← Quay lại trang sách

Chương 33 Ta, Khuê Mộc Lang đến ứng Mão rồi!

Vương Quân Khả toàn thân máu tươi, xách mạch đao xông vào đại trướng của Thôi Đôn Lễ, lại thấy Hầu Ly búi tóc tán loạn, đạo bào bẩn thỉu uể oải nằm trên mặt đất, Thôi Đôn Lễ và Lý Thuần Phong đang đứng ở giữa đại trướng, lẳng lặng chờ chính mình.

“Hầu thần tiên!” Vương Quân Khả cực kì hoảng sợ, vội vàng nâng Hầu Ly dậy, thấy trên người ông ta không hề có vết thương, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, căm tức nhìn hai người. “Các ngươi có ý gì?”

“Không có ý gì.” Thôi Đôn Lễ nói lạnh nhạt. “Lão đạo sĩ này hành sự bí hiểm, mời hắn đến hỏi han một phen.”

“Hỏi han?” Vương Quân Khả cười lạnh lùng. “Đây là hỏi han? Còn có tên Lý Thuần Phong này! Ngay từ lúc ở Qua Châu, hắn đã cấu kết với đám nghịch tặc ba người Lý Diễm, Lý Thiền và Huyền Trang, sau đó trốn thoát không biết tung tích. Thôi Xá nhân lại đàng hoàng mời hắn vào trong trướng, chẳng lẽ không nên cho ta một lời giải thích sao?”

“Bành Quốc công,” Thôi Đôn Lễ nghiêm mặt nói. “Lý Thuần Phong và Huyền Trang không phải nghịch tặc. Hôm đó ta bị Lý Diễm bắt là do bọn họ tưởng ngài muốn mưu phản, đến báo tin cho Lý Diễm, bị Lý Diễm đuổi bắt. Hai người này là người trung nghĩa!”

Vương Quân Khả hung ác trợn mắt nhìn hai người, không nói một lời, dìu Hầu Ly lên định đi.

“Không thể đi!” Hẫu Ly đột nhiên nói. “Vừa rồi ta bị ép nói ra chuyện bói toán cho Điệu Nương.”

Tay Vương Quân Khả run lên, suýt nữa ném Hầu Ly xuống đất. Hắn ngơ ngác nhìn Hầu Ly một cái, đột nhiên thở dài buồn bã, chậm rãi quay lại nhìn chằm chằm Thôi Đôn Lễ và Lý Thuần Phong.

“Thì ra các ngươi động Hầu thần tiên, mục tiêu là ta!” Vương Quân Khả nói uy nghiêm.

Lý Thuần Phong cười nói, “Bành Quốc Công dã tâm bừng bừng, thật là làm người ta kính nể, không ngờ lại muốn làm vương khác họ của Đại Đường!”

Lời này vừa nói ra, bên trong đại trướng hoàn toàn tĩnh lặng, dường như có sấm sét đang im hơi lặng tiếng tụ tập ở đây.

Thì ra sau khi Thôi Đôn Lễ mời Hầu Ly tới, hai người tiến hành ép hỏi ông ta. Hầu Ly thà chết không chịu thừa nhận, cuối cùng Lý Thuần Phong phải dùng thủ đoạn với ông ta. Hắn tìm ra một chiếc hộp sứ từ trên người Hầu Ly, bên trong có cổ trùng ông ta đang nuôi. Lý Thuần Phong lấy ra mấy con định nhét vào trong lỗ mũi Hầu Ly, ông ta lập tức sợ đến mức hồn phi phách tán. Hầu Ly đã quá rõ ràng về uy lực của cổ trùng này, nó ăn tuỷ não người, đẻ trứng trong đầu người; để nuôi dưỡng cổ trùng phải để nó ăn tất cả máu thịt, sức ăn mạnh mẽ đến mức có thể lập tức biến một người sống sờ sờ trở thành cương thi.

Hầu Ly đành phải khai nhận.

Hầu Ly này vốn là đạo sĩ Chung Nam, ba năm trước dạo chơi Đôn Hoàng, vừa khéo gặp Vương Quân Khả dâng rượu tế tổ. Hầu Ly bấm đốt ngón tay tính toán, không ngờ lại có thể tính ra ba đời tổ tiên của Vương Quân Khả không sai chút nào, Vương Quân Khả coi là người trời. Sau đó Hầu Ly rời khỏi Đôn Hoàng tiếp tục dạo chơi thiên hạ, nửa năm trước một lần nữa đi tới Đôn Hoàng, Vương Quân Khả như giành được chí bảo, đón Hầu Ly vào đạo quán duy nhất của thành Đôn Hoàng là Huyền Thông quán phụng dưỡng.

Vương Quân Khả mỗi lần gặp phải nghi nan đều đến tìm Hầu Ly bói toán, Hầu Ly am hiểu dùng cỏ thi tính toán thiên cơ, phá giải đủ loại hoàn cảnh khó khăn cho Vương Quân Khả. Biết nhau đã đủ lâu, Vương Quân Khả liền thổ lộ nội tâm với Hầu Ly, nói với ông ta rằng tâm nguyện lớn nhất của hắn trong cuộc đời này chính là từ đời này của mình đã có thể lập nên môn phiệt sĩ tộc, làm cho con cháu Vương thị đời đời huy hoàng.

Hầu Ly liền mở quẻ lớn xem bói cho Vương Quân Khả, tổng cộng bói toán chín quẻ, dùng bốn trăm năm mươi ngọn cỏ thi, một quẻ sáu hào mười tám biến; ông ta hao phí ba ngày ba đêm, dùng đến một trăm sáu mươi hai biến, cuối cùng nhìn trộm thiên cơ, tính ra mệnh cách ba đời sau của Vương thị.

Lý Thuần Phong nói tới đây, cười nói, “Lão đạo sĩ này quả thật là có chút thủ đoạn, xem bói cỏ thi quá gian nan, ngay từ thời Lưỡng Hán liền ít có người dùng, người này lại có thể lấy cỏ thi đồng thời tính toán chín quẻ lớn, xem trộm mệnh trời, cũng là hiếm thấy!”

“Có điều.” Thôi Đôn Lễ nói lạnh lùng. “Bành Quốc Công, mệnh cách đã bị phá rồi, cuộc đời này liền nên tuân thủ lễ của bề tôi, nhìn trộm mệnh trời, cưỡng ép bổ sung mệnh cách giống như ngài, thật sự là không phù hợp khuôn phép!”

Vương Quân Khả cười lạnh lùng, lại không nói một lời.

Thì ra căn cứ vào kết quả xem bói, đời này của Vương Quân Khả vốn có mệnh phong vương, nhưng lúc tuổi trẻ mệnh cách bị phá, đời này ông ta đã không thể bù đắp toàn vẹn, dù vậy vẫn có thể nghĩ cách bù đắp trên người con nối dõi. Vương Quân Khả lập tức trở nên cuồng nhiệt, cuộc đời này của mình không ngờ lại có hi vọng phong vương! Vương, thông thường mà nói, là chi Thân vương và Quận vương trong chín bậc phong tước. Anh em của Hoàng đế và Hoàng tử đều phong Thân vương, anh em thân tộc của Hoàng đế và con trai Hoàng thái tử phong Quận vương. Ví dụ như Lý Diễm là anh họ của Lý Thế Dân, vì vậy được phong tước Quận vương.

Đây là vương cùng họ, còn có vương khác họ.

Đơn giản mà nói, không phải hoàng tộc mà có thể phong vương chính là vương khác họ.

Đại Đường phong vương khác họ cực kì thận trọng, thời Vũ Đức khai quốc từng phong mấy quần hùng thời Tùy mạt làm vương khác họ, ví dụ như La Nghệ ở U Châu năm ấy được phong làm Yên Quận vương, Đỗ Phục Uy ở Giang Hoài được phong làm Sở Vương, Lý Quỹ ở Hà Tây được phong làm Lương Vương, Thượng thư lệnh Hồ Đại Ân của Đậu Kiến Đức được phong làm Định Tương Quận vương. Nhưng đây chỉ là kế sách dụ dỗ của Đại Đường khi ấy để thu phục quần hùng, sau đó những vương khác họ này hoặc chết trận, hoặc bị xử tử, đến nay triều đình còn không có trường hợp nào phong vương khác họ. Triều Trinh Quán, Uất Trì Kính Đức và Trưởng Tôn Vô Kỵ là người có công lao lớn nhất, đã là thượng đỉnh của bề tôi, cũng chỉ được phong tước vị Quốc công, một người là Ngô Quốc công, một người là Triệu Quốc công.

