Chương 9
Nyx Bóng đêm sinh ra Moros Nghiệp chướng và Ker Diệt vong cùng Thần chết Thanatos, lại sinh Thần ngủ Hypnos cùng tộc Oneiros Mộng mơ và Momus Châm biếm cùng Oizys Đớn đau [41E] .
❖ ❖ ❖
Saito vừa thổi phù phù vừa ăn phần kitsune mới được đem tới nhưng vẫn nói ra rả.
“Đây đâu phải chuyện xấu. Tôi sẽ không đăng bài cho đến khi tất cả nhất trí chấp thuận. Nhưng thu thập được thông tin gì hai người cũng đừng hé lộ cho ai khác... Được không? Đồng ý thì sẽ có thêm nhân lực này. Tôi không biết các vị định điều tra gì, nhưng sức hai người cũng có hạn thôi, đúng không?”
Higuchi nhìn gã, im lặng suy nghĩ.
Rõ ràng không phải chuyện xấu nếu tình hình đúng như gã nói. Thế nhưng chẳng có gì đảm bảo gã sẽ giữ lời. Tuyệt đối không tin được cái kiểu lời hứa “sẽ không đăng bài cho đến khi tất cả nhất trí chấp thuận”. Nhưng nếu từ chối thì sẽ ra sao?
“Có lẽ đúng như anh nói. Thật ra chúng tôi..”
“Ông Higuchi,” Kaoru chợt lên tiếng. Nãy giờ cô vẫn chăm chú nghe hai người nói chuyện, chưa động đến suất udon.
“Sao thế?”
“Nếu là chuyện của tôi thì xin đừng để tâm.”
“Nghĩa là sao nhỉ?” Higuchi thực sự không hiểu chuyện gì.
“... Có thể ông lo rằng anh này viết bài về chúng ta sẽ khiến tôi đau lòng, nên nếu làm theo lời anh ta thì…”
Higuchi giận mình đã không nghĩ đến điều này. Quả nhiên mày không phải là người biết nghĩ cho ai. Mày chưa bao giờ bận tâm đến cảm nghĩ của cô gái. Lúc nào cũng chỉ bo bo bản thân. Toàn nghĩ cho mày. Cái thằng chết giẫm này.
Higuchi nói lại, “Tôi không để ai viết bài gì về chúng ta đâu. Cô đừng lo. Tôi chỉ nghĩ là nếu có lợi thì chúng ta có thể nhượng bộ ở mức độ nào đó. Anh Saito ạ…”
“Vâng,” gã phóng viên duỗi thẳng lưng lên, không biết có phải vì nghe được câu xưng hô tử tế hay không.
“Anh không nghĩ là hai người chúng tôi có ưu thế gì hơn cảnh sát đấy chứ?”
“... Thành thật mà nói là không. Tôi không cho là hai người sẽ thực sự phát hiện ra hung thủ. Nhưng giờ chỉ có tôi biết hai người đang điều tra. Thay vì bám đuôi đồng bọn để lấy cùng một thông tin thì tôi thà tiếp cận từ hướng khác rồi thất bại còn hơn.
“Tôi hiểu, chỉ chụp hình hai người ban nãy rồi giật tít ‘Cựu thanh tra cùng em gái nạn nhân gặp gỡ thân mật tại hiện trường án mạng!’, có um sùm rồi cũng thành thứ ba láp nhất thời. Mà thế thì chẳng thú vị gì cả. Tôi phát ngấy tận cổ cái trò ấy rồi. Giả sử còn diễn biến gì nữa phía trước thì thử một lần theo đến nơi xem sao. Chủ đề hay mà viết mỗi một lần rồi thôi thì lãng phí quá không phải sao. Tôi chỉ nghĩ có thể.”
Những phóng viên tầm tuổi gã có lẽ đều cảm thấy thế. Và Higuchi tin rằng gã đang nói thật lòng.
“Tôi hiểu lời giải thích của anh. Tôi xin phép nêu điều kiện phía tôi trước. Thứ nhất là dù có chuyện gì cũng không được nêu tên tôi ra. Muốn viết cô Kaoru cùng anh đi tìm kiếm manh mối thì anh cứ viết, tôi không ngại.”
“Giá mà có tin gì đáng giá hơn tin hai người thân mật gặp gỡ nhỉ... Thôi, tôi hiểu. Tôi sẽ ngậm miệng, không đả động gì cả,” Saito gật đầu nhìn Higuchi, ra hiệu để ông nói tiếp.
“Thứ hai là anh phải cho chúng tôi biết tất cả thông tin anh thu thập được.”
“Điều kiện đáng mong đợi đấy. Nếu tôi cũng được ra điều kiện tương tự.”
“.. Thứ ba, chúng tôi không cần phải cho anh biết tất cả thông tin của mình.”
Y như rằng, Saito lộ vẻ ngỡ ngàng, “Sao có thể? Tôi đã bảo là sẽ không đăng báo cho đến khi tất cả đồng thuận, chả phải thế là đẹp rồi ư?”
“... Nếu không đăng báo thì đâu cần phải biết. Khi nào nghĩ là cho anh biết được thì chúng tôi sẽ nói.”
Saito tỏ ra không phục, nhưng xem chừng cũng thấy tranh cãi chẳng ích lợi gì.
Tuy nhiên, Higuchi ra điều kiện này hoàn toàn là vì lương tâm. Bởi ông mà giả vờ là sẽ nói hết mọi điều cho Saito thì đơn giản hơn nhiều rồi. Ông chỉ đang nói thật là phía ông sẽ có điều giấu giếm mà thôi. Mong sao Saito cũng có chút lương tâm như thế.
“Tôi hiểu. Vậy đầu tiên chúng ta trao đổi thông tin chứ? Có lẽ ông đã nghe được những thông tin tôi không biết từ giáo sư Takeda. Mặt khác, tôi cũng có tin mới nhất từ phía cảnh sát. Hay là ông cũng đã nắm thông tin như thế nhờ hội lão binh kì cựu sở cảnh sát rồi?”
