Chương 7
Ra đời sau họ là người con út Kronos mưu mô nham hiểm ,
Kẻ đáng sợ nhất trong những người con
Hắn căm hận người cha cường tráng của mình [31E] .
❖ ❖ ❖
“Đầu tiên, chúng ta cần sắp xếp lại ngày giờ, hiện trường của ba vụ án.”
Higuchi nói, sau khi gọi xong đồ uống và rút tờ khăn giấy có sẵn trên bàn lên.
Vì bất ngờ trước tin tức về vụ án thứ ba mà cô gái đã gọi điện hẹn Higuchi ra quán nước gần căn hộ của ông.
Giờ là 8 giờ tối 4 tháng Ba.
Kaoru không vận bộ vest xám hôm nọ mà mặc áo len với jeans đen, mái tóc cắt ngắn quá có khiến Higuchi nhớ đến cô chị.
Đêm thứ Bảy 4/1, Kabuki-cho, Shinjuku.
Đêm thứ Hai 3/2, Aoyama (Roppongi?).
Đêm thứ Ba 3/3, gần lối ra vào đường cao tốc ở Honmoku, Yokohama.
“Chúng ta chỉ có ba dữ liệu này, không tìm thấy quy luật nào ở đây. Chúng ta không có lực lượng để huy động, vẫn nên nghiên cứu các dữ liệu này để tìm ra địa điểm và thời gian hung thủ có nhiều khả năng xuất hiện thì hơn. Cô có nghĩ ra gì không?" Higuchi hỏi với ý định thử ý chí cùng năng lực của Kaoru.
Có lẽ hơi ngạc nhiên, cô gái im lặng nhìn chằm chằm tấm khăn giấy một lúc, rồi trả lời.
“Đầu tiên, thời gian gây án cách nhau khoảng một tháng phải không ạ. Địa điểm thì tản mát, ngày cũng không cố định. Vụ đầu tiên là vào năm mới nên xem như trường hợp đặc biệt, các vụ còn lại đều rơi vào ngày thường.
Không tệ. Mặc dù giới trẻ ngày càng nhiều đứa chẳng biết độc lập suy nghĩ, nhưng Kaoru lại có thể trình bày rõ ràng một suy nghĩ đơn giản khiến Higuchi cảm thấy ấn tượng.
Tuy nhiên, ông chỉ gật đầu và hỏi thêm, “Thế cô nghĩ hung thủ hành động thế nào, tìm nạn nhân ra sao?”
“Điển hình là chị tôi thì... không thể tin hung thủ là người quen của chị nên tôi nghĩ, hắn tình cờ bắt gặp nạn nhân trong đêm ở khu phố mua sắm mà thôi...” Kaoru ngập ngừng. Dễ thấy cô không đủ tự tin, lại còn sợ khi phải nhớ về chuyện chị mình.
“Kể cả vụ án hôm qua sao?”
“... Tôi không biết,” Kaoru thành thật trả lời.
Higuchi quyết định dẫn dắt suy luận một chút, “Cô nghĩ hung thủ tìm thấy nạn nhân ở đâu, làm thế nào và tại sao lại đi đến Yokohama?”
Kaoru suy nghĩ giây lát rồi ngẩng mặt lên nói, “Hắn đón nạn nhân bằng xe hơi phải không ạ? Giả vờ cho nạn nhân quá giang!”
Higuchi gật đầu. Cô gái đã đi đến cùng một kết luận như Higuchi. Ông biết không phải vì thế mà điều đó trở thành sự thật, nhưng có được sự xác nhận của cô quả là quan trọng.
“Tôi cũng nghĩ vậy. Có nhiều kẻ đi xe hơi lại gần dòng người xếp hàng dài ở bến đón taxi để tán gái. Và cũng có nhiều vụ mà các cô gái trẻ gặp chuyện không may vì leo lên xe chúng. Tuy nhiên, sau khi chờ suốt một tiếng mà chỉ lèo tèo vài chiếc taxi đến trong khi có cả chục người xếp chờ phía trước mình thì việc một người đàn ông trông hiền lành, đi xe sang, bảo cho quá giang cũng làm biết bao chị em mừng rỡ leo lên ngay. Nếu chị cô không đề phòng, tức là hung thủ thoạt trông thuộc loại gia giáo, vô hại. Có lẽ là một gã điển trai...”
“Nếu... nếu thế thì hai vụ trước cũng.”
“Không. Các vụ trước thì khác. Bởi hung thủ chỉ mới dùng xe hơi từ vụ thứ ba. Lý do thì tôi không rõ nhưng có lẽ hắn cố tình muốn gây án ở khu vực khác hòng đánh lạc hướng cảnh sát. Thế thì hắn là kiểu tội phạm tri thức đây.”
Cà phê họ gọi được đưa đến. Higuchi nắm nát khăn giấy trong tay. Hai người im lặng chờ cô phục vụ đi khỏi.
“Thế...” Kaoru lên tiếng trước.
“Sao?”
“Tôi... chúng ta nên đi đâu?”
Đúng. Đây mới là vấn đề. Nếu có ít nhất hai nhóm thì có thể cùng lúc bao quát cả Shinjuku và Roppongi, nhưng cũng chưa đủ. Higuchi chưa quyết định được cụ thể phải làm gì. Ông mong sẽ nhận ra vài điều nhờ trao đổi với cô gái.
“... Đi hỏi thăm thì sẽ biết thôi, nhưng tôi đoán hôm qua nạn nhân bị đón ở Shinjuku. Bởi vì nhà cô ấy ở Mitaka mà. Tôi nghĩ cô ấy lỡ mất trạm cuối tuyến Chuo nên phải xếp hàng ở bến đợi taxi. Hàng người xếp dài vô cùng. Hung thủ đón cô ấy ở đó, rủ rê đi Bay Bridge ở Yokohama rồi vào khách sạn ở Honmoku.”
“Tóm lại là Shinjuku có khả năng cao hơn, đúng không ạ?” Kaoru hỏi lại để xác nhận.
“... Cũng khó nói. Bởi vì lần đầu gây án là ở Shinjuku, có lẽ hung thủ sẽ muốn tránh nơi đó ở lần tiếp theo và chọn Roppongi để tìm con mồi mới. Nếu vụ thứ ba xảy ra ở Shinjuku thì có khả năng vụ thứ tư sẽ đổi chỗ. Hay là hung thủ có suy nghĩ hoàn toàn khác. Chưa biết chừng hắn sống hay làm việc gì mà thứ Hai phải đến Roppongi, thứ Ba thì đi Shinjuku. Thế rồi bắt gặp cô gái nào vừa mắt thì ra tay.”
