- 6 -
Đến hoàng hôn, Harry mới về tới motel. Hắn đã yêu cầu Joan cho hắn xuống xe ở đầu đường.
- Anh chắc là mọi chuyện ổn chứ? - Nàng hỏi khi hắn xuống xe. - Em thấy có lỗi với chị Glorie quá. Em không nghĩ là anh lại bỏ chị ấy một mình suốt ngày nay. Lẽ ra anh phải về sớm hơn, Harry à.
- Đó là tại em mà, - hắn mỉm cười. - Anh không rời em ra được. Còn bây giờ, đừng có ưu tư về Glorie. Khi anh nói rõ chuyện tụi mình, cô ấy sẽ hiểu. Cô ấy sẽ đi ngày mai. Em đâu hiểu cô ta như anh. Anh sẽ đưa cô ấy ít tiền và cô ấy sẽ đi thăm ông anh. Đừng nghĩ ngợi gì về cô ấy nữa.
Joan có vẻ như không tin lắm.
- Có cần em đi cùng không? Em chợt nghĩ chị ấy sẽ kiếm chuyện với anh.
- Glorie đó hả? - Hắn cố bật cười. - Không có đâu. Cô ấy hiểu chuyện anh với cô ấy là ra sao mà. Cứ để anh xử lý. Mười một giờ trưa mai mình gặp nhau ở đây, mình sẽ đi gặp người ta nói chuyện về khu đất, OK?
- OK. Mười một giờ em tới. Anh chắc là sẽ ổn chứ?
- Đương nhiên, - hắn chồm tới và hôn nàng. - Anh yêu em, Joan. Ngày hôm nay thật tuyệt. Em là người đàn bà đầu tiên thật sự có ý nghĩa đối với anh.
Nàng vuốt mặt hắn.
- Anh cũng là người đàn ông đầu tiên có ý nghĩa đối với em. Chúng mình sẽ sung sướng với nhau, Harry.
Hắn lui lại, nhìn nàng trở đầu xe, và khi nó chạy đi, hắn giơ tay vẫy. Hắn cứ đứng đó nhìn theo cho đến khi xe khuất dạng. Rồi hắn móc gói thuốc ra mồi một điếu.
Quả là một ngày thật tuyết vời. Hắn chưa từng có ngày nào như thế. Họ đã đi xem khu đất để lập sân bay, hắn thấy ngay nàng đã biết chọn đúng nơi. Chẳng tốn bao nhiêu để biến nó thành sân bay, nói giá bán nó rẻ rề. Ban đầu nó được qui hoạch để xây cao ốc, nhưng cái công ty đầu tư vụ đó chợt vỡ nợ, thế là chẳng còn ai quan tâm tới nó nữa.
Họ đã ăn một bữa trưa ngon lành tại một nhà hàng sang trọng ở khu Bay Shore. Trong bữa ăn họ đã bàn tới từng sự kiện và số liệu. Hắn phải thấy nể cái đầu làm ăn của nàng. Nàng biết lên kế hoạch quảng cáo ra sao, mua lại máy bay cũ ở chỗ nào. Rồi còn phải sắm mấy xe hơi đưa đón khách từ khách sạn tới sân bay. Nàng nói ba nàng có chân quản trị trong một hãng máy bay có thể thu xếp cho Harry mua với giá rẻ hơn. Rồi nàng biết ba nàng quen công ty nào chuyên xây dựng đường băng phi đạo.
- Việc của anh là tổ chức các chuyến bay, coi sóc nhân sự và máy móc, - nàng nói. - Phần còn lại cứ để em. Kiếm khách hàng, em quen biết bao người ở đây, rồi bao nhiêu giám đốc khách sạn nữa. Mình sẽ nắm độc quyền ngành này Harry, phải làm như thế mới được.
Họ đã nói chuyện, nói mãi. Khi rời nhà hàng, vào trong xe lại bàn bạc tiếp. Mãi tới khi mặt trời lặn Joan mới nhớ ra tối nay ba nàng có mở buổi chiêu đãi và nàng phải về tiếp khách.
Khi nàng đã chạy đi, và khi Harry bắt đầu bước dọc lề đường về motel thì hắn mới thấy ngại. Hắn đã nói bảnh với Joan về chuyện Glorie, bây giờ là lúc hắn phải thực sự đối phó với cô, chứ không phải nói suông, và mọi chuyện có vẻ không dễ gì.
Cô ấy sẽ hiểu, hắn cứ tự nhủ như thế. Đây là một cơ may cho hắn, và không có chỗ nào dành cho cô. Cô phải thấy như thế. Hắn phải cẩn thận đừng cho cô thấy hắn và Joan đã là tình nhân của nhau. Hắn phải giải thích đây là chuyện làm ăn, cô chẳng đóng góp gì được vào đây. Vả lại, họ chia tay là an toàn hơn vì còn có vụ Borg nữa. Phải nhấn mạnh vụ Borg. Cô ấy sẽ hiểu, việc an toàn cả cho cô lẫn cho hắn.
Khi đi vào cổng motel, hắn thấy phòng của mình tắt đèn. Chắc cô đã đi đâu đó. Càng tốt, hắn sẽ có thêm thì giờ để nghĩ cho kỹ. Hắn cũng chưa biết chắc phải ép cô như thế nào cho chắc ăn.
Hắn đến cửa phòng, vặn nắm đấm và mở cửa. Hắn bước vào căn phòng mờ tối, khép cửa lại và mở công tắc.
- Đừng bật đèn, - giọng Glorie vang lên trong bóng tối.
Hắn đã nhìn thấy cô, ngồi trên ghế dựa quay ra cửa sổ. Hắn nhìn rõ hình dáng cái đầu của cô in trên nền tường trắng. Giọng nói của cô làm hắn phát ớn, nghe không như mọi khi, mà lạ hoắc.
- Em làm cái gì mà ngồi trong bóng tối vậy? Hắn hỏi. Nếu cô mà bày trò là hắn nạt liền, hắn tự nhủ. Tiên hạ thủ vi cường mà. Và hắn bật một công tắc.
Ngọn đèn trên bệ lò sưởi bật sáng. Harry nhìn cô. Dù đang bực bội, nhìn thấy cô hắn cũng hoảng. Mặt cô trắng bệch như tuyết phủ. Đôi mắt thụt sâu dưới ánh đèn đến độ hắn nhìn không rõ nữa. Lớp da của cô như chùn xuống dãn ra, khiến cô trông như chỉ là một bộ xương gầy guộc.
Hắn định hỏi cô ra sao vậy, nhưng ngừng kịp thời. Thật dại khi cho cô có dịp ca cẩm. Hắn chỉ nói:
- Rất tiếc là đã về trễ. Nhưng anh bận quá, - hắn mồi thuốc. - Quá nhiều việc phải làm.
Cô chẳng nói gì.
Hắn chợt mong căn phòng đừng hẹp như thế, để hắn đừng phải đến quá gần cô, phải đi sát qua chỗ cô ngồi để tới cái ghế dựa còn lại. Hắn ngồi xuống và cố tình ngáp lớn. Hắn nhận ra đây chưa phải lúc thuận tiện để nói chuyện chia tay với cô. Hắn chưa từng thấy cô như thế này bao giờ, nó khiến hắn bối rối. Hắn thầm chửi thề. Bây giờ cần phải cư xử đẹp với cô ấy một chút. Rồi cỡ sau giờ ăn tối, hắn sẽ nói.
- Chắc mình đi kiếm cái gì ăn đi, - hắn nói. - Cả ngày hôm nay em làm gì? Có đi bơi không?
Cô quay lại nhìn vào mắt hắn. Hắn lại cảm thấy ớn lạnh, cô chưa từng có vẻ lạ hoắc như thế này. Không còn thấy một ánh yêu thương nào trong mắt cô nữa. Trông cô cứ như một kẻ lạ.
- Em không có đi bơi, - cô nói, giọng lạnh tanh.
- Lẽ ra em nên đi bơi, như thế khỏe người hơn. Thôi đi ăn. Anh đói rồi. Em đói không?
Cô vẫn nhìn hắn chăm chăm.
