Chương 13 Một thể hai hồn phách,-một nữ nhân hai lang quân
Lữ Thịnh cấp tốc chạy, thân thể đã biến dạng, thậm chí trên mặt dần dần có mõm lồi ra. Hắn liều mạng chạy, trên đường còn vấp ngã một lần, vội vàng bò dậy chạy tiếp, lao vào chướng thành nhanh như gió.
Cũng không biết là hai tinh tướng canh giữ chướng thành không phân biệt được sự khác nhau giữa Lữ Thịnh và Khuê Mộc Lang hay đã quen với việc hai người tranh nhau khống chế thân thể, không hề ngăn cản. Lữ Thịnh vừa lăn vừa bò lao vào trong chướng thành, vừa đến bậc thềm động phủ liền ngã xuống đất, ngẩng mặt hú lên một tiếng, bỗng nhiên hóa thành một con sói lớn! Con sói lắc mình, lại hóa thành dáng vẻ của Lữ Thịnh, nhưng vẻ mặt và khí chất đã biến thành Khuê Mộc Lang! Khuê Mộc Lang âm trầm nhìn xung quanh, phát hiện mình đang ở trên bậc thềm động phủ, lại nghiêng người vào cửa, quan sát khắp nơi, lập tức không nén được giận.
“Lữ Thịnh, ngươi lại đi ra làm gì?” Khuê Mộc Lang hung tợn nói.
Một âm thanh hoàn toàn khác Khuê Mộc Lang từ trong miệng hắn vang lên, “Đây là thân thể của ta, vì sao ta không thể đi ra?”
“Lần trước ngươi và ta đã lập nên ước định,” Khuê Mộc Lang cả giận nói. “Không thể tùy ý điều khiển thân thể này nữa, đây là ngươi vi phạm ước định!”
Sau khi Khuê Mộc Lang nói xong, miệng lại đóng mở, giọng nói của Lữ Thịnh vang lên. “Ngươi nói mượn thân thể ta sống nhờ ba năm. Giờ đây đã đầy ba năm, ngươi lần lữa không trả lại tự do cho ta. Ngươi đã vi phạm ước định trước lại còn đứng đấy chỉ trích ta?”
Trong chướng thành cổ xưa, sao đầy trời chiếu sáng, Khuê Mộc Lang, hoặc nói là Lữ Thịnh, lúc này đứng ở dưới trung đình, cùng một người mà có hai giọng nói tự nói với nhau, tranh luận quyết liệt, cực kì quỷ dị.
Bây giờ lại là Lữ Thịnh đang nói, “Ngươi có biết cảm giác ba hồn bị nhốt trong bóng tối như thế nào không? So với địa lao của huyện nha Đôn Hoàng có gì khác biệt? Thậm chí còn cô độc hơn, kinh khủng hơn, hành hạ hơn. Ngươi có biết ý nghĩa của tự do đối với con người là thế nào không? Giống như một kẻ tù tội bị tuyên án ba năm, hắn vật vã chờ mong, cuối cùng cũng đợi đến lúc mãn hạn ba năm, nhưng lúc sắp sửa được ra tù thì giám ngục lại nói hắn phải ngồi tù thêm ba năm nữa. Khuê Mộc Lang, lúc đầu khi lập ước hẹn, nếu như ngươi nói ta phải bị ngươi nô dịch cả đời, ta không có trông chờ, có lẽ cũng sẽ không có kỳ vọng. Nhưng ngươi đã từng cho ta kỳ vọng, bây giờ lại muốn làm ta tuyệt vọng, vậy nên ngươi không thể nào ngăn cản lòng ta hướng đến tự do được!”
Lúc Lữ Thịnh nói, thân thể này vẫn bị Khuê Mộc Lang khống chế, trên mặt cũng là vẻ mặt của Khuê Mộc Lang. Khuê Mộc Lang vừa “nghe,” hoặc là vừa nói, vừa nhanh chóng chạy trong động phủ và chướng thành, xem xét các loại đồ đạc.
“Vừa rồi ta đả tọa đủ một canh giờ, ngươi khống chế thân thể ta đi làm cái gì?” Khuê Mộc Lang hỏi.
“Đi dạo bên ngoài,” Lữ Thịnh đáp.
“Chỉ thế thôi à?” Khuê Mộc Lang nghi ngờ.
“Chẳng thế thì sao?” Lữ Thịnh nói.
“Ta không biết ngươi còn có sở thích ấy.” Khuê Mộc Lang cười lạnh lùng.
“Nếu ngươi bị cầm tù suốt ba năm, cũng sẽ yêu sao sáng đầy ười, gió thổi bốn mùa, cát vàng khắp nơi và dòng sông chảy trên cát vàng này,” Lữ Thịnh đáp.
Khuê Mộc Lang không nói, trong mắt lóe lên ánh sáng khinh thường, đột nhiên cánh mũi phập phồng, ngửi ngửi khắp nơi. Lúc đang ngửi, miệng lại không tự chủ được đóng mở, phát ra giọng nói của Lữ Thịnh. “Muốn ngửi mùi của ta hả? Sao ngươi không hóa thân thành Thiên Lang? Khứu giác của nhân loại kém hơn rất nhiều!”
“Ngươi câm miệng cho ta!” Khuê Mộc Lang ngậm chặt miệng, không cho phát ra âm thanh nữa.
“Hơ hơ.” Âm thanh của Lữ Thịnh lại phát ra từ trong lỗ mũi.
Khuê Mộc Lang nổi giận lôi đình, đưa tay bắt quyết, quát. “Trấn!”
Một lát sau, Khuê Mộc Lang hết sức thận trọng mở miệng, giọng nói của Lữ Thịnh không phát ra, lúc này hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
Khuê Mộc Lang vừa đi vừa ngửi rời khỏi chướng thành, lại nhìn thấy Địch Văn và Huyền Trang bước tới trước mặt.
“Khuê lang, chàng đỡ hơn chưa?” Địch Văn cười hỏi.
Khuê Mộc Lang nhìn nàng chằm chằm. “Nàng vừa mới đi đâu? Tại sao lại thay quần áo?”
“Thiếp cùng với pháp sư ra ngoài đi dạo một lát,” Địch Văn nói. “Bên ngoài hơi lạnh, nên thiếp thay y phục ấm hơn.”
Sắc mặt Khuê Mộc Lang dịu lại, ghé lại gần nàng, mặt không đổi sắc ngửi ngửi. Địch Văn vô cùng thản nhiên, làm như không biết.
Khuê Mộc Lang lại đi tới trước mặt Huyền Trang. “Vừa rồi pháp sư ăn gì vậy?”
“Vừa nãy bần tăng hơi đói, nên đã nhờ Địch nương tử sai người làm canh bánh bột.” Huyền Trang không ngờ khứu giác của Khuê Mộc Lang lại nhạy bén như thế, chính mình đã súc miệng, rửa tay mà vẫn có thể ngửi ra được.
“Còn có sữa cừu.” Khuê Mộc Lang nói lạnh nhạt. Hắn nhìn quanh một vòng, lại ngửi ngửi trong không khí, đột nhiên đi về phía binh thành.
Mặt của Địch Văn và Huyền Trang đều biến sắc. Khuê Mộc Lang đi rất chậm, hơi nheo mắt lại, dường như đang bắt lấy hơi thở cực kì nhạt trong không khí, nhưng phương hướng thì cực kì chuẩn xác.
