← Quay lại trang sách

Chương 25 Trên đầu chữ “Vương”-là một thanh đao

“Mấy ngày nay Thôi Xá nhân xem một vòng bốn bề Qua Châu, chẳng hay có tâm đắc gì không?”

Trong phòng khách của phủ Đô đốc Qua Châu, bên dưới có đàn có trống, mấy cô gái người Hồ đang nhanh nhẹn múa may trên thảm. Mà người xem chỉ có ba người ít ỏi: Lý Diễm ngồi ở ghế trên, Thứ sử Qua Châu Độc Cô Đạt và Thông sự xá nhân Thôi Đôn Lễ chia ra ngồi hai bên, trên bàn ăn trước mặt bày đầy rượu thịt.

Qua Châu chính là vùng trọng yếu của Hà Tây, đặc biệt là sau khi đường Đại Thích và đường Sáo Can từ Đôn Hoàng đến Tây Vực bị bỏ hoang, thương nhân qua lại giữa Trung Nguyên và Tây Vực phần lớn là từ Qua Châu đi qua Mạc Hạ Diên Thích đến nước Y Ngô, sau đó đến các đất Cao Xương và Yên Kỳ.

Còn Y Ngô và Cao Xương lúc này phân biệt bị khống chế trong tay của Đông và Tây Đột Quyết. Điểm giao hội giữa hai thế lực lớn của Đột Quyết nằm ở phía bắc Qua Châu, vì vậy triều đình đóng trọng binh ở đây, chẳng những thiết trí phủ Đô đốc Qua Châu ở nơi này mà thậm chí ngay cả Ngọc Môn Quan cũng di chuyển đến Qua Châu. Thân là Đô đốc Qua Châu, có thể nói Lý Diễm đang nắm trong tay quyền nghiêng một phương.

Thôi Đôn Lễ lúc này ba mươi ba tuổi, chính là chi thứ hai của Thôi thị Hà Đông, xuất thân sĩ tộc lớn đỉnh cấp, mỗi một cử động dù là nhỏ nhất cũng đều mang theo sự ung dung và thanh quý của sĩ tộc.

Nghe Lý Diễm hỏi, Thôi Đôn Lễ chắp tay cười nói, “Mấy năm nay hạ quan chấp chưởng Tứ Phương quán, thay triều đình bôn tẩu các nước, trấn an tứ di, cũng đi qua không ít địa phương. Vốn cho rằng Qua Châu xa xôi, lại không nghĩ tới thương nhân qua lại tấp nập, phố thị phồn hoa, người ở đông đúc, không ngờ là không thua thành lớn Trung Nguyên.”

“Có điều Thôi Xá nhân chắc hẳn cũng đã nhìn thấy, dấu hiệu người Đột Quyết về nam đang càng ngày càng rõ ràng.” Độc Cô Đạt lại than thở. “Theo đội buôn lai vãng nói, Dục Cốc Thiết đóng quân ở Y Ngô, binh lực đang cuồn cuộn không ngừng tụ tập. Hôm kia chúng ta còn nhận được ụ khói lửa cấp báo, nói ở ụ thứ năm đã nhìn thấy tiêu kỵ của người Đột Quyết.”

Thôi Đôn Lễ im lặng gật đầu. “Người Đột Quyết nhận được áp lực quá lớn ở Định Tương và Đại Châu, xem ra là muốn mở lối thoát ở Hà Tây.”

Lý Diễm kinh ngạc. “Bệ hạ đã hạ lệnh xuất chinh rồi sao?”

“Việc này thì chưa.” Thôi Đôn Lễ lắc đầu. “Bây giờ đang là cuối thu ngựa mập, không phải thời cơ tốt nhất, nếu thật sự xuất binh chỉ sợ phải đợi tới lúc bắt đầu mùa đông. Có điều mấy năm nay cuộc sống của người Đột Quyết rất khó khăn, liên tục hai năm sương giá hạn hán, dân mệt cừu dê gầy, trâu ngựa nhiều con đói rét mà chết. Hiển nhiên bọn chúng cũng cảm nhận được áp lực của Đại Đường.”

Lý Diễm liếc Độc Cô Đạt một cái, Độc Cô Đạt hiểu ý, nói với vẻ hết sức lo lắng. “Cho nên bản quan rất không hiểu, vì sao lúc này Bệ hạ lại muốn triệu Lâm Giang Vương về triều? Lâm Giang Vương trấn thủ Hà Tây ba năm, đang sắp xếp việc phòng ngự biên cương, một khi về triều, phòng ngự Qua Châu liền không có người chủ trì. Vạn nhất Dục Cốc Thiết nhân cơ hội này dẫn quân xâm nhập, sợ là phải xảy ra nhiễu loạn!”

Thôi Đôn Lễ lắc đầu. “Trong lòng Bệ hạ tự có thao lược, không phải việc hạ quan có thể suy xét, có lẽ chỉ là để mê hoặc người Đột Quyết cũng chưa biết chừng.”

“Lời này là thế nào?” Lý Diễm hỏi.

“Bây giờ đại quân và quân nhu của triều đình đang tập kết về phía Định Tương và Vân Trung, người Đột Quyết tất nhiên cảnh giác, nghi ngờ triều đình sắp khởi binh chinh phạt. Nếu lúc này triệu Đại vương về triều, cho thấy Hà Tây vô sự, có lẽ có thể khiến người Đột Quyết phán đoán sai lầm,” Thôi Đôn Lễ nói. “Trên thực tế, cho dù người Đột Quyết xâm nhập Qua Châu cũng tất nhiên là quân yểm trợ, mục đích chủ yếu là làm phiền. Với phòng ngự của Hà Tây, Túc Châu có Ngưu Tiến Đạt, Qua Châu có Độc Cô công, Tây Sa Châu có Vương Quân Khả, tất nhiên có thể bảo đảm Hà Tây không việc gì.

Lý Diễm không hề hài lòng với đáp án này, lại cũng không tiện phản bác, trong lòng không khỏi càng thêm lo lắng.

“Nghe nói Lý Đại Lượng đã điều năm nghìn đại quân tiến vào Cam Châu?” Lý Diễm chậm rãi nói, trên mặt mang nụ cười nhưng trong mắt lại toàn giá lạnh. “Đây là muốn đề phòng ai? Đột Quyết hay Thổ Dục Hồn?”

Thôi Đôn Lễ chấn động trong lòng, ngơ ngác nhìn Lý Diễm.

Nếu là người bình thường nghe thì có lẽ sẽ không hiểu hàm nghĩa trong câu hỏi này của Lý Diễm, nhưng Thôi Đôn Lễ chấp chưởng Tứ Phương quán, nắm rõ biên giới tứ di như lòng bàn tay, lập tức hiểu được thâm ý của Lý Diễm. Giữa Cam Châu, Đột Quyết và Thổ Dục Hồn không hề có đường nối đến nhau! Như vậy Lý Đại Lượng triệu tập năm nghìn đại quân đến Cam Châu, ép tới ngay trước mắt Túc Châu, rốt cuộc là để đề phòng ai?

