← Quay lại trang sách

Chương 10

Nyx Bóng đêm hủy diệt ôm lấy Thần ngủ Hypnos, tức anh em của Thanatos, với tấm thân mình cuộn trong lớp mây đen [42E] .

❖ ❖ ❖

Trong một tuần, ba người cùng nhau đi qua đi lại vài quán. Họ khó lòng hé răng nói đến để thu thập thông tin cho vụ án, bởi nơi nào cũng lo khách khứa bỏ đi. Nếu bảo các quán rằng em gái nạn nhân đi cùng thì ít nhiều họ sẽ dễ dàng nói chuyện hơn, nhưng làm thế thì tin đồn sẽ lập tức bay xa.

Chung quy, đó là chuỗi ngày chẳng thu hoạch được manh mối gì.

Họ thay đổi phương án từ ngày 13 tháng Ba trở đi. Bởi vì hôm đó đã là thứ Sáu, có khả năng hung thủ sắp thò mặt ra đường.

Phương án của họ là, thoạt tiên Higuchi vào quán một mình. Nếu cảm thấy đây là nơi hung thủ có thể xuất hiện thì ông chọn chỗ ngồi trong cùng để nhìn ra cửa. Hai ba phút sau, Kaoru đi vào rồi ngồi ở vị trí dễ được bắt chuyện, như ở quầy chẳng hạn. Nhiệm vụ trông chừng vị khách nào có phản ứng đáng ngờ khi trông thấy cô gái đương nhiên là của Higuchi. Sau cùng, phóng viên Saito mới vào, chọn vị trí giám sát các góc chết mà Higuchi không bao quát được. Lúc ra cũng thế. Higuchi sẽ một mình rời quán đầu tiên. Mất khoảng hai ba phút để xem xem có kẻ khả nghi nào đứng ngoài quán không. Sau đó Kaoru rời ghế và cuối cùng là Saito. Lúc ấy, Higuchi đã đứng sẵn trước cửa một quán khác nhắm từ trước.

Từ 9 giờ tối trở đi, mỗi quán họ chỉ ngồi khoảng một tiếng đồng hồ bởi cảm thấy có ngồi lâu hơn cũng vô ích. Thế là mỗi ngày, họ đi thăm hỏi ba quán. Họ chỉ có thể làm được bấy nhiêu nhưng dù thế, sau mười ngày, họ đã bắt đầu tìm được những quán đáng chú ý.

Higuchi không ngờ được rằng ở mỗi quán, nếu có một cô gái trẻ đẹp như Kaoru ngồi uống nước thì thể nào cũng có ít nhất một người đến gạ chuyện.

Người thứ nhất tiếp cận Kaoru là một gã đàn ông đeo kính râm, mặc đồ đen bóng loáng. Vừa ngồi uống cạnh cô gái đã sỗ sàng đưa tay quàng vai cô khiến Higuchi giận nóng mặt chực chạy lại.

Tuy nhiên, chắc cô gái đã bảo gã kia rằng chỉ muốn uống một mình thôi chăng nên gã rút lui với vẻ tiếc rẻ, một lúc sau cụt hứng nên lủi ra ngoài luôn. Higuchi đuổi theo, bẻ quặt tay hắn đẩy tới máy bán thuốc lá tự động và xưng là cảnh sát.

Sau khi tra hỏi địa chỉ, tên tuổi, nghề nghiệp từ gã đàn ông đang sợ đến rúm ró, ông nạt gã giữ mồm giữ miệng để không làm gián đoạn công tác điều tra, rồi thả gã đi. Mỗi ngày tầm ba bốn gã như thế, có ngày lên đến sáu. Đều là loại vô hại, hay chí ít không phải phường biến thái. Khi “thẩm vấn”, Higuchi tin chắc họ đều chẳng dính líu đến án mạng, nhưng khi danh sách dài ra, niềm tin trong ông lại lung lay. Ba người không tìm được cớ gì để giao danh sách ấy cho cảnh sát, nhưng lại chẳng có thời gian hay phương tiện để kiểm tra xem liệu ai là hung thủ. Thế nên họ vẫn tiếp tục quẩn quanh các quán mà theo họ có khả năng xảy ra án mạng.

Gã phóng viên bận rộn rất giữ lời, ngày nào cũng hợp sức đi với hai người. Cố gắng như thế mà suy đến cùng rất có thể chỉ tốn công vô ích. Thành ra Higuchi bất giác sinh nghi: Hay tên này lại có mưu đồ khác? Nhưng ngẫm cho kĩ thì Saito không hiểu họ đang làm gì, mà tính ra, chính họ cũng không hoàn toàn hiểu nữa kìa.

Kaoru thì chắc ức chế vì chẳng thể mãi viện cớ với gia đình để ra ngoài mỗi ngày. Nhưng cô chỉ giữ trong lòng, vẫn Higuchi bảo gì làm nấy.

Thấy cô gái càng ngày càng hao gầy nhưng Higuchi cũng chẳng hỏi han. Ông mong cô đừng chỉ tự trách bản thân mà nên chuyển cảm xúc ấy thành hành động tích cực, có ích cho cô. Và đó cũng là điều ông mong cho chính mình.

Ông chỉ là lão già về hưu, ý gì mà bày trò chơi cảnh sát? Đừng làm ngáng chân chúng tôi nữa, cút về nhà dưỡng lão chờ chết đi.

Ông tưởng như nghe thấy tiếng đồng nghiệp của mình nói thế. Không, biết đâu chừng đó là giọng vợ ông hay giọng Toshiko nữa cũng nên.

May thay cảnh sát hoặc truyền thông dường như đã cày nát khu vực này nên chẳng thấy bén mảng đến. Ba người chỉ mong đừng chạm mặt ai quen Higuchi hay Saito ở đây.

Đến 20 tháng Ba, có tình tiết mới khác hẳn dự đoán. Bấy giờ việc họ đi cùng nhau để đón lõng hung thủ (mà họ nghĩ là sẽ tái xuất vào đầu tháng Tư) đã trở thành thói quen, nên họ chẳng còn căng thẳng nữa.

Một tối nọ, lúc ba người dừng chân ở một quán như mọi khi thì Kaoru đánh mắt ra hiệu gọi Higuchi và Saito lại. Ban đầu ông định mặc kệ, nhưng khi nhận thấy hình như có chuyện khẩn cấp, ông liếc Saito rồi cả hai cùng đi lại phía quầy Kaoru ngồi.

“Chuyện gì vậy?” Higuchi hỏi với vẻ hơi bực mình.

Kaoru đưa mắt về phía bartender, “Người này...”

Higuchi kinh ngạc. Bartender à! Bartender có thể là kẻ gạ chuyện và đưa phụ nữ đến khách sạn khi quán đóng cửa. Kẻ này...

Higuchi toan vung tay qua quầy nắm cổ áo cậu ta thì Kaoru chặn ông lại, “Xin đừng hiểu nhầm. Tôi muốn ông nghe cậu ấy kể chuyện.”

Bartender mới ngoài hai mươi, đẹp mã cao ráo. Cậu ta lộ vẻ bối rối khi bị hai người đàn ông lườm tay vô thức siết chặt chiếc chổi quét bụi.

“Rốt cuộc chuyện là sao đây?”

Khi nhận ra cậu ta không phải thủ phạm, Higuchi và Saito bèn buông mình xuống ghế. Kaoru bắt đầu giải thích.

“Người này... khi nhìn mặt tôi, có nói, ‘Bữa trước cô cũng ngồi đây nhỉ.”

Mất một lúc, hai người mới hiểu ý nghĩa của những lời ấy.

Saito há hốc mồm kinh ngạc, vừa giơ tay trỏ bartender vừa lắp bắp, “Thế... thế là...”

Bartender tái mặt, không hiểu mình đã phạm phải tội lỗi tày đình gì, “Tôi... tôi chỉ nghĩ hồi trước có lần nhìn thấy cô ấy nên mới buột miệng…”

“Hồi trước là hồi nào?” Higuchi phấn khích giở giọng tra hỏi.

“Gượm đã ông Higuchi. Chàng trai trẻ sợ mất vía rồi... Không có gì. Chúng tôi không định đổ lỗi cho cậu. Tôi chỉ muốn hỏi chút chuyện thôi. Cậu đã thấy cô ấy... đã thấy người giống cô ấy khi nào?” Saito đặt tay lên vai Higuchi như muốn trấn an ông.

“Khi nào ta... Trước khi tôi nghỉ phép... Chắc là ngày 2...” Bartender trả lời, giọng vẫn bất an.

