Chương 28 Tái diễn chuyện năm xưa,-đưa nàng lên thiên đình
Giờ chính Tuất, ngày đêm…
Trên phố chính ngoài phường loáng thoáng truyền đến tiếng báo giờ. Lữ Thịnh dẫn Phổ Mật Đề và hai tên tinh tướng, mọi người giơ đuốc, đột nhiên phá tung cửa một kho hàng, lại phát hiện trong kho hàng rộng rãi này không có một bóng người.
Lúc ấy sắc trời đã tối hẳn, Lữ Thịnh giơ đuốc, sắc mặt âm trầm đi lại trong kho hàng. Dưới đất tản mát các loại giấy tờ, nan trúc và da thuộc, còn có cả mấy đống vụn gỗ, hộp phẩm màu lăn lóc khắp nơi, khung cảnh cực kì bừa bộn.
Hiển nhiên nơi này chính là nơi ẩn thân cuối cùng của đám người Huyền Trang. Bọn họ đã lắp ráp một vật gì đó cỡ lớn ở đây, rồi lại thuận lợi rời đi trước khi Lữ Thịnh đuổi tới.
Lữ Thịnh tìm kiếm từng tấc một trên mặt đất, đột nhiên phát hiện trên một tờ giấy dường như có dấu vết. Hắn cầm lên quan sát, trên giấy vẽ sơ đồ kết cấu với rất nhiều công trình xây dựng, dường như là cổng thành, bên trên dùng vạch kẻ nhỏ ghi các loại khoảng cách.
“Là cổng thành Qua Châu sao?” Lữ Thịnh lật đi lật lại xem.
Phổ Mật Đề đột nhiên nói, “A lang, đây không phải cổng thành, là chòi canh, chòi canh của thành tây.”
Lữ Thịnh vỡ lẽ, bởi vì thành tây hẹp dài theo hướng nam bắc, phố lớn Tỏa Dương chạy dọc nam bắc thành, nên chòi canh này liền nằm ở chính giữa phố lớn Tỏa Dương. Trên chòi canh có trống, mỗi ngày buổi sáng đánh trống mở cửa, buổi tối đánh trống đóng cửa, toàn thành đều nghe thấy. Nơi Huyền Trang và Lý Thuần Phong, Lý Thiền khảo sát hai canh giờ trước cũng nằm ở giữa chòi canh và cổng thành đông.
“Đi, lập tức đến chòi canh! Ta phải xem rốt cuộc bọn hắn đang làm cái quái gì!” Lữ Thịnh dẫn mọi người rời khỏi kho hàng.
Giờ này sớm đã giới nghiêm, đám người Lữ Thịnh và Phổ Mật Đề thay giáp y của quân tốt Đôn Hoàng, cưỡi ngựa đi tới cổng phường. Vũ hậu gác đêm lớn tiếng quát hỏi, Phổ Mật Đề lấy ra công văn. Đây là Lý Thực đã chuẩn bị từ lâu rồi, thân phận của mọi người chính là sứ giả của phủ Đô đốc và quân Đôn Hoàng ngoài thành, bên trên đóng con dấu của Thứ sử Đôn Hoàng. Mặc dù con dấu này là giả nhưng không hề có sơ hở. Vũ hậu cũng biết bây giờ các bên thế lực ở thành Qua Châu rất hỗn tạp, quân đội thường xuyên qua lại, không nghi ngờ gì, lập tức mở cổng cho qua.
Lữ Thịnh thúc ngựa phi nhanh, chẳng mấy chốc đã đi tới chòi canh. Chòi canh sớm đã đóng cửa khóa lại, có điều một doanh trại đóng quân bên cạnh vẫn sáng đèn, có một ngũ quân tốt đang đóng ở đây trông coi chòi canh.
Lữ Thịnh chậm rãi quay lại, thấy Huyền Trang, Lý Thiền và Lý Thuần Phong bước ra từ trong bóng tối; Huyền Trang đầu trọc, mặc phục sức bình dân, hai bàn tay hơi chắp lại, đang cười với mình.
Lữ Thịnh không hề nói gì, đi thẳng vào trong phòng. Phòng cũng không lớn, hai gian trái phải đều là phòng ngủ của quân tốt, bốn gã quân tốt còn lại vẫn chưa ngủ, đều đang kinh ngạc nhìn hắn.
“Ngũ trưởng của các ngươi là ai?” Lữ Thịnh hỏi.
Ngũ trưởng trong đó mặt âm trầm đứng dậy. “Ta chính là ngũ trưởng. Ngươi là ai?”
“Bây giờ ai đang ở trên chòi canh?” Lữ Thịnh hỏi.
Sắc mặt ngũ trưởng biến đổi, đưa tay rút hoành đao bên cạnh. Bỗng trước mắt ngũ trưởng đột nhiên hoa lên, không biết Lữ Thịnh đã đến trước mặt hắn từ lúc nào, dùng một tay tóm lấy cổ họng hắn, uy nghiêm nhìn xuống. “Trả lời.”
“Địch tập…” Bốn gã quân tốt còn lại ồn ào, lũ lượt định cầm vũ khí động thủ. Ba chiếc nỏ của Phổ Mật Đề cùng hai tên tinh tướng lập tức nhằm thẳng vào bọn hắn, không ai dám nhúc nhích nữa.
“Là… là Thế tử!” Mặt ngũ trưởng đỏ lên, thở dốc nói.
Lữ Thịnh nhìn hắn chằm chằm không nói một lời. “Còn có ai?”
“Một tăng nhân, mặc thường phục, còn có một người ăn mặc như thư sinh,” Ngũ trưởng giãy giụa nói. “Thế tử muốn mượn chòi canh, là Hiệu úy của bọn ta cùng đến, ta không dám từ chối.”
Lữ Thịnh siết tay. Rắc một cái vặn gãy cổ ngũ trưởng. Phổ Mật Đề ra lệnh một tiếng, tên nỏ cùng bắn. “phập phập phập phập,” chỉ trong nháy mắt bốn gã quân tốt đã bị bắn chết tại chỗ.
“Các ngươi thủ ở đây, một mình ta lên là được.” Lữ Thịnh buông tay, ném thi thể của ngũ trưởng xuống, đi ra từ doanh trại rồi trèo thẳng lên trên chòi canh.
Chòi canh cao tới ba tầng, cao ngang lâu cổng thành, tiên cầu thang tối đen như mực. Lữ Thịnh bước trên bậc thang, cầu thang nhiều năm không tu sửa phát ra âm thanh ken két. Hắn đi thẳng lên tầng cao nhất, tầng trên cùng là một sàn mái chéo lợp ngói, trên sàn đặt bốn chiếc trống to chỉnh tề, chỗ lộ thiên ở phía nam lại đặt một chiếc đồng hồ nhật quỹ.
Lữ Thịnh đứng ở rìa chòi canh, bám vào tường chắn tên nhìn ra. Những ngôi sao sáng được khảm khắp nơi trên bầu trời, trăng sáng treo ở nơi lưng chừng trời phía đông, in bóng sáng tối trên chòi canh.
Phóng tầm mắt nhìn ra xa, thành Qua Châu cổ kính chưa hề ngủ say, trong các phường vẫn có đèn đuốc, một tòa thành cổ to lớn trải rộng trong tầm mắt hắn.
Xa hơn nữa là núi Kỳ Liên tối tăm giống như một con rồng khổng lồ đang nằm cuộn mình, ánh trăng chiếu xuống đỉnh núi, vẫn thấy được một chút màu trắng óng ánh, đó là tuyết đọng trên đỉnh núi.
“Cuối cùng Lữ huynh cũng tới rồi.” Đột nhiên phía sau vang lên giọng nói của một người.
Lữ Thịnh chậm rãi quay lại, thấy Huyền Trang và Lý Thiền, Lý Thuần Phong bước ra từ trong bóng tối. Huyền Trang đầu trọc, mặc phục sức bình dân, hai bàn tay hơi chắp lại, cười với mình.
“Ngươi biết ta sẽ đến?” Lữ Thịnh lạnh giọng nói. “Chẳng lẽ những manh mối đó đều là ngươi cố ý lưu lại cho ta?”
“Đương nhiên,” Huyền Trang cười nói. “Đêm nay ta chính là muốn mời Lữ huynh đi tới nơi này, xem một màn ảo thuật.”
