây?
“Có quen nhưng không thân.”
“Ơ, thế à? Cơ mà vào đêm bị giết, cô ấy đến nhà ông chơi đúng chứ?” Thấy Higuchi im lặng, gã từ tốn tiếp tục. “Vậy là có chuyện một phụ nữ trẻ đến nhà đàn ông không thân lắm trong đêm ông nhỉ.
Gã đàn ông này không biết, câu gã vừa nói đâm vào lòng ông nhói đau.
Higuchi kiềm chế cơn dao động, giả ngơ, “Chà. Không may là tôi không rành tâm lý đàn bà lắm... Nếu không có việc gì khác thì tôi xin phép cúp máy.”
“Chờ chút đã! Higuchi, ông đang bị đồng nghiệp cũ xem như nghi phạm mà ông không giận sao?”
“Tôi đã được minh oan. Mà đấy cũng là công việc của họ thôi...”
“Minh oan? Đã minh oan rồi? Tại sao?”
Gã lục vấn, xem chừng chưa sâu sát thông tin lắm. Higuchi chỉ nghĩ nếu bị lên báo thì đừng để bị xem như nghi phạm vẫn hơn, nên ông kể lại vụ taxi. Vừa báo tên hãng taxi cho Saito thì chuông cửa reo.
“Tôi cúp máy đây. Hình như có ai đến.”
“Chắc cũng cánh phóng viên như tôi. Nên chuẩn bị trước đi.” Saito tinh quái bảo.
Cả hai cúp máy, không chào hỏi. Higuchi nhìn ra cửa và nhớ lại ngày xưa. Hễ gặp trọng án thì sẽ có những phóng viên đến nhà vào sáng sớm thế này cốt để nắm bắt thông tin nhanh hơn đối thủ dù chỉ tích tắc. Chực khuya rình sớm là thường. Buổi sáng chúng sẽ chộp lấy điều tra viên ở cửa trước khi người này rời nhà, đêm đến chui vào nhà họ tiếp tục săn tin. Cảnh sát thì cũng là con người, tin mật đến đâu cũng có lúc vô tình để lộ, hoặc tiết lộ, tùy vào đối tượng. Một lũ phiền phức như ruồi, nhưng chẳng ai rảnh đến độ thăm hỏi một thanh tra đã nghỉ hưu. Trừ vài kí giả thân thiết đến viếng nhân đám tang vợ ông thì năm sáu năm nay chưa ai ghé qua nơi này cả. Thế mà bây giờ lại bị săn đón thế kia...
Chuông cửa réo dồn dập, điện thoại cũng rung tới tấp. Higuchi thay bộ đồ mặc ở nhà, cuối cùng khoác áo bông vào rồi đi ra cửa, mặc kệ điện thoại reo.
Ông nhìn qua mắt thần. Quả nhiên có một đám năm sáu gã trông như phóng viên và thợ ảnh tụ tập ngoài cửa. Hình như chưa phải toàn bộ giới truyền thông đã biết tin.
Higuchi mở cửa.
Flash máy ảnh liền chớp lấy chớp để. Higuchi nhận ra đám này đến không chỉ để lấy tin mà có khả năng còn đưa ông lên làm tin luôn.
“Ông là Higuchi Takeo phải không? Ông từng làm thanh tra Phòng 1 [21E] Cảnh sát Tokyo phải không ạ?”
Higuchi nheo mắt, giơ tay che bớt ánh chớp để nhìn thì thấy có ba thợ ảnh, ba phóng viên đang ghi chép. Chỉ có phía báo chí. Chắc đài truyền hình chưa biết tin.
“A, các anh là ai?” Higuchi hỏi một cách trịch thượng để che giấu tâm tư khiếp nhược.
Ba người lần lượt xưng tên tòa soạn và danh tính, nhưng ông không thể nhớ được.
“Có phải nơi cuối cùng cô Shimaki Toshiko ghé qua là nhà ông không ạ?”
Không biết có phải đại diện cho cả ba người hay không, nhưng chỉ riêng gã đầu tiên là lên tiếng hỏi ông. Gã cực kì phương phi, cao bằng Higuchi. Trông cỡ ba lăm ba sáu tuổi nhưng trừ hao chỗ mỡ đi thì ông đoán gã chỉ tầm ba mươi.
Higuchi quan sát người gã, lấy hơi rồi mới trả lời.
“Là thật. Nhưng…”
Ông chưa kịp nói điều muốn nói, gã kia đã lại tra hỏi.
“Quan hệ của ông với nạn nhân là gì?”
Có tiếng mở cửa thang máy, rồi tiếng giày chạy lịch bịch trên hành lang. Xem ra cánh săn tin khác cũng đến. Trả lời bao nhiêu lần cho mỗi mấy câu giống nhau thật là phiền, với cả ông cũng muốn tránh hàng xóm chạy ra hóng vì tưởng có chuyện gì.
“Quan hệ của ông với nạn nhân là gì?” Gã lặp lại.
Higuchi chờ cho đèn chớp máy ảnh của đám đến sau cũng lóa lên rồi mới nói rõ to, “Tôi sẽ trả lời ở bên ngoài tòa nhà, phiền mọi người đi xuống giúp tôi.”
