Chương 14 Án buôn lậu, tiền công giải-và binh biến thời Đường
Đám người Huyền Trang chưa chạy được bao xa đã nghe thấy tiếng vó ngựa vang lên như sấm rền phía sau, quay đầu nhìn lại, trong đại mạc có cát bụi bốc lên cuồn cuộn. Mọi người đeu biết là Khuê Mộc Lang đã đuổi theo, vội vàng thúc ngựa chạy như điên. Tiếp tục chạy về phía trước được hai mươi dặm, Khuê Mộc Lang đã càng ngày càng gần, lờ mờ có thể nhìn thấy hình dáng tướng mạo của đội thiết kỵ đó, Khuê Mộc Lang chạy đầu tiên nên càng rất rõ ràng.
Lúc này trước mặt họ xuất hiện một tường thành sụp đổ, vốn được đầm bằng đất, sớm đã không thấy rõ hình thù nữa, chỉ còn lại phần thân tường nhô lên. Tường thành cao gần ba trượng, đứng sừng sững giữa một thung lũng, xung quanh đều là hồ nước và lau sậy rậm rạp, toát lên vẻ bí ẩn.
Huyền Trang hỏi dò, Lý Thiền ngỡ ngàng không biết, Ngư Tảo đáp. “Pháp sư, đây có lẽ là thành Hà Thương mà người Đôn Hoàng nhắc tới. Nghe nói đây là kho thóc Lý Quảng Lợi xây dựng khi Hán Vũ Đế đánh Đại Uyển, chuyên dùng để trữ tàng lương thực cho Ngọc Môn Quan.”
“Đi, vào đó trốn một chút. Nếu thật sự không trốn được thì vượt qua bãi lau sậy, tránh kỵ binh của Khuê Mộc Lang,” Huyền Trang quả quyết nói.
Mọi người thúc ngựa phi nhanh đến dưới thành Hà Thương, vừa tới nơi liền lập tức kinh ngạc: Họ nhìn thấy một người đàn ông trung niên đang đứng giữa những bức tường đổ nát của thành Hà Thương, không ngờ lại chính là Vương Quân Khả!
“Phụ thân!” Ngư Tảo gọi.
“Càn quấy! Gây ra phiền phức lớn rồi đấy phải không?” Mặc dù Vương Quân Khả tức giận, nhưng nhìn thấy con gái và Lý Thiền bình yên vô sự vẫn thở phào nhẹ nhõm. “Còn không mau đi vào trong trốn!”
“Vương Thứ sử.” Lý Thiền gọi. “Khuê Mộc Lang dẫn rất nhiều thiết kỵ, chừng hơn trăm người. Một mình ngài sao địch lại được?”
Vương Quân Khả cười cười, mọi người thúc ngựa chạy qua bên người hắn đi vào thành Hà Thương, nhìn thấy trong thành có ba mươi tên quân tốt, bên cạnh còn có mấy chiếc xe ngựa. Đám quân tốt đang khiêng từng chiếc xe nỏ từ trên xe xuống, thành thạo lắp đặt bánh xe. Lắp đặt xong liền đẩy xe nỏ đến giữa những bức tường đổ của thành Hà Thương.
Xe nỏ chính là loại nỏ lớn mà hai người có thể sử dụng, uy lực của nó chỉ thấp hơn sàng nỏ. Phía dưới xe nỏ có hai bánh gỗ bọc sắt, có thể đẩy đi; trên khung nỏ có bàn tời, lúc sử dụng một người quay bàn tời kéo dây, một người thao tác lẫy nỏ.
Loại tên nỏ này tầm bắn lên đến ba trăm bước, một mũi tên bắn ra thường có thể xuyên thủng hai người. Vương Quân Khả dùng xe ngựa kéo đến trọn mười lăm chiếc. Ông ta hỏi Ngư Tảo, Ngư Tảo kể lại sơ lược chuyện xảy ra ở Ngọc Môn Quan, chỉ giấu tin tức Địch Văn còn sống. Nghe thấy tin Lữ Thịnh còn sống, không ngờ lại bị Khuê Mộc Lang chiếm thân thể, Vương Quân Khả cũng hết sức kinh ngạc, không nhịn được cau mày suy nghĩ rất lâu.
“Pháp sư, chuyện lạ thế này ta chưa từng nghe bao giờ, ngài cho rằng có đúng là như thế không?” Vương Quân Khả hỏi Huyền Trang.
Huyền Trang suy nghĩ một lát. “Nếu thứ chúng tôi nhìn thấy không phải chân tướng, vậy Thứ sử cho rằng cái gì mới là chân tướng?”
Vương Quân Khả bật cười. “Nữ nhi và Thế… pháp sư còn sống, đối với ta mà nói liền không hề có gì khác biệt.”
Trong chốc lát, ba mươi tên quân tốt đã đặt mười lăm chiếc xe nỏ dưới thành Hà Thương. Lúc này thiết kỵ cuồn cuộn đã cấp tốc chạy đến, tiếng vó ngựa như sấm rền vang dội làm chấn động cả đại mạc.
Vương Quân Khả quan sát cự ly, đợi Khuê Mộc Lang đến ngoài ba trăm bộ thì đột nhiên vung tay lên, một chiếc xe nỏ bật lẫy nỏ xuống. Ầm một tiếng vang lên, cả chiếc xe nỏ chấn động kịch liệt, mũi tên nỏ rất dài xé rách không khí bay ra, như tia chớp bắn tới ba trăm bộ. Phụp một tiếng cắm ở trước ngựa của Khuê Mộc Lang, cắm sâu xuống cát đủ một thước!
Khuê Mộc Lang ghìm chiến mã, chiến mã hí dài một tiếng, chân trước chồm lên, đột nhiên dừng lại. Kỵ binh phía sau lập tức tản ra, dàn thành hàng ngang đứng hai bên Khuê Mộc Lang.
Khuê Mộc Lang nhìn mũi tên nỏ dưới đất, cũng không khỏi cảm thấy kinh hãi vì uy lực của tên nỏ này. Hắn nhìn thành Hà Thương cách đó không xa, mười lăm chiếc xe nỏ đứng song song, cực kì có sức uy hiếp. Khuê Mộc Lang quay ngựa vòng vòng tại chỗ, sắc mặt mưa nắng thất thường.
Vương Quân Khả nhảy lên một con ngựa, huýt một tiếng sáo, thúc ngựa lao xuống thành Hà Thương. Khuê Mộc Lang thấy hắn chỉ tới lẻ loi một mình, biết là có chuyện muốn nói, liền cũng thúc ngựa tiến lên. Hai người đứng đối diện nhau cách thành Hà Thương khoảng hai trăm năm mươi bộ.
“Khuê thần, dạo này vẫn khỏe chứ?” Vương Quân Khả ôm quyền.
“Ngươi đây là muốn ngăn cản bản tôn sao?” Khuê Mộc Lang lạnh lùng nói.
Vương Quân Khả bật cười. “Ngươi muốn giết con gái ta, ta đương nhiên sẽ ngăn cản ngươi.”
“Nói vậy cũng phải.” Khuê Mộc Lang cười lạnh lùng. “Chỉ dựa vào mười mấy chiếc xe nỏ?”
“Xe nỏ à, mặc dù không đủ giết ngươi, nhưng giết sạch những tinh tướng này của ngươi thì vẫn đủ dùng. Ta bắn một loạt mười lăm mũi tên, khoảng cách ba trăm bộ đủ để ta bắn ba lần; đến lúc ngươi đánh tới trước mặt ta, đủ để bắn chết hết tất cả bọn chúng. Quân tốt còn lại không hề có sức đe dọa nào đối với ta,” Vương Quân Khả cười nói.
“Nhưng bọn chúng đủ để bắt cả ngươi lẫn con gái ngươi,” Khuê Mộc Lang nói.
“Không đủ đâu.” Vương Quân Khả kinh ngạc. “Hơn trăm người mà có thể công phá được thành trì có ba mươi người của ta đóng giữ?”
Khuê Mộc Lang nhìn thành trì xây trên nên đất trước mặt, mặc dù đã rất đổ nát, nhưng địa thế dễ thủ khó công, hắn cũng không thể không thừa nhận ánh mắt của Vương Quân Khả.
