Chương 6
Gaia Đất mẹ sinh con đầu lòng là Ouranos Bầu trời đầy sao to bằng chính bà [28E] ....
❖ ❖ ❖
Higuchi muốn xuất viện ngay hôm ấy nhưng không được phép vì phải kiểm tra sức khỏe kĩ hơn. Người ta lấy mẫu nước tiểu, mẫu máu, chụp X quang, điện tâm đồ, quan sát vùng bụng qua màn hình dùng sóng siêu âm. Kết quả cho thấy không có gì bất thường, nên bệnh viện nói ngày mai ông có thể xuất viện.
Bác sĩ chủ trị Takahashi nói, “Tuổi ông thể nào cũng yếu chỗ này chỗ nọ nên tôi được dặn là phải kiểm tra thật kĩ nếu được.”
“Ai dặn... thế ạ?” Higuchi ngỡ ngàng hỏi lại.
“Là viên thanh tra bạn ông đấy. Anh ta không cho tôi biết tên... Nhưng mặt mũi đáng sợ lắm. Ban đầu tôi còn tưởng là người có quan hệ với giới đó kìa.”
Giới đó chắc là chỉ xã hội đen. Nghe mô tả, Higuchi nhận ra là Nomoto. Đương lúc bận bịu thế này mà Nomoto biết ông xỉu và chạy đến giúp. Anh ta lo lắng cho ông chăng, Higuchi ngờ vực.
“... bà nhà mất, ông chỉ còn một mình. Đàn ông ở một mình thường hay ăn uống thiếu điều độ, ông phải coi chừng. Tôi có cuốn cẩm nang về cân bằng dinh dưỡng dễ hiểu lắm, để rồi tôi mang cho ông. Bảo trọng!” Sau những lời máy móc đó, bác sĩ Takahashi rời đi để nói chuyện với bệnh nhân khác.
Higuchi chú ý đến bữa ăn tối trước mặt mình. Bữa ăn mà ba mươi giờ ông mới lại được ăn gồm có cháo sệt, cá nấu tương, cá cuộn rong biển, còn có nước ép táo. Chuẩn bị sẵn sàng rồi, ông cho thức ăn vào miệng, trừ cháo ra thì cũng không đến nỗi tệ. Ông đã ăn sạch sẽ, không chừa lại gì. Xem chừng tạm thời không cần truyền nước biển nữa.
Higuchi đậy khay vào, nằm xuống, và chậm rãi nghĩ về Shimaki Kaoru.
Kaoru bảo mình đã giết chị. Higuchi không nói câu nào cho đến khi cô gái kể xong.
Năm 23 tuổi, Toshiko kết hôn và sống gần nhà cha mẹ đẻ. Chồng cô là thương nhân, hơn cô năm tuổi. Hai người quen nhau trong bệnh viện. Sau khi kết hôn, Toshiko không nghỉ việc, những ca trực đêm cứ thế xén vào quỹ thời gian dành cho nhau vốn dĩ ít ỏi của hai vợ chồng bận rộn. Chồng muốn có con nên mong Toshiko nghỉ việc, nhưng cô thì muốn giữ nguyên ít lâu nữa.
Thương con rể đi làm tối mịt mới về mà bữa tối còn chẳng có, mẹ Toshiko thường đến căn hộ của hai vợ chồng để làm cơm giúp. Về sau Kaoru vào đại học, không bận thi cử nữa nên đến thay bà.
Kaoru vừa khóc vừa kể, anh rể là kẻ nhàm chán.
Cô ngủ với anh ta, Toshiko biết chuyện nên ly hôn. Cô không hề trách cứ em, thậm chí còn tỏ ra thông cảm, an ủi và xin lỗi Kaoru nữa. Cô bảo do mình không biết chọn chồng.
“Nhưng,” Kaoru nhìn Higuchi với đôi mắt trong veo và nói, “Tôi mới là người sai. Bởi vì chính tôi đã quyến rũ anh rể. Lúc nào cũng vậy. Lúc nào tôi cũng thích đồ của chị. Búp bê, váy đẹp, mỹ phẩm, bất cứ thứ gì thấy thích tôi đều vòi chị. Chị cho hết, nhưng sau đó tôi lại chẳng trân trọng một thứ nào. Hễ có trong tay là tôi đâm chán đến độ không hiểu tại sao lại từng thèm muốn chúng nữa. Anh rể cũng vậy. Người quá đỗi tầm thường, thế mà chị tôi đi cưới. Nhưng tôi biết hai người yêu nhau. Tôi biết kể cả khi anh rể ôm tôi, cái ôm ấy cũng không xuất phát từ tình yêu. Cho nên... Cho nên tôi...”
Higuchi muốn bịt tai lại, không nghe nữa. Quen nhau chưa bao lâu mà cô ta kể tông tốc thế này là sao. Tuy nhiên, ông im lặng. Ông tin mình có nghĩa vụ phải biết về Toshiko. Và vì Kaoru mang tội nghiệt giống ông, ông cũng có nghĩa vụ phải biết về Kaoru.
Cô gái tiếp tục kể.
“Khi ngủ cùng anh rể, tôi cố tình xức nước hoa nồng hay để quên trang sức. Chưa đầy nửa tháng, chị đã phát hiện và tra hỏi anh rể. Anh ta thành thật nhận tội. Thế là hôm sau chị tôi lấy đơn ly hôn, đưa anh ta kí rồi trở về nhà bố mẹ. Tôi không mặt mũi nào gặp chị nữa, nhưng chị tỏ ra không để tâm, bảo không phải lỗi của tôi, bảo rằng cuộc hôn nhân này sớm muộn cũng chẳng đi đến đâu. Khi bố mẹ gặng hỏi, chị cũng chỉ nói là do chồng ngoại tình. Tôi đau khổ lắm. Những đồ chị cho, chán là tôi quẳng đi mà chưa lần nào áy náy, tuy nhiên tôi đều không quên... Tôi muốn khóc và xin lỗi chị lắm. Em xin lỗi đã lấy búp bê, lấy nơ của chị. Không biết bao lần tôi mong hoàn trả những thứ lấy của chị trước giờ, mong anh chị trở lại như xưa.”
Kaoru chùi nước mắt lăn trên má và ngưng nói chốc lát.
