Chương 8
... Ouranos vĩ đại đem Nyx Bóng đêm đến
Bành trướng toàn thân lên phía trên tiết bao quanh Gaia Đất mẹ hòng mong chuyện ái ân
Con trai hắn giữ thế mai phục dang cánh tay trái
Tay phải cầm lưỡi liềm to sắc nhọn cắm vào hạ thân của cha
Rồi ném ra sau lưng để chúng trôi đi [33E] .
❖ ❖ ❖
“Anh có nghĩ cái chết có sức cuốn hút khó cưỡng không?” Giáo sư hỏi.
Higuchi không trả lời. Kaoru đang giặt giẻ lau sàn ở bồn rửa tay ngoài hành lang. Cô gái dứt khoát không để Higuchi phụ giúp.
Dù không nhận được câu trả lời, giáo sư vẫn tiếp tục hỏi, “Anh có biết Thanatos không?”
“Thanatos à...? Không ạ.” Higuchi lắc đầu, tưởng đó là từ mượn tiếng nước ngoài gần đây.
“Đó vốn là vị thần ngự trị cái chết trong thần thoại Hy Lạp. Song các học giả như Wilhelm Stekel hay Sigmund Freud đã khởi xướng sử dụng từ này với ý nghĩa khát khao cái chết’ hay ‘bản năng chết’. Từ đó chúng ta có từ ngữ để mô tả bản năng khao khát cái chết trong tâm hồn con người, đối lập với Euros, bản năng khao khát sống.”
Thanatos, bản năng thèm khát cái chết ư? Higuchi chẳng hiểu mô tê gì. Người giết người mà cũng gọi là bản năng sao?
“Freud nói rằng tất cả sinh vật đều sẽ trở lại trạng thái vô cơ nên có khuynh hướng tự vận động về tình trạng này. Còn bản năng sống thì hoàn toàn trái ngược. Nhưng trong tâm hồn con người luôn có hai thế lực này đấu tranh dữ dội với nhau. Hầu hết các nhà khoa học đều phản đối quan điểm đó. Cho đến giờ rất hiếm người như Melanie Klein, vẫn giữ lập trường rằng Thanatos tồn tại. Bởi vì đó là khái niệm có lý luận vượt trội nên chắc khó lòng được đón nhận.”
“Tóm lại... nghĩa là không có thứ đó?” Higuchi ngán ngẩm hỏi lại.
“Không ai khẳng định chắc chắn được. Tuy nhiên, vì chưa gặp tình trạng nào mà phải viện đến bản năng chết để lý giải, nên với các nhà khoa học lâm sàng, đây là khái niệm không cần thiết. Tôi cũng chưa từng gặp cảnh ngộ như vậy.”
Higuchi tính gặng hỏi tại sao lại đem chuyện này ra nói, nhưng rồi ông quyết định im lặng chờ đợi. Ông không cho là giáo sư lại nói chuyện vô thưởng vô phạt.
“Ấy mà tôi lại muốn sử dụng từ này với ý nghĩa hoàn toàn khác. Không phải là bản năng chết mà là sự thèm khát được cận kề cái chết, Mặc cảm Thanatos. Theo lý luận về Thanatos của Freud, để bản năng chết không tự giết mình cần phải chuyển hướng động cơ tấn công ra bên ngoài và như thế sẽ làm tổn thương người khác. Như thế thì có thể lý giải cho những hành vi trái với nguyên tắc khoái lạc như bạo dâm, ngược dâm, và Wiederholungszwang [34E] .
“Theo tôi, hiện tượng nên gọi bằng tên Mặc cảm Thanatos lại là hiện tượng hoàn toàn khác. Những đứa trẻ hứng thú với nghĩa địa. Những đứa trẻ giết côn trùng. Những trò đùa về cái chết. Nhìn chung chẳng có đứa trẻ nào không hứng thú với những thứ liên quan đến chết chóc. Cũng có thể đó chỉ đơn thuần là tính hiếu kì. Giống như anh muốn hiểu sinh mệnh thì cũng phải hiểu cái chết là gì. Tại sao trẻ con lại ra đời? Mình được sinh ra thế nào? Rốt cuộc mình đi về đâu? Lũ trẻ con thật ra có rất nhiều thắc mắc.
“Cơ mà khi mô hình gia đình hạt nhân đang tăng lên như tình hình hiện nay, nghĩa địa được dời ra khỏi trung tâm thành phố nhường chỗ cho các cao ốc căn hộ, côn trùng chẳng còn nên cũng chẳng thể sưu tập chúng nữa, chung cư cấm nuôi động vật… thì trẻ em bị tách biệt khỏi những thứ tượng trưng cho cái chết. Mặt khác, cái chết lại đây rẫy trên các phương tiện truyền thông. Chương trình phim truyện thì có phim hình sự, phim cổ trang... Tin tức thì có tin giết người, tai nạn thể hiện cái chết ngoài đời thực. Cũng như các thần tượng trên ti vi vừa vừa gần gũi mà cũng xa xôi, cái chết cũng là một thứ vừa gần gũi vừa xa xôi nên hoàn toàn có thể trở thành thứ để khao khát theo một nghĩa nào đó.
“Khi những tài năng, thần tượng nổi tiếng tự sát thì trẻ em có thi nhau bắt chước cũng chẳng phải điều gì lạ. Tạm thời chúng ta không bàn đến nó là bản năng hay gì nhưng chắc chắn ở đây có sự tồn tại của Thanatos, niềm khao khát với cái chết.”
Rốt cuộc ông giáo sư này muốn nói gì? Higuchi ngờ vực, nhưng không nói lời nào. Kaoru đã giặt xong giẻ lau và cắn môi lau lại sàn nhà vốn đã lau sạch rồi.
