← Quay lại trang sách

- 5 -

Joe Dodge, nhân viên điều tra của khách sạn Maddox, New York, cắm đầu trên chương trình đua ngựa, một vẻ căng thẳng, lo âu trên khuôn mặt cáo của gã. Cả tuần qua, gã toàn đặt tiền vào những con ngựa về hạng bét, và cả nền tài chính tương lai của gã bây giờ tùy vào sự lựa chọn những con ngựa đua độ chiều nay. Nếu thua nữa là rắc rối lớn, ý nghĩ đó làm gã toát mồ hôi.

Gã ngồi trong văn phòng của mình nhìn ra tiền sảnh tiếp tân của khách sạn. Căn phòng đầy khói thuốc còn cái gạt tàn trên bàn thì ngập đầy những mẩu đầu lọc: rõ ràng gã đang căng thẳng. Gã chăm chú vào công việc đó đến độ không biết Borg đã bước vào phòng. Đến lúc Borg phải phát ho ầm ỹ lên thì gã mới hay. Gã nhìn lên, nhíu mày. Thấy mặt Borg, gã càng nhíu mày sâu hơn.

- Muốn cái gì đó? - Gã hỏi cộc lốc. - Thấy tôi đang bận không?

- Phải, tôi đâu có mù, - Borg nói và kéo ghế lại gần bàn. Y để tấm thân mình xuống đó. - Sao không thử đánh con Red Admiral đi. Cá 44 ăn một là nó sẽ về tới đích khi mà lũ kia mới chạy xe được nửa đường.

Dodge nheo mắt lại. Đây chính là loại tuy-dô mà gã chờ đợi.

- Sao ông biết?

- Biết mà, - Borg lại móc gói thuốc nhàu nát ra. - Mấy tháng trước tôi coi nó chạy ở San Diego. Thằng nài ngựa ghì nó lại thiếu điều muốn đứt dây cương, vậy mà nó vẫn về hạng nhì. Nếu ông chê tiền thì đừng nghe lời tôi làm chi. Ai cần?

- Tôi thua liên tiếp mười độ rồi, đâu thể liều mạng nữa được.

- Con ngựa đó là không thể thua được cho dù nó rụng nát hai cẳng. Nhưng nếu ông sợ mất tiền thì tôi có thể làm cho ông kiếm được chút đỉnh.

Dodge dẹp tờ chương trình đua ngựa sang một bên liền.

- Ông là ai, ông muốn gì? - Đôi mắt ti hí, soi mói nhìn mặt Borg.

Borg lấy tấm thẻ thám tử tư dỏm ra quẳng xuống bàn. Dodge cầm lên xem xét.

- Hãng điều tra Alert? - Gã nhíu mày. - Nghe lạ hoắc.

- Tụi tôi làm ăn ở Los Angeles. Tôi đang làm một vụ mà chuyện tiền bạc là không kể số. Tôi có cả một khoản chi cần xài tới. Tôi cần một ít tin tức của ông và chi trả đàng hoàng.

- Tin tức gì? - Dodge chồm tới.

- Tôi đang tìm một cặp mà có thể đăng ký ở đây dưới tên Griffin.

Dodge nghĩ một lúc rồi lắc đầu. Borg bèn móc hai bức ảnh của Glorie và Griffin ra.

- Hai người này đây. Quen mặt không?

- Có lẽ, - Dodge nhìn hai tấm ảnh. - Giá cỡ bao nhiêu?

- Chưa hết đâu. Nói chuyện cho đàng hoàng là ông kiếm được hăm lăm đô đó.

Dodge ngẫm nghĩ. Hăm lăm đô là một số đáng kể lúc này chứ chơi đâu.

- Tôi biết. Họ tới đây ba ngày rồi. Khai tên là ông bà Harrison.

- Còn đây không?

- Bà còn, ông không. Tới đây một ngày là ông đi mất, nói là sẽ trở lại. Đi công chuyện gì đó.

- Bây giờ bà còn ở trong phòng không?

- Để tôi coi. - Dodge đứng dậy.

Qua khung cửa, Borg thấy Dodge tới chỗ quầy tiếp khách, nhìn dãy chìa khóa treo ở đó rồi trở lại.

- Đi vắng rồi, - gã nói khi đi vòng ra sau bàn.

- Tôi muốn nhìn qua căn phòng đó. - Borg nói.

- Đâu có được. Luật khách sạn cấm.

Borg che một cái ngáp.

- Thôi được, tùy ông. Tôi không phí giờ của mình thêm đâu.

Y nhổm người đứng dậy.

- Chờ chút, - Dodge nói. - Ông nợ tôi ít tiền.

- Phải, - Borg móc ra một cuộn tiền, y lật lật kiếm rồi rút ra một tờ năm đô quẳng cho Dodge. - Tin tức của ông đáng cỡ này.

- Ê, ông nói hăm lăm mà. Đừng kiếm chuyện nghe. Hai mươi lăm.

- Cái đó là tùy ông giúp được bao nhiêu, - Borg đáp. - Tôi sẽ chi một trăm nếu ông cho tôi mướn được cái phòng kế phòng đó và một cái chìa khóa vào phòng cô ta trong vòng một giờ. Tôi cần ông coi chừng khi nào cô ta về thì ông cho tôi hay.

Y móc hai tờ năm chục đô ra cho Dodge thấy. Dodge liếm môi.

- Chi liền hé?

- OK.

- Chờ chút. - Dodge đi ra ngoài, đóng cửa lại. Năm phút sau, gã trở lại đặt hai chìa khóa lên bàn.

- Chìa khóa phòng của ông, 334. Cô ta ở ngay đối diện, 335. Chìa này là chìa vạn năng của bồi phòng. Tôi sẽ gọi lên phòng cô ta ngay khi cô ta về tới.

Borg đẩy hai tờ năm chục qua bàn. Y cầm chìa khóa trong khi Dodge chụp giấy bạc. Y ra ngoài, tới thang máy là lên phòng 334 ngay. Y bỏ mũ áo, móc trong vali ra một mớ đồ nghề và một cái thùng các tông nhỏ. Y ra hành lang, ngó trước ngó sau rồi dùng chìa khóa bồi phòng mở cửa 335.

Y nhìn lướt thật nhanh căn phòng rồi đóng cửa và để tất cả đồ nghề lên giường. Y mở thùng, lấy ra một loa ghi âm nhỏ và gắn vào nẹp trên khung cửa, y nối dây luồn qua nẹp ra ngoài hành lang. Làm rất nhanh và gọn, y cho dây chạy dưới lớp thảm lót sàn qua cửa phòng mình. Xong xuôi, y chạy qua phòng đối diện gom sạch đồ nghề và nhìn quanh lần nữa. Ngoài hai vali chưa mở và một chiếc váy ngủ máng sau cánh cửa thì căn phòng như chẳng có ai ở. Nhìn vào tủ áo và tủ chạn, cũng trống trơn. Y nghĩ Glorie không định ở đây lâu và biết mình đã tới đúng lúc. Lúc y định rời phòng thì chuông điện thoại reo. Y nhấc ống nghe lên.

- Cô ta đang lên, - giọng của Dodge.

Đặt ống nghe xuống, y rời phòng, khóa cửa và vào phòng mình. Y nép gần sát cửa phòng và lắng nghe.

Vài phút sau, nghe tiếng cửa thang máy mở ra, rồi tiếng chân vội vã dọc hành lang. Y ghé mắt qua nhìn khe cửa.

Y không nhận ra Glorie. Y đã thấy một lần hồi còn bồ bịch với Delaney nhưng hiếm khi y buồn nhìn mặt cô. Đàn bà với y chẳng có gì hứng thú. Y coi họ như một thứ chi phí không những hao tốn tiền của mà còn hao tốn thời gian nữa.

Y nhìn người đàn bà gầy, cao, mặc bộ đồ trắng đen, đang lục lọi sắc tay lấy chìa khóa. So với ảnh, cô ta già hơn, mệt mỏi và lo âu hơn, nhưng vẫn là người có nét, mặc dù mắt quầng thâm và khuôn mặt tái.

Cô bước vào phòng và đóng cửa lại.