“... Khi chị trở về kí túc xá từng ở ngày trước, thật lòng tôi thấy nhẹ nhõm. Tôi đã nghĩ thế là không phải chạm mặt chị mỗi ngày nữa. Tôi còn ích kỉ nghĩ rằng chị sẽ tìm được người tốt, tái hôn rồi lại hạnh phúc thôi mà. Hồi tháng Giêng chị về thăm nhà, tôi biết ngay chị đã để ý ai đó. Tôi gặng hỏi thì biết là ông Higuchi. Chị lại yêu lần nữa. Chỉ thế thôi là tôi mừng lắm rồi. Tại vì tôi cứ sợ có lẽ chị chẳng thích thêm được ai sau cuộc hôn nhân tan vỡ. Thế mà… chị. chị đã...”
Đã chết mà chưa được nếm mùi hạnh phúc. Đây là lời Kaoru nuốt lại, Higuchi nghĩ.
Toshiko chết vì hôn nhân bị em gái phá hoại. Toshiko chết vì người đàn ông cô yêu không đón nhận tình cảm.
Toshiko chết vì xui xẻo trở thành miếng mồi cho kẻ biến thái.
Higuchi không biết lý do nào đúng, lý do nào sai. Có lẽ ông nên bảo Kaoru rằng “Đó không phải lỗi ở cổ”. Nhưng ông đã không mở miệng, vì lời nói ấy như một kiểu tự lừa dối bản thân. Bằng cách nói rằng cô gái không có tội, ông chỉ đang gián tiếp nói mình cũng vô tội mà thôi. Mà ông không được phép làm vậy.
“... Thế nên cô muốn tóm được hung thủ, đúng chứ?”
Kaoru im lặng gật đầu trước câu hỏi của Higuchi.
“Mong cô cho tôi ít thời gian để suy nghĩ. Dù sao thì trong tình trạng này tôi cũng chẳng thể làm gì cho cô. Sau khi xuất viện tôi sẽ liên lạc lại.”
Kaoru nhìn ông với ánh mắt thanh thản được chút ít, cô cúi đầu chào mấy lần, rồi về.
Và giờ đây nằm trên giường, Higuchi trăn trở xem nên làm thế nào để ngăn cản dự định của cô gái. Ông thấy kế hoạch đó thật ngu xuẩn. Thực tế là nó ngu xuẩn. Gì mà chỉ nhìn sẽ biết hung thủ dao động khi trông thấy cô gái giống nạn nhân đã chết? Thật khinh suất. Chẳng đáng gọi là kế hoạch. Đấy chỉ là ý nghĩ quẩn của cô gái trẻ bị cảm giác tội lỗi bức bách đến cùng cực mà thôi.
Có điều, nếu hung thủ có chọn nạn nhân theo tiêu chí nào đó về ngoại hình thì chắc chắn Kaoru là người đầu tiên đạt chuẩn. Tiếp theo, nếu phạm vi hoạt động của hung thủ bị giới hạn về không gian và thời gian thì có nhiều khả năng chạm trán hắn ở khu vực được cho là nơi hắn gặp Toshiko.
Nghĩ kĩ, Higuchi thấy quả nhiên không phải không có khả năng. Xác suất tầm một trên một trăm. Với cảnh sát hình sự mà nói, chỉ cần có khả năng một trên một trăm, à không, một trên ngàn họ cũng hành động.
Thật ra, quan trọng không phải là việc có tìm ra hung thủ hay không, mà là tâm hồn ăn năn của cô gái có cảm thấy được cứu rỗi hay không. Giả sử ông không hợp tác thì Kaoru cũng vẫn thi hành ý tưởng điên rồ đó để tự thoát khỏi vũng lầy của bản thân. Cho nên, ông cảm thấy mình có thể giúp cô phần nào.
Ngộ nhỡ cô ta tìm ra hung thủ và bị giết thì sao... Mà dù không chạm trán kẻ đã giết chị mình thì vẫn còn những con quái vật nguy hiểm khác ẩn mình trong lòng thành phố này ban đêm. Higuchi không thể để mặc cô ta lao vào chốn nguy hiểm như thế. Ông không chịu nổi ý nghĩ mình đã đứng nhìn không chỉ Toshiko mà cả cô em chết nhưng không ra tay cứu giúp.
Phải cứu em gái Toshiko khỏi khủng hoảng tinh thần hoặc thể xác. Ông tin mình có trọng trách đó.
Tất nhiên, kế hoạch này không cần phải tiến hành đến tận khi bắt được hung thủ. “Tác chiến” mấy ngày là cô em sẽ giác ngộ ra ngay. Chướng ngại tâm lý của cô sẽ được giải quyết. Và có lẽ cơn ác mộng của chính Higuchi cũng sẽ tan đi. Thế là, ông hạ quyết tâm.
Buổi chiều hôm sau, ngày 29, Higuchi xuất viện. Tối ấy ông gọi đến nhà Kaoru nhưng lại im lặng cúp máy vì người nhận điện là bà mẹ. Ông đã được dặn phải giữ bí mật với bố mẹ cô nên cả việc gửi lời nhắn ông cũng lưỡng lự.
Thôi để chờ cô gái tự liên lạc lại.
Tháng Hai đằng đẵng cuối cùng cũng qua cho tháng Ba đến. Tiết trời đẹp và không khí đượm hương xuân. Có cảm giác mọi sự sẽ trở nên tốt đẹp.
Chiều ngày 4, Higuchi gọi điện đến Cảnh sát Shibuya, nơi đặt ban chuyên án, biết đâu may mắn lại gặp được Nomoto.
“... Nghe nói bác đã xuất viện.”
“À. Hôm nọ làm phiền cậu quá,” Higuchi xin lỗi với ẩn ý về vụ “nhỡ mồm”.
“Không, đáng gì đâu. Thế có chuyện gì ạ?”
“Gia quyến nạn nhân rất quan tâm đến tiến triển của việc điều tra. Nếu được tôi cũng muốn cho họ biết dù chỉ là chút ít thông tin,” Higuchi nói dối để lén moi tin nhưng tự thấy tội lỗi ghê gớm. Phải chăng áy náy với một Nomoto từng đến bệnh viện thăm ông?
“Tin tốt không có nhưng tin xấu thì có đấy,” Nomoto đáp lại bằng giọng đều đều vô cảm.
“Tin xấu ấy là gì?”
“Thằng đó lại ra tay,” anh ta nói nhẹ tênh khiến Higuchi không hiểu ra ngay.
“Lại ra tay... Không lẽ nào...” Ông hỏi lại mà cảm thấy sống lưng rợn cả lên.
