Chương 27 Nam Sơn chặt trúc làm tất lật,-Người Hồ Lương Châu thổi vì ta
Nhà tù của phủ Đô đốc, vọng canh.
Tên lữ soái kia dáng đi mệt mỏi, trèo từng bậc một lên vọng canh. Mũ sắt của hắn đã hạ mặt nạ xuống, trên mặt nạ bằng sắt tinh điêu khắc mặt thú dữ tợn, không nhìn thấy khuôn mặt.
Bốn gã giáp sĩ nhìn nhau một cái, hai người trong đó cầm chuôi hoành đao chặn ở đầu cầu thang, quát. “Là vị thượng quan nào? Vì sao phải kéo mặt nạ xuống?”
Lữ soái đó không hề nói gì, chỉ lấy một tờ công văn từ trong lòng ra đưa cho chúng. Hai tên giáp sĩ thở phào nhẹ nhõm, đưa tay cầm công văn, mở ra xem thì thấy bên trong lại không có một chữ nào. Sắc mặt hai người đồng thời đại biến, đúng lúc này lữ soái ấy nghiêng người tiến tới, trong tay lật ra một thanh đoản kiếm, hung ác lách qua khe hở áo giáp của một người rồi đâm thẳng vào sườn hắn.
Người này còn chưa kịp kêu thảm thành tiếng, lữ soái đó vừa chạm vào đã rời đi, thân thể xoay tròn, đoản kiếm đâm vào cổ của một người khác. Cả quá trình diễn ra hết sức mau lẹ, ba người chỉ mới lướt qua nhau, hai tên giáp sĩ đã ngã lăn ra.
“A…” Hai tên giáp sĩ còn lại hoảng hốt, một người hét lớn một tiếng rồi vội vàng rút đao, hoành đao vừa rút ra được một nửa thi lữ soái kia đã mượn đà lao tới đụng vào trên cánh tay hắn không ngờ lại đẩy hoành đao vào trong vỏ. Thân thể giáp sĩ ấy nghiêng về phía trước, một thanh đoản kiếm lách qua khe hở bảo vệ cổ đâm vào cổ họng, như giáp sĩ tự mình cố ý đưa cổ tới vậy.
Thân thể giáp sĩ đó lập tức cứng đờ, đột nhiên một luồng sức mạnh đẩy tới, thân thể quay một vòng, vừa khéo nghênh đón hoành đao của một tên giáp sĩ khác chém tới. Keng một tiếng, hoành đao chém trên lá giáp, tia lửa bắn ra bốn phía. Lữ soái đó lại chui ra ngoài từ dưới nách giáp sĩ, một kiếm đâm vào khe hở áo giáp dưới nách một tên giáp sĩ khác, đoản kiếm từ dưới nách đâm thấu trái tim.
Ba người cứng đờ trong tư thế quái dị một lát, rồi hai người trong đó chậm rãi ngã xuống đất. Từ lúc lữ soái lên vọng canh đến lúc bốn gã giáp sĩ bị giết, tổng cộng chỉ có hai ba lần hô hấp.
Lữ soái kia im lặng một lát, thu hồi đoản kiếm. Cạch một tiếng cài vào bảo vệ tay.
Sau đó người này kéo mặt nạ lên, lộ ra một khuôn mặt xinh đẹp, không ngờ lại chính là Ngư Tảo.
Ngư Tảo không lộ cảm xúc, lấy ra một cây cung cứng từ trên giá để binh khí; nàng cầm bốn túi tên, lần lượt kéo ba cây nỏ trên vọng canh ra rồi lắp tên nỏ, bày chỉnh tề trên bàn.
Sau đó Ngư Tảo đi tới rìa vọng canh, nhìn nơi giam giữ Huyền Trang, lấy ra một chiếc kèn tất lật thổi lên.
Nam Sơn chặt trúc làm tất lật, nhạc này vốn từ đất Quy Từ. Lưu truyền đất Hán khúc nhạc kỳ, người Hồ Lương Châu thổi vì ta.
Lý Thiền nghe thấy tiếng kèn tất lật, nhếch môi cười, vẫy tay gọi hai tên giáp sĩ canh gác tới, ba người cùng nhau bước vào phòng giam.
“Đi, thu dọn cơm nước đi.” Lý Thiền phân phó.
Hai tên giáp sĩ nhận lệnh, ngồi xuống thu dọn cơm nước. Lý Thiền đột nhiên rút ra hai con dao găm, hung ác đâm vào gáy hai người. Hai tên giáp sĩ trực tiếp mất mạng.
Huyền Trang và Lý Thuần Phong đều kinh ngạc tới mức ngây người.
“Thế tử, vì sao lại giết người?” Huyền Trang tức giận hỏi.
“Sư phụ, ta phải cứu ngài ra ngoài,” Lý Thiền nói.
“Cứu ta… cứu ta cũng không cần phải giết người chứ!” Huyền Trang hết sức đau lòng. “Những người này đều là người vô tội, vô cớ sát sinh…”
“Sư phụ.” Lý Thiền ngắt lời ngài. “Bọn họ rất nhanh sẽ bị lôi cuốn vào phản nghịch, rồi sau đó tàn sát Hà Tây.”
“Nhưng lúc này bọn họ vẫn là tướng sĩ Đại Đường…” Huyền Trang cả giận nói.
Lý Thiền lại không để ý tới lời ngài nữa, tìm ra chìa khóa từ trên người hai tên lính, mở xiềng xích cho Huyền Trang và Lý Thuần Phong.
“Sư phụ, mặc giáp trụ của bọn chúng vào.”
Lý Thuần Phong tay chân nhanh nhẹn, cởi giáp trụ trên người hai tên lính ra mặc vào người. Huyền Trang chần chừ, Lý Thiền cầm giáp trụ lên, mặc thẳng vào người ngài.
Đợi hai người mặc giáp trụ xong xuôi, Lý Thiền dẫn bọn họ rời khỏi phòng giam, khóa cửa phòng giam lại rồi đi thẳng ra ngoài nhà tù.
Một đội trấn binh trông coi nhà tù chia làm mười tổ, một ngũ một tổ, do ngũ trưởng từng ngũ dẫn đầu, tuần tra chéo lẫn nhau, không để lại góc chết. Ba người Lý Thiền vừa mới đi ra chưa được bao xa, trước mặt đã có một ngũ quân tốt đi đến. Thấy là Thế tử Lý Thiền dẫn theo hai tên giáp sĩ, đám quân tốt không hề nghĩ nhiều, chắp tay thi lễ, ngay sau đó đi qua bên cạnh.
Ba người thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt ung dung đi tiếp.
Tuy nhiên sau khi vừa đi qua, một tên quân tốt tình cờ nhìn một cái, lại thấy sau lưng áo giáp của Huyền Trang và Lý Thuần Phong toàn là vết máu, lập tức kêu to. “Có vấn đề!”
Đám quân tốt kinh ngạc, tới tấp quay đầu nhìn lại, vừa thấy vết máu liền lập tức hiểu ra, hét lớn một tiếng rồi cùng nhau giơ trường thương lên, bao vây ba người lại.
“Không để ý, tiếp tục đi.” Lý Thiền nói nhỏ.
Huyền Trang và Lý Thuần Phong nhìn nhau một cái, đã bị phát hiện rồi, làm sao còn có thể tiếp tục đi được nữa? Tuy nhiên Lý Thiền lại vô cùng ung dung, thậm chí không hề quay đầu lại.
