Chương 5
... Tiếp đến, thần Nyx Bóng đêm lại sinh ra Aether Bầu trời và Hemera Ban ngày, kết quả của tình yêu giữa Nyx và Erebus [25E] .
❖ ❖ ❖
Nhờ đọc báo ra ngày 9 mà Higuchi biết được lễ trông linh cữu Shimaki Toshiko cử hành vào ngày 8, còn tang lễ ngày 9. Xác sau khi giải phẫu khám nghiệm đã được trả về nhà.
Higuchi đứng dậy khỏi bàn sưởi, ra bên cửa sổ, dùng tay lau lớp kiếng bị mờ để quan sát khắp cảnh phía dưới. Bầu trời xám xịt u ám đổ mưa đá, càng khiến phố xá nhớp nháp thêm. Bất chợt ông cảm thấy căm ghét con phố này, hết thảy những con phố mang tên Tokyo này. Tuy nhiên, cảm xúc ấy ngay lập tức chuyển thành nỗi trống trải, cam chịu, rồi biến thành tiếng thở dài.
Nếu ông có mặt ở đám tang cô ấy, mẹ cô sẽ nghĩ ra sao? Bà sẽ lại đuổi ông đi ư? Không phải giới truyền thông đều sẽ bám đuôi ông, nhưng dứt khoát không phải đều là những người biết nghĩ cho cảm xúc của tang gia. Nhiều khả năng đó lại là những kẻ khiến người khác nổi điên lên như bữa trước. Người mẹ thì khỏi nói, cô em Kaoru cũng không hẳn sẽ đón tiếp ông ôn hòa như hôm nọ. Nếu cứ thản nhiên ra ngoài, có không gây ồn ào thì cũng thành mồi ngon cho giới truyền thông. Thêm vào đó, kể từ vụ “nhỡ mồm” với báo chí, ông không còn liên lạc với đám Nomoto nên phải chạm mặt họ ở đó cũng là một lý do khiến ông chùn bước.
Nếu không đi thì có khả năng sẽ bị nghi ngờ, nhưng cuối cùng, Higuchi nhận định rằng lúc này không nên lộ mặt thì hơn. Ông thở dài, chán ngán vì mình chỉ biết nghĩ đến an toàn bản thân chứ không đơn thuần tiếc thương cho cái chết của Toshiko.
Cô đã bỏ mạng vì gã đàn ông tầm thường này sao? Higuchi nhìn cái bóng như bóng ma của mình phản chiếu trong kính cửa sổ. Một gã mất hết tất cả, già nua từ trong ra ngoài, lại còn ngang nhiên cố sống, chẳng chết được.
Đời thật chẳng công bằng. Tại sao người con gái trẻ lại bỏ mạng vì lão già thế này chứ? Vì cái lão khó coi này. Cứ thế không còn cứu vớt được. Quá tệ.
Vừa nhắm mắt, ông lại thấy hình ảnh đàn bà lạ mặt không mảnh vải che thân, kêu la vì bị xâm hại ở một nơi như địa ngục, khiến ông hốt hoảng mở mắt ra. Tiếng la ai oán ấy như đuổi theo làm ông muốn bịt tai lại.
Higuchi đã không dự đám tang mà nằm trong chăn cả ngày. Hôm sau, và cả hôm sau nữa. Ông ăn đồ hộp và đồ khô do Toshiko quá cố mua cho, cùng mì ăn liền tự mua.
Ông nhớ cô thường bảo, “Lâu lâu ăn mì cũng được chứ không nên ăn mỗi ngày. Vì mặn nên phải làm loãng nước mì ra. Trộn chút sữa bò vào cũng được.”
Higuchi lúc nào cũng mạnh miệng kêu không thể ăn kiểu bệnh bệnh như thế nên không cho cô làm. Hai, ba ngày sau đám tang, bất chợt ông nhớ ra nên thử làm theo lời. Ông pha mì với ít nước nóng, nửa gói xúp bột vị nước tương, rồi thêm sữa bò vào. Có mùi buồn nôn bốc lên. Ông cố chịu đựng để ăn hết mì. Hôm sau ông cũng ăn như thế. Rồi hôm sau nữa. Hết mì ông lại đi mua để ăn tiếp. Thậm chí ông còn thấy ngon, nhưng không phải vì ngon mà ông tiếp tục ăn.
Mà ăn để rửa tội. Higuchi thừa biết làm thế này không thể rửa tội cho mình, nhưng chẳng có gì khác để làm. Chẳng còn gì khác mà ông có thể làm cho Toshiko.
Ông chỉ còn gắn kết với thế giới bên ngoài thông qua ti vi cùng báo chí. Ông không trả lời cả điện thoại hay chuông cửa, cuối cùng thì cả hai cũng hầu như chẳng còn reo. Theo nguồn tin mà truyền thông nắm được thì công tác điều tra không mấy tiến triển.