“Làm việc... Hung thủ là người đi làm bình thường à?” Kaoru xoáy vào điểm này.
“Có khả năng là nhân viên. Nếu thế thì hẳn là người tương đối tự do về mặt thời gian, chuyên môn làm việc bên ngoài chẳng hạn. Sau hôm gây án vẫn là ngày thường, nhưng đêm hắn vẫn lái xe dạo quanh và dẫn đàn bà vào khách sạn đến khuya thì công việc buổi sáng hẳn không mấy áp lực, suy ra cũng không có tăng ca tối. Hắn tự kinh doanh, hoặc là.” Higuchi ngưng ngang, cảm thấy suy đoán của mình khá hàm hồ.
“Hoặc là sao ạ?”
Nghe Kaoru hỏi dồn, Higuchi quyết định nói luôn.
“Có thể hắn là sinh viên.”
Quả nhiên, cô gái sửng sốt. Higuchi nói tiếp trước khi cô kịp cất tiếng.
“... Tôi đoán hung thủ tầm ngoài hai mươi. Có lớn hơn nữa cũng chỉ đến ba mươi lăm. Giả sử nạn nhân thứ ba bị một chiếc xe hơi rước đi, đúng như ban nãy suy luận, thì tôi thấy hắn phải ở độ tuổi đó. Quanh Bay Bridge có nhiều tụ điểm vui chơi của giới trẻ. Không phải sinh viên thì cũng là thành phần chưa có công việc tử tế, suốt ngày lang thang ở đấy. Tức là loại...”
“Freeter? Có thể đúng.”
Freeter là từ chỉ đám người chơi đến khi rỗng túi, hết tiền thì lại đi làm thêm. Tên gọi tầm thường cho một lũ người cũng tầm thường. Do tình hình kinh tế thuận buồm xuôi gió mấy năm nay nên những kẻ lông bông ấy vẫn tồn tại được, không hiểu chúng đã từng tự hỏi mình sẽ ra sao nếu suy thoái kinh tế, ngay nhân viên chính thức còn bị sa thải, muốn làm mà chẳng có chỗ để làm chưa?
Chắc là chưa. Hắn chẳng biết tầm quan trọng của việc làm, cũng như tầm quan trọng của mạng sống. Do đó mới đang tâm cướp đi sinh mạng đồng loại. Cả kẻ giết bé gái ngày xưa cũng không phải dân làm ăn tử tế gì. Đủ đầy từ nhỏ, chưa kiếm tiền đã có xe sang để lái đi long nhong. Chưa được dạy dỗ những điều quan trọng đã lớn lên làm người. Hạng này hễ cáu bẳn hay căng thẳng là sẽ quay ra tấn công phụ nữ, hành hạ kẻ vô gia cư. Chẳng may gây chết người thì chúng cũng chẳng dằn vặt gì, vì hoàn toàn không thấu hiểu ý nghĩa của sinh mạng.
Higuchi ngắt dòng suy tưởng, nhìn chằm chằm vào Kaoru.
“Từ đó, tôi nghĩ rằng phương pháp khả thi nhất là đâu tiên, hắn sẽ đến Roppongi vào thứ Hai hằng tuần, những ngày khác thì đến săn ở Shinjuku, Shibuya, Roppongi.. các nơi giới trẻ hay tụ tập. Cô Kaoru. Tiếp theo tùy thuộc vào cô. Cô còn đi làm nên đâu phải ngày nào cũng đi được...”
“Tôi xin nghỉ làm rồi,” Kaoru nói ngay không chút lưỡng lự.
“Nghỉ... làm rồi? Tại sao lại thế?” Higuchi ngỡ ngàng hỏi.
“Tất nhiên là để làm việc này rồi. Hiện tại với tôi, việc tìm ra hung thủ giết chị quan trọng hơn. Cho nên, chỉ cần ông Higuchi đồng ý thì tôi định ngày nào cũng sẽ chinh chiến.”
Trong đôi mắt cô gái khi trả lời câu ấy, Higuchi không thấy gợn chút mây mù nào. Bằng cách hành động, cảm xúc trong cô đã bắt đầu vượt qua cả nỗi dằn vặt rồi sao?
Higuchi cũng nhận ra, ý chí sinh tồn những tưởng đã mất từ lâu nay đang quay lại với mình.
Nỗi bất lực suốt bao nhiêu tháng ngày, cơn cuồng nộ không nơi trút, tâm trạng trống trải... Mình chỉ có thể làm dịu những cảm giác ấy bằng công việc thông thường là truy bắt tội phạm hay sao? Mình chưa từng cảm thấy thế, nhưng mình vẫn còn là một thanh tra và thói quen đã ngấm vào máu thịt thì đến chết cũng không quên.
Higuchi toan nói “Sao lại quyết định vội vã...” nhưng lại thôi. Nếu đã làm thì dứt khoát làm cho ra trò, không được nửa vời. Cô gái không định điều tra ngoài giờ làm việc có lẽ lại hay.
“Được rồi. Chúng ta đừng hấp tấp làm từ mai. Nhìn khoảng cách giữa những lần gây án của hắn trước giờ đủ thấy, hung thủ chưa thể ra đường ngay được. Thay vì lãng phí thời gian biết trước là vô ích, ta nên thu thập thông tin thì hay hơn.”
“Bất kể việc gì, ông cứ giao phó.”
Higuchi gật đầu. Ông biết cô gái nói rất thật lòng.
Hôm sau là ngày 5 tháng Ba. Higuchi quyết định tấn công từ vị trí hung thủ không để ý nhất. Ông cùng Kaoru đi thăm một giáo sư đại học thuộc Khoa Thần kinh từng hỗ trợ giám định thần kinh nhiều lần thời ông còn làm thanh tra. Hỏi thăm thì biết, trường đang trong thời gian nghỉ, giáo sư thì miệt mài ở phòng nghiên cứu. Giáo sư này tên là Takeda Makoto, am hiểu tâm lý học tội phạm và chỉ dẫn Higuchi khá nhiều thời ông còn đi làm. Họ gần như đồng trang lứa, có lẽ giáo sư cũng sắp đến tuổi về hưu. Higuchi vừa nghĩ vừa bước vào phòng nghiên cứu. Căn phòng đượm mùi sách cũ, nắng chiều mùa xuân rọi vào, đổ bóng ngoằn ngoèo của khung cửa xuống sàn nhà và sofa.