“Tôi cho rằng chứng ái tử thi, cũng là một hình thái của Mặc cảm Thanatos. Những người yêu xác chết đều khao khát cái chết. Niềm thôi thúc ấy nếu hướng vào bản thân sẽ thể hiện thành hành vi tự đả thương hay tự sát để được mãn nguyện khi đón lấy cái chết mỹ miều. Tuy nhiên, họ lại hướng cảm xúc ấy ra bên ngoài. Nó sẽ trở thành cảm xúc muốn chạm vào xác chết, qua đêm với xác chết, quan hệ với xác chết. Điển hình là vụ phanh thây một thiếu niên ở quận Nakao [35E] , xảy ra ba năm trước. Một thanh niên 26 tuổi có xu hướng ấu dâm bé trai đã bắt cóc một bé trai 12 tuổi, băm nhỏ rồi bỏ vào bình thủy tinh chứa formalin để trang trí. Hung thủ có vẻ cũng là một kẻ cuồng mèo khác thường, nhưng hắn lại băm nhỏ mười hai con mèo cưng rồi đem ăn hoặc vứt đi. Anh có biết không? Ở đây không có chỗ cho mặc cảm tự ti vì bị đối phương chế giễu, bởi vì đối phương là mèo. Tuy nhiên, nếu không băm nát và chiêm ngưỡng những con mèo và bé trai hắn yêu thương thì hắn không thể chịu nổi. Một kẻ ái tử thi cực đoan. Mặt khác, xu hướng này rất mờ nhạt trong những vụ như vụ ăn thịt người ở Paris. Bởi vì dù hung thủ có quan hệ với xác chết nhưng rõ ràng chính ham muốn ngấu nghiến xác người, ảo tưởng ăn thịt đồng loại mới là thứ chi phối hắn.”
Vụ ăn thịt người ở Paris. Vụ người Nhật ăn thịt du học sinh Hà Lan ấy à? [36E] Higuchi cũng nhớ rõ thời đó vụ này rùm beng thế nào.
“Hung thủ giết hàng loạt các thiếu nữ ở Saitama khai rằng đã cảm thấy tức giận khi bị chế giễu về khiếm khuyết cơ thể. Nhưng vì hắn đã ăn di cốt người ông của hắn lẫn thịt cô gái hắn giết nên đúng là hắn có ái tử thi nhưng cũng có khuynh hướng ăn thịt người. Có điều, theo cảm nhận cá nhân tôi thì dù có những xu hướng như thế, nhưng so với ăn thịt người, ái tử thi (vốn có lịch sử lâu năm) vẫn còn bình thường hơn nhiều. Kết cục thì vẫn thê thảm và bi kịch nhưng tôi cho rằng đó đơn thuần là một nhánh nối dài của tội ác tình dục, giết người cưỡng bức mà thôi.”
Giáo sư ngừng lời. Kaoru đang lui cui lau sàn cuối cùng cũng ngẩng khuôn mặt tái mét lên, từ từ đứng dậy và nhìn Higuchi với biểu cảm trống rỗng. Thấy Higuchi liếc mắt ra hiệu, cô bèn yên vị cạnh ông. Giáo sư thì thậm chí còn không nhìn cô gái.
Higuchi thắc mắc, “Hung thủ lần này... thầy thấy hắn có Mặc cảm Thanatos không?”
“Có... có đấy. Tôi thấy hắn là kẻ ái tử thi cực độ luôn. Phần lớn những kẻ ái tử thi đều ít nhiều có khuynh hướng bạo dâm. Khi khuynh hướng bạo dâm tăng cao, hắn sẽ bức chết đối phương và tra tấn thi thể. Nhờ đó hắn có thể lên đỉnh. Hung thủ lần này không chỉ muốn đạt khoái cảm mà còn cắt một phần thi thể đem đi. Tôi nghĩ hắn muốn có bởi vì một phần thôi đã là đủ. Một kẻ cuồng mộ tử thi. Một gã mà đối phương có là đồ vật như cục thịt cũng có thể yêu.
“Ở Mỹ, một người đàn ông tên Ed Gein trong hơn mười năm đã giết hai phụ nữ, khai quật thi thể chín phụ nữ từ nghĩa địa đem về nhà thỏa mãn dục tính. Nghe nói vụ nào cũng thực hiện vào đêm trăng tròn. Hắn không chỉ ăn một phần thi thể và chặt đầu mà còn lột da nạn nhân làm áo vest, làm bọc ghế da và làm thắt lưng nữa.
“Rồi ở Mỹ vào năm 1972 cũng có một kẻ tên Edmundo Kemper đã giết tổng cộng tám phụ nữ và cưỡng hiếp thi thể nhiều lần. Cũng giống như Christie ở Anh, kẻ này lo ngại mình không có khả năng quan hệ với đàn bà còn sống. Hắn đắm mình trong hành vi ân ái với những thi thể đầm đìa máu và thậm chí còn quan hệ với những cái xác không đầu. Hung thủ lần này mà sử dụng bộ phận sinh dục bị cắt rời làm công cụ tình dục thì có thể nói hắn đã vượt lên Kemper một bậc rồi.”
Ngừng lời một lát, giáo sư khẽ lắc đầu.
“Nếu hắn bị bắt... đây là kẻ mà tôi muốn giám định.”
❖ ❖ ❖
Sau khi rời trường đại học và ra quán cà phê, sắc mặt Kaoru vẫn rất tệ.
“... Hối hận rồi phải không?” Higuchi hỏi thăm.
Kaoru lắc đầu đúng như ông đoán, “Không... Chỉ là.. tôi bị choáng quá thôi. Tôi ổn rồi.”
“Có khả năng vụ án sẽ còn tồi tệ hơn. Biết đâu nạn nhân thứ ba lại gặp thảm cảnh đáng sợ cực kì. Thảm cảnh ấy còn có thể ập xuống chính cô nữa.”
Higuchi tính hù dọa một chút, nhưng cô gái cương nghị chẳng dễ đổi ý khẽ mỉm cười.