Có lẽ cảnh sát đã điều tra mọi ngóc ngách trong danh sách tội phạm tình dục có tiền án. Ngay cả ở Tokyo, nơi được xem là an ninh tốt nhất thế giới, mỗi năm vẫn phát sinh 1500 vụ án liên quan đến tình dục, nhiều thủ phạm trong số đó đã bị bắt. Cứ năm mười năm cảnh sát lại lôi ra điều tra lại hiện trường, bằng chứng ngoại phạm của từng thủ phạm, xem có vụ án nào giống với những vụ chưa giải quyết không. Mở sang cả tỉnh huyện lân cận thì số vụ sẽ lên đến con số khổng lồ. Nếu có bằng chứng để khoanh vùng thủ phạm, ví như tinh dịch từ thi thể nạn nhân thì tốt, còn không có thì quá cam go. Thêm vào đó, có nhiều vụ vốn không thể thành án vì nạn nhân giữ im lặng, đặc biệt là những vụ cưỡng hiếp khiêu dâm, nên không thể thống kê con số thực tế. Ngoài ra, có khả năng vụ án lần này là vụ đầu tay của hung thủ. Cảnh sát không nói ra chứ chắc chắn họ còn đang sốt ruột mong ngóng vụ tiếp theo. Tốt thì nạn nhân may mắn thoát chết, sẽ lấy được lời khai, còn không thì vẫn thu được thêm nhân chứng vật chứng mới. Nếu tên tội phạm giết các thiếu nữ đó bỏ cuộc giữa chừng, hay không bị người dân nào tình cờ bắt quả tang thì xác suất hắn lọt lưới, e rằng... Nghĩ thế, ông chỉ biết rùng mình.
Tuy nhiên, Higuchi chẳng có hứng thú quan sát nghĩ ngợi những việc ấy. Chỉ là do thói quen lâu năm lẫn ý thức trách nhiệm đối với Toshiko cùng gia đình cô mà thôi. Ông giờ chẳng còn thiết tha sống chết của mình lẫn của người khác. Uy tín cảnh sát, an toàn của nhân dân thủ đô, căm thù hung thủ... Mặc kệ hết đi. Chỉ là, thế giới vốn đầy rẫy phi lý và người sống ở đó sẽ giận dữ, nhưng rồi chấp nhận... Chỉ vậy thôi.
Trong thế giới không đáng sống, những kẻ cũng không đáng sống nối đuôi nhau ra đời.
Đó là câu đùa. Higuchi cho rằng mình được làm bằng tất cả những câu đùa không cười nổi trên thế giới này.
Gần hết tháng Hai nhưng công tác điều tra vẫn không tiến triển, ông thì vẫn gặm mì gói. Thế rồi tối ngày 7 tháng Hai, khi ra siêu thị gần nhà để mua thêm mì vì hết, Higuchi đột nhiên ngất xỉu giữa lúc xếp hàng ở quầy thu ngân.
Khi mở mắt ra, ông thấy mình đang nằm viện truyền nước biển, còn người đàn bà lẽ ra đã chết thì ngồi trên ghế bên cạnh.
“.. Xin hãy tha thứ cho tôi nhé?” Higuchi nói không rõ chữ với bóng ma.
Cô ngoẹo đầu thắc mắc, “Tha thứ gì... Tôi nghĩ ông Higuchi có tội gì đâu.”
Higuchi nghe người nhẹ bỗng, nước mắt chực rơi. Có lẽ là do tác dụng của thuốc, ông lại nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
Lúc mở mắt ra lần nữa, thấy cô vẫn ngồi chỗ cũ, nhưng Higuchi nhận ra ngay không phải là Toshiko. Không phải cô chị mà là cô em. Cô em mặc vest xám, tóc dài đã cắt ngắn giống cô chị, nhưng chắc chắn là Kaoru. Higuchi nhìn quanh và biết ngay đằng kia là cửa sổ một phòng lớn trong bệnh viện. Giường kéo rèm nên ông chẳng rõ phòng có bao nhiêu người hay có bệnh nhân khác không.
Higuchi bối rối hỏi, “Xin lỗi, ban nãy tôi đã nhầm cô...”
“Vâng. Ông đã nói chuyện với tôi. Ông tưởng tôi là chị tôi đúng không?” Giọng điệu không hề có ý đùa giỡn.
“Phải. Mà không, tôi tưởng là mơ...”
Higuchi trả lời xong, Kaoru gật gật như để xác nhận với ông rồi nói tiếp.
“Thật ra tôi có điều muốn nhờ ông. Tôi đã gọi điện nhiều lần nhưng có vẻ lúc nào ông cũng vắng nhà, tôi bèn hỏi cảnh sát, được biết ông bất tỉnh hôm qua...”
Vậy hôm nay đã là ngày 8 tháng Hai. Ngoài rèm cửa sổ thấy hơi tối, nếu không phải do thời tiết xấu thì tức là đã tối ư. Thế là ông đã bất tỉnh đúng một ngày.
“Cô có biết tại sao tôi bị xỉu không?”
Nghe hỏi, Kaoru trả lời với vẻ hơi bối rối.
“Nghe nói vì thiếu dinh dưỡng.”
Higuchi thấy nóng hết cả mặt. Chuyện thật chẳng ra làm sao. Chắc cô gái đang nghĩ lương hưu cảnh sát chẳng đủ để ăn uống tử tế.
Thế nhưng, Kaoru lại bảo, “Ông ở một mình có phần khó đảm bảo dinh dưỡng cân bằng nhỉ. Xem chừng thực đơn ăn uống của ông bị lệch rồi.”
Higuchi không thể khai rằng tại ngày nào ông cũng ăn mì ăn liền được.
“... Không có chị tôi thì ông toàn thế này à?”
Higuchi im lặng một lát. Gần bên có tiếng trò chuyện khe khẽ, ai đó hỏi ai đó đã ăn quýt chưa. Ông lại nhận ra ngoài hành lang có tiếng nói lẫn tiếng chân bước ồn ào.