Đúng lúc này, đột nhiên nghe thấy trong không khí có tiếng rít chói tai. Phập một tiếng, một mũi tên từ trên cao bay tới, bắn vào cổ một tên quân tốt.
Huyền Trang ngẩng đầu lên, lúc này mới nhìn thấy trên vọng canh xa xa có một tên giáp sĩ đang đứng giương cung đặt tên. Các mũi tên liên tiếp bay ra, năm mũi tên không một mũi nào bắn trượt, tất cả năm tên quân tốt trong nháy mắt đã bị bắn chết tại chỗ.
Huyền Trang ngơ ngác nhìn thi thể đầy đất, nhất thời chân tay luống cuống.
“Sư phụ, tiếp tục đi,” Lý Thiền nói.
“Ngươi… chẳng lẽ ngươi phải dùng phương thức này cứu ta ra ngoài?” Huyền Trang lẩm bẩm nói.
“Sư phụ, nếu không giết người thì làm sao có thể dẫn ngài trốn khỏi đây được?” Vẻ mặt Lý Thiền hơi bi thương, nhưng cũng có chút lạnh lùng. “Chuyện đã đến nước này, bất kể là a gia ta phản loạn hay là triều đình tới dẹp loạn, cuối cùng đều phải dựa vào giết người để giải quyết vấn đề. Bảo ngài mặc giáp trụ vào không phải để che giấu thân phận, mà là sợ đao thương không có mắt, ngộ thương sư phụ thôi.”
Bước chân Lý Thiền hoàn toàn không ngừng lại, vừa nói vừa ung dung đi tiếp. Lý Thuần Phong tóm lấy cánh tay phải của Huyền Trang, kéo ngài đi theo sau lưng Lý Thiền.
Lúc này quân tốt tuần tra xung quanh đã phát hiện ra khác thường, lũ lượt chạy tới từ khắp nơi. Tuy nhiên không một ai có thể tiếp cận trong vòng mười bước xung quanh ba người, chỉ cần tới gần là sẽ bị một mũi tên xé gió lao đến bắn chết ngay tại chỗ.
Ba người Lý Thiền đi từng bước, phía sau vô số quân tốt từ bốn phía lũ lượt mà đến, tất cả đều bị tên nhọn đến từ hư không bắn chết, thi thể nằm đầy đất.
“Sư phụ,” Lý Thiền không thèm nhìn quân tốt bị bắn chết, vừa đi vừa lẩm bẩm nói. “Ta cũng luôn nghĩ, mỗi người đều là được cha mẹ sinh dưỡng suốt vài chục năm, trên có cha mẹ già tóc bạc, dưới có con nhỏ gào khóc đòi ăn, tính mạng ai cũng đều rất quý giá! Nhưng bởi vì ta không muốn giết người mà bọn họ lại ức hiếp ta, muốn thao túng cuộc đời ta, muốn khống chế hạnh phúc của ta, làm nhục sự trung nghĩa của ta đối với quốc gia sao?”
Lý Thiền tức giận hét to. “Ta phải nói cho bọn họ biết rằng họ sai rồi! Bọn họ đều đã sai hết rồi! Nếu chỉ có bạo lực mới có thể làm cho bọn họ hoàn toàn tỉnh ngộ, vậy thì ta cũng không sợ phải dùng đến bạo lực tàn sát để giải quyết vấn đề.
Nhưng làm vậy, ta cũng không còn có tư cách tu Phật nữa rồi!” Hai mắt Lý Thiền đỏ ửng.
Lúc này, một tên đội chính dẫn một đám quân tốt bao vây tấn công vọng canh, mọi người đều biết xạ thủ này lợi hại, giơ lá chắn lớn, hết sức thận trọng trèo lên cầu thang, liền nhìn thấy Ngư Tảo đang bắn tên.
Mọi người hò hét, đang định xông lên thì Ngư Tảo đã nhanh chóng hạ cung tên xuống, cầm lên một cây nỏ bắn ra. Mọi người hoảng hốt, vội vàng trốn ra sau lá chắn; nhưng Ngư Tảo lại không bắn lá chắn, tên nỏ chĩa xuống, bắn trúng mu bàn chân của thuẫn thủ. Thuẫn thủ kêu một tiếng thảm thiết, xoay người ngã xuống, lập tức để lộ ra quân tốt phía sau lá chắn. Ngư Tảo siết lẫy liên châu, một loạt tên nỏ bắn ra, đám quân tốt né tránh không kịp nên tới tấp trúng tên, lăn lông lốc xuống dưới theo cầu thang.
Những người phía sau hết sức sợ hãi, nhất thời không dám tiến lên.
Ngư Tảo cười lạnh một tiếng, một lần nữa cầm lấy cung tên, từ trên cao nhìn xuống yểm hộ ba người Lý Thiền.
Lý Thiền cứ thế dẫn Huyền Trang với Lý Thuần Phong đi tới cổng trại tù, mở cổng ra, bốn gã quân tốt ngoài cổng hò hét xông tới. Ngư Tảo bắn liên tiếp, ngực bốn người gần như đồng thời bị trúng tên, ngã xuống đất.
Huyền Trang ngơ ngác nhìn thi thể dưới đất, lại quay đầu nhìn thi thể trong viện, không khỏi hết sức đau buồn.
“Sư phụ, mời!” Lý Thiền nói.
Cọc buộc ngựa ngoài cổng có buộc ngựa, Lý Thiền cởi dây buộc bốn con ngựa, đưa cho Huyền Trang với Lý Thuần Phong mỗi người một con, mọi người cùng lên ngựa. Lý Thiền dắt một con ngựa không người cưỡi, thúc ngựa phi nhanh, ba người chạy về hướng tây bắc nhà tù. Từ xa, Lý Thiền quay về phía vọng canh trong tường cao thổi tất lật.
Ngư Tảo cầm một cây nỏ, sải bước đi tới đầu cầu thang, không ngừng siết lẫy làm vang lên hàng loạt những tiếng “tăng tăng tăng”. Đội chính và đám binh lính bị bắn ngã dúi dụi, vừa lăn vừa bò trốn xuống cầu thang. Ngư Tảo một cước đá lật bàn ghế trên đỉnh vọng canh chặn ở trên cầu thang, ngay sau đó lấy ra một sợi dây thừng, một đầu móc vào trên xà ngang, cầm dây thừng lùi về phía sau mười mấy bước rồi đột nhiên chạy tới, lấy đà nhảy ra khỏi vọng canh. Nàng mượn dây thừng đung đưa giữa không trung, định nhảy xuống tường cao của nhà tù.
Đúng lúc này ba người Lý Thiền đã đến dưới chân tường, căng thẳng nhìn Ngư Tảo ở giữa không trung, dáng người hiên ngang phóng khoáng ấy tựa như đang múa một điệu vũ hoa mỹ. Đúng lúc này đột nhiên thấy tên đội chính kia xông lên vọng canh như phát điên, hét lớn một tiếng rồi vung hoành đao, lưỡi đao chém vào sợi dây thừng móc trên xà ngang. Lý Thiền trơ mắt nhìn dây thừng trong tay Ngư Tảo đột nhiên bị chém đứt, chùng lại giữa không trung, Ngư Tảo cũng mất thăng bằng rơi thẳng xuống dưới.