- Cô ấy thế nào, Harry? - cô hỏi lặng lẽ, - Có vừa ý anh không?
Hắn cứng người, một cơn giận điên chạy qua người hắn.
- Em muốn nói cái gì?
- Cô ấy làm tình có thỏa mãn anh không? Có làm anh vừa ý không?
Harry đứng bật dậy.
- Câm đi! - Hắn nạt. - Tôi không ưa nghe nói chuyện kiểu đó.
- Tại sao nhỉ? Anh lúc nào cũng tự hào về cái gọi là nghệ thuật làm tình của anh, phải không? Nên tại sao em không được hỏi như thế?
- Tôi đã nói là cô câm đi!
- Đừng có nói là anh đã lỡ yêu cô ấy, - Glorie tiếp. - Điều đó với em thật khó tin. Em phải nghĩ rằng người duy nhất mà anh yêu là chính anh. Cô ấy chỉ là một cô mới, trẻ và đẹp, phải không? Một kẻ thế chỗ cho em. Một con nhãi rẻ tiền được anh nhất thời chú ý, phải không, Harry?
Bàn tay Harry quạt vào má cô, hất cái đầu cô văng vào lưng ghế. Cô không phản ứng gì, chỉ co người lại, trợn mắt nhìn hắn, khuôn mặt cứ như mặt xác ướp.
- Tôi đã nói là câm đi, - hắn nói, đứng sừng sững trước mặt cô. - Cô muốn thì được rồi đấy. Bây giờ nghe đây. Tôi định đối xử với cô nhẹ nhàng, nhưng như thế thì mặc xác cô. Tụi mình thế là xong. Cô có thể gói ghém đồ đạc rồi cút đi được rồi đó. Mình chia tay là hơn. Tôi sẽ chia cho em một ngàn đô, rồi em cuốn gói. Hiểu chưa?
Cô nhìn hắn, ánh mắt long lên.
- Em không đi đâu hết, Harry, - cô nói thì thầm.
- Em phải đi, - hắn nói. - Em phải nhìn nhận điều đó. Tôi với em sẽ chẳng còn gì. Chẳng có lý do gì để em ở lại đây nữa. Mà em đi thì sẽ an toàn hơn. Nếu thằng Borg vẫn dò theo, thì hay nhất là mình chia tay. Nếu em vẫn muốn ở phòng này đêm nay, thế cũng được. Tôi sẽ mướn phòng khác. Nhưng sáng mai em phải rời khỏi Miami. Muốn đi đâu thì tùy, nhưng phải đi. Sẽ có thằng đàn ông khác thu xếp cái đời còn lại của em. Em sẽ có một ngàn đô cầm cự cho tới lúc gặp thằng cha đó.
Khuôn mặt cô đanh lại.
- Anh không “xù” em như thế được, - cô nói rất nhỏ. - Em không đi.
Hắn nhìn cô. Ánh mắt lấp lánh của cô làm hắn khó chịu.
- Đừng có ngu như thế. Em ở đây đâu có được, vì có ai cần em nữa đâu, thấy chưa?
Cô im lặng.
- Nghe đây. Em không thấy là mình đã kết thúc với nhau rồi sao? - Hắn cao giọng lên.
- Anh không kết thúc được với em đâu, Harry.
Hắn có thể thấy rõ vết bàn tay của hắn vằn đỏ trên má cô. Hắn thấy hổ thẹn vì hình ảnh đó.
- Đã kết thúc rồi. Em không hiểu tiếng người sao?
- Anh cứ việc nghĩ là đã xong, nhưng chưa xong đâu.
- Nè, tôi không muốn nổi khùng lên với em đâu nghe. Đến đây là chấm hết. Tối nay em cứ ở đây. Sáng mai thì làm ơn đi giùm. Tôi còn phải lo cái đời tôi nữa. Em chẳng còn dính gì vào được đâu.
- Vẫn dính như thường.
- Đừng có ngang à nghe, - hắn nói nóng nẩy. - Quá khứ đi rồi. Đừng có bôi bẩn tôi. Glorie, tụi mình đã một thời vui vẻ với nhau, bây giờ thì chia tay. Làm cái gì mà phải tức tối? Đây đâu phải lần đầu em bị xù, phải không? Thằng Delaney đã phát chán em lên, rồi những thằng khác nữa. Chuyện này đâu có mới mẻ gì với em, em rành quá mà. Kết thúc rồi, nên chấp nhận và câm mẹ nó đi.
Cô lên tiếng bình thản làm hắn đến ngạc nhiên.
- Cho em một điếu thuốc, được không? Chờ anh, em đã hút hết bao của em rồi.
Hắn liệng gói thuốc cho cô.
- Tôi sẽ dọn đi, - hắn quay lưng đi lại tủ áo, mở cửa và lấy bộ đồ của hắn ra.
- Không, - cô nói. - Anh bỏ quần áo vô. Đêm nay anh không đi đâu hết.
- Vậy là em đi hả? - Hắn ngạc nhiên.
- Không, em không đi. Mình sẽ ở đây tối nay. Mình sẽ kết hôn, Harry.
Hắn cảm thấy mình tái mặt. Hắn thấy giận đến nỗi muốn đánh cô một trận, hắn phải cố kìm hãm.
- Em nói cái gì đó? Bộ điên rồi hả?
- Không những là kết hôn, mà mình cùng nhau làm cái hãng máy bay nữa. Lần đầu tiên trong đời ích kỷ của anh, anh phải thực hiện những gì đã nói.
Hắn đứng đờ người ra - Ăn nói như con mẹ khùng, - giọng hắn khàn đi. - Mình kết thúc rồi. Tôi không muốn thấy mặt cô nữa!
Cô mỉm cười, nụ cười làm hắn lạnh cả người.
- Anh không hiểu hả, Harry? Không cách nào khác đâu. Anh không làm theo ý em là cớm biết ngay sẽ tìm bắt Harry Green ở đâu. Chỉ một cú phôn của em thôi.
Lời nói của Glorie vang rõ ràng tới chỗ Borg đang đứng rình trong bóng tối bên ngoài cửa sổ căn phòng, chỉ có một bức màn cửa mỏng ngăn cách.
- Anh không hiểu hả, Harry? Không cách nào khác đâu. Anh không làm theo ý em là cớm biết ngay sẽ tìm bắt Harry Green ở đâu. Chỉ một cú phôn của em thôi.
Vậy là mình đoán đúng, y thầm nghĩ và đổi tư thế đứng cho thoải mái hơn. Y đâu có lặn lội tới Miami để chẳng được gì cả. Cái thằng cao ráo đẹp trai kia chính là Harry Green. Mình chưa từng dám nghĩ như thế, mặc dù đã theo dõi thằng này cả ngày. Một nụ cười chó sủa nhăn nhúm hiện ra trên mặt y.
Đây là kết thúc thỏa đáng nhất cho một ngày dài mệt mỏi. Từ sớm, y đã rời khách sạn gần phi trường để đi mướn một chiếc xe. Tra trong danh bạ điện thoại, y tìm ra địa chỉ của cô Graynor. Y đã lái xe tới địa chỉ đó trên đại lộ Roosevelt và đậu lại. Y phải chờ rất lâu để đến gần trưa chiếc Bentley mới xuất hiện. Y chạy xe theo rồi chứng kiến cuộc gặp gỡ giữa Joan và Harry. Cứ theo như thế, rồi theo dõi cuộc ái ân của họ bằng một cặp ống nhòm hảo hạng và cứ lẩn quẩn gần họ suốt ngày nay. Đến khi chia tay, Harry đã dẫn y tới cái motel và căn phòng này.
Y đã nghe mọi lời đối đáp qua lại và mong rằng có thể nhìn thấy mặt Harry khi Glorie tung đòn cuối cùng này. Cảnh đó hẳn là rất đáng nhìn.
Một lúc lâu, Harry như tê liệt, trí óc hắn cứng đờ lại trước điều Glorie vừa nói. Rồi rất chậm chạp, hắn bỏ mấy bộ đồ trở lại tủ áo và đóng cửa lại. Hắn nhìn Glorie chòng chọc, ánh mắt bốc lửa, mồ hôi túa ra trên mặt.