Huyền Trang trầm tư một lát, nói với Địch Văn mình muốn về nghỉ ngơi. Khuê Mộc Lang cũng không để ý tới ngài, Huyền Trang liền rời khỏi chỗ hai người, sau khi rẽ mấy lần liền chạy cấp tốc tới dưới quan thành của Ngọc Môn Quan.
Trên Ngọc Môn Quan có lầu thành, trên lầu thành là binh lính của Khuê Mộc Lang đang đóng ở đó, nhưng số lượng nhân thủ của hắn không nhiều nên trong thành không hề có người tuần tra. Hang giấu binh hai bên sớm đã sụp đổ, cũng không có ai.
Huyền Trang nhặt lên một hòn đá vôi, theo lời dặn của Lệnh Hồ Chiêm vẽ một vòng tròn trắng ở trên tường thành, sau đó sốt ruột chờ đợi. Theo cách nói của Lệnh Hồ Chiêm, gián điệp được phái đến Ngọc Môn Quan kia nếu còn sống thì nhất định sẽ cực kì chú ý đến ngài, không biết chừng lúc này đang bí mật theo dõi nhất cử nhất động của ngài.
“Quả nhiên pháp sư là do Lệnh Hồ thị phái tới!” Đột nhiên bên cạnh vang lên một tiếng thở dài.
Huyền Trang vội quay sang nhìn, thấy một người đang bước tới từ chỗ tối ở dưới chân tường, không ngờ lại là Trưởng sử Ngọc Môn Quan, Triệu Phú!
“Là ngươi?” Huyền Trang cũng không ngờ rằng người nằm vùng Lệnh Hồ thị phái tới đã leo lên đến vị trí cao như vậy.
Dường như Triệu Phú nhìn ra sự nghi hoặc của Huyền Trang, trên gương mặt mập mạp lộ vẻ cảm khái. “Thủ hạ của Khuê Mộc Lang hoặc là một số thổ phỉ, hoặc là bách tính các tộc chạy nạn, xuất thân thương nhân giống như ta, có thể viết chữ, có thể tính toán, làm đến chức Trưởng sử có gì lạ đâu?”
Huyền Trang suy nghĩ một lát, đúng là như thế.
“Pháp sư vẽ ra ám hiệu liên lạc này là có việc cần tìm ta sao?” Triệu Phú hỏi.
“Ta hy vọng ngươi dẫn Khuê Mộc Lang đi!” Huyền Trang trầm giọng nói.
Triệu Phú lộ ra vẻ mặt châm chọc. “Pháp sư cũng đã nhìn thấy, Khuê Mộc Lang và Lữ Thịnh là một thể khó mà tách rời, pháp sư cần gì phải can thiệp vào chuyện của họ?”
“Bần tăng chỉ không muốn Khuê Mộc Lang phát hiện ra ngôi nhà bí mật của Lữ Thịnh và Địch Văn thôi,” Huyền Trang nói.
Triệu Phú thở dài một hơi, lộ ra vẻ chần chừ do dự. “Pháp sư, việc này thứ cho ta khó mà ra tay được. Khuê Mộc Lang là chính thần trên trời, cực kì nhạy bén, vạn nhất bị hắn điều tra ra, ta khó mà thoát khỏi bị liên lụy.”
“Ngươi ẩn nấp ở Ngọc Môn Quan một năm, hẳn là sớm đã biết Địch Văn còn sống đúng không?” Huyền Trang nhìn hắn chằm chằm. “Dù vậy Lệnh Hồ Chiêm lại không hề nhận được tin tức gì. Vì sao lại thế?”
Triệu Phú cười khổ. “Ta đương nhiên biết Địch Văn còn sống. Nhưng nhìn từ lập trường của Lệnh Hồ thị, ta truyền lại tin tức Địch Văn còn sống thì có thể thế nào? Chỉ làm dấy lên một trận sóng to gió lớn vô ích mà thôi. Pháp sư, Địch Văn là sự sỉ nhục chung của Lệnh Hồ thị và Địch thị, giờ nàng mai danh ẩn tích sống lặng lẽ ở đây, chẳng phải như vậy sẽ tốt hơn sao?”
“Mặc dù thế nhưng ngươi thân là gián điệp, chẳng phải nên truyền lại tin tức chân thực cho chủ nhân của mình hay sao? Còn lựa chọn thế nào nên do chủ nhân của ngươi quyết định, chứ không phải do ngươi quyết định!” Huyền Trang thản nhiên nói.
Triệu Phú bỗng nhiên nhìn Huyền Trang, vẻ mặt lạnh lẽo.
“Thế nên theo bần tăng thấy, trên thực tế thì ngươi đã phản bội Lệnh Hồ thị rồi, đúng không?” Huyền Trang nói. “Khuê Mộc Lang đã biết thân phận thực sự của ngươi, vì vậy ngươi liền nương nhờ hắn?”
Triệu Phú như quả bóng xì hơi, lẩm bẩm nói, “Không giấu pháp sư, đúng là ta đã phản bội Lệnh Hồ thị, nhưng… Khuê Mộc Lang không hề biết thân phận thật của ta, là ta tự nguyện phục vụ Khuê Mộc Lang.”
“Vì sao vậy?” Huyền Trang hỏi.
Triệu Phú lộ ra vẻ mặt phấn khởi. “Vì sao ư? Pháp sư nhìn thấy Khuê Mộc Lang chẳng lẽ không hề có cảm xúc gì? Đây là chính thần ở trên trời đấy! Nhân gian chưa từng có chân thần, thậm chí ngay cả Thiên tử cũng chỉ là Thiên tử tự xưng, khó phân thật giả, còn trước mắt ta lại xuất hiện thần linh thật sự đang sống sờ sờ! Ta chỉ là một phàm nhân, không dám cầu mong được như Hoài Nam Vương kia, sau khi thành tiên thì gà chó cũng lên trời; nhưng có thể ngày ngày hầu hạ chân thần chính là may mắn mà Triệu thị ta dù có tu nghìn năm vạn năm cũng chưa chắc đã có được!”
Huyền Trang kinh ngạc nhìn vẻ mặt cuồng nhiệt của hắn, đột nhiên ngài hiểu được một chút rồi.
Khuê Mộc Lang sầm mặt ngửi ngửi trong không khí, đã đi vào trong binh thành. Địch Văn đi theo sau lưng hắn, càng lúc càng tỏ ra căng thẳng.
“Nàng biết ta ngửi mùi của ai chưa?” Khuê Mộc Lang nói. “Không phải của nàng, không phải của Huyền Trang, mà là của chính ta.”
Sắc mặt Địch Văn đột nhiên biến thành trắng như tuyết. “Khuê lang, chàng cho rằng Lữ Thịnh đã tới nơi này?”
“Ta chỉ biết hắn chiếm thân thể của ta không phải để lên trên thành ngắm sao trời,” Khuê Mộc Lang nói. “Người này tất nhiên có bí mật!”
Khuê Mộc Lang từ từ bước đến gần ụ khói lửa, ngôi nhà nhỏ đã ở trong tầm mắt. Trái tim Địch Văn gần như sắp nhảy thẳng ra ngoài, vẻ mặt tuyệt vọng. Khuê Mộc Lang bỗng nhiên quay lại, Địch Văn vội vàng giấu vẻ mặt lo lắng đi, mỉm cười nhìn hắn.
“Tim nàng đập rất nhanh,” Khuê Mộc Lang nói. “Lại đau hay sao?”