“Không sao. Nếu nạn nhân là người lạ thì họ gặp chuyện khủng khiếp ra sao tôi cũng chịu được. Chẳng qua... là chị tôi...”
Higuchi gật đầu đồng tình. Chính ông cũng thấy nếu là vụ án của người xa lạ thì ông đã chẳng choáng váng đến thế. Vả lại cả hai người đều mang cảm giác ăn năn đối với Toshiko...
Nếu cô ấy được chết bình yên và dễ chịu một chút thì tội lỗi hai người gánh trên vai đã chẳng nặng nề đến thế này. Khi nghe giáo sư nhận định rằng hung thủ chắc chắn quan hệ với bộ phận sinh dục cắt từ người cô, Higuchi thậm chí còn thấy như đó là hành động của mình nữa. Ông rùng mình khi nghĩ rằng trong ông cũng tồn tại con dã thú giống như hung thủ vậy.
“Sau đây ông tính làm gì?” Kaoru hỏi.
“Tôi định đến Roppongi xem sao. Hung thủ chắc chưa đi săn ngay, nhưng biết đâu tôi lại lần theo được dấu vết chị cô. Nhưng không phải hôm nay.”
Kaoru kinh ngạc nhìn Higuchi.
“Tại sao không phải? Tôi đã nói là không sao rồi mà. Tôi sẽ đi. Một mình tôi cũng đi.”
Higuchi nghĩ bụng, tính cách cô gái hoàn toàn chẳng giống chị mình. Khi không làm việc, Toshiko trông rất thiếu quyết đoán, chẳng có chút ý chí nào. Còn Kaoru thì bất kể ban nãy đã nhớn nhác ra sao cũng có vẻ sẽ kiên định theo tiếp.
Higuchi thì tất nhiên không mảy may muốn ngăn cô lại.
“... Hiểu rồi. Thế thì ta đi thôi.”
Ra khỏi quán nước, Higuchi ngờ ngợ như có ai theo dõi, nhưng khi ngoái lại, ông không thấy khuôn mặt nào quen.
Rã rời. Mình thực sự cảm thấy rã rời.
❖ ❖ ❖
Ông đã hỏi lại Nomoto vị trí mà Toshiko xuống taxi ở Roppongi. Ngay cạnh nhà ga tàu điện ngầm. Khi họ cũng xuống ở đó thì đã xế chiều. Trời đột ngột trở lạnh. Higuchi và Kaoru đều giở áo khoác đem theo mặc vào, đưa mắt nhìn quanh.
“Khách sạn nơi phát hiện ra chị cô cách đây khá xa. Chị cô hay đến chỗ này à?” Higuchi hỏi trong lúc tiến về hướng Aoyama.
“Cảnh sát cũng hỏi thế, nhưng tôi không biết thật. Chị tôi không phải người thích uống rượu, lại càng chẳng bao giờ lui tới những nơi ồn ào như sàn nhảy. Tôi không hiểu tại sao chị lại đến nơi như thế.”
Nhưng Higuchi nghĩ mình biết. Đó là vì Toshiko muốn khuây khỏa nỗi buồn nên đã tìm một nơi để được đàn ông mời gọi hoặc để lặng lẽ uống rượu một mình? Có lẽ là lý do sau. Nếu cô đã uống tương đối nhiều rượu thì có thể suy ra rằng đi cùng hung thủ vào khách sạn vốn không phải ý của cô ấy.
Higuchi tin rằng không phải muốn quên ông mà Toshiko phó mặc mình cho kẻ biến thái. Ông muốn tin rằng cô gặp nạn chỉ vì đang trong tình trạng say xỉn mà thôi. Nếu còn tỉnh táo, cô sẽ không vào khách sạn với đàn ông lạ mặt đâu. Chẳng phải thế sao?
Trong khi bước đi loạng choạng, Higuchi nhận ra nhiều quán vẫn đóng im im. Có khả năng Toshiko đã vào một quán chỉ mở muộn, tầm giờ cô đi qua. Phải tìm cách giết thời gian rồi.
"Còn sớm quá. Chúng ta đi ăn thôi.”
“... Vâng,” Kaoru không có vẻ muốn ăn, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu.
Nhác thấy bảng hiệu Sanuki Udon, Higuchi nghĩ rằng cô gái cũng có thể ăn được nên quyết định chọn nơi ấy. Quán gọn gàng sáng sủa nhưng chưa phải giờ cao điểm nên còn thưa khách. Ông lấy một bàn dành cho bốn người và gọi món, bấy giờ một người đàn ông trung niên cao ngồng tới ngồi cạnh Higuchi. Ông sửng sốt nhìn thì thấy quen mặt chứ không thể nhớ tên.
“Ông quên tôi rồi sao?” Người đàn ông mỉm cười rút một tấm danh thiếp đặt lên bàn trước mặt Higuchi và Kaoru. Trên danh thiếp có hình con mắt đi kèm dòng chữ “Office EYES”. Dưới đó là khẩu hiệu “Những người không ngủ”. Higuchi ngờ vực, không biết là trò đùa gì đây.
Tên trên danh thiếp là Saito Nobuo, kí giả một tờ báo lá cải. Gã là kẻ biết mối quan hệ giữa Shimaki Toshiko với Higuchi và từng gọi điện hỏi ông đầu tiên. Ông nhớ lúc trước gã có da có thịt hơn một chút, giờ thì gầy trơ xương.
Tại sao không gặp ở đâu mà lại ngay ở đây chứ? Higuchi nguyền rủa cái số nhọ nồi của mình. Ông đã mong ít nhất gã đừng biết Kaoru là ai, nhưng đó là điều không tưởng. Làm sao gã không biết mặt gia quyến nạn nhân cho được.