“Hạ quan chưa từng nghe nói!” Thôi Đôn Lễ quả quyết đáp.

“Chưa từng nghe nói?” Lý Diễm lại ngẩn ra một lát.

“Đúng thế.” Thôi Đôn Lễ cực kì dứt khoát, hắn biết rất rõ rằng quyết không thể để cho Lý Diễm phán đoán sai lầm về việc này. “Lúc hạ quan đi qua Lương Châu, phủ Đô đốc Lương Châu không hề có bất cứ điều động quân đội nào. Sau khi đi qua Cam Châu, chỗ Trương Bật cũng hết thảy như thường, không tăng dù chỉ một binh một lính.”

Lý Diễm và Độc Cô Đạt nhìn nhau một cái, đều cảm thấy hơi khó hiểu. Lý Đại Lượng tăng binh Cam Châu là căn cứ lớn nhất để Lý Diễm phán đoán rằng Hoàng đế muốn hạ thủ với mình. Sau khi từ Đôn Hoàng trở lại Qua Châu ông ta liền lập tức phái người đến Cam Châu điều tra, có điều Qua Châu cách Cam Châu tới nghìn dặm, đi về một chuyến cần hơn mười ngày, bộ khúc tâm phúc phái đi đến nay vẫn còn chưa về.

Trong việc này, nếu Thôi Đôn Lễ ngụy biện, Lý Diễm cũng có thể hiểu được; nhưng Thôi Đôn Lễ quả quyết phủ nhận như thế, ông ta lại không tiện bức bách, lập tức rơi vào cảnh khó xử. Lý Diễm không khỏi cảm thấy thái độ chân thực của triều đình đối với mình như phủ đầy sương mù, trong lòng càng lo lắng hơn.

Trong phòng im lặng, bầu không khí trở nên khó xử mà lại hung hiểm.

Đúng lúc ấy có nô bộc đến đây báo tín, là Huyền Trang và Tiến sĩ chú cấm Lý Thuần Phong tới cầu kiến.

“Pháp sư về Qua Châu rồi? Tại sao còn mang theo một Tiến sĩ chú cấm?” Lý Diễm không khỏi kinh ngạc.

Có điều việc Huyền Trang tới chơi cũng làm cho bầu không khí giữa mọi người hoà hoãn lại.

Độc Cô Đạt là tín đồ Phật giáo, lần trước Huyền Trang ở Qua Châu, chính hắn đã phụng dưỡng đến nửa tháng. Sau khi công văn đuổi bắt Huyền Trang của Lý Đại Lượng tới Qua Châu, cũng là hắn bí mật phái châu lại Lý Xương báo cho Huyền Trang, để ngài chạy khỏi Qua Châu ngay trong đêm.

Độc Cô Đạt lập tức đích thân ra ngoài nghênh đón, mời Huyền Trang và Lý Thuần Phong đi vào trong phòng.

Lý Diễm cười to. “Pháp sư đến Qua Châu cùng với Thiền Nhi sao? Vừa rồi ta còn nhận được tin tức, nói là Thiền Nhi phải một hai canh giờ nữa mới đến nơi, không ngờ pháp sư đã đến trước rồi.”

Huyền Trang không trả lời, thấy Thôi Đôn Lễ mặc phục sức tòng lục phẩm liền nói, “Vị thượng quan này chính là Thôi Xá nhân sao?”

Thôi Đôn Lễ ở Trường An đã lâu, tất nhiên biết danh tiếng Huyền Trang, vì vậy vội vàng đứng dậy chào. “Tại hạ Thôi Đôn Lễ Hà Đông, ra mắt pháp sư’

“Thôi Xá nhân cũng ở đây, chuyện này còn có cơ hội vãn hồi.” Huyền Trang thở phào nhẹ nhõm, nhìn Lý Diễm. “Đại vương, bần tăng ở Đôn Hoàng được biết một tin tức trọng đại, vì vậy chạy xuyên đêm tới Qua Châu, muốn mời Đại vương định đoạt.”

Lý Diễm sửng sốt, sắc mặt trở nên nghiêm nghị. “Mời pháp sư nói, là tin tức trọng đại gì?”

“Thứ sử Tây Sa Châu Vương Quân Khả đang bí mật mưu đồ tạo phản!” Huyền Trang nói từng chữ từng câu.

Lý Diễm run lên, suýt nữa đã ngã bệt xuống đất. Hai người Độc Cô Đạt và Thôi Đôn Lễ cũng kinh ngạc ngây người.

“Pháp sư, chẳng lẽ là ngài nói đùa sao…” Lý Diễm lẩm bẩm. Ông ta và Độc Cô Đạt âm thầm vạch kế nhiều ngày, chỉ đợi khởi binh, đột nhiên bị Huyền Trang tuyên bố giữa ban ngày ban mặt như vậy, cả người không chịu nổi rũ ra.

“Pháp sư.” Thôi Đôn Lễ cũng cả kinh biến sắc. “Ngài nhận được tin tức từ chỗ nào? Có xác thực không?”

“Tin tức xác thực không thể nghi ngờ,” Huyền Trang quả quyết nói. “Bây giờ sáu nghìn đại quân của Vương Quân Khả đã đông tiến, lúc này hẳn là đã sắp đến trạm dịch Ngư Tuyền rồi.”

Độc Cô Đạt cười miễn cưỡng. “Thì ra là thế, pháp sư hiểu lầm rồi. Vương Quân Khả dẫn đại quân đến Qua Châu là do Đại vương hạ lệnh. Thời gian này Đột Quyết đóng quân ở Y Ngô, muốn về nam xâm lấn, Đại vương lệnh cho hắn đến trợ giúp phòng thủ.”

Vẻ mặt Thôi Đôn Lễ lại nghiêm nghị. “Pháp sư có bằng chứng thực tế không?”

“Bần tăng không hề lấy được bằng chứng như thư từ hay mật lệnh gì, mà là suy đoán ra từ trong một loạt những hành động của Vương Quân Khả,” Huyền Trang nói.

Lý Diễm chậm rãi bình tĩnh lại, cố gắng đều chinh tâm tình, nói với vẻ không vui. “Pháp sư là người cẩn thận, tại sao hôm nay lại hồ đồ thế? Tố cáo Thứ sử một châu mưu phản, đây là việc lớn ra sao? Muốn lên án phải có bằng chứng thực tế, chỉ dựa vào suy đoán như vậy, sao ngài lại dám nói lung tung!”

“Không phải là bần tăng nói lung tung,” Huyền Trang đáp. “Đại vương có biết bây giờ Vương Quân Khả đã hoàn toàn khống chế binh quyền Tây Sa Châu rồi không?”

Thôi Đôn Lễ cũng lắc đầu. “Pháp sư, Vương Quân Khả là Thứ sử Tây Sa Châu, phụ trách quân sự Tây Sa Châu, đương nhiên có binh quyền ấy.”