Higuchi hỏi, “Cô bảo là có việc cần nhờ? Là chuyện gì vậy?”
“Ban nãy, ông nhìn tôi và tưởng là chị tôi đúng chứ”
“... Vâng, nhưng mà lúc đó tôi đang mơ màng…”
“Thật ra có vẻ giống lắm. Nếu mặc đồ và để tóc giống nhau thì chị em tôi hay bị nhận nhầm đấy. Ngoài đường nhiều khi người ta gọi, tôi quay lại thì hóa ra lại là ai tôi chẳng biết. Vì họ là người quen của chị tôi. Chị cũng gặp trường hợp tương tự.”
Đúng là giống nhau thật, điều này thì ông hiểu, nhưng ông không đoán ra ý đồ cô em.
“Thế thì liên quan gì đến tôi?”
Higuchi hỏi xong, Kaoru cúi gầm mặt, nhưng rồi lại ngẩng lên nhìn ông như quyết chí.
“Tôi nghĩ là đến hung thủ cũng sẽ nhầm lẫn.”
“Cái gì?” Higuchi kinh ngạc bật cả người dậy. Kim truyền nước biển bị giật bung, ông hốt hoảng trả nó về vị trí cũ.
Kaoru bỗng trở thành người nói nhiều. Có lẽ cô đã phải vắt óc nghĩ ra cách để thuyết phục Higuchi.
“Hung thủ giết chị tôi mà nhìn thấy tôi lúc này sẽ tưởng chị ấy sống lại nhỉ? Nếu không phải thì hắn cũng sẽ dao động. Tôi định sẽ đến những chỗ mà chị tôi có thể đã xuất hiện với tạo hình này. Nếu hung thủ ở đó, tôi nghĩ mình sẽ nhận ra phản ứng của hắn.”
Cô dừng lại, nhìn mặt Higuchi để thăm dò thái độ. Thấy ông im lặng, cô lại tiếp tục.
“Nhưng cũng có thể tôi sẽ bỏ sót phản ứng của hung thủ. Biết đâu nhác thấy bóng tôi hắn đã bỏ chạy luôn không chừng. Nếu có được người nào đáng tin đi chung thì tôi sẽ vững dạ hơn...”
Cuối cùng Higuchi cũng cất tiếng, “Tóm lại... ý cô là tôi và cô sẽ đi bắt hung thủ, đúng không?”
Kaoru vội vàng xua tay phủ nhận, “Không, tôi đang mong là nếu được, ông Higuchi có thể giới thiệu cho tôi người nào đáng tin cậy như thám tử tư chẳng hạn... Ở Nhật có người như thế chứ ạ?”
Thám tử tư đáng tin cậy? Nếu là kiểu người ở văn phòng thám tử giăng bẫy những gã hành động đáng ngờ, theo tố giác của phụ nữ, thì có nhiều. Nghề của họ là điều tra thân thế chứ không phải điều tra án mạng... Đang nghĩ ngợi, Higuchi cảm thấy ý tưởng của cô gái trẻ thật hàm hồ, nên xua luôn suy nghĩ này ra khỏi đầu.
Kaoru lại tiếp tục, “Dĩ nhiên, nếu là ông Higuchi thì tôi nghĩ hợp quá rồi, vì ông vốn là chuyên gia... Có lẽ sẽ phiền ông...”
“Không. Đâu có phiền. Tôi cũng chỉ mong tóm được hung thủ sớm chừng nào hay chừng ấy. Thế nhưng…”
“Đương nhiên nếu thuê thám tử thì tôi sẽ chịu toàn bộ chi phí. Ông mà chịu giúp thì, xin lỗi, thù lao của ông tôi vẫn sẽ trả.”
“Khoan đã!” Higuchi la lớn để ngắt lời cô gái. Ông nhận ra phòng bệnh bỗng lặng phắc như tờ. Ông nuốt nước miếng ừng ực, vài phút sau lại nghe ồn ào trở lại. Ông bật thân trên dậy, hạ giọng nói dù tay trái đau do bị kim châm.
“Có được không hở cô Kaoru? Cô đã nói chuyện này với cảnh sát chưa?”
“Dạ chưa,” cô gái cúi mặt trả lời.
“Tại sao?”
“Vì tôi nghĩ họ sẽ không nghe tôi...”
Cô gái cũng có hiểu biết tối thiểu đấy chứ, Higuchi nghĩ bụng.
“Đúng vậy. Tôi cũng nghĩ thế. Có thể nói rằng tôi mong cô từ bỏ ý định đó. Tôi hiểu cô muốn khẩn trương bắt được hung thủ, nhưng để cảnh sát làm vẫn là nhất. Ở Nhật, tỉ lệ bắt giữ tội phạm giết người gần như trăm phần trăm. Không phải bắt được ngay như trong phim hình sự trên ti vi, nhưng về lâu về dài hầu như chúng đều bị bắt.”
Tuy nhiên, nói thế có vẻ phản tác dụng, Kaoru lườm ông rồi đáp lại.
“... Nhưng chẳng phải chính ông đã bảo hung thủ sẽ lại ra tay đấy thôi? Ý ông là đến khi hung thủ bị bắt, có bao nhiêu người phải bỏ mạng như chị tôi cũng không sao à?” Câu cuối cô nói như thể hét lên.
