← Quay lại trang sách

Chương 24 Cuộc đời ngươi cho ta,-mục đích sống của ta

Cổ đạo Dương Quan.

Đội xe của năm sĩ tộc lớn đi dọc theo đường bên bờ bắc sông Cam Tuyền về phía thành Đôn Hoàng. Sa mạc thê lương, người đi đường mệt mỏi, người và ngựa đều toàn thân cát bụi, buồn bã ủ rũ. Phía sau đội xe là mười mấy chiếc xe trâu đang đi theo, bên trên chở mấy chục thi thể, trên thi thể đắp chiếu lau.

Lệnh Hồ Chiêm cưỡi ngựa đuổi theo từ phía sau, cả đầu cả mặt đều đầy cát bụi, y bào bẩn thỉu, trên mặt và trên tay còn mang mấy vết máu. Hắn đến bên cạnh một chiếc xe ngựa, người đánh xe vội vàng dừng lại. Lệnh Hồ Chiêm nhảy xuống ngựa, lấy một túi nước từ trên bụng ngựa xuống, vén rèm xe ra rồi lên xe ngựa.

Trong xe ngựa, Địch Văn yên tĩnh ngồi cô độc một mình, ánh mắt ngơ ngẩn.

“Uống nước đi!” Lệnh Hồ Chiêm đưa cho nàng túi nước.

Địch Văn lặng lẽ cầm lấy túi nước. “Ngươi đuổi theo giết Tứ Lang sao?”

“Không cần lo lắng,” Lệnh Hồ Chiêm thản nhiên nói. “Có người tiếp ứng hắn, bọn ta gặp phải phục kích, tử thương hơn bốn mươi người, hắn bình yên vô sự.”

Địch Văn không nói gì, chỉ uống từng ngụm nước.

“Nàng muốn cười ta vô năng, hay vui mừng vì hắn vô sự?” Lệnh Hồ Chiêm cười lạnh lùng.

“Lệnh Hồ lang quân, đa tạ ngươi tặng nước!” Địch Văn nghiêm mặt nói. “Bây giờ ta là vợ của Lữ thị, ngươi ở trong xe của ta, về lễ không hợp, có nhiều bất tiện, mời ra ngoài cho!”

Lệnh Hồ Chiêm giận dữ nhìn nàng, trong mắt lộ ra sự đau khổ rất sâu, lại cố gắng bình tĩnh. “Nàng là vợ của Lữ thị? Người mai mối là ai? Hàm thư thông hôn đâu?”

Địch Văn không trả lời, Lệnh Hồ Chiêm nói từng chữ từng câu. “Hàm thư đáp hôn của nàng ở đầu giường trong nhà ta, trong hộp gỗ lim dài, là hai tờ giấy viết bằng chữ Khải. Mấy năm nay mỗi khi đến lúc không kiên trì được nữa, ta lại mang hàm thư ra vuốt nhẹ, bây giờ nó đã trơn nhẵn đến mức có thể soi được cả bóng người! Ta nói với người khác, cũng nói với chính mình, rằng Địch Văn nàng là vợ của Lệnh Hồ Chiêm ta, cho dù có tìm khắp đại mạc cũng nhất định phải tìm ra được tung tích của nàng. Sống phải thấy người, chết phải thấy xác! Mỗi khi đến lúc ta không kiên trì được nữa, ta lại nói với chính mình rằng nàng đã chết rồi, chỉ cần ta tìm được thi thể của nàng, đưa nàng về quy táng mộ tổ của Lệnh Hồ thị, khắc tên húy Lệnh Hồ Địch thị, khổ ngục của ta liền được giải thoát. Nhưng vì sao nàng phải về? Vì sao phải về khiến ta trầm luân địa ngục, vĩnh viễn không được giải thoát?”

“Đây là ngươi đang hận ta sao?” Vẻ mặt Địch Văn lãnh đạm. “Hận ta bị người bắt đi trên đường đón dâu? Hận ta vì sao liên lụy đến ngươi? Hận ta vì sao không đi chết đi?”

Lệnh Hồ Chiêm cứng họng, cuối cùng hắn không khống chế được tâm tình của chính mình, không ngừng đấm vào đầu, phát ra tiếng gầm gừ như thú dữ bị nhốt.

Rất lâu sau, Lệnh Hồ Chiêm hai mắt đỏ rực ngẩng đầu lên nhìn nàng chằm chằm. “Nàng nói đi, ta nên xử trí nàng thế nào?”

“Bất kể là quốc pháp hay tư hình đều có tội danh tương ứng,” Địch Văn nói. “Ngươi có thể căn cứ tội ta phạm vào để xử lí ta. Ngươi đã có hôn thư của ta, kể cả Địch thị cũng không thể nói gì hơn, muốn giam cầm hay thả trôi sông, chỉ cần ngươi thấy thoải mái là được.”

“Nàng hận ta tới vậy sao?” Lệnh Hồ Chiêm cả giận hỏi.

Địch Văn kinh ngạc. “Đây làm sao lại là ta hận ngươi? Lệnh Hồ lang quân, đời này chúng ta mới chỉ nhìn thấy nhau có vài ba lần, ngoài một tờ hôn ước buộc chúng ta vào với nhau, chúng ta hoàn toàn không có quan hệ gì, cũng hoàn toàn không có tình cảm gì. Lệnh Hồ lang quân, ta không yêu ngươi, cũng không hận ngươi, chúng ta chính là hai người xa lạ.”

“Như thế cũng tốt.” Lệnh Hồ Chiêm không tức giận nữa mà bình tĩnh lại. “Hoàn toàn không có quan hệ gì, chúng ta lại có thể nói chuyện, liền chỉ coi là một giao dịch thuần túy giữa hai thương nhân với nhau.”

“Ngươi muốn giao dịch gì?” Địch Văn hỏi.

Lệnh Hồ Chiêm trầm ngâm. “Nghe nói nàng đang mặc một chiếc thiên y?”

Lệnh Hồ Chiêm đột nhiên tóm một cánh tay của nàng, Địch Văn muốn vùng ra nhưng không thoát được. Lệnh Hồ Chiêm vừa nắm lấy cổ tay trơn nhẵn của nàng, bàn tay lập tức đau đón, bị đâm tới mức đầm đìa máu tươi. Nhưng Lệnh Hồ Chiêm cố gắng chịu đựng, không nói một lời nắm chặt lấy, nhưng cũng chỉ chống cự được một lát liền không chịu nổi cơn đau kịch liệt, vội vàng buông tay ra.

Địch Văn thắc mắc nhìn hắn.

“Quả nhiên rất ghê gớm, giống như Mễ Khang Lợi từng nói.” Lệnh Hồ Chiêm suy nghĩ một lát. “Nàng mặc thiên y này vào khi nào?”

Địch Văn cau mày. “Ý ngươi là gì?”

“Ngày nàng bị bắt đi là mười chín tháng Tám năm Vũ Đức thứ chín, ta đã điều tra, đội buôn của Mễ Lai Hanh rời khỏi Đôn Hoàng ngày hai mươi lăm tháng Tám, sau đó bị Khuê Mộc Lang chặn giết ở sa mạc Bạch Long Đôi. Với tốc độ của đội buôn, muốn vượt qua sa mạc Bạch Long Đôi đại khái cần hơn một tháng; sau đó Khuê Mộc Lang trở lại Ngọc Môn Quan mặc thiên y cho nàng, lúc này cách lúc nàng bị bắt khoảng một tháng rưỡi.” Lệnh Hồ Chiêm nhìn nàng chằm chằm. “Nếu trong một tháng rưỡi này nàng chưa hề bị làm nhục, về sau Khuê Mộc Lang liền không thể chạm vào người nàng được nữa, có phải như thế không?”

Địch Văn nghe vậy vừa kinh ngạc lại khinh thường, lạnh lùng nói, “Ngươi làm sao biết trong một tháng rưỡi ấy ta chưa từng bị làm nhục?”

“Ta không biết!” Lệnh Hồ Chiêm cắn răng. “Ta chỉ cần làm cho người khác biết là đủ rồi!”

Địch Văn bàng hoàng tỉnh ngộ. “Ngươi là… ngươi muốn…”

Lệnh Hồ Chiêm vẻ mặt nhục nhã, lại không thể không nói, “Không sai. Khuê Mộc Lang giết chết Mễ Khang Lợi, đuổi giết Huyền Trang, muốn cướp nửa chiếc thiên y kia, chính là vì chưa từng động chạm được vào người nàng, muốn cởi bỏ lời nguyền thiên y trên người nàng. Ta chỉ cần làm cho người đời tin tưởng điều này là đủ rồi.”

