← Quay lại trang sách

Chương 4 Nhị thập bát tú: Khuê Mộc Lang

Lúc này đã là giờ Hợi đêm khuya, trăng khuyết trên đầu, dưới hang Mạc Cao sáng tối đan xen, mơ hồ bất định.

Bên ngoài chùa Thánh Giáo vang lên tiếng bước chân chỉnh tề và tiếng phiến lá áo giáp va chạm, một chiếc kiệu từ trong bóng tối chậm rãi đi tới, đi dưới ánh trăng lành lạnh.

Chiếc kiệu đó bốn góc có cột, trên đỉnh là mui hình tròn, xung quanh buông màn che màu đen che kín mít. Còn bốn gã kiệu phu rõ ràng là giáp sĩ dáng người vạm vỡ, toàn thân khoác minh quang khải giáp, trên đầu đội mũ sắt, mặt nạ hạ xuống, chỉ nhìn thấy mặt thú dữ tợn, không nhìn thấy mặt thật. Trên người bọn chúng mặc giáp ngực và giáp lưng, hạ thân mặc giáp quây, chân có giáp chân, ngay cả bàn chân cũng đi ủng sắt, hai tấm che ngực hình tròn đeo trước ngực được mài sáng loáng, phát sáng chói mắt dưới ánh trăng, giống như lực sĩ Kim Cương trong hang đá sống lại vậy.

Kỳ lạ là xung quanh chiếc kiệu đó lại bốc ra sương mù màu đen đậm đặc, từng sợi len ra bên ngoài; bốn gã giáp sĩ khiêng kiệu cũng bị bao phủ một nửa trong ấy, lúc ẩn lúc hiện, dường như đang bước trên mây đen mà đi. Nhưng ủng sắt giẫm xuống vang lên tiếng ken két lại nói rõ họ đang đạp xuống trên mặt đất.

Đến cửa viện Vô Lượng, một đội nhai tốt thúc ngựa tuần hành đi tới, bắt gặp chiếc kiệu kỳ lạ này.

Trong huyện có nhai tốt cưỡi ngựa, sau giờ giới nghiêm sẽ bắt đầu tuần tra đường phố, bắt những người vi phạm. Trên danh nghĩa họ thuộc về Kim ngô vệ, nhưng thực tế tại châu huyện địa phương là do Huyện úy quản hạt. Đêm nay nhân số tham gia hội đấu giá ở hang Mạc Cao rất đông đảo, đặc biệt là có một số quan lớn và thế gia đại tộc đến nên để đảm bảo trị an, Huyện úy đã điều một đội nhai tốt tới.

Thủ lĩnh nhai tốt giơ cánh tay lên, quát. “Những kẻ kia, mau dừng lại, trình văn điệp!”

Bốn gã giáp sĩ như không nghe thấy, yên lặng khiêng kiệu chậm rãi đi tới, bước chân đều nhịp, không nhanh không chậm. Đám nhai tốt lập tức sợ hãi, tới tấp rút hoành đao ra, quát lên. “Nếu không dừng lại, lập tức truy bắt!”

Bốn gã giáp sĩ khiêng kiệu vẫn đều nhịp bước đi, giống như bốn cái xác không hồn, đi thẳng tới ngoài cửa chùa rồi mới dừng lại. Bốn người đặt kiệu xuống, đứng đờ đẫn xung quanh kiệu, dường như đang chờ mệnh lệnh.

Thủ lĩnh nhai tốt không nhịn được rùng mình một cái, vung tay lên, một nhai tốt vung hoành đao thúc ngựa xông tới. Đến bên cạnh một tên giáp sĩ, nhai tốt đó hét lớn một tiếng, người mượn thế ngựa, vung đao chém xuống. Tên giáp sĩ kia đột nhiên xoay người, một quyền đấm vào đầu ngựa. Chiến mã hí lên một tiếng, không ngờ lại bị đánh ngã sang bên cạnh, bốn vó quay ngang, đè nhai tốt đó ở dưới thân.

Giáp sĩ đờ đẫn đi tới, một tay tóm lấy nhai tốt, không ngờ lại xách nhai tốt đó lên ném về phía cửa chùa. Ầm một tiếng, cửa chùa dày năm tấc lung lay mấy cái, suýt nữa thì đã sụp xuống. Nhai tốt gãy xương đứt gân, ngã lăn xuống đất. Đám nhai tốt xung quanh nhất thòi đờ đẫn, như thấy thần ma. Trong lúc ngơ ngác, lại thấy bốn gã giáp sĩ mỗi người rút ra một thanh mạch đao từ cây khiêng kiệu, sải bước đi về phía trước.

Thủ lĩnh nhai tốt lập tức tỉnh lại, hét lớn một tiếng. “Giết tặc!”

Năm tên nhai tốt còn lại biết khó mà may mắn thoát được, nhưng trong lồng ngực đã sôi máu, lại không muốn lùi bước, hét vang một tiếng rồi thúc ngựa vung đao xông lên. Bốn gã giáp sĩ xếp thành hàng ngang, mạch đao hai mươi cân quay cuồng trên dưới giống như thần ma hạ giới, người cản giết người, ngựa cản giết ngựa. Chỉ trong chốc lát, năm tên nhai tốt cả người lẫn ngựa đều đã bị chém lìa, ngã vào trong vũng máu.

Đám giáp sĩ nhấc thi thể nhai tốt lên ném về phía cửa chùa. Tiếng động ầm ầm không ngừng vang lên, cơ thể người đập vào cửa chùa, máu tươi bắn ra tung tóe. Cuối cùng cửa chùa không chịu nổi nữa, ầm ầm sụp đổ.

Tường vỡ, khói bụi, trăng sáng, máu tươi, bốn gã giáp sĩ im lặng đứng trong bụi bặm, dường như đang chờ đợi gì đó. Lúc này trong kiệu vang lên tiếng gầm trầm thấp, bốn gã giáp sĩ im lặng quay lại khiêng kiệu, đi qua cửa chùa đã sụp xuống, bước qua thi thể đầy đất, đi vào viện Vô Lượng.

Trong hậu viện diễn ra hội đấu giá, mọi người vẫn chưa biết chuyện giết chóc bên ngoài nên không hề có chút kinh hoàng nào, thấy bốn gã giáp sĩ đó khiêng kiệu đi tới còn tránh ra một lối đi giống như xem cảnh náo nhiệt.

Bốn gã giáp sĩ đi thẳng tới chính giữa viện rồi dừng lại dưới bậc thềm của chính đường, không hề nhúc nhích.

Đám người Huyền Trang, Lý Thiền, Địch Xương, Địch Pháp Nhượng, Lệnh Hồ Đức Mậu và Tôn Tra Liệt tới tấp đứng dậy, đi tới phía trước chính đường để nhìn chiếc kiệu kỳ lạ này.

Tôn Tra Liệt nói lớn tiếng. “Các ngươi là ai? Dám cả gan xông vào chùa Thánh Giáo!”

Trong kiệu vang lên âm thanh bình thản. “Ta đến đấu giá chiếc thiên y kia!”

Đám người lập tức xôn xao, Mễ Khang Lợi xông tới bên chính đường, nhìn chằm chằm vào sương khói màu đen đang vần vũ. “Ngươi muốn đấu giá thiên y, vì sao không từ trong kiệu đi ra, đường đường chính chính mà báo giá?”

“Ngươi muốn biết thân phận của ta sao?” Trong kiệu vang lên âm thanh. “Không cần, người chặn giết phụ thân ngươi trong sa mạc Bạch Long Đôi chính là ta!”

“Ta phải giết ngươi!” Mễ Khang Lợi hét lên, rút ra một thanh đao cong lao xuống bậc thềm.

Bốn gã giáp sĩ vẫn đứng ngơ ngác, không hề ngăn cản. Kiệu hơi cao, Mễ Khang Lợi giẫm lên một chiếc ghế dựa rồi phi thân nhảy lên, lao về phía chiếc kiệu, một đao bổ xuống.

Sương mù dày đặc vẫn quay cuồng quanh kiệu, có gió thổi đến lay động vòng ngọc và đồ trang sức bằng đồng trên màn che xung quanh kiệu, làm vang lên những tiếng leng keng. Bóng dáng Mễ Khang Lợi lao vào trong kiệu lập tức bị sương mù nuốt chửng không hề phát ra tiếng động nào, cả người đều biến mất.

Mọi người kinh ngạc nhìn, đợi một hồi lâu mà vẫn không nghe thấy bất cứ một động tĩnh nào, dường như Mễ Khang Lợi đã hóa thành sương mù rồi biến mất. Hơn nữa trong sự yên lặng như chết chóc ấy lại vang lên tiếng nhai, dường như có động vật nào đó đang nhai sột soạt thứ gì cứng rắn lắm.

