Chương 6 Vòng tròn luân hồi, ngục tù số mệnh
Những người xem đã bị chấn động đến cùng cực, nhìn những đụn than dưới đất, nhìn Sa Bà Mị vung dùi đánh trống trên đài cao, lần lượt quỳ rạp xuống đất, không một tiếng động. Tất cả mọi người đều kinh sợ.
Đại ma cát đã xanh mét mặt. Lúc này Sa Bà Mị dừng đánh trống, cười nói: “Đại ma cát, thế nào?”.
“Được lắm!”, đại ma cát nghiến răng nghiến lợi: “Ngươi làm thế nào dẫn được lửa trên người bọn chúng?”.
“Việc này thực ra rất đơn giản”, Sa Bà Mị cười tủm tỉm nói: “Có cần ta nói ra không?”.
Đại ma cát hừ một tiếng, không nói thêm gì nữa. Huyền Trang nhìn đống than đen, cau mày suy nghĩ sâu xa. Ngài tỉ mỉ suy đoán mỗi một bước, lại luôn cảm thấy khó lòng ngờ được, vẫn còn một số khâu then chốt mà ngài nghĩ mãi không ra.
“Bệ hạ, như vậy…”, Sa Bà Mị hỏi quốc vương Càn Đà La: “Đã có thể tuyên bố lão hòa thượng thắng trận đấu phép này chưa?”.
“Ba trận toàn thắng!” quốc vương Càn Đà La nói: “Bản vương tuyên bố…”.
“Khoan đã!” đại ma cát lớn tiếng hô lên: “Bệ hạ, quy tắc ban đầu là ba vòng đấu phép, bên ta đưa ra ba phép thuật, chúng ta cũng thừa nhận tất cả đều bị Sa Bà Mị hóa giải được. Nhưng Sa Bà Mị còn chưa xuất chiêu! Nếu hắn đưa ra ba phép thuật, tất cả đều bị lão phu hóa giải, trận quyết đấu này có thể coi là hòa nhau!”.
“Ơ…” quốc vương Càn Đà La ngớ ra, nhìn Sa Bà Mị: “Đại sư, ngài thấy sao?”.
Ánh mắt quốc vương Càn Đà La nhìn Sa Bà Mị lúc này cũng đã khác, tràn ngập vẻ kính sợ.
Thủ đoạn của lão hòa thượng này như thần như quỷ, khiến cho tất cả mọi người sợ hãi.
“Lời này quả không sai”, Sa Bà Mị lại gật đầu: “Có điều không cần ra ba chiêu, ta chỉ ra một chiêu. Nếu đại ma cát có thể hóa giải được, mời ngài đích thân chém đầu lão hòa thượng!”.
Mọi người trên đài đều sững sờ. Quốc vương Càn Đà La nhìn Huyền Trang như thăm dò, như muốn trưng cầu ý kiến của ngài, Huyền Trang lại yên lặng không nói.
“Ngông cuồng tự đại!” đại ma cát cười lạnh: “Vậy sẽ làm như ngươi mong muốn!”.
“Hai mươi tư năm trước, tại đế quốc phương đông xa xôi, một đế quốc mạnh mẽ sụp đổ, một đế quốc mạnh mẽ khác trỗi dậy. Đế quốc trỗi dậy này tên gọi là Đại Đường. Đại chiêu của lão hòa thượng chính là kể một chuyện về đế quốc Đại Đường”, Sa Bà Mị nhìn đại ma cát, chậm rãi nói.
Mọi người đều ngẩn ra, phép thuật của ông ta không ngờ lại là kể chuyện?
“Khi đó, đế quốc Đại Đường vừa quét sạch phản loạn trong nước, đưa mắt nhìn lại, quốc gia tàn tạ, cỏ dại bên đường rải rác xương cốt, cũng chính năm đó, đại sư Huyền Trang từ Triệu Châu ở phía bắc đi tới Trường An. Tại vùng sông núi giao hội giữa Đại Hà và Lạc Thủy, đại sư Huyền Trang ngủ lại ở một ngôi miếu cổ giữa rừng núi, gặp một tăng nhân tránh loạn trong núi. Tên hắn gọi là Viên Quán…”.
Ai cũng không ngờ được chuyện mà Sa Bà Mị kể lại liên quan đến Huyền Trang, lập tức tới tấp nhìn về phía Huyền Trang. Huyền Trang ngẩn ra, liếc Na Thuận. Na Thuận nói nhỏ: “Đêm qua ông ấy hỏi ta, ta liền kể cho ông ấy nghe. Sư huynh, có phải ta đã làm sai không?”.
“Không sao”, Huyền Trang an ủi hắn một câu. Vẻ mặt bình thản, lẳng lặng lắng nghe.
Sa Bà Mị kể lại quả nhiên là chuyện của Viên Quán. Chuyện này thực ra rất li kỳ cổ quái, đầy huyền bí và khó tin, đặc biệt là khi Sa Bà Mị kể đến đoạn mười sáu năm sau Huyền Trang gặp lại thiếu niên Na Thuận, chính là Viên Quán chuyển thế tại Càn Đà La, tất cả mọi người đều chấn động, đổ dồn mắt nhìn Na Thuận sau lưng Huyền Trang, ánh mắt đầy ngưỡng mộ và kinh ngạc. Na Thuận chưa bao giờ bị nhiều người nhìn như vậy, đặc biệt là trong đó còn có hai vị quốc vương nên càng khiến hắn cảm thấy quẫn bách.
“Na Thuận”, Y Tự Hầu đệ tam rất hứng thú, hỏi dò: “Những gì Sa Bà Mị nói có phải là thật không?”.
“Phải…” Na Thuận rụt rè nhìn ông ta một cái, cúi đầu.
“Thế sự không ngờ lại thần kì đến mức này!”, Y Tự Hầu đệ tam than thở.
Huyền Trang nhận ra sự bất an của Na Thuận, nắm tay hắn, điềm đạm nói: “Na Thuận, đến ngồi bên cạnh bần tăng”.
Na Thuận chầm chậm ngồi dịch lên chỗ cạnh bên người ngài, nắm chặt tay ngài, trong lòng có một chút an ủi: “Sư huynh, vì sao ông ta phải kể chuyện của ta?”.
Huyền Trang yên lặng một lát, nói: “Việc Sa Bà Mị làm như thiên mã bay trên trời, không thể đoán được. Ngươi không cần để ý đến ông ta, mọi việc có bần tăng lo liệu”.
“Được!” Na Thuận nói nhỏ: “Hết thảy trông chờ sư huynh”.
Sa Bà Mị lại cười nhạt, tiếp tục nói: “Những gì lão hòa thượng vừa kể mới chỉ là phần đầu câu chuyện. Một buổi hoàng hôn ngoài thành Phú Lâu Sa, Na Thuận hát một khúc đồng dao của người Đường đi tới trước mặt đại sư Huyền Trang, khẩn cầu đại sư Huyền Trang giúp mình một việc. Bởi vì từ khi chuyển thế tới nay, trong số mệnh của mình Na Thuận đã yêu một nữ tử. Từ khi hắn ba tuổi, dung mạo của nữ tử này đã xuất hiện trong đầu hắn, dường như có một mối nhân quả đã kết thành dây, trong vô hình đã trói buộc kiếp trước kiếp này của họ với nhau. Na Thuận bắt đầu đi khắp các quốc gia, điên cuồng tìm nữ tử này. Vốn hắn cho rằng đây là một giấc mơ, nhưng sau mười mấy năm, hắn quả thật đã nhìn thấy nữ tử này. Nữ tử này ở ngay vương thành Càn Đà La!”.
