← Quay lại trang sách

Chương 6 Hàn vi huân quý,-hôn nhân sĩ tộc

Huyện nha Đôn Hoàng cũng ở trong thành con, cách phủ Thứ sử không xa. Bởi vì Huyền Trang cần tra hồ sơ cũ năm Vũ Đức thứ chín nên Ngư Tảo cố ý tìm Lục sự tham quân Tào Thành cùng đi.

Chức vụ Lục sự tham quân Tào Thành đảm nhiệm chính là chức vụ Lữ Thịnh đã từng đảm nhiệm, có địa vị đặc thù trong châu, mặc dù chỉ là chính bát phẩm thượng nhưng chức quyền lại cực lớn, chẳng những các Phán ty trong châu phủ bị hắn giám sát và tố giác mà các quan chức thuộc huyện cũng bị hắn chế ước. Quan chế triều đình quy định rõ ràng. “Một châu có được yên bình, lục tào có làm được việc hay không, đều liên quan đến Lục sự”.

Tào Thành chính là tâm phúc của Vương Quân Khả, lập tức dẫn Ngư Tảo đến huyện nha, gọi Tư pháp tham quân của huyện phụ trách truy bắt trộm cướp, kết án giam cầm tới, bảo hắn đi lấy hồ sơ. Tư pháp tham quân không dám thờ ơ, lập tức đến nhà kho lưu trữ hồ sơ lục tìm, sai hai tên tiểu lại bạch trực khiêng tới.

Tào Thành vẫy tay cho bọn chúng lui ra, ở ngay trong Lục tào ty này giúp Huyền Trang mở hồ sơ, lần lượt giảng giải.

Hung án xảy ra vào ngày mười chín tháng Tám năm Vũ Đức thứ chín, giờ Tuất sẩm tối, vừa lúc tiếng trống đóng cửa vang lên, bắt đầu giới nghiêm. Đại Đường thực hiện giới nghiêm ban đêm, sau khi có trống đóng cửa, các phường đóng cổng, có thể tự do hoạt động trong phường nhưng không đi lại trên phố ngoài phường. Từ Trường An đến các châu huyện đều bố trí nhai sử tuần phố, một khi bắt được, đánh hai mươi roi.

Nếu có việc công vụ, kết hôn và tang bệnh, chỉ cần đến trạm vũ hậu ở góc phường xin văn điệp liền có thể mở cổng phường, đi lại trên phố. Người Đường đa số cưới xin vào lúc hoàng hôn, còn giờ giấc cụ thể thì là kết quả tính toán căn cứ vào ngày sinh tháng đẻ của hai bên.

“Khi đó trên phố không có người, Lệnh Hồ Chiêm đến phường Nho Phong nơi ở của Địch thị, đội ngũ đưa đón dâu theo phố lớn Cam Tuyền đi về phía bắc. Đến giao lộ giữa phường Tu Nhân và phường Đại Hiền, Khuê Mộc Lang kia đột nhiên nhảy xuống từ trên tường phường, xông vào đội ngũ đưa đón dâu, sau khi giết hơn mười người liền lao vào trong kiệu hoa.” Tào Thành rút ra một tờ hồ sơ. “Đây là ghi chép lời khai của người chứng kiến khi đó, nói Khuê Mộc Lang đánh vỡ mui trên đỉnh kiệu hoa, ôm cô dâu bay thẳng lên trời, tới độ cao hơn mười trượng thì chạy nhanh trên hư không, cuối cùng biến mất tít trên trời.”

Huyền Trang, Lý Thiền và Ngư Tảo nhìn nhau một cái, hơi tưởng lại cảnh tượng ở hang Mạc Cao, không nhịn được mà tâm tình rung động.

“Khi ấy Lệnh Hơ Chiêm và Địch Thuật ở đâu?” Huyền Trang hỏi.

Tào Thành cầm lên một tờ bút lục. “Nha môn huyện không dám tìm hai người đó làm bút lục, liền hỏi dò nô tì của hai nhà. Nô tì hai nhà ấy nói rằng Lệnh Hồ Chiêm bị Khuê Mộc Lang đụng ngã xuống ngựa, nhất thời ngất đi; Địch Thuật bị vướng đám đông, lúc tới được bên kiệu hoa thì Khuê Mộc Lang đã bắt Địch Văn đi mất rồi.”

Huyền Trang cầm lấy một phần báo cáo khám nghiệm tử thi của ngỗ tác, đọc kĩ. “Xác nam An Tứ Lang, tuổi ba mươi lăm, chiều cao năm thước bốn tấc, ngã trên phố, nằm ngửa; Thái Dương trái ứ xanh, khuỷu tay trầy xước; ba tấc trên cổ bên phải có vết rách dài ba tấc, sâu tấc rưỡi, miệng vết thương thẳng dài nhỏ trơn, đứt mạch cổ.”

“Vết rách?” Huyền Trang kinh ngạc. “Mạch máu ở cổ bị cắt đứt, tại sao lại gọi là vết rách? Tào Tham quân, xin ngài giúp bần tăng tìm ngỗ tác đã đưa ra kết quả khám nghiệm này.”

Trên các báo cáo đều có viết họ tên ngỗ tác, Tào Thành lập tức lệnh Tư pháp tham quân gọi ngỗ tác tới. Ngỗ tác đó họ Trương, khoảng năm mươi tuổi, thoạt nhìn giống một lão nông nửa đời canh tác ở đồng ruộng hơn, sợ hãi rụt rè đứng trong phòng.

“Lão trượng,” Huyền Trang chỉ báo cáo cười nói. “Vết rách là thế nào?”

Ngỗ tác cúi đầu. “Chính là vết thương bị vật sắc hoặc vật cứng xé rách.”

“Miệng vết thương bị xé rách và bị vật sắc gây ra có gì khác nhau?” Huyền Trang hỏi.

“Vết thương vật sắc gây ra có rìa bằng phẳng, vết xé rách…” Ngỗ tác mấp máy môi, không biết nên trả lời như thế nào nữa.

“Miệng vết thương thẳng dài nhỏ trơn, mép bằng phẳng, đã là vết thương do vật sắc, vì sao trong báo cáo khám nghiệm lại viết là vết rách?” Huyền Trang bình thản hỏi.

Ngỗ tác đầu đầy mồ hôi, toàn thân run rẩy.

“Còn có ở đây.” Huyền Trang lại cầm một báo cáo khác lên. “Trên xác nữ này là vết thương xuyên qua bụng, miệng vết thương rộng hai tấc ba phân…”

Ngỗ tác đột nhiên quỳ rạp xuống đất, ra sức khấu đầu kêu chan chát, rất nhanh trên trán đã đầm đìa máu tươi. Cả người ông ta đã sụp đổ, lại không dám nói lời nào nên chỉ có thể không ngừng khấu đầu.

“Lão trượng, làm sao phải thế!” Huyền Trang kinh ngạc, vội vàng cùng Lý Thiền kéo ông ta lên.

Ngỗ tác không dám nhìn ngài, nức nở nghẹn ngào, nước mắt giàn giụa.

Huyền Trang lặng lẽ thở dài. “Lão trượng đi về đi, bần tăng sẽ nói rõ với Tào Tham quân, nhất định không để việc này liên quan đến lão, trượng!”

“Tạ ơn Thánh tăng!” Ngỗ tác quỳ xuống đất khóc, sau đó lập tức vội vã bò dậy, hoảng hốt rời đi.

“Pháp sư…” Ngư Tảo đang định nói chuyện, Huyền Trang xua xua tay.

“Không cần xem nữa. Chết mười bảy người, chỉ có sáu người là bị loài thú cắn xé, những người khác đều là bị vật sắc giết chết.” Huyền Trang mất hết hứng thú.

“Vật sắc giết chết?” Lý Thiền giật mình kinh ngạc. “Vì sao có người phải giết bọn họ?”

“Sau khi Khuê Mộc Lang rời khỏi, không đến một khắc nhai sử đã đi tới, như vậy xem ra, chỉ sợ kẻ giết người chính là Lệnh Hồ Chiêm và Địch Thuật.” Huyền Trang suy nghĩ một hồi lâu. “Nhưng vì sao bọn họ phải giết người nhà, còn giá họa cho Khuê Mộc Lang? Chẳng lẽ là diệt khẩu? Hay vì Lệnh Hồ Chiêm, Địch Thuật và Khuê Mộc Lang còn có đối đáp trao đổi gì nữa? Hoặc là cô dâu Địch Văn cũng dính dáng vào đó? Tóm lại những bút lục này không hoàn toàn đúng, những gì người sống sót nói căn bản không phải là chân tướng xảy ra năm ấy!”