Rốt cuộc hai người là chị em như thế nào nhỉ, Higuchi suy ngẫm. Hai chị em yêu thương nhau, vui vẻ, không bao giờ hết chuyện để nói như trong tranh ư? Hay là cặp song sinh tinh thần gắn kết mạnh mẽ với nhau hơn bình thường. Đàn ông không nói chứ phụ nữ trẻ thế này muốn tự tay bắt hung thủ thì Higuchi lần đầu mới nghe.
Tuy nhiên, dù dao động, ông vẫn phải nhận định.
“Tay mơ mà tưởng mình có thể cao cờ hơn cảnh sát điều tra thì nhầm to. May thì công sức đổ sông đổ bể, còn xui thì chính cô sẽ trở thành nạn nhân thứ ba, dù có tôi hay người nào ưu tú hơn ở bên đi nữa.”
“... Tôi nhận thức được điều đó.”
Higuchi nhìn vào đôi mắt của cô gái điềm tĩnh nói ra câu ấy. Trong một thoáng, ông có ảo giác như nhìn vào gương. Lạ lùng thay, trong đôi mắt ấy là thứ cảm xúc có phần khác nỗi đau và sốc do mất người thân hay nỗi oán hờn hung thủ, nỗi bất mãn với cảnh sát...
Trong thoáng chốc, Higuchi dám chắc mình biết đó là cảm xúc gì, và ông nhìn ra được vì cảm xúc ấy cũng đang ẩn giấu trong chính ông. Thế rồi, từ biểu cảm trên mặt cô gái, ông hiểu cô cũng đang nhận ra điều tương tự ở ông.
Kaoru bặm chặt môi, cương quyết nhìn thẳng, không tránh mặt ông, và cũng không tránh gánh nặng cả hai đều mang.
“Kẻ... kẻ giết chết chị... chính là tôi.”
Cô bật khóc.
Higuchi lại nghe vang lên tiếng khóc ai oán của các cô gái trong ảo ảnh.
❖ ❖ ❖
Minoru xích lại gần xác chết đã lạnh ngắt và thiếp ngủ an lành. Khi tỉnh dậy, hắn chẳng thể đứng lên ra về. Hắn không đành lòng bỏ đi. Thậm chí còn có ý nghĩ ngớ ngẩn rằng cứ để thế này và hắn chết đi thì hai người có thể bên nhau đến ngàn thu.
Giờ hắn lại thấy thỏa mãn, thấy gắn kết với thế giới trở lại, nhưng cũng như thời Eto Sachiko, những kí ức này rồi sẽ phai nhạt từng chút một, chỉ còn lại tàn dư từ cơn mơ đã qua. Nỗi bất an gần như kinh hoàng ấy bóp chặt lồng ngực Minoru.
Hắn không muốn. Hắn không muốn lại phải để mất tình yêu này. Giờ thì hắn đã hiểu rõ, hắn không thể sống thiếu tình yêu. Hắn không thể rời xa cô gái ấy. Và hắn sẽ đem nàng về.
Minoru cười thành tiếng, cười sằng sặc. Hắn tưởng tượng mặt mọi người khi hắn đem nàng về sẽ buồn cười không chịu được. (“Sao mặt cả nhà tái mét đi vậy? Không khỏe à?”)
Trở lại thực tại, hắn vắt óc nghĩ ra cách thực tế để đem nàng về.
Ướp nước đá? Đi đâu ướp được? Mà có ướp được thì khi chạm lại vào làn da này hắn còn thấy yêu thương gì nổi. Không biết nếu ngụy trang khéo thì có thể đem đến chỗ tang lễ nhờ xử lý chống phân hủy không nhỉ? Nghe bảo đến thi thể Lenin còn được bảo tồn chẳng khác lúc sinh thời thì với kĩ thuật ngày nay việc giữ nàng nguyên trạng là điều không khó.
Ngặt nỗi, xử lý cách nào mà không có chỗ giấu xác thì cũng vô nghĩa. Giấu ở nhà hắn ư? Không được. Nhà hắn chẳng rộng lắm nên không biết giấu vào đâu cho khỏi bị phát giác. Giấu trong phòng nghiên cứu của đại học hay gần đó thì sao?
Hắn bỏ ý định đem nàng về trong tình trạng này. Buồn thật, nhưng chẳng còn cách nào khác.
Để có thể yêu nàng thêm lần nữa, Minoru nghĩ chí ít cũng phải đem về được thứ gì làm kỉ niệm đêm nay. Nhưng cái gì đây? Cái túi nhỏ, áo jumper, quần lót... Đều chẳng có chút quyến rũ nào. Quả nhiên phải chính là cô nàng. Hoặc một phần cô nàng.
Minoru vén mái tóc rối ra, nhìn kĩ càng khuôn mặt cô ta. Cầu mắt lồi lên, đôi môi tái nhợt. Vốn không phải kiểu mặt hắn thích nên hắn chẳng mặn mà với phần đầu này lắm.
Tiếp theo, Minoru đưa mắt xuống ngực và lấy tay sờ vào. Vì bị cắn chặt nên trên ấy vẫn còn vết răng trắng sâu hoắm, cả bầu ngực và nhất là nhũ hoa thấm đẫm nước bọt. Minoru nắm phần ngực trong lòng bàn tay rồi một lần nữa hôn lên những chỗ có vết răng. Hắn cảm thấy tất cả của nàng đều hội tụ ở đây. Nếu mang về theo thì cũng như được ở cùng nàng vậy. Mang về ư?