Tất cả mọi người đều xôn xao. Việc này liên quan đến cuộc đấu phép của hai bên, khi Sa Bà Mị kể, quốc vương Càn Đà La đã bố trí người thuật lại cho người xem bên dưới nghe, gần như là Sa Bà Mị nói câu nào, người ở dưới đài cũng lập tức nghe thấy câu đó. Lúc này tất cả mọi người đều khiếp sợ. Nghe thấy chuyện ở nơi xa xôi và nghe thấy chuyện ngay bên cạnh mình, cảm nhận sẽ hoàn toàn khác nhau. Bách tính ở vương thành vừa nghe nói nữ tử dây dưa với Na Thuận suốt hai kiếp đang ở ngay bên cạnh mình, cả đám người trở nên Ồn ào, rỉ tai thì thầm, không ngùng bàn tán.
Quốc vương Càn Đà La còn đứng hẳn dậy: “Xin hỏi đại sư, nữ tử đó là ai?”.
Na Thuận đột nhiên nhảy dụng lên, quát to: “Không thể nói ra tên nàng!”.
Sa Bà Mị mỉm cười nhìn hắn: “Vì sao?”.
“Nàng…”, Na Thuận chảy nước mắt: “Đại sư, xin ngài! Ngài sẽ hại nàng mất. Ngài sẽ làm nàng trở thành quái vật trong mắt người khác!”.
“Sáu cõi luân hồi, thiên lí rõ ràng, làm sao có thể trở thành quái vật? Lão hòa thượng hành sự tất có chủ đích, ngươi không cần nhiều lời”, Sa Bà Mị nói.
“Đại sư…!”
Na Thuận quỳ xuống đất, đang định cầu khẩn, Sa Bà Mị đã xướng lên: “Liên Hoa Dạ ở Hương Biến Quốc, thân giá một đêm năm trăm vàng”.
“Không ngờ lại là nàng ta!”, quốc vương Càn Đà La kinh ngạc.
Y Tự Hầu đệ tam không biết, vội vàng hỏi han. Quốc vương Càn Đà La kể cho ông ta nghe, Y Tự Hầu đệ tam cũng hết sức thán phục. Liên Hoa Dạ nổi danh xinh đẹp khắp Tây Vực, Thiên Trúc, một đêm năm trăm vàng, thân giá đắt đỏ, chẳng những dân chúng bình thường tràn ngập ước ao mà ngay cả các quốc vương cũng từng nghe tiếng.
Na Thuận tuyệt vọng ngẩng đầu, ngỡ ngàng nhìn đám người dưới đài, dường như hắn đã nhìn thấy một thiếu nữ đeo mạng che mặt bằng lụa mỏng lặng lẽ xoay người rồi biến mất trong đám đông. Na Thuận bừng tỉnh, vội vàng chạy xuống đài cao đuổi theo. Huyền Trang lẳng lặng nhìn, không lên tiếng ngăn cản, chỉ khẽ thở dài.
“Là nàng!” Sa Bà Mị gật đầu, mỉm cười nhìn đại ma cát: “Mục đích Na Thuận mời đại sư Huyền Trang giúp hắn là để tìm xem kiếp trước hai người rốt cuộc có nhân quả gì mà tạo thành sự lưu luyến si mê kiếp này”.
Đại ma cát trầm ngâm: “Chuyện ngươi kế này có liên quan gì tới phép thuật ngươi định thực hiện?”.
“Can hệ rất lớn”, Sa Bà Mị cười nói: “Đại chiêu của lão hòa thượng chính là phải tỉ thí với đại ma cát một phen, xem ai có thể giải được nhân quả kiếp trước, nhân duyên kiếp này của hai người đó”.
Đại ma cát biến sắc mặt, ánh mắt sáng rực nhìn Sa Bà Mị. Sa Bà Mị mỉm cười nhìn lại. Một hồi lâu sau, đại ma cát hừ một tiếng, quay sang Huyền Trang: “Đại sư, lão phu muốn hỏi một câu, những gì lão Sa Bà Mị này nói có chữ nào giả dối hay không?”.
Huyền Trang thở dài, lắc đầu: “Không có”.
“Lão phu không tin được Sa Bà Mị, nhưng có thể tin được đại sư!”, đại ma cát quyết đoán: “Vụ thách đấu này, lão phu nhận!”.
Sa Bà Mị cười: “Vậy thì tiền cược không chỉ là cái đầu của ta nữa”.
“Muốn cược gì, lão phu đều tiếp hết!”, đại ma cát cười lạnh.
“Lão hòa thượng liền cùng ngài cược vương quốc Càn Đà La này!”, Sa Bà Mị thản nhiên nói.
“Cược thì cược!”, đại ma cát nói.
Quốc vương Càn Đà La có phần bực bội, không nhịn được nói: “Các vị hình như đã quên Càn Đà La này là của ta!”.
Y Tự Hầu đệ tam cười cười: “Bất kể ai thắng, Càn Đà La đều là của ngài. Đến lúc đó chỉ xem ngôi vị quốc vương Càn Đà La của ngài sẽ do ai sắc phong cho mà thôi”.
Quốc vương Càn Đà La vừa giận vừa nhục, nhưng cũng không còn cách nào khác. Quốc gia nhỏ yếu, không ngờ lại để người khác quyết định quyền sở hữu quốc gia ngay trước mặt chính mình. Ông ta hừ một tiếng, không nói lời nào, xoay người rời khỏi đài cao.
°°°
Hai bên đường phố ở phía bắc thành là tường bao được xây bằng đất sét trộn lẫn đá cuội. Cả trong lẫn ngoài tường bao đều có những cây khuynh diệp cao lớn thẳng tắp, dưới gốc khuynh diệp là những cây hợp hoan nở rộ, hương hoa tỏa khắp đường, át đi ánh nắng và sự nóng bức.
Liên Hoa Dạ đang dặn dò thị nữ: “Đóa Na, sau khi đi vào ta sẽ ứng phó với ma ma và quản sự, ngươi vào trong phòng ta, dịch tượng Phật Đà sang, lật phiến đá bên dưới lên, dưới đó có tiền vàng ta tích cóp mấy năm nay. Ngươi lấy lên, bí mật ra ngoài thành. Đêm nay chúng ta gặp mặt chỗ giếng nước đầu tiên ở ngoài thành”.
“Tiểu thư muốn bỏ trốn à?” Đóa Na biến sắc: “Một khi bị bắt, bọn họ sẽ giết chết tiểu thư mất”.
Liên Hoa Dạ có chút bi ai: “Bây giờ ta đã trở thành vật đánh cược. Không trốn khỏi Càn Đà La, làm sao có thể thoát khỏi luân hồi? Đóa Na, nhất định phải giúp ta”.
Đóa Na do dự nói: “Tiểu thư, Càn Đà La trộm cướp lộng hành, chúng ta chỉ có hai người, thân là nữ nhi lại mang theo tiền vàng, chỉ sợ là nửa bước cũng khó đi”.