“Không,” Huyền Trang kiên nhẫn nói. “Có binh quyền và khống chế binh quyền không hề là cùng một chuyện. Thôi Xá nhân có biết việc Thủ tróc sứ Diêm Trì Triệu Bình và Trấn tướng Long Lặc Mã Hồng Đạt vốn đã là người của hắn; thời gian này Vương Quân Khả còn dùng một loạt thủ đoạn để bắt Trấn tướng Tây Quan Lệnh Hồ Chiêm, Trấn tướng Tử Kim Tống Giai và Thủ tróc sứ Tử Đình Địch Thuật, sau đó thay đổi thành tâm phúc của mình không?”

“Cái gì?” Sắc mặt Thôi Đôn Lễ lập tức biến đổi.

“Ha ha!” Độc Cô Đạt cười nói. “Pháp sư, ngài cũng biết thời gian này sĩ tộc Đôn Hoàng cùng Vương Quân Khả đấu đá tối mắt tối mũi vì một việc hôn nhân mà. Hắn giành lấy binh quyền của sĩ tộc có lẽ chỉ là để trả thù sĩ tộc thôi, tại sao lại liên quan đến mưu phản được?”

Trong vấn đề này, Thôi Đôn Lễ đứng ở lập trường của triều đình, có thể nhận thức rõ ràng tư duy của Huyền Trang hơn. Huyền Trang nói không sai, có binh quyền và khống chế binh quyền không phải cùng một khái niệm. Điều mà biên tướng kiêng kị nhất chính là hoàn toàn khống chế binh quyền bản địa, đặc biệt là loại quan chức vốn đã có quyền chính trị như Thứ sử. Một khi toàn bộ quyền quân chính đều bị khống chế trong tay một người thì cho dù hắn ta không có lòng phản, triều đình cũng sẽ bắt hắn lại.

“Nếu như muốn mưu phản, làm quá mức trắng trợn thì sẽ không phải là mưu phản nữa. Bần tăng nói tiếp một việc, Vương Quân Khả còn bắt giữ Tư binh tham quân của Tây Sa Châu, chặn mọi đường truyền tin từ Tây Sa Châu đến Qua Châu,” Huyền Trang nói. “Bần tăng trốn chạy đến đây, thấy các ụ khói lửa và trạm dịch trên đường đều là người Vương Quân Khả mới đề bạt lên. Nếu Tây Sa Châu có việc, Qua Châu và triều đình sẽ không nhận được bất cứ một tin tức nào.”

Thôi Đôn Lễ thở ra một hơi, im lặng suy nghĩ sâu xa.

“Pháp sư còn có phát hiện gì nữa?” Lý Diễm cũng sinh lòng ác độc, ánh mắt sáng rực nhìn Huyền Trang chằm chằm.

“Vương Quân Khả bí mật gặp Khuê Mộc Lang ở thành Hà Thương, nhờ Khuê Mộc Lang chuyển lời cho Đột Quyết và Thổ Dục Hồn. Đây là bần tăng tận mắt nhìn thấy, là bằng chứng xác thực,” Huyền Trang nói. “Lúc bần tăng vào Qua Châu thấy tiêu kỵ qua lại, bầu không khí căng thẳng, có phải người Đột Quyết có hành động rồi không?”

Thôi Đôn Lễ nhìn Lý Diễm một cái, Lý Diễm bất đắc dĩ đáp. “Quả thật là thế… Pháp sư cho rằng đây là Vương Quân Khả cấu kết với người Đột Quyết gây ra?”

“Không sai,” Huyền Trang nói. “Lúc đầu Vương Quân Khả lấy cớ tiêu diệt Khuê Mộc Lang, xin binh phù của triều đình để tập kết phủ binh, lại khiến cho người Đột Quyết ép đến Qua Châu, như vậy Đại vương liền không thể không cầu viện hắn. Mà mục đích của Vương Quân Khả chính là lấy danh nghĩa cứu viện Qua Châu, đàng hoàng dẫn đại quân nhập cảnh, thừa dịp ngài chưa chuẩn bị mà chiến một lần đánh hạ Qua Châu.”

“Như vậy cũng nói không thông!” Độc Cô Đạt còn muốn biện bạch. “Làm sao hắn biết Đại vương nhất định sẽ cầu viện hắn?”

Huyền Trang ngẫm nghĩ trong lòng, một suy nghĩ lóe lên rồi biến mất, lại mơ mơ hồ hồ không nắm bắt được, đành phải nói theo mạch suy nghĩ của mình trước đó. “Thứ sử công có biết lần này Vương Quân Khả dẫn bao nhiêu người đến Qua Châu không?”

“Bao nhiêu?”

“Sáu nghìn hai trăm người!” Huyền Trang trầm giọng nói. “Ngoài để lại một nghìn người ở Dương Quan và ba trăm người ở thành Đôn Hoàng, toàn bộ lực lượng phủ binh, trấn binh và thủ tróc binh của Tây Sa Châu đều bị huy động lên đường!”

Lúc này Thôi Đôn Lễ đã hoàn toàn kinh ngạc đến mức ngây người. Kẻ ngốc cũng hiểu rằng cho dù là do Lý Diễm ra lệnh, nhưng bây giờ người Đột Quyết còn chưa xâm lấn, binh lực chưa biết, ý đồ chưa rõ, Qua Châu lại không gặp nguy hiểm thực tế, Vương Quân Khả sao lại có thể làm cho cả quân đội của Tây Sa Châu huy động toàn bộ lực lượng đến chi viện như thế? Hắn là Thứ sử mang chức trách giữ đất, có còn cần Tây Sa Châu của chính mình nữa hay không?

“Đồng thời Vương Quân Khả còn bắt gia chủ của tám sĩ tộc lớn đi theo trong quân, sách nhiễu sĩ tộc Đôn Hoàng để đòi hai mươi nghìn thạch quân lương và hai mươi nghìn cuốn lụa,” Lý Thuần Phong nói.

“Chát!” Thôi Đôn Lễ vỗ mạnh xuống bàn, âm u nói. “Đại vương, sợ là chúng ta sắp phải đối mặt với một trận binh biến rồi.”

Lý Diễm và Độc Cô Đạt một hồi lâu không nói được gì, mặc dù bọn họ có ý che giấu nhưng hoàn toàn không thể cãi lại những phán đoán của Huyền Trang. Vương Quân Khả tự ý gom góp quân phí, hai mươi nghìn tiền quân lương ấy đủ cho sáu nghìn đại quân kia chinh chiến tới tận nửa năm.

Hành vi loại này dù để ở đâu cũng rõ ràng là mưu phản!

“Làm sao có thể như vậy…” Cũng không biết là đang diễn trò hay thực sự chán nản, Lý Diễm lẩm bẩm, vẻ mặt ngơ ngẩn.

“Đại vương.” Thôi Đôn Lễ cau mày. “Vương Quân Khả có hành động lớn như thế, ngài mới từ Đôn Hoàng về, vậy mà lại hoàn toàn không biết gì cả?”