Giọng gã dường như biết tỏng Higuchi vẫn chưa nắm được thông tin ấy.
Không lẽ gã này lúc nào cũng theo dõi mình à? Higuchi thậm chí còn nghĩ thế.
“... Xin lỗi nhưng vì là tôi nên giáo sư Takeda mới yên tâm nói chuyện. Anh cũng hiểu đó không phải là điều dễ dàng tiết lộ cho truyền thông mà.”
“Sao tự dưng ông sử dụng quyền im lặng? Ông cũng bị lạc hướng vì ông giáo sư ấy đã lôi các ví dụ tội phạm trong quá khứ để kể đúng không? Ông chẳng cần phải làm ra vẻ thế đâu. Tôi chưa định viết báo hay gì. Nếu được thì tôi muốn viết sách chẳng hạn, dẫu cho hung thủ không sa lưới đi nữa. Ông với giáo sư Takeda mà khiếu nại phần nào thì tôi sẽ đính chính lại phần đó.”
Sách à? Giống y như lý do mà Higuchi dùng với giáo sư Takeda. Ông thì nói hoàn toàn ngẫu hứng, nhưng người đàn ông này thì thế nào? Có tin tưởng gã được không đây?
“Hãy tin tôi. Những điều tôi từng hứa với ông là không viết, tôi đã viết bao giờ đâu.”
Thật thế không? Ông quen nhiều phóng viên lắm, nhưng với những người không thân thì từng nói gì, hứa hẹn gì ông đã quên sạch sẽ rồi.
“Ờ mà, anh biết chúng tôi định làm gì phải không?”
“Làm gì ấy à… từ đây hai người tính lần theo dấu vết cô chị hả?”
“Chính xác, chúng tôi tính thế. Có điều cảnh sát cũng đang làm thế một cách có tổ chức và triệt để hơn. Mà chúng tôi thì không sánh bằng. Nhưng chúng tôi có cái bẫy con chim nhỏ. Kiểu giăng mồi, dụ con chim nhỏ vào dưới rọ chống bằng cọc để bắt..”
“... Như thằng ngốc trong truyện ngụ ngôn?”
Lời bình luận của Saito bất chợt như nói trúng sự thật, Higuchi nghĩ.
“Đúng vậy. Thằng ngốc ấy đấy. Điều chúng tôi đang cố làm là thế đấy. Ban nãy nhìn Kaoru anh cũng tưởng là cô chị phải không? Đó là vì cô gái cố tình cắt tóc, mặc đồ giống chị mình đấy. Anh nghĩ cô ấy làm thế để làm gì?”
Gã phóng viên tròn mắt nhìn Kaoru, “Cô gái... là con mồi ư?”
“Chính xác. Tôi và anh tạm thời chỉ là những đứa bé cầm đầu dây buộc vào cọc và đợi mà thôi. Đó là ý tưởng của chính Kaoru. Hai chúng tôi đều biết hầu như không có khả năng ý tưởng này thực hiện được suôn sẻ nhưng không làm không được. Có lẽ giống với tâm trạng của anh chăng.”
Có lẽ chỉ là cảm giác, nhưng Higuchi nhận thấy ánh mắt Saito nhìn Kaoru tràn đầy thương cảm. Gã đã nhìn thấu động cơ bên trong cô gái ấy ư? Dù ông chẳng cho rằng gã là kẻ sắc sảo đến thế.
“Thế nào? Chán chưa? Có muốn ngưng hợp tác không?”
Higuchi hỏi như khiêu khích, song Saito không đáp lại. Gã vẫn nhìn Kaoru và có vẻ đang nghĩ ngợi gì đấy. Hắn đang coi lại xem Kaoru và Toshiko giống nhau đến thế nào à?
“... Được, chắc được. Không, được lắm. Có khả năng. Cô gái... cô Kaoru đúng là giống chị mình. Tuy nhìn kĩ sẽ nhận ra ngay không phải cùng một người. Nhưng tôi thấy thế lại hay. Nếu nhìn thấy cô gái này, hung thủ sẽ hoảng hết cả hồn. Sau đó, hắn sẽ tiếp cận để nhìn kĩ hơn. Hắn sẽ biết ngay đây là người khác. Nhưng nếu mà là hung thủ thì tôi sẽ muốn biết cô này là ai. Vả lại cô gái có lẽ thuộc mẫu đàn bà của hắn nữa. Trước nhất tôi thấy là hắn sẽ bắt chuyện. Chắc chắn sẽ bắt chuyện... Chỉ cần cho hắn nhìn thấy cô gái một lần thôi cũng được.”
Đúng thế, chỉ cần hung thủ nhìn thấy cô gái. Đó là điều kiện bắt buộc duy nhất và không dễ để thỏa mãn điều kiện thế này ở Tokyo.
Gã phóng viên quay sang Higuchi.
“Nhưng thế thì làm sao phân biệt được hắn với lũ tán gái bình thường đây? Chúng ta sẽ bám theo đến khách sạn và nhảy vào trước khi cô gái bị giết à?”
“... Không, chúng ta không để xảy ra chuyện đó. Chỉ cần hỏi tên tuổi địa chỉ của đám người bắt chuyện với cô ấy rồi điều tra sau. Ngoài ra, hắn mang nỗi ám ảnh khác thường với những người đàn bà của hắn nên biểu hiện sẽ khác với bọn chỉ tán gái mà thôi.”
“Phải nhỉ. Thế thì được nhưng mà... Vấn đề tiếp theo là cô chị và các nạn nhân đã gặp hung thủ ở đâu. Hai người nghĩ thế nào?”
Higuchi tóm tắt kết luận của họ cho Saito nghe. Gã chỉ im lặng, gật gù nghe.
