Chương 16 Thập cửu yểu điệu nữ,-thập tam quỷ huyệt ca
Trống đóng cửa bắt đầu vang lên, các phường và các chợ bắt đầu xua đuổi người đi đường, trên phố xá khắp nơi đều là những người đang bước đi vội vã trở về nhà.
Huyền Trang hỏi dò Triệu Phú xong liền để hắn tiếp tục về nhà thăm cha mẹ, chính mình cùng Lý Thuần Phong trở lại trong thành, vội vã mà đi trong tiếng trống chiều ấy. Hai người theo phố lớn Cam Tuyền đi vào trong thành con, dọc theo ngõ phố Lệnh Hồ Đức Mậu và Địch Xương vừa đi qua, đi tới phường Trường Ninh.
Góc phố chính trước cổng phường mở một quán rượu, Thế tử Lý Thiền vải thô áo xô đang nhanh nhẹn lau bàn.
Thoạt nhìn Lý Thiền làm tương đối vui vẻ, chưởng quỹ và các nhân viên trong quán cũng không coi hắn là người ngoài. Lúc này khách hàng không hề nhiều, Lý Thiền vừa cười nói với mọi người vừa nhanh nhẹn làm việc. Hắn đột nhiên liếc một cái, nhìn thấy Huyền Trang liền lập tức vừa ngạc nhiên lại vừa vui mừng.
“Pháp sư!” Lý Thiền bỏ khăn lau xuống, chạy ra. “Ôi chao, đây chẳng phải là Lý Tiến sĩ hay sao? Đến uống rượu à?”
Lý Thiền nhiệt tình kéo Lý Thuần Phong vào trong quán rượu, có vẻ như đang lôi kéo khách hàng.
Lý Thuần Phong vội vàng gạt cánh tay hắn ra. “Kể cả uống rượu cũng không dám làm phiền Thế tử hầu hạ, là pháp sư Huyền Trang có chuyện quan trọng đến nói với ngài.”
Lý Thiền ngẩn ra một lát, thấy Huyền Trang tỏ vẻ nghiêm túc liền vội vàng mời bọn họ vào trong quán rượu, tìm chỗ yên tĩnh gần cửa sổ ngồi xuống, nói nhỏ. “Sư phụ, xảy ra chuyện gì vậy?”
“Thế tử, ngươi có thể dùng tốc độ nhanh nhất liên lạc với Lâm Giang Vương được không?” Huyền Trang hỏi.
“A gia bây giờ đang ở Qua Châu.” Lý Thiền suy nghĩ một lát. “Có điều Vương Lợi Thiệp vẫn ở Đôn Hoàng, sau khi ta đến quán rượu làm công, hắn phái thị vệ trông chừng cách đây không xa. Nếu sư phụ cần, ta lập tức sai người gọi hắn tới.”
Lý Thiền chỉ chỉ một hiệu thợ giày cách đó mấy chục bước, quả nhiên có hai người đàn ông khỏe mạnh dường như đang phụ việc cho thợ giày, ánh mắt lại không ngừng liếc về phía bên này.
Huyền Trang gật gật đầu. “Bần tăng cần Thế tử lập tức đưa tin cho Đại vương, nói với Đại vương, Vương Quân Khả có thể mưu phản!”
Lý Thiền hoảng hốt, ngơ ngác nhìn Huyền Trang, cả người đều cứng đờ.
Một hồi lâu sau, Lý Thiền nhìn vẻ mặt Huyền Trang và Lý Thuần Phong, cuối cùng xác nhận không phải hai người đang nói đùa, lập tức phất tay ra ngoài cửa sổ. Hai người đàn ông khỏe mạnh kia vội vàng chạy tới, chắp tay thi lễ. “Thế tử điện hạ!”
“Các ngươi lập tức đến chùa Trường Lạc, gọi Vương Tham quân đến đây,” Lý Thiền cắn răng, thấp giọng nói. “Không được kinh động tới bất cứ ai!”
Hai người vâng dạ, chạy đi như bay.
“Sư phụ.” Sắc mặt Lý Thiền trắng bệch. “Rốt cuộc đây là chuyện gì?”
Bên bờ kênh ở thôn Giai Hòa, Huyền Trang không muốn làm Triệu Phú sợ, không hề nói rõ. Lúc này ngài kể lại những suy luận của mình, sau đó nói. “Một loạt thủ đoạn kia của Vương Quân Khả, mục đích chính là vì để hoàn toàn khống chế được binh quyền của Tây Sa Châu! Hắn chẳng những muốn khống chế binh quyền mà đồng thời còn muốn nắm được chuôi của sĩ tộc Đôn Hoàng, ép bọn họ tuân theo. Nếu như bần tăng liệu không sai, trong tay sĩ tộc còn có binh quyền hai nơi là thủ tróc Tử Đình và trấn Tử Kim, Vương Quân Khả nhất định sẽ dùng các loại thủ đoạn để giành lấy bằng được!”
“Ta sẽ cho Vương Lợi Thiệp hỏi thăm.” Lý Thiền thấy Huyền Trang không hề có bằng chứng xác thực, âm thầm thở phào nhẹ nhõm, tâm tình ổn định hơn một chút. “Nhưng mà sư phụ, Vương Quân Khả vốn chính là Thứ sử, quyền quân sự dân sự đều nằm trong tay ông ta, ông ta cướp đi quyền lực từ trong tay sĩ tộc cũng không có nghĩa là muốn tạo phản mà! Ta nghĩ, bất cứ một lưu quan nào từ bên ngoài đến bị sĩ tộc bản địa khống chế chặt chẽ quyền lực cũng đều sẽ muốn đoạt về.”
“Thế tử nhớ lại lúc ở thành Hà Thương, Vương Quân Khả nói là tới cứu ngươi và Ngư Tảo, nhưng ông ta không hề dẫn theo đại đội binh mã, chỉ mang ba mươi quân tốt cùng mười lăm chiếc xe nỏ, trông có giống đến Ngọc Môn Quan để cứu người không?” Huyền Trang hỏi.
“Nhưng mà quả thật ông ấy đã cứu chúng ta.” Lý Thiền suy nghĩ một lát.
“Có lẽ đó chỉ là thu hoạch ngoài ý muốn thôi,” Huyền Trang nói. “Thế tử suy nghĩ một chút, nếu như Thế tử là Tướng quân, biết rõ Ngọc Môn Quan có ba trăm tội phạm nhưng lại chỉ mang mười lăm chiếc xe nỏ đến, đi làm cái gì mới như vậy?”
Lý Thiền buột miệng nói, “Đàm phán!”
“Đúng!” Huyền Trang gật đầu. “Vương Quân Khả đến để đàm phán, mang xe nỏ tới chỉ là để uy hiếp Khuê Mộc Lang chứ không phải muốn khai chiến với hắn. Nếu như đàm phán đổ vỡ, vẻn vẹn mười lăm chiếc xe nỏ là không đủ để bảo đảm an toàn cho Vương Quân Khả, nhưng Vương Quân Khả vẫn làm như vậy, chính là bởi vì ông ta nhận định vụ đàm phán này nhất định có thể thành công. Thế tử, xin hỏi đàm phán kiểu gì mà nhất định có thể thành công?”