Lý Diễm lắc đầu buồn bã. “Bản vương vừa cùng hắn làm thông gia, đâu có thể nghĩ đến người này lại có dã tâm như vậy!”

Huyền Trang đột nhiên nhớ đến một việc, trên trán lập tức túa ra mồ hôi lạnh.

Ngài cố gắng bình tĩnh. “Đại vương, vừa rồi ngài nói đội ngũ đón dâu của Thế tử đã sắp đến thành Qua Châu, đó là Vương Lợi Thiệp phái người về báo cáo?”

“Đúng vậy!” Lý Diễm thuận miệng đáp. “Lúc ta trở lại Qua Châu đã để Vương Lợi Thiệp ở lại Đôn Hoàng, trao đổi về công việc đón dâu…”

Nói đến chỗ này, ông ta lờ mờ cảm thấy không ổn, vội vàng ngậm miệng.

Huyền Trang và Lý Thuần Phong nhìn nhau một cái, cười nói, “Thì ra là thế. Bần tăng đã báo cho các vị toàn bộ tin tức, lúc này Thế tử đã sắp vào thành, bần tăng và Lý Tiến sĩ ra ngoài thành nghênh đón trước.”

“Đúng đúng,” Lý Thuần Phong cũng cười nói. “Hôm đó từ biệt Thế tử trên dịch đạo, đi trước đến báo cho Đại vương. Giờ bọn ta về nói với Thế tử mấy lời, để Thế tử khỏi lo lắng.”

Trong lúc này Huyền Trang đã nắm được suy nghĩ vừa rồi. Bởi vì ngài biết rõ ràng rằng Thế tử Lý Thiền sớm đã lệnh cho Vương Lợi Thiệp mật báo cho Lý Diễm tin tức Vương Quân Khả mưu phản, nhưng Lý Diễm đến nay vẫn có vẻ hoàn toàn không biết gì cả. Nếu như nói dịch lộ bị Vương Quân Khả ngăn chặn, sứ giả bị giết, vì sao Lý Diễm có thể nắm giữ rõ ràng về hành tung của đội ngũ đón dâu? Điều này nói rõ tin tức giữa Vương Lợi Thiệp và Lý Diễm vẫn thông suốt.

Điều này đã nói lên một chân tướng, đó là Lý Diễm cũng tham dự mưu phản! Trong lòng Huyền Trang nổi sóng to gió lớn, bề ngoài lại không thay đổi sắc mặt, không đợi mọi người phản ứng đã cùng với Lý Thuần Phong đồng thời đứng dậy, chuẩn bị ra ngoài.

Lý Diễm với Thôi Đôn Lễ đều hơi kinh ngạc, nhìn hai người không hiểu ra sao.

Độc Cô Đạt lại kịch biến sắc mặt, hét lớn một tiếng. “Người đâu, bắt lại!”

Ngoài hiên lập tức có giáp sĩ rầm rầm xông vào, Lý Thuần Phong thấy không ổn, đột nhiên bắt quyết, ngón tay vạch một cái, giữa không trung có tiếng sét vang lên, không ngờ lại xuất hiện mấy lưới lửa đan chéo ngăn cản trước mặt đám giáp sĩ. Đám giáp sĩ sợ hãi vội vàng lui về phía sau.

Lý Diễm cũng phản ứng lại, biết hôm nay quyết không thể để đám người Huyền Trang rời khỏi đây, lập tức đứng dậy lao về phía giá binh khí bên cạnh. Lý Thuần Phong hét lớn một tiếng, phất tay một cái, trong tay áo bắn ra một sợi dây thừng hai đầu. Sợi dây thừng ấy giống như linh xà phun lưỡi, uốn lượn bay đi giữa không trung rồi quấn thẳng vào cổ Lý Diễm, hai đầu cạch một tiếng bắt chặt vào nhau. Lý Thuần Phong kéo mạnh một cái, Lý Diễm ngã lộn xuống đất.

Lý Thuần Phong lao tới, tiện tay cầm lên một con dao găm bổ dưa từ trên bàn ăn, kề vào cổ họng Lý Diễm. “Ai dám động thủ!”

Nói thì lâu nhưng mọi việc diễn ra rất nhanh, toàn bộ quá trình ấy rất mau lẹ, chỉ trong nháy mắt Lý Diễm đã rơi vào trong khống chế của Lý Thuần Phong, mà lúc này lưới lửa giữa không trung mới hóa thành những đốm lửa rồi dần dần tản đi. Thôi Đôn Lễ còn đang cầm chén rượu, vẻ mặt kinh ngạc. Độc Cô Đạt và đám giáp sĩ vây chặt quanh mọi người, lại không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Tình cảnh nhất thời yên tĩnh, Thôi Đôn Lễ cũng là người thông tuệ, mặc dù mới đến còn không rõ các loại nội tình nhưng lúc này cũng đã hiểu ra được chân tướng, lẩm bẩm nói, “Đại vương, không ngờ lại là ngài muốn mưu phản! Vì sao?”

Lý Diễm vẻ mặt thê lương. “Còn không phải vì bị triều đình ép buộc hay sao?”

Thôi Đôn Lễ giận dữ. “Triều đình ép ngươi thế nào?”

“Thôi Xá nhân, vẫn nên bớt chút miệng lưỡi đi, đợi tới lúc chạy thoát ra ngoài rồi sẽ lí luận sau,” Lý Thuần Phong nói. “Pháp sư, giúp ta một việc, trói ông ta lại.”

Huyền Trang vội vàng đi tới, dùng sợi dây thừng đó trói chặt Lý Diễm lại, giờ mới phát hiện hai đầu dây thừng này không ngờ lại đều có một khối khóa móc nam châm, thiết kế cực kì tinh diệu.

“Thả Đại vương ra, nếu không giết không cần hỏi!” Độc Cô Đạt không nén được giận.

“Độc Cô công, bần tăng thật sự không nghĩ tới ngươi lại cũng sẽ mưu phản!” Huyền Trang buồn bã nhìn hắn. “Ngươi là tín đồ Phật giáo, cần biết một khi dấy lên loạn lạc, các châu Hà Tây sẽ có bao nhiêu sinh linh phải rơi vào trong máu lửa!”

Độc Cô Đạt hơi xấu hổ, nhưng vẫn nghiêm mặt. “Pháp sư là tăng nhân, không hiểu những ưu phiền trong triều chính. Đệ tử là do một tay Đại vương đề bạt, triều đình một khi điều tra Đại vương, ta tất phải chịu liên đới. Ta từ một tiểu tốt thời Tùy mạt phấn đấu đến nay, thật không cam lòng!”

Huyền Trang không ngừng lắc đầu. “Ngươi tu Phật nhiều năm vô ích, lại phá không nổi ý niệm tham chấp này.”

