Chương 10 Ba mươi sáu năm tội lỗi và sự trừng phạt
Dưới sự áp giải của hai tên thị vệ, Liên Hoa Dạ lặng lẽ đi vào. Nhìn thấy Huyền Trang và Na Thuận đang ngồi, nàng lộ vẻ mừng rỡ, lại không nói gì, yểu điệu thi lễ với Bà Ni: “Ra mắt tể tướng!”.
Na Thuận phấn khích chạy tới cầm tay nàng: “Liên Hoa Dạ, cuối cùng ta cũng tìm được nàng rồi! Hắn không làm khó nàng chứ?”.
“Không!”, Liên Hoa Dạ lắc đầu: “So với ở vương cung Càn Đà La thì tốt hơn nhiều”.
Câu này khiến nước mắt Na Thuận suýt nữa chảy xuống. Hắn biết rất rõ lúc ở vương cung Càn Đà La, Liên Hoa Dạ rốt cuộc đã bị hành hạ thê thảm thế nào, lập tức trợn mắt nhìn Bà Ni.
Vương Huyền Sách lại tò mò: “Liên Hoa Dạ, hôm đó cô nương mất tích thế nào? Nghe nói trong vương cung Càn Đà La tràn ngập khói trắng, sau đó cô biến mất”.
Liên Hoa Dạ thẫn thờ lắc đầu: “Ta cũng không biết, khi đó từ trong người ta phun ra khói, sau đó liền hôn mê. Lúc tỉnh lại đã ở phủ tể tướng”.
“Hừ!” Na Thuận liếc Bà Ni: “Tóm lại là vẫn có liên quan tới hắn”.
“Đại nhân Bà Ni, hôm đó ngài bắt cóc Liên Hoa Dạ ra khỏi vương cung Càn Đà La như thế nào?”, Huyền Trang hỏi.
Bà Ni ngậm ngùi, khẽ lắc đầu: “Ta không bắt cóc nàng ta. Hôm đó ta đang nghỉ ngơi trong phòng. Liên Hoa Dạ đột nhiên xuất hiện trong làn khói màu trắng ngay trước mặt ta, nằm rạp trên mặt đất trong tình trạng hôn mê bất tỉnh”.
“Nói bậy!”, Na Thuận tức giận.
Vương Huyền Sách cũng cười lạnh: “Nói vớ nói vẩn, lừa được ai chứ?”.
Huyền Trang trầm ngâm một lúc lâu mới chậm rãi gật đầu: “Chuyện này đích thực không thể tưởng tượng nổi, có điều bần tăng lại không muốn truy cứu quá trình này. Đại nhân Bà Ni, chúng ta có thể nói chuyện thẳng thắn không?”.
Bà Ni cười đau khổ: “Với địa vị của đại sư tại Thiên Trúc, ngài đi vào phủ ta trước mắt bao người, ta tất nhiên không thể giết ngài diệt khẩu, nhưng ít nhất còn có thể mang chuyện này xuống mồ”.
“Ngài cần gì phải làm như vậy”, Huyền Trang than thở: “Cho dù ngài không nói, chuyện này cũng đã không thể che giấu được nữa”.
“Sao cơ?” Bà Ni châm chọc: “Người đời đều nói đại sư tu luyện được thuật thông thiên nhãn, chuyện trên thế gian dù huyền bí thế nào cũng không giấu nổi cặp thiên nhãn của ngài, nhưng ta vẫn không tin”.
“Chuyện bần tăng có biết thuật thông thiên nhãn đều là tin đồn thất thiệt, đại nhân không tin là đúng”, Huyền Trang nói: “Chỉ có điều bần tăng đã tu hành Phật pháp hàng chục năm nay, lại có thể nhìn thấu vạn vật trên thế gian đều không thoát khỏi dục vọng. Dựa vào điều này, tất cả sương mù đều không thể che lấp được chân tướng”.
“Hừ!” Bà Ni hãnh diện: “Thật sao? Vậy đại sư cứ việc nói ra chân tướng cho ta nghe một chút”.
“Chân tướng chính là những người và những chuyện liên quan đến cái chết của vương phi Diễn La Na”, Huyền Trang nói: “Hôm đó tại vương cung Càn Đà La, đại ma cát Ba Tư bắt Liên Hoa Dạ nói ra thân phận kiếp trước của mình. Một khi chúng ta biết kiếp trước Liên Hoa Dạ là vương phi Diễn La Na thì sẽ xuất hiện một nghịch lí”.
“Nghịch lí gì?”, Bà Ni cười lạnh.