Lý Thiền nghĩ một hồi lâu vẫn không nghĩ ra được.
Lý Thuần Phong than thở. “Cho rất nhiều, đòi hỏi rất ít. Đàm phán như vậy tự nhiên có thể thành công.”
“Sau khi hai người đàm phán xong, Khuê Mộc Lang lập tức triệu kiến sứ giả Đông Đột Quyết và Thổ Dục Hồn, lệnh bọn họ trở lại vương đình. Mặc dù bần tăng không biết sứ mệnh của sứ giả, nhưng nếu đây chính là nội dung mà hai người họ đàm phán, vậy thì Khuê Mộc Lang chỉ cần bỏ ra cái giá cực kì nhỏ bé, hắn chỉ cần truyền một câu là được,” Huyền Trang nói. “Mời Thế tử nghĩ xem, Đông Đột Quyết và Thổ Dục Hồn vừa khéo ở nam bắc Tây Sa Châu, mấy năm nay nhiều lần phạm vào biên giới ta, việc mà hắn cần hai nhà này đồng thời làm còn khó đoán hay sao?”
Đầu óc Lý Thiền hoàn toàn hỗn loạn, nghĩ đến hôn sự của chính mình và Ngư Tảo, không nhịn được toàn thân run rẩy.
“Ta nghe nói vài ngày trước phủ Thứ sử đã gửi công văn về triều đình, xin chiêu mộ phủ binh tiêu diệt Khuê Mộc Lang,” Huyền Trang nói. “Vương Quân Khả đã cấu kết với Khuê Mộc Lang, chiêu mộ phủ binh, đây là muốn đánh ai? Phủ binh vừa tập kết, cộng thêm trấn thú binh, trong tay Vương Quân Khả liền có bảy nghìn năm trăm binh lực. Ông ta muốn làm gì?”
Lý Thiền chán nản ngồi trên ghế dựa, một hồi lâu không nói nên lời.
Lúc này Vương Lợi Thiệp vội vã chạy tới, thấy dáng vẻ Thế tử như thế, không nhịn được giật nảy, còn tưởng hắn bị ốm rồi.
“Thân thể ta không việc gì.” Lý Thiền lẩm bẩm. “Vương Tham quân, ngươi nhanh chóng báo tin cho a gia ta, Vương Quân Khả có ý muốn mưu phản, phải sớm đề phòng.”
Vương Lợi Thiệp run lên, suýt nữa đã ngồi bệt xuống dưới đất. “Thế tử, lời này… lời này là từ đâu mà đến?”
Lý Thiền mệt mỏi thuật lại một lượt những suy luận của Huyền Trang vừa nãy. Vương Lợi Thiệp sắc mặt tái nhợt, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán. “Pháp sư, lời này ngài không nói với người khác chứ?”
“Trừ các vị ở đây, không hề có người khác biết,” Huyền Trang nói.
Vương Lợi Thiệp bóp trán, vui mừng nói, “Phật Tổ phù hộ. Một khi lời ấy truyền ra, chúng ta không có cách nào còn sống mà đi ra khỏi Đôn Hoàng được nữa. Việc này không nên chậm trễ, bất kể suy đoán của ngài là đúng hay sai, hạ quan đều sẽ lấy tốc độ nhanh nhất để truyền tín tức về cho Đại vương!
Lý Thiền ngồi co quắp, lẩm bẩm nói, “Nhanh đi, nhanh đi. Dặn dò a gia, việc này chưa chứng thực, không thể truyền ra ngoài, chỉ là đề phòng thôi.”
Vương Lợi Thiệp vâng một tiếng, vội vã chạy ra phường Trường Ninh.
Đến ngoài phường, Vương Lợi Thiệp đứng ngơ ngác một lát, thân thể mềm nhũn, suýt nữa thì đã ngã xuống đất.
Hắn bám tay vào tường phường một lúc rồi chạy như điên về phía phủ Thứ sử.
Sau khi Vương Lợi Thiệp đi, Huyền Trang và Lý Thuần Phong cũng đứng dậy. Lý Thiền vội vàng hỏi. “Sư phụ, ngài muốn đi đâu?”
“Khuê Mộc Lang đã ở ngoài châu thành, bần tăng mang thầy thuốc đến khám chữa cho hắn,” Huyền Trang cười nói.
Lý Thiền nhìn Huyền Trang bằng vẻ mặt phức tạp, không hề nói gì nữa. Hắn và Huyền Trang chỉ tách ra một ngày, nhưng từ khi hắn tìm được trách nhiệm mình cần gánh vác, ở lại quán rượu, liền cảm thấy cách sư phụ càng lúc càng xa. Bèn vì chính mình sẽ dừng lại, còn sư phụ vĩnh viễn không ngừng nghỉ, vẫn ở trên đường.
Trong những tiếng trống chiều cuối cùng, Huyền Trang và Lý Thuần Phong đi về phía cổng tây thành trì.
Người phụ nữ đến phủ Thứ sử quả nhiên là Điệu Nương.
Lệnh Hồ Chiêm vốn đang đứng dưới hiên, đột nhiên thấy ở chỗ cổng phủ có người gác cổng đối thoại với một người phụ nữ, giọng nói đó nghe rất quen tai. Hắn liền đi tới tiền đình, thấy người đến không ngờ lại là Điệu Nương Lệnh Hồ Chiêm lập tức kinh ngạc, nói với người gác cổng vài câu rồi vội vã kéo Điệu Nương sang một bên, hỏi. “Cô nương… cô nương đến đây làm gì?”
“Đương nhiên là đến để cầu kiến Thứ sử công.” Điệu Nương quay mặt không chịu nhìn hắn, trong mắt dường như có nước mắt long lanh.
“A gia cô nương có biết không?” Lệnh Hồ Chiêm nhất thời hết sức đau đầu.
“Ta lén đi ra, đã xin công văn ở trạm vũ hậu, sẽ không phạm lệnh giới nghiêm,” Điệu Nương nói. “Chàng tránh ra đi.”
“Điệu Nương.” Lệnh Hồ Chiêm nhìn hai bên một cái, thấp giọng cầu khẩn. “Việc làm này của cô nương có thể sẽ mang đến phiền phức lớn thế nào cho Trương thị, cô nương có biết không? Bây giờ a gia của ta và Hoằng Nghiệp công của Địch gia đều ở đây, để họ nhìn thấy, cô nương còn làm người thế nào được nữa? Mau quay về đi!”
“Về thì có thể làm người sao?” Điệu Nương buồn bã nhìn hắn. “Cửu Lang, bây giờ Trương thị ta gặp phiền phức, chàng lại không phải không biết. Hãng buôn bị phong, tộc nhân bị bắt, càng gặp tra tấn, thậm chí còn dẫn phát cả binh biến. Phụ thân ta ngày ngày sầu khổ, mắt thấy tai họa đã sắp đổ lên đầu phụ thân ta rồi. Đây đều là do một mình ta gây ra. Chàng bảo ta làm sao có thể ngồi yên ở nhà?”
“Phụ thân ta và Hoằng Nghiệp công đến đây chính là để giải quyết việc ấy.” Lệnh Hồ Chiêm kiên nhẫn khuyên nhủ. “Cô nương đến thì có tác dụng gì?”