“Đây là cô Shimaki Kaoru phải không ạ? Thần thái khác hẳn khiến tôi hết cả hồn. Tôi cứ tưởng cô là chị cô chứ. Tôi biết ông Higuchi thân thiết với chị cô, không ngờ là ông quen cả cô em nữa.”
Nếu kẻ khác nói câu này thì có lẽ Higuchi đã nổi điên cho hắn một đấm, nhưng Saito lại nói với nụ cười thân thiện nên ông cũng chẳng tốn công mấy để kìm nén cục tức.
“Xin lỗi, nhưng như anh thấy, chúng tôi đang dùng bữa. Xin miễn làm phiền.”
“Tôi không cố ý quấy rầy. Chỉ là tôi thấy có phần là lạ. Cớ gì người quen cùng em gái nạn nhân vụ giết người lại có công chuyện với giáo sư đại học chứ.”
Kaoru nuốt nước miếng nghe thấy rõ. Higuchi vỡ lẽ là họ đã bị bắt gặp khi ra khỏi đại học. Ánh mắt bấy giờ chính là gã. Nếu còn tại nhiệm thì ở đâu ông cũng sẽ hành động cẩn trọng và ắt hẳn nhận ra ngay. Biết mình bị theo dõi mà vẫn lờ đi linh cảm. Tại sao? Tại sao mình lại không tin giác quan của mình chứ.
“Quý khách gọi món gì ạ?” Cô phục vụ đứng tuổi hỏi Saito.
“Cho tempura udon... 1500 yên nhỉ? Hôm nay không có à? Lấy kitsune đi. Kitsune udon nhé.”
“Vâng, một tô kitsune!”
Cô phục vụ rời khỏi, Saito lại nhìn sang Higuchi, mỉm cười.
“Gần đây tôi bệnh nặng lắm. Bệnh thiếu vitamin tiền đấy.”
“... Anh tính dọa tôi à?”
Saito phá lên cười, “Dọa? Tôi thấy mình như bị dọa ấy chứ? Chỉ là tôi nhìn thấy hai người nên tính hỏi thăm một tiếng thôi mà? Chẳng phải gặp người quen bên ngoài ông cũng thường hỏi người ta làm gì đấy sao? Đi mua đồ à? Đi du lịch à? Đi đâu thế? Kiểu vậy.”
“Chỉ vì muốn hỏi mà anh mò theo đến tận đây à? Phóng viên có vẻ rảnh rỗi quá nhỉ.”
“Phóng viên thì vẫn có chút tự do chứ. Tự do để lần theo thứ mình thích.”
“... Tự do xâm phạm riêng tư người khác ư?” Higuchi thấy càng lúc càng khó kiềm chế cơn nóng giận. Không được động thủ. Nếu đấm gã này ở đây thì tình hình sẽ rất khó cứu vãn.
“Thôi mà. Tôi có phải kẻ địch của hai người đâu. Tôi chỉ mong sớm bắt được thủ phạm sát hại cô Shimaki mà thôi. Vụ án không tiến triển thì làm sao tôi viết bài được. Chẳng phải hai người biết tỏng giáo sư Takeda không hay giữ mồm giữ miệng nên chắc chắn sẽ khui ra được chuyện gì ở chỗ ông ấy hay sao? Tôi cũng vậy. Và tôi bắt gặp hai người ở đấy. Ý tưởng lớn gặp nhau thôi mà. Tôi đã gặp thân sinh cô Shimaki nhưng có vẻ họ không muốn nói về ông Higuchi, và ông cũng vắng mặt trong đám tang. Tôi không ngờ hai người lại là chỗ quen biết.”
Phần udon rau dại mà Higuchi và Kaoru gọi ban nãy đã đến nên Saito ngưng nói một lúc. Higuchi nhấc đũa bắt đầu ăn, mặc kệ Saito. Ông chẳng biết mùi vị thế nào nữa. Có vẻ ông đã mất vị giác.
“À, mời cô Kaoru dùng bữa trước đi cho nóng. Giáo sư Takeda đã không chịu hé răng với một tên phóng viên tào lao, nhưng chắc đã kể cho ông nguyên thanh tra nhiều điều, đúng không ạ?”
“Thôi đi!” Higuchi cuối cùng cũng nói oang lên.
Cả phục vụ lẫn khách khứa đều quay nhìn bàn họ. Khi Higuchi nhìn lại thì họ ngoảnh mặt đi.
Ông hạ giọng tiếp tục, “Anh muốn gì? Nói toạc móng heo đi.”
Đôi mắt to của Saito nhanh chóng nheo thành dải hẹp, nụ cười xã giao ban nãy biến mất, để lại một biểu cảm vô hồn.
“Thế thì tôi xin mạn phép nói. Hai người đang tiến hành điều tra thì phải. Đi gặp chuyên gia chẩn đoán thần kinh rồi đến Roppongi, nơi cô Shimaki được cho là đã gặp hung thủ. Tôi không nghĩ hai người đang toan tính tóm hung thủ…”
“Chúng tôi định thế đấy,” Higuchi nói chen vào.
Mắt Saito lại mở to ra, “Thế là nghĩa gì?”
“Tôi nói là chúng tôi đang toan tính thế. Nếu được, chúng tôi định ngăn hung thủ lại,” Higuchi quắc mắt nhìn lại gã phóng viên như khiêu khích.
Saito gật gù, “Vậy à? Nếu thế thì mọi chuyện đơn giản rồi. Cho tôi nhập bọn đi. Đó là điều tôi muốn. Thêm một nhân lực chẳng phải vẫn tốt hơn sao?”
❖ ❖ ❖
Minoru bắt đầu để ý thấy mẹ có vẻ là lạ. Gần đây bà hay nhìn hắn một cách khó hiểu. Khi hắn nhận ra và nhìn lại thì bà luống cuống tránh mặt. Cứ như... cứ như bà đang dằn vặt đi gì.
Không lẽ! Làm sao có thể. Không đời nào có chuyện mẹ... nhận ra việc mình làm.