“Ra vậy. Quả là cựu thanh tra có khác. Nạn nhân thứ ba tên Tadokoro Maki, hình như được hung thủ đón tại Shinjuku. Bởi vì nghe nói hôm kia có tiệc tạm biệt bạn của cô này. Hẳn cô ta đã uống đến khuya ở Shinjuku. Ban chuyên án cũng đang cật lực đi tìm nhân chứng. Nếu bị đón lúc đang đi bộ một mình thì khó mà có nhân chứng. Nhưng đón ở bến đợi taxi thì họa may.”
“... Cảnh sát nhận định hung thủ các vụ là cùng một kẻ à?”
“Vì thủ đoạn ra tay y như nhau. Ngực và vùng kín bị gây tổn thương, ở hiện trường còn bọc nhựa gói băng video. Trên miếng bọc lần trước đã lấy được vân tay rõ ràng. Tôi đoán cảnh sát đang triển khai theo hướng hung thủ là cùng một kẻ.”
“Vùng kín bị gây tổn thương như thế nào?”
“Như thế nào à... Hẳn là bị rạch nhỉ...” Saito bối rối trả lời.
Xem ra truyền thông chưa biết bộ phận sinh dục bị khoét hẳn đi. Khi tóm được những kẻ tình nghi, nếu chúng biết những chi tiết chưa công khai, suy ra chúng chính là hung thủ... Thế nên thường có chuyện cảnh sát che giấu đi một vài chi tiết. Hay là vì chi tiết đó quá sốc thôi? Higuchi không biết có nên cho gã phóng viên biết hay không.
Cuối cùng, ông nhận định có nói cũng không sao cả.
Đây là điều cảnh sát che giấu nên nếu anh đem vào bài viết thì sẽ làm khó họ lắm. Trong trường hợp chị cô gái này thì vùng kín không chỉ bị rạch đâu.”
“Nghĩa là?”
“... Hắn đã đem cả bộ phận sinh dục lẫn tử cung đi.”
“Đem đi ư? Đem đi... Làm thế nào?” Saito có phản ứng như lẽ đương nhiên.
“Mổ bụng rồi lấy ra thì phải. Ban nãy nghe thế chúng tôi cũng bàng hoàng lắm.”
“Hả... Hắn đang nghĩ gì vậy nhỉ?”
“Giáo sư Takeda nói hắn muốn quan hệ với thứ đó.” Higuchi ngập ngừng, lén nhìn Kaoru, nhưng cô gái không thay đổi biểu cảm.
Saito hớn hở ra mặt hơn là bàng hoàng. Gã khẽ huýt sáo rồi nắm bàn tay thành đấm.
“Gã biến thái nặng đô đây. Vụ việc có vẻ chấn động hơn tôi nghĩ... Không sao. Không sao, đã bảo tôi sẽ không viết... chưa viết đâu mà. Với lại, cô Kaoru... Cô sốc lắm đúng không?” Gã hỏi Kaoru với giọng đồng cảm đến bất ngờ.
“... Vâng,” cô gái cúi mặt trả lời.
Higuchi nhận ra các suất udon của họ đều đã nguội ngắt và trương lên, “Anh đi cùng không? Anh đã đến hiện trường gây án chưa? Chúng tôi đang định đến đấy đây.”
“Ba người nối đuôi nhau đi à? Thế thì đời nào thủ phạm bén mảng lại gần.”
“Hôm nay chỉ xem sơ qua thôi. Hắn vẫn chưa ra phố đâu. Với lại nếu đêm nay hắn thấy và để ý cô ấy thì lần tới khi thấy cô ấy chỉ một mình, hắn sẽ vồ lấy ngay.”
“Hiểu rồi. Vậy chờ một lát để tôi xử xong em này.”
Nói rồi Saito hùng hục ăn bát udon đã trương lên và húp cạn cả nước xốt shiru.
Xem ra thiếu vitamin tiền thật. Higuchi gọi thanh toán, và xua xua tay với Saito đang làm điệu bộ rút ví.
Họ ra khỏi quán. Saito nói.
“Chắc hai người đã nghe ngóng quán xá quanh đây rồi, xem ra không thu hoạch được gì nhỉ. Ở mấy chỗ như sàn nhảy người ta chẳng nhớ mặt từng khách đâu. Cũng chẳng còn cách nào...”
“Cô Kaoru bảo không tin chị cô lại đến những chỗ ồn ào như thế, có phải không?”
“Vâng. Tôi không nói với cảnh sát, nhưng chắc chắn chị phải vào quán nào mà đàn bà có thể yên tâm ngồi một mình.”
“Ra thế. Nếu là quán bar cho người độc thân thì tôi có biết vài chỗ, mọi người tạt qua xem sao. Có thể hung thủ sẽ tránh những quán đã từng ghé, nên kể cả không phải quán hắn quen thì vẫn có khả năng mình gặp được hắn... Hai người muốn vào chỗ nào không?”
Higuchi vừa chăm chú nhìn đường vừa suy nghĩ giây lát.
“Tôi muốn thử đến khách sạn một lần. Sau đó sẽ quay lại. Hôm đó có tuyết rơi và cô chị thì say bí tỉ. Cô ấy không thể đi bộ xa, lại chẳng thể bắt được taxi. Tôi có linh tính là quán nào quanh quanh khách sạn thôi.”
“Vậy ta cùng đi đến đấy nhé,” Saito trả lời và cất bước đi trước.
Lúc đó là hơn 7 giờ tối. Đường phố đã bắt đầu phủ bóng màn đêm.