“Đương nhiên có tác dụng.” Điệu Nương nhìn hắn. “Chỉ cần ta đáp ứng việc hôn nhân này, hết thảy không phải đều được giải quyết hay sao?”
Lệnh Hồ Chiêm kinh ngạc ngây người. “Cô nương… cô nương đến là…”
Điệu Nương si ngốc nhìn hắn. “Ta đã từng có người mình yêu, chàng tài hoa hơn người, võ công xuất chúng, ta đã từng vô số lần khẩn cầu Nguyệt Lão, nhưng lại không có được trái tim người đó. Đã không thể ở bên người mình yêu, gả cho ai mà không phải gả? Phụ thân ta thường nói Vương thị là con buôn ngựa, sợ ta chịu khổ. Nhưng kỳ thực… gia đình quan lại tứ phẩm, ta làm sao phải chịu khổ gì? Phụ thân chỉ không bỏ xuống được sĩ diện mà thôi. Nhưng ta là nữ nhi, không thể không chia sẻ với phụ thân. Bất kể phụ thân ta có đánh hay có mắng, ban đêm ta đi tới phủ Thứ sử, mọi người đều đã nhìn thấy, danh tiếng tự nhiên cũng hỏng rồi. Phụ thân chắc hẳn… chắc hẳn sẽ không còn yêu quý ta nữa!”
Điệu Nương nói, nước mắt ào ào rơi xuống, thấp giọng nghẹn ngào.
Lệnh Hồ Chiêm ngơ ngác nhìn thân thể yếu đuối của nàng, một dòng máu nóng chạy thẳng lên đỉnh đầu, nhưng lại không thể làm được gì, ngay cả dũng khí để dìu nàng cũng không có. Bởi vì hắn biết rõ mình chỉ cần đưa tay ra chạm vào vai nàng liền phải gánh vác trách nhiệm này trên vai. Hắn nghiến răng kêu “kèn kẹt,” một luồng khí lượn vòng trong cổ họng, chỉ muốn phá tan cổ họng ra rồi hú hét rít gào, nhưng lại không dám làm kinh động người khác.
Điệu Nương nhìn hắn đầy tình cảm, cuối cùng trong mắt hiện lên vẻ cô đơn cùng thất vọng, xoay người vòng qua bức phù điêu ở tiền đình đi vào trong trung đình. Lệnh Hồ Chiêm bất giác đuổi theo, muốn khuyên nàng về, nhưng Điệu Nương lại kiên quyết đi lên bậc thềm, bước vào chính đường.
“Trương Điệu Nương ra mắt Thứ sử công.” Điệu Nương cúi người thi lễ. “Ra mắt Đức Mậu công, Hoằng Nghiệp công.”
Ba người nhìn thiếu nữ trước mặt, đều hơi sững sờ. Một hồi lâu sau Vương Quân Khả mới nói. “Ngươi chính là đích nữ của Trương công?”
“Thưa đúng,” Điệu Nương nói. “Tiểu nữ xếp thứ mười chín, khuê danh Điệu Nương.”
Vương Quân Khả tỉ mỉ quan sát, thấy Điệu Nương trước mắt đúng là một đóa hoa sen trên dòng nước biếc, dịu dàng xinh đẹp, khí chất nhẹ nhàng điềm đạm; quả thực càng xem càng yêu thích, chỉ nhìn một cái đã nhận định thiếu nữ này đúng là lương phối của con trai mình.
“Quân Thịnh, ban cho ngồi,” Vương Quân Khả nói.
Vương Quân Thịnh vội vàng ôm tới một cuộn chiếu lau, trải thảm lông cừu lên. Điệu Nương thanh tú ngồi quỳ, dáng người thẳng tắp.
“Ngươi đến tìm ta có việc gì?” Vương Quân Khả điềm đạm hỏi.
“Nghe nói Thứ sử công nhờ bà mối tới nhà, muốn hỏi cưới tiểu nữ. Nhưng phụ thân của tiểu nữ không hề hiểu về công tử của Thứ sử công, nên mới không đáp ứng, vì vậy đã tạo thành đủ loại hiểu lầm, dẫn đến thành Đôn Hoàng giương cung bạt kiếm, hai nhà như đối đầu nhau. Đây không phải bản ý của phụ thân tiểu nữ, cũng không phải bản ý của Điệu Nương. Vì vậy Điệu Nương không tiếc trong sạch, tới nhà ngay trong đêm, chính là hy vọng Thứ sử công có thể cùng gia phụ bắt tay giảng hòa. Điệu Nương sẵn sàng gả vào nhà họ Vương, trở thành dâu hiền của Vương thị.” Điệu Nương nói, sắc mặt bình tĩnh.
Lệnh Hồ Đức Mậu và Địch Xương ngơ ngác nhìn nhau, đều không nghĩ tới lại có một nốt nhạc đệm như vậy.
Vương Quân Khả nghe thấy nàng nói có trật tự, không tự ti cũng không kiêu ngạo, càng nhẹ nhàng giải thích việc Trương Tệ từ chối cầu hôn là do không hiểu Vương Vĩnh An, cách xử sự đúng mực và tầm nhìn cao ấy khiến Vương Quân Khả hết sức khen ngợi, lập tức mặt mày hớn hở.
“Tốt!” Vương Quân Khả cười to. “Mấy ngày trước bản quan còn có nhiều giận hờn đối với phụ thân ngươi, nhưng hôm nay nhìn thấy ngươi, giận hờn gì cũng không còn nữa. Vì sao? Bởi vì Trương Tệ lại có thể dạy dỗ được một đứa con gái như ngươi, về mặt này ta không bằng ông ấy! Hai vị gia chủ…” Vương Quân Khả nhìn Lệnh Hồ Đức Mậu và Địch Xương. “Bây giờ các vị biết vì sao ta nhất định phải hỏi cưới đích nữ của Trương thị rồi chứ? Ta không chọn sai người, chính là một nữ tử như vậy mới có thể dạy dỗ thể hệ sau của Vương thị ta hơn thế hệ trước!”
Điệu Nương khẽ cúi người cảm tạ. “Như vậy ý của Thứ sử công là đáp ứng hòa giải với phụ thân ta rồi sao?”
“Đáp ứng! Vì sao lại không đáp ứng?” Vương Quân Khả cười nói. “Chỉ cần phụ thân ngươi đồng ý với lời nói hôm nay của ngươi, bản quan vui vẻ còn không kịp, lập tức sẽ đặt sính lễ!”
Sắc mặt Điệu Nương hơi đỏ lên, nhìn Lệnh Hồ Đức Mậu và Địch Xương. “Chuyện ở đây, còn xin hai vị bá phụ phân trần một phen với phụ thân tiểu nữ.”
“Điều đó là đương nhiên.” Địch Xương lúc này cũng không khỏi thầm đố kị Trương Tệ có một đứa con gái tốt.
Lệnh Hồ Đức Mậu lại cau mày, nhìn Vương Quân Khả nói, “Chuyện của Trương thị đã định ra, như vậy hai điều khác…”
“Hai điều khác đều không thể thiếu.” Vương Quân Khả rút ra một quyển công văn từ bên cạnh rồi đưa cho ông ta. “Đức Mậu công, mời xem xem đây là gì?”
