← Quay lại trang sách

Chương 26 Mệnh là định số, vận là biến số

Qua Châu, chùa Tịnh Thổ.

Chùa Tịnh Thổ nằm ở thành ngoài Qua Châu, thành chính là đồng ruộng vườn tược phía nam thành Qua Châu, cách hai chợ đông tây cũng rất xa, nằm ở chỗ tương đối hẻo lánh trong thành.

Trong sân thiền viện Phổ Hiền nằm ở góc tây bắc của chùa Tịnh Thổ, có một cây hồ dương to lớn đã hàng trăm hàng nghìn năm tuổi, thân cây xù xì, che bóng khắp nơi. Lữ Thịnh dựa vào một rễ cây trồi lên mặt đất, trước mặt đặt một bầu rượu, cô đơn uống rượu.

Lúc này Tư mã Ngọc Môn Quan là Phổ Mật Đề đi vào trong viện rồi khom người thi lễ. “Tham kiến Tôn thần!”

“Gọi ta là a lang!” Lữ Thịnh lạnh lùng nói. “Ta chán ghét xưng hô thế này!”

“Vâng, a lang!” Phổ Mật Đề vội vàng nói.

“Người đều dẫn tới rồi chứ?” Lữ Thịnh hỏi.

Phổ Mật Đề xuất thân mục nô Đột Quyết, nói tiếng Hán không được lưu loát lắm. “Vâng, thưa a lang. Thuộc hạ từ Ngọc Môn Quan dẫn chín tên tinh tướng, ba mươi tên lang binh, đều đã đi vào thành Qua Châu, dựa theo phân phó của ngài, bố trí phân tán khắp nơi.”

“Không cần bố trí phân tán khắp nơi.” Lữ Thịnh suy nghĩ một lát. “Vương Quân Khả sắp phát động phản loạn, nhân thủ phân tán sẽ không thể khống chế được cục diện. Ngươi sắp xếp sáu tên tinh tướng đi vào thành đông, ẩn nấp gần phủ Đô đốc. Sau khi Vương Quân Khả chiếm được Qua Châu tất nhiên sẽ lấy phủ Đô đốc làm nơi đóng quân. Tới lúc đại quân dẹp loạn của triều đình đến liền hạ lệnh tinh tướng toàn lực tập kích giết Vương Quân Khả.”

“Vâng, thưa a lang,” Phổ Mật Đề nói. “Vậy còn ba tên tinh tướng khác?”

“Ba người còn lại à…” Trên mặt Lữ Thịnh lộ ra vẻ châm chọc. “Bố trí ở chỗ cổng thành, giúp Vương Quân Khả cướp lấy Qua Châu!”

“Vâng, thưa a lang.” Phổ Mật Đề ngập ngừng muốn nói lại thôi.

“Chuyện gì?” Lữ Thịnh hỏi.

Phổ Mật Đề nói, “A lang, Dục Cốc Thiết phái người đưa tới hậu lễ, câu chữ khiêm tốn, bày tỏ đã hạ lệnh đại quân tập kết Y Ngô, làm ra động thái tấn công Qua Châu dựa theo phân phó của ngài. Ngoài ra còn biểu thị, nếu như a lang cần, hắn có thể đích thân dẫn quân phát động tấn công Qua Châu, phối hợp chặt chẽ với kế hoạch của Tôn thần.”

“Ngươi nói với hắn,” Lữ Thịnh lạnh lùng nói. “Ta không cần hắn thật sự tấn công, bây giờ hắn đã làm đủ rồi. Ta rất hài lòng.”

“Vâng, thưa a lang,” Phổ Mật Đề nói. “Dục Cốc Thiết nói sau khi Qua Châu xong việc, khẩn cầu a lang có thể đến nước Y Ngô tuần sát, hắn nguyện dốc hết quốc lực để cung phụng Tôn thần. Hi vọng a lang có thể cho hắn vinh quang này.”

“Mời ta đến Y Ngô?” Lữ Thịnh cười lạnh lùng. “Hắn muốn phản bội Khả hãn Hiệt Lợi rồi à? Muốn mượn ta để hiệu triệu các bộ tộc Đột Quyết, định mưu đồ đoạt lấy ngôi vị Khả hãn đó hả?”

“Bây giờ Khả hãn Hiệt Lợi bị bạn bè xa lánh, đã ngày càng suy yếu. Mấy bộ tộc lớn như Bạt Dã Cổ, Hồi Hột và Đồng La đã phản bội hắn, đề cử Di Nam làm Khả hãn Trân Châu, khởi binh phản loạn. Bây giờ trên thực tế Đông Đột Quyết đã đứng bên bờ phân liệt,” Phổ Mật Đề nói. “A lang là chính thần trên trời…”

Phổ Mật Đề không dám nói nữa, Lữ Thịnh xua tay không có vẻ gì là hào hứng. “Không sao. Trong mắt đám man di đó, con sói kia vẫn có giá trị hơn.”

“Vâng, a lang chính là Lang thần trên trời hạ giới, nếu như đi Y Ngô, Dục Cốc Thiết mượn ngài hiệu triệu các bộ lạc quy thuận là chuyện dễ như trở bàn tay,” Phổ Mật Đề nói.

Lữ Thịnh không bình luận gì. “Dục Cốc Thiết là cháu của Khả hãn Hiệt Lợi, bây giờ cũng sắp phản bội rồi. Xem ra Đông Đột Quyết đại thế đã mất. Hoàng đế Đại Đường đang định dụng binh với Đông Đột Quyết, ta cũng đã từng nhận ân huệ của triều đình, liền giúp hắn một tay. Ngươi nói với Dục Cốc Thiết, ta sẽ tới Y Ngô một chuyến, lại hỏi hắn một câu, có dám xưng là Khả hãn không?”

Phổ Mật Đề cười nói, “Dục Cốc Thiết mong mà không được, chắc chắn sẽ cực kì mừng rỡ.”

Lúc này, Lý Thực dẫn hai tên bộ khúc vội vã đi vào trong đình viện, thấy Lữ Thịnh vẻ mặt bình thản liền lập tức thở phào nhẹ nhõm.

“Lữ lang quân, đã nghỉ ngơi tốt chưa?” Lý Thực cười nói. “Mây ngày nay lão phu có đắc tội, thật sự là vạn bất đắc dĩ.”

Lữ Thịnh nhìn ông ta chằm chằm. “Rốt cuộc là ai cho ngươi chiếc gương đồng kia? Khuê Mộc Lang à?”