“Nghịch lí về kiếp số luân hồi của Liên Hoa Dạ” Huyền Trang nói: “Luân hồi của Liên Hoa Dạ là một vòng tròn ngục tù số mệnh. Ban đầu nhận được muôn vàn sủng ái, sau đó trở thành kỹ nữ, tiếp nữa trở thành vương hậu, cuối cùng sẽ bị người nào đó đánh vỡ đầu dưới tường thành vương cung mà chết. Mỗi một kiếp của Liên Hoa Dạ đều sẽ lặp lại vận mệnh này. Nếu Diễn La Na chết vì tường thành vương cung tự nhiên đổ xuống, như vậy vòng luân hồi này chính là giả! Nếu vòng luân hồi này là thật, vậy Diễn La Na phải chết vì bị người mưu sát dưới tường thành vương cung!”.
Bà Ni yên lặng rất lâu: “Vậy đại sư tin rằng vương phi Diễn La Na chết vì mưu sát?”.
Huyền Trang thở dài nói: “Hai mươi tư năm rồi, thời gian đã quá dài, rất nhiều chân tướng đều khó mà truy cứu lại được. Hiện Liên Hoa Dạ ở đây, chúng ta vẫn nên mời Liên Hoa Dạ kể lại những chuyện xảy ra năm đó thì hơn”.
Liên Hoa Dạ nhìn Bà Ni, trên mặt lộ vẻ sợ hãi, ngậm miệng thật chặt.
Huyền Trang điềm đạm nhìn nàng, nói: “Liên Hoa Dạ, bần tăng truy tìm chân tướng chuyện này không phải vì tò mò mà vì sự công bằng chính trực trên đời này”.
“Ta không cần công bằng chính trực”, Liên Hoa Dạ rơi lệ: “Ta thật sự không thể chịu được một cuộc đời như vậy nữa, xin đại sư rủ lòng từ bi cho ta rời đi”.
Huyền Trang thở dài nói: “Chân tướng còn không được vạch trần, thí chủ chưa đi được ba bước sẽ bị người ta diệt khẩu. Bởi vì đằng sau cái chết của Diễn La Na có một thảm kịch lớn hơn”.
“Ngài nói là…”, Liên Hoa Dạ hoảng sợ.
“Không sai”, Huyền Trang buồn bã: “Bần tăng đang nói đến Vương Tăng”.
Ngài vừa nói xong, tất cả mọi người đều hoảng sợ, ngay cả Bà Ni cũng bắt đầu run rẩy. Ông ta hét lên đuổi tất cả thị vệ ra ngoài, hai mắt đỏ rực nhìn Huyền Trang. Huyền Trang tĩnh tọa nhắm mắt, tay lần tràng hạt.
“Được, ta nói!”, Liên Hoa Dạ hít sâu một hơi, suy nghĩ chìm vào những năm tháng bão táp hơn hai mươi năm trước.
“Lúc này nhớ tới Vương Tăng, những ân ái tình mê khi đó còn như ở ngay trước mắt”, Liên Hoa Dạ lẩm bẩm nói: “Ta không muốn làm nữ vương Tô Bì, cũng không muốn làm vương hậu, ta chỉ mong tìm được một người chân thành si tình, như năm tháng ở bên, hơi thở liền kề, đến chết cũng chẳng rời. Gặp được Vương Tăng, ta cho rằng đã tìm được người này, ta bất chấp sự nhục mạ của cả vương quốc Thản Ni Sá, ở lại bên cạnh chàng, cho dù không làm vương hậu của chàng mà chỉ làm một thị nữ cũng tốt. Nhưng chàng quá ngốc, kiếp này chàng chỉ yêu một mình ta, chàng muốn ta làm chính thê của mình, để ta cùng chia vui, cùng hưởng vinh hoa với chàng, chia sẻ tất cả mọi thứ chàng có thể cho ta trên đời này. Nhưng ân ái chưa được một năm, chàng đã viễn chinh Ma Lạp Bà, bị quốc vương Thiết Thưởng Ca dụ tới giết chết”.
Mọi người đều im lặng nghe, không có ai ngắt lời nàng. Liên Hoa Dạ tiếp tục hồi tưởng, ánh mắt mơ hồ, nước mắt chảy ra: “Khi tin chàng bị giết được báo về, ta biết cuộc đời này của ta đã chấm dứt. Ta đốt một đống lửa trước điện, định nhảy vào tự thiêu, đi theo chàng. Nhưng không biết vì sao, trong lòng ta lại nghe thấy Vương Tăng đang hét lên, chàng không muốn ta chết, chàng muốn ta sống, nhìn thấy hung thủ giết chết chàng phải trả nợ máu. Thế là ta tìm Hỉ Tăng vừa lên ngôi, nói với ông ta, ta muốn mang tin quốc vương Thiết Thưởng Ca đã chết cùng đi gặp huynh trưởng của ông ta, Hỉ Tăng đã đồng ý với ta. Sau khi lên ngôi, Hỉ Tăng lập tức phát binh đến thành Khúc Nữ, đánh bại quốc vương Thiết Thưởng Ca, cứu được La Già Thất Lợi. Sau đó Hỉ Tăng và La Già Thất Lợi cùng cai quản Mục Khắc Lí. Lại qua mấy năm, Hỉ Tăng sáp nhập hai vương quốc là Thản Ni Sá và Mục Khắc Lí, thành lập đế quốc Giới Nhật. Nhưng ta vẫn không đợi được đến ngày ông ta tấn công Thiết Thưởng Ca một lần nữa, ta cạo tóc, đợi chờ trong cung điện không người lạnh như băng, đợi mãi đợi mãi… Rất nhiều năm sau, Hỉ Tăng trong đã hoàn thành việc thống nhất ba quốc gia, ngoài lại cùng quốc vương Cưu Ma La kết thành liên minh, mới tấn công Thiết Thưởng Ca. Họ phát động một cuộc chiến tranh tại thành Bôn Na, cuối cùng đã đánh bại Thiết Thưởng Ca. Nhưng Hỉ Tăng lại tha mạng cho Thiết Thưởng Ca, chỉ giam cầm hắn trong thành rồi thu quân về. Ta vô cùng phẫn nộ, đến vương cung tìm ông ta, nói với ông ta, ta mơ thấy Vương Tăng, Vương Tăng nói Hỉ Tăng có lỗi với chàng”.