Lệnh Hồ Đức Mậu mở ra, vừa thoáng nhìn một cái liền lập tức sửng sốt, bên trong còn cuộn một tấm phù đồng. “Xá thư của Hoàng đế! Đây là xá thư của triều đình và ấn tín đối chiếu của Bộ Binh để chiêu mộ phủ binh! Được chuyển đến khi nào vậy?”
Địch Xương cũng vội vàng cầm lên xem kĩ, quả nhiên là xá thư chiêu mộ phủ binh Tây Sa Châu.
“Giờ Dậu hôm nay đến, chỉ một khắc trước khi các vị tới,” Vương Quân Khả nói. “Đáp ứng hai điều đó, ngày mai ta liền phát công văn cho ba tòa quân phủ Thọ Xương, Hiệu Cốc và Huyền Tuyền, toàn châu chiêu mộ phủ binh. Bảy ngày sau liền có thể xuất binh đánh Ngọc Môn Quan!”
Địch Xương còn đang do dự. “Nhưng trấn Tử Kim và thủ tróc Tử Đình…”
“Được!” Lệnh Hồ Đức Mậu không hề do dự, quả quyết nói. “Việc này chúng ta sẽ lần lượt thuyết phục các vị gia chủ. Hai mươi nghìn thạch quân lương và hai mươi nghìn cuốn lụa, chúng ta sẽ đưa ra!”
Vương Quân Khả cười to. “Như thế, ta tất chém đâu Khuê Mộc Lang đưa cho hai vị treo lên vách sưu tầm!”
Vương Quân Khả vươn tay ra vỗ tay với Lệnh Hồ Đức Mậu. Lệnh Hồ Đức Mậu vươn tay tới, quay đầu nhìn Địch Xương chờ ông ta. Địch Xương cười khổ, đành phải vươn tay ra, ba người cùng nhau vỗ tay.
Điệu Nương lặng lẽ nhìn, nàng biết với quyết định của ba người này, cuộc đời mình đã thay đổi rồi.
Vương Quân Khả đưa ba người đến trung đình, còn chưa trở lại chính đường đã thấy Vương Quân Thịnh vội vã đi tới, ghé vào bên tai hắn nói nhỏ vài câu.
Vương Quân Khả ngẩn ra một lát. “Đi mời hắn lại đây.”
Một lát sau, Vương Quân Thịnh dẫn Vương Lợi Thiệp đi tới chính đường.
“Vương Tham quân, có chuyện gì khẩn yếu tới như vậy?” Vương Quân Khả hỏi.
Vương Lợi Thiệp bình tĩnh lại, nói nhỏ. “Vương công, đại sự của chúng ta bị Huyền Trang phát hiện rồi!”
Sắc mặt Vương Quân Khả căng thẳng, vội vàng nói, “Không được sốt ruột, chậm rãi nói.”
Nghe Vương Lợi Thiệp kể lại một lượt những suy đoán của Huyền Trang, Vương Quân Khả hít sâu một hơi, lẩm bẩm nói, “Tăng nhân này chẳng lẽ là có thiên nhãn thông hay sao?”
“Bây giờ phải làm thế nào?” Vương Lợi Thiệp hơi bối rối.
Vương Quân Khả trầm ngâm một lát, uy nghiêm nói, “Hai người này, nhất quyết không thể để bọn họ sống sót rời khỏi Đôn Hoàng được! Quân Thịnh, đám thổ phỉ người Hồ kia đã nuôi bấy nhiêu ngày tháng, hẳn là cũng nuôi ra hung tính rồi chứ? Đi truyền lệnh, giết!”
“Xưa kia Hưng Thánh Đế, di miếu tại Đôn Hoàng. Quát tháo hùng thiên cổ, anh uy tĩnh một phương. Mục đồng ca trên bãi, cáo trốn huyệt mộ xa. Tấn sử truyền thao lược, lưu danh khắp Ngũ Lương.”
Dưới ánh trăng, miếu Lý xa xa trong tầm mắt. Khuê Mộc Lang biến trở về hình thái Lữ Thịnh, ngồi trên lưng ngựa ngâm một bài thơ. Bên cạnh hắn, Địch Văn cũng ngồi trên lưng ngựa, cùng với hắn sánh vai mà đi. Phía sau là sáu tên tinh tướng cùng ba mươi quân tốt Ngọc Môn Quan, có Hồ có Hán, tất cả đều vô cùng dũng mãnh, còn có hai ả tì nữ đi theo.
“Khuê lang còn biết làm thơ?” Địch Văn cười xinh đẹp, dịu dàng ngoan ngoãn.
Khuê Mộc Lang liếc nàng một cái. “Đây là ta lấy từ trong trí nhớ của Lữ Thịnh ra, thơ cũng không phải Lữ Thịnh làm, mà là một nhà thơ không biết tên ở Đôn Hoàng.”
Bài thơ này nói về Thái tổ Tây Lương Lý Cảo. Năm Thiên Tỉ Bắc Lương thứ hai, Lý Cảo thành lập nước Tây Lương ở Đôn Hoàng, để tế tự cha mình đã xây một tòa miếu cách thành Đôn Hoàng tám dặm về phía tây tên là miếu Tiên Vương, chu vi miếu ba trăm năm mươi bước, tường cao một trượng năm thước. Phía đông tường miếu Tiên Vương có một ngôi miếu thờ cúng các con của Lý Cảo, cũng có chu vi ba trăm năm mươi bước, tường cao một trượng năm thước, tên là miếu Lý.
“Có điều trong trí nhớ của Lữ Thịnh, hai trăm hai mươi tám năm, vương triều nhân gian thay đổi như cưỡi ngựa, hai tòa miếu ấy sớm đã bỏ hoang, cáo thỏ tung hoành, mục đồng đau buồn hát. Bây giờ sao lại được sửa chữa như mới?”
Trong lúc nói chuyện mọi người đã đến trước cửa miếu Lý, Khuê Mộc Lang lập tức hơi kinh ngạc. Chỉ thấy cửa miếu Lý mặc dù đã đóng chặt nhưng tường trắng ngói xám, rường cột chạm trổ, không ngờ lại đẹp đẽ xa hoa, hoàn toàn không phải dáng vẻ trong trí nhớ của Lữ Thịnh.
“Hồi bẩm Khuê thần,” Biệt giá Ngọc Môn Quan đi theo họ Trịnh, chính là người Đôn Hoàng, thúc ngựa chạy lên, cười nói. “Ngay từ một năm trước, Lý thị Đôn Hoàng liền xây dựng lại tổ miếu, đến nửa tháng vừa rồi mới xây xong. Nghe nói Lý thị muốn mời hoàng thất Trường An đến tham dự lập miếu, nói là Hoàng đế cũng đồng ý phái tôn thất đến đây, nhưng đường xá xa xôi nên còn chưa đến được, bởi vậy liền phong cửa miếu lại.”
Khuê Mộc Lang cười to. “Thì ra là muốn bám vào hoàng thất! Xây dựng lại cũng tốt, vừa lúc để nươmg tử ta vào ở cho thoải mái, phá ra!”