Để làm thế thì phải có dụng cụ phù hợp. Hắn nhìn máy chơi CD rồi cái đồng hồ đeo tay để bên thành giường. Sắp 11 giờ đêm. Nửa đêm có chỗ nào bán dụng cụ phù hợp không nhỉ? Cửa hàng tiện lợi ư?
Cũng đáng thử tìm lắm. Chỉ cần không để mất người yêu thì dù phải lội bộ khắp Shinjuku, hay khắp Tokyo hắn cũng không ngại.
Minoru gỡ thắt lưng quấn quanh cổ cô nàng, vội vàng mặc lại quần lót và quần dài rồi cầm áo khoác đi khỏi phòng. Khóa cửa xong, định tiến đến cửa ra khách sạn thì chợt đổi ý khi để ý thấy biển hiệu “Cửa thoát hiểm”. Đi lối này thì ít bị để ý hơn. Nếu chẳng may gặp ai thì cũng có thể nói ra ngoài mua gì ăn cho đỡ đói.
Minoru đẩy cánh cửa thoát hiểm bằng sắt, gió lạnh ngắt như băng ập vào. Hắn vội vã mặc áo khoác, chạy xuống cầu thang sắt gió thốc, ra đến một con hẻm hôi thối, lăn lóc thùng rác nhựa. Có con gì nho nhỏ chạy băng qua mu giày hắn. Trong đêm không thấy rõ nhưng chắc là chuột cống. Ở Shinjuku cái giống này cũng nhiều chứ chẳng hiếm hoi gì.
Minoru rảo bước đến khu phố giải trí không ngủ lập lòe ánh đèn neon. Các cô chèo kéo khách từ các pink salon [26E] í ới “Anh giám đốc ơi!” và níu tay áo hắn lại khiến hắn phải bật cười. Biết họ đều gọi những người đi làm như thế, nhưng đừng nói giám đốc, hắn tin mình còn chẳng giống một nhân viên công ty.
Minoru nhớ ra ở Shinjuku có một cửa hiệu lớn bán đủ thứ 24/24 nên quyết định đi đến đó, và tìm thấy một con dao gốm đa dụng. Giờ này mà đi mua dao thì cũng không tự nhiên cho lắm, nên hắn mua thêm nửa cái bắp cải cùng gói thịt heo tại quầy thực phẩm tươi sống, bỏ chung vào giỏ. Thấy vẫn còn đông đúc khách mua hàng như thể Shinjuku giờ này mới về chiều, Minoru cảm thấy hành động của mình cũng chẳng có gì thiếu tự nhiên.
Thu ngân viên có vẻ là học sinh làm thêm, vừa nhai kẹo cao su vừa chĩa máy đọc mã vạch vào hàng hóa. Nó len lén nhìn Minoru khiến hắn hơi bực. Hắn bèn nhìn thẳng lại thì đứa học sinh tránh mắt hắn như con thú nhỏ sợ hãi và đọc giá hiển thị trên máy.
Minoru im lặng trả tiền rồi hồ hởi quay lại khách sạn có người con gái của hắn. Khi leo lên cầu thang từ hẻm sau, hắn đã nghĩ phải đi rón rén nhưng rốt cuộc vẫn phóng ào lên. Hắn thật lòng lo lắng nhỡ đâu cô nàng biến mất.
Nhỡ đâu tất cả chỉ là ảo tưởng của hắn.
Tuy nhiên khi hắn vào, cô nàng vẫn đang chờ đợi với bộ dạng y như cũ, nằm tênh hênh trên giường.
“Anh về đây rồi,” hắn cất tiếng.
Người con gái hắn yêu đang chờ hắn về. Cứ như là…
Quá sung sướng, hắn nói lần nữa, “Anh đã về này.”
Và hắn hôn môi nàng.
Hắn quẳng cái túi nhựa đựng dao xuống sàn, cởi hết đồ, đeo bao cao su và đè lên người nàng. Cơ thể nàng đã lạnh ngắt đến nỗi vừa chạm vào đã muốn rụt lại tránh ra. Tuy nhiên, hắn vẫn tiếp tục mân mê toàn thân nàng, chẳng bận tâm chuyện ấy. Dương vật hắn lại cương lên nóng hổi.
Hắn sẽ yêu thêm lần nữa, yêu thêm lần nữa rồi mới về.
Hắn cầm hai đầu tai nghe lủng lẳng từ máy chơi đĩa, một đầu cho hắn, một đầu cho nàng, rồi nhấn nút “Play”.
Kể cả khi vấp ngã đắng cay
Bạn vẫn có thể kiên cường vượt qua để bước tiếp [27E] .
Khi những giai điệu tình yêu vang lên, hắn vào trong thi thể lạnh như băng. Dù bị ngăn cách bởi lớp bao cao su mỏng tang, hơi lạnh vẫn khiến hắn hưng phấn, bắn ra bao nhiêu là tinh dịch. Xong xuôi, hắn cũng cứ nằm im trên người cô nàng, mắt nhắm nghiền, lệ nóng tràn trề.
Xin đừng lo lắng gì cả
Vì bạn sẽ lại có thể yêu ai đó giống như thế
Tim hắn quặn thắt đến khó thở. Phải chăng đây là nỗi đau đớn khi yêu? Bên Eto Sachiko, hắn chỉ thấy hạnh phúc, nhưng giờ đã biết nỗi đau mất mát, hắn chỉ thấy sợ.