“Thanh tra Higuchi. Đã lâu không gặp.” Giáo sư Takeda mời hai vị khách an tọa trên sofa bọc nhựa, mắt ánh lên rạng rỡ sau tròng kính. Ông mặc áo len cổ lọ với quần vải tuýt, khoác jacket kẻ sọc dọc màu nâu. Cũng lớn tuổi rồi nhưng vì nét mặt như người phương Tây với mái đầu chải chuốt tử tế nên trông rất bảnh. Ngẫm lại mình, Higuchi nghĩ ông phải già hơn thực tế đến cả chục tuổi.
“Anh không có... con gái... nhỉ!” Giáo sư hỏi thăm khi nhìn thấy cô gái đóng bộ vest. “Lẽ nào là nữ thanh tra…”
“Không phải. Cô đây là Shimaki, đang làm công việc như thư kí mà thôi.”
Nghe Higuchi giới thiệu, Kaoru lôi sổ và bút chì bấm ra khỏi cặp như trong cuộc họp và khẽ nhoẻn miệng cười với giáo sư.
“Thư kí à,” giáo sư lặp lại.
“Vâng. Thật ra tôi đang tính viết sách.”
“Sách à,” giáo sư lặp lại như thể lẩn thẩn.
“Vâng. Một cuốn sách giống ghi chép vụ án có thực. Tôi đang mong có thể viết tường tận các vụ án mà tôi từng tham gia. Chưa biết là có được xuất bản hay không nên ông cứ xem như thú vui tuổi già thôi nhé.”
“... Ra thế ra thế. Được đấy. Không, hay đấy. Vụ án nào chiếm chủ yếu?” Có lẽ dự đoán câu chuyện sẽ kéo dài, giáo sư vừa hỏi vừa ngả mình sâu hơn vào sofa.
“Thật ra là tôi quyết định viết về những vụ án lạ thường, bí ẩn. Mà thế thì tôi phải xin thỉnh giáo thầy.”
“Ra thế. Không biết giờ tôi có thể trao đổi cái gì có ích đây.” Giáo sư bỏ mắt kính ra với vẻ vui vui, rút khăn trong túi và bắt đầu lau kính. Ông vui sướng vì có thể trò chuyện về các vụ án bí ẩn. Đó giờ đã bao lần Higuchi từng thấy ông trong điệu bộ này.
“Thầy có biết vụ giết người hàng loạt đang rùm beng ngoài kia không? Nếu được, tôi muốn có một chương viết về vụ ấy ở khúc cuối cuốn sách,” Higuchi cố nói với giọng bâng quơ.
Giáo sư gật gù, “À, vụ đó. Tôi cũng đang hợp tác với cảnh sát. Có vẻ là một vụ thú vị.”
Không ta thán “tồi tệ” hay “bi thảm quá”, mà nhận định “thú vị” đầu tiên, thật đúng là phong cách của một học giả, Higuchi nghĩ.
“Về vụ ấy, thầy có thể cho tôi biết cảm nghĩ của mình được không ạ? Sách tôi có in thì cũng vẫn là chuyện tương lai xa, vả nếu thầy thấy bất tiện thì chúng tôi sẽ không nêu tên thầy.”
“... Không, chuyện đó không thành vấn đề... Đúng rồi. Hình như hôm qua hay hôm kia hắn lại ra tay nhỉ? Tôi chưa được nghe gì về nạn nhân mới, nên chỉ nói những điều tôi từng trao đổi với cảnh sát dựa trên dữ liệu các vụ trước đó thôi nhé, thế có được không?”
“Dạ vâng, mời thầy.”
Giáo sư đeo kính, đặt ngón tay lên môi, suy nghĩ một hồi rồi cất tiếng. Xem chừng ông ta đã quên sạch nguyện vọng viết sách mà Higuchi nói ban đầu và đang run lên sung sướng vì được bàn luận thỏa thuê về chủ đề yêu thích. Chính vì lý do này mà Higuchi chọn ông ta. Chung quy cũng chỉ là một cái cớ bịa đặt nhằm khơi gợi giáo sư tự khai tông tốc ra mà thôi.
“Anh có biết tên sát nhân người Anh tên Christie không?”
Giáo sư chuyển sang giọng điệu giảng dạy học viên. Xưa giờ vẫn vậy, đúng như Higuchi còn nhớ.
“Christie à...? Nếu là Agatha Christie thì tôi biết?”
“Bậy! Là John Reginald Christie. Vào tháng Ba năm 1953, người ta phát hiện trong tường và dưới sàn căn nhà y từng sinh sống có thi thể của bốn phụ nữ, gồm cả vợ y. Khu vườn đằng sau còn có hai bộ xương người. Theo bản lấy lời khai của y, khi vợ vắng nhà, y đưa gái bán dâm vào nhà, siết cổ họ và chôn sau vườn. Tháng Mười hai năm 1952, y dùng quần tất siết cổ vợ mình. Nhiều tuần sau y lại giết gái bán dâm. Mười ngày sau, thêm một nạn nhân. Vào tháng Ba, y giết tiếp một người nữa và bị bắt trong lúc lang thang ở London.”
Giáo sư im lặng một hồi. Hai vị khách nuốt nước miếng dõi theo, không nói chen vào.
“Người ta nhận thấy trong máu gái bán dâm có chứa carbon monoxide và trong âm đạo có tinh dịch. Theo lời khai, Christie đã đưa họ về nhà, chuốc rượu, cho họ nằm ra ghế bành rồi mở vòi chứa khí ga để bên cạnh họ. Khi họ bất tỉnh vì ngộp khí, y siết cổ họ rồi cưỡng dâm. Những người đàn bà đều là gái bán dâm hoặc vợ nên nếu y muốn quan hệ thì đã chẳng cần giết họ làm gì. Do đó, y được cho là người bị bất lực, không thể quan hệ tình dục nếu đối tượng không mất đi ý thức... Thế nào? Có thấy được gợi ý gì không?”
“Hung thủ hiện tại là kẻ bất lực à?”
“Có lẽ đấy. Một kẻ không thể quan hệ với đàn bà còn sống. Tôi đã hỏi kĩ về tình trạng xác chết và quả nhiên là thế. Thiếu nữ hồi tháng Giêng, sau khi bị giết còn bị xâm hại đến mức không chỉ niêm mạc âm đạo mà cả da cũng có dấu vết ma sát đến rách nát. Nạn nhân hồi tháng trước có lẽ cũng chịu thảm cảnh tương tự.”
Higuchi biết Kaoru ở bên cạnh đang ná thở. Ông lén liếc nhìn thì thấy các ngón tay nắm chặt bút chì bấm đã trắng bệch và run run. Báo chí và ti vi đều không cho biết hung thủ đã quan hệ với xác chết. Với những đề tài cấm kị như loạn luân, ái tử thi thì rõ ràng truyền thông sẽ không đả động đến. Chắc Kaoru cũng chưa biết. Ông bắt đầu nghĩ đưa cô gái đến đây là sai lầm.