Liên Hoa Dạ cười thê lương: “Trên đời này, trừ người đó, không ai có thể giết chết được ta. Cho dù là quốc vương và quân đội cũng không phá được số mệnh này, trộm cướp đã là gì? Nếu ta có thể chết trong tay trộm cướp, đó sẽ là phúc duyên lớn nhất của ta”.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, lúc sắp về đến trước cửa Hương Biến Quốc, đột nhiên Na Thuận tù góc phố chạy tới chặn trước mặt hai người.
“Liên Hoa Dạ!”, Na Thuận dịu dàng nhìn nàng.
“Lại là ngươi?”, Liên Hoa Dạ tức giận: “Ngươi hại ta như vậy còn chưa đủ sao? Vì sao vẫn còn bám lấy ta không chịu buông tha?”.
“Liên Hoa Dạ, nàng hiểu lầm ta rồi”, Na Thuận giải thích: “Hôm nay đích thực là ta hại nàng, ta lo lắng Sa Bà Mị và đại ma cát gây bất lợi cho nàng, cho nên muốn mời nàng đến chùa Ca Nị Sắc Ca, có đại sư Huyền Trang ở đó, cho dù là quốc vương Càn Đà La cũng không dám làm càn, đại sư Huyền Trang nhất định có thể bảo vệ nàng”.
“Ngươi để một kỹ nữ đến ở chùa Ca Nị sắc Ca?” Liên Hoa Dạ cười lạnh: “Chỗ đó có thảm Ba Tư không? Chỗ đó có rượu nho Tây Vực không? Chỗ đó có thịt hươu nướng mật ong không? Chỗ đó có những buổi cuồng hoan hát múa thâu đêm không? Ngươi bảo ta ở dưới tháp đá hoang phế, ở trong hang động đầy mạng nhện, cáo, thỏ, chuột, rắn bò đầy bên cạnh sao?”.
“Đều có hết”, Na Thuận mỉm cười: “Ta có năm trăm vàng, ta sẽ xây cho nàng một ngôi nhà mới tinh, bên trong trải thảm Ba Tư, lụa Đại Đường, chất đầy rượu nho cho nàng uống không hết, mỗi ngày nướng thịt hươu ngon nhất cho nàng, quét mật ong tốt nhất lên thịt. Mỗi đêm ta đều sẽ mời các tộc nhân Túc Đặc đến cuồng hoan cùng nàng, chúng ta nhảy múa thâu đêm không ngủ. Ta sẽ quét dọn chùa Ca Nị Sắc Ca sạch sẽ, trát phân bò mới và rải hoa tươi lên, ta sẽ dùng thảo dược và chó săn xua đuổi cáo và rắn rết để nàng được ngủ ngon giấc. Liên Hoa Dạ, hãy đi theo ta, ta có thể làm được tất cả những gì nàng muốn”.
“Được thôi”, Liên Hoa Dạ châm chọc: “Vậy ta cũng có thể đón khách trong chùa Ca Nị Sắc Ca chứ?”.
Nụ cười của Na Thuận đông cứng lại.
Liên Hoa Dạ cười ngặt nghẽo: “Na Thuận, ta là kỹ nữ, ta ở trong phòng hoa lệ là để khách làng chơi cảm thấy dù bỏ năm trăm đồng tiền vàng ra cũng đáng giá. Mỗi ngày ta đều phải uống rượu nho bởi vì làm vậy có thể khiến khách chơi bỏ ra nhiều tiền hơn. Ta cuồng hoan thâu đêm bởi vì ta phải làm tất cả những người đến chơi thỏa mãn mà về. Na Thuận, Hương Biến Quốc mới là nơi phù hợp với ta nhất”.
Na Thuận đau lòng nhìn nàng, trên mặt vẫn giữ nụ cười: “Nếu như vậy, Liên Hoa Dạ, nàng hãy dẫn ta đến Hương Biến Quốc đi. Ta sẵn sàng bán mình làm nô lệ, chỉ cần có thể ở bên nàng”.
“Ngươi…” Liên Hoa Dạ sững sờ: “Ngươi đúng là tên điên!”.
“Ta không phải kẻ điên!”, Na Thuận nghiêm túc đáp lời, sắc mặt vẫn nhã nhặn như cũ: “Ta chỉ là một đứa trẻ tìm được nhà mình. Người Túc Đặc ta, số mệnh kiếp này chính là không ngừng phiêu du giữa trời đất này. Lúc ta sáu tuổi, mẫu thân vì khó sinh đệ đệ mà qua đời, lúc ta chín tuổi lại gặp đạo tặc ở Đại Thanh Trì, phụ thân cũng bị giết. Từ mười một tuổi ta đã bắt đầu một mình đi bán dạo, bôn ba khắp Đại Đương, Tây Vực, Ba Tư, Bái Chiêm Đình và Thiên Trúc, nhưng ta chưa bao giờ cảm thấy cô độc, cũng chưa bao giờ cảm thấy mệt nhọc. Bởi vì ta biết ta phải đi tìm nàng. Liên Hoa Dạ, trên đời này ta không còn người thân nữa, nhưng ta biết có một người thân thiết nhất đang chờ ta đi tìm. Đó là người bầu bạn cùng ta từ kiếp trước đã được trời cao an bài ban cho ta kiếp này. Liên Hoa Dạ, ta rất may mắn, bởi vì ta có thể dành kiếp trước và cả kiếp này để yêu một người. Còn nàng cũng sẽ được hạnh phúc, bởi vì có một người nguyện dành cả sinh mệnh của mình để yêu nàng”.
Liên Hoa Dạ nhìn hắn với vẻ mặt phức tạp, lẩm bẩm nói: “Ngươi là một kẻ si”.
“Có lẽ vậy”, Na Thuận cười nhẹ: “Đi thôi, ta cùng nàng đến Hương Biến Quốc. Có lẽ ta có thể bán mình được giá bằng bốn mươi hai con lạc đà”.
Liên Hoa Dạ nhìn hắn với vẻ chán ghét, lạnh lùng nói: “Sau này đừng để ta nhìn thấy ngươi nữa!”.
Liên Hoa Dạ cùng thị nữ xoay người rời đi, sắc mặt Na Thuận lập tức trắng bệch. Hắn lẩm bẩm gọi Liên Hoa Dạ, muốn đuổi theo nhưng lại ngã bệt dưới gốc cây hợp hoan, ôm mặt khóc thảm thiết.
“Na Thuận!”, giọng nói điềm đạm của Huyền Trang vang lên sau lưng.
Na Thuận ngẩng đầu, mắt đẫm lệ nhìn Huyền Trang: “Sư huynh, ngươi đã nhìn thấy hết rồi à?”.
Huyền Trang lắc đầu: “Thứ bần tăng nhìn thấy và thứ ngươi nhìn thấy không giống nhau”.
“Có gì không giống?”, Na Thuận ngẩn ra.