“Huống hồ mục tiêu lần này của ta chỉ là bắn chết tinh tướng, mười lăm tinh tướng vừa chết, đại quân Tây Sa Châu của ta muốn đánh hạ Ngọc Môn Quan liền dễ như trở bàn tay. Đến lúc ấy Khuê thần lại đi về nơi nào đây?” Vương Quân Khả cười nói. “Nghe nói tinh tướng có thể chết đi sống lại, có điều hẳn là cũng không hề dễ dàng gì, thân thể thích hợp cho bọn chúng sử dụng cũng không dễ tìm, đúng không?”
Khuê Mộc Lang chăm chú nhìn hắn. “Ngươi đến đây để đàm phán với bản tôn?”
“Đúng vậy, con gái ta còn sống, giữa ta và ngươi đương nhiên có thể đàm phán.” Vương Quân Khả đáp. “Không biết Khuê thần muốn thứ gì?”
“Cái gì?” Khuê Mộc Lang kinh ngạc.
“Ngươi đi tới nhân gian này, thứ mà ngươi muốn nhất là gì?” Vương Quân Khả hỏi.
Lời này lại khiến Khuê Mộc Lang ngơ ngác, hắn hạ phàm ba năm, không ngờ lại căn bản chưa từng nghĩ đến vấn đề này. Ở thiên đình cô quạnh đã quen, chiếm Ngọc Môn Quan liền cảm thấy rất tốt, ngày ngày ở bên Địch Văn, mặc dù khổ sở vì không thể nào đụng chạm nhưng trong lòng vẫn thấy thỏa mãn, có điều bây giờ… Đột nhiên Khuê Mộc Lang có một cảm giác, rằng tất cả mọi dục vọng của hắn đều đã tắt.
“Nhân gian này có cái gì là thiên đình không có…” Khuê Mộc Lang lẩm bẩm nói.
“Mặc dù ta chưa từng đi qua Thiên đình, nhưng lại có thể tưởng tượng ra được, tất nhiên là ở nơi chín tầng trời ấy không chỗ nào là không có kỳ trân dị vật, vàng bạc trên đời sợ là chỉ giống như gạch vụn ngói võ ở trên trời thôi. Đây đều không phải là thứ mà Khuê thần muốn,” Vương Quân Khả nói. “Nhưng có một thứ, chỉ sợ trên trời rất thiếu.”
“Cái gì?” Khuê Mộc Lang tò mò hỏi.
“Hương khói nhân gian.” Vương Quân Khả nói từng chữ từng câu.
“Hương khói nhân gian…” Khuê Mộc Lang nhắc lại một lượt, không hiểu lắm.
“Ta không biết thần thông của thiên đình và Tây Thiên cực lạc từ đâu mà đến, nhưng ta biết trên đời xây nhiều chùa chiền, ngày ngày hương khói tế bái tụng kinh, tụng niệm tên Phật Đà. Lại có vô số đạo quán hương khói không ngừng, tụng niệm tên Thượng Thanh Ngọc Đế. Sức mạnh của tín ngưỡng dưới nhân gian này chắc hẳn cũng rất có lợi đối với thần linh đúng không?” Vương Quân Khả nói.
Khuê Mộc Lang nghe vậy sửng sốt, hỏi. “Ngươi cho ta hương khói nhân gian thế nào?”
“Ta có thể làm cho ngươi trở thành tín ngưỡng của hàng trăm vạn chúng sinh dưới nhân gian, xây nhiều miếu thờ, cung phụng chân thân, ngày ngày hương khói tế bái,” Vương Quân Khả nói. “Ta có thể làm cho ngươi trở thành quốc sư một nước, từ đế vương xuống đến bá quan vạn dân ngày ngày quỳ lạy.”
“Ngươi chỉ vẻn vẹn là Thứ sử một châu, sao mà làm được?” Khuê Mộc Lang nghi hoặc.
“Tạm thời ta sẽ không nói làm thế nào, chỉ muốn hỏi Khuê thần một chút, ngươi còn muốn thứ gì nữa?” Vương Quân Khả nói.
“Ngươi còn có thể cho ta thứ gì?” Khuê Mộc Lang hỏi.
Vương Quân Khả trầm giọng nói, “Chỉ cần ngươi cần, ta đều có thể cho!”
Khuê Mộc Lang uy nghiêm nhìn Vương Quân Khả. “Ngươi có biết năm ấy khi ta sống nhờ trong thân thể này, Lữ Thịnh đã từng lập ước định với ta không?”
Vương Quân Khả lắc đầu. “Khi đó ta còn chưa tới Đôn Hoàng. Không biết nội dung thề ước là gì?”
“Giúp hắn giết một người,” Khuê Mộc Lang nói. “Lúc ấy ta cho rằng chỉ là giết một người thôi mà, dễ dàng vô cùng, liền đáp ứng hắn. Nhưng mấy năm nay vậy mà lại không tìm thấy được tung tích của người này! Chuyện đó vì thế liền khó thực hiện, cho nên mấy năm nay ta vẫn lần lữa. Có điều đã lập ước định thì phải hoàn thành.”
Vương Quân Khả suy nghĩ một lát. “Người đó là ai?”
Khuê Mộc Lang lạnh nhạt nói, “Trước hết nói ngươi muốn gì đã.”
“Rất đơn giản,” Vương Quân Khả trịnh trọng nói. “Ta cần Đông Đột Quyết và Thổ Dục Hồn phát động tấn công đối với Lương Châu, tối thiểu là phải làm ra tư thế chuẩn bị tấn công. Ngươi thân là Thần Thiên Lang, chính là Thần đồ đằng của các bộ tộc thảo nguyên, ta nghĩ việc này không hề khó thực hiện.”
Khuê Mộc Lang nhìn xoáy vào Vương Quân Khả, đột nhiên cười to. “Thành giao!”
Nói xong quay đầu ngựa, huýt một tiếng sáo, dẫn thiết kỵ cuồn cuộn mà đi.
Vương Quân Khả đứng trên sa mạc, nhìn theo bóng lưng Khuê Mộc Lang đã đi xa, giờ mới cảm thấy sau lưng ướt đẫm mồ hôi. Lúc này đám người Huyền Trang, Ngư Tảo và Lý Thiền thúc ngựa chạy tới.
“Phụ thân, ngài làm thế nào mà thuyết phục được hắn quay về?” Ngư Tảo hỏi.
“Chỉ là hắn thấy xe nỏ của ta, biết không thể thủ thắng nên tạm thời lui bước mà thôi.” Vương Quân Khả lắc lắc đầu. “Ngư Tảo, chúng ta phải chạy về Đôn Hoàng nhanh nhất có thể, còn có đại sự cần phải làm.”
“Đại sự gì?” Ngư Tảo hỏi.
Vương Quân Khả nhìn nàng và Lý Thiền, mỉm cười nói, “Hôn sự của con và Thế tử Lâm Giang Vương!”
“Con không chịu!” Ngư Tảo nói quả quyết.
Vương Quân Khả sầm mặt. “Càn quấy! Đại sự hôn nhân, mệnh lệnh cha mẹ, mai mối đàng hoàng, con nói không chịu liền không chịu chắc?”
“Đành là có lệnh của cha mẹ, nhưng Thế tử Lý Thiền ấy tính tình thế nào, tướng mạo ra sao, con chưa bao giờ gặp, con làm sao biết sau này có thể hợp với hắn hay không?” Ngư Tảo tức giận. “Phụ thân cần kết thân với Lý gia, vì sao không cho huynh trưởng lấy con gái của Lâm Giang Vương?”
Lý Thiền nhe răng trợn mắt với Huyền Trang, không khỏi cười khổ.
Vương Quân Khả sắc mặt khó coi, lạnh lùng nói, “Nói bậy bạ gì đó? Đây là hôn sự mà ta và Lâm Giang Vương sớm đã định xong, hôn kì cũng đã chọn rồi, há lại cho phép nuốt lời? Mấy năm nay ta dung túng con còn chưa đủ sao? Con đi khắp nơi tìm tung tích của Lữ Thịnh, ta chưa hề phản đối. Bây giờ con thấy Lữ Thịnh rồi, sống hay chết đều đã có kết quả, nên hồi tâm lại mà thành thân xuất giá, giúp chồng dạy con! Con còn dám nói bậy, ta liền không có đứa con gái này nữa!”
Ngư Tảo hai mắt đẫm lệ nhìn phụ thân, tức giận nói, “Không có thì không có!”