Tuy nhiên, Kaoru đã lên tiếng, “... Tại sao lại ‘có lẽ cũng chịu’ ạ?”
Giọng cô run run, nhưng có vẻ giáo sư chẳng quan tâm. Ông nhún vai.
“Cô ấy không có âm đạo. Do đó không thể điều tra được là có bị xâm hại hay không.”
Kaoru nấc lên, mặt tái mét đi. Lần này thì giáo sư nhận ra, và nói với vẻ áy náy.
“A, xin lỗi. Cô kích động lắm nhỉ.”
“...Không có... không có... nghĩa là sao ạ?” Kaoru hổn hển hỏi.
“Thôi được rồi, Kaoru. Cô ra ngoài đi. Phần còn lại để tôi hỏi cho,” Higuchi bảo.
Sự thật nạn nhân không còn vùng kín cũng khiến chính ông choáng váng. Ông đã tưởng là nó chỉ bị rạch ra thôi.
“Không! Tôi... tôi có quyền được biết giây phút cuối đời của chị tôi. Tôi phải hỏi cho ra nhẽ. Làm ơn cho tôi ở lại đây.”
“Chị gái à?” Giáo sư chất vấn. Rõ ràng ông rất giỏi nhại lại lời người khác.
“... Cô ấy là... Shimaki Kaoru, em gái của nạn nhân thứ hai, Shimaki Toshiko.”
“Thế thì..” Giáo sư chỉ nói được thế rồi đảo mắt nhìn láo liên. Có vẻ ông đã cạn lời.
“Xin lỗi thầy. Thật ra chính tôi cũng không phải không quen biết nạn nhân. Chúng tôi đã quyết tâm làm những gì có thể và nghĩ đến thầy.”
“Hả,” giáo sư ngẩn người. Trên mặt ông hoàn toàn không phải nỗi tức giận vì biết bị lừa, mà trông giống thương cảm cho Kaoru hơn.
Higuchi nhìn qua nhìn lại giữa giáo sư và Kaoru một lúc, nhận định rằng có thể tiếp tục, nên ông lại hỏi.
“Cụ thể thì, cô Shimaki... nạn nhân thứ hai, đã bị đối xử thế nào, nếu biết mong thầy kể lại. Bởi vì chúng tôi chỉ nắm được những gì truyền thông đưa tin mà thôi.”
Giáo sư lo lắng quan sát Kaoru, nhưng trước cái nhìn cứng rắn của cô gái, ông lại chậm rãi cất tiếng.
“À, cũng như nạn nhân thứ nhất, cô ấy cũng bị xẻo ngực. Cả hai bên. Rồi bị mổ bụng và bị xẻo đi bộ phận sinh dục, không chỉ bộ phận sinh dục ngoài mà cả bộ phận sinh dục trong lẫn buồng trứng cũng bị khoét đi mất. Ngoài ra thì không có vết thương nào đáng kể.”
Lúc nghe tin từ Nomoto, Higuchi đã tưởng tượng xác chết bị đâm nhiều nhát mà đó giờ ông từng chứng kiến bao lần, nhưng lần này ông cảm thấy khác với những lần ấy. Ông biết có hai kẻ giết người từng khai rằng chúng đâm thi thể nhiều lần dù nạn nhân đã chết từ lâu, vì sợ họ sẽ sống lại. Tuy nhiên, thủ phạm lần này nói gì thì nói có vẻ là một kẻ điên máu lạnh biết “phẫu thuật”.
Bất chợt nghĩ ra, Higuchi liền hỏi giáo sư, “Không có kiến thức y học vẫn làm được như thế ạ?”
“Tôi không dám quả quyết. Nhưng có thể nói các bác sĩ giải phẫu khám nghiệm tử thi phải là người am hiểu ít nhiều kiến thức y khoa. Không phải không có khả năng đó là bác sĩ hay sinh viên y, nhưng tay nghề vụ này có vẻ không giỏi cho lắm. Nhất là bác sĩ giỏi cũng chưa chắc có thể trổ tài bằng dao chặt thịt.”
Kaoru nấc lên sửng sốt, vừa run run vừa tiếp tục ghì bút chì vào sổ để ghi chú, rồi cũng bàn tay viết ấy giữ bụng, bịt miệng. Mặt tái hơn cả ban nãy. Cô gái bất giác liên tưởng đến cái gì đáng sợ khi nghe cụm từ “dao chặt thịt” chăng.
Higuchi định lên tiếng nhưng Kaoru đã đánh mắt ngăn lại.
“... Không sao. Tôi ổn. Mong giáo sư tiếp tục.” Cô gái nói xong, cổ họng cuộn lên, cho thấy vừa cố nuốt xuống. Dường như đang cố sức để kìm nén cảm giác buồn nôn.
Higuchi cho là không cần phải biết thêm gì nữa về xác chết. Quan trọng là đánh giá của chuyên gia.
“Theo thầy, hung thủ có ý đồ gì khi hành động như thế, hay hắn rốt cuộc là kẻ nào ạ?”
Giáo sư cúi đầu, im lặng một hồi. Chắc hẳn ông đã trình bày ý kiến cho phía cảnh sát rồi nên đang cân nhắc nói thế nào bây giờ.
“... Như đã nói ban nãy, hung thủ không thể quan hệ với đàn bà còn sống, hay chí ít không thỏa mãn về mặt tình dục nếu quan hệ với họ. Tôi nghĩ có thể hắn bị bất lực vì nguyên nhân tâm lý. Kiểu tự ti về mình, nhiều khả năng tự ti về cơ thể, ví như bộ phận sinh dục quá nhỏ, người thấp bé hay khuôn mặt xấu. Không loại trừ khả năng người ngoài nhìn vào chưa chắc đã hiểu. Chỉ có đương sự tự suy diễn và nhiều trường hợp tự nuôi dưỡng phức cảm ấy. Cơ mà những điều này làm gì có ích trực tiếp cho công cuộc điều tra nhỉ.”
Tự ti thì ít nhiều ai cũng có, nguyên nhân sâu xa thì ngoài đương sự chẳng ai hay. Biết hung thủ bất lực cũng chẳng ích gì vì đâu thể bảo bác sĩ đưa ra danh sách bệnh nhân bị bất lực được.
“Thầy có thể suy luận gì về tuổi tác, nghề nghiệp hay hoàn cảnh gia đình của hắn không?”