“Ảo thuật gì?” Lữ Thịnh hỏi.
“Lâm Giang Vương cho một tên thân vệ giả mạo Thế tử, dẫn xe dâu của Ngư Tảo rời khỏi chùa A Dục Vương, một khắc nữa sẽ đi đến chòi canh này,” Huyền Trang nói. “Ngươi đã từng đáp ứng Ngư Tảo, rằng sẽ dẫn nàng bay trên trời một chuyến, nhưng ngươi lại không muốn làm, vậy nên bần tăng liền mời Thế tử đến để hoàn thành.”
Lữ Thịnh lập tức sững sờ.
Huyền Trang phất tay với Lý Thiền và Lý Thuần Phong, hai người cùng động thủ, xoay hai chiếc bàn tời. Hai chiếc bàn tời được lắp đặt trên tường chắn tên của chòi canh, cách nhau ba trượng, vừa bằng độ rộng của phố lớn Tỏa Dương. Bàn tời chậm rãi quay, kéo hai sợi dây thừng đen như mực. Dây thừng đó dường như có tính co giãn, toàn bộ nhuộm thành màu xám đen; đầu dây phía bàn tời bị kéo căng, đầu bên kia kéo dài giữa không trung, lẫn lộn với bóng đêm, căn bản không thể thấy rõ được nối đến đâu.
“Đây chính là dây thừng gân hươu ngươi đặt làm tại cửa hàng thuộc da?” Lữ Thịnh lẩm bẩm nói, lại vẫn nghi hoặc.
“Không sai,” Huyền Trang nói. “Mời Lữ huynh xem, hai bên trái phải phố lớn Tỏa Dương là hai phường, bọn ta đã dựng hai cột cờ cao năm trượng gần tường phường.”
Lữ Thịnh nhìn theo, quả nhiên nhìn thấy bên trong tường mỗi phường đã dựng lên một cây cột cờ cao lớn, còn cao hơn cả chòi canh hai trượng. Huyền Trang vừa nói ba người vừa bận rộn, bọn họ kéo căng hai sợi dây thừng gân hươu, đầu dây có móc, hai sợi dây kéo tới liền móc vào trên người Lý Thiền. Thân thể Lý Thiền lập tức nghiêng về phía trước, vội vàng ôm tường chắn tên mới đứng vững được.
Lý Thuần Phong lấy ra từng tấm ván gỗ dày từ trong rương bên cạnh, bắt đầu buộc lên trên người Lý Thiền.
“Các ngươi đây là…” Lữ Thịnh hoảng sợ biến sắc mặt.
“Đây là muốn tái diễn lại cảnh tượng cướp dâu trên phố lớn Cam Tuyền thành Đôn Hoàng năm Vũ Đức thứ chín!” Huyền Trang nhìn hắn chằm chằm, nói từng chữ từng câu.
“Ngu xuẩn!” Lữ Thịnh cười ha hả. “Các ngươi cho rằng sự thần thông của Khuê Mộc Lang là do con người làm ra hay sao?”
“Không sai,” Huyền Trang thản nhiên nói. “Bần tăng vẫn luôn có nghi ngờ này, có điều rất nhiều điểm nghi vấn không dễ dàng để suy diễn được, nhưng đêm nay bần tăng quyết định thử một lần. Có lẽ sẽ không thể tái hiện hoàn hảo cảnh tượng hôm ấy, nhưng đại khái cũng sẽ không kém.”
Huyền Trang đi tới bên tường chắn tên, chỉ phố lớn Tỏa Dương phía dưới. “Một khắc nữa, xe dâu của Ngư Tảo sẽ đi qua nơi này. Đến lúc đó Thế tử sẽ đu dây thừng nhảy xuống dưới, mượn đàn hồi của dây thừng, phá tan đội ngũ đón dâu nhiều tầng. Bần tăng không muốn làm bị thương người khác, vì vậy trên người hắn buộc ván gỗ làm từ cây hồ dương, tất cả những người ngăn cản sẽ bị đẩy dạt ra.”
Lý Thiền vỗ vỗ ván gỗ trên người, mỉm cười với Lữ Thịnh. Lý Thuần Phong lập tức lấy một tấm da sói từ trong rương ra mặc lên người Lý Thiền. Lữ Thịnh nhìn ngây như phỗng, tấm da sói này đã trải qua cắt may, bó sát vào thân thể và tứ chi Lý Thiền, còn có cả đuôi sói lông lá.
Lý Thuần Phong lại lấy ra một bộ mặt nạ đầu sói, mặt nạ đầu sói này cũng được chém xuống từ trên người sói thật, mặc dù đầu sói nhỏ hơn loài người, nhưng trải qua phá vỡ ghép lại, vừa khéo đủ để đội trên đầu Lý Thiền. Trong phút chốc, Lý Thiền đã hóa thành một con sói to lớn! Lý Thiền hoạt động một chút, trèo lên tường chắn tên rồi ngồi chồm hỗm trên khe bắn tên, lẳng lặng chờ đợi. Đúng là một con sói đang ngồi chồm hỗm bên dưới ánh trăng, nhìn trăng hú dài.
Trước mắt Lữ Thịnh đột nhiên hơi hoa lên, dường như nhớ lại một số kí ức xa xăm mà nặng nề, trên mặt xuất hiện vẻ đau khổ khó tả.
“Bần tăng đã tính toán khoảng cách, dây thừng vừa đủ để có thể đưa Thế tử xông vào xe dâu,” Huyền Trang tiếp tục nói. “Sau khi đi vào xe dâu, Thế tử có mấy việc cần hoàn thành. Đầu tiên hắn phải bóp nát dược hoàn, phóng ra sương mù, làm Ngư Tảo hôn mê.”
Lý Thuần Phong mỉm cười lấy ra một viên dược hoàn màu vàng, tung tung trên tay.
“Sau đó, Thế tử phải cởi bỏ móc sắt trên người. Dây thừng có tính đàn hồi, ta đã treo vật nặng trên cột cờ, dây thừng sẽ tự động bật lên. Tiếp theo Thế tử phải dùng y bào màu xám đen bọc Ngư Tảo lại, buộc vào trên người mình. Tiếp nữa, hắn cần mạo hiểm một chút, làm nổ phục hỏa giấu ở trên đỉnh mui xe, nổ vỡ xe dâu. Lý Tiến sĩ đã điều chế xong phục hỏa, giấu trong một ống trúc. Đội ngũ đón dâu đều là bộ khúc và nô bộc của Thế tử, rất dễ giấu ống trúc ở trên mui xe.”
Lý Thuần Phong lấy ra một ống trúc khác, tung tung trên tay.
“Tiếng nổ của phục hỏa rất nhỏ, lại rất sáng và có nhiều khói. Lúc này màn đêm đã sâu, mắt của tất cả mọi người đều sẽ bị ánh sáng mạnh kích thích, sinh ra lóa mắt tạm thời. Trong lúc này, Thế tử phải ôm Ngư Tảo nhảy xuống kênh nước ở bên lề phố,” Huyền Trang nhìn Lữ Thịnh, lạnh nhạt nói. “Kết cấu của mỗi phường thị trong các thành đều giống nhau, hai bên phố chính đều có kênh nước sâu, bên kênh có trồng cây cối, Đôn Hoàng cũng vậy.”
“Đúng là mơ tưởng hão huyền,” Lữ Thịnh lấy lại tinh thần, nghiến răng nghiến lợi nói. “Vậy hắn làm thế nào mà bay lên trời được?”
“À, cái này thì đơn giản,” Huyền Trang cười nói. “Mời Lữ huynh xem, bọn ta đã thả một chiếc diều ở trên trời đêm.”
Lữ Thịnh ngẩng đầu lên nheo mắt nhìn kĩ, có thể nhìn thấy trên trời cao có một điểm đen lờ mờ, thứ đó bay quá cao, hoàn toàn không thấy rõ được.
