Chương 23 Hang Phật sập, trời sao rơi,-hôm nay mới biết ta là ta
“Ngươi chính là một kẻ điên!” Lệnh Hồ Đức Mậu nhìn Lữ Thịnh, lạnh lùng nói. “Diệt hết sĩ tộc trong thiên hạ, đây là chuyện mà bất cứ ai cũng không làm được!”
“Pháp sư, ngài cho rằng ta có thể thành công không?” Lữ Thịnh cười hỏi Huyền Trang.
“Khó!” Huyền Trang suy nghĩ một lát, cười khổ thở dài. “Có lẽ ngươi có thể thắng sĩ tộc Đôn Hoàng, thậm chí tiêu diệt cả sĩ tộc Sơn Đông, nhưng sĩ tộc không phải chỉ là sĩ tộc, đó là một đền thờ mà người đã giành được lợi ích lập nên cho chính mình. Lý, Thôi, Lư, Trịnh, Vương đổ xuống, còn sẽ có các sĩ tộc khác đứng lên. Chiêu bài sĩ tộc này đổ xuống, rồi sẽ đổi một cái tên khác sống lại. Chỉ cần có lợi ích, sẽ có người tìm đủ mọi cách để tiếp tục duy trì được lợi ích này. Sở dĩ sĩ tộc bị người khác oán hận là do phương thức duy trì lợi ích ấy quá lười biếng mà thôi. Những thần tử mang công huân một đao một thương giết đi ra như Vương Quân Khả mới không quen nhìn sĩ tộc, nhưng cuối cùng thì điều mà hắn muốn làm chẳng phải cũng là trở thành hoặc thay thế một thành viên trong đó hay sao.”
“Pháp sư nói cẩn thận!” Lệnh Hồ Đức Mậu lạnh lùng nói. “Chớ gây tội lỗi miệng lưỡi!”
“Đây không phải miệng lưỡi, mà là chân tướng của thế gian!” Huyền Trang chắp tay cúi người thật sâu trước pho tượng Phật khổng lồ. “Phật Tổ tại thượng, nếu thứ bần tăng nhìn thấy không phải chân tướng, mà là bần tăng phô trương miệng lưỡi, bần tăng nguyện vào địa ngục rút lưỡi.”
Ngài xoay người nhìn Lữ Thịnh. “Kì thực con đường cầu pháp luôn luôn trúc trắc, trong đó bao gồm cả những nguy cơ đáng sợ, chính là bởi vì một khi nhìn sai sẽ lập tức đi nhầm đường rồi lạc lối, rơi xuống địa ngục. Chẳng hạn như Ngô Khởi, chẳng hạn như Thương Quân, chẳng hạn như Vương Mãng.”
“Nhưng vì sao Lý Khôi, Ngô Khởi, Trâu Kị, Thân Bất Hại và Thương Quân, thậm chí là cả Vương Mãng, một đời lại một đời, lớp trước ngã xuống, lớp sau tiến lên?” Lữ Thịnh nói. “Bởi vì bọn họ đều nhìn thấy, thế gian này đã đến lúc không thể không thay đổi. Còn ai sẽ lưu danh trong sử sách, ai sẽ để tiếng xấu muôn đời, người sống đâu biết được, cái quan định luận thôi.”
“Cái quan định luận?” Lệnh Hồ Đức Mậu cười lạnh lùng. “Các vị, người này không thể giữ lại. Bảy tấm bia mộ chí kia không tìm được thì cũng đành thôi, có lẽ sau khi người này chết, những gì hắn nói sẽ vĩnh viễn bị mai táng ở dưới lòng đất, không thấy được ánh mặt trời. Nhưng nếu hôm nay để hắn sống, sợ rằng chúng ta sẽ vĩnh viễn không có ngày nào được yên bình!”
Trương Diên và Địch Pháp Nhượng vẫn đang là con tin trong tay Lữ Thịnh, Trương Tệ lập tức sốt ruột, đang định nói chuyện thì Trương Diên đã đưa tay ngắt lời ông ta. “Tệ Nhi, sống chết của lão phu không quan trọng, bia mộ chí nặng hơn tính mạng của lão phu nhiều!”
Địch Pháp Nhượng chắp tay nói, “A Di Đà Phật. Vừa rồi Tiến sĩ Lý Thuần Phong đã đồng ý giúp chúng ta phá giải tinh đồ, tìm ra bia mộ chí. Hoằng Nghiệp, lão tăng đã nhìn thấu sinh tử, không cần để ý.”
Âm Hạ Lan trầm giọng nói, “Hôm nay các ngươi bày ra mai phục không phải là để giết chết yêu nhân này sao? Còn lề mề cái gì? Hai người bọn họ chết rồi, lão phu đây cũng chôn cùng!”
Âm Thế Hùng cuống lên. “Thúc phụ!”
Âm Hạ Lan cười lạnh lùng. “Lệnh Hồ Đức Mông có thể vì bảy tấm bia lao tâm hao lực mà chết, chết cũng không táng. Tính mạng của bọn ta nào có là gì đâu? Lui ra!”
Âm Thế Hùng chảy nước mắt. “Vâng, vâng, tuân lệnh thúc phụ.”
Lệnh Hồ Đức Mậu lạnh lùng nói, “Chiêm Nhi, cho ngươi cơ hội báo thù, giết hắn!”
“Thuật Nhi!” Địch Xương nhìn Địch Văn, vẻ mặt đau khổ. “Bảo vệ tốt muội muội của ngươi!”
Địch Thuật im lặng gật đầu, Lệnh Hồ Chiêm rút hoành đao ra, đám bộ khúc phía sau giương cung đặt tên, ngắm chuẩn Lữ Thịnh.
Lữ Thịnh lại chỉ mỉm cười, không thèm để ý, dường như đang lắng nghe gì đó.
Đúng lúc ấy, đột nhiên có một tên bộ khúc hoang mang lo sợ chạy trên tầng tháp thứ chín, đầu đầy mồ hôi, trên người loang lổ vết máu, kêu to. “Khởi bẩm Lệnh Hồ công, việc lớn không tốt! Có người đào đập chia kênh ở Tây Quật!”
Mọi người sửng sốt, Lệnh Hồ Đức Mậu vội vàng hỏi. “Đập chia kênh nào?”
“Sông Cam Tuyền… Là đập Đinh Gia bên vách núi phía nam này!”
Sắc mặt của tất cả mọi người đều lập tức đại biến, có một số người cả thân thể cũng đều run lên.
Huyền Trang không hiểu, hỏi dò Địch Pháp Nhượng bên cạnh, thế mới biết thì ra sông Cam Tuyền ở bên Tây Quật hơi gồ lên ở đoạn giữa sông, chia dòng sông thành hai nhánh sông. Nhánh sông phía nam này khá nhỏ, nhưng lao thẳng vào vách núi phía nam, khiến men vách núi cực dễ bị nước sông xối vào làm sạt lở, không thích hợp mở hang.
Thời Bắc Ngụy, để tạc tượng Đại Phật Thích Ca Mâu Ni này và xây dựng tháp bảy tầng, người ta đã dựng lên một con đập ở cửa phân nhánh của nhánh sông, chặn đứng cả nhánh sông rồi dẫn nước đi vào nhánh sông chính. Khi ấy người bỏ tiền ra nhiều nhất là một thiện nhân họ Đinh, vì vậy có tên là đập Đinh Gia.