Higuchi tiến về phía thang máy, cánh săn tin lò dò theo sau. Đôi lúc đèn chụp nháy nháy. Dù nghĩ rằng chúng chỉ chụp cho chắc chứ không đăng hình mình lên báo, ông vẫn chẳng dễ chịu chút nào. Lỡ bị bắt thật thì ảnh ông bây giờ sẽ giăng đây các mặt báo ngày lẫn báo tuần chăng...?
Bị bắt ư? Hàm hồ. Bằng chứng ngoại phạm của ông đã được xác minh. Làm sao lại có chuyện đó.
Higuchi lắc đầu bước vào thang máy. Cánh săn tin không vào được hết do thiếu chỗ, bèn hớt ha hớt hải lao về hướng thang bộ.
Higuchi dừng lại ở giữa cầu thang dẫn xuống tiền sảnh xếp đây thùng thư, cánh săn tin liền bầu quanh chất van.
“Ông là chỗ quen biết với cô Shimaki Toshiko đúng không?”
“Nghe nói ông đang hẹn hò với cô Shimaki Toshiko phải không?”
“Quan hệ của ông với nạn nhân là gì?”
“Cô Shimaki vào đêm xảy ra án mạng….”
Trong số các câu hỏi ồ ạt, Higuchi chỉ nghe được của hai, ba người mà thôi. Ông quyết định nói đại.
“Cô Shimaki là y tá đã chăm sóc vợ tôi lúc nhập viện. Sau khi vợ tôi mất, cô ấy vẫn lo lắng cho tôi và thỉnh thoảng ghé qua xem tôi thế nào. Tóm lại đó là ân nhân của tôi. Tôi chịu ơn cô ấy rất nhiều. Cô ấy là... đã là... một người bạn quan trọng…”
Giữa chừng có kẻ nói xen vào nhưng Higuchi đều bơ đi.
“Do đó, tôi rất căm giận kẻ giết cô ấy. Mong cảnh sát bắt được hung thủ càng sớm càng tốt.”
“Nghe nói đêm đó cô ấy ngủ lại nhà ông. Đúng không?” Có gã hỏi như hét lên.
Higuchi nóng mặt, “Không! Các anh đào tin ở đâu vậy?! Khoảng 10 giờ tôi đã gọi taxi đưa cô ấy về. Cảnh sát đã xác minh rồi mà.”
“Hãng taxi nào ạ?” Cánh săn tin tiếp tục hỏi, hoàn toàn không nhận ra Higuchi đang phẫn uất.
Higuchi cố sức bình tĩnh để nói tên hãng taxi, “Chỉ có thế thôi. Các anh về hết đi!”
Dứt lời, Higuchi toan quay đầu thì lại nhiều câu nữa ập đến. Đã định làm ngơ nhưng có một câu khiến ông sững lại.
“Xin được hỏi ý kiến của ông với tư cách chuyên gia điều tra hung án!”
Higuchi chậm rãi quay nhìn về phía trên cầu thang, cánh săn tin bất động, lom lom quan sát ông. Gã ban nãy hỏi tiếp, bằng giọng trầm hơn chút đỉnh.
“Đến năm năm trước ông vẫn còn làm thanh tra Phòng 1. Đã tiếp xúc qua bao nhiêu án mạng. Ông có nghĩ rằng hung thủ giết cô Shimaki Toshiko với hung thủ giết cô gái vào tháng Giêng là cùng một người không?”
Higuchi sắp xếp từ ngữ trong đầu một lúc rồi thận trọng trả lời.
“Giờ tôi chỉ là dân thường, không có tư cách để suy đoán như thế.”
“Nhưng ông đã điều tra biết bao nhiêu năm cơ mà. Nói mình chỉ là dân thường quả là có phần.”
“Vậy thì để tôi nói lại. Tôi là cựu cảnh sát. Không chỉ là dân thường, nên không thể phát ngôn thiếu suy nghĩ liên quan đến việc điều tra của cảnh sát. Thế đã ổn chưa?”
Có tiếng xôn xao bất bình. Và tiếng tặc lưỡi nữa.
“Tôi nghĩ đó giờ thanh tra đã từng xử lý những án mạng ly kì tương tự. Ông nghĩ hung thủ là người thế nào?”
Higuchi nhận ra tay phóng viên gọi mình là “thanh tra”, nhưng ông không lấy thế làm phật ý.
Những án mạng ly kì đó giờ... Lóe lên ngay trong đầu ông là vụ án ấy. Vụ sát hại liên hoàn các bé gái từng gây chấn động Nhật Bản nhiều năm trước [22E] . Một cơn ác mộng theo nhiều nghĩa. Không chỉ vì bản thân vụ án mà còn vì phản ứng quá đà của dư luận cũng như sự mất tín nhiệm với cảnh sát, vô số hiểu lầm ồn ào do sự quá khích của giới truyền thông, báo đài ầm ĩ sau khi hung thủ bị bắt và quy định về phim kinh dị... Tất cả như một cơn ác mộng giữa đêm hè. Một trò giải trí lớn nhất, vang dội nhất, mà ai theo dõi cũng sợ nhưng vẫn không thể ngoảnh mặt làm ngơ. Đối với người dân Nhật thì nguyên tin tức về vụ án cũng đã không khác gì phim kinh dị rồi.
Chẳng suy nghĩ nhiều, Higuchi nói, “Nếu cả hai vụ đều do một hung thủ gây ra thì khả năng cao hắn là kẻ biến thái có vấn đề về giới tính.”