Địch Văn cũng hết sức xấu hổ và tức giận. “Lệnh Hồ lang quân, ta thật sự rất thất vọng về ngươi. Ngươi đúng là làm xấu mặt nam nhi!”

Lệnh Hồ Chiêm hồn xiêu phách lạc. “Huyền Trang đã nói một câu, hắn nói phương thức duy trì lợi ích của sĩ tộc ta quá lười biếng, thực ra lời này không hề đúng. Thời Nam triều, hai họ Vương và Mã cùng chia thiên hạ. Nhưng từ Tùy, Đường tới nay, sĩ tộc chúng ta đã không còn đặc quyền trong triều đình; điều giúp chúng ta có thể vượt lên trên hàn môn là tôn nghiêm và vinh quang mà chúng ta đã dày công gìn giữ, làm cho hàn môn kính sợ và hâm mộ, trong lòng luôn luôn hướng tới. Nàng có biết để giữ gìn sự tôn nghiêm và vinh quang này, chúng ta đã phải hy sinh bao nhiêu rồi không? Chúng ta cứng nhắc tuân theo cổ pháp lễ nghi từ thời Ngụy Tấn tới nay, cho dù nghèo khổ suy vi cũng phải khinh bỉ thương nhân, tuyệt đối không buôn bán; nếu có nam nữ trong gia tộc dám làm loạn môn phong lễ pháp, hết thảy đều nghiêm trị theo tộc quy. Cho nên Lữ Thịnh bắt nàng đi, thực ra là để sỉ nhục Lệnh Hồ thị ta!”

Địch Văn lặng lẽ thở dài một tiếng, nàng xuất thân sĩ tộc, tự nhiên biết nỗi xót xa của con cái sĩ tộc.

“Từ thời Ngụy Tấn tới nay, bất kể là phụ nữ góa chồng tái giá hay phụ nữ chưa lập gia đình bỏ nhà theo trai, người đời đều không để ý, nhưng phụ nữ đã có chồng bị bắt không giữ được trinh tiết lại tuyệt đối không thể. Trên người nàng có thiên y là chuyện mọi người đều biết, chúng ta chỉ cần làm cho mọi người biết chiếc thiên y này của nàng chính là do thần tiên ban cho, mượn tay Mễ Lai Hanh đưa cho nàng là được,” Lệnh Hồ Chiêm nói.

Địch Văn nghe mà nhìn trân trối. “Ngươi… ngươi làm sao có thể vô sỉ như thế?”

Lệnh Hồ Chiêm nhắm mắt thở dài. “Đàn ông trên thế gian cũng giống như sĩ tộc cô đơn, sống vì tôn nghiêm và vinh quang. Nếu tôn nghiêm đã không còn, vậy thì làm sao mà sống dưới ánh mắt của người khác được nữa? Việc ta muốn thương lượng với nàng chính là giao dịch này, nàng giúp ta tìm về tôn nghiêm, ta để nàng tiếp tục sống thật tốt.”

Địch Văn lặng lẽ nhìn hắn, đột nhiên hơi thấy thương người đàn ông này. “Ngươi định để ta tiếp tục sống thật tốt thế nào?”

“Thời Tây Hán có vị Tử Dương chân nhân Chu Nghĩa Sơn, học được Thái đan ẩn thư động chân huyền kinh, phi thăng giữa ban ngày. Chúng ta liền nói Tử Dương chân nhân thấy thần linh thiên đình hạ giới làm yêu quái, tính được nàng và ta có kiếp chia lìa, có hỏng nhân luân, vì vậy mượn tay Mễ Lai Hanh đưa một chiếc thiên y đến cho nàng mặc vào để bảo vệ nàng không mất sự trong sạch,” Lệnh Hồ Chiêm nói. “Dù sao trên người nàng quả thật có thiên y, không sợ nghiệm chứng. Ta sẽ đón nàng vào biệt trạch của Lệnh Hồ thị để nghỉ ngơi trước, đợi đến khi mọi người tin tưởng, nàng và ta lại tách ra, ta đưa nàng trở về Địch gia. Nếu nàng không muốn trở về Địch gia, ta có thể tặng biệt trạch cho nàng, nàng sống tự do, hai bên không liên quan gì đến nhau nữa.”

Địch Văn châm chọc. “Ngươi đúng là đã hao tâm tổn sức tính toán!”

Lệnh Hồ Chiêm lạnh lùng nói, “Đàn ông trên đời ai cũng có những gian nan và khốn khổ của riêng mình, có một số người vượt mọi sóng gió chỉ vì làm quan, có một số người tính hết tâm cơ chỉ vì phát tài, một số người lại không ngừng tiến tới chỉ vì tham vọng trong lòng, còn ta thì chỉ vì tìm về tôn nghiêm đã mất! Đừng nói là hao tâm tốn sức, kể cả là đạp mọi chông gai, xả thân táng mạng, ta cũng không muốn sống mà không hề có tôn nghiêm! Dù sao nàng và ta cũng không có tình cảm gì đáng nói, đây chính là một vụ giao dịch, nàng có chấp nhận làm hay không, tự nàng quyết định!”

Lệnh Hồ Chiêm xoay người, vén rèm xe ra rồi nhảy xuống xe ngựa.

Địch Văn đột nhiên cười thê lương, sau đó chậm rãi rơi lệ, khóc nức nở. “Đây chính là cuộc đời mà ngươi muốn cho ta sao!”

Phía trước đã là thành Đôn Hoàng.

Ở phương hướng trái ngược với Địch Văn, Lý Thiền đang đánh xe ngựa, chở người yêu của hắn quay về thành Đôn Hoàng.

Ngoài cổng nam và cổng tây thành Đôn Hoàng, đại quân đang tụ tập, khắp nơi đều là quân trướng chi chít. Tây Sa Châu tổng cộng có ba tòa quân phủ, ba trấn và bơn thủ tróc, sau khi triệu tập toàn bộ, tổng số lên tới bảy nghìn năm trăm người. Trong đó quân phủ Thọ Xương và trấn Long Lặc chủ yếu phòng thủ Thổ Dục Hồn ở phương hướng Dương Quan; Vương Quân Khả để lại một nghìn người, lại để cho Lệnh Hồ Chiêm ba trăm người thủ thành Đôn Hoàng, toàn bộ những người khác đều lên đường.

Sáu nghìn hai trăm quân tốt từ huyện Thọ Xương, từ hương Long Lặc, từ hương Hiệu Cốc, từ hương Huyền Tuyền, bốn phương tám hướng cuồn cuộn không ngừng tập kết về phía Đôn Hoàng. Dịch đinh được điều động để vận chuyển giáp trượng và lương thảo còn nhiều gấp đôi, vô số xe trâu xe ngựa chở quân tư tiền lụa đi lại trên đường, dường như cả Tây Sa Châu đều đang sôi trào.

Trên đường đi tới, Lý Thiền còn nhìn thấy từng đội bộ khúc tư gia chưa hề mặc giáp, vừa hỏi mới biết là Vương Quân Khả mời sĩ tộc Đôn Hoàng theo quân xuất chinh. Tám sĩ tộc lớn hưởng ứng lời mời, mỗi nhà phái đi năm mươi tên bộ khúc, do gia chủ các nhà thống lĩnh. Lý Thiền và Ngư Tảo lập tức hiểu ra, đây là muốn bắt đám gia chủ sĩ tộc làm con tin.

Đến cổng nam, Vương Quân Khả và Vương Lợi Thiệp sớm đã nhận được tin tức, đích thân chạy ra nghênh đón.

Thì ra rạng sáng hôm qua Ngư Tảo và Lý Thiền lén rời khỏi phủ Thứ sử, Vương Quân Khả nghe nói con gái lại chạy, giận tím mặt, nhưng vừa nghe nói là cùng chạy với Lý Thiền liền không để ý tới nữa. Đến buổi chiều Vương Lợi Thiệp lại đến bẩm báo, nói đội ngũ đón dâu Lâm Giang Vương sai tới đã đến.

Lúc này Vương Quân Khả mới thấy sốt ruột, nhưng hai ngày nay hắn phải triệu tập phủ binh, cộng thêm biến cố Tây Quật, bận đến tối mắt tối mũi nên cũng không có tâm tư tìm kiếm. Bây giờ thấy Lý Thiền và Ngư Tảo trở về an toàn, Vương Quân Khả lập tức thở phào nhẹ nhõm.