Ngư Tảo xoay người lên ngựa, thúc ngựa mà đi. Mọi người đều bị biến cố này làm cho kinh ngạc, Lý Thiền vội vàng nói. “Vương công, Vương công, mau ngăn nàng ấy lại!”
Vương Quân Khả sắc mặt xanh mét, đi tới bên cạnh một chiếc xe nỏ, đặt tên lên rãnh nỏ rồi giương dây, ngắm chuẩn vào Ngư Tảo.
Huyền Trang và Lý Thiền hoảng hốt. “Vương công, không được!”
Vương Quân Khả đột nhiên nện lẫy nỏ xuống. “ầm” một tiếng, mũi tên nỏ to lớn giống như sấm sét bắn ra ngoài. Lúc này Ngư Tảo đã chạy đến ngoài một dặm, tên nỏ phá không mà tới, bắn trúng chiến mã, không ngờ lại bắn xuyên qua bụng ngựa, bắn ra một chùm máu tươi, đóng ghim trên sa mạc! Chiến mã lập tức ngã lăn xuống, Ngư Tảo cũng ngã sấp xuống đất, bị đè ở dưới thân ngựa.
Lý Thiền sợ gần chết, gần như là vừa lăn vừa bò chạy tới, kéo Ngư Tảo từ dưới xác ngựa ra. Lại nhìn mũi tên đó xuyên ngang qua thân thể ngựa, chỉ kém một thước liền bắn trúng Ngư Tảo. Có thể nói đây là lời cảnh cáo nghiêm khắc nhất mà Vương Quân Khả dành cho Ngư Tảo! Ngư Tảo cả người đầy máu, ngồi dưới đất ngơ ngẩn một hồi lâu, cảm nhận được sát ý trong lòng phụ thân, mặt không biểu cảm đi theo Lý Thiền trở về, không nói một câu nào với Vương Quân Khả nữa.
Vương Quân Khả sai người dắt một con ngựa tới cho Ngư Tảo, đám sĩ tốt áp tải xe ngựa đi theo phía sau, bốn người im lặng trở lại Đôn Hoàng.
Lý Thiền lẩm bẩm nói, “Sư phụ, việc hôn nhân này của ta hình như không được tốt đẹp như trong tưởng tượng.”
Từ thành Hà Thương dọc theo Trường Thành tây tái đi về phía đông, trên đường đi toàn là những ụ khói lửa dày đặc. Những ụ khói lửa này được xây dựng vào thời Tây Hán, bây giờ sớm đã đổ nát tan hoang, cát vàng thành đống; dưới trời chiều gió thổi phần phật, chúng giống như võ sĩ thê lương sau trăm trận chiến, đông cứng thành những tấm bia nằm san sát nhau.
Trường Thành tây được tái xây dựng dọc theo sông Sơ Lặc, vùng này hồ nước dày đặc. Trên đường đám người Huyền Trang đi có mười mấy hồ nước lớn nhỏ, lớn nhất là Đại Tuyền và Ngọc Nữ Tuyền, lau sậy rậm rạp, chim bay thành đàn, hồ lớn nhất phía đông chính là Diêm Trì nổi tiếng.
Nơi này mới là pháo đài của Tây Sa Châu trấn giữ đường Đại Thích tới Ngọc Môn Quan, cũng là một trong hai bãi cỏ lớn của huyện Đôn Hoàng. Triều đình thiết trí thủ tróc Diêm Trì ở bên Diêm Trì.
Thủ tróc sứ tên là Triệu Bình, thấy Thứ sử giá lâm liền nhiệt tình nghênh đón.
Sau khi mọi người nghỉ ngơi một đêm, rạng sáng hôm sau xuất phát, dọc theo dịch lộ lần lượt đi qua Tam Đạo Tuyền, Nhị Đạo Tuyền và Đầu Đạo Tuyền, tiến vào trong ốc đảo Đôn Hoàng.
Trên đường đi, bầu không khí cực kì trầm lặng, ngoài Huyền Trang cùng Vương Quân Khả thỉnh thoảng trò chuyện vài câu ra thì không có ai nói chuyện. Lý Thiền vẫn đi cùng Ngư Tảo, nhưng nàng hồn xiêu phách lạc, Lý Thiền không biết nên mở miệng khuyên giải thế nào, cuối cùng tâm sự đầy trong lòng cũng chỉ có thể như gió trong sa mạc này, than thở mà qua.
Lúc giữa trưa, đoàn người đến trạm dịch châu thành thì thấy Vương Lợi Thiệp đi ra nghênh đón. Nhìn thấy Lý Thiền bình an trở về, lúc này Vương Lợi Thiệp mới thở phào một hơi, đang định nói chuyện lại thấy Lý Thiền lén chỉ chỉ Ngư Tảo.
Vương Lợi Thiệp hiểu ý.
Vương Quân Khả lệnh dịch trưởng chuẩn bị phòng cho Ngư Tảo và Huyền Trang tắm rửa nghỉ ngơi, cùng Vương Lợi Thiệp và Lý Thiền đi tới chính đường, sai người bổ mấy quả dưa mang lên.
Vương Lợi Thiệp vội vàng nói, “Thế tử, cuối cùng ngài đã về rồi! A Di Đà Phật!”
“Vương Tham quân, tại sao ngươi lại ở đây? A gia của ta đâu?” Lý Thiền vội vàng hỏi.
Thì ra rạng sáng hôm qua Lý Diễm đã rời khỏi Đôn Hoàng trở lại Qua Châu, ông ta lo lắng cho an nguy của Lý Thiền, mặc dù biết Vương Quân Khả đã đến Ngọc Môn Quan tiếp ứng nhưng vẫn không yên lòng, nên để Vương Lợi Thiệp lại chờ tin tức.
“Thế tử!” Vương Lợi Thiệp cười nói. “Lần này Đại vương trở lại Qua Châu chính là để trù bị công việc đón dâu cho ngài, mười ngày sau sẽ tới Đôn Hoàng đón dâu. Chúng ta chuẩn bị ở Qua Châu xong, ngài còn phải đến Đôn Hoàng đón dâu, chỉ qua lại một vòng thôi cũng mất năm sáu ngày, thời gian rất gấp gáp. Đại vương đã nói rõ, đợi ngài về liền mời lập tức cùng ta tiến về Qua Châu.”
“Cái này…” Lý Thiền chần chừ một hồi lâu. Đối với việc hôn nhân lần này, mặc dù hắn chờ mong nhưng cũng có chút sợ hãi, dường như phải ngắt đóa hoa mình yêu nhất trong vùng sơn dã. Cho dù cuối cùng có được đóa hoa ấy, nâng trong tay, mấy ngày sau chẳng lẽ lại không héo rũ điêu linh hay sao?
“Vương công.” Lý Thiền thành khẩn nhìn Vương Quân Khả. “Ta có thể ở lại Đôn Hoàng không? Đợi đội ngũ đón dâu của phụ thân bố trí đi vào trạm dịch châu thành, ta sẽ trực tiếp từ trạm dịch châu thành vào thành đón dâu?”
“Vì sao phải làm như thế?” Vương Quân Khả lập tức cảm thấy không vui. Thân là Thế tử, đích thân đi qua ba trăm dặm cố đạo Qua Sa đến Đôn Hoàng đón dâu chính là sự tôn trọng đối với con gái của Vương thị, vì sao chỉ có một đoạn đường ấy mà gã này cũng không muốn đi?
“Vương công hiểu lầm rồi,” Lý Thiền vội vàng giải thích, khó xử nói. “Ngư Tảo đang giận dỗi với ngài, ta thật sự lo lắng trong lúc này nàng lại làm việc gì khiến ngài tức giận. Nếu ta ở lại Đôn Hoàng, tốt xấu còn có thể giúp ngài khuyên nhủ nàng.”
Vương Quân Khả đã hiểu, trầm ngâm nói, “Nó vẫn không nghi ngờ thân phận của ngài sao?”
“Không,” Lý Thiền nói.
“Nên nói với nó rồi,” Vương Quân Khả nói. “Hai đứa chung sống nhiều ngày, chắc hẳn cũng có chút tình cảm, vậy ngài hãy ở lại Đôn Hoàng đi, tìm cơ hội để nói với nó.”
“Đa tạ Vương công!” Lý Thiền hết sức vui mừng.
“Vương Tham quân.” Vương Quân Khả trầm ngâm. “Tại sao Đại vương lại đi vội vàng như vậy? Ta vốn còn định nói chuyện với Đại vương sau khi trở lại Đôn Hoàng.”