Borg lấy trong vali ra một cái Ampli nhỏ, nối dây với dây loa; y đeo cặp headphone lên, cắm phích vào ổ điện và bật nút ampli.

Cái loa ghi âm trong phòng Glorie là thứ cực nhẹ. Y có thể nghe tiếng cô ta đi đi lại lại, nghe kỹ có thể nhận ra cả tiếng thở. Y đốt một điếu thuốc, ngồi dựa ra ghế và chờ đợi.

Glorie có lý do để lo lắng. Cô đã lo sợ khi Harry nói rằng sẽ đi gặp Takamori, và khi chia tay ở phi trường, cô đã nghĩ rằng không còn gặp lại hắn nữa. Hắn đã hứa là sẽ gọi về cho cô lúc bốn giờ chiều nay. Lúc cô trở về đây là ba giờ bốn mươi; bây giờ cô ngồi ở chiếc ghế dựa duy nhất trong phòng và chờ đợi.

Thực tình cô tin rằng sẽ chẳng có ai gọi tới. Cô mường tượng hắn đã đi vào tù hay thậm chí đã chết. Cô chờ đợi, đốt hết điếu này tới điếu khác và cố gắng trấn an nỗi sợ hãi trong đầu, cố gắng đừng nghĩ tới những điều có thể xảy ra với hắn.

Nhưng khi kim đồng hồ chỉ gần tới bốn giờ, điện thoại lại reo. Cô nhảy dựng lên, hất đổ cả cái gạt tàn đặt trên tay tựa của ghế. Cô cầm điện thoại lên.

- Glorie hả? - Giọng Harry từ thật xa xôi lẫn trong tiếng ù ù của đường dây.

- Ồ, vâng, Harry. Em lo quá. - Nghe được tiếng của hắn, cô muốn xỉu luôn.

- Nghe đây! - Giọng nói của hắn đanh gọn và giận dữ. - Không ăn nổi. Không thể nói trên phôn. Anh sẽ đáp tới Oklahoma City. Anh muốn em tới đó. Có chuyến sáu giờ mười đó, sẽ tới được đúng giờ anh tới. Cứ ở phi trường chờ anh.

- Vâng, anh yêu. Ông ta có nhận không?

- Nhận chứ, nhưng không tiền bạc gì cả, - nghe giọng hắn như muốn điên lên. - Lúc gặp anh sẽ kể.

- Được rồi, Harry. Có trục trặc hả?

- Không có gì. Đừng nói nhiều trong phôn.

- OK. Sẽ chờ gặp anh ở phi trường, ha?

- Rồi. Hẹn gặp lại. - Harry đáp và gác máy.

Ở phòng bên, Borg mồi thuốc và ngẫm nghĩ rồi y gỡ headphone, gỡ dây ampli, đặt cả hai vào vali, mặc áo, đội mũ và ra khỏi phòng. Y đi thang máy xuống phòng tiếp tân. Dodge bước ra.

- OK? - Gã hỏi.

- OK. Biết chuyến bay sắp tới đi Oklahoma là mấy giờ không?

- Để tôi coi, - Dodge nói và bỏ đi, lát sau gã trở lại.

- Một chuyến năm giờ, một chuyến sáu giờ mười.

Borg ầm ừ, nhìn đồng hồ và quyết định đi chuyến năm giờ. Y bước ra cổng.

- Ê! - Dodge kêu. - Đi hả?

Borg không đáp, y bước qua cánh cửa xoay, vẫy một chiếc taxi:

- Phi trường, nhanh lên.

Dodge nhìn chiếc taxi chạy đi, nhíu mày, rồi trở vào văn phòng. Gã đặt hết mớ tiền của Borg đưa vào con Red Emerald, bây giờ độ đua sắp bắt đầu, gã thấy bồn chồn. Hai mươi phút sau đó, gã chỉ ngồi chờ điện thoại, mồ hôi chảy ròng ròng xuống mặt. Khi người thông tin gọi lại cho biết con Red Emerald đã về thứ 6, gã đặt ống nói xuống và ngồi chửi thề lung tung. Rắc rối nữa rồi, gã phải xoay được ít tiền và xoay rất nhanh kìa. Đứng dậy mở cửa, gã định ra xem mấy thằng bồi có thể cho vay ít nào không, và gã dừng lại. Glorie đang ở đằng quầy, thanh toán tiền trọ. Gã thấy cô móc trong sắc ra một cuộn tiền dày cộm làm mắt gã phải nheo lại. Gã chờ đến lúc cô rời quầy mới đi tới.

- Xin lỗi, bà Harrison, - gã nói. - Tôi có vài điều cần thưa với bà.

Gã thấy ánh sợ hãi và báo động lóe lên trong mắt Glorie. Sẽ rất dễ dàng đây, vì kinh nghiệm cho gã biết khi người ta sợ hãi thì mình nắm rất dễ.

- Chuyện gì vậy? - Glorie hỏi, giọng run run.

- Vài phút thôi, xin mời vào văn phòng của tôi.

Họ cùng đi vào trong phòng của Dodge. Gã đóng cửa và chỉ tay xuống ghế. “Xin mời ngồi, bà Harrison.”

- Tôi đang vội lắm. Có chuyện gì vậy? - Glorie ngồi xuống.

- Tôi có mua một số thông tin mà có lẽ bà cần mua, - gã nhìn cô thật kỹ.

- Tôi cần mua? - Glorie cứng người. - Tôi không hiểu ý ông nói gì?

- Đơn giản thôi. - Dodge nở một nụ cười cáo già. - Có một người vừa tới đây điều tra về ông bà. Nếu bà muốn nghe chi tiết thì chắc tốn hai trăm đô.

Glorie lạnh người. Cô nhìn đồng hồ, thời gian đang cạn dần, cô phải đón chuyến bay sáu giờ mười.

- Ai vậy? - Cô hỏi khô khan.

- Một tay mập bư, dơ dáy, ria đen dài, - Dodge đáp. - Y nói làm cho Hãng điều tra Alert.

Glorie mặt trắng bệch ra đến nỗi Dodge tưởng cô muốn xỉu.

Borg! Tay sát thủ của Ben. Óc cô rối lên với nỗi kinh hoàng. Thế thì có nghĩa là Ben đang lùng họ.

Dodge vẫn chăm chú nhìn cô, đôi mắt ti hí long lanh.

- Nếu cần thêm chi tiết, bà phải chi tiền.

Tay run run, Glorie mở sắc tay, moi ra bốn tờ năm mươi đô và đặt lên bàn. Dodge cầm lấy, xem xét rồi nhét vào túi.

- Y có được ảnh của hai ông bà, - gã tiếp. - Y nói tên ông bà là Griffin. Y cho tôi xem ảnh và tôi nhận ra bà và ông Harrison, - tới đây gã thấy Glorie mặt trắng toát ra, gã bắt đầu thấy tiếc là mình không đòi thêm nhiều hơn. - Y mướn một phòng đối diện bà. Một thằng bồi nói cho tôi hay là nó thấy y vào phòng của bà. Y đã đặt một loa nghe lén trong phòng của bà, nên chắc chắn y đã nghe thấy mọi sự nếu bà có sử dụng phôn.

Glorie tưởng như một mũi lao băng giá đâm vào tim mình. Một loa ghi âm! Vậy là Borg đã biết cô hẹn gặp Harry ở Oklahoma City!

- Y rời đây khoảng nửa giờ rồi, - Dodge nói tiếp. - Y có hỏi tôi mấy giờ máy bay đi Oklahoma City và y đã đi chuyến năm giờ.

Glorie thấy lạnh toát hơn nữa. Thế nghĩa là Borg đã có mặt khi Harry tới. Cô đã nghe bao chuyện về Borg do Delaney kể. Y là tay thiện xạ hiếm có, y sẽ dễ dàng nhận ra Harry từ phi cơ xuống. Y lại còn dư cả tiếng đồ hồng để tìm chỗ núp thuận tiện và chỉ còn chờ Harry tới là bắn. Làm sao báo cho Hary đây? Cô nắm chặt tay lại trong khi cố nghĩ ra một điều gì đó.