“Có thể… là còn chưa khỏi hẳn!” Địch Văn bình tĩnh đáp.
Khuê Mộc Lang không nói gì, đang định đi về phía ngôi nhà nhỏ thì đột nhiên ở phía xa vang lên một tiếng kêu thảm thiết. Hắn vội quay lại, chặn ở phía trước Địch Văn. Một lát sau Triệu Phú vội vã chạy tới. “Khuê thần, việc lớn không tốt, có người bị bắn chết ở cổng thành rồi!”
Hai tay Triệu Phú toàn là máu, dang tay ra, vẻ mặt hoảng loạn. Khuê Mộc Lang chán ghét quay mặt đi, dẫn Địch Văn và Triệu Phú rời khỏi binh thành, đi tới dưới Ngọc Môn Quan.
Dưới thành đã có không ít người, có bốn gã tinh tướng đang xem xét xung quanh. Bên cạnh một chỗ khuyết ở cổng thành có thi thể của một quân tốt Ngọc Môn Quan đang nằm, sau lưng cắm một mũi tên, trên tường thành bên cạnh vẽ một vòng tròn màu trắng.
Khuê Mộc Lang tỉ mỉ xem xét thi thể, lại nhổ mũi tên ra nhìn kĩ, sau đó đi tới bên tường thành, sờ sờ đá vôi trên vòng tròn trắng, cau mày không nói.
Địch Văn thấp giọng. “Có phải là Lữ Thịnh đã tới nơi này không?”
Khuê Mộc Lang xòe bàn tay ra, ngửi ngửi ngón tay của mình rồi lắc lắc đầu. “Vòng trắng này không phải do hắn vẽ. Triệu Phú, ngươi cho rằng người này chết như thếnào?”
Triệu Phú suy nghĩ một lát. “Thuộc hạ cho rằng tất nhiên là có người lẻn vào Ngọc Môn Quan ta, lại bị quân tốt này phát hiện, thế là bị người đó bắn chết.”
“Người này trúng tên sau lưng.” Khuê Mộc Lang lắc đầu.
Triệu Phú nói, “Có lẽ sau khi phát hiện có người lẻn vào, hắn xoay người định chạy?”
“Hắn cần gì phải chạy? Trên lầu thành có người, chỉ cần kêu lên một tiếng là được.” Khuê Mộc Lang trầm ngâm. “Huyền Trang ở nơi nào?”
Triệu Phú lộ vẻ cãng thẳng. “Vừa rồi pháp sư đã về nghỉ ngơi cùng với tên đồ đệ và người phụ nữ kia. Ta đã phái người đi xem, ba người đều ở nhà, không có người nào rời khỏi đó.”
Khuê Mộc Lang bất đắc dĩ lắc đầu. “Ta bị mùi máu tanh xông vào mũi, đêm nay không cần làm việc không cần thiết nữa, ngày mai nói tiếp.”
“Có phải phái người bảo vệ động phủ của ngài không?” Triệu Phú hỏi.
Khuê Mộc Lang cười lạnh lùng. “Không cần, hắn dám đến tìm bản tôn, ấy mới là tốt nhất.”
Khuê Mộc Lang chậm rãi nhìn những người xung quanh, trăng sáng nấp sau đám mây, trong Ngọc Môn Quan tối tăm, mặt của mọi người cũng ẩn ở trong bóng tối. Cho dù là thần linh cũng không thể nhìn ra được chân tướng ẩn bên dưới khuôn mặt phàm nhân.
Ánh nắng chiếu sáng thành Đôn Hoàng.
Trong chùa Trường Lạc, tăng nhân đã kết thúc buổi tụng kinh sớm, tiếng chuông khánh vang lên. Lý Diễm lơ đãng như người mất hồn trong tiếng chuông xa xăm này, đến tận lúc Vương Lợi Thiệp gõ cửa mà vào, ông ta mới bừng tỉnh lại.
“Lợi Thiệp đến rồi à?” Lý Diễm xoa khuôn mặt mệt mỏi. “Cho ngồi.”
Vương Lợi Thiệp ngồi quỳ trên chiếu mềm. “Đại vương, vừa rồi đã thăm dò rõ ràng, Vương Quân Khả rời khỏi thành Đôn Hoàng lúc rạng sáng, mang hơn ba mươi kỵ binh, đánh mấy chiếc xe ngựa đi về phía tây bắc, không rõ điểm đến.”
“Còn có gì nữa?” Lý Diễm hỏi.
“Đêm qua trong châu ngục bắt đầu tra tấn các chủ sự của hãng buôn Trương thị.” Vương Lợi Thiệp nói nhỏ. “Vương Quân Khả sai quân tốt canh giữ châu ngục, bất cứ ai cũng không được ra vào, người ngoài chỉ nghe thấy bên trong vang lên tiếng kêu thảm thiết trắng đêm, có cung khai hay không không thể biết được.”
Lý Diễm hít một hơi khí lạnh. “Tra tấn chủ sự của Trương thị, rốt cuộc Vương Quân Khả đang muốn làm gì? Lẽ nào hắn không biết giương cung mà không bắn mới là uy hiếp lớn nhất đối với Trương thị kia hay sao? Vạn nhất lấy được khẩu cung, có động Trương thị hay không? Không động, luật Đường nghiêm ngặt; động, đó chẳng phải là hoàn toàn trở mặt với tám sĩ tộc lớn rồi à?”
“Có lẽ điều Vương Quân Khả muốn chính là trở mặt với sĩ tộc Đôn Hoàng thì sao?” Vương Lợi Thiệp suy đoán.
“Làm càn!” Lý Diễm tức giận. “Đêm qua hắn chạy tới xúi giục bản vương tạo phản, hôm nay liền trở mặt với tám sĩ tộc lớn, đây không phải là tự tổn hại căn cơ hay sao?” Lý Diễm cau mày, hơi mất bình tình. “Lợi Thiệp, ngươi thấy chuyện này thế nào? Bản vương cả đêm không ngủ, nghĩ đi nghĩ lại, càng nghĩ càng sợ.”
Tất nhiên là Vương Lợi Thiệp biết ông ta đang nói tới chuyện gì, chần chừ một hồi lâu rồi mới nói nhỏ. “Đại vương, nói đến tạo phản, hạ thần cũng sợ. Nhưng có một điều mà Vương Quân Khả nói đúng, chỉ cần chúng ta không muốn chết, chính là tên đã lên cung, không thể không bắn.”
“Ngươi cũng nghĩ thế sao?” Lý Diễm hơi bất ngờ.
“Đúng vậy!” Vương Lợi Thiệp cười khổ. “Sau khi ngài nói, hạ thần cũng cả đêm khó ngủ. Hạ thần không giống với những người khác, xuất thân là bộ khúc hầu hạ ngài. Theo luật Đường, chủ nhân có tội, bộ khúc cho dù không tham gia cũng chỉ là giảm tội một bậc. Ha ha, đại tội mưu phản, giảm một bậc cũng là treo cổ.”
“Là bản vương đã liên lụy ngươi.” Lý Diễm than thở. “Vậy thì chúng ta không tạo phản nữa?”
“Không, phải tạo phản!” Vương Lợi Thiệp nói từng chữ từng câu.
Lý Diễm kinh ngạc nhìn hắn, thấy trong mắt Vương Lợi Thiệp lộ ra ánh sáng giống như dã thú đang bị nhốt.