“Máu…” Trong viện có người đứng xem tinh mắt, sợ hãi hét lên.

Lúc này mọi người mới phát hiện, không ngờ dưới kiệu lại có từng giọt máu tươi đang nhỏ xuống.

Màn che trên kiệu đột ngột thu lên, mọi người trợn tròn mắt nhìn, thấy sương đen chậm rãi nhạt dần, lộ ra tình hình bên trong kiệu. Một con sói to lớn đang ngồi trong kiệu gặm thi thể của Mễ Khang Lợi! Trong viện Vô Lượng lập tức đại loạn, tất cả mọi người đều hoang mang lo sợ vội vã lui lại, kể cả các quan lớn hiển quý trên chính đường cũng sợ tới mức ngơ ngẩn, lập tức có người kêu to. “Là con yêu sói đó! Yêu sói chiếm Ngọc Môn Quan!”

Huyền Trang đột nhiên nhớ lại con yêu sói tự xưng Khuê Mộc Lang mà Vương Quân Khả nói ở trạm dịch châu thành, không ngờ đêm nay lại tận mắt nhìn thấy nó! Huyền Trang thoáng nhìn những người xung quanh rồi lại ngẩn ra một lát. Không giống những người khác sợ hãi luống cuống, Địch Xương và Lệnh Hồ Đức Mậu chỉ nhìn nhau một cái, trên mặt mang một nụ cười lạnh lùng, một tia vui mừng bao hàm cả sự căm hận, nhưng tuyệt đối không có một chút sợ hãi nào trong đó.

“Ha ha ha…” Khuê Mộc Lang phát ra tiếng cười to chấn động, vứt bỏ thi thể trong tay, miệng nói tiếng người. “Bản tôn lại khiến các ngươi sợ hãi tới vậy sao?”

“Yêu vật nhà ngươi! Người đâu! Bắt lấy nó!” Tôn Tra Liệt quát to.

Tuy nhiên ở đây chỉ có bạch trực và sai dịch trong huyện nha Đôn Hoàng vốn được phái đến để duy trì trật tự, đâu dám đánh lại yêu sói khiến cả Đôn Hoàng phải khiếp sợ. Bất kể Tôn Tra Liệt có quát thế nào, mọi người vẫn đều sợ hãi không dám tiến lên.

Khuê Mộc Lang từ trên kiệu nhẹ nhàng nhảy xuống dưới, bốn chân chạm đất, dáng vẻ nhàn nhã đi về phía chính đường. Huyền Trang tỉ mỉ quan sát, thấy Khuê Mộc Lang này thân hình cực kì to lớn, khắp người là lông sói màu bạc; phần đầu và mặt lại nhẵn bóng, da và lông bám vào xương mặt như bị lột sạch, xương mặt lộ ra ngoài trông giống như đầu lâu, trong hốc mắt có lửa ma trơi thăm thẳm đang nhấp nháy.

Khuê Mộc Lang đó vừa đi vừa cười, chân trước và chân sau chạm đất kêu lên ken két, va chạm với đá xanh lát nền làm phát ra âm thanh kim thạch ma sát nhau. “Phàm phu tục tử các ngươi, bản tôn chính là thiên thần hạ giới, vì sao lại gọi ta là yêu vật? Đêm nay bản tôn đi tới nơi này chỉ là để lấy chiếc thiên y đó. Ngoan ngoãn dâng lên thiên y, bản tôn tự nhiên sẽ đi.”

Lệnh Hồ Đức Mậu cười to. “Yêu sói, còn nhận ra lão phu không?”

Khuê Mộc Lang đột nhiên khựng lại, trên ‘mặt’ lộ ra vẻ thù hận nồng đậm. “Lệnh Hồ lão tặc, nhất định ép bản tôn phải đại khai sát giới hay sao?”

“Đại khai sát giới? Ngươi mà cũng xứng?” Lệnh Hồ Đức Mậu lấy ra một cây kèn tất lật, đưa lên miệng thổi, âm thanh cao vút thê lương vang đi rất xa.

Đột nhiên có tiếng bước chân lộn xộn vang lên, từng đội quân tốt mặc giáp sắt bỗng tung cửa chạy ra từ trong thiền phòng của chùa Thánh Giáo, mang theo thang tới tấp trèo lên trên nóc tường và nóc nhà, giương cung đặt tên. Hai bên tường bao ngoài viện Vô Lượng cũng có một đội quân tốt nhanh chóng hành quân tới, chia thành từng tốp tràn vào trong viện, tách đám người đang đứng xem ra. Chẳng mấy chốc mà cung cứng nỏ cứng, thương mâu giáp sắt đã vây chặt bốn phía Khuê Mộc Lang.

Trấn tướng Tây Quan Lệnh Hồ Chiêm sải bước đi vào trong viện, tiến tới chỗ bốn ông lão, quát. “Trấn tướng Tây Quan Lệnh Hồ Chiêm dẫn đại quân tới vây diệt yêu sói, người không phận sự nhanh chóng lui ra!”

Dân chúng đến đây xem đấu giá không dám ở lại, tới tấp lui ra ngoài viện theo lối đi quân tốt nhường ra. Huyền Trang đột nhiên phát hiện có một ông lão đi theo sau lưng Lệnh Hồ Chiêm, không ngờ lại chính là chiêm bốc sư Sách Dịch! Sách Dịch cũng nhìn thấy Huyền Trang, mỉm cười, vẻ mặt hết sức thê lương.

Tôn Tra Liệt thấp giọng. “Đức Mậu công, đêm nay triệu tập quân đội, chẳng lẽ là đã có bố trí từ trước sao?”

Lệnh Hồ Đức Mậu cười cười. “Không sai. Đấu giá thiên y chỉ là để dụ con yêu sói này cắn câu. Sau đêm nay, họa yêu sói quấy rối Đôn Hoàng ba năm sẽ không còn nữa.”

Khuê Mộc Lang đó như ‘cười lạnh lùng,’ quay người nhảy lên kiệu, ngông nghênh ngồi chồm hỗm trên kiệu, nhìn mọi người bằng nửa con mắt. Còn bốn gã giáp sĩ cũng không hề nhúc nhích, lặng lẽ không tiếng động.

Lệnh Hồ Đức Mậu chờ đợi một lát, kinh ngạc hỏi. “Hoằng Nghiệp huynh, thủ tróc binh của Địch Thuật đâu? Vì sao đến giờ vẫn chưa tới?”

Địch Xương cũng có chút không hiểu. “Chẳng lẽ là có chuyện gì làm mất thời gian? Người đâu, đi xem xem quân binh của Thuật Nhi đến đâu rồi!”

Một tên bộ khúc của Địch gia dạ một tiếng, chạy vội ra ngoài.

“Yêu sói!” Lệnh Hồ Chiêm quát to. “Cho ngươi một cơ hội cuối cùng, Rốt cuộc Địch Văn đang ở đâu? Còn sống hay đã chết?”

Khuê Mộc Lang cười to. “Cô dâu của ngươi sớm đã trở thành một bộ xương khô, linh hồn bị giam cầm trong mười tám tầng ngục Nê Lê, ngày đêm bị hành hạ, chờ đến khi mãn kiếp khổ nạn sẽ lập tức được đưa vào luân hồi, làm lợn làm chó!”

“Ta phải nghiền xương ngươi thành cám!” Mắt Lệnh Hồ Chiêm trợn lên, tới mức như sắp rách cả khóe mắt ra.

Khuê Mộc Lang khinh thường. “Lệnh Hồ Chiêm, ngươi và ta đã đấu ba năm, bảy lần giao thủ, có lần nào ngươi thắng được ta chưa? Ha ha ha, thịt cô dâu của ngươi ăn thật là ngon, trắng nõn lại thơm mềm ngon miệng. Đáng tiếc rất nhiều năm nay bản tôn vẫn chưa được ăn thịt người ngon lành như thế. Xem ra ánh mắt của ngươi vẫn rất không tệ, không bằng ngươi cưới một cô dâu khác để ta đến cướp về ăn lần nữa.”

Huyền Trang hơi kinh ngạc, thăm dò Địch Pháp Nhượng. “Trong chuyện này dường như còn có chút ân oán?”