Về cơ bản mà nói, Quốc công đã là bậc cuối trong phong thưởng của triều đình, vậy mà chí hướng của Vương Quân Khả lại là muốn phong vương!

“Hầu Ly này cũng mơ tưởng hão huyền, rõ ràng lại dự định tăng thêm số mệnh trên người con trai ngươi để bù đắp cho mệnh cách của ngươi.” Lý Thuần Phong xuất thân phái Lâu Quan, đối với những thủ đoạn này đương nhiên rõ như lòng bàn tay. “Thủ đoạn bổ mạng ngược hướng này ta cũng là lần đầu tiên nghe nói, có điều thật sự có đạo lý. Con trai ngươi Vương Vĩnh An mới hai mươi mốt tuổi, còn chưa làm quan, vận thế dễ biến động. Dựa theo suy nghĩ của Hầu đạo sĩ, nếu có thể bù đắp mệnh cách của Vương Vĩnh An để trở thành Thế tử của vương gia, phụ thân của hắn, cũng chính là Vương Thứ sử ngươi, tự nhiên sẽ là Quận vương.”

“Đây không phải mơ tưởng hão huyền. Rõ ràng là chuyện có thể thực hiện được!” Hầu Ly lại hơi tức giận, dường như Lý Thuần Phong đã sỉ nhục trí tuệ của ông ta. “Thiên địa nhân là âm dương phân tách mà ra, muốn bù đắp mệnh cách của một người, tự nhiên trước hết phải bù đắp âm dương. Ta liền mang ngày sinh tháng đẻ của Vương lang quân đi khắp cả Hà Tây, không ngừng tìm nữ tử theo tính toán có thể bù đắp bát tự của hắn. Chỉ cần có thể tìm được nữ tử này, Vương lang quân phu thê âm dương bù đắp lẫn nhau, tự nhiên có thể được việc.”

“Cho nên ngươi liền tìm được Điệu Nương, con gái của Trương Tệ?” Thôi Đôn Lễ lạnh lùng nói.

“Hê! Ta tìm trọn nửa năm mới tìm được nàng, mệnh cách cực giai, vừa bù đắp với Vương lang quân, đời này lại có mệnh làm vương phi!” Hầu Ly cười lạnh lùng. “Hơn nữa điều này đối với Trương thị cũng là một chuyện tốt, Trương thị mặc dù là sĩ tộc Đôn Hoàng, so với năm họ Hà Đông lại không là cái gì, có thể thông hôn với Quận vương tự nhiên cũng có thể tăng lên môn phiệt của Trương thị.”

Vương Quân Khả nhất quyết hỏi cưới con gái Trương thị, không tiếc khai chiến với toàn bộ sĩ tộc Đôn Hoàng vì chuyện này, Thôi Đôn Lễ và Lý Thuần Phong từ lâu vẫn không hiểu về hành vi điên cuồng ấy của hắn, hôm nay mới biết không ngờ lại là bị lão đạo sĩ này kích động.

“Đây không phải kích động.” Hầu Ly cũng có chút bản lãnh, rõ ràng lại đọc được ý nghĩ trong lòng hai người. “Ngươi xem, Vương công vốn chỉ là một Huyện công, sau khi kết thân với con gái Trương thị, còn chưa đón qua cổng liền lập tức thăng lên quốc công. Chờ đến sau khi đón dâu, sao biết không thể phong vương?”

Thôi Đôn Lễ lại hít một hơi khí lạnh, chuyện này đích xác quỷ dị, kết quả thực tế cũng đúng như tính toán của Hầu Ly. Không trách được Vương Quân Khả lại để tâm đến Điệu Nương như thế, thậm chí không tiếc tính mạng cũng phải cứu nàng về.

Vương Quân Khả nhìn chằm chằm hai người, nói lạnh nhạt. “Nguyên do sự tình hai vị đều biết rồi, ta cũng không che giấu nữa. Vương mỗ kiếp này nhất định phải phong vương, lập nên môn phiệt Vương thị Thạch Ngải! Nhưng bất kể hôm nay ta phong quốc công hay là sau này phong vương đều là một đao một thương trên sa trường giành lấy, không hề có mảy may bất trung với triều đình. Hai vị cần gì phải ép buộc quá đáng?”

Thôi Đôn Lễ nhíu mày, đang định nói chuyện, lại nghe thấy Lý Thuần Phong cười lạnh lùng. “Quốc công này là dựa vào ngươi một đao một thương giành được, hay là dựa vào ngươi dụ dỗ Lý Diễm tạo phản mà lừa gạt được?”

Thôi Đôn Lễ vừa nghe liền biết không tốt, quả nhiên Vương Quân Khả yên lặng một lát, cuối cùng Cạch một tiếng cầm mạch đao lên. “Đây chỉ là những lời bôi nhọ của nghịch tặc Lý Diễm trước khi chết, không nghĩ tới các ngươi lại tin là thật. Các ngươi đều là cận thần bên cạnh Bệ hạ, đã nghi ta trước, hôm nay liền không cần rời khỏi đại trướng này nữa. Một thông sự xá nhân tòng lục phẩm cùng với một Tiến sĩ chú cấm tòng bát phẩm chết ở trong quân, ta còn có thể lo liệu được!”

Vương Quân Khả hành sự cực kì mạnh mẽ quả quyết, tiếng nói vừa dứt, một đao bổ xuống. Lý Thuần Phong bấm tay bắn ra một đám bột trắng. Vương Quân Khả biết người này quỷ dị, vội vàng kéo Hầu Ly thụt lùi vài bước đến cửa đại trướng, đẩy Hầu Ly ra ngoài trướng. Đột nhiên Vương Quân Khả ngẩn ra, bên ngoài đại trướng, đám người Ngưu Tiến Đạt, Lệnh Hồ Đức Mậu, Địch Xương, Trương Tệ đứng thành một vòng, ánh mắt phức tạp nhìn hắn. Hai mắt Lệnh Hồ Đức Mậu còn đỏ rực, nghiến răng nghiến lợi.

Vương Quân Khả toàn thân lạnh buốt, hắn biết chính mình đã rơi vào một âm mưu to lớn!

“Lão Ngưu… Lão Ngưu…” Vương Quân Khả hoảng hốt nhìn Ngưu Tiến Đạt, hét lớn. “Là ai đang hại ta?”

“Tuyên Ca Nhi.” Ngưu Tiến Đạt thở dài thất vọng. “Ngươi từ nhỏ đã thông minh, thông minh hơn ta và Thúc Bảo, Giảo Kim, nhưng mà… làm sao có thể dựa vào chút khôn vặt đó để tìm kiếm vương hầu khanh tướng? Dựa vào xúi giục dụ dỗ một vị Quận vương mưu phản để cướp lấy công lao lại càng là bất nhân bất nghĩa!”

“Nói xằng nói bậy!” Vương Quân Khả điên cuồng hét lên. “Quốc công của ta là một đao một thương đánh ra! Thời Đại Nghiệp, ta khỏi nghĩa phản Tùy, đến nhờ cậy Ngõa Cương đánh đông dẹp bắc; sau khi quy thuận Đại Đường, ta có mười ba người đánh tan một vạn binh mã của Vương Thế Sung; ở Hổ Lao Quan dùng một nghìn kỵ binh đánh tan đại tướng Trương Thanh Đặc dưới trướng Đậu Kiến Đức; ta thủ Minh Châu năm ngày năm đêm, chống cự bốn vạn đại quân của Lưu Hắc Thát; ta ở Đôn Hoàng đại phá Đột Quyết, chém địch hai nghìn, công lao của ta cao như núi!”

“Tuyên Ca Nhi, ngươi sai rồi!” Ngưu Tiến Đạt hai mắt rưng rưng. “Ngươi vẫn cho rằng triều đình đối xử lạnh nhạt với ngươi, nhưng công lao trước kia, triều đình vẫn không thiếu phong thưởng. Ngươi vẫn cho rằng mình thấp hơn người khác, nhưng ngươi lại cũng cao hơn vô số người. Năm Vũ Đức thứ tư ngươi đã là Huyện công, tước vị của ta đến nay vẫn là Ngụy Thành nam, thì đã làm sao? Mọi người có cơ hội của chính mình, không cần gượng ép, chúng ta từng đao từng thương thiết thực kiếm về là được.”