❖ ❖ ❖
Minoru đang nằm trong tủ đệm âm tường yêu thích của mình. Không phải cái tủ ở phòng hắn mà là ngăn trên tủ âm tường trong phòng bố mẹ. Bên trong chỉ có một cái đệm gấp gọn, cái còn lại đã để bên ngoài. Hắn cuộn tròn như con mèo và thiếp đi tự lúc nào, đắm mình trong hơi người mẹ. Bấy giờ là sau bữa trưa Chủ nhật.
Bất giác tỉnh giấc, hắn hoang mang không biết mình ở đâu và vươn tay vào mây mù bóng tối.
Không sao. Ổn rồi. Đây vẫn là trong tủ đệm. Đã tối rồi sao? Mẹ không giận khi hắn biến đi đâu mất hay sao?
Hắn nhẹ nhàng đẩy cánh cửa tủ. Rồi bất ngờ dừng tay.
Mẹ đang nằm ngủ trên đệm trải dưới sàn, không đắp chăn. Chắc là vì chưa đến giờ ăn tối, nên mẹ cũng buồn ngủ mà thiếp đi như hắn.
Mẹ duỗi thẳng người, hai tay đặt lên bụng khiến Minoru nhớ lại hình ảnh quan tài ở Ai Cập mới xem trên ti vi gần đây. Nhờ đó hắn mới biết rằng ở Ai Cập, người ta có thể bảo quản xác ướp để được đời đời mà không rữa đi. Hắn tin rằng trong chiếc quan tài hình người ấy có di hài đẹp như còn sống vậy.
Minoru khẽ khàng bò ra khỏi tủ, không gây tiếng động nào.
Mặt trời hướng Tây rọi thẳng qua cửa sổ, ánh sáng phủ trọn từ đầu đến chân, khiến mẹ đẹp như nữ thần. Minoru chẳng có từ ngữ nào để miêu tả, chỉ biết đờ người ngắm nhìn người mẹ diễm lệ của mình. Hình như mẹ mới ra ngoài về nên trang điểm chỉn chu, móng tay sơn đỏ hằn sâu vào mắt hắn.
Bầu ngực đầy đặn lên xuống theo từng nhịp thở nhẹ nhàng qua lớp áo khoác mỏng. Minoru di chuyển tầm nhìn. Khi ánh mắt dừng lại ở cặp đùi trắng nuột dưới tà váy hơi hất lên một chút, hắn thấy tim mình đập rộn ràng.
Cảnh tượng chứng kiến đêm qua hiện lên trong đầu Minoru, hắn với bàn tay bé nhỏ về phía mẹ...
❖ ❖ ❖
Minoru hốt hoảng nhìn quanh thì nhận ra mình đang ở trong phòng, ban nãy mơ mơ màng màng về một thuở xa xưa. Hình như liên quan đến mẹ, nhưng chắc chỉ là chuyện vô thưởng vô phạt. Toàn thân hắn ướt sũng mồ hôi là do gần đây trời ấm lên. Cuộn băng quay đêm ân ái Maki đã hết từ lâu và tua lại từ đầu, trên màn hình chẳng chiếu gì cả.
Không ổn rồi. Có gì đó khang khác.
Đêm ấy dứt khoát là cái đêm tuyệt vời. Nhưng, thế nhưng... hắn nhận ra đó chỉ đơn thuần là cuốn phim tua đi tua lại mà thôi. Chỉ là hành động thủ dâm vô nghĩa bám víu lấy kí ức cái đêm ái ân mặn nồng ấy.
Ta đã sai ở đâu? Ta nên quay về khoảng thời gian nào? Cô y tá đó ư? Hay là cô gái bỏ nhà đi bụi? Hay... nữ sinh đầu tiên mình giết?
Minoru chẳng còn biết được đâu là tình yêu quan trọng trong số các tình yêu kia.
Tại sao các cô ấy lại thu hút tôi? Tại sao tất cả đều biến mất đi? Cứ khỏa lấp và khỏa lấp nhưng khoảng trống không sao lấp đầy trong ngực này rốt cuộc là gì đây? Làm ơn có ai cho tôi biết! Nếu không tôi sẽ phát điên lên mất.
Khi bộ phận sinh dục của Maki rữa ra và bầu ngực héo hon đi, Minoru lại lang thang vất vơ trên phố với nỗi muộn phiền. Chưa đầy hai tuần trôi qua từ cái đêm ở Yokohama. Hắn lái xe chạy quanh những con phố xa lạ chứ không chỉ những nơi phụ nữ trẻ tụ tập. Giọng hát trong trẻo từ dàn âm thanh trên xe truyền thêm dũng khí cho hắn.
Ngày nào đó tất cả sẽ lại lên đường
Mỗi đứa một ngả
Đừng bao giờ từ bỏ ước mơ của mình...
Riêng bài ca tuyệt vời của nữ danh ca là không đổi. Dù đã hết mong chờ vào tình yêu, nhưng hễ nghe giọng cô là lòng hắn lại rạo rực ý muốn thử yêu lần nữa.
Một lần nữa thôi. Nếu kết cục chỉ là cuốn băng quay đi quay lại thì chẳng đáng cho hắn đâm đầu chịu bao hiểm nguy như thiêu thân. Thêm một lần nữa thôi. Như thế hắn mới thận trọng, mới từ tốn chọn lựa đàn bà hơn. Có mất một hay hai con trăng hắn cũng chẳng màng. Hắn phải tìm cho ra cô gái tối cao cuối cùng, thiên thần cứu rỗi đời hắn.
Thiên thần... Dòng liên tưởng về thiên thần áo trắng hẳn là bắt đầu từ đây. Tuy nhiên, nhìn lại bốn người đàn bà thì hắn thấy chỉ mình cô y tá tên Shimaki Toshiko là gần với hình mẫu tối cao trong lòng hắn.
Tại sao? Cô ta đâu phải tuyệt thế mỹ nhân gì cho cam. Hắn chẳng rõ nữa. Hắn không hiểu ra sao cả.