Sau khi đập Đinh Gia xây dựng xong, dòng sông cách xa vách đá, hang Phật đào trên vách đá từ đây an toàn không lo, thậm chí nền của tháp bảy tầng còn được xây dựng trên đường sông cũ. Nhưng một khi đập Đinh Gia bị đào vỡ… Mọi người ai nấy đều kinh hãi, không có tâm tư nghĩ đến đủ loại ân oán nữa, cùng nhau chạy ra từ đường hầm. Ngay cả đám người Địch Pháp Nhượng và Trương Diên ngồi như thây khô cũng cùng đi ra theo.
“Pháp sư, mời!” Lữ Thịnh đưa tay làm động tác mời Huyền Trang, cùng Địch Văn đi theo ngài ra ngoài.
Huyền Trang nhìn hắn một cái, đi theo phía sau mọi người ra ngoài đường hầm, đứng ở trên sạn đạo nhìn lên thượng du sông Cam Tuyền.
Trong lũng sông đen kịt, phía thượng du lấp lánh ánh đuốc, trong khe núi vang lên tiếng hò hét và tiếng binh khí va chạm, dường như đang chém giết thảm thiết.
“Chuyện gì?” Lệnh Hồ Chiêm tóm lấy bộ khúc báo tin, lạnh lùng hỏi. “Tại sao còn có người đang chém giết?”
Bộ khúc kia vừa khóc vừa nói, “Vừa rồi cũng không biết xảy ra chuyện gì, đập Đinh Gia vô duyên vô cớ cao lên hơn một trượng, giống như… giống như rồng đất trở mình. Con đập đó không chịu nổi sức ép của nước sông liền trực tiếp nứt ra. Chúng thuộc hạ dẫn người đi bịt chỗ vỡ, kết quả lại gặp phải một đám người áo đen tập kích, các huynh đệ tử thương mười mấy người, sau đó Hiệu úy Mã Hồng Đạt phái người chi viện mới đánh lui được đám người đó… Đến rồi! Đến rồi…”
Bộ khúc kia đột nhiên hét ầm lên, đám người Huyền Trang vội vàng vươn người ra trên lan can nhìn lại, thấy một dải lụa trắng lấp loáng đang cuồn cuộn lao tới. Ngọn sóng cao vút lập tức đập vào nền của tháp bảy tầng, mọi người cảm thấy dưới chân chấn động, mấy người đứng không vững còn ngã xuống đất.
Vừa rồi để săn giết Khuê Mộc Lang, trên sạn đạo và cầu vòm khắp nơi đều là quân tốt giáp sĩ, đột nhiên chấn động kịch liệt như vậy khiến vô số người kêu lên sợ hãi, không ít người ngã thẳng xuống từ trên sạn đạo, phát ra tiếng kêu thảm rất dài rồi rơi vào dòng nước lũ cuồn cuộn.
“Là ai phái người đào đập?” Lệnh Hồ Đức Mậu lạnh lùng trách hỏi.
“Ta!” Lữ Thịnh bên cạnh lạnh nhạt đáp.
“Ngươi…” Lệnh Hồ Đức Mậu lạnh lùng nói. “Vì sao ngươi lại đào phá đập?”
Lữ Thịnh cười to, nhìn hắn giễu cợt. “Ngươi đoán xem!”
Đám người Lệnh Hồ Đức Mậu và Địch Xương nhìn nhau một cái, khắp người lạnh toát, lại nhất thời không đoán ra được ý đồ của hắn.
“Đây là kế hoạch mà Tứ Lang đã mưu tính từ ba năm trước.” Địch Văn bỗng nhiên lên tiếng. “Vốn phải thực hiện từ lâu rồi, có điều mấy năm nay Tứ Lang vẫn bị Khuê Mộc Lang kiểm soát, không tìm được cơ hội. Trịnh Biệt giá của Ngọc Môn Quan là tộc nhân của Tứ Lang, cũng họ Lữ. Mặc dù sau khi mất trí nhớ, Tứ Lang quên mất thân phận của hắn, nhưng hắn vẫn ở lại bên cạnh Tứ Lang, tiếp tục kế hoạch định ra từ trước.”
“Kế hoạch gì?” Địch Xương vội vàng hỏi.
“Cứ chờ xem khắc biết.” Lữ Thịnh cười to.
Lúc này vách núi bị nước lũ xối vào, nền đất dần dần bị sạt lở hết. Trên sạn đạo toàn là quân tốt và khách dâng hương đứng xem cảnh náo nhiệt, mọi người cùng kêu khóc nhưng không có chỗ đi, chỉ có thể tìm hang Phật ở khắp nơi rồi chui vào. Một đầu cầu vòm còn lại nối liền với vách núi cũng lắc lư không ngừng. Quân tốt trên cầu tràn về phía bờ bắc như nổi điên, nhưng lối vào hang Phật tại bờ bắc cầu vòm lại tương đối hẹp, mọi người hoảng loạn chen lấn, đi rất chậm chạp.
“Các vị,” Lý Thuần Phong vội nói. “Vách đá sắp sụp rồi, còn muốn xem cảnh náo nhiệt sao?”
Nghe vậy mọi người mới bàng hoàng tình ngộ, tới tấp chui vào trong đường hầm, chạy vào tháp bảy tầng.
Nước sông cuồn cuộn lao đến, không ngừng va đập, khoét vào vách núi. Ầm một tiếng, một vạt vách núi dài khoảng hai đến ba mươi trượng không chịu được nữa, lập tức sập xuống, sạn đạo và cả mái hang bên trên đều ầm ầm sụp đổ. Mọi người trên sạn đạo và cửa hang kêu sợ hãi, lập tức ngã xuống theo đất đá, bị cuốn vào nước lũ cuồn cuộn.
Tiếng vách núi sụp xuống ầm ầm liên tiếp vang lên, vách núi phía nam sụp xuống từng tảng lớn, cơ thể người lẫn lộn với đất cát và gỗ cuộn xuống, nhất thời thảm thiết như địa ngục trần gian.
Ầm…
Cuối cùng bục nền của tháp bảy tầng không chịu được nữa, chia năm xẻ bảy. Ngọn tháp khổng lồ bảy tầng giống như một cây gỗ lớn bị chẻ ra, toàn bộ nửa bên ngoài đổ xuống, từng tầng vỡ nát, rơi xuống giữa sông.
Lúc này đám người Huyền Trang đã chạy vào tháp bảy tầng, tất cả đều hoang mang lo sợ, cố hết sức chui vào phía trong. Bọn họ trông thấy mặt tháp vốn được che kín trước mặt bỗng chốc như bị đao kiếm vô hình chém ngang, đầu tiên là từng tầng từng tầng nứt ra từ dưới lên trên, mặt sàn bị bẻ gãy đôi, sau đó chậm rãi cách mọi người càng lúc càng xa rồi nghiêng ra ngoài đổ xuống.
Mọi người không kịp chuyển thây khô của Lệnh Hồ Đức Mông và Lý Đỉnh đi, hai thi thể lập tức rơi xuống giữa lòng sông cùng với nửa ngoài của tòa tháp bảy tầng đổ sập, chôn cùng bọn họ còn có mấy tên thư lại và bộ khúc đứng ở phía ngoài.
Sau đó mọi người nhìn thấy bầu trời đêm, nhìn thấy trăng sáng, nhìn thấy cầu vòm và đèn đuốc ở bờ bên kia.
Vừa nãy mọi người còn đang đứng trong tòa tháp khổng lồ, bỗng đột nhiên như bị bóc đi một lớp vỏ vậy, trực tiếp lộ ra dưới bầu trời đêm.