“Chân tướng là thể nằo?” Ngư Tảo vội vàng hỏi.

Huyền Trang nhìn nàng một cái. “Trăm năm sau, những công văn này ghi lại thế nào, đó chính là chân tướng!”

Huyền Trang tiếp lục lật xem một báo cáo khám nghiệm khác.

Tào Thành giảng giải, đây là hung án xảy ra vào ngày mùng mười tháng Tư, cũng chính là ngày thứ hai sau khi đội ngũ đưa đón dâu bị chặn giết trên phố lớn Cam Tuyền. Khi đó hai cấp nha môn châu huyện lên đường, điều động trấn binh lùng bắt Khuê Mộc Lang. Mọi người đều cho rằng nó đã chạy ra ngoài thành, không ngờ lúc gần tối, tại phường Thành Hóa lại xảy ra một vụ hung án, chết là phường chính và năm tên vũ hậu của phường này. Nói cách khác, Khuê Mộc Lang đã giết hết tất cả mọi người trong trạm vũ hậu!

Huyền Trang nhìn kĩ báo cáo, lần này lại rõ ràng không sai, phường chính và các vũ hậu hiển nhiên là bị mãnh thú giết chết, thân hình gần như bị xé rách, không còn hoàn chỉnh.

“Huyện úy khi đó suy đoán, có lẽ là do lúc lùng bắt Khuê Mộc Lang, vũ hậu phường Thành Hóa đã phát hiện ra tung tích của nó nên mới bị nó tàn sát,” Tào Thành nói.

Huyền Trang cũng tán thành kết luận này, đặt báo cáo xuống rồi đứng dậy.

Tào Thành cho rằng ngài phải đi, vừa định đưa tiễn lại nghe thấy Huyền Trang nói, “Tào Tham quân, không biết có thể điều một số tài liệu cũ trong nha môn cho bần tăng xem một chút được không?”

“Sao? Pháp sư cần xem tài liệu cũ gì?” Tào Thành hỏi.

“Khảo khóa bạ của Tham quân tiền nhiệm Lữ Thịnh,” Huyền Trang nói.

Lý Thiền vừa nghe đã hiểu dụng ý của Huyền Trang.

Quan lại triều đình, không chia lớn nhỏ, mỗi năm phải tham gia một cuộc thi nhỏ, ba năm một cuộc thi lớn, gọi là khảo khóa.

Kết quả thi chia làm chín bậc, sau bốn kỳ thi đạt bậc năm trở lên mới có thể thăng chức điều động. Tất cả mọi công vụ của một quan lại đều sẽ được ghi chép trong khảo khóa bạ, bao gồm thành tích chính trị cùng các việc sai trái, sau này đưa lên Bộ Lại thẩm tra đối chiếu, làm căn cứ để thăng chức hoặc giáng chức.

Tào Thành do dự một lát, Ngư Tảo trừng mắt nhìn hắn, Tào Thành bất đắc dĩ cười cười. “Pháp sư chờ một lát, mấy thứ này niêm phong ở nhà kho công tào, để hạ quan cho người đi tìm.”

Chợ phía tây, hiệu bói toán Sách gia.

Huyền Trang dẫn Lý Thiền và Ngư Tảo đi qua ngõ phố chật hẹp, đến trước cửa hiệu bói toán. Lúc này trời đã gần tối, trong hiệu u ám không có ánh sáng, đám người Huyền Trang mở cửa ra.

“Pháp sư đến rồi?” Sách Dịch ngồi quỳ trên thảm nỉ chờ đợi, vẻ mặt hốc hác hơn mấy ngày trước, tóc tai rối bù.

Ngư Tảo đột nhiên rút một mũi tên ra, đặt tên lên cung, đầu mũi tên chậm rãi quét qua xung quanh.

“Làm sao thế?” Lý Thiền cũng kinh hãi rút đao bảo vệ phía trước Huyền Trang.

“Không có gì.” Ngư Tảo tỉ mỉ lùng sục một lát, không phát hiện có gì khác thường mới thu hồi lại cung tên.

Huyền Trang đi tới đối diện Sách Dịch, ngồi xuống trên thảm nỉ. “Vết thương trên người ngài đã đỡ hơn chưa?”

“Không phải vết thương quá nặng, chỉ là bị Khuê Mộc Lang đụng một chút, ngã một cái thôi.” Sách Dịch tự giễu. “Tuổi lớn rồi, gân cốt cũng kém.”

“Khi đó nếu không có ngài đỡ cho bần tăng, bần tăng sớm đã chết trong tay của Khuê Mộc Lang rồi,” Huyền Trang thanh khẩn nói. “Nếu gặp chuyện gì khó khăn xin ngài cứ nói với bần tăng, ơn cứu mạng tất nhiên phải báo đáp.”

Sách Dịch đột nhiên đọc:

“Theo Sử ký, Tống Trung và Giả Nghị trách Tư mã Quý Chủ: Xem bói cho người, thường khen người ta có số hưởng lộc để làm người ta hài lòng; nói nhiều về chuyện họa phúc để lấy tiền bạc của người ta. Lại theo Luận hành của Vương Sung: Nhìn cốt thể mà biết mệnh lộc, xem mệnh lộc mà biết cốt thể. Đây là sách mệnh lộc, đã có từ lâu. Phán nhiều tất có câu đúng, người xem bói thấy đúng liền tin…”

Huyền Trang trầm giọng nói, “Quả nhiên ngài đã từng đọc Tam tự thư của Lữ Thịnh.”

Thì ra không ngờ những gì Sách Dịch vừa đọc lại là đoạn mở đầu trong Tự lộc mệnh của Lữ Thịnh.

“Thành Đôn Hoàng này đâu có ai là chưa từng đọc?” Vẻ mặt Sách Dịch đau khổ. “Lữ Tham quân tài hoa hơn người, ta chưa bao giờ gặp tài tử ngút trời như thế. Hắn tinh thông nhạc luật, lúc ở Trường An từng phổ nhạc biên soạn Công thành khánh thiện vũ và Thất đức vũ. Lý lang quân, ngươi đã nghe Thất đức vũ chưa?”

Lý Thiền ngỡ ngàng lắc đầu.

“Chính là Tần Vương phá trận nhạc bây giờ!” Ngư Tảo nói khinh bỉ. “Thời Vũ Đức, Lữ lang lấy khúc cũ trong quân điền vào từ mới, biên thành vũ nhạc cung đình. Tần Vương khi đó mê say, sau khi lên ngôi đổi tên thành Tần Vương phá trận nhạc, xưng là quốc nhạc của Đại Đường.”

“Ngoài ra hắn còn thu xếp đồ tịch địa lí các đời, chế tạo Phương vực đồ. Hắn tinh thông cờ tượng, vẽ hình chú giải Tượng kinh của Vũ Đế Bắc Chu; hắn còn tinh thông trận chiến, thấu hiểu trận pháp xưa nay, chế ra Giáo phi kỵ chiên trận đồ. Những thứ khác như sáu kinh của Nho gia, kinh tàng của Phật Đạo, y dược, thiên văn lịch toán, bói toán và âm dương tất cả đều từng học qua, không có gì là không tinh thông. Hắn hai mươi mốt tuổi ra làm quan, hai mươi chín tuổi chết. Tại sao thiên hạ này lại có người vừa sinh ra đã biết hết tất cả như vậy? Tại sao thiên hạ này lại có người học thông hết tất cả học vấn như vậy? Vì sao thiên hạ này lại không dung được một vị Thánh hiền còn chưa đi tới ngày đại thành huy hoàng như thế?”

Sách Dịch râu tóc dựng đứng, lớn tiếng gầm lên, nước mắt giàn giụa.

Ngư Tảo cũng đỏ mắt, nhưng vẫn quật cường lau nước mắt. Lý Thiền nhìn thấy, hắn vốn tưởng rằng Lữ Thịnh chỉ là Trạng nguyên đỗ đầu hai khoa, mình dựa vào địa vị và gia thế để đền bù điểm yếu cũng chưa chắc không thể tranh giành với một người đã chết, bây giờ đầy cõi lòng lại tràn ngập tuyệt vọng. Một Lữ Thịnh như vậy, cho dù đã chết, người còn sống cũng không có cách nào để ngừng nhìn theo bóng lưng hắn.