“Chạy đi đâu thế?” Vương Quân Khả nghiêm nghị hỏi Ngư Tảo.

“Vương công,” Lý Thiền cười nói. “Ngư Tảo ở trong phủ cảm thấy bí bức, ta liền đánh xe đưa nàng ra ngoài đi dạo một chút. Bọn ta sắp thành hôn, sau khi cưới không còn nhiều ngày nhàn nhã thoải mái như thế này nữa.”

Vương Quân Khả sửng sốt, vội vàng kéo Lý Thiền sang bên cạnh, nói nhỏ. “Nó biết thân phận của Thế tử rồi à?”

Lý Thiền gật đầu. “Nói với nàng rồi.”

“Không phản đối?” Vương Quân Khả hỏi.

“Nàng đã đồng ý,” Lý Thiền nói.

Vương Quân Khả thở phào một hơi nhẹ nhõm, nói cho cùng hắn vẫn hi vọng con gái có thể tâm đầu ý hợp với chồng tương lai, có một đích đến tốt. Vương Quân Khả lập tức tươi cười rạng rỡ, vỗ vai Lý Thiền, liên tục khen ngợi.

“Thế tử,” Vương Lợi Thiệp cười nói. “Đội ngũ đón dâu Đại vương phái tới đã đến, ở chùa Đại Thừa. Đại vương xem ngày lành tháng tốt, thấy giờ Dậu ba khắc ngày mai là cát lợi nhất. Chúng ta liền căn giờ đến phủ Thứ sử đón dâu, giờ Dậu ba khắc ra ngoài, buổi tối liền ngủ ở trạm dịch châu thành.”

“Vội vàng thế à?” Lý Thiền hơi bất ngờ. Hắn vốn định kéo dài thêm mấy ngày.

“Không có biện pháp, ai bảo Qua, Sa đường xa chứ!” Vương Lợi Thiệp cười nói. “Ngày giờ đón dâu và ngày giờ làm lễ đều đã bói toán xong, cách nhau bốn ngày. Cổ đạo Qua Sa dài ba trăm dặm, chúng ta đi vội cũng phải mất ba ngày.”

Lý Thiền “À” một tiếng, ổn định lại tinh thần, cười nói. “Vương công đích thân đưa dâu chứ? Thập Nhị Nương chỉ có một huynh trưởng, bây giờ còn ở Trường An, nếu Vương công có thể đích thân đưa nàng đến Qua Châu, chắc hẳn nàng sẽ vui mừng hơn một chút.”

Vương Quân Khả lại không nghi ngờ gì, thấy Lý Thiền quan tâm đến con gái mình cũng không khỏi vui vẻ. “Ngươi rốt cuộc vẫn còn trẻ tuổi, nói bậy bạ gì đó? Làm gì có chuyện a gia đi đưa dâu con gái chứ? Ta sẽ sai Vương Quân Thịnh đưa dâu, huynh đệ đồng tông của Thập Nhị Nương nhiều lắm, nhất định sẽ không để con gái nhà ta bị người bắt nạt.”

Lý Thiền hơi thất vọng, nhưng cũng biết lí do này không thể dụ Vương Quân Khả vào Qua Châu được.

Hắn đang cân nhắc thì lại nghe thấy Vương Quân Khả nói, “Có điều chúng ta vẫn sẽ cùng đường mà đi,”

“Ơ?” Lý Thiền kinh ngạc. “Vì sao?”

“Bởi vì có khói lửa cấp báo, nói Khuê Mộc Lang đang chạy trốn về phía bắc, bây giờ đã lén vượt qua trạm dịch Đông Tuyền, có lẽ là muốn đi về phía Qua Châu,” Vương Quân Khả nói. “A gia ngươi cũng gửi công văn đến, nói người Đột Quyết ở phía bắc rục rịch, sợ rằng sẽ xâm lấn Qua Châu. Bây giờ ta điều động đại quân, vừa khéo đông tiến Qua Châu giúp a gia ngươi một tay.”

Trong lòng Lý Thiền trĩu nặng, đúng là sợ chuyện gì thì chuyện đó sẽ đến. A gia mình phát công văn đến mời hắn, đây chẳng lẽ không phải là dẫn sói vào nhà hay sao?

“Ngươi cứ yên tâm chuẩn bị chuyện đón dâu. Bây giờ đại quân của ta đã tập kết, chỉ thiếu quân phủ Thọ Xương, tuy đường hơi xa nhưng áng chừng buổi chiều ngày mai là tới nơi rồi. Ngày mai sau khi các ngươi đi, ngày kia đại quân của ta xuất phát, cũng chỉ đi sau các ngươi năm mươi dặm đường,” Vương Quân Khả cười nói. “Không biết chừng còn có thể vào thành Qua Châu uống một ngụm rượu mừng con gái ta ấy chứ.”

Lý Thiền lòng như tơ vò, cũng không có tâm tư nào nói tiếp, lấy cớ phải đưa Ngư Tảo về phủ rồi vội vàng vào thành.

Vương Lợi Thiệp đã đến, đương nhiên không có lý nào lại để Lý Thiền tiếp tục đánh xe, lập tức bố trí người đánh xe. Lý Thiền vào xe ngựa, Ngư Tảo vẫn ngồi trong xe, dù không ra ngoài nhưng lại nghe được rõ ràng nội dung cuộc đối thoại của hai người.

“Rốt cuộc a gia ta có ý đồ gì?” Thấy Lý Thiền đi vào, Ngư Tảo vội vàng hỏi.

Lý Thiền thở dài một hơi. “Dụng ý của a gia nàng là muốn nhân lúc chúng ta tổ chức lễ thành hôn đánh úp Qua Châu!”

Ngư Tảo kinh hãi, lập tức cuống lên. “Vậy làm thế nào?”

“Không cần sốt ruột, không cần sốt ruột.” Lý Thiền an ủi nàng. “Buổi tối hôm kia ta đã sai Vương Lợi Thiệp phái người chạy về Qua Châu báo cho a gia rồi, a gia tự nhiên sẽ đề phòng. Pháp sư Huyền Trang và mọi người cũng sẽ sớm đến đó thôi, không cần phải lo lắng.”

Tuy nói là không cần lo lắng, nhưng hai người nhìn nhau một cái, trong lòng lại toàn là lo lắng và bi thương khôn xiết.

Xe ngựa đến trước cửa của phủ Thứ sử, Lý Thiền lưu luyến không rời quay về, một mình Ngư Tảo đi vào trong đình viện.

Từ trung đình đến hậu trạch, vô số tì nữ và nô bộc đang không ngừng bận rộn. Ngư Tảo gả vào phủ Quận vương, quy cách hôn lễ chính là lễ chư hầu, tất cả các nghi thức đều phức tạp rườm rà; thậm chí mỗi một bước, mỗi một loại màu sắc hoa văn đều có quy định cặn kẽ đến mức khiến người ta phẫn nộ.

Ngư Tảo vừa về đến nhà đã bắt đầu để mặc cho các nữ bộc loay hoay. Tám sĩ tộc lớn gần như đều phái trưởng phụ dòng chính đến giúp đỡ, đám trưởng phụ sĩ tộc kiến thức rộng rãi, lại đều có kiến giải, có người trích dẫn Chu lễ, có người trích dẫn “Nghi lễ,” có người thì tự chuẩn bị “Xuân Thu Công Dương truyện,” mở ra trích dẫn kinh sử. Mọi người ồn ào tối mắt tối mũi trọn một đêm, Ngư Tảo chỉ ngủ gà ngủ gật.

“Lễ cưới vợ của kẻ sĩ, tổ chức vào hôn, cho nên có tên như vậy. Tổ chức hôn lễ, dương đi mà âm đến, nhật nhập ba thương là hôn.”

Ba thương chính là ba khắc, nhật nhập là giờ Dậu, cũng là nói sau giờ Dậu ba khắc mới được coi là tối, mới có thể tổ chức hôn lễ.

Đêm qua gần như cả đêm không ngủ, hôm nay lại vất vả một ngày, cả người Ngư Tảo đều ngơ ngẩn, như bồng bềnh trên mây, đầu óc đã trống trơn lại có một cảm giác rất kỳ quái. Khó mà diễn tả được cảm giác này, dường như là đang trải qua một lần lột xác vậy. Từ nay về sau, bất kể là thân phận hay tâm lý đều sẽ trở thành một người khác. Còn là người kiểu gì thì Ngư Tảo nghĩ không rõ, nàng có chút sợ hãi.