Trước mắt bọn họ là địa ngục trần gian còn thảm thiết hơn. Cầu vòm bắt đầu gãy! Bản thân một đầu cầu vòm được nối vào tháp, tháp vừa sập, cầu vòm bắt đầu bị bẻ gãy từ chỗ nối với ngọn tháp, sau đó sập xuống từng đoạn. Mặt cầu to lớn ầm ầm rơi xuống, nước dưới sông bắn lên đầy trời.
Quân tốt trên cầu vòm điên cuồng chạy về phía bờ bắc, nhưng trên cầu chen chúc không chạy được, tất cả đều tuyệt vọng kêu thảm. Họ đưa tay bám lung tung nhưng lại không bám được vào bất cứ thứ gì, không thể kháng cự mà ngã xuống cùng với cây cầu dưới chân. Cầu gãy một đoạn liền có một đoạn trong đám người rơi xuống theo, lập tức trên không trung toàn là quân tốt đang rơi xuống.
Cuối cùng chỉ còn lại một phần ba cầu vòm còn tồn tại, cây cầu gãy nghiêng nghiêng chĩa lên bầu trời đêm. Đám quân tốt trên cầu nằm sấp trên mặt cầu, không dám cử động dù chỉ một chút.
Một số quân tốt chưa hết kinh hoàng nhìn bờ bên kia, cảnh tượng trước mắt cũng khiến cho họ trợn mắt há mồm.
Trước mắt họ, tòa tháp bảy tầng hùng vĩ nay đã hoàn toàn không còn thấy nữa, tất cả đều bị bong ra, bọn họ trực tiếp nhìn thấy cảnh tượng ẩn bên trong tháp: Một pho tượng Phật Thích Ca Mâu Ni to lớn được tạc vào bên trong vách núi, tay bắt ấn vô úy, đang từ bi nhìn xuống bọn họ.
Bên cạnh Đại Phật là đám người chen chúc chật ních, hết sức kinh hãi nép sát vào vách núi, đối mặt với bọn họ từ khoảng cách xa. Trên đỉnh đầu Đại Phật là một mái vòm hiện đầy sao trời, mái vòm khảm sáu trăm hai mươi bảy ngôi sao, lấp lánh ánh sao màu đỏ qua lớp xích pha lê, cũng chiếu xuống khuôn mặt kinh hoàng của những người đứng dưới ánh sao.
Sau khi vách núi sập xuống để lộ ra đài quan sát tinh tượng trên đỉnh núi đá, thiên tượng nghi cao vút vẫn xoay tròn dưới lực kéo của sức nước.
Quỷ dị hơn là dưới thiên tượng nghi lại có ba bóng người đang đứng!
“Pháp sư Huyền Trang, đi!”
Huyền Trang đang trợn mắt há mồm nhìn cảnh tượng cực kì thê thảm trước mắt, trong đầu trống rỗng, đột nhiên nghe thấy Lữ Thịnh gọi to một tiếng bên tai. Huyền Trang kinh ngạc nhìn, bỗng thấy trước mặt buông xuống ba sợi dây thừng, dưới dây thừng còn buộc một cái vòng sắt.
Ngài thấy Lữ Thịnh đang trợ giúp Địch Văn đưa một chân giẫm vào trên vòng sắt, hai tay bám chặt dây thừng, sau đó chính mình cũng giẫm vào vòng sắt rồi ném cho Huyền Trang sợi dây thừng cuối cùng.
“Bọn chúng định chạy!” Lệnh Hồ Đức Mậu phản ứng lại, kêu to. “Giết hắn!”
Lúc này mọi người đều đang chen lấn hai bên Đại Phật, nép sát vào vách núi, tầng chín tháp ban đầu bị xé rách giờ chỉ còn một nửa, ai cũng không dám cử động bừa bãi. Bên cạnh Huyền Trang thì là Lý Thuần Phong và mấy tên thư lại.
Lệnh Hồ Chiêm nghe thấy liền xách đao, chậm rãi đạp trên mép sàn bị bẻ gãy xông tới.
Những người khác thì luống cuống tay chân tìm cung tên, chuẩn bị bắn.
Huyền Trang vô thức bắt lấy dây thừng, đứng vào vòng sắt, đột nhiên nghe thấy trên đỉnh đầu có tiếng ngựa hí, một sức mạnh to lớn kéo dây thừng lên, khiến cả người ngài bay thẳng lên trên cao.
“Ôi, đợi ta với!” Lý Thuần Phong thấy Lệnh Hồ Chiêm xông tới như phát điên, còn tưởng hắn định giết mình, kinh hãi tóm lấy dây thừng của Huyền Trang, cả hai người cùng bị kéo lên.
Thân thể bốn người Huyền Trang, Lý Thuần Phong, Lữ Thịnh và Địch Văn đột nhiên lao thẳng lên trên.
Lệnh Hồ Chiêm hoàn toàn không quan tâm đến Huyền Trang và Lý Thuần Phong, quát to một tiếng. “Không được đi!”
Thanh đao bay ra, ánh đao như màn lụa bay vút lên cao, chặt đứt dây thừng của Địch Văn. Địch Văn kêu lên một tiếng sợ hãi, thân thể rơi thẳng xuống. Đúng lúc Địch Văn sắp rơi xuống qua chỗ mặt sàn gãy thì Lệnh Hồ Chiêm và Địch Thuật cùng lao đến, hai người đồng thời đưa tay bắt được quần áo của Địch Văn, nàng lập tức bị treo lơ lửng giữa không trung.
Lúc này Lữ Thịnh, Huyền Trang và Lý Thuần Phong đã được đàn ngựa buộc dây thừng kéo lên tới đỉnh núi; Lữ Thịnh cúi xuống mép vách núi, khản giọng gọi to. “Văn Nhi…”
Địch Văn ngẩng đầu lên, cười buồn bã. “Tứ Lang, thiếp sẽ nghe lời chàng.”
“Phải sống! Phải sống thật tốt!” Lữ Thịnh không cầm được nước mắt, còn muốn nói tiếp thì đám bộ khúc phía dưới đã giương cung tên tới tấp bắn lên. Huyền Trang vội vã kéo Lữ Thịnh vào, mấy mũi tên bay sượt qua sát má hắn.
“Lữ lang, nếu còn không đi liền không kịp nữa rồi.” Bên tai họ đột nhiên vang lên giọng nói của Ngư Tảo.
Lữ Thịnh và Huyền Trang bò dậy từ bãi cát sỏi trên đỉnh núi, lúc này mới kinh ngạc phát hiện Ngư Tảo và Lý Thiền lại đang đứng bên cạnh, ngoài ra còn có một người đàn ông áo đen.
Người đàn ông áo đen kia ôm quyền nói nhỏ. “Tại hạ Lý Liệt, phụng lệnh của Thực công, đến đây trợ giúp Lữ lang quân!”
Giờ Dần, rạng sáng, thời khắc chuyển giao giữa ngày và đêm.
Trong đại mạc đã có ánh sáng nhờ nhờ, sáu người cùng mười hai con khoái mã dọc theo khe núi giữa núi Kỳ Liên và sông Cam Tuyền phi nhanh về phía đông bắc. Phía sau có tiếng vó ngựa như sấm rền vang vọng khắp khe núi, Huyền Trang ngồi trên lưng ngựa ngoảnh đầu lại nhìn, chỉ thấy ngoài hai dặm là cát bụi cuồn cuộn, giống như một cơn lốc xoáy đang gấp gáp đuối theo tuyến đường của họ.
Lữ Thịnh không thèm nhìn cảnh tượng phía sau, thúc ngựa chạy đầu, sắc mặt cực kì u ám.