“Đó là do ngươi ngốc!” Vương Quân Khả hét to. “Ngươi chính là loại trâu hoang chỉ biết cặm cụi kéo cày thôi! Ta không phải! Ta càng không cam lòng! Ngươi biết khi còn trẻ ta hâm mộ ai nhất không? Chính là Vương thị Thái Nguyên kia. Thời loạn thế ta ăn không đủ no, nhưng bọn chúng lại có thể quần áo lụa là, thơ từ văn chương. Ta từ thời Tùy mạt đánh ra một chức vụ Thứ sử tứ phẩm, sau khi ta chết, con trai ta chỉ có thể phong ấm chính bát phẩm? Đến cháu trai ta chỉ có thể được phong tòng cửu phẩm? Không, ta phải làm cho con cháu ta vĩnh viễn không còn lặp lại vận mệnh của ta lúc thiếu niên, ta phải làm cho con cháu ta đời đời phú quý, cùng vinh với nước. Ta phải lập nên môn phiệt Vương thị, muôn đời bất hủ! Ta mặc kệ là một đao một thương hay âm mưu xảo quyệt, kiếp này ta nhất định phải làm vương khác họ độc nhất vô nhị từ thời Trinh Quán tới nay!”

“Điên rồi! Người này đúng là điên rồi!” Lúc này Lệnh Hồ Đức Mậu đã biết con trai chết trong tay hắn, căm hận hắn thấu xương, nghiến răng nghiến lợi nói.

“Lão Ngưu!” Vương Quân Khả xách mạch đao trong tay lên chỉ, bộ mặt dữ tợn. “Hôm nay ta dám giết thần trên Ngọc Môn Quan, liền dám ở trong quân doanh này giết người. Ngươi là huynh đệ tốt của ta, nhưng nghìn vạn lần chớ ngăn cản ta.”

“Giật dây Quận vương tạo phản, mưu hại khâm sai, giết con trai ta, nuôi dưỡng yêu đạo mưu đoạt vương vị, có lòng không thần phục đế vương. Trời không phạt ngươi, pháp lệnh triều đình cũng không tha cho ngươi được!” Lệnh Hồ Đức Mậu lớn tiếng hét lên giận dữ.

Hai mắt Vương Quân Khả đỏ rực nhìn mọi người, thấy quân tốt xung quanh càng ngày càng nhiều, mỗi người trên mặt đều lộ vẻ khinh thường, thậm chí những thuộc hạ thân tín như Mã Hồng Đạt và Triệu Bình cũng nhìn hắn như người lạ. Hắn dần dần tỉnh táo lại, lập tức quát to một tiếng, một đao chém hai tên quân tốt xuống ngựa, nhảy lên lưng ngựa, đưa tay kéo Hầu Ly lên trên lưng ngựa sau lưng, thúc ngựa phi nhanh mà đi.

Vương Quân Khả uy vọng rất lớn, lại võ nghệ cao cường, đám người Ngưu Tiến Đạt không lên tiếng, không một người nào dám ngăn cản, không ngờ lại tránh ra một lối đi, để hắn chạy vào sâu trong đại doanh.

“Ngưu công!” Lệnh Hồ Đức Mậu trợn rách khóe mắt. “Thứ cặn bã này, phải thả hắn đi hay sao?”

Ngưu Tiến Đạt và Thôi Đôn Lễ nhìn nhau một cái, đột nhiên Trương Tệ quát to một tiếng. “Hỏng rồi!”

Mọi người nhìn lại, thấy Vương Quân Khả chạy đến bên cạnh một chiếc lều, vung đao xé rách lều xông vào, sau đó bắt được một người phụ nữ đang bị trói gô trong lều, ném lên lưng một con ngựa bên ngoài lều, dắt ngựa cùng Hầu Ly chạy đi.

Người phụ nữ đó chính là Điệu Nương vừa được cứu về! Trương Tệ nhanh chân đuổi theo.

Ngưu Tiến Đạt giận tím mặt. “Vương Quân Khả, ngươi quá đáng rồi đấy!”

Ngưu Tiến Đạt lập tức ra lệnh một tiếng, dẫn việt kỵ phi nhanh mà đi. Lệnh Hồ Đức Mậu mừng rỡ, hô. “Các vị gia chủ, cho ta mượn bộ khúc, nếu giết được Vương Quân Khả, Lệnh Hồ thị ta nhất định báo đáp hậu trọng!”

Địch Xương xúc động đáp ứng, đám gia chủ cũng bị một loạt thủ đoạn quỷ quyệt tàn nhẫn của Vương Quân Khả làm sợ hãi, biết hôm nay phải chém người này, nếu không hậu hoạn vô cùng, lập tức ra lệnh cho bộ khúc của gia tộc sáp nhập lại, cùng với đám người Ngưu Tiến Đạt đuổi theo.

Thôi Đôn Lễ bây giờ mới bình tĩnh lại, thấy trên mặt Lý Thuần Phong lộ ra nụ cười, lập tức nổi giận. “Lý Tiến sĩ, đây đều là mưu kế của ngươi sao?”

Lý Thuần Phong cười khổ. “Ta há có bản lãnh này, trong nháy mắt hủy diệt một quốc công? Tự nhiên là có một người khác!”

“Ai?” Thôi Đôn Lễ hỏi.

Lý Thuần Phong cười mà không trả lời, dắt một con ngựa đến, lên ngựa đuổi theo.

Vương Quân Khả và Hầu Ly khống chế Điệu Nương chạy trối chết, ba người từ chỗ nước cạn vượt qua sông Sơ Lặc, dọc theo lũng sông Sơ Lặc rẽ về hướng tây. Sau khi chạy như điên hơn một trăm dặm, trước mắt xuất hiện một dãy núi kéo dài, hồ nước và đồng cỏ dần dần thưa thớt, lũng sông càng ngày càng hẹp, dần dần bị sa mạc Gobi xâm thực, giữa đất trời hoang vu cằn cỗi, sắc màu nhợt nhạt.

Lại chạy thêm một đoạn đường, dường như có một tòa thành trì to lớn xuất hiện trước mặt.

Hầu Ly vừa mừng vừa sợ, tăng tốc chạy tới, đến gần không khỏi trợn mắt há mồm, đây không ngờ lại là một tòa thành bỏ hoang! Thành lũy đổ nát dày đặc đứng sừng sững trước mắt, có đài khói lửa, có tường thành, có lầu các, có nhà cửa, có đường phố, có miếu thờ, thậm chí có các loại tượng to lớn tạo hình kỳ dị, có điều trống trơn không hề có người nào! Tòa thành trì này dường như bị gió cát xâm thực đã hàng nghìn hàng vạn năm, tất cả các dấu vết nhân tạo đều đã bong ra gần hết, trở lại hình thù mộc mạc ban đầu.

Ba người đều bị cảnh tượng này làm kinh sợ, im lặng thúc ngựa đi lại. Thành trì này lớn đến mức vô cùng vô tận, các loại công trình xây dựng giống như sóng trong biển rộng, cuộn trào đông cứng. Gió lốc trên sa mạc cuốn lên những vòng xoáy dài nhỏ kéo thẳng lên trời, chạy vô định trong thành, giống như là xúc tu của hồn ma dưới địa ngục âm ti. Trong thành thỉnh thoảng vang lên các loại tiếng gào thét, như sói hú, như quỷ khóc, như tiếng kinh ngâm tụng, như hồn ma thì thầm.

“Đây là nơi nào?” Hầu Ly lẩm bẩm nói.

“Nghe người Đôn Hoàng đồn đại, ở phía tây bắc Ngọc Môn Quan có một tòa thành ma quỷ, còn được gọi là Long Đôi. Nghe nói năm xưa có mười vạn yêu ma chiếm cứ trong đó, phạm vi mấy trăm dặm xung quanh hóa thành yêu giới ma vực. Sau đó thiên đình phái thần linh hạ giới tiêu diệt, mười vạn yêu ma hóa thành tượng đá đông cứng,” Vương Quân Khả trầm giọng nói. “Nghe nói trong thành thường xuyên có hồn phách yêu ma còn sót lại lang thang, hút tinh khí người, hòng tìm đường sống lại.”

“Nếu là yêu ma quỷ quái, lão đạo lại thật không sợ, ta chỉ sợ người,” Hầu Ly miễn cưỡng cười nói. “Chúng ta chẳng lẽ phải đi xuyên qua tòa thành này sao?”

“Nghe một số đội buôn buôn lậu nói, xuyên qua thành có thể đến Cao Xương và Yên Kỳ.” Vương Quân Khả trầm ngâm. “Ta ở Đôn Hoàng ba năm vẫn chưa hề đến nơi này bao giờ, chỉ là tin đồn truyền miệng.”