“Phàm cái gì có hình tướng, đều là hư ảo, giả dối[91]. Na Thuận, ngươi cố chấp với tình yêu nam nữ cùng Liên Hoa Dạ, một ngày không có được nàng, thế giới này như ngươi nói, giống như một chiếc cối xay chỉ cho ra những đau khổ và uất hận của ngươi. Nhưng theo bần tăng thấy tam thiên đại thiên thế giới này vẫn đối xử với ngươi không tệ”, Huyền Trang nói: “Sáu cõi luân hồi có cõi trời, cõi người, A Tu La, súc sinh, ma đói, địa ngục, ngươi chưa từng đến cõi trời, vĩnh viễn cùng nàng cách trở tiên phàm, cũng không đọa vào cõi súc sinh, cho dù có gặp gỡ cũng như không quen biết. Ngươi đã có thểtái sinh vào kiếp người, lại tìm được nàng trong hằng hà sa số người, nghe thấy giọng nói của nàng, nhìn thấy dung mạo của nàng, lặng lẽ bảo vệ nàng từ xa, có phúc duyên này, bần tăng vui mừng thay ngươi”.
Na Thuận vốn là người thông tuệ, hắn trợn mắt lên một lát, nhìn hoa thơm đầy núi, lặng lẽ gật đầu: “Trên núi hoa đào nở, hoa đến từ nơi nào. Sư huynh, ta thấy hoa đào đầy núi, rực rỡ lóa mắt, chỉ cần nghĩ hoa này đến từ kiếp trước, nở trước mặt ta, lòng ta liền tràn đầy cảm kích. Nhưng mà…”, Na Thuận đau khổ: “Ta thật sự muốn dựng một mái nhà tranh trên núi hoa đào này”.
Huyền Trang cười khổ: “Yêu phải chia xa, cầu mà chẳng được, xem ra tám nỗi khổ của đời người thật sự đều có nguyên do của nó”.
°°°
Liên Hoa Dạ đã có ý định chạy trốn, ắt có sắp xếp thỏa đáng. Đóa Na rất dễ dàng lấy được tiền vàng, trốn ra ngoài thành chờ. Nhưng Liên Hoa Dạ muốn trốn lại không dễ dàng, đêm đến là lúc Hương Biến Quốc bận rộn nhất, tiếng người Ồn ào, mọi người đều tất bật. Liên Hoa Dạ tìm được cơ hội, thứ gì cũng không dám mang theo, lén rời khỏi Hương Biến Quốc.
Lúc này cổng thành đã đóng, nhưng trên sườn núi phía nam có vài đoạn tường thành đã sụp xuống, nếu dùng dây thừng vắt qua vẫn có thể miễn cưỡng trèo ra ngoài thành. Liên Hoa Dạ lập tức chạy đến mặt nam thành, đi được hai ba dặm, lúc đi qua ngã tư đột nhiên thấy xung quanh đèn đuốc sáng rực, vô số người âm thầm xuất hiện, phong tỏa toàn bộ con phố lớn.
Liên Hoa Dạ kinh ngạc, lúc đầu còn tưởng là người của kỹ viện tới bắt mình, nhưng nhìn kĩ lại không ngờ lại là quân đội Càn Đà La. Mặt nàng biến sắc. Lúc này Sa Bà Mị cùng đại ma cát đi ra, hai người liếc nhau, đại ma cát gật đầu: “Lão hòa thượng, ngươi quả nhiên thần cơ diệu toán, ả quả thật muốn chạy trốn”.
Sa Bà Mị cười cười, vẫy tay: “Bắt lại!”.
Binh lính Càn Đà La xông tới bắt Liên Hoa Dạ, trói nàng lại. Liên Hoa Dạ không ngừng vùng vẫy: “Vì sao lại bắt ta?”.
Sa Bà Mị lắc đầu: “Bây giờ ngươi đã là vật đánh cược quyết định vận mệnh hai vương quốc, làm sao có thể để ngươi trốn được? Lão hòa thượng ta không hề có ác ý với ngươi, hãy đi theo ta, đến lúc bọn ta giải được câu đố luân hồi kiếp trước kiếp này của ngươi, phân định rõ thắng bại, đương nhiên sẽ thả ngươi đi”.
“Các ngươi đánh cược với nhau thì liên quan gì tới ta?”, Liên Hoa Dạ giận dữ: “Ta không muốn làm vật cá cược”.
“Đây không phải chuyện mà ngươi có thể tự quyết được” Sa Bà Mị đi tới, đưa tay khẽ sờ chóp mũi nàng một cái, Liên Hoa Dạ lập tức hôn mê.
Bên cạnh có kỵ binh dắt ngựa tới, họ đặt Liên Hoa Dạ nằm lên trên lưng ngựa, chạy tới vương cung Càn Đà La. Hai người họ đã đánh cược, nên để công bằng sẽ chọn vương cung Càn Đà La làm địa điểm quyết chiến. Quốc vương Càn Đà La mặc dù bực bội nhưng lại không thể từ chối, đành phải dành ra một tòa viện trong vương cung cho bọn họ sử dụng.
Hai người rút thăm quyết định trước sau, Sa Bà Mị rút được que dài, nên được ra tay trước. Đêm nay Y Tự Hầu đệ tam cũng ở lại trong vương cung, ông ta rất tò mò về thủ đoạn của Sa Bà Mị, bèn cùng với quốc vương Càn Đà La tìm đến quan sát.
Sa Bà Mị làm Liên Hoa Dạ tỉnh lại, để nàng ngồi giữa cung điện, đại ma cát và quốc vương Càn Đà La, Y Tự Hầu đệ tam đều ngồi bên cạnh, lẳng lặng nhìn.
“Kiếp trước ngươi rốt cuộc là ai?”, Sa Bà Mị ngồi xếp bằng trên giường sư tử, mỉm cười hỏi.
Liên Hoa Dạ ngồi trên thảm dưới sàn vương cung, váy dài xòe trên mặt đất như hoa sen nở rộ. Trong cung thất đốt hương trầm an thần thượng hạng, khói xanh lượn lờ. Vẻ mặt Liên Hoa Dạ lạnh lùng, không trả lời câu hỏi của Sa Bà Mị. Sa Bà Mị thở dài: “Ngươi đã không trả lời thì chớ nên trách lão hòa thượng phải dùng một vài thủ đoạn”.
“Kiếp trước của ta là ai, ta làm sao biết được?” Liên Hoa Dạ cười lạnh nói: “Con người hễ trải qua luân hồi chuyển thế, tất sẽ phải quên đi toàn bộ ký ức kiếp trước, vì sao ngươi không tìm Địa Tạng Vương Bồ Tát mà lại đi hỏi ta?”.
“Lão hòa thượng pháp lực thấp kém, sao có thể đối thoại với Bồ Tát?”, Sa Bà Mị lắc đầu: “Nói vậy là ngươi không còn nhớ ký ức của kiếp trước nữa sao?”.
Liên Hoa Dạ thê lương lắc đầu: “Đương nhiên là không còn. Con người đi tới kiếp này chính là vì phải sống một đời như tuyết trắng, một trang giấy mới, làm lại từ đầu. Thế giới sa bà đau khổ như vậy, xóa hết ký ức kiếp trước chính là hạnh phúc mà tạo hóa ban cho chúng ta, chẳng lẽ phúc của ta lại mỏng như thế sao?”.
“Không sao, không sao”, Sa Bà Mị nói: “Theo lời ngươi, chúng sinh chuyển thế, tự nhiên sẽ xóa hết ký ức kiếp trước. Có điều lão hòa thượng đã nắm được thuật thông số mệnh[92], có thể biết được ba kiếp là quá khứ, hiện tại và tương lai, chi có điều phải dùng một số thủ đoạn thôi. Liên Hoa Dạ, thủ đoạn của lão hòa thượng hơi đau, ngươi phải cố gắng chịu đựng”.