“Bây giờ bố trí người ở bên cạnh kênh nước, cầm dây diều trên tay.” Huyền Trang giải thích. “Trong đội ngũ đón dâu có thân tín của Thế tử, hắn sẽ vẫn trông chừng ở bên xe dâu, chờ tới lúc xe dâu nổ, hắn liền ngã sấp xuống đất, bí mật nhận lấy dây diều từ trong tay người kia. A đúng rồi, trên dây diều có móc sắt, bên trên móc hai hình nhân gập lại. Hình nhân này dùng nan tre nhỏ đan thành hình người, gồm một hình nhân mặc trang phục cô dâu và một hình nhân hóa trang thành người sói. Sau khi xe dâu bị nổ, hắn liền buông dây diều ra, diều sẽ kéo con sói lớn và cô dâu ấy bay thẳng lên trên trời cao.”
Lữ Thịnh ngơ ngác nhìn ngài, một hồi lâu vẫn không nói gì.
“Ngươi xem, như vậy chẳng phải là đang tái diễn lại cảnh tượng năm đó hay sao?” Huyền Trang nói.
“Ngươi đang nói với ta, rằng Khuê Mộc Lang chính là do ta giả trang mà thành?” Lữ Thịnh nghiến răng nghiến lợi nói.
Huyền Trang chăm chú nhìn Lữ Thịnh. “Không sai. Khuê Mộc Lang chỉ là một nhân vật, hoặc nói là thần linh do ngươi hư cấu ra, từ đầu đến cuối ngươi đều rất tỉnh táo, ngươi nhớ rõ tất cả mọi chuyện. Đêm nay Thế tử cướp dâu là có thân tín của Thế tử phối hợp, năm ấy ngươi cướp dâu cũng có người của Lý Thực sắp xếp phối hợp. Năm ấy ngươi đang bị giam cầm trong địa lao huyện nha Đôn Hoàng lại có thể thoát ra được, chắc là có Lý thị âm thầm tương trợ đúng không?”
“Thì ra đêm nay ngươi dụ ta tới đây chính là để vạch trần cái gọi là âm mưu của ta!” Lữ Thịnh cười to. “Pháp sư, sự thần thông mà Khuê Mộc Lang bày ra không chỉ là một vụ cướp dâu đâu.”
Huyền Trang cười cười. “Thời gian vừa qua ta vẫn đang suy nghĩ về vấn đề này, đặc biệt là sau lần trước tận mắt trông thấy Khuê Mộc Lang bay lên trời ở hang Mạc Cao, ta liền biết nếu không giải quyết vấn đề này, ta vĩnh viễn không thể phá giải được chân tướng. Lý Tiến sĩ tu đạo từ nhỏ, lại là Tiến sĩ khoa Chú cấm, tất nhiên biết về sự thật của cái gọi là phép thuật.”
Lý Thuần Phong mấp máy môi. “Ta thật sự không biết.”
“Cái gọi là phép thuật, cùng với ảo thuật, tạp kỹ, thuật chúc do, kịch ngư long, thiên đài sơn kĩ, kỳ thực đều có thể xếp vào một loại. Những ghi chép đầu tiên, ví dụ như trong Liệt tử - Chu Mục Vương nói, thời Chu Mục Vương có một hóa nhân đến từ nước Tây Cực. Người này có thể ra vào nước lửa, xuyên qua vàng đá, dịch chuyển núi sông, di dời thành thị, đi trên trời không rơi, tường dày không ngăn được, thiên biến vạn hóa vô cùng vô tận, không chỉ biết biến hình dạng đồ vật mà còn có thể hóa giải được phiền muộn cho người khác. Mục Vương kính hắn như thần linh, gọi là Nhược Quân. Hóa nhân ở đây chính là ảo thuật sư. Chúng ta cùng xem thần thông của vị ảo thuật sư thời Chu Mục Vương này thế nào. Hắn có thể tự do ra vào nước lửa, có thể thoải mái đi qua kim loại đất đá, có thể khiến núi sông thay đổi, có thể di chuyển được thành thị, thân thể lơ lửng giữa không trung mà không ngã, chạm vào hiện vật cũng không có ngăn trở. Hắn thiên biến vạn hóa, vô cùng vô tận. Hắn có thể thay đổi hình dạng vật thể, cũng có thể thay đổi nhận thức của con người. Sự thần thông này nếu so với Khuê Mộc Lang thì thế nào?”
“Đó chỉ là ghi chép trong sách sử, có thể có khoa trương.” Lữ Thịnh lạnh lùng đáp. “Pháp sư lại coi đó là thật sao?”
“Nếu nói Liệt tử không đáng tin, vậy chúng ta không ngại xem qua Nhan thị gia huấn vậy,” Huyền Trang nói. “Trong chương Quy tâm ghi lại, thời đó có chúc sư biết làm ảo thuật, có thể đi trên lửa, giẫm trên đao, trồng dưa và chuyển giếng.”
Lữ Thịnh nhất thời nghẹn lời. Nhan Chi Thôi chính là Nhan thị Lang Gia, đường đường sĩ tộc, quyển gia huấn này của ông ta viết thời Tùy Văn Đế, cách nay không quá xa, được truyền bá rộng rãi trong sĩ tộc và người đọc sách.
“Lý Tiến sĩ hẳn biết rất rõ.” Huyền Trang nhìn Lý Thuần Phong. “Cái gọi là đạo thuật, hoặc nói là ảo thuật, có thể phân loại thành vài loại pháp môn. Một là thái thuật, chính là lấy cơ quan khí giới để thực hiện. Hai là thủ pháp, chính là có bí quyết bí mật chuyên môn. Ba là dược pháp, chính là toàn bộ dựa vào dược vật. Bốn là phù pháp, chính là ảo thuật sử dụng phù chú. Năm là ti pháp, chính là loại ảo thuật cần dùng dây để điều khiển. Sáu là ban vận pháp, là di chuyển vật thể, lớn có thể dời núi chuyển biển, làm cho thân thể biến mất giữa không trung; nhỏ có thể từ khoảng không biến ra vật thể. Còn có một loại gọi là công phu pháp, pháp thuật này không có bí quyết, chỉ dựa vào luyện tập thủ pháp. Lý Tiến sĩ từng nghe nói về những pháp môn này rồi chứ?”
Lý Thuần Phong lắc đầu. “Chưa từng nghe nói.”
“Kì thực đây không phải thứ gì quá phức tạp,” Huyền Trang nói. “Trong Nam Tề thư - nhạc chí ghi lại, năm Vĩnh Minh Nam Tề Vũ Đế thứ sáu, núi Xích Thành từ trước đến nay mây mù che kín không thấy mặt trời lại đột nhiên mây tan sương tản, cảnh sắc tiên gia hiện lên trong núi, phía trên có cầu đá và thác nước. Đây chỉ là một điềm lành do đạo sĩ Chu Tăng Tiêu tạo nên, là ảo thuật cơ quan lấy cả ngọn núi ấy làm phông nền.”
Lữ Thịnh cười lạnh lùng. “Chỉ là suy luận, không hề có bằng chứng thực tế nào.”
“Cần bằng chứng thực tế cũng đơn giản,” Huyền Trang nói. “Hôm đó ở hang Mạc Cao, ta và Thế tử đã từng đích thân trải qua, thấy Khuê Mộc Lang nhảy như bay trên sạn đạo, cuối cùng bay thẳng lên trời.”
“Sao? Ta đang muốn nghe xem ngươi giải thích thế nào.” Lữ Thịnh cười lạnh lùng.
Huyền Trang cười cười. “Khi ấy bần tăng ở hang Mạc Cao bảy ngày, đã từng dẫn Thế tử trèo lên đỉnh núi hang Mạc Cao. Thế tử, ngươi nhìn thấy gì ở trên đỉnh núi?”
Lý Thiền đội mặt nạ đầu sói, âm thanh ồm ồm vang lên. “Là một khung gỗ hình tam giác, một cây gỗ trên khung gỗ đâm chéo ra phía vách núi của hang Mạc Cao.”
“Không sai, đây chính là cơ quan chưa kịp tháo đi,” Huyền Trang nói. “Khung gỗ này kỳ thực là một thứ giống như máy bắn đá, bên trên có trục ngang, đòn bẩy và túi đạn. Cây gỗ này chính là cánh tay đòn của máy bắn đá. Khi ấy trên cây gỗ buộc một sợi dây thừng da gân trâu, đầu bên dưới buộc vào trên người Khuê Mộc Lang, chi cần kéo đòn bẩy, cánh tay đòn liền có thể bật lên, kéo Khuê Mộc Lang lên cao. Sau khi hắn nhảy lên đỉnh núi rồi bước lên trời mà đi, thực ra đó vẫn là dùng hình nhân hóa trang thành sói được diều kéo đi.”