“Hiện giờ Đại vương chỉ có thể liều chết một trận. Dù phải nhận tội lớn diệt tộc hạ thần cũng bất chấp, sẽ cùng với Đại vương mưu phản đến cùng!” Vương Lợi Thiệp trầm giọng nói. “Đêm qua hạ thần đã xem địa đồ, suy nghĩ kỹ lưỡng về phương án của Vương Quân Khả, cho rằng khả thi. Đặc biệt là trong thời gian Bệ hạ sắp xuất binh với Đông Đột Quyết, đây quả thực là cơ hội trời cho. Nếu chúng ta khoanh tay chịu trói, trở lại Trường An sau đó hoặc chết hoặc giáng thành thứ dân, vậy còn không bằng liều mạng một trận, cắt đất cát cứ!”
“Khả thi?” Lý Diễm lẩm bẩm nói.
“Khả thi!” Vương Lợi Thiệp đáp.
“Tạo phản?” Lý Diễm nói.
“Tạo phản!” Vương Lợi Thiệp nói.
“Vậy thì tạo phản!” Lý Diễm toàn thân vô lực, nói đắng chát. “Đôn Hoàng bên này có Vương Quân Khả, hẳn là hắn có thể xử lý tốt. Qua Châu bên kia mấu chốt chính là Độc Cô Đạt. Không biết Độc Cô Đạt có đi theo ta không?”
“Độc Cô Đạt năm đó ở trong quân là do ngài một tay đề bạt, từ một Hiệu úy làm đến Thứ sử một châu, hẳn là sẽ đi theo ngài. Giờ hạ thần sẽ về Qua Châu thăm dò ý tứ của hắn,” Vương Lợi Thiệp nói.
“Không, ngươi không đủ trọng lượng.” Lý Diễm không hề hồ đồ. “Việc này trọng đại, bản vương phải tự mình đi. Đã quyết ý phản, Qua Châu bên kia sẽ phải sắp xếp thỏa đáng. Ngươi đi an bài một chút, ta lập tức trở lại Qua Châu.”
Vương Lợi Thiệp chần chừ. “Bây giờ Vương Quân Khả không ở đây, chúng ta đi như vậy có phải tỏ ra hơi vội vàng một chút rồi không? Vạn nhất làm người khác nghi ngờ…”
Lý Diễm suy nghĩ một lát. “Ngươi cứ nói bản vương đã bàn xong với Vương Thứ sử về việc hôn lễ, trở lại Qua Châu chuẩn bị cho Thế tử đến Đôn Hoàng đón dâu. A đúng rồi, Thế tử đang ở đâu?”
“Thế tử…” Vương Lợi Thiệp há miệng. “Mấy ngày trước Thú phó Thanh Đôn Thú hồi báo, nói Khuê Mộc Lang bắt pháp sư Huyền Trang đến Ngọc Môn Quan, Thế tử… sẽ không theo pháp sư đến Ngọc Môn Quan đâu nhỉ?”
Sắc mặt Lý Diễm xanh mét. “Thằng nghịch tử này! Nó thật sự cho rằng mình theo pháp sư Huyền Trang đi xuất gia sao? Khuê Mộc Lang kia vô cùng hung tàn, vạn nhất có tổn thương gì, Lý thị ta chẳng phải là sẽ tuyệt hậu?”
Đúng lúc ấy, một tên tùy tùng ở ngoài cửa cầu kiến, thì ra là Vương Quân Thịnh, Lý Diễm vội vàng tuyên vào.
Vương Quân Thịnh cung kính thi lễ với Lý Diễm. “Bái kiến Đại vương. Thứ sử nhà ta nói ngài ấy dẫn người đến Ngọc Môn Quan, đi đón Thế tử và Thập Nhị Nương trở về, dặn tiểu nhân nói với Đại vương rằng ngài đừng lo lắng.”
Lý Diễm và Vương Lợi Thiệp ngơ ngác nhìn nhau, đều có cảm giác lông măng dựng đứng.
“Sư phụ, đừng niệm nữa.” Lúc này Lý Thiền đang khuyên bảo Huyền Trang. “Mặt trời càng lúc càng gay gắt rồi.”
Sa mạc phía nam Ngọc Môn Quan từ trước đến giờ vẫn là khu vực mộ táng của thú binh Ngọc Môn Quan. Từ đời Hán tới nay, tướng sĩ chết trận hoặc quy táng ở Ngọc Môn Quan không dưới mười vạn, lúc đầu có lẽ có mộ phần nấm đất, nhưng sau trăm năm nghìn năm, đất dù cao đến mấy cũng đã bị gió cát lau sạch, chẳng còn để lại dấu vết gì nữa.
Lúc này trong sa mạc có thêm một ngôi mộ mới, chính là quân tốt bị bắn chết đêm qua được hạ táng ở đây.
Đêm qua Huyền Trang tuyệt đối không nghĩ tới, rằng mình bức bách Triệu Phú dẫn Khuê Mộc Lang đi, phương pháp của hắn lại là bắn chết một tên quân tốt! Điều này làm cho Huyền Trang cực kì hối hận, cho rằng quân tốt này là vì mình mà chết.
Sau khi quân tốt được an táng, Huyền Trang vẫn quỳ trước mộ niệm kinh siêu độ, đã hai canh giờ trôi qua. Lý Thiền và Ngư Tảo đứng ở bên cạnh, Ngư Tảo như người mất hồn, Lý Thiền lại hơi thiếu kiên nhẫn.
“Cứu một người mà giết một người, đó chính là lỗi của bần tăng.” Huyền Trang tạm thời dừng lại, vẻ mặt bi thương. “Sự quỷ quyệt và tàn bạo của lòng người, bần tăng vẫn nhìn không đủ thấu triệt, mới liên lụy người khác mất mạng.”
Lý Thiền thật sự không làm gì được vị sư phụ này, bản thân Huyền Trang lại cơ trí thông thấu, muốn khuyên cũng không thể nào khuyên được.
“Pháp sư Huyền Trang…” Lúc này Triệu Phú lại chạy ra từ trong Ngọc Môn Quan, hắn hình thể mập mạp, chạy một đoạn đường dưới cái nắng gay gắt liền thở hồng hộc. “Khuê thần triệu kiến!”
Huyền Trang quay đầu lại nhìn hắn chằm chằm, nhưng không nói gì, chỉ im lặng đứng dậy rồi đi về phía Ngọc Môn Quan.
Triệu Phú cười cầu tài. “Ta biết pháp sư oán ta, nhưng Khuê thần là người ra sao, khứu giác kinh người, nếu không bắn chết kẻ kia từ cự ly xa, ta hoàn toàn không thể tránh được sự truy vết của ngài ấy.”
“Tìm chỗ vắng vẻ nào đó rồi đốt một mồi lửa không được sao? Nhất định phải giết người mới có thể dẫn được hắn đi à?” Huyền Trang lạnh lùng nói.
“Chuyện rất gấp gáp, đi đâu tìm hỏa chiết tử?” Triệu Phú thở dài. “Dù vậy thì chỉ sợ Khuê thần cũng đã nghi ngờ rồi. Mũi tên bắn chết người là loại sử dụng hàng ngày trong Ngọc Môn Quan, Khuê thần không điều tra, đồng nghĩa với việc ngài ấy đã nghi ngờ trong nội bộ có gian tế. Ta đã cảm thấy rất bất an vì phản bội Khuê thần rồi, pháp sư chớ có tiếp tục trách ta.”