Độc Cô Đạt thản nhiên nói, “Ta được pháp sư dạy bảo nhiều ngày, nếu hôm ấy pháp sư rời khỏi Đại Đường, làm sao còn có mối họa hôm nay. Pháp sư đã nhất định phải cuốn vào trong những thị phi này, đó chính là nghiệt duyên giữa ta và pháp sư. Pháp sư hãy thả Đại vương ra, đệ tử có thể làm chủ, không thương tổn tính mạng các vị.”

“Pháp sư, bước tiếp theo nên làm thế nào?” Lý Thuần Phong hỏi nhỏ.

“Còn có thể làm thế nào? Chạy thôi!” Huyền Trang chán nản đáp. “Thôi Xá nhân, cùng đi với bọn ta không?”

“Đương… đương nhiên!” Thôi Đôn Lễ hơi có khí chất thư sinh, nhìn Lý Diễm nói. “Đại vương, triều đình thật sự là không có lòng nghi ngờ ngài, ngài cần gì phải đi vào tuyệt lộ này?”

“Không có sao?” Lý Diễm lạnh lùng nói. “Bệ hạ phái ngươi đến đây, chẳng lẽ là không phải muốn bắt ta vào kinh?”

“Trời đất chứng giám!” Thôi Đôn Lễ thề. “Lần này hạ quan đến chỉ là để tuyên triệu! Bệ hạ thấy ngài trấn thủ Qua Châu ba năm, vất vả lập công, mới triệu ngài vào triều khen thưởng, điều nhiệm nơi khác.”

“Lời này lừa được ai?” Lý Diễm cười lạnh lùng.

“Đại vương đúng là hồ đồ!” Thôi Đôn Lễ vội nói. “Ngài không suy nghĩ mà cát cứ Qua Châu mưu phản, như vậy làm sao có thể thành công? Kết cục là trăm họ lầm than không nói, đến cả chi của Thái Liệt Vương cũng sẽ bị liên lụy! Đại vương, may mà lúc này còn chưa gây ra đại họa, mau bãi binh chuyển ý, còn có thể giữ được bình an!”

“Còn chưa gây ra đại họa?” Lý Diễm cười thảm. “Ngươi cho rằng lúc này ta thu tay lại, Bệ hạ có thể buông tha cho ta hay sao? Muộn rồi! Sáu nghìn đại quân Qua Châu đã điều động toàn bộ, chỉ đợi ta ra lệnh một tiếng liền dẫn quân đông tiến. Thôi Xá nhân, ngươi chỉ phụng mệnh hành sự, ngươi và ta không thù không oán, các ngươi khoanh tay chịu trói, ta tuyệt không thương tổn tính mạng các ngươi.”

Thôi Đôn Lễ nhìn ông ta chằm chằm, cuối cùng thở dài một tiếng. “Loại nghịch thần tặc tử như ngươi, bản quan cùng thật sự không có gì để nói. Lý Tiến sĩ, khống chế hắn, chúng ta mau rời khỏi Qua Châu thôi.”

“Bọn họ có thể đi, nhưng ngươi thì không!” Độc Cô Đạt hét lớn một tiếng, đột nhiên vung đao chém về phía Thôi Đôn Lễ.

Mọi người ai cũng không ngờ Độc Cô Đạt lại dám ra tay lúc này. Thôi Đôn Lễ bị bất ngờ không phòng bị kịp, bị một đao đập vào trên đầu, cảm thấy đầu đau kịch liệt, trước mắt quay cuồng rồi ngã thẳng xuống đất hôn mê.

Thì ra Độc Cô Đạt nhất thời xoay lưỡi đao, lấy mặt đao đập vào trên đầu hắn.

“Độc Cô…” Lý Diễm cũng giật nảy mình.

Độc Cô Đạt sai người trói Thôi Đôn Lễ lại, lúc này mới giải thích. “Thôi Đôn Lễ là khâm sai, quyết không thể rời khỏi phủ Đô đốc. Còn hai vị, không có Thôi Đôn Lễ, các vị làm thế nào mà thoát được khỏi Qua Châu? Pháp sư, ngài vẫn nên thả Đại vương ra đi, ngài là tăng nhân, ta thật không tin ngài sẽ động thủ giết người.”

Lý Thuần Phong cười lạnh lùng. “Pháp sư là tăng nhân nhưng ta thi không phải, ngươi cần thử xem hay không?”

Độc Cô Đạt nhìn hắn một cái, thấy vừa rồi Lý Thuần Phong ra tay như sấm sét, biết người này cũng là hạng quyết đoán, hắn quả thật không dám đánh cuộc.

Hai bên đều có kiêng kị, Huyền Trang và Lý Thuần Phong khống chế Lý Diễm, từng bước đi ra khỏi phủ Đô đốc.

Độc Cô Đạt sớm đã điều động quân đội, ba trăm giáp sĩ đã tụ tập trên đường phố ngoài phủ Đô đốc, trường thương chĩa lên, cung nỏ lên dây, vây chặt quanh ba người Huyền Trang, chậm rãi di chuyển cùng với bọn họ.

“Độc Cô công.” Huyền Trang nhìn tình cảnh xung quanh, biết rời khỏi Qua Châu khó như lên trời. “Không bằng thế này, ngươi chuẩn bị cho bọn ta bốn con ngựa, bọn ta đưa Đại vương ra ngoài thành mười dặm rồi sẽ thả Đại vương, sau đó bọn ta tự mình rời đi. Các ngươi nếu cần đuổi bắt, chúng ta dựa vào bản lãnh của mình, thế nào?”

“Ta làm sao biết các ngươi có thật sự thả Đại vương hay không?” Độc Cô Đạt cười lạnh lùng.

“Ngươi một mình đi theo, không thể cưỡi ngựa, không thể mang theo binh khí,” Huyền Trang nói.

Độc Cô Đạt chần chừ một lát, Lý Diễm lại nói quả quyết. “Được, bản vương đáp ứng!”

Lý Thuần Phong thấp giọng. “Pháp sư, chỉ cách mười dặm đường, chúng ta chưa chắc có thể chạy thoát được.”

“Ngươi có biện pháp tốt hơn không?” Huyền Trang hỏi.

Lý Thuần Phong yên lặng. Hắn cũng biết rõ rằng Độc Cô Đạt tuyệt đối sẽ không để bọn họ mang Lý Diễm đi; một khi ép người này mạo hiểm, bí mật bắn tên, chính mình có Lý Diễm làm bùa hộ mệnh cũng vô dụng.

Lý Diễm đã đồng ý, Độc Cô Đạt cũng không có gì để nói, lập tức sai người dắt đến bốn con ngựa. Huyền Trang và Lý Thuần Phong bắt Lý Diễm lên ngựa, ngoài ra dắt một con ngựa không người cưỡi, chậm rãi ra khỏi thành từ cổng bắc.