- Chắc có thế thôi, - Dodge nói tiếp. –Bà phải coi chừng y. Tôi cũng không ưa cái tướng đó.

- Glorie đứng dậy. Không nói một lời, cô đi ra khỏi văn phòng, bước vội ra khỏi khách sạn chỗ người bồi đang chờ sẵn với vali của cô.

- Gọi giùm một taxi đi phi trường, và nhanh lên.

Dodge đứng nhìn theo, khi chiếc taxi chạy đi, gã nhún vai và trở vào. Gã ngồi xuống và lại cầm tờ chương trình đua ngựa lên. Lập tức gã chìm vào với những độ đua còn lại chiều nay.

Harry có thể thấy những ánh đèn phi cảng Oklahoma phía dưới khi chiếc máy bay đảo vòng vòng để chuẩn bị đáp. Hắn thấy hơi lâng lâng, lúc chờ máy bay ở Los Angeles hắn đã làm bốn ly đúp whisky. Hắn hồi tưởng mọi chuyện sau khi bị Takamori đánh gục. Hắn thấy đành trả kim cương lại vậy, canh bạc đã thua nát. Hắn đã đóng gói cái thùng và gửi cho Takamori qua bưu điện. Bây giờ chỉ còn cầu trời là lão ta giữ đúng lời, hy vọng lão sẽ giữ lời. Lão nói chỉ quan tâm tới kim cương bất cần biết chuyện gì xảy ra cho Harry.

Nhưng Harry thấy phải rời Los Angeles ngay mới an toàn. Hắn nghĩ Oklahoma là đủ xa để trú cho đến khi biết Takamori đã làm gì. Từ Oklahoma hắn có thể chuồn lên bắc hay xuống nam tùy tình hình.

Trong chuyến bay, hắn đã xem lại tình thế của mình. Thay vì có triệu rưỡi, hắn chỉ còn lại năm chục ngàn. Đó cũng là món tiền lớn hắn chưa từng có được trên đời, nhưng so với số hắn hy vọng sẽ có, thì nó chẳng là cái gì cả.

Bây giờ còn mong gì đi châu Âu. Năm mươi ngàn sẽ là vốn làm ăn, hắn không muốn phí một xu nào cả. Hắn có thể hùn hạp làm hãng máy bay taxi, nghĩ tới chuyện này làm hắn tiếc quá, không bỏ nó mà nghĩ tới chuyện khác được.

Với số này có thể mua được một máy bay, chắc phải thời gian dài cực nhọc mới thấy có lời, và hắn ngần ngại khi phải đối diện những việc gian nan.

Hắn còn đang suy nghĩ thì máy bay chạm đất và dừng lại trước giàn đèn sáng rực trước phi đạo. Hắn có thể thấy đám đông đi đón người thân. Hắn đưa mắt tìm Glorie nhưng không thấy.

Động cơ tắt, cô tiếp viên đẩy cửa ra, Harry đứng dậy và bước ra. Khách đông, hắn phải chờ một lát mới ra cửa được. Trong bầu không khí đêm ấm áp, hắn thấy Glorie và vẫy tay. Cô chạy lại.

- Kiếm chỗ nào nói chuyện đi. - Hắn nói.

- Phải, - cô nắm tay hắn, lôi đi lẫn vào đám đông đang bước vào khách sảnh.

- Cứ để người ta đi trước, - hắn trì lại. - Đâu có gì gấp.

- Không, Harry, phải đi với họ, - giọng của cô khiến hắn ngạc nhiên. Khuôn mặt trắng bệch, căng thẳng, và ánh mắt sợ hãi của cô càng làm hắn hoảng.

- Chuyện gì vậy? - Hắn hỏi.

- Thằng Borg, - Glorie đáp, cô nắm chặt tay hắn kéo đi lẫn với đám đông. - Y biết anh tới đây và đang núp đâu đó. Y truy tụi mình, Harry à!

Tim Harry như muốn ngừng đập. Hắn sải chân bước vội theo đám đông.

- Em chắc không?

- Chắc.

- Em nói y đang ở đây... Đâu?

- Đâu có biết. Em lo tìm mà không thấy y. Có thể y ở ngoài kia, hay ở bất cứ đâu.

- Y biết em, chứ đâu biết anh, - giọng hắn hơi gắt lên. - Thế thì em tới đón anh làm gì? Em làm anh lộ rồi.

- Không đâu, - giọng cô run lên. - Y có ảnh chụp của cả hai đứa mình.

- Ảnh của anh hả? Em muốn nói ảnh của Harry Green hả?

- Không, em không biết làm sao y có được ảnh của anh kìa.

Họ đã vào đến khách sảnh và đi tới quầy giải khát. Căn phòng đầy những người đang chờ chuyến bay hoặc xe nhà tới đón. Căn phòng làm Harry thấy yên tâm.

- Ngồi chỗ nào mà mình coi chừng cửa được đó. - Hắn nói.

Họ chọn bàn và ngồi xuống. Harry luồn tay trong áo. Móc súng ra đặt trên lòng. Khăn bàn che khuất nó nhưng hắn có thể hành động ngay bằng cách hất cái bàn ra.

Bồi bàn tới, Hary gọi hai ly whisky đúp. Hắn và Glorie ngồi bên nhau không nói gì cả cho tới khi bồi mang rượu ra xong.

- Nè, kể lại kỹ coi. Em nói y có ảnh của anh chứ không phải của Harry Green hả?

- Phải. Tay thám tử ở khách sạn nói hắn nhận ra anh trong bức ảnh của Borg đưa coi.

Harry tháo mồ hôi.

- Vậy là y biết anh rồi? Làm cái ma quỉ gì mà y tìm ra được? - Hắn quay nhìn Glorie. - Sáng kiến bảnh bao của em tan nát hết rồi, phải không? Còn thằng thám tử ở khách sạn là sao?

Glorie kể vắn tắt cho hắn nghe về Dodge.

- Em đã nói rồi mà, - cô kết luận. - Em biết thế nào Ben cũng truy tụi mình. Tên này cực kỳ đáng ngại. Em nghe nhiều chuyện về y lắm.

Khỏi nói Harry cũng biết Borg đáng ngại thế nào. Hắn ực hết nửa ly rồi đốt thuốc, mắt không lúc nào rời cửa phòng.

- Lẽ ra em đừng tới đi với anh. Biết đâu trong tối y không nhận ra anh. Còn em ăn mặc kiểu này chắc chắn y nhận ra được. Em nghĩ cái con khỉ khô gì mà cứ mặc đồ trắng đen này? Thằng mù còn nhìn thấy nữa kìa.

- Em đâu kịp thay đồ. Chỉ chạy vội cho kịp chuyến bay. Em không biết phải làm sao. Nhưng em phải báo động cho anh.

- Mình đâu thể ở đây suốt đêm. Em đặt phòng khách sạn chưa?

- Chưa. Em mới tới đây chừng nửa giờ, rồi lo tìm kiếm Borg.

- Em làm rối tung hết mọi thứ. Rồi bây giờ đi đâu?

Glorie cố gắng bình tĩnh. Cô biết hắn quá sợ hãi, hắn ăn nói kiểu này chỉ vì quá sợ hãi không suy nghĩ nổi nữa. Cô hiểu nếu muốn thoát được vụ này thì chỉ còn trông vào cô thôi.

- Còn anh thì sao? Lấy không được tiền hả?

- Không. Thằng da vàng đó đoán ra anh đã tổ chức vụ cướp. Anh phải nộp lại cho lão.

- Rồi lão có báo cớm không? - Glorie tái mặt.

- Lão nói không. Anh cũng tin thế. Nhưng bây giờ mặc xác lão. Lo thằng Borg đã.

- Nè, Harry, anh ở đây nghe? Y không dám làm gì ở đây đâu. Em đi kiếm xe, rồi mướn khách sạn. Ở đây chờ em nghe.

Harry nhăn mặt nhưng cô thấy ánh mắt hắn đã an tâm hơn.

- Anh biết làm sao đây. Vậy cũng được. Chắc y không làm gì em đâu. Anh sẽ ở đây, em đi đâu thì đi lẹ lên.