Lúc này Vương Quân Khả đi vào trong phòng, phất tay lệnh cho đám tì nữ và trưởng phụ các nhà lui ra ngoài, ngơ ngác nhìn Ngư Tảo. Ngư Tảo đã mặc xong cát phục, giờ đang ngồi ngay ngắn trên ghế.

Tóc dài cũng đã vấn lên, cài đầy châu ngọc.

Trong mắt Vương Quân Khả, đứa con gái trước mặt bỗng đột nhiên trở nên hơi xa lạ.

Vương Quân Khả im lặng ngồi trên ghế Hồ, hai cha con rất lâu không nói lời nào.

“Con vẫn đang hận a gia sao?” Vương Quân Khả hỏi.

“Làm sao dám hận.” Ngư Tảo lạnh nhạt đáp.

“Biết con phải xuất giá, không rõ vì sao mà mấy ngày nay trước mắt ta toàn là hình ảnh lúc ở trại Ngõa Cương. Khi ấy con mới tám tuổi, còn để tóc trái đào. Hồi đó con thường xuyên chạy đi tìm con trai của Trình Giảo Kim luyện kiếm. Huynh trưởng con làm cho con một thanh kiếm gỗ, nhưng có một lần con lấy trộm được thanh hoàn thủ trực đao của quân tốt, đến đánh nhau với Trình Xử Lượng, kết quả là làm chính mình bị thương, ngồi dưới đất khóc oa oa.”

Vương Quân Khả rơi vào trong kí ức xa xăm, hai mắt hơi đỏ lên. “Ta bế con chạy đi tìm Ngụy Trưng, ông ta từng làm đạo sĩ, hiểu y thuật. Ông ta băng bó cho con, con vừa đạp vừa đá; ông ta tặng cho con một chiếc chũm chọe thu được trong quân của Vũ Văn Hóa Cập, để con dùng dùi trống gõ, con lập tức liền không khóc nữa. Khi ấy ta nghĩ, sau này con sẽ gả vào nhà ai đây? Khi con bị thương, lúc con khóc, liệu có người nào thương con không…”

Ngư Tảo ngồi đờ đẫn, trong mắt có nước mắt chảy ra. “A gia, ngài biết lúc nhớ lại thời gian ở trại Ngõa Cương, con nhớ đến cái gì không? Là a nương và huynh trưởng. Con không nhớ nổi bất cứ ai ở trên núi ấy. Trình Giảo Kim, Ngụy Trưng và Vũ Văn Hóa Cập gì gì đó, đều là kim qua thiết mã của anh hùng hào kiệt, tất cả không tồn tại trong trí nhớ của con. Trong trí nhớ của con, toàn bộ đều là những ngày tháng mà cả nhà chúng ta cùng ở bên nhau.”

Vương Quân Khả rầu rĩ nói, “Sau khi thành hôn, Thế tử sẽ về Trường An, ngày con về thăm nhà liền trở lại Trường An thăm a nương của con và Vĩnh An đi.”

“Trường An…” Ngư Tảo cười buồn bã. “Còn về được sao?”

Vương Quân Khả cau mày. “Vì sao không thể về được?”

Ngư Tảo đấu tranh một lát, cuối cùng không tiết lộ gì, chỉ đắng chát hỏi. “A gia, ngài biết cả ngày hôm nay con đang nghĩ gì không?”

“Sao?” Vương Quân Khả cười nói. “Sau này cha con ta cũng khó có cơ hội được rảnh rỗi ngồi tâm tình với nhau thế này, a gia rất muốn tâm sự thật lòng với con.”

“Con đang nghĩ…” Ngư Tảo lẩm bẩm nói. “Từ sau ngày hôm nay, con liền không phải con gái của Vương thị nữa. Bất kể Vương thị hưng hay là suy, vinh hay là nhục, hoàn toàn không có quan hệ gì với con. Từ nay về sau con sẽ đổi dòng họ, ra khỏi gia phả, rời khỏi gia nương của mình, đến phụng dưỡng gia nương nhà người khác. Như vậy a gia ngài sinh con ra rồi nuôi con lớn có ý nghĩa gì?”

Ánh mắt Vương Quân Khả lạnh đi, trên mặt không có biểu cảm gì, cười nói, “Đợi đến lúc con trở thành mẹ sẽ hiểu, làm cha làm mẹ sao có thể trông chờ con cái báo đáp? A gia cũng không giấu con, lần này gả con vào phủ Lâm Giang Vương cũng là mang suy nghĩ nâng cao Vương thị. Có lúc a gia suy nghĩ cũng cảm thấy áy náy, có điều nhìn con và Thế tử tâm đầu ý hợp cũng liền vui mừng. Còn gả vào Lý thị liền không phải là con gái Vương thị, con hoàn toàn không cần lo lắng điều này. Kể cả luật pháp triều đình cũng không thể cắt đứt được ân nghĩa của cha con ta.”

Ngư Tảo cuối cùng không nhịn được, đắng chát hỏi. “A gia, đến tận lúc này rồi mà a gia vẫn không chịu nói thật với con hay sao?”

Vương Quân Khả vẫn cười. “Chẳng lẽ a gia nghĩ một đằng lại nói một nẻo?”

“Không phải nghĩ một đằng lại nói một nẻo, mà chỉ toàn là nói dối thôi.” Ngư Tảo nhìn hắn chằm chằm, trên mặt vẫn rơi nước mắt. “Ngài sinh ra đứa con gái này, không chỉ có thể giúp ngài nâng cao môn phiệt cho Vương thị, mà còn giúp ngài chiến một trận nghiêng thành, chiến hai trận nghiêng quốc, đặt hùng đồ bá nghiệp! Cho nên, đáng, rất đáng, đúng không?”

Vương Quân Khả lẳng lặng nhìn nàng chằm chằm. Hai cha con đối mặt với nhau rất lâu, dường như Ngư Tảo nghe thấy ở giữa hai cha con có tiếng nổ văng tung tóe.

“Con biết rồi?” Cuối cùng Vương Quân Khả thở dài một hơi. “Là Huyền Trang nói với con à?”

“Ngài biết?” Ngư Tảo hơi kinh ngạc.

Vương Quân Khả không nói gì, một hồi lâu sau mới nói, “Ngư Tảo, con biết quyền lực có ý nghĩa gì đối với đàn ông không? Không chỉ là vinh quang, còn có khoái cảm khống chế hết thảy trong tay bất kể là vận mệnh của nghìn vạn người hay những suy nghĩ của bọn chúng, con đều có thể quyết định. Từ khi ta quyết ý khởi binh tới nay đã cảm nhận được khoái cảm to lớn ấy, bất kể là Lý Diễm hay tám sĩ tộc lớn, bất kể là Huyền Trang hay bách tính bình thường, tất cả mọi người đều bị ta khống chế trong tay. Ta cho bọn chúng sống, bọn chúng mới có thể sống, ta muốn bọn chúng chết, bọn chúng liền phải chết. Điều này hoàn toàn khác với lúc làm Thứ sử.”

“Xem người khác như giun dế sao?” Ngư Tảo hỏi.

“Không phải giun dế, mà là tôm cá trong tay,” Vương Quân Khả nói. “Bởi vì cuộc nổi loạn mấy ngày trước, Tư binh tham quân nắm giữ quyền quản lý khói lửa và trạm dịch bị ta bắt lại, Huyện úy Đôn Hoàng bị ta bắt lại, trấn binh Tây Quan cũng đã bị ta bắt. Không có sự cho phép của ta, ngay cả một mảnh giấy của Tây Sa Châu cũng không thể ra ngoài được. Tất cả mọi người đều như cá đang nằm trên thớt, đây chính là khống chế.”

“A gia, vì dã tâm của ngài, ngài thật sự phải làm cho Vương thị vạn kiếp bất phục sao?” Ngư Tảo rơi lệ.