“Ngài có quen biết với Lữ Thịnh?” Huyền Trang thấp giọng hỏi.

“Chưa nói tới quen biết, là bại tướng dưới tay hắn thôi.” Sách Dịch nhớ lại chuyện năm ấy. “Lữ Tham quân viết ra Tự lộc mệnh, không ít thầy tướng thuật sĩ tìm hắn biện luận, chỉ vài câu đã thua tan tác. Lão phu cũng chỉ là một trong số những người tan tác đó.”

“Rốt cuộc hắn vì sao mà chết?” Huyền Trang hỏi. “Ai không thể để cho hắn sống? Chẳng lẽ là Lệnh Hồ thị?”

Sách Dịch kinh ngạc nhìn Huyền Trang. “Xem ra pháp sư đã hỏi thăm được không ít chuyện. Hắn chết thế nào pháp sư không được truy tra nữa. Lệnh Hồ thị đương nhiên muốn giết hắn, nhưng Lệnh Hồ tầm thường há có thể giết được Lữ Thịnh? Lữ Thịnh đi vào Đôn Hoàng này, chính là đi vào một dòng nước lũ mênh mông, hắn lại còn đi ngược dòng nước lũ. Nước lũ ấy không có ngọn nguồn, không có điểm cuối; nó cuốn sạch thiên hạ Đại Đường cùng trăm nghìn vạn thần dân, cho dù có là Thiên tử Đại Đường thì cũng bị cuốn vào trong đó thôi, không ai thoát được. Lữ Thịnh nhất định tan xương nát thịt, thân bại danh liệt. Bất kể là ai thống trị Đôn Hoàng này, thống trị Lũng Hữu này, thống trị Đại Đường này đều sẽ phải sửa lại sử sách; hàng trăm hàng nghìn năm sau, Lữ Thịnh đều phải là phản thần, là nghịch thần, là tặc tử. Cho dù Đại Đường này có suy vong, đổi sang triều đại tiếp theo, Lữ Thịnh vẫn sẽ bị đóng đinh ở trong sách sử, trọn đời không được xoay người!”

Huyền Trang, Lý Thiền và Ngư Tảo nghe vậy cả người không kìm nổi mà run rẩy, như rơi xuống nơi hang lạnh, toàn thân trên dưới đều trở nên lạnh buốt.

“Rõ ràng mười năm sau có thể làm Tể tướng Đại Đường, Thánh nhân thiên hạ, vì sao hắn lại phải đi con đường này!” Sách Dịch khóc lớn.

Ngư Tảo đột nhiên nổi giận. Keng một tiếng, hoành đao thon dài cắm ngay trước mắt Sách Dịch, lưỡi đao như sương phản chiếu hai mắt ông ta. Ngư Tảo nắm chặt vạt áo Sách Dịch, quát. “Nói cho ta biết, rốt cuộc Lữ Thịnh đã làm gì?”

“Ngươi chính là Thập Nhị Nương nhà họ Vương đúng không?” Sách Dịch lại không hề kinh hoảng. “Quẻ tượng của lão phu đã thành, không lâu sau sẽ chết, nhưng không phải là ứng ở trên người ngươi. Ngươi cũng là một nữ tử si khổ, lại có thể tra được vài năm trước Lữ thị cầu hôn Địch thị, lão phu liền tặng ngươi một tin tức nữa.”

“Nói!” Ngư Tảo lạnh lẽo nói, buông tay ra.

“Ngươi chỉ biết Lữ thị cầu hôn Địch thị, bị Địch thị cự tuyệt, nhưng ngươi có biết sau đó Địch thị lại đáp ứng không?” Sách Dịch nói.

Ngư Tảo lập tức ngây người.

“Cái gì?” Huyền Trang cau mày. “Địch thị lại bất ngờ đáp ứng? Là đích nữ của Địch thị sao?”

“Đương nhiên. Chính là con gái thân sinh của Địch Xương, em gái ruột của Địch Thuật, Địch Văn, sau đó đã bị Khuê Mộc Lang bắt đi,” Sách Dịch nói. “Việc này cực kì bí ẩn, trong thành Đôn Hoàng sợ rằng không một ai biết được, có điều phụ thân của Lữ Thịnh là Lữ Đằng cần vấn danh nạp thái, từng đến đây gặp lão phu để xem bát tự.”

“Sau đó thế nào?” Ngư Tảo Hồn xiêu phách lạc.

“Sau đó Lữ Thịnh chết trong đại mạc, hôn sự này tất nhiên liền bị hủy.” Sách Dịch nói xong đứng dậy, cúi người đi tới cửa. “Trống đóng cửa đã vang, lão phu cũng phải về nhà cùng với con cháu rồi. Các vị đi thong thả.”

Huyền Trang tạ ơn ông ta, dẫn Lý Thiền và Ngư Tảo rời khôi hiệu bói toán,

Sách Dịch đóng cửa hiệu, trong nhà lập tức tối tăm. Đột nhiên có ánh đèn lờ mờ sáng lên, một tấm rèm vải thô ở góc tường bị kéo ra, một người một tay xách đao một tay cầm đèn bước qua từ sau tấm rèm.

“Không ngờ ngươi lại nói những lời ấy, xem ra đúng là một lòng muốn chết. Như thế ta lại không tiện xử lý ngươi rồi, vậy thì hãy theo ta đi thôi.”

Đường Gia Nạp, phường Tu Văn,

thành Đôn Hoàng.

Đường Gia Nạp là phán cung do Lý Cảo thời Tây Lương lập ra. Lý Cảo coi trọng giáo dục, từng chiêu mộ năm trăm học sinh sĩ tộc vào phán cung, nhất thời văn tài hưng thịnh, đến tận bây giờ đường Gia Nạp vẫn được bảo tồn, trở thành trường học của châu. Với ba mặt là nước và một con kênh chảy xung quanh đường, đường Gia Nạp cực kì u tĩnh.

Trong tiếng trống đóng cửa, một chiếc kiệu nhỏ hai người khiêng không có bất cứ dấu hiệu nào đi vào đường Gia Nạp, dừng lại dưới bậc thềm trung đình. Một bóng người vạm vỡ bước xuống từ trong kiệu, hóa ra là gia chủ của Trương thị Đôn Hoàng, Trương Tệ.

Trương Tệ đi vào trong chính đường, chính giữa nội đường là một tấm thảm nỉ lông cừu lớn, bên trên bày bảy chiếc án thư. Phía sau chiếc án thư chính giữa là một ông lão râu tóc bạc trắng đang cười tít mắt ngồi quỳ, hai bên đều có ba chiếc án thư; có năm ông lão ngồi quỳ, Lệnh Hồ Đức Mậu và Địch Xương cũng ở trong đó. Không ngờ tất cả những người ở đây đều là gia chủ hiện thời của bảy sĩ tộc lớn Đôn Hoàng: Lệnh Hồ thị, Địch thị, Âm thị, Phiếm thị, Sách thị và Tống thị, chỉ thiếu mỗi Lý thị.

“Xin lỗi, lão phu đến muộn.” Trương Tệ chắp tay, ngồi xuống vị trí của chính mình. “Sách huynh, hôm nay cần bàn về chuyện gì vậy?”

Ngồi ở chính giữa là Sách Ung, gia chủ hiện thời của Sách thị. Với địa vị của Sách thị bây giờ tất nhiên không thể nào vượt lên trên tất cả các sĩ tộc được, có điều việc bảy sĩ tộc lớn họp kín ở phán cung được tiến hành theo chế độ luân phiên, mỗi năm lại đổi một gia chủ lên chủ trì, năm nay vừa đúng đến phiên Sách thị.

Sách Ung cười đáp. “Cuộc họp hôm nay là Lệnh Hồ hiền đệ và Địch hiền đệ đề nghị triệu tập, tất nhiên do bọn họ nói.”

Lệnh Hồ Đức Mậu và Địch Xương nhìn nhau một cái, Địch Xương cười nói, “Chủ đề hôm nay vừa khéo có liên quan đến Trương huynh. Ta cũng không vòng vo nữa. Trương huynh, hôm nay ta và Lệnh Hồ huynh đi gặp Vương Quân Khả.”

“Ta biết.” Trương Tệ gật đầu. “Thằng buôn ngựa đó triệu tập hội nghị quân sự, muốn xử lý Lệnh Hồ hiền chất. Thế nào rồi?”