Sắc mặt Lữ Thịnh dần dần trở nên vô cùng khó coi. “Xem ra pháp sư một lòng muốn vạch trần ta. Vậy ta lại hỏi ngươi, ta xuất thân quan văn, trói gà không chặt, còn Khuê Mộc Lang sức mạnh cực lớn, không giống loài người. Ta làm sao mà được như thế?”
“Đúng vậy, pháp sư. Khuê Mộc Lang đó đã đối chiến với ta.” Lý Thuần Phong bỗng nhiên lên tiếng.
Huyền Trang bi thương nhìn Lữ Thịnh. “Chuyện này làm khó bần tăng rất lâu, Lý Tiến sĩ đã đối chiến với tinh tướng, ta hỏi ngươi, sức mạnh của tinh tướng và Khuê Mộc Lang ai lớn hơn?”
Lý Thuần Phong tỉ mỉ suy nghĩ một lát. “Dường như là tinh tướng.”
“Không sai.” Huyền Trang thở dài. “Ta tận mắt nhìn thấy nghi thức giáng thần ở Ngọc Môn Quan, một người bình thường chôn ở dưới đất, sau khi thần linh nhập thể, đột nhiên thân thể trở nên cường tráng, lực lớn vô cùng, hơn nữa máu biến thành màu đen. Chúng không có cảm giác đau, trí lực thấp đi, cho dù thân thể bị đâm thủng vẫn hành động tự nhiên. Trên thực tế, đây là dùng dược vật cải tạo thân thể! Dược pháp trong pháp môn ảo thuật thiên biến vạn hóa, các loại dược vật đều là bí quyết độc gia, chính mình phối chế.”
Lữ Thịnh cười lạnh lùng. “Nếu pháp sư cần bằng chứng thực tế, ngươi liền tự mình phối chế dược vật mà xem.”
“Ngươi xuất thân từ Thái y viện, tinh thông về dược vật hơn bần tăng nhiều, cho nên… rất xấu hổ, mặc dù bần tăng có thế đoán ra nhưng lại không thể phối chế được thứ dược này,” Huyền Trang thản nhiên nói.
Lữ Thịnh tức giận bật cười. “Nói vậy là chỉ cần ngươi đưa ra một giả thuyết nhằm vào ta, một khi gặp phải vấn đề then chốt liền nói ta biết nhưng ngươi không biết. Vậy thì làm sao khiến cho người khác tín phục được?”
“Lữ huynh nói cực đúng.” Huyền Trang gật đầu. “Mặc dù bần tăng phát hiện sơ hở nhưng không muốn nói ra, chính là bởi vì khó mà tìm được bằng chứng. Nhưng chuyện dược vật này, bần tăng lại có bằng chứng thực tế.”
“Nói!” Lữ Thịnh nói lạnh lùng.
“Bởi vì chính ngươi cũng được loại dược vật này cải tạo! Có điều để không tổn hại trí lực, ngươi dùng lượng thuốc ít, cho nên sức mạnh mới thua kém tinh tướng.” Huyền Trang nhắm mắt thở dài. “Lữ huynh, ngày ấy ở trên cầu vòm Tây Quật, ngươi đã nói ngươi chỉ còn có hai mươi ngày tuổi thọ, chắc là do bị dược vật tàn phá đúng không?”
Lữ Thịnh bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nhìn Huyền Trang chằm chằm, môi mấp máy, lại không nói nên lời. Lý Thiền vẫn là lần đầu tiên nghe nói việc này, không khỏi kinh ngạc, cái đầu sói to lớn quay lại nhìn Lữ Thịnh chằm chằm.
“Pháp sư, mặc dù ta chỉ còn không đến hai mươi ngày tuổi thọ, nhưng điều này không hề có nghĩa rằng ta đã dùng dược vật để cải tạo chính mình.” Lữ Thịnh âm u nhìn Huyền Trang.
“Nếu ngươi không ngại thì hãy cầm một thanh đao mà cắt đứt ngón tay ngươi, xem xem máu của chính mình có màu sắc gì,” Huyền Trang nói.
Lữ Thịnh cười lạnh lùng, đột nhiên rút ra một thanh hoành đao từ trên giá binh khí bên cạnh, bàn tay cầm lưỡi đao kéo mạnh một cái.
“Pháp sư đã không tin, liền…” Lữ Thịnh đang định nói tiếp, bỗng kinh ngạc sửng sốt.
Bàn tay hắn chảy máu, nhưng máu đó không phải màu đỏ bình thường mà là màu nâu đen!
Mọi người ngơ ngẩn đứng trên chòi canh, nhìn máu chảy ra từ tay Lữ Thịnh, một hồi lâu không ai nói lời nào.
Đúng lúc này có tiếng trống vang lên, mọi người cúi đầu nhìn xuống, thấy đội ngũ đưa dâu rất dài uốn lượn mà đến trên phố lớn Tỏa Dương. Đội ngũ từ hai mươi đến ba mươi chiếc xe ngựa, từ một trăm tới hai trăm người gần như chen kín hết cả phố dài. Gần như mỗi người trong đội ngũ đều cầm đèn lồng, xa xa nhìn lại giống như một con rồng lấp lánh sáng rực.
Phần đầu đội ngũ đã đến dưới chòi canh, Huyền Trang không có tâm tư để ý đến Lữ Thịnh, vội vàng lao đến bên khe bắn tên, tính toán phương vị. Thấy xe dâu ở giữa đội ngũ đã đến khoảng cách dây thừng có thể với tới, Huyền Trang mới hít một hơi thật sâu. “Thế tử, đến giờ rồi.”
Lý Thiền hóa trang thành sói lớn đứng thẳng trên khe bắn tên, hai tay dang rộng. “Sư phụ, đệ tử đi đây! Kiếp này gặp được sư phụ chính là thiện duyên kiếp trước của đệ tử. Nếu đêm nay đệ tử không còn sống trở về, mong kiếp sau sư phụ và đệ tử lại trở thành thầy trò.”
Dứt lời Lý Thiền tung người nhảy, nhảy xuống khỏi chòi canh.
Lữ Thịnh ngơ ngác nhìn. Được dây thừng kéo đi, một con sói lớn như bay giữa không trung, lao thẳng về phía đội ngũ đón dâu, nhanh chóng lao vào đám người phía trước đội ngũ. Trong nháy mắt ấy đám người như rẽ sóng, bị Lý Thiền mạnh mẽ đẩy dạt ra tạo thành một lối đi ở chính giữa, lao thẳng tới chỗ xe dâu! Cưỡi ngựa đi bên cạnh xe dâu chính là một tên thân vệ hóa trang thành Thế tử, nhìn thấy một con sói lớn lao tới, lập tức sợ đến hồn phi phách tán. Nhưng khổ nỗi lúc này trong tay không hề có binh khí, hắn hét lớn một tiếng, thúc ngựa chặn ở trước xe dâu, giống hệt như việc làm của Lệnh Hồ Chiêm năm đó.
Ầm một tiếng, con sói lớn hùng hổ lao vào mặt hắn, thân vệ đó bị đụng bay ra ngoài, ngã lăn xuống đất, hôn mê bất tỉnh.
Ầm một tiếng nữa, Lý Thiền phá vỡ xe dâu, lao thẳng vào người Ngư Tảo.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, trên nét mặt Ngư Tảo lộ ra vẻ mừng rỡ, lẩm bẩm nói, “Chàng đến rồi…”
Lý Thiền không dám làm mất thời gian, bóp nát viên thuốc màu vàng. Bụp một tiếng, sương khói mù mịt. Ngư Tảo ngất đi, rũ ra trên ghế. Lý Thiền nhanh chóng tháo móc sắt trên người, sau đó lấy ra bao tải màu xám đen trùm lên người Ngư Tảo từ đầu đến chân, dùng dây thừng buộc chặt vào trên người mình.
Lúc này xung quanh đã có bộ khúc hò hét lao tới vây quanh xe dâu, Lý Thiền móc ra hỏa chiết tử, đưa tay sờ sờ mui xe trên đầu, sờ thấy một sợi dây liền lập tức châm lửa đốt, sau đó ôm Ngư Tảo nắm sát xuống trên sàn xe.