Mẹ chẳng thể nhận ra được. Mình chỉ yêu nàng... yêu các nàng khi không có ai ở nhà, còn băng video thì lúc nào cũng đem đi trong cặp. Mình cả nghĩ quá rồi. Nhất định là do thái độ mình trở nên quái lạ nên mẹ mới ngờ ngợ. Phải cư xử bình thường lại. Phải cho mọi người thấy mình chẳng có gì khác thường cả.
Tháng Hai kết thúc là lúc Minoru lại ra ngoài đường như lẽ đương nhiên. Hắn cần có tình yêu. Không có tình yêu, hắn sẽ úa tàn thành lão già nhăn nheo giống như... giống như mấy bầu ngực kia vậy.
Chắc chắn nhờ hút lấy tình yêu của các nàng mà ta mới hóa thân thành con người hoành tráng hơn trước. Nhớ lại con người ta trước khi yêu Eto Sachiko mà xem. Giống một kẻ mới hạ phàm biết bao. Chắc chắn đã có lúc ta suy sụp nhưng nói gì thì đó cũng chỉ như bước đệm cho bước kế tiếp. Bước kế tiếp sau khi tận hưởng sự kì diệu của ái tình là đi tìm gốc gác ái tình, để lần này ta có thể chạm tới cội nguồn sự sống.
Tuy nhiên, xem chừng chưa đến hồi kết. Vẫn còn điều hắn phải biết thêm nên hắn cần có tình yêu.
Minoru thường đi tàu điện lên trường hay vào thành phố nhưng khi trường nghỉ, hắn quyết định thử dùng ô tô xem sao. Nếu đi ô tô thì chẳng cần bận tâm chuyến tàu cuối cùng làm chi, bán kính hành động cũng rộng hơn, dễ đánh lạc hướng cảnh sát. Nếu có gì thì có thể gây án trong xe rồi chôn xác trên núi như Okubo Kiyoshi [37E] vậy.
Thôi, không làm thế nữa, Minoru nghĩ lại. Ta không cùng một giuộc với lũ sát nhân giết người vì tình dục. Ta không phải kẻ biến thái. Khác với chúng, ta chỉ thức tỉnh trước chân ái mà thôi.
Đêm đến, Minoru lấy cớ hóng gió để lái xe hơi ra và chầm chậm đi quanh khu vực Shinjuku. Từ đường Yasukuni, hắn cua phải vào đường tròn 405 [38E] để đến Ginza. Sau đó hắn vòng qua Asabu, Roppongi là vừa đúng một vòng quanh hoàng cung. Hắn sẽ vào một nhà hàng dành cho gia đình ở đâu đó, để giết thời gian và săm soi đàn bà.
Dĩ nhiên hắn không cho rằng nơi ấy có người con gái hoàn hảo, cũng chẳng nghĩ ra cách nào để dụ những người đàn bà đến đó bằng ô tô.
Tokyo là thành phố không ngủ nhưng tàu điện của nó vẫn có lúc thiêm thiếp giấc nồng. Trò chơi bây giờ mới bắt đầu.
Ở Ginza, Roppongi hay Shinjuku, trông qua là biết ngay những ai muốn bắt taxi. Họ nhìn đăm đăm dòng xe qua lại, thỉnh thoảng đưa tay lên vẫy rồi lại thả tay xuống khi thấy taxi treo biển “Đang đón khách”. Ít phụ nữ đứng một mình song không phải không có. Hễ gặp ca nào như thế, Minoru liền cho xe tấp vào phố đi bộ và ngồi yên ngắm họ. Trong số đó ít nhiều cũng có người khiến tim hắn xao động.
Tuy nhiên, ngày đầu tiên, hắn không bắt chuyện với ai cả. Hắn chẳng ham cho bọn con gái chán phèo lên xe chỉ vì một phút nóng vội. Làm vấy bẩn kí ức về những người con gái hắn yêu khi trước là điều tội lỗi. Hắn chỉ có thể yêu ai tuyệt đỉnh không thua kém các nàng kìa.
Ngày thứ hai ở Ginza, hắn mạnh dạn lên tiếng với một cô gái. Hắn hạ kính ghế phụ lái, từ từ tấp vào lề phố đi bộ và mời mọc, “Lên xe anh chở?” Cô ta chẳng trả lời, chỉ nhìn xe hắn khinh bỉ.
Nụ cười của Minoru vô tác dụng khi ngồi trong xe tối. Với hạng con gái trông ô tô mà bắt hình dong thì đồ cây nhà lá vườn thế này chắc là đồ bỏ đi rồi.
Dù sao hắn cũng tự rút lui với cô ả như thế. Nên di dời địa bàn thì hay hơn.
Thế là tháng Ba đến. Đêm nào cũng ra ngoài sẽ bị nghi ngờ nên Minoru thử cùng cả nhà xem ti vi, nhưng chỉ được một tối là ngán tận cổ. Đó là vì hắn không sao chịu nổi việc ngồi cùng với những kẻ nói chuyện không chứa chút dinh dưỡng nào, cả ngày chỉ biết xem tivi.
Mẹ đang vui vẻ xếp búp bê Hina trong phòng thờ. Bé Ai trông bộ dạng cũng có vẻ thích. Sinh viên rồi còn lễ hội Hina [39E] gì nữa. Tầm phào. Chán bỏ xừ.
Minoru lại quyết định lái xe ra ngoài trong đêm.
Đó là đêm mùng 3. Nàng đã xuất hiện. Từ đằng xa hắn nhìn qua đã biết. Chính nàng, nàng mới là người con gái đáng được hắn yêu.
Dòng người đợi taxi xếp thành hàng dài ngút ngàn trên đường Yasukuni, Shinjuku. Cô gái của hắn đứng tít cuối hàng. Nàng đứng cách một quãng với nhóm nhân viên công ty phía trước nên chắc là đi một mình.