Mọi người đi trên một đường phố rộng rãi, hai bên đều là công trình xây dựng kì dị cao vút, mặt trời nóng rực hắt bóng đen dữ tợn xuống dưới chân, ngay cả ngựa cũng có chút sợ hãi không dám tiến lên. Đột nhiên Vương Quân Khả ghìm ngựa lại, chăm chú nhìn phía trước.

Chỉ thấy phía trước là một con chiến mã đang chậm rãi chạy tới, Ngư Tảo ngồi trên lưng ngựa, chặn ở giữa đường phố!

“Ngư Tảo…” Vương Quân Khả vừa ngạc nhiên vừa vui mừng. Từ hơn mười ngày trước Ngư Tảo dẫn Lý Thiền đánh ra thành Qua Châu, hắn liền không còn gặp con gái nữa, lại không nghĩ rằng hôm nay mất nước mất chức, chật vật trốn chết, lại gặp nhau ở chỗ này.

Ngư Tảo bi thương nhìn phụ thân mình một hồi lâu không nói gì. Lúc này Vương Quân Khả cực kì chật vật, giáp trụ cũng rách, quan bào tòng nhất phẩm màu tím cùng bẩn rồi, tóc tai bù xù, toàn thân đều là vết máu đã khô. Trong trí nhớ của Ngư Tảo, từ trước đến nay a gia lúc nào cũng khí độ ung dung, nắm chắc thắng lợi, dường như thiên hạ chưa từng có chuyện gì làm khó được hắn.

Nhưng chỉ trong một ngày lại từ thượng đỉnh bề tôi Đại Đường rơi xuống đến kẻ phản nghịch của đất nước, hoảng hốt chạy trốn.

Lúc này lại nghe thấy tiếng vó ngựa vang lên, là Lý Thiền nắm trường sóc đang đi vòng ra từ dưới một tế đàn. Hai người đứng thành góc hẹp, ngăn chặn đường đi của Vương Quân Khả.

Vương Quân Khả biến sắc mặt. “Ngư Tảo, con đến là để ngăn cản ta?”

“A gia!” Ngư Tảo vừa khóc vừa nói. “Ngài còn không tỉnh ngộ sao?”

“Ta có cái gì phải tỉnh ngộ?” Vương Quân Khả hét lên giận dữ. “Nếu ngươi là con gái của ta, hãy đi theo ta! Cha con ta một thân bản lãnh, bất kể đến Cao Xương hay là Yên Kỳ, thậm chí Tây Đột Quyết, đến đâu cũng có thể đánh ra một mảnh thiên hạ!”

“A gia, đây chính là thiên hạ mà ngài muốn?” Ngư Tảo điên cuồng hét lên. “Vì làm quốc công, không tiếc hãm hại một Quận vương, giẫm lên thi thể ông ấy bước lên cao! Vì dã tâm của chính mình, không tiếc gây nên phản loạn, trong một đêm, thành Qua Châu chết hàng nghìn người!”

“Có cái gì không thể?” Vương Quân Khả hét to. “Một Quận vương đã là cái gì, Hoàng đế cũng đã chết bao nhiêu? Từ Tùy mạt tới nay, ai mà không giẫm lên hài cốt người khác để thượng vị!

Mười hai năm Tùy mạt chết vài chục triệu người, ngươi cho rằng đều là ai giết? Còn không phải những người bây giờ địa vị vinh quang nhất, công huân sặc sỡ nhất hay sao? Đây là quy luật cạnh tranh giữa đất trời!”

“Ngươi vẫn còn đắm chìm trong loạn thế đúng không?” Lý Thiền giận dữ hét lên. “Đây là Đại Đường! Không còn có loạn thế nữa! Quốc thái dân an, quốc thế đang lên, thế hệ trước của chúng ta đã hy sinh rất nhiều mới có người rút kinh nghiệm xương máu, khắc phục khó khăn, không ngừng tiến tới, chắc chắn sẽ xây dựng ra thịnh thế hàng trăm hàng nghìn năm!”

“Ha ha ha!” Vương Quân Khả cười một tiếng dài. “Hừ! Cái gì thịnh thế loạn thế, quy tắc là giống nhau! Ta cũng không tin trong thịnh thế này lại không có ngươi lừa ta gạt, quyền mưu tranh đoạt. Loại người xuất thân giống như ta, quy tắc duy nhất để thượng vị chính là giẫm lên thi thể của người ở cao hơn!”

Lý Thiền không muốn nói với hắn nữa.

Ngư Tảo cũng triệt để tuyệt vọng, vừa khóc vừa nói, “A gia, ngài chính là một tàn dư loạn thế từ đầu đến chân!”

Lúc này lại có tiếng vó ngựa vang lên, Vương Quân Khả quay đầu nhìn lại, trong lòng lập tức lạnh xuống, nhìn thấy Lữ Thịnh, Huyền Trang và Địch Văn dẫn năm tên tinh tướng từ phía sau mình thúc ngựa chạy tới, ba bên tạo thành hình tam giác vây chặt mình ở giữa.

Vương Quân Khả đưa mắt nhìn tòa thành ma quỷ âm u hung hiểm này, không thể không thở dài đắng chát. Hắn biết, chỉ có Ngư Tảo và Lý Thiền thì hoàn toàn không cản được đường đi của mình, nhưng cộng thêm Lữ Thịnh cùng năm tên tinh tướng, mình tuyệt đối đi không thoát.

Vương Quân Khả nhìn chằm chằm Lữ Thịnh, nghiến răng nghiến lợi. “Thì ra là ngươi đang tính toán ta!”

“Không sai.” Lữ Thịnh thản nhiên thừa nhận. “Là ta làm cho Lý Thuần Phong thuyết phục Thôi Đôn Lễ bắt Hầu Ly.”

“Ngươi làm sao biết quan hệ của Hầu thần tiên và ta?” Vương Quân Khả hỏi.

Vương Quân Khả cũng vô cùng khó hiểu, hắn và Hầu Ly qua lại cực kì bí mật, chỉ đến tận mấy ngày trước chính mình ở Qua Châu lên làm Bành Quốc Công, Hầu Ly mới bắt đầu xuất hiện trước mặt người khác. Hắn thoáng nhìn Hầu Ly một cái, đột nhiên ngẩn ra, chỉ thấy Hầu Ly bên cạnh không biết từ khi nào đã khẽ thúc ngựa chạy về phía Lữ Thịnh.

“Hầu thần tiên!” Vương Quân Khả hét to. “Ngài cũng muốn bỏ ta mà đi sao?”

Hầu Ly cười to. “Nên nói cho Bành Quốc công được biết, lão hủ không phải họ Hầu, mà là họ Lữ; cũng không phải đạo sĩ Chung Nam, mà là thầy lang vân du bốn phương!”

Vương Quân Khả ngơ ngác.

Lữ Thịnh gật đầu, lạnh nhạt nói, “Ngay từ ba năm trước khi ngươi mới tới Đôn Hoàng, ta đã dự định mượn lực lượng của ngươi để đối phó với sĩ tộc, thế nên mới để Lữ Ly trong tộc giả mạo đạo sĩ, giành được sự tín nhiệm của ngươi.”

Vương Quân Khả trợn mắt há mồm. “Vậy vì sao tới tận nửa năm trước Hầu Ly mới đến tìm ta?”

Hắn vẫn có chút không dám tin, bởi vì nếu nói đây là âm mưu thì mưu kế này bố trí quá dài. Ba năm trước Hầu Ly quả thật đã tiếp xúc với hắn, nhưng sau đó đã rời khỏi Đôn Hoàng, đến tận nửa năm trước mới về. Khoảng thời gian hai năm rưỡi ấy ông ta đã làm những gì? Lữ Thịnh im lặng rất lâu, cùng Địch Văn nhìn nhau một cái, trên nét mặt hai người đều có chút bi thương.

Trong lòng Huyền Trang đột nhiên nghĩ đến một chuyện, lại im lặng không nói.

“Trong thời gian đó đương nhiên có một số chuyện ngoài dự tính.” Lữ Thịnh thở dài một hơi. “Có điều trời chiều lòng người, mặc dù không thể mượn tay ngươi diệt sĩ tộc, nhưng dù sao cũng hủy diệt được loại tàn dư nhà ngươi.”

“Nói như vậy…” Vương Quân Khả hồn xiêu phách lạc nhìn Điệu Nương. “Cái gọi là Điệu Nương có thể bù đắp mệnh cách cho con trai ta cũng là giả?”