Lập tức có tinh tướng tiến lên, nghiêng người đụng vào, then cửa to lớn bị đụng gãy, cửa miếu bị đụng mở ra.
Khuê Mộc Lang trực tiếp thúc ngựa đi qua cửa miếu, mọi người lũ lượt đi vào theo.
Tòa miếu này rất lớn, trung đình có diện tích hai mẫu, bên tường đông mở một cánh cửa khác, nối với miếu Tiên Vương.
Khuê Mộc Lang tự mình chiếm miếu Lý, Trịnh Biệt giá chỉ huy mọi người động thủ, đặt ngai gỗ bên cạnh chính điện, lại dừng bình phong ngăn cách với chính điện, xem như phòng ngủ của Khuê Mộc Lang và Địch Văn.
Khuê Mộc Lang lệnh Khuê Nhất và Khuê Ngũ chia ra ở sương phòng hai bên, những người khác đều ở miếu Tiên Vương cách một bức tường.
Cũng may mà hai tòa miếu này lớn, hơn bốn mươi người vào ở không hề chật chội, ngay cả ngựa cũng có tàu ngựa để an trí, xem như rất thích hợp để dừng nghỉ.
Đám tì nữ hầu hạ Địch Văn tắm rửa thay quần áo trong thiên điện, Khuê Mộc Lang đi lại trong chính điện. Hai bên trong đại điện là tượng màu các con của Lý Cảo, chính giữa là tổ tiên Lý thị tự nhận, tượng của Lão Tử, tay cầm phất trần, ba chòm râu dài, tiên phong đạo cốt.
Khuê Nhất, Khuê Ngũ khiêng chiếu lau đi vào, trải chiếu lau trên mặt đất chính giữa đại điện, lại đặt bồ đoàn lên.
Lúc này Trịnh Biệt giá dẫn Triệu Phú vội vã đi vào. “Khuê thần, Triệu Phú về rồi!”
Triệu Phú nhìn thấy tượng thần ở chính giữa, có chút không cam lòng. “Khuê thần, ngài ngồi trong đại điện, tượng thần đáng ghét này lại vừa đúng ở trên đầu ngài, có cần phá thứ này đi không ạ?”
Khuê Mộc Lang kinh ngạc, nhìn bức tượng Lão Tử rồi tức giận nói, “Nói bậy! Đó là Thái Thượng Đạo Đức Thiên Tôn! Dù là ở thiên đình cũng là nhân vật trên đỉnh đầu của bản tôn, làm sao có thể phá đi?”
Triệu Phú bị mắng một trận, ngượng ngùng không dám nói nữa.
Khuê Mộc Lang cúi người thi lễ, nghiêm túc cầu khấn, sau đó mới quỳ xuống trên bồ đoàn.
Triệu Phú vội vàng nói, “Hồi bẩm Tôn thần, thuộc hạ trở về từ thành Đôn Hoàng trở về, đã gặp Vương Quân Khả rồi.”
Khuê Mộc Lang nhìn hắn chằm chằm. “Sao lại nhanh thế?”
Triệu Phú cười nói, “Hồi bẩm Tôn thần, thuộc hạ vốn còn định giả mạo thương nhân vào thành, có điều đến Đôn Hoàng mới biết, ban ngày binh tốt trấn Tây Quan nổi loạn, đã bị Vương Quân Khả triệu tập trấn binh Long Lặc và thủ tróc binh Diêm Trì trấn áp. Chẳng những thế, Vương Quân Khả còn bắt lại hơn mười quan chức nha môn châu, huyện, giam giữ hiệu úy và lữ soái trấn Tây Quan, bây giờ đã bố trí người một nhà vào. Giờ đây quân Long Lặc và quân Diêm Trì đang đóng quân trong thành, toàn bộ thành Đôn Hoàng đều đã bị Vương Quân Khả khống chế cả rồi.”
“Sao?” Khuê Mộc Lang bất ngờ. “Không trách được lúc đến chúng ta đi qua Diêm Trì lại không hề có quân tốt làm phiền, thì ra sớm đã bị điều đến Đôn Hoàng rồi. Vương Quân Khả này đúng là giỏi thủ đoạn. Vương Quân Khả đích thân gặp ngươi? Hắn nói thế nào?”
“Hắn đích thân tiếp kiến,” Triệu Phú đáp. “Báo danh hiệu Ngọc Môn Quan, hắn lập tức liền tiếp kiến thuộc hạ, hắn đã hỏi thăm được nơi ẩn thân của Lệnh Hồ Đức Mông rồi.”
“Ở đâu?” Khuê Mộc Lang hỏi.
“Tây Quật,” Triệu Phú nói. “Chính là hang nghìn Phật phía tây. Mấy năm nay hắn vẫn ẩn cư ở Tây Quật.”
“Tây Quật?” Trên mặt Khuê Mộc Lang đột nhiên biến sắc, trầm ngâm không nói. “Lão thất phu này, không trách được mấy năm nay không tìm được hắn. Tây Quật có hàng trăm hàng nghìn hang, hắn chọn bừa một hang nấp ở trong đó, thật sự sẽ rất khó tìm. Hơn nữa cách đấy không xa chính là thủ tróc Tử Đình, Thủ tróc sứ là Địch Thuật, muốn đi vào Tây Quật mà không kinh động Địch Thuật e rằng rất khó.”
“Chẳng lẽ Khuê lang muốn đối phó với huynh trưởng của ta sao?” Lúc này Địch Văn đã thay quần áo xong, được tỳ nữ hầu hạ đi ra.
Nàng đi tới trong đại điện, tư thế tao nhã ngồi bên cạnh Khuê Mộc Lang, cầm bầu rượu bên cạnh lên rót một chén rượu cho hắn.
Khuê Mộc Lang nhận lấy chén rượu, vẻ mặt phức tạp nhìn nàng một cái, trong mắt có thương cảm, có đam mê, lại càng có sự đố kị.
“Ta không hề có ý này.” Khuê Mộc Lang nhìn nàng một lát, không nói gì nữa.
“Tôn thần!” Triệu Phú rốt cuộc trong lòng thấp thỏm, không đánh đã khai. “Thuộc hạ tự ý, sau khi gặp Vương Quân Khả đã về nhà thăm lão mẫu. Lão mẫu nghe nói thuộc hạ giờ đây đi theo thần linh trên trời, suốt đêm thắp hương khấu tạ tổ tiên, hơn nữa còn lập bài vị của ngài ở nhà, đến ngày mùng một ngày rằm lại thắp hương tế bái.”
Khuê Mộc Lang lại không để ý, vẻ mặt hơi kiêu ngạo. “Ờ, mẫu thân của ngươi thành kính, tất nhiên bản tôn sẽ ban cho thêm mấy năm tuổi thọ.”
“Tạ ơn Tôn thần!” Triệu Phú thở phào nhẹ nhõm, quỳ rạp xuống đất khấu tạ sau đó ân cần bò tới, rót một chén rượu rồi khúm na khúm núm bưng đến trước mặt Khuê Mộc Lang.
Khuê Mộc Lang uống một hơi cạn sạch, không để ý tới lúc rót rượu Triệu Phú lặng lẽ nhét một mảnh giấy vào tay áo của Địch Văn.