Có chiếc ô tô khác cũng tấp lại chào mời các chị em đứng chờ taxi giống Minoru. Đó là một chiếc Ferrari màu đỏ. Trong xe có hai gã đàn ông. Chúng cất giọng gọi hai cô gái trẻ nhưng chẳng ai đoái hoài nên chúng nổ máy phành phạch như trả đũa rồi vụt biến đi.
Minoru lái qua bên nàng, khi đi lố một chút thì hắn trông thấy một chiếc máy bán thuốc lá tự động và nghĩ ra một ý. Hắn dừng xe, bước xuống, lại gần chiếc máy, rút ví từ túi sau ra. Hắn tặc lưỡi rõ to, nhìn quanh rồi quyết định đi lại phía nàng.
“... Xin lỗi. Cô làm ơn đổi giúp tôi đồng 10.000 yên được không?”
Cô gái ngỡ ngàng quay lại, xòe lòng bàn tay ra rồi lắc đầu quầy quậy. Nàng sợ lên tiếng thì phải. Hắn chắc chắn mắt mình không bị loạn. Khe ngực nhìn từ cổ nàng xuống quả là gợi tình hơn bất cứ cô gái nào từ trước tới giờ. Tuổi chắc khoảng hai tư hai lăm. Viền mắt nàng đỏ, xem chừng hơi say rượu.
Minoru dứt mắt khỏi khe ngực và nói với nàng bằng nụ cười trên môi, “Cô không có à? Không đủ cũng không sao. Tôi chỉ cần có đồng 1000 yên là được rồi.”
Cô gái lo lắng nhìn mấy nhân viên công ty đứng xếp hàng phía trước, nhưng họ vẫn vô tư trò chuyện. Cô lục tìm ví trong túi rồi lên tiếng, “1000 yên thì tôi có.”
“1000 yên? Thế thì tốt rồi. Cho tôi đổi được không?” Minoru rút tờ 10.000 yên ra khỏi ví, đưa cho cô gái.
“À nhưng…”
“A, cô đang nghĩ là tiền giả phải không. Không sao mà. Có dấu chìm của ngân hàng đàng hoàng mà, nhìn này.” Hắn nâng tờ tiền lên trước mặt nàng.
Cô gái cười khúc khích. Dường như đã xác định đây là người có thể yên tâm.
“Không, không phải thế. 10.000 yên bằng mấy lần 1000 yên, tôi không…”
“Chẳng phải đã bảo không sao rồi ư? Tạm thời tôi thèm thuốc lá quá thôi.”
“Thế thì tôi biếu anh. Mời anh.” Nàng dúi tờ 1000 yên vào người hắn.
“Đâu có được. Thế...” Minoru lên giọng. “Mà cô muốn đi taxi phải không?”
“Vâng... đúng rồi,” cô gái liếc nhìn hàng người rồng rắn.
“Cô đi đến đâu?”
“Mitaka.”
“Mitaka à... Thế này đi. Tôi đi bằng ô tô đậu đằng đó nên để tôi chở cô về. Đổi lại, cô mua thuốc lá cho tôi nhé... Khoan, không biết có phạm luật gì không nhỉ?”
Cô gái cắn môi, có vẻ nghiêm túc cân nhắc lời đề nghị. Không sao cả. Dỗ một chút nàng sẽ lên xe.
“Tiền thuốc lá thì thôi bỏ quá cho tôi nhé. Còn tiền đi taxi từ đây đến Mitaka cũng mất không dưới 3000 yên đâu.”
Cô gái lại ngoái nhìn dòng khách đang xếp hàng phía trước. Khi quay lại nhìn hắn, cô đã ra quyết định.
“... Ô tô anh để ở đâu?”
“Đằng kia kìa.”
Minoru đi trước, cô gái lẽo đẽo theo sau với tướng đi kì lạ.
Trông thấy chiếc Collora của hắn, cô có vẻ an tâm. Chắc cô đang nghĩ chẳng ai tán gái mà lại dùng con xe cà tàng này.
“Hiệu gì?” Đột nhiên cô hỏi.
“Hả?”
“Anh mua thuốc hiệu gì? Để tôi chạy đi mua rồi quay lại.”
Minoru cuống lên. Hắn đã quên bẵng vụ thuốc lá.
“Mild... Mild Seven.”
Cô gái nhìn Minoru có ý nghi ngờ, nhưng vẫn đi như nhún nhảy về phía máy bán hàng tự động, nhét tờ 1000 yên vào máy để mua thuốc rồi quay lại. Minoru nhận hộp thuốc lá và kính cẩn mở cửa ghế phụ lái mời cô vào.
Minoru ngồi vào ghế lái, trước khi đóng cửa, hắn nhìn chằm chằm cô gái dưới đèn trần ô tô.
“Thật không ngờ.”
“Sao thế?”
“... Không có gì,” Minoru đóng cửa xe, nhả thắng rồi từ từ đề xe.
“Sao thế? Anh để ý gì phải không?”
Minoru chờ một chút rồi mới ngắc ngứ ra chiều khó nói, “Ban nãy tôi không ngờ cô lại đẹp như thế.”
“.. Thôi.”
Cô gái cúi mặt thẹn thùng. Và hắn tận hưởng sự im lặng trong giây lát.
“Tôi bật nhạc nhé. Cô thích nhạc nào?” Minoru chẳng chờ trả lời mà tra băng cassette vào luôn. Bài hát ấy lại vang lên. Tiếng hát trong trẻo tràn ngập không gian chật chội.
“Gì cũng được. Yuumin hay Anri đều... Đây là Okamura Takako phải không? Tôi cũng thích ca sĩ này.”
Cô gái tựa mình vào ghế như thoải mái, nhìn ra cửa sổ máy môi hát theo. Nàng cũng biết bài này sao? Tuyệt vời ông mặt giời. Chính nàng là người con gái số một chăng.