Cô đứng dậy, cố gắng bình thản đi qua cửa ra khách sảnh. “Chắc y không làm gì em đâu.” Cô cũng muốn tin như thế. Ben đã cho Borg lùng họ, hẳn là gã đã lệnh lùng cả cô lẫn Harry. Cô biết rõ Ben. Gã đâu để cô qua mặt trót lọt như thế.

Cô ra tới cổng và dừng lại nhìn vào bóng đêm phía ngoài. Một hàng taxi đậu bên đường, nhưng cô muốn một xe hơi riêng. Còn đang đứng đó nhìn trước nhìn sau thì cô nghe giọng nói từ một cô gái kêu lên:

- Chúa ơi! Bộ ông nói không còn một phi công nào để đưa tôi đi à?

Glorie nhìn ra sau. Một thiếu nữ đứng gần đó, người thanh mảnh, mái tóc vàng rơm mướt như lụa, dầy và xõa dài xuống vai. Cô mặc một bộ jean xanh và chiếc áo gió bạc màu. Glorie thấy cô ta độ hăm hai hăm ba và thấy thích mái tóc và kiểu giữ thẳng người của cô ta. Cô gái đang nói chuyện với một nhân viên phi cảng.

- Rất tiếc, cô Graynor ạ, nhưng chúng tôi không thể làm gì hơn, - anh ta nói. - Mọi phi công đều bận hết rồi.

- Nhưng, phi công của tôi lại bị bệnh, đâu có bay được mà tôi phải về ngay tối nay. Ông phải giúp tôi chứ.

Glorie lắng nghe. Anh nhân viên lắc đầu, mỉm cười như cáo lỗi.

- Tôi thật sự rất tiếc, nhưng chúng tôi không còn ai. Tôi cũng muốn giúp cô lắm nhưng mọi chuyện phải đợi đến sáng mai.

- Tôi đâu chờ tới sáng được. Ông không biết có ai lái máy bay được sao? Bất kỳ ai.

- Tôi e rằng không. Sao cô không tìm đỡ một hãng máy bay taxi nào đó, cô Graynor? Rồi dặn người ta mang phi cơ trả lại đây.

Cô gái ngẫm nghĩ, rồi nhún vai.

- Thôi được, đành vậy, để thử coi.

Cô ta quay đi và gần như xô vào Glorie.

- Xin lỗi, - và cô ta bước tránh qua một bên.

- Tôi có lỡ nghe câu chuyện của quí vị, - Glorie chặn lại. - Nhưng tôi thấy có thể giúp cô.

Cô gái ngừng lại nhìn Glorie. Nàng đẹp quá, Glorie thầm khen, trẻ, da dẻ mịn màng, sinh động, đôi mắt nâu mở lớn.

- Giúp tôi à? Tôi không nghĩ rằng giúp được. Tôi đang cần một phi công.

- Ơ... chồng tôi là phi công, - Glorie nói. - Anh ấy đang ở quầy giải khát. Có lẽ...

- Tốt quá vậy, - mắt cô nàng kia sáng lên. - Nhưng tôi muốn đi Miami. Ông bà có tính tới đó không?

- Chúng tôi cũng chưa định đâu. Tụi tôi... đang đi nghỉ. Mới từ Los Angeles tới đây, rồi đang nghĩ xem nên đi đâu, - Glorie nói càn tới. - Cô tới gặp anh ấy nghe? Tôi tin rằng anh ấy sẽ sẵn sàng giúp cô đấy.

- Chị thật là tuyệt, - cô nàng nói. - Anh ấy có giấy phép bay không?

- Có chứ. Ông nhà tôi là phi công trưởng của CATC mà.

- Hay quá chừng. Em là Joan Graynor. Không biết nói gì để cám ơn chị, chị...

- Griffin. Tôi là Glorie Griffin. Nhà tôi là Harry Griffin.

- À. Mình đi gặp anh ấy đi.

Họ cùng đi qua khách sảnh vào quầy giải khát. Harry nhìn họ tiến tới, hắn vội nhét súng vào túi áo khoác và đứng dậy khi Glorie bước nhanh tới trước.

- Harry, đây là cô Graynor, - cô nói. - Cô ấy cần một phi công về Miami. Em bảo với cô ấy là tụi mình đang kỳ nghỉ mà chưa biết đi đâu, nên anh có thể lái máy bay giùm cô ấy được chứ?

Harry nhìn qua Glorie tới cô gái tóc vàng đang chăm chú nhìn hắn, một nụ cười mỉm trên môi nàng. Họ nhìn nhau và Harry tưởng như đang có luồng điện chạy qua người. Từ nàng làm như có cái gì thoát ra và đập vào hắn. Linh tính cho hắn biết nàng cũng đang bị một cảm giác tương tự đối với hắn.

Đẹp làm sao! Hắn nghĩ. Một cô gái thật lạ kỳ!

Hắn mỉm cười. Còn Glorie bỗng thấy tim thắt lại. Lâu lắm rồi cô không thấy lại nụ cười đó. Đó chính là nụ cười dành cho cô khi họ mới gặp nhau lần đầu trong hộp đêm bảy tháng trước đó. Nụ cười của loại người săn đàn bà. Cô liếc nhìn Joan xem phản ứng của cô nàng ra sao nhưng không nhận thấy gì. Nét mặt của Joan rất trông đợi và thân thiện, chỉ có thế thôi.

- Đưa cô đi à? - Harry nói. - Ồ! Được chứ. Tôi rất hoan hỉ. Nhưng máy bay ở đâu? Của ai?

- Ồ, của tôi, - Joan đáp. - Nó đang nằm trên phi đạo kìa. Phi công của tôi bị bệnh. Tôi có công việc phải tới đây hôm qua. Bây giờ anh phi công không đưa tôi về được, mà tôi phải về nhà tối nay.

- Đã đăng ký chuyến bay chưa?

- Đã làm sẵn hết rồi. Chúng ta có thể bay ngay bây giờ. Người ta đang chờ tôi cất cánh đó.

Harry nhìn sang Glorie, chợt nhớ lại rằng còn có Borg rình chờ đâu đó. Cô bé này đã làm hắn quên đi mọi sự, và điều đó làm hắn hoảng.

- Cụ thể là hiện máy bay ở đâu?

- Nó còn trong nhà hầm, nhưng đã có sẵn xe đợi rồi. Ta có thể tới đó. Mà ông chịu đưa tôi đi hả?

- Ồ, chịu chứ. Chúng tôi rất vui.

- Thật cám ơn ông hết sức, - nụ cười của nàng là điều Harry chưa từng thấy bao giờ. - Mình sẽ gặp nhau ở cửa nam khách sảnh nhé? Để tôi đi báo cho phi công của tôi hay.

- Rồi. Hẹn gặp cô ở đó.

Cô nàng mỉm cười và bỏ đi. Glorie nhìn Harry cứ dõi mắt theo nàng. Hắn nhìn cặp mông đong đưa, bờ vai tròn và mái tóc óng mượt của nàng. Hắn cảm thấy ngực nghẹn lại. Một cô gái tuyệt vời làm sao! Hắn thầm nghĩ.

- Harry!

Hắn giật mình, quay lại nhìn Glorie. Hắn hoàn toàn quên khuấy cô, bây giờ hắn thật sự thấy rõ cô nhợt nhạt, lo âu và xấu xí làm sao. Và hắn nhíu mày.

- Thiệt là hên! - Hắn nói và cố gắng mỉm cười. - Nhưng làm sao ra được máy bay đây? Có thể Borg đang rình ngoài đó.

- Cô ta nói có xe đang đợi...

- Phải. Nhưng khi hắn leo lên, đạn sẽ nổ vào lưng, - Harry lấy khăn tay ra lau mặt, nỗi sợ hãi cũ lại trào lên. - Này, Glorie. Y sẽ không đụng tới em. Em che cho anh nhé. Anh sẽ theo sát cô ấy, còn em bọc phía sau. Được không?

Ngay cả như thế này, tình yêu của cô dành cho hắn cũng không nhạt đi.

- Dĩ nhiên rồi, Harry.