Địch Văn không lộ dấu vết đưa tay áo lên che miệng, đã thấy rõ chữ viết trên đó. “Nuốt vật này, tiêu hao đan lực của hắn. Trang”.
Địch Văn do dự một lát, hơi cúi đầu rồi ngậm mảnh giấy trong miệng, không lộ dấu vết nhai vài cái, cầm lấy một chén rượu làm như cùng uống rượu với Khuê Mộc Lang, mỉm cười uống vào.
Chữ trên mảnh giấy này được viết bằng loại mực mà Lý Thuần Phong điều chế bằng dược vật, công hiệu lớn nhất chính là làm nóng trong người dẫn tới đổ mồ hôi. Vừa nuốt tờ giấy vào trong bụng xong, chỉ một thoáng sau Địch Văn đã cảm thấy hơi nóng tràn lên, không nhịn được kêu một tiếng, sắc mặt nóng bừng, mồ hôi nóng chảy ròng ròng trên trán.
Khuê Mộc Lang kinh ngạc. “Nương tử…”
Hắn bất giác đưa tay ra rồi lại rụt trở về, không dám đụng vào Địch Văn, chỉ lo âu nhìn nàng. Triệu Phú, Trịnh Biệt giá và các tì nữ xung quanh cũng hoảng lên nhưng đều không dám đụng vào nàng.
“Ta… không có việc gì…” Địch Văn cố gắng ngồi dậy.
“Thân thể dường như… dường như bỗng nhiên trở nên hư nhược, toàn thân vô lực, trong cơ thể giống như hoả lò,” Khuê Mộc Lang vô cùng sốt ruột, nghiến răng nghiến lợi nói. “Thiên y đáng ghét này! Nương tử không cần lo lắng, có lẽ là nhiều năm không rời khỏi Ngọc Môn Quan, bây giờ đột nhiên đi ra một chuyến nên bị nhiễm phong hàn! Để ta trị liệu cho nàng một phen, một lát là có thể khỏi hẳn.”
Địch Văn thở dốc, thoáng nhìn mọi người. “Các ngươi đều ra ngoài đi.”
Triệu Phú, Trịnh Biệt giá và đám tì nữ lui ra ngoài đại điện, đóng cửa điện lại.
Địch Văn chăm chú nhìn Khuê Mộc Lang. “Ngươi không hận ta sao?”
Khuê Mộc Lang thất thần nhìn nàng, khuôn mặt trước mắt này đã hoàn toàn khác với năm đó ở trên thiên đình. Hắn vẫn có thể nhớ hình ảnh trên thiên giới cô đơn lạnh lẽo, hai người cùng xem sao trời rơi xuống tinh vực như pháo hoa. Khi ấy nàng nói, không biết chính mình có thể bùng cháy rực rõ trong một chốc lát như vậy hay không.
Giờ đây hắn lại cảm thấy một chút xa lạ trên khuôn mặt này. Mặc dù đối với thiên thần mà nói, dung nhan là thứ không quan trọng nhất, thần linh thiên biến vạn hóa, búng tay vạn tướng, nhưng Khuê Mộc Lang cảm thấy khuôn mặt xa lạ trước mắt dường như mang đến một sự ngăn cách.
“Ta đã nghĩ rất lâu, chuyện này cũng không thể trách nàng được.” Ánh mắt Khuê Mộc Lang dịu lại. “Nàng hạ phàm trước, bước vào hồng trần liền phải trải qua tám khổ lăng trì, tình chẳng qua cũng chỉ là một loại trong đó thôi. Ta chỉ trách chính ta, nếu khi ấy ta xuống sớm một chút, tìm được nàng sớm hơn một chút thì tốt rồi, như vậy nàng sẽ không yêu hắn.”
“Kỳ thực ta biết ngươi và biết chàng gần như là đồng thời.” Địch Văn nói nhỏ.
Khuê Mộc Lang sửng sốt, lập tức hiểu được ý của nàng. Năm đó mặc dù Địch Văn và Lữ Thịnh có hôn ước, nhưng hai người kỳ thực còn chưa hề gặp mặt nhau, cung la noi không hề có tình cảm. Đến tận lúc chính mình cùng Lữ Thịnh hợp thể, bắt cóc nàng đi, trong mối quan hệ quái dị giữa ba người này Địch Văn mới dần dần yêu Lữ Thịnh.
Khuê Mộc Lang im lặng, chậm rãi phun ra kim đan; kim đan vừa ra, trong đại điện bỗng tràn ngập ánh sáng rực rỡ.
Hắn nâng kim đan lơ lửng trên lòng bàn tay, chậm rãi ấn vào trán Địch Văn, bàn tay tiếp xúc với da Địch Văn lập tức bị đâm ra những vết máu chi chít. Khuê Mộc Lang giống như đã tê liệt, không nói không động, trên mặt lộ vẻ đau thương, điều khiển kim đan ẩn hiện khắp nơi trên người nàng.
Địch Văn cứ thế lặng lẽ nhìn hắn, lần này Khuê Mộc Lang hao phí thời gian rất lâu, đan lực và tinh lực rất nhanh kiệt quệ. Sắc mặt Địch Văn đã dịu đi, nhiệt độ nóng bỏng trên người cũng bình phục như lúc ban đầu, nhưng Khuê Mộc Lang không hề dừng lại. Lúc này hắn dốc hết toàn lực, dường như phải nghiền tính mạng của mình cùng với đại đạo ở giữa trời đất ra thành bột mịn.
Kim đan đột nhiên thu lại, nuốt vào trong miệng Khuê Mộc Lang. Sắc mặt hắn bỗng chợt tái đi, thân thể ngã xuống, không ngờ lại hôn mê bất tỉnh.
“Khuê lang!” Địch Văn giật mình, không nghĩ tới lại là kết quả như vậy, cũng không nhịn được mà hơi bối rối.
Trong tiếng gọi của nàng, Khuê Mộc Lang chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt lại thay đổi, khí chất cả người cũng hoàn toàn khác, nho nhã và cơ trí, mang một vẻ bể dâu nhưng lại bừng bừng phấn chấn.
“Chàng…” Địch Văn vừa ngạc nhiên lại vừa vui mừng.
“Văn Nhi, ta là Lữ Thịnh.” Lữ Thịnh lộ vẻ tươi cười. “Ta đã về rồi đây!”
Địch Văn bất giác định ôm hắn, Lữ Thịnh ngẩn ra một lát, lại không né tránh, cũng dang hai cánh tay ra. Địch Văn đột nhiên nhớ ra, kéo một tấm da dê trải trên chiếu lau lên, bọc vào người Lữ Thịnh rồi ôm chặt người hắn.
Lữ Thịnh say mê ngửi hương thơm trên mái tóc của nàng, lẩm bẩm nói, “Chúng ta vĩnh viễn cũng không thể chạm vào nhau thế này, có lúc ta nghĩ, chẳng thà để Khuê Mộc Lang cởi bỏ lời nguyền thiên y của nàng.”