“Suy luận về tuổi tác chẳng có ý nghĩa gì. Ngoại trừ các cháu trai chưa xuất tinh lần đầu và người già chẳng làm gì nổi ngoài việc ngủ, thì đàn ông tuổi nào cũng đều có khả năng cả. Vụ giết hàng loạt bé gái ngày xưa ấy, người ta tưởng hung thủ là đàn ông trung niên. Thực tế hắn mới ngoài hai mươi, tính tình trẻ con. Nếu mà thử giới hạn độ tuổi thì hung thủ lần này trong tầm hai mươi lăm đến năm mươi. Nhưng tôi cũng không đồng tình giới hạn độ tuổi... Tiếp theo là nghề nghiệp. Càng ngày càng phải suy đoán. Nếu hắn bất lực do yếu tố tâm lý thì có lẽ hắn là người có điều kiện. Đại loại người có học mới tự làm mình bất lực được. Nhìn cách hắn lấy bộ phận sinh dục của nạn nhân là thấy chắc chắn thuộc giới trí thức. Anh có biết là hắn còn dùng máy quay lại hiện trường không? Hình như có bọc nhựa băng phim rơi lại. Nhiều cặp đôi hay quay cảnh yêu đương, nên không loại trừ khả năng do đôi trai gái thuê phòng trước để lại, nhưng tạm thời, nếu xem chúng là đồ của hung thủ thì thu nhập cũng không phải dạng vừa đâu. Còn nữa, án mạng không xảy ra trước ngày nghỉ nên nhiều khả năng hắn không phải nhân viên bình thường... Có phải không nhỉ...”
Suy luận khá giống với Higuchi.
“Hoàn cảnh gia đình thì sao ạ?”
“... Hắn không sống một mình. Nếu không thì hà cớ mất công gây án ở khách sạn tình nhân để có nguy cơ bị bắt gặp. Hành sự ở nhà thì tiện xử lý thi thể hơn, chôn vào đâu đó. Hoặc hắn ở trọ nên khó dẫn con gái về mà không bị ai để ý.”
Higuchi ngờ rằng suy luận thông thường như thế không áp dụng được với những gã điên. Một sinh viên sống dư dả trong căn hộ villa sẽ không muốn vấy máu lên nhà cửa đẹp đẽ của mình.
“Nếu không phải thế thì do vấn đề thần kinh nhỉ…”
“Hiểu rồi hiểu rồi... Chắc gia đình hắn có vấn đề. Ví như sống trong một gia đình mà người cha có vấn đề hoặc thường vắng nhà. Do đó, hắn khó lòng trưởng thành về mặt giới tính. Tôi không thể suy luận hơn được nữa.”
Giáo sư lại tiếp tục.
“Giờ xem xét cách thức gây án của hắn một chút. Về xẻo ngực, tôi cho là có ba lý do: vì yêu, vì ghét, và vì không phải hai loại trên. Nếu vì yêu thì có lẽ hắn đem về nhà, để ăn chẳng hạn. Nếu vì ghét thì, nghe có phần khác thường, nhưng có lẽ không chỉ đàn bà sống mà bất cứ đàn bà nào có ngực đều là đồ bỏ đi với hắn. Tóm lại, giả thuyết ở đây là hắn không thể đạt được cực khoái khi đối tác có ngực, nên hắn sát hại, xẻo ngực đi rồi quan hệ với cái xác. Dám là một kẻ có xu hướng đồng tính. Anh nghĩ thế nào?”
Giáo sư hỏi Higuchi với đôi mắt sáng ngời khiến ông bối rối. Một là vì ông không suy luận nổi tâm lý hung thủ, hai vì trông giáo sư hào hứng quá, xem chừng đã có sẵn đáp án rồi.
“... Nếu phải chọn thì tôi nghĩ trường hợp đầu tiên khả thi nhất. Vì phần ngực không có ở hiện trường thì đương nhiên nên coi như chúng đã bị đem về. Nếu không cần hắn đã bỏ lại hiện trường.”
“Cũng đúng nhỉ. Đúng rồi,” giáo sư đồng tình với vẻ tiếc rẻ. Sau khi bình tĩnh lại, ông mở miệng nói trước. “Cuối cùng là ngoài hai trường hợp trên. Có thể hắn đem đi vì lý do hoàn toàn khác.”
Lý do hoàn toàn khác... Higuchi chẳng tài nào hình dung ra.
“Ở Canada có một người đàn ông tên Wayne Boden. Dường như hắn bị ám ảnh khác thường với bộ ngực đàn bà. Khi quan hệ, hắn siết cổ và cắn vú người ta để lại dấu răng. Hắn đã giết ba người đàn bà. Cuối cùng bị kết án chung thân, với dấu răng là một trong những bằng chứng chứng minh tội ác. Chúng ta cũng có thể nghĩ theo hướng này. Hung thủ xẻo ngực đem đi để thủ tiêu dấu vết còn sót lại của hắn, dấu răng chẳng hạn. Có thể còn có lý do thực tế khác, nhưng tôi không phải chuyên gia mảng này. Dù sao thì khả thi nhất vẫn là giả thuyết đầu. Khả năng cao hắn mang vú đi vì yêu chúng.”
Higuchi nhận ra, giáo sư đề xuất đủ thứ giả thuyết đơn thuần chỉ vì thấy nó thú vị. Cứ nửa đầu câu chuyện khiến Higuchi tưởng thế này, nửa sau lại khiến ông nghĩ thế khác.
Giáo sư tiếp tục phân tích.
“Nạn nhân thứ nhất đã bị xâm hại nhiều lần sau khi chết, nhưng không có dấu vết tinh dịch sót lại. Kết hợp với việc có hộp bao cao su tại hiện trường thì rõ ràng quá rồi. Hung thủ đã đeo bao. Trong tư trang của nạn nhân có hộp bao cao su cùng loại, chứng tỏ bao là do nạn nhân đưa cho hung thủ. Đây là manh mối quan trọng. Lúc còn sống, nạn nhân đã yêu cầu hung thủ đeo bao cao su vào. Tóm lại, trước khi giao hợp, cô gái đã tiếp cận hung thủ vì đồng ý quan hệ tình dục. Nạn nhân thứ hai có nồng độ cồn trong máu cao nên gần như đã say bí tỉ. Giống như Christie, nếu muốn quan hệ với các cô gái thì hung thủ đã chẳng cần giết họ. Theo lời một tội phạm giết người cưỡng hiếp hàng loạt, thì lúc siết cổ chết nạn nhân, cơ bắp nạn nhân co rút lại cho hắn khoái cảm hơn hẳn lúc giao hợp thông thường. Để tận hưởng khoái cảm ấy, hắn đã liên tục siết cổ nạn nhân trong lúc cưỡng hiếp. Song với Christie và hung thủ lần này thì tôi nghĩ nguyên nhân có hơi khác. Cộng với việc hắn xẻo vú đi để ân ái thì rõ ràng hai kẻ này có khuynh hướng necrophile.”