“Đúng thế. Lần này là ở Yokohama. Sáng nay, phát hiện người bị hại ở khách sạn tình nhân gần giao lộ Honmoku-futo. Chưa khẳng định, nhưng có lẽ là cùng thủ phạm với mấy vụ trước... Phải phối hợp điều tra nên nặng nề quá...”
Nếu vụ án ở Yokohama thì tất nhiên phải phối hợp cùng cảnh sát tỉnh Kanagawa, song giữa Sở Cảnh sát Tokyo với cảnh sát địa phương có nhiều hiềm khích nên đã nhiều lần họ để sổng thủ phạm hay để xảy ra sai sót. Nomoto ghét phải làm việc chung với những đồng nghiệp khó chịu đó và công tác điều tra thất bại chỉ vì thế.
Hồi xưa Higuchi cũng chẳng ưa họ, nhưng giờ ông chỉ thấy phẫn nộ với Nomoto. Ông điên máu vì giọng điệu vô tâm của anh ta khi lại có người bỏ mạng. Với cảnh sát, cái chết của Shimaki Toshiko chẳng qua chỉ là một con số trong bảng thống kê hung án, cũng như định mức chỉ tiêu với nhân viên kinh doanh mà thôi.
Ông nhận ra, không thể giao phó hết việc tra án cho cảnh sát được nữa, họ không tìm nổi hung thủ đâu. Đã thế thì tự ông phải động chân động tay thôi.
Ông muốn tin đây chỉ là ngộ nhận của mình, nhưng không thể.
Hình ảnh kẻ sát nhân từng chút một thành hình trong đầu ông.
Hắn độc thân, tầm hai mươi đến ba mươi tuổi, tương đối rảnh rỗi, có xe hơi. Bề ngoài chững chạc, ít ai ngờ đến bản chất điên rồ ẩn sâu bên trong.
Higuchi mường tượng bằng trực giác, không có cơ sở, nhưng ông tin mình đã xác định đúng những điểm cơ bản. Vụ lần này xảy ra gần giao lộ, phụ nữ như Shimaki Toshiko mà còn tin tưởng đi theo hắn thì ông càng tin vào nhận định của mình.
Đúng thế, nếu mình và cô em hiệp lực thì biết đâu sẽ khui ra hung thủ nhanh hơn cảnh sát ấy chứ. Nhanh hơn cả cảnh sát.
Trước khi lại có cô gái nào khác bị giết chết.
❖ ❖ ❖
Hắn vẫn không có chỗ để “nàng”, dù nàng giờ chỉ còn là cặp vú. Thoạt tiên hắn muốn giấu nàng trong phòng riêng, nhưng không được vì mùi thối rữa sẽ dần dần xông lên. Tủ lạnh là chỗ tốt nhất nhưng kiểu gì cũng bị phát giác.
Rốt cuộc trong thời tiết này, hắn quyết định đem chôn ở góc bồn hoa trong vườn (thật ra hẹp đến mức gọi là vườn cũng sai) để tránh thổi rữa. Chỉ cần chú ý để khỏi ai bắt gặp, thì thi thoảng hắn vẫn có thể đào lên yêu tiếp.
Thực tế là thỉnh thoảng hắn có đào “nàng” lên trong đêm và yêu trong phòng tắm hay nhà vệ sinh khóa trái.
Hai ngày sau đào lên thì ôi thôi, “nàng” đã thâm đen và bắt đầu nhăn nheo, song hắn vẫn chẳng để tâm.
Khi teo tóp đến mức nhẹ hẳn đi, “nàng” phả mùi hôi thối không sao chịu được.
Tình yêu này sẽ không đổi thay, dứt khoát không đổi thay...
Minoru lẩm nhẩm, hắn định yêu “nàng”, nhưng đến cuối tháng Giêng, “nàng” đã hóa thành miếng thịt mà chính hắn cũng ngại động vào.
Như thể người con gái hắn yêu, người con gái mà hắn tưởng sẽ vĩnh viễn không để mất trong thoáng chốc đã hóa thành bà lão già nua, xấu xí. Lồng ngực như muốn vỡ ra, hắn vừa nhớ lại “người tình năm xưa” vừa yêu “nàng” thêm lần nữa rồi chôn sâu trong chậu hoa, khóc lóc một mình.
Phải nói rằng, với Minoru, đây chính là lần đầu thất tình. So với Eto Sachiko giao hoan mỗi một lần và giúp hắn tái sinh, thì cuộc chia tay với cô gái tên Erika (mà hắn đã yêu không biết bao lần và gắn kết đậm sâu này) khắc nghiệt và đau thương hơn hẳn, do đó cũng tuyệt đẹp gấp bội.
Thứ có thể lấp đầy khoảng trống trong ngực hắn chỉ có thể là tình yêu mới, tình yêu của một cô gái còn tuyệt vời hơn cả Sachiko và Erika. Hắn nghiền ngẫm.
Minoru lại tìm thời gian rảnh để đi dọc ngang phố xá nhưng lần này, hắn đã có mục tiêu và phương hướng rõ ràng.
Đó là tìm đàn bà. Tìm một cô gái đẹp và tràn đầy tình yêu để lần này nắm trọn được tình yêu vĩnh hằng. Chỉ dẫn về như Erika là chưa đủ. Nhìn người con gái hắn yêu biến thành cục thịt xấu xí, lòng đau hơn cắt.
Hắn sẽ quay phim.
Đã có sản phẩm của nền văn minh mà không dùng thì thật phí. Hắn không nghĩ như thế đã đủ nhưng thật hay khi có thể tận hưởng nhiều lần kí ức ngọt ngào, đẹp đẽ của một đêm. Nghĩ ra xong, hắn hận mình hết sức vì đã không quay lại đêm ân ái cùng Sachiko và Erika.
Để không phải nuối tiếc lần nữa, Minoru khẩn thiết mong sẽ tìm được người con gái tuyệt trần hơn hai người kia và có trong tay cuốn phim tình yêu lưu đến ngàn đời.
Mỗi ngày hắn đeo lủng lẳng chiếc cặp đựng máy quay phim đi ra khỏi nhà, trên đường từ trường về vừa nghe đĩa CD vừa lang thang ở Shibuya hay Roppongi, tránh xa khu vực Ikebukuro và Shinjuku. Hắn đã gặp nhiều cô gái trẻ nhưng chẳng ai khiến con tim hắn xao động lắm. Có người mặt mũi đáng yêu nhưng hiếm người có khí chất thanh cao. Có người mặt đủ chuẩn nhưng ốm tong teo không biết có phải vì đua theo phong trào ăn kiêng. Thậm chí hắn còn tin rằng việc gặp Sachiko và Erika gần như là phép màu. Dung nhan họ chắc chắn chưa đủ đẹp để làm người mẫu nhưng ở họ có điểm gì đó mà Minoru cũng không rõ. Điểm gì đó không ngừng thu hút hắn.