Huyền Trang không nói gì nữa, mọi người cùng trở lại chướng thành, thấy Khuê Mộc Lang và Địch Văn đang chờ ở cổng chướng thành, bên cạnh có bốn gã tinh tướng.
“Pháp sư đến rồi?” Khuê Mộc Lang thản nhiên nói. “Đi cùng với bản tôn một lát.”
“Khuê lang muốn đi đâu?” Địch Văn hỏi.
Khuê Mộc Lang điềm đạm nhìn nàng, đột nhiên lấy ra một dải lụa trắng từ trong tay áo. Sắc mặt Địch Văn lập tức đại biến, Huyền Trang cũng không khỏi sững sờ. Trên dải lụa ấy thêu hai con uyên ương vầy nước, chính là dải lụa hàng ngày Địch Văn treo ở trên tầm bình phong!
“Hai con uyên ương này thêu rất đẹp, ta lại không biết trong Ngọc Môn Quan còn có người nào khéo tay tới như vậy,” Khuê Mộc Lang cười nói. “Người thêu nó rốt cuộc ở nơi nào, chúng ta không ngại đi tìm một chút.”
Địch Văn và Huyền Trang nhìn nhau một cái, hai người đều hơi bất an. Khuê Mộc Lang cũng không nhìn bọn họ, đi thẳng về phía trước. Hai người đành phải đi theo sau, đám người Ngư Tảo, Lý Thiền và Triệu Phú không hiểu ra sao, đi theo sau cùng.
Khuê Mộc Lang ngửi dải lụa một cái, nhắm mắt lại suy nghĩ một lát, đi thẳng về phía binh thành. Địch Văn thấp thỏm không yên, chỉ biết im lặng đi theo. Binh thành cách chướng thành cũng không xa, đi năm sáu mươi trượng liền vào binh thành, Khuê Mộc Lang dẫn họ đi vòng qua mấy căn nhà tàn tạ vô cùng, bước tới trước viện dưới ụ khói lửa.
“Khuê lang…” sắc mặt Địch Văn tái nhợt.
Khuê Mộc Lang mỉm cười, nói từng chữ từng câu. “Mở cổng ra!”
Tay Địch Văn run rẩy, chậm rãi mở cánh cổng đóng bằng ván gỗ ra. Khuê Mộc Lang đi vào trong sân, quan sát xung quanh một lượt, khen. “Thật là đúng kiểu nhà nông vui thú điền viên. Ờ, ta đã ngửi thấy mùi canh bánh bột, đêm qua không phải pháp sư đã ăn một bát sao? Chẳng lẽ là ăn ở chỗ này?”
Huyền Trang không nói gì.
Khuê Mộc Lang đi tới trước cửa nhà, nhưng không mở cửa, quay đầu lại hỏi. “Văn Nhi, nàng nói xem, phụ nữ thích cái gì?”
“Cái này…” Địch Văn cười miễn cưỡng. “Khác nhau tùy theo từng người!”
“Liệu có người phụ nữ nào không thích thiên đình, không thích mặt đất, cho dù mang tất cả mọi thứ trên đời này đến trước mặt nàng ấy, nàng ấy cũng không chút động lòng, lại chỉ thích một ngôi nhà rách nát không?” Khuê Mộc Lang hỏi.
Địch Văn mấp máy môi, không biết nên trả lời thế nào.
Khuê Mộc Lang đợi một lát, đưa tay mở cửa phòng ra, sảnh đường đơn giản lại ấm áp xuất hiện trước mắt mọi người. Ngoài Huyền Trang, mọi người đều không hiểu, tò mò quan sát bày biện trong nhà.
Khuê Mộc Lang chậm rãi đi lại trong phòng, sắc mặt bình tĩnh lại thoáng có chút xót xa, giận dữ và tuyệt vọng.
“A, một hũ rượu mạch thật ngon, ta chưa từng uống rượu mạch thơm thuần như thế.” Khuê Mộc Lang mở hũ rượu trong góc nhà ra, ngửi ngửi một lát, sau đó lại ngửi hũ nước nho. “Đã lọc nhiều lần rồi đúng không? Nước nho trong suốt. Ờ, chiếc chiếu lau này cũng đan rất khéo.”
Trên mặt Địch Văn tràn ngập tuyệt vọng.
Khuê Mộc Lang đi tới trước tám tấm bình phong kia. “Rõ ràng là thành Trường An! Ta chưa bao giờ nhìn thấy Trường An, hôm nay nhìn trên tranh vẽ, liền cảm thấy như cả tòa thành Trường An đang hiển hiện lên trước mắt. A, nuôi gà, ủ rượu, vẽ tranh, thế này mới gọi là chỉ muốn làm uyên ương không muốn thành tiên! Có điều vì sao không có đàn?”
Ầm một tiếng, Khuê Mộc Lang đá đổ bình phong, lộ ra phòng ngủ ở bên trái.
Trên giường dày đan bằng lau sậy có một chiếc chăn gấm thêu uyên ương màu đỏ thẫm được gấp gọn gàng, trên móc áo bên cạnh còn treo vài món y phục nam nữ. Quần áo Địch Văn mặc đêm qua không ngờ lại ở trong đó! Thân thể Địch Văn lảo đảo, suýt nữa ngã xuống. Khuê Mộc Lang không thèm nhìn nàng, lạnh lùng nói. “Lữ Thịnh, đi ra mà xem kìa!”
Hắn một tay bắt quyết, chỉ lên trán chính mình một cái, đột nhiên trong miệng vang lên giọng nói của Lữ Thịnh. “Nơi này… Tại sao ngươi lại ở đây?”
Những người đang có mặt trong viện, ngoài Triệu Phú biết tình hình này nên không hề kinh ngạc thì ngay cả Huyền Trang cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Lữ Thịnh dùng phương thức ấy để phát ra âm thanh, lập tức cực kì kinh hãi. Ngư Tảo còn che miệng lại, cả kinh toàn thân run rẩy.
Khuê Mộc Lang không hề nói gì, chậm rãi nhìn lướt một vòng xung quanh. Trong miệng hắn phát ra giọng nói của Lữ Thịnh, hiển nhiên Lữ Thịnh thông qua mắt Khuê Mộc Lang đã nhìn thấy đám người Địch Văn, âm thanh thấp thỏm lo âu. “Văn Nhi… Văn Nhi…”
Địch Văn đau khổ cười. “Tứ Lang, xin lỗi, thiếp không giữ được ngôi nhà của chúng ta!”
Câu này lập tức chọc giận Khuê Mộc Lang, hắn không dám đụng vào Địch Văn, hùng hổ đá một cước vào Địch Văn khiến nàng ngã xuống đất, rống giận. “Nhà của các ngươi? Người nàng yêu rốt cuộc là ai?”
“Khuê Mộc Lang, không được làm hại Văn Nhi!” Từ miệng hắn là tiếng Lữ Thịnh đang hét lớn.
Vẻ mặt là của Khuê Mộc Lang, trên mặt tràn ngập giận dữ và căm hận, lời nói ra từ miệng hắn lại tràn ngập sợ hãi và quan tâm, làm cho mọi người nhìn mà trong lòng lạnh toát.
Địch Văn bò dậy từ dưới đất, thản nhiên nói, “Người ta yêu đương nhiên là Tứ Lang. Ta là thê tử có lệnh cha mẹ, có người mai mối của Tứ Lang, không yêu chàng thì còn yêu ai?”