Thì ra đêm qua đám ba người Ngư Tảo cứu được đám người Lữ Thịnh liền một người hai ngựa phi nhanh mà đi. Lữ Thịnh mặc dù không muốn rời Địch Văn, nhưng cũng biết trong trường hợp này mình không thể nào cứu được nàng, đành phải đi theo.
Nhưng không ngờ mọi người chạy trên núi hai canh giờ liền phát hiện phía sau có truy binh đuổi theo.
Chạy dọc sông Cam Tuyền, cuối cùng sẽ đi vào phạm vi thành Đôn Hoàng, nếu không cắt đuôi được truy binh thì mọi người ai cũng không thoát được.
“Tứ Lang, tốc độ phản ứng của Lệnh Hồ thị và Địch thị đúng là đủ nhanh, đã cắn đuôi chúng ta một đêm rồi,” Ngư Tảo nói.
“Nằm trong dự liệu.” Lữ Thịnh lạnh nhạt đáp. “Không có chút bản lĩnh này, làm sao bọn chúng đấu được với ta lâu như vậy?”
Lý Thiền lại hơi thắc mắc. “Rốt cuộc bọn chúng làm thế nào mà đưa được ngựa qua sông Cam Tuyền rồi trèo lên núi Kỳ Liên?”
Theo đạo lí, người trèo lên núi đá theo vách núi phía nam không phải là chuyện quá mức khó khăn, nhưng lũng sông Cam Tuyền rất sâu, muốn đưa ngựa lên liền muôn vàn khó khăn.
Lữ Thịnh nói, “Theo thượng du sông Cam Tuyền đi mười dặm, chỗ rẽ có một hồ nước lớn, thủ tróc Tử Đình trấn thủ ở ven hồ. Chân núi ở gần hồ nước tương đối thoai thoải, có lẽ là trực tiếp điều binh lực từ thủ tróc Tử Đình.”
Mắt thấy truy binh đang càng lúc càng gần, trong lòng mọi người cũng dần nặng nề hơn. Vượt qua khe núi phía trước chính là bãi cỏ hồ Bình Thảo. Sông Cam Tuyền ở chỗ này đột nhiên rộng ra, chia nhánh hình thành một vùng đầm lầy, cỏ nước tốt tươi. Hiện giờ là thời kì cỏ mọc cao cuối thu, bò dê thành đàn, tuấn mã lao nhanh, cảnh tượng vui mắt.
Tuy nhiên khi mọi người lao ra khỏi khe núi lại lạnh giá trong lòng, nơi này hoàn toàn không thể ẩn thân.
“Hồ…” Lữ Thịnh bỗng đột nhiên ghìm cương ngựa, chiến mã dừng lại. Hắn quay đầu ngựa đứng ở trên miệng khe núi, lạnh lùng nhìn Lệnh Hồ Chiêm.
Đám người Huyền Trang lập tức ngẩn ra, tới tấp dừng lại theo Lữ Thịnh, quay ngựa nhìn. Kỵ binh ngoài khe núi đã đuổi theo tới nơi, thậm chí có thể nhìn thấy khuôn mặt đang nghiến răng nghiến lợi của Lệnh Hồ Chiêm chạy đầu tiên.
Đúng lúc Lệnh Hồ Chiêm dẫn kỵ binh đi vào khe núi, đột nhiên nghe thấy một tiếng mõ vang lên hai bên dốc núi, từ sau đám cỏ cao và những tảng đá đột nhiên có hơn ba mươi người áo đen đồng loạt giương cung đặt tên, loạn tên cùng bắn.
Kỵ binh của Lệnh Hồ Chiêm trở tay không kịp, ai cũng không nghĩ rằng bám theo cả đêm, vậy mà tới đây lại có phục binh, tức thì loạn hết cả. Nhất thời tiếng kêu thảm thiết, tiếng ngã ngựa và tiếng mắng chửi vang lên không ngừng.
“Xông lên dốc núi!” Lệnh Hồ Chiêm giận dữ hét, dẫn đầu thúc ngựa chạy lên trên sườn núi.
Những người áo đen này cũng cực kì hung hãn, tiễn pháp vô cùng thành thạo. Mấy người cùng bắn chụm, ngựa của Lệnh Hồ Chiêm trúng liền mấy mũi tên, hí vang ngã xuống đất, Lệnh Hồ Chiêm cũng lăn xuống sườn núi cùng với ngựa.
Cuộc chiến đột nhiên bùng nổ rồi đột nhiên kết thúc, chỉ sau một khắc ngắn ngủi, kỵ binh của Lệnh Hồ Chiêm đã tử thương gần hết, dưới đất đều là thi thể và người bị thương, ngựa không có chủ đi lung tung khắp nơi.
Đám người Huyền Trang ở xa xa xem cảnh tượng thảm thiết này, nhìn thấy Lệnh Hồ Chiêm tóc tai bù xù đứng dậy, hoành đao chống xuống đất, khản giọng quát. “Rốt cuộc các ngươi là ai? Dám tập kích thủ tróc binh Tử Đình, không sợ diệt môn hay sao?”
Lúc này, một người áo đen chậm rãi bước ra từ sau một tảng đá lớn, toàn thân trên dưới đều che kín trong áo trùm màu đen. Người đó lặng lẽ nhìn Lệnh Hồ Chiêm một lát, sau đó giơ cánh tay lên, dường như định phất xuống nhưng lại chần chừ một hồi lâu, cuối cùng chỉ về phía Lệnh Hồ Chiêm chạy tới đây, không nói một lời.
Lệnh Hồ Chiêm biết mình thoát được một kiếp nạn, nhưng vẫn không cam lòng, hét lớn. “Lữ Thịnh! Dù ngươi có trốn đến chân trời góc biển, ta cũng sẽ giết ngươi!”
Lữ Thịnh không lộ cảm xúc, nhìn chằm chằm hắn.
Lệnh Hồ Chiêm thu đao vào vỏ, gian nan dìu mấy người còn sống sót lên, đỡ bọn chúng lên chiến mã rồi thúc ngựa chạy về.
Người mặc áo bào đen đó nhìn Lệnh Hồ Chiêm đi xa mới chậm rãi đi xuống sườn núi, bước tới trước mặt Huyền Trang và Lữ Thịnh. Người đó vén mạng che mặt ra, mỉm cười nhìn Lữ Thịnh. “Chúc mừng Lữ lang quân, cuối cùng đại thù đã được báo rồi!”
Đám người Huyền Trang lập tức kinh hãi, không ngờ người này lại là Lý Thực, gia chủ của Lý thị Đôn Hoàng! Mặc dù Huyền Trang biết Lữ Thịnh và Lý Thực âm thầm cấu kết, nhưng không ngờ rằng đường đường là một gia chủ mà lại đích thân lên đường chặn giết kỵ binh Đại Đường, có thể thấy Lý thị coi trọng kế hoạch này như thế nào. Nghĩ cũng đúng, trận chiến này không khác gì giết quan tạo phản, Lý Thực phái ai tới cũng sẽ không yên tâm.
Lữ Thịnh không hề bất ngờ trước sự xuất hiện của Lý Thực, lạnh nhạt hỏi. “Vì sao không giết hắn?”
“Không muốn làm cho Lệnh Hồ Đức Mậu phát điên.” Lý Thực đáp. “Lệnh Hồ Chiêm là đứa con mà Lệnh Hồ Đức Mậu yêu thích nhất, nếu hắn chết, chúng ta liền khó mà đoán trước được Lệnh Hồ thị sẽ làm ra hành động điên cuồng gì. Tất cả nên thực hiện theo kế hoạch đã định ra từ sớm vẫn tốt hơn.”