“Nghe nói một phần các thi thể đều bị xẻo đi, là vì lý do gì?” Một phóng viên khác lao vào hỏi.
“Chuyện đó... làm sao tôi biết.”
“Để ăn phải không ạ?”
Tất cả im bặt, quay sang nhìn người đặt câu hỏi. Đó là phóng viên một tờ báo Tokyo. Nhận ra mình trở thành tâm điểm chú ý, người này lùi ra sau như xấu hổ.
Đó là vì anh ta lại có thể bình thản nói ra điều ai cũng thắc mắc nhưng khó mở lời. Higuchi cười phì và nghĩ lại về khả năng này. Kẻ giết hại mấy cô bé ngày xưa cũng khai nhận đã ăn một phần cơ thể. Điểm chung giữa các vụ là gì đây?
“Thế thì khả năng nào cũng có thể xảy ra. Tôi không biết.
“Tội ác sẽ tái diễn phải không ạ?” Lần này là câu hỏi đến từ góc khác.
“Điều này ngoài thủ phạm có trời mới biết. Nhưng thường thì khả năng cao là hung thủ sẽ tiếp tục gây án... Chà, xin miễn làm phiền tôi nữa. Các anh truy hỏi bao nhiêu thì cũng chẳng có thông tin gì mới đâu.”
Đến đây, cuối cùng cánh săn tin cũng chịu hiểu và để Higuchi đi. Ông trở lên nhà thì thấy điện thoại đang reo ráo riết. Chỉ hôm nay thôi, ông rút phích điện ra với quyết tâm không trả lời bất cứ điện thoại hay chuông cửa nào nữa. Sự thinh lặng ập đến bủa vây khiến ông chùn bước trong giây lát. Sự huyên náo, rộn ràng mới ban nãy thôi tưởng chừng chỉ là ảo ảnh.
Thấy đoi đói, Higuchi quyết định pha mì ăn liền.
Khi đọc báo chiều ông mới nhận ra mình đã hành xử có phần khinh suất.
So với báo buổi sáng, tin trên báo chiều ít hơn nhưng cũng được chi chít cả trang. Sau phần nội dung không quá khác biệt báo sáng là bài phỏng vấn ông A (65 tuổi), nguyên thanh tra Sở Cảnh sát và thân với nạn nhân.
Thủ phạm có lẽ là một kẻ biến thái có vấn đề về giới tính. Những kẻ phạm tội thế này thường có khuynh hướng gây án tiếp nên tôi nghĩ nếu không nhanh chóng bắt hắn thì sẽ có người lại phải bỏ mạng.
Đó không phải lời nói dối nhưng cũng không phải sự thật. Trong phút chốc Higuchi nổi đóa với đám phóng viên, nhưng mau chóng quay lại hận mình. Được gọi là thanh tra nên ra vẻ oai lắm, đến nỗi toàn nói điều thừa thãi. Thế này thì người ta có thể hiểu là ông đang chỉ trích công tác điều tra của cảnh sát, với lại chưa có báo cáo chính thức mà “nguyên thanh tra” đã phán “kẻ biến thái có vấn đề về giới tính” quả không phải chuyện hay, dù đã cẩn thận thêm từ“có lẽ” hay tất cả người dân đều nghĩ thế đi chăng nữa.
Higuchi không bị nêu đích danh, song đồng nghiệp cũ vẫn sẽ biết ngay. Ông lo lắng, chỉ sợ xảy ra hiềm ních với họ nên rất muốn biết các tờ báo khác viết gì. Ông thay đồ rồi lặng lẽ ra ngoài xem sao thì thấy khá yên ổn. Cũng bởi tin này chẳng có mấy giá trị nên chắc đám phóng viên trẻ buổi “họp báo” cũng chẳng nán lại chờ.
Higuchi đi bộ ra ga, mua hết báo buổi chiều, báo lá cải, báo thể thao trong các kiosk đem về nhà.
Ông giở một tờ trong số đó và cay cú. Tên ông đã xuất hiện. Tuy nhiên, ông đành mặc kệ vì dù sao người cần biết cũng đã biết rồi. Khốn nạn nhất là dòng này từ một tạp chí thể thao chẳng hề đến nhà ông săn tin.
Ban chuyên án đang lấy lời khai của nguyên thanh tra Sở Cảnh sát, người đã ở cùng nạn nhân trong đêm xảy ra án mạng.
Bài báo không ghi rõ ràng hơn ở bất cứ chỗ nào nữa, nhưng ai đọc vào cũng dễ dàng hiểu rằng cảnh sát đã coi Higuchi là đối tượng tình nghi. Đây là kiểu bài báo phiền phức nhất, nói không sai nhưng cũng chưa phải thật. Chúng sẽ dứt khoát không nhận sai, ngộ nhỡ chúng có viết bài gì tiếp tục thì vẫn khó lòng thay đổi quan điểm của những người đã một lần đọc bài báo này. Nếu đọc và so sánh với bài phỏng vấn có nêu tên ông, hàng xóm láng giềng sẽ nhận ra ngay là ông. Thêm vào đó, với đoạn “đã ở cùng nạn nhân trong đêm xảy ra án mạng”, người đọc sẽ hiểu là Toshiko đã ngủ lại đây. Rằng cô là kiểu đàn bà vừa cặp bồ với một ông chú đáng tuổi cha mình, vừa đi khách sạn với một gã qua đường. Cứ nghĩ đám báo tuần sẽ dựng chuyện thế nào là Higuchi lại muốn trốn quách đi. Gia đình Toshiko chắc sẽ giận điên lên.