Lý Thực lắc đầu. “Lữ lang quân không nên hỏi cái này thì hơn. Chỉ cần ngươi một lòng hoàn thành ước định của chúng ta, lão phu tuyệt đối không muốn giao thiệp với con sói đó.”

Lữ Thịnh hừ một tiếng. “Nếu còn dám thả Khuê Mộc Lang ra, hợp tác giữa chúng ta chấm dứt tại đây.”

“Vâng, vâng.” Lý Thực cười cầu tài. “Lữ lang quân, tìm được tung tích của Huyền Trang và Lý Thuần Phong rồi.”

Lữ Thịnh vội vàng hỏi. “Bọn họ ở đâu?”

“Quả nhiên không ngoài dự đoán của ta, Huyền Trang đi tìm Lý Diễm mật báo rồi,” Lý Thực oán hận nói. “Có điều kỳ quái là vừa nhận được tin tức nói bọn chúng đã bị Lý Diễm bắt, giờ đang bị giam giữ trong đại lao của phủ Đô đốc.”

Lữ Thịnh kinh ngạc. “Lý Diễm bắt Huyền Trang? Hắn đi tìm Lý Diễm mật báo quân tình Vương Quân Khả mưu phản, tại sao Lý Diễm lại bắt hắn?”

“Vấn đề nằm ở chính chỗ này,” sắc mặt Lý Thực trở nên khó coi. “Người của ta đã hỏi thăm, ngươi đoán xem thế nào? Một canh giờ trước Huyền Trang và Lý Thuần Phong khống chế Lý Diễm chạy trốn, cuối cùng bị bắt ở trong sa mạc. Độc Cô Đạt sai người phong tỏa tin tức, vì vậy trong thành Qua Châu hoàn toàn không biết gì cả.”

Lữ Thịnh bỗng nhiên đứng lên, thất thanh nói, “Huyền Trang bắt Lý Diễm chạy khỏi Qua Châu… Huyền Trang là người tính tình điềm đạm, vì sao lại làm ra một việc ác độc như thế? Không đúng!”

Lữ Thịnh và Lý Thực ngơ ngác nhìn nhau, hai người cùng đồng thời nghĩ đến một khả năng.

“Chỉ có một cách giải thích, rằng Lý Diễm mới là chủ sự của cuộc mưu phản này!” Lý Thực lẩm bẩm nói. “Huyền Trang đã tự mình lao vào mũi đao rồi.”

Lữ Thịnh hầm hầm ném mạnh bầu rượu ra ngoài. “Đó chính là… chính là nói…”

“Chúng ta cũng bị tính kế rồi!” Lý Thực đắng chát tiếp lời. “Lý Diễm và Vương Quân Khả liên hợp lại, trong tay liền có đại quân một vạn ba nghìn người. Cho dù triều đình có đến dẹp loạn thì cũng cách vài nghìn dặm đường, trận này cũng có khả năng đánh tới tận hai ba năm. Hơn nữa chiến sự giữa Đông Đột Quyết và Đại Đường bùng nổ… Chúng ta không thể khống chế được. Ôi, mục tiêu của chúng ta chỉ là muốn trả thù năm sĩ tộc lớn, không muốn phân liệt quốc gia, nhưng rồi cả Hà Tây đều sẽ trở nên vỡ vụn, không biết Đôn Hoàng và Qua Châu có thể còn lại được mấy người!”

“Ngươi nói xem nên làm thế nào?” Lữ Thịnh quát. “Đây chẳng lẽ là điều mà ta muốn nhìn thấy trước mắt hay sao?”

“Ta thì có biện pháp gì?” Lý Thực cũng tức giận. “Đây là điều mà ta muốn nhìn thấy chắc? Lý thị ta chỉ muốn mượn bình diệt phản loạn làm nên công tích, chứ không muốn làm tội nhân của Đại Đường!”

“Không muốn làm tội nhân của Đại Đường?” Lữ Thịnh cắn răng cười lạnh lùng. “Ngươi âm thầm kích động Vương Quân Khả mưu phản, lẽ nào không biết sẽ có tổn thương như thế nào đối với quốc gia? Đây còn không phải là tội nhân của Đại Đường?”

“Nhưng ta chưa từng nghĩ đến chuyện phản bội triều đình!” Lý Thực cả giận nói. “Căn cơ của sĩ tộc ở đâu? Ở một triều đình ổn định và mạnh mẽ! Chỉ khi triều đình mạnh mẽ, sĩ tộc mới có thể cùng với triều đình hưởng lợi thiên hạ! Lòng trung thành của Lý thị ta đối với Đại Đường có trời cao chứng giám!”

Hai người giận dữ tranh cãi, đôi bên đều căm tức nhìn nhau.

Hai mắt Lữ Thịnh từ từ đỏ lên, vẻ mặt dần dần lạnh giá, tỏ ra dữ tợn, trên hai bàn tay chậm rãi mọc ra vuốt sói sắc bén. Cổ họng hắn kêu “òng ọc” một tiếng, giọng nói đột nhiên trở nên khàn khàn, không ngờ lại chính là giọng nói của Khuê Mộc Lang. “Trung thành với Đại Đường? Đại Đường là cái gì? Vận mệnh của một vương triều dưới nhân gian dài lắm cũng chỉ trăm năm, chẳng qua là một giấc ngủ của thiên thần thôi!”

“Lữ lang quân…” Lý Thực hoảng hốt nói. “Chớ để bị khống chế tinh thần! Mau mau bình phục lại!”

“Ha ha…” Lữ Thịnh cười to dữ tợn. “Ta là chính thần ở trên trời, một phàm nhân tầm thường làm sao mà có thể áp chế được linh thể của bản tôn?”

Vuốt sói vạch một cái trên người, ngoại bào bị xé rách, nửa thân thể Lữ Thịnh đã hóa thành thân sói lông lá.

“Tôn thần, ngài đã về rồi!” Phổ Mật Đề không cầm được nước mắt, quỳ xuống vái lạy.

Lý Thực run rẩy móc gương đồng ra, lại bị Khuê Mộc Lang chộp lấy, móng vuốt bóp vào, răng rắc vỡ vụn.

“Ngăn cản hắn!” Lý Thực xoay người chạy trốn.