- Có lẽ y chẳng muốn làm gì em đâu, - Harry nói, cảm thấy hơi thở điều hòa lại. Hắn biết mình đã cư xử như thằng chết nhát và e rằng cô sẽ phản đối. - Em có sợ không? Chắc y không bắn nếu có em ở giữa.

- Em không sợ.

- Thế thì được. Ta đi đi.

Hắn thọc tay vào túi và nắm lấy báng súng. Hắn bước đi trước, Glorie theo sau. Họ phải chờ trong khách sảnh một lát mới thấy Joan.

- Xong rồi, - nàng nói. - Mình đi thôi.

- Cô đi trước đi, - Harry mở sẵn cửa, hắn nhìn ra bóng đêm, ánh mắt lùng sục, người hắn sởn gai ốc.

Gần đó là một chiếc Lincoln, tài xế đã ngồi sẵn. Joan bước nhanh tới và chui vào băng sau, Harry theo sát gót và kế đó là Glorie.

Cách đó không tới bốn chục thước, trong bóng tối, Borg đứng nhìn chiếc xe chạy lại khu nhà hầm máy bay xa xa. Y đã thấy Harry xuống máy bay, thấy hắn và Glorie và khách sảnh nhưng y không ra tay. Y có thể hạ thủ dễ dàng, nhưng y chưa dám chắc đây chính là kẻ y muốn tìm. Thật khó tin cái thằng trẻ tuổi đẹp trai kia lại là Harry Green to béo nặng nề. Borg tin rằng thế nào cũng nhìn ra một cái tác phong, điệu bộ gì đó để nhận ra đấy là Harry Green. Nhưng y đã không nhận ra được và y đành miễn cưỡng chưa ra tay.

Y nhìn ba người xuống xe ở lối cửa hầm và leo lên máy bay đã đậu sẵn ở đó. Y lắng nghe tiếng động cơ gầm lên và nhìn nó lăn bánh từ từ ra phi đạo.

Một nhân viên phi cảng đi ngang qua, Borg đưa bàn tay to bè ra chận lại.

- Cô tóc vàng vừa lên máy bay kia là ai vậy?

Anh nọ nhìn theo hướng Borg chỉ.

- Chắc đó là cô Graynor.

- Cô ta đi đâu vậy?

- Về nhà, chắc vậy. Cô ấy ở Miami.

Borg ầm ừ và đi tới quầy vé. Cho dù thằng này không phải là Harry Green, y vẫn muốn theo dõi sát Glorie. Có thể sẽ gặp được cả ba đứa.

Y đứng trước quầy vé. Cô tiếp viên nói chuyến bay kế đi Miami sẽ cất cánh trong hai mươi phút nữa. Borg móc ví ra.

- Cho tôi một vé.

Harry mở mắt và nhìn quanh căn phòng ngủ nhỏ nhưng sang trọng. Trong mấy giây hắn không nhận ra mình đang ở đâu, rồi hắn nhớ lại những chuyện tối qua và nằm trở xuống. Trên cái giường bên cạnh Glorie vẫn còn ngủ, hắn nhìn cô và nhíu mày. Hắn thấy ngay cả trong giấc ngủ, cô vẫn bồn chồn, thế nằm co quắp, khuôn mặt mệt mỏi, căng thẳng. Hắn thấy chán quá, và quay ra lấy thuốc lá. Đồng hồ chỉ mới hơn bảy giờ. Hắn nhấn nút máy pha cà phê tự động đặt trên bàn và nhìn quanh căn phòng lần nữa. Đẹp, hắn nghĩ, đắt tiền, tuy là motel nhưng nó là loại sang nhất mà hắn từng cư trú. Muốn có một phòng cỡ này, mình phải dư dả lắm kìa.

Joan đã tìm cho họ chỗ trọ này. Nàng đưa họ tới đây bằng chiếc Bentley sơn màu xanh và xám đã đợi sẵn ở phi trường lúc họ đáp xuống. Suốt chuyến bay, nàng đã ngồi ở ghế phi công phụ cạnh hắn và nói chuyện. Glorie ngồi phía sau. Cô chỉ im lặng, và Harry cảm thấy cô không hài lòng.

Hắn đã nói với Joan hắn đang tìm chỗ lập hãng máy bay taxi vì hắn còn yêu nghề bay. Hắn đã hỏi cô xem Miami có thể tiện cho việc này không.

- Dĩ nhiên, - nàng đáp. - Miami lúc nào cũng cần dịch vụ này, nhưng làm nhỏ quá thì sẽ chẳng được gì. Anh muốn có công ty riêng thì tôi biết có chỗ lập sân bay được.

- Tôi thì không định làm lớn, - hắn nói. - Tôi định khởi đầu với hai máy bay thôi và có thể thuê sân bay cũng được.

- Anh đừng làm thế, - nàng đã phản đối. - Anh phải có sân bay riêng. Đã có nhiều người làm nhỏ rồi, anh phải loại được họ ra mà nắm độc quyền, - nàng hăng quá khiến hắn cũng thấy sôi nổi lên. - Anh phải lập công ty riêng. Không khó đâu. Tôi có thể thuyết phục ba tôi bỏ vốn vào vụ này.

Hắn đã giật mình khi biết ra ba của nàng Haward Graynor, trùm thép và dầu lửa, một trong những người giàu nhất nước này.

- Tôi thấy ý định đó rất hay, - nàng nói tiếp. - Tôi lúc nào cũng mê nghề bay mặc dù ba tôi không chịu cho tôi học. Ông ấy nghĩ tôi sẽ bỏ mạng khi học. Nếu anh thật sự muốn lập công ty, tôi sẽ thử nói với ba tôi cho.

Họ đã bàn bạc những điểm lợi hại, hoàn toàn quên hẳn Glorie ngồi phía sau. Cô không hiểu gì về chuyện đó, và thấy Harry hào hứng quá cô cũng sợ. Cô chưa bao giờ thấy hắn như thế.

Khi đến motel, Joan còn nói sáng mai sẽ gặp lại để bàn tiếp.

- Tôi cũng thích có một hãng taxi đường không, - nàng nói. - Chắc tôi cũng mở một công ty cạnh tranh với anh quá.

- Sao không hùn với tôi? - Hắn cười nói giỡn. - Vậy mình khỏi phải đụng nhau.

- Có thể lắm, - nàng đáp. - Dù sao, anh cũng phải đi xem khu đất tôi đã nói. Trưa mai tôi tới đón anh, được không?

Hắn nói là sẽ chờ. Nàng gật đầu chào Glorie và lái xe đi, để Harry đứng nhìn theo, ngỡ ngàng không những chỉ vì nhan sắc của nàng, mà còn vì những ý kiến của nàng nữa.

Hắn không lưu ý đến sự im lặng của Glorie khi họ cùng thay đồ và lên giường, cho đến khi cô nói, “Em tưởng mình sẽ đi châu Âu, Harry,” thì hắn mới trợn mắt nhìn như chợt nhìn thấy cô lần đầu.

- Thôi đi ngủ, - hắn nói cộc lốc và tắt đèn. - Anh sẽ theo vụ này cho dù em không chịu.

Chuông ở máy pha cà phê reo lên. Khi hắn rót ra tách, Glorie đã ngồi dậy, lùa tay vào mái tóc và nhìn quanh.

- Trời, Harry, chỗ này chắc đắt tiền lắm.

- Thôi đừng nói nhảm, - hắn nói. Hắn không có hứng nói chuyện, hắn có nhiều điều phải nghĩ, và muốn được ở một mình, nên chẳng còn hứng thú gì trong việc trò chuyện với Glorie nữa. - Muốn uống cà phê thì pha. Xong rồi đó.