Cô cũng không nhìn hắn. Cô cũng run rẩy, khuôn mặt căng thẳng và trắng bệch. Cô lóng ngóng mồi lửa điếu thuốc móc từ bao thuốc hắn vừa liệng cho cô.
- Đã lâu rồi, - cô nói bằng giọng xúc động, lặng lẽ. - Em đã cư xử như một con ngốc. Em cố tìm hạnh phúc bằng cách đem lòng yêu hết người này tới người khác. Em đã làm mọi chuyện nghĩ ra được để giữ lấy mối tình của họ, nhưng chẳng sớm thì muộn họ đều chán nản và bỏ rơi em. Có lẽ đó là lỗi của em. Chắc là bởi vì em chẳng bao giờ nghĩ tới mình, em sẵn sàng làm mọi việc để người khác sung sướng, đưa họ lên hàng đầu, rồi mới tới em. Bây giờ em thấy làm thế thật ngu kinh khủng. Họ không hiểu được tấm lòng của em. Họ cứ nghĩ em là con ngốc muốn giữ hay bỏ lúc nào tùy ý. Khi gặp anh, em cũng đâu mong gì bền lâu. Em cũng chờ đến lúc anh quẳng em đi như bao kẻ khác. Rồi thì anh kể kế hoạch đánh cướp và cho em góp phần, thì em bắt đầu nghĩ rằng anh thành thật và muốn gắn bó với em lâu dài. Em tưởng sau những gì em làm cho anh, gặp Ben với bao điều nhục nhã, giúp anh biến thành Harry Green đủ chuyện, thì em đáng được trân trọng. Khi anh nói anh đang bị truy về tội cướp của giết người, em không sợ hãi mà vẫn gắn bó với anh. Anh là của em và em là của anh. Em vẫn nghĩ như thế. Cho dù anh đã làm gì, em vẫn gắn bó. Rồi xuất hiện cái con nhỏ tóc vàng đó. Từ lúc thấy anh cười với nó là em biết anh chẳng thèm nghĩ gì tới em nữa rồi. Anh đã có được mọi thứ ở em, bây giờ anh tính chuyện lui. Anh bỏ em cả ngày ở đây mà không buồn nhớ tới một chút nào. Anh tính bỏ đi cho sướng cái thân anh. Còn em đã ngồi nghĩ lại và khi nghĩ lại thì người ta nhìn mọi sự khác đi. Em chợt nhận ra, Harry ạ, lần đầu tiên trong đời, mình nắm được một người đàn ông. Em nhận ra anh chính là người đàn ông đầu tiên không thể xù em được, không thể làm gì được. Cảm giác đó thiệt là đã đời. Anh đã mắc câu rồi, càng giãy giụa càng lún sâu. Cả chục năm nay em phải chịu cảnh đó, bây giờ tới lượt anh. Thật là khoái khi được ngồi mà xem người khác giãy giụa. Anh đã hứa lấy em, em rất mê điều đó. Em biết cuộc hôn nhân này rồi cũng chẳng ra gì, nhưng nó sẽ bảo đảm cho em, đó là điều em chưa bao giờ có được, và cũng là điều em rất thèm khát. Anh moi được của Ben năm chục ngàn, thế thì em đã là cộng sự của anh, em muốn một nửa số đó. Em có thể đòi hơn mà anh cũng không từ chối được, mà em cũng không muốn chơi xấu. Thế thôi. Nếu anh đối xử đẹp với em thì chuyện này đã không xảy ra, mình sẽ sung sướng với nhau, sẽ đi London, Paris hay Roma như anh đã nói. Bây giờ mình chỉ còn làm chung với nhau vụ máy bay taxi này thôi như hai thành viên sáng lập. Anh sẽ nói với con nhỏ Graynor là anh với vợ anh đủ tiền để lập một hãng nho nhỏ, không cần sự giúp đỡ, tình yêu hay thế lực gì của nó hay ông già nó cả. Em nghĩ em còn giúp được anh rất nhiều, Harry à. Anh quá ích kỷ, bạc ác và ngu ngốc, nhưng em tin là sẽ giúp anh thay đổi được. Anh cần được sự chỉ dạy phải làm những gì. Nếu anh cãi, em sẽ tố anh với cảnh sát. Đó không phải lời đe dọa đâu, mà là một cam kết.
Lúc cô bắt đầu nói, cơn giận làm Harry nghẹt thở, hắn phải cố gắng nén nó xuống. Đến lúc cô nói xong, hắn đã nghĩ lại, trở nên lạnh lùng và cảnh giác hơn.
Phải, hắn nghĩ, mày đã mắc câu. Mày quá ngu khi nghĩ rằng mọi việc sẽ diễn ra theo ý mình. Mày đã quen với cảnh Glorie nghe theo mọi ý định của mày, chưa bao giờ mày ngờ rằng cô sẽ đe dọa mày.
- Em đâu thể đối xử với anh như thế, Glorie, - hắn nói tuyệt vọng. - Không được đâu. Anh thù ghét em vì kiểu đó, em đâu thể sống với anh khi biết anh thù ghét em, phải không?
- Sao lại không? - Cô nhìn hắn. - Em đâu có cần. Em chỉ lo cho em. Anh cũng đâu có yêu em nữa. Em đã nghĩ xa hơn cả những điều em muốn và không muốn, em đã nghĩ đây là cuộc đời, là tương lai của em. Em sẽ giữ tới cùng, anh cứ ghét, chẳng ăn thua gì tới em. Em muốn kết hôn vì nó an toàn cho em. Nếu anh lằng nhằng với con nào khác, em sẽ ly dị và anh phải chịu tiền trợ cấp, còn em vẫn giữ được hăm lăm ngàn. Từ nay em chỉ nghĩ tới em. Điều mà em chưa từng làm.
- Rồi, anh hiểu, - hắn cố gắng giữ bình tĩnh. - Vậy là em thấy ăn chắc rồi hả? Em có quyết chí đi tới cùng không?
Cô nhìn hắn thản nhiên.
- Đương nhiên.
- Nếu anh chia cho em ba chục ngàn. Em chịu đi chỗ khác chơi không?
- Không. Em không thay đổi điều kiện đâu. Sáng mai anh sẽ đi lo làm giấy hôn thú. Một tuần, mười ngày gì đó nữa, mình sẽ làm lễ cưới. Trong lúc chờ đợi, anh đi kiếm coi có ai chịu bán cổ phần trong một hãng máy bay taxi không. Nếu ta không tìm ra được ở đây, thì sẽ đi chỗ khác cho tới khi tìm ra. Em muốn anh chuyển hăm lăm ngàn của em sang nhà băng West Natinonal đứng dưới tên em ngay trong ngày mai. Lúc này chỉ mấy chuyện đó thôi. Chắc mình sẽ tìm chỗ ở khác rẻ tiền hơn. Có thể là một căn nhà nhỏ nào đó. Mai em sẽ đi tìm, - cô đứng dậy. - Bây giờ thì đi ăn tối nghe, hồi nãy anh kêu đói bụng mà?
Harry cố thử một lần chót.
- Nếu em tố cáo cảnh sát, em cũng chết theo. Tụi nó sẽ khép tội đồng lõa: bóc lịch mười cuốn như chơi.
Cô bước qua chỗ hắn ra cửa.
- Anh tưởng em lo điều đó sao. Em chỉ có một cuộc sống là sống với anh. Nếu không được, thì chẳng cần quái gì nữa cả. Mười năm nằm ấp đâu có gì mà sợ. Ít nhất cũng không bị cô đơn, khỏi lo phải đào ra tiền để trả tiền trọ. Em cũng thừa biết họ chỉ tống anh lên ghế điện thôi chứ đâu có giết em làm gì, - cô mở cửa. - Anh đi ăn không?
- Em đừng có làm vậy nghen! - Harry gào lên, hắn hoàn toàn mất tự chủ. - Anh sẽ trả đũa tới cùng. Nói trước rồi đó, Glorie! Em mà quyết chí làm là anh cũng chơi em tới cùng đó!