Địch Pháp Nhượng thở dài một tiếng. “Oan nghiệt! Năm Vũ Đức thứ chín, Địch thị ta thông hôn với Lệnh Hồ thị, đích nữ của Hoằng Nghiệp là Địch Văn gả cho con trai trưởng của Đức Mậu công, cũng chính là vị Trấn tướng Tây Quan Lệnh Hồ Chiêm này. Nhưng một mối nhân duyên đang êm đẹp thì bị phá vỡ, đêm đó trên đường đón dâu, cô dâu lại bị con yêu sói này bắt đi, đến nay vẫn không rõ sống chết.”

“Không ngờ lại có việc này!” Huyền Trang khiếp sợ không thôi.

“Việc này trở thành sỉ nhục chung của Địch thị ta và Lệnh Hồ thị.” Địch Pháp Nhượng lần tràng hạt hết sức thương xót. “Mấy năm nay hai nhà lao tâm khổ tứ săn giết yêu sói, có điều vẫn chưa thể được toại nguyện.”

Lúc này Lệnh Hồ Chiêm điên cuồng hét lớn. “Yêu nghiệt! Đêm nay ta phải khiến ngươi chết không có chỗ chôn! Bắn!”

Sĩ tốt trên tường và trên nóc nhà cùng bắn cung nỏ, mấy trăm mũi tên như cuồng phong bão táp bắn tới. Khuê Mộc Lang cười lạnh một tiếng, sương mù đen dính đặc trên kiệu đột nhiên quay lên, màn che hạ xuống che khuất người nó. Vô số mũi tên bắn vào trong sương đen, trên kiệu đâm đầy mũi tên, màn che bị bắn thủng lỗ chỗ. Tuy nhiên đại bộ phận mũi tên lại bay ra từ bên kia, dường như trên kiệu trống trơn.

Ngoài ra có một số mũi tên bắn về phía bốn gã giáp sĩ, phần lớn bộ binh biên phòng dùng cung nỏ khảm sừng, lực bắn rất mạnh, tầm bắn lên tới hai trăm bộ. Cách đám giáp sĩ chỉ có năm mươi bộ, kể cả là minh quang khải giáp cũng có thể bị bắn xuyên qua. Chỉ nghe thấy tiếng đinh đinh đang đang vang lên, trên áo giáp của đám giáp sĩ trong nháy mắt đã cắm đầy mũi tên.

Đột nhiên trong viện trở nên yên tĩnh, bốn gã giáp sĩ đó không ngờ lại không hề có phản ứng gì, thậm chí ngay cả máu trên người cũng không chảy ra. Đám sĩ tốt cả kinh trợn mắt há mồm, tới tấp buông cung nỏ xuống.

Lệnh Hồ Chiêm nghiến răng. “Đây là mười lăm tinh tướng, cũng không phải là giết không chết; dưới trướng yêu sói chỉ có mười lăm người, giết một mất một. Tiếp tục bắn!”

Các tay cung nỏ đang định bắn tiếp thì trong sương đen bỗng vang lên một tiếng sói hú thê lương, bốn gã giáp sĩ đột nhiên bắt đầu cử động, cũng không để ý đến mũi tên cắm trên người, giơ mạch đao lên liều chết xông về phía chính đường.

Lệnh Hồ Chiêm cười lạnh lùng. “Đội mạch đao xếp trận! Tiến công!”

Đám quân tốt chia mười người một nhóm, đội ngũ nghiêm ngặt, vung mạch đao từ bọn phương tám hướng tiến lên như những bức tường.

Bốn gã giáp sĩ chia làm bốn phương hướng nghênh đón, hai bên vừa mới tiếp xúc đã vô cùng thảm thiết. Hai bên đều là mạch đao tiêu chuẩn, nặng hai mươi cân, dùng sức mạnh phần hông xoay chém, thế mạnh lực mạnh, tiếng va chạm đinh tai nhức óc.

Tuy nhiên sức mạnh của những giáp sĩ đó lớn đến mức không thể tưởng nổi, không như loài người, sau vài lần giao thủ, cánh tay đám sĩ tốt đã tê dại, không giữ được mạch đao nữa, đao rơi thẳng xuống đất. Giáp sĩ chém xoay, lập tức chém sĩ tốt thành hai nửa. Có điều lần này Lệnh Hồ Chiêm được ăn cả ngã về không, đã dốc hết toàn bộ sức mạnh của cả trấn Tây Quan ra.

Ba lữ trấn binh khoảng ba trăm người, dưới sự chỉ huy của lữ soái, đám quân tốt cuồn cuộn tiến lên phía trước, không ngừng bị chém chết dưới đao, lại cũng không ngừng chém vào trên người giáp sĩ, chém cho đám giáp sĩ hỏng cả áo giáp, thân thể lảo đảo. Nhất thời tiếng chém giết, tiếng kêu thảm thiết và tiếng rên rỉ vang vọng khắp viện.

Quân luật của Đại Đường nghiêm ngặt, đám quân tốt chém giết đẫm máu, đánh cho đám giáp sĩ lui lại từng bước, bị ép lùi từng bước về phía chiếc kiệu. Đột nhiên mạch đao của một tên quân tốt vung lên, trường đao hùng hổ bổ vào cổ một giáp sĩ, lưỡi đao nặng nề bổ vỡ phần bảo vệ cổ, chặt đứt đầu, thi thể không đầu của tên giáp sĩ đó ngã xuống đất.

Đám quân tốt thấy cuối cùng vẫn có thể giết chết được quái vật này, lũ lượt hoan hô. Với tình hình hiện giờ, bất kể giáp sĩ đó có phải là người hay không, chắc hẳn chỉ một lát nữa thôi sẽ có thể chém chết tất cả dưới đao.

Lệnh Hồ Chiêm lạnh lùng nhìn chiến cuộc, thấy Khuê Mộc Lang và giáp sĩ đã bị ngăn cách ra, ra lệnh một tiếng. “Trận pháp!”

Bốn gã thuật sĩ bao gồm Sách Dịch chậm rãi đi ra, chia thành ba mặt vây quanh Khuê Mộc Lang.

Khuê Mộc Lang nhìn bốn người, quay mặt về phía Sách Dịch. “Lại là đám thuật sĩ các ngươi! Nay có thêm ba khuôn mặt mới, người vây công bản tôn một năm trước sợ là chỉ còn lại mỗi mình ngươi thôi đúng không?”

Sách Dịch mặt không biểu cảm, quát. “Thừa sai, Phù quan, Thổ địa, Sứ giả, nghe ta hiệu lệnh! Ta phụng Đế mệnh, nắm giữ quyền sinh sát lôi đình, phán định chuyện quỷ thần xâm phạm.

“Nhận lệnh nhanh như sao sa, pháp sư nhanh như bão táp. Không cho chậm trễ, báo ứng rõ ràng. Như có yêu quái ma quỷ trên đàn, trên đường, hịch tiếp công văn. Giả truyền thần tín, ta tất tống trảm ngũ hành. Ta phụng mệnh Thái Thượng Lão Quân, cấp cấp như luật lệnh! Khai đàn!”

Ngón tay ông ta vuốt kiếm gỗ đào, mũi kiếm bắn ra một ngọn lửa. Mũi kiếm chỉ xuống dưới, ầm một tiếng, trên mặt đất đột nhiên bốc lên một ngọn lửa, ngọn lửa như rắn bò đi khắp nơi, đan xen vào nhau. Chỉ trong thời gian ngắn, trên mặt đất xung quanh Khuê Mộc Lang đã cháy lên một phù chú to lớn, cả mặt đất không ngờ lại biến thành một tòa pháp đàn.

“Che miệng mũi lại.” Huyền Trang vừa nói vừa dùng tay áo nhúng rượu che miệng và mũi.

Lý Thiền không hiểu. “Cái gì?”

Huyền Trang thấp giọng. “Pháp đàn này là loại tầm thường, nhưng ngươi xem màu sắc của ngọn lửa đó, trong chất cháy tất nhiên đã tăng thêm rất nhiều dược vật cổ quái, mê hoặc tâm trí, chấn nhiếp hồn phách. Nếu bần tăng không đoán sai, bốn người này ai cũng có sở trường riêng, uy lực của pháp trận vì thế sẽ được chồng lên nhiều tầng. Mặc dù chúng ta đứng xa nhưng sợ rằng cũng khó lòng phòng bị, nhất định phải cẩn thận.”

Lý Thiền nhìn kỹ, thấy màu sắc ngọn lửa trong pháp trận quả nhiên hơi có màu xanh lá. Hắn vội vàng dùng tay áo thấm rượu che miệng mũi.

Khuê Mộc Lang ngồi chồm hỗm trên kiệu, khinh bỉ nhìn pháp trận bùng cháy. “Chỉ là trò trẻ con!”