Chuyện kia lẫn chuyện này đều do mày gây ra. Chẳng khác gì mày đã lăng nhục cô ấy, giết chết cô ấy.
Bàn tay cầm báo run run, Higuchi như thấy trong tấm ảnh chất lượng tồi trên báo, Toshiko đang lắc đầu ngán ngẩm. Higuchi nhìn ảnh mong được cứu rỗi nhưng ông chỉ nhìn ra mặt Shimaki Kaoru chứ không sao nhớ nổi mặt Shimaki Toshiko.
11 giờ đêm, Higuchi phủ phục xuống giường với cái bụng đói. Tưởng sẽ trằn trọc nhưng lại nhanh chóng chìm vào giấc ngủ nông. Trong mơ, ông trườn lên người Mie, Toshiko, Kaoru, rồi những cô gái xa lạ và hãm hiếp họ.
Lặp đi lặp lại, không biết bao lần.
Rồi ông siết cổ họ với nụ cười trên môi.
❖ ❖ ❖
“Lạnh quá...”
Vừa bước ra khỏi trung tâm trò chơi, cô nàng tự xưng Erika đã rên lên như trẻ con và níu lấy tay Minoru. Hắn cũng không ngại vùng ngực phồng kia chạm ké cùi chỏ hắn.
“Ăn mặc như thế lạnh là phải rồi. Chúng ta nên đi ngay vào quán nào thôi. Muốn ăn gì không?” Minoru bất ngờ với chính mình khi vô tình thốt ra lời lẽ tử tế như vậy.
“Nguyên phần cơm Ý!... Dạ em đùa ạ. Ăn gì cũng được. Thật ra hôm nay em chưa ăn gì cả,” nói xong, cô nàng liếm môi.
“Viêm màng túi à? Do bỏ nhà đi hay sao?”
Hắn hỏi không có ý xúc phạm nhưng cô nàng đã vênh vai lên.
“Mắc mớ gì anh. Thế có bao em ăn cơm hay không?”
“Để anh bao. Bao nguyên phần cơm hay gì cũng được,” Minoru nghĩ bấy nhiêu đó còn rẻ chán. Đúng vậy, so với thứ mà anh sẽ cướp từ cô em.
“Đã bảo là đùa rồi mà... Có thật là không sao không? Trông anh chẳng có vẻ rủng rỉnh gì.”
Khi đến nơi thế này, hắn chỉ đem bốn năm chục nghìn yên, cần nhiều hơn thì có thẻ tín dụng. Nhưng nếu định ân ái với cô nàng ở khách sạn như với Eto Sachiko thì không thanh toán bằng thẻ được. Hắn không hẳn là sợ bị bắt, nhưng cũng không ngây thơ đến nỗi để lại tên tuổi rõ ràng.
Minoru nửa như cưỡng ép cô nàng đi theo đến nhà hàng Ý nằm trong tòa nhà nhìn ra đường Yasukuni mà hắn từng đến đúng một lần. Hắn đã lo nhà hàng vẫn còn nghỉ lễ năm mới, nhưng hóa ra lo hão. Giá cả nơi này không đến nỗi đắt đỏ nên khách toàn các cặp đôi.
“Hừm, anh biết những chỗ thế này cơ à? Anh đến cùng ai vậy? Đi cùng cô ấy à?” Cô nàng ngồi vào ghế, giờ thực đơn được đưa đến vừa chỉ bằng ngón tay út với ánh mắt ẩn ý.
“Không phải. Cô ấy thì...” Đang đáp, Minoru chợt nhận ra Erika muốn ám chỉ người yêu hay bạn gái chứ không phải các con mồi của hắn, kiểu Eto Sachiko. Nhưng cô gái trẻ có vẻ không nhận ra sự xáo động trong lòng Minoru.
“Ha ha, anh có bạn gái à. Người đó mà thấy em thế này với anh chắc ghen tị lắm nhỉ.”
“... Chắc ghen lắm. Vì anh ở cùng một cô bé trẻ và đáng yêu hơn em ấy. Đảm bảo tức đấy.”
Minoru đáp lại, cứ để cho đối phương hiểu lâm, còn Erika thì cười với vẻ sung sướng.
“Thật không? Thế nếu hai đứa mình mà đi khách sạn thì gay thật.”
“Khách sạn? Thật chẳng ra gì nhỉ. Chỉ nghĩ thôi cũng đáng sợ rồi. Lộ ra chắc anh tiêu đời,” Minoru ra chiều run rẩy như sợ thật. Cô nàng cười nắc nẻ.
“Nếu bị lộ thôi nhỉ.”
“Ờ, nếu bị lộ thôi.”
Nhân viên phục vụ đến gần nên Minoru làm mặt nghiêm túc xem thực đơn. Có suất năm nghìn, sáu nghìn và bảy nghìn yên nên hắn quyết định chọn phần sáu nghìn.