“Ngư Tảo…” Lý Thiền điên cuồng hét to.
“Đi…” Ngư Tảo chỉ kịp nói một chữ, cuối cùng rơi xuống bên trong tường cao giống như gãy cánh.
Huyền Trang và Lý Thuần Phong cũng kinh ngạc ngây người, Lý Thiền cắn răng. “Đi!”
Mọi người dùng hai chân kẹp bụng ngựa, ba con chiến mã phi nhanh mà đi, để lại một con ngựa không người cưỡi.
Lúc này đội chính mới dẫn theo quân tốt đến lan can vọng canh, mọi người cùng bắn tên, mũi tên lại đuổi không kịp, tới tấp rơi xuống sau lưng ngựa.
Thành tây Qua Châu,
phường Vĩnh Phúc.
Trong khu vực hẻo lánh, Lý Thiền dẫn hai người Huyền Trang và Lý Thuần Phong vội vã đi dọc theo một con phố, vừa đi Huyền Trang vừa hỏi. “Thế tử, đây là đang đi đâu?”
Lý Thiền đắng chát nói, “Vốn đã thương lượng với Ngư Tảo, sau khi cứu sư phụ ra ngoài chúng ta sẽ cùng ra khỏi Qua Châu. Nhưng Ngư Tảo bị bắt, ta không thể đi được. Một lát nữa ta giao sư phụ cho người đó, ta còn phải trở về.”
Đám người Huyền Trang đi theo Lý Thiền vào một kho hàng ở phường Vĩnh Phúc, đi qua từng đàn lạc đà trong viện, bước vào trong nhà, Huyền Trang và Lý Thuần Phong lập tức sững sờ. Trước mắt hai người là Lữ Thịnh và Lý Thực đang ngồi ngay ngắn trong phòng, mỉm cười nhìn bọn họ, bên cạnh là hơn mười tử sĩ Lý gia đeo đao cầm cung.
Huyền Trang bất đắc dĩ nhìn Lý Thiền một cái, lúc này mới nhớ ra mình không hề nói với hắn chuyện ở trạm dịch Ngư Tuyền. Lý Thuần Phong sờ sờ trong tay áo mới phát hiện, lúc bị bắt tất cả mọi đồ đạc trên người đều đã bị tịch thu mất rồi, lập tức cúi đầu ủ rũ.
“Lữ lang quân!” Lý Thiền ôm quyền nói.
“Ngư Tảo đâu!” Lữ Thịnh kinh ngạc hỏi.
“Xảy ra sai sót, thất thủ rồi,” Lý Thiền nói. “Lần này ta không đi nữa, thỉnh cầu Lữ lang quân và Thực công đưa sư phụ ta và Lý Tiến sĩ ra khỏi Qua Châu.”
“Thế tử…” Lý Thuần Phong đang định nói chuyện thì bị Huyền Trang kéo một cái.
“Thế tử, ngươi trở về đi!” Huyền Trang nói điềm đạm.
Lý Thiền gật đầu, lại dặn dò Lữ Thịnh. “Lữ lang quân, sư phụ ta giao cho ngươi. Xin hãy đưa sư phụ ta đến Y Ngô nhanh nhất có thể, chớ để ngài ấy dính dáng vào loạn cục Qua Châu.”
“Thế tử yên tâm.” Lữ Thịnh cười cười, đùa cợt nhìn Huyền Trang.
Lý Thuần Phong không nhịn được, thấp giọng nói bên tai Huyền Trang. “Pháp sư, phải cùng đi với Thế tử! Đây là cơ hội duy nhất của hai người chúng ta!”
Huyền Trang lắc lắc đầu, không nói gì.
“Lý Tiến sĩ, ngươi nói gì vậy?” Lý Thiền không nghe rõ.
Huyền Trang cười nói, “Lý Tiến sĩ nói ngươi hãy bảo vệ tốt Ngư Tảo, dẫn Ngư Tảo thoát ra khỏi cái lồng chim này.”
“Vâng, thưa sư phụ!” Lý Thiền ngẩn ra, nhưng không nói gì nữa, xoay người bước đi.
Đến trước cửa, Lý Thiền quay người lại. “Lữ lang quân…”
“Sao?” Lữ Thịnh nhìn hắn.
“Lần này ta trở về, tất nhiên sẽ bị a gia bắt buộc thành hôn, giờ Tuất một khắc sẽ rời khỏi chùa A Dục Vương, tiến về phủ Đô đốc,” Lý Thiền chậm rãi nói. “Ngươi đã đáp ứng Ngư Tảo, phải dẫn nàng bay trên trời một chuyến.”
Sắc mặt Lữ Thịnh gượng gạo, một hồi lâu mới mỉm cười gật đầu.
“Ta vẫn không phải người nàng yêu.” Lý Thiền hơi thương cảm. “Sau khi dẫn nàng rời khỏi đó, ngươi bảo nàng hãy quên ta đi, không cần phải quay về nữa.”
Lý Thiền thở dài đắng chát, trên mặt lại mang nụ cười, xoay người rời khỏi kho hàng.
Đám tử sĩ đi ra đóng cổng kho hàng lại. Lữ Thịnh vẻ mặt phức tạp nhìn Huyền Trang. “Pháp sư, vì sao không đi theo hắn?”
“Hắn đã tuyệt vọng với cuộc đời, cần gì phải làm cho hắn thất vọng với ngươi nữa,” Huyền Trang nói.
Lữ Thịnh mấp máy môi, lại không biết nói sao.
Huyền Trang nói, “Lữ huynh, Thế tử nói không sai, Ngư Tảo là người bị tổn thương sâu nhất trong cuộc phản loạn này. Nàng mất gia tộc, mất quốc gia, mất tình thân, con đường phía trước mịt mờ, chỉ có thể ôm ấp một hi vọng nhỏ nhoi làm cho chính mình cười một cái. Ngươi đã đáp ứng rằng sẽ cướp nàng trên đường đón dâu, dẫn nàng bay trên trời, hi vọng ngươi đừng để nàng phải thất vọng với người mà nàng yêu quý nhất.”
Lý Thực chế giễu. “Tên hòa thượng nhà ngươi, tự thân mình còn khó bảo toàn, vậy mà còn bận tâm lo cho người khác.”
Lữ Thịnh im lặng một hồi lâu mới nói, “Pháp sư, chuyện này ta không làm được.”
“Vì sao?” Huyền Trang hỏi.
“Bởi vì lúc này phản loạn sắp tới, ta phải nghiêm khắc khống chế sự tiến triển của tình thế, không thể để Khuê Mộc Lang khống chế thân thể ta,” Lữ Thịnh thành khẩn nói. “Hơn nữa bây giờ việc quan trọng nhất của chúng ta chính là làm cho hôn sự của Lý Thiền và Ngư Tảo được tổ chức thuận lợi, trợ giúp Lâm Giang Vương dụ bắt Ngưu Tiến Đạt. Nếu như ta phá hoại hôn lễ này, còn không biết sẽ xảy ra biến cố gì.”
“Lúc trước ngươi đã đáp ứng Ngư Tảo, vừa rồi ngươi còn đáp ứng Lý Thiền!” Huyền Trang hơi tức giận.
“Ta phải làm cho bọn họ an tâm, khiến bọn họ phối hợp để hoàn thành hôn lễ,” Lữ Thịnh nói.