Hai tên bộ khúc trong lòng run sợ rút hoành đao ra, bất chấp tất cả chặn ở phía trước Khuê Mộc Lang. Thân thể Khuê Mộc Lang đột nhiên nhanh như chớp, chỉ lóe lên một cái đã lách qua giữa hai người. Hai tên bộ khúc lập tức cứng đơ trông như tượng gỗ, trên cổ họng bất ngờ xuất hiện một vết rách to lớn, sau đó máu tươi ào ạt phun ra.

Hai thi thể ngã sấp xuống đất.

Khuê Mộc Lang vọt tới phía sau Lý Thực, đưa tay tóm lấy cổ ông ta, chỉ cần vặn một cái là Lý Thực sẽ lập tức gãy cổ. Trong thời khắc sống chết ấy, Lý Thực đột nhiên móc ra một dải lụa từ trong lòng, cố gắng hét lên. “Lữ Thịnh, đây là cái gì!”

Khuê Mộc Lang hơi sửng sốt, thoáng nhìn dải lụa một cái, lập tức như bị sét đánh, cả thân thể cứng đờ không động.

Không ngờ đó chính là dải lụa mà Lữ Thịnh và Địch Văn cầm trên tay lúc ở Ngọc Môn Quan, bên trên thêu đôi uyên ương.

Khuê Mộc Lang ngơ ngác nhìn dải lụa, ánh mắt từ từ dịu lại. Hắn vươn vuốt sói, khẽ nắm dải lụa trên tay, vẻ tàn nhẫn trên nét mặt dần dần tiêu tan. Cả người hắn khôi phục bình thường, vuốt sói cũng từ từ biến mất, cuối cùng trở về dáng vẻ của Lữ Thịnh.

Thân thể Lữ Thịnh hơi rũ ra, lảo đảo một chút. Hắn im lặng một hồi lâu rồi buộc lại áo bào bị xé rách, cầm dải lụa trên tay, nhẹ nhàng ngửi ngửi.

“Xin lỗi, Thừa Ngọc công.” Lữ Thịnh nói nhỏ.

“Không… không sao, tật này của ngươi, ta… ta hiểu.” Lý Thực vẫn còn chưa hết kinh hãi.

“Thứ này ngươi từ đâu mà có?” Lữ Thịnh thấp giọng hỏi. “Đây là ai cho ngươi?”

Lý Thực nói, “Là Địch nương tử đưa cho ta trước khi đi. Địch nương tử nói một khi ngươi mất khống chế liền mang thứ này ra cho ngươi xem. Địch nương tử dặn ta nói với ngươi, phải giữ vững bản tâm, Địch nương tử đang đợi ngươi ở thành Đôn Hoàng.”

Lữ Thịnh che dải lụa lên mặt, im lặng không nói gì.

Đại lao phủ Đô đốc.

Đại lao ở góc tây bắc phủ Đô đốc, xung quanh có tường cao bao quanh, trên tường có xây vọng lâu, có giáp sĩ cầm cung nỏ canh gác. Trong viện phương viên hai mẫu xây dựng bốn dãy nhà giam chắc chắn, tường đều được đầm chắc, cực kì dày. Lúc này đang giam giữ phạm nhân quan trọng, Độc Cô Đạt triệu tập trọn một đội trấn binh, toàn bộ đều được trang bị áo giáp, đi qua đi lại tuần tra.

Lý Diễm và Lý Thiền dẫn hai tên thân vệ bước trên lối đi trong nhà giam, Lý Thiền còn xách một hộp đồ ăn. Hai người lần lượt đi tới trước cửa hai phòng giam, hai bên nhìn nhau một cái. Giáp sĩ gác cửa vội vàng mở cửa lao, hai cha con từng người đi vào.

Lý Diễm bước vào trong phòng giam, cửa sổ trên tường cực cao, cực nhỏ, ánh sáng chiếu xuống lờ mờ. Thôi Đôn Lễ thân đeo xiềng xích, đang ngồi dựa vào tường.

Thấy Lý Diễm đi vào, Thôi Đôn Lễ cười lạnh lùng: ” Nghịch tặc, không ngờ còn có mặt mũi gặp ta!”

“Thôi Xá nhân cần gì phải khoe khoang miệng lưỡi lợi hại, ta đã quyết mưu phản, vậy liền không ngại bêu danh,” Lý Diễm nói. “Thôi Xá nhân, ngươi là cao môn sĩ tộc, ta cũng không muốn làm nhục ngươi. Ta chỉ hỏi ngươi một câu, Bệ hạ phái ngươi đến rốt cuộc giấu giếm ý đồ gì?”

“Còn có ý đồ gì?” Thôi Đôn Lễ châm chọc. “Ngươi đã mưu phản, tất cả mọi chuyện trước đó đều đã bay đi theo cùng gió. Bất kể là chiến công của ngươi, gia thế của ngươi hay tước lộc của ngươi, hết thảy đều đã bị gạt bỏ. Tương lai ngươi chỉ có một con đường thôi, ấy là đền tội!”

Lý Diễm sầm mặt. “Bản vương nhẹ nhàng hỏi ngươi, ngươi lại không biết điều như thế! Ngươi là tù nhân của bản vương, cho rằng bản vương không dám làm gì ngươi hay sao?”

Thôi Đôn Lễ quay mặt đi, lạnh nhạt nói, “Muốn làm gì thì cứ làm đi.”

Lý Diễm không nghĩ tới người này lại kiên cường như thế, giận dữ quát. “Người đâu! Thưởng cho hắn ta ba mươi roi!”

Giáp sĩ phía sau lập tức xông tới, dùng xích sắt trói Thôi Đôn Lễ vào tường rồi vung roi ngựa lên quất. Roi ngựa hung ác quất vào trên người Thôi Đôn Lễ, quần áo bị xé rách, trên người lập tức hiện lên một loạt những vết máu đỏ. Thôi Đôn Lễ toàn thân run rẩy, lại nghiến răng không kêu ra một tiếng nào.

“Từ thời Trinh Quán tới nay còn chưa có ai tuẫn quốc, hôm nay liền bắt đầu từ Thôi Đôn Lễ ta đây!” Thôi Đôn Lễ hét to một tiếng.

Ba mươi roi đánh xong, Thôi Đôn Lễ đã thần trí lẫn lộn, bên bờ hôn mê.

Lý Diễm dùng roi ngựa nâng mặt hắn lên, lạnh lùng nói, “Thôi Xá nhân, nói đi, có phải Bệ hạ muốn bắt ta không?”