Vương Lợi Thiệp hiểu ý hắn, cười khổ nói, “Vương công, châu thành đã xảy ra chuyện! Chuyện này là ngài gây ra, Đại vương không biết thái độ của ngài thế nào nên không tiện tham dự, đành phải đi trước để né tránh.”
Vương Quân Khả và Lý Thiền đều sững sờ.
Đúng là thành Đôn Hoàng đã xảy ra đại sự rồi.
Mấy ngày trước Vương Quân Khả hạ lệnh tịch biên hãng buôn của Trương thị, sau đó bắt sáu tên chủ sự và Thị lệnh Trương Khắc Chi. Bản ý của Vương Quân Khả là muốn ép Trương Tệ nghe theo, không ngờ Trương Tệ cực kì bất khuất, đến tận hai ngày trước Vương Quân Khả tiến về Ngọc Môn Quan, Trương Tệ vẫn không chịu đến nhà cúi đầu.
Thế là trước khi đi Vương Quân Khả đã hạ lệnh tra tấn, đồng thời lệnh cho Lục sự tham quân Tào Thành chủ thẩm vụ án này.
Tào Thành chính là tâm phúc của Vương Quân Khả, lập tức tiến hành nghiêm hình tra hỏi chủ sự hãng buôn Trương thị, thương nhân người Hồ và thương nhân nước Cao Xương. Sau ba trận đòn, ai còn có thể chịu đựng được nữa? Không đến một ngày, những thương nhân và chủ sự ấy đã cung khai toàn bộ.
Lệnh cấm mậu dịch biên giới của triều đình chủ yếu có ba: Một là cấm người Đường vượt biên đi buôn; hai là cấm người Đường và người Hồ tự ý muôn bán, tất cả việc buôn bán đều phải được tiến hành ở chợ phía tây, giá cả phải chiếu theo giá tham khảo do Thị lệnh ban phát để chấp hành; ba là không được buôn bán vận chuyển gấm, lĩnh, la, bông, lụa, tơ, bố, đuôi bò Tây Tạng, ngọc trai, vàng, bạc và sắt ra ngoài quan ải.
Để đối phó với ba lệnh cấm này, biện pháp mà hãng buôn Trương thị dùng là cùng Trương thị Cao Xương thành lập hãng buôn, do hãng buôn Cao Xương vượt biên đi bán dạo. Hàng hóa chở vào sẽ được “bán” cho hãng buôn Trương thị theo mức định giá của Thị lệnh, sau đó do hãng buôn Trương thị buôn đến các châu Hà Tây, thậm chí là Trung Nguyên để tiêu thụ.
Còn giá cả hãng buôn Cao Xương “bán” cho hãng buôn Trương thị, sau khi nhận đủ giá thành liền bí mật trả lại khoản chênh lệch cho hãng buôn Trương thị. Dù sao thương thuế do triều đình định ra cũng cực thấp, không thiệt hại gì. Cộng thêm Thị lệnh Trương Khắc Chi vốn chính là tộc nhân Trương thị, căn bản sẽ không xảy ra bất cứ vấn đề nào hết.
Trên thực tế thì đây cũng là thủ đoạn phổ biến mà các hãng buôn lớn ở Đôn Hoàng áp dụng, lúc này Vương Quân Khả mới đâm nó ra, chính là muốn nhằm vào hãng buôn Trương thị!
Căn cứ theo khẩu cung của các chủ sự và đám thương nhân người Hồ, chỉ riêng số lượng lụa có thể xác nhận đã lên đến hơn năm trăm cuộn. Căn cứ luật Đường, như thế đủ để lưu đày hàng nghìn dặm rồi.
Sau đó còn xuất hiện một vấn đề nghiêm trọng hơn: Những mặt hàng bị cấm!
Đồ sứ, đồ sơn, lá trà vân vân, buôn đi Tây Vực dĩ nhiên có thể kiếm tiền, nhưng thật sự lãi to vẫn là lụa là gấm vóc tơ bông. Những loại hàng chế phẩm tơ lụa ấy tới Tây Vực đều trở thành hàng hóa được người người tranh cướp nhau mua; bên phía Cao Xương lại bán tiếp cho người Túc Đặc, người Túc Đặc lại buôn đến các nước Ba Tư và Bái Chiêm Đình, giá cả sánh ngang với vàng. Không ít đội buôn người Hồ lúc ra khỏi quốc cảnh đều mang hàng xe ngựa lụa lén chở ra ngoài, đây chính là lý do vì sao Lý Thiền nói Lâm Tứ Mã canh giữ một con đường vàng.
Hãng buôn Trương thị và hãng buôn Cao Xương chẳng những mua chuộc biên tướng phong thú để buôn lậu lụa xuất cảnh mà còn mở đường nhỏ trong sa mạc, vòng qua phong thú, lén lút vượt quan ải.
Theo luật Đường, người tư độ quan ải, tù một năm; người việt độ, tội thêm một bậc.
Buôn lậu qua quan ải gọi là tư độ, vòng qua phong thú gọi là việt độ. Đây là hai vụ án không thể chối cãi, quan trọng nhất là luật Đường quy định “mạo độ, tư độ, việt độ, chuyện do gia trưởng chịu, gia trưởng dù không làm, cũng liên đới gia trưởng”. Đây chính là “người nhà phạm pháp, liên đới tôn trưởng”.
Gia trưởng của hãng buôn Trương thị là ai? Trương Tệ! Đầu mâu này liền chỉ thẳng vào Trương Tệ, một khi đám chủ sự không chịu được tra tấn mà cung khai ra, Trương Tệ lập tức phải liên đới! Vương Lợi Thiệp kể lại, Lý Thiền nghe xong kinh hãi hít một hơi. “Vương Tham quân, nếu việc này thật sự cắn chặt lấy Trương Tệ, chẳng phải ông ta sẽ bị lưu đày nghìn dặm hay sao?”
“Há chỉ là lưu đày!” Vương Lợi Thiệp nhìn Vương Quân Khả, thấy sắc mặt hắn nặng nề, không nhịn được nói. “Thế tử, ngài biết bây giờ Tào Thành đang thẩm vấn chuyện gì không? Việt độ quan ải, rốt cuộc bọn chúng buôn lậu cái gì?”
Lý Thiền nghĩ một lát, không khỏi rùng mình một cái. Lẽ ra khi hãng buôn Trương thị đã mua chuộc được biên tướng, lụa là buôn lậu hoàn toàn có thể trực tiếp đi qua quan ải; nhưng bọn chúng không ngại mở đường nhỏ trong sa mạc, vòng qua phong thú rồi lén lút vượt quan ải, rốt cuộc chúng buôn lậu thứ gì, ngay cả biên tướng đã bị mua chuộc cũng không thể biết, sợ rằng còn nghiêm trọng hơn.
Vương Lợi Thiệp nói, “Căn cứ theo luật Đường, nếu là vật tư gia, thuộc loại cấm vượt quan buôn lậu, giảm ba bậc. Kẻ vượt quan buôn vật tư cấm, xét tang vật. Mười cuộn, tù một năm; cứ mười cuộn lại tăng một bậc, tội dừng ở ba năm. Cũng là nói, tư gia có đồ vật của nhà mình, tự ý buôn bán ra ngoài quan ải, giảm ba bậc trên hên tảng tù một năm. Nếu là những vật cấm bình thường, nghiêm trọng nhất cũng chỉ phạt tù ba năm, nhưng buôn vũ khí đến những vùng ngoài vòng giáo hoá sẽ bị treo cổ.”
Lý Thiền hoảng sợ nhìn Vương Quân Khả. “Vương công, ngài định lấy tội danh này bắt Trương Tệ chịu liên đới?”
“Không phải ta dự định bắt hắn chịu liên đới, mà là xem hắn có tự ý buôn vũ khí cấm xuất quan hay không,” Vương Quân Khả thản nhiên nói. “Hết thảy lấy sự thật để làm căn cứ.”
Lúc này Lý Thiền mới hiểu vì sao a gia của mình phải vội vàng rời khỏi Đôn Hoàng, đây đúng là Vương Quân Khả sắp sửa lật trời mà!
“Vương công, ngài cần gì phải thế!” Lý Thiền tận tình khuyên bảo. “Mặc dù Trương Tệ ngạo mạn vô lễ, dám lấy thứ nữ làm sỉ nhục ngài, nhưng ngài làm như vậy chính là đoạn tuyệt với sĩ tộc Đôn Hoàng đấy!”