Tình yêu thật đẹp đẽ và tuyệt vời, nên mất đi tình yêu thì đáng sợ làm sao.
Minoru liếc đồng hồ. Đã sắp 12 giờ. Nếu lỡ mất chuyến tàu cuối cùng thì phải về bằng taxi, nhưng giờ này gọi được taxi cũng không đơn giản. Khẩn trương dọn dẹp thôi. Minoru nặng nhọc đứng lên như xé toạc mình ra, chùi nước mắt, cởi bao cao su, mặc quần lót vào. Vì máu có thể sẽ bắn tung tóe nên quần áo ngoài hắn để mặc sau.
Dao bọc trong lớp bìa cứng và giấy bóng kính. Hắn xé giấy bóng lấy dao ra.
Thao tác xong, hắn lột màng co cái bắp cải mua cùng, cẩn thận bao hai bầu ngực lại, cho vào túi nhựa.
Muộn quá mất rồi!
Minoru hấp tấp mặc đồ, lau dọn dao, bao cao su, tinh dịch... Nhét những thứ có thể biến thành chứng cứ vào hộp đựng máy nghe đĩa, cái máy có phần cồng kềnh một chút nhưng hắn cố nhét vào túi áo khoác. Còn cái hộp thì để đem ra ngoài vứt đâu đó.
Đầu không ngoảnh lại, Minoru lao ngay ra cửa sau khách sạn nhưng vẫn không kịp chuyến tàu cuối. Hắn chờ taxi suốt hai tiếng trong gió lạnh ào ạt, về đến nhà khi đã gần 3 giờ sáng. Khớp xương lạnh cóng tưởng như kêu thành tiếng, hắn nghĩ cứ phải vào bồn tắm trước đã. May thay cả nhà đã đi ngủ nên hắn lỉnh êm vào mà chẳng ai hay biết. Theo thói quen, mọi người vẫn để nước nóng trong bồn nên chỉ cần đun lại một chút. Hắn cởi đồ, cầm theo túi nhựa vào nhà tắm. Lần đầu hắn tắm mà khóa chặt cửa dù trước giờ chưa từng khóa, và thong thả ngâm mình trong bồn. Thân hình cứng đờ được thả lỏng, như thể các khớp cứng đầu đã thư giãn.
Cuối cùng cũng cảm thấy thư thái, hắn rời bồn tắm, mở cái màng co trong túi nhựa để xem nàng. Đôi bầu ngực trông héo úa so với trước khi bị xẻo. Hắn hôn lên và liếm láp chúng, không còn biết đâu là trái đâu là phải nữa. Lớp mỡ dính trên da cứ bám lấy lưỡi hắn. Trong quá trình vận chuyển, dường như hai bên đã thấm đẫm mỡ của nhau. Minoru cảm thấy khoan khoái đến mụ mị đầu óc.
Hắn muốn cắn, nhưng bầu ngực cứ tuột ra khỏi các kẽ răng nên không cắn được. Nỗi bí bức càng khiến hắn hưng phấn, khiến hạ bộ đã xìu đi lại ngóc lên hùng dũng.
Minoru ngẩng mặt, đưa tay chùi tấm gương mờ đục vì hơi nước. Gương phòng tắm nên khá lớn, soi rõ thân trên của hắn đang ngồi trên ghế. Bờ vai xuôi gầy hơi trợ xương nhưng chỗ nào cần bắp thịt vẫn có, có lẽ là nhờ khổ luyện thời sinh hoạt câu lạc bộ bóng rổ hồi cấp ba. Khuôn mặt hắn từ nhỏ đã là kiểu mỹ nam tử với những đường nét tương đối thanh thoát, đến mức người ta còn bảo mặt hắn quý phái như mặt mẹ hắn. Hắn cũng nhận ra điểm này khiến phái đẹp bớt đề phòng mình, nên thông thường hắn đều hành động sao cho xứng với cái mã.
Minoru cười với mình trong gương, gỡ hai bầu ngực dính vào nhau ra rồi áp vào lồng ngực mình. Hành động này đem lại kết quả nằm ngoài dự đoán.
Trong gương hiện lên hình bóng người ấy, người con gái hắn yêu.
Nàng đỡ lấy bầu ngực màu mỡ và nhoẻn miệng cười, đăm đăm nhìn hắn.
Không thể nhầm được, không thể. Nàng đã ở đây. Ta đã chạm vào nàng! Minoru chỉ muốn hét lên.
Hắn tụt khỏi ghế, quỳ trên nền gạch, nhích lại phía gương để ngắm nàng rõ hơn. Nàng đang đung đưa tay mân mê ngực. Dương vật của hắn cương lên, chĩa về phía người đẹp trong gương. Hắn bỏ tay phải khỏi ngực và nắm lấy dương vật của mình. Bầu ngực bên phải - với nàng thì là bên trái - trên ngực hắn trơn tuột rớt xuống nền gạch, nhưng hắn chẳng màng.
Hắn chẳng còn nhận thức nổi tay ai mân mê ngực nàng hay tay ai đang mơn trớn cậu bé của hắn nữa.
“... Anh yêu em... Anh yêu em... Anh yêu...”
Minoru xuất tinh từng đợt theo tiếng mạch đập, khiến khuôn mặt cô gái trong gương bê bết dịch trắng.