“À…” Địch Xương cười khổ một tiếng. “Lệnh Hồ hiền chất đương nhiên sẽ không có việc gì, đã nói chuyện ổn thỏa rồi. Có điều Vương Quân Khả nhắc tới một việc, phải về thương lượng với Trương huynh. Hắn có một con trai, tên gọi Vương Vĩnh An, bây giờ đang ở Trường An làm Thiên ngưu bị thân, sang năm hết thời hạn có lẽ sẽ được đưa đi làm Huyện úy. Vương Quân Khả muốn mời ta và Lệnh Hồ huynh làm mai, hỏi cưới Điệu Nương nhà ngài…”

Rầm…

Địch Xương còn chưa nói xong, Trương Tệ đã đột nhiên vỗ án thư, lửa giận bốc cao. “Thằng buôn ngựa này đúng là sỉ nhục người ta quá đáng!”

Mọi người trên sảnh đường im lặng không nói, Địch Xương cũng khó xử ngậm miệng.

“Triều đại thay đổi, bây giờ Vương Quân Khả đã không phải kẻ buôn ngựa nữa rồi,” Lệnh Hồ Đức Mậu lạnh nhạt nói. “Hắn là Thứ sử Tây Sa Châu của triều đình, Huyện công Bành Trạch, Thượng trụ quốc.”

“Ý của Tam Lang đây là gì?” Trương Tệ liếc ông ta. “Ngài không chỉ làm mai mối mà còn đứng về phía hắn thật đấy à?”

Lệnh Hồ Đức Mậu cũng ngậm miệng.

“Đừng nói Vương Quân Khả chỉ là Huyện công Bành Trạch, dù hắn có là Quốc công đi nữa thì chẳng qua cũng là hạng tân quan, ngợm bắt chước người mà thôi.” Trương Tệ cười lạnh lùng.“Triều đại đổi dời, luôn có một số kẻ nhảy nhót làm trò chém giết trước quân mấy năm, giành được quan cao tước dày, liền cho rằng có thể tiến thân sĩ tộc. Vương Quân Khả hắn là cái thứ gì? Con buôn ngựa ở Tính Châu mà cũng dám cầu hôn đích nữ của Trương mỗ?”

Địch Xương cười cầu tài. “Trương huynh bớt giận, ta và Lệnh Hồ huynh cũng sẽ không tùy tiện làm mai, sao có thể để một Thứ sử vũ phu xin cưới Điệu Nương được chứ? Có điều mấy ngày trước Lâm Giang Quận vương phái người mai mối đến, muốn xin cưới con gái Vương Quân Khả là Thập Nhị Nương về làm Thế tử phi. Đã vấn danh xong, sắp nạp thái rồi. Về sau hắn cũng được coi như là ngoại thích của hoàng thất.”

Các vị gia chủ trong chính đường đều hơi bất ngờ.

“Chuyện khi nào?” Sách Ung hỏi.

“Bảy, tám ngày trước,” Địch Xương nói. “Trương huynh, Vương Quân Khả này mặc dù xuất thân nghèo hèn, đến đời con cái lại không hẳn không thể ra nhân tài, đến đời cháu…”

“Không phải nói chuyện này nữa.” Trương Tệ ngắt làn không hề khách khí. “Cho dù đời con, đời cháu của hắn đều là quan chức ngũ phẩm trở lên thì ba đời mới có thể bình xét sĩ tộc, trăm năm mới có thể xếp vào quận vọng. Vương Quân Khả danh tiếng rất kém, lại kết thân với Lâm Giang Quận vương, đứng ở chỗ hung hiểm, muốn sau trăm năm tiến thân sĩ tộc ắt là chuyện muôn vàn khó khăn. Trương thị ta tuyệt đối sẽ không gả Điệu Nương cho con trai thằng buôn ngựa ấy.”

“Nhưng… nhưng Vương Quân Khả chính là Thứ sử Tây Sa Châu, từ chối hắn như vậy, sợ rằng sau này sẽ rất khó khăn.” Địch Xương cười khổ.

“Thì đã làm sao?” Trương Tệ hãnh diện nói. “Có câu ‘Huyện lệnh phá nhà, Thứ sử diệt môn’. Mặc dù bây giờ không phải là thời Tiền Lương nhưng Trương thị ta cũng sẽ không sợ một Thứ sử tầm thường!”

Địch Xương thở vắn than dài, nhìn Lệnh Hồ Đức Mậu xin giúp đỡ.

“Trương huynh,” Lệnh Hồ Đức Mậu trầm giọng nói. “Hôm nay là họp kín phán cung, ở đây đều là gia chủ sĩ tộc, ta liền nói mấy lời tâm huyết.”

Trương Tệ hiển nhiên rất kiêng kỵ Lệnh Hồ Đức Mậu, thần thái dịu hơn một chút. “Mời nói.”

“Tính cả Lý thị, tám sĩ tộc lớn chúng ta truyền thừa bảy, tám trăm năm, ngắn cũng có hơn sáu trăm năm. Nhưng các đời vương triều thì sao? Từ Tây Hán đến Đại Đường, dài thì hai ba trăm năm, ngắn thì chỉ có mười mấy hai mươi năm. Vương triều thay đổi như phi ngựa, tám sĩ tộc lớn chúng ta vì sao có thể truyền thừa vượt qua hoàng triều, vĩnh cửu bất bại?”

Lệnh Hồ Đức Mậu nhìn mọi người, hiển nhiên vấn đề này không đơn giản là đang hỏi Trương Tệ.

Trương Tệ suy nghĩ một lát. “Tự nhiên là gia tộc chúng ta thế lớn, yên ổn chiếm cứ một phương.”

“Họ Vương, họ Tạ thời Nam triều thì sao?” Lệnh Hồ Đức Mậu cười lạnh lùng.

Trương Tệ yên lặng. Từ thời Đông Tấn, hai tộc Vương, Tạ ở Giang Tả đã được xưng cùng sở hữu thiên hạ với Hoàng đế, thế lực lớn hơn Trương thị Đôn Hoàng không chỉ một bậc, nhưng bây giờ chỉ còn chim én bay trước nhà mà thôi.

Địch Xương trầm ngâm nói, “Nhưng sĩ tộc Đôn Hoàng ta đồng tâm nhất trí, cùng chống thù ngoài.”

“Nói vậy mặc dù không sai, lại không phải nguyên nhân thật sự,” Lệnh Hồ Đức Mậu nói. “Nguyên nhân thật sự là gia tộc không thấy rõ đại thế sớm đã bị đào thải, những người đang ở đây đều là gia tộc thuận theo đại thế!”

Mọi người nhất thời ngơ ngác nhìn nhau, nhưng ai cũng không phản bác được.

“Từ khi Hán Vũ Đế mở quận Đôn Hoàng tới nay, Vương thị, Hầu thị, Tào thị và Đoàn thị bây giờ ở đâu? Sau khi Bắc Ngụy chiếm Lũng Hữu, di chuyển các tộc lớn như Lý thị đến đế đô Bình Thành, kết quả bao nhiêu tộc lớn từ đó điêu tàn? Bây giờ mặc dù Lý thị trở lại Đôn Hoàng, nhưng đến nay vẫn không được dự họp kín phán cung này.” Lệnh Hồ Đức Mậu nhìn gia chủ Tống thị Tống Thừa Đảo. “Hôm nay Tống huynh cũng ở đây, nếu thời Tiền Lương, Tống thị không xuất hiện một vị Tống Do trung hưng gia tộc, Tống thị có thể duy trì được hai trăm năm hưng thịnh này không?”

Tống Thừa Đảo cười khổ, không nói gì. Lệnh Hồ Đức Mậu nói không sai, trên thực tế mỗi một lần thay đổi triều đại đều sẽ tạo thành sĩ tộc rối ren. Lấy ví dụ như Sách thị ở đây, trước kia danh nhân Sách thị xuất hiện lớp lớp, đại thư pháp gia Sách lĩnh, thuật sĩ Sách Thầm, đại học giả Sách Thưởng; tuy nhiên từ Bắc triều tới nay, Sách thị dần dần suy tàn, chỉ có điều lạc đà chết đói vẫn còn to hơn ngựa, có thể duy trì được vẻ oai phong của sĩ tộc thôi.

Sắc mặt gia chủ Phiếm thị Phiếm Nhân Kiệt và gia chủ Âm thị Âm Thể Hùng đều trở nên khó coi, bởi vì hai nhà này cũng là như thế. Phiếm thị đã cùng Sách thị trở thành đội sổ không cần phải nói, Âm thị nếu không phải chi nhánh gia tộc chuyên đến Trường An xuất hiện một vị Thị lang Bộ Lại và Hoàng phi, chỉ sợ cũng không lấy ra được nhân vật nào có thể chống đỡ nổi phiệt duyệt.