Lữ Thịnh im lặng, xem như ngầm thừa nhận cách nói của Lý Thực.
Lý Thực cũng biết khúc mắc của Lữ Thịnh, an ủi. “Địch nương tử là đích nữ của Địch Xương, không có việc gì. Sau này chúng ta nghĩ cách cứu Địch nương tử về là được.”
Lữ Thịnh thở ra một hơi dài. “Ngươi đi tìm hiểu tin tức của Văn Nhi, phải báo cho ta biết mỗi ngày.”
“Được.” Lý Thực thoáng nhìn mọi người một cái, vẻ mặt bất đắc dĩ. “Biến cố đêm qua thật sự là nằm ngoài dự đoán của mọi người, pháp sư từ Trường An đến, Tiến sĩ trong triều đình… A, còn có con gái của Thứ sử và lang quân nhà họ Lý.”
“Thừa Ngọc công.” Huyền Trang cười gượng. “Bần tăng sớm nên nghĩ đến, mấy năm nay Lữ lang quân và Khuê Mộc Lang làm đủ chuyện, trong thành Đôn Hoàng tất có người của thế lực lớn vẫn âm thầm tương trợ, không nghĩ tới hóa ra lại là Lý thị ngài!”
“Pháp sư quên à?” Lý Thuần Phong nói. “Ngày ấy Khuê Mộc Lang đến Đôn Hoàng, nơi hắn vào ở chính là miếu Tiên Vương của Lý thị.”
Lý Thực thở dài một hơi. “Không giấu gì pháp sư, Lý thị ta ngày thường âm thầm tương trợ cũng không sao, nhưng đêm qua khai chiến với năm sĩ tộc lớn, mai phục giết quan binh, nếu có bất cứ tin tức nào bị tiết lộ ra cũng đều sẽ dẫn tới vạn kiếp bất phục. Cho nên ta đành trông cậy vào các vị.”
“Yên tâm,” Lữ Thịnh lạnh lùng nói. “Sẽ không có ai tiết lộ bí mật của ngươi. Huống hồ sau đêm qua, năm sĩ tộc lớn đã triệt để tan tác, sắp tới lúc diệt tộc rồi, đâu còn có tâm tư mà làm khó dễ ngươi.”
“Cũng đúng.” Lý Thực cười to, tâm tình cực kỳ thoải mái.
Huyền Trang còn có chút nghi vấn. “Thừa Ngọc công không cần phải lo lắng, ngài chịu trả giá như thế trợ giúp Lữ lang quân, ngay cả bần tăng cũng không nghĩ tới. Phải biết Lữ lang quân từng đào cả mộ tổ của Lý thị, hai bên nên là thù địch sống chết mới đúng.”
Lý Thực thu lại nụ cười, liếc Lữ Thịnh một cái. “Không giấu gì pháp sư, đến nay ta vẫn rất hận Lữ Tứ Lang.”
Lữ Thịnh cười nhạt, không hề để ý.
“Nhưng ta còn hận năm sĩ tộc lớn hơn.” Lý Thực nghiến răng nghiến lợi nói tiếp. “Lệnh Hồ thị dã tâm bành trướng, một lòng muốn mượn vụ án bia mộ chí để thống lĩnh các sĩ tộc khác, phụ thân ta không muốn thỏa hiệp, bí mật bàn bạc với Lữ Tứ Lang, chuộc lại bia mộ chí, nhưng không ngờ lại gặp phải các sĩ tộc khác liên thủ bức bách. Để bảo toàn cho gia tộc, phụ thân ta bị ép phải tự sát, sau khi chết ngay cả thi thể cũng không được quy táng vào mộ tổ, phải ở lại trên tháp bảy tầng đó thị chúng ba năm! Thù này không báo, uổng làm con trai!”
Đám người Huyền Trang lập tức rõ ràng.
“Để kéo ngã năm sĩ tộc lớn, Lý thị ta cho dù có phải tan xương nát thịt cũng không tiếc!” Lý Thực nhìn về phương hướng Tây Quật, cười ác độc. “Có điều may mà kế hoạch đêm qua đã hoàn thành, cuối cùng cũng báo được thù cho phụ thân rồi!”
Lý Thiền buồn bực. “Các vị vẫn nói kế hoạch, kế hoạch, nhưng đêm qua rốt cuộc là kế hoạch gì?”
Lý Thực nói từng chữ từng câu. “Kế hoạch cuối cùng đêm qua chính là làm cho bí mật năm sĩ tộc lớn tự ý nghiên cứu thiên tượng lộ ra giữa ban ngày ban mặt, trước mắt của hàng nghìn hàng vạn người!”
Lúc Vương Quân Khả dẫn người đi tới Tây Quật, đám người Lệnh Hồ Đức Mậu đang đứng trên bến sông cạnh chùa Đại Vân, như người mất hồn nhìn Đại Phật Thích Ca Mâu Ni ở bờ bên kia sông.
Vách núi ở bờ bên kia đã bị nước sông bóc mất một lớp, sạn đạo và mái hang, thậm chí là cả phần bên ngoài của rất nhiều hang Phật đều đã sụp đổ, để lộ ra am thờ Phật. Tháp bảy tầng đã hoàn toàn biến mất, tượng Phật to lớn trực tiếp lộ ra bên ngoài, cứ thế bắt ấn vô úy, ánh mắt bình thản nhìn chúng sinh ở bờ bên kia. Tinh tượng trên mái vòm nơi đỉnh đầu tượng Phật cũng hết sức rõ ràng, thậm chí vẫn còn đang phát ra ánh sáng mơ hồ màu đỏ.
Đêm qua các sĩ tộc đã phá hủy đài quan sát tinh tượng trên đỉnh núi đá, có điều tinh tượng trên trời này tổng cộng hơn sáu trăm ngôi, dỡ bỏ cực kì phiền phức, đến tận khi trời sáng vẫn chưa dỡ xong. Sau đó mọi người cũng tuyệt vọng, đã bị hàng nghìn đôi mắt nhìn thấy rồi, bất kể làm thế nào cũng không thể lấp liếm được.
Luật Đường nặng trình trịch đè lên trái tim của mỗi một vị gia chủ, gió rạng sáng mang hơi lạnh thổi đến, mồ hôi lưng lập tức bốc hơi, phát lạnh thấu xương.
Đến tận lúc này mọi người mới hiểu, thì ra đêm qua cùng Lữ Thịnh tính toán lẫn nhau, đặt bẫy lẫn nhau, cuối cùng vẫn rơi vào bẫy của đối phương. Lữ Thịnh tự đặt thân mình ở hiểm cảnh, gần như chết chắc, chính là muốn kéo tất cả năm sĩ tộc lớn đến dưới đài quan sát tính tượng này. Cuối cùng hắn ra một đòn sấm sét, giật đổ tháp bảy tầng, làm cho bí mật trí mạng nhất của bọn họ lộ ra trước mắt mọi người, trước mắt triều đình.
Vương Quân Khả dẫn thân vệ và bộ khúc đi tới trên bến sông, nhìn cảnh tượng trước mắt ấy cũng ngơ ngác một hồi lâu.
Dưới sông đến bây giờ vẫn có xác chết trôi và gạch ngói vụn vỡ nát. Trên thực tế sáng sớm hôm nay, ngoài thành Đôn Hoàng đã có rất nhiều thi thể trôi xuống theo sông khiến cả thành xôn xao. Huyện Đôn Hoàng tổ chức nhân thủ bắt đầu vớt xác, nghe nói sau hai canh giờ đã vớt được hơn một trăm thi thể! Trong số những người chết này chẳng những có quân tốt mà còn có cả khách dâng hương đến Tây Quật lễ Phật, nhất thời những tiếng gào khóc vang lên khắp thành.