Mặt nàng toát ra vẻ đê mê, rồi thì nàng tiến lại gần. Hắn cũng bị kéo lại bởi một lực hút mãnh liệt. Cuối cùng hai người, cách nhau bởi tấm gương, môi kề môi, lưỡi tìm lưỡi, liếm láp như ngấu nghiến cả những giọt tinh dịch đọng trên gương.
❖ ❖ ❖
Tháng Hai, Masako cố giữ vỏ bọc bình thản trước gia đình, nhưng thâm tâm thì nơm nớp như bước trên lớp băng mỏng. Đã bao nhiêu lần bà mơ thấy có người đàn ông lạ với ánh mắt dữ dằn đột nhiên xuất hiện hỏi “Con bà đâu?” rồi dắt nó đi mất.
Trên báo giật tít to tổ chảng với tấm ảnh thằng bé bị còng tay. Thế rồi nhà bà hứng chịu gạch đá ném đến tới tấp cùng bao lời chửi rủa chỉ nghe thôi cũng sợ. “Quân giết người!”, “Biến thái!”, “Con quỷ sát nhân!”...
Không phải, không phải, con tôi rất ngoan. Nó không phải đứa có thể làm điều đó. Có gì nhầm lẫn ở đây rồi. Có gì nhầm rồi. Không phải...!
Bà hét lên, choàng tỉnh, người ướt đẫm mồ hôi. Đến mức mà sáng bà cũng phải lấy khăn lau người trước khi mặc đồ để khỏi cảm lạnh.
Tuy nhiên, khi vụ án trôi qua một tuần, hai tuần, và cuộc sống thường nhật bất biến tiếp diễn, thì những cơn ác mộng như thế cũng giảm dần. Mùa xuân mỗi lúc một gần, nhưng băng trên đất thì cứ cứng dần lên như bàn thạch, cuối cùng con tim bà cũng trở lại bình yên.
Trường Đại học Văn hóa Toyo của Minoru là trường tư, tổ chức kì thi nhập học trễ, khoảng hạ tuần tháng Hai. Thi xong ít nhiều đều rảnh rỗi nên Masako đang tính rủ cả nhà đi du lịch đâu đó hai ngày hai đêm. Tất nhiên nếu bọn trẻ đã tự có kế hoạch gì rồi thì thôi. Còn không, đi suối nước nóng biết đâu lại hay. Hồi xưa thanh niên thường tránh xa mấy nơi dành cho ông già bà cả như suối nước nóng, gần đây không còn thế nữa nên hẳn bọn trẻ sẽ vui vẻ đi chăng? Cả nhà sẽ có dịp kết nối lại những cuộc trò chuyện ngày càng thưa của gia đình, lại có thể thăm dò được lý do tại sao dạo này thằng bé lạ thế. Chắc là do những vấn đề nhăng nhít (nhưng có thể nghiêm trọng với lũ trẻ) mà chỉ cần có tuổi và kinh nghiệm là giải quyết êm đẹp cả.
Vụ giết người bí ẩn từ dạo nọ đến nay chưa tái diễn. Ắt là tội ác của một kẻ đầu óc không bình thường do dùng chất kích thích và đã bị bắt vào bệnh viện nào đó hay chết giẫm bên đường. Nếu không thì hắn cũng bị cảnh sát để ý gô cổ lại rồi. Có ra sao cũng chẳng can dự gì đến nhà chúng tôi. Masako thấy yên dạ vì hắn bị bắt trước khi lại có thêm án mạng, nhưng thật ra bà cũng chẳng quan tâm lắm, trừ phi nạn nhân là con gái hay người nhà bà thôi.
Suốt hai, ba ngày kể từ khi tìm thấy túi nhựa, Masako không dám vào phòng con trai, nhưng sau đó bà đã quyết tâm lục soát thật kĩ. Bà tự nhủ là để đảm bảo cái túi không có ẩn ý nào khác thì việc kiểm tra phòng phải tiếp tục. Tuy nhiên, mọi thay đổi mà bà nhận thấy đều không phải cái gì to tát. Chẳng biết thế này là tốt hay xấu, nhưng hình như gần đây con bà không hay thủ dâm. Xem chừng chẳng học hành mấy, cũng dễ hiểu vì mới thi xong. Không hề mua sách vở dù là manga hay truyện chữ. Và như mọi khi, trông không giống như đang có bạn gái.
Thế rốt cuộc thằng bé làm gì trong phòng riêng? Masako sinh nghi.
Dù trường cho nghỉ nhiều nhưng nó chẳng đi đâu, chỉ ru rú trong phòng. Ngày trước còn thuê phim về xem nhưng dạo này hoàn toàn không. Hay nó đang lo lắng gì đến độ chẳng có lòng dạ nào giải trí. Nếu vậy thì có khả năng nó đang gặp phải vấn đề nghiêm trọng hơn bà tưởng. Phải giúp đỡ thằng bé càng sớm càng tốt.
Trong một bữa tối đông đủ cả nhà, đầu tiên Masako nói với con gái, nhân đó gián tiếp lên kế hoạch đi chơi.
“Bé Ai à, con có muốn đi suối nước nóng không?”
“Cũng được,” Ai đáp với vẻ chẳng hào hứng lắm.
“Mấy đứa đi cùng mẹ đi,” ông chồng đang nhai nhóp nhép nói xen vào.
“Còn anh thì sao?” Nghe Masako hỏi lại, ông chỉ cười khốn khổ rồi lắc đầu. “Tôi thì thôi. Chẳng có thì giờ mà đi.”