Bộ khúc và nô bộc đưa dâu xung quanh vừa đến gần trước xe, đột nhiên có một tiếng động khẽ vang lên, trước mắt bỗng có ánh sáng chói chang làm mờ mắt. Xe dâu bung ra, bốc lên một đám khói đặc màu trắng bay thẳng lên trên. Mọi người kêu lên kinh hãi, che mắt lùi ra ngoài.
Lại có một tên bộ khúc lặng yên xông tới, nhét hình nhân đã gấp gọn trong tay vào trong đám khói. Một con Thiên Lang đột nhiên bay lên từ trong đám khói đặc, con Thiên Lang ấy bốn chân tóm một phụ nữ mặc lễ phục, bay thẳng lên bầu trời đêm.
Mọi người xa xa hét lên kinh hãi, cùng ngẩng đầu nhìn. Nhân lúc này, Lý Thiền ôm Ngư Tảo lăn xuống xe dâu, được tên bộ khúc kia yểm hộ, lăn thẳng xuống dưới kênh nước bên cạnh. Huyền Trang sớm đã bố trí một chiếc bè gỗ nho nhỏ ở dưới kênh. Lý Thiền ôm Ngư Tảo trèo lên bè gỗ, cắt đứt dây buộc, bè gỗ lập tức im hơi lặng tiếng trôi theo dòng nước.
Đến tận lúc này Lý Thiền mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm, luống cuống tay chân cởi da sói và đầu sói trên người ra, ném xuống dưới kênh để chúng trôi xuôi theo dòng nước. Tiếp đó hắn chống bè gỗ đến một cửa dẫn nước dưới chân tường phường, ôm Ngư Tảo nhảy xuống dưới nước, bơi theo cửa dẫn nước vào trong phường.
“Thế tử!” Bên kênh nước trong phường là hai tên thị vệ tâm phúc của Lý Thiền đã sớm chờ đợi ở đó.
Hai tên thị vệ kéo Lý Thiền và Ngư Tảo lên bờ, bên cạnh đã có xe ngựa, Lý Thiền ôm Ngư Tảo lên xe. Các thị vệ trèo lên xe, xe ngựa không một tiếng động chạy vào trong ngõ phố.
Trong xe, Lý Thiền thay quần áo ướt rồi cởi váy cưới ra giúp Ngư Tảo, nhưng không dám cởi y phục bên trong nên đành phải dùng giấy gai thấm nước lau khô nước trên người và trên tóc nàng. Sau đó hắn ôm Ngư Tảo, im lặng áp má vào trên má nàng, nước mắt lại chậm rãi tuôn ra.
“Ta làm được rồi… Ngư Tảo, ta làm được rồi.” Lý Thiền vừa khóc vừa cười. “Ta đã dẫn nàng bay lên trời.”
Lý Thiền lấy một chiếc túi bọc bằng giấy dầu cất trong ngực áo, rút một nén hương liệu từ trong túi ra, dùng hỏa chiết tử châm rồi đặt dưới mũi Ngư Tảo; xong xuôi cũng đưa nén hương ấy đến dưới mũi mình, hít vào một cái, đầu óc đột nhiên trở nên choáng váng, tinh thần lập tức rơi vào mơ màng.
Dược vật Lý Thuần Phong phối chế hết sức lợi hại. Trên mặt Lý Thiền mang nụ cười ngây ngô, si ngốc nhìn Ngư Tảo, thấy Ngư Tảo trong lúc hôn mê cũng chậm rãi lộ ra một nụ cười, dường như đang đắm chìm trong niềm hạnh phúc vô cùng vô tận. Lý Thiền nghẹn ngào một tiếng, rồi gục người xuống.
Từ lúc nhìn thấy con sói đó, Ngư Tảo đã cảm thấy tinh thần mình mơ màng, trong lòng tràn ngập vui sướng. Nàng nhìn thấy chính mình được một người bế lên, chính mình bay lên giữa một đám sương khói màu trắng, bay lên bầu trời đêm. Nàng nhìn người đang ôm mình, nhưng khuôn mặt của người đó lại không được rõ ràng lắm, dường như là Lữ Thịnh, hoặc như là Lý Thiền.
Ngư Tảo cúi đầu nhìn xuống, thành Qua Châu bên dưới đèn đuốc lác đác, mỗi một ngọn đèn đều là một hộ gia đình, đều có một gia đình ấm cúng. Dường như nàng nhìn thấy trong một hộ gia đình có hai anh em đang cùng cha mẹ ngồi quanh bàn ăn cơm, người một nhà cười nói vui vẻ, cha mẹ từ ái, tràn ngập ấm áp.
Nàng ngẩng đầu nhìn lên trên đầu, trăng sáng treo cao, trời sao che phủ; nàng được người đó ôm trong lòng, cưỡi gió bay lên, bay lượn giữa vũ trụ và trời sao. Cũng không biết đã bay lượn bao lâu, nàng nhìn thấy ruộng tốt trên trời rộng vô biên, trên đồng ruộng trồng ngô, mỗi một hạt ngô đều thấm đẫm ánh sao, tỏa sáng lấp lánh. Ruộng trời vô biên vô hạn giống như một vùng biên phát sáng vậy.
Người đó ôm nàng bay lượn trên ruộng trời, bọn họ bay qua một ngôi sao to lớn, đó là Thổ Tư Không, nông quan trên thiên đình. Thổ Tư Không hóa thành một khuôn mặt to lớn đang tươi cười. “Hạ giới ba năm, cuối cùng ngươi cũng trở về rồi.”
Người đó đáp. “Người yêu của ta lưu lạc nhân gian, ta đã dẫn nàng về.”
Ngư Tảo bay qua quỹ đạo của Mặt Trăng, nàng nhìn thấy một bóng người đang ngồi dưới gốc cây hoa quế, luyện một lò thuốc bất tử. Đó là Thái Âm Tinh Quân, ông ta ngẩng đầu lên liếc bọn họ một cái, xong lại cúi đầu xuống tiếp tục luyện thuốc. Nghe nói vợ ông ta đã chết, suốt trăm nghìn vạn năm qua ông ta vẫn luyện một lò thuốc này, chính là muốn làm cho vợ của mình sống lại.
Nàng lại nhìn thấy Hi Hòa đánh xe mặt trời, vung trường tiên ầm ầm đi xa, trên quỹ đạo mặt trời phía sau để lại vệt lửa vĩnh hằng không thấy điểm cuối.
Nàng nhìn thấy ba con chó già nua đang cần mẫn chạy trên trời, chăn thả một đám bò dê trên trời.
“Chúng ta về đến nhà rồi,” Người đó nói.
Đây là một khoảng trời sao đẹp đẽ với mười sáu ngôi sao bao quanh, giống như một chiếc thuyền nhỏ đầu nhọn đuôi nhọn, phiêu bạt trong biển sâu vũ trụ.
“Nàng có đồng ý ở bên ta trên chiếc thuyền cô độc này không?” Người đó nói. “Nơi này không có thân nhân, không có nhà cửa, nhưng cũng không có hỗn loạn, bất kể là mười vạn trăm vạn nghìn vạn năm đều vĩnh viễn chỉ có hai người chúng ta thôi. Chúng ta sẽ ngồi ở trên ngôi sao này, nhìn biển sao chìm nổi, nhìn nhân gian biến ảo; chúng ta sẽ không nghe thấy tiếng gió rít gào, sao cũng không biết nói. Nếu nàng thấy chán, nàng có thể kể cho ta nghe về chuyện trước kia của nàng, hoặc nói về ước mơ tương lai của nàng.”
“Chúng ta sẽ chết sao?” Nàng hỏi.
“Trăm nghìn vạn năm sau, sao cũng sẽ tử vong. Thời điểm tinh thể này tắt đi, thân thể chúng ta cũng sẽ trở nên ảm đạm và không còn có ánh sáng, cuối cùng hóa thành một khối tinh thạch đen xì xấu xí chìm vào trong vực sâu biển sao. Khi ấy nhân gian sẽ nhìn thấy một ngôi sao băng xẹt qua.”
“Thật tốt,” Nàng nói. “Ngay cả chết cũng đẹp như thế. Vậy thiếp liền cùng chàng ngồi ở đây đến suốt đời suốt kiếp.”