Đồ ăn vừa tới, cô nàng đã ăn ngấu nghiến như để chứng minh chưa ăn gì từ sáng đến giờ. Cô nàng than vãn vì ít thịt trong món chính đến nỗi Minoru phải chia nửa suất của mình qua. Dù sao hắn cũng không thấy ngon miệng. Có lẽ vì máu tập trung xuống hết hạ bộ nên chẳng còn bao nhiêu máu tuần hoàn quanh dạ dày.
“Sáng giờ chưa ăn gì thật á? Trông như chưa ăn gì suốt ba ngày nay ấy chứ.”
Minoru nói với vẻ ngán ngẩm, cô nàng thì nhún vai. “Em vốn ăn nhiều mà... Mà xong rồi. Em cũng ứ ự rồi.” Nói thế chứ cuối cùng cô nàng vẫn ngốn đẹp phần mousse và nước hoa quả đá của hắn luôn.
“Hạnh-phúc-quá!”
Minoru kìm nén rạo rực nhìn cô nàng liếm láp làn môi khi nói câu ấy.
“Đêm nay em không có chỗ nghỉ phải không?”
Cô nàng nhìn xuống và gật đầu.
“Vậy đi cùng anh đi. Anh sẽ đưa em đến thiên đàng.”
8 giờ tối, vừa ra khỏi tòa nhà, Minoru đứng sững. Hắn lại nghe thấy bài hát ấy, bài hát vang lên khi hắn giết Eto Sachiko. Dường như phát ra từ truyền hình cáp quán nào đó.
“Em biết bài này không?”
Hắn hỏi, Erika nhíu mày lắng tại nghe một lúc rồi gật đầu.
“À... Okamura Takako đây mà.”
Khi ấy, Minoru chợt nghĩ ra một điều tuyệt vời. Hắn tìm đĩa CD có bài hát ấy ở tiệm đĩa ngay gần đó, ghé qua cửa hàng điện gia dụng giá rẻ và mua máy chơi đĩa CD xách tay rẻ nhất. Hắn cũng mua thêm tai nghe dự phòng và jack cắm dành cho hai người. Như thế thì hắn có thể vừa nghe bài hát ấy vừa ân ái.
“Ông già, ông thích Okamura Takako hả?” Erika hỏi với giọng nghe như quan tâm mà cũng như ngán ngẩm.
“Không ưa hả?” Minoru bất ngờ hỏi lại vì hắn không thể tin lại có người không thích bài hát hay như vậy được.
“Không ghét nhưng em chỉ nghe mấy bài trong Norinori [23E] thôi.”
Hắn hiểu chắc hẳn cô nàng chưa từng chú tâm nghe gì ngoài nhạc rock nên thoạt tiên không thể chấp nhận được. Đó là vì khi nó còn là bản nhạc nền phát tràn lan, hắn cũng không nhận ra bài hát thực sự hay thế nào. Hắn nóng lòng muốn cho cô nàng biết sự tuyệt diệu của bài hát ấy nên tự nhiên sải chân nhanh hơn để đi tìm khách sạn.
Tuy nhiên, khi tìm thấy một khách sạn tình nhân và vào phòng thì Erika lại kêu muốn tắm bồn. “Người em lạnh cóng với em chẳng thích tắm vòi sen. Nếu anh muốn vào chung thì em ô kê luôn,” cô nàng nói vậy và liếc mắt một cách bí ẩn. Minoru không muốn vào chung và cũng không muốn bị bắt chờ, nhưng kiểu gì thì con gái tắm rửa cơ thể sạch sẽ vẫn tốt hơn nên hắn quyết định cho nước nóng vào bồn giúp cô nàng.
Trong khi chờ nước đầy, hắn mở hộp đựng máy chơi CD, đọc hướng dẫn và vặn thử một chút. Không hay bằng nghe loa nhưng chất lượng âm thanh tốt hơn mong đợi. Quả nhiên là khác với cassette. Nhìn danh mục là biết ngay thứ tự của bài muốn nghe, nhưng Minoru cố tình làm khó bản thân bằng cách chọn nghe lần lượt từ đầu. Bài nào cũng hay tuyệt. Cuối cùng, hai người ngồi trên giường nghe nhạc suốt đến khi nước nóng đầy bồn.
Trông Erika có vẻ thờ ơ, Minoru đâm ra thất vọng, nhưng hắn cho là do cô nàng chưa biết mùi tình yêu đích thực là gì thôi. Sắp rồi, hắn sắp sửa cho cô ta biết.
Trong phòng nóng nên cô nàng đã cởi áo jumper ra từ trước và Minoru đã lột luôn chiếc áo thun của cô gái ngay trên giường. Bầu ngực nảy nảy hiện rõ ra. Màu nhũ hoa nhạt hơn so với những cô mà Minoru từng thấy và trông đến là mỏng manh. Hắn ngẫm rằng đứa con gái này không thể rành mùi trai như nó cố tỏ ra được.
“Đừng, thôi đi,” cô nàng vừa cười vừa che ngực lại, lăn trên giường để trốn.
“Em đi tắm mà? Để anh cởi ra cho.”
Minoru toan chụp bắt lại nhưng cô nàng - trên người chỉ mặc độc cái váy - đã chui vào nhà tắm và khóa trái cửa. Minoru gọi và đập cửa một lát nhưng đành bỏ cuộc, quay lại giường nằm khi nhận ra có vẻ Erika đang ngâm mình trong bồn và lẩm nhẩm hát.