Khi tin tức về Maki lan rộng thì loại ô tô này rất dễ bị đàn bà dè chừng. Với lại trong tình hình hiện tại mà tự nhiên lấy xe lái vòng vòng thì chính gia đình cũng nghi ngờ. Tạm thời không thể sử dụng ô tô. Do đó, trong một đêm hắn chỉ đi được một phố là cùng. Đã thế thì sao không khoanh vùng ở Roppongi thôi? Đó là nơi hắn đã gặp Shimaki Toshiko nên chẳng phải chịu khó tìm kiếm ít lâu thì có khả năng bắt được người con gái còn tuyệt hơn thế nữa ư? Đó chẳng phải khu phố tập trung những phụ nữ tuyệt vời nhất Tokyo à?
Đôi chân Minoru đưa hắn đến Roppongi. Có điều, hắn lưỡng lự không muốn đến quán bar nơi bắt chuyện Toshiko hay khu vực gần khách sạn đã ái ân với nàng, mà đi đi lại lại dưới gầm đường cao tốc thủ đô và ngắm nhìn các cô gái trong quán nước, quán bar.
Có những cô da trắng cao dong dỏng trông như người mẫu. Những anh chàng trông như người trong giới giải trí. Những nam nữ diễn viên hình như đã trông thấy ở đâu đấy. Toàn thể loại mà người bình thường sẽ sáng mắt lên ngưỡng mộ nhưng Minoru lại chẳng có chút hứng thú nào.
Cô gái của hắn nên trắng trẻo, nhưng màu trắng ấy khác với màu da dân phương Tây. Nếu không phải màu da thanh tú của người Nhật thì hắn dứt khoát không chấp nhận. Cao cũng được, thấp cũng xong. Và tấm thân phải đẹp tròn trịa, không quá màu mỡ nhưng cũng đừng xương xẩu.
Dĩ nhiên những cô gái hắn yêu từ bấy đến giờ đều thỏa mãn các điều kiện ấy. Tuy nhiên, chỉ thế thì thiếu gì cô khác đi qua trước mắt hắn cũng đủ chuẩn. Vì lẽ gì hắn chẳng mảy may cảm xúc với họ? Bốn cô kia có gì khác số đông.
Minoru nghe nhồn nhột một bên não, nhưng không dám tìm hiểu sâu thêm. Có lẽ tiềm thức cho rằng đó không phải là điều hắn nên biết.
Hầu như mỗi đêm, Minoru đều ra Roppongi. Lần đầu hắn mua bản đồ địa điểm chơi đêm rồi lượn mắt qua những quán cà phê, bar hay club dễ có đàn bà đi một mình. Có quán nhìn hắn như nhìn người ngoài hành tinh rồi từ chối khéo, không cho hắn vào. Lý do là vì trang phục không phù hợp. Hôm đó hắn giận đùng đùng ra về, rồi hôm sau, hắn bận bộ vest chỉ mặc vào các dịp lễ như lễ nhập học để ra ngoài. Hắn thấy như mình được tái sinh thành người khác, tâm trạng cũng không phải tệ.
Thấy mình đã ít lâu chưa cắt tóc, hắn không đi tiệm hớt tóc quen ở gần nhà mà thử vào salon ở Roppongi. Giá đắt khiếp nhưng vì cô gái tuyệt vời nhất, hắn lại nghĩ giá đó rẻ.
Trước giờ nghe gã nào cạo lông, phẫu thuật thẩm mỹ chỉ để cuốn hút nữ giới, Minoru thấy buồn nôn, nhưng nay hắn đã hiểu phần nào hành động của những gã như thế. Dĩ nhiên là với điều kiện vì người con gái tuyệt vời nhất.
Hắn đã thấy mấy cô gái khiến tim hắn rung rinh. Tất nhiên hắn vẫn chẳng hiểu tại sao mình xốn xang, nhưng hắn đã kiềm chế không lên tiếng gọi họ. Chỉ bấy nhiêu thì chưa đủ để hắn qua đêm... biết đâu là đêm cuối cùng của họ.
Cơn mưa xuân dài bắt đầu trút hạt làm trời giá lạnh như hồi tháng Hai. Hắn bồi hồi nhớ lại đêm tuyết rơi kia. Một đêm lạnh tái tê nhưng hắn ngập tràn sức sống đến mức thổi bay giá lạnh.
Trong lúc gặm nhấm kí ức đêm cũ và đi bộ ngang qua tòa nhà công ty WAVE ở Roppongi dưới làn mưa rét buốt, hắn tưởng đã thấy ảo ảnh ở bên kia đường. Ảo ảnh người hắn yêu khi xưa. Khi nào? Trong một đêm lạnh lẽo thế này. Ở đâu? Ở đây. Roppongi này đây.
Minoru gấp dù chạy theo bóng cô gái, nhưng chỉ thấy toàn dù với ô. Phải băng qua đường. Phải qua bên kia đường. Băng qua trên làn đường đi bộ đã là cực hình, đằng này lại là đường lớn nên càng mất thời gian. Khi sang được lề bên kia và nhìn qua nhìn lại, bóng dáng ấy đã không còn.
Do ảo giác à! Và hắn quyết định nghĩ thế.
Làm sao nàng ở đây được. Bởi vì nàng... nàng... đang ở trong vườn nhà hắn. Chẳng lý gì nàng lại ở nơi này. Nàng đã thối rữa. Vì rữa ra mà hắn đành phải thút thít chôn nàng dưới lớp đất vườn. Có chuyện người con gái như thế sẽ sống lại sao?
Minoru đứng như trời trồng quên cả cơn mưa đang rơi, nhưng khi định thần lại, hắn quyết định về nhà. Đó là vì hắn muốn kiểm tra lại xem có đúng nàng đang nằm dưới đất hay không. Nhỡ... nhỡ nàng sống lại thật thì sao? Nếu thực sự là thiên thần thì chẳng phải nàng sẽ quay trở về để được hắn yêu thương sao? Có lẽ sự thật là nàng, chính nàng mới là người đàn bà duy nhất mà ta phải yêu chăng?