Một tên thuật sĩ xoa hai tay, hét lớn. “Sấm sét!”

Đột nhiên thấy trong đình viện có tiếng sét mãnh liệt, ầm ầm vài tiếng, mấy quầng sáng màu đỏ cam bùng lên, đám quân tốt xung quanh lập tức ngã dạt ra, vô cùng sợ hãi.

Khuê Mộc Lang chỉ chán ghét dùng vuốt sói bịt tai lại vẫy vẫy móng vuốt. “Quay về!”

Lại thấy trên đỉnh đầu thuật sĩ đó đột nhiên vang lên mấy tiếng sét ầm ầm, quầng lửa màu đỏ cam nổ tung ngay trước trán ông ta. Thuật sĩ ấy hai mắt trợn ngược, lập tức ngã xuống. Thuật sĩ gần đó bị tai bay vạ gió, còn chưa ra tay đã bị sấm sét lan đến, cũng xoay người ngã xuống.

“Sư phụ.” Lý Thiền thấp giọng hỏi. “Thiên lôi đó tại sao lại tự nổ chết chính mình?”

“Hai người đó không chết.” Huyền Trang nhìn chằm chằm chiến trường. “Lúc thuật sĩ kia xoa tay đã tung một số vật hình cầu ra. Chắc hẳn chính là phục hỏa mà Tôn Tư Mạc đã nói trong Đan kinh nội phục lưu huỳnh pháp, dùng hỗn hợp lưu huỳnh và tiêu thạch nghiền thành bột, có thể cháy mạnh. Nếu dùng ống trúc hoặc vò đá phong kín rồi đốt cháy liền nổ vang như sấm. Khuê Mộc Lang chỉ đẩy thứ ông ta ném ra quay lại chỗ ông ta mà thôi.”

Lý Thiền nghẹn lời không biết nói gì.

Lúc này Khuê Mộc Lang thản nhiên nói, “Cho hai người các ngươi một cơ hội ra tay.”

Sách Dịch và một thuật sĩ khác nhìn nhau một cái, thuật sĩ kia đột nhiên ngẩng mặt hú dài, phun ra một đám sương mù màu đen. Sương mù như một cơn lốc xoáy nhỏ bé, vòng qua phù trận bốc cháy rồi lao thẳng tới Khuê Mộc Lang.

Khuê Mộc Lang trầm ngâm suy nghĩ một lát, đột nhiên hút một cái, một ngọn lửa trong số những ngọn lửa trên pháp đàn bị hắn hút vào trong miệng. Khuê Mộc Lang lại há mồm phun ra, ngọn lửa đó như một mũi tên bắn vào cơn lốc xoáy màu đen. Cơn lốc xoáy đột nhiên bùng cháy xèo xèo, hóa thành vô số bụi bay lả tả rơi xuống đất.

Thế bay của mũi tên bằng ngọn lửa không giảm, bắn thẳng đến mặt của thuật sĩ nọ. Thuật sĩ kêu to một tiếng, ôm mặt ngã xuống đất lăn lộn.

“Sư phụ, đây lại là chuyện gì?” Lý Thiền bừng bừng hào hứng hỏi.

Huyền Trang chần chừ một lát. “Thuật sĩ này hình như là vu cổ sư…”

Còn chưa nói xong, Khuê Mộc Lang đó mở miệng khen. “Cổ trùng này thật tuyệt, nếu không có ngọn lửa kia giúp một tay, ta còn phải phí một phen tay chân. Họ Sách kia, đến lượt ngươi rồi!”

Sách Dịch sắc mặt nghiêm nghị, đột nhiên phất ống tay áo, hét lớn một tiếng. “Trấn cho ta…”

Một chùm ánh sáng lóe lên, trong trời đêm đột nhiên hiện ra một tấm phù chú to lớn. Tấm phù chú đó dường như được tạo thành bằng lửa, nhưng lại không có nhiệt độ, lấp lánh lạnh lẽo. Phù chú bao trùm trên đỉnh đầu Khuê Mộc Lang, lúc theo gió bay xuống lại võ thành vô số cánh bướm lung linh, giống như có một đàn bướm đang bay lượn.

“Hí…” Khuê Mộc Lang lần đầu tiên nghiêm ‘sắc mặt,’ thân thể lách một cái, thoát khỏi phạm vi bao phủ của những cánh bướm.

Một tên giáp sĩ tựa hồ nghe thấy tiếng gọi, nhanh chóng thoát ra khỏi vòng bao vây của binh tốt, xông vào trong pháp đàn, múa mạch đao chém xuống đàn bướm. Một cánh bướm rơi vào trên áo giáp của hắn, không ngờ lại kêu xèo xèo, lập tức đốt chảy một lỗ thủng nhỏ ở trên áo giáp. Vô số bướm rơi xuống trên người hắn, khắp nơi trên áo giáp bốc lên sương mù vì bị ăn mòn.

“A…” Giáp sĩ gào thét thảm thiết, vứt bỏ mạch đao, đau khổ cào cấu trên người, lại không ngăn cản được ngọn lửa lạnh bươm bướm thiêu đốt. Một lát sau, mũ sắt cũng bị đốt thủng, đốt thẳng vào trong đầu. Giáp sĩ đó lập tức ngã lăn ra.

Mọi người trên chiến trường cũng ngây ra nhìn, ngay cả tiếng chém giết cũng yếu bớt rất nhiều.

“Sư phụ..” Trong lòng Lý Thiền ngứa ngáy khó nhịn.

Huyền Trang lại lắc đầu. “Ngọn lửa lạnh này cực kỳ lợi hại, rốt cuộc làm sao xuất hiện bần tăng cũng không hiểu được. Chỉ biết là một loại phẩm màu, dùng để viết trên phù chú.”

Khuê Mộc Lang im lặng bước vào trong pháp đàn, thất thần nhìn những cánh bướm lửa lạnh bay đầy trời đang lả tả rơi xuống, rồi hắn đột nhiên thổi ra một hơi, một đám mây đen cuốn qua đàn bướm; những cánh bướm lập tức trở nên nặng nề hơn rất nhiều, nhanh chóng rơi xuống đất, ngay cả mặt đất lát đá xanh cũng đều bị đốt ra những lỗ thủng nham nhở.

Khuê Mộc Lang lắc người một cái, chỉ chớp mắt đã đến trước mặt Sách Dịch, vuốt sắc lạnh lẽo đặt trên cổ ông ta, giọng nói uy nghiêm. “Phẩm màu vẽ phù này ngươi lấy được từ đâu?”

Sách Dịch thở dài buồn bã, lại không dám cử động. “Là nhờ người lấy từ khoa Chú cấm ở Trường An được hai tiền, viết xong phù chú này đã dùng hết rồi.”

Thân thể Khuê Mộc Lang chấn động. “Khoa Chú cấm? Nhân gian thật sự có thể chế ra được thứ đồ này. Lại còn có thể vận chuyển đường dài?” Nó vung chân trước lên, ném Sách Dịch ra ngoài. “Bản tôn tha cho ngươi không chết, kiếm giúp ta hai tiền!”

Sách Dịch bò dậy từ dưới đất, không khỏi cười khổ.

Lệnh Hồ Đức Mậu và Địch Xương đứng trên chính đường quan sát, thấy tứ đại thuật sĩ thảm bại, trên mặt vẫn không lộ chút cảm xúc nào. Lúc này tên bộ khúc kia vội vã chạy lên chính đường, nói nhỏ. “Gia chủ, đã đón được người tới báo tin, thủ tróc binh của đại lang quân không lên đường!”

“Cái gì?” Địch Xương sửng sốt. “Vì sao? Thuật Nhi nói thế nào?”

“Đại lang quân đóng cửa doanh, không chịu gặp hắn.” Bộ khúc cười khổ.

“Tốt! Tốt!” Cơ mặt Lệnh Hồ Đức Mậu vặn vẹo, cười ác độc nhìn Địch Xương chằm chằm. “Ước định hai nhà xuất binh, Địch thị ngươi không ngờ lại án binh bất động! Rất tốt! Người đời nói Địch Thuật có phong độ đại tướng, trầm ổn vững vàng, Hoằng Nghiệp huynh thật đúng là biết cách dạy bảo!”

“Lệnh Hồ huynh, ngài nói oan cho ta rồi…” Địch Xương đỏ mặt tía tai, đang định giải thích thì đột nhiên có dị biến xảy ra.

“Ngao…” Trong mây đen liên tiếp vang lên tiếng sói hú không ngừng.