“Thiếp liền cùng chàng ngồi ở đây đến suốt đời suốt kiếp.”
Ngư Tảo lẩm bẩm nói, đột nhiên mở mắt ra, nàng nhìn thấy Lý Thiền.
“Nàng tỉnh rồi?” Lý Thiền dịu dàng nói.
“Ngươi…” Một nửa ý thức của Ngư Tảo vẫn đang đắm chìm giữa trời sao vũ trụ. “Vừa rồi… là ngươi sao?”
“Là ta!” Lý Thiền rơi lệ. “Cuối cùng ta đã đưa được nàng bay lên trời rồi!”
Ngư Tảo nhắm mắt lại, cố gắng níu kéo những hình ảnh sắp biến mất. Giữa trời sao người đó đang mỉm cười, nghiêng đầu nhìn nàng, quả nhiên là Lý Thiền.
“Là ngươi… không phải chàng..” Ngư Tảo lẩm bẩm. “Chàng sẽ không nói chuyện với ta như vậy. Vai chàng cao hơn Thừa Thiên Môn, chỉ cười rồi nói với ta, ‘Cá bơi cùng tảo, có cái đầu to, có nữ má phình, uống rượu mừng vui’.”
Nước mắt Ngư Tảo rơi xuống, trong lúc này, dường như có một thứ gì đó vừa mới vỡ vụn rồi hóa thành tro.
Ngư Tảo chậm rãi ôm lấy người bên cạnh, Lý Thiền cũng ôm nàng. Trong xe ngựa chật hẹp, dường như hai người họ đang ủ ấm cho nhau.
Trên chòi canh, Lữ Thịnh tay vịn tường chắn tên, ngơ ngác nhìn Qua Châu ở dưới chòi canh.
Huyền Trang và Lý Thuần Phong im lặng đứng ở bên cạnh, trên mặt lộ vẻ chua xót và thương cảm. Dưới chòi canh, cả thành Qua Châu dường như đã sống lại chỉ trong nháy mắt, vô số ngọn đuốc như rồng rắn bốn phương tám hướng đang hội tụ đến. Các bên thế lực đều bị kinh động, Lâm Giang Vương Lý Diễm, Độc Cô Đạt và Ngưu Tiến Đạt lập tức thúc ngựa mà đến, sai người phong tỏa toàn bộ khu phố xung quanh.
Lý Diễm tới hiện trường, lập tức toàn thân lạnh toát. Xe dâu chia năm xẻ bảy, tên thân vệ đóng vai Thế tử ngã xuống đất không biết sống chết, hơn mười người bị thương ngồi dưới đất rên rỉ.
Không đợi Lý Diễm phát lệnh, Độc Cô Đạt đã ra lệnh cho quân tốt trong tay mình chia làm mỗi thập mười người xông vào các phường, đào ba thước đất tiến hành lục soát. Lý Diễm không hề quan tâm đến chuyện này, ông ta nhìn Ngưu Tiến Đạt bên cạnh, trong lòng lại lạnh buốt. Vừa rồi Ngưu Tiến Đạt đã tới phủ Đô đốc, Lý Diễm và Độc Cô Đạt đang đích thân cùng hắn yến ẩm. Kế hoạch vốn tiến triển hết sức thuận lợi, không ngờ lại đột nhiên có người đến báo rằng Khuê Mộc Lang nửa đường cướp đi Thế tử phi, Thế tử trọng thương, sống chết không biết.
Khách khứa xôn xao, đặc biệt là các sĩ tộc Đôn Hoàng đã từng trải qua việc này càng bàn tán không ngừng, ai cũng sôi sục. Trong tình hình ấy hoàn toàn không thể ép Ngưu Tiến Đạt uống rượu được nữa, ông ta chỉ có thể dẫn theo quân tốt chạy tới đây.
Đám gia chủ Địch Xương, Lệnh Hồ Đức Mậu và Trương Tệ thúc ngựa mà đến. Đến gần, mọi người xuống ngựa, cũng không có thời gian chào hỏi Lý Diễm, liền kéo một tên nô bộc lại dò hỏi quá trình.
“Địch Thuật.” Lý Diễm hỏi. “Nghe nói ngươi đích thân trải qua vụ Khuê Mộc Lang cướp dâu ở Đôn Hoàng năm ấy?”
“Vâng, thưa Đại vương,” Địch Thuật nói.
“Đi xem xem có phải giống như lần đó không!” Lý Diễm nghiến răng nói.
Địch Thuật lập tức chạy vội đến bên xe dâu, quan sát tỉ mỉ, lại đi mười mấy bước theo hướng con sói lớn bay tới, nhìn chòi canh cách đó không xa. “Có phải con sói kia nhảy xuống từ trên chòi canh không?”
“Vâng.” Khi ấy Vương Quân Thịnh cũng ở hiện trường, vội vàng trả lời. “Nó lao thẳng xuống giữa đội ngũ từ trên đó, đâm ngã mười mấy người, cuối cùng lao vào trong xe dâu.”
“Không dừng lại?” Địch Thuật hỏi.
“Không.” Vương Quân Thịnh đáp.
Địch Thuật trầm tư một lát. “Đã xem xét trên chòi canh chưa?”
“Đã phái quân tốt lên chòi xem rồi,” Độc Cô Đạt nói.
Địch Thuật gật đầu, đi tới trước mặt Lý Diễm. “Bẩm báo Đại vương, sự kiện bắt cóc lần này cực kì tương tự với lần nọ ở Đôn Hoàng, nhưng có hai điểm bất đồng.”
“Sao? Ngươi nói đi!” Lý Diễm vội vàng nói.
“Đầu tiên là mùi sinh ra khi xe dâu bị nổ không giống nhau,” Địch Thuật nói. “Lần trước vụ nổ có mùi làm người ta choáng váng, không hề gắt mũi, nhưng lần này lại có mùi lưu huỳnh và tiêu thạch rất đậm.”
Lý Diễm lập tức liên tiếp gật đầu. “Quả nhiên là thế! Còn có gì nữa không?”
“Còn một điểm nữa chính là lần này Khuê Mộc Lang không hề giết người,” Địch Thuật nói. “Lần nọ ở Đôn Hoàng, Khuê Mộc Lang chạy nhảy như bay trên lưng ngựa trong đội ngũ đón dâu, một đường tàn sát đến tận trước xe dâu, còn lần này lại là bay trên không rồi lao nhanh qua đội ngũ. Ta đã xem thương thế của người bị thương, đều là vết thương va đập ở vai và đầu, không hề có người chết.”
“Ý ngươi nói…,” Lý Diễm trầm ngâm nói. “Vụ việc lần này không phải là do Khuê Mộc Lang làm?”
“Phán đoán của thuộc hạ chính là như thế.” Địch Thuật quả quyết đáp.
Lý Diễm và Độc Cô Đạt nhìn nhau một cái, đều trông thấy một nỗi sợ hãi ở rất sâu trong mắt đối phương.
Nếu như đây không phải là việc làm của Khuê Mộc Lang, vậy thì lại càng phiền phức rồi. Điều này nói rõ có một thế lực nào đó chưa biết tên đang âm thầm phá hoại vụ phản loạn lần này! Vậy mà chính mình lại hoàn toàn không biết gì cả! Lý Diễm gắng gượng bình phục tâm tình. Thế tử phi mình sắp cưới vào cửa lại bị bắt đi, đây đúng là hùng hổ tát thẳng một cái vào mặt của Lâm Giang Quận vương, một cảm giác nhục nhã khó tả tự nhiên sinh ra.
Lúc này ông ta mới cảm nhận được tâm tình của Lệnh Hồ thị và Địch thị năm ấy.
Nghiêm trọng hơn là cơ hội bắt được Ngưu Tiến Đạt đang ở ngay trước mắt, vậy mà lại không thể không từ bỏ giữa chừng để vội vàng chạy đến đây. Ông ta thoáng nhìn Ngưu Tiến Đạt một cái, người này còn hoàn toàn không biết gì cả, đang hết sức giận dữ vỗ ngực nói phải giúp mình tìm Thế tử về, bắt giữ tặc nhân… Lý Diễm quả thực vô cùng đau đầu, thấp giọng hỏi Vương Lợi Thiệp. “Vương Thứ sử đã biết chưa?”