“Đây không phải vì dã tâm của ta!” Vương Quân Khả lạnh lùng nói. “Đây là cơ nghiệp hàng trăm hàng nghìn năm ta dựng nên cho Vương thị Thạch Ngải! Ta lăn lộn ra từ trại Ngõa Cương, cầu sinh giữa loạn thế, lần lượt phụ thuộc Địch Nhượng, Lý Mật, Vương Thế Sung rồi tới Đại Đường, mỗi lần bọn chúng làm ra lựa chọn là lại thay đổi vận mệnh của ta. Ta không muốn như vậy! Chẳng những ta không muốn như vậy, ta cũng không muốn vận mệnh của thế hệ con cháu ta bị thao túng trong tay người khác! Ta phải cho con cháu Vương thị nói một không hai, mỗi lời nói đều là một mệnh lệnh trong phạm vi một mảnh đất nhất định, ta phải khiến cho phiệt duyệt Vương thị ngay trong đời này của ta đã có thể cao quý ngang với vương hầu!”

“Đó còn không phải là dã tâm của ngài sao?” Ngư Tảo khóc, lớn tiếng nói. “Còn a nương của con? Huynh trưởng của con? Ngài khởi binh mưu phản, họ làm thế nào?”

“Yên tâm!” Vương Quân Khả không lộ chút cảm xúc gì. “Họ tuyệt đối không có việc gì, nếu không ta làm những việc này lại có ý nghĩa gì?”

“Là con đã đánh giá thấp a gia, từ trước đến nay ngài vẫn tính toán kín kẽ không có sơ hở, đương nhiên có thể bảo vệ tốt a nương và huynh trưởng,” Ngư Tảo vừa khóc vừa nói. “Nhưng còn con? Ngài đẩy con vào phủ Lâm Giang Vương như vậy chỉ vì muốn cướp lấy thành Qua Châu! Ngài có nghĩ sau này con sẽ như thế nào không? Ngài và Lý thị trở mặt thành thù, con là con dâu nhà họ Lý nhưng ngài lại giết chết Lâm Giang Vương, con là con gái của kẻ thù giết cha Thế tử… A, có lẽ ngài còn phải giết cả Lý Thiền nữa chứ nhỉ? Dù con trở thành quả phụ thì vẫn có thể tái giá cho người khác mà, rồi sau đó lại đoạt thêm một thành khác nữa về cho ngài, đúng không?”

“Câm miệng!” Vương Quân Khả bị chọc giận, vung tay lên định đánh nàng, nhưng rồi nhìn con gái đã trở thành cô dâu trước mặt, đột nhiên trong lòng đau xót, không ngờ lại không hạ thủ được.

Vương Quân Khả đứng dậy đi ra ngoài cửa. “Lời đã nói đến thế, tất cả đều không thể sửa đổi nữa. Con cứ yên tâm mà xuất giá đi.”

Đi tới cửa, hắn quay đầu lại. “Không được tìm cách làm hỏng đại sự của ta nữa, mấy ngày trước Vương Lợi Thiệp từng phái người đến Qua Châu báo tin, đã bị ta chặn giết rồi. Không ai có thể chạy thoát khỏi sự khống chế của ta, tất cả mọi người đều phải đi theo kế hoạch của ta, bao gồm con.”

Ngư Tảo khóc nức nở.

Giờ Dậu ba khắc, Thế tử Lý Thiền dẫn đội ngũ đón dâu khổng lồ đến đón cô dâu của mình.

Căn cứ theo Chu lễ, hắn mặc lễ phục, đi xe ngựa màu đen không có hoa văn, phía sau là bốn xe thừa tòng đi theo, phía sau nữa là đội ngũ đón dâu cuồn cuộn.

Lý Thiền một tay cầm nến, một tay ôm một con chim nhạn bọc trong lụa, đầu nhạn buộc tơ ngũ sắc, từng bước một đi vào phủ Thứ sử.

Tập tục đón dâu là tổ chức nghi thức tát trướng trong trung đường nhà gái. Cả trung đường đều dùng quạt tròn và rèm trướng che kín, trong sắc màu rực rỡ, Lý Thiền và Ngư Tảo trước hết làm lễ tế nhạn, tiếp theo hành lễ kết tóc. Hai người bị đám trưởng phụ nhà sĩ tộc quay như chong chóng trọn một canh giờ, sau đó Lý Thiền mới có thể dùng tơ lụa màu đỏ dắt cô dâu của mình ra khỏi phủ Thứ sử.

Lý Thiền dìu Ngư Tảo lên xe dâu, còn chưa đi ra ngoài phường thì xung quanh đã có rất nhiều hàng xóm trong phường đồng loạt xông lên bao vây họ lại. Hàng xóm trong phường cử ra một người có chất giọng tốt, bắt đầu hát bài chặn xe, sau khi hát xong mọi người cùng nhau tới tấp hoan hô, hò hét đòi nhà chủ cho rượu với thịt.

Vương Quân Khả cười to. “Nhà kho phủ Thứ sử đã mở, mỗi nhà một vò rượu, một con cừu, đảm bảo say, đảm bảo no!”

Tiếng reo hò của mọi người lập tức vang đinh tai nhức óc, huyên náo suốt một hồi lâu sau Lý Thiền mới có cơ hội đánh xe đưa cô dâu của mình đột phá vòng vây.

Đội ngũ đón dâu cuồn cuộn đi theo phía sau, ra ngoài từ cổng nam. Lúc này đã là giờ giới nghiêm, đương nhiên đón dâu không có vấn đề gì, nhưng không tiện cho người phường khác kiếm chút rượu thịt. Lúc xe dâu đi qua cổng phường đều sẽ có người ở trên tường phường hò hét, hát bài chặn xe. Vương Quân Thịnh cười, sai người đưa cho mỗi phường trên đường đoàn đón dâu đi qua hai mươi vò rượu và hai con cừu sống, việc chi mạnh tay này khiến cho đội ngũ đi qua phường nào cũng đều được nhiệt liệt hoan hô chào đón.

Sau khi ra khỏi cổng nam, đoàn người vòng đến bờ sông Cam Tuyền ở ngoài thành phía đông rồi đi cầu gỗ qua sông. Xe đưa dâu chạy trên cầu, Ngư Tảo vén rèm xe lên, thấy thành Đôn Hoàng thê lương nặng nề bị bao phủ trong màn đêm đen tối kia giống hệt như một chiếc lồng giam ở giữa đất trời. Nàng lại ngẩng đầu lên nhìn về phía trước, là đại mạc hoang vu không thấy điểm tận cùng.

Ngư Tảo cảm thấy cuộc đời chính là quá trình đi từ lồng giam này sang lồng giam khác, kỳ vọng duy nhất của nàng là Lữ Thịnh đã đáp ứng nàng, rằng sẽ dẫn nàng bay trên trời trong một chốc lát. Nàng im lặng nghĩ, có lẽ đời người trăm năm gặp đủ khổ nạn, vật lộn tìm đường sống, chính là để được một lần nhìn ngắm phong cảnh nơi thiên ngoại ấy.

Khóe môi Ngư Tảo lộ ra một nụ cười nhẹ.

Cũng trong bóng đêm, Huyền Trang, Lữ Thịnh, Lý Thuần Phong và Lý Thực đi lẫn trong đội buôn của Lý thị, vượt qua phong tỏa trùng trùng của Vương Quân Khả, tiến vào trạm dịch Ngư Tuyền ở Qua Châu. Trạm dịch Ngư Tuyền này chính là nơi mà Huyền Trang gặp Lữ Sư Lão và Lý Thiền lần đầu tiên, đi về phía đông một trăm lẻ năm dặm là đến Qua Châu.

Lúc này mọi người mới thở phào nhẹ nhõm, tay Vương Quân Khả không vươn được đến địa giới Qua Châu, vào trạm dịch Ngư Tuyền, mọi người coi như đã an toàn. Lý Thực không hề lộ rõ thân phận, phái chủ sự đến chỗ dịch thừa báo cáo, dựng doanh trướng trong rừng cây hồ dương bên Ngư Tuyền giống như một thương nhân bình thường.

Huyền Trang đánh răng rửa mặt sơ sơ, liền có nô bộc tới mời ngài đến trong trướng của Lý Thực nghị sự.

Cho dù là trên đường lữ hành thì khí thế của thế gia đại tộc cũng được bày ra rất đầy đủ: Trong trướng của Lý Thực trải thảm nỉ, ở giữa đặt một chiếc bàn ăn; trên bàn đặt trái cây rau dưa, rượu thịt tương sữa và bánh Hồ, cực kỳ thịnh soạn. Đám người Huyền Trang, Lữ Thịnh và Lý Thuần Phong cùng ngồi vây quanh bàn ăn, phía sau mỗi người đều có một tên nô bộc hầu hạ.