“Tên nghịch tặc nhà ngươi…” Thôi Đôn Lễ lẩm bẩm nói. “Bệ hạ muốn bắt ngươi, làm sao lại phái một Thông sự xá nhân như ta đến? Bệ hạ chỉ việc phái quan to tam phẩm đến thay chức Đô đốc Qua Châu, công khai đoạt chức vụ của ngươi là được, ngươi làm sao dám phản?”

Lý Diễm trầm ngâm, nếu triều đình muốn bắt mình, đây đúng là một phương thức tương đối ổn thỏa.

Trước kia Trường Lạc Vương Lý Ấu Lương cũng chính là Đô đốc Lương Châu đã bị bắt như vậy. Có người tố cáo Lý Ấu Lương mưu phản, Hoàng đế liền phái Trung thư lệnh Vũ Văn Sĩ Cập tới thay quyền Đô đốc Lương Châu. Lý Ấu Lương bị tước binh quyền, muốn mưu phản cũng không có vốn, đành phải chạy trốn. Vũ Văn Sĩ Cập điều động quân đội bắt được ông ta, trực tiếp treo cổ.

Lý Diễm đột nhiên nghĩ đến một khả năng, lập tức biến sắc mặt. “Chẳng lẽ Bệ hạ đã biết tin tức ta muốn mưu phản? Cho nên mới dụ ta vào Trường An?”

Nhung lại nghĩ tiếp, càng không thể nào có chuyện này. Bởi vì thời điểm mình quyết ý mưu phản là mười ngày trước, sau khi mật mưu với Vương Quân Khả xong mới quyết định; Trường An ở cách đây ba nghìn dặm, làm sao Hoàng đế có thể biết trước?

“Như vậy nhất định là Bệ hạ đã sớm có mưu đồ rồi,” Lý Diễm lẩm bẩm nói. “Bệ hạ biết ta đã gây dựng căn cơ ở Qua Châu ba năm, thâm căn cố đế; nếu như ngươi không thể triệu ta ra khỏi Qua Châu liền trực tiếp lệnh cho Lý Đại Lượng phái binh đến giải quyết ta, thế nên Bệ hạ mới tăng thêm binh lực đến Cam Châu.”

“Ta không biết ngươi nghe thấy lời đồn này từ đâu,” Thôi Đôn Lễ yếu ớt nói. “Nhưng Cam Châu… tuyệt đối không tăng thêm chút binh lực nào. Lý Diễm, ngươi nghi kỵ Bệ hạ quá sâu.”

“Trong hoàng thất thiên gia, từ trước đến nay không tồn tại tình cảm và nhân luân, chỉ có nghi kỵ và phản bội.” Lý Diễm lẩm bẩm nói, cô độc bước ra ngoài.

Lúc Lý Diễm sắp ra đến cửa, Thôi Đôn Lễ hô to. “Lý Diễm, dừng cương trước bờ vực vẫn còn kịp!”

“Kịp?” Lý Diễm không quay lại, cười chua xót nói. “Kịp làm gì? Tự trói mình đến Trường An rồi xin Bệ hạ chém đầu ta sao?”

Thôi Đôn Lễ cứng họng. Ai cũng đều rõ ràng rằng cho dù lúc này Lý Diễm có đột nhiên dừng lại cũng không thể còn đường sống nữa.

“Từ xưa đến nay binh biến như vực sâu, một cước bước hụt sẽ chỉ có thể rơi xuống.” Lý Diễm cười thảm. “Giống như binh biến Huyền Vũ Môn ba năm trước, ngoài giết ra một mảnh càn khôn thì Thế Dân chỉ còn duy nhất một con đường chết. Cho nên ta không bao giờ oán hắn, cũng hy vọng người trong thiên hạ chớ oán ta.”

Trong một gian phòng giam khác, Huyền Trang và Lý Thuần Phong bị còng đôi tay, trên gông của Lý Thuần Phong đặt một chiếc bánh Hồ. Hắn cầm bánh bằng một tay, đang cố gắng gặm. Lý Thiền thì quỳ ngồi dưới đất, chuyên tâm bón cho Huyền Trang ăn.

“Thế tử, cho xin ngụm nước.” Lý Thuần Phong bị nghẹn.

“Tự mình lấy đi,” Lý Thiền nói.

“Ta…” Lý Thuần Phong nghẹn đến mức trợn mắt, lập tức nổi giận bất bình. “Khụ khụ… Thế… Thế tử, hai chúng ta tốt xấu gì… cũng đã từng đồng cam… khụ khụ… cộng khổ mà?”

Huyền Trang hơi áy náy, hai tay ôm hũ nước đưa cho hắn. Lý Thuần Phong vội vàng uống ừng ực.

Lý Thiền phớt lờ hắn, đắm chìm trong tâm tình thương cảm, lẩm bẩm nói, “Sư phụ, vì sao sự đau khổ của đời người lại giống như một tấm mạng nhện, dính trên người rồi thì dù có làm thế nào cũng vẫn mãi không thoát ra được?

Sư phụ, vì sao chúng ta mang thiện niệm trong lòng, nhưng lại cũng phải trải qua tám nỗi khổ nhân gian giống như những kẻ ác kia?

Sư phụ, vì sao thích một người, nhưng lại không thể mang được hạnh phúc đến cho nàng ấy?”

“Thế tử, ngươi biết cái gì là vận mệnh không?” Huyền Trang hỏi.

“Thỉnh giáo sư phụ,” Lý Thiền nói.

“Mệnh là định số, chính là vị trí chúng ta sinh ra được đặt ở trên thế gian này. Ví dụ như ngươi là Thế tử, ta là bách tính. Định số của ngươi chính là kế thừa vương tước Lâm Giang, cùng tồn tại với Đại Đường. Định số của ta thì là vừa làm ruộng vừa đi học ở Lạc Dương như bách tính bình thường, sống đời trước, truyền thừa đời sau. Còn vận là biến số, chúng ta sinh tồn giữa nghìn vạn người Đại Đường, chen vai sát cánh, va chạm lẫn nhau, ảnh hưởng lẫn nhau. Cho nên định số của một người sẽ thay đổi, như trăm nghìn vạn hạt bụi bay trong không khí; chúng bay ở đó, hai bên va chạm rồi mai một, như vậy sẽ không còn đi theo quỹ tích trước đấy nữa. Ví dụ như ta bị loạn thế Tùy mạt thay đổi, vì để có cơm ăn mà đi theo huynh trưởng xuất gia làm hòa thượng. Ví dụ như Thế tử bị Lâm Giang Vương và Vương Quân Khả thay đổi, đẩy ra khỏi quỹ tích trước đó. Đây chính là vô thường, chư pháp là vì duyên mà sinh, cũng sẽ bởi vì nhân duyên thay đổi mà kết thúc rồi hoại diệt.”