“Vậy còn ta?” Khuê Mộc Lang gầm lên giận dữ.
“Ngươi chỉ là kẻ lấy yêu thuật cưỡng chế tách hai vợ chồng ta ra mà thôi,” Địch Văn nói. “Giống như cường đạo vào nhà, chiếm lấy nhà ta, bắt cóc phu quân ta. Ta chỉ không đành lòng nhìn phu quân chịu khổ mới lá mặt lá trái với ngươi.”
“Con tiện nhân nhà ngươi!” Khuê Mộc Lang rít lên một tiếng, cầm lấy giá áo bên cạnh rồi hùng hổ đánh Địch Văn, đánh nàng tới mức nàng ngã lăn xuống đất vẫn tiếp tục ra sức đánh đập.
“Khuê Mộc Lang, dừng tay!” Lữ Thịnh hét lớn. “Có bản lĩnh thì đánh ta đi!”
“Ngăn cản hắn!” Huyền Trang hô to xông lên, tóm lấy giá áo.
Lý Thiền và Ngư Tảo cũng xông tới, ba người vừa giữ vừa kéo. Khuê Mộc Lang giơ tay lên, lòng bàn tay đột nhiên phủ một lớp sương đen, nhẹ nhàng vỗ lên trán ba người. Đám người Huyền Trang lập tức cảm thấy mê muội, trước mắt tối sầm, ngã xuống đất, tuy ý thức vẫn tỉnh táo nhưng thân thể lại không động đậy được.
Khuê Mộc Lang hoàn toàn không để ý tới ba người, liên tục đá Địch Văn, nghiến răng nghiến lợi nói, “Ta vốn là chính thần trên trời, vì cùng ngươi yêu nhau mà hạ phàm xuống nhân gian trở thành yêu thần. Ta tìm ngươi mười mấy năm, ngươi và ta đã từng hẹn nhau trải qua một đời dưới nhân gian, nhưng vì sao ngươi lại quên ta? Vì sao lại yêu một người khác?”
“Ngươi nhận sai người rồi.” Địch Văn bị đá lăn lộn dưới đất, nhưng vẫn cười. “Ta không phải thị nữ Điện Phi Hương gì đó, ta chính là Địch Văn, là thê tử của Tứ Lang!”
“Linh thể của ngươi chưa diệt, coi ta là mắt mù hay sao?” Khuê Mộc Lang nói, không biết vì sao, trong mắt hắn lại có một chút nước mắt. “Thiên đình cô quạnh, nghìn năm vạn năm chúng ta cô độc nhìn nhau, chúng ta nắm tay nhau trên Các Đạo, nhìn sao trời vô cùng vô tận rơi xuống biển sâu. Nàng nói, chúng ta đến nhân gian đi, nàng sẵn sàng như ngôi sao rơi xuống kia, chỉ mong có được chốc lát vui vẻ, còn hơn là yêu nhau trong vô vọng như vậy. Ta nghe lời nàng, phản bội chạy trốn khỏi thiên đình, lưu lạc nhân gian. Ta ở nhân gian này không có người nào quen biết, không có hảo hữu tri tâm, người người đều kính sợ ta, e ngại ta, vĩnh viễn đều khẩn cầu ta, lại không biết ta cũng có khẩn cầu. Ở nhân gian này, ta vẫn cô độc lẻ loi như trước, chỉ vì tìm được nàng, cho dù nàng mặc vào thiên y, ngay cả ôm một cái cũng không làm được, nhưng ta vẫn rất lưu luyến nhân gian này, còn nàng, vì sao nàng lại thay đổi?”
Địch Văn bò dậy ngồi quỳ trên mặt đất, khóe miệng chảy máu, cười buồn bã. “Nhân gian này cùng thiên đình không khác bao nhiêu. Trái tim của mỗi người như một chiếc chìa khóa, chỉ có thể xứng với một ổ khóa. Trong lòng ta đã có Tứ Lang, vậy nên không thể chứa được người khác nữa. Ta không biết thị nữ Điện Phi Hương ấy nghĩ thế nào, nhưng ta biết nàng luân hồi làm người liền có một kiếp người. Chuyện cũ thần tiên khi xưa đều là thoảng qua như mây khói, sẽ không còn nhớ được nữa.”
“Không…” Khuê Mộc Lang tuyệt vọng hét lên, một cước đá vào trên vai nàng, lại đá nàng ngã xuống đất, cử chỉ như đã điên khùng. “Là ngươi đã phản bội ta! Lữ Thịnh, ngươi nhìn đi! Ta để ngươi đi ra chính là muốn để ngươi xem xem ta hành hạ nàng thế nào! Không phải ngươi yêu nàng sao? Vậy thì hãy bảo vệ nàng đi! Ngươi xem nàng đau khổ thế nào, nàng đang kêu thảm thiết, miệng nàng đã chảy máu, nàng rất nhanh sẽ bị đá chết, ngươi mau cứu nàng đi! Lữ Thịnh, ngươi là con cưng của trời, là ‘Đại Đường vô song sĩ, Vũ Đức đệ nhất nhân’ vang tiếng Trường An, danh chân Đại Đường. Ngươi chí hướng cao xa, muốn ban ơn thiên hạ, muốn thay đổi muôn đời, vì sao lại ngay cả một người phụ nữ cũng không thể bảo vệ nổi!”
“Khuê Mộc Lang, ngươi dừng tay!” Trong miệng Khuê Mộc Lang phát ra tiếng gào thét đau khổ mà giận dữ của Lữ Thịnh. “Ngươi tự xưng là thần linh trên trời, lại chỉ dám động thủ với phụ nữ thôi hay sao? Nếu ngươi không phải một thằng hèn thì nhằm vào ta xem!”
Khuê Mộc Lang bỗng nhiên dừng tay, cười ác độc. “Ngươi cho rằng ta không dám diệt ba hồn của ngươi hay sao? Lữ Thịnh, ta muốn diệt ba hồn của ngươi có rất nhiều biện pháp, chỉ là lúc đầu chúng ta lập ước hẹn, ta không muốn nuốt lời mà thôi. Hôm nay ta gọi ngươi đi ra chính là muốn cho ngươi xem ta hành hạ người ngươi yêu nhất thế nào, sau đó lấy trời đất làm đá mài, mài nhỏ ba hồn của ngươi, để ngươi mãi mãi không được siêu sinh!”
“Ha ha ha…” Từ miệng hắn, Lữ Thịnh phát ra tiếng cười to. “Một chữ ‘yêu’ này ngươi vĩnh viễn không thể nào hiểu được. Nếu đã từng yêu thì dù chỉ một chớp mắt thôi cũng trở thành vĩnh hằng, cần gì nhất định phải đến nhân gian để ở bên nhau một đời?”
Khuê Mộc Lang ngơ ngác suy nghĩ, đột nhiên cắn răng niệm. “Tốt, ta liền để cho ngươi được một chớp mắt vĩnh hằng! Lâm binh đấu giả, giai…”
Đột nhiên Ngư Tảo cũng không biết lấy đâu ra sức mạnh, hét lớn nhảy dựng lên, rút ra hoành đao của Triệu Phú từ trên người hắn rồi bổ thẳng về phía Khuê Mộc Lang. Khuê Mộc Lang lách người né tránh, lập tức dùng cùi chỏ đánh vào trên đầu nàng. Thân thể Ngư Tảo vốn đã bủn rủn, lập tức ngã xuống đất. Nàng lại giãy giụa bò đến bên cạnh Địch Văn, cầm hoành đao trong tay bảo vệ trước mặt Địch Văn.