Sau khi mọi người ăn xong, Lý Thực trầm giọng nói, “Theo phân phó của Lữ lang quân, hai ngày nay từ khi chúng ta rời khỏi Đôn Hoàng, cứ cách ba canh giờ lão phu lại cho người đưa tới tin tức mới nhất. Giờ Dậu hôm kia Thế tử Lý Thiền đã thành hôn với Ngư Tảo, giờ Mão hôm qua đội ngũ đón dâu rời khỏi trạm dịch châu thành, đêm nay đến trạm dịch Vô Cùng.”

Mọi người im lặng nghe.

“Giờ Thìn hôm nay Vương Quân Khả sẽ thệ sư xuất chinh, dẫn sáu nghìn sáu trăm người đông tiến, trong đó bao gồm bốn trăm tên bộ khúc của tám sĩ tộc lớn, Lý thị cũng có năm mươi người. Ngoài Lý Thực ta ra thì bảy vị gia chủ sĩ tộc khác đều bị bắt đi theo trong quân.” Sắc mặt Lý Thực hơi khó coi. “Hôm nay Vương Quân Khả hành quân sáu mươi lăm dặm, đêm đến đóng quân ở trạm dịch Kỳ Đầu.”

Huyền Trang không khỏi giật mình kinh ngạc. Phải biết Vương Quân Khả sớm đã khống chế toàn bộ khói lửa và trạm dịch Tây Sa Châu, vậy mà Lý Thực vẫn có thể nắm giữ được chính xác hành tung của hắn, hơn nữa còn cuồn cuộn chuyển tới không ngừng, có thể thấy thực lực của Lý thị mạnh mẽ thế nào.

“Tốc độ hành quân của Vương Quân Khả không hề coi là nhanh.” Lữ Thịnh trầm ngâm. “Trạm dịch Kỳ Đầu cách trạm dịch Vô Cùng chỉ có ba mươi lăm dặm, hắn muốn đi theo đội ngũ đón dâu của Lý Thiền?”

“Không sai.” Lý Thực gật đầu. “Nhìn từ tình hình hiện nay, hẳn Vương Quân Khả đang dự định tập kích thành Qua Châu lúc Lý Thiền và Ngư Tảo thành hôn.”

“Bên Qua Châu thế nào?” Lữ Thịnh hỏi.

“Ba ngày trước Thông sự xá nhân Thôi Đôn Lễ đã đến Qua Châu, truyền đạt chiếu mệnh, triệu Lý Diễm vào triều,” Lý Thực nói. “Lý Diễm nhận chiếu mệnh, hi vọng Thôi Đôn Lễ thư thả cho mấy ngày, làm xong hôn lễ cho Thế tử rồi đi.”

“Vậy rốt cuộc thái độ của Lý Diễm là thế nào?” Lý Thuần Phong kinh ngạc hỏi. “Không phải Lý Thiền nói hắn đã báo cho Lâm Giang Vương biết tin tức Vương Quân Khả mưu phản rồi sao? Nhưng cử động của Lâm Giang Vương rất kỳ quái. Ông ta chẳng những không thèm để ý, phái đội ngũ đón dâu đến đón con gái của Vương Quân Khả mà thậm chí còn hạ lệnh cho Vương Quân Khả dẫn quân đến Qua Châu giúp ông ta chống đỡ Đột Quyết. Đây không phải là ông ta đang dẫn sói vào nhà sao?”

Lữ Thịnh lắc đầu. “Mặc dù tính tình Lâm Giang Vương hơi yếu đuối nhưng không phải người ngu ngốc bất tài. Ông ta đã nhận được tin tức Vương Quân Khả mưu phản lại vẫn làm ra việc này, rất có thể là kế sách dụ địch.”

Lý Thực gật đầu. “Lão phu cũng nghĩ như vậy, Lâm Giang Vương trước hết phái người đón dâu để làm yên lòng Vương Quân Khả, sau đó triệu hắn đến Qua Châu ngăn địch. Vương Quân Khả muốn thừa dịp hôn lễ đánh hạ Qua Châu, chẳng lẽ Lý Diễm lại không muốn nhân cơ hội này bắt Vương Quân Khả?”

Lý Thuần Phong hít một hơi khí lạnh. “Cũng là nói cuộc hôn lễ này chính là chiến trường giao đấu của hai bên. Ai giành được tiên cơ liền quyết định thắng bại. Còn chúng ta thì đâm thẳng đầu vào đó, giống như thiêu thân lao vào lửa?”

Lữ Thịnh lạnh nhạt nói, “Đúng là chúng ta phải đâm thẳng đầu vào, nhưng không phải thiêu thân.”

“Vậy chúng ta là cái gì?” Lý Thuần Phong hỏi.

“Cục diện lúc này chính là một bàn cờ tướng. Vương Quân Khả và Lý Diễm phân biệt là thượng tướng trên bàn cờ, có điều bọn họ chỉ có khả năng điều động thiên mã, truy xa và lục giáp, còn chúng ta lại phải làm bàn tay cầm cờ!” Lữ Thịnh nói.

“Lữ huynh, ngươi nói vậy là có ý gì?” Lý Thuần Phong kinh ngạc hỏi. “Đây chính là quân trận vạn người chém giết, ngươi chớ có mạo hiểm.”

Trên mặt Lữ Thịnh và Lý Thực hiện lên một nụ cười thần bí, ánh nến chiếu khắp trong trướng, trong mắt hai người đều lấp lánh ánh sáng nóng rực.

Trong lòng Huyền Trang đột nhiên chấn động, thất thanh nói, “Các… các ngươi là muốn giúp Vương Quân Khả tạo phản!”

Lữ Thịnh và Lý Thực lập tức kinh hãi, đều nhìn chằm chằm vào Huyền Trang, ánh mắt lạnh lẽo.

Bầu không khí trong lều nhất thời trở nên nặng nề, Lý Thực phất tay ra lệnh cho đám nô bộc ra ngoài, canh giữ ngoài lều.

Lữ Thịnh mỉm cười nhìn Huyền Trang, nhưng trong mắt lại không hề có một chút ý cười nào. “Pháp sư muốn nói gì?”

Huyền Trang hít một hơi thật sâu, nhìn hắn chằm chằm. “Bần tăng hiểu rồi. Ngày ấy xảy ra biến cố Tây Quật, các ngươi làm tháp bảy tầng đổ xuống trước mắt mọi người, khiến cho tất cả mọi người đều tận mắt nhìn thấy đài quan sát tinh tượng, nhưng đây vẫn không phải là điểm cuối trả thù năm sĩ tộc lớn. Lý do là bởi tuy năm sĩ tộc lớn phạm vào pháp lệnh triều đình, tự ý nghiên cứu thiên tượng, nhưng hình phạt nghiêm khắc nhất cũng chỉ là thủ phạm bị tù hai năm, gia chủ chịu liên đới. Đây không phải mục tiêu thực sự của các ngươi.”

“Vậy mục tiêu của bọn ta là gì?” Lữ Thịnh đùa cợt nhìn ngài.

“Mục tiêu của các ngươi là đưa bằng chứng bọn họ tự ý nghiên cứu thiên tượng vào trong tay Vương Quân Khả, khiến bọn họ không thể không bị Vương Quân Khả khống chế, cuối cùng bị hắn lôi kéo tạo phản!” Huyền Trang trầm giọng nói. “Vương Quân Khả tạo phản mà chỉ dựa vào có một châu, chắc chắn sẽ thất bại. Sau này triều đình tính sổ, lúc ấy mới có thể lấy tội danh mưu phản nhổ tận gốc sĩ tộc Đôn Hoàng. Cho nên lần này các ngươi đến Qua Châu không phải vì trợ giúp Lâm Giang Vương bình diệt phản loạn mà là muốn Vương Quân Khả công chiếm Qua Châu, triệt để mở rộng vụ phản loạn này, chọc giận triều đình. Cũng chỉ có như thế mới có thể làm cho triều đình căm hận năm sĩ tộc lớn, nhổ tận gốc bọn họ!”

Lữ Thịnh và Lý Thực im lặng nhìn Huyền Trang, Lý Thuần Phong cũng sững sờ, tất cả mọi người một hồi lâu không nói được gì.

“Pháp sư quả nhiên nhìn thấu vạn vật, lòng người trên thế gian này cũng có thể xem thông thấu được,” Lữ Thịnh nói. “Nhưng ngài là một người chốn khác, theo đuổi Như Lai đại đạo, nhìn thấu cũng không cần phải nói toạc ra, cứ coi như ngài đang ở thiên ngoại, đứng nhìn bi hỉ của chúng sinh trên đời này đi.”