Địch Văn thương cảm. “Sau đó thì sao? Chàng và thiếp vẫn không thể chạm vào nhau. Thực ra mấy năm nay Khuê Mộc Lang biết thiếp không thích hình dạng sói của hắn, khi ở trước mặt thiếp đều xuất hiện với tướng mạo của chàng; nhưng có lúc thiếp lại mong mình ở bên một con sói, bởi vì như thế thiếp có thể phân biệt rõ được tình yêu của mình, người thiếp yêu là ai, thiếp bị ai giam cầm. Như vậy thiếp sẽ không ngơ ngác, sẽ không nhìn người trước mắt mà trong lòng hoảng hốt, tự hỏi người này là ai, thiếp phải đối mặt với hắn bằng tâm tình thế nào; một chốc lát sau lại là ai, thiếp phải giả vờ thế nào.”
Lữ Thịnh yên lặng một hồi lâu, rồi chậm rãi nói, “Hắn đối với nàng có tốt không?”
Địch Văn gật đầu. “Tốt.”
Lữ Thịnh hỏi. “Hắn sẽ dẫn nàng về thiên đình chứ?”
“Hắn nói…” Địch Văn suy nghĩ một lát. “Hắn không thể mang thân thể của thiếp về, hắn muốn cùng thiếp sống nốt quãng đời còn lại ở dưới nhân gian, sau đó mang linh thể của thiếp trở về thiên đình. Hắn nói một ngày trên trời bằng một năm dưới đất, một giáp dưới nhân gian trôi đi rất nhanh, chỉ bằng hắn đả tọa ở trên trời một chớp mắt thôi. Cho nên… Tứ Lang, ước hẹn ba năm giữa chàng và hắn, hắn sẽ không thực hiện đâu.”
Lữ Thịnh thở dài một hơi. “Ta biết. Mấy ngày nay ý thức của ta đã bắt đầu chậm rãi tiêu tan, những chuyện cũ xưa kia càng ngày càng không nhớ rõ nữa. Ta không còn nhiều thời gian, phải xua đuổi hắn ra khỏi thể xác của ta nhanh nhất có thể. Văn Nhi, cho ta một chút thời gian, ta sẽ giải quyết tất cả những chuyện này!
Lúc ấy Địch Văn mới nhớ ra, vội vàng kể lại mọi chuyện xảy ra gần đây với Lữ Thịnh, đặc biệt là chuyện Khuê Mộc Lang muốn giết Lệnh Hồ Đức Mông.
Lữ Thịnh đương nhiên biết Lệnh Hồ Đức Mông, nghe vậy liền sửng sốt. “Vương Quân Khả đồng ý để Khuê Mộc Lang giết Lệnh Hồ Đức Mông? Đây là muốn giết trung khu rồi! Vì sao hắn muốn khai chiến với Lệnh Hồ thị?” Lữ Thịnh ngồi ngay ngắn trên bồ đoàn, quát. “Triệu Phú!”
Triệu Phú đứng chờ trong trung đình xa xa, nghe thấy tiếng gọi liền vội vàng chạy vào. “Tham kiến Khuê… A, thì ra là Lữ lang quân!”
Chuyện Khuê Mộc Lang và Lữ Thịnh trao đổi hình thái không phải bí mật trong mắt những người thuộc tầng lớp trên ở Ngọc Môn Quan, có điều mọi người một là khó mà phân biệt, hai là cũng không xác định rốt cuộc vì lý do gì mà Khuê Mộc Lang lại dung túng Lữ Thịnh như vậy. Dù sao hai người bộ mặt giống nhau, mọi người bình thường vẫn giả câm vờ điếc, ai khống chế thân thể này, người đó chính là chủ nhân nhà mình. Thậm chí đối với đám tinh tướng không phải người không phải thần mà nói, cũng là thế nào đều được.
“Pháp sư Huyền Trang giờ đang ở đâu?” Lữ Thịnh hỏi.
Triệu Phú vội vàng đáp. “Ở ngay ngoài cách đây ba dặm. Hắn đã chờ lâu lắm rồi, lệnh thuộc hạ đưa tin, chính là vì muốn gặp mặt ngài một lần.”
Từ miếu Lý về phía đông, đi tám dặm liền đến châu thành. Một con đường đất kẹp giữa hai hàng bạch dương hai bên, lúc này ánh trăng sáng ngời, có bóng cây in xuống loang lổ. Từ phía đại mạc có gió thổi đến, dường như còn mang một chút cát bụi, đập vào lá cây kêu lên xào xạc, tựa như có du hồn đang gặm nhấm.
Lữ Thịnh dẫn Địch Văn cưỡi ngựa đi trên đường đất, đi về phía đông ba dặm, bên đường có một cây Hồ dương to lớn, dưới gốc hồ dương dựng một tòa đình năm dặm. Huyền Trang và Lý Thuần Phong đang đứng trên bậc thềm của đình năm dặm, lẳng lặng chờ đợi.
“Pháp sư!” Lữ Thịnh vội vàng xuống ngựa, ôm quyền khom người thật sâu. Địch Văn cũng cúi người thi lễ.
“Lữ huynh!” Huyền Trang giới thiệu. “Vị này chính là Tiến sĩ khoa Chú cấm Trường An, Lý Thuần Phong.”
Đây là lần đầu tiên Lý Thuần Phong chính thức nhìn thấy Lữ Thịnh, không nhịn được mà tò mò quan sát hắn, trên nét mặt thấp thoáng có nét buồn bã, có lẽ là cảm khái “Trường An vô song sĩ, Vũ Đức đệ nhất nhân” lừng danh khắp Trường An năm ấy, bây giờ lại rơi vào tình cảnh như vậy.
“Lý Tiến sĩ!” Lữ Thịnh mỉm cười chào hỏi. “Năm ấy lúc ta ở Trường An đã từng nhậm chức tại Thái y viện, khi đó khoa Chú cấm vừa mới thành lập, vẫn là đại sư Viên Thiên Cương chủ trì, không nghĩ tới hôm nay lại giao vào trong tay ngươi!”
“Thiên Cương tiên sinh chính là gia sư,” Lý Thuần Phong nhíu mày, cười nói. “Gia sư tuổi tác đã cao, cho nên mới để một hậu bối như ta đi làm một chút tục sự.”
“Hầu hạ cung đình sao lại coi là tục sự chứ!” Lữ Thịnh cười to, quay sang Huyền Trang. “Pháp sư, nghe Văn Nhi nói ngài khẩn cấp đưa tin muốn gặp ta, không biết có chuyện quan trọng gì?”
“Đương nhiên là có chuyện quan trọng,” Huyền Trang mỉm cười nói. “Hôm nay ta mời Lý Tiến sĩ đến chính là muốn thử loại trừ linh thể của Khuê Mộc Lang ở trên người ngươi. Lý Tiến sĩ đã học Châm thập tam quỷ huyệt ca, mặc dù là pháp môn nhân gian, nhưng bần tăng vẫn muốn thử một lần xem có hữu hiệu hay không.”
“Châm thập tam quỷ huyệt ca?” Lữ Thịnh kinh ngạc nói. “Là châm cứu sao?”
Địch Văn thì thần sắc nghiêm nghị.