- Đâu cần gì phải rống lên, - cô nói bình thản, - trừ phi, dĩ nhiên, anh muốn người ta biết anh đang bị kẹt và không muốn như thế.
- Anh sẽ chơi tới cùng rồi chết cũng được! - Harry gào lên.
- Được thôi. Anh biết rõ hậu quả thế bào mà, cứ làm cho thỏa chí.
- OK. Đừng mong có tao thương mày, mày muốn gì sẽ được nấy thôi. Chắc chắn là như thế. Cứ chờ coi.
- Cửa sổ còn mở đó, - cô nói lạnh lùng. - Người ta sẽ nghe được. –Cô đi ra và đóng cửa lại.
Borg lẫn vào bóng tối khi nghe Glorie ra ngoài. Cô đi qua chỉ cách y mấy thước mà không nhìn thấy. Cô đi thẳng tới nhà hàng còn sáng đèn đằng kia.
Y đẩy mũ ra sau gáy. Đơn giản nhất là bây giờ bước vào, tính sổ thằng chó kia là xong, nhưng như thế đơn giản quá. Borg đã bắt đầu thấy thích Miami, đâu vội gì mà đi. Y quyết định sẽ chờ một ít lâu nữa. Y thích thú muốn biết Harry sẽ làm gì. Chắc là nó phải nghĩ cách thoát cái lưỡi câu đó thôi.
Trong phòng, Harry ngồi bất động, mồ hôi đầm đìa, tim đập loạn xạ. Hắn cứ ngồi như thế mấy phút, rồi mồi một điếu thuốc và nằm xuống giường. Hắn nhìn lên trần, khuôn mặt đanh lại, đầu óc bận rộn.
Hắn sẽ ăn nói gì với Joan đây? Phải gấp mới được, Joan mà nói chuyện với ông già lúc này là khổ trăm bề. Còn Glorie cứ tưởng là nắm được gáy hắn thế này là sai lầm to lớn. Không ai cản được hắn cả. Phần thưởng quá lớn. Hắn yêu Joan, mà còn có cơ hội cưới được nàng. Nàng sẽ hưởng gia tài, đời hắn sẽ thay đổi hoàn toàn. Hắn sẽ có cơ sở kinh doanh, có cô vợ dễ thương và tiền nhiều không kể xiết. Glorie đâu thể cản hắn chuyện này được.
Chỉ có một giải pháp duy nhất, hắn tự nhủ, Glorie phải im lặng vĩnh viễn. Hoặc như thế hoặc hắn sẽ quì dưới chân cô suốt đời, mà hắn thì không muốn làm như thế. Hắn chẳng nao núng gì khi nghĩ tới chuyện tính sổ cô. Chuyện đó quá tự nhiên mà. Dù gì, hắn cũng đã bị truy nã vì tội giết người, thêm một vụ giết nữa thì cũng chẳng nghĩa lý gì. Hoặc cuộc đời cô ấy, hoặc tương lai của hắn. Hắn đã quyết định như thế. Mọi con chủ bài cô đều nắm trong tay, ngoại trừ một con hắn cầm được. Hắn sẽ cho cô nín suốt đời. Cô đã muốn như thế thì sẽ được như thế.
Hắn cứ nằm đó trong năm phút, đột nhiên hắn lăn khỏi giường và đứng dậy. Dụi tắt điếu thuốc, đi tới cửa, tắt đèn, và hắn bước ra trong trời đêm oi bức.
Bên kia đường là nhà hàng sáng đèn. Hắn có thể thấy Glorie ngồi ở cái bàn bên cửa sổ. Một bồi bàn đang đứng cạnh và cô đang nói gì đó. Hắn đi theo lối đi tới văn phòng quản lý, hắn mở cửa và bước lại dãy phòng điện thoại. Hắn tìm được số điện thoại của Howard Graynor trong danh bạ. Đóng cửa lại hắn quay số.
- Đây là nhà riêng của ông Graynor, - một giọng đàn ông vang lên.
- Nhờ ông nói với cô Graynor, là có Griffin gọi lại.
- Xin chờ một chút.
Harry đứng chờ. Hắn nhìn qua cửa kính thấy một cô tóc đỏ đang khom người ghi chép vào sổ trọ. Đứng ở đây hắn nhìn rõ mọi thứ qua cổ áo khoét sâu của cô gái. Nhưng hắn chẳng còn tinh thần đâu mà thích thú.
- Ô, Harry...
Hắn đứng thẳng lại, quay lưng khỏi cô tóc đỏ.
- Chào Joan, - hắn cố lên giọng sôi nổi, nhưng lại nghe chán phèo. - Em đoán đúng, anh gặp rắc rối rồi. Cô ta không chịu.
- Ôi, anh yêu, em rất tiếc. Em giúp gì được không?
- Không. Cứ để anh tính, không thế gấp được. Cô ta đòi tiền. Bây giờ tạm thời khoan nói chuyện với ba em. Có thể anh phải chi cho cô ta nhiều hơn, xong chuyện không chừng anh cạn vốn. Cô ấy theo dõi tụi mình. Tốt nhất mình đừng gặp nhau cho đến khi cô ấy đi khỏi. Anh không muốn cô ấy có cớ kiếm chuyện. Em hiểu không?
- Được rồi, Harry. Hay để em nói chuyện với chị ấy coi? Em biết là chị ấy sẽ kiếm chuyện tiền bạc thôi.
- Cô ta sẽ bỏ anh liền khi đủ tiền.
- OK, anh yêu. Em sẽ không nói gì với ba cho tới khi anh xong xuôi. Bao giờ mình gặp lại đây?
- Anh sẽ gọi lại ngay khi cô ấy đi, chắc chừng một ngày gì đó. Anh lúc nào cũng nghĩ tới em. Anh yêu em.
- Harry, em biết. Mà anh cũng biết anh rất nhớ em. Anh chắc là không cần em làm gì hả?
- Không có gì đâu. Anh lo được. Cho anh một hai ngày. Xong chuyện là anh gọi em liền. Yêu em, Joan.
- Ồ. Anh yêu, đừng làm chuyện gì ẩu tả nghe?
Hắn cười méo xẹo.
- Dĩ nhiên. Vấn đề là xì tiền ra thôi. Anh nhất định cho cô ấy đi dù cạn hết tiền bạc cũng được.
- Đừng làm thế, Harry. Anh sẽ cần đến tiền vốn.
- Đừng lo, sẽ xong thôi. Anh sẽ gọi lại, cưng.
Hắn rời phòng điện thoại, đi ra cổng, vượt qua con đường và xuống bãi cát. Hắn ngồi dưới bóng một cây cọ, đốt một điếu thuốc và vòng hai tay bó lấy gối.
Borg, ngồi trên xe cách đó chỉ hai mươi thước, móc súng trong bao ra, y đưa đỉnh đầu ruồi đúng vào đầu của Harry. Thật là một mục tiêu quyến rũ và y phải nỗ lực lắm để đừng siết cò.
Không hề biết mình chỉ cách cái chết có một sợi tóc, Harry đang cố nghĩ ra một kế hoạch hoàn hảo để xóa sổ Glorie. Tình thế có nhiều thuận lợi. Họ chỉ mới tới Miami và chẳng ai biết họ. Joan sẽ nghĩ rằng Glorie đã bỏ đi. Glorie lại chẳng có anh em bà con gì. Điều này rất quan trọng, vì rất nhiều cuộc điều tra của cảnh sát bắt đầu từ những lời báo mất tích của người trong gia đình. Glorie chỉ có một mình, chẳng có ai trên đời lo đến chuyện mất hay còn của cô.
Nhưng hắn vẫn phải cẩn thận. Hắn đã đeo một cái án giết người, nên không thể sai lầm thêm lần này. Thanh toán cái xác đi đâu đây? Đó là vấn đề nan giải nhất. Hắn ngồi hút thuốc cả giờ đồng hồ và suy nghĩ. Sau cùng, hắn đứng dậy, phủi cát bám trên quần áo và trở về motel. Hắn ghé quầy ăn uống, gọi một cái săng uých và ly whisky đúp. Trong khi ăn, hắn rà lại kế hoạch. Vẫn còn điểm chưa chắc ăn, nhưng kế hoạch nào mà chẳng có. Ít ra nó cũng được cái là đơn giản. Lỡ cô ta cảnh giác thì sao? Lỡ cô ta nảy mối nghi ngờ? Hai mươi bốn giờ kế hắn phải cư xử cẩn thận, xóa tan mọi nghi ngờ có thể có. Nếu bước đầu êm thấm, mọi chuyện còn lại là dễ ợt.