Trên đường đến Tây Quật, Mã Hồng Đạt đêm qua may mắn thoát được một mạng đã nghênh đón Vương Quân Khả, bẩm báo tình hình cụ thể với hắn. Vương Quân Khả cũng không nghĩ tới sĩ tộc Đôn Hoàng lại to gan lớn mật đến mức này, trong lòng vừa mừng vừa lo, cảm xúc đan xen.
“Các vị, tàn cuộc thu thập thế nào?” Vương Quân Khả nhỏ giọng hỏi.
Đám gia chủ đã bàn bạc suốt nửa đêm, Lệnh Hồ Đức Mậu chậm rãi nói, “Phải xem Thứ sử công dự định xử lý việc này thế nào.”
“Ta xử lý thế nào?” Vương Quân Khả nổi giận. “Mấy nghìn đôi mắt đều nhìn thấy, các ngươi muốn ta xử lý thế nào? Chẳng lẽ ở Tây Sa Châu ta có thể dùng một tay mà che trời sao? Ngươi coi triều đình là người điếc với người mù à?”
Thấy hắn nổi giận, Lệnh Hồ Đức Mậu lại thở phào nhẹ nhõm. “Xem ra Thứ sử công vẫn sẵn lòng bao che cho bọn ta, vậy thì dễ rồi. Chúng ta có thể bịa ra một câu chuyện rằng Khuê Mộc Lang thiết trí tinh đồ trên trời ở đây, có ý định dẫn linh thể của Nhị thập bát tú hạ giới làm yêu, gây họa khiến thiên hạ đại loạn, sau bị chúng ta dẫn theo đại quân vây quét, cuối cùng phá hoại pháp trận của hắn. Chúng ta cứ tuyên truyền khắp thành, nhất định bách tính sẽ tin tưởng.”
“Chuyện rất hay!” Vương Quân Khả không lộ cảm xúc. “Bách tính có tin hay không ta không quan tâm, ta chỉ quan tâm đến bên triều đình.”
Âm Thế Hùng hắng giọng một tiếng. “Thứ sử cứ dựa theo cách nói này tấu lên, trên triều đình nhất định sẽ phái Ngự sử đến điều tra nghe ngóng. Lão phu và Đức Mậu công sẽ viết thư cho Lệnh Hồ Thị lang và Âm Thị lang, trước đó sẽ lo lót với Ngự sử đài.”
“Ha ha, lo lót với Ngự sử đài?” Vương Quân Khả liếc ông ta một cái. “Ngươi coi triều đình là cửa hàng nhà ngươi mở chắc?”
Âm Thế Hùng lúng túng. “Có lẽ có thể mời Hoàng phi ra mặt…”
Vương Quân Khả trực tiếp ngắt lời ông ta. “Hoàng hậu quản ngự hậu cung nghiêm khắc, cả triều đều biết. Hoàng phi ra mặt can thiệp chuyện triều chính? Thật đúng là mơ tưởng hão huyền!”
Địch Xương nói, “Thứ sử công đã cho rằng kế sách mà bọn ta nghĩ ra đều không khả thi, vậy nhất định có cách dạy bọn ta.”
Vương Quân Khả suy nghĩ một hồi lâu. “Bây giờ Khuê Mộc Lang ở đâu?”
“Theo núi Kỳ Liên chạy trốn về phía đông bắc,” Lệnh Hồ Đức Mậu nói. “Tiểu nhi đã dẫn quân đuổi theo.”
Vương Quân Khả gật đầu. “Rất tốt. Câu chuyện các ngươi bịa ra không thể nói là không tốt, nhung thiếu sức thuyết phục. Chỉ cần chúng ta có thể đưa ra được chứng cứ thuyết phục triều đình, triều đình tự nhiên sẽ tin tưởng.”
“Chúng ta đưa ra chứng cứ gì?” Địch Xương hỏi.
“Vừa khéo, trước đó chúng ta thượng tấu triều đình, danh nghĩa dùng để chiêu mộ phủ binh chính là ‘Khuê Mộc Lang đang cấu kết với Đông Đột Quyết và Thổ Dục Hồn, muốn xâm lấn Tây Sa Châu. Hôm qua ta nhận được mật lệnh của Lâm Giang Vương, nói Đông Đột Quyết và Dục Cốc Thiết chiếm cứ Y Ngô đang rục rịch muốn động, có dấu hiệu về nam,” Vương Quân Khả nói. “Cứ như thế, tội trạng Khuê Mộc Lang cấu kết với Đông Đột Quyết chúng ta tuyên bố lúc trước coi như đã trở thành sự thực. Bây giờ sau khi chúng ta phá vỡ âm mưu cố gắng dẫn động thần linh hạ giới tại Tây Quật của Khuê Mộc Lang, hắn chạy trốn về phía đông bắc, tất nhiên là muốn đi đến Qua Châu, cùng Đột Quyết nội ứng ngoại hợp. Chỉ cần chúng ta dẫn đại quân bắt được Khuê Mộc Lang ở Qua Châu, như vậy không phải là đã nắm được bằng chứng hắn gây họa làm loạn thiên hạ hay sao?”
“Nhưng…” Âm Thế Hùng xen miệng. “Rất có khả năng hắn chỉ muốn chạy trốn về Ngọc Môn Quan!”
Vương Quân Khả lạnh lùng nói, “Chỉ cần chúng ta phong tỏa hết tất cả các lối đi về phía tây, hắn không đi về phía bắc thì còn có thể đi đâu? Cho dù hắn không đi, chúng ta cũng phải xua đuổi hắn lên bắc!”
“Ý kiến hay!” Lệnh Hồ Đức Mậu khen. “Nếu chúng ta bắt giết hắn, lại làm một bản tinh đồ giấu ở trên thi thể hắn, dù là Ngự sử đài đến điều tra cũng không thể nói gì hơn.”
Vương Quân Khả cười lạnh lùng trong lòng, bề ngoài lại liên tiếp gật đầu. “Ý kiến hay!”
Đám gia chủ thở phào nhẹ nhõm, đồng thời lại thầm đắng chát trong lòng, bây giờ đã bị Vương Quân Khả nắm được thóp, chính là đã bị trói vào cùng một chỗ với hắn ta rồi!
Bãi cỏ hồ Bình Thảo.
Mặt hồ giống như gương in bóng tuyết đọng trên đỉnh núi Kỳ Liên, có bò cừu đang uống nước bên hồ, núi tuyết dưới hồ cứ rung rinh theo từng làn sóng gợn.
Bên hồ có một ngôi nhà gỗ của người nuôi cừu, đám người Lữ Thịnh, Lý Thiền, Ngư Tảo, Lý Thuần Phong và Lý Thực ngồi trước căn nhà gỗ, có bộ khúc đang bắc lửa nướng một con cừu. Thịt cừu nướng chín được bộ khúc cắt thành từng lát từng lát, xiên vào cành liễu đỏ rồi cung kính đưa lên cho mọi người, chỉ có Huyền Trang là đang ngồi ăn bánh Hồ khô cứng.
Cách đó ngoài một dặm, Lý Liệt ngồi trên lưng ngựa, đang dẫn người cảnh giới.
Lý Thực giới thiệu về cục diện. “Nơi này là bờ nam kênh Thần Nông, qua kênh chính là trạm dịch châu thành, bên cạnh là cổ đạo Qua Sa. Bây giờ binh mã của Vương Quân Khả đã phong tỏa các cửa ải, đuổi bắt các ngươi khắp nơi.”