“Châm thập tam quỷ huyệt ca là ca quyết mà Tôn Tư Mạc chân nhân truyền xuống, còn gọi là Quỷ môn thập tam châm pháp, chuyên trị tà linh nhập hồn, loại trừ ác sát, chính là pháp môn trị đúng bệnh.” Huyền Trang giải thích.
Lữ Thịnh và Địch Văn nhìn nhau một cái, thở dài một tiếng, trong lòng tràn ngập cảm kích đối với Huyền Trang. Vị tăng nhân nổi tiếng thiên hạ này chỉ vì một trận tranh luận và một lần ước định với mình năm năm trước mà không ngại vượt hàng nghìn dặm đi tới Đôn Hoàng, tìm tòi nghiên cứu chân tướng sống chết của mình; xông vào hang Mạc Cao, thăm dò Thanh Đôn Thú, vượt kiếp Ngọc Môn Quan, không có lần nào là không phải cửu tử nhất sinh, nguy hiểm trùng trùng.
Lữ Thịnh dường như đang hồi tưởng lại chuyện cũ Trường An năm ấy, chậm rãi nói, “Lúc ta ở Thái y viện đã từng nghe nói về Châm thập tam quỷ huyệt ca của Tôn chân nhân, có điều bộ châm pháp này chính là bí mật bất truyền của y gia, vẫn không có duyên nhìn thấy, không nghĩ tới ông ta lại truyền cho khoa Chú cấm.”
“Lữ lang quân, lúc này ngươi hẳn là sáu phách bị đoạt, ba hồn vẫn còn, cho nên thân thể mới bị Khuê Mộc Lang kia chi phối. Như vậy bây giờ tinh khí thần của ngươi cảm thấy thế nào?” Lý Thuần Phong lấy từ trong lòng ra một túi đựng kim làm bằng da thú, mở ra trên một chiếc đôn gỗ cũ nát trong đình năm dặm. Trong túi là mười ba cây kim dài ngắn to nhỏ khác nhau, dường như được làm từ đá vỏ chai, lấp lánh ánh sáng đen tuyền.
Lữ Thịnh nhìn những chiếc kim đá vỏ chai đó, chậm rãi nói, “Bây giờ kí ức của ta tán loạn càng ngày càng lợi hại, giống như ném một tảng đá xuống dưới hồ nước vậy. Lấy thời điểm Khuê Mộc Lang đoạt xá làm trung tâm, những vòng sóng lan rộng ra bên ngoài, cứ lan rộng một vòng là lại lau sạch một vòng ký ức, thậm chí những kí ức rất xa xưa cũng càng ngày càng mờ nhạt.”
“Đây chính là ba hồn đang từ từ bị ăn mòn. Thai Quang là ánh sáng sinh mạng của người, Sảng Linh là trí lực, trí tuệ và trí nhớ của người, Ư Tinh là ái dục của người,” Lý Thuần Phong nói. “Nếu chỉ là trí nhớ mờ nhạt, nói rõ Khuê Mộc Lang đang lau đi nhân cách của ngươi, muốn triệt để dung hợp với thân thể ngươi.”
Lữ Thịnh nặng nề gật đầu.
Huyền Trang hỏi. “Lữ huynh, trước khi đến ta đã nghe Triệu Phú nói, năm ấy ngươi cùng Khuê Mộc Lang lập nên khế ước, muốn Khuê Mộc Lang giúp ngươi giết một người, Lệnh Hồ Đức Mông! Có thể nói với bần tăng vì sao ngươi lại muốn giết ông ta được không?”
Lữ Thịnh chậm rãi đáp. “Lệnh Hồ Đức Mông chính là người khi đó đã hãm hại ta! Khi ấy sau khi ta cho Khuê Mộc Lang mượn thân thể, chỉ đưa ra một yêu cầu, chính là hắn phải giúp ta giết Lệnh Hồ Đức Mông. Có điều muốn nhớ chi tiết hơn thì kí ức lại như ngắm hoa trong sương, hết sức nhạt nhòa.”
Huyền Trang vẻ mặt nặng nề, nhìn Lý Thuần Phong một cái. “Xem ra tình hình xấu nhất đã ứng nghiệm.”
Lý Thuần Phong bỗng nhiên toát mồ hôi lạnh trên trán.
Lữ Thịnh thắc mắc. “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Huyền Trang lắc đầu. “Không có gì, chúng ta cứ chẩn trị trước đã.
Huyền Trang và Lý Thuần Phong chuyển đôn gỗ xung quanh tới, xếp cùng đôn gỗ ở giữa tạo thành một cái giường.
Lý Thuần Phong nói, “Lữ lang quân, cởi y phục nằm lên trên này. Ngoài ra cần châm cứu huyệt Hội Âm, còn mời Địch nương tử tránh đi một chút.”
Lý Thuần Phong lấy bộ kim ra, rút mười ba cây kim đá vỏ chai từ vỏ da rồi kẹp giữa hai ngón; miệng phun một cái, đột nhiên một tấm phù lục phun tới, gặp gió liền cháy. Lý Thuần Phong dùng kim khêu ngọn lửa, lập tức mũi kim cũng bùng cháy theo.
Lữ Thịnh vẻ mặt nghiêm nghị nhìn mũi kim đá vỏ chai rồi đột nhiên lắc đầu, quả quyết nói, “Đa tạ lòng tốt của pháp sư và Lý Tiến sĩ, nhưng tại hạ vẫn quyết định không châm cứu nữa…”
“Động thủ!” Huyền Trang đột nhiên hét lớn.
Lý Thuần Phong bất ngờ ra tay, thân thể xoay tròn một vòng quanh Lữ Thịnh, kim đá vỏ chai trên tay đã ít đi sáu cây. Kim đá đen như mực lần lượt cắm ở sáu quỷ huyệt trên người Lữ Thịnh là Quỷ Sàng, Quỷ Thị, Quỷ Đường, Quỷ Chẩm và Quỷ Thần nơi hai cánh tay, đối ứng chính là huyệt Giáp Xa, huyệt Thừa Tương, huyệt Thượng Tinh, Huyệt Phong Phủ và hai huyệt Khúc Trì, nửa người trên hoàn toàn bị khóa chết.
Kể ra cũng lạ, kim đá vỏ chai vốn đang cháy, nhưng có huyệt vị bị đâm kim vào liền tắt, có huyệt vị bị đâm kim vào liền cháy vượng hơn, giống như cắm một sợi dây lửa vậy; có huyệt bị đâm kim vào lại hiện đầy băng sương, khí lạnh ép người; còn có huyệt vị bị đâm kim vào, một lát sau mũi kim đá vỏ chai đã vỡ tan tành thành mảnh vụn.
Lữ Thịnh phát ra tiếng gầm nặng nề, cả thân thể như bị sét đánh, ngay sau đó cứng đờ không động, trên mặt cắm một mũi kim cháy như bấc đèn, cực kì quỷ dị.
“Pháp sư… các ngài đang làm gì thế này?” Địch Văn quát to một tiếng, định lao tới.
Huyền Trang tóm lấy nàng, bàn tay lập tức bị đâm tới mức đầm đìa máu tươi.
Huyền Trang nhịn đau, trầm giọng nói, “Địch nương tử, người này không phải Lữ Thịnh, hắn là Khuê Mộc Lang!”