“Lữ lang, ta có lỗi với chàng! Ta sẽ bảo vệ Địch nương tử…” Ngư Tảo nhìn Khuê Mộc Lang, lẩm bẩm nói.
“Ngươi là…” Trong miệng Khuê Mộc Lang phát ra giọng nói của Lữ Thịnh, dường như không nhận ra Ngư Tảo.
“Cá bơi cùng tảo, có cái đầu to, có nữ má phình, uống rượu mừng vui,” Cánh tay Ngư Tảo nắm đao không chắc, mỉm cười nói.
“Đây là Ngư tảo, một thiên trong Kinh thi.” Giọng nói của Lữ Thịnh hơi nghi hoặc. “Có điều một câu kia là ‘Vương đi khắp Cảo, uống rượu mừng vui’. Vì sao lại đổi thành câu này?”
“Là chàng đổi cho ta!” Ngư Tảo rơi nước mắt nói. “Chàng nói má ta tròn tròn, như cá đầu to. Chàng gọi ta là Cá Đầu To, nói ‘Cá Đầu To, chúng ta uống rượu đi’!”
Giọng nói của Lữ Thịnh bàng hoàng tỉnh ngộ. “A, ngươi là Thập Nhị Nương, Ngư Tảo! Bốn năm năm không gặp, không ngờ ngươi đã lớn lên rồi!”
“Nữ hài tử dù nhỏ đến mấy rồi cũng có ngày lớn lên.” Ngư Tảo lộ ra vẻ mừng rỡ. “Ba năm trước ta đến Đôn Hoàng, thề đi khắp đại mạc cũng phải tìm được chàng, cho tới hôm nay mới nhìn thấy chàng. Lữ lang, ta thật sự đã gặp được chàng rồi.”
Giọng nói của Lữ Thịnh tràn ngập đắng chát. “Sao phải khổ như vậy!”
“Ta không cảm thấy khổ.” Nước mắt Ngư Tảo rơi xuống như mưa. “Chính như Địch tỷ tỷ nói, trái tim mỗi người như một chiếc chìa khóa, chỉ có thể mở một ổ khóa. Trong lòng ta đã chứa chàng, dù có khổ đến mấy cũng là vui sướng.”
Trong miệng Khuê Mộc Lang một hồi lâu không có ngôn ngữ có lẽ Lữ Thịnh đã ngây ra, ngay cả Khuê Mộc Lang cũng để lộ vẻ mặt ngơ ngác. Địch Văn lại càng kinh ngạc, nhìn tiểu cô nương này chằm chằm. Chỉ có Lý Thiền bên cạnh là trên mặt tràn đầy vẻ thẫn thờ cùng với đắng chát. Anh mắt hắn nhìn Ngư Tảo giống như đang nhìn những bong bóng đẹp đẽ trong tay tan vỡ, cuối cùng trống trơn.
Khuê Mộc Lang không ngừng lắc đầu. “Không trách được ngươi nhiều lần đối nghịch với ta, thậm chí chặn giết tinh tướng của ta, thì ra là đã yêu Lữ Thịnh rồi!”
“Đúng thế!” Ngư Tảo nhìn chằm chằm vào Khuê Mộc Lang. “Ngươi giết chàng, ta phải giết ngươi.”
“Dựa vào ngươi?” Khuê Mộc Lang chế giễu.
“Còn có phụ thân ta,” Ngư Tảo nói.
Khuê Mộc Lang không cười được nữa. Vũ lực của bản thân Vương Quân Khả vô cùng cao minh, tay lại nắm đại quân, dù là thần linh trên trời cũng có chút kiêng kị.
“Đã như vậy, vì sao ngươi phải đưa cho ta dải lụa uyên ương này?” Khuê Mộc Lang hỏi. “Lẽ nào ngươi không biết làm như thế sẽ chọc giận ta, ép ta giết Lữ Thịnh?”
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều cảm thấy kinh ngạc, cùng nhìn Ngư Tảo.
Ngư Tảo vẻ mặt thê lương, thì ra đêm qua để bảo vệ Huyền Trang, nàng đã lén theo Huyền Trang và Địch Văn đi tới bên ngoài tòa viện, chứng kiến mọi chuyện từ đầu đến cuối. Đặc biệt khi nàng nhìn thấy Lữ Thịnh, cả người đều sụp đổ. Nàng đã chuẩn bị tâm lý tiếp nhận chuyện Lữ Thịnh đã chết, tuy nhiên chân tướng sự thật còn tàn khốc hơn: Lữ Thịnh không chết, nhưng thân thể đã bị thần linh chiếm mất. Chẳng những vậy mà Lữ Thịnh chỉ còn tàn hồn lại cùng Địch Văn yêu nhau sâu đậm đến thể, sống chết không rời.
Vậy còn chính mình thì sao? Ngư Tảo đột nhiên cảm thấy sự lưu luyến và si mê rất nhiều năm qua bỗng giống như một trò đùa.
Đêm hôm ấy nàng ngồi sau đống củi khóc nức nở rất lâu, dần dần, một sự đố kỵ và không cam tâm dâng lên trong lòng. Giống như bị ma xui quỷ khiến, sau khi đám người Huyền Trang đã đi, Ngư Tảo quay lại trong nhà lấy dải lụa uyên ương, sáng sớm hôm sau bí mật giao cho Khuê Mộc Lang.
“Vì sao ngươi phải làm như vậy?” Giọng nói của Lữ Thịnh vang lên, mang một vẻ tức giận.
Ngư Tảo rơi nước mắt, si ngốc nhìn khuôn mặt Lữ Thịnh nhưng không trả lời hắn, ngược lại nhìn Địch Văn, chậm rãi nói, “Ngươi đã từ hôn, dựa vào cái gì còn cùng Lữ lang làm vợ chồng? Ngươi đã làm nương tử của Khuê Mộc Lang, dựa vào cái gì còn phải chiếm lấy Lữ lang?”
Địch Văn ngơ ngác nhìn Ngư Tảo, đột nhiên lộ ra một vẻ hòa nhã, chậm rãi vuốt những sợi tóc bừa bộn trên trán nàng. “Thập Nhị Nương, hôm nay là lần đầu tiên cô nương và ta gặp nhau, nhưng ta có thể lập tức nhìn ra được rằng cô nương là một người tốt. Ta và Tứ Lang, bất kể chàng ấy đã chết hay vẫn sống, đều sẽ không có tương lai. Ta vô cùng hy vọng Tứ Lang có thể tiếp tục sống như người bình thường, như vậy ta liền có thể tặng chàng cho cô nương.”
Ngư Tảo sửng sốt. “Ngươi thực sự nghĩ như vậy sao?”
“Đúng.” Địch Văn nghiêm túc gật đầu. “Tất cả duyên pháp đều là bởi vì nhân duyên của ta và Tứ Lang mà ra, mặc dù đến nay ta chưa từng hối hận, nhưng nếu có thể làm lại, ta mong chàng tìm một cô nương tốt, thành hôn rồi sinh con, suốt đời này theo đuổi ước mơ của mình.”
Ngư Tảo không nói gì, vẻ mặt ngơ ngẩn.