Glorie thấy trái tim mình lạnh tê tái. Bắt đầu rồi đây, cô tự nhủ. Cô đã nhận ra dấu hiệu. Thằng đàn ông nào quen cô cũng ăn nói như thế khi sắp tới tiết mục “xù”. Cái nhìn nhăn nhó chán ngán, cái kiểu Nếu - muốn - uống - gì - thì - tự – làm - lấy thì mình phải hiểu là Tôi - không - có – quỡn - đâu - mà - làm - giùm. Mình thật ngu khi nhờ con nhỏ tóc vàng này giúp đỡ. Lúc này Glorie tin chắc Harry đang nghĩ tới nàng ta. Mà thực như thế, hắn đang nghĩ mình sẽ làm sao nếu nàng đề nghị hùn vốn làm chung. Chắc hắn phải cẩn thận giữ gìn sự độc lập. Hắn không ưa có một hội đồng quản trị chỉ dạy phải làm thế này thế kia. Dĩ nhiên, nàng nói đúng, khởi nghiệp với hai máy bay là cực nhọc là lời lóm không bao nhiêu. Làm việc chung với một cô gái như nàng thì thật tuyệt. Nhưng biết nàng có nói thật không đấy! Mà coi bộ nàng hiểu chuyện. Nếu như nàng thuyết phục được ông già bỏ vốn thì sao? Hắn có cả triệu...

- Harry!

Hắn giật mình. Giọng Glorie vang lên như một đường roi vụt.

- Cái gì?

- Phải bàn chuyện sắp tới thôi, - cô nói. - Mình không thể ở đây.

- Tại sao? - Hắn nhướng mày. - Ở được chứ. Em tính nói chuyện gì?

- Ở đây không an toàn. Borg sẽ tìm ra.

Harry đã hoàn toàn quên Borg. Hắn cảm thấy phát khùng lên được.

- Y đâu thể đi khắp nước mà kiếm tụi mình. Ở đây hay đâu mình cũng an toàn hết trơn. Mình cho y rơi rồi mà? Y đâu thấy tụi mình. Làm sao y đoán ra mình ở đây được?

- Mình không thấy y, nhưng chắc chắn y thấy mình. Em biết y mà, Harry. Y sẽ chẳng đi Oklahoma nếu không phải là dò theo mình. Y biết em hẹn anh ở phi cảng. Em chắc chắn là y thấy mình đi chung máy bay với cô Graynor.

- Thế thì sao? Đâu có gì đâu? Bây giờ là y rơi rồi.

- Nhưng cô nàng này là người nổi tiếng. Nhân viên nào ở phi trường mà không biết? Y sẽ biết ta đang ở đây. Nên mình phải chuồn ngay hôm nay.

- Hôm nay? - Giọng Harry cao lên. - Em điên hả? Em không nghe Joan nói gì sao? Sáng nay mình sẽ gặp cô ấy. Em không thấy chuyện này quan trọng với anh chừng nào sao? Nếu cô ta thuyết phục được ông già cô ta thì sao? Ông ta là triệu phú mà. Nghĩ coi! Hai mươi lăm máy bay! Cả đời anh chỉ mong đợi điều đó.

- Nhưng Harry, phải nghĩ kỹ lại. Chưa chắc cô ta thuyết phục được. Ông già sẽ coi cô ta như trẻ con thôi.

- Em lầm chỗ này rồi. Cô ta còn trẻ, nhưng khôn ngoan lắm. Thuộc loại có đầu óc. Anh tin ông già sẽ chịu. Cô này thuộc loại hễ muốn thì tượng đá cũng phải nghe lời.

Cái kiểu ca tụng của hắn làm cô khùng lên.

- Anh tưởng ông già chịu đầu tư hả? - Cô chua chát. - Nếu thế ông ta sẽ điều tra về anh. Anh biết ông ta sẽ phản ứng ra sao khi biết lý do anh bị đuổi việc không?

Nói xong cô mới biết mình lỡ lời. Mặt Harry đanh lại, hắn nhìn cô chòng chọc và ánh lên sự chán ghét giận dữ không hề che giấu trong đôi mắt.

- Quỉ tha ma bắt em đi, - hắn nạt. - Nếu em không giúp anh xây dựng được, thì nín mẹ nó đi cho rồi.

Glorie hoảng vía. Lỡ hắn bỏ cô thật? Chọc tức quá là hắn làm thế như chơi. Mình bây giờ không tiền, Borg dò theo sau đít, rồi chỉ còn đơn độc. Nghĩ tới đó cô lạnh mình.

- Em xin lỗi, Harry, nhưng mình phải nghĩ kỹ, - cô bồn chồn nhìn hắn. - Em rất muốn giúp anh. Chắc chắn ông ta sẽ điều tra anh nếu ông muốn đầu tư. Nói chuyện với ông già đó anh phải cẩn thận lắm mới được.

Harry nhíu mày. Từ bực bội hắn chuyển sang băn khoăn.

- Em nói cũng đúng. Phải, một tay như Graynor chắc chắn sẽ coi anh bằng kính hiển vi trước khi giao tiền.

- Thế anh nghĩ sao về ý định ban đầu của mình? Đi London đi, an toàn hơn, tránh xa Borg một thời gian. Y đâu theo mình tới đó được.

- Dẹp cha cái thằng Borg đi! - Hắn đứng vụt dậy. - Y đâu tới được chỗ này mà cứ lắp bắp Borg Borg hoài. Không đi London! Tiền còn cả đống chuyện làm có ích hơn. Bây giờ anh đi dạo một lát, nhiều chuyện phải nghĩ lắm. Nè, sáng nay anh muốn gặp Joan một mình. Đây là chuyện làm ăn. Em có mặt vướng lắm. Em sao không lo ngủ thêm đi. Coi em mệt mỏi quá trời? Trưa anh sẽ về ăn.

Hắn cởi áo rồi đi vào phòng tắm sập cửa cái rầm. Lát sau cô nghe giọng hắn hát lẫn tiếng vòi nước chảy trong phòng tắm.

Em có mặt vướng lắm. Coi em mệt mỏi quá trời!

Sao hắn không nói thẳng ra cho rồi? Tôi chán cô lắm rồi. Tôi đã có người khác, cô ta đâu có già nua, tàn tạ và cũ xì như cô. Sao hắn không nói thế đi? Đó chính là điều hắn nghĩ và cô cũng cảm thấy thế.

Cho đến lúc thấy có vị mặn trong miệng, thì cô mới nhận ra là mình đã khóc.

Vài phút sau mười hai giờ, Harry thấy chiếc Bentley xám chạy tới theo con đường dọc bờ biển. Hắn đứng dậy dưới bóng cây cọ mà hắn ngồi chờ nãy giờ và đưa tay vẫy.

Rời motel, hắn đi xe bus xuống khu thương mại và đi bộ lòng vòng. Hắn ăn một bữa điểm tâm ra trò trong một tiệm bên bờ biển, mua hai bộ đồ tắm nắng chừng một tiếng, hắn lại lang thang mấy quán rượu để giết nốt thời giờ còn lại, đến mười một rưỡi, hắn gọi Glorie:

- Anh sẽ rất bận. Đừng đợi anh về ăn trưa. Em ổn chứ?

Cô đáp lặng lẽ là rất ổn. Cái giọng cô nghe mà bực, hắn good bye và cúp máy thẳng. Sau đó, hắn đi xe bus ra bờ biển, chọn một bóng râm và ngồi chờ xe nàng tới.

Hắn đã nghĩ kỹ nhiều chuyện. Glorie nói đúng. Mình phải rất cẩn thận về chuyện lai lịch nếu quả Joan muốn làm ăn: chắc là nói với nàng càng ít càng tốt. Ông già nàng chắc chắn sẽ cho điều tra, nếu ông ta tìm ra lý do hắn bị đuổi việc thì coi như bế mạc.