Đột nhiên ngoài chùa Thánh Giáo vang lên tiếng kêu khóc và tiếng hét hỗn loạn, sau đó thấy vô số người hoang mang lo sợ từ bốn phương tám hướng chạy như điên mà đến. Mấy trăm người vừa rồi rời khỏi đây không ngờ lại chạy trở về, toàn thân máu me, thảm hại hết sức.

“Chuyện gì vậy?” Lệnh Hồ Đức Mậu quát to.

“Đức Mậu công.” Triệu hàng thủ máu tươi đầy người chạy đầu tiên, khóc lóc kêu lên. “Sói! Khắp nơi đều là sói! Trong chùa, bờ sông, khắp nơi đều là sói!”

Còn chưa nói xong đã thấy vô số sói xám nhảy như bay đuổi theo đám người rồi lao tới cắn xé. Những con sói này dường như đã được huấn luyện kỹ càng, chuyên cắn cổ người, một khi cắn trúng liền xé rách, máu từ cổ phun ra. Sau đó đàn sói không hề dừng lại, lập tức chuyển sang mục tiêu kế tiếp.

Mấy trăm người cùng mấy trăm con sói tràn vào, trong viện lập tức trở nên hỗn loạn. Hàng ngũ quân tốt bị xé ra. Bầy sói mượn sự yểm hộ của bách tính bình thường xông vào trong quân trận cắn xé, đám sĩ tốt trở tay không kịp, chỉ một lát đã chết mất mười mấy người. Còn có đám sói nhảy trên tường bao và nóc nhà bắt đầu cắn xé. Nhất thời cả viện không ngừng vang lên tiếng kêu thảm thiết, xác nằm khắp nơi.

“Phụ thân!” Lệnh Hồ Chiêm kéo cánh tay Lệnh Hồ Đức Mậu. “Hài nhi hộ tống các ngài đi trước.”

Lệnh Hồ Đức Mậu không hề bối rối. “Cửu Lang, ngươi triệu tập một lữ sĩ tốt, hộ tống Địch tự chủ và Tôn Trưởng sử ra ngoài.”

Lệnh Hồ Chiêm vội vàng ra lệnh cho Hiệu úy dưới trướng triệu tập nhân mã, lúc này trong viện vang lên một tiếng cười lạnh lùng, pháp đàn lửa đột nhiên tắt đi, từ những pháp tuyến của trận pháp bốc lên từng đám sương mù. Bóng dáng một con sói to lớn từ trong sương mù nhảy lên không trung, lao về phía chính đường. Mấy tên quân tốt hét lớn một tiếng, giơ đao chặn lại. Bóng dáng Khuê Mộc Lang đó ẩn hiện vài cái, vuốt sắc vung lên, liền có ba gã sĩ tốt ôm cổ họng ngã xuống tại chỗ.

“Yêu nghiệt!” Lệnh Hồ Chiêm không nén được giận, dẫn mấy tên Hiệu úy bao vây Khuê Mộc Lang lại, hai bên chém giết quyết liệt.

Lúc này đã có mấy con sói xông lên chính đường, trên đường hết sức hỗn loạn. Lý Thiền nhặt từ dưới đất lên một thanh hoành đao che chở Huyền Trang vừa đánh vừa lui, hai người xuống dưới chính đường, men theo góc tường mà đi. Trong lúc này từ dưới đất đột nhiên vươn lên một bàn tay bắt được cổ chân Huyền Trang.

Lý Thiền kinh ngạc, đang định vung đao chém tới thì nghe thấy người dưới đất ấy rên rỉ nói, “Pháp sư…”

Huyền Trang nhìn kĩ, không ngờ lại là tự khanh Đinh Thủ Trung trong chùa. Đinh Thủ Trung toàn thân đẫm máu, mình đầy thương tích không bò dậy nổi, bên cạnh còn có thi thể của một thiếu nữ người Hồ.

“Đinh tự khanh, ngươi thế nào rồi? Bần tăng cõng ngươi đi!” Huyền Trang ngồi xuống, đỡ Đinh Thủ Trung lên.

Đinh Thủ Trung phun ra một ngụm máu tươi. “Pháp sư, ta không xong rồi! Cho…”

Đinh Thủ Trung run rẩy giơ cánh tay lên, đặt một chiếc hộp ngọc trước mặt Huyền Trang, không ngờ lại là hộp ngọc đựng thiên y.

“Đinh tự khanh, bần tăng nhất định có thể cứu ngươi ra ngoài,” Huyền Trang nói. “Thứ này ngươi cứ thu lại đi.”

“Pháp sư, đưa cánh tay đây,” Đinh Thủ Trung nói.

Huyền Trang không hiểu, vươn cánh tay ra. Đinh Thủ Trung kéo tay áo trên cánh tay trái của ngài lên, để lộ da thịt, sau đó mở hộp ngọc. Trong hộp ngọc quả nhiên là một mảnh của chiếc thiên y kia.

Đinh Thủ Trung đột nhiên xoay hộp ngọc, úp hộp ngọc lên trên cánh tay Huyền Trang. Huyền Trang kinh ngạc, cảm thấy trên cánh tay lạnh buốt, có một cảm giác run rẩy khó tả lập tức trải rộng khắp cả cánh tay trái.

Đinh Thủ Trung bỏ hộp ngọc ra, Huyền Trang bất ngờ phát hiện trong hộp ngọc đã trống trơn.

Ngài kinh ngạc nhìn cánh tay của mình, vị trí hộp ngọc cọ sát qua đỏ bừng lên, một lát sau vết đỏ liền biến mất, da dẻ khôi phục như thường.

‘Tháp sư sờ thở xem.” Đinh Thủ Trung gắng gượng cười cười.

Huyền Trang đưa tay phải ra sờ cánh tay trái của chính mình, đột nhiên tay phải như bị những mũi kim nhỏ nung đỏ đâm cho một cái, đau đớn thấu xương. Ngài xem lại, trên ngón tay phải đã bị đâm ra mấy chấm đỏ nhỏ như lỗ kim.

“Chuyện… chuyện này là thế nào?” Huyền Trang kinh ngạc.

“Mặc vào thiên y, trăm kiếp không sinh, tai họa tự tránh,” Đinh Thủ Trung lẩm bẩm nói. “Nửa chiếc thiên y này mặc dù không có cách nào làm ngài không vào trầm luân, không đọa địa ngục, lại có thể làm cho ngài không gặp tai ương hổ sói, thuận lợi chạy thoát ra ngoài. Pháp sư, ngài là thiên lý mã của Phật môn, nhất định phải sống sót..”

Trong miệng Đinh Thủ Trung chảy ra một dòng máu tươi, thân thể chậm rãi rũ xuống.

“Đinh tự khanh…” Hai mắt đỏ ửng, Huyền Trang nhẹ nhàng đặt thi thể ông ta nằm xuống đất, đang định chắp tay niệm kinh, tay phải lại đau buốt, lúc này mới tỉnh ngộ.

“Sư phụ, đến bây giờ ngài còn niệm kinh cái gì! Mau chạy đi! Á…” Lúc ấy Lý Thiền nắm lấy cánh tay trái của Huyền Trang định kéo ngài lên, nhưng vừa chạm vào liền lập tức thấy bàn tay đau nhói, vội vã co lại. “Cái này…”

Huyền Trang ngỡ ngàng nhìn xung quanh, trong viện đã trở thành địa ngục Tu La, xác người và xác sói nằm ngổn ngang, máu chảy đầy đất. Trên chính đường, Khuê Mộc Lang đã đánh bại Lệnh Hồ Chiêm. Lệnh Hồ Chiêm tóc tai bù xù, giáp trụ vỡ tan, cùng với mấy tên quân tốt bảo vệ Địch Xương và Lệnh Hồ Đức Mậu đang hoảng hốt chạy.

Tôn Tra Liệt và Địch Pháp Nhượng đã không còn thấy bóng dáng, cũng không biết giờ họ sống hay chết.

Trong lòng Huyền Trang đột nhiên dâng lên một cảm giác hết sức bi thương, bỗng ngài đứng dậy chạy về phía đài cao. Lý Thiền tóm áo sau lưng ngài, cả kinh nói. “Sư phụ, ngài định làm gì?”

Huyền Trang gạt tay hắn ra, hai mắt đã trở nên đỏ bừng, trên mặt không ngờ lại là vẻ giận dữ, trợn mắt hét lớn. “Bách tính vô tội chết thảm, chẳng lẽ ta chỉ có thể niệm kinh trước thi thể của họ thôi hay sao?”