Địch Văn thở dài một hơi. “Nhưng bây giờ ta lại muốn tặng câu nói ấy cho cô nương. Ta mong cô nương tìm được một lang quân tốt, thành hôn rồi sinh con, tự do vui vẻ sống một đời. Cô nương hãy quên Lữ Thịnh, quên tình yêu này đi. Bởi vì sự dây dưa phức tạp, hành hạ sống chết giữa ta và Tứ Lang ngay cả chính ta cũng đau khổ không chịu đựng nổi, nên ta không muốn một cô gái tốt như cô nương bị cuốn vào đó rồi cuối cùng để lỡ cả đời.”
“Để lỡ cả đời… Năm lên mười ba tuổi, lần đầu tiên nhìn thấy chàng, ta đã để lỡ cả đời rồi!”
Ngư Tảo chăm chú nhìn Lữ Thịnh, mặc dù lúc này là Khuê Mộc Lang, nhưng ánh mắt vẫn tràn đầy thâm tình. “Có điều, Địch nương tử, ta vẫn cảm ơn nương tử đã nói với ta những lời này. Ta tin tưởng nương tử là người tốt, là ta có lỗi với nương tử. Ta hại nương tử trước, vậy thì phải lấy cái chết để trả lại!”
Ngư Tảo chống đao vùng vẫy đứng dậy, chặn ở phía trước Địch Văn, dùng đao chỉ vào Khuê Mộc Lang. “Nếu ngươi muốn làm hại Địch nương tử, chúng ta liền quyết một trận sinh tử đi!”
Huyền Trang vùng vẫy đứng dậy, im lặng đi về phía trước vài bước, sánh vai đứng cạnh Ngư Tảo. Ngài không hề nói gì, thái độ lại rất rõ ràng, cùng Ngư Tảo đồng sinh cộng tử. Lý Thiền thấy thế cũng cố gắng bò lên, ngơ ngác đi về phía trước.
Ngư Tảo thấp giọng. “Ngươi xen vào làm gì?”
“Không biết!” Lý Thiền đờ đẫn nói. “Phụ thân ta từng nói với ta, rằng trên đời này dù là bất cứ ai cũng đều không đáng để ta phải hy sinh tính mạng mình, nhưng ta lại chỉ muốn chặn ở trước mặt nàng.”
Ngư Tảo thở dài một hơi, không nói gì, kiên định nhìn Khuê Mộc Lang.
“Ngư Tảo, ngươi và pháp sư mau đi đi!” Trong miệng Khuê Mộc Lang phát ra giọng nói của Lữ Thịnh. “Ta không còn trách ngươi nữa. Đây là tình kiếp của hai vợ chồng ta, không cần phải hy sinh…”
Khuê Mộc Lang vẻ mặt uy nghiêm, bắt quyết chỉ lên trên trán, giọng nói của Lữ Thịnh đột nhiên im bặt. Khuê Mộc Lang buông tay xuống, một lần nữa vươn ra, ngón tay bắt đầu chậm rãi biến dạng, vuốt sói sắc bén từ từ mọc ra, lấp lánh ánh đen.
“Bất kể là giết ai, chỉ cần làm cho các ngươi đau khổ, bản tôn liền sẽ thấy vui vẻ.” Khuê Mộc Lang đang định vung vuốt sói lao tới thì Địch Văn đột nhiên cầm một chiếc kéo từ trên giường lên, kề vào cổ họng của chính mình.
“Không có quan hệ gì với bọn họ,” Địch Văn nói. “Thả bọn họ đi!”
Mọi người đều ngẩn ra, Khuê Mộc Lang cười lạnh lùng. “Ngươi cho rằng ngươi có thể nhanh hơn ta?”
Địch Văn cười lạnh lùng. “Ngươi cho rằng ngươi có thể đụng chạm được vào người ta?”
Khuê Mộc Lang sửng sốt, nghĩ đến thiên y trên người nàng, không nhịn được mà gầm lên một tiếng.
Địch Văn cũng không nói, giơ kéo chĩa vào cổ mình, xoay người rời khỏi sảnh đường. Huyền Trang dắt Ngư Tảo và Lý Thiền, vội vàng đi theo ra ngoài. Khuê Mộc Lang nổi giận lôi đình, nhưng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Mọi người cứ thế đi thẳng tới cổng đông Ngọc Môn Quan, Địch Văn lệnh cho Triệu Phú đi dắt ba con ngựa.
Triệu Phú nhìn Khuê Mộc Lang một cái, thấy hắn không lộ cảm xúc, đành phải chạy đi dắt ngựa đến.
“Pháp sư, xin các vị hãy lên ngựa rồi nhanh chóng rời đi!” Địch Văn nói.
“Vậy còn nương tử?” Huyền Trang lo lắng hỏi.
Địch Văn buồn bã đáp. “Ngọc Môn Quan này không phải một tòa thành, mà là lồng giam cả đời của ta, như bóng với hình, sống ở trong đó, chết táng trong đó. Ta đi và không đi có gì khác nhau?”
“Địch tỷ tỷ,” Ngư Tảo vội nói. “Nhưng nếu tỷ tỷ không đi, hắn sẽ còn hành hạ tỷ tỷ!”
“Ta đi theo các vị, trở về Đôn Hoàng thì có thể thoát được khỏi hành hạ hay sao?” Địch Văn mỉm cười.
Ngư Tảo nghẹn lời.
“Đi thôi, lên ngựa!” Huyền Trang quyết định rất nhanh, gọi hai người rồi xoay người lên ngựa.
Ngư Tảo quay đầu ngựa lại nhìn khuôn mặt của Khuê Mộc Lang, mặc dù hiện giờ là một linh hồn khác nhưng đó vẫn là người mà nàng đêm mơ ngày tưởng, sẵn sàng đi khắp đại mạc để tìm kiếm!
Địch Văn đưa tay vỗ mạnh lên mông ngựa của nàng, chiến mã hí dài một tiếng, phi nhanh mà đi. Huyền Trang một tay thi lễ, cúi đầu tạm biệt, lập tức cùng với Lý Thiền cũng thúc ngựa chạy đi.
Khuê Mộc Lang không thèm để ý, chỉ nhìn chằm chằm vào Địch Văn không nói một lời. Địch Văn không hề nhúc nhích, vẫn dùng kéo kề vào cổ họng mình. Tới lúc bóng dáng đám người Huyền Trang đã biến mất sau đường chân trời trên đại mạc, nàng vẫn không hề bỏ kéo xuống.
“Nàng còn muốn gây rối tới khi nào?” Khuê Mộc Lang hỏi.
“Ta không gây rối,” Địch Văn lạnh nhạt nói.
“Kỳ thực ta biết nàng sẽ không tự sát,” Khuê Mộc Lang nói. “Bởi vì nàng không nỡ bỏ lại Lữ Thịnh.”
Cánh tay Địch Văn lập tức cứng đờ.
Khuê Mộc Lang hú lên một tiếng, trong Ngọc Môn Quan lập tức có tiếng gót sắt chấn động; mười lăm tên tinh tướng dẫn một đội thiết kỵ hơn trăm người cuồn cuộn lao ra, dẫn đầu là một con ngựa không người cưỡi. Khuê Mộc Lang tung người lên ngựa, dẫn thiết kỵ cuồn cuộn mà đi.
Ở ngoài Ngọc Môn Quan, chỉ còn lại Địch Văn đang cầm kéo ngơ ngác đứng đó.