Còn chuyện Glorie nữa, Joan đã kêu cô là Bà Griffin, vậy là con mụ đã nói với Joan rằng họ là vợ chồng. Không lẽ mụ ngu đến thế, đời nào? Không còn nghi ngờ gì nữa. Có lẽ nhìn thấy Joan, mụ đã biết ngay cuộc đấu không cân sức nên bèn xưng ngay là Bà Griffin như một cách tự vệ. Cái kiểu: Anh ấy là của tôi, đừng có rớ vô! Được rồi, được thôi. Hắn đã quyết định, tuy không phải là không áy náy, là họ phải chia tay. Hắn cũng không thừa nhận là Joan có dính dấp tới vụ này. Hắn tự nhủ, Joan có thể không xuất hiện, hắn sẽ không gặp nàng nữa, thì hắn với Glorie cũng phải chia tay vì Borg sẽ mò ra, nên an toàn nhất là chia tay. Dù sao, cô cũng đâu nghĩ là họ sẽ đi chung nhau suốt đời. Vả lại, cô già hơn hắn năm sáu tuổi. Hắn nghĩ cô sẽ không phản đối. Hắn có thể nói thẳng với cô điều đó. Chơi ván bài lật ngửa cho rồi. Họ đã một thời vui vẻ với nhau, bây giờ tốt nhất và an toàn nhất là chia tay. Hắn sẽ chi cho cô ít tiền để sống cầm cự chờ kiếm được việc làm. Năm ngàn đô là ngon lành rồi. Năm ngàn à? Hắn nhíu mày. Có lẽ như thế hơi quá hào phóng đó. Năm ngàn là hụt hẳn một mớ trong số vốn mà lỡ Joan tính chuyện làm ăn thiệt tình thì hắn phải mót từng xu đấy chứ. Chắc hai ngàn cũng được rồi. Hắn sẽ nói chuyện và giải thích cho cô hiểu. Cô lúc nào cũng biết điều mà, đó là điều đáng quí ở Glorie: bạn hoàn toàn có thể nói chuyện phải quấy với cô ấy. Hắn nghĩ cô là trở ngại nhỏ nhất của hắn. Cái hãng CATC mới là rắc rối lớn, rồi mới tới Borg.

Hắn cũng chưa biết phải đối phó với Borg ra sao, chỉ hy vọng là thằng mập ở dơ đó đã bị mất dấu. Nếu y mò ra dấu của hắn và theo tới nơi, thì chuyện sẽ “không phải chạy trốn nữa mà là đối đầu.”

Ý nghĩ đó là hắn méo mặt. Bây giờ Borg còn cách xa cả ngàn dặm thì nghĩ như thế dễ lắm, nhưng khi y đã tới gần trong tầm đạn thì đâu có đơn giản như thế. Hắn nhớ lại nỗi lo sợ khi biết Borg đang ẩn đâu đó trong phi cảng. Borg là sát thủ chuyên nghiệp. Hắn mong gì có cơ hội chống cự lại Borg. Nhưng cũng phải làm cái gì đó chứ. Đâu thể để y phá nát kế hoạch của mình. Có thể khi nắm được tiền của Joan, hắn sẽ mướn vệ sĩ để thằng đó tính toán với Borg. Hắn tươi tỉnh ngay với ý nghĩ này. Hay quá! Kiếm một thằng bợm thật lỳ mà thiện xạ để nó xử lý Borg!

Rồi hắn thấy chiếc Bentley chạy tới, hắn bật dậy. Nàng đã tới! Vậy là nàng muốn hợp tác làm ăn thật sao? Hắn bước tới và dành cho nàng nụ cười tươi tắn nhất của mình.

- Em coi ngon như trái táo vậy. Xin lỗi nếu kiểu nói đó thân mật quá, - hắn nói. - Nhưng phải nói thật như thế. Trông em ngon đến muốn cắn vậy.

Mà quả thực như thế.

Nàng mặc một chiếc sơ mi màu xanh và trắng, ngắn tay. Mái tóc vàng rực bó lại đằng sau bằng sợi ruy băng. Nàng trông nguyên tuyền như vừa từ trong hộp ra, đôi mắt thì lớn và linh động như bằng thủy ngân.

- Rất vui được anh khen. Nhưng chị Griffin đâu rồi?

Harry mở cửa xe.

- Anh vào được không?

- Dĩ nhiên.

Hắn vào ngồi cạnh nàng và đóng cửa lại.

- Vợ anh không tới sao?

Harry quay người lại để có thể nhìn thẳng vào mắt nàng. Đây là chuyện cần giải thích, và phải giải thích thật nhanh.

- Anh mong em sẽ không hoảng, - hắn nói. - Nhưng cô ta không phải vợ anh. Cô ta thật quái đản khi nói như thế. Sự thật là anh gặp cô ấy ở Los Angeles. Cô đang gặp rắc rối, không tiền bạc và toan tính chuyện tự tử. Anh thấy tội quá. Anh với cô ta đâu quen nhau được bao lâu trước chuyến bay. Anh định giúp cô ta bình tĩnh lại, sống bình thường như xưa, rồi chia tay.

Joan nhìn hắn. Ánh mắt soi mói của nàng làm hắn bối rối.

- Em hiểu, - sau cùng nàng thốt ra.

- Anh đang lúc rảnh rang, - hắn vội nó tiếp. - Muốn nghỉ xả hơi, nên nghĩ rủ cô ấy đi theo. Chẳng có gì giữa anh và cô ta cả. Cô ấy chẳng có nghĩa lý gì với anh.

Joan nhướng mày, trong mắt chợt có nét cười cợt ánh lên.

- Tức là làm ông anh cả bảo bọc phải không?

Harry thấy mê quá.

- Ồ, chuyện có vẻ khó tin hả? Nhưng thiệt tình là thế.

- Ít nhiều là thế. Nhưng em có ấn tượng cô ấy mê anh như điếu đổ.

Harry móc gói thuốc ra mời nàng.

- Em lầm rồi. Cô ta mang ơn anh thôi, nhưng anh bảo đảm là chẳng có gì ngoài chuyện đó.

- Biết vậy là em đâu có đưa anh với chị ấy đến motel này. Họ chỉ có loại phòng chung cho vợ chồng. - Joan nói và bật cười.

Harry cũng cười theo, nhưng khó chịu.

- Thôi, dẹp chuyện đó đi được không? Anh muốn nói rõ là anh chưa có vợ. Anh chỉ định đi xả hơi thôi.

- Được rồi. Em nghĩ là rất hay khi anh cho em biết là còn độc thân.

Harry nhìn nàng gay gắt.

- Em định giễu anh đó hả? Hắn nói bực bội. - Được rồi, nếu em muốn biết thì đây. Anh với cô ta sống với nhau, nhưng đã tới cuối đường rồi và sẽ chia tay.

- Cám ơn anh, - nàng mỉm cười. - Em lúc nào cũng thích sự thật.

Một lát im lặng trong khi Harry mồi thuốc.

- Còn vụ đi coi sở đất em nói tối qua thì sao? Chỗ có thể làm sân bay được đó.

- Ừ. Mình đi xem đi.

Cô nổ máy, gài số, trở đầu xe lại và chạy về hướng nàng đã tới.

- Em thích cái kiểu anh lái máy bay, - nàng nói sau một lúc im lặng. - Anh giỏi hơn thằng phi công của em nhiều. Chị vợ anh... em định nói cô bạn anh... nói rằng có lúc anh làm cho CATC.

Harry thấy phát nóng lên.

Con mụ đó làm hại mình đến cỡ này hết chưa? Hắn đã định giấu Joan về chuyện làm cho CATC, vậy mà con mụ đó đã xì ra hết trơn.

- Phải. - Hắn đáp mà không nhìn nàng.

- Ông Godfrey, giám đốc ở đó, là bạn thân của ba em. Anh có gặp ông ấy chưa?

- Có. Có gặp chứ?

Nếu Glorie có ở đây, chắc hắn đã siết cổ cô chết rồi. Thế là tiêu. Nếu Graynor biết Godfrey thì chắc chắn sẽ điều tra về hắn, và hắn thừa hiểu Godfrey sẽ nói về hắn như thế nào.

Xe chạy độ nửa dặm nữa trong im lặng, rồi Joan chợt phá lên cười. Cô phải cho xe chậm lại rồi ngừng hẳn, cô tiếp tục cười hinh hích trong khi Harry cứ nhìn tới trước, không để mắt tới nàng.

- Xin lỗi, - sau cùng nàng mới nói, nhưng giọng chẳng có gì là xin lỗi cả. - Đừng có hầm hầm như thế. Em sẽ không nói với ba em chuyện anh làm ở CATC đâu. Được chưa?

Harry cứng người, hắn quay lại nhìn nàng.

- Vậy là sao? Em muốn nói gì?