“Vậy ta chỉ có thể để mặc cho bụi đất va chạm mà không biết được rằng chính mình bay đi tới đâu sao?” Lý Thiền hỏi.

“Không, nếu vận mệnh là đã định, ngươi biết đời người sẽ vô vị như thế nào không? Từ khi sinh ra chúng ta đã nhìn thấy cảnh tượng lúc mình chết già. Ngươi sẽ không còn có mục tiêu để theo đuổi và phấn đấu, sẽ không còn có ý chí để luyện rèn và tiến lên, sẽ không còn vùng vẫy và không cam lòng, cũng sẽ không còn những ước mơ cùng với khát vọng.” Huyền Trang cười cười. “Thậm chí ngươi cũng sẽ không gặp được một cô gái giống như Ngư Tảo.”

Lý Thiền muốn cười, nhưng trên mặt lại tràn đầy vẻ đắng chát.

“Ví dụ như bần tăng, tro bụi loạn lạc khi ấy đã đẩy ta đến chùa Không Tuệ ở Thành Đô. Nếu như ta ham mê y bát của pháp sư Huyền Thành thì đến nay vẫn là một hòa thượng đang gõ mõ niệm kinh ở trong chùa, tới lúc già rồi viên tịch sẽ táng trong chùa. Nếu may mắn ta sẽ được xây cho một tòa tháp gạch. Nhưng bần tăng không cam lòng, không cam lòng một đời này chỉ có thể sống vô tri vô giác như vậy. Ta muốn dùng hết một đời để theo đuổi đại đạo, một loại đại đạo có thể không phụ thuộc vào cuộc đời. Cho nên ta rời khỏi Trường An, đi tới Hà Tây, bước vào trận phản loạn binh lửa này. Rất có thể ta sẽ chết ở đây, chết trong đại lao nơi đang giam giữ ta, nhưng cũng không sao hết, bởi vì đó chính là con đường mà ta đã chọn nên ta rất vui mừng vì điều này.”

“Vậy còn ta?” Lý Thiền đau thương nói. “Cảnh ngộ bây giờ không phải là do chính ta chọn.”

“Bởi vì ngươi không chọn. Đến nay ngươi vẫn đang va chạm giữa chúng sinh tro bụi,” Huyền Trang nghiêm nghị nói. “Ngươi dẫn theo người mình yêu, muốn đem hạnh phúc đến cho nàng, nhưng lại để mặc người khác thao túng rồi bịt mắt mà đi, chân nam đá chân chiêu, vô tri vô giác. Như thế so với ta khi ấy ngồi gõ mõ trong chùa có khác gì nhau?”

Lý Thiền dường như đã hơi hiểu ra. “Sư phụ, nhưng ta phải lựa chọn thế nào đây?”

“Đó là việc của chính ngươi, là con đường của ngươi, bần tăng không biết,” Huyền Trang nói. “Nhân thế tàn khốc như vậy đấy, sinh ra đã là một trận tranh độ rồi. Phật pháp độ người, càng cần tự độ.”

“Hay cho câu một người sinh ra chính là một trận tranh độ!” Lý Diễm mở cửa phòng giam rồi đi vào. “Thiền Nhi, con có được một sư phụ như vậy, a gia rất vui vẻ.”

Lý Thiền đứng dậy, lạnh nhạt nhìn Lý Diễm. “Chẳng lẽ mưu phản chính là cách mà ngài tranh độ?”

“Sao lại không phải?” Lý Diễm nói. “Ngươi cho rằng làm loạn thần tặc tử thì không phải tranh độ sao? Sai rồi! Tuy nói rằng thiên đạo luân lí này bày ở trước mặt ai cũng đều giống nhau, nhưng kỳ thực không hề giống. Nếu ta là một bách tính bình thường sống trong thôn hang, xung quanh gần trăm hộ hàng xóm láng giềng; sáng sớm có khói bếp lượn lờ, buổi tối có người chăn nuôi trở về; đào giếng mà uống, trồng trọt mà ăn, thì tranh chấp lớn nhất hàng ngày chẳng qua cũng chỉ là cãi nhau vài câu với xóm giềng mà thôi. Nhưng vương giả bất đồng. Vương triều thay đổi ngươi sẽ chết, Hoàng đế thay đổi ngươi sẽ chết, mất đi quyền lực ngươi sẽ chết, đối thủ gièm pha ngươi sẽ chết; mỗi ngày chúng ta sênh ca yến ẩm, kì thực là đang sống lay lắt ở trên mũi đao. Bởi vì bách tính không cần phải khống chế vận mệnh của chính mình, còn vận mệnh của vương giả lại không Thế giao vào trong tay người khác, mặc kệ tro bụi chúng sinh va chạm. Vậy nên mưu phản chính là con đường mà ta lựa chọn, đồng thời cũng là tranh độ của ta. Ta phải ở Hà Tây này đánh ra một bình minh, bình minh ấy có hoa thơm chim hót, có an nhiên tự tại, mỗi ngày ta cũng không cần phải hoảng hốt vì ác mộng, toàn thân đổ mồ hôi lạnh lúc thức dậy nữa.”

Lý Thiền nhìn dáng vẻ của phụ thân mình: Mệt mỏi và hốc hác, chưa đến năm mươi tuổi mà trên đầu đã có tóc bạc, trên mặt cũng có nếp nhăn; chẳng những không có sự ung dung cao quý của bậc vương giả mà ngược lại còn mang vẻ mặt mệt mỏi hệt như lão nông, dường như mỗi ngày đều phải cực khổ bôn ba vì cuộc sống.

Ba năm nay, dáng vẻ của phụ thân vẫn luôn như vậy.

Lý Thiền đi tới, nhẹ nhàng ôm lấy phụ thân mình.

Lý Diễm lập tức hai mắt ửng đỏ, đưa tay sửa sang lại y quan giúp con trai. “Thiền Nhi, con biết kiếp này điều khiến a gia cảm thấy vui vẻ nhất là điều gì không? Chính là con nhân hậu thuần hiếu, cùng mấy đệ đệ nhã nhặn thuận hòa; chúng ta giống như một gia đình bình thường, mỗi ngày đều có niềm vui đầm ấm, không như Thái thượng hoàng và Bệ hạ, cốt nhục tương tàn, cha con ép nhau. Ta cho rằng… đó mới là dáng vẻ nên có của một gia đình.”