“Ngày 2 tháng Ba? Ngày 3 chứ nhỉ? Cậu có nhầm với ngày 3 không?” Saito vừa trấn an Higuchi, nhưng chính gã cũng đã nổi cơn phấn khích.

Bartender liếm môi, cố gắng nhớ lại, “Chắc thế. Đúng rồi, chính xác. Ngày 3... Đúng thật. Bởi vì đó là hôm cuối cùng. Ngày 3. Anh vừa bảo người giống cô ấy... Tức là không phải cô gái ngồi đây à?”

Higuchi và Saito nhìn nhau. Hai người vẫn chưa biết là nên vui mừng hay không.

“Hôm cuối cùng là sao?” Higuchi vặn hỏi.

Cho là Higuchi đã bình tĩnh lại, bartender nhanh nhảu trả lời, “Vâng. Vì tôi nghỉ phép từ ngày 4 để đi du lịch mười ngày. Cho nên hôm ấy là ngày cuối tôi đi làm trước khi nghỉ, tức là ngày 3.”

“Đi du lịch?” Higuchi và Saito đồng thanh.

“Vâng. Tôi đi chơi bờ Tây nước Mỹ. Tôi không đi một mình mà đi cùng bạn, ba người đi với nhau. Tôi có bằng chứng đây.”

Cậu ta nói đến bằng chứng vì tưởng bọn mình có dây mơ rễ má với cảnh sát à. Đã nghỉ hưu bao nhiêu năm mà mình vẫn còn ánh mắt nhà nghề ấy sao. Higuchi nghĩ mà buồn và hổ thẹn.

“Thế cậu có biết gần đây đã xảy ra vụ giết người không?” Saito hỏi tiếp.

“Có. Tôi đi chơi về thì hay tin, nghe nói cảnh sát cũng đã tới đây. Sau đó tôi cũng thấy ảnh nạn nhân trên một áp phích thông báo nếu ai đã gặp người này thì liên lạc với cảnh sát. Nhưng khuôn mặt ấy trông phổ thông lắm. Ờ mà có anh nói tôi mới nhận ra, cô đây, đúng là rất giống tấm ảnh.”

“Hiểu rồi,” Higuchi ngắt lời bartender, cố gắng không ngoảnh nhìn Kaoru.

Dù là khuôn mặt mà mình nhớ rõ, nhưng gặp trong hoàn cảnh khác có khi lại mình lại không nhận ra. Đúng như trường hợp cậu bartender này, trông Kaoru sống động ngồi ở cùng vị trí cạnh quầy lại giống Shimaki Toshiko hơn chính tấm hình cô chị.

Higuchi im lặng, không biết nên hỏi tiếp câu gì.

“Chúng ta đi trước cảnh sát một bước rồi nhỉ,” Saito thì thầm.

Đúng, đúng thế. Chúng ta đã tìm ra quán mà cảnh sát từng tạt qua. Tuy nhiên manh mối hung thủ ở đâu?

Higuchi ngẩng lên, gắng hỏi tiếp, “Có người đàn ông nào bắt chuyện với cô ấy không?”

Trước nghi vấn mà cả ba sốt sắng tìm hiểu, bartender trả lời nhẹ hãng, “Có mà. Này, không phải cô ấy thật à?”

Higuchi nghĩ mình nên im lặng, đừng cho cậu ta biết hai người là chị em của nhau.

“Không phải. Chỉ là tình cờ giống nhau thôi. Rồi sao? Khi bị bắt chuyện cô ấy thế nào?”

“Họ đi ra cùng nhau. Cô gái xỉn đến độ gần như chẳng tự đi được.”

Higuchi và Saito len lén nhìn nhau rồi khẽ gật đầu.

Không sai. Chính hắn là kẻ đã giết cô ấy. Cũng là kẻ biến thái đã giết ba người đàn bà. Cuối cùng họ đã tìm ra nhân chứng nhìn thấy hắn ở khoảng cách gần.

“Hắn ta... người đàn ông ấy, trông thế nào?”

Bartender nghĩ ngợi giây lát để lục tìm kí ức.

“Thế nào nhỉ... trông sao ta. Ừm... Không béo mập. Phải rồi, là người đàng hoàng và nói năng khá nhỏ nhẹ. Nói thẳng ra, tôi đứng làm ở đây bao lâu, gặp qua bao nhiêu loại háo sắc tán gái rồi. Phần lớn đều khiến tôi khó chịu và muốn ra tay cứu mấy cô gái. Nhưng không hiểu sao hôm ấy tôi không thấy khó chịu, mà trông anh ta cũng không có vẻ gạ gẫm gì.”

Những lời khai quá chung chung khiến Higuchi như nổi điên, nhưng ông kìm lại và tiếp tục hỏi.

“Tuổi tác và quần áo anh ta thế nào?”

“Tầm 30 tuổi. Trang phục khá xuềnh xoàng. Đeo cặp to tướng. Trông như sinh viên lớn tuổi ấy.”

Sinh viên. “Y như rằng,” Higuchi thoáng nghĩ. Kể cả không phải sinh viên đi nữa thì cũng là gã freeter chưa thoát khỏi dáng vẻ sinh viên.

“Chiều cao thì sao?”

“Khi đi ra, anh ta cao hơn cô gái một cái đầu nên chắc cao trung bình hay hơi cao thôi.”

Higuchi cảm thấy niềm hưng phấn trong mình nhanh chóng teo tóp lại. Đi trước cảnh sát một bước để nắm được dấu vết của Toshiko có lẽ là thành công lớn. Tuy nhiên, manh mối để tìm ra hung thủ cho đến giờ lại chỉ là lời khai nhân chứng mơ hồ như thế này. Hơn nữa, nhân chứng nhìn ảnh Toshiko mà chẳng nhận ra thì người cậu ta trông thấy có thể cũng chẳng phải Toshiko, cho dù phải đi nữa thì hình dáng hung thủ chưa chắc đã đúng.

“À, phải rồi. Chính anh ta cũng bảo mình là sinh viên đấy. Anh ta tự nói.”

Higuchi sửng sốt hỏi lại.

“Tự nói... Cậu nghe lỏm anh ta nói chuyện à?”

Bartender bối rối gật đầu.

“Vâng. Nhưng không phải tôi hóng hớt đâu. Bình thường tôi toàn đứng ở chỗ không nghe thấy tiếng nói chuyện. Nhưng như lúc làm đồ uống thì trộm vía có khi tôi nghe phải. Đúng lúc anh ta đang tự giới thiệu. À... Tự giới thiệu là học viên cao học. Ở đại học... đại học gì ta... Đại học gì tôi không biết nhưng anh ta đang nghiên cứu. Nếu là học viên cao học thì đương nhiên là trông lớn tuổi rồi.”

Nghe bartender cười khẽ, Higuchi đâm lo bởi vì sau hơn hai tuần, có khả năng việc nghe thấy từ “học viên cao học” ấy là do kí ức cậu ta bóp méo lại thôi. Ông hiểu hơn ai hết con người có thể bóp méo kí ức kinh ngạc đến thế nào. Khi họ nhớ ra ai đó mặc vest đi nữa mà hỏi họ bộ vest ra sao, kí ức của họ sẽ lẫn lộn, không rõ bộ vest màu nâu hay đen nên kết hợp hai màu thành “màu xám”.

Tạm gác điều này sang một bên, nếu đúng hung thủ nói thật với Toshiko thì đây là thu hoạch lớn.

“Nếu là học viên cao học thì làm gì có chuyện đến ba mươi tuổi nhỉ. Chắc chỉ độ hăm sáu hăm bảy thôi chứ.”

Nghe Kaoru chen ngang, Saito mới trả lời.

“... Đấy là nếu học một mạch thôi. Chứ thi rớt đại học vài ba lần hay lưu ban thì chả mấy chốc mất ngay ba năm. Chuyện như cơm bữa ấy mà.”

Đúng là thế thật, song Higuchi cảm thấy thông tin của bartender không đáng tin. Cậu ta bảo 30 tuổi, thì nên cộng trừ thêm sai số khoảng năm tuổi.

“Anh ta không nói tên trường mình sao?”

“Chắc có nói nhưng tôi không nhớ. Ừm... Thực sự không nhớ.”

Tuy cho rằng hung thủ nói câu nào cũng không đáng tin, nhưng khi cả câu không đáng tin ấy cũng không nghe được, thì Higuchi lại lộ vẻ thất vọng. Bartender cũng tỏ ra áy náy. Nhưng chẳng mấy chốc cậu ta lại tươi mặt, nói ra một điều còn bất ngờ hơn.

“A, tôi mới nhớ ra. Anh ta có nói tên mình đấy.”

“Là gì?”