“Necro... phile,” Kaoru nhẩm lại với khuôn mặt tái mét. Mắt cô nhìn không chớp vào miệng giáo sư.
Giáo sư gật mạnh đầu, “Đúng. Necrophile. Là kẻ ái tử thi.”
Higuchi ngoảnh mặt ra cửa sổ, và trông thấy mấy người trẻ vừa cười đùa vừa đi khuất trong ánh nắng chói chang. Chỉ cách nhau một tấm kính thôi mà ông thấy như cả một thế giới khác xa lắm.
Chúng tôi đang ngồi trong căn phòng đượm mùi mốc ở một góc khuôn viên trường rộn rã tiếng cười để nói chuyện về một lũ đàn ông bệnh hoạn. Và vì nói chuyện về chúng, chúng tôi cũng thành ra bệnh hoạn. Bệnh hoạn đến hết thuốc chữa. Kaoru. Tôi. Và có lẽ cả vị giáo sư này nữa.
Dù đã thấu lòng người u ám thâm sâu, nhưng Higuchi chưa bao giờ từ bỏ ý định tìm hiểu thêm về nó. Ông biết cô gái Kaoru đang ngồi thẳng lưng kiêu hãnh kia cũng sẽ không từ bỏ. Và ông tiếp tục dõi theo lời giáo sư.
“Nạn nhân thứ hai bị lấy đi bộ phận sinh dục ngoài lẫn âm đạo, tử cung. Chúng được cắt ra rất tỉ mỉ nên khó mà cho rằng hắn căm hận những bộ phận làm nên đặc trưng nạn nhân như vậy. Phải chăng đây cũng là những thứ hắn yêu như cặp ngực, nên mới bị đem đi? Có vài lý do khiến hắn sang vụ thứ hai mới đem đi. Một là ở vụ thứ nhất hắn cũng muốn làm thế nhưng không đủ thời gian, hoặc là khi đó hắn chưa nghĩ ra. Dù thế nào đi nữa thì với hắn, bầu ngực cũng quan trọng hơn bộ phận sinh dục. Nhưng theo tôi nghĩ thì sự thật là thế này. Vụ thứ hai không phát hiện được vỏ hộp bao hay bao cao su trong thùng rác, mà cũng không thấy tinh dịch rớt lại hiện trường. Số bao nạp trong máy bán hàng tự động không thuyên giảm. Do đó, nếu hắn giao cấu với tử thi như vụ thứ nhất thì hắn đã xuất tinh vào âm đạo rồi. Lần này, vì không dùng bao cao su nên hắn mới nghĩ ra cách cắt bỏ âm đạo lẫn tử cung để tránh làm sót tinh dịch. Nếu thế thì hành vi xẻo ngực để che giấu dấu răng cũng có thể là thật.”
Higuchi bất giác hét lên, “Cái thằng mất dạy! Chỉ vì thế mà... quá bạo dâm!”
Tuy nhiên, giáo sư nhanh chóng phủ nhận.
“Không. Tôi cho rằng hắn không phải kẻ bạo dâm đâu. Trừ những bộ phận bị cắt bỏ, có thể nói hắn hoàn toàn chẳng đụng chạm gì vào những bộ phận khác. Bộ đồ cởi ra được gấp gọn, thi thể cũng được đặt ngay ngắn. Như thế khác hẳn kẻ bạo dâm. Do đó, giả sử hắn cắt xẻo chủ yếu để xóa dấu vết tinh dịch, thì về bản chất đó vẫn là những bộ phận hắn thèm muốn.”
“... Quả là để ăn phải không?” Higuchi nhíu mày hỏi.
“Không phải. Thứ hắn cướp đi là bộ phận sinh dục. Là tình dục. Hắn định làm tình với các cô ấy tại nhà. Dứt khoát là thế.”
Kaoru lấy tay bụm miệng và đứng phắt dậy. Cô làm rớt sổ lên bàn, bút chì bấm rơi bịch từ bàn xuống sàn.
Cô muốn bỏ chạy ra hành lang nhưng không kịp, bị vấp và ngã khuỵu, lưng quay về phía giáo sư và Higuchi, nôn thốc nôn tháo. Higuchi nghe bãi nôn trút đánh toẹt xuống nền gạch. Cô gái vừa nôn vừa khóc.
“... Kinh khủng quá,” Higuchi đau lòng lẩm bẩm, chỉ đứng lên chứ không chạy lại phía cô.
“Thật chẳng ra sao, kinh quá,” giáo sư gật đầu. “Không biết giẻ lau để đâu rồi nhỉ?”
❖ ❖ ❖
Trên giường là cô gái đã cởi bỏ y phục. Còn hắn thì nhìn về phía ống kính. Cặp vú giống với thứ mà hắn đang mân mê. Phần lưng và mông của hắn lúc nằm lên trên cô ta. Hai người nảy lên giống như màn hình bị rung lắc. Lò xo giường nảy dữ dội. Hai tay hắn sống lại cảm giác bóp cổ người đàn bà. Dây chằng căng cứng cùng khí quản như ống cao su. Trong giây phút thăng hoa, nàng quấn chặt dương vật hắn.
Minoru lăn trên đệm, vừa xem video vừa lồng phần nữ tính đã mang về vào mình. Hắn xem không tiếng, đeo tai nghe nghe đĩa CD, phần âm đạo đã lạnh ngắt, chắc nhờ thân nhiệt hắn và nhờ ma sát mà ấm lại từng chút một. Tay phải bóp chặt, cảm giác như nó đang siết lại, rồi đưa đẩy lên xuống, trong khi tay trái cầm bầu ngực lên miệng ngậm.
Máy quay tua lại như liếm láp người đàn bà chết nằm trên giường. Minoru lăn qua lăn lại vì sướng. Nhục dục như siết lấy lồng ngực hắn. Giá thời gian dừng lại được như bấm nút Pause, thì hắn có thể tận hưởng giây phút đỉnh cao này đến mãi mãi.
Tiếng mạch đập để bắn tinh ra khiến “nàng” run lên và truyền đến cả tay Minoru. Hắn hơi nhấc hông lên, và cả cơ thể đều lên đỉnh...
Tuy nhiên, hắn chỉ có thể quan hệ với “nàng” như ý muốn được hai, ba lần, bởi chưa đầy một tuần “nàng” đã rữa ra. Không rõ có phải vì chứa nhiều mạch máu hơn ngực không mà âm đạo héo đi thê thảm và thối đến mức Minoru phải xịt khử mùi phòng mình. Rồi đem tất cả chôn chung vào chỗ cũ.