Sa Bà Mị đứng dậy, tiếp nhận một cây bút đuôi chuột từ trong tay tịnh nhân, chấm vào một chiếc hộp thiếc, ngòi bút có màu sắc như máu tươi. Y Tự Hầu đệ tam, quốc vương Càn Đà La và đại ma cát đều nhìn không chớp mắt. Sa Bà Mị đi tới trước mặt Liên Hoa Dạ, sai nàng kéo áo xuống, lộ ra hai vai mịn màng trắng tinh như tuyết, vẽ những ký hiệu kỳ dị lên trán và hai vai nàng.
“Nằm xuống, sẽ hơi đau đấy”, Sa Bà Mị nhã nhặn.
Liên Hoa Dạ nghe lời nằm xuống đất, Sa Bà Mị lệnh các tịnh nhân đè chặt đầu và chân tay nàng xuống, cầm lấy một chiếc hộp từ trong tay tịnh nhân, bên trong hộp có ba chiếc đinh bạc nhỏ dài.
“Đinh này gọi là đinh lục nhập”, Sa Bà Mị nói: “Đinh thứ nhất đóng vào lục thức, nhìn, nghe, ngửi, nếm, sờ, não [nhãn thức, nhĩ thức, tỷ thức, thiệt thức, thân thức, ý thức]”, Sa Bà Mị đóng chiếc đinh bạc vào ký hiệu trên trán Liên Hoa Dạ, Liên Hoa Dạ kêu thảm một tiếng, ra sức vùng vẫy, lại bị tịnh nhân đè chặt không nhúc nhích được.
“Đinh thứ hai đóng vào lục căn: mắt, tai, mũi, lưỡi, da, tư tưởng [nhãn, nhĩ, tỷ, thiệt, thân, ý]”, Sa Bà Mị lại đóng đinh bạc vào vai trái nàng, Liên Hoa Dạ kêu thảm thiết, mọi người đều có chút không đành lòng, Sa Bà Mị lại bình thản như không.
“Đinh thứ ba đóng vào lục trần: màu sắc, âm thanh, mùi hương, chất vị lưỡi nếm được, cảm giác và những gì năm điều trên lưu lại [sắc, thanh, hương, vị, xúc, pháp]. Lục trần diệt, lục căn đứt, lục thức tuyệt. Dòng sông sinh tử, quay về thanh tịnh”.
Chiếc đinh bạc thứ ba đóng vào vai phải của Liên Hoa Dạ.
Sa Bà Mị khoanh chân ngồi phía trên đầu Liên Hoa Dạ, miệng niệm thần chú, hai tay xoa vào nhau, càng xoa càng nhanh, trong tay không ngờ lại phun ra khói xanh lượn lờ. Sa Bà Mị vỗ khói xanh vào mặt Liên Hoa Dạ, Liên Hoa Dạ đột nhiên trợn trừng mắt, thẳng người ra, không hề nhúc nhích, hai con ngươi đen như mực vẫn mở to, chỉ có điều đã không còn thần sắc. Khói xanh vẫn lượn lờ trên mặt nàng rất lâu không tan đi.
“Lớn mật!”, Y Tự Hầu đệ tam giận dữ: “Ngươi dám giết chết nàng!”.
“Bệ hạ, đợi một chút, đừng sốt ruột”, đại ma cát ngược lại có phần am hiểu ngón nghề này, nhẹ nhàng ngăn Y Tự Hầu đệ tam lại.
Sa Bà Mị cười cười, nhẹ nhàng thổi một hơi, thổi khói xanh trên mặt nàng đi, sau đó hỏi: “Ngươi tên là gì?”.
“Liên Hoa Dạ!”
“Bây giờ ngươi ở nơi nào?”
“Trong mơ vãng sinh, giữa vòng luân hồi.”
Lời này vừa nói ra, ba người đang xem đều hết sức sợ hãi, sống lưng lạnh toát. Thủ đoạn này của Sa Bà Mị đúng là không thể tưởng tượng nổi, vô cùng kỳ lạ, không ngờ lại thật sự gọi được kiếp trước của Liên Hoa Dạ về.
“Kiếp trước ngươi là ai?”, Sa Bà Mị mỉm cười hỏi.
“Ta là…” Liên Hoa Dạ đột nhiên vặn vẹo kịch liệt, từ miệng nàng nói ra rất nhiều ngôn ngữ tối nghĩa khó hiểu, lúc giống như tiếng Phạn, lúc lại giống như tiếng Túc Đặc, thậm chí còn có pha trộn cả ngôn ngữ của Thổ Phồn và Đột Quyết. Những ngôn ngữ này đều không xa lạ đối với mọi người ở đây, nhưng ngôn ngữ nàng nói lại có chỗ khác ngôn ngữ của các vương quốc hiện nay, mọi người lắng tai nghe, đều như rơi vào trong làn sương mù trải dài năm dặm, gần như nghe không hiểu một câu nào.
Sa Bà Mị cũng hơi ngỡ ngàng. Trong lúc mọi người đưa mắt nhìn nhau, Liên Hoa Dạ đột nhiên lẩm bẩm nói: “Mong kiếp sau được một thân đoan chính trang nghiêm, như hoa sen xanh sắc hương đủ đầy, kiều diêm động lòng người. Mong kiếp sau được một người si tình chân thành, như năm tháng ở bên, hơi thở liền kề, đến chết không rời”.
Sau đó miệng phun máu tươi ngất đi. Sa Bà Mị ngây người: “Sao lại như vậy?”.
“Tôn giả, người này mà bị ngươi hành hạ chết có tính là ngươi thua không?”, đại ma cát cười lạnh.
Sa Bà Mị trợn mắt nhìn: “Vậy đến lượt ngươi!”.
Đại ma cát hãnh diện đi ra: “Ngươi làm nàng ta tỉnh lại đã”.
Sa Bà Mị cảm thấy mất mặt, xoa bàn tay phun ra một làn khói xanh, vuốt lên mặt Liên Hoa Dạ một cái, sau đó rút đinh bạc ra, quát: “Liên Hoa Dạ, mau vào luân hồi!”.
Liên Hoa Dạ đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, đôi mắt dần có thần hơn. Lúc này các tịnh nhân mới buông tay chân nàng ra, Liên Hoa Dạ không đứng dậy, vẫn nằm yên trên mặt đất, nhìn lên mái vòm cung thất, nước mắt lặng lẽ tuôn rơi.
Đại ma cát sai người mang một vại nước vào, mấy tên nội thị to khỏe tóm hai cánh tay và tóc Liên Hoa Dạ, đột nhiên dìm đầu nàng xuống vại nước. Liên Hoa Dạ vùng vẫy tay chân, vại nước sủi bong bóng ùng ục. Mấy tên nội thị đè chặt nàng xuống, Liên Hoa Dạ dần dần ngạt thở, tay chân không còn giãy giụa nữa.