“Bao gồm ta và Ngư Tảo sao?” Lý Thiền hỏi xen vào.
“Đương nhiên là không,” Lý Thực cười nói. “Ngay cả ta cũng không biết chuyện các ngươi lên đỉnh núi Tây Quật, Vương Quân Khả làm sao biết được?”
Lý Thiền thở phào nhẹ nhõm.
Lý Thực tiếp tục nói, “Vương Quân Khả đã hạ lệnh chiêu mộ phủ binh, đang tập kết ba quân phủ Thọ Xương, Hiệu Cốc và Huyền Tuyền. Có điều trước kia hắn dùng danh nghĩa tiêu diệt Khuê Mộc Lang để xin lệnh triều đình, hôm nay lại tuyên bố nhận được công văn của Lâm Giang Vương, nói Đột Quyết có ý đồ tấn công Qua Châu, cần toàn quân đông tiến, chi viện Qua Châu.”
“Đây chỉ là cái cớ của a gia thôi,” Ngư Tảo lẩm bẩm nói. “Ông ấy muốn mưu phản, tập kích Qua Châu.”
“Đúng vậy!” Lý Thực gật đầu. “Vương Quân Khả bắt buộc tám sĩ tộc lớn phải đưa ra hai mươi nghìn thạch quân lương và hai mươi nghìn cuộn lụa sung làm quân phí. Mặc dù ta không ở nhà, nhưng Lý thị cũng bị ép phải quyên tiền lương. Hôm qua sau biến cố Tây Quật, năm sĩ tộc lớn bị Vương Quân Khả bắt chẹt, chắc là đã bị trói chặt lên chiến xa của hắn rồi.”
“Đây không phải điều ngài kỳ vọng sao?” Huyền Trang thản nhiên nói.
Lý Thực kinh ngạc một lát, sau đó cười khổ. “Pháp sư, quả thực ta muốn trả thù năm sĩ tộc lớn, nhưng không phải muốn gây nên loạn lạc ở Đôn Hoàng. Đôn Hoàng chính là châu biên giới, xưa nay không ổn định; từ lúc Đại Đường lập quốc đến nay, mới chỉ vẻn vẹn mười hai năm mà đã xảy ra ba cuộc phản loạn, mỗi lần phản loạn bị thương lớn nhất chính là sĩ tộc.”
“Thật sao?” Đối với lịch sử Đôn Hoàng, bây giờ Huyền Trang cũng rất hiểu, lập tức lạnh nhạt nói. “Người có lợi lớn nhất cũng là sĩ tộc đúng không?”
Thời Đại Nghiệp Tiền Tùy, Lý Quỹ cát cứ Hà Tây, sau khi Lý Uyên lập quốc đã gửi ấn thư thăm hỏi kết giao, gọi Lý Quỹ là em họ, ban làm Lương Vương tổng quản Lương Châu. Nhung Lý Quỹ lại ngang nhiên xưng đế, không chịu quy thuận, dẫn tới các sĩ tộc Hà Tây phản đối quyết liệt, cuối cùng là An thị Lương Châu ra tay bắt Lý Quỹ.
Đây là chuyện năm Vũ Đức thứ hai, đến năm Vũ Đức thứ ba, Thứ sử Qua Châu là Hạ Bạt Hành Uy lại mưu phản; năm Vũ Đức thứ năm, Vương thị Qua Châu được các sĩ tộc ủng hộ tập kích giết Hạ Bạt Hành Uy, một lần nữa quy thuận Đại Đường.
Triều đình cũng cực kì cảnh giác với thế lực sĩ tộc các châu Hà Tây, năm Vũ Đức thứ sáu phái Hạ Nhược Hoài Quảng làm tổng quản Qua Châu, cố gắng làm tan rã sĩ tộc, kết quả gặp phải sĩ tộc phản chế mạnh mẽ. Con cháu bàng hệ của Trương thị và Lý thị Đôn Hoàng là Trương Hộ, Lý Thông mưu phản, giết Hạ Nhược Hoài Quảng, lập Biệt giá châu là Đậu Phục Minh làm thành chủ.
Có người âm thầm đồn đại rằng trận biến cố này chính là sự cò kè mặc cả của sĩ tộc Đôn Hoàng với triều đình, phái hai người trong bàng hệ của Trương thị và Lý thị ra mặt thăm dò thôi, cả vụ mưu phản tràn ngập những điểm quái dị. Đầu tiên là quân đội hai châu Qua, Sa không ngờ lại không muốn đến Đôn Hoàng dẹp loạn, ép triều đình phải điều binh Lương Châu từ ngoài nghìn dặm đến dẹp loạn, kết quả còn bị Trương Hộ và Lý Thông đánh bại.
Sau đó Trương Hộ và Lý Thông tấn công Qua Châu, kết quả đội quân từng đánh bại Đô đốc Lương Châu lại bị một Trưởng sử Qua Châu đánh lui, một lần nữa rút khỏi Qua Châu.
Tiếp đến chính là sĩ tộc Đôn Hoàng và triều đình thư từ qua lại, cò kè mặc cả. Đến tháng Chín, dưới sự ủng hộ của sĩ tộc Đôn Hoàng, Biệt giá Đậu Phục Minh đột nhiên bắt giết Trương Hộ và Lý Thông, đưa đầu người về Trường An rồi tuyên bố đầu hàng.
Từ đó trở đi, Đôn Hoàng và Qua Châu không còn có hành động phản loạn nữa.
Lý Thực cũng hiểu ý Huyền Trang, vì vậy thẳng thắn nói, “Pháp sư là người rõ ràng, ta cũng không giấu. Lý Thông là con cháu của ta, khi ấy đúng là ta đã bày mưu đặt kế nên mới cùng Trương Hộ mưu phản. Có điều đó cũng là do triều đình chèn ép sĩ tộc Đôn Hoàng quá đáng, muốn mượn Hạ Nhược Hoài Quảng để chia rẽ tách rời bọn ta. Cũng chính là sau biến cố này, triều đình thừa nhận địa vị của sĩ tộc ở Qua Châu và Tây Sa Châu nên bọn ta mới được sống yên ổn đến nay. Đương nhiên, để tỏ thành ý, bọn ta đã từ bỏ sự khống chế đối với binh quyền. Cho tới bây giờ binh quyền mà sĩ tộc nắm giữ cũng chỉ có trấn Tây Quan của Lệnh Hồ thị, trấn Tử Kim của Tống thị và một thủ tróc của Địch thị, không đến nghìn người. Hiện tại còn thảm hơn, Vương Quân Khả nhặt được món hời lớn, giành lấy binh quyền của ba nhà, sĩ tộc bọn ta liền chỉ còn cách mặc cho người khác xâu xé thôi.”
Huyền Trang trực tiếp hỏi. “Vậy còn lần này?”
“Lần này Lý thị ta sẽ kiên quyết ủng hộ triều đình dẹp loạn!” Lý Thực quả quyết nói. “Vương Quân Khả chính là hãn tướng Đại Đường, tay nắm trọng binh, lại nhận được sự ủng hộ của năm nhà sĩ tộc. Một khi hắn gây nên phản loạn, chỉ sợ còn nghiêm trọng hơn so với ba lần trước, thậm chí cả Lũng Hữu đều phải rơi vào loạn lạc cũng chưa biết chừng. Ta tuyệt đối sẽ không để Đôn Hoàng và Qua Châu phải rơi vào loạn lạc máu lửa!”