Minoru trở về nhà lúc mới 10 giờ tối. Cả nhà còn thức. Lúc này không thể ra vườn đào đất lên được. Lòng quặn thắt, hắn đành cám cảnh chờ đến khi mọi người đi ngủ hết. Lúc 1 giờ đêm, hắn nhẹ nhàng lẻn ra khỏi phòng và xuống cầu thang, đem theo dù đi qua cửa trước.
Mưa còn rơi. Hắn bung dù, băng qua khe hở hẹp với tường để vòng ra vườn.
Hắn dùng cái xẻng đã gỉ sét bỏ trong chiếc rổ nhỏ, đào góc vườn trơ trọi chẳng trồng cây gì. Đây là nơi hắn đã đào lên chôn lại không biết bao lần nên làm sao quên được. Nơi chôn các cô gái.
Túi đen lập tức hiện ra. Tất cả chỉ có ba túi.
Minoru nghe lưng ớn lạnh.
Kì lạ. Tính cả Maki thì phải là năm chứ. Ba túi chứa ngực, hai túi chứa bộ phận sinh dục. Rốt cuộc ai đã biến mất? Không thể nào.
Minoru mở túi ra xem, nhưng chẳng còn phân biệt được ai với ai từ mớ thịt thối. Hắn quằng dù đi, bắt đầu chôn lại túi như điên loạn.
Quả nhiên, nàng đã sống lại. Để được hắn yêu lần nữa. Chỉ để được hắn yêu thêm lần nữa.
Minoru quay về phòng lục cặp để xem cuốn băng của nàng mà lâu rồi hắn chưa động vào. Chỉ có một cuốn. Trong một phút hắn phát hoảng, nhưng nhớ ra cuốn băng của Maki mới xem gần đây nên còn để trong máy quay. Hắn nhìn khắp phòng nhưng chẳng thấy máy quay đâu. Tìm một lúc thì thấy máy đang đặt trên kệ ti vi. Hắn không nhớ đã cất máy ở đấy. Song hắn chẳng bận tâm và thay băng vào để chiêm ngưỡng Shimaki Toshiko.
Nàng còn sống. Nàng còn sống.
Ta phải đến Roppongi lần nữa để tìm nàng.
Hôm sau, ngày 20, trời còn sáng, Minoru đã lang thang quanh khu vực gặp Toshiko lần đầu, rồi lê la ngồi hết quán này sang quán nọ, sắp hết chuyến tàu cuối ngày mà vẫn chưa tìm ra.
Hôm sau rồi hôm sau nữa, trời vẫn mưa nhưng Minoru cứ đi tìm nàng.
Có ai đang theo dõi hắn.
Minoru nhiều lần cảm thấy thế và quay lại. Thậm chí hắn còn mường tượng nàng đang ở đâu đó nhìn trộm, nhưng hắn ngó khắp xung quanh mà chẳng tìm ra cả bóng lẫn hình nàng. Hắn tự nhủ chỉ là ảo giác, nhưng vẫn không xua đi được ảo giác ấy.
Những nơi chốn Minoru có thể đi càng ngày càng thu nhỏ về quanh quán bar hắn trò chuyện cùng nàng - Mirror on the Wall. Hắn phải đấu tranh tư tưởng giữa niềm tin rằng nàng đang ở đấy chờ hắn với linh tính mơ hồ cảnh báo hắn không được phép lại gần.
Không phải vì hắn sợ cảnh sát đang đón lõng bên trong. Hắn chỉ sợ cái ý tưởng tái ngộ nàng, người đàn bà đã chết đi sống lại. Hắn muốn gặp lắm rồi lại không muốn gặp. Ý nghĩ ấy khiến hắn cứ lảng vảng gần Mirror on the Wall mà không vào.
Thế rồi, trong một đêm, khi cơn mưa kéo dài đã tạnh.
Minoru dừng chân trước Mirror on the Wall, lòng đã quyết.
Đó là thời điểm gần cuối ngày 28.
❖ ❖ ❖
Rốt cuộc thằng bé đã xem phim gì? Thể loại phim gì mà nó không muốn cho mình xem đến mức xô ngửa mình ra? Phim người lớn à?
A, được thế thì lại hay biết mấy. Masako căm ghét tất cả những thứ đồi trụy, chà đạp lên phẩm cách con người như thế, nhưng riêng lúc này bà lại thật lòng hoan nghênh ý tưởng đó.
Nhưng thằng bé đang xem băng video 8mm. Mình chưa từng nghe băng video người lớn nào cỡ 8mm cả, vả lại nếu chỉ thế thì chẳng việc gì nó phải xanh mặt hớt hải hết. Mình không những biết nó xuất tinh lần đầu khi nào mà còn biết cả số lần nó thủ dâm kia mà. Giờ tự dưng nó muốn xem phim người lớn cũng chẳng có gì ngạc nhiên.
Masako thậm chí còn chẳng nghĩ đến việc đáng lẽ con trai không nhận ra hành động của bà nữa.
Túi nhựa vấy máu... Xe giống loại dùng để gây án... Rồi băng video 8mm con bà lén lút xem, cuốn băng mà nó dám dùng vũ lực với mẹ để che giấu.
Tất cả những điều ban đầu bà còn cho là suy nghĩ vẩn vơ ngu ngốc giờ đều chỉ về cùng một hướng. Đó là con bà, chính con bà là kẻ giết người. Con quỷ sát nhân rủ rê đàn bà qua đường vào khách sạn để quan hệ, siết cổ và xẻo vú. Bà chẳng muốn tin nhưng đến nước này thì không có lựa chọn nào khác.