Đại ma cát hai mắt đỏ rực đứng bên cạnh quan sát. Y Tự Hầu đệ tam, quốc vương Càn Đà La cũng căng thẳng không kém, chăm chú quan sát. Nhưng Sa Bà Mị lại ngưng thần nhắm mắt ngồi trên giường, vẻ mặt khinh thường.
Đại ma cát quan sát một lát, nói: “Được rồi!”.
Đám nội thị kéo Liên Hoa Dạ lên, sắc mặt Liên Hoa Dạ tái nhợt, đã không còn hô hấp.
Đám nội thị đặt nàng nằm xuống đất, đại ma cát giơ ngón trỏ ra, đầu ngón tay đột nhiên bắn ra một ngọn lửa. Ông ta chạm ngọn lửa vào người Liên Hoa Dạ, Liên Hoa Dạ không hề có phản ứng. Đại ma cát đột nhiên đấm vào ngực Liên Hoa Dạ, Liên Hoa Dạ phun ra một ngụm nước lớn, ho kịch liệt, dần dần đã có hô hấp nhưng sau vẫn tiếp tục hôn mê như cũ.
“Liên Hoa Dạ, ngươi có nhìn thấy ngọn lửa giữa sự sống và cái chết không? Ngươi có nhìn thấy ngọn lửa phán xét bùng cháy dưới chân ngươi không?”, đại ma cát lấm bẩm niệm thần chú, sau đó hỏi.
Liên Hoa Dạ nhắm mắt không đáp, đại ma cát nhíu mày, Y Tự Hầu đệ tam căng thẳng hỏi: “Rốt cuộc có chuyện gì?”.
“Có lẽ là đến gần cái chết quá”, đại ma cát cũng không xác định được: “Ý thức hơi lẫn lộn, không thể kết nối được trí nhớ của kiếp trước kiếp này”.
Y Tự Hầu đệ tam sốt ruột: “Đại ma cát, chúng ta nhất định phải thắng!”.
“Ta sẽ kêu gọi hồn phách nàng trở lại, sau đó thử một lần nữa.” sắc mặt đại ma cát cũng rất khó coi, hai mắt vằn vện tia máu, hiển nhiên đang phải chịu áp lực cực lớn. Đại ma cát dùng ngọn lửa trên đầu ngón tay hơ trên mặt Liên Hoa Dạ một lát, Liên Hoa Dạ bị bỏng mà tỉnh lại.
Sau một hồi bị hành hạ, Liên Hoa Dạ trở nên hốc hác, hốc mắt trũng sâu xuống, mái tóc rối tung, một mĩ nhân tuyệt thế bây giờ gần như đã không còn ra dáng con người. Liên Hoa Dạ nhìn đại ma cát thù hận: “Không cần đốt, ta tỉnh rồi”.
“Tỉnh rồi thì chúng ta tiếp tục”, đại ma cát hơi mệt mỏi.
“Vì tư dục của bản thân mà hành hạ người vô tội, ngươi không thấy nhục nhã sao?”, Liên Hoa Dạ lạnh lùng hỏi.
“Ngươi là người vô tội sao?”, đại ma cát thản nhiên nói: “Mạng của ngươi liên quan đến sống chết của hàng chục vạn người Ba Tư, liên quan đến sự tồn vong của Tát San Ba Tư ta, chỉ cần có thể thắng trận này, cho dù lão phu có làm việc táng tận lương tâm hơn thế cũng vẫn cảm thấy vinh quang”.
“Hừ!” Liên Hoa Dạ nhổ một bãi nước bọt vào người đại ma cát, đại ma cát bình tĩnh lau khô, phân phó hạ nhân: “Dìm ả xuống!”.
Mấy tên nội thị kéo Liên Hoa Dạ dậy, đặt nàng xuống bên vại nước, tóm tóc dìm đầu nàng xuống nước. Liên Hoa Dạ liều mạng vùng vẫy, lại bị người đè chặt không thể động đậy.
Đúng lúc này ngoài cửa đột nhiên có tiếng ồn ào, đại ma cát vô cùng phẫn nộ, quát: “Còn ồn ào nữa, giết không cần hỏi!”.
Đột nhiên cánh cửa nổ ầm một tiếng, võ thành nhiều mảnh. Hai ba gã thị vệ bị bắn văng vào trong, sau đó có một bóng người xông vào theo, không ngờ lại là Na Thuận!
Hai tay Na Thuận cầm một thanh trường đao của trọng bộ binh, toàn thân nhuốm máu xông vào cửa, lập tức nhìn thấy Liên Hoa Dạ bị dìm dưới nước. Hắn hét một tiếng đau đớn, trường đao chém xuống, mấy tên nội thị kêu thảm ngã xuống đất. Na Thuận luống cuống tay chân đỡ Liên Hoa Dạ lên đặt nằm xuống đất. Liên Hoa Dạ ho kịch liệt, miệng phun ra một bụng nước.
“Liên Hoa Dạ, Liên Hoa Dạ…”, Na Thuận nhỏ giọng gọi.
Liên Hoa Dạ rên rỉ tỉnh lại, vừa mở mắt đã nhìn thấy Na Thuận. Nàng khẽ cười: “Cuối cùng ta đã chết rồi sao?”.
“Không!” Na Thuận ôm Liên Hoa Dạ vào trong lòng, mỉm cười: “Nàng không chết, ta tới cứu nàng rồi! Có ta ở đây, hết thảy đều không cần sợ, ta sẽ đưa nàng ra khỏi vương cung này, ra khỏi Càn Đà La này!”.
“Bắt hắn lại!”, đại ma cát ra lệnh.
Đám cấm vệ Ba Tư xung quanh đang định xông lên, Na Thuận hét lớn một tiếng, ném trường đao trong tay về phía Y Tự Hầu đệ tam. Cấm vệ Ba Tư sợ đến mức hồn xiêu phách tán, vội vàng tụ lại trước mặt quốc vương, vung đao đón đỡ. Còn Na Thuận thì bế Liên Hoa Dạ lên, xoay người chạy ra ngoài.
“Đuổi theo!”, đại ma cát tức giận quát. Cấm vệ Ba Tư và binh sĩ Càn Đà La ở xung quanh lũ lượt đuổi theo.
Na Thuận bế Liên Hoa Dạ chạy trong vương cung, chạy qua một nơi đóng quân của kỵ binh, thừa dịp kỵ binh không phòng bị đã đoạt được một con chiến mã, ôm Liên Hoa Dạ lên lưng ngựa, tiện tay rút ra một cây kị thương, thúc ngựa chạy như điên. Truy binh phía sau cũng tới tấp lên ngựa đuổi theo. Cung vệ Càn Đà La còn thổi kèn lệnh, lập tức cả vương cung chấn động, thị vệ vương cung tới tấp tập hợp.
Tiếng vó ngựa gấp gáp phá tan sự quạnh quẽ của đêm tối, phá vỡ ánh trăng như gốm sứ. Na Thuận chạy như bay trong vương cung, nhìn thấy cửa cung ở ngay trước mặt nhưng đang dần đóng lại. Na Thuận không hề dừng lại, thúc ngựa chạy như điên, dường như định lao vào cửa cung. Liên Hoa Dạ sợ hãi kêu lên, ôm chặt người hắn không dám nhìn. Đột nhiên hai bên đường đèn đuốc sáng rực, một đội kỵ binh ngăn cản phía trước, đông nghìn nghịt, áng chừng ba bốn trăm người.