Chàng trai trẻ tự hào tiếp tục, “Tên khá lạ. Gamo. Là Gamo Noboru hay Masaru gì đó. Phần tên thì tôi không chắc lắm.”

Gamo. Cũng chẳng phải họ hiếm, nhưng không quá phổ biến. Trong số những gã mở lời với Kaoru thì không ai mang họ tên này cả. Nếu thông tin là thật thì có khả năng khoanh vùng hung thủ, với điều kiện mượn tay cảnh sát. Higuchi nghĩ ba người họ chỉ có thể làm được đến đây. Nên bàn giao thông tin cho cảnh sát rồi. Nhưng như thế có ổn không? Kaoru thì sao? Saito thế nào? Và chính mình nữa?

Bartender ngờ vực trước sự im lặng của ba vị khách.

“Thế, người đó đã làm gì? Ban nãy các ông có bảo là hung thủ hay đại loại thế... Hả? Có lẽ nào cô gái ngồi đây đã bị giết...” Cậu ta nhìn Kaoru, mặt thoắt cái tái mét đi.

“Có lẽ thế. Cậu thử xem lại ảnh cô gái lần nữa xem. Cuối cùng, cảm ơn cậu đã dành thời gian cho chúng tôi,” Higuchi thanh toán cho tất cả rồi giục hai người ra ngoài.

Saito theo sát Higuchi và hỏi với giọng bất an, “Ông tính làm gì bây giờ? Nếu cậu ta đến cảnh sát thì sẽ bại lộ việc chúng ta làm.”

“Tôi biết. Nhưng chúng ta không thể che giấu thông tin được. Có khả năng cảnh sát sẽ bắt được hung thủ nên chúng ta có nghĩa vụ báo cho họ càng sớm càng tốt.”

“Đây đâu phải chuyện đùa! Tự dưng bỏ lỡ cơ hội giật tít hàng đầu. Dễ dàng để bọn họ bắt kịp chúng ta á? Làm ơn nghĩ hộ tôi cái. Ông bảo tôi chịu để tin bài đắt giá chỉ sốt được nửa ngày thôi à?”

“Không phải. Tôi chưa có ý định kết thúc... Kaoru đâu rồi?” Higuchi quay lại nói chuyện với Kaoru khi ấy đang nhìn hai người.

“Vâng.”

“Cô đã vô cùng có ích với chúng tôi. Cô đã cố gắng nhiều rồi. Tôi nghĩ từ đây chúng ta nên bàn giao lại cho cảnh sát.”

“Vâng... Mà không, tôi không hiểu. Tôi chẳng có cảm giác thỏa mãn gì hết. Tôi không ngờ thông tin xuất hiện dễ dàng thế này. Ông bảo mình cũng ngỡ ngàng lắm mà... Cho nên tôi, tôi muốn tiếp tục kế hoạch ban đầu. Tuy nhiên, nếu ông đã muốn rút lui thì...”

“Cô sẽ làm một mình?”

“Vâng... tôi sẽ theo cho đến khi bắt được hung thủ. Cứ án binh bất động thì thật...”

Higuchi gật đầu, “Tôi cũng nghĩ thế. Quyết định thôi. Tiếp tục phi vụ như kế hoạch nào.”

“Như kế hoạch? Ban nãy ông còn...” Saito chen ngang.

“Phía cảnh sát thì tôi sẽ thương lượng. Chúng ta cho họ biết thông tin ban nãy, đổi lại tôi định nhờ họ dựng chân dung tội phạm rồi gửi một bản sao sang đây, và cho chúng ta biết kết quả sau khi khoanh vùng đối tượng tình nghi. Dĩ nhiên tôi sẽ lấy lý do tránh đánh động hung thủ hay tương tự thế để thông tin không bị tuồn ra các phương tiện truyền thông. Đảm bảo họ sẽ làm theo, nếu không muốn chúng ta sẽ tiết lộ với báo giới rằng thông tin mà họ bỏ sót lại bị chúng ta moi ra. Như thế là bảo đảm được tin sốt dẻo cho anh rồi, anh thấy thế nào?”

Saito há hốc mồm kinh ngạc một lúc nhưng cuối cùng cũng lắc đầu mỉm cười.

“Không có gì, tôi chỉ không ngờ ông cao tay thế. Chắc đành nói cựu thanh tra quả có khác. Thôi, tôi chẳng khiếu nại phàn nàn gì đâu. Tôi thì chỉ thấy thương cảm nếu có thêm nạn nhân bị hại mà thôi.”

Higuchi toan hỏi, chẳng phải càng nhiều người chết thì tin càng sốt dẻo, giật gân hay sao, nhưng rồi lại thôi. Saito không có tinh thần chính nghĩa, nhưng Higuchi không những không kì thị, thậm chí còn bắt đầu nảy sinh thiện cảm với gã.

“Đêm nay chúng ta thay đổi địa điểm đi... Đến chỗ nào làm chén? Ba người với nhau?” Higuchi rủ, tự dưng thấy ngượng.

❖ ❖ ❖

Quán vẫn y nguyên như trong kí ức của hắn. Lối cầu thang nhỏ hẹp, cánh cửa dẫu quen vẫn dễ bị đi quá. Cứ như thời gian quay ngược lại lúc hắn đuổi theo người đàn bà ấy vào quán. Hắn có cảm giác như chỉ cần bước vào cửa sẽ thấy nàng ngồi đấy.

Người đàn bà đáng lẽ đã chết.

Minoru đứng như phỗng trên đường đi bộ suốt mấy phút. Biết bao người đi ngang qua nhìn hắn ngờ vực, nhưng hắn không rảnh để tâm đến những điều như thế.

Hắn muốn gặp nàng. Nhưng đáng sợ quá. Hắn cho rằng nếu gặp nàng thì chính lần này hắn sẽ thực sự thay đổi. Nàng giống chiếc hộp Pandora không được phép mở. Hắn chìm trong cảm giác lo âu như thể sắp biết điều cấm kị.

Hắn nghĩ rằng rốt cuộc thứ mà hắn thấy chẳng qua chỉ là ảo ảnh. Là bóng hình do hắn tự tạo vì quá khát khao nàng mà ra.

Không, không phải. Chẳng phải chiếc túi nhựa chôn trong vườn đã biến mất rồi sao?

Trong một thoáng, hình ảnh nàng trông như xác sống bị khoét trên khoét dưới hiện ra trong tâm trí, nhưng hắn hớt hải gạt hình ảnh ấy đi. Không phải. Nếu đã sống lại thì nàng hẳn sẽ nguyên vẹn như cũ, như lúc trước. Giống như xác ướp Ai Cập vậy.

Minoru đâm nghi ngờ suy nghĩ của chính mình. Xác ướp Ai Cập à? Tại sao hắn lại nghĩ đến thứ ấy? Hắn thấy tim mình là mớ hỗn mang. Trong tim hắn có một góc tối mang hình hài đứa trẻ nép mình nơi góc phòng. Hắn có cảm giác góc tối ấy là nơi mà hắn không được phép động đến, nên hắn tránh không nhìn vào.

Ta có thực sự tin hay không rằng người chết sống lại? Đầu óc ta có vấn đề rồi à? Không, ta thừa biết người chết không sống lại. Nhưng nàng đã sống lại. Thế nghĩa là ta chưa giết chết nàng ta. Mọi chuyện như xẻo đem về đều là ta tưởng tượng ra. Do đó nàng mới sống lại và không nằm trong túi nhựa trong vườn. Mọi việc từ quay phim, rồi xem đi xem lại, hóa ra đều là ảo ảnh.

Tất cả sẽ bắt đầu từ đây. Minoru mê mẩn cả người khi nhận ra điều đó.

Đó chỉ đơn thuần là ảo tưởng, giống như giấc mơ tiên tri mà thôi. Cuối cùng ta đã gặp được người con gái tuyệt diệu và chạm tay vào tình yêu tối thượng.

Nghĩ thế, nỗi nghi ngại trong Minoru biến mất. Hắn chẳng để tâm khi nhường đường cho một người đàn ông trung niên đi ngược lên mà ông ta không hề gật đầu cảm ơn.

Hắn xuống cầu thang, đi qua cánh cửa sáng chữ Mirror on the Wall. Khi thấy nàng đang ngồi lẻ loi tại quầy phía trong cùng, hắn cũng không chút kinh sợ.

Hắn sà vào chiếc ghế bên cạnh, rồi cất tiếng hỏi.

“Cô ngồi một mình à?”