Lúc nhận ra cô nàng đang nhẩm theo một bài lúc nãy hai người cùng nghe, hắn sung sướng và quyết định nghe CD lần nữa. Bài nào cũng có giai điệu dễ nhớ, lần đầu nghe cũng nhẩm theo được.
Khi yêu, có gió ồn ào thổi
Thiên thần lạc lối bối rối quanh tôi [24E]
Hắn thử tưởng tượng cảnh cô nàng đang duỗi người bên trong bồn tắm, nhưng ngay lập tức hình ảnh tự chuyển thành Eto Sachiko. Thân xác lõa lồ, dâng hiến tất cả cho hắn. Không chống cự, không la lên, cũng không ngọ nguậy. Thiên thần bằng đá cẩm thạch cương nghị, lạnh lùng.
Hắn chúa ghét bọn con gái lúc chúng rên rỉ lớn tiếng, vật vã cơ thể trong cơn cực khoái. Đã có lúc hắn mất hứng nửa chừng và dừng cuộc chơi vì bạn tình như thế. Còn những người mà hắn chưa hẳn gọi là thích nhưng vẫn có thể ôm ấp nếu được yêu cầu đều là những cô gái kiệm lời. Giờ hắn mới nghĩ trong số đó chắc chắn có người bị lãnh cảm.
Ân ái là hành vi chỉ có ở người, ở con người văn minh cao độ. Thế nhưng chúng lại báng bổ chân ái bằng cách rên rỉ bất chấp liêm sỉ để chìm đắm trong hoan lạc nhất thời.
Đúng thế. Đàn bà, đàn bà đẹp đích thực thì lúc nào cũng cương nghị như đá cẩm thạch. Người đẹp thoát tục, toát ra vẻ cứng cáp, lạnh lùng như băng, dứt khoát không để cho kẻ hạ phàm đến gần. Để lại gần người được thần linh lựa chọn chỉ có những người cũng được thần linh chọn lựa mà thôi.
Giọng hát trong suốt như pha lê phát ra từ tai nghe cũng toát lên sự cứng rắn như vậy. Có lẽ chính vì thế mà ta lại thấy cảm kích trước ca sĩ này. Chắc hẳn thế. Thứ âm nhạc mà các cô gái bằng đá cẩm thạch nên nghe chỉ có thể là đây.
Dẫu có đeo tai nghe thì tiếng mở khóa cửa nhà tắm vẫn đến được tai Minoru. Cửa phòng tắm hé mở, hơi nóng ùa ra phòng. Rồi thiếu nữ quấn khăn tắm quanh ngực với nụ cười bẽn lẽn trên môi rời phòng tắm. Cô nàng đã gội đầu, tóc bỏ xõa ánh lên ướt át.
Đôi chân thò ra dưới khăn tắm vô cùng mảnh mai, mịn màng, khiến Minoru nhớ lại đôi chân búp bê Barbie của em hắn hồi nhỏ.
Minoru dịch người đi một chút, gõ bộp bộp lên giường. Erika rảo chân tiến lại và chui vào chăn. Minoru cũng nằm xuống, chui vào chăn theo và đeo một bên tai nghe cho cô nàng. Danh sách chơi nhạc đặt ở chế độ phát liên tục đã phát tới lần thứ ba. Minoru nắm bàn tay Erika đang để trên ngực cô nàng và đưa về khối u chỉ chực vỡ tung trong quần hắn. Cô nàng cười ngượng nghịu, kéo khóa quần hắn xuống và đưa bàn tay bé nhỏ vào xoa xoa dương vật nóng hổi của hắn qua quần đùi. Cô nàng cúi xuống để chiều hắn bằng miệng nên tai nghe bị căng ra rơi khỏi tai. Minoru khẽ lắc đầu tỏ ý không muốn làm bằng miệng.
Hắn vừa ngâm nga vừa nhẹ nhàng trút bỏ khăn tắm lẫn chăn trên người cô gái ra. Làn da căng tràn nhựa sống của thiếu nữ tuổi mười mấy mịn màng và đàn hồi hơn da Eto Sachiko. Ý muốn bóp chết cô ta thôi thúc hắn, nhưng hắn nghĩ là ôm ấp cô nàng ít nhất một lần lúc còn sống cũng không tệ.
Trong lúc Minoru giả vờ âu yếm, mân mê nhiệt tình, thiếu nữ đã bắt đầu yếu ớt rên rỉ. Mất đến ba mươi phút cô nàng mới ướt được một chút nên Minoru nhanh tay tháo thắt lưng, cởi quần dài ra để cho dương vật vào.
“Khoan đã!... Anh đeo cái đó giùm em. An toàn cho cả đôi bên mà?”
Erika quăng bao cao su ra trước mặt hắn, không rõ có phải luôn mang theo người không. Minoru vốn chẳng mặn mà với tình dục lắm, vả lại không để tinh dịch rơi rớt vẫn “an toàn” hơn. Hắn vui vẻ đeo bao và vào trong cô gái.
“Đau quá! Chậm lại!”
“Xin lỗi! Lần đầu của em hả?” Minoru giật mình hỏi lại thì cô ta lắc đầu.
“...Không phải lần đầu.”