“Tôi là Gamo. Gamo Minoru. Còn cô tên gì?”
“... Maki.”
Cô gái chỉ cho hắn biết tên chứ không biết họ nhưng ngược lại, Minoru lại cảm thấy thân mật hơn. Cứ như nàng đang nhắn nhủ hắn rằng “Chỉ đêm nay thôi nhé” vậy.
Đương nhiên rồi, anh đây cũng định thế. Chỉ đêm nay thôi. Đêm mà hai đứa mình có thể yêu nhau.
“Tại sao cô về muộn thế?” Minoru hỏi thăm.
Maki im lặng một hồi.
“Không, không phải tôi có ý tra hỏi...”
Cô gái lên tiếng, ngắt lời Minoru.
“Tôi dự tiệc tiễn người bạn nghỉ việc vì kết hôn. Tôi bị rủ rê đi đến tăng ba lận. Tôi định rời quán để kịp chuyến tàu cuối nhưng bị gãy đế giày trên cầu thang…”
Đoạn, cô rút khăn giấy bọc gót giày ra làm bằng chứng. Cuối cùng hắn đã hiểu tại sao cô có tướng đi kì lạ.
“... Quá nhọ.”
“Tội nghiệp cô quá. Nhưng có lẽ với tôi thế là may mắn đấy. Nhờ nó mà tôi được ngồi chung xe với người đẹp trong chốc lát.”
Minoru nói thật lòng nhưng cô gái không chịu tin.
“Anh chỉ được cái dẻo mỏ.”
“Dẻo mỏ à? Tôi có nịnh đâu kia chứ. Nếu được tôi muốn lái xe đưa cô đi chơi một lúc nhưng... Về muộn bố mẹ cô sẽ lo lắng nhỉ.”
“Tôi sống một mình”
Hắn phóng xe lướt qua mạn tòa nhà chính phủ thủ đô, nơi không biết từ bao giờ đã trở thành đặc trưng của Tokyo.
“Thế nghĩa là được đúng không? Cô đi hóng gió cùng tôi nhé.”
Cô gái vẫn nhìn ra ngoài, không nói năng gì. Nàng đã nhận ra ý đồ của hắn rồi ư? Nhận ra ngay từ đâu hắn đã có mục đích tiếp cận nàng?
“Ngày mai cô có phải đi làm sớm không?” Minoru hỏi thêm.
“Tôi không muốn đi làm.”
Nghe lòng văng vắng tiếng cười, Minoru bẻ tay lái về phía cao tốc thủ đô. Cô gái nhận ra nhưng không lên tiếng phản đối.
“Người đẹp muốn đi đâu?”
Cô gái vẫn không đáp trả. Sau khi hắn nhận vé cầu đường và đi qua trạm thu phí, cô gái mới nhìn sang và nói cụt lủn.
"Yokohama.”
Minoru gật đầu cái rụp, tăng âm lượng đài lên để say sưa trong tiếng hát đẹp đẽ và cơn háo hức chờ đợi được sung sướng.
Chỉ nhìn thôi em cũng bất giác thẹn thùng
Nỗi lòng chẳng sao giấu được người
“Giấu kín tình yêu nhưng vẫn lộ ra sắc mặt...” [40E] Minoru chợt nhớ ra lời một bài ca, và cười khùng khục. Giờ nàng đã nhận ra lòng ta chưa?
Đêm ấy, hắn yêu nàng đến sáng, và đem một phần nàng về.
Với hắn đó là đêm dài nhất, cũng đầy đủ nhất từ trước đến giờ.
❖ ❖ ❖
Ngày 10 tháng Ba.
Trời ấm áp như thể chưa từng có cái lạnh kéo dài mãi đến hôm qua. Masako chỉ mặc áo len một chút đã nhễ nhại mồ hôi nên chẳng chịu nổi, phải cởi áo ra.
Cây mai trong vườn tỏa hương đến tận cửa nhà. Như mọi khi thì bà sẽ cảm thấy hào hứng rạo rực, nhưng giờ thì không.
Buổi chiều cảnh sát đến nhà. Không phải cảnh sát hình sự mà chỉ là cảnh sát viên ở đồn bình thường, nhưng bà biết ngay họ không phải đơn thuần là đi tuần.
“Mong bà hỗ trợ công tác điều tra của cảnh sát... Nhà bà có ô tô Collora màu trắng không ạ?” Cảnh sát đứng trước cửa nhà, hỏi thẳng.
Masako bủn rủn cả người, phải chống tay vào tường để trụ vững.
Quả nhiên là vụ án ấy. Quả nhiên hung thủ đi Collora giống ô tô nhà mình, không phải sedan. Làm sao đây? Làm sao đây?
“Đây là nhà Gamo phải không ạ? Xe trong garage là của nhà mình phải không?” Tiếng cảnh sát nghe như vắng lại từ nơi nào xa lắm.
“... Kh... không. À vâng. Là xe nhà tôi,” Masako nhận ra giọng mình đã the thé và cuống quýt lên. Không được. Phải bình tĩnh. Chỉ có một cảnh sát thôi. Chắc anh ta chưa nắm được gì mà mới chỉ rà soát những nhà có ô tô màu trắng. Chẳng việc gì phải cuống lên cả.
“À thế ạ? Nhà bà ai là người lái xe?” Viên cảnh sát cầm một cuốn sổ dạng kẹp, vừa hí hoáy viết bằng cây bút chì gắn dây với sổ, vừa tiếp tục hỏi.
“Chồng và con tôi! Nhưng…” Masako nói giọng cao lên.
“Nhưng sao ạ?” Cảnh sát nhíu một bên mày nhìn bà.
“Dạo này cái xe bị trục trặc hay sao ấy.”
“Hả. Trục trặc sao ạ?”
“Tôi không rõ nhưng hình như là hư thắng. Thỉnh thoảng thắng không ăn,” Masako nói mà chẳng biết có thật không.