“Thế tử cho rằng đây chỉ là ta trả thù Trương Tệ?” Vương Quân Khả lạnh lẽo nói, đang định nói tiếp thì thấy Vương Lợi Thiệp liều mạng lắc đầu với hắn, lập tức tỉnh ngộ, chuyển chủ đề khác. “Vương Tham quân, bây giờ cục diện thành Đôn Hoàng thế nào rồi?”
“Hôm qua sau khi thẩm án, nha môn hai cấp châu huyện lục tục có hơn mười quan chức bị bệnh, bây giờ nha môn hai cấp châu huyện thành Đôn Hoàng đã tê liệt rồi,” Vương Lợi Thiệp cười khổ nói.
Vương Quân Khả không hề để ý. “Là chuyện nằm trong dự liệu.”
“Còn có… buổi chiều hôm qua truyền đến tin tức,” Vương Lợi Thiệp gian nan nói. “Tiền công giải phá sản rồi.”
“Sao?” Vương Quân Khả sửng sốt.
Sau khi Đại Đường lập quốc, Thái thượng hoàng Lý Uyên cải cách một loạt chế độ kinh phí làm việc của các nha môn, triều đình không còn chuyên kinh phí làm việc và bổng lộc cho các nha môn nữa mà thiết trí chế độ “ruộng công giải” và “tiền công giải”. Nghĩa là triều đình phân chia đất đai và tiền cho các nha môn, để quan chức mang cho thuê, cho vay hoặc chính mình kinh doanh, tiền kiếm được cầm đến làm bổng lộc và chi phí làm việc.
Ví dụ như nha môn châu, ban đầu chỉ cho năm vạn Khai Nguyên thông bảo, Thứ sử tự mình dùng cho vay thu lãi. Lý Uyên còn suy nghĩ đến vấn đề trình độ quản lý tiền bạc của mỗi Thứ sử khác nhau, tỉ lệ lãi thu không giống nhau, thế là trực tiếp quy định, lãi cho vay hàng năm là một trăm phần trăm. Ông ta suy nghĩ hết sức tốt đẹp, cứ như vậy mỗi năm nha môn châu sẽ có năm vạn tiền lãi, đầy đủ để chi tiêu rồi.
Vấn đề là… ai chịu vay với mức lãi cao như vậy chứ?
Không chỉ thế, thương mại mậu dịch thời Vũ Đức cũng không hề phồn vinh, tuyệt đại đa số người đều sống bằng nghề nông, người vay tiền đã ít lại càng ít hơn, có lúc hoàn toàn không thể cho vay được. Mặc dù cho vay được thì với mức lãi suất cao như vậy, căn bản cũng chỉ vay tiền ngắn hạn. Vì thể tiền công giải của nha môn các cấp quả thực trở thành một củ khoai lang nóng tới bỏng tay, các Thứ sử và các Huyện lệnh mỗi tháng đều phải sầu đến bạc cả tóc, nhưng dù có gãi rụng hết tóc cũng phải cho vay được tiền công giải, nếu không quan lại các cấp dưới tay sẽ không có bổng lộc.
Đặc biệt là các Thứ sử thời Vũ Đức và Trinh Quán như Vương Quân Khả, phần lớn đều đã từng chinh chiến chém giết trên chiến trường, điều khoản pháp lệnh và thống trị châu quận không có vấn đề gì, nhung vừa dính dáng đến tài chính liền hoàn toàn mù tịt. Không ít nha môn nghe nói đều không thu về được tiền cho vay, trực tiếp phá sản.
Tây Sa Châu còn đỡ, dù sao thương mại mậu dịch cũng phồn vinh, nha môn châu còn thuê Lệnh sử chuyên môn quản lý cho vay và thu lãi. Được sự giúp đỡ của các sĩ gia đại tộc, thu chi miễn cưỡng có thể cân bằng, vẫn không xảy ra vấn đề. Nhưng bây giờ vừa động vào Trương thị, tiền công giải lập tức phá sản.
Vương Quân Khả cũng có chút kinh hãi, hỏi. “Phá sản nghĩa là… không thu được lãi về? Tiền vốn còn có bao nhiêu?”
“Hết rồi.” Vương Lợi Thiệp hết sức thông cảm. “Chẳng những lãi không có, mà tiền vốn cũng lỗ hết rồi.”
Vương Quân Khả lập tức giống như tượng gỗ, ý tứ này là nha môn châu của mình phá sản rồi? Không còn tiền nữa?
“Thế này là thế nào?” Lý Thiền không hiểu. “Tại sao lại đột nhiên ngay cả tiền vốn cũng mất?”
Vương Lợi Thiệp thở dài một hơi. “Thương nhân vay tiền trong một ngày tới tấp xảy ra chuyện, có người là gặp kẻ cướp trên đường, cả người và hàng đều mất; có người là bị người khác lừa đảo, mất hết cả vốn gốc. Còn nhà giàu vay tiền lại đúng là mấy hãng buôn vừa bị Vương công bắt, hãng buôn cũng bị niêm phong rồi, còn có tiền nữa sao?”
“Vậy… Đúng đúng đúng, hãng buôn niêm phong thì tiền vẫn còn mà,” Vương Quân Khả vội vàng nói. “Trừ tiền công giải từ trong đó ra chẳng phải là được rồi?”
Vương Lợi Thiệp nhìn hắn như nhìn kẻ ngốc. “Vương công, hãng buôn lớn và lái buôn nhỏ khác nhau, đi một chuyến hàng cần hàng nghìn hàng vạn tiền hàng hóa, tiền của cả hãng buôn đều nằm ở tiền hàng, có lúc còn vay tiền lẫn nhau. Hãng buôn Trương thị vừa xảy ra chuyện, các hãng buôn khác lập tức đòi nợ, hủy hợp đồng với siết hàng hóa. Trong chuyện này đương nhiên không thể thiếu đám sĩ tộc cố ý gian lận, trực tiếp rút sạch ruột hãng buôn Trương thị, một xu cũng không để lại.”
Vương Quân Khả cau mày suy tư, hắn biết, đây là đám sĩ tộc phản kích lại hắn.
“Đi!” Vương Quân Khả nghiến răng nghiến lợi nói. “Về châu thành! Bản quan không tin bọn chúng có thể lật được cả trời!”
Huyền Trang không ngờ mình vừa mới trở lại Đôn Hoàng đã gặp phải cuộc chơi lớn của Vương Quân Khả và tám sĩ tộc; thành Đôn Hoàng, huyện Thọ Xương và thậm chí là cả Tây Sa Châu đều đang giương cung bạt kiếm, lòng người hoảng sợ.
Huyền Trang không hề muốn tham dự vào đó, có điều ngài cũng lo lắng cho Ngư Tảo. Ngài và Lý Thiền cùng đưa Ngư Tảo đến phủ Thứ sử. Vừa tiến vào hậu trạch phủ Thứ sử, Vương Quan Khả đã lệnh cho Vương Quân Thịnh trông coi Ngư Tảo, cấm túc trong nội trạch, không cho phép ra khỏi cổng phủ một bước. Vương Quân Thịnh không biết xảy ra chuyện gì, đầy mặt cười cầu tài mời Ngư Tảo về phòng. Ngư Tảo không thèm nhìn phụ thân, lạnh lùng đi thẳng.
Vương Quân Khả đi theo Ngư Tảo đến cổng viện nội trạch, đưa tay tóm lấy cánh tay nàng, lạnh lùng nói, “Nếu như con dùng cái chết để ép ta, ta nói cho con biết, cho dù con có chết, ta cũng sẽ ném thi thể của con vào trong kiệu hoa!”
Khóe môi Ngư Tảo khẽ động, thân thể đờ đẫn đi về phía hậu trạch.
Mặc dù Huyền Trang không nghe thấy lời của Vương Quân Khả, nhưng nhìn vẻ mặt không gì đau khổ hơn trái tim đã chết ấy của Ngư Tảo khiến ngài cảm thấy rất khó chịu. Có điều đây là chuyện của nhà người ta, Vương Quân Khả một lòng leo lên cành cao, Phật pháp cũng không thể làm được gì.
Lý Thiền hết sức lo lắng, Huyền Trang kéo hắn một cái, muốn dẫn hắn rời khỏi phủ Thứ sử, về chùa Đại Thừa ở tạm.