Huyền Trang nhìn xoáy vào hắn, trong mắt tràn đầy thất vọng. “Lữ huynh, đến tận hôm nay ta mới thật sự thấy xa lạ với ngươi. Trước kia bất kể là ngươi và sĩ tộc tàn sát lẫn nhau hay ngươi hủy diệt Tây Quật, ta đều có thể hiểu được. Bởi vì đối với người đời mà nói, ăn miếng trả miếng, lấy oán báo oán chính là trạng thái bình thường của nhân gian. Bần tăng Phật pháp thấp kém, cũng không thay đổi được gì. Nhưng ngươi không nên phụ tình cảm của một người dành cho ngươi. Ngư Tảo từ nhỏ đã tín nhiệm ngươi, ái mộ ngươi, dùng cả đời để đi tìm ngươi, nhưng ngươi chẳng những phụ sự tín nhiệm này của nàng mà còn dùng thủ đoạn lừa gạt để lợi dụng nàng. Ngươi bị sói chiếm cứ thân thế ta vẫn coi ngươi là Lữ Thịnh; nhưng ngươi bị ác niệm chiếm cứ thân thể, ngươi cùng con sói kia có khác gì nhau?”
“Quả thật ta có lỗi với Ngư Tảo, ngươi mắng ta là cầm thú ta cũng không thể cãi lại được.” Trên mặt Lữ Thịnh tràn ngập vẻ cô đơn. “Nhưng nếu như từ năm Vũ Đức thứ bảy đến nay, chúng ta vẫn kéo dài cuộc tranh biện ấy, ta đã thua vứt mũ quăng giáp, hết sức thảm hại. Giờ đây ta chỉ có thể nhìn lên pháp sư từ dưới vực sâu, ngươi giống như núi cao mà ta chỉ có thể ngước nhìn,” Lữ Thịnh lẩm bẩm nói. “Ngươi nói đi, ta nên làm gì các ngươi bây giờ?”
“Lữ lang quân, không được lòng dạ đàn bà! Không thể lưu lại hai người này!” Lý Thực trầm giọng nói. “Ta biết ngươi muốn đưa pháp sư đến Tây Vực, để hắn đi tây du. Nhung còn Lý Thuần Phong? Bọn chúng biết rõ ràng Lý thị ta đóng vai diễn nào trong cuộc mưu phản này, cũng biết năm sĩ tộc lớn là kẻ vô tội bị kéo vào; vạn nhất Lý Thuần Phong trở lại Trường An, Hoàng đế hỏi dò, hắn thuật lại đúng sự thật, vậy thì Lý thị ta nguy mất!”
“Ngươi câm miệng!” Lữ Thịnh bực bội nói.
“Năm sĩ tộc lớn sẽ lật lại án!” Lý Thực nói.
“Ngươi câm miệng!” Lữ Thịnh giận dữ quát.
“Ba năm vạch kế, ngươi không thay đổi gì cả!” Lý Thực cũng hét to.
Lữ Thịnh và Lý Thực căm tức nhìn nhau, ai cũng không chịu nhượng bộ, đúng lúc này Lý Liệt mở cửa ra, vội vã đi vào. “Báo cáo gia chủ, Thứ sử Túc Châu Ngưu Tiến Đạt đã đến trạm dịch châu thành ở phía bắc thành Qua Châu!”
Hai người lập tức không có thời gian để tranh cãi nữa, Lý Thực vội vàng hỏi. “Hắn dẫn theo bao nhiêu người?”
“Hai đoàn, tổng cộng bốn trăm người, tất cả đều là việt kỵ trong quân,” Lý Liệt nói.
Việt kỵ chính là kỵ binh tuyển chọn người giỏi cưỡi ngựa bắn cung, năng lực xuất chúng trong quân để thành lập, do Hiệu úy việt kỵ dẫn đầu, là tinh nhuệ trong quân.
“Lữ lang quân, Huyền Trang với Lý Thuần Phong càng không thể thả,” Lý Thực nói. “Sĩ tộc bị Vương Quân Khả khống chế ở trong quân, then chốt duy nhất chính là Ngưu Tiến Đạt. Một khi Huyền Trang chạy đi báo cho Ngưu Tiến Đạt, để hắn chạy trốn, cuộc phản loạn này sẽ thành đầu voi đuôi chuột, căn bản không thể đánh đau triều đình.”
“Nhưng mà,” Lữ Thịnh trầm ngâm. “như lúc trước chúng ta thương thảo, một khi để Lý Diễm nắm được binh quyền ba châu Qua, Sa, Túc, độ chấn động của cuộc phản loạn này thật sự quá lớn, không phải chúng ta có thể khống chế.”
“Lão phu mặc kệ đất rung núi lở, ta muốn Lệnh Hồ thị phải chết! Ta muốn năm sĩ tộc lớn bị nhổ tận gốc!” Lý Thực vẻ mặt dữ tợn. “Đây là ước mơ của ta, cũng là ước mơ của ngươi, ai làm trái, người đó chết!”
“Muốn ta chết? Chỉ dựa vào mấy người các ngươi?” Lữ Thịnh lạnh lùng hỏi.
Lý Liệt vội vàng bảo vệ Lý Thực sau lưng, tử sĩ Lý gia cầm cung nỏ bao vây xung quanh Lữ Thịnh, bầu không khí chỉ chạm vào là bùng nổ. Lữ Thịnh cũng bị sát cơ kích thích, tâm tình dần dần không yên, trên ngón tay chậm rãi mọc ra một đoạn vuốt sói đen sì.
“Lữ Thịnh.” Lý Thực hoảng sợ, biết một khi Lữ Thịnh biến thân, mười mấy người này của mình hoàn toàn không đủ để cho hắn giết, vội vàng hét lớn. “Ngươi chỉ còn tuổi thọ hơn hai mươi ngày. Chẳng lẽ ngươi vạch kế ba năm, giờ lại phải mang tiếc nuối mà chết hay sao? Địch Văn biết làm thế nào?”
Lữ Thịnh ngẩn ra, lẩm bẩm nói, “Sau khi ta chết…”
“Sau khi ngươi chết, năm sĩ tộc lớn sẽ vui vẻ chúc mừng! Sau khi ngươi chết, Địch Văn sẽ khổ không nói nổi!” Lý Thực hét to. “Sau khi ngươi chết, cần gì phải để ý tới nước lũ ngập trời!”
Hai mắt Lữ Thịnh đỏ rực, nắm chặt nắm đấm, vuốt sói đâm vào lòng bàn tay, có máu chảy ra. Hắn bỗng nhiên xoay người nhìn Huyền Trang. “Pháp sư, kiếp này có lỗi với ngươi, kiếp sau nhận lỗi!”
Lý Thực mừng rỡ, quát. “Giết bọn chúng!”
Lý Liệt vung tay lên, cung nỏ của tử sĩ cùng ngắm chuẩn Huyền Trang và Lý Thuần Phong, đang định siết lẫy thì đột nhiên nghe thấy ngoài sân có tiếng trâu kêu, âm thanh cực kỳ thê thảm. Mọi người đang kinh ngạc, bỗng “ầm ầm ầm ầm” một tiếng, cửa phòng bị đụng chia năm xẻ bảy, bảy tám con trâu đực to lớn kêu thảm thiết xông vào. Trên mông trâu không ngờ lại có một vết thương đang chảy máu.