Hắn hỏi người bồi rượu là có bản đồ địa phương nào cỡ lớn không, anh ta kiếm cho hắn một tấm. Trong hai mươi phút, Harry ngồi nghiên cứu bản đồ. Rồi hắn cạn ly, trả bản đồ lại, để ít tiền lẻ cho anh bồi và trở về phòng.
Cửa sổ sáng đèn và hắn có thể thấy bóng Glorie sau tấm sáo. Khi hắn bước vào và đóng cửa lại thì Borg chui ra khỏi xe và lặng lẽ đi lại chỗ nấp cũ cạnh khung cửa sổ.
Glorie đang thay đồ ngủ khi Harry bước vào. Trong một thoáng, hắn đã kịp nhìn thấy thân hình cân đối, màu da trắng như sữa của cô trước tấm váy ngủ thả xuống che kín. Lớp lụa mềm phủ lấy thân người cô tạo cảm giác mướt và ấm.
Cô không nhìn hắn, chỉ đi tới bàn trang điểm và bắt đầu chải tóc. Hắn cởi áo khoác và bắt đầu cởi nút áo sơ mi và tháo cà vạt.
- Glorie...
- Sao?
Cô không quay lại, vẫn tiếp tục chải.
- Anh muốn xin lỗi em, –Harry nói. - Anh đã cư xử như một thằng tồi. Anh rất tiếc, thật tình rất tiếc.
Cô ngưng tay lại, cái lược giữ lơ lửng trong không khí trong khi cô nhìn hắn. Đôi mắt đen mở lớn nhìn chăm chú, hắn cố gắng nhìn lại bình thản, nhưng không xong, vẫn có gì nao núng.
- Thực sự anh muốn nói gì? - Giọng của cô nhẹ, lạnh.
- Anh đã ngồi ngoài kia suy nghĩ, - hắn mồi điếu thuốc khác. - Anh không biết cái giống gì đã khiến anh ăn nói với em như vậy, rồi lại cư xử với em như vậy. Em nói đúng. Anh nợ em đủ mọi thứ trên đường này, Glorie ạ. Anh rất tiếc đã đối xử với em như thế. Có lẽ anh lúc nào cũng dại gái. Con nhỏ đó quả có làm cho anh choáng váng. Xưa nay anh có ai ngoài em đâu, cho tới khi nó xuất hiện. Em biết mà. Bây giờ nghĩ lại anh mới thấy mình dại. Em nói đúng, nó chỉ là con nít, anh thì lại mê tiền của nó, nhưng bây giờ anh hiểu ông già nó sẽ không bao giờ cho anh tới gần nó hoặc tiền bạc của lão hết, - hắn lùa bàn tay vào mớ tóc, nhăn nhó. - Em đã làm anh sốc, nhưng cú sốc đó cần thiết. Anh thấy tốt nhất là mình làm vụ này với nhau mà không có người ngoài hùn hạp vào. Thậm chí anh sẽ dạy em lái máy bay. Anh sẽ lên kế hoạch đó cho tụi mình, Glorie. Miễn là em chịu tha thứ cho anh, anh rất tiếc về chuyện đã làm. Nó sẽ không bao giờ xảy ra nữa đâu.
Đồ chó cái, hắn nghĩ, nuốt đi. Nhiêu đó mà chưa tin thì tao còn một mớ nước đường nữa cho mày.
- Được rồi, Harry, - cô nói mà không nhìn hắn. - Anh nghĩ như thế em rất mừng. Anh cũng làm em sốc. Nhưng có lẽ cả hai ta đều cần điều đó.
- Phải, - hắn cố gắng nén ngọn lửa giận chỉ chực bùng lên. Hắn đã cố gắng nhiều để nói chuyện, mà hiệu quả chưa là bao. Hắn tưởng sẽ thấy cô mềm đi, nhưng xem chừng cô vẫn cứng và lạnh như cũ. Rồi, mình sẽ làm gì đây? Em đâu có giam anh mãi hả? Anh rất tiếc, thực tình đó. Sẽ không tái diễn đâu. Anh hứa.
Cô đặt cây lược xuống và nhìn hắn trong gương.
- Em cũng rất tiếc là đã phải đe dọa anh, - cô nói. - Em yêu anh. Anh quan trọng với em hơn mọi người trên đời này. Em cũng ghét chuyện phải nắm gáy anh, nhưng vì quyền lợi chung, Harry, em phải làm thế. Anh phải có cơ hội làm chủ trong việc hùn hạp này. Mà anh chưa làm được gì cho ngon lành, phải không? Nên bây giờ để tới lượt em.
- Phải, - Harry đáp, hắn phải kìm nỗi ước muốn được đứng dậy, nhảy xổ tới tát vào mặt cô. - Anh cũng chịu cái kiểu em nhào vô lắm. Em dù sao cũng khôn lanh hơn anh. Nhưng anh đã suy nghĩ kỹ ở ngoài kia, anh thấy hay nhất là mình rời Miami. Anh nói thẳng luôn. Anh muốn thoát khỏi cơn cám dỗ. Con nhỏ có thể tìm cách đeo anh. Ở lại đây thế nào cũng đụng nó, mà anh thì không muốn gặp lại nữa. Sáng mai mình đi đi. Anh sẽ mua một cái xe rồi mình cuốn gói, anh nghĩ thử đi New Orleans coi. Em thấy sao?
Đây là con chủ bài, hắn nhìn cô thật kỹ để chờ phản ứng. Ý kiến này sẽ khiến cô tin rằng hắn thành thật. Cô nhìn hắn. Hắn thấy rõ cô vẫn còn e dè, nhưng đã mềm ra rồi, điều đó hắn thấy rõ trong mắt cô.
- Tới New Orleans, anh sẽ lo giấy tờ kết hôn, - hắn nói tiếp. - Anh sẽ lo chuyển tiền từ New York qua và tách hăm lăm ngàn cho em. Anh muốn như thế, Glorie. Đúng ra anh phải đưa em từ trước kìa, - hắn cũng xoay xở ra được một nụ cười tươi tỉnh. - Mình sẽ chính thức là cộng sự. Được không?
Cô quay mặt đi nhưng hắn đã kịp nhìn thấy đôi mắt cô ngấn lệ.
- Được, được mà, Harry.
Hắn nắm tay lại. Mày chết với tao! Thắng rồi. Hắn đã khoét được một lỗ trên bộ áo giáp của cô. Mình đã chơi đúng quân bài.
- OK. Bây giờ đi nghỉ. Mai còn nhiều chuyện phải làm, - hắn che giấu nụ cười đắc thắng. - Còn rất nhiều chuyện phải làm.
- Phải.
Khi cô đi ngang qua chỗ hắn để tới giường của cô, hắn chặn cô lại và ôm siết lấy.
- Đừng đụng vào em, - cô nói. Hắn có thể nhìn rõ bộ ngực của cô phập phồng dưới lớp áo lụa trong cơn xúc động. - Rồi em sẽ quên, nhưng phải từ từ. Harry, anh đã làm em đau lắm, đâu dễ gì chốc lát mà quên được.
- Phải, - hắn nói. Hắn sẵn sàng bỏ ra mọi thứ để được đưa hai tay siết cổ con mẹ này chết cho rồi. - Anh biết em nghĩ gì, nhưng rồi sẽ ổn thôi.
Hắn nhìn cô chui vào giường, rồi cũng vội vàng lên cái giường còn lại.
- Ngủ ngon, Glorie, - hắn nói khi đưa tay tắt công tắc. - Mọi chuyện sẽ ổn thôi.
- Phải, Harry.