“Lệnh Hồ, rốt cuộc ngài muốn nói gì?” Trương Tệ hơi khó xử.

“Sĩ tộc môn phiệt ta hàng trăm hàng nghìn năm bất bại là dùng hôn nhân để duy trì, dùng nhân tài để chống đỡ, dựa thời thế để leo lên. Đối với sĩ tộc mà nói, vì sao nói sĩ tộc Giang Tả không có công thần? Bởi vì cao môn đại tộc leo lên triều đình chỉ vì làm cho gia tộc tồn tại lâu hơn. Chúng ta tự bảo vệ gia thế của mình, dù triều đại có thay đổi thì dòng dõi của chúng ta vẫn như cũ.” Lệnh Hồ Đức Mậu nghiến răng cười lạnh. “Có hàn vi công kích sĩ tộc ta chỉ biết lễ pháp mà không biết trung, mặc dù không đúng nhưng cũng không sai. Bởi vì sĩ tộc truyền thừa nghìn năm, vương triều nào xứng để chúng ta phải chết theo? Cho nên Trương huynh, con cái trong nhà, bất kể là đích hay thứ đều chỉ được dùng để thông hôn nhằm mục đích củng cố gia tộc. Vương Quân Khả tâm trí thâm trầm, tuyệt đối không phải một kẻ tầm thường. Trong hai châu Qua, Sa, ta kiêng kỵ người này nhất. Trương huynh không suy nghĩ kĩ càng, đắc tội hắn ta, đó là không khôn ngoan!”

Trương Tệ rầu rĩ nói, “Lời này mặc dù không sai, nhưng Vương Quân Khả xuất thân buôn ngựa, Trương thị ta thông hôn với hắn, thật sự là sỉ nhục của sĩ tộc. Trương thị ta đường đường là hậu duệ của Thái tổ Vũ Vương, vì tránh họa bị một tên Thứ sử đe dọa mà dâng lên nữ nhi thông hôn, thật sự là mất hết mặt mũi tổ tiên! Lệnh Hồ huynh, bàng hệ của Trương thị ta có một nữ nhi, chính là con gái đường huynh Hi Đường của ta, có thể gả cho hắn. Ngài liền trả lời hắn như vậy đi!”

Lệnh Hồ Đức Mậu suy nghĩ một lát. “Như vậy cũng tốt, cũng không coi là làm nhục hắn.”

“Việc này đã định, chúng ta bàn tới chủ đề tiếp theo.” Sách Ung nhìn cuộn giấy trong tay. “Chính là về tên Huyền Trang kia. Hôm nay hắn đến huyện nha, đọc lại hồ sơ vụ án Khuê Mộc Lang giết người năm Vũ Đức thứ chín rồi vặn hỏi ngỗ tác, dường như nhìn ra một vài vấn đề từ miệng vết thương trên thi thể người chết năm ấy.”

Sắc mặt Lệnh Hồ Đức Mậu và Địch Xương lập tức thay đổi.

“Sau đó Huyền Trang liền đi…” Sách Ung nhìn cuộn giấy, đột nhiên ngẩn ra. “Đi tìm Sách Dịch?”

Lệnh Hồ Đức Mậu cau mày. “Không phải ngài đã đáp ứng ta phái người giết Sách Dịch sao? Hắn còn chưa chết?”

Sắc mặt Sách Ung không vui, nhưng chỉ lóe lên rồi biến mất. “Đây là tin tức vừa rồi bộ khúc của Sách thị đưa tới. Lúc hắn đang muốn ra tay thì Huyền Trang dẫn Lý Thiền và Thập Nhị Nương tử nhà họ Vương đột nhiên đến, hắn không tiện động thủ…”

Sách Ung vừa xem cuộn giấy vừa nói, sắc mặt đột nhiên thay đổi, ngẩng đầu lên nhìn Địch Xương. “Sách Dịch đó đã nói ra chuyện ngài đáp ứng cầu hôn của Lữ thị!”

Địch Xương kinh ngạc một lát, sau đó lập tức nổi giận, cầm một bầu rượu trên bàn lên hầm hầm đập xuống đất, rống giận. “Không ngờ gã Sách Dịch đó lại to gan như thế! Các vị gia chủ, năm đó chúng ta đã cùng nhau lập lời thề!”

Trên trán Sách Ung toàn là mồ hôi lạnh, cười cầu tài nói, “Hoằng Nghiệp bớt giận, bớt giận. Đây chỉ là một tộc nhân bàng hệ không giữ mồm giữ miệng thôi, không liên quan gì đến Sách thị ta. Bộ khúc đó của ta thấy hắn nói ra việc này, không dám giết hắn tại chỗ, đã giam giữ lại mặc cho Hoằng Nghiệp xử trí.”

“Ta xử trí hắn thì có ích lợi gì?” Địch Xương không nén được giận. “Pháp sư Huyền Trang chính là Phật tử, nhìn rõ những thứ nhỏ nhất, một khi cho hắn biết, còn có cái gì có thể giấu được hắn nữa? Quan hệ của Huyền Trang và Hoàng đế các ngươi lại không phải không biết, đây rõ ràng là muốn diệt Địch thị ta!”

Lệnh Hồ Đức Mậu vội vàng nói, “Hoằng Nghiệp huynh, Hoằng Nghiệp huynh, việc này còn có biện pháp cứu vãn. Huyền Trang chí tại tây du, sớm đưa hắn xuất quan, chưa nói có thể về được hay không, kể cả về được thì cũng là hàng chục năm sau, tay chân của chúng ta sớm đã rửa ráy sạch sẽ rồi.”

“Lúc ở hang Mạc Cao ngài từng đe dọa hắn, nhưng hắn có nghe không?” Địch Xương hổn hển tức giận. “Lệnh Hồ, ta nhắc lại một lần, Địch thị ta đời đời tín Phật, ta tuyệt đối không đồng ý cho ngài động thủ giết pháp sư Huyền Trang!”

Lệnh Hồ Đức Mậu nghiêm mặt quay sang Sách Ung. “Sách huynh, Huyền Trang bây giờ đến nơi nào rồi?”

Sách Ung lau mồ hôi lạnh trên trán, chăm chú xem cuộn giấy, đột nhiên sửng sốt. “Hắn… hắn đến phủ Thứ sử rồi.”

“Đến phủ Thứ sử tìm Vương Quân Khả?” Lệnh Hồ Đức Mậu cảm thấy kỳ quái. “Hắn muốn làm gì?”

“Hắn đến để xin thủ lệnh của Vương Quân Khả.” Sách Ung hít sâu một hơi. “Hắn muốn đến Thanh Đôn Thú!”

Mọi người ở đây lặng ngắt như tờ, tất cả đều bị kinh sợ.

Tại chính đường hậu trạch phủ Thứ sử, Vương Quân Khả cùng Huyền Trang, Lý Thiền ngồi trên thảm nỉ, Ngư Tảo ngồi quỳ bên cạnh hầu hạ.

Vương Quân Khả trầm ngâm. “Pháp sư cần đến Thanh Đôn Thú… Đã là vụ án cũ ba năm trước rồi, cảnh còn người mất, bây giờ đến đó liệu có thể nhìn ra được gì?”

“Không phải đến xem trạm dịch, mà là gặp một người,” Huyền Trang cười nói. “Nghe nói sĩ tốt năm ấy tự tay chém chết Lữ Thịnh tên gọi Lâm Tứ Mã, đã thăng làm Phó úy Tuyên Tiết chính bát phẩm hạ, bây giờ đang làm Thú chủ Thanh Đôn Thú. Bần tăng muốn đến nói chuyện Phật pháp với hắn, có điều Thanh Đôn Thú là trọng địa quân sự, phải có công văn của Thứ sử mới vào được.”

“Nói chuyện Phật pháp!” Vương Quân Khả yên lặng, hầm hầm trừng mắt nhìn Ngư Tảo.

Ngư Tảo cúi đầu, chỉ làm như không thấy.

Vương Quân Khả trầm ngâm một hồi lâu. “Ngư Tảo, con và Thế… Lý lang quân lui ra trước đi. Ờ, con tiếp đãi Lý lang quân cho tốt, đào một vò lang quan thanh ta mang từ Trường An đến, mời Lý lang quân nếm thử.”

“Rất tốt! Rất tốt!” Lý Thiền mặt mày hớn hở.