Lý Thiền ngẩn ngơ, Huyền Trang đã chạy lên đài cao, kéo tay áo rồi giơ cánh tay trái lên cao, hét lớn. “Khuê Mộc Lang, chớ giết hại người vô tội nữa, thiên y ở đây!”

Trong viện lập tức yên lặng, Khuê Mộc Lang ngồi chồm hỗm giữa các thi thể, ánh mắt của nó chuyển về phía Huyền Trang, xương mũi trên đầu lâu hít hít vài cái, đột nhiên nhảy dựng lên, lao thẳng về phía Huyền Trang.

“Hòa thượng!” Khuê Mộc Lang vậy mà không lập tức tấn công, giọng nói lạnh lẽo. “Bản tôn là chính thần trên trời, không muốn giết tăng nhân, bỏ thiên y xuống rồi nhanh chóng rời khỏi đây!”

Huyền Trang đang định chắp tay, đột nhiên nhớ ra, lại vội vàng thu tay lại.

Huyền Trang nhìn hắn. “Không thể đưa thiên y cho ngươi được rồi.”

“Ngươi muốn chết sao?” Khuê Mộc Lang giận dữ, xương hàm mở ra, một mùi máu tanh xộc tới, trên răng còn giắt một mảnh thịt người.

“Mặc dù bần tăng theo đuổi niết bàn cực lạc, nhưng lại không muốn chết quá sớm,” Huyền Trang thành thật nói. “Có điều thiên y đó đã dung nhập vào cánh tay trái của ta, không lấy ra được nữa.”

Khuê Mộc Lang lập tức ‘ngơ ngác,’ trên đầu lâu mặc dù không có biểu cảm gì nhưng lại thế hiện được rất rõ tâm tình của nó lúc này ra sao, quả thực là tức giận tới mức phải thở hổn hển. Nó tung người nhảy tới, tiện tay vỗ bay Lý Thiền, đi tới trước mặt Huyền Trang. Khuê Mộc Lang vươn chân trước ra đụng vào cánh tay trái của Huyền Trang, lập tức đau đến mức kêu thảm một tiếng, liên tục lui lại.

“Đáng ghét! Đáng ghét!” Khuê Mộc Lang tức giận đến mức quả thực là sắp nổi điên, cái đuôi không ngừng xoay tròn, miệng lẩm bẩm. “Xong rồi! Thiên y của ta… Ước mơ ở nhân gian của ta…”

Nó bỗng nhiên quay đầu lại rống giận. “Huyền Trang ngươi làm hỏng chuyện của ta!”

Huyền Trang kinh ngạc. “Ngươi biết bần tăng gọi là Huyền Trang?”

“Điều này quan trọng sao?” Quả thực Khuê Mộc Lang đã tức điên lên. “Huyền Trang, bản tôn thà mắc năm tội nghịch, cho dù có bị thiên lôi đánh chết cũng phải ăn thịt ngươi, như vậy mới tiêu được hết mối hận ở trong lòng ta!”

Khuê Mộc Lang gầm thét một tiếng, hung tợn lao tới. Lý Thiền tay nắm hoành đao bổ thẳng về phía Khuê Mộc Lang.

Khuê Mộc Lang giữa không trung giơ chân trước lên vỗ vào hoành đao, keng một tiếng, tia lửa bắn ra tung tóe. Sau đó hai bóng dáng va đập vào nhau, cả hai đều ngã văng ra ngoài.

“Sư phụ, mau đi đi!” Lý Thiền bò dậy từ dưới đất, kéo Huyền Trang nhanh chân chạy.

Hai người chạy ra khỏi viện Vô Lượng, ngoài chùa đâu cũng là đám người và bầy sói, khắp nơi vang lên tiếng kêu khóc thảm thiết. Huyền Trang lập tức thay đổi phương hướng, chạy về phía vắng người. Khuê Mộc Lang hú một tiếng, đàn sói hoang lập tức bỏ lại đám người kia, đuổi theo Huyền Trang và Lý Thiền. Chỉ trong chốc lát, một đàn sói đông như thủy triều đã tụ lại phía sau hai người.

“Khổ quá.” Lý Thiền kêu khổ mãi không thôi.

Huyền Trang đang chạy quay lại, thấy đại bộ phận bách tính đều đã chạy vào cửa của một tòa miếu, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, lẩm bẩm nói, “Đây mới là kinh văn bần tăng cần niệm!”

Lý Thiền tức giận. “Ngài muốn niệm kinh cũng phải sống rồi hãy nói tiếp, mau chạy đi!”

Hai người vội vàng ra sức chạy, thấy bầy sói đang càng lúc càng đuổi đến gần, bên tai đột nhiên vang lên âm thanh trầm thấp. “Đến hang Mạc Cao!”

Hai người nhìn nhau một cái, hiển nhiên đều nghe thấy, nhưng nhìn xung quanh lại không thấy người nói đâu. Lúc này Khuê Mộc Lang theo sát không rời phía sau, dọc theo tường chạy nhảy như bay. Hai người không kịp ngẫm nghĩ, nhanh chân chạy về phía hang Mạc Cao.

Khuê Mộc Lang dẫn hàng chục con sói hoang tru lên đuổi theo. Hai người liều mạng chạy như điên, xông lên sạn đạo giữa những hang đá, đám sói hoang tràn lên sạn đạo như nước lũ, lập tức đuổi kịp hai người, mấy con sói hoang nhảy dựng lên cắn tới.

Đột nhiên nghe thấy mấy tiếng dây cung bật, hai mũi tên bắn thủng thân thể hai con sói hoang, mỗi mũi tên mang theo một chùm máu tươi bắn ra.

Hai con sói hoang ngã khỏi sạn đạo, rơi xuống dưới đất.

Huyền Trang ngẩng đầu lên nhìn, thấy trên sạn đạo cao hơn một tầng, đứng trong ánh trăng lờ mờ là một bóng người thon thả đang giẫm chân trên lan can. Trong tay người đó cầm một cây trường cung, sau lưng đeo túi tên, cánh tay trái vững vàng không động, tay phải như thêu hoa rút tên, đặt tên, giương cung, dây cung bật mạnh, mũi tên phóng tới liên miên không dứt. Mũi tên trước còn chưa đến đích, mũi tên tiep theo đã bay ra, chỉ có một người bắn tên vậy mà tên lại bay khắp trời.

Sói hoang đuổi theo lũ lượt trúng tên, xác sói nằm đầy trên sạn đạo dài hẹp, hình thành một ranh giới chết chóc!

“Sư phụ, không ngờ lại là một nữ tử!” Lý Thiền khiếp sợ nói.

Người đó dáng người mảnh dẻ, rất dễ nhìn ra là một phụ nữ. Nàng đứng trên sạn đạo, cây trường cung kia thoạt nhìn dường như còn cao hơn cả người nàng, nhưng người phụ nữ đó giương cung không hề vất vả, dáng vẻ ung dung như đang thêu hoa. Ngón tay buông ra liền có một con sói hoang ngã lăn xuống đất, không có mũi tên nào là không trúng đích! Lý Thiền si mê nhìn bóng người đó, lẩm bẩm nói. “Đứng xa mà nhìn, sáng như bình minh mặt trời mới mọc. Đến gần mà xem, rực rỡ như hoa sen trên sóng nước…”

“Mau đi!” Huyền Trang kéo hắn một cái, Lý Thiền quay đầu nhìn lại, lập tức sợ đến mức hồn phi phách tán.

Chỉ thấy Khuê Mộc Lang đang lao nhanh tới từ mái hang tầng trên, một cú nhảy liền vượt qua một mái hang. Người phụ nữ đó liên tiếp bắn mấy mũi tên về phía nó, cây trường cung này của nàng rất cứng, nghe tiếng động tĩnh của dây cung liền biết nặng khoảng chừng hai thạch, mũi tên bay nhanh như tia lửa, không có thứ gì là không thể phá. Tuy nhiên mũi tên bắn tới người, bóng dáng Khuê Mộc Lang liền trở nên mờ nhạt vặn vẹo, mũi tên bắn xuyên qua lại không thể nào làm chậm được tốc độ của nó. Thoáng cái nó đã đến trước mặt người phụ nữ kia, móng vuốt vồ tới.

Người phụ nữ thấy tình thể không ổn, không hề chần chừ, đứng dậy liền chạy.

Khuê Mộc Lang lại không đuổi theo người phụ nữ ấy, ầm một tiếng đánh vỡ lan can, nhảy xuống tầng sạn đạo của Huyền Trang và Lý Thiền.

“Ơ ơ...” Lý Thiền không ngờ người phụ nữ kia lại quyết đoán như vậy, đứng dậy liền chạy, lập tức hốt hoảng.