“Xuống ngựa chịu trói!”, thống lĩnh kỵ binh quát.
“Giết…”, Na Thuận quát to một tiếng, kẹp mạnh bụng ngựa. Con chiến mã hí dài một tiếng, bốn vó tung bay, xông tới nhanh như chớp. Thống lĩnh kỵ binh Càn Đà La hét lớn một tiếng, cả đội kỵ binh xếp thành đội hình xung phong hình mũi dùi, như một con rồng gào thét lao tới.
Na Thuận hét lớn một tiếng, đột nhiên cầm đoản kiếm đâm vào mông ngựa. Con chiến mã hí dài một tiếng, tốc độ tăng vọt. Trên lưng ngựa, Na Thuận cúi đầu, khom lưng, trường mâu chĩa về phía trước, quyết chí tiến lên, lao thẳng vào đội kỵ binh. Liên Hoa Dạ ôm chặt lấy hắn, nhắm hai mắt lại.
“Giết…”, Na Thuận xông vào đội hình kỵ binh, trong tiếng hét lớn, một kỵ binh bị đâm ngã ngựa. Hắn lập tức thu trường mâu lại, sau đó đâm ra như chớp, chính giữa cổ họng một người khác. Kỵ binh này kêu thảm một tiếng, ngã xuống ngựa. Thừa dịp kỵ binh Càn Đà La hỗn loạn, Na Thuận xông vào đội hình dày đặc, dựa vào tốc độ của ngựa, tả xung hữu đột như vào chỗ không người. Chỉ sau chốc lát đã có năm sáu người chết dưới trường mâu của hắn.
Lúc này Sa Bà Mị, Y Tự Hầu đệ tam, quốc vương Càn Đà La và đại ma cát cũng đã đuổi tới nơi. Y Tự Hầu đệ tam thán phục: “Thiếu niên này quả là dũng mãnh!”.
Sa Bà Mị gật đầu: “Người Túc Đặc bán dạo, thường gặp kẻ cướp. Tên nhóc này từ sáu tuổi đã bắt đầu bán dạo, hơn mười năm nay e rằng đã chém giết với kẻ cướp hàng chục lần, sớm đã tôi luyện thành một chiến sĩ dũng mãnh”.
“Kết quân trận, giết hắn cho ta!”, thấy quốc vương đã đến, thống lĩnh kỵ binh thẹn quá hóa giận, lập tức hét lớn.
“Phải bắt sống”, Sa Bà Mị vội vàng phân phó.
Thống lĩnh kỵ binh tức giận nhìn ông ta một cái, lại không dám đắc tội, hạ lệnh: “Lôi cổ hắn xuống!”.
Đám kỵ binh tập trung kết trận, ầm ầm lao về phía Na Thuận. Lúc này Na Thuận đã xông qua phần đầu đội hình, tiếp tục tiến về phía trước. Đôi bên đều không chịu nhượng bộ, thoáng cái đã lao vào nhau. Trường mâu của Na Thuận đâm thủng ngực một người, đồng thời chính mình cũng bị mấy cây trường mâu đâm trúng. Hai bên còn chưa phản ứng lại đã bị hất bay do chiến mã va chạm kịch liệt với nhau. Liên Hoa Dạ kêu lên sợ hãi, Na Thuận vội vàng ném trường mâu xuống, giữa không trung ôm vòng eo Liên Hoa Dạ, ngã mạnh xuống đất. Bụi bặm xung quanh bay lên, che khuất tất cả.
Thống lĩnh kỵ binh sai người bao vây lại, sau khi hỗn loạn trôi qua, Na Thuận tóc tai bù xù, toàn thân đẫm máu, một tay vẫn ôm Liên Hoa Dạ, tay kia mò lấy một thanh đao cong dưới đất. Hắn chống đao cong xuống đất, vùng vẫy đứng lên. Trước ngực sau lưng hắn đã bị thương nhiều chỗ, máu chảy ào ạt, nhưng hắn cũng không bận tâm. Dưới ánh trăng và ánh đuốc, hai mắt Na Thuận lấp lánh ánh sáng tựa như mắt sói hoang, nhìn chằm chằm về phía đám kỵ binh đang bao vây xung quanh.
“Đầu hàng đi, Na Thuận!”, đại ma cát hô: “Ngươi biết, nể mặt đại sư Huyền Trang, lão phu không muốn giết ngươi”.
Na Thuận phun bọt máu trong miệng ra, lạnh lùng nói: “Nếu không thế đưa nàng đi, ta sống ở trên đời này làm gì nữa!”.
Liên Hoa Dạ nhìn quanh một vòng, biết đêm nay không có hi vọng phá vòng vây, bị mấy trăm kỵ binh vây khốn, dù có chắp cánh cũng khó thoát. Nàng cười thê lương: “Na Thuận, đành vậy thôi. Hi vọng kiếp sau ngươi và ta sẽ không gặp nhau”.
“Ta chi cần kiếp này, không cần kiếp sau!” Na Thuận điên cuồng hét lên, vung đao cong liều chết xông tới.
“Bắt hắn lại!”, thống lĩnh kỵ binh hét lớn.
Hàng trăm kỵ binh nhảy xuống chiến mã, tay cầm trường mâu vây quanh Na Thuận. Na Thuận tóc tai bù xù, điên cuồng chém, nhưng binh khí của hắn quá ngắn, căn bản không chạm được vào kẻ thù, ngược lại còn bị trường mâu đâm thành vô số vết thương trên người, toàn thân đẫm máu.
“Na Thuận, ngươi đi đi!”, Liên Hoa Dạ không cầm được nước mắt.
Na Thuận cười thê lương, vẫn chém như dã thú bị dồn vào đường cùng, nhưng sự thực đã không còn sức lực. Nhiều mũi trường mâu đâm vào cánh tay và hai chân hắn, đao cong trong tay Na Thuận rơi xuống đất, đứng không nổi nữa, khuỵu xuống đất. Cảnh tượng nhất thời yên tĩnh, Na Thuận lẳng lặng quỳ dưới đất, máu trên người tuôn trào như suối, dưới ánh trăng, máu tươi dường như lấp lánh ánh sáng. Na Thuận không ngó ngàng gì tới, chỉ ngơ ngẩn nhìn Liên Hoa Dạ cách đó không xa, trên mặt lem luốc, máu và nước mắt hòa lẫn với nhau.
Mấy tên kỵ binh định tới bắt hắn, Na Thuận cười gằn một tiếng, nhe răng trợn mắt, đám kỵ binh lập tức kinh hãi, không dám đi tới nữa. Na Thuận muốn dịch đến bên cạnh Liên Hoa Dạ, lại ngã vật xuống đất. Tay chân hắn bị thương không còn sức, hắn liền dùng đầu và khuỷu tay chống xuống đất, nghiến răng bò từng tấc một về phía Liên Hoa Dạ, để lại phía sau một vết máu dài. Liên Hoa Dạ cũng khóc, lảo đảo chạy tới ôm Na Thuận, ôm chặt hắn vào lòng: “Na Thuận, vì sao ngươi ngốc như vậy? Vì một kỹ nữ như ta, có đáng không?”.
“Vì nàng, tất cả đều đáng”, Na Thuận nằm trong lòng nàng, cười nói: “Cho dù chỉ vì một cái ôm lúc này, ta chết cũng không hối hận”.