Vương Lợi Thiệp gật đầu. “Chuyện vừa xảy ra, Vương Quân Thịnh đã phái người ra ngoài thành báo tin rồi.”
Lúc này đột nhiên có Hiệu úy thủ thành thúc ngựa đến đây. “Bẩm báo Đại vương, Vương Thứ sử Tây Sa Châu dẫn theo năm trăm quân tốt đang tụ binh ở ngoài cổng nam, yêu cầu được vào thành!”
Lý Diễm và Độc Cô Đạt nhìn nhau một cái, đều cảm thấy rất lo lắng.
Lý Diễm mệt mỏi xua tay. “Để hắn vào đi!”
Độc Cô Đạt kinh ngạc. “Đại vương…”
“Trước khác nay khác.” Lý Diễm than thở. “Đại sự còn chưa thành đã nghĩ tới cân bằng với cả khống chế, ấy là việc làm của kẻ ngốc. Con gái Quân Khả bị bắt đi, một cái tát này không chỉ đánh thẳng vào trên mặt ta mà cũng là đánh thẳng vào trên mặt hắn. Cho hắn vào đi, chỉ có thể mang năm trăm người.”
Độc Cô Đạt chán nản gật đầu, xoay người lại phân phó với Hiệu úy một tiếng. Hiệu úy kia thúc ngựa mà đi.
Ngưu Tiến Đạt cũng xem xét khắp nơi xung quanh hiện trường, đội chính thân binh Ngưu Hỉ lặng lẽ đi tới, nói nhỏ. “Tướng quân, dường như chuyện có gì đó không đúng.”
Ngưu Tiến Đạt lạnh nhạt nói, “Có gì không đúng?”
“Vừa rồi Vương Quân Khả ở ngoài thành gọi cổng, muốn dẫn người vào thành,” Ngưu Hỉ nói.
Ngưu Tiến Đạt ném một tấm ván gỗ trong tay xuống. “Con gái mình bị bắt đi, Vương Quân Khả có thể không vội được hay sao. Chỉ thế thôi à?”
“Còn có một điểm.” Ngưu Hỉ nhìn hai bên một cái, vội vàng nói; “Chú rể là giả, không phải Thế tử! Từ lúc vừa tới đến bây giờ, Đại vương cũng không hề nhìn chú rể kia một cái!”
Ngưu Tiến Đạt không đổi sắc mặt, lạnh nhạt nói, “Đương nhiên là giả. Ta cùng Thế tử giao thiệp nhiều năm, chẳng lẽ lại không nhận ra?”
Ngưu Hỉ ngẩn ra. “Tướng quân, ngài…”
Ngưu Tiến Đạt đứng dậy. “Chuyện ngươi nhìn thấy rất quan trọng, nhưng không phải quan trọng nhất. Ngươi có thấy những quân tốt xung quanh không? Có cả thủ tróc binh Ngọc Môn!”
Ngưu Hỉ nhất thời không hiểu, Ngưu Tiến Đạt nói nhỏ. “Lúc này thành Qua Châu có tin đồn Đột Quyết sắp tấn công, Đại vương chiêu mộ phủ binh, quân trong thành Qua Châu không hề thiếu. Từ buổi chiều vào thành ta đã chú ý tới, trong thành có trấn binh Tân Xương, trấn binh Thường Lạc, điều đó cũng không có gì là lạ, nhưng vì sao lại có cả thủ tróc binh Ngọc Môn? Ngọc Môn Quan phòng thủ Mạc Hạ Diên Thích, là cửa ải đầu tiên khi Đột Quyết về nam, ngay cả quân Ngọc Môn cũng điều đến đây…”
Ngưu Tiến Đạt chậm rãi lắc lắc đầu.
Ngưu Hỉ giật mình kinh ngạc. “Tướng quân, chúng ta nên làm thế nào?”
“Lấy lại tinh thần! Đợi Vương Quân Khả đến, ta nghe xem ý tứ của hắn ra sao,” Ngưu Tiến Đạt nói.
Ngưu Tiến Đạt không nói gì nữa, xoay người đi về chỗ đám người Lý Diễm.
“Báo!” Đột nhiên có một Hiệu úy đến báo. “Một ngũ quân tốt trông coi chòi canh đều bị giết, hung thủ bỏ trốn.”
Đám người Lý Diễm kinh ngạc, Độc Cô Đạt liền nói ngay. “Đi, dẫn một thập người cùng ta lên chòi canh xem!”
Hiệu úy lập tức triệu tập một thập quân tốt, vội vã rời đi cùng với Độc Cô Đạt.
Trên chòi canh, Lữ Thịnh chăm chú nhìn Huyền Trang, than thở. “Thì ra đây chính là kế hoạch phá vỡ cuộc phản loạn này của ngươi! Trước hết để Lý Thiền bắt Ngư Tảo đi, bảo toàn tính mạng hai người. Vụ án cướp dâu vừa xảy ra, trong phủ Đô đốc đương nhiên không tổ chức tiệc cưới được nữa, các bên thế lực đều sẽ hội tụ đến dưới chòi canh này. Để bắt Ngưu Tiến Đạt, Lý Diễm bố trí phủ Đô đốc kín như thùng sắt, lại bị ngươi dễ dàng phá giải. Vậy sau đó thì sao?”
“Sau đó đến lượt bần tăng lên sân khấu,” Huyền Trang cười nói. “Ngưu Tiến Đạt đã ở dưới chòi canh, năm mươi tên việt kỵ ở bên cạnh hắn, bần tầng cứ thế đi xuống chòi canh, tới bên cạnh hắn rồi nói với hắn rằng Lý Diễm và Vương Quân Khả muốn mưu phản.”
“Đơn giản vậy thôi hả?” Lữ Thịnh khó mà tin được.
“Chỉ đơn giản vậy thôi,” Huyền Trang nói. “Ngưu Tiến Đạt vừa tới Qua Châu liền bước vào nơi đầm rồng hang hổ, việc bần tăng có khả năng làm được chỉ là khiến cho cục diện không còn quá mức hiểm ác nữa. Ngươi xem, nơi này bốn bề thông thoáng, muốn đánh ra ngoài có phải dễ dàng hơn ở trong phủ Đô đốc nhiều không?”
“Nhưng… còn ngươi?” Lữ Thịnh trợn mắt nhìn ngài.
Huyền Trang cười nói, “Khẳng định sẽ bị Lý Diễm loạn đao phân thây!”
Lúc này Lý Thuần Phong mới hiểu được kế hoạch thật sự của Huyền Trang, cảm nhận sâu sắc trí tuệ thâm trầm như biển của người này, quả thực là mưu tính về phản ứng của các bên đến mức cực hạn. Ngài lợi dụng sự si tình trong lòng Lý Thiền làm ra một vụ Thiên Lang cướp dâu, thuận lợi đưa Lý Thiền và Ngư Tảo thoát ra khỏi hiểm cảnh. Mà dư âm của cuộc cướp dâu này chưa tan, trực tiếp phá vỡ hàng phòng ngự chu đáo của phủ Đô đốc, điều Lý Diễm đến chiến trường mới không hề có chuẩn bị trước này, mở ra một đường sinh cơ cho Ngưu Tiến Đạt.
Quan trọng nhất là Huyền Trang đã để cho Lữ Thịnh trông thấy cảnh tượng làm Khuê Mộc Lang như thế nào, hoàn toàn phá vỡ thủ đoạn bí ẩn đóng vai Khuê Mộc Lang của hắn.
Tăng nhân này chỉ cần nhẹ nhàng đẩy một cái đã xoay cho các thế lực tứ phương đầu óc choáng váng, mất hết trận hình.
“Pháp sư,” Lý Thuần Phong không nhịn được nói. “Vì sao ngài không suy nghĩ cho bản thân?”
“Thành Qua Châu này chính là một địa ngục.” Huyền Trang cảm khái. “Phật Tổ chỉ dẫn ta đến đây, không phải để ta ngồi ở cửa niệm Phật!”
Lữ Thịnh ngơ ngác nhìn ngài.
Tăng nhân trẻ tuổi sánh vai với Lữ Thịnh năm Vũ Đức thứ bảy ấy đã càng đi càng xa, càng ngày càng lấp lánh huy hoàng, bóng dáng mang ánh sáng vạn trượng, lóa mắt tới mức không thể nào nhìn thẳng.