“Giả,” Lữ Thịnh nói. “Chỉ có âm mưu xảo quyệt của ngươi mới là thật sự. Là ngươi dựa vào trò giả trá dụ dỗ Lý Diễm tạo phản, đạp lên thi thể Lý Diễm trèo lên tước vị quốc công.”

“Thì ra là vậy… Thì ra là vậy…” Trong lòng Vương Quân Khả giống như trời long đất lở, tất cả mọi sức mạnh chống đỡ hắn triệt để sụp xuống, hắn lộ ra nụ cười còn khó coi hơn cả khóc. “Không thể! Kiếp này ta có thể phong vương khác họ… Ta có thể xây môn phiệt Vương thị…”

“A gia!” Ngư Tảo khóc. “Vương thị đã không còn tồn tại nữa rồi. Ngài xúi giục người khác tạo phản, cùng tội mưu nghịch, ngài đã hại a nương, hại huynh trưởng, cả Vương thị đều mang nhục vì ngài.”

“Uỵch!” Vương Quân Khả ngã xuống khỏi lưng ngựa, toàn thân đều là bụi đất. Hắn vùng vẫy định đứng lên nhưng rồi lại ngã bệt xuống, mặt mũi đờ đẫn, như đã biến thành kẻ ngu ngốc.

Mọi người đều im lặng nhìn hắn, trong ánh mắt lại không có một chút thương xót nào. Đây là đường cùng của một kẻ kiêu hùng, là tuyệt cảnh của một con sài lang.

Điệu Nương nhảy xuống ngựa, lặng lẽ đi về phía hắn. Vương Quân Khả ngẩng đầu lên, nhếch miệng cười. “Điệu Nương, bọn chúng nói đều là giả! Không được tin bọn chúng! Ngươi đi theo ta, cưới con trai ta, ta chắc chắn sẽ trở thành vương khác họ, để ngươi trở thành vương phi…”

Đột nhiên “phập” một tiếng, Vương Quân Khả cúi đầu, kinh ngạc nhìn ngực mình, lại ngẩng đầu nhìn Điệu Nương; chỉ thấy Điệu Nương không lộ cảm xúc, đang cầm một thanh đoản đao đâm vào ngực hắn.

Điệu Nương rơi nước mắt. “Một đao này, là vì Lệnh Hồ Cửu Lang!”

Điệu Nương rút đao ra, lại “phập” một tiếng, đâm thêm một đao nữa. “Một đao này, là vì cuộc đời ta!”

Vương Quân Khả cười khổ, ngửa mặt ngã xuống.

“A gia…” Mặc dù Ngư Tảo biết hôm nay chính là tuyệt lộ của phụ thân, nhưng nhìn thấy hắn chết với phương thức như vậy vẫn là đau xé tim gan. Nàng nhảy xuống ngựa chạy tới, đẩy Điệu Nương ra, ôm Vương Quân Khả vào lòng.

Vương Quân Khả ngơ ngác nhìn không trung trên đầu, dưới bầu trời là thành lũy ma quỷ kéo dài liên miên. Dường như hắn nhìn thấy vô số năm trước đang có thiên binh vạn mã liều chết, có cờ xí bay rợp trời cùng thiết kỵ tung hoành; có vô số tướng tinh lấp lánh mọc lên rồi lại có vô số tướng tinh huy hoàng rơi xuống.

“Nơi này là trại Ngõa Cương sao?” Vương Quân Khả lẩm bẩm hỏi con gái. “Không trách được mấy năm nay ta vẫn luôn mơ về trại Ngõa Cương, thì ra ta chưa bao giờ từng rời khỏi đó. Thật tốt…”

Vương Quân Khả nghiêng đầu, tắt thở xuôi tay. Ngư Tảo đau lòng khóc lớn.

Lý Thiền đi tới, nhìn kẻ thù lớn này cuối cùng chết đi, lại không có một chút khoái cảm báo thù nào, chỉ có phiền muộn bi thương vô hạn.

Trên trời chiều đại mạc đột nhiên vang lên tiếng kèn lệnh trong quân vô biên thê lương, dường như đang đưa tiễn người đã từng là chiến thần bất bại này.

Trong thành ma quỷ có cát bụi che trời cuốn lên, giống như một bức tường cát bụi to lớn đang đẩy ngang mà tới.

Khi bức tường cát bụi ấy đến gần mới lờ mờ nhìn thấy thiết kỵ và bóng người ẩn hiện trong cát bụi, ra là đám người Ngưu Tiến Đạt, Lý Thuần Phong và Thôi Đôn Lễ đang dẫn theo đại quân tới.

Đám người Lữ Thịnh và Huyền Trang không hề nhúc nhích, chỉ im lặng nhìn.

Đại quân tiến đến cách đó ngoài một dặm thì dừng lại. Lý Thuần Phong nhảy xuống ngựa, lẻ loi một mình ra khỏi quân trận, đi tới khu vực trung gian, thoáng nhìn thi thể Vương Quân Khả trong vòng tay Ngư Tảo một cái, hô. “Nghịch tặc Vương Quân Khả đã đền tội rồi à?”

Lữ Thịnh lạnh nhạt nói, “Đa tạ tương trợ, Vương Quân Khả đã chết.”

“Chiêm Nhi, anh linh của ngươi chớ đi, nghịch tặc hại ngươi đã đền tội rồi!” Trong quân trận đột nhiên vang lên tiếng khóc lớn hết sức đau lòng, Lý Thuần Phong quay đầu nhìn lại, thấy Lệnh Hồ Đức Mậu ôm mũ sắt dính đầy vết máu của Lệnh Hồ Chiêm, khóc như xé rách tim gan.

“Điệu Nương, mau đến đây!” Trương Tệ thấy con gái không việc gì, lập tức vui mừng khôn xiết, gọi to,

Điệu Nương nhìn Lữ Thịnh một cái, Lữ Thịnh nhã nhặn nói, “Đi thôi!”

“Đa tạ Lữ lang quân giúp cho đại thù của ta được báo!” Điệu Nương cúi người thi lễ với hắn, lau nước mắt chạy đến chỗ Trương Tệ.

Hai cha con ôm nhau, đều có trăm cảm xúc lẫn lộn, khóc nức nở thất thanh. Đám người Ngưu Tiến Đạt, Mã Hồng Đạt và Triệu Bình bên cạnh lại thương cảm trong lòng, thở dài thườn thượt.

“Lữ sư huynh,” Lý Thuần Phong nói. “Việc này đã kết thúc, giao dịch của sư huynh và Bệ hạ chắc là thực hiện xong rồi chứ!”

Huyền Trang ngẩn ra, kinh ngạc nhìn Lữ Thịnh, sắc mặt Lữ Thịnh lại như thường, dường như biết trước Lý Thuần Phong sẽ đến tìm mình. Hắn thoáng nhìn Địch Văn, lộ ra vẻ quyến luyến và chờ mong, dường như muốn chờ Địch Văn nói gì đó.

Địch Văn lại thần sắc đờ đẫn, không nói một lời.

Lữ Thịnh không nói gì, chậm rãi đi tới.

“Pháp sư. “Lý Thuần Phong xa xa gọi. “Mời ngài cũng tới đây, được không? Lần trước trên chòi canh ở Qua Châu ngài đổ oan cho ta, hôm nay liền để ngài biết sứ mệnh thật sự của ta!”

Huyền Trang cười khổ một tiếng, theo Lữ Thịnh đi tới đối diện Lý Thuần Phong.

“Đại quân lui lại một dặm!” Lý Thuần Phong quay lại quát.

Ngưu Tiến Đạt và Thôi Đôn Lễ đều biết hắn là khâm sai có mang mật chỉ, lập tức lệnh cho đại quân lui lại.

Trên đường rộng rãi trong thành ma quỷ, ba người im lặng đối mặt một lát, Lữ Thịnh nói, “Đọc đi!”

Lý Thuần Phong không nghĩ tới hắn lại đối đãi với thánh chỉ của Hoàng đế như vậy, cười khổ một tiếng, lấy thánh chi từ trong tay áo rồi mở ra đọc. “Kẻ dưới, con gái Địch thị Đôn Hoàng là Văn, theo yêu vật làm phản, gây họa loạn châu quận, nay xử theo pháp luật, treo cổ!”

Huyền Trang kinh ngạc, nhìn Lữ Thịnh thì thấy vẻ mặt hắn bình tĩnh, không hề tức giận. Ngài lại quay đầu nhìn Địch Văn, thấy nàng đang ngơ ngác nhìn thành lũy xa xa, không biết đang nghĩ gì, dường như thờ ơ với tất cả những chuyện này.