Gần một tuần trôi qua vô ích. Vào ngày 3 tháng Hai, vừa trông thấy người đàn bà ấy, hắn lập tức đuổi theo.
Đó là khi hắn bước xuống cầu thang để tới cổng soát vé ga tàu điện ngầm Roppongi, lòng đã muốn bỏ cuộc để về nhà. Người đàn bà ấy ra khỏi taxi, cúi gầm mặt đi như lết từng bước. Cô khoác áo màu be bên ngoài đồ vest màu xám và đeo cái túi nhỏ chỉ đủ đựng ví trên vai. Một người đàn bà đơn điệu, chẳng hợp với Roppongi lúc về đêm. Trông lớn tuổi hơn Sachiko nhiều, càng đừng nói đến Erika, chắc chưa đến ba mươi nhưng đã trên hai mươi lăm. Khi cô đi ngang qua, hắn nhận thấy mascara của cô nhòe bong cả ra.
Cô ấy đang khóc à?
Người đàn bà nhìn dáo dác xung quanh rồi đi về hướng Aoyama với vẻ chắc chắn. Có điều bước chân nặng nề trông không giống như đang mong chờ điều gì vui tại điểm đến.
Minoru đoán không phải cô ta có người yêu hay bạn thân đang chờ, mà có thì cô ta cũng chẳng lấy làm vui.
Gió tháng Hai lạnh đến nỗi có khi tuyết rơi còn ấm hơn. Cô đã cuốc bộ mười mấy phút liền trong cơn gió tê tái cả tai lẫn má ấy. Cô ta đến bằng taxi kia mà, rốt cuộc có ý định gì đây? Do cô ta không giải thích rõ điểm đến với tài xế hay đi không có mục đích thôi. Qua khu vực phồn hoa và bóng khách bộ hành thưa dần, đột nhiên cô ta mất hút khỏi con đường.
Minoru hốt hoảng đi nhanh hơn thì gặp một cửa hiệu với vẻ ngoài khiêm tốn mà hắn suýt bỏ sót. Có một cầu thang hẹp chỉ đủ một người đi dẫn xuống tầng hầm trong tòa nhà vuông vức chẳng khác gì khối bê tông lập phương ấy. Hắn đoán là cô ta đã đi xuống đấy.
Có bóng đèn neon xanh lam trông như ống hút ngoằn ngoèo sáng chữ “Mirror on the Wall”. Chắc là quán bar hay pub thôi. Nơi người đàn bà nhàm chán ấy đi vào hẳn không phải sàn nhảy hào nhoáng hay thứ gì giống thế.
Minoru thoáng lưỡng lự, nhưng thầm nghĩ không thể chịu nổi nếu cứ thế bỏ qua, nên hắn quyết định đi xuống cầu thang. Ở dưới lại có một cánh cửa nhỏ bằng gỗ. Hắn đẩy cửa mở, đinh ninh bên trong nhạc nhẽo ồn ã, nhưng hóa ra người ta đang chơi blue jazz trong không gian yên ắng đến thất vọng.
Bên trong có dải quầy dài, vài cái bàn tròn với ghế cao xem chừng khó ngồi. Trên trần nhà, chiếc quạt đủng đỉnh quay.
Người đàn bà đang ngồi ở góc phải quầy, gần như dựa luôn vào tường.
Không chút chần chừ, Minoru tiến lại và sà vào chiếc ghế bên cạnh cô, “Cô đi một mình à?”
Người đàn bà giật thót, áp hẳn lưng vào tường như muốn chạy trốn. Minoru thầm tặc lưỡi vì sự hấp tấp của mình. Hắn bảo cậu bartender đang mỉm cười tiến lại làm cho một phần rượu pha loãng.
“Anh dùng Early Times [29E] nhé?”
Minoru chẳng ưa bourbon nhưng vẫn gật đầu. Chờ cho bartender đi, hắn lại bắt chuyện với người đàn bà.
“Nếu làm cô kinh sợ thì cho tôi xin lỗi. Tôi không có ý tán tỉnh hay gì đâu. Chỉ là... trông cô như mới khóc thôi.”
Hắn giải thích với vẻ lo lắng, người đàn bà bất ngờ, lấy ngón tay vuốt má rồi quay mặt đi. Minoru hốt hoảng nói thêm.
“Tôi không có ý gặng hỏi cô. Tôi cũng hơi suy sụp nên nghĩ là biết đâu trò chuyện thì tâm trạng chúng ta sẽ khá lên chăng. Nếu cô thấy phiền thì tôi ra đằng kia... Cô có phiền không?”
Hắn bày tỏ nỗi lòng, không có ý định nói dối. Đúng là hắn đang bi quan vô cùng vì để mất Erika và còn gần như tuyệt vọng sau nhiều ngày nhìn ngắm đàn bà. Lúc này, hắn cảm thấy lòng gợn lên nỗi nôn nao chưa gặp bao giờ: Nhỡ bị cô ta ghét thì sao...
Người đàn bà nghĩ ngợi đôi chút, rồi khẽ lắc đầu.
Bartender đem đến phần rượu pha của hắn cùng với ly martini cô gọi.
Minoru muốn cụng ly nhưng người đàn bà không ngẩng mặt lên, hắn đành hớp một ngụm rồi tiếp tục, “Tôi là Gamo. Gamo Minoru. Trông thế chứ tôi là học viên cao học ngành Triết đấy.”
Hắn lấy lại câu nói dối thời Eto Sachiko để gần tuổi với cô hơn.
“Cô đi làm rồi đúng không? Công việc có chuyện gì khiến cô không vui hả?”
Người đàn bà vẫn giữ im lặng và lại lắc đầu. Minoru chắc mẩm không phải chuyện công việc thì dứt khoát là chuyện đàn ông, nhưng hắn khoan chuyển qua chủ đề ấy.
“Để tôi đoán xem cô làm việc gì... Là việc liên quan máy tính. Đúng không?”
Cô lại lắc đầu, có vẻ vẫn chưa muốn mở miệng.