Quả không nhiều kinh nghiệm, đúng như hắn nghĩ. Minoru kìm nén cơn hưng phấn, không di chuyển vùng hông nữa mà mò mẫm thân thể cô gái bằng hai tay. Sống cổ, quanh sườn, rồi phần ngực. Thoạt đầu cô nàng cứ buồn buồn vì nhột nhưng dần dần lại bị kích thích.
Bài hát ấy lại phát.
Bài hát cho ta biết tình yêu đích thực. Bài hát cho ta sinh ra lần nữa.
Đừng bao giờ từ bỏ ước mơ của bạn
“... A, đã quá... Lạ quá...”
Giọng cô nàng khiến Minoru không nghe được khúc thích nhất, nên hắn bực mình lấy tay bịt miệng ả lại. Hắn đã cho ả ăn no nê, cho tắm bồn, cho ả sung sướng một chút rồi nên giờ đến lượt hắn. Nghĩ thế, Minoru nhấc bàn tay bịt miệng ra, rê xuống cổ ả. Cái quần cởi ra vứt bên góc giường đập vào mắt hắn. Thắt lưng! Nên siết bằng thắt lưng! Hắn chẳng nghĩ gì khi ra tay với Eto Sachiko,nhưng không nên để lại dấu vân tay thì hơn. Không chừng người ta vẫn lấy được vân tay hắn từ da người chết.
Vẫn ở nguyên bên trong cô gái, Minoru nhích qua một chút. Erika nhắm tịt mắt, cắn chặt môi để chịu đựng cơn đau.
“Á á, đừng mà!”
Con bé ồn ào... Minoru thầm tặc lưỡi ngao ngán. Ngần này tuổi đã thế thì qua hai mươi tuổi nó sẽ la cho hàng xóm bên ngoài nghe hết. Đàn bà quả là sinh vật phiền phức. Đúng thế, đàn bà còn sống.
Đàn bà chết rồi mới ngoan.
Minoru nhớ ra câu nói đùa đã nghe ở đâu đó mà không nhịn được cười. Vừa cười, hắn vừa quàng thắt lưng da màu đen quanh cổ cô nàng, hai tay nắm chặt hai đầu dây. Khi bài hát lại đến đoạn cao trào, hắn dồn sức siết mạnh.
Tôi yêu ánh mắt với nghị lực sống cháy bỏng,
Không bao giờ từ bỏ ước mơ của bạn
Cô nàng nảy lên như con tôm khiến dương vật Minoru còn nằm trong âm hộ đau điếng như muốn nứt ra. Hắn đè nghiến cô nàng xuống, siết thắt lưng mạnh hơn. Y như miệng túi nylon, cái cổ vốn mảnh mai phình to ra bằng cổ tay với vô số vết nhăn nhỏ. Đôi mắt mở banh ngập tràn kinh hoàng và sợ hãi khiến Minoru cũng thấy đáng thương trong chốc lát. Đó là bởi hắn không định khiến cô tổn thương. Tuy nhiên, ý nghĩ đó lập tức tan biến trước giọng ca tuyệt vời kia.
Tôi tin tất cả những gì bạn chọn
Đều đang ở chân trời xa kia
Lúc Erika mắt trắng dã, toàn thân bắt đầu giần giật, Minoru cảm thấy phía dưới có chất lỏng nong nóng tiết ra. Dòng nước tiểu làm ướt đẫm vùng háng đang nổi kết hai người với nhau. Nhưng Minoru không thấy bẩn. Hắn nhận ra mình đã yêu cô nàng hệt như Eto Sachiko mất rồi.
Chờ cho đến khi Erika ngừng co giật hẳn, Minoru lại hì hục chuyển động hông. Dương vật đã ỉu đi vì vừa chuyên tâm làm việc khác mau chóng lấy lại phong độ. Những nếp thịt của cô gái bấu lấy dương vật hắn y như thể thân dưới còn sống. Chỉ một chốc, Minoru đã lên đỉnh và cứ xuất, xuất, xuất tinh tựa như bị hút hết vậy.
Minoru chôn mặt vào lồng ngực cô nàng, thều thào với cảm xúc bình yên đến tê tái cõi lòng.
“... Anh yêu em.”
Hắn biết cô gái cũng cảm thấy thế.
❖ ❖ ❖
Trời sáng. Sau một đêm chẳng ngủ được giấc nào, Masako vừa chuẩn bị bữa ăn trong bếp vừa cố nhớ lại ngày 4 tháng Giêng, cái ngày xảy ra vụ án mà trên ti vi bảo là nhiều khả năng cùng thủ phạm với vụ trước. Nếu hôm đó con trai bà không ra khỏi nhà thì bà chỉ toàn lo hão. Đến khi hung thủ thực sự bị bắt, việc này sẽ thành trò cười gia đình trong một thời gian cho mà xem.
Ngày 4 tháng Giêng...? Đó là ngày như thế nào? Masako nhìn vào tờ lịch tháng Giêng và tháng Hai dán trên bục để điện thoại. Ngày 4 là thứ Bảy. Nếu điểm lại lần lượt từ ngày 1 thì có lẽ bà sẽ nhớ ra điều gì.
Nếu là ngày 1 thì chắc chắn bà nhớ nhiều điều. Ngày đầu năm nay bà dậy muộn hơn mọi năm, nên các nghi thức diễn ra trễ hơn. Cả nhà ăn món truyền thống do bà cùng con gái chuẩn bị, xem thiệp mừng và chương trình đầu năm nữa thì trời tối. Bà tin chắc hôm đó chẳng ai ra khỏi nhà.