“Đây là một bản.” Lý Thuần Phong lại lấy một thánh chỉ từ trong túi gấm, mở ra đọc. “Kẻ dưới, con gái Địch thị Đôn Hoàng là Văn, bị giam cầm nơi yêu quật, được thần tiên ban áo, thần nhân bảo vệ, không mất trong sạch, sắc phong làm Đôn Hoàng Huyện quân.”

Huyền Trang nghẹn lời không biết nói gì, không ngờ lại có hai bản thánh chỉ, một sống, một chết.

Huyện quân là phong hiệu của phụ nữ, phẩm trật chính ngũ phẩm. Con gái của Hoàng đế là Công chúa, con gái của Thân vượng là Quận chúa, con gái của Quận vương hoặc mẹ hay vợ của quan tạm phẩm là Huyện quân, mẹ hay vợ của quan chức tứ phẩm là Hương quân.

Lữ Thịnh im lặng rất lâu, Lý Thuần Phong than thở. “Bệ hạ lo lắng ngươi không chịu thực hiện thỏa thuận, liền lệnh ta mang hai bản thánh chỉ. Ngươi chọn một đi.”

“Đây rốt cuộc là chuyện gì?” Huyền Trang hỏi.

Lý Thuần Phong nói, “Pháp sư, ngài từng nói ta là nội ứng của sư huynh, phối hợp hành sự với sư huynh, còn nói Lữ Thịnh muốn thông qua miệng ta để kể lại oan khuất với triều đình. Lời này không sai, nhưng cũng không đúng.

Bởi vì ngay từ hai năm trước, Lữ sư huynh… A không, Khuê Mộc Lang đã thông qua con đường bí mật liên lạc được với Bệ hạ. Khi đó Bệ hạ cũng đã từng nghe thấy chuyện Đôn Hoàng có Nhị thập bát tú hạ giới, Khuê Mộc Lang đưa ra cho Bệ hạ một đề nghị không thể kháng cự, hai năm sau nó sẽ trở về thiên đình, có điều Địch Văn ở lại nhân gian, nó không yên lòng. Nó nói, chỉ cần Bệ hạ chịu bảo vệ Địch Văn, làm cho nàng sống thật tốt ở nhân gian, nó sẵn sàng lấy cái chết của chính mình đổi lấy một trận thần tích.”

Huyền Trang biết Lữ Thịnh sắp chết, tự nhiên biết những lo lắng của hắn đối với Địch Văn, hỏi. “Thần tích gì?”

“Nó nói, thủy tổ của Lý thị là Lý Nhĩ chính là Huyền Thiên Giáo chủ, Thái Thượng Đại Đạo Quân, ở cung trời Đâu Suất, thống ngự thiên đình, dù có là Ngọc Hoàng Thiên Đế cũng bị ngài khống chế. Nhưng bình thường rất hiếm khi đạo thân của Thái Thượng Lão Quân hiển hiện ở nhân gian, nó sẵn sàng mượn lúc băng diệt, mời Thái Thượng Lão Quân hiện thân giữa đất trời để lộ rõ sự tôn quý của hoàng thất Lý thị,” Lý Thuần Phong nói.

Huyền Trang bàng hoàng tỉnh ngộ, đây tuyệt đối là một giao dịch mà hoàng thất Lý Đường không thể chối từ.

Lão Tử còn gọi là Lão Đam, họ Lý tên Nhĩ, vốn chỉ là thủy tổ của Đạo gia, bởi vì Tây Hán tôn trọng đạo Hoàng, Lão nên từ từ thần hóa. Thời Đông Hán Đạo giáo trỗi dậy, bản thân Lão Tử được coi là hóa thân của “Đạo”. Thời Hán Minh Đế có “Bia thánh mẫu Lão Tử”: Lão Tử, chính là “Đạo”. Sinh vào trước vô hình, khởi tại trước thái sơ, đi ở nguồn thái tố, du ngoạn lục hư, ra vào u minh, xem hỗn độn khi chưa phán, nhìn trọc thanh lúc chưa phân.

Đến khi Trương Đạo Lăng khai sáng Đạo Chính Nhất, đó cũng là lúc ngài được gọi với tôn hiệu là “Thái Thượng Lão Quân,” cho rằng “Nhất tản hình là khí, tụ hình là Thái Thượng Lão Quân”. Nhất ở đây chính là “Đạo”.

Trên thực tế, lúc Lý thị khỏi binh đã từng mượn danh nghĩa hậu duệ của Lão Tử để tụ tập nhân tâm. Đạo sĩ Kỳ Bình Định của phái Lâu Quan từ năm Đại Nghiệp thứ bảy đã từng tuyên bố. “Khi có con cháu của Lão Tử trị thế, về sau giáo ta đại hưng”.

Năm Vũ Đức thứ ba, có đạo sĩ Giáng Châu là Cát Thiện Hạnh thượng tấu, nói nhìn thấy một ông lão mặc áo trắng ở núi Sừng Dê, bảo với hắn rằng “Nói với Thiên tử nhà Đường, ta là Lão Quân, là tổ của hắn”. Lý Uyên mừng rỡ, phái sứ giả tới tế tự, lập miếu trên núi Sừng Dê.

Năm Vũ Đức thứ bảy, Lý Uyên lại tự mình đi Lâu Quan trên núi Chung Nam bái yết Lão Tử, gọi Lão Tử là viễn tổ, chính thức xác lập Lý thị là hậu duệ của Lão Tử.

Nhưng đúng như Khuê Mộc Lang đã nói, đạo thân của Thái Thượng Lão Quân hiếm khi xuất hiện ở nhân gian, đến nay trên đời này ngoài Cát Thiện Hạnh ra thì chưa có người nào từng gặp. Cát Thiện Hạnh dùng câu này đổi lấy tước lộc Triều tản đại phu, người đời cũng có nhiều người nghi ngờ hắn là lừa đảo cầu quan.

Nếu Khuê Mộc Lang thật sự có thể mời được Thái Thượng Lão Quân hiện thân, chớ nói bảo vệ Địch Văn, sợ rằng triều đình sẵn sàng trả bất cứ giá nào.

“Chính vì muốn thực hiện một vụ giao dịch như thế nên Bệ hạ mới triệu ta từ trong núi Chung Nam ra, bổ nhiệm làm Tiến sĩ khoa Chú cấm. Ta với huynh ấy có tình nghĩa đồng môn lại cùng làm chức quan giống nhau, Bệ hạ làm vậy là muốn bày tỏ tâm ý với sư huynh, rằng triều đình thành tâm thành ý muốn hợp tác với huynh ấy,” Lý Thuần Phong nói.

“Thì ra Lữ huynh đã bày một ván cờ lớn tới như vậy”; Huyền Trang lặng lẽ nhìn Lữ Thịnh, vươn cánh tay trái ra. “Đã thế, không bằng ngươi hãy cởi nửa chiếc thiên y này trên cánh tay của ta luôn đi!”

“Ngài nhìn ra rồi à?” Lữ Thịnh mỉm cười.

Huyền Trang gật đầu. “Từ khi đến Đôn Hoàng tới nay, bần tăng đã giải được đại bộ phận bí mật, chỉ có một bí ẩn vô cùng khó hiểu, chính là vì sao Đinh Thủ Trung tự khanh chùa Thánh Giáo lại chọn trúng bần tăng, phải mặc chiếc thiên y này lên trên người ta? Sau đó ta lần lượt suy đoán, lần lượt phủ định, lại chưa hề nghi ngờ đến ngươi, bởi vì ngươi vẫn một lòng một dạ muốn cướp nửa chiếc thiên y này, giúp Địch Văn phá vỡ lời nguyền thiên y.”

“Vậy vì sao ngài lại nghi ngờ đến ta?” Lữ Thịnh hỏi.

“Bởi vì các bên thế lực đều không chút động lòng với nửa chiếc thiên y này, hoàn toàn vô cảm,” Huyền Trang nói. “Sau đó ta nghe nói Triệu hội trưởng kể chuyện thiên y say rượu ngã ngựa bỏ mình, ta liền biết câu chuyện thiên y hoàn toàn là bịa ra. Cái gọi là Mê Lai Hanh bán thiên y, bị người chặn giết trong sa mạc Bạch Long Đôi đều là giả, thậm chí Mễ Khang Lợi tự xưng là con trai của Mễ Lai Hanh cũng là giả, toàn bộ đây chính là một âm mưu. Mà nguyên nhân ngươi sai người mặc thiên y lên người bần tăng chẳng qua cũng là bởi vì bần tăng được sĩ tộc Đôn Hoàng chú ý, muốn để bọn họ tận mắt chứng kiến hiệu quả của thiên y thôi.”