Huyền Trang nhìn hắn, lắc đầu bi thương. “Bần tăng cách đại đạo còn xa, bây giờ chỉ là một người phàm tục trên đời, cha mẹ sinh ra, ngũ cốc hoa màu, cũng có yêu, cũng có hận, cũng có thương xót và căm phẫn.”

“Ngươi tu đạo là vì cái gì? Không phải là vì muốn thoát khỏi tám nỗi khổ trên đời này sao?” Lữ Thịnh quát. “Cái gì là không bị tình cảm tác động? Thánh nhân đặt mình ở phía sau mà lại là trước, đặt mình ở bên ngoài mà tồn tại. Ngươi đời này đã đi lên con đường truy cầu đại đạo, liền không giống với người bình thường. Đường của ta đã sụp đổ giữa chừng, chỉ có thể rơi vào trong yêu hận tình thù, chém giết để không tiếc một kiếp này. Nhưng ngươi thì khác!”

“Vì sao ta lại khác?” Huyền Trang hỏi.

“Ngươi cho rằng ngươi là người duy nhất nhìn ra kế hoạch của ta hay sao? Không!” Lữ Thịnh chỉ lên đỉnh đầu quát to. “Còn có thần Phật đầy trời! Còn có thần linh ở trên trời kia! Nhất cử nhất động của ta, chuyện tốt chuyện xấu ta gặp, bọn họ đều đang ở trên đỉnh đầu ta mà nhìn! Nhưng bọn họ có can thiệp không? Không có! Bởi vì bọn họ đã nhìn thấu chân tướng của thế gian này, nhân thế chính là lồng giam để giam cầm chúng sinh, chỉ có khổ không có vui, chỉ có phiền não và sinh tử! Bọn họ lặng lẽ nhìn bi kịch đang trình diễn dưới nhân gian, giống như nhìn pháo hoa rơi xuống vực sao. Tính mạng của thần linh dài đằng đẵng, cô đơn lạnh lẽo, bọn họ treo màn trắng ở trên trời, chiếu những buồn vui của thế gian này lên tấm màn trắng ấy. Tấm màn khổng lồ này từ Thiên Thị viên kéo dài qua Tử Vi viên, kéo đến tận hoàng đạo mặt trời vận hành, không biết có mấy trăm nghìn vạn dặm. Lúc buồn tẻ, thần linh trên trời sẽ kéo bè gọi bạn, ngồi ở trên lưu tinh mà xem, giống như chúng ta xem tạp kỹ ở trên sân khấu vậy. Bọn họ chỉ cần phất tay một cái, cảnh này sẽ chuyển sang cảnh khác ngay. Ha ha ha, pháp sư, vô số người sống chết giãy giụa, bọn họ xem đến phát chán rồi, ngay cả một giọt nước mắt cũng không rơi xuống! Đây chính là chân tướng! Chân tướng của nhân thế, cùng với chân tướng ở trên trời!”

Nhìn Lữ Thịnh vô cùng kích động thao thao bất tuyệt, Huyền Trang mấp máy môi, không biết nên nói gì.

Ngài đột nhiên hiểu ra rằng vì sao trong nhân cách của Lữ Thịnh lại sinh ra Khuê Mộc Lang, bởi vì đại đạo hắn hướng tới khi còn trẻ đã sụp đổ rồi. Vậy nên hắn mới hóa thân thành ác ma, cần có một lý do để khai chiến với thế giới này.

Mà lý do ấy chính là trên trời và nhân gian đều xấu xa giống nhau. Nhân gian không đáng thoát ra, đại đạo không đáng truy cầu.

“Không, Lữ huynh, ngươi sai rồi.” Huyền Trang chậm rãi lắc đầu. “Nơi này là trạm dịch Ngư Tuyền, lúc đầu chính là ở chỗ này, ta đã gặp Lữ Sư Lão. Lúc ta nhìn thấy ông ta lần đầu tiên, ông ta đang kể chuyện Đôn Hoàng biến. Khi đó lá cây hồ dương buông xuống trong ánh mặt trời, nước tuyết hòa tan trên núi chảy xuôi theo Ngư Tuyền, dưới suối còn có cá đang bơi. Ta cùng với một đám người đi đường ngồi vây quanh ông ta, nghe say sưa. Đường cổ đạo Sa Thích đi rất khổ, cuộc sống cũng rất khổ, nhưng lúc mệt mỏi nghe kể chuyện một chút, mọi người đều rất vui vẻ. Cùng với tình tiết và nhân vật trong chuyện, trong lòng bọn ta khi thì cảm động, khi thì lo lắng, khi thì giải thoát, khi thì sảng khoái, tuyệt đối không phải vô vị. Bởi vì thế gian này rất đặc sắc, cuộc đời của người khác cũng rất đặc sắc, nên bọn ta đều chờ mong được sống như họ.

“Sau đó ta lại gặp Lâm Giang Vương Lý Diễm và Thế tử Lý Thiền ở đây, bọn họ kể cho ta nghe về nỗi phiền muộn của họ. Đúng vậy, đại nhân vật có nỗi phiền muộn của đại nhân vật, tiểu dân có nỗi phiền muộn của tiểu dân, nhưng mọi người đều chưa bao giờ từ bỏ hy vọng. Bởi vì cuộc sống chính là như thế, nó giống như vượt qua hết ngọn núi này đến ngọn núi khác. Lúc ngươi không vượt qua được sẽ thấy mệt mỏi, sẽ thấy tuyệt vọng; nhưng khi ngươi nghiến răng vượt qua được rồi, thời điểm đứng ở trên đỉnh núi, ngươi sẽ cảm thấy khó khăn vừa rồi cũng chỉ đến thế. Sau đó ngươi lại nghiến răng bước tiếp trên con đường bằng phẳng, lại đi vượt một khó khăn khác. Không có một biện pháp nào cả, con người chỉ có thể bị thời gian đẩy đi, luôn không thể không bước đi tiến về phía trước. Trên vai chúng ta còn có gia đình, còn có trách nhiệm, còn có sự theo đuổi đối với tình yêu và hạnh phúc.

“Ngươi xem Ngư Tuyền ở trước mặt này, nó chính là tuyết tan trên núi Kỳ Liên sau đó dần hội tụ lại thành suối, chảy mãi không ngừng, đến tận khi khô cạn trong sa mạc. Nếu như đây là cuộc đời, vậy thì chúng ta chính là cá trong Ngư Tuyền này. Chúng ta gọi theo bạn bè, mang theo sự chân thành cùng với người nhà từ trên núi xuôi dòng xuống đây, ngắm phong cảnh trên đường, hưởng thụ sự ấm áp của nhau. Tất cả mọi người đều sẽ chết, đều biết điểm cuối của dòng suối này sẽ là khô cạn trong sa mạc, nhưng vì thế mà chúng ta sẽ không muốn đi đường Ngư Tuyền này nữa sao? Không, cuối cùng chúng ta đều sẽ đi tiếp, chỉ là để cho chính mình không hề tiếc nuối trên đoạn đường này. Thế nên Như Lai đại đạo mà bần tăng tu không phải là để ngồi ở trên lưu tinh thưởng thức sự vui buồn tan hợp được trình diễn trên màn trời, mà là phải đứng ở bên bờ này, bảo vệ tốt đời này kiếp này của chính chúng ta.”

Trong lều lặng yên như chết chóc, Lữ Thịnh cúi đầu, trong tay nắm chặt một chén rượu, đốt ngón tay trắng bệch.

Rất lâu sau, Lữ Thịnh khôi phục lại bình tĩnh. “Những lời này của pháp sư giống như là lời thề của ta trước kia. Đáng tiếc Lữ Thịnh còn sống, nhưng cũng đã chết. Bất kể ta có phải bị yêu sói nhập hồn vào hay không, việc mà ta muốn làm trong kiếp này vẫn chỉ có một, đó là làm cho chính mình không hề phải tiếc nuối điều gì trên đoạn đường mà mình đã đi.”

Lý Thực quay về phía Huyền Trang vái sâu, thành khẩn nói, “Bọn ta đều hiểu nỗi khổ tâm của pháp sư, nhưng bây giờ tên đã lên cung không thể không bắn. Vương Quân Khả phải phản, thành Qua Châu phải phá. Ngài nói không sai, chỉ có đánh đau triều đình, năm sĩ tộc lớn mới có thể bị nhổ tận gốc. Có điều nể mặt pháp sư, bọn ta có thể khống chế cường độ của cuộc phản loạn này, cố gắng không để lan đến người vô tội.”