“Ta tin tưởng thành ý của Thừa Ngọc công.” Huyền Trang cười khổ. “Bởi vì mục đích của ngài đã đạt được rồi. Chỉ cần bình diệt Vương Quân Khả, năm nhà sĩ tộc lập tức mang tội hùa theo phản tặc, ngài coi như đã trả thù xong!”
Lý Thực cười ha hả. “Chính là như thế!”
“Vậy tiếp theo chúng ta làm thế nào?” Huyền Trang hỏi.
“Chúng ta không thể ở lại Đôn Hoàng, nếu không Vương Quân Khả sớm muộn gì cũng sẽ tìm được chúng ta,” Lữ Thịnh nói. “Hiện giờ chỉ có thể đến Qua Châu, nói tin tức này với Lâm Giang Vương, giúp hắn bình diệt Vương Quân Khả.”
Huyền Trang im lặng gật đầu, hiện tại đây là biện pháp khả thi duy nhất.
“Vậy còn ta?” Mắt Ngư Tảo đỏ lên. “Lữ lang, chàng nói với ta nên làm thế nào?”
Lữ Thịnh im lặng nhìn nàng. “Nghe nói đội ngũ đón dâu Lâm Giang Vương phái tới đã đến Đôn Hoàng?”
Ngư Tảo không nói gì.
“Đi về đi!” Lữ Thịnh nhìn Ngư Tảo thương hại. “Về thành hôn đi, Cá Đầu To. Thành hôn rồi, gia tộc Vương thị liền không còn có quan hệ gì với muội nữa, hãy làm lại cuộc đời mình từ đầu đi! Lý Thiền vẫn đi theo bên cạnh muội, ta có thể thấy hắn cực kì tốt với muội. Ta tin tưởng rằng trong tương lai muội sẽ được hạnh phúc.”
Lý Thiền thầm thở dài, cũng không biết cảm giác trong lòng là gì.
“Cá bơi cùng tảo, có cái đầu to, có nữ má phình, uống rượu mừng vui…” Ngư Tảo khóc nghẹn ngào. “Chàng nói với ta, ‘Người muội thấp quá, mau mau lớn lên đi’! Ta vẫn cố gắng lớn lên, muốn cao đến vai chàng, cùng chàng sánh vai mà đứng. Nhưng bây giờ ta lớn lên rồi, giấc mơ lại cũng tan vỡ.”
Trên mặt Lữ Thịnh lộ ra vẻ phức tạp mang theo thương cảm. Hắn chưa bao giờ nghĩ rằng một câu trêu chọc nhiều năm trước ấy, không ngờ lại trồng xuống một hạt giống khỏe mạnh như vậy ở trong lòng của một thiếu nữ mới mười ba tuổi. Những năm đó ở Trường An, Lữ Thịnh thuận lợi thăng quan tiến chức, cùng với các văn nhân quan chức ngâm thơ ca xướng hoạ dạo thanh lâu, sớm đã quên béng mất chuyện này rồi. Đến tận sau khi xảy ra chuyện ở Đôn Hoàng, Ngư Tảo cùng với phụ thân đến Đôn Hoàng nhậm chức, cuối cùng tới đại mạc tìm hắn, lúc này hắn mới biết rằng không ngờ năm ấy mình đã trồng xuống nghiệt duyên này.
Đáng tiếc, thân thể hắn bị người khác chiếm cứ, trái tim cũng bị người khác chiếm rồi.
“Ngư Tảo...” Lữ Thịnh nghĩ cách dùng từ rất lâu, đang định nói gì đó thì lại bị Ngư Tảo ngắt lời.
Ngư Tảo mang nước mắt, mỉm cười nhìn hắn. “Lữ lang, ta nghe chàng, trở về thành hôn. Nhưng ta muốn đi theo con đường giống như chàng, trở về diệt trừ phản nghịch, bình diệt phản loạn.”
Trong lòng mọi người đều có chút không đành lòng, bởi vì trong chuyện này người bị hại lớn nhất không phải Lữ Thịnh, không phải Lý Thực, mà là Ngư Tảo. Phản nghịch trong miệng nàng chính là a gia của nàng.
“Ngư Tảo…” Lý Thiền nói.
Ngư Tảo xua tay ngắt lời hắn, kiên quyết nói, “A gia ta làm chuyện mưu nghịch ấy, ta thân là con gái Vương thị, thật sự không muốn làm tổ tông hổ thẹn. Ta cùng ngươi trở về thành hôn, ngươi nhìn thấy a gia ta, nhất định phải thuyết phục ông ấy đích thân đưa dâu, xem có thể dụ a gia vào Qua Châu hay không. Có lẽ… có lẽ chỉ cần bắt được a gia, cuộc phản loạn này liền có thể dẹp được.”
Ngư Tảo bỗng nhiên nước mắt như mưa.
“Nhưng ta muốn xin Lữ lang đáp ứng một yêu cầu của ta,” Ngư Tảo nói.
“Muội nói đi!” Lữ Thịnh vội vàng nói.
“Ta muốn nhờ chàng bắt cóc ta lúc đang đón dâu!” Ngư Tảo nói từng chữ từng câu.
Lữ Thịnh sửng sốt, nhìn Lý Thiền một cái.
“Giống như năm ấy chàng bắt cóc Địch Văn,” Ngư Tảo buồn bã nói. “Ta chỉ hi vọng ngày thành hôn chàng có thể dẫn ta đi, mang ta bay trên trời một lát. Ta không dám cầu có thể vĩnh viễn bên nhau, chỉ mong trong cuộc sống nội trạch hào môn sau này có thêm một chút hồi ức. Ta gả cho người mà ta không yêu, có lẽ còn phải tự tay đưa a gia mình ra pháp trường, đây đều là sự an bài của vận mệnh. Ta không chống lại vận mệnh, cũng sẽ không trốn tránh, nhưng quãng đời còn lại thê lương, ta muốn những lúc thỉnh thoảng nhớ về chuyện cũ mình vẫn có thể cười.”
Lữ Thịnh ngơ ngác nhìn nàng, đột nhiên cảm nhận được một nỗi đau thấu triệt nội tâm.
“Ngư Tảo,” Lữ Thịnh lẩm bẩm nói. “Như vậy sẽ hủy hoại cuộc đời muội, sẽ khiến muội giống như Văn Nhi, cả đời không được ngẩng đầu lên, cũng sẽ tạo nên một Lệnh Hồ Chiêm khác, hận muội đến tận xương.”
Ngư Tảo rơi nước mắt, chậm rãi nhìn về phía Lý Thiền.
“Không, Lữ lang quân, đây là chuyện Ngư Tảo đã thương lượng với ta.” Sắc mặt Lý Thiền không hề có thay đổi gì. “Trên đài quan sát tinh tượng ở Tây Quật, ta… ta đã đáp ứng nàng.”
Mọi người kinh ngạc nhìn Lý Thiền.
Giọng nói của Lý Thiền đột nhiên trở nên nghẹn ngào. “Quãng đời còn lại ta muốn để cho nàng hạnh phúc, nhưng ta không biết có thể làm được hay không. Nếu như ta không làm được, ta hy vọng nàng có thể có một chút an ủi.”
“Ta… ta không làm được!” vẻ mặt Lữ Thịnh khó xử. “Ta chỉ là một người bình thường. Ta không thể bay lên trời, cũng chưa từng ở trên thiên đình nhìn sao chết sao rơi.”
“Xin Lữ lang quân giúp đỡ!” Lý Thiền đột nhiên quỳ xuống, cúi lạy sát đất.
Lữ Thịnh cả người đông cứng, một hồi lâu mới lẩm bẩm nói, “Được, ta đáp ứng ngươi.”