Nó bị bệnh, khác với tội phạm thông thường. Đây là bệnh. Vì tình trạng thần kinh bất thường là bệnh nên nếu gây án sẽ không cấu thành tội danh, theo luật pháp Nhật Bản. Nhưng ngộ nhỡ nó bị bắt và phải hứng chịu con mắt hiếu kì và cuồng nộ của nhân gian giống như thủ phạm vụ giết hàng loạt bé gái thì không chỉ thằng con mà cả gia đình cũng không ngóc đầu dậy được. Khi nó bị bắt giữ, hình phạt kinh khủng còn khắc nghiệt hơn cả tử hình sẽ giáng xuống đầu nhà mình. Truyền thông, rồi dân chúng, sẽ nhanh tay dập tắt nguồn sống của nhà mình còn nhanh hơn cả quan tòa nữa.
Làm sao chịu cho thấu. Mình dứt khoát không thể chịu nổi. Con gái sẽ thành bà cô cả đời. Chồng sẽ mất việc. Nhà bà sẽ chẳng thể sống tiếp chốn này mà phải tháo chạy qua miền đất khác. Thế nhưng khi tin đồn cũng mọc cánh bay đến đấy, nhà bà lại phải ra đi...
Không chỉ cuộc sống khốn đốn mà niềm tin trong gia đình cũng tan nát. Tất cả những gì tay bà cất công gầy dựng, sợi dây yêu thương gắn bó cả nhà sẽ hóa thành nghi kị lẫn thù hằn lẫn nhau.
Chẳng thể sống nổi. Thành cơ sự ấy thì mình chẳng tài nào sống tiếp được.
Nếu bệnh tật không bị khép tội thì có lý gì chúng tôi lại đáng chịu hình phạt như thế. Nhìn chung chỉ cần con bà chữa khỏi bệnh và không giết người nữa thì chẳng còn vấn đề gì. Xét trên tinh thần luật pháp, thế chẳng phải là hợp lý hợp lẽ rồi sao.
Thế mới nói, nếu nguyên nhân là vì bị bệnh thì con tôi đâu có tội.
Nỗi bất an thoạt tiên chỉ là những dòng suy tưởng mơ hồ thoáng qua đầu Masako. Nhưng khi bà càng tin vào tội ác của con trai thì chúng bắt đầu đồng loạt bùng nổ trong bà: nỗi kinh hoàng trước hình phạt bức hại gia đình, sự gắn bó với cuộc sống bình yên rồi nỗi căm thù tất cả kẻ địch (tồn tại trong tâm trí Masako như những bóng đen hình người) toan cướp mọi thứ khỏi bà.
Bà phải hành động... Nhưng làm sao đây? Dù thuyết phục được nó đến bệnh viện nhưng nếu không thể lý giải bệnh trạng thì có trời cũng chẳng chữa được. Chưa hết, lỡ bác sĩ dùng phương pháp thôi miên khiến nó khai nhận tội giết người thì sao? Nó bị bắt, chẳng hóa ra lại kịch bản cũ à.
Thế là hỏng. Đưa đi bệnh viện cũng không được.
Giá mà có thể khiến kẻ sát nhân ngừng tay. Giam nó lại? Để làm việc đó cần có sự hỗ trợ của cả nhà, nhưng liệu họ có hiểu cho bà không?
Bà cần bằng chứng. Cho xem bằng chứng thì họ sẽ hiểu. Và cả nhà sẽ hợp tác canh chừng thằng bé để nó không rời khỏi nhà. Nhà ta có thể đoàn kết. Nhờ lòng yêu thương của gia đình, căn bệnh tâm thần của thằng bé cũng sẽ khỏi.
Mưa dầm thấm đất mà, phải không? Chắc chắn gia đình bà sẽ trở nên tuyệt vời còn hơn trước nữa.
Thằng bé mà ra ngoài là bà sẽ lục lọi phòng nó. Miễn là nó không đem đi thì băng video vẫn còn giấu đâu đó. Có thể còn tìm ra thứ khác nữa.
Masako hạ quyết tâm, rồi chui vào đệm, nhưng chẳng làm sao ngủ được.
Chồng bà. Mọi sự do chồng bà. Vì thiếu vắng bóng dáng người cha. Chính vì thiếu hình mẫu người cha để noi gương mà thằng bé trở nên kì quặc. Không rõ có phải bị bất lực hay không, nhưng chắc là con trai không thể có quan hệ bình thường với người khác giới.
Không thì làm sao lại siết cổ đàn bà rồi cắt lấy một phần người ta đem về. Vì quá hiền lành và tỉ mỉ nên trong quá trình thi cử khắc nghiệt, thằng bé đã mắc bệnh thần kinh chăng? Như thế chẳng phải trách nhiệm thuộc về xã hội hay sao? Chẳng phải thằng bé cũng chỉ là nạn nhân giống như mấy người đàn bà bị giết thôi sao? Kẻ đáng bị phán xét phải là xã hội chứ không phải con tôi và chúng tôi...
Vì đau đớn, phiền não, sợ hãi và giận dữ mà mắt Masako cứ mở thao láo. Đúng lúc ấy, bà nghe có tiếng ván sàn cót két trong nhà. Ai đang đi đâu chăng? Bước rất rón rén, nhưng trong đêm thinh vắng chẳng có tiếng động nào khác thì chỉ cần lắng tai nghe là sẽ thấy.
Bà không nghe lầm.
Có tiếng mở cửa lộc cộc. Kẻ kia ra ngoài ư? Bây giờ?
Masako bất động chờ tiếng lái xe đi, nhưng kẻ vừa ra ngoài kia dường như không có ý định đi ô tô. Đi bộ ra đâu chăng?
Masako nhẹ nhàng trườn khỏi đệm, mở hé cửa lùa rồi nhìn ra hành lang tối tăm. Phòng bà nằm ở trong cùng tầng một, trông thẳng theo hành lang đến cửa ra vào. Nhờ ánh đèn đường bà có thể nhìn ra ai ở cửa mà người ấy lại không thể nhìn ngược vào.