“A gia, ngài phái thêm mấy người bảo vệ chu toàn cho mẫu thân và các đệ đệ được không?” Lý Thiền hỏi.

“Đã phái hai đợt người rồi, ta sẽ phái thêm một đợt nữa,” Lý Diễm nói. “Con ở đây giúp a gia làm một việc cuối cùng, đi khuyên bảo Ngư Tảo, thuận lợi tổ chức hôn lễ cho xong. Sau khi xong việc, ta liền phái người đưa các con đến Cao Xương, cả pháp sư cũng đi cùng. Các con không cần phải tham dự vào tất cả mọi việc của ta và Vương Quân Khả, như thế có thể toàn vẹn tình trung nghĩa của các con, cũng vẹn toàn nghĩa cha con của chúng ta. Con thấy được không?”

“Vì sao nhất định phải để chúng con tổ’ chức hôn lễ?” Lý Thiền hỏi.

Lý Diễm một hồi lâu không nói gì.

“Bởi vì ông ta muốn dụ bắt Ngưu Tiến Đạt,” Huyền Trang lạnh nhạt nói.

Lý Diễm bỗng nhiên nhìn ngài chằm chằm, trong mắt lộ ra vẻ kinh hãi.

“Bởi vì Ngưu Tiến Đạt không hề tham dự vào việc mưu phản của phụ thân ngươi. Phụ thân ngươi muốn đoạt binh quyền của Ngưu Tiến Đạt, vì vậy phải làm cho hắn ta đến Qua Châu, sau đó nhân cơ hội này bắt hắn lại,” Huyền Trang nói. “Ngưu Tiến Đạt chính là Thứ sử Túc Châu, căn cứ vào pháp lệnh triều đình, không có việc không được rời khỏi đất quản hạt, nhưng hôn tang cưới gả thì không cấm. Con trai Đô đốc Qua Châu thành hôn, thân là thuộc hạ, Ngưu Tiến Đạt bất kể thế nào cũng phải đến chúc mừng. Cho nên buổi hôn lễ này của ngươi và Ngư Tảo chính là thủ đoạn tốt nhất để dụ bắt Ngưu Tiến Đạt.”

Lý Thiền đã hoàn toàn sửng sốt, ngơ ngác nhìn Lý Diễm. “A gia, chẳng lẽ ngay từ đầu hạnh phúc của con trai đã chính là một phần trong kế hoạch mưu phản của ngài hay sao?”

Lý Diễm mấp máy môi, không biết nên trả lời thế nào.

Lúc này ngoài cửa có tùy tùng đến báo. “Bẩm Đại vương, đại quân của Vương Thứ sử đã đến ngoài thành Qua Châu rồi.”

Lý Thiền cùng đi với Lý Diễm ra khỏi phòng giam, thoáng nhìn về phía vọng canh ở góc tây bắc một cái, trên vọng canh có bốn gã giáp sĩ đang tuần tra. Lý Thiền đột nhiên giơ cánh tay lên, làm một động tác kỳ quái.

Xa xa, một tên lữ soái mặc giáp da, đầu đội mũ sắt đi ra từ trong góc, lặng yên bước về phía vọng canh.

Trong vòng bảo vệ của một đội giáp sĩ, Lý Diễm và Vương Lợi Thiệp đến tây nam thành Qua Châu.

Phía nam thành Qua Châu là khu khai khẩn. Một kênh chính từ sông Sơ Lặc dẫn tới chảy qua phía nam thành, làm sông hộ thành Qua Châu, đồng thời cũng phân ra hơn mười kênh nhánh và hàng trăm kênh con, tưới tắm cho đồng ruộng và vườn tược rộng lớn. Độc Cô Đạt chọn nơi này làm nơi đóng quân của binh mã Đôn Hoàng, chính là vì cân nhắc về đất đai trống trải và lợi thế thuận tiện lấy nước.

Lúc Lý Diễm đi tới, Độc Cô Đạt đang cùng Vương Quân Khả tuần tra địa điểm cắm trại. Lý Diễm từ trong doanh trại đi qua, thấy sáu nghìn sáu trăm người cùng với hàng vạn chiến mã và gia súc; lương thảo mang theo chất đống như núi, trải rộng vô biên vô hạn, cả doanh trại hết sức hỗn loạn.

Nơi này có một gò đất cô độc, chỉ cao hơn mười trượng nhưng diện tích trên đỉnh gò lại rất lớn, lên đến hơn mười mẫu, mặt đất còn bằng phẳng, chính là ụ đất do sông Sơ Lặc tràn ra đùn lên. Vương Quân Khả thiết trí trung quân ở trên ụ đất, có thể nhìn xuống toàn bộ doanh trại từ trên cao.

Lý Diễm thúc ngựa lên ụ đất, Vương Quân Khả và Độc Cô Đạt chạy tới nghênh đón. Nhìn dáng vẻ phong trần mệt mỏi của Vương Quân Khả, Lý Diễm tràn ngập cảm kích. “Quân Khả vất vả rồi! Ân nghĩa này, công lao này, Lý Diễm ta vĩnh viễn không quên!”

“Đại vương quá lời.” Vương Quân Khả ôm quyền. “Hạ quan nguyện theo Đại vương cầm roi đi đầu, giết ra một giang sơn hưng thịnh!”

Tất cả những người ở đó đều là người tham dự, không có gì phải giấu giếm nhau, mọi người liền nói chuyện không hề kiêng kị chút nào.

Lý Diễm đi tới rìa ụ đất, nhìn doanh trại to lớn này rồi chỉ về phía một góc. “Chỗ đó ta thấy không phải là quy chế trong quân doanh, có phải là doanh trại của sĩ tộc không?”

“Đại vương thật tinh tường,” Vương Quân Khả cười nói. “Tám nhà sĩ tộc, trừ Lý Thực đang không có mặt ở Đôn Hoàng ra thì gia chủ bảy nhà còn lại đều đã bị hạ quan kéo đến. Tổng số bọn chúng là bốn trăm người, ta để chúng tụ tập một chỗ cho tiện khống chế.”

“Những người này tâm tư khó lường, cần phải trông coi thật tốt.” Lý Diễm dặn dò.

“Đại vương yên tâm, hạ quan đã sai người giữ hết ngựa của bọn chúng lại, không có ngựa, bọn chúng có thể làm ra được việc gì?” Vương Quân Khả nói.