Đèn tắt, bóng đêm đè xuống hắn. Hắn nằm im, nhưng đầu óc bận rộn. Mọi chuyện chưa ngon như hắn nghĩ, nhưng ít ra cô đã đồng ý rời Miami, đó là điểm then chốt trong kế hoạch. Sáng mai phải cực kỳ cẩn thận mới được. Nếu êm xuôi, cỡ giờ này tối mai, hắn sẽ thoát khỏi cô vĩnh viễn, tự do tiến hành kế hoạch, và hơn nữa, là tự do gặp gỡ Joan, một cách an tâm.
Rất lâu sau hắn mới ngủ thiếp đi, lúc trời gần về sáng, và khi bình minh đã lờ mờ len qua tấm sáo bên phòng, hắn chợt thức giấc vì một âm thanh nghe lạnh cả người.
Đó là tiếng thút thít của Glorie.
Sáng hôm sau, hơn mười một giờ, Harry đã làm xong thủ tục mua một chiếc Buick cũ. Hắn lái xe vào khu trung tâm, đi bộ vòng vòng tìm một cửa hàng đồ sắt. Hắn mua một cái xẻng tay cầm ngắn, bảo người bán gói lại bằng giấy dầu kỹ lưỡng. Hắn đem ra xe và bỏ trong thùng khóa lại.
Năm chục mét phía sau, Borg cho xe rề rề theo dõi. Cái xẻng có nghĩa là gì thì y quá rành. Nghe Glorie ra đòn và Harry đành chịu đầu hàng, y biết ngay tên này sẽ lên kế hoạch xóa sổ Glorie. Vụ mua cái xẻng càng khẳng định thêm. Y nhìn Harry lục trong thùng đồ nghề sửa xe rồi lấy ra một cây mỏ lết bự đem nhét vào cái túi ở cửa xe mé tài xế ngồi. Xong xuôi, hắn lái xe về motel.
Biết hắn đi đâu, Borg không buồn theo. Hắn cho xe vào một đường nhỏ cắt ngang xa lộ và đậu lại chờ.
Ở nhà, Harry thấy Glorie đang đóng vali của cô lại, vali của hắn đã được cô xếp xong.
- Ra coi cái xe anh mua nè, - hắn nói. - Được không? - Hắn cố nói giọng thân thiện và để ý xem cô phản ứng ra sao. Mặt cô sáng lên khi ra tới cửa. Họ cùng bước tới xem xét cái xe.
- Còn xài được lắm, - hắn nói. - Rất rộng rãi. Chừng nào làm ăn khá mình sẽ mua cái ngon hơn.
- Em thấy thế là tốt rồi.
Hắn thấy cô nắm chốt thùng xe và thử mở ra.
- Cửa khóa đó hư rồi, - hắn nói. - Thằng cha bán nói để thợ sửa, nhưng anh đâu có chờ được. Mình cứ để vali ở băng sau.
Hắn vào mang vali ra bỏ vào trong xe.
- Có thế thôi hả? Em dọn hết chưa?
- Hết rồi.
- Hay lắm, thế thì mình đi.
Cô trở vào phòng lấy sắc tay và mũ. Hắn đứng ở cửa, nhìn cô cột tóc và đội mũ lên. Chợt cô ngoảnh lại nhìn hắn.
- Anh không còn giận em nữa hả, Harry?
Hắn cố mỉm cười.
- Không, không đâu. Quên vụ đó đi mà.
- Anh phải thấy là tại sao em...
- Bỏ hết đi, - hắn nói chặn lại. Hắn biết đúng ra là phải bước tới và ôm lấy cô, nhưng nghĩ tới chuyện sắp làm hắn thấy không thể thực hiện động tác đó được. - Đi thôi, cưng. Chỗ này làm anh ớn sườn quá.
Cô theo hắn đi ra, hắn ngồi vào sau tay lái, còn cô đi vòng qua cửa bên. Xe nổ máy.
- Đi đường thích lắm, - hắn nói khi gài số. - Mình sẽ đi qua nhiều quang cảnh đẹp, rồi nghỉ đêm ở Tampa. Anh vẫn thường muốn tới đó. Ở đó người ta làm nghề sản xuất xì gà và nuôi rắn.
Hắn cứ nói chuyện trong khi chạy theo xa lộ liên bang 27, hướng về công viên quốc gia Everglades, kể cho cô nghe những điều hắn biết được về khu vực này, hắn cảm thấy cô đã thấy nhẹ nhõm người. Nhìn qua đuôi mắt, hắn thấy cô đã bớt vẻ gầy guộc, nhăn nheo mà trông giống như ngày xưa hơn.
Xe chạy cỡ một tiếng, rồi họ gặp con đường dẫn qua khu đầm lầy, rồi vượt qua chỗ Borg đậu xe chờ từ lâu. Họ không nhận ra y. Và họ chạy dọc con kinh Tamiami.
Trên xa, có rất nhiều xác rắn và thú vật bị cán nát. Chúng từ đầm lầy bò lên để ngủ trên mặt xa lộ ấm áp rồi những chuyến xe chạy khuya đã cán lên người chúng. Cả đàn chim diều hâu, kên kên đã sống mập mạp nhờ đám xác chết này. Có khi chiếc Buick tới thật gần chúng mới vội vã bay lên khỏi mặt đường, tiếng kêu oang oác lẫn trong tiếng đập cánh.
Glorie so vai rùng mình.
- Coi ghê thiệt!
- Ờ, - Harry đáp. - Sao lũ rắn ngu thiệt, cứ bò lên đường lộ để bị xe cán.
Hắn nghĩ tới lũ kên kên diều hâu. Biết vậy đâu cần phải mua cái xẻng. Trong một tiếng đồng hồ là chẳng còn gì ngoài bộ xương nếu hắn bỏ cô trong bụi rậm. Hắn cảm thấy một dòng mồ hôi lạnh sau lưng. Hắn đã định đập đầu rồi chôn cô đâu đó trên con đường dọc bờ biển Naples này, nhưng mọi chuyện xem chừng còn dễ dàng hơn.
Đã có nhiều xe chạy trên đường, nhưng nếu hắn làm nhanh, canh chừng cẩn thận lúc không có xe chạy qua, rồi bế xác cô vào rừng. Đâu cần mang đi xa, chỉ cần khuất tầm nhìn trên đường rồi giao cho lũ chim ăn xác chết là xong.
Hắn nhìn kiếng chiếu hậu, có một chiếc xe đằng sau, nhưng đằng sau nữa là con đường hoàn toàn trống trải. Còn phía trước, ngoài một chiếc xe tải chạy thong thả cách đó vài trăm mét thì cũng không thấy bóng xe cộ gì. Hắn chạy chậm lại, để chiếc xe sau qua mặt. Xe chạy ở đây với tốc độ cao, nó vù qua tạo tiếng gió rít tạt ra sau.
- Em nghe có tiếng gì kêu không? - Hắn hỏi. - Làm như có gì lỏng sút ra ở phía sau.
- Có nghe thấy gì đâu?
Hắn hãm xe lại. Một chiếc xe tải xuất hiện chạy tới rất nhanh theo con dốc xuôi xuống. Nó sẽ tới đây trước khi hắn kịp làm chuyện gì, hắn chửi thề thầm trong bụng.
- Có lẽ anh lầm.
Hắn không giữ nổi giọng nói bình thản, mồ hôi chảy trên mặt và tim đập lọan xạ. Hắn đạp chân ga cho xe chạy tới, gặp chiếc xe tải và vụt qua. Chiếc xe tải lao vù vù. Liếc đằng trước đằng sau, hắn thấy con đường hoàn toàn trống trải trong vòng nửa dặm. Hắn đạp mạnh thắng cho xe dừng lại bên lề.
Khí nóng và mùi lá cây mục từ trong rừng phả ra.
- Coi phía sau coi. Làm như cái vè bị sút ốc.
- Em đâu có nghe thấy gì, Harry, - cô nói khi mở cửa.
- Thì cứ coi thử giùm đi.
Hắn thấy mình sắp rít lên nên nén lại kịp thời, tay hắn thò vào ngăn túi ở cửa xe và nắm lấy cán mỏ lết. Hắn mở cửa khi Glorie bước xuống đường và cô đi vòng ra sau.