“Ngân hàng? Không phải hả? Thế có khi nào cô làm ở đại học không?”
“... Trông tôi giống vậy lắm hả?”
Giờ hắn mới được nghe giọng người đàn bà. Chất giọng trong trẻo lạnh lùng y như hắn hình dung.
“Trông cô có vẻ cần cù. Tôi nghĩ chưa tới chăng?... Tôi thua. Cô làm nghề gì vậy?”
“... Tôi làm y tá.”
Minoru thấy lựa chọn của mình càng được củng cố. Y tá! Đây chính xác là nghề dành cho kiểu đàn bà có khí chất thanh thoát như đá cẩm thạch mà hắn mong đợi. Người đàn bà với dòng máu nóng giấu mình dưới lớp áo trắng, bình thản nhìn thi thể người bị cắt xẻ với đôi mắt lạnh băng. Người đàn bà này hẳn sẽ ngoan ngoãn đón nhận sự“âu yếm” của hắn mà không làm ồn hay làm loạn.
Minoru tiếp tục nói, không để đối phương nhận thấy sự hưng phấn của mình, “Y tá à? Nghe nói nghề này vất vả, lại hay thiếu nhân lực.”
“... Đúng vậy. À, tôi đi đây một lát nhé.”
Hắn chưa kịp hỏi thì người đàn bà đã tuột khỏi ghế, băng ngang quán biến vào bên trong. Cô ta đi vội vàng như bỏ chạy, nhưng hắn nhận ra hướng đến hằn là toilet. Chẳng còn cách nào, hắn đành nhấm nháp ly rượu pha, ngồi chờ khoảng năm phút thì người đàn bà quay lại. Hình như cô sửa lại lớp trang điểm. Không biết tác dụng đến đâu nhưng trông nét mặt cũng tươi tắn hơn, không còn cắm mặt xuống mà đi, và bước chân cũng trở lại tốc độ bình thường.
Cô ngồi xuống, cầm lấy ly martini của mình uống cạn, quả ô liu còn sót lại thì cầm giữa các ngón tay.
“... Anh là Gamo nhỉ. Anh bảo anh đang suy sụp phải không. Tại sao lại nên nỗi thế?”
Minoru mừng rơn vì người đàn bà dường như đã quyết định trò chuyện cùng hắn. Cô ta ngắm nhìn quả ô liu một lát thì bỏ tõm vào miệng.
“Chỉ là do thất tình thôi. Cô có muốn nghe chuyện như thế không?”
“Vâng, nếu được,” cô nhìn hắn, gật đầu.
“Thế à? Chuyện rất thường gặp thôi... Rằng là, có một cô gái. Tôi gặp em vào mùa thu năm ngoái. Tôi yêu em đến mức chẳng ai tưởng nổi. Và chúng tôi, nói ra ngại quá, đã yêu nhau đậm sâu...” Hắn nhớ lại cuộc ái ân vượt trên tình dục với nàng, Sachiko hoặc Erika. Giờ nhớ lại, nước mắt hắn chực tuôn rơi. Tình yêu đẹp đến đau đớn đã qua đời.
“Tại sao hai người chia tay?”
Minoru bối rối, cân nhắc xem có nên nói là do bạn tình đã chết hay không. Cuối cùng hắn chọn không nói.
“.. Tôi chẳng rõ vì sao. Tóm lại em đã trở nên lạnh nhạt.”
Lạnh nhạt. Đúng như vậy. Nàng thành ra lạnh ngắt và thối rữa đi.
“Thế à...” Người đàn bà thì thầm rồi ngồi lặng, nhìn trân trân vào quầy, dáng vẻ trầm tư.
Minoru tiếp tục bộc bạch ruột gan. Dù rằng bất cẩn là sẽ tuôn ra điều cấm kị, nhưng hắn không kìm lại được.
“Tôi biết là mình nên bỏ cuộc, nhưng tôi sợ không chịu nổi. Chẳng rõ tôi còn yêu ai đến mức ấy được nữa không. Biết đâu... biết đâu đó lại là tình yêu duy nhất trong đời...”
“Biết đâu như thế lại hay...” Người đàn bà thì thào yếu ớt, gần như không thành tiếng, có vẻ chẳng phải nói với hắn.
Hai người uống cạn ly rượu mới được rót đầy, rồi lại rót, rồi lại uống cạn. Chẳng mất nhiều thời gian để nghe hết nỗi trăn trở của người đàn bà. Hắn liếm rượu rất từ từ, đợi đá tan để mực chất lỏng hạ xuống như thể đã uống, chứ thật ra uống còn chưa bằng một nửa của cô.
Cô kể về cuộc hôn nhân kết thúc bi thảm, những tháng ngày không thể tin nổi đàn ông, rồi lòng ngưỡng mộ với người đàn ông hơn cô đến ba chục tuổi...
Câu chuyện chán ngắt nhưng Minoru giả vờ nghiêm túc lắng nghe. Hắn chỉ cần hiểu là người đàn bà đang cảm thấy không hạnh phúc, thế là đủ.
Làm sao người đàn bà tuyệt vời nhường này lại có thể cảm thấy bất hạnh. Chính là nàng... nàng xứng đáng để hắn yêu thương. Chính nàng, sẽ làm tình yêu của hắn đủ đây.
Người đàn bà lại nhòa lệ, bất chấp nguy cơ hỏng lớp trang điểm vừa dặm lại. Đồng đồ đã chỉ qua 12 rưỡi đêm.
“Chúng ta đi thôi,” nói đoạn, Minoru bâng quơ nắm tay vào cùi chỏ người đàn bà, cô ta ngoan ngoãn đứng dậy.
Minoru trả tiền cho hai người. Hắn kéo cô cùng leo lên cầu thang chật hẹp để ra bên ngoài. Trời lác đác tuyết rơi. Người đàn bà như thể sắp ngủ gục, chẳng rõ có phải vì lạnh mà cứ níu chặt lấy hắn. Va chạm với thân thể đầy đặn, Minoru cương lên đến khó đi, và một lần nữa nhận thức rõ rằng đây là cơ thể đàn bà trưởng thành, điều không có ở Sachiko hay Erika.
“...Không chịu... Cho tôi... uống thêm..”
Rõ là người lớn nhưng thế nào mà lại phụng phịu như đứa trẻ.