“Quân Khả quả là người thận trọng.” Lý Diễm khen một câu. “Ngươi cho rằng lần này chúng ta khởi sự, nắm chắc được bao nhiêu?”

“Chỉ cần có thể bắt được Ngưu Tiến Đạt, đoạt binh quyền Túc Châu, hạ quan liền nắm chắc chín thành!” Vương Quân Khả trịnh trọng nói. “Trong dự kiến thấp nhất của hạ quan, chúng ta có thể cát cứ bốn châu.”

Bốn châu chính là Tây Sa Châu, Qua Châu, Túc Châu và Cam Châu, tiếp tục đi về phía đông là trọng trấn biên thùy Lương Châu của Đại Đường rồi.

“Đối với ta mà nói, như thế đã là quá đủ.” Lý Diễm hơi yên tâm. “Như vậy vấn đề mấu chốt nhất ở nơi nào?”

“Điểm mấu chốt nhất nằm ở chỗ dụ bắt Ngưu Tiến Đạt.” Vương Quân Khả đáp.

“Nói cho ta nghe tỉ mỉ về hắn,” Lý Diễm nói. “Mặc dù hắn làm cấp dưới của ta hai năm, nhưng vì không hề có qua lại riêng tư gì nên ta cũng không hiểu rõ.”

“Ngưu Tiến Đạt là chiến hữu của hạ quan ở trại Ngõa Cương, hai chúng ta cực kì hiểu nhau,” Vương Quân Khả nói. “Hắn nguyên quán Lũng Tây, là người Lôi Trạch, Bộc Dương, xuất thân từ một gia đình quan lại. Ông nội Ngưu Song của hắn là Trấn Đông Tướng quân của Bắc Tề, Thái thú Hoài Bắc; phụ thân Ngưu Hán từng làm Thanh chương lệnh ở Thanh chương thự thuộc Quang lộc tự của Bắc Tề, quản lý việc cung ứng rượu. Có điều Ngưu Tiến Đạt này lại không thích thi thư, từ nhỏ đã hào hiệp nhiệt tình. Thời loạn Tùy mạt, hắn đeo kiếm hành tẩu thiên hạ, tuyên bố phải tìm được một lực sĩ, ra một đòn chí tử với Tùy Dạng Đế.”

“Lại là một nam nhi quang minh lỗi lạc,” Độc Cô Đạt nói.

“Đúng vậy!” Vương Quân Khả cũng đồng ý. “Năm ấy sau khi Lý Mật lên Ngõa Cương, hắn vì ngưỡng mộ nên đến gia nhập, đổi tên thành gần âm để không liên lụy người nhà, gọi là Vưu Tuấn Đạt. Đến tận khi theo Đại Đường mới đổi trở về tên cũ.”

“A, thì ra là hắn!” Độc Cô Đạt chợt hiểu ra. “Năm ấy lúc Vương Thế Sung cùng Lý Mật tranh bá, ta từng nghe nói trong trại Ngõa Cương có một nhân vật như vậy. Mỗi lần Lý Mật lên đường đều lấy người này làm tiên phong, chém tướng đoạt cờ, xung phong phá trận, cực kì dũng mãnh.”

Vương Quân Khả cười to. “Không sai. Năm ấy trong quân Ngõa Cương bọn ta, những người dũng mãnh nhất chính là Tần Thúc Bảo, Đơn Hùng Tín, Trình Giảo Kim, Bùi Hành Nghiễm, La Sĩ Tín, Vưu Tuấn Đạt, Vương Bá Đương và tại hạ. Năm đó còn có người tặng biệt hiệu, gọi là ‘Tám hổ tướng của trại Ngõa Cương’.”

“Trại Ngõa Cương đúng là một trường hợp đặc biệt trong thời loạn thế Tùy mạt.” Độc Cô Đạt cảm khái. “Chém Trương Tu Đà, phá Vũ Văn Hóa Cập, đánh Vương Thế Sung, thanh danh vạn dặm, uy chấn tứ phương. Tính cả Ngụy Trưng và Lý Tích thì đúng là nhân tài đông đúc, tướng tinh như mây.”

Lý Diễm cũng cười nói, “Quân Khả đặt chính mình ở vị trí cuối cùng là quá khiêm tốn!”

“Cũng không phải.” Lúc này quả thực Vương Quân Khả khiêm tốn hiếm thấy. “Thúc Bảo và Hùng Tín ngoài võ nghệ tuyệt luân ra thì còn có cách đối nhân xử thế mà ta cũng tự thấy thẹn không bằng… Những người khác ấy à, mọi người đều na ná như nhau. Có điều Ngưu Tiến Đạt thật sự là dũng mãnh vô cùng, nếu một đấu một, ta muốn thắng hắn cũng rất tốn công.”

Lý Diễm trở nên nghiêm túc, ông ta biết rõ sự mạnh mẽ về vũ lực của Vương Quân Khả. Lần trước ở hang Mạc Cao hắn chém chết hai tên tinh tướng sạch sẽ gọn gàng, thần linh trên trời Khuê Mộc Lang cũng không dám đối đầu trực diện với hắn. Ngưu Tiến Đạt và hắn là mãnh tướng cùng cấp bậc, sợ rằng muốn bắt người này không hề dễ dàng như trong tưởng tượng trước đó.

Trong quân trận, vũ dũng cá nhân không hề ghê gớm như dân gian đồn đại, nhưng cũng không thể nào xem nhẹ. Đặc biệt là trong mô hình tác chiến kỵ binh trọng giáp thịnh hành ở thời Tùy, Đường, người và ngựa đều mặc trọng giáp, lại được dẫn đầu bởi một tên mãnh tướng dũng mãnh vô cùng. Đội quân này một khi lao đi trên chiến trường, thật sự là không có thứ gì là không thể phá.

“Đây là chúng ta đang dụ bắt một con mãnh hổ!” Lý Diễm lẩm bẩm nói. “Nếu bắt hổ không thành, chỉ sợ phải bị hổ gây thương tích.”

Vương Quân Khả nói, “Xin Đại vương cứ yên tâm, có ta ở đây, Ngưu Tiến Đạt tuyệt đối không thể thương tổn tới ngài mảy may.”

“Vương Thứ sử phải suy nghĩ chu toàn hơn nữa,” Độc Cô Đạt đột nhiên cười nói. “Chớ quên nơi bắt hắn là địa điểm tổ chức hôn lễ, còn có cả Thế tử với các vị khách khứa.”