“Uỵch…” Một tên tử sĩ không kịp né tránh, bị trâu húc vào sau lưng, lập tức cả người bay lên, gãy xương đứt gân, mấy người khác cũng bị đâm ngã xuống đất, vô số móng trâu giẫm trên người. Mọi người tới tấp tránh né, vô cùng hỗn loạn. Đàn trâu điên này lao lung tung trong phòng, còn có hai con trâu lao thẳng vào tường. “ầm” một tiếng, tường đầm đất xây thành gần như sụp đổ, bụi và bùn đất trên nóc nhà rơi xuống.
“Sư phụ, Lý Tiến sĩ, đi!” Phía sau đàn trâu đột nhiên hiện ra một bóng người, không ngờ lại chính là Lý Thiền.
Lý Thiền kéo Huyền Trang và Lý Thuần Phong, nhanh chân chạy ra ngoài.
“Ngăn cản bọn chúng!” Lý Thực hét to, đám người Lý Liệt muốn lao ra nhưng bị đàn trâu ngăn cản.
Lý Thực hổn hển tức giận, cầm lấy một chiếc nỏ từ trong tay tử sĩ, bấm lẫy liên châu, tên nỏ cắm phầm phập trên khung cửa phía sau mọi người, có một mũi tên xuyên thấu qua tăng bào của Huyền Trang. Huyền Trang ngã xuống đất, ngay sau đó bò dậy, liên tiếp lăn mấy vòng trên mặt đất, vừa né tránh tên nỏ bắn tới vừa lao ra ngoài kho hàng.
Lý Thiền sớm đã chuẩn bị ngựa trên phố, ba người vừa lăn vừa bò lên ngựa, kẹp mạnh bụng ngựa, chiến mã phi nhanh mà đi. Lúc này đám người Lý Liệt mới vọt ra, phí công bắn mấy mũi tên, trơ mắt nhìn đám người Huyền Trang vòng qua đầu phố rồi biến mất.
Lý Thực và Lữ Thịnh cũng chạy vội ra, Lý Liệt cả đầu cả mặt đầy cát bụi nghênh đón. “Gia chủ…”
Lý Thực hầm hầm tát thẳng vào trên mặt hắn. “Đuổi theo!”
“Đừng đuổi theo nữa,” Lữ Thịnh nói.
“Chắc chắn bọn chúng sẽ đi tìm Ngưu Tiến Đạt!” Lý Thực nghiến răng nghiến lợi nói.
“Lúc này Lâm Giang Vương cũng đang đuổi bắt, bọn họ không dễ dàng gặp được Ngưu Tiến Đạt như vậy đâu,” Lữ Thịnh nói. “Chúng ta chỉ cần coi chừng hai nơi, phủ Đô đốc và quan xá. Bọn họ muốn tìm Ngưu Tiến Đạt, ắt không rời được hai nơi này. Ngươi sai người nấp ở trên phố, một khi nhìn thấy họ, lập tức bắn chết.”
Lý Thực suy nghĩ một lát, hạ lệnh. “Lý Liệt, ngươi đích thân dẫn người đi. Nếu thất thủ, tự sát!”
“Vâng!” Lý Liệt ôm quyền nhận lệnh.
“Nếu bọn chúng có thể ám sát Huyền Trang, Huyền Trang đã chết vô số lần từ lâu lắm rồi.” Lữ Thịnh vẻ mặt chán chường, xoay người đi về phía một phương hướng khác. “Tình hữu nghị này, cuối cùng vẫn phải kết thúc ở trong tay ta!”
Lý Thiền dẫn Huyền Trang và Lý Thuần Phong vội vã chạy trên phố, trên phố đối diện đột nhiên có một đám quân tốt chạy qua. Mọi người vội vàng tránh đến phía sau một chiếc xe ngựa, lẳng lặng đợi đám quân tốt kia đi tới.
Một tên kỵ binh từ phía sau đuổi theo, quát. “Ai là thập trưởng?”
Thập trưởng vội vàng đi ra. “Chuyện gì?”
Kỵ binh kia nói, “Lâm Giang Vương ra lệnh, Huyền Trang và Lý Thuần Phong giết không cần hỏi, còn một thư sinh trẻ tuổi khác đi cùng thì phải bảo vệ chu đáo, không được làm hại!”
Thập trưởng hỏi. “Ba gã tặc nhân, ngoài hòa thượng ra thì hai tên thư sinh tuổi xấp xỉ nhau, phân biệt thế nào?”
Kỵ binh đáp. “Đơn giản, hòa thượng tùy tiện giết, thư sinh trói đưa về phủ Đô đốc.”
“Rõ!” Thập trưởng và đám quân tốt cùng hô.
Kỵ binh phi nhanh mà đi, thập trưởng dẫn đám quân tốt tiếp tục lùng sục.
Mọi người nhẹ nhàng thở ra một hơi, cùng nhìn Huyền Trang, Huyền Trang không khỏi cười khổ.
Lý Thiền nói nhỏ. “Sư phụ, lát nữa tới một cửa hàng y phục, đổi cho ngài một bộ quần áo. Bộ tăng y này quá nổi bật.”
“Thế tử, tại sao ngươi lại quay về?” Lý Thuần Phong hỏi.
Lý Thiền cười khổ. “Lúc ở kho hàng, ta nghe thấy câu ngươi nói với sư phụ ta, mặc dù không nghe rõ nhưng tuyệt đối không phải là những lời sau đó sư phụ nói với ta. Ta biết chuyện có khác thường, liền lưu ý một chút, phát hiện bầu không khí giữa hai người và Lữ Thịnh rất căng thẳng, liền không biểu lộ gì.”
Huyền Trang rất tán thưởng sự nhạy bén của Lý Thiền. “Thế tử đúng là đã chững chạc hơn rất nhiều.”
“Sau khi quay trở lại, ta nhảy vào kho hàng, nghe thấy các ngươi đối thoại.” Lý Thiền không ngừng lắc đầu. “Ta thật sự không ngờ Lữ Thịnh lại trở thành người như vậy, vì trả thù năm sĩ tộc lớn mà không tiếc khiến cho nghìn vạn người vô tội của ba châu Qua, Sa, Túc phải chết. Chúng ta đều nhìn nhầm hắn.”
“Một người bị thù hận ngâm đủ ba năm, ta sớm nên đoán được sẽ như vậy,” Huyền Trang đắng chát nói.
Ba người tìm được một cửa hàng y phục, Lý Thiền bỏ tiền mua ba bộ y bào. Huyền Trang còn đội khăn vấn đầu, có điều ngài trọc đầu không có tóc mai, đội khăn vấn đầu cũng hơi kỳ dị.
Huyền Trang cảm thấy kỳ cục, chắp tay nói, “A Di Đà Phật, bần tăng…”
Lý Thiền vội vàng nắm cánh tay ngài. “Sư phụ, ngài đừng A Di Đà Phật nữa.”
Huyền Trang tỉnh ngộ, không khỏi cười khổ.
“Sư phụ, ta sẽ đưa hai người rời khỏi Qua Châu,” Mọi người rời khỏi cửa hàng y phục, đi vào phố lớn đông vui tấp nập, Lý Thiền nói. “Ta đã sống ở thành Qua Châu ba năm, từ Hiệu úy trấn thú cho tới tiểu thương đầy tớ đều quen biết không ít. Ta sẽ tìm một đội buôn, hộ tống hai người đi vào Mạc Hạ Diên Thích, đến nước Cao Xương.”