Hắn biết, chỉ cần tăng nhân này không chết, cuối cùng sẽ có một ngày ngài trở thành áng văn chương huy hoàng nhất trong lịch sử Đại Đường.
Còn chính mình… Lữ Thịnh cười thê lương. “Ta hiểu ý ngươi rồi. Đêm nay ngươi để cho ta tới nhìn cảnh này chính là vì muốn phá hủy ta, muốn khiến ta dừng tay.”
“Không phải bần tăng muốn phá hủy ngươi,” Huyền Trang nhìn Lữ Thịnh thương xót, “mà là muốn ngươi tìm về chính mình thật sự. Cảnh tượng đêm nay là để cứu vớt Lý Thiền và Ngư Tảo, cũng là để cứu vớt ngươi.”
“Ngươi cứu vớt ta? Ngươi cứu vớt ta thế nào?” Trong mắt Lữ Thịnh lộ ra nét điên cuồng, giơ bàn tay lên. “Ngươi cho rằng máu ở trên tay này đã có thể chứng minh ta làm giả Khuê Mộc Lang sao? Sai rồi! Ngươi sai rồi! Đây là Khuê Mộc Lang cải tạo thân thể ta để có thể chịu đựng được sức mạnh thần linh của hắn!”
Huyền Trang nhìn hắn chằm chằm. “Lữ huynh, lúc này ngươi nên tỉnh lại rồi. Đêm hôm nay sẽ khiến cho cả Hà Tây chìm vào máu lửa, bần tăng không thể thấy ngươi phạm sai lầm lớn. Một lát nữa dưới chòi canh sẽ đao binh khắp nơi, ta hy vọng ngươi có thể cùng ta phá trận binh biến này!”
“Pháp sư,” Lý Thuần Phong nói. “Còn muốn nói gì thì ngài nói nhanh đi! Thời gian không còn kịp nữa rồi!”
Huyền Trang nhìn Lữ Thịnh. “Vậy bần tăng liền nói về việc ngươi so đấu phép thuật với đám tứ đại thuật sĩ của Sách Dịch ở hang Mạc Cao, đó đều là những phép thuật bình thường. Các thuật sĩ nghiên cứu về đan dược sẽ thường xuyên nghiên cứu chế tạo ra một số thứ kỳ quái dùng để làm phù chú, có loại dễ cháy, có loại kịch độc, có loại dễ nổ. Nhưng phẩm màu Sách Dịch dùng để viết phù chú khiến ngươi rất kinh ngạc, ngươi nói khoa Chú cấm có thể thực sự chế tạo ra thứ đồ này? Còn có thể vận chuyển đường dài?’ Điều đó cho thấy ngươi biết rất rõ về khoa Chú cấm, biết bọn họ vẫn đang nghiên cứu chế tạo ma trơi trắng này. Vì sao ngươi biết bọn họ đang nghiên cứu chế tạo ma trơi trắng? Bần tăng cũng đã tra ra được chân tướng.
“Còn về việc ngày thường ngươi xuất hiện trong hình tượng Thiên Lang, đây là một loại pháp môn đơn giản nhất, là sử dụng thái pháp và ban vận pháp. Đầu sói chính là lấy cơ quan làm thành, có thể gấp lại giấu trên người, chỉ cần một lát ngắn ngủi liền có thể đội lên. Còn dưới ngoại bào của ngươi trước đó đã mặc da sói, trong cánh tay và cổ chân khảm vuốt sói, khi cần cởi ngoại bào ra, đội đầu sói lên, liền bất ngờ trở thành Khuê Mộc Lang.”
Huyền Trang nói đến đây, thân thể Lữ Thịnh đột nhiên run lên. Hắn ngẩng đầu chăm chú nhìn bầu trời đêm, dường như muốn nhìn thấu tỏ được chân tướng ở phía trên. “Ngươi tiếp tục nói.”
“Trọng điểm bần tăng cần nói chính là trận chiến Thanh Đôn Thú, đêm hôm ấy ngươi xuất hiện trên ụ khói lửa Thanh Đôn Thú, treo đèn lồng, trong sa mạc biến ra những bóng ma cát bụi, vẫy tay một cái liền thu mất hồn phách của hai tên thú binh, tái hiện cảnh tượng ngươi trải qua ở Thanh Đôn Thú năm Vũ Đức thứ chín. Những loại thủ pháp này kỳ thực rất dễ phá giải. Để trong sa mạc hiện lên bóng ma cát bụi, thủ pháp thường thấy nhất chính là sau khi làm nổi lên cát bụi, hạt cát sẽ hình thành một phông nền trên không. Ngươi chỉ cần dùng ánh đèn chiếu lên người và ngựa, bóng của người và ngựa liền sẽ in lên trên phông nền cát bụi, nguyên lí này giống với kịch đèn chiếu ở trong dân gian.
“Còn đối với việc câu hồn hai tên thú binh, kì thực còn đơn giản hơn, bởi vì hai người đó vốn đã là người ngươi sắp đặt sẵn trong Thanh Đôn Thú, thực ra bọn họ là tín đồ của ngươi. Ngươi bị người khác vu hãm ở Thanh Đôn Thú, để tìm bằng chứng rửa sạch oan khuất, ngươi sắp đặt rất nhiều tín đồ trong Thanh Đôn Thú. Sau đó cái gọi là hóa thân của Thiên Cương tam thập lục biến, thực ra chính là các tín đồ giả vờ được nhập hồn quay sang chém giết đồng đội của mình. Trong đêm khuya, đám người tập trung sợ hãi như ôn dịch lan tràn, người người đều cho rằng mình có thể bị đồng đội bên cạnh chém giết, thế là sẽ chém giết người khác trước, vì thế dẫn phát một cuộc hỗn loạn thảm thiết.
“Sau biến cố Tây Quật, ta vẫn luôn có một nghi vấn, đó là vì sao ở trận chiến cầu vòm ngươi lại suy yếu hơn lúc ở Thanh Đôn Thú rất nhiều. Đây chính là đáp án: Sự việc ở Thanh Đôn Thú ngươi đã trù tính suốt nhiều năm, có người phối hợp; còn ở Tây Quật khởi sự vội vàng, chưa kịp bố trí, trong quân tốt cũng không có tín đồ của ngươi.
“Còn có lúc ở Thanh Đôn Thú, ngươi cùng Tiến sĩ Lý Thuần Phong quyết đấu phép thuật một trận, cực kỳ đặc sắc. Hai bên ngươi tới ta đi, thần thông biến hóa. Tuy nhiên nào là thổ độn, nào là ẩn thân, tất cả những thuật ấy đều là giả hết, bởi vì đây là một vở kịch mà ngươi đã liên thủ với Lý Tiến sĩ biểu diễn!”
Lời này vừa nói ra, chẳng những Lữ Thịnh kinh ngạc mà Lý Thuần Phong cũng kinh ngạc ngây người, hét lên. “Pháp sư, tại sao lại dính dáng đến ta chứ? Ta… Ta liên thủ với hắn khi nào? Mấy ngày nay ta cùng ngài vào sống ra chết, không có công lao cũng có khổ lao mà?”
“Xin lỗi Lý Tiến sĩ.” Huyền Trang khom người nhận lỗi. “Không để ngươi dính dáng vào, suy luận này của ta liền không thể tiếp diễn được. Bởi vì vai trò của ngươi quá quan trọng.”
“Ta… làm sao ta lại quá quan trọng chứ?” Lý Thuần Phong ngơ ngác không hiểu.
“Bởi vì ngươi và Lữ Thịnh là sư huynh đệ, ngươi đến Đôn Hoàng này chính là để phối hợp với hắn.”
Huyền Trang mỉm cười nhìn Lý Thuần Phong.
Sắc mặt Lữ Thịnh biến đổi, nhìn Lý Thuần Phong. Lý Thuần Phong nghẹn lời không biết nên đáp thế nào.
Đúng lúc lại này có tiếng bước chân cấp tập trèo lên chòi canh, nghe thấy giọng nói của Độc Cô Đạt quát. “Những người khác lục soát kỹ lưỡng tầng hai, một thập các ngươi theo ta trèo lên tầng cao nhất khám xét!”