Vương Quân Khả nhìn hắn một cái, cười nói, “Độc Cô Thứ sử cứ yên tâm.”

Giữa hai vị Thứ sử đột nhiên xuất hiện một bầu không khí khang khác.

“Kế hoạch của Quân Khả luôn luôn chu đáo, tất nhiên có thể đảm bảo Thiền Nhi được bình an, chuyện này ta lại không lo lắng.” Lý Diễm không hề phát hiện cuộc ám đấu đang diễn ra giữa hai người. “Quân Khả đã đến rồi, đại quân của hai nhà chúng ta hợp binh một chỗ liền có một vạn ba nghìn người. Xét về kinh nghiệm chiến trận và mức độ tính thông binh pháp, ta tuyệt đối không bằng Quân Khả, thế nên việc điều phối thế nào và kế hoạch ra sao, ngươi cứ vạch kế hoạch hết đi! Một vạn ba nghìn người này ta giao cho ngươi!”

“Đa tạ Đại vương tin tưởng!” Vương Quân Khả vẻ mặt cảm kích, ôm quyền nhận lệnh.

“Quân Khả hãy tập trung bố trí doanh trại, ta đi trấn an các vị gia chủ sĩ tộc một chút.” Lý Diễm từ biệt Vương Quân Khả rồi xoay người lên ngựa, dẫn người xuống ụ đất sau đó phi về phía quân doanh.

Độc Cô Đạt chần chừ một hồi lâu, cũng cáo từ Vương Quân Khả rồi đuổi theo Lý Diễm. Chạy đến gần, hắn cho ngựa chạy chậm lại, sánh vai đi cùng Lý Diễm.

“Đại vương, hạ quan có một ý kiến, không biết có nên nói hay không,” Độc Cô Đạt nói.

“Tử Ngộ, ngươi và ta là quan hệ gì, nào có lời gì là không nên nói,” Lý Diễm cười nói.

Vẻ mặt Độc Cô Đạt rất nghiêm nghị. “Lúc mới đến, Vương Quân Khả đề nghị hạ quan cho vào thành cừu ngựa đóng quân, bị hạ quan cự tuyệt.”

“Sao?” Lý Diễm kinh ngạc. “Vì sao?”

“Hạ quan nói với hắn rằng thành cừu ngựa địa thế hẹp, không nhốt được quá nhiều chiến mã,” Độc Cô Đạt nói. “Sau đó hạ quan chọn cho hắn khu đóng quân này, chính là nhìn trúng nơi đây ở ngoài sông hộ thành phía nam, cách trọng địa trung tâm ở thành đông xa nhất.”

Sắc mặt Lý Diễm biến đổi, lạnh lùng nói, “Ngươi đang đề phòng hắn?”

Độc Cô Đạt nhìn ra Lý Diễm không vui, vội vàng nói: đáp:“Xin Đại vương nghe hạ quan giải thích. Mặc dù Vương Quân Khả có tài dụng binh lợi hại, nhưng tính tình xảo quyệt, thay đổi thất thường, không Thế giao quân quyền cho hắn. Vạn nhất hắn có dị tâm, chúng ta liền phải mặc cho người khác xâu xé.”

“Nói bậy!” Độc Cô Đạt là tâm phúc của Lý Diễm, nói chuyện không cần quá mức khách sáo, Lý Diễm lập tức hầm hầm nói. “Tử Ngộ, chúng ta đã muốn mưu đồ đại sự, liền phải dùng người thì không nghi ngờ. Đại sự chưa thành mà hai bên đã nghi kỵ lẫn nhau, như vậy chẳng phải là tất bại sao? Huống hồ Vương Quân Khả và ta là quan hệ thông gia, hai gia tộc lớn đã một vinh đều vinh, một tổn đều tổn, làm sao hắn có thể có dị tâm được?”

Độc Cô Đạt cười khổ. “Không phải hạ quan nói lúc này Vương Quân Khả đã có dị tâm, mà là nếu ngày sau chiến cuộc bất lợi thì sao?”

Lý Diễm nhíu mày, lại không phản bác.

Vương Lợi Thiệp nói xen vào. “Đại vương, Độc Cô công suy nghĩ thật chu toàn. Sau này nhất định triều đình sẽ phái người đến đây dẹp loạn, người đến bất kể là Trương Bật ở Cam Châu hay Lý Đại Lượng ở Lương Châu, hoặc là Lý Tích, Trình Tri Tiết trong triều, những người này hoặc là chiến hữu của hắn ở Ngõa Cương, hoặc là có liên hệ mật thiết với cựu tướng Ngõa Cương; một khi tình hình chiến sự bất lợi, làm thế nào để đảm bảo hắn không sinh dị tâm?”

“Đến khi đó hắn cũng chưa chắc đã có đường lui mà!” Lý Diễm chần chừ.

“Hắn có đường lui hay không còn phải xem cục diện sau này, nhưng chúng ta có cần giao phó tính mạng của bản thân và gia đình vào trong tay hắn không?” Độc Cô Đạt nói. “Đại vương là vương giả, vương giả ngự hạ phải có đạo cân bằng. Nếu Đại vương giao binh quyền cho hắn, cho dù hắn không có lòng phản, chỉ kiêu căng không nghe hiệu lệnh, thì trong quân ai có thể cân bằng với hắn?”

Câu này lại thuyết phục được Lý Diễm, ông ta lặng lẽ gật đầu. “Mặc dù ta không nghi ngờ Quân Khả, nhưng ngươi nói kể ra cũng không sai. Có thể làm hắn tuân thủ theo quy củ quân thần, cũng có thể bảo toàn được nghĩa quân thần của bọn ta.”

“Đại vương anh minh.” Độc Cô Đạt nói, trong lòng lại thầm thở dài. Vị Đại vương này của mình quả thực quá mức nhân hậu, có thể đồng cam cộng khổ, cũng có thể cùng chung phú quý. Lúc yên bình đi theo Đại vương là một sự lựa chọn sáng suốt, nhưng bây giờ đang mưu phản, phải đối mặt với những hiểm ác và quỷ quyệt, quá mức nhân hậu như thế chỉ sợ rằng tương lai đáng lo!

Đúng lúc này, đột nhiên một tên quan lại của phủ Đô đốc thúc ngựa chạy tới như điên, kêu lên. “Bẩm báo Đại vương, Thế tử… Thế tử cứu Huyền Trang ra khỏi đại lao, giờ đã đánh ra tới bên ngoài!”