Rốt cuộc chỉ còn lại những kí ức hiện lên trong băng ghi thôi. Tuy nhiên, giờ đã mất nàng, nó lại khiến lồng ngực hắn nghẹn ngào như xem cuốn album hình cũ.
Cuốn album đau thương mà hắn cố tránh để khỏi khơi dậy tình yêu lẫn nỗi vui sướng ngày xưa.
Có đêm hắn xem băng video mà bất giác nước mắt tuôn rơi.
Tại sao chỉ có mình ta phải chịu cảnh này? Tại sao cái bọn óc trái nho, chẳng biết chân ái là gì cứ sống phây phây, còn ta phải tỉnh giấc mộng tình để gánh chịu cảnh oái ăm như vậy. Thật bất công. Ta phải chia lìa với tình yêu kia đến ngàn thu hay sao?
Minoru bặm môi nhớ về một thời niên thiếu hạnh phúc được sống trong tình yêu của mẹ. Mẹ ngày đó đẹp đến mức bạn hắn ai cũng ganh tị, và là niềm tự hào của hắn. Tuy nhiên, chuyện đó thì...
Mẹ sinh hắn lúc còn con gái nên là người trẻ nhất trong số các bà mẹ đến dự giờ lớp hắn hay các dịp khác. Bà có làn da trắng không tì vết, khoác bộ đồ Nhật giản dị mà khí chất vẫn ngời ngời. Thuở chưa xuất tinh lần đầu lẫn chưa hiểu biết về giới tính, Minoru đã “chào cờ” khi nhìn trộm mẹ khỏa thân. Dù không rõ tình trạng này là sao, nhưng hắn mơ hồ nhận ra nên che giấu vì rất đáng xấu hổ.
Hắn chưa từng có xúc cảm ấy với bất cứ người mẹ nào của đám bạn, cũng chẳng hào hứng với lũ con gái cùng lớp (nếu không nhờ quần áo cũng chẳng biết là trai hay gái). Hắn không hiểu tại sao mình tỉnh khô khi cởi quần lót con gái trong trò bệnh nhân bác sĩ, mà lại cương lên khi bắt gặp mẹ không mặc gì.
Lúc sáu bảy buổi, hắn nhớ từng bị bố táng cho rất mạnh. Hắn còn nhớ cơn đau khi hứng cả quả đấm vào mặt và bộ dạng mẹ khóc lóc cản bố lại. Nhưng chẳng còn nhớ lý do bị đánh. Cũng chẳng nhớ là đã bị mắng. Sau đó hắn bị cấm tắm chung bồn với mẹ. Mà hắn lại chẳng ưa tắm chung với bố nên khóc lóc xin tha, nhưng bố chỉ bảo “Không thích tắm cùng tao thì mày tắm một mình”.
Giờ cảm xúc đã nguôi ngoai chứ bấy giờ hắn căm bố lắm. Có lần hắn từng trù ẻo bố chết.
“Bố chết đi!”
Lúc này người táng vào mặt Minoru chẳng phải bố mà chính là mẹ. Hắn luôn tưởng người mẹ trân trọng nhất là hắn chứ không phải bố. Hắn đã tin là mẹ cũng căm ghét bố. Không hiểu sao hắn lại nghĩ nếu không có bố thì mẹ sẽ vui sướng hơn biết bao nhiêu.
Sự thật thì ngược lại. Những suy nghĩ ấy đều do hắn tự biên tự diễn. Hắn chẳng được mẹ yêu thương. Kì lạ thay, kể từ đó trở đi, hắn không cảm thấy gì khi mẹ khỏa thân nữa. Một chút cũng không.
❖ ❖ ❖
Ban ngày, Minoru xem xong và đang tua băng về từ đầu thì đột nhiên, người mẹ mà hắn tưởng không có nhà lại cất tiếng gọi.
“Minoru, có trong đó không?”
“Dạ, có!” Hắn hốt hoảng rút dây cắm nối máy quay với ti vi. Không chờ tua xong băng nữa mà lôi luôn ra nhét vào túi quần dài. Sau đó hắn mới nhớ là cửa phòng đang khóa nên chẳng cần phải vội. Tuy nhiên, vì quá xấu hổ nên chưa gì mà người hắn đã nóng hết lên.
“Con làm gì đấy? Xuống nhà uống trà,” vừa nói bà vừa lọc cọc mở cửa.
Mẹ đã biết cửa phòng bị khóa. Mẹ sẽ đâm nghi tại sao mình lại khóa. Mẹ sẽ nhận ra mình làm gì trong phòng kín ư? Mẹ sẽ biết là mình tự sướng ư?
"Minoru?”
“Con ra ngay!”
Gần như sợ hãi, Minoru tê liệt cả người. Hắn có cảm giác mẹ sẽ phát hiện ra hắn đang làm gì chỉ qua vẻ mặt hắn. Thậm chí có thể ngửi ra mùi tinh dịch phảng phất khắp phòng.
Hắn dỏng tai nghe tiếng dép của mẹ từ từ đi xuống nhà. Không sao rồi. Mẹ đã xuống dưới. Minoru nhét mẩu khăn giấy vào cái thùng rác đầy ứ ự và xịt phòng hai ba lần.
Ổn rồi. Làm sao mà mẹ nhận ra.
Hắn lại xịt thêm lần nữa, xịt rõ lâu. Hương quýt xịt phòng khiến hắn muốn sặc.
Rồi hắn lại xịt thêm lần nữa.
❖ ❖ ❖
Masako lục mớ tuần san cũ đã buộc lại chuẩn bị đem đổi lấy giấy vệ sinh [32E] , tìm những bài báo viết về vụ án nọ. Sau đó bà đem chúng vào phòng mình để không ai biết, bởi bà sẽ chẳng trả lời được nếu bị hỏi đang làm gì.
Không chỉ cưỡng hiếp và bóp cổ nạn nhân, hung thủ còn xẻo cả hai bên ngực đem đi. Masako chỉ biết có thể nhưng càng đọc, bà càng nhận ra đây thực sự là vụ án tàn khốc vượt xa tưởng tượng mông lung của bà. Người đàn bà được cho là nạn nhân thứ hai còn bị gây tổn thương vùng kín nữa.
Có mấy lời khai mơ hồ của nhân chứng.
Tại khách sạn xảy ra vụ án đầu tiên, người ta bắt gặp một người đàn ông tầm vóc trung bình khoảng trên ba mươi lăm tuổi vào cùng nạn nhân. Còn nạn nhân vụ án thứ ba thì bỏ xếp hàng chờ taxi ở Shinjuku để leo lên một chiếc sedan màu trắng.