Ngư Tảo không nói một lời, đứng dậy, rời đi từ sau bức bình phong. Lý Thiền vội vã đuổi theo.

Vương Quân Khả đưa mắt nhìn hai người rời đi, nghiêng người nói nhỏ. “Pháp sư, rốt cuộc Thế tử định làm gì? Vì sao lại che giấu họ tên quấn lấy Ngư Tảo?”

Huyền Trang cười khổ. “Thứ sử cũng biết, ngài đáp ứng hôn sự của Lý gia, Thập Nhị Nương không tán thành cho lắm.”

“Đâu chỉ là không tán thành cho lắm.” Vương Quân Khả bóp trán khổ não. “Đứa con gái này ngày thường ta chiều chuộng đã quen, coi trời bằng vung, ngay cả đại sự hôn nhân cũng dám đối nghịch với ta.”

“Nhưng Thế tử lại cực kì vừa lòng với việc hôn nhân này,” Huyền Trang nói.

Vương Quân Khả lập tức trợn mắt, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.

Huyền Trang suy nghĩ một lát. “Thế tử cũng biết Ngư Tảo không đồng ý, nhưng không từ bỏ, liền che giấu họ tên đi theo bên cạnh Thập Nhị Nương để có thể giành được thiện cảm của Thập Nhị Nương. Hắn rất nặng tình, bần tăng cũng muốn thành toàn việc này, cho nên liền mặc kệ hắn.”

“Pháp sư làm tốt lắm!” Vương Quân Khả khen ngợi. “Người làm cha mẹ đều muốn tìm nhà chồng tốt cho con gái, nhưng cha mẹ có thể sắp xếp gia thế môn đăng hộ đối, lại không thể sắp xếp tình cảm phu thê của bọn nó được. Hai người có thể tâm đầu ý họp mới thật sự là ông trời tác hợp.”

“Để xem duyên phận của hai người thôi,” Huyền Trang nói. “Kì thực bần tăng không làm được gì cả, chỉ là xem ba khổ tề tụ, xem nhân duyên sinh diệt giữa hai người.”

“A, nghĩa là nhân duyên của hai đứa nó được trời định sao?” Thực ra Vương Quân Khả nghe không hiểu nhưng vẫn cảm thấy rất vui mừng, bèn chắp tay. “Pháp sư thành toàn cho hai đứa nó thì tốt, ta sẽ sắp xếp, tất cả mọi người không được tiết lộ thân phận Thế tử. Có điều…” Vương Quân Khả hơi khó xử. “Chuyện Thanh Đôn Thú liên lụy thật sự quá rộng, pháp sư vẫn nên cẩn thận. Mấy năm nay ta cũng biết Ngư Tảo đang điều tra vụ án cũ của Lữ Thịnh, nó tính tình vụng về, cũng không tra ra được cái gì, chỉ là quậy phá lung tung thôi, nên ta chưa hề ngăn cản. Nhưng giờ nó mời ngài đứng ra, lần này sợ rằng sẽ chọc thủng cả trời mất. Ngài không thể đến Thanh Đôn Thú được!”

Huyền Trang nghiêm túc lên. “Ngài hiểu nội tình vụ án Lữ Thịnh?”

“Nội tình?” Vương Quân Khả giả câm vờ điếc. “Đây là vụ án Thứ sử Tây Sa Châu tiền nhiệm xét xử, lúc ta tới vụ án này đã kết án rồi, làm sao biết được nội tình gì. Pháp sư cứ nói đùa. Ý của ta là… Từ châu thành đến Thanh Đôn Thú hơn một trăm tám mươi dặm, phía tây của con đường này chính là Ngọc Môn Quan cũ, bất cứ lúc nào Khuê Mộc Lang cũng có thể tập kích mọi người. Thật sự là quá nguy hiểm, vì an toàn của pháp sư, công văn này ta tuyệt đối không dám đưa ra.”

Vẻ mặt Vương Quân Khả kiên quyết, Huyền Trang đang định nói tiếp thì Vương Quân Thịnh đi vào từ ngoài cửa, ghé vào bên tai Vương Quân Khả nói nhỏ. “Lệnh Hồ Đức Mậu và Địch Xương cầu kiến a lang, hiện đang ở ngoài cửa.”

Vương Quân Khả liền mời Huyền Trang về hậu đường nghỉ ngơi, chính mình tiếp kiến Lệnh Hồ Đức Mậu và Địch Xương.

Huyền Trang vừa đến hậu đường đã thấy Ngư Tảo vô cùng chán chường đứng đợi ở dưới thềm, Lý Thiền mặt mũi bầm dập đứng bên cạnh, tội nghiệp nhìn Huyền Trang. “Sư phụ, không được uống lang quan thanh, lại bị ăn một trận đòn…”

Huyền Trang mấp máy môi, cũng có chút chán nản.

“Pháp sư, a gia của ta đâu?” Ngư Tảo kinh ngạc.

“Lệnh Hồ Đức Mậu và Địch Xương đến.” Huyền Trang giải thích. “Thứ sử phải gặp khách.”

“Lệnh Hồ Đức Mậu? Lão thất phu này lại dám tới nhà!” Ngư Tảo giận tím mặt, rút hoành đao ra, sải bước chạy về phía chính đường.

Huyền Trang và Lý Thiền giật nảy mình, vội vàng ngăn cản, khuyên can mãi, lấy mất hoành đao trong tay nàng.

Ngư Tảo lại khó kìm được tức giận. “Pháp sư yên tâm, ta sẽ không hành sự lỗ mãng, chúng ta tới sau bình phong nghe một chút xem lão thất phu này đến nói cái gì!”

Ngư Tảo kéo hai người đi tới sau bình phong chính đường, mặc dù Huyền Trang cảm thấy làm vậy không ổn nhưng không lay chuyển được nàng. Lý Thiền thì đầy mặt tươi cười, vẻ nịnh bợ ấy khiến Huyền Trang cũng không nỡ nhìn thẳng.

Lại nghe thấy trong chính đường, Vương Quân Khả đang nói, “Hai vị tới gặp ta ngay trong đêm là có chuyện gì?”

“Sau khi được Vương công phó thác, hai người chúng ta chọn ngày tốt đến phủ Trương thị mai mối,” Địch Xương cười nói. “Hôm nay quay lại trả lời Vương công.”

“Sao?” Vương Quân Khả rất vui vẻ. “Trương công nói thế nào?”

Địch Xương nói, “Trương thị nghe nói Thứ sử mong hai nhà kết duyên Tần Tấn thì cực kì vui vẻ, có điều hôn sự của Điệu Nương đã có an bài, Trương công hơi khó xử.”

Sắc mặt Vương Quân Khả không đổi. “Đã có an bài? Sao ta chưa từng nghe nói đích nữ Trương thị có hôn phối với ai?”

“Là thế này,” Địch Xương nói. “Trương công nói tháng Ba năm nay Đô đốc Đại Châu Trương Công Cẩn gửi thư đến, tác hợp cho Trương thị và Thôi thị Bác Lăng thông hôn, người hứa gả chính là Điệu Nương.”

Sắc mặt Vương Quân Khả trở nên âm trầm. “Trương Công Cẩn là người Đôn Hoàng?”

“Trương Công Cẩn là quận vọng Trương thị Đôn Hoàng, thời cụ tổ chuyển đến Phồn Thủy Ngụy Châu,” Địch Xương đáp.

Vương Quân Khả cười lạnh lùng. “Ta và Trương Công Cẩn đã từng hợp lực dưới trướng Vương Thế Sung, lại cùng hắn làm bề tôi của Đại Đường, tại sao không biết hắn có sở thích làm mai cho người khác như vậy?”

Địch Xương không biết nên trả lời thế nào, không khỏi cười khổ. Hai người thương lượng với Trương Tệ rất lâu, cố ý đưa Trương Công Cẩn ra cũng là có ý khuyên răn Vương Quân Khả.

Bên vì Trương Công Cẩn rất quen với Vương Quân Khả, hơn nữa càng được Hoàng đế tin tưởng hơn.

Trước kia Trương Công Cẩn ở trong phủ Thiên Sách của Lý Thế Dân, trước khi Lý Thế Dân phát động binh biến Huyền Vũ Môn, do dự chưa quyết, sai người bói toán để xem lành dữ. Trương Công Cẩn cầm mai rùa bói toán đập xuống đất. “Đại thể đã định như tên đã lên dây, nếu kết quả bói toán không tốt, chẳng lẽ chúng ta chấm dứt việc binh gián hay sao?”