Dẫu tìm ra bằng chứng không thể chối cãi nhưng Masako chẳng biết nên làm gì tiếp theo. Cho... cho nhà mình xem thứ ghê tởm này á? Thật chẳng ra sao. Bà không thể làm thế. Bà không được để gia đình thấy thứ này. Nhưng phải làm sao bây giờ? Làm sao để cứu lấy thằng bé đây?

Bảo nó thôi đi nó có nghe không? Biết đâu nó lại giận sôi máu lên? Biết đâu nó lại nổi điên và dùng vũ lực như hôm qua thì sao?

Cuối cùng, Masako đã chọn theo dõi con trai nhiều hơn, nếu được thì theo sau để tận mắt thấy nó đi đâu. Với một người chẳng biết mô tê kĩ thuật bám đuôi như bà thì đây là điều cực kì gian nan và chỉ dừng ở việc tiễn con ra ga, đưa mắt nhìn con lên tàu. Nếu lên cùng nó sẽ phát hiện ra ngay. Không mạo hiểm thế được. Masako chưa từng nghĩ đến việc thuê thám tử tư, mà tiếp tục thế này cũng vô nghĩa. Để ít lâu nữa càng không ổn. Sang tháng Tư sẽ rất nguy hiểm. Đến lúc ấy, bất kể thế nào bà cũng sẽ không cho con trai ra khỏi nhà.

Masako cảm thấy tuyệt vọng, chẳng biết phải làm gì nữa. Bà thừa hiểu không được phó mặc mọi chuyện. Thằng bé sẽ lại ra tay với phụ nữ. Mình không thể ngăn chặn nó hay sao?

Hay mua kính râm và mũ để cải trang rồi bám theo. Bà sẽ phải nghĩ ra cớ để báo với nhà, nhưng bà tin đây là cách ưu việt nhất.

Sau bữa tối ngày 28, khi con trai muốn ra ngoài, bà đã chặn hỏi đi đâu.

“Con đến nhà bạn một lát,” nó đáp.

“Bạn nào thế?”

“... Mẹ không biết bạn này đâu.”

Nó dứt khoát không nhìn vào mắt bà.

Sau khi dõi theo để xác nhận là con trai đi về phía nhà ga, Masako vội bảo con gái bà cũng phải ra ngoài rồi lập tức thay đồ, đạp xe ra ga. Bà thở phào khi trông thấy con ở cổng soát vé.

Tuy nhiên, từ đây câu chuyện mới bắt đầu.

Hôm nay bà dứt khoát phải theo dõi đến cùng xem con trai định đi đâu.

❖ ❖ ❖

Higuchi đã lấy được chân dung hung thủ dựng theo lời khai của bartender hôm nọ. Nomoto cũng nói đang điều tra học viên cao học Gamo kia, nhưng không cho biết thêm thông tin nào nữa. Lý do là e ngại xâm hại nhân quyền.

Chân dung khắc họa một thanh niên có đường nét mảnh mai với khuôn mặt ngọt ngào. Gọi là hào hoa cũng được, trông như kiểu người có thể khiến phái nữ yên tâm. Higuchi chỉ mong đây là bức tranh vẽ giống người thật một chút.

“Làm ơn cẩn thận với trò đóng giả ấy giúp em,” Nomoto dặn với vẻ giận dữ ra mặt. Anh ta phản ứng thế cũng phải.

“... Xin lỗi. Tôi không cố ý gây cản trở. Mong cậu để chúng tôi yên cho đến khi xong chuyện, được không?”

“Rốt cuộc bác nghĩ mình là cái quái gì? Bác có còn là cảnh sát hình sự đâu?”

Higuchi muốn nói mình là gã đàn ông đã khiến đàn bà chết, nhưng không sao mở miệng được. Nói cũng chẳng ích gì.

Nomoto không cằn nhằn thêm. Higuchi hiểu rằng ông có thể muốn làm gì thì làm.

Higuchi cho rằng hung thủ sẽ không đến Mirror on the Wall nữa. Kẻ liên tục thay đổi địa điểm hoạt động như hắn không đời nào quay lại nơi đã bị nhớ mặt điểm danh. Tuy nhiên, Kaoru vẫn đến quán ấy mỗi đêm, do muốn ở nơi chị cô xuất hiện lần cuối.

Higuchi đi theo, nhưng Saito thì từ chối, nên đó trở thành nơi làm một ly sau khi họ đi hết kèo ba quán khác.

Higuchi nghe Kaoru kể chuyện tại quầy và thỉnh thoảng là ở bàn. Chuyện về người chị thời thơ ấu. Về cha mẹ. Về những người đàn ông cô từng quen, kể cả chồng Toshiko. Cô gái nói liên miên. Higuchi cũng kể chuyện vợ mình vì cô gái muốn nghe. Ông kể về thuở mới quen, hôn nhân bị cấm cản, không thể có con, rồi cái chết của vợ ông. Ông điềm đạm điểm lại những niềm vui lẫn nỗi buồn quá vãng.

Có lẽ đây mới là điều chúng ta cần. Higuchi bỗng dưng vỡ lẽ. Không phải là chơi trò giả làm thám tử mà chính là thổ lộ mọi điều cho nhau nghe.

“Tôi đã hiểu phần nào... cảm giác của chị tôi.” Một đêm nọ, Kaoru đã thốt lên.

“Hả? Vậy sao?” Higuchi trả lời cụt lủn. Ông không nghĩ những lời ấy mang ý nghĩa sâu xa gì.

“Lý do khiến chị lại mến ông Higuchi...”

Ông không biết đáp lại thế nào. Kaoru tiếp tục.

“Ông giống bố chúng tôi lắm. Bố lúc nào cũng dịu dàng với tôi hơn chị tôi. Hồi còn nhỏ, tôi cứ ngỡ bố như thế là vì tôi nhỏ tuổi hơn. Còn bố mẹ thì hay bảo vì Toshiko là đứa con cứng cáp, chững chạc, không phải tốn công sức như tôi. Nhưng tôi nghĩ thật ra không phải thế. Bởi bố luôn nghĩ tôi đáng yêu hơn chị. Bố không có ý phân biệt nhưng hẳn chị biết điều đó.

“Cuộc hôn nhân của chị tôi, ngẫm lại mới thấy đúng là thất bại. Lẽ ra nên cưới một người hoàn toàn đáng trông cậy như bố thì chị lại mang vỏ bọc của một phụ nữ đảm việc nước, nhốt mình trong cuộc hôn nhân mà hai vợ chồng đều đi làm, không con cái. Thế nhưng thật ra... thật ra...”

Câu chuyện Higuchi không muốn tiếp nhận cho lắm, ông chỉ lẳng lặng uống rượu.

“Khi nghe người chị mến đáng tuổi bố, tôi đã hết sức ngỡ ngàng. Nhưng nói thế chứ tôi thừa biết tình cảm chẳng dính dáng gì đến tuổi tác cả... Tôi có kể ông nghe là thứ gì của chị tôi cũng muốn phải không? Cái tật ấy của tôi dường như vẫn chưa khỏi.”

Đoạn cuối cô gái nói với giọng điệu như cười cợt, nhưng khuôn mặt thì méo mó một cách đau khổ. Không thể chịu nổi, Higuchi mới bảo “Đến lúc về rồi”.

Kaoru vẫn cúi mặt, lắc đầu, “Ông có thể ôm tôi được không? Thay cho người chị mà ông đã không thể ôm.”

Higuchi suýt bảo đừng đùa, nhưng nín lại ngay vì nhận ra cô không đùa, cô rất nghiêm túc. Trong một thoáng, Higuchi thấy tim mình thổn thức. Ông còn nghĩ biết đầu điều này lại cứu rỗi cả hai.

Nhưng cuối cùng, ông bảo, “Không được. Có làm thế cũng chẳng ích gì, chỉ khiến cô tổn thương mà thôi. Tự trách móc đến đâu thì chị cô cũng không sống lại được. Làm ơn mở mắt và sống tiếp đời mình đi cô gái. Tôi về đây.”

Ông đã nắm được thông tin quan trọng. Vậy mà giờ đây tất cả như hóa công dã tràng. Có lẽ cuối cùng chẳng ai được cứu vớt cả. Nên kết thúc đi thôi. Chính ông cũng chưa bao giờ cho rằng có thể tự tay bắt được thủ phạm cơ mà?

Higuchi tính tiền, để Kaoru ở lại quầy vì cô gái không có ý muốn đứng dậy. Ra đến cửa, ông có ngoái lại một lần nhưng thấy Kaoru vẫn chẳng nhúc nhích gì.

“Cô không về sao?” Higuchi gọi.

“.. Vâng. Tôi muốn uống một mình một lát. Chúc ông ngủ ngon,” cô gái cười méo xệch.