“Biết rồi biết rồi. Để tôi đưa cô đi uống,” Minoru nói thế, nhưng tất nhiên hắn chẳng định lãng phí thời gian quán xá nào nữa. Hắn muốn về trước khi cả nhà hắn thức dậy, nên chỉ còn chút ít thời gian để yêu cô ta mà thôi.
Minoru muốn bắt taxi, mà cứ dừng chiếc nào là thấy treo biển “Đang đón khách [30E] ”. Không mong tìm được xe.
Hắn đỡ người đàn bà đi loạng choạng, khi tìm thấy khách sạn ở Aoyama là lúc cả vai lẫn tóc hai người đều phủ tuyết trắng xóa. Hắn đã lo cái lạnh sẽ làm người đàn bà tỉnh rượu, nhưng cô ta vẫn cứ nhắm tịt mắt dù khuôn mặt tỏ ra đau đớn.
Tay phải hắn đỡ người đàn bà, vai trái đeo chiếc cặp chứa máy quay phim. Vào phòng, hắn được giải thoát khỏi cả hai thứ lúc đó đã bắt đầu nặng nề, giống như cân nặng cơ thể cũng nhẹ đi vậy.
Người đàn bà nằm nghiêng, người gập vuông trên giường. Nước mắt và nước chảy từ tóc xuống khiến cho lớp trang điểm của cô lem luốc trông đến là xấu xí, cô nhíu mày đau khổ và ngáy khẽ.
Minoru đem khăn từ phòng tắm ra để lau tóc mình, sau đó lau tóc cho cô ta.
Hắn mở cặp lấy máy quay cùng giá ba chân mới mua dành riêng cho dịp này, đặt cạnh chân giường, nhìn vào ống ngắm. Hắn căn chỉnh sao cho máy thu được toàn bộ giường, bóc bọc nhựa lấy băng rồi nhét vào máy quay. Cuốn băng có độ dài hai tiếng. Thế là đủ. Hắn nhấn công tắc thu hình. Bọc nhựa thì quăng vào thùng rác.
Minoru lại nhìn qua ống ngắm và thấy người đàn bà đang vật vã trở mình trong giấc ngủ.
“Đẹp lắm.”
Hắn vừa ngắm vừa lột áo len và cởi nút sơ mi của mình ra. Hắn rời khỏi máy quay, mặc độc quần dài đi lại phía giường. Đến lúc hành động rồi. Trong đầu chợt hiện lên ý nghĩ điên rồ muốn xem trực tiếp những gì mình làm chứ không phải để sau nữa.
Đôi giày mềm gót thấp nằm lăn lóc trên thảm, có lẽ do cô ta hất ra trong vô thức. Minoru lột áo khoác cô ta ra, lật ngửa cô ta lên rồi tháo cúc áo vest, tiếp đến cởi nút áo blouse.
Hắn đỡ thân trên của người đàn bà để lột áo vest và áo blouse ra.
"Ưm...”
Người đàn bà cựa quậy kêu thành tiếng, khiến hắn tưởng là cô chống cự nhưng ngược lại, chính cô còn tự rút tay khỏi tay áo.
Nàng đang chờ đợi. Nàng đang đợi ta yêu.
Chiếc áo ngực hồng be bao lấy khối thịt trắng trẻo, chật ních như muốn nứt. Minoru gỡ móc áo trước ngực để lộ đôi gò bồng đảo, người đàn bà thở ra như thể nhẹ nhõm lắm.
Minoru lén liếc ngang nhìn máy quay rồi mân mê ngực cô ở góc quay rõ nhất.
“Không.”
Người đàn bà thì thầm nhưng không gạt tay hắn đi, có lẽ chỉ là nói mớ.
Kế tiếp, Minoru kéo khóa váy xuống và lột thẳng ra. Chiếc quần lót trắng lấp ló dưới lớp quần tất màu nâu trong suốt. Hắn muốn xé toạc luôn để giải thoát cho thân dưới đã căng cứng, nhưng hắn cố gắng tự chủ. Có ống kính máy quay nữa kìa. Làm qua loa thì sau này xem lại chán lắm.
Đầu tiên, hắn từ tốn cuộn cạp quần tất xuống. Khi cặp đùi trắng nõn hiện ra, nước mắt hắn bất giác tuôn rơi. Đó là vì hắn nhớ lại Sachiko và Erika, hai người hắn từng yêu chiều.
Giá mà có người con gái nào bị giết bao lần vẫn chẳng chết. Như thế thì hắn mới yêu được lâu dài.
Ý nghĩ phi lý ấy hiện lên trong đầu Minoru, nhưng hắn xua đi ngay để tập trung vào tấm thân quyến rũ trước mắt hắn lúc này.
Quần tất đã cởi, người đàn bà chỉ còn mặc độc áo lót và quần lót. Tuy nhiên, cô vẫn không mở mắt, chờ đợi hắn yêu.
Minoru một lần nữa lại gần máy quay chỉnh ống ngắm, nhích một chút, rồi phóng to lên, suy nghĩ tìm xem góc nào đẹp để ngắm nàng. Rốt cuộc hắn chọn vị trí gần giường hơn chút nữa để quay trọn nàng từ khoảng cách khá gần bên trên.
Hắn vừa cởi quần lót người đàn bà, vừa chú ý không chắn máy quay. Người đàn bà thở đều đặn, chẳng biết trời trăng gì. Minoru tháo máy ảnh khỏi giá ba chân, để cuộn băng từ thâu trọn như liếm láp tấm thân lõa lồ. Khuôn mặt bình yên ngủ. Từ vai xuống ngực. Phần bụng đã hơi ngấn mỡ. Vùng kín thẫm màu. Hắn với một tay tách đôi chân duỗi thẳng ra, nhưng vừa thả tay là đùi khép lại luôn.
Hắn đâm bực. Giá có hai mình thì hắn có thể vừa yêu vừa quay phim rồi.
Nhưng giờ hắn đã quyết định chuyên tâm yêu, nên trả máy quay về kệ.
Minoru tháo thắt lưng, cởi quần dài và quần đùi cùng lúc, rồi vòng thắt lưng quanh cổ người đàn bà, nhưng chưa định giết cô ta.
Chỉ còn độc đôi tất, hắn nằm đè lên người đàn bà, miệng mơn trớn nhũ hoa, tay trái bóp ngực còn tay phải nhẹ nhàng mơn trớn âm hộ cô ta.
“...Đừng... đừng…” Người đàn bà nhíu mày và chầm chậm lắc đầu, nhưng Minoru chẳng rõ cô nhận thức được bao nhiêu.