Lý Thế Dân rất cho là đúng. Lúc binh biến, Trương Công Cẩn canh giữ Huyền Vũ Môn, chặn đánh nhân mã cứu Lý Kiến Thành ở ngoài Huyền Vũ Môn, lập nên công lao hiển hách, từ đấy nhảy lên, được phong Tả Vũ Hậu Tướng quân, Quận công Định Viễn, Đô đốc Đại Châu, bất kể tước vị hay là chức quan đều ở trên Vương Quân Khả.

“Sau đó thế nào?” Vương Quân Khả nhìn hai người chằm chằm, cười lạnh lùng.

Địch Xương đang định trả lời thì Lệnh Hồ Đức Mậu đột nhiên nói, “Trương thị có một nữ nhi khác, phẩm tính tài mạo không dưới Điệu Nương, vui lòng hứa gả cho lệnh công tử.”

“Dòng đích hay dòng thứ?” Vương Quân Khả hỏi.

“Dòng đích… chỉ có một mình Điệu Nương.” Lệnh Hồ Đức Mậu đáp.

Rầm!

Vương Quân Khả vỗ án, chiếc án bằng gỗ táo rắn chắc lại rắc một tiếng nứt ra.

Lệnh Hồ Đức Mậu và Địch Xương giật nảy mình, sắc mặt đại biến.

“Lão thất phu sỉ nhục người ta quá đáng!” Vương Quân Khả không nén được giận.

Kể cả đám người Huyền Trang sau bình phong cũng giật nảy mình, Ngư Tảo sắc mặt phẫn nộ, muốn lao ra lại bị Lý Thiền ôm chặt lấy, ra sức lắc đầu với nàng.

Huyền Trang không ngừng lắc đầu, cũng không trách Vương Quân Khả và Ngư Tảo bị chọc giận, thứ nữ không phải do chính thê sinh ra mà là tỳ thiếp sinh ra. Trong luật Đường, tỳ thiếp chính là tiện dân, có thể tùy ý mua bán. “Thiếp mặc bán mua, mặc cho bán mua, tỳ là tiện lưu, vốn không cùng bậc”. Thậm chí kể cả có giết chết tỳ thiếp, hình luật cũng chỉ là đánh trăm trượng. “Nô tì có tội, không đâm đơn kiện mà giết người, đánh trượng một trăm. Không có tội gì mà giết người, phạt tù một năm”.

“Thứ nam và thứ nữ do tỳ thiếp sinh ra địa vị cũng không cao. Lễ pháp hôn nhân của Đại Đường cực kỳ nghiêm khắc, cấp bậc nghiêm ngặt, đích thứ rõ ràng, thậm chí còn hơn cả khác biệt giữa sĩ tộc và thứ dân, bởi vì dính dáng đến vấn đề quyền thừa kế của gia tộc, thậm chí là vương triều. Trước thời Ngụy Tấn còn tốt, nhưng từ loạn Vĩnh Gia Tây Tấn đến tận Bắc triều, sự coi thường đối với con tỳ thiếp càng lúc càng đạt tới đỉnh cao. Hoàng thất Đại Đường lập nghiệp tại Quan Lũng, phân chia đích thứ là chuyện các đời đều khoan dung; tuy nhiên một khi đã dính dáng đến hôn nhân và kế thừa gia tộc, phân chia đích thứ liền cực kì rõ ràng. Trên đến hoàng thất, dưới đến quan lại và bách tính đều tuân thủ nghiêm ngặt lễ phép pháp lệnh, ví dụ như môn ấm của con cháu quan lớn có quy định: Kẻ xuất thân thứ nghiệt và người nghiện rượu cùng cấp với bệnh tật, không được cử vào trong môn ấm.

Thứ nghiệt chính là con của nô tì, không phải con của thiếp, gọi là nghiệt sinh. Ngụy Trưng cũng cho rằng. “Từ Chu tới nay, lập đích lập trưởng, cho nên chặn đứng mơ mộng của thứ nghiệt, chặn tai họa từ gốc rễ.”

Vương Quân Khả đường đường Thứ sử một châu, Huyện công Bành Trạch, Trương Tệ lại định gả thứ nữ cho con trai hắn, việc làm này trên thực tế chính là một sự sỉ nhục đối với Vương Quân Khả.

Vương Quân Khả cười ác độc. “Xem ra là Trương Tệ không coi loại tân quan như ta ra gì rồi!

Địch Xương thấy Vương Quân Khả hiểu lầm, vội vàng nói, “Cũng không phải, cũng không phải thế. Trương công…”

Lúc này Lệnh Hồ Đức Mậu lại lén kéo tay ông ta một cái. Địch Xương kinh ngạc. Lệnh Hồ Đức Mậu khẽ lắc đầu, Địch Xương buồn bực im lặng.

“Thiên hạ xưa nay có sĩ tộc vĩnh cửu bất biến hay không?” Vương Quân Khả cười lạnh lùng. “Vẫn nghe nói Hoằng Nghiệp tính thông thi thư, có biết bài Phú thương Giang Nam không?”

“Ta…” Thấy Vương Quân Khả tức giận, Địch Xương cũng lo sợ bất an, nhìn Lệnh Hồ Đức Mậu xin giúp đỡ, nhưng trên mặt của Lệnh Hồ Đức Mậu không lộ ra chút biểu cảm nào.

“Đọc đi!” Vương Quân Khả gắt lên.

Địch Xương cảm thấy cực kì nhục nhã, đành phải đọc:

“Lại nói năm Mậu Thìn, tháng Mười, lộng thần cướp ngôi, Kim Lăng tan rã. Ta đành trốn đến Giang Lăng, từ quan đến dân đều khốn khổ lầm than. Lại phụng mệnh chạy đến Hoa Dương, có đi mà không có về. Trung hưng thất bại, năm Giáp Tuất, tháng Mười một, Giang Lăng phá, Lương Nguyên Đế bị giết. Ba ngày khóc trong đình ở đô thành, ba năm bị cầm tù ở biệt quán...”’

Sắc mặt Lệnh Hồ Đức Mậu xanh mét, bài Phú thương Giang Nam này là do Dữu Tín thời Nam Lương viết ra. Thời Lương Vũ Đế, Hầu Cảnh làm phản dấy lên khói lửa chiến loạn, Lương Vũ Đế chết đói, Giang Tả bị tàn phá. Năm đó sĩ tộc y quan vượt qua Giang Tả gặp phải đại nạn chưa từng có, suýt nữa đã bị tắm máu không còn một ai. Sử ghi Hầu Cảnh “mặc cho binh lính giết người cướp của, xác nằm đầy đường, tất cả nhà cao cửa rộng đều bị đập phá cướp bóc, con cái thê thiếp đều bị đưa vào trong quân doanh. Sang hèn không phân, ngày đêm không ngừng, dùng gậy đánh đập, người nào yếu mệt liền bị giết ném xuống khe núi, tiếng gào khóc vang vọng trời đất…”.

Đến sau khi Hầu Cảnh bị tiêu diệt, vùng Tam Ngô trù phú nhất thiên hạ nghìn dặm không có khói bếp, vết chân thưa thớt, xương trắng chồng chất như gò đống, cảnh mà Phú thương Giang Nam tả lại chính là tình cảnh bi thảm này.

Còn khởi nguyên của mọi chuyện lại chỉ là việc tướng Hầu Cảnh phản bội Đông Nguỵ trốn đến Nam Lương, muốn hỏi cưới đích nữ của nhà Vương, Tạ, xin Lương Vũ Đế làm mai; Lương Vũ Đế khinh thường dòng dõi của Hầu Cảnh, từ chối không nghe, khiến cho Hầu Cảnh oán giận trong lòng.

“Đọc hay lắm! Vương mỗ xuất thân buôn ngựa, thô tục không hiểu chuyện văn chương, không biết ngươi đọc có đúng không, cũng không hiểu vẻ đẹp của văn chương này. Bởi vậy ta muốn thỉnh giáo hai vị gia chủ, sau loạn Hầu Cảnh, Vương, Tạ vùng Giang Tả ở đâu?” Vương Quân Khả cười lạnh lùng ác độc. “Sau khi Hầu Cảnh bị bình diệt, sĩ tộc y quan Nam triều bị Tây Ngụy bắt làm nô lệ. Nhĩ Chu Vinh thời Bắc Ngụy phát động binh biến Hà Âm, trong một ngày giết hết hơn hai nghìn bá quan sĩ tộc, đồ diệt gần hết thế gia đại tộc. Mỗi một lần vương triều thay đổi, sẽ luôn có thứ tộc trở thành quận vọng, cũng sẽ luôn có sĩ tộc suy vi diệt vong.”