“Quả nhiên chuyện gì cũng không thể giấu được thiên nhãn của pháp sư.” Lữ Thịnh cười khổ, đột nhiên phất tay áo, vỗ lên trên cánh tay Huyền Trang. Huyền Trang cảm thấy một thứ lạnh ngắt thấm vào da dẻ, ngài vội vàng xắn tay áo quan sát, nhìn thấy trên da dẻ mọc lên những chấm đen chi chít, không ngờ lại là từng con sâu nhỏ bằng sợi tóc! Những con sâu này dường như gặp phải thiên địch, tới tấp chui ra khỏi da, lập tức gặp ánh sáng liền chết.

“Đây là…?” Lý Thuần Phong cả kinh nói.

Lữ Thịnh nhìn hắn một cái. “Đây là phụ minh trùng mà sư tôn chưa bồi dưỡng thành công. Lớp thiên y dạng dính pháp sư nhìn thấy trong hộp ngọc năm đó kỳ thực chính là trứng của loài trùng này, gặp phải nước da ấm áp của sinh vật liền tự động chui vào ấp trứng thành trùng. Có điều thời kỳ sinh trưởng của loại trùng này chừng nửa năm, trước khi trưởng thành vô hại với cơ thể người. Có điều một khi nhận được ngoại giới kích thích, nó sẽ tiết ra một loại độc tố, làm kẻ thù bị thương.”

Huyền Trang nghe mà sợ nổi da gà, ngài đã vô số lần thí nghiệm về thiên y này, lại không nghĩ rằng đó là một đám sâu ở trong cơ thể mình!

Lữ Thịnh nhìn ra vẻ bất an của ngài, cười nói, “Pháp sư không cần lo lắng, ta đã dùng dược vật hấp dẫn chúng đi ra. Thứ này chưa trưởng thành, vừa gặp không khí liền chết, trong cơ thể ngài không hề còn sót lại nửa con nào.”

“A Di Đà Phật.” Huyền Trang nói nhỏ. “Nếu ngươi tự dưng gặp bất trắc chết đi, chẳng phải bần tăng sẽ bị đám sâu này ăn mất hay sao?”

Lữ Thịnh cười to. “Không sai, vận may của pháp sư và ta đều rất tốt, có điều không biết pháp sư phát hiện là ta từ bao giờ?”

“Thực ra cũng là gần đây mới phát hiện được.” Huyền Trang hơi xấu hổ. “Mấy ngày trước sau khi chúng ta trốn về Đôn Hoàng, các ngươi phái người thăm dò tin tức của Địch Văn. Ta nghe trên phố xá đồn đại, nói sau khi Địch Văn rơi vào yêu quật, Tử Dương chân nhân Chu Nghĩa Sơn tính toán được Lệnh Hồ Chiêm và Địch Văn có kiếp nạn, vì vậy hạ phàm tặng thiên y cho Địch Văn để giữ sự trong sạch. Ta liền biết người đứng phía sau chuyện này là ngươi.”

Lữ Thịnh im lặng một hồi lâu, gật đầu. “Không sai, chuyện này là ta đã cho người dẫn dắt Lệnh Hồ thị tuyên truyền như vậy. Lệnh Hồ thị để bảo toàn thể diện, đương nhiên sẽ trắng trợn tuyên dương.”

“Một khi ngươi đã đạt được giao dịch với triều đình, có triều đình bảo vệ Địch Văn, phong Địch Văn làm Huyện quân, tự nhiên không có người dám ức hiếp nàng, vì sao còn cần làm chuyện dư thừa?” Huyền Trang hỏi.

Lữ Thịnh thở dài một tiếng. “Pháp sư cũng có chuyện đối nhân xử thế còn không rõ! Từ khi biết tuổi thọ của chính mình sắp hết, mấy năm nay ta vẫn hao tâm tốn sức muốn sắp xếp cho Văn Nhi một tương lai hoàn mỹ vô khuyết. Đầu tiên, nàng không thể tự tử vì ta, nàng phải sống tiếp. Tiếp theo, nàng không thể tiếp tục sống ở hang giặc Ngọc Môn Quan này. Cuối cùng, nàng phải sống vui vẻ mà không phải cả ngày đau buồn, rầu rĩ không vui. Cho nên ta quyết định đưa nàng về trong gia tộc.”

“Đưa về gia tộc?” Huyền Trang giật mình.

“Đúng thế,” Lữ Thịnh nói. “Pháp sư, chúng ta sống trên đời, không phải chỉ cần mặc quần áo, ăn cơm và uống nước, mà còn cần rất nhiều những thứ thiết yếu khác như sự an toàn, danh dự, tình thân và giao tiếp, chỉ có đưa nàng trở về xã hội bình thường mới có thể cho nàng những thứ này. Triều đình có thể cho nàng cơm áo đầy đủ và sự an toàn về thân thể, nhưng nàng đã từng bị ta bắt đi ba năm, ở trong mắt người đời nàng đã mất sự trong sạch rồi. Pháp sư cũng biết những sĩ tộc này truyền thừa nghìn năm, lễ pháp môn phong nghiêm khắc hơn nhiều so với nhà người bình thường. Thế nên một người phụ nữ đã mất đi sự trong sạch, khi về đến gia tộc sẽ phải đối mặt với vận mệnh gì?”

Huyền Trang tự nhiên biết một phụ nữ mất trong sạch có ý nghĩa gì đối với sĩ tộc, chỉ nhìn sự nhục nhã và báo thù của Lệnh Hồ Chiêm ba năm nay, chỉ nhìn Địch thị và Lệnh Hồ thị không tiếc trả giá điên cuồng săn giết Khuê Mộc Lang, ngài đã biết một khi Địch Văn trở về sẽ phải đối mặt với vận mệnh thê thảm.

“Nhưng ta tuyệt đối sẽ không để nàng phải đối mặt với tất cả những thứ này.” Lữ Thịnh quay đầu qua, dịu dàng nhìn Địch Văn ở phía xa xa. “Ta muốn đưa Văn Nhi trở về trong gia tộc, hơn nữa vẫn sẽ được gia tộc kính trọng, nhận được sự tôn sùng của dân chúng, trong lòng bất cứ ai cũng sẽ không có nửa phần suy nghĩ bất kính với nàng. Ta muốn sau khi ta chết Văn Nhi vẫn có thể sống hạnh phúc, vui vẻ đến tận lúc nàng ấy chết già!”

Huyền Trang và Lý Thuần Phong nghẹn lời, bọn họ nhìn Lữ Thịnh. Người này đã tính toán cả thiên hạ, phá tám sĩ tộc lớn, diệt Vương Quân Khả, tung hoành đại mạc, đùa giỡn với những đế vương mạnh mẽ nhất trên đời của Đại Đường, Đột Quyết và Thổ Dục Hồn trong lòng bàn tay, thế nhưng việc cuối cùng mà hắn muốn làm lại chỉ là đưa người phụ nữ mình yêu mến trở về gia tộc trước khi mình chết?

Huyền Trang càng suy nghĩ càng hiểu những khó khăn trong đó. Bởi vì điều mà Lữ Thịnh cần khiêu chiến không phải quân đội hàng nghìn hàng vạn người, cũng không phải thành trì không thể phá vỡ, càng không phải đế vương quyền lực vô biên, mà là luân lý đạo đức được người khắp thiên hạ cùng bảo vệ hàng trăm hàng nghìn năm nay!

Đây là lòng người, cho dù mạnh mẽ như đế vương cũng không có cách nào thay đổi được!

“Thế nên ta để triều đình cho nàng sự an toàn, cơm áo và vinh dự; còn ta dùng thiên y chứng minh sự trong sạch của nàng, dùng việc tiên nhân tặng áo xây dựng sự thần thánh của nàng, cuối cùng ta sẽ dùng một trận thần tích làm cho nàng trở thành ân nhân của tất cả mọi sĩ tộc. Ba năm trước ta mang nàng đi, hôm nay ta đưa nàng về, chỉ hi vọng hết thảy đều chưa từng thay đổi.” Lữ Thịnh than thở. “Trước khi ta chết, mọi việc đều đã sắp xếp tốt, mỗi một bước đều không hề xảy ra sai lầm. Nhưng điều duy nhất ta khó mà đảm bảo là sau khi ta chết, bao giờ nàng mới có thể được giải thoát khỏi đau thương.”