“Đi lên!” Hắn nghe thấy tiếng người phụ nữ đó gọi.

Huyền Trang và Lý Thiền vội chạy như điên, theo bậc thang chạy đến sạn đạo tầng trên, chạy qua bên cạnh người phụ nữ ấy. Nàng cầm cung tên trong tay, đứng trên sạn đạo lẳng lặng chờ đợi. Khuê Mộc Lang gào thét chạy dọc theo sạn đạo đuổi theo.

Đột nhiên, người phụ nữ đó đá một cước vào một đoạn gỗ nằm trên lan can sạn đạo, làm nó rơi ra.

Tách một tiếng, một cơ quan được kích hoạt, trên sạn đạo đột nhiên bắn ra một tấm lưới bện bằng dây thừng. Mặt trên của lưới thừng treo trên mái hang đá, mặt dưới buộc vật nặng, dán sát mặt sạn đạo trùm về phía Khuê Mộc Lang.

Khuê Mộc Lang bất ngờ không phòng bị kịp, bị lưới thừng chụp trúng. Dây thừng đung đưa rồi nhanh chóng kéo lên cao, không ngờ lại treo Khuê Mộc Lang giữa không trung. Người phụ nữ đó cắm trường cung vào túi đựng cung, đưa tay rút ra một thanh mạch đao to lớn từ trên lan can rồi cấp tốc chạy tới. Nàng đạp vào lan can phi thân nhảy lên, vung mạch đao to lớn chém thẳng về phía Khuê Mộc Lang.

Một loạt động tác gọn gàng liền mạch, cực kì có mỹ cảm. Lý Thiền nhìn đến mức không khép được miệng, lẩm bẩm nói. “To nhỏ vừa tầm, ngắn dài hợp độ, vai tựa vót thành, eo như lụa bó, cổ gáy thon dài, da ngần hé lộ…”

Hắn đang lải nhải ngâm thì thấy mây đen đậm đặc đột nhiên bay ra từ trong lưới thừng, bao phủ quanh người Khuê Mộc Lang. Người phụ nữ kia vung đao chém vào mây đen, vậy mà thành chém hụt, một nửa lưới thừng bị lưỡi đao chặt đứt bay xuống rơi trên mặt đất. Tất cả cùng nhìn lại, không ngờ trong lưới thừng lại trống trơn.

Người phụ nữ ấy kinh ngạc, lúc thân thể sắp rơi xuống liền đưa tay bắt được một sợi dây thừng đang đung đưa giữa không trung, đưa mắt quan sát xung quanh.

“Cẩn thận trên đầu!” Huyền Trang và Lý Thiền đồng thời hô to.

Người phụ nữ đó ngẩng đầu lên nhìn, không ngờ lại thấy Khuê Mộc Lang đang ngồi chồm hỗm phía trên mái hang, ma trơi lạnh ngắt trong hốc mắt nhìn chằm chằm vào mình. Người phụ nữ ấy hết sức kinh hãi, còn chưa kịp phản ứng thì Khuê Mộc Lang đã lao thẳng xuống, hai chân sau nặng nề đạp vào trên người nàng. Người phụ nữ ấy kêu một tiếng thảm thiết, rơi xuống từ không trung.

Lý Thiền kêu lên một tiếng, chạy vội tới định đỡ lấy nàng. Bỗng ánh đao lóe lên, lưỡi mạch đao to lớn xẹt qua trước mắt hắn, phốc một tiếng cắm vào sạn đạo. Lý Thiền giật nảy mình, còn không kịp phản ứng thì một bóng hình đã rơi xuống trên đầu hắn. Lý Thiền vội phi thân nhào tới, chỉ nghe thấy uỵch một tiếng, người phụ nữ đó đã đập xuống người hắn rồi. Lại ầm một tiếng, mặt sạn đạo sớm đã bị mạch đao chém vỡ giờ không chịu nổi sức nặng của hai người, hai người ôm nhau rơi xuống sạn đạo, ngã xuống tầng đất cát dưới cùng của hang Mạc Cao, nhất thời không bò lên được.

Huyền Trang kinh ngạc, vội vàng nhảy xuống từ lỗ thủng ở trên sạn đạo, ngã uỵch bên cạnh hai người. Ngài ngẩng mặt lên nhìn, thấy Khuê Mộc Lang trên đỉnh mái hang đang lạnh lùng nhìn họ chằm chằm qua lỗ thủng của sạn đạo trên đầu.

Huyền Trang mỗi tay kéo cánh tay một người, liều mạng kéo bọn họ ra phía sau.

“Ai da…” Lý Thiền kêu thảm thiết. “Sư phụ, đừng tóm ta, đau chết đi mất…”

Thì ra tay trái của Huyền Trang đang tóm lấy tay Lý Thiền, thiên y đã dung nhập vào da lập tức đâm vào tay hắn, đau buốt không chịu được.

Huyền Trang vội vàng rút tay về. “Xin lỗi, xin lỗi.”

Khuê Mộc Lang nhảy xuống từ trên mái hang, không một tiếng động rơi xuống đất, nó chậm rãi tới gần ba người họ, ma trơi trong hai mắt thăm thẳm. “Đúng là buồn cười, một kẻ phàm nhân tầm thường mà lại năm lần bảy lượt đối nghịch với bản tôn. Một năm nay ngươi đã giết chết ba thủ hạ của bản tôn, bản tôn vẫn không buồn tìm ngươi giải quyết, ngươi lại ngựa quen đường cũ không biết dừng tay.”

Người phụ nữ đó vùng đứng dậy, lau máu trên khóe miệng. “Ta sẽ còn làm nữa! Chỉ cần ta không chết, nhất định còn đối đầu với ngươi không ngừng không nghỉ!”

“Bản tôn cùng ngươi không hề quen biết, vì sao lại phải đối nghịch với ta?” Khuê Mộc Lang đã tới gần phía trước ba người, trên răng nanh nhọn hoắt có vệt máu, chỉ cần nhẹ nhàng cắn một cái là có thể cắn đứt cổ họng ba người.

Đám sói hoang kia cũng từ bốn phương tám hướng lặng yên vây tới, ánh mắt khát máu sáng rực trong đêm.

“Ngươi nói ra tung tích của một người, ta liền thu tay lại!” Người phụ nữ kia vẫn nhìn nó, không hề sợ hãi.

“Ai?” Khuê Mộc Lang hỏi.

“Lữ Thịnh!” Nàng gằn từng chữ.

Huyền Trang lập tức kình ngạc nhìn người phụ nữ. Nàng vẫn nhìn chằm chằm vào Khuê Mộc Lang, không cả chớp mắt.

Bộ mặt xương xẩu của Khuê Mộc Lang cũng rất giống người, dường như giật mình. “Lữ Thịnh? Vì sao ngươi lại hỏi bản tôn về tung tích của người này?”

“Trong chợ phía đông Đôn Hoàng có một nhà sách tư nhân chuyên làm bản khắc, in ấn các loại kinh Phật. Mùa xuân năm ngoái có một người tới ủy thác bọn họ điêu khắc bản in Tam tự thư.” Không ngờ người phụ nữ ấy lại nói đến một chuyện dường như chẳng hề có liên quan.

“Tam tự thư là cái gì?” Lý Thiền tò mò hỏi.

“Ngươi câm miệng lại!” Người phụ nữ đó tức giận quát.

Huyền Trang thấp giọng giải thích với hắn. “Lữ Thịnh năm đó từng viết ba bài văn, là Tự lộc mệnh, Tự trạch kinh, và Tự táng thư, hợp lại thành Tam tự thư.”

Người phụ nữ đó kinh ngạc nhìn ngài một cái. “Hòa thượng nhà ngươi lại biết không ít. Tam tự thư chính là tác phẩm của Lữ Thịnh, thứ người đó cầm đến nhà sách chính là bản thảo của Lữ Thịnh!”

Khuê Mộc Lang tức giận. “Thì ra là thế, không ngờ thủ hạ kia của bản tôn lại là bị ngươi giết chết? Bản thảo cũng bị ngươi cướp mất?”

“Đương nhiên!” Người phụ nữ ấy nói với vẻ rất hãnh diện. “Ta bắt hắn ép hỏi, mới biết là thủ hạ của ngươi. Lý do hắn lẻn từ Ngọc Môn Quan vào tận Đôn Hoàng chính là để in ấn Tam tự thư. Yêu sói, vì sao trong tay ngươi lại có tam kinh của Lữ Thịnh? Lữ Thịnh bây giờ rốt cuộc còn sống hay đã chết? Ngươi chỉ cần nói với ta chân tướng, ta tự nhiên sẽ thả ngươi đi!”