Thành Qua Châu là một thành trì bất quy tắc, chia thành hai thành trong và ngoài. Thành ngoài là một vòng tường thành xây dựng ngoài mặt bắc và mặt tây thành trong, có xây dựng phường thị để bách tính và thương nhân cư trú. Thành trong ở góc đông nam thành trì, tường thành đắp rộng một trượng năm thước, cao tới ba trượng, bốn phía xây dựng mã diện và tháp canh chi chít. Còn trung gian thành trong lệch về phía đông lại bị một tường thành chạy theo chiều nam bắc chia thành hai bộ phận; thành tây khá lớn, là chỗ ở của các gia đình giàu có và nơi đóng quân, đặt kho thóc. Thành đông khá nhỏ, là nơi đặt nha môn, phủ Đô đốc Qua Châu nằm ở vị trí chính giữa thành đông.

Thành đông hẹp dài theo chiều nam bắc, ra khỏi thành từ cổng bắc là tuyến đường nhanh chóng nhất. Ra khỏi cổng thành bắc, bên ngoài là một lớp thành cừu ngựa và tường thành tạo thành vòng ngoài, chỗ hẹp nhất rộng mười trượng, càng đi về phía tây càng rộng, khu vực rộng rãi nhất lên đến ba mươi trượng. Bên trong doanh trại dày đặc quân kỵ tung hoành. Quân đội của thành Qua Châu chủ yếu đóng quân ở đây.

Huyền Trang và Lý Thuần Phong kèm Lý Diễm, trên đường đi thấp thỏm, đi qua vòng ngoài giữa một vòng quân tốt vây quanh. Độc Cô Đạt nói lời giữ lời, quân tốt đều ở lại trong thành, chính mình đi bộ ra theo, cũng không mang bất cứ một binh khí nào.

Hai người Huyền Trang cưỡi ngựa chậm rãi mà đi, Độc Cô Đạt cứ thế đi bộ theo.

Đến đình mười dặm, Độc Cô Đạt ở phía sau xa xa gọi. “Pháp sư, đã được mười dặm đường rồi, mau thả Đại vương ra!”

“Không thể thả!” Lý Thuần Phong nói nhỏ. “Dứt khoát bắt hắn chạy thẳng đến Túc Châu, đến chỗ Ngưu Tiến Đạt là coi nhu an toàn rồi.”

Lý Diễm cười lạnh lùng. “Pháp sư nói lời thì phải giữ lời. Quãng đường từ đây tới Túc Châu dài năm trăm dặm, coi như bắt ta theo, các ngươi có thể đuổi giết được kỵ binh sao?”

Huyền Trang trầm ngâm một lát, sau đó cầm dao găm từ trong tay Lý Thuần Phong cắt đứt dây trói cho Lý Diễm. “Đại vương, bọn ta không trốn được sự đuổi giết của ngài, ngài cũng không trốn được sự trừng trị của triều đình. Bần tăng biết không thể khuyên ngài dừng cương trước bờ vực, có điều vẫn xin ngài hãy nhớ đến muôn dân thiên hạ, ít tạo sát nghiệt.”

Lý Diễm không nói một lời, nhảy xuống ngựa sau đó xoay người đi luôn. Huyền Trang và Lý Thuần Phong mỗi người dắt một con ngựa, thúc ngựa phi nhanh mà đi.

Độc Cô Đạt chạy nhanh tới bảo vệ Lý Diễm, ngay sau đó lấy ra một cây kèn lệnh từ trong lòng rồi thổi u u. Một lát sau, một đội kỵ binh hơn mười người phi nhanh ra từ trong rừng cây ở phía xa xa. Đám kỵ binh dắt đến hai con ngựa không, Độc Cô Đạt và Lý Diễm xoay người lên ngựa, tiếp nhận cung tên rồi dẫn kỵ binh đuổi theo.

Huyền Trang và Lý Thuần Phong vừa mới chạy được hai dặm liền nghe thấy phía sau có tiếng vó ngựa vang lên.

Lý Thuần Phong quay đầu nhìn lại, không nhịn được cười khổ. “Pháp sư, cuối cùng vẫn bị bọn họ lừa!”

Huyền Trang không hề quay lại. “Không coi là bị lừa. Những người này không có ai là dễ đối phó, bần tăng vốn dự định chỉ cần rời khỏi thành Qua Châu rồi sẽ tính tiếp.”

Lý Thuần Phong nghẹn lời không biết nói gì. “Sau đó thế nào?”

Huyền Trang đáp. “Liều mạng chạy thôi.”

Lý Thuần Phong chán nản, đành phải chạy như điên theo Huyền Trang, nhưng Huyền Trang không chạy về phía đông mà ngược lại rẽ sang hướng tây.

“Pháp sư, chúng ta không đi Túc Châu sao?” Lý Thuần Phong hỏi.

“Độc Cô Đạt biết chúng ta muốn đến Túc Châu, sợ rằng đã sớm bố trí phục binh ở mặt đông rồi,” Huyền Trang nói.

Lần này Lý Thuần Phong lại tán thành với phán đoán của Huyền Trang. “Vậy hướng tây có thể chạy đến đâu?”

“Không đâu cả,” Huyền Trang nói. “Có thể chạy bao nhiêu liền chạy bấy nhiêu, tốt xấu gì chúng ta cũng nhiều hơn bọn họ một con ngựa. Chỉ cần chúng ta vượt qua được sông Sơ Lặc, vậy cũng coi như cửu tử nhất sinh rồi.”

“Cửu tử nhất sinh…” Lý Thuần Phong thở dài thườn thượt. “Bây giờ còn không phải là cửu tử nhất sinh sao?”

“Bây giờ à?” Huyền Trang suy nghĩ một lát. “Bây giờ là thập tử vô sinh!”

Hai người thoáng chốc đã chạy được hơn mười dặm, lúc này ưu thế hai ngựa hiện ra rõ ràng, dần dần kéo giãn khoảng cách với đám người Lý Diễm đuổi theo ở phía sau. Không ngờ Huyền Trang và Lý Thuần Phong đang chạy thì đột nhiên thấy phía trước có cát bụi cuốn lên, dường như có một đội quân đang cuồn cuộn lao đến.

“Hỏng rồi!” Sắc mặt Lý Thuần Phong biến đổi. “Không ngờ Độc Cô Đạt cũng bố trí phục binh ở phía tây!”

Trong lòng Huyền Trang cũng nặng trịch, nhưng trong sa mạc chỉ có một con đường này, muốn tránh cũng không tránh được, chỉ trong nháy mắt hai người đã chạy thẳng tới trước mặt đội người ngựa kia.

Đến gần rồi hai người Huyền Trang mới phát hiện ra, không ngờ đó lại là đội xe đón dâu của Lý Thiền! Lý Thiền và Vương Lợi Thiệp ở giữa thúc ngựa mà đi, bảo vệ xe dâu ở trong đội ngũ. Từ xa xa Lý Thiền đã nhìn thấy Huyền Trang và Lý Thuần Phong, lập tức vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, thúc ngựa tăng tốc chạy tới nghênh đón.

“Sư phụ, Lý Tiến sĩ!” Lý Thiền gọi to. “Sao hai người lại ở chỗ này? Hai người đến đón ta sao?”

Ngư Tảo mặc lễ phục cũng từ trong xe dâu chui ra ngoài dõi mắt nhìn.