Ngày 2 thì như mọi năm, cả nhà đi lễ đầu năm ở đền Meiji. Đến tối thì nhà nhiều khách do chồng bà mời đến ăn nhậu no nê. Bà bận đãi khách nên con cái làm gì bà cũng không nhớ rõ. Không, mấy việc đó không nhớ cũng được. Vấn đề là đêm mùng 4.
Ngày 3 trắng bóc. Masako chẳng thể nhớ được. Sợi dây liên tưởng chưa gì đã đứt mất.
Bất chợt bà nghĩ đến cuốn sổ thu chi trong ngăn kéo tủ quần áo. Lúc nào vào đầu tháng bà cũng cẩn thận tổng kết chi tiêu tháng trước nên nhìn chi tiêu ngày 4 bà nghĩ có thể sẽ nhớ ra điều gì.
Có rồi. Ngày 4 bà đã mua mấy thứ. Đầu tiên bà mua thực phẩm ở siêu thị gần nhà. Sau đó đến trung tâm thương mại mua mở hàng bằng áo khoác cardigan cho con gái. Còn đám đàn ông trong nhà vốn ghét đi mua chung nên bà chỉ mua đồ lót và tất cho họ thôi.
Buổi tối thì sao? Vấn đề là tối đó như thế nào? Masako thậm chí chẳng nhớ nổi con trai có ngồi ăn tối hay không, hình như là có. Không biết đi hỏi thì chồng có nhớ không? Mà thôi, con người đó có để tâm gì chuyện con cái, tôi không nhớ thì làm sao cái ông đó nhớ được. Có điều, tháng Giêng thì thường con hay học thi nên chắc là ở nhà.
Tiếng ấm nước réo inh ỏi làm gián đoạn suy nghĩ của bà. Đã gần 7 giờ. Bé Ai bảo có tiết đầu nên chắc sắp dậy rồi. Masako cho một lát bánh mì vào lò nướng, thái bắp cải và cà chua để làm salad. Chợt nhớ ra phần gratin con gái làm cho mình đêm qua vẫn còn, bà mở tủ đông lấy đem nướng lò. Con bé sẽ càu nhàu vì không muốn bị béo, nhưng cần thì cứ phải bắt nó ăn. Ti vi cũng bảo ăn sáng chắc bụng sẽ không dẫn đến béo phì.
Bất giác nước mắt bà trào ra. Mình như con ngốc, toàn nghi ngờ chuyện không đâu. Đối với lũ trẻ trong gia đình bình thường này, vấn đề nghiêm trọng nhất chỉ ở mức nỗi lo béo phì hay đi xin việc thôi. Phạm tội, hay tệ hơn là giết người, bà có nhầm lẫn đi nữa, thì cũng làm sao dính líu đến được. Hôm qua tôi bị sao đấy thôi. Chứ không thì cớ gì tôi lại nghi ngờ thằng con ngoan của tôi đi hại người kia chứ. Từ nhỏ, thằng bé đã là đứa có ý thức và rất thương em gái. Bánh kẹo của mình mà em gái thích thì cũng vui vẻ nhường lại. Chẳng biết hai đứa có còn nhớ thời đó hay không.
Masako đang chìm đắm trong mớ kí ức được tô vẽ đẹp đẽ như thế thì cô con gái đi ra phòng khách và chui vào bàn sưởi, lầm bầm than lạnh như người già. Nhìn mặt con, bà tin chắc rằng hôm nay, rồi cả mai sau vẫn sẽ là chuỗi ngày không đổi thế này.
“Con ăn luôn ở bàn sưởi hả?”
Có lẽ giống Masako, con gái bà cũng rất kị lạnh và nhạy cảm quá mức với cái lạnh.
“Dạ,” nghe câu đáp y như bà nghĩ, thế là Masako đem đồ ăn sửa soạn xong ra bàn sưởi.
“Cái gratin này là đồ hôm qua đúng không? Con đã mất công làm thì mẹ ăn đi. Con sẽ béo ra nên lúc nào cũng bảo ăn nhiêu đây là đủ rồi đấy thôi.”
Câu phản đối cũng y như bà dự đoán. Masako nhoẻn miệng cười mà nước mắt cứ đầm đìa.
Con gái ngơ ngác hỏi, “Mẹ làm sao vậy?”
“Tại mẹ cắt hành ấy mà,” nói xong Masako trốn vào bếp.
“Gì? Mẹ cho hành vào đây hả? Không chịu đâu,” cô con tin sái cổ, nhăn mặt chọc nĩa vào mớ salad.
Masako chùi nước mắt để từ phòng khách nhìn vào không thấy, cố nín khóc mà nói, “Không sao đâu, ăn đi. Sáng ăn cho no, không muốn béo thì tối ăn ít lại. Rõ chưa?”
“... Dạ.” Con bé đáp với vẻ bất mãn, nhưng cũng thoáng vẻ hạnh phúc.
Chẳng có gì bất trắc, chẳng có gì xấu xa. Masako tự nhủ. Quên đi. Có chuyện gì cũng hãy quên đi.
Tiễn con gái đi học xong, bà sẽ cắm cơm cho chồng con sáng dậy với cái bụng đói meo.
Đó là một sáng mùa đông bình thường giống mọi khi.