Lý Thiền lại nói, “Sư phụ, ta nghĩ… việc tu hành của ta có thể kết thúc ở đây rồi.”
Huyền Trang kinh ngạc nhìn hắn. “Vì sao?”
“Bởi vì ta đã tìm được điều mà ta muốn làm.” Vẻ mặt Lý Thiền cô quạnh. “Sở dĩ ta theo ngài tu hành là bởi ta là Thế tử nhưng lại chỉ là một tên ăn hại, không thể phục vụ quốc gia, không thể san sẻ cho a gia, chỉ biết trốn tránh trong kẽ hở giữa Hoàng đế và a gia, vô dụng cực độ. Nhưng hôm nay nhìn thấy dáng vẻ của Ngư Tảo, ta cho rằng ta cần làm vài chuyện, đây là tình cảm thuộc về ta, ta phải gánh vác. Có thể ta không có cách nào làm nàng vui vẻ, nhưng ít nhất ta phải bảo vệ nàng, không để nàng xảy ra chuyện.”
Huyền Trang gật gật đầu đồng ý. “Ngươi muốn ở lại trong phủ Thứ sử sao?”
“Sao có thể như vậy được!” Lý Thiền cười khổ. “Ta ở phủ Thứ sử sẽ làm tổn hại danh tiếng của Ngư Tảo, ta…”
Hắn thoáng nhìn hai bên một cái, trên con phố hậu trạch phủ Thứ sử này có cổng phường Trường Ninh, đi vào cổng phường liền có một quán rượu, ngoài bán rượu cũng bán một chút đồ ăn.
Lý Thiền lập tức đi vào, người bán rượu bước ra nghênh đón. “Lang quân muốn dùng rượu thịt sao?”
“Ta đến là để làm công,” Lý Thiền nói.
Người bán rượu lập tức sửng sốt, đánh giá hắn từ trên xuống dưới, nhìn thấy Lý Thiền phong thần tuấn lãng, phục sức sang trọng, không nhịn được nhếch miệng. “Chẳng lẽ là lang quân đang nói đùa?”
Lý Thiền lập tức cởi bào phục bằng lụa, dùng quần áo bọc hết ngọc bội và đai ngọc trên người lại, ném sang bên cạnh. “Cho ta một bộ quần áo vải thô mà các ngươi mặc. Hôm nay ta sẽ bắt đầu làm việc, không cần tiền công.”
Lúc này chủ quán rượu đã đi tới, nhìn cảnh tượng kỳ dị trước mặt này, cũng không khỏi sững sờ.
Huyền Trang mỉm cười không nói gì, chắp tay nhẹ nhàng tụng niệm một câu rồi lặng lẽ lùi ra ngoài. Lòng bàn tay truyền đến sự đau đớn như kim đâm, nhưng trong lòng ngài lại có một chút vui sướng.
Từ lúc đi vào thành Đôn Hoàng đến giờ, Huyền Trang lại khôi phục trạng thái một người cô độc.
Kì thực đường tây du vốn đã như thế, từ khi ngài rời khỏi Trường An đã cô độc đi trên đường như vậy. Đủ mọi kiểu người đến rồi đủ mọi kiểu người đi, cuối cùng ngài vẫn như một đứa trẻ mới sinh, cô độc đối mặt với thế giới này. Bởi vì thứ người khác cần ở rất gần, còn thứ ngài cần lại ở rất xa, phải đi mãi như vậy, đi tới nơi cùng trời cuối đất, đi tới chỗ mà cuộc đời ngài đứt đoạn.
Nhưng ngài vẫn rất cảm kích sự bầu bạn của những người này, người nhiều mới trở thành chúng, có chúng mới là chúng sinh. Điều ngài muốn nhìn thấy là thế giới chúng sinh, là cuộc đời lấp lánh, nơi không ở trên kinh Phật mà chỉ ở trong đôi mắt.
Huyền Trang vừa đến dưới tháp Bạch Mã, đang định ra khỏi thành con đã thấy cổng nam vang lên một trận ồn ào xao động. Từ cổng thành, rất nhiều bách tính và đội buôn đang tới tấp lao vào trong thành, tất cả đều mang vẻ mặt kinh hoàng, thảm hại hết sức.
Huyền Trang vội vàng kéo một thương nhân trung niên lại hỏi dò, thương nhân đó thấy là một vị pháp sư, không dám thờ ơ, liền chắp tay thi lễ. “Bẩm báo pháp sư, binh biến rồi!”
“Cái gì?” Huyền Trang kinh ngạc. “Chuyện gì? Binh biến ở đâu?”
“Ở Tây Sa Châu chúng ta! Hơn năm trăm quân tốt trấn Tây Quan nổi loạn, đang tiến về phía châu thành! Lập tức…” Thương nhân đó thoáng nhìn với ra ngoài cổng thành một cái, kêu to một tiếng rồi nhanh chân chạy tiếp.
Huyền Trang đi ngược đám người như thủy triều ra ngoài cổng thành, nhìn thấy trên đồng hoang ngoài cổng nam có vô số quân tốt đang từ bốn phương tám hướng tràn về phía cổng thành. Bách tính, thương nhân và người chăn nuôi ngoài thành kêu khóc bỏ chạy vào trong thành. Nhưng những quân tốt này không hề giết người, chỉ giương cờ, im lặng đi trên đồng hoang. Đám quân tốt hành quân theo đội ngũ, toàn bộ đều vũ trang và chia thành từng đội rất chỉnh tề. Tuy nhiên trong đội ngũ đó lại toàn là quân tốt, không hề có bất cứ một Hiệu úy nào, thậm chí ngay cả lữ soái cũng không có.
Cả đội ngũ ấy vô cùng uy nghiêm, tựa như ngọn núi lửa trầm lặng.
Ngoài tường thành của thành Đôn Hoàng là thành cừu ngựa cao sáu thước, ngoài thành cừu ngựa có hào bảo vệ thành; hào rộng bốn mươi lăm thước, nước cao chín thước, được dân đến từ một kênh nước lớn ở phía tây nam.
Bên trên có cầu gỗ rộng chín thước, tuy cầu gỗ rất rộng nhưng đám người chen lấn nhau như vậy, lập tức xe cộ, người đi bộ và gia súc chen chúc vào nhau, ai cũng không thể động đậy, không ít người thậm chí còn bị chen ngã ra ngoài rồi rơi xuống nước.
Thấy binh lính binh biến đến gần, đám người càng hoang mang hơn, tiếng kêu khóc vang vọng khắp nơi. Nhưng đám quân tốt đến ngoài hào bảo vệ thành lại dừng bước, cũng không biết có phải có người hiệu lệnh hay không, đều đồng loạt ngồi xuống trên mặt đất rồi nhìn chằm chằm vào châu thành, không nói một lời.
Đám người trên cầu gỗ cũng phát hiện ra sự khác thường này, hơi kinh ngạc, lập tức bình tĩnh lại, ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, đều không biết phải làm sao.
Huyền Trang ngẩng đầu nhìn lên lầu thành theo ánh mắt của đám quân tốt, lập tức liền trông thấy Vương Quân Khả, Vương Quân Thịnh và Tào Thành đứng ở sau tường chắn tên. Phía sau khe bắn tên có từng nhóm quân tốt đang giương cung đặt tên, chĩa xuống dưới thành.
“Đồ ăn hại!” Tào Thành đang trách mắng Trấn phó trấn Tây Quan. “Thứ sử đoạt chức vụ của Lệnh Hồ Chiêm, để cho ngươi nắm giữ trấn Tây Quan, chính là giao cho ngươi an nguy của cả châu thành. Ngươi không kiểm soát được quân tốt, còn làm Trấn tướng cái gì?”
“Đây không đơn giản là chuyện miễn chức Lệnh Hồ Chiêm.” Trấn phó mặt như đưa đám. “Nhân sự trong trấn rắc rối khó gỡ, hai Đại Hiệu úy, bốn lữ soái, mười đội chính đều là một tay Lệnh Hồ Chiêm đề bạt lên, sớm đã bị Lệnh Hồ thị thẩm thấu rồi. Nhưng ta lại không thể miễn chức bọn chúng, miễn chức bọn chúng rồi thì còn đánh trận thế nào?”
Vương Quân Thịnh và Tào Thành đều há hốc mồm, nhìn Vương Quân Khả.