“Thế thì nguy hiểm quá. Nhà mình nên khẩn trương đem đi sửa ngay. Tại sao lại không sửa?”
Tại sao? Nói gì bây giờ? Lý do không đem ô tô đi sửa. Vì hết tiền ư? Vì chẳng ai đi cả? Hay là...
“Có chứ ạ. Nhà tôi đã đem đi sửa nhưng nó lại trục trặc tiếp. Do đó, họ bảo có lẽ nó sắp hết tuổi thọ rồi nên thà mua ô tô mới thay luôn.”
“Tuổi thọ?” Viên cảnh sát liếc mắt xuống sổ kẹp. “Xe mới được bốn năm thôi mà bà? Có lẽ bà nên khiếu nại với nhà sản xuất thì hơn. Nhỡ để xảy ra tai nạn thì đã quá muộn.”
Masako đau khổ nén nỗi hoảng loạn xuống. Trước khi đến đây hỏi chuyện, cảnh sát đã nắm cả thông tin nhà bà mua ô tô lúc nào rồi.
“Những người lái xe có ai ở nhà không ạ?”
“Không... Không có ai.” Masako lỡ nói dối dù không có ý định đó.
“Thế ạ? Vậy bà viết hộ nơi làm việc hay trường học của họ vào đây được không?”
Nói xong, viên cảnh sát chuyền sổ kẹp cho Masako. Trong đó đã ghi sẵn tên chồng bà, biển số xe và tên model, màu xe và địa chỉ nhà bà. Masako viết chỗ làm của chồng cùng chỗ học của con vào khoảng trống dư phía dưới. Bất giác bà muốn ghi bịa nhưng nghĩ lại lại thôi bởi nếu nói dối điểm này sẽ bị phát hiện ngay.
“Đây ạ.”
“... Đại học Văn hóa Toyo...?”
Giọng điệu người này có gì kích thích kí ức của Masako, nhưng rốt cuộc đó là thứ gì thì bà chưa thể nhận ra. Kì lạ thay, viên cảnh sát dường như cũng cảm thấy thế nên chào bà “Cảm ơn đã hợp tác” rồi rời đi, đầu vẫn ngoái lại.
Thế là nghĩa gì? Viên cảnh sát ấy đã nhận ra điều gì khi thấy tên trường của Minoru? Có giống với điều mình nhận thấy không? Bà chẳng biết nữa.
Masako cứ ngờ ngợ như đã quên một điều hết sức quan trọng. Mặt khác, bà có linh cảm rằng nhớ ra điều ấy sẽ khiến chính bà và cả gia đình này tan nát, nên không nhớ thì hay hơn.
Linh cảm gia đình tan nát thật đáng sợ. Bà vẫn tin rằng bất hạnh không lý nào ập đến gia đình hạnh phúc, yên này được, nhưng linh cảm chẳng chịu rời bỏ bà.
Masako nghĩ rằng cứ lo nghĩ mãi điều ấy cũng chẳng ích gì. Phải xác nhận lại, xác nhận trực tiếp với con xem nó có dính líu không, ngộ nhỡ... ngộ nhỡ con bà có tâm hồn bệnh hoạn thì...
Masako quay lại, cắn môi nhìn về phía phòng con trai.
Không, tất cả chỉ là ảo giác của mình thôi. Thái độ kì lạ gần đây của con hay chiếc túi nhựa vấy máu, tất cả đều có lời giải thích cả.
Bà đứng trước cửa phòng đóng im im, ngần ngừ giây lát rồi mới gõ cửa.
Không phải là tiếng trả lời ngay lập tức như mọi khi, mà bên trong có tiếng hấp tấp dọn dẹp gì đó.
“Con có đó không?” Masako hỏi và nắm thử tay nắm cửa, bụng bảo dạ chắc cửa khóa trái. Kì lạ thay, cửa không khóa và cứ thế mở vào bên trong như có ý chí của chính nó vậy.
“Đừng vào!” Tiếng hét thất thanh chứa đầy tức giận lẫn sợ hãi như cản bước Masako.
Không phải, đây nào phải con tôi. Đứa con ngoan của tôi chưa hét vào mặt tôi như thế bao giờ.
Nó đang ngồi trên giường, hai tay bưng kín cái máy quay phim như không muốn để mẹ trông thấy. Dây nối của máy quay cắm vào màn hình ti vi lớn, ở góc màn hình đang hiện chữ “Thiết bị ngoại vi 2”. Dù có không sành sỏi máy móc, nhìn qua cũng biết con mình đang xem băng video 8mm. Giờ nó vội vã rút phích cắm ra.
Băng video 8mm. Hình ảnh bọc nhựa gói băng bỏ lại hiện trường giết người sượt qua tâm trí Masako. Chẳng liên quan. Chẳng có quan hệ gì ở đây cả.
“... Con đang xem video à? Con này…”
“Mẹ ra đi!” Những lời hét ra từ đôi môi run rẩy tái mét khiến máu trong não Masako đông đặc. Bà mấp máy môi muốn đáp nhưng chẳng biết nói gì.
“Đã bảo đi ra rồi mà!”
Thằng con đột nhiên đứng bật dậy đẩy Masako khiến bà ngã ngửa ra hành lang, sau đầu đập mạnh vào tường.
Còn hơn cả nỗi đau thể xác, là cảm giác ngỡ ngàng trước việc bị con dùng bạo lực. Xưa nay nó có động tay động chân với cha mẹ bao giờ. Ở trường cả giáo viên cũng khen con bà ngoan và chững chạc kia mà. Cớ gì...
Khi Masako vừa đỡ sau đầu vừa lò dò đứng dậy, cánh cửa trước mặt đã đóng sập lại. Với Masako, tiếng cửa nghe như tiếng đoạn tuyệt mối liên kết cuối cùng giữa hai mẹ con.