“Chúc cô ngủ ngon.”

Có lẽ cô gái nên ở một mình. Chính mình cũng thế. Higuchi nghĩ và rời quán bar. Khi ông leo lên chiếc cầu thang nhỏ hẹp thì thấy một người đàn ông mặc vest đứng đợi phía trên. Cầu thang hẹp đến nỗi khó lòng cho hai người cùng đi qua. Higuchi chẳng nhìn mặt, cứ thế lách qua bên người đàn ông ấy.

Đó là lúc đồng hồ điểm 11 giờ đêm 28 tháng Ba.

❖ ❖ ❖

11 giờ 5 phút đêm 28.

“Tôi là Gamo. Gamo Minoru.”

Khi xưng tên, Minoru không nhận ra cô gái đã cứng đờ người lại.

Cô gái tự giới thiệu là Kaoru, nhưng Minoru chẳng để tâm. Hắn tin chính là nàng. Có xưng tên gì thì hoa hồng vẫn là hoa hồng mà thôi [43E] .

Cô gái mặc bộ vest màu xám, ngồi trên chiếc ghế trong cùng, không khác nhiều so với kí ức (kí ức tương lai?) của Minoru.

Đêm nay nàng không khóc nhưng khuôn mặt tái lạ kì. Nàng nhìn khắp quán, mồ hôi chảy xuống cằm. Minoru nghĩ có lẽ nàng không được khỏe.

“Nếu cô thấy phiền thì tôi sẽ ra đằng kia...”

“Không có! Sao mà phiền chứ,” cô gái hốt hoảng ngắt lời hắn.

Minoru không có ấn tượng gì với bartender đến nhận đặt món, nhưng khi hắn gọi rượu pha loãng thì cậu ta hỏi như lần trước, “Anh dùng Early Times được không ạ?” Từng chút, từng chút một, hiện thực trở nên khang khác với ảo ảnh trong hắn.

Thấy bartender sắp đi, Kaoru đưa mắt nhìn cậu ta như muốn nói gì đó, dù vẫn còn thừa nửa cốc bia.

“Cô muốn ăn gì à? Để tôi gọi cho cô nhé?”

“Hả? Không, không phải thế,” Kaoru cười với vẻ ngần ngại.

Quả là nàng muốn ở cùng ta. Xem chừng chẳng cần tốn nhiều thời gian vô ích. Chính nàng là người ta đang khao khát. Chính nàng cũng muốn được ta ái ân. Nồng nhiệt đến cuồng điên. Cho đến chết.

“Cô muốn ra ngoài không? Tôi biết có chỗ này tuyệt lắm.”

Cô gái lộ vẻ đăm chiêu. Minoru nghĩ rằng nàng đang tìm cách lạt mềm buộc chặt với mình.

“Được, nhưng chờ một lát. Tôi chỉnh lớp trang điểm rồi sẽ trở lại ngay.”

Vài phút sau, từ nhà vệ sinh quay ra, trông nàng chẳng giống như đã chỉnh trang. Minoru không hỏi thêm vì tin rằng đàn bà có chuyện riêng của đàn bà.

Hai người ra khỏi quán. Hóa đơn chỉ tính mỗi ly rượu pha loãng mà hắn chưa chạm môi đến. Chắc cô gái đã thanh toán xong. Thế thì xem ra nàng đã định về từ sớm. Chỉ suýt nữa là hắn để vuột mất nàng.

Leo lên cầu thang xong, cô gái nhìn quanh.

“Cô sao thế?”

“Không, không có gì... Anh định đưa tôi đi đâu?” Cô gái cười như sợ hãi dù chẳng có gì phải sợ. Minoru nghĩ bụng cô nàng hãy còn non nớt.

Hắn mỉm cười trả lời, “Một nơi tuyệt vời.”

❖ ❖ ❖

11 giờ 5 phút đêm 28.

Higuchi chầm chậm đi về hướng ga tàu điện ngầm mà lòng cay đắng.

Tại sao mày lại không ôm cô ấy? Chả phải chức năng đàn ông của mày vẫn còn hoạt động sao? Chỉ cần ôm cô ấy thì cảm giác tội lỗi này sẽ tiêu tan...

Ông thấy hồi hộp một cách bất an. Nếu đến cả Kaoru cũng biến thành con mồi cho kẻ sát nhân thì mày phải làm sao mới tạ tội được với các cô gái đã chết? Một mình Toshiko đã đủ khiến mày ăn năn rồi mà.

Ông gạt bỏ ý nghĩ vô vị ấy. Đời nào hung thủ còn dám bén mảng đến quán ấy. Hắn đâu có ngu.

Nhưng, ngộ nhỡ hắn ngu thì sao? Còn không thì cô gái sẽ bị một gã xa lạ biến thái khác mời gọi?

Higuchi đứng sững lại, suy nghĩ kĩ rồi quyết tâm tiễn Kaoru về nhà. Ông không muốn để cô gái bơ vơ ở khu phố này. Có lôi xềnh xệch cũng phải đưa cô gái về nhà.

Ông quay lại Mirror on the Wall dù đã đến gần ga, khá xa quán rồi.

Một người đàn bà kì lạ đeo kính râm hỏi người xung quanh nhưng ai cũng xua tay vẻ không biết.

Bà ta hỏi đến Higuchi, “Xin lỗi. Ông có biết khách sạn xảy ra vụ giết người ở gần đây không?”

“Giết người? Vụ giết người hàng loạt gần đây phải không?” Ông đơ mặt hỏi lại.

“Vâng. Đúng vậy.”

Một phụ nữ đứng tuổi nhưng hành vi rất kì lạ. Đêm hôm đi đeo kính râm dù chẳng phải nghệ sĩ, chưa kể còn đeo nón rộng vành lấp hết mắt. Rõ ràng đang muốn giấu mặt.

Trong đầu Higuchi gióng chuông cảnh báo inh ỏi. Người này thật khả nghi, có can dự gì đến vụ án chăng?

“Tại sao bà lại muốn đến chỗ ấy?” Higuchi cố gắng hỏi lại một cách điềm đạm.

“Không, chỉ là tự nhiên... Ông biết phải không? Nếu biết thì chỉ tôi với.” Trước ánh mắt ông, bà ta bồn chồn, đứng cũng không yên.

Higuchi cho rằng có lẽ đầu óc bà ta không bình thường. Lúng túng một lúc, ông cho bà biết tên khách sạn và tên đường rồi đi trước. Bởi vì cùng hướng nên người đàn bà đi luôn đằng sau ông.

Higuchi biết bà ta nhìn theo ông đi vào Mirror on the Wall, nhưng ông mặc kệ, bước xuống cầu thang rồi mở cửa.

Kaoru không còn ở đấy. Ông bèn hỏi cậu trai ở quầy thu ngân.

“Cậu có biết cô gái đi cùng tôi ra sao rồi không?”

“À... cái cô ở quầy...? Vâng, cô ấy ra ngoài cùng một người đàn ông đến sau ông…”

Một người đàn ông đến sau? Saito quay lại à?

Khi ấy, có tiếng kêu ở đằng sau khiến Higuchi liếc mắt nhìn.

“Gớm, thấy ghê quá. Cái quái gì vậy?” Một cô gái túm lấy bartender.

“Có chuyện gì ạ?” Cậu ta hỏi lại.

“Trên gương nhà vệ sinh có ghi ‘Báo cảnh sát’ đấy.”

Cảnh sát...?

Chính là Kaoru. Trực giác mách bảo cho Higuchi tất cả. Hung thủ đi ngang qua mình vào đây đã tiếp cận Kaoru. Đi ngang qua mình à? Chính là hắn. Kẻ đứng trên cầu thang. Quân súc sinh!

Higuchi lao đến nhà vệ sinh nữ mà cô gái ban nãy vừa đi ra. Trên chiếc gương lớn trong nhà vệ sinh sạch sẽ tông hồng nhạt là dòng chữ ghi to rõ bằng son môi “Hãy gọi điện báo cảnh sát. Tên kẻ giết người hàng loạt là Gamo Minoru. Bây giờ tôi sẽ đi khách sạn cùng hắn. Shimaki Kaoru".

“Cái gì thế này?” Higuchi lẩm nhẩm.

Cái trò giả trang ngu ngốc. Cái trò nguy hiểm.

Gamo Minoru. Mày mà giết cô ấy thì tao sẽ giết mày.

Higuchi khắc sâu cái tên vào tâm trí mình.

❖ ❖ ❖

10 giờ 45 phút đêm 28.