Anh thì lúc nào chả vậy, lúc nào cũng... Masako nuốt lại những lời đó.
Bà nhìn về phía con trai đang lặng lẽ ăn cơm, nó len lén nhìn bà như thể sợ hãi, rồi lại cúi gằm mặt.
“... Con chắc cũng không được đâu. Tháng Ba con dự định làm nhiều chuyện...”
Masako hoảng sợ trước việc gia đình mình không biết tự khi nào đã tan đàn xẻ nghé khó bề cứu vãn. Lũ con tôi mang nặng đẻ đau, cực khổ nuôi lớn đã thành ra người xa lạ từ bao giờ thế này.
Bà tự nhủ chuyện chỉ có vậy, chỉ là bàn vụ đi chơi chẳng thành thôi, nhưng nỗi sợ trong bà vẫn chẳng vơi. Nỗi sợ ấy còn lớn hơn cả nỗi lo khi nghĩ đến khả năng thằng con giết người. Đó là bởi chính Masako cảm thấy nỗi sợ này sát thực hơn nỗi lo kia.
Kể cả khi nghĩ rằng gia đình hiện đại ít nhiều đều gặp vấn đề tương tự, Masako vẫn luôn nhủ bụng rằng riêng nhà bà sẽ luôn gắn bó đoàn kết nhờ tình yêu thương của bà. Người mẹ này tin tưởng là nếu thật lòng thương yêu con mình, nhất định chúng sẽ hiểu và bà có thể xây dựng một gia đình tuyệt vời.
Bà nhìn chồng.
Cái người đàn ông này. Là kẻ đã đơn phương hủy hoại những gì bà đang nỗ lực vun đắp.
Người cha. Ở buổi chuyên đề nào người ta cũng nhắc đi nhắc lại rằng sự tồn tại của người cha đóng vai trò rất quan trọng đối với quá trình phát triển của con cái, nhất là con trai. “Nếu vắng mặt người cha để làm gương thì con trai có thể sẽ khó phát triển tốt vai trò nam giới. Khi lớn lên, đó sẽ là nguyên nhân khiến cháu khó lòng xây dựng mối quan hệ trọn vẹn với người khác phái, bị bất lực hay có xu hướng tình dục bất thường.”
Câu này cũng là từ chuyên đề thảo luận về giới tính trẻ nhỏ. Sau đó, giảng viên có nói sang chủ đề khác và điểm sơ qua các ví dụ thực tế của xu hướng tình yêu bất thường.
Đầu tiên, giảng viên viết lên bảng hai đầu mục “Bất thường về lượng” và “Bất thường về chất”.
Bất thường về lượng: Nếu khác nhiều thì sẽ thành bệnh cuồng dâm. Khác ít thì thành bệnh suy giảm nhu cầu hay bất lực.
Trong bất thường về chất, có bất thường về hành vi như bạo dâm, khổ dâm; bất thường về đối tượng như đồng tính luyến ái, loạn dâm đồ vật, ấu dâm, loạn dâm tử thi...
“Việc phân biệt giữa bình thường với bất thường trong thực tế là vô cùng khó,” giảng viên cũng giải thích. “Bất cứ ai trong chúng ta đều có thể hưng phấn hay mơ mộng trước các hành vi gần như ‘khác thường. Tuy nhiên, đó là trạng thái chưa trưởng thành về mặt giới tính. Tất cả chúng ta thật ra đều chưa trưởng thành về mặt này. Vì mới đầu có ai xây dựng được mối quan hệ mỹ mãn, chẳng chút bất mãn với người khác phái mà không mang tự ti gì về mặt giới tính đâu. Dù sao thì chúng ta vẫn cảm thấy tội lỗi, mặc cảm về mặt tính dục vốn cấm kị, phải che giấu ấy. Hầu hết những cảm xúc này đều hình thành từ tuổi nhi đồng nhưng đa số chúng ta đều đã vượt qua bằng cách nào đó và xây dựng được mối quan hệ tương đối thỏa mãn với người khác phái. Tuy nhiên, nếu cảm giác tội lỗi, mặc cảm quá lớn thì họ, à không, chúng ta sẽ muốn tìm ngõ ra tình dục cho những thứ tình yêu ‘bất thường ấy.”
Cảm giác tội lỗi, mặc cảm hình thành ở tuổi nhi đồng về tính dục... Nghe đến đây, Masako ít nhiều cảm thấy giật mình. Đó là vì hồi con còn nhỏ, khi con muốn nghịch chim, bà đã từng trêu “Làm vậy con sẽ bị bệnh đấy”. Tuy nhiên, đó không thể là chuyện lớn được. Ba mẹ ở đâu chẳng nói thế. Nếu con trai có làm chuyện như giết đàn bà và chặt xác... Bà đang nghĩ gì đây? Kẻ sát nhân ấy chẳng liên quan gì đến con trai bà cả. Giờ đáng lẽ bà nên nghĩ về tình cảm gắn kết trong gia đình chứ.
Gia đình mà gắn bó khăng khít thì không đời nào sản sinh ra tội phạm. Có lẽ gia đình nào khác đang mất đi điều ấy chứ nhà tôi vẫn không sao. Chỉ là chúng tôi hơi ít nói chuyện với nhau thôi, nên từ giờ mỗi ngày cố gắng một chút, gia đình tôi sẽ trở lại vui vẻ, chan hòa tiếng cười như xưa.
Masako tin là vậy.