Vương Quân Khả cười lạnh lùng. “Không vội. Nhìn đi, không phải Lệnh Hồ Chiêm đã đến rồi sao? Xem xem hắn thần phục gia tộc hay là thần phục triều đình.”
Đúng lúc này Lệnh Hồ Chiêm cưỡi khoái mã từ trong cổng thành chạy ra, các tùy tùng vung roi ngựa quất xuống, xua đuổi bách tính từ cổng thành đến cầu gỗ sang hai bên tạo thành một lối đi. Lệnh Hồ Chiêm chạy nhanh qua, chạy quanh một vòng trước đám quân tốt đang ngồi yên rồi đi tới trước mặt đám trấn binh.
Sắc mặt hắn xanh mét, cầm roi ngựa quất thẳng xuống túi bụi, đám quân tốt cũng không né tránh, cho dù bị quất ngã xuống đất cũng nhanh chóng bò dậy, tiếp tục ngồi yên.
“Hiệu úy của các ngươi đâu? Chu Thành và Lưu Định Uy ỏ đâu? Lăn ra đây cho ta!” Lệnh Hồ Chiêm cầm roi ngựa đi lại trong đội ngũ quân tốt. “Lữ soái của các ngươi đâu? Đều chết hết cả rồi hay sao?”
“Hồi bẩm Trấn tướng!” Một tên đội chính lạnh lùng nói. “Trấn phó đang ở trên lầu thành, Hiệu úy bị thê tử trong nhà cào rách mặt, trốn ở nhà không chịu đi ra. Phụ thân của các lữ soái đều sinh bệnh, không có tiền bốc thuốc, đang ở nhà khóc.”
“Sao?” Lệnh Hồ Chiêm kinh ngạc. “Chuyện này là thế nào?”
“Không thể nào cả, tiền công giải phá sản thôi. Bổng lộc không trả được nữa, các vị quan trên không sống tiếp được, binh lính chúng ta không lấy được hành tứ và tiền lương, cũng không có cách nào sống được. Vì vậy mới đến châu thành đòi Thứ sử trả lại công bằng!” Đội chính nói.
Thì ra quân đội Đại Đường chia thành hai loại, một loại là phủ binh, một loại là mộ binh, hai bên hợp lại xưng là binh mộ.
Sự khác nhau lớn nhất giữa hai bên chính là phủ binh được đăng ký trong binh sách, do triều đình phân chia ruộng đồng, ngày thường làm nông, thời chiến làm binh, không hề có quân lương. Mộ binh thì khác, mộ binh không phải một loại binh chế cố định, không có binh lính và biên chế cố định, có việc chiêu mộ, xong việc là về, hoặc đến kì thì thay phiên nhau. Quân tốt về quê sẽ khôi phục lại thân phận bình dân.
Còn các châu biên giới bởi vì thường xuyên đối mặt với kẻ thù xâm phạm biên cương, chiêu mộ phủ binh lại cần thời gian rất lâu, mà thủ tục phiền phức, vì vậy liền duy trì binh lính mộ binh cố định, nhiều năm đóng quân trấn thú.
Vì vậy mộ binh là có quân lương.
Quân lương của mộ binh chia thành hai loại, một là hành tứ, chính là triều đình ban cho vải lụa trước khi xuất binh, có thể chế tạo thành quân phục hoặc đổi thành tiền nuôi gia đình, mỗi người mỗi năm được năm cuốn lụa. Khoản tiền này do châu huyện bản địa chi ra. Còn có một loại là lương thực, cũng do châu huyện cung cấp, mỗi người được “một ngày hai thăng, một tháng sáu đấu, một năm bảy thạch hai đấu”.
Còn quan tướng các trấn thú cũng giống như các quan lại, bổng lộc hàng ngày chi ra từ ruộng công giải và tiền công giải. Bây giờ tiền công giải phá sản, các quan tướng tự nhiên không lấy được tiền. Nhưng quân tốt…
Trên lầu thành, Vương Quân Khả cũng phái người tìm hiểu rõ ràng nguyên do của trận binh biến này, không nhịn được hỏi. “Các quan tướng không có tiền công giải, nhưng hành tứ của đám quân tốt vẫn phát lụa như trước chẳng phải là được rồi sao? Lụa chất đống trong kho chắc hẳn đầy đủ, vì sao không ban phát xuống?”
Tào Thành hơi lúng túng. “Vương công có chuyện không biết, sau khi tiền công giải phá sản, quan chức các nha môn vô cùng lo lắng, tới tấp tới nhà vây chặn khóc lóc kể lể. Khi ấy đã có người khuyên ta ổn định quan tâm, dùng lụa trong kho của châu coi như tiền phân phát xuống, hạ quan liền… liền mang lụa trong kho ra…”
“Phát hết rồi?” Vương Quân Khả hỏi, sắc mặt khó coi.
“Cũng chưa.” Tào Thành thấp giọng. “Còn thừa hai ba phần mười. Đám quân tốt chính vì nghe nói hành tứ của mình bị quan phủ phát cho các quan lại, lo lắng không lấy được hành tứ tháng này nên mới ầm ĩ nổi loạn.”
“Một chiêu tiếp một chiêu!” Vương Quân Thịnh phẫn hận. “Rất hiển nhiên đều là đám sĩ tộc ấy động thủ sau lưng!”
“Ngươi còn phải nói nữa sao?” Vương Quân Khả lạnh lẽo nói, trên mặt hắn không lộ biểu cảm, nhung cũng biết có phiền phức rồi.
Ngoài thành, lúc này Lệnh Hồ Chiêm cũng ý thức được nguyên do của trận binh biến này.
Chẳng lẽ phụ thân mình cùng các sĩ tộc khác đã ra tay? Nhưng vì sao lại không báo cho mình biết? Huống hồ… trấn Tây Quan xảy ra nổi loạn, chẳng phải chính mình sẽ bị triều đình truy cứu hay sao? Cho dù không nghĩ đến an nguy của bản thân thì Lệnh Hồ thị hao phí nhân lực và vật lực lớn tới như vậy, cộng thêm chính mình mười năm vào sống ra chết trong quân đội mới làm đến chức Trấn tướng, khiến Lệnh Hồ thị có tấc đất cắm dùi trong quân, tại sao phụ thân lại nói bỏ liền bỏ?
Nhất thời Lệnh Hồ Chiêm lòng như tơ vò, không chỉ vậy mà còn thấy thất vọng.
Hắn vẫn cho rằng bản thân dựa vào quân công mới ngồi lên được vị trí này, mặc dù trong ấy gia tộc cũng đóng góp không ít, nhưng không nghĩ tới một khi nội loạn bùng nổ, mình lại không thể khống chế được quân đội mà mình đã dùng từng đao từng thương để rèn giũa nên. Bất kể là Phó sứ hay Hiệu úy, lữ soái, đều phục tùng gia tộc sau lưng chứ không phải vị Trấn tướng Đại Đường là mình!
Nhưng mình là một biên tướng Đại Đường, không phải khuyển mã của gia tộc! Bây giờ bị kẹp giữa hai bên, nên làm thếnào cho phải? Vẻ mặt Lệnh Hồ Chiêm cực kì chán nản, quay đầu lại nhìn Vương Quân Khả trên tường, đột nhiên ngẩn ra, thấy phụ thân Lệnh Hồ Đức Mậu và Trương Tệ, hai người đang cùng nhau trèo lên lầu thành, đứng ở phía sau tường chắn tên.
Lệnh Hồ Đức Mậu và Trương Tệ liếc một cái ra ngoài thành, hai người mặt không biểu cảm đi tới bên cạnh Vương Quân Khả.
Tào Thành và Vương Quân Thịnh rốt cuộc vẫn có chút e ngại hai người này, lặng lẽ lui lại mấy bước, đứng ở sau lưng Vương Quân Khả.
“Náo nhiệt bên dưới rất đáng xem, hai vị gia chủ tới đúng lúc lắm,” Vương Quân Khả lạnh nhạt nói.
“Nổi loạn!” Trương Tệ tặc tặc mấy tiếng. “Thân là Thứ sử lại dẫn tới thủ hạ nổi loạn, không biết triều đình sẽ định tội ngài thế nào?”
“Định tội ta?” Vương Quân Khả cười to. “Đó cũng là chuyện sau khi định tội ngươi xong đã, đúng không?”
Trương Tệ trong mắt phun ra lửa, trợn mắt nhìn hắn, không nén được giận.