Masako đi vòng vòng như điên loạn. Bà bám theo đến tận Roppongi mà không bị phát hiện, nhưng khi leo lên cầu thang tàu điện ngầm thì mất dấu con trai. Bà chẳng còn biết con đi về hướng nào nữa.

Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Nó lại đi để... giết người nữa ư? Làm sao đây? Nó đã chọn được mục tiêu chưa? Hay là bây giờ mới đi tìm? Nếu thế thì có lẽ hôm nay vẫn chưa sao. Nói mới nhớ quanh đây từng có người bị giết. Chắc chắn là thế... Phải rồi, vụ hồi tháng Hai. Người ta tìm thấy cô gái trong một khách sạn ở Aoyama. Mình đi về hướng ấy luôn nhỉ.

Nghĩ thế nhưng bà chẳng biết là khách sạn nào ở Aoyama. Sau khi lang thang khắp nơi hỏi thăm bao nhiêu người, cuối cùng cũng có người chỉ chỗ và bà bắt đầu đi bộ về hướng ấy.

Trong lúc bà đang lo lắng sợ bị con phát hiện thì người đàn ông chỉ đường cho bà đã biến mất. Thế là thế nào?

Từ xa vọng lại tiếng hú của xe tuần tra. Cảnh tượng như cơm bữa ấy mà. Lúc nào chẳng có còi hụ đâu đó ở Tokyo.

Masako cố nghĩ thế, nhưng còi càng gần thì bà càng thấp thỏm.

Xe tuần tra chạy vượt qua bà. Nhịp chân Masako càng lúc càng nhanh và cuối cùng thành chạy.

Masako cho rằng khách sạn tình yêu thì phải lắp đèn xanh đỏ lòe loẹt lắm, nhưng khi đến nơi lại thấy bề ngoài nó rất bình dị điềm tĩnh, không có dấu vết gì là nơi đã từng xảy ra án mạng nữa kìa. Bà cứ tưởng nhầm, nhưng khi thấy xe tuần tra hết chiếc này đến chiếc khác dừng lại ở đây, bà biết mình đã đến đúng chỗ.

Lẽ nào thằng bé lại ở khách sạn...? Masako đứng chết trân cách đó tầm mười mấy mét, đắn đo không biết phải làm gì.

Ánh đèn đỏ như máu quay mòng mòng loạn xạ.

Không kịp rồi...

Masako rên rỉ, đột nhiên thấy rã rời và khuỵu gối xuống đường đi bộ.

❖ ❖ ❖

11 giờ 15 phút đêm 28.

Tiếng còi hụ inh ỏi. Higuchi chạy hộc tốc, bụng bảo dạ cảnh sát cũng nhanh quá đi! Ông không nhận ra là mình đã đuổi kịp người đàn bà đứng tuổi đeo kính râm.

Chẳng mấy chốc đã hết hơi, lâu rồi ông chưa phải chạy thục mạng thế này. Các khớp gối đau nhức nhối, thiếu điều muốn lăn quay. Nhịp tim đập mạnh hơn làm ông tưởng tim mình muốn nhảy khỏi lồng ngực rồi vỡ tung ra.

Mà có hề gì. Dù sao mình cũng chỉ là thằng khốn. Chạy cho chết đi. Bằng không mày lại bức phụ nữ vào đường cùng nữa. Nếu chết thì mày mới là đứa phải chết. Chính mày.

Ông trông thấy ánh đèn neon từ khách sạn từng đến điều tra. Tên khách sạn là một dải kí tự La tinh ông chẳng đọc được. Kì lạ là một phụ nữ mặc bộ đồ xanh đậm trông như đồng phục cũng đang bồn chồn đứng trước cửa khách sạn.

“..!” Higuchi muốn la to nhưng chẳng thành tiếng.

Người phụ nữ vẫy tay gọi ông và trỏ vào bên trong, “Mau lên, mau đến đây!”

Có gì bất trắc rồi. Chính bà này đã gọi cảnh sát. Cho nên xe mới đổ về nhiều như thế.

Ông khựng lại trước mặt bà ta, lảo đảo cố hỏi, “Có... có chuyện gì xảy ra ư?”

“Ôi trời, cô gái... người đàn ông... dao...”

Ông không nắm được đại ý. Higuchi ra hiệu bảo người phụ nữ chỉ đường rồi loạng choạng đi theo bà ta qua lối xe chạy. Hai người cùng vào thang máy, người phụ nữ bấm nút lên tầng bốn. Higuchi dựa vào tường, gắn mình hết sức để không đổ sụp xuống đất.

Nỗi tuyệt vọng đang đè nát ông còn hơn cái phổi đang viêm lẫn tim gan cào xé.

Mọi thứ bàn tay mày chạm đến đều đi vào đường chết. Mày là tử thần. Chính mày mới là Thần chết Thanatos.

Cửa thang máy trượt mở, Higuchi quờ quạng bước ra. Cánh cửa bên phải đang để mở.

“Đó, đó đó, chỗ đó đó!” Người đàn bà chỉ chỉ tay chứ không định ra ngoài.

Thế là Higuchi bước vào trong.

Trên chiếc giường xáo trộn là Kaoru đang nằm bất động, vẫn mặc quần áo. Điều lạ lùng là cô gái đeo tai nghe gắn với máy chạy đĩa CD đặt trên chiếc tủ đầu giường.

“Kaoru!” Higuchi hét lên, định chạy lại bên giường thì phát hiện thêm điểm khác.

Đó là đàn ông. Một thanh niên trẻ bị đâm dao vào bụng, nằm chết dựa vào chân giường. Cậu ta mặc áo khoác denim và quần bò. Đây là hung thủ ư...? Chắc chắn không phải người đàn ông mà ông chạm mặt ở quán. Mà cũng chẳng giống mô tả của bartender kia. Và một thứ trông như giá ba chân đỡ máy quay đang nằm lăn lóc bên cạnh thanh niên này.

Gã gặp phải sự phản kháng của Kaoru và bị đâm chăng? Trông chẳng giống mấy, nhưng không còn cách giải thích nào Higuchi chạy lại gần, nắm vai Kaoru lay lắc. Trên cổ cô gái có dấu lằn đỏ. Hẳn là đã bị siết cổ bởi thứ gì đó.

Trời ơi, cô hãy sống hộ tôi. Làm ơn. Làm ơn đấy!

Ông áp tai lên ngực cô nhưng chẳng nghe thấy gì bởi bị tiếng tim ông ồn ào át đi mất. Rồi ông đặt tay lên cổ cô và cảm nhận được mạch đập yếu ớt.

“Tỉnh lại, tỉnh lại Kaoru. Làm ơn tỉnh lại đi mà.”

Mí mắt cô gái động đậy, hé mở, cuối cùng cũng tập trung được vào một điểm.

“...Ông Higuchi...”

“Đúng rồi. Tôi đây.”

Kaoru vòng hai tay bám vào cổ Higuchi. Higuchi cũng buông bỏ mọi gò bó, tự nhiên ôm chặt lấy cô.

“May quá,” ông thốt lên.

Kaoru bắt đầu thút thít. Cô gái ho dữ dội như khạc ra từ tận đáy tim, vai run bần bật.

“May quá,” ông lặp lại. Ông không nhận ra chính mình cũng đang thổn thức.

❖ ❖ ❖

11 giờ 15 phút đêm 28.

Minoru đang trong tâm trạng rối như tơ vò. Tại sao phút cuối cô ả lại chống cự lại? Chẳng phải cô ta đến đây là để ta ái ân sao? Vì sao?

Mà vì lý do gì ban đầu ta lại muốn ái ân với cô ả ấy?

Biết bao câu hỏi bủa vây lấy Minoru. Tại sao? Tại sao? Tại sao?

Sau khi chạy ra bằng cửa thoát hiểm, Minoru đến nhà ga Nogisaka đi tuyến Chiyoda và may mắn bắt được một chuyến tàu về nhà.

Tại sao ta lại chọn lũ đàn bà ấy? Tại sao?

Phải rồi, bọn họ đều xinh đẹp. Đám đàn ông có mắt không tròng chắc chỉ thấy họ ưa nhìn bình thường, nhưng các cô gái ấy đều rạng ngời lấp lánh. Làn da trắng trẻo, ngực hông nở nang và nét mặt sáng sủa... rất gần với vẻ đẹp đích thực.

Đang định đưa cô ả tên Kaoru lên thiên đường thì bất chợt hắn lờ mờ nhận ra. Người hắn yêu không phải người này. Thế thì là ai? Ai đây?

Đang vắt óc suy nghĩ thì thằng đó chạy vào làm kì đà cản mũi hắn.

“Bỏ tay ra khỏi cô ấy.”