Lệnh Hồ Đức Mậu thản nhiên nói, “Thứ sử công muốn làm Hầu Cảnh sao?”

“Lệnh Hồ công muốn so sánh đương kim Bệ hạ với Lương Vũ Đếà?” Tuy Vương Quân Khả đọc sách không nhiều nhưng lại không hề ngu ngốc, lập tức chặn họng Lệnh Hồ Đức Mậu. “Ta chỉ muốn mời hai vị gia chủ về nói với Trương Tệ kia, rằng mặc dù sĩ tộc có thể truyền thừa nghìn năm nhưng cũng không dễ duy trì. Trên đầu sĩ tộc treo một thanh kiếm cùng với nguy cơ bị hành quyết, ba đời không có người làm quan từ ngũ phẩm trở lên sẽ bị cắt giảm phẩm bậc. Bây giờ đại thế không ở sĩ tộc cũ kĩ mà ở tân quan tân triều, nếu không thấy rõ điều này, phiệt duyệt sĩ tộc của Trương thị chẳng qua cũng chỉ là gợn nước bọt sóng thôi.”

Lệnh Hồ Đức Mậu im lặng rất lâu, rồi ôm quyền nói, “Nhất định lão phu sẽ chuyển lời tới Trương công!”

“Tiễn khách!” Vương Quân Khả trầm giọng nói.

Vương Quân Thịnh đi vào, dẫn Lệnh Hồ Đức Mậu và Địch Xương ra ngoài.

Hai người vừa ra khỏi phủ Thứ sử, Địch Xương liền vội nói, “Tam Lang, vừa rồi vì sao không cho ta giải thích? Con gái của đường huynh Trương Tệ không phải thứ nữ, sự hiểu lầm này là lớn lắm!”

Lệnh Hồ Đức Mậu thản nhiên nói, “Vương Quân Khả tự mình hiểu lầm, có liên quan gì tới ngài và ta?”

Địch Xương ngơ ngác nhìn hắn, toàn thân trên dưới đột nhiên lạnh toát. “Lệnh Hồ huynh…”

“Hơn nữa, Vương Quân Khả muốn con gái Trương Tệ, không phải con gái của anh họ Trương Tệ.” Trên mặt của Lệnh Hồ Đức Mậu không lộ ra chút cảm xúc nào. “Ngoài Điệu Nương ra thì ở trong mắt Vương Quân Khả, những đích nữ còn lại không hề có gì khác so với thứ nữ, đều là sỉ nhục cả.”

“Vẫn không giống mà!” Trong không khí lạnh lẽo của ban đêm, trán Địch Xương đây mồ hôi lạnh. “Cứ như thế, Vương Quân Khả chắc chắn rất hận Trương Tệ, còn không biết sẽ dùng đến thủ đoạn gì để trả thù… Lệnh Hồ huynh, chẳng lẽ ngài…”

Địch Xương đột nhiên nghĩ đến một khả năng, không nhịn được run lên.

“Hoằng Nghiệp, Địch thị của ngài và Lệnh Hồ thị ta vốn tương giao hợp ý, đã có giao tình hàng chục đời, nhưng trong thành Đôn Hoàng này…” Lệnh Hồ Đức Mậu lạnh lẽo nói. “Ngài không cảm thấy có quá nhiều sĩ tộc sao?”

Địch Xương ngơ ngác đứng yên.

Trong chính đường phủ Thứ sử, Vương Quân Khả đang trầm lặng ngồi, sắc mặt xanh mét.

Ngư Tảo bước nhanh vào. “Phụ thân, vì sao phải định việc hôn nhân này cho huynh trưởng để bị lão thất phu kia sỉ nhục?”

Huyền Trang và Lý Thiền cũng chỉ đành đi vào theo, Vương Quân Khả gật đầu với hai người, nhìn nữ nhi.

“Đây không phải sỉ nhục, mà là thực trạng của nhà họ Vương ta trong mắt những sĩ tộc này. Con cho rằng đó là sỉ nhục, chỉ là vì con đã đánh giá cao địa vị của gia tộc con.”

Ngư Tảo nhất thời nghẹn lời.

Huyền Trang nói nhỏ. “Vương công, Lệnh Hồ Đức Mậu so sánh ngài với Hầu Cảnh, lời này vạn nhất truyền tới triều đình, chỉ sợ sẽ có ảnh hưởng đến danh tiếng của ngài.”

“Đa tạ pháp sư.” Vương Quân Khả khẽ cười. “Kể cả tám sĩ tộc lớn của Đôn Hoàng liên thủ cáo buộc ta lên triều đình thì cũng không có vấn đề gì hết, bởi vì chỉ bốn chữ ‘tân triều tân quan’ thôi đã có thể vững vàng đè chết bốn chữ ‘sĩ tộc cổ hủ’ này rồi!”

“Vì sao lại thế?” Lý Thiền thắc mắc.

Vương Quân Khả nhã nhặn nhìn hắn. “Lang quân họ Lý, Lý thị Lũng Tây năm đó chính là sĩ tộc, bây giờ trở thành hoàng thất, đương nhiên vẫn là sĩ tộc. Nhưng lang quân có biết bây giờ Đại Đường ta nói đến sĩ tộc, đầu tiên phải là các họ ở Sơn Đông, họ Lý ở Triệu Quận, họ Thôi ở Thanh Hà, họ Lư ở Phạm Dương, họ Trịnh ở Huỳnh Dương, họ Vương ở Thái Nguyên và họ Bùi ở Hà Đông, ngay cả hoàng thất cũng bị bọn chúng đè xuống bậc hai.”

“Quả thật là thế.” Lý Thiền thân là hoàng thất, đương nhiên rất hiểu chuyện này.

Vương Quân Khả nói lớn tiếng. “Năm đó Bệ hạ dẫn theo chúng ta lật đổ nhà Tùy bạo ngược, bình diệt phản vương, chính là để tôn sùng bọn chúng hay sao? Nếu các công thần lương tướng đi theo Bệ hạ chém giết đẫm máu xây dựng Đại Đường năm đó bị những người này cưỡi trên đầu sỉ nhục, tôn nghiêm của Thiên tử ở đâu? Uy nghi của triều đình Đại Đường ta ở đâu? Cho nên sĩ tộc Đôn Hoàng trong mắt bản quan chẳng qua chỉ là một đám nhảy nhót làm trò mà thôi. Bởi vì bọn chúng sỉ nhục không phải Vương Quân Khả ta, mà là các công thần huân quý, kiêu binh hãn tướng do một tay Bệ hạ mang đi ra!”

Huyền Trang gật đầu. “Thì ra Thứ sử công đã có chỗ dựa vững chắc.”

“Đương nhiên là có chỗ dựa vững chắc,” Vương Quân Khả cười nói. “Ngư Tảo, đây cũng là lý do vì sao vi phụ hứa gả con cho Thế tử. Vương thị ta chính là gia đình huân quý do Bệ hạ tự tay nâng đỡ, đương nhiên cần phải phò tá Lý thị, cùng hưởng tôn vinh.”

Lý Thiền vui vẻ trong lòng, lặng lẽ ôm quyền với Vương Quân Khả, Vương Quân Khả cười cười. Hai người này ai nấy tự hiểu trong lòng, tất cả đều không cần nói.

Ngư Tảo lại nghiêm mặt. “Không nói chuyện ấy nữa. Phụ thân, rốt cuộc ngài có cấp công văn hay không? Ngài mà không cấp công văn, chúng con vẫn nhất định phải đi Thanh Đôn Thú. Sau này có tranh chấp gì với đám thú binh kia, ngài cũng đừng trách con!”

Vương Quân Khả mấp máy môi, hiển nhiên không làm gì được nàng, suy nghĩ một lát rồi vỗ án nói, “Pháp sư! Ta sẽ cho ngài công văn trong quân! Hừ, đám sĩ tộc môn phiệt ấy, bọn chúng cho rằng khoác cẩm bào lên là sẽ không ai nhìn thấy vết thương chảy mủ của bọn chúng nữa sao? Vậy thì hãy lột cẩm bào ấy xuống!”

“Đa tạ Vương công!” Huyền Trang nhìn xoáy vào hắn. “Xem ra Vương công không phải là hoàn