Lý Thuần Phong nói, “Thế tử, ta không đi Thiên Trúc!”
“Mặc dù ngươi không đi Thiên Trúc, nhưng lại phải tạm thời lánh đi,” Lý Thiền nói. “Nếu ta đoán không sai, chắc chắn con đường từ Qua Châu đến Trường An đã bị chặn đứng, ngươi không thể quay về. Nếu như không muốn bị cuốn vào loạn lạc Qua Châu, ngươi hãy đến nước Cao Xương nghỉ ngơi mấy tháng xem tình thế rồi đưa ra quyết định sau.”
Lý Thuần Phong lập tức yên lặng, hắn biết Lý Thiền nói không sai chút nào, nghĩ mình lại phải đến Cao Xương, trong lòng lập tức thê lương khó mà diễn tả.
“Vậy còn ngươi?” Huyền Trang hỏi.
“Ta không đi.” Lý Thiền nói chậm rãi. “Ngư Tảo bị Vương Quân Thịnh mang về chùa A Dục Vương, sư phụ đã nói, trong cuộc đời mỗi người đều có một sứ mệnh phải gánh vác. Sứ mệnh của ta và Ngư Tảo chính là gánh vác sự trung thành của bọn ta đối với quốc gia. Bất kể là cương thường luân lý hay pháp lệnh quốc gia đều không cho phép con cái tố giác cha mẹ, bọn ta cũng sẽ không đi tố giác họ. Chỉ có điều bọn ta phải đứng ra, phải cho bọn họ biết rằng bọn họ có can đảm phản bội quốc gia, con cái của bọn họ cũng sẽ có can đảm phản bội bọn họ.”
Huyền Trang lộ vẻ xúc động. “Các ngươi muốn bắt họ trong tiệc cưới?”
Lý Thiền lắc đầu, đắng chát nói, “Đều là a gia của bọn ta, làm sao hạ thủ được chứ! Ngư Tảo ở trong tay họ, xem ra ta phải hoàn thành hôn lễ này. Ta và Ngư Tảo sẽ làm khó dễ trong tiệc cưới, bảo vệ Ngưu Tiến Đạt rời khỏi Qua Châu, quyết không thể để binh quyền Túc Châu rơi vào trong tay a gia.”
“A gia ngươi có một vạn đại quân, dựa vào vẻn vẹn mấy người các ngươi mà muốn rời khỏi Qua Châu, thật sự xa vời,” Huyền Trang nói.
“Đúng vậy, cửu tử nhất sinh,” Lý Thiền cười nói. “Có điều cũng không có gì, đúng như Ngư Tảo nói, vợ chồng cùng mệnh, cùng sinh cùng tử mà thôi.”
Huyền Trang im lặng nhìn hắn, lần đầu tiên sinh ra một sự kính trọng đối với tên đệ tử này của mình.
“Có thể lấy được Ngư Tảo làm vợ là hạnh phúc lớn nhất trong cuộc đời ta.” Ba người đi về phía cổng thành, mặc dù Lý Thiền đã trở nên kiên cường hơn nhiều so với ban đầu nhưng vẫn là một người giàu tình cảm, nói đến chỗ xúc động hai mắt lại không nhịn được đỏ lên. “Ta vốn nghĩ có thể mang cho nàng một đời hạnh phúc, nhưng đêm nay bọn ta sẽ chết, ngay cả chốc lát hạnh phúc ta cũng không thể cho nàng được. Cuộc đời này của bọn ta quá mức ngắn ngủi, quá mức thê lương, ta nghĩ có thể làm cho nàng vui vẻ một lát trước khi chết cũng tốt. Ta không muốn sau khi nàng ấy lấy ta, ngay cả một nụ cười nàng cũng chưa từng có, cho nên lúc nàng nói muốn Lữ Thịnh bắt cóc nàng trên đường đón dâu rồi dẫn nàng bay trên trời một chuyến, ta liền lập tức đồng ý. Ta không có cách nào mang vui vẻ đến cho nàng, vậy để người khác mang đến cho nàng cũng rất tốt. Lần này ta quay trở lại kho hàng, một là phát hiện tình hình không đúng, hai là cũng muốn thương lượng chi tiết với Lữ Thịnh một chút. Nhưng kết cục là ngay cả tâm nguyện này của Ngư Tảo ta cũng không thể nào thỏa mãn,” Cuối cùng Lý Thiền rơi nước mắt, nghẹn ngào nói. “Sư phụ, ta muốn để nàng mang nụ cười mà chết!”
Huyền Trang dừng chân, chăm chú nhìn Lý Thiền, nói khẽ. “Thế tử, bần tăng sẽ thỏa mãn tâm nguyện này của các ngươi.”
“Sư phụ, ngài…” Lý Thiền sững sờ, kể cả Lý Thuần Phong cũng vô cùng kinh ngạc.
“Bần tăng Phật pháp qua loa, cũng không hiểu những thứ như phép thuật và đạo thuật,” Huyền Trang chậm rãi nói. “Nhưng bất kể là Phật pháp hay Đạo pháp, không phải đều là để cứu rỗi người đời, khiến lòng người an lạc hay sao? Cuộc đời này của chúng ta ảm đạm, nhưng đêm nay bần tăng lại muốn phóng một quả pháo hoa trong thành Qua Châu, làm cho cuộc đời của chúng ta trở nên rực rỡ.”
Thành tây Qua Châu, phường Tuyên Đức.
Lữ Thịnh ngồi ở tầng hai quán rượu, quán rượu này nằm gần tường phường của phường Tuyên Đức; tường phường chỉ cao khoảng một trượng, ngồi ở tầng hai, từ trên cao nhìn xuống có thể trông thấy đám người nhộn nhịp trên phố lớn Tỏa Dương ngoài phường.
Tư mã Ngọc Môn Quan Phổ Mật Đề dẫn hai tên lang binh ăn mặc bình thường đứng hầu sau lưng, hơi cúi người.
Lữ Thịnh quan sát khắp nơi trên phố lớn Tỏa Dương. “Ngươi nói một canh giờ trước, Huyền Trang và Lý Thuần Phong, Lý Thiền đã xem xét ở vùng này rất lâu?”
“Vâng, thưa a lang,” Phổ Mật Đề nói. “Bọn chúng đo đạc độ cao tường phường, độ rộng mặt đường và các loại khoảng cách. Nghe nói ba người thương lượng trên phố rất lâu rồi mới từng người một tản đi.”
“Rốt cuộc bọn chúng muốn làm gì?” Lữ Thịnh hết sức nghi hoặc. “Vùng này không hề có chỗ nào đặc biệt cả.”
Phổ Mật Đề đang định nói thì Lữ Thịnh lại xua tay ngăn cản hắn, ánh mắt chăm chú nhìn phố lớn. Phổ Mật Đề kinh ngạc nhìn theo, thấy một đội kỵ binh thiết giáp năm mươi người đang xếp hàng tiến lên, phía trước đội ngũ giơ cờ hiệu Thứ sử Túc Châu.
Trên con ngựa cao to đi trước đội ngũ là một người đàn ông trung niên khoảng tứ tuần, cao lớn vạm vỡ, dáng vẻ nghiêm nghị. Hắn mặc một bộ giáp da nhẹ nhàng, một đội việt kỵ phía sau lại mặc minh quang khải giáp, tay cầm trường thương. Đội việt kỵ ấy kể cả đang đi trên phố thị cũng không nhìn ngang ngó dọc, theo hàng ngũ hành quân tiến lên, vừa nhìn đã biết chính là lính tinh nhuệ trong quân từng trải qua bách chiến.