Huyền Trang và Lý Thuần Phong ngơ ngác nhìn nhau, đành phải thả chậm tốc độ. Hai bên đều dừng lại trên cổ đạo Sa Thích.

“Thế tử…” Huyền Trang cười khổ một hồi lâu, không biết nên giải thích thế nào, mãi sau mới nói. “Bọn ta bị người khác đuổi giết đến đây.”

“Đuổi giết?” Lý Thiền tức giận. “Trong địa giới Qua Châu này ai dám đuổi giết sư phụ của ta? Vương Lợi Thiệp, dẫn người đi xem xem rốt cuộc là tặc nhân ở nào đến!”

Vương Lợi Thiệp cũng có chút kinh ngạc. “Vâng” một tiếng đang định dẫn người xông lên.

Lý Thuần Phong than thở. “Thế tử, người đuổi giết bọn ta là a gia của ngươi.”

Lý Thiền, Ngư Tảo và Vương Lợi Thiệp đều sững sờ. Họ ngơ ngác ngẩng đầu lên, nhìn cát bụi đang dần dần cuốn lên phía xa, còn có tiếng vó ngựa ầm ầm càng lúc càng gần. Bóng dáng Lý Diễm giữa đám cát bụi xông ra ngoài, bộ mặt ông ta dữ tợn hệt như một vị Sát thần.

Lý Thiền chưa bao giờ trông thấy dáng vẻ như thế của phụ thân.

Lý Diễm cũng không nghĩ tới nửa đường sẽ gặp con trai, vội vàng ghìm cương ngựa, chiến mã dừng lại. Đám người Độc Cô Đạt phía sau cũng ghìm chặt chiến mã.

Sắc mặt Lý Diễm mưa nắng thất thường, chậm rãi hạ cung tên trong tay xuống, thúc ngựa chạy tới.

“A gia!” Lý Thiền ngồi trên ngựa khom người thì lễ.

Đám bộ khúc và nô bộc của Lý gia thì tới tấp xuống ngựa, quỳ lạy trên cổ đạo.

“Thiền Nhi, trên đường đi có thuận lợi không? Cô dâu vẫn mạnh khỏe chứ?” Lý Diễm hỏi.

“Mạnh khỏe.” Lý Thiền đáp một câu đơn giản, sau đó nói thẳng. “A gia, ngài đến đuổi giết sư phụ của ta à? Vì sao?”

Lý Diễm một hồi lâu không nói gì, nhìn đứa con trai chính mình vẫn luôn che chở đến nay, trong lòng dâng lên một nỗi bi thương to lớn.

“Thế tử, chúng ta đều sai rồi!” Lý Thuần Phong than thở. “Người mưu phản không chỉ có Vương Quân Khả, a gia của ngươi mới là chủ mưu!”

Lý Thiền như bị sét đánh, ngơ ngẩn một hồi lâu mới nói thất thanh. “Không thể! Chớ nói nhảm!”

Huyền Trang không nói gì, chỉ thương xót nhìn Lý Thiền. Lý Thiền thấy dáng vẻ này của ngài, thân thể lập tức run lên.

“Thế tử có thể hỏi Vương Lợi Thiệp,” Huyền Trang nói. “Ngươi lệnh hắn báo cho Đại vương tin tức Vương Quân Khả mưu phản, hắn có đưa về đến nơi không?”

Ngư Tảo bỗng nhiên vén rèm xe ra, tiện tay rút hoành đao từ trên người một tên bộ khúc rồi nhảy lên trên thùng xe, đá Vương Lợi Thiệp rơi xuống khỏi lưng ngựa. Vương Lợi Thiệp ngã xuống đất choáng váng, giãy giụa không bò dậy được. Ngư Tảo bước đi đến trước mặt hắn, kề hoành đao vào cổ hắn, lạnh lùng nói. “Trả lời đúng sự thật!”

Vương Lợi Thiệp cười lạnh lùng, nhắm mắt lại không nói một lời.

“Không có quan hệ gì với Lợi Thiệp,” Cuối cùng Lý Diễm mở miệng nói. “Pháp sư nói không sai, vi phụ quyết ý mưu phản!”

Thân thể Lý Thiền mềm nhũn, ngã xuống từ trên lưng ngựa, trên lễ phục mới tinh dính đầy đất cát.

“Vì sao? Vì sao phải mưu phản?” Lý Thiền giận dữ hét lên. “Ngài là Quận vương Đại Đường, là hoàng thất họ Lý, ngài muốn vung đao về phía thân tộc của chính mình hay sao?”

“Có một số việc con sẽ không hiểu được.” Lý Diễm bi thương nhìn con trai mình. “Năm Vũ Đức thứ chín, Thái tử và Lê Vương chết; năm Trinh Quán nguyên niên, Trường Lạc Vương và Lư Giang Vương chết, đều là huynh đệ tương tàn, thân nhân tàn sát. Bắt đầu từ khi đó ta đã ngày đêm lo sợ. Ta là Quận vương, nhưng trên thực tế chỉ như một con kiến, ngày đêm ngẩng đầu lên nhìn trời, không biết cây dao đồ tể treo trên đỉnh đầu ấy khi nào thì sẽ rơi xuống. Ba năm nay ta từng nghĩ đến muôn vàn cách chết, lụa trắng, rượu độc, chém đầu, giam cầm, chết ngạt… Nghĩ lâu rồi liền thấy không còn quá sợ chết nữa, chỉ không muốn chết nhục nhã. Cho nên ta quyết định, đích đến của ta chính là chống lại một trận, chết trên chiến trường. Từ lúc Lý thị ta trỗi dậy ở Lũng Tây tới nay, đây chính là cách chết huy hoàng nhất của đàn ông Lý thị ta!”

Lý Thiền không cầm được nước mắt. “A gia, ngài phản rồi, mẫu thân làm thế nào, các đệ đệ làm thế nào?”

“Ta đã phái người bí mật đến Trường An, mượn danh nghĩa tế tổ để đưa mẫu thân ngươi và các đệ đệ rời khỏi Trường An,” Lý Diễm buồn bã nói. “Ba nghìn dặm đường ấy nằm ngoài tầm với của ta, chỉ hi vọng mạng của họ đủ tốt!”

“Ha ha ha…” Lý Thiền cười thảm. “Bỏ mặc vợ con bất chấp, cắt đứt hương khói tế tự của tổ tông, đây chính là cách chết huy hoàng nhất mà a gia nói sao?”

Lý Diễm thở dài một tiếng, hai mắt đỏ lên. “Thiền Nhi, cũng chưa chắc đã đến tình trạng này. Nếu ta có thể thành công cát cứ Hà Tây, liền một lần nữa lập lại tông miếu ở Qua Châu.”

“Nếu không thể thì sao?” Lý Thiền nói.

“Sau trăm trận chiến thân danh mất,” Lý Diễm lẩm bẩm nói. “Đến lúc đó ta chỉ có thể đảm bảo cho con bình an, đưa con vào Tây Vực, vĩnh viễn không được quay về nữa.”