Huyền Trang đứng dậy, thản nhiên nói, “Nhưng như bần tăng thấy, mỗi một gốc cây một ngọn cỏ trên đời này đều là vô tội, vậy nên chúng ta không còn là người cùng đường. Lữ huynh, năm Vũ Đức thứ bảy chúng ta quen biết, cho dù có phải cách xa nhau tới cả nghìn dặm, đối với bần tăng ngươi vẫn là người bạn đồng hành cùng đi trên một con đường. Nhưng từ nay về sau, bần tăng đi trên đường Tây Thiên đó, ngươi bước nơi địa ngục Tu La này, cáo từ!”

Lữ Thịnh im lặng nhìn ngài, vẻ mặt mang nét bi thương nhưng không hề ngăn cản.

“Lữ lang quân,” Lý Thực lạnh lẽo nói. “Quyết không thể để pháp sư đi, nếu không kế hoạch nhiều năm của ngươi và ta liền bị hủy hoại trong chốc lát!”

“Pháp sư phải đi, nói rõ duyên của chúng ta kết thúc ở đây.” Lữ Thịnh thản nhiên đáp. “Nhiều năm trước chúng ta đã đi theo hai lối rẽ, đây là sự kiên định trong lòng pháp sư, ta sẵn sàng thành toàn cho hắn.”

“Ngươi…” Hai mắt Lý Thực bốc hỏa, quát. “Bắt lại!”

Lập tức có mấy tên bộ khúc xông vào từ bên ngoài lều, cầm hoành đao vây chặt xung quanh Huyền Trang.

Lữ Thịnh giận tím mặt, đứng dậy chặn ở phía trước Huyền Trang. “Thừa Ngọc công, mấy ngày nay pháp sư vào sống ra chết vì ta, ngươi cũng đều nhìn thấy. Không có pháp sư, đến nay ta còn không thể tìm lại được kí ức. Nếu ngươi muốn hợp tác với ta thì tuyệt đối không được làm tổn thương pháp sư!”

“Nếu ngươi có thể khống chế được hắn, ta tuyệt đối không thương tổn hắn! Nhưng ngươi có thể làm được hay không?” Lý Thực một bước cũng không nhường. “Pháp sư Huyền Trang là người ra sao, chúng ta đều biết rất rõ! Hắn tuyệt đối sẽ không bởi vì ngươi mà từ bỏ đạo nghĩa trong lòng. Ngươi và ta vạch kế ba năm, chịu trả giá to lớn, chẳng lẽ phải để cho hắn phá hỏng hay sao?”

“Đây chính là một trận quyết đấu, nếu pháp sư phá hỏng, đồng nghĩa với việc ta thua,” Lữ Thịnh lẩm bẩm nói. “Chẳng qua chỉ là một trận thắng thua thôi.”

“Nhưng ta không thể chịu thua!” Lý Thực nghiến răng nghiến lợi. “Lý thị ta đã đặt cả tính mạng vào canh bạc này. Ta không thể thua được!”

“Vậy ngươi liền giết ta đi!” Lữ Thịnh lạnh lùng nói.

“Ngươi…” Lý Thực quả thật không dám giết hắn, lấy từ trong tay áo ra một chiếc gương đồng nho nhỏ, quay về phía Lữ Thịnh rồi quát. “Nhiếp!”

Lữ Thịnh ngẩn ra. “Đây là cái gì?”

“Đây là pháp bảo người đó cho ta để khống chế ngươi!” Lý Thực cười lạnh một tiếng.

“Lữ huynh, không được nhìn!” Lý Thuần Phong kêu lên, mấy tên bộ khúc cầm hoành đao kề vào trên cổ hắn, Lý Thuần Phong không dám nói nữa.

Lữ Thịnh kinh ngạc liếc gương đồng một cái, nhìn thấy trong gương đồng phản chiếu khuôn mặt mình, có điều khuôn mặt đó đang chậm rãi vặn vẹo rồi biến dạng, dập dờn giống như sóng gợn, sau đó nhanh chóng hóa thành đầu sói dữ tợn hung hãn của Khuê Mộc Lang!

Lữ Thịnh lập tức mất khả năng khống chế hồn phách, hai mắt đăm đăm nhìn vào gương đồng, trong mắt bốc lên ngọn lửa thăm thẳm; trên mười ngón tay, vuốt sói sắc lạnh bỗng nhiên xuất hiện. Hắn đột nhiên quay đầu nhìn chằm chằm Huyền Trang, trong mắt lộ ra sát ý điên cuồng.

Lý Thuần Phong vội vàng khẽ đẩy ra lưỡi đao của bộ khúc, chắp tay cười cầu tài. “Lữ huynh, Thừa Ngọc công, hà tất phải thế? Hà tất phải thế…”

Lúc hắn vòng qua phía sau Lữ Thịnh, trong tay đột nhiên có thêm mười mấy cây ngân châm, xuất thủ nhanh như chớp, ngân châm lập tức như mưa rào đâm vào các huyệt vị trên người Lữ Thịnh. Thân thể Lữ Thịnh đột nhiên cứng đờ, gào thét điên cuồng, nhất thời lại không thể nào động đậy.

Ngay sau đó Lý Thuần Phong lại phất tay áo, một viên thuốc màu vàng bay ra. Bùm một tiếng nổ tung trên không, sương mù màu vàng nhạt trong nháy mắt đã lan tỏa ra khắp cả lều. Đám người Lý Thực còn không kịp phản ứng lại đã hít phải sương mù, ngã thẳng xuống đất.

Huyền Trang cũng cảm thấy trong đầu đột nhiên quay cuồng, vừa sắp sửa ngã xuống thì Lý Thuần Phong đã đỡ lấy ngài, tiện tay quệt một cái dưới mũi ngài. Huyền Trang cảm thấy trong mũi hít vào một mùi cay sè, hắt xì một tiếng, đầu óc bỗng chốc tỉnh táo lại.

Cả quá trình ấy diễn ra rất nhanh chóng, trong phút chốc ngắn ngủi, Lý Thuần Phong đã khống chế Lữ Thịnh, làm ngất đám người Lý Thực. Huyền Trang quay đầu lại thoáng nhìn Lữ Thịnh một cái. Lữ Thịnh không hề bị thuốc mê ảnh hưởng, chỉ bị ngân châm khống chế thân thể nên không thể động đậy được, lúc này đang hung tợn nhìn ngài chằm chằm, trên người và trên mặt không ngờ lại có từng đám lông tơ màu bạc bắt đầu mọc lên.

“Đi, ta không thể khống chế được hắn quá lâu!” Lý Thuần Phong kéo ngài định chạy.

Huyền Trang hơi thương cảm, sau đó định thần lại, kéo Lý Thuần Phong. “Ung dung một chút.”

Lý Thuần Phong tỉnh ngộ, hai người vén cửa lều lên đi ra ngoài.

Trong khu cắm trại, Lý Liệt đang dẫn người đi lại canh gác, thấy hai người Huyền Trang đi ra, từ xa xa vẫy tay chào hỏi. Huyền Trang chắp tay với hắn, sau đó cùng Lý Thuần Phong đi tới dưới gốc cây hồ dương buộc ngựa, cởi dây buộc hai con ngựa sau đó xoay người lên ngựa, giật cương phi nhanh mà đi.

“Pháp sư…” Lý Liệt giật mình, dẫn người đuổi theo.

Lý Thuần Phong hô to. “Liệt huynh, mau đi cứu gia chủ của các ngươi đi!”

Lý Liệt hoảng hốt, nhanh chân chạy về phía lều. Lý Thuần Phong cười dài một tiếng, cùng Huyền Trang sánh vai thúc ngựa phi nhanh về phía cổ đạo Qua Sa.

Hai người vừa chạy đi chưa được một dặm thì đột nhiên nghe thấy một tiếng sói hú giận dữ thê lương truyền đến từ phía sau. Huyền Trang ngồi trên lưng ngựa quay đầu nhìn lại, lúc này trăng sáng giữa trời, ánh trăng chiếu sáng như dát một lớp bạc lên sa mạc ở hai bên cổ đạo.

Trên một cành hồ dương to bên suối Ngư Tuyền, một con sói to lớn đang ngồi chồm hỗm, bi thương hú dài dưới ánh trăng bạc.