“Nhưng mà ta không thể chấp nhận ngươi”, Liên Hoa Dạ vừa khóc vừa nói.
“Không sao. Yêu nàng là việc của ta, còn nàng cứ đi theo con đường của nàng”, Na Thuận nhìn khuôn mặt vô cùng xinh đẹp của Liên Hoa Dạ, ánh mắt nhìn thấy bầu trời đêm mênh mông qua kẽ tóc nàng. Trời sao trăng sáng, vũ trụ mênh mông, lại không thể hòa tan nỗi bi thương trong lòng Na Thuận: “Liên Hoa Dạ, nàng biết không? Có lẽ trong vô số luân hồi, chúng ta giống như hai ngôi sao kia, nhìn nhau từ xa, lại không thể đến gần nhau, không thể nào ôm lấy nhau. Có lẽ lúc một ngôi sao rơi xuống sẽ bay lướt qua bên cạnh nàng, rồi quên đi tất cả, chim vào luân hồi. Nhưng ta biết, chỉ cần dưới trời sao này có nàng, ta sẵn sàng sống cuộc đời bi thảm này một lần nữa. Kiếp này, rất tốt, ta đã ôm được nàng, đúng không… Bầu trời đêm ở đây thật sự cô quạnh, ta muốn đưa nàng đi xem khói lửa Đại Đường, lấp lánh, đẹp đẽ, giống như ta bùng cháy vì nàng, nàng mỉm cười với ta…”.
Na Thuận lẩm bẩm nói, đến tận lúc hôn mê. Liên Hoa Dạ khóc thất thanh.
“Được rồi, trói bọn chúng lại, mang đi”, đại ma cát ra lệnh.
“Không!” Liên Hoa Dạ ôm chặt Na Thuận, tựa hồ như sợ mất hắn, nhưng hắn lại bị binh lính kéo ra, trói gô lại.
“Đại ma cát, còn tiếp tục không?”, Sa Bà Mị cười nói.
“Đến lượt ngươi!”, đại ma cát giận dỗi.
“Đây là ngươi nói đấy nhé”, Sa Bà Mị cười nói: “Lão hòa thượng tra ra chân tướng, ngươi cũng đừng hối hận”.
Đại ma cát cười lạnh một tiếng, làm động tác mời. Sa Bà Mị nhặt một thanh trường kiếm từ dưới đất lên, cắm mạnh xuống đất, lưỡi kiếm cách cổ Na Thuận không đến một tấc, Liên Hoa Dạ hét lên kinh hãi.
“Liên Hoa Dạ”, Sa Bà Mị trịnh trọng nói: “Lão hòa thượng biết ngươi nhớ được kiếp trước, ta cũng không muốn dùng thủ đoạn bức bách ngươi nữa, chỉ hỏi ngươi một câu, có nói hay không, nếu không nói, thanh kiếm này sẽ cắt đứt cổ Na Thuận!”.
“Ngươi…”, Liên Hoa Dạ vừa hoảng hốt vừa giận dữ.
“Lão hòa thượng không sát sinh”, Sa Bà Mị gọi một tịnh nhân đến, đưa trường kiếm cho hắn, ra lệnh: “Giết hắn!”.
Tịnh nhân đó giơ trường kiếm lên chuẩn bị chém xuống, Liên Hoa Dạ kêu to: “Không được giết hắn! Ta nói!”.
“Như vậy sao được?”, đại ma cát và Y Tự Hầu đệ tam đều ngớ ra.
“Vì sao không được?”, Sa Bà Mị ngước mắt hỏi bọn họ. Hai người nghẹn lời, lúc đầu đánh cược không hề nói phải dùng cách thức nào.
“Nói đi! Sau khi nói cho ta biết rõ ngọn ngành, ta tha cho các ngươi đi!”, Sa Bà Mị nói nhẹ nhàng.
Liên Hoa Dạ ngơ ngác nhìn Na Thuận hôn mê bất tỉnh, yêu cầu Sa Bà Mị cứu hắn trước. Sa Bà Mị không hề chần chừ, ra lệnh cho tịnh nhân băng bó trị liệu cho Na Thuận. Liên Hoa Dạ lộ ra nụ cười thê lương, lẩm bâm nói: “Tôn giả, ngài nói không sai, quả thật ta nhớ được kiếp trước, tất cả các kiếp trước, mỗi một người, mỗi một việc đều rõ ràng trước mắt, không quên chút nào”.
“Tất cả các kiếp trước?”, Sa Bà Mị ngẩn ra: “Ý ngươi là gì?”.
Trên mặt Liên Hoa Dạ đột nhiên lộ vẻ sợ hãi, dường như nàng không dám mở miệng, vì một khi mở miệng nói ra e sẽ làm kinh động đến số mệnh vô hình: “Bởi vì ta không phải luân hồi một kiếp, mà là luân hồi ba mươi ba kiếp!”.
Mọi người đều kinh ngạc, ngay cả Sa Bà Mị cũng ngây người ra đó.
“Mỗi một kiếp của ta đều sẽ lặp lại cùng một vận mệnh. Ban đâu được hưởng muôn vàn sủng ái, sau đó trở thành kỹ nữ, rồi nhờ cơ duyên trùng hợp mà trở thành vương hậu, cuối cùng bị người ta đánh vỡ đầu mà chết, sau đó lại chuyển kiếp luân hồi. Đời đời kiếp kiếp ta đều lặp lại vận mệnh như vậy, bất kể sinh ra ở thời đại nào, bất kể sinh ra ở quốc gia nào đều không thể trốn tránh, không thể thay đổi điều đó. Đây là một vòng tròn luân hồi, ngục tù số mệnh. Mà ta chính là kẻ tù tội đáng thương chìm hãm sâu trong ngục luân hồi đó.”
Mọi người không khỏi chấn động, một hồi lâu không nói được gì. Trên mặt Sa Bà Mị còn hiện rõ sự sợ hãi, ông ta thiền tu nhiều năm, tâm như giếng cạn, vậy mà lúc này ngón tay cũng run lên bần bật.
“Vì sao lại như vậy?”, Sa Bà Mị lẩm bẩm nói: “Khởi đầu ngươi rốt cuộc là ai? Vì sao lại rơi vào vòng luân hồi này?”.
“Kiếp đầu tiên của ta…”, Liên Hoa Dạ lộ vẻ châm chọc: “Tên gọi Ưu Bát La Nguyệt”.
[*] [92] Cách nói trong Phật giáo, ý chỉ khả năng có thể biết được kiếp trước của chúng sinh, biết được căn nguyên của việc gặp báo ứng ở kiếp này và kiếp sau. (Chú thích sách gốc)
[*] [93] Ấn Độ thời xưa chia làm bốn giai cấp: đứng đầu là Bà La Môn (Blamon) hay các giáo sĩ chuyên tế tự, được trọng vọng và có uy tín nhất trong xã hội, kế đó là Sát Đế Lợi (Ksatrya) hay dòng dõi vua chúa có uy quyền tối cao, chi phối cả xã hội, thứ ba là Phệ Xá (Vaisya) là tầng lớp bình dân, cuối cùng là Thủ Đà La (Sudra) tức hạng nô lệ, còn gọi là bất xúc nhân.