“... Tại sao... mày đến đây?” Minoru nói như ho sặc ra, tay vẫn cầm đầu thắt lưng thắt cổ Kaoru.

“Ông bị bệnh rồi. Bệnh đấy. Bỏ tay ra khỏi người đó đi!”

Bệnh? Ta mà bị bệnh? Ta chẳng còn biết gì nữa. Ta chỉ đang tiến đến chân ái, thứ mà những kẻ trần tục khác nào có hay.

Có cắt nghĩa như thế thì người khác cũng chưa chắc đã hiểu được. Hắn chỉ biết rằng ả là người được lựa chọn giống hắn. Hắn chẳng định giết ả nhưng đến cơ sự này thì đành phải ra tay.

Minoru giả vờ nghe lời thằng kia, ngồi xuống giường luồn tay vào cặp lấy con dao bọc trong khăn tắm. Rồi hắn vung dao đâm cái thằng mặt đã biến sắc ấy. Mũi dao chặt thịt đâm trúng vùng dạ dày nên hầu như chẳng có máu dây ra Minoru. Thằng kia nhìn con dao thọc vào bụng mình một lát rồi lảo đảo lùi ra, đụng vào chân giá đỡ máy quay làm đổ nó xuống cạnh giường.

Lúc bấy giờ, Minoru mới thầm xâu chuỗi bao nhiêu sự kiện mà trước giờ hắn chẳng để ý, và lờ mờ nhận ra chân tướng.

Về hai chiếc túi nhựa biến mất ngoài vườn. Về chiếc máy quay còn băng bên trong mà hắn không nhớ đã để trên kệ ti vi. Và cả việc hôm nay lúc nào hắn cũng cảm thấy như có ai đang theo dõi.

Ta đã bị phát hiện. Mọi điều ta làm. Tất cả.

Thế là hết rồi sao? Rốt cuộc ta không thể đi đến cuối cuộc kiếm tìm này ư? Ta không thể có được nó hay sao hỡi con thú mơ hồ mang tên tình yêu, thứ mà ta những tưởng đã tìm ra nhưng lại để vuột mất qua kẽ tay?

Thật ra người ta phải yêu là ai?

Sachiko, Erika, Toshiko, Maki... rồi Kaoru. Tại sao ta lại chọn những cô gái này?

Vì họ giống nhau. Các cô gái ấy đều giống ta. Giống với ta ngày xưa, thuở còn được khen đáng yêu. Và chắc chắn giống mẹ ta.

Bởi con sẽ yêu ai đó giống mẹ.

Một kí ức lóe lên trong hắn.

Thuở ấu thơ hắn rất yêu mẹ, yêu từ tận đáy con tim. Một đêm nọ đi tiểu xong, hắn đã thấy bố bắt nạt mẹ. Bố rúc mặt vào háng mẹ khiến mẹ khóc lóc. Nhưng mẹ chẳng chống cự lại, cứ chịu bị bắt nạt.

Hôm sau, trông thấy mẹ đang ngủ trưa, tim hắn đập rộn ràng. Hắn khẽ lật váy mẹ lên, muốn tìm hiểu xem bố đã làm gì hôm trước.

Đúng lúc ấy bố vào phòng. Bố nổi điên lên như quỷ dữ và gọi Minoru bằng những từ hung hãn không thể hiểu nổi như “Bệnh hoạn” hay “Dê” rồi đấm hắn lia lịa khiến mẹ giật mình tỉnh dậy, cũng hùa vào đánh hắn.

Trong cơn sợ hãi, tủi nhục và hối hận, Minoru khóc thét lên.

Giờ đây hắn đã nhớ ra tất cả và trở lại thời gian ấy.

Mẹ. Mẹ ơi. Người mẹ lẽ ra phải yêu thương hắn. Tại sao mẹ lại ngoan ngoãn nghe lời ông ta? Gã đàn ông đã làm ô uế người mẹ xinh đẹp của ta và khiến mẹ khóc.

Thế nhưng ta chẳng còn lạc lối nữa. Mẹ là của ta.

Giờ ta sẽ đi đây.

❖ ❖ ❖

11 giờ 25 phút đêm 28.

Ông vẫn chưa xác định được có chuyện gì xảy ra tại đây, cũng chẳng thể hỏi chi tiết ai được. Nhưng dẫu sao mọi chuyện đã ổn. Kaoru chưa chết. Quả là tình huống nguy hiểm nhưng ông đã cứu được cô gái.

Ông không thể cứu Mie hay Toshiko, nhưng ít nhất Kaoru chưa chết. Lúc này thế là đủ.

Kaoru níu lấy tay trái của Higuchi ngồi lên giường, tựa đầu vào vai ông nhắm mắt lại. Người cô run khẽ, nhưng dần dần cũng lắng lại. Hay có thể cơn run ấy là ở Higuchi cũng nên. Ban nãy do chạy hết sức nên mạch đập mạnh, hơi thở cũng hổn hển nhưng từng chút một đã trở lại bình thường. Xem ra chưa chết ngay được.

Đủ rồi. Thế là đủ rồi.

Higuchi tự nhủ biết bao lần.

May nhờ Nomoto từ ban chuyên án chạy đến nên Higuchi không cần mất công nói đi nói lại với cảnh sát, song ông không được theo Kaoru lên xe cứu thương. Nằm trên cáng, Kaoru nhìn về phía Higuchi, ông bèn hứa.

“Tôi sẽ theo sau.”

Khuôn mặt tái xanh của Kaoru hiện lên nụ cười yếu ớt. Khi cô gái rời khỏi tầm mắt là lúc Higuchi rã rời, phải loạng choạng ngồi xuống giường. Khi tiếng tách tách của máy ảnh chụp hiện trường bắt đầu vang lên thì Nomoto mới len lén nhìn và nói với Higuchi.

“Bác có biết mình đã hành động khinh suất thế nào không hả.”

“... Chà!”

Dù đã thở đều trở lại, nhưng Higuchi nhận ra đến lượt tay mình run lên. Suýt nữa mình đã bức chết cô gái. Suýt nữa mình lại khiến một cô gái nữa thiệt mạng.

Tuy nhiên, Nomoto không có ý trách cứ ông thêm, “Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Bác đâm gã kia...?”

“Không, không phải. Lúc tôi đến thì cậu ta đã chết rồi.”

“... Cô gái giết à?”

Higuchi cố nhớ lại hiện trường và xem xét khả năng đó.

“Không, tôi không nghĩ thế. Khi tìm thấy, cô gái đã bất tỉnh rồi... Có thể hắn đã bỏ cuộc mà tự tìm đường chết...?”

“Không thể nào. Hiện trường có dấu hiệu vật lộn. Thôi, để lát từ từ em hỏi cô Shimaki. Giờ bác về cho em lời khai cái nhé.”

Ông chỉ muốn xin về nghỉ cho đỡ mệt, nhưng không mở nổi miệng. Thực tế ông còn không đủ tự tin là đứng dậy được.

“Chà…”

Higuchi xoay xở đứng dậy.

Hai người cùng ra khỏi khách sạn thì thấy xen vào dãy xe tuần tra có đám đông hiếu kì đứng xem. Gần đó là vài cặp đôi lén lút trốn đi đã bị cảnh sát chặn lại. Trông như dạng ngoại tình đang sợ bại lộ.

Bất chợt Higuchi nhìn thấy người đàn bà đeo kính râm hỏi đường đang ngồi sụp xuống lối vào khách sạn với khuôn mặt đờ đẫn. Ông đã quên bẵng bà ta, giờ mới nghĩ hẳn là người có liên quan đến vụ án. Ông đưa mắt cho Nomoto bảo chờ rồi lại gần người đàn bà.

“... Thưa bà, bà làm sao thế”

Người đàn bà chậm chạp nhìn lại ông, “Bên trong... bên trong có chuyện gì xảy ra thế ạ?”

“Có một người đàn ông chết. Tôi nghĩ... có thể là hung thủ…”

Vừa nghe thấy thế, người đàn bà đã khóc ré lên.

Nomoto lại gần rồi ra hiệu bằng mắt hỏi Higuchi.

“Hình như có liên hệ gì với hung thủ,” ông chỉ có thể trả lời như thế.

Nomoto đến gần, đặt tay lên vai người đàn bà, “Bà tên là gì? Bà có biết hung thủ không?”

Người đàn bà chỉ lắc đầu khóc chứ không trả lời.

“Hỏng rồi. Không để thế được... Tạm thời giúp em đưa bà ấy lên xe đi. Bác phụ em một tay nào.”