Huyền Trang và Lý Thuần Phong cực kì chấn động.

“Pháp sư, hôm nay ta nói thẳng ra với ngài, không hề che giấu một chút nào, chính là hi vọng sau khi ta chết, nếu như Văn Nhi không vui vẻ, ngài có thể dùng Phật pháp để khuyên bảo nàng. Sinh lão bệnh tử, ái biệt ly, oán tăng hội, cầu bất đắc, ngũ thủ uẩn, tám nỗi khổ trên nhân thế ta đều đã từng lần lượt nhấm nháp, đến cuối cùng mới phát hiện ra rằng yêu rồi lại biệt ly chính là nỗi đau khổ khó dứt bỏ nhất trên đời này.” Hai mắt Lữ Thịnh chậm rãi đỏ lên.

Huyền Trang nghẹn ngào, nói ra lời nói dối duy nhất trong kiếp này của mình. “Sẽ, ta sẽ giúp nàng khai ngộ, sống tự do tự tại, vô câu vô thúc, còn vui vẻ hơn cả khi ngươi còn sống!”

“Cảm ơn pháp sư, ta rất hy vọng kiếp này có thể có được một người bạn như ngài!” Lữ Thịnh ôm quyền vái dài, cuối cùng nước mắt tuôn trào. “Kiếp này ta xin bái biệt pháp sư!”

Ngón tay Lữ Thịnh bắn ra, thánh chỉ đầu tiên trong tay Lý Thuần Phong đột nhiên bốc cháy.

Lữ Thịnh chậm rãi đi vào sâu trong thành ma quỷ, Địch Văn đứng ở trên đường, hai mắt đẫm lệ nhìn theo. Hai người cách nhau không quá hai trượng, lại như cách nhau năm tháng vô tận, không chạm vào được.

Lúc này tiếng kêu sợ hãi của vô số người truyền đến, Huyền Trang ngẩng đầu lên, đột nhiên kinh hãi. Hiện giờ đã là thời điểm nóng nực nhất buổi chiều, trong sa mạc không có gió, không tiếng động, hoàn toàn yên tĩnh. Trên không trung sâu trong thành ma quỷ đột nhiên xuất hiện vô số tòa cung điện hùng vĩ cao lớn! Những cung điện đó cao thấp đan xen, nhấp nhô liên miên, không biết có mấy nghìn vạn dặm, phượng các long lâu nối lên tận trời cao, cành quỳnh cây ngọc thấp thoáng khung trời, dường như có loan phương kéo xe lượn vòng bay múa, lại có ngư long bao quanh, lúc tản lúc tụ. Nhật nguyệt tinh thần ẩn hiện trong đó, tiên nhân tụ hợp ngự không mà đi.

Phía dưới cả cụm cung điện không có nền móng, dường như sinh từ hỗn độn, được hư không nâng lơ lửng giữa trời đất.

“Đây là…” Đừng nói là Huyền Trang, ngay cả Lý Thuần Phong cũng kinh sợ, hét to một tiếng. “Là Thái Thượng Lão Quân! Họa trực ở đâu?”

Đại quân xa xa cũng lũ lượt quỳ xuống cúi lạy. Hơn mười tên chú cấm sư, chú cấm công và chú cấm sinh Lý Thuần Phong dẫn tới Đôn Hoàng ôm giá vẽ chạy như điên ra; một số nô bộc luống cuống tay chân bày giá vẽ rồi treo giấy vẽ lên; pha mực xong, đám họa trực vội vàng múa bút vẩy mực tả lại thịnh cảnh này.

Thì ra đây đâu phải là người của khoa Chú cấm, đám người Lý Thuần Phong mang đến rõ ràng là họa công thư viện Tập Hiền Điện do Hoàng đế đích thân cắt cử, mục đích chính là phải ghi lại thịnh cảnh thiên đình và chân thân lão quân hiếm thấy trên đời này! Lúc này, trên thiên đình đó đột nhiên vang lên tiếng mười mấy tiên nhân hợp lực hô to. “Khuê Mộc Lang, Khuê Mộc Lang! Ngươi lỡ mão ba ngày, Thiên Đế lệnh ngươi trở lại thiên đình, phạt đến chỗ lão quân Đâu Suất Cung nhóm lửa trông lò!”

Lúc ấy, trên thiên đình kia đột nhiên vang lên tiếng của mười mấy tiên nhân đang hợp lực hô to. “Khuê Mộc Lang, Khuê Mộc Lang! Ngươi lỡ Mão ba ngày, Thiên Đế lệnh cho ngươi trở lại thiên đình, phạt đến cung Đâu Suất của Lão Quân nhóm lửa trông lò!”

Bỗng một tiên nhân chậm rãi xuất hiện ở trên thiên đình, gương mặt mờ nhạt, dường như là một đạo nhân, ngài đang ngồi trên đài hoa sen, không tiếng động nhìn trời đất vạn vật ở dưới chân ngài! Tiếng của tiên nhân trên trời vẫn đang vang lên. “Khuê Mộc Lang, Khuê Mộc Lang! Ngươi lỡ Mão ba ngày, Thiên Đế lệnh cho ngươi trở lại thiên đình, phạt đến cung Đâu Suất của Lão Quân nhóm lửa trông lò!”

Âm thanh lanh lảnh ấy truyền vào trong nhân gian hóa thành lời kêu gọi của chúng sinh, có giọng khàn khàn của người già, có giọng hùng hậu của đàn ông, có giọng trong trẻo của phụ nữ, có giọng lanh lảnh của trẻ con; dường như có hàng trăm hàng nghìn người đang cùng nhau cất tiếng gọi, nhất thời vang vọng khắp cả trong tòa thành ma quỷ! Tất thảy mọi người đều quỳ rạp xuống đất, không cầm được nước mắt mà cầu khẩn, si ngốc nhìn lên thiên đình cùng chúng thần.

Lữ Thịnh lại không hề để ý, vẫn đi về phía trước từng bước một. Ngư Tảo và Lý Thiền đi ra đón. Ngư Tảo hai mắt đẫm lệ nhìn hắn. “Lữ lang, chàng thật sự phải đi sao?”

Lữ Thịnh mỉm cười nhìn nàng. “Cá bơi cùng tảo, có cái đầu to, có nữ má phình, uống rượu mừng vui. Cá Đầu To, chúng ta uống rượu đi!”

Lữ Thịnh đưa tay chụp một cái trên hư không, đột nhiên liền lấy ra ba chén rượu, chia ra đưa cho Ngư Tảo và Lý Thiền. Hai người run tay nhận lấy, lại phát hiện trong chén đã có rượu ngon.

Lữ Thịnh nói, “Một đời này của ta mặc dù đã nếm đủ tám nỗi khổ nhân gian, nhưng không hối hận đến đây một chuyến, bởi vì có các ngươi, ta mới được thấy nhân gian đặc sắc. Nào, uống cạn!”

Ba người uống một hơi cạn sạch, ngay sau đó chén rượu hóa thành bột trong lòng bàn tay, giống như cát từ kẽ tay chảy xuống. Nếu không phải trong miệng vẫn còn hương rượu, đó dường như chính là một giấc mộng ảo.

“Ngư Tảo, Lý Thiền, các ngươi bây giờ đã là vợ chồng, nhân gian này bất kể gian nan đến mấy, đều phải nắm tay nhau vượt qua.” Lữ Thịnh xoay người đi.

Ngư Tảo và Lý Thiền si ngốc nhìn bóng lưng hắn, nước mắt che khuất tầm mắt.

Địch Văn vẫn im lặng đứng ở bên đường, sớm đã khóc giống như người làm bằng nước mắt. “Tứ Lang, thiếp không nỡ xa chàng!”

“Chúng ta từng nói về chuyện này rồi mà?” Lữ Thịnh ôm nàng vào lòng, lau đi nước mắt trên mặt nàng. “Ba năm nay chúng ta đã hưởng hết mọi vui vẻ, dạo chơi khắp đại mạc, tuyết sơn, thảo nguyên và các nước Tây Vực, cùng nhau ngắm nhìn nhân gian đặc sắc và vạn vật phồn vinh, chẳng phải là vì ngày hôm nay sao?”

“Vẫn không đủ… vẫn không đủ!” Địch Văn khóc. “Ba năm quá ngắn, thiếp muốn vĩnh hằng!”

“Tất