"Anh... Higuchi...”
Là tên người đàn ông nàng thương nhớ à. Người đàn bà tội nghiệp. Để anh giúp em quên gã đi.
Minoru sực nhớ quên bật nhạc nền, nên lôi máy nghe đĩa CD khỏi cặp và đeo tai nghe vào. Hắn đeo một bên tại cho người đàn bà rồi nhấn nút Play, lại trườn lên người cô và cố gắng vào trong dù cô chưa được ướt.
Âm lượng có lẽ quá lớn, hoặc do cơn đau khi giao hoan nên người đàn bà hé mắt và hốt hoảng nhìn lên Minoru đang trần truồng.
Hắn mỉm cười nói, “Anh yêu em.”
Người đàn bà hốt hoảng ôm ngực, cựa quậy tìm cách thoát khỏi Minoru đang ở giữa hai chân cô.
“Không phải ngại. Này, em nghe thử xem. Bài hát có hay không? Ta cùng yêu nhau nhé.”
“Không! Không!”
Người đàn bà bắt đầu la hét và giãy giụa, nên Minoru biết rằng không thể đợi thêm được nữa. Hắn cầm hai đầu thắt lưng đang quấn quanh cổ cô ta. Có lẽ đã linh cảm được, cô ta giãy đành đạch, cào xé tay hai tay hắn.
Minoru siết chặt thắt lưng, đồng thời vào sâu thêm bên trong cô ta, có cảm giác mình giống y như cao bồi cưỡi ngựa hoang vậy.
Người đàn bà rên lên như quái vật rồi mất giọng, chỉ còn âm thanh khằng khặc như mèo kêu trong họng. Tuy nhiên, cô ta vẫn dai dẳng chống cự. Cô đẩy hắn bằng toàn thân, cào tay hắn, lắc mạnh đầu với đôi mắt mở toang.
Toàn thân cô bắt đầu co giật. Lớp thịt bao bọc dương vật hắn co rồi giãn, lặp đi lặp lại khiến hắn phóng tinh không ngừng.
Hai người co giật thêm nhiều lần nữa và sau rốt im lặng cùng lúc. Cùng lúc. Minoru tin rằng đây chính là cơn cực khoái đỉnh cao. Hắn chôn mặt mình vào ngực cô, đắm mình trong dư âm giây lát.
Có mùi chất thải bốc lên. Hắn rút mình ra, nhìn vào giữa đùi thì thấy người đàn bà không chỉ đi tiểu mà có phân mềm chảy trên drap giường, hình như vì hậu môn giãn nở. Cứ để thế thì hắn cũng ngại yêu tiếp. Hắn đem một cuộn giấy vệ sinh trong toilet ra, cẩn thận chùi hậu môn của người đàn bà, vo tròn tấm drap giường bẩn bỏ vào bồn tắm.
Có là thứ tiết ra từ thân thể người đàn bà yêu thương đi nữa thì phân vẫn là phân. Có kẻ bệnh hoạn thích những thứ thế này nhưng ta thì khác. Minoru vừa nghĩ vừa đợi mùi thối nồng nặc dịu bớt.
Trong lúc tạo nhiều tư thế cho thi thể và ngắm nghía qua ống kính, cơn ham muốn lại trỗi lên. Minoru gắn máy quay ở một góc khác và làm tình với cái xác lạnh ngắt lần nữa.
Hắn ngồi trên giường, mặt hướng về máy quay, đỡ người đàn bà quỳ lên bằng đầu gối cô và làm từ đằng sau. Cuốn phim này chắc chắn sẽ trở thành báu vật của hắn.
Cuối cùng, khi băng hết cũng là lúc hắn nhận ra thời gian dài đã trôi qua. Sắp 3 rưỡi sáng. Hắn phải về nhà.
Minoru lôi con dao quấn trong khăn cất dưới đáy cặp ra. Lần này là một con dao chặt thịt mới. Lấy xong hai bầu ngực, hắn cẩn thận cho vào túi nhựa đen mang theo từ bếp nhà mình. Hắn buộc phải sử dụng cách này cho đến khi tìm ra cách ưu việt hơn để đem người yêu thương về nhà.
Lúc này, chất dịch trắng dưới háng người đàn bà đập vào mắt hắn. Chính là tinh dịch của hắn chảy ra từ bên trong cái xác.
Hắn đã quên mang bao. Để lại dấu vết tinh dịch thật là thất sách. Thời Erika thì cô ả là người đem bao cao su.
Minoru vốn chẳng quan tâm đến tóc hay vân tay sót lại hiện trường, nhưng hắn linh tính để lại tinh dịch là điều không hay. Dùng khăn giấy lau từ bên trong liệu có hết không? Có sót lại trong nếp thịt không? Giám định của cảnh sát có giỏi đến mức tìm ra nó không?
Đột ngột, một ý tưởng tuyệt vời nảy ra khiến Minoru phải buột lên thành tiếng.
Sao ta không mang cả nó về luôn nhỉ?
Tại sao lẽ tất nhiên, giản đơn đến vậy mà không nghĩ ra, chính Minoru cũng thấy khó hiểu.
Cảm giác thật khó tả. Nếu người đàn bà còn sống thì biết đâu một sinh linh mới sẽ chào đời từ dòng dịch trắng này. Nhưng Minoru đã giết cô ta và sắp mang tất cả nguồn sống đi.
Đây là sự báng bổ sinh mệnh ư? Có lẽ vậy. Nhưng dùng biện pháp bảo vệ khi hưởng lạc chẳng phải cũng là một kiểu báng bổ sinh mệnh đấy sao. Nếu tình yêu là mục đích tối thượng của loài người thì hi sinh gì cũng xứng đáng. Làm sao mà thứ sinh mệnh chỉ có tuổi thọ mấy chục năm lại giá trị bằng tình yêu này cho được.
Minoru lẩm bẩm hát.
Tôi vẫn khao khát một tình yêu
Dẫu nó có biến thành gì đi nữa
Đúng thế. Chính là thế.
Hắn bỏ tất cả vào một túi nhựa, buộc chặt miệng túi và đứng dậy chuẩn bị đi. Hắn rửa hai tay cùng con dao nhớp nháp, mặc lại đồ, gấp gọn giá đỡ ba chân, xếp chung trong cặp với máy quay. Con dao bọc trong khăn tắm và đặt bên trên máy quay phim cùng với túi nhựa chứa “nàng”. Máy nghe đĩa để chế độ lặp nên đã hết pin tự lúc nào. Minoru tự dặn lòng lần sau sẽ đem sạc đi. Còn xác người đàn bà hắn chẳng thèm để mắt đến.