Lý Thiền gào khóc hu hu, Ngư Tảo không nén được giận, đi nhanh tới hùng hổ dùng mặt đao đập mạnh vào trên người hắn. “Nam nhi trượng phu, khóc cái gì mà khóc?”

“Ngư Tảo…” Lý Thiền chảy nước mắt. “Chúng ta không có tương lai nữa rồi!”

“Không có thì không có chứ sao!” Ngư Tảo cắn răng. “Đối với kiếp này, ta căm thù đến cực điểm rồi!”

“Nhưng ta muốn làm cho nàng hạnh phúc!” Lý Thiền kêu to.

Ngư Tảo ngẩn ra một lát rồi lặng lẽ nhìn hắn, vươn tay lên chậm rãi lau đi vết bẩn ở trên mặt hắn. “Đồ ngốc. Bây giờ chúng ta đã là vợ chồng rồi, vợ chồng cùng mạng, hạnh phúc với không hạnh phúc cái gì, cùng sinh cùng tử mà thôi.”

Lý Thiền ôm nàng, dường như ôm một tia hi vọng mình không cam lòng vứt bỏ, nhưng trên vẻ mặt lại tràn đầy tuyệt vọng.

Ngư Tảo giơ hoành đao lên, chỉ vào Lý Diễm. “Ta bây giờ là con dâu nhà họ Lý, nên gọi ngươi một tiếng a công, nhưng ngươi và a gia ta mưu nghịch tạo phản, Vương Ngư Tảo ta quyết không nhận giặc làm cha.”

“Vương Quân Khả có thể sinh ra một đứa con gái tiết liệt như ngươi là may mắn của Vương thị, cũng là may mắn của Lý thị ta,” Lý Diễm không hề cho đó là ngỗ ngược, gật đầu nói. “Nhưng ngươi phải hiểu, ta cùng a gia ngươi tạo phản, ngươi ở Đại Đường đã không hề có đường lui, sự trung nghĩa của ngươi đối với Đại Đường đã không hề có giá trị.”

Ngư Tảo nhất thời cũng có chút ngỡ ngàng, lại kiên quyết nói, “Có lẽ là như thế, nhưng con người sinh ra giữa trời đất này, dù sao cũng phải trung với tín ngưỡng trong lòng! Tín ngưỡng của ta chính là cố thổ sinh ra ta, Đại Đường nuôi ta lớn. Ta thà rằng chết ở nơi đây cũng quyết không chịu phản bội Đại Đường, đi theo phản nghịch!”

“Sao lại đến nỗi này cơ chứ!” Lý Diễm nói. “Ngươi trung với Đại Đường, ta sẽ chỉ vui mừng. Thập Nhị Nương, ngươi và Thiền Nhi đều không sai, nhưng các ngươi cũng không thay đổi được gì, vậy thì vì sao không đi theo cuộc đời vốn có?”

“Cuộc đời của chúng ta đã bị các ngươi hủy rồi!” Ngư Tảo hét lớn.

Lý Diễm thở dài. “Đúng vậy. Đại Đường, chúng ta đều đã không thể quay về được nữa! Thập Nhị Nương, Thiền Nhi, trận mưu phản này của bọn ta không có quan hệ gì với các ngươi, các ngươi đã không muốn theo, ta cũng không bắt buộc, nhưng hôn lễ này các ngươi phải tổ chức.”

“Hôn lễ này còn có chút ý nghĩa nào sao?” Ngư Tảo lẩm bẩm.

Lý Diễm nhảy xuống ngựa, đi tới trước mặt hai người, ném cung tên trong tay xuống đất.

“Hôn lễ này là thề ước của hai người các ngươi, cũng là thề ước của ta và Vương Quân Khả, cho nên phải tổ chức,” Lý Diễm nói. “Đại quân của Vương Quân Khả đã đi theo sau lưng các ngươi, ta và Vương Quân Khả, hai người phụ thân sẽ đứng ở trước mặt các ngươi. Nếu các ngươi muốn làm trung thần của Đại Đường, cứ vung đao về phía chúng ta. Một đao chém xuống liền có thể kết thúc được cuộc phản loạn này.”

Ngư Tảo và Lý Thiền đứng ngơ ngẩn, chủ mưu phản loạn ở ngay trước mắt, nhưng bọn họ lại không thể nào thay đổi được gì.

Huyền Trang im lặng thở dài một hơi. Lý Diễm nhìn ngài một cái. “Thiền Nhi, đây là sư phụ mà ngươi đã nhận, nhưng bây giờ hắn đang nắm giữ bằng chứng ta mưu phản, ta không thể để cho hắn chạy trốn. Ngươi bắt hắn lại, ta hứa với ngươi sẽ không làm tổn thương tới tính mạng hắn.”

Lý Thuần Phong lẩm bẩm nói, “Ngài thở dài làm cái gì chứ?”

Lý Thiền nhìn Huyền Trang, trên mặt như khóc như cười. “Không, đây là sư phụ của ta. A gia, ngài biết không, thời gian này đi theo sư phụ, ta mới thật sự cảm thấy mình là một vật còn sống ở giữa đất trời.”

“Sớm quyết đoán đi,” Lý Diễm nói. “Đợi Vương Quân Khả đến, có thể giữ được tính mạng của hắn hay không liền khó mà nói chắc được.”

Lý Thiền nhìn Huyền Trang, đấu tranh tư tưởng.

“Hà tất phải thế?” Huyền Trang lạnh nhạt nói. “Đại vương, tâm Thế tử như trẻ sơ sinh, dù ngài có cố gắng dụ dỗ Thế tử phủ bụi thì Thế tử cũng sẽ không trở thành đồng lõa của ngài.”

Anh mắt Lý Diễm lóe lên, không nghĩ tới Huyền Trang lại nhìn thấu được suy nghĩ của mình.

“Sư phụ, ta nên làm thế nào?” Lý Thiền nhìn ngài cầu khẩn.

Huyền Trang không trả lời, nhìn Lý Thuần Phong với vẻ áy náy, rồi đưa tay ra.

Lý Thuần Phong cười khổ đưa dao găm cho ngài. “Pháp sư, từ lúc ta đi theo ngài tới giờ, cứ luôn gặp phải chuyện xui xẻo mà không làm sao dứt bỏ ra được.”

“Xin lỗi.” Huyền Trang cầm dao găm ném xuống đất. “Thế tử, không được lựa chọn, bất cứ một lựa chọn nào cũng đều sẽ khiến trong lòng ngươi sụp đổ. Ngươi trời sinh một tấm lòng son, liền dựa theo chỉ dẫn trong lòng mà đi tiếp đi. Bần tăng hy vọng sẽ vĩnh viễn nhìn thấy một Lý Thiền sạch sẽ thuần khiết. Lâm Giang Vương, bần tăng tự xin chịu trói.”

“Sư phụ…” Lý Thiền quỳ xuống đất, khóc không thành tiếng.