Chắc hẳn người này chính là Thứ sử Túc Châu Ngưu Tiến Đạt, phía sau là ba chiếc xe trâu chở quà mừng hắn mang đến từ Túc Châu, muốn tới phủ Đô đốc kính hiến quà mừng.
Bách tính trên phố lớn Tỏa Dương sớm đã biết đây là Thứ sử Túc Châu đến, cũng không e ngại, tránh bên đường chỉ chỉ trỏ trỏ, mặt mày hớn hở kể cho những người bên cạnh nghe sự tích anh hùng của trại Ngõa Cương năm ấy, giống như chính mình đã từng đích thân trải qua vậy.
Trong cảnh huyên náo này, Ngưu Tiến Đạt đột nhiên có cảm giác, ngẩng đầu lên nhìn sang bên cạnh, vừa khéo đụng vào ánh mắt của Lữ Thịnh. Ngưu Tiến Đạt không hề biết Lữ Thịnh, nhung đồng tử vẫn co lại, dường như cảm nhận được một sự uy hiếp cực kì lớn.
Hai người đối mặt nhau một lát, sau đó cả hai đều thu ánh mắt lại. Ngưu Tiến Đạt không đổi sắc mặt, tiếp tục tiến lên, đội ngũ nhanh chóng biến mất ở cổng thành của thành đông.
“Thật là lợi hại!” Lữ Thịnh lẩm bẩm nói. “Loại hãn tướng chinh chiến sa trường này quả nhiên không phải dạng vừa. Trong lòng ta chỉ hơi có sát ý, vậy mà đã bị hắn phát hiện.”
“Dù hắn có lợi hại đến mấy, ở trước mặt a lang vẫn chỉ là một phàm nhân,” Phổ Mật Đề cười nói.
“Ngươi không hiểu. Muốn giết người này cũng không dễ dàng,” Lữ Thịnh nói. “Được rồi, ngươi tiếp tục nói, còn tra được cái gì nữa? Có tung tích của Huyền Trang không?”
“Thuộc hạ không hề biết hắn ở đâu, chỉ tra được hắn đi qua những nơi nào,” Phổ Mật Đề nói. “Hắn dẫn hai tên thợ bện thừng đến một cửa hàng da, đặt làm hai sợi thừng nhỏ gân hươu dài ba mươi trượng, kích cỡ không vượt quá nửa phân, quấn sợi đay tăng tính bền, bên ngoài sơn đen.”
Lữ Thịnh lập tức kinh ngạc. “Đây là hắn muốn làm gì?”
“Thuộc hạ cũng không biết, đến lúc thuộc hạ tới hắn đã rời khỏi, chỉ nói một canh giờ sau sẽ quay lại lấy hàng,” Phổ Mật Đề nói. “Sau đó thuộc hạ dò hỏi hướng đi của hắn, là đến chợ phía tây chọn mua một ít lưu huỳnh và tiêu thạch.”
Sắc mặt Lữ Thịnh hơi nghiêm nghị. “Lưu huỳnh và tiêu thạch dùng để chế tạo phục hỏa, Huyền Trang mua những thứ này để làm gì… A, tất nhiên là hắn mua giúp cho Lý Thuần Phong, người này biết phép phục lưu huỳnh trong đan kinh. Thế còn sau đó?”
“Sau đó Huyền Trang tới hai chợ đông tây mời một số thợ thuyền của các phường hội, gồm một người thợ vẽ, một người thợ khâu giày, hai người thợ tẩy nhuộm, hai người thợ nặn, hai người thợ rèn, bốn người thợ giấy, sáu người thợ mộc.” Phổ Mật Đề lần lượt liệt kê.
Lữ Thịnh lập tức như lạc vào trong sương mù năm dặm, một hồi lâu sau mới nói, “Đây là hắn đang muốn làm gì? Chẳng lẽ là muốn dựng nhà?”
“Dựng nhà thì không cần thợ tẩy nhuộm.” Phổ Mật Đề thấp giọng nhắc nhở.
“Đương nhiên ta biết!” Lữ Thịnh tức giận. “Sau đó hắn đi đâu?”
“Mất dấu rồi,” Phổ Mật Đề nói. “Chúng ta chưa hỏi thăm được sau đó hắn dẫn những người này đến nơi nào.”
“Vậy Lý Thiền và Lý Thuần Phong thì sao?” Lữ Thịnh hỏi.
“Không tìm thấy hai người này. Dường như họ cùng Huyền Trang chia nhau ra hành động, phải chọn mua rất nhiều thứ, không biết đang muốn làm gì.” Phổ Mật Đề nói hết sức thận trọng.
Lữ Thịnh trầm ngâm một hồi lâu, rồi đột nhiên hỏi. “Ngươi nói lúc này Lý Thiền vẫn đi cùng với bọn họ, không về chùa A Dục Vương?”
“Vâng, thuộc hạ đã phái người đến chùa A Dục Vương, người đó khẳng định Lý Thiền không về.” Phổ Mật Đề đáp.
Lữ Thịnh nhìn sắc trời. “Bây giờ đã đến cuối giờ Thân rồi chứ? Đội ngũ đón dâu của Lý Thiền và Ngư Tảo giờ Tuất một khắc sẽ phải rời khỏi chùa A Dục Vương, chỉ còn lại hơn một canh giờ, chẳng lẽ hắn không thành hôn sao?”
“Chắc là không đến nỗi thế,” Phổ Mật Đề nói. “Nương tử nhà họ Vương vẫn ở chùa A Dục Vương, hẳn Lý Thiền sẽ không bỏ lại nàng mà chạy trốn.”
“Điều này cũng đúng.” Sắc mặt Lữ Thịnh nghiêm túc, đẩy bàn đứng dậy. “Đã không phải muốn chạy, vậy thì nhất định đang lên kế hoạch cho một việc lớn, phá hoại cuộc phản loạn tối nay. Ngươi dẫn ta đến nơi cuối cùng Huyền Trang biến mất, phải lập tức bắt được người này!”
“Tất nhiên không phải Thế tử muốn chạy, Thập Nhị Nương còn ở chùa A Dục Vương, Thế tử sẽ không bỏ trốn.”
Ở hậu đường phủ Đô đốc, Vương Lợi Thiệp đang cười cầu tài khuyên bảo.
Lý Diễm đi qua đi lại như thú dữ bị nhốt trong chuồng, giận dữ hét lên. “Nó không trốn thì đi nơi nào? Vì sao đến giờ vẫn không về chùa A Dục Vương? Chỉ còn có một canh giờ, chú rể biến mất, hôn lễ tổ chức kiểu gì?”
“Đại vương bình tĩnh, đừng sốt ruột, đừng sốt ruột.” Vương Lợi Thiệp khuyên. “Bây giờ khách mời cũng đã tới nhà, các gia chủ sĩ tộc Đôn Hoàng cũng đã đến, một lát nữa ngài ra ngoài tiếp kiến, tuyệt đối không thể tỏ ra nôn nóng.”
Lý Diễm gật đầu. “Quân tốt đều mai phục cẩn thận rồi chứ?”