Đến lúc rồi đây, hắn nghĩ, xuống tay thật mạnh, rồi bế cô chạy ù vào bụ rậm. Thế là xong.
- Có gì lỏng ốc đâu, - Glorie nói. - Chắc anh tưởng tượng ra, Harry.
Cô ngẩng lên, nhìn thẳng vào mắt hắn. Hắn không dám nhìn lại mà cúi xuống cái vè cản, đẩy đẩy thử.
- Kỳ thiệt, - hắn nói, giọng nghe vang vang. - Rõ ràng anh nghe...
- Đi tiếp chứ?
- Ừ.
Hắn chờ cô quay đi và siết chặt mỏ lết sau lưng. Nghe tiếng động cơ, hắn quay lại kịp thời trông thấy một chiếc xe phóng vụt thật nhanh qua, và cánh tay định vung lên đã ngưng lại kịp.
Chiếc xe chạy qua để lại làn khói xanh lơ. Glorie đã tới cửa xe, cô mở ra, Harry nhìn theo. Hắn run cả người, nhưng còn đủ khôn để giấu cái mỏ lết không cho cô thấy. Lại thêm một chiếc xe thể thao chạy qua.
Harry thọc chiếc mỏ lết vào túi bên hông, bước tới nắm tay Glorie ngăn lại ngay khi cô định bước vào xe.
- Khoan đã nào...
Một chiếc xe tải lớn ló lên ở đỉnh dốc và ầm ầm chạy về phía họ. Harry thầm nghĩ mình thật là ngu khi định rằng sẽ thanh toán cô trên con đường coi bộ đầy nhóc xe cộ như thế này.
- Đi chi vội. Anh muốn vô rừng chơi loanh quanh cho giãn chân tay một chút coi.
Chỉ cần dụ cô ra khỏi xe, vào rừng, khuất tầm mắt các xe cộ...
- Thôi, - cô giật tay hắn ra. - Không đi đâu. Trong đó đầy nhóc rắn.
Một chiếc xe tải tiến tới và chậm lại. Anh tài xế ló đầu khỏi cửa xe.
- Trạm xăng Denbrige nằm trên đường này hả? - Anh la lên át tiếng máy.
Glorie đóng cửa xe lại.
- Đúng rồi, - Harry đáp, thầm rủa thằng tài xế. - Tới chừng 3 dặm.
Anh tài xế vẫy tay cám ơn và đạp ga. Tiếng cần số chuyển nghe cành cạch.
Hắn còn đứng đó một lúc lâu rồi mới vòng tới cửa xe. Thật là khùng khi ngừng dọc đường xa lộ ven biển này.
- Ờ, anh quên mấy con rắn, - hắn lầm bầm khi chui vào xe. - Anh cũng đâu muốn đạp nhằm lũ đó.
- Trong rừng là đầy nhóc, - cô nói. - Anh không thấy trên đường hả?
- Phải rồi.
Hắn gài số vọt xe tới trước. Vượt qua hơn trăm dặm nữa, họ tiến gần tới Naples. Con kênh ven đường chập chờn đầy bóng chim, mặt nước sẫm màu như cà phê thỉnh thoảng lại có một con cá vọt lên đớp lũ sinh vật bu từng mảng trên mặt nước.
Xe cứ chạy, hết dặm này sang dặm khác, cảnh vật dần thay đổi: rừng bách thay dần bằng rừng sồi non và liễu, thỉnh thoảng có những cây phong mọc vụt lên khỏi đám bụi rậm. Chốc chốc lại thấy những làng quê lẻ loi thấp thoáng sau hàng cây xa xa.
Nhớ lại bản đồ xem trong quán, Harry biết đằng trước sẽ gặp con đường dẫn vào Collier City, hắn còn đoán chắc sẽ có những bãi vắng dọc con đường, đó là nơi có thể thanh toán Glorie.
Glorie có vẻ thích thú xem cảnh vật, từng đàn chim bay vụt lên trong rừng mỗi khi có tiếng động cơ xe ầm vang vượt qua, Harry có vẻ hài lòng khi thấy cô chăm chú như thế.
Khi tới gần Royal Palm Hammock, với những đám cọ mọc hoang, Harry cho xe chậm lại. Gần phía trước độ vài dặm là ngã tư rẽ vào Collier City.
Chạy xe chậm rãi mười phút, hắn thấy bảng chỉ đường phía trước, hắn ngoặt xe sang trái, ròi khỏi xa lộ, và đi vào một khu đất hoang bằng phẳng mọc đầy cọ lùn và thông.
Đi độ một dặm, Glorie chợt hỏi.
- Phải đường này không? Sao anh không đi theo xa lộ?
- Đâu có sao? - Harry đáp cụt ngủn. - Đường này thú hơn, lát nữa mình sẽ trở ra xa lộ. Coi phong cảnh kìa. Hồi xưa ở đây chắc có nhà máy đóng hộp thịt sò.
Hai bên đường bây giờ là núi vỏ sò trắng xóa dưới nắng, tạo thành hai bức tường che mất tầm nhìn. Những đống vỏ sò kéo dài chừng một dặm rồi đột nhiên chấm dứt, mở ra một bãi cát rộng với những cây cọ lớn nhỏ, chạy thành một hàng dài râm mát.
Bãi cát dài này cô lẻ và cách biệt. Harry cho xe chậm lại.
- Đẹp không? - Giọng hắn khàn đi. –Nghỉ xả hơi ở đây tắm một cái đi.
- Áo tắm của em nằm tận đáy vali.
- Áo tắm làm khỉ gì? Có ai ở đây nhìn thấy em đâu, ngoài anh?
Hắn cho xe đậu dưới bóng cây cọ.
- Nào, đi tắm đi.
Cô bước ra khỏi xe, đi thơ thẩn về phía biển, để lại một đường dấu chân. Harry nhìn theo một lúc lâu, tim hắn đập mạnh. Hắn chợt có cảm giác kỳ cục là đột nhiên trái đất này chỉ còn có hai người. Bãi cát dài phía trước, rừng rậm phía sau, trời thì xanh, mặt trời chói chang và cả sự im lặng nữa. Tất cả cho hắn biết đây là nơi lý tưởng. Không còn chỗ nào hơn.
Hắn đưa tay ra sau chạm vào cán mỏ lết. Hắn mở cửa xe. Nó đây, hắn thầm nhủ. Cô ta đang đứng quay lưng về phía hắn, nhìn ra biển. Gió thổi vào lùa bộ váy cô ta ra sau, hắn có thể thấy bờ hông tròn trịa và đôi chân thon dài của cô ta. Mặt biển lấp lánh ánh nắng như một tấm gương.
Hắn rời xe, nghe hơi nắng thấm qua lớp đế giày mỏng len tới gót chân. Cho dù cô ta có kêu rú gì thì cũng không có ai nghe. Hắn rút mỏ lết trong túi hông ra và bước về phía cô. Cô vẫn đứng bất động ở đó, lưng quay về hắn, bàn tay đưa lên che ngang mắt để nhìn ra biển đang thong dong lùa sóng vào bờ. Những con sóng nho nhỏ tràn lên cãi cát rồi rút ra, để lại lớp cát ướt và sậm màu.
Hắn giấu mỏ lết sau lưng khi tới gần cô. Tim hắn đập mạnh và miệng khô khốc. Bây giờ chẳng còn ai ngăn hắn được nữa. Hắn phải làm cho xong. Không còn lối thoát nào cho hắn ngoài việc cô vĩnh viễn im lặng.
Khi hắn chỉ còn cách cô vài thước, cô chợt quay lại và nhìn hắn. Ánh mắt cô có cái gì khiến hắn bất giác dừng chân như thể chạm phải một bức tường vô hình. Hắn thấy ngay là cô đã biết hắn định làm gì. Vẻ khinh bỉ thản nhiên trong mắt cô làm hắn tê liệt. Hắn chỉ còn biết đứng đờ ra đó, nhìn cô chòng chọc, mắt hắn trắng bệch và loa lóa ánh nắng. Họ cứ nhìn nhau như vậy một lúc lâu. Sau cùng, cô nói bình thản:
- Anh còn chờ gì nữa?