Không phải rồi. Con tôi đúng là hơi chín chắn một chút nhưng làm sao mà trông thành ba mươi mấy tuổi được. Còn xe nhà tôi màu trắng thật nhưng không phải sedan gì đấy. Là Corolla mà.
Chợt Masako láng máng nhớ lại lời khai nhân chứng của vụ sát hại hàng loạt bé gái. Chỉ về chiếc xe gây án thôi mà lời khai một kiểu thực tế lại kiểu khác. Bà chẳng nhớ đêm ấy ô tô nhà mình có ở trong garage không. Xe thì của chồng nhưng gần đây con cái rảnh rỗi nên hay sử dụng hơn. Khi đổ mưa đột xuất, chúng thường ra tận ga đón bà. Bản thân Masako thì không có bằng lái, cũng chẳng hứng thú với xe hơi. Sedan nghĩa là gì bà còn không hiểu.
Có bài báo nặc danh viết thế này.
Từ việc hắn tập trung tấn công vào ngực và thân dưới, có thể suy ra hung thủ thù hận đàn bà. Nỗi thù thận cùng cực này đã đẩy hắn vào con đường sát nhân. Chẳng ai biết nguồn cơn nhưng dễ thấy đằng sau nó là phức cảm hằn sâu trong tim. Theo ghi nhận của phóng viên chúng tôi, một thanh tra kì cựu cho hay ông cũng cảm thấy sự tương đồng giữa vụ này với một vụ ông từng tiếp xúc trước đây. Nó giống đến đáng ngờ với vụ giết gái mại dâm xảy ra năm 1968 tại một lữ quán tình nhân thuộc địa hạt quản lý của cảnh sát Shibuya. Nạn nhân khi đó là cô K. (34 tuổi), bị đâm chín mươi bảy nhát vào ngực, hạ thân... Ngực nạn nhân bị khoét ra, bụng bị rạch chữ thập để lộ hết nội tạng khiến cho viên cựu thanh tra trên cũng rợn hết cả người. Điểm tương đồng nữa là hai thủ phạm rõ ràng đều không phải người chuyên nghiệp.
Nửa năm sau, T. (28 tuổi lúc bấy giờ) đã bị bắt khi đang đâm dao vào đàn bà và sau đó đã nhận tội vụ này với vụ án xảy ra ở Asakusa nửa năm trước. Bất ngờ là năm 16 tuổi thủ phạm từng bị bắt vì dùng dây siết cổ chết một bé gái 7 tuổi. Theo lời khai của hung thủ, động cơ giết người trong hai vụ án trước cùng vụ giết người bất thành khiến hắn bị bắt lần này là vì các bạn tình đã chế giễu hắn bất lực. Do đó, vì “quá căm ghét” hay “muốn tìm sự hưng phấn” mà hắn đã đâm nạn nhân nhiều lần. T. là kẻ bất lực.
Bất lực à...
Masako biết con trai chẳng có khiếm khuyết gì bẩm sinh cả, ngày xưa nó còn thủ dâm nữa kia mà. Nhưng gần đây thì sao? Trông không giống có người yêu và cũng chẳng có dấu vết thủ dâm là vì sao? Thằng con nhận ra mẹ vào phòng nó nên đã dọn dẹp khăn giấy đi rồi chăng? Hay là nó ra bên ngoài xả bằng hình thức nào đó...?
Hay vì lý do gì thằng bé đã trở nên bất lực? Nên mới phải ra ngoài giết đàn bà?
Masako lắc đầu quầy quậy phủ nhận ý nghĩ ấy.
Chẳng liên quan. Con tôi chẳng can dự gì đến vụ án ấy. Tôi đọc về vụ án đáng sợ kia chỉ do hiếu kì mà thôi. Hết.
... Khi không thể thỏa mãn với quan hệ tình dục thông thường thì không hiếm trường hợp đương sự bộc phát thành ham muốn bạo lực. Thêm vào đó, hành vi sử dụng vật nhọn như dao để đâm thì chẳng cần viện đến Sigmund Freud cũng thấy rõ ràng đó là ẩn dụ cho tình dục, là biểu hiện bên ngoài của rung động giới tính không có ngõ ra.
Đứa con ngoan ngoãn của tôi sẽ không làm chuyện như thế. Có thể nó sẽ có một hai mặc cảm này nọ nhưng nó không phải loại người chỉ vì thế mà đả thương người khác. Chắc chắn không phải.
… Một thanh niên có nhu cầu tình dục cao nhưng không tìm ra nơi để giải tỏa. Đó là hình mẫu tội phạm có lý nhất. Nam giới từ 15 đến 35 tuổi và có lẽ không có người yêu. Dứt khoát không phải vì hắn không hấp dẫn mà vì không muốn ai biết mình bị bất lực. Họa chăng có lúc hắn quan hệ với đàn bà qua đường nhưng không thể lên được. Càng hấp tấp thì chỗ ấy càng teo tin tóp. Hắn bị bạn tình lãnh đạm và đôi lúc còn bị nhục mạ bởi những lời cay độc.
Hắn có lẽ thuộc dạng trầm tính, dễ bị bắt nạt nhưng có thể đó là do mặc cảm quá sâu xa nên một khi nổi giận hắn phải đâm chém thật nhiều mới hả.
Do đó, các chị em, trong đêm đầu tiên với người con trai đang quen, dẫu chàng không thể lên được cũng cần cân nhắc trước khi bới móc chàng xem những lời ấy có thể tổn thương đối phương đến thế nào. Bởi vì điều đó có thể cứu mạng chính bạn.
Bài viết quái đản. Nửa đầu như phóng sự tội phạm nhưng cuối cùng lại mang tình cảm cá nhân của phóng viên.
Masako muốn quên bài báo suy đoán nhảm nhí ấy nhưng chẳng hiểu sao nó vẫn đọng lại trong óc.
Lỡ con bà bị bất lực thật thì sao?
Lỡ vì thế mà nó sát thương người khác?
Đối với Masako, bà có thể đưa ngay kết luận đến mức giản đơn.
Cứ chữa là xong. Như thế nó sẽ không còn làm ai bị thương, vụ án sẽ đi vào ngõ cụt và gia đình tôi có thể tiếp tục sống yên ổn như trước giờ.
Nhưng bà chỉ lắc đầu, nghĩ gì mà ngu ngốc thế.
Một giả thuyết vô nghĩa. Thằng bé chẳng bị bất lực mà cũng chẳng phải người động đến cọng tóc của ai. Một đứa con ngoan.
Rất ngoan, ngoan đến mức nao lòng.
Dứt khoát nó sẽ chẳng động tay động chân đến ai. Dứt khoát không.