“Binh lực hai trấn Qua Châu đều mai phục xung quanh phủ Đô đốc, tổng cộng có năm trăm người, ba cổng thành của thành đông đều đã giới nghiêm, cả thành đông kín như thùng sắt. Ngài ra lệnh một tiếng, ngay cả một con ruồi cũng không thể nào bay ra ngoài được,” Vương Lợi Thiệp nói.
Sắc mặt lo âu của Lý Diễm hơi thả lỏng một chút.
Lúc này tổng quản phủ Đô đốc đến báo. “Khởi bẩm Đại vương, Vương Thứ sử sai Vương Quân Thịnh tới cầu kiến.”
“Vương Quân Thịnh đến rồi à? Mau mời!” Lý Diễm vội vàng nói.
Lý Diễm bình phục tâm tình một chút, ngồi ngay ngắn trên sảnh đường. Chỉ chốc lát sau, tổng quản dẫn Vương Quân Thịnh vội vã đi vào nội đường, Vương Quân Thịnh chào Lý Diễm.
Lý Diễm cười. “Quân Khả phái ngươi đến có chuyện gì sao?”
Vương Quân Thịnh nói thẳng. “Đại vương, ta đã báo cáo a lang về chuyện Thập Nhị Nương và Thế tử. A lang nghe nói đến nay vẫn không tìm được Thế tử, trong lòng rất lo lắng, phái ta tới nghe dự định của Đại vương một chút.”’
“Thằng nghịch tử này!” Lý Diễm oán hận nói. “Ngươi về nói Thứ sử cứ yên tâm, chỉ cần Thập Nhị Nương vẫn êm đẹp đợi ở chùa A Dục Vương, nó chạy không xa được đâu. Trước giờ Tuất, ta nhất định sẽ bắt được thằng nghịch tử này về.”
“Nếu có thể tìm được Thế tử, thuận lợi đón dâu đương nhiên là tốt,” Vương Quân Thịnh nói. “A lang muốn hỏi, vạn nhất không tìm được Thế tử, Đại vương có phương án dự phòng hay không?”
“Phương án dự phòng?” Lý Diễm nhất thời kinh ngạc, cùng Vương Lợi Thiệp nhìn nhau một cái, bất chấp tất cả nói. “Chuyện thành hôn này đâu có phương án dự phòng gì? Chẳng lẽ Quân Khả có ý kiến hay?”
Vương Quân Thịnh trầm giọng nói, “Đại vương, buổi hôn lễ này đối với ngài và ta mà nói, quan trọng nhất là dụ bắt được Ngưu Tiến Đạt, vì vậy nhất định phải tổ chức, còn nhân vật chính của hôn lễ có phải Thế tử và Thập Nhị Nương hay không không hề quan trọng.”
“Sao?” Lý Diễm một hồi lâu không hiểu được. “Ngươi nói là… Quân Khả nói…”
“A lang nhà ta nói,” Vương Quân Thịnh nói từng chữ từng câu. “nếu không tìm được Thế tử, Đại vương chớ ngại tìm một người dáng người hình dạng tương tự, tới đón xe dâu từ chùa A Dục Vương.”
Lý Diễm và Vương Lợi Thiệp ngơ ngác nhìn nhau.
Vương Lợi Thiệp không nhịn được hỏi. “Nhưng Thập Nhị Nương không chịu thì sao?”
“Thập Nhị Nương không thể không chịu,” Vương Quân Thịnh nói. “Điểm này a lang nhà ta sẽ làm tốt, Đại vương không cần lo lắng.”
“Vậy sau khi đi vào phủ Đô đốc thì sao?” Vương Lợi Thiệp suy nghĩ. “Còn phải tiến hành lễ tát trướng nữa. Bây giờ khách khứa trong đình cũng đã đến cả rồi, những người này đều là quan chức phủ Đô đốc với nha môn các cấp châu huyện, gia chủ các sĩ tộc Qua Châu và Đôn Hoàng, họ đều có thể nhận ra Thế tử!”
“A lang nói, những người này đều không quan trọng, quan trọng là Ngưu Tiến Đạt,” Vương Quân Thịnh nói. “Lúc này Ngưu Tiến Đạt đã trên đường đến phủ Đô đốc, Đại vương cần phải chuốc say Ngưu Tiến Đạt trước khi xe dâu đến; tới lúc đó xe dâu vừa đến, lập tức động thủ trước khi Thế tử giả bị lộ!”
Lý Diễm đã hiểu dự định của Vương Quân Khả, ông ta suy nghĩ một lát, mặc dù sớm hơn kế hoạch gốc nhưng không hề có sơ hở gì lớn, thế là im lặng gật đầu. “Lợi Thiệp, ngươi lập tức đi sắp xếp.”
Vương Lợi Thiệp nhận lệnh.
Lý Diễm hỏi. “Khi nào Quân Khả vào thành?”
Không có Vương Quân Khả ở đây, ông ta thật sự không có lòng tin có thể thuận lợi bắt được Ngưu Tiến Đạt.
Vương Quân Thịnh cười nói, “Đến lúc đó a lang sẽ trợ giúp Đại vương bắt Ngưu Tiến Đạt. Có điều Ngưu Tiến Đạt dẫn theo ba trăm năm mươi việt kỵ đóng quân ở trong thành cừu ngựa, a lang hi vọng Đại vương có thể để a lang mang năm trăm người vào thành cừu ngựa, trợ giúp Đại vương bắt những thân binh này lại.”
Không đợi Lý Diễm trả lời, Vương Lợi Thiệp đã cười nói, “Việc này không cần a lang nhà ngươi phí tâm. Đại vương đã sắp xếp một nghìn giáp sĩ trong thành cừu ngựa, những việt kỵ này không hề có vấn đề gì.”
“Vâng, Đại vương đã có sắp xếp, a lang cũng yên tâm rồi.” Vương Quân Thịnh không hề tranh cãi. “A lang chỉ lo lắng là rốt cuộc Ngưu Tiến Đạt mang ngư phù theo trên người hay để cho Hiệu úy việt kỵ ở trong thành cừu ngựa giữ. Vậy nên đến lúc đó, xin Đại vương nhất định không thể để bất cứ một tên việt kỵ nào chạy thoát. Nếu không lấy được ngư phù, cho dù có bắt được Ngưu Tiến Đạt thì bao công lao của chúng ta cũng sẽ đổ xuống sông xuống biển hết.”
Sắc mặt Lý Diễm trở nên nghiêm nghị, việc Vương Quân Khả lo lắng quả thực có lý, đúng là chưa chắc Ngưu Tiến Đạt đã mang theo ngư phù trên người. Một khi phản loạn nôì lên, vạn nhất một tên việt kỵ chạy ra, mang ngư phù rời khỏi Qua Châu, vậy liền sẽ lỡ hết đại sự.
Lý Diễm đang định nói chuyện thì Vương Lợi Thiệp lại cười. “Điểm này Đại vương cũng đã suy nghĩ đến. Đại vương sẽ lệnh cho Thứ sử đích thân dẫn người vây bắt, tuyệt đối không để một người nào chạy thoát.”
“Như vậy thì ta yên tâm rồi,” Vương Quân Thịnh cười nói.
Đúng lúc này, đột nhiên có bộ khúc đến báo. “Đại vương, Thứ sử Túc Châu Ngưu Tiến Đạt đã đến!”
Lý Diễm rùng mình, nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu. Ông ta biết, sống chết thắng bại cuối cùng đã sắp rõ ràng.