Khi đi cũng chẳng buồn ngoái lại nhìn.
Ngoài trời lạnh cóng như băng, hắn không hề bận tâm. May mắn thay, hắn bắt được taxi ngay và về đến nhà trước 5 giờ sáng.
Vào tới phòng, hắn mở túi ra để đảm bảo “nàng” vẫn bình yên vô sự. Hôm nay chẳng còn thì giờ để yêu nữa. Hắn lén lấy nước nóng trong bồn rửa lại và cho tất cả vào hai túi nhựa, buộc chặt, đem chôn trong vườn. Còn cái túi dùng để đem về thì hắn nhét vào thùng rác trong bếp.
Cuốn phim cũng nên cất vào đâu đó. Sau khi suy nghĩ, hắn quyết định để trong chiếc cặp mình thường mang theo ra ngoài. Tạm thời thế là ổn.
Xong xuôi tất cả, Minoru mới yên tâm ngủ. Sắp 6 rưỡi sáng ngày 4 tháng Hai rồi. Hôm nay phải lên trường nên chẳng còn nhiều thời gian để ngủ.
Masako chết điếng người khi xem tin tức.
Lúc đó là 6 giờ tối ngày 4 tháng Ba, chỉ có bà và Minoru ở nhà. Minoru thì rúc vào phòng riêng nên chỉ có bà ở phòng khách.
“... Chiều hôm nay, danh tính của thi thể phát hiện tại khách sạn quận Naka, thành phố Yokohama đã được xác định, đó là cô Tadokoro Maki, nhân viên văn phòng 24 tuổi sống ở thành phố Mitaka. Một phần thi thể đã bị cắt đi, và từ phương pháp gây án thì cảnh sát tỉnh Kanagawa cho rằng án mạng liên quan đến vụ giết người hàng loạt xảy ra ở thủ đô... Tin tiếp theo, xin được phép giới thiệu quý vị và các bạn một loại búp bê Hina khác với loại thông thường…”
Masako có cảm giác máu trong đầu tuột hết xuống, tầm nhìn mờ nhiễu như cái ti vi cũ rồi cuối cùng cả thế giới chìm trong bóng tối. Chỉ còn tiếng tim đập thình thịch. Tất cả quang cảnh, mùi hương mà bà muốn quên đi đều sống lại trong bóng tối ấy.
Thằng bé đêm qua không về nhà. Thằng bé đêm qua không về.
Thì liên quan gì. Làm sao liên quan được.
Masako quay mặt liếc về phía phòng con trai mình.
Chẳng liên quan gì. Tokyo đây bọn con trai không về nhà đêm qua. Thỉnh thoảng nó không về thì đã sao. Chẳng có ý nghĩa gì. Sinh viên thì cũng có lúc không về nhà chứ. Thi cử xong cùng bạn bè uống quên trời quên đất chẳng hạn.
Kì thi đã kết thúc từ ba tuần trước, gần đây con bà dường như không giữ liên lạc với bạn bè nào. 10 giờ sáng nay nó về thì chẳng có mùi gì như cồn.
Masako muốn xua những thông tin này ra khỏi đầu nhưng không thể.
Nhìn chung con trai không phải đứa hảo rượu lắm, đi ăn uống giữa sinh viên với nhau cũng sẽ rút lui sớm. Nó ít bạn bè nên đồng nghĩa với việc không có lý do để ngủ ngoài.
Sáng nay trở về, thằng bé lảng tránh, không muốn nhìn mặt bà. Có bạn gái rồi à? Nó đã ngủ lại khách sạn với bạn gái? Nên mới khó chịu không muốn ai nhìn mặt mình?
Thế nhưng ý nghĩ gần như hi vọng ấy lại nhắc bà nhớ về vụ giết người hàng loạt tại khách sạn. Masako đã tránh không xem tin tức về vụ ấy, nhưng vẫn nắm được thông tin ở mức độ nhất định, nhờ chương trình tổng hợp buổi sáng và trưa hoặc từ tiêu đề báo chí hằng tuần mà chồng mua về.
Đó là việc hai nạn nhân không có điểm nào chung. Người thứ nhất chỉ bị xẻo ngực nhưng người thứ hai còn bị gây tổn thương vùng kín nữa. Theo thông tin công bố gần đây thì ở thùng rác hiện trường vụ thứ hai có bọc nhựa của cuốn băng 8mm. Khi cảnh sát công bố, cả báo chí lẫn ti vi đều nhan nhản phát đi phát lại cái tin gây sốc đó.
Kiểu như “Ác mộng tái diễn”, “Sát nhân ghi hình cảnh phạm tội!”, “Sát nhân là kẻ cuồng phim?”...
Băng phim 8mm.
Bà chẳng biết mấy vụ như giết hàng loạt bé gái thì hung thủ sử dụng băng VHS hay 8mm, nhưng gần đây loại băng 8mm cũng tương đối thịnh hành chứ không phải hiếm. Nhà có máy quay 8mm thật, nhưng con trai không dùng nhiều đến mức gọi là cuồng, còn video thông thường thì bà không thấy nó xem nhiều đến mức bất thường.
Không phải. Không phải con tôi. Dứt khoát thủ phạm là gã nào khác bắt chước kẻ giết bé gái ngày xưa thôi. Những kẻ giao tiếp xã hội kém, chỉ đắm chìm trong sở thích riêng, phòng ốc đầy nhóc truyện tranh hay phim ảnh đồi trụy... Những gã như thế mới là tội phạm. Chỉ là lần này đối tượng tình dục không phải bé gái mà là cô gái.
Dù sao thì, nếu hỏi tại sao sáng con mới về, hẳn nó sẽ khó mở lời nếu quả thật qua đêm cùng bạn gái. Bà mà không lộ vẻ giận, biết đâu nó sẽ thổ lộ chăng. Rồi bà sẽ bảo con hôm nào dắt bạn gái về chơi. Dù không thấy ưng, nhưng miễn không phải loại gái đi đêm thì bà sẽ không phàn nàn. Chắc gì hai đứa sẽ cưới nhau, nên chỉ cần con thấy được thì bà sẽ không xen vào.
Không, mình phải tin thằng bé. Chắc chắn nó sẽ chọn một cô gái tuyệt vời chứ.