Nói xong, Nomoto từ một bên luồn tay vào nách người đàn bà, khó nhọc dựng dậy. Higuchi đỡ bên đối diện, họ cùng ra xe cảnh sát, còn Nomoto xách theo chiếc túi đánh rơi trên đường của người đàn bà.

“Xin lỗi,” Nomoto ngồi vào trong, mở túi. Người đàn bà vẫn khóc, như thể không hề nhận biết xung quanh. Nomoto lục túi lấy ví, rút mấy tấm thẻ ra. Viên cảnh sát trẻ ngồi ghế lái cũng ngoái lại xem.

Higuchi nhoài người ngồi vào xe, liếc thấy trên tay Nomoto là tấm thẻ với dòng chữ “Gamo Masako”.

Cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng ông. Gamo!!!

“Cùng họ với hung thủ.”

Higuchi lẩm bẩm xong, người đàn bà giật mình và lại ho sù sụ.

Sau khi kiểm tra kĩ bên trong chiếc túi thì hai người tìm một tờ giấy ghi “Hóa đơn khách hàng” do đi mua hàng ở cửa hàng bách hóa. Trên hóa đơn ghi tên “Gamo Masako” và địa chỉ ở quận Nakano, có lẽ để vận chuyển đến tận nhà.

Đúng lúc ấy, thấy cáng cứu thương được đưa ra khỏi khách sạn, Nomoto đằng hắng rồi nói.

“Thưa bà. Xin lỗi, nhưng không biết bà có thể giúp chúng tôi kiểm tra xác chết... được không?”

Người đàn bà bàng hoàng ngẩng mặt lên, quay phắt đầu ra với vẻ cuồng loạn. Trông thấy chiếc cáng, cổ họng bà giật giật, nhưng tiếng khóc đã dứt. Higuchi ngồi ở phía ngoài nên xuống xe trước, sau đó người đàn bà loạng choạng tụt xuống, đi quờ quạng về phía cáng chở xác.

“Này! Cho họ xem người đi!” Nghe Nomoto gọi, mấy người khiêng cáng đứng lại, dỡ tấm khăn phủ xác chết ra. Người đàn bà bám vào cáng như sụp xuống rồi khóc nấc lên lần nữa.

Higuchi tiến lại từ đằng sau, đặt tay lên vai bà hỏi, “Con bà phải không?”

Người đàn bà không trả lời nhưng gật đầu nhiều lần.

Higuchi truyền đạt lại khi Nomoto tiến tới.

“Xem ra đây là mẹ hắn. Thế này thì hôm nay không thể hỏi thăm sự tình gì được. Nếu cậu đến cảnh sát Shibuya thì cho bà ta quá giang được không? Biết đâu lại có thể hỏi thăm từ người nhà..”

Nomoto nói chen vào với bộ mặt kém vui, “Không may là em không thể rời khỏi đây được. Hay bác đưa bà ấy về đi, khi bác tới ban chuyên án là em cũng về đến.”

“Được rồi.”

Nomoto khẽ gật đầu, giải thích cho viên cảnh sát cầm lái là sau khi đưa người đàn bà đến quận Nakano thì đưa Higuchi về ban chuyên án để lấy lời khai.

Sau khi người đàn bà lên xe và Higuchi cũng leo lên ngồi bên cạnh, chiếc xe chầm chậm lăn bánh.

❖ ❖ ❖

1 giờ sáng 29.

Khi hắn về đến nhà đã là một giờ đêm. Chắc bé Ai đã ngủ. Mà có thức cũng không sao. Mẹ thế nào rồi? Mẹ đã ngủ rồi chăng? Hay là bà đã biết và đang đợi hắn trở về?

Hắn đã bỏ quên chiếc cặp đựng máy quay cùng máy chạy đĩa CD, nhưng không cần thiết nữa. Miễn là có chân ái thì hắn chẳng còn thiết tha gì chúng. Hơn nữa, hắn đã nằm lòng bài hát ấy nên chẳng có máy cũng không sao.

Mẹ, giờ con đi đây.

❖ ❖ ❖

0 giờ 50 phút sáng 29.

Từ lúc lên xe cảnh sát, Gamo Masako như ngây dại, chẳng nói mà cũng chẳng khóc tiếng nào. Bà cứ nhìn vào hư vô, miệng he hé nhưng người không nhúc nhích. Phải chăng vì quá sốc trước cái chết của con trai? Dù vậy, tại sao người đàn bà này lại muốn đến khách sạn ấy? Bà đã lờ mờ biết con trai mình sẽ giết người ư?

Higuchi thôi không gặng hỏi nữa mà nghĩ sang Kaoru. Giờ này hẳn cô đã đến bệnh viện rồi.

Ngày trước cảnh báo cô như thế chứ Higuchi nào ngờ cô lại thành nạn nhân. Cô sẽ chết. Cô mà bị giết thật... Ý nghĩ khủng khiếp ấy khiến toàn thân ông run lẩy bẩy. Nếu thế thì thân già này có bị giết trăm lần cũng đáng kiếp.

Tới quận Nakano, viên cảnh sát trẻ hình như không quen đường nên phải hỏi đi hỏi lại địa chỉ nhiều lần, dò bản đồ nên chạy xe chầm chậm.

Gamo Masako xem chừng tỉnh táo hơn trước nơi quen thuộc. Bà chạm vào viên cảnh sát trẻ rồi nói với giọng bình tĩnh bất ngờ.

“Bác tài, cho tôi xuống đằng trước được không?”

Nghe gọi là “bác tài”, viên cảnh sát quay sang nhìn Higuchi với nét mặt thoáng hoài nghi, ông chỉ gật đầu.

“Bà Gamo, tôi biết bà đang sốc nhưng nếu được, mong bà kể rõ sự tình cho tôi nghe được không?”

“Sự tình? Sự tình gì nhỉ? Tôi phải về sớm để sửa soạn cơm tối. Cả nhà đang đợi rồi.”

“Cơm tối à, bà…”

Đang nói dở, Higuchi nhận ra nỗi trống rỗng cùng cực trong đôi mắt lóe lên giữa bóng tối của bà. Ông không hiểu đó chỉ đơn thuần là quá choáng váng hay đã hóa điên, nhưng chắc chắn Masako đang không ở tình trạng bình thường. Bà đang cố gắng phủ nhận mọi điều chứng kiến ban nãy. Higuchi cảm thấy phải nhờ y học can thiệp, có lẽ là sự hỗ trợ của bác sĩ khoa thần kinh, mới có thể hỏi được thông tin từ bà.

Xe tuần tra vừa dừng lại khu dân cư thì Masako rút ví khỏi túi (đồ trong túi đã được trả lại) và hỏi “bác tài”.

“Bao nhiêu bác nhỉ?”

“Được rồi, tôi sẽ trả cho.”

“Ồ thế à? Xin làm phiền ông.”

Higuchi mở cửa xuống xe và dìu Masako xuống theo.

Bà cắm cúi đi ngược lại thêm một số nhà và biến mất sau một cánh cổng. Higuchi bảo viên cảnh sát chờ rồi hấp tấp chạy theo.

Ngôi nhà Masako đi vào là một ngôi nhà hai tầng bình thường, nhưng quá tối nên Higuchi không trông rõ hình dáng. Đèn cổng và cửa lớn đều đã tắt, chỉ còn cửa sổ tầng hai sáng đèn. Trong nhà vẫn còn người thức. Bảng tên gỗ trước cổng chỉ ghi hai chữ “Gamo” nét cọ. Dù đầu óc điên loạn thế nào thì Masako vẫn không lẫn lộn nhà mình. Higuchi suy nghĩ xem có giống như hiện tượng những người say vẫn không đi nhầm nhà không.

Masako không bấm chuông mà tự mở khóa.

“Bà này, khoan đã...”

Higuchi lên tiếng quá trễ, người đàn bà đã vào trong, kéo xạch cửa lại. Khi Higuchi vội vàng chạy qua bậc thềm xi măng để lên cửa thì có tiếng chốt đánh cạch lạnh lùng. Ông thử giật mạnh cửa, nó đóng im ỉm.

“Bà ơi, bà ơi! Tôi có chút chuyện muốn nói. Làm ơn mở cửa cho tôi được không?”

Ông thấy lờ mờ ở trong, bóng người đàn bà tháo giày và đi vào. Hình như lời ông chưa lọt tai bà. Giá có ai trong nhà thức giấc đi xuống mở cửa cho ông.

Ông đập cửa rầm rầm một hồi rồi quay ra định ấn chuông ở cổng. Đúng lúc ấy ông nghe tiếng hét thất thanh. Tiếng hét của phụ nữ, kéo dài, lanh lảnh. Chiếc xe cảnh sát đi giật lùi rất lụa đã dừng đú