“Thứ sử công,” Lệnh Hồ Đức Mậu lạnh nhạt nói. “Lúc này vẫn nên suy nghĩ xem nên trấn an quân tốt thế nào! Trong thành Đôn Hoàng không hề có binh lực, một khi những quân tốt này xông vào, sợ là sẽ không khống chế được đâu. Giữa lúc hỗn loạn, có người mượn gió bẻ măng thiêu đốt cướp giết, sợ là cả Tây Sa Châu đều phải loạn mất.”
Vương Quân Khả cười cười. “Thiêu đốt cướp giết… Phủ Thứ sử chắc là cũng không có gì để cướp đâu nhỉ? Có cướp bóc thì cũng là cướp của danh gia vọng tộc và phú thương trong thành, ta có gì mà phải lo lắng?”
“Ngươi…” Trương Tệ bị hắn làm cho không nói nên lời, giận dữ nói. “Ngươi là quan phụ mẫu! Là Thứ sử một châu!”
“Các ngươi có coi ta là quan phụ mẫu không?” Sắc mặt Vương Quân Khả đột nhiên biến đổi, quát. “Phá hoại tiền công giải, xúi giục binh biến, có việc nào mà không phải là tội lớn phản quốc? Hai vị, quân tốt có dễ lừa hay không, cẩn thận chơi quá mức lại thành tự chuốc lấy tai họa! Một khi bọn chúng tràn vào thành, ngăn chặn không nổi lòng tham, kẻ gặp nạn đầu tiên chính là danh gia vọng tộc các ngươi!”
“Thứ sử công nói vậy là có ý gì?” Lệnh Hồ Đức Mậu lạnh nhạt nói. “Tiền công giải là do kinh doanh không tốt dẫn đến phá sản, tiền công giải của các châu phủ trong thiên hạ phá sản nhiều lắm, cho dù chuyện này có đến tai triều đình, ngài cũng không thể truy cứu tới chúng ta được.”
“Trấn Tây Quan nổi loạn thì sao?” Vương Quân Khả lạnh lùng nói. “Con trai ngươi Lệnh Hồ Chiêm chính là Trấn tướng Tây Quan, quân tốt của hắn nổi loạn, cho dù không liên quan đến Lệnh Hồ thị ngươi thì tội của Lệnh Hồ Chiêm vẫn khó thoát được!”
“Chiêm Nhi vẫn là Trấn tướng sao?” Lệnh Hồ Đức Mậu kinh ngạc. “Sao ta lại nhớ rằng ngài đã sớm miễn chức Trấn tướng của nó rồi nhỉ? A, Dương Trấn phó ở đây, Thứ sử công chẳng phải đã sớm lệnh cho ngươi nhận quyền Trấn tướng hay sao? Ngươi không quản lý được quân tốt, dẫn đến nổi loạn, phải bị tội gì?”
Dương Trấn phó trợn mắt nhìn Vương Quân Khả cầu cứu, lúng túng không dám mở miệng.
Vương Quân Khả bị chẹn họng, hơi khó chịu. Có điều sự thật cũng quả thật là như thế, nếu là Trấn tướng bối cảnh bình thường, bất kể ngươi có bị cách chức hay không vẫn có thể đổ tội lên đầu của ngươi như thường; nhưng đối với Lệnh Hồ thị mà nói, Vương Quân Khả lại không làm được.
Vương Quân Khả cười lạnh lùng. “Tính toán rất tốt! Nếu ta miễn chức Tống Giai ở trấn Tử Kim và Địch Thuật ở thủ tróc Tử Đình, có phải cả trấn Tử Kim và thủ tróc Tử Đình cũng muốn nổi loạn không?”
“Cái này thì ngươi phải hỏi Tống Thừa Đảo và Địch Xương chứ,” Lệnh Hồ Đức Mậu lạnh nhạt nói. “Ta đến chính là đại diện cho bách tính Đôn Hoàng, khẩn cầu Thứ sử công sớm dẹp nổi loạn. Đồng thời nha môn huyện dâng tấu lên triều đình, khẩn cầu triều đình nghiêm khắc truy tra, công văn đã đưa ra ngoài bằng đường khẩn cấp năm trăm dặm rồi. Trên công văn có các bô lão Đôn Hoàng chúng ta liên danh ký tên.”
“Động tác lại rất nhanh, ngay cả huyện nha cũng trở thành nanh vuốt của các ngươi, dám dùng tới cả năm trăm dặm khẩn cấp.” Vương Quân Khả căm tức nhìn ông ta. “Hay là các ngươi thử đốt khói lửa xem? Như thế tốc độ còn nhanh hơn đấy!”
“Không biết chừng sẽ làm như vậy.” Lệnh Hồ Đức Mậu cũng nhìn hắn chằm chằm, không hề chớp mắt. Giữa hai người có bão táp nổi lên.
“Thứ sử công.” Trương Tệ châm chọc. “Ngài vẫn nên mau suy nghĩ làm thế nào để khắc phục hậu quả đi!”
“Không cần nhắc nhở.” Vương Quân Khả liếc mắt nhìn ông ta, chỉ chỉ phía tây nam. “Hai vị cứ kiên nhẫn chờ là được.”
Lệnh Hồ Đức Mậu cùng Trương Tệ nhìn nhau một cái, nhìn về phía xa xa, lập tức sửng sốt: Chỉ thấy trên sa mạc phía tây nam không biết từ khi nào đã cuốn lên một đám lốc xoáy, lúc này đang chậm rãi kéo dài.
Lốc xoáy ở phía tây nam càng lúc càng gần, trong lốc xoáy có tiếng gót sắt chấn động như sấm rền cuồn cuộn; một đội kỵ binh tràn đến, phía sau có rất nhiều bộ binh đi theo, không ngờ lại là binh mã đến từ trấn Long Lặc!
Trấn Long Lặc đóng quân ở hương Long Lặc cách châu thành không xa về phía tây nam, bảo vệ xung quanh huyện Thọ Xương, một huyện lị khác thuộc Tây Sa Châu. Trấn tướng Mã Hồng Đạt xuất thân binh nghiệp, thân kinh bách chiến, vừa nhìn thấy quân tốt nổi loạn chỉ ngồi yên đã biết không hề có lòng khai chiến, lập tức dẫn kỵ binh phi nhanh theo vòng tròn xung quanh quân tốt nổi loạn.
Đám quân tốt nổi loạn có kinh nghiệm chiến trận, vừa thấy kỵ binh đến liền lập tức đứng lên xếp thành trận hình phòng thủ, tầng ngoài là nhiều lớp thương mâu, tầng trong là cung thủ, bày trận chờ địch. Cùng với kỵ binh tiếp cận, hai bên đã đi vào giai đoạn đối mặt nhau, chỉ cần sơ suất sẽ mất khống chế, lập tức biến thành một trận chém giết đẫm máu.
Trong lúc đánh ngựa qua, Mã Hồng Đạt nói lớn tiếng. “Bản quan là Trấn tướng Long Lặc Mã Hồng Đạt!”
Đám thân binh xung quanh lập tức lớn tiếng thuật lại, trong tiếng thiết kỵ đinh tai nhức óc, truyền lời của Mã Hồng Đạt tới trong tai mỗi một quân tốt nổi loạn. “Bản quan là Trấn tướng Long Lặc Mã Hồng Đạt!”
“Phụng mệnh Thứ sử đến đây khuyên bảo các ngươi!”
“Phụng mệnh Thứ sử đến đây khuyên bảo các ngươi!”
“Thứ sử có lời, các ngươi chỉ là bị bọn chúng kích động, nếu nhanh chóng quay về, chắc chắn không truy cứu!”
“Thứ sử có lời, các ngươi chỉ là bị bọn chúng kích động, nếu nhanh chóng quay về, chắc chắn không truy cứu!”
“Hành tứ của các ngươi, trong ba ngày chắc chắn sẽ phân phát!”
“Hành tứ của các ngươi, trong ba ngày chắc chắn sẽ phân phát!”
“Nếu không nghe hiệu lệnh, coi là nổi loạn! Liên đới cha mẹ!”
“Nếu không nghe hiệu lệnh, coi là nổi loạn! Liên đới cha mẹ!”
“Ngồi xuống! Không thể động thủ…”
Lệnh Hồ Chiêm đứng trước thương mâu, vung roi ngựa giận dữ mắng chửi. &ldquo