Masako mong đó là chồng hay con gái có việc phải ra ngoài. Kể cả khi đã suy luận rõ ràng rồi, nhưng chưa tận mắt chứng kiến hành vi của con trai thì bà còn chưa nguôi ngoai hi vọng. Tuy nhiên, nhỡ đêm nay thằng con làm gì đó trước mặt bà...
Có bóng người bên kia kính cửa ra vào. Người đó chầm chậm mở cửa. Masako nín thở. Bởi ngược sáng nên bà chỉ nhìn thấy đường viền thân người. Chắc chắn không phải con gái. Là chồng bà chăng? Được thế thì đã tốt.
Nhưng không phải. Khi bóng người đi vào trong rồi từ từ khép cửa, Masako đã thấy được nét mặt trông nghiêng. Hình như tay còn cầm thứ gì, nhưng bà không nhìn rõ.
Masako vội vã lùi lại rồi chui vào chăn nằm, nín thở. Có tiếng khóa cửa khe khẽ cùng tiếng sàn kêu kèn kẹt. Cuối cùng thứ bà nghe được chỉ là tiếng ù chói tai.
Rốt cuộc thằng con bà đi ra ngoài để làm gì? Trong số những nơi có thể đi rồi về ngay, nó đã đi chỗ nào?
Đồng hồ điểm 3 giờ sáng. 3 giờ sáng ngày 11 tháng Ba. Quanh đây chẳng có nhà nào để đến, cũng chẳng quán xá nào mở cửa giờ này. Nó ra ngoài làm gì?
Bà không nhận định được. Tiếp đó, những điều không tưởng cứ tới tấp ùa vào đầu, suy nghĩ của bà bắt đầu giống cơn ác mộng. Cuối cùng, giấc ngủ tuy nông nhưng khó cưỡng ập đến.
Chiều hôm sau, ở nhà chỉ có hai người là Masako và Ai. Bé Ai mà đi đâu là bà sẽ lục tìm khắp nhà cho đáng, nhưng con bé có vẻ chẳng định đi đâu cả. Nó chui vào bàn sưởi phòng khách, nhóp nhép ăn snack.
Cố kìm nén cảm xúc muốn vỡ òa thành tiếng, Masako cuống quýt vận động thân thể bằng cách đi dọn dẹp hay giặt giũ. Sau khi làm hết việc nhà, bà quyết định đi mua đồ.
“Bé Ai, con muốn đi chung với mẹ không?”
Con gái chỉ nhìn ti vi cười phá lên chứ không trả lời. Nó chẳng muốn đi rồi. Masako đành đi một mình. Khi mang giày vào, bà nhận thấy từng mẩu đất đen lấm tấm trên sàn. Hôm qua đâu có dơ thế này. Ai đó đã vào nhà bằng đôi giày dơ thế.
Masako hầm hầm ra cửa, lòng cũng phải ngạc nhiên về cơn bực quá độ của mình.
Ra đến bên ngoài cũng bắt gặp đất đen rải rác như ở trong nhà. Bên trong có thì ở đây cũng phải có thôi, vấn đề là đất này không phải mang từ đường cái vào, mà từ lối đi nhỏ dẫn ra vườn nhà.
Masako rất lấy làm lạ, rồi nhớ lại chuyện trong đêm.
Có đủ lý do để tin thằng bé ra vườn. Chẳng lẽ...
Masako đi vòng ra vườn mà tim đập liên hồi. Bà đã đoán trúng nguồn gốc của mớ đất đen kia. Đó là đất vườn nhà từng trồng cây mấy năm trước. Mảnh vườn trồng những trái dưa leo thảm hại cùng đám cà tím bé như lỗ mũi. Giờ chẳng trồng gì nên trong đó mọc đầy cỏ dại. Nền lờ mờ dấu chân làm dây đất đến tận cửa vào.
Masako nhìn chòng chọc đất vườn một hồi. Chẳng nghĩ cũng biết, dưới kia đang chôn thứ gì đó. Phải làm sao để khỏi băn khoăn quá nhiều về thứ đang chôn dưới ấy.
Bà đứng như phỗng suốt hơn năm phút. Đã đôi lần định bỏ đi và làm như chẳng thấy gì hết. Ấy thế nhưng cuối cùng dũng khí trỗi dậy, bà cầm lấy chiếc xẻng lăn lóc và chọc vào mớ đất lộn xộn.
Ngay lập tức có tiếng sột soạt, Masako biết xẻng đã chạm trúng thứ gì không phải đất. Thay vì đào lên, bà dùng xẻng gạt đất sang một bên cho đến khi thứ nằm bên dưới lộ ra.
Đó là cái túi nhựa đen kinh tởm, cũng là khởi đầu cho tất cả mọi chuyện. Lại là cái túi giống hôm trước.
Biết ngay mà. Mình biết trong túi có thứ gì. Đã bao lần mình gặp cơn ác mộng này. Đêm qua, rồi cả những đêm trước nữa, không biết bao lần...
Masako run run đưa tay kéo cái túi lên khỏi đất.
Mùi hôi thối phả ra, nhưng bà đã nín thở.
Đủ rồi. Không cần mở, bởi vì mình đã biết bên trong là gì. Masako tự nhủ, định không nhìn vào túi. Thế nhưng, không kìm được. Đây là bằng chứng, bằng chứng mà bà hằng mong. Bà cần nó để gia đình không nghĩ là bà hoang tưởng.
Mặt khác, có khả năng tất cả chỉ là do bà nghĩ quá lên. Có thể thứ nằm trong túi không phải nó mà là một thứ nực cười hoàn toàn khác.
Phải kiểm tra lại cho chắc.
Masako mở túi.