Hắn mong mình giơ tay lên được, nhưng không nổi. Nếu cô gào rú, bỏ chạy, thì chắc hắn đã đập cô rồi, nhưng cái kiểu bất động thản nhiên này khiến hắn cứng đờ người.
- Làm đi, - cô nói. - Tôi biết anh định làm gì. Được, làm đi. Tôi chẳng cần.
- Mày chẳng cần thách tao, - hắn nói, giọng hắn như lời thì thào khản đặc. - Mày muốn thì mày sẽ được mà.
Hắn giơ cái mỏ lết ra cho cô thấy.
- Vậy là anh định dùng cái này à? - Cô nói bình thản. - Anh giấu giấu diếm diếm cái này trong ngăn túi cửa xe đó hả?
Hắn hoàn toàn rối trí trước sự thản nhiên không hề sợ hãi và giọng nói bình tĩnh của cô. Hắn chỉ còn biết đứng đó, nhìn cô, mà trong bụng thì rất muốn giơ tay lên mà đập cô được.
- Mày thật điên khi nghĩ là có thể nắm gáy được tao, - hắn nói khàn khàn. - Mày cản đường tao. Bộ mày tưởng tao sẽ chí thú nghe lời mày à? Joan với tao đã dự tính kết hôn. Khi ông già chết, nàng sẽ hưởng gia tài. Cả triệu triệu bạc. Bộ mày tưởng tao để yên cho mày cản đường trước cơ hội này hả? Hoặc cuộc sống của mày hoặc tương lai của tao, phải chọn một thôi.
Hắn mong cô sẽ chạy, sẽ sợ hãi để hắn ra tay được, nhưng cái kiểu bất động, lạnh lùng, không sợ hãi này làm hắn tê liệt...
Borg, lúc đó đã lái xe theo tới, y giấu xe trong rừng và tới theo dõi câu chuyện sau một bụi rậm. Trong cái yên tĩnh chói chang này, từng lời nói của họ vang rất rõ tới tai y.
- Tao sẽ giết mày, - Harry bước tới thêm một bước, hy vọng rằng cô sẽ hoảng. - Sao mày không chạy đi? Sao không chống cự? Tao sẽ giết mày đấy!
- Tôi không chống cự anh đâu, - cô đáp, không lùi lại, không rời mắt khỏi hắn. - Tôi biết anh sẽ làm điều này. Tuy rằng rất khó tin rằng anh lại tồi tệ đến thế. Bộ anh tưởng tôi tin vào lời dối trá sẽ chia tiền và cưới tôi của anh à? Anh nói dối quá lộ liễu. Khi anh cố dụ tôi vào rừng, tôi đã biết có cái gì đó trong cái đầu bẩn thỉu của anh rồi. Anh nghĩ rằng lũ chim sẽ thu xếp dấu vết hộ anh chứ gì? Được rồi, bây giờ chỉ có hai ta thôi, đâu có ai nhìn thấy, sao anh không xuống tay giết tôi cho rồi?
Hắn không cử động được, mồ hôi chảy đầm đìa trên mặt và hắn run rẩy cả người.
- Tôi sẽ nói cho anh biết tại sao anh không làm được, - cô nói tiếp, giọng cô tràn đầy sự khinh bỉ. - Vì anh là thằng hèn nhát. Tôi đã nhìn ra điều đó mỗi khi anh gặp nguy hiểm sống chết, nhưng dù vậy tôi vẫn là đứa ngu ngốc tiếp tục đem lòng yêu anh, ngay cả khi đã biết rõ anh là đứa chết nhát và thối tha. Mãi đến lúc anh cho tôi rơi khi bắt được mùi con nhỏ đó, tôi mới nhận ra mình ngu dại yếu lòng đến cỡ nào. Còn anh không có nổi tinh thần để hoàn tất những gì anh đã khởi sự. Tôi chẳng sợ anh chút nào! Làm tới đi, đập tôi đi! Tôi thách anh đó. Đồ chết nhát khốn khổ!
Harry giơ tay đưa cái mỏ lết lên nửa chừng, rồi bằng tất cả sự giận dữ, hắn vụt ném nó ra xa. Nó bay trong không khí và rớt xuống chỉ cách chỗ Borg nấp độ vài thước.
- Phải, mày thắng rồi, - hắn nói trong nhịp thở dồn nặng nhọc. - Tao không đủ can đảm làm gì cả. OK, tao sẽ cưới mày. Tao sẽ làm mọi chuyện theo ý mày, nhưng tao sẽ thù mày suốt đời...
- Tôi sẽ không lấy anh đâu dù anh là thằng đàn ông cuối cùng trên đời này. - Glorie gào lên, giọng cô chợt lanh lảnh. - Tao đã là con điên khi đem lòng yêu mày! Thử nghĩ xem sau bao nhiêu điều tao đã làm cho mày, bao nguy hiểm tao đã chịu với tình yêu dành cho mày. Nếu mày không phải đứa chết nhát thì mày đã giết được tao rồi, tao mà sợ hãi thì giờ này chắc đã chết. Đồ hèn nhát! Cút đi cho khuất mắt tao! Tao không còn muốn gặp lại mày nữa! Tao không thèm cưới hay đụng tới mớ tiền thối tha đó cho dù mày có quì xuống mà năn nỉ. Tao đâu có thèm số tiền đó, tao chỉ muốn xem mày dám làm tới đâu thôi. Bây giờ tao biết rồi. Trở lại bám váy con nhỏ đó rồi cưới nó đi. Tao không thèm ghen đâu. Cút cho khuất mắt tao đi. Cái mặt của mày tao thấy mà tởm quá!
Sự khinh bỉ trong giọng nói của cô như một nhát dao đâm vào tim, Harry định há miệng nói gì đó thì cô gào lên:
- Cút đi cho khuất mắt tao! Đi mà giấu mặt cho kỹ, đồ hèn nhát! Đừng bao giờ để tao trông thấy bản mặt mày nữa!
Hắn quay lưng và bước loạng choạng ra xe. Như kẻ mất hồn, hắn vào xe, nổ máy và lái trở ra. Lái tới khi gặp những đống vỏ sò, hắn dừng lại vì không thể đi tiếp được nữa. Hắn run rẩy, hơi thở như nghẹn đi, thổn thức. Hắn cứ ngồi đó bấu lấy tay lái, mắt nhắm lại, giọng khinh bỉ của cô vẫn vang vang trong tai và hắn nhận ra mình quả là đứa hèn nhát đến mức nào.
Khi hắn đã đi. Glorie ngồi thụp xuống cát và giấu mặt trong đôi bàn tay. Cô nghe tiếng máy xe nổ nhưng không buồn ngẩng lên hay cử động. Cô run rẩy cả người, nhưng nhẹ nhõm vì đã thoát được hắn. Cô không lo nghĩ gì chuyện phải đi bộ hai dặm để trở ra xa lộ rồi xin xỏ quá giang. Cách hắn đối xử với cô đã làm cô tê tái cả người và lần đầu tiên trong cả mười năm nay, cô cảm nhận được sự tự do và không lo nghĩ gì về mọi sự trên đời. Cô không để ý cả tới chuyện hắn đi mang theo cả hành lý của cô. Niềm hoan lạc khi gạt được hắn ra khỏi cuộc đời thật là to lớn, cô thấy mình đang khóc vì sung sướng.
Cô không thấy, không nghe Borg đang lặng lẽ tiến tới trên mặt cát vàng. Bàn tay đeo găng của y nắm chặt cái mỏ lết mà Harry đã quẳng đi.
Cho đến khi cái bóng đồ sộ của y đổ xuống che mát chỗ ngồi cô mới nhận ra không phải chỉ có một mình mình ở đây. Cô nhìn lên, cứng đờ người và máu như đã thoát hết ra ngoài. Cô chỉ kịp nhìn thấy bộ mặt to bè, man rợ và bàn tay giáng chiếc mỏ lết xuống. Cô há miệng kêu, nhưng âm thanh chưa kịp ra tới cổ họng thì một ánh sáng lóa vụt qua mắt cô. Rồi cuộc sống của cô chợt hòa nhập liền vào cái chết.