“Thả ta đi? Đúng là phét lác mà không biết ngượng!” Khuê Mộc Lang lại không trả lời, cười lạnh lùng. “Ngươi giết thủ hạ của ta, hôm nay ta sao có thể để ngươi đi được!”

“Ta lại muốn xem xem, hôm nay ai có thể sống mà rời khỏi đây!” Đột nhiên trước mắt mọi người đèn đuốc sáng ngời, một bóng người cao lớn đi tới dưới hang Mạc Cao, đưa tay rút mạch đao từ dưới đất lên, nhỏ giọng cười.

Đám ba người Huyền Trang quay đầu nhìn, không ngờ lại là Vương Quân Khả. Sau lưng Vương Quân Khả là từng đội giáp sĩ uy nghiêm san sát, thương mâu như núi. Lệnh Hồ Chiêm mang trấn binh của mình bám theo phía sau, toàn thân đẫm máu, sắc mặt hơi khó coi.

“Phụ thân!” Người phụ nữ đó gọi một tiếng. “Sao ngài lại đến đây?”

Lý Thiền vỡ lẽ, không ngờ người phụ nữ này lại là con gái của Vương Quân Khả, Vương Ngư Tảo!

“Nếu ta không đến, đêm nay con còn có thể về được nhà hay không?” Vương Quân Khả lộ vẻ tức giận, ánh mắt thoáng nhìn qua Huyền Trang và Lý Thiền rồi khẽ gật đầu. Vương Quân Khả cũng là bất đắc dĩ, hắn đã sớm biết kế hoạch của Lệnh Hồ thị và

Địch thị, không hề muốn dính vào; nhưng Vương Ngư Tảo lại lén cầm cung cứng và mạch đao của hắn đến muốn giết Khuê Mộc Lang, Vương Quân Khả lập tức ngồi không nổi nữa, đành phải vội vã triệu tập binh mã sau đó đuổi tới đây.

Vương Quân Khả đang đi trên đường thì gặp Lý Diễm, Lý Diễm được biết tối nay hang Mạc Cao có hung hiểm, lo lắng cho Lý Thiền và Huyền Trang nên muốn đi bảo vệ hai người. Vương Quân Khả làm người tốt liền làm đến cùng, khuyên bảo Lý Diễm trở lại thành Đôn Hoàng, chính mình sẽ đảm bảo Lý Thiền bình yên vô sự, nhờ thế mới khuyên được vị vương gia này trở về thành. Thấy Lý Thiền không hề hấn gì, hắn cũng thở phào nhẹ nhõm.

“Thanh mạch đao này không phải dùng như vậy.” Vương Quân Khả kéo mạch đao đi tới, ra hiệu cho ba người lùi về phía sau hắn, chính mình đứng trước mặt Khuê Mộc Lang, cười lạnh lùng. “Ngươi tàn sát khắp Đôn Hoàng ba năm, hôm nay là lần đầu tiên ta và ngươi gặp nhau, cũng là một lần cuối cùng. Đã đến đây rồi thì ở lại đi thôi!”

Khuê Mộc Lang lộ ra vẻ mặt nghiêm nghị. “Từ lâu đã nghe tiếng vũ lực của Vương Thứ sử có một không hai ở thành Đôn Hoàng, có điều ngươi cũng chỉ là một phàm nhân tầm thường, muốn giữ bản tôn lại chẳng khác gì đang nằm mơ ngay giữa ban ngày.”

Vương Quân Khả cười to. “Yêu nghiệt, cho ngươi xem xem phàm nhân đồ thần thế nào!”

Khuê Mộc Lang hú một tiếng, sói hoang phía sau tới tấp lao đến cắn xé. Vương Quân Khả giật cánh tay phải, mượn thế vung mạch đao lên; hai tay hắn nắm cán đao, lực eo xoay tròn, hét lớn một tiếng rồi bổ vào trên người một con sói hoang. Ánh đao sáng rực, máu sói dính đặc bắn ra tung tóe, không ngờ con sói hoang kia đã bị chém đứt thành hai nửa.

Hắn thuận theo thế đao, lực eo lại vặn, mạch đao to lớn nặng ba mươi cân nhẹ nhàng lượn vòng, lướt qua phần cổ một con sói đói khác, cái đầu sói to lớn rơi uỵch xuống đất. Hai ba mươi con sói đói tru lên lao tới, lao vào cắn cả trên lẫn dưới, Vương Quân Khả bị che kín trong đó. Bóng dáng Vương Quân Khả thoắt ẩn thoắt hiện trong bầy sói, bước đi ung dung, ánh đao không ngừng, sói hoang chạm vào là chết, chỉ mới phút chốc mà hơn hai mươi con sói hoang đều đã chết sạch sẽ.

Khắp người khắp mặt Vương Quân Khả đều là máu sói, hắn chống mạch đao đứng ở giữa đống xác sói, tựa như Sát thần.

Khuê Mộc Lang không lộ cảm xúc. “Khuê Tam, Khuê Thập!”

Trong ngõ nhỏ truyền đến tiếng ủng sắt ken két, hai tên giáp sĩ đi tới, trong tay đều cầm một thanh mạch đao. Hai tên giáp sĩ yên lặng bước đến trước mặt Vương Quân Khả, vung mạch đao chém thẳng xuống đầu. Vương Quân Khả nghiêng người tránh Khuê Thập, đưa đao gạt ngăn cản đao của Khuê Tam. Keng một tiếng, tia lửa bắn ra bốn phía rơi xuống hang Mạc Cao. Vương Quân Khả và Khuê Tam đều lui lại một bước, sức mạnh hai người không ngờ lại tương đương nhau.

“Sức mạnh quả nhiên rất lớn, có điều đao pháp lại kém một chút.” Vương Quân Khả cười nhạt. “Ta sẽ chém đầu ngươi trong vòng ba hiệp!”

Trong cổ họng Khuê Tam phát ra âm thanh khàn khàn, dường như đang châm chọc. Hắn xách mạch đao sải bước về phía trước, phối hợp Khuê Thập một trái một phải cùng chiến với Vương Quân Khả. Ba người dùng mạch đao to lớn đánh cận chiến càng thấy rõ hung hiểm, lưỡi dao không ngừng vạch vào trên vách đá ở bên cạnh, đất cát bắn ra tung tóe, thỉnh thoảng thân đao va chạm vào nhau phát ra tiếng động đinh tai nhức óc. Ba người đánh nhau, không ngờ lại thảm thiết như có thiên binh vạn mã vậy.

“Vương Thứ sử quả thực không hổ danh Đại Đao của trại Ngõa Cương năm đó.” Lý Thiền tấm tắc khen ngợi.

Ngự Tảo liếc mắt nhìn hắn, cười lạnh lùng. “Nhà ngươi thì biết cái gì? Thúc Bảo bá phụ, Hùng Tín bá phụ và Tri Tiết thúc phụ đều dùng giáo, dùng đao thì phụ thân ta chính là đệ nhất. Nếu nói đến mạch đao, trên đời này không có ai lợi hại hơn phụ thân của ta đâu.”

Lý Thiền cười tít mắt nhìn một bên mặt nàng, càng nhìn lại càng thích. “Ngươi lớn lên ở trại Ngõa Cương?”

Ngư Tảo lườm nguýt một cái, không để ý đến hắn, tiếp tục theo dõi cuộc chiến đấu trên chiến trường.

Vương Quân Khả đang từng bước tấn công, ánh đao như tấm lụa. Khuê Tam và Khuê Thập từng bước ngăn cản, tiếng kêu keng keng vang lên không dứt. Đột nhiên có tiếng kêu đau đớn, ánh đao lóe lên, cánh tay Khuê Tam bị một đao chặt đứt. Kỳ lạ là không ngờ ở chỗ tay cụt lại không có máu chảy ra. Khuê Tam cực kì hung hãn, dùng một tay duy nhất múa mạch đao, không hề lùi bước. Vương Quân Khả cười lạnh một tiếng, đối với loại cao thủ như hắn mà nói, cái gọi là dũng mãnh hoàn toàn vô nghĩa, thiếu một cánh tay, toàn thân trên dưới khắp nơi đều là sơ hở.

“Nếu không phải bị khống chế thần trí thì cũng là một tráng sĩ, bây giờ ngươi nên đi thôi!” Vương Quân Khả hét lớn một tiếng, mạch đao xoay chém, ánh đao từ cổ Khuê Tam lướt qua, lưỡi dao nặng nề xé rách bảo vệ c