Nàng vỗ nhẹ vào tay hắn, hắn nổi gai ốc khi mấy ngón tay của nàng chạm vào người.

- Sáng nay em đã gọi cho ông Herbert và đã nói chuyện với ông ta về anh.

- Ông Herbert? Trưởng phòng nhân viên hả?

- Phải. Em muốn biết anh ra sao.

Đột nhiên Harry nhận ra trông ngực mình đang đập thình thịch.

- Tại sao?

- Tìm hiểu về người cộng sự tương lai của mình khác thường lắm sao? - Joan mỉm cười với hắn.

Mình đã tin thế nào nàng cũng làm tới, Harry nghĩ. Nhưng cha Herbert đã nói gì về mình. Hắn với Herbert từng là chỗ thân thiện, chắc y không đến nỗi bôi đen mình.

- Tối qua em nói rất thích ý định của anh, thiệt vậy không? - Hắn lặng lẽ. - Em phải hiểu nếu em nói thiệt thì điều đó rất quan trọng đối với anh. Chuyện đó anh thấy đâu có gì đáng cười.

Nàng lập tức có vẻ ân hận.

- Em xin lỗi. Tại em rất ưa đùa giỡn. Dĩ nhiên là em thật tình. Em thức suốt khuya qua để nghĩ. Lâu nay em đã tìm một chuyện gì đó để làm. Ở không em chán lắm. Em nghĩ cái hãng máy bay của anh là chuyện rất hứng thú đó.

- Có thể ba của em...

- Ba em cũng nhất định là em phải làm gì đó. Ba cho rằng ai cũng phải có công việc. Chắc chắn ba sẽ ủng hộ em.

- Thế còn ông Herbert nói gì về anh?

- Ông ấy nói đúng những điều mà em nghĩ ông ấy sẽ nói, - nàng mỉm cười. - Ông ấy nói anh là phi công giỏi nhất ở hãng, rằng anh biết rành công việc từ trong ruột, rất nhạy bén trong tổ chức, biết cách làm việc với người khác và ai cũng thích anh. Ông ta nghĩ anh có thể thành công ở bất cứ việc gì anh thích.

Harry hít một hơi dài và chậm.

- Ông ta rất tử tế khi nói thế. Còn gì nữa?

- Anh có mặc cảm phạm tội hả? - Nàng cười. - Đúng chưa? Ông ta nói anh hơi ẩu tả, thường say sưa và yếu lòng trước phụ nữ. Ông ta nói anh bị đuổi vì việc dính tới mấy chuyện đó, - nàng cố nín cười mà không được. - Phải vậy không?

- Chuyện cũng thường tình thôi, - Harry cười. - Xui là gặp bữa cha Godfrey đi kiểm tra.

- Ông Herbert cũng nói thế, - nàng gật đầu. - Bộ anh yếu lòng với phụ nữ lắm hả?

- Với một số thôi, - hắn nhìn thẳng vào nàng. - Phụ nữ tóc vàng lúc nào cũng làm anh choáng váng.

- Cho dù họ không có ông bố triệu phú? - Nàng nhìn lại hắn.

- Nói cái chuyện thối tha đó làm gì? - Hắn cau mặt.

- Có thể. Nhưng đó cũng là câu đáng hỏi chứ.

- Cái đó thì tùy ở người phụ nữ đó, - Harry trả đũa. Hắn nhìn trước nhìn sau, con đường vắng ngắt, rồi chồm người tới. - Nếu cô ta có đôi mắt nâu và đôi môi muốn cắn như em, thì tiền bạc không thành vấn đề.

Nàng không hề lui lại. Khuôn mặt họ chỉ cách một hai phân.

- Không biết có tin anh được không đây? - Nàng nói.

Chiếc xe chợt dừng lại.

Hắn đưa tay tới và môi họ gắn vào nhau.

Một lúc lâu, rất lâu, họ cứ như thế. Hắn cảm thấy rõ hơi thở của nàng phả vào miệng, đầu lưỡi của nàng quấn vào răng hắn. Nụ hôn như có lửa làm tim hắn đập loạn xạ. Rồi nàng lùi lại, bàn tay nàng lần lên ngực hắn và đẩy hắn ra.

- Ngay lúc trông thấy anh, - nàng hồi hộp, - là em biết chuyện rồi nó sẽ ra sao rồi. - Nàng run rẩy và mắt nhìn xa vắng. - Em đã mong tụi mình sẽ không gặp rắc rối gì. Sao anh lại hấp dẫn đến thế? Em chỉ mới biết anh có mấy tiếng đồng hồ, mà đã như thế đấy.

Harry cầm lấy tay nàng.

- Chuyện nó phải vậy thôi. Nếu là chuyện thiệt tình thì phải xảy ra như thế. Anh cũng điên lên vì em, Joan. Mình sẽ sung sướng với nhau.

Nàng mỉm cười.

- Anh muốn em giúp trong vụ lập hãng máy bay này, hay anh muốn làm một mình?

- Anh phải thử trước cái đã, - hắn ngập ngừng. - Trước khi mình bỏ số tiền lớn ra. Joan, anh có chừng năm chục ngàn. Để anh mua hai chiếc và mướn khu đất em nói đó, thử làm ăn một thời gian xem sao, nếu nó ăn thì mình hãy huy động vốn làm thêm và thành ông chủ.

- Phải đó. Nhưng năm chục ngàn không đủ đâu, Harry. Em cũng có vốn riêng. Em có thể bỏ thêm năm chục ngàn nữa. Nếu làm ăn được, mình sẽ nói ba giúp thêm vốn để lập công ty. Thử làm trong sáu tháng coi ra sao, được không?

- OK. - Hắn vòng tay ôm lấy người nàng. - Sau sáu tháng đó, em chịu lấy anh không, Joan?

- Em chịu lấy anh ngay từ hôm nay, - nàng đáp. - Sao phải đợi đến sáu tháng?

- Không được, - hắn thấy bị cám dỗ quá, nhưng cũng nhìn ra mối nguy. - Còn phải nghĩ tới ba em nữa, anh phải chứng tỏ cho ông ấy thấy là anh biết làm ăn. Nếu mình lấy nhau bây giờ, ông sẽ nghĩ rằng anh đào mỏ.

- Được rồi, - nàng chạm vào tay hắn. - Còn Glorie thì sao?

- Quên cô ấy đi mà. Anh sẽ thu xếp cho cô ấy. Anh đã nói là giữa tụi anh chẳng có gì cả mà.

- Anh nói thật không? Harry, em thấy rõ là chị ấy yêu anh lắm.

- Hết rồi. Tụi anh đã chán nhau rồi. Tối qua tụi anh đã nói chuyện và thấy tốt nhất là chia tay. Cô ấy có ông anh ở Mexico, cô định qua thăm, - Harry nói láo tỉnh bơ. - Anh sẽ cho cô ít tiền, thế là xong.

Nàng chợt chồm tới, đôi tay quấn lấy cổ áo hắn, bờ môi hé ra và áp vào môi hắn. Harry cũng siết lấy nàng, nghe rõ nhịp tim nàng đập thình thịch.

Mãi một lúc sau, nàng mới nói được.

- Thôi đi coi chỗ để làm sân bay đi.

- Mình còn cả ngày để đi coi mà, - hắn nói, giọng xao xuyến. - Em có thấy hàng cây cọ đằng kia không? Mình lại đằng đó ngồi nói chuyện đi.

Nàng mở cửa xe và bước xuống đường. Hắn xuống theo và cùng nàng đi bộ trên mặt cát xuống lùm cây cọ chỉ cách mặt biển có vài bước.

Họ nằm lăn trên cát, trong bóng râm và gió mặn. Hắn nhận rõ làn da nóng bỏng của nàng dưới lòng bàn tay mình, rồi lớp đồ lót lụa mượt mà, và ẩm ướt. Hắn nghe rõ tiếng nàng rên trong họng. Buổi trưa, trời rất xanh và cao. Bây giờ thì chẳng còn có ai trên đời này nữa.

Lát sau, nằm ngửa bên cạnh nàng, nhìn lên trời xanh, hắn mới nhận ra lần đầu tiên trong đời, là mình đang yêu.