Liên Hoa Dạ chậm rãi kể: “Khi đó Hỉ Tăng kể cho ta rất nhiều chuyện, ông ta cần dựa vào quốc vương Thiết Thưởng Ca để duy trì sự ổn định của Cao Đạt. Nhưng ta vẫn không tha thứ cho ông ta, liền rời khỏi vương cung. Khi đó tường thành vương cung bị thấm nước trong mùa mưa, đang được sửa chữa. Ta đi dưới tường thành, tường thành lại đột ngột đổ xuống, ta bị vùi dưới đống đổ nát, thịt nát xương tan. Khi tỉnh lại ta đã ở trong vương tộc Tô Bì, trở thành một bé gái ba tuổi, chuyện cũ trước kia như một giấc mộng ảo”.
Mọi người nghe Liên Hoa Dạ kể, yên lặng không nói gì.
Bà Ni đột nhiên cười ha hả, nói: “Đại sư, ngài đã rõ ràng chân tướng cái chết của vương phi Diễn La Na rồi chứ? Chuyện đó không liên quan đến ta”.
Huyền Trang nhìn ông ta thương xót: “Cái chết của Diễn La Na, bần tăng không thể nào tìm lại chân tướng, bởi vì người đáng thương như bà ấy, có ai lại muốn ghi chép lại? Nhưng cái chết của Vương Tăng lại được ghi chép rất rõ ràng”.
Huyền Trang bảo Na Thuận mang quyển “Giới Nhật Vương truyện” và sáu huy hiệu đồng ra: “Hai mươi mốt năm trước, không lâu sau khi Giới Nhật Vương đánh bại quốc vương Thiết Thưởng Ca, thi nhân cung đình Ba Na phụng mệnh viết cuốn Giới Nhật Vương truyện. Trong đó viết:Vương Tăng mặc dù dễ dàng chiến thắng quân đội Ma Lạp Bà, lại trúng quỷ kế của quốc vương Thiết Thưởng Ca. Ngài hoàn toàn tin tưởng không chút nghi ngờ, tháo bỏ vũ khí, không ngờ lại gặp chuyện bất hạnh ngay tại doanh trướng của mình.”
Huyền Trang dùng văn Phạn đọc lại những dòng này. Ba Na là thi nhân nổi tiếng của đế quốc Giới Nhật, câu từ đẹp đẽ, vần điệu hài hòa, Huyền Trang đọc trầm bổng du dương: “Bần tăng vẫn luôn thấy khó hiểu, khi đó Vương Tăng vừa thắng lợi, ở trong doanh trướng có hàng vạn kỵ binh bảo vệ, làm sao có thể trúng quỷ kế của quốc vương Thiết Thưởng Ca mất mạng ngay tại nơi ở của mình? Mười một năm sau, Giới Nhật Vương đúc sáu huy hiệu đồng[144], bên trên có khắc chữ ghi lại: Vương Tăng diệt trừ kẻ thù, được muôn dân yêu quý. Vì lời thề nguyện cao thượng, ngài đã bỏ mạng trong doanh trướng quân địch. Bà Ni đại nhân, khi đó ngài đi theo Vương Tăng cùng xuất chinh, bần tăng muốn hỏi Vương Tăng rốt cuộc chết ở đâu?”.
Sắc mặt Bà Ni trắng bệch, không nói một lời, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán.
“Khi bần tăng đi tới Thiên Trúc, Giới Nhật Vương đã thống nhất Thiên Trúc, công lao lừng lẫy. Giai đoạn buổi đầu lập quốc bần tăng không được nhìn tận mắt, chỉ có thể tìm hiểu về thời gian huy hoàng đó qua thơ của thi nhân và tài liệu do đế quốc ban hành. Nhưng đều là sủng thần, vì sao Ba Na lại đặc biệt ghét ngài? Khi đó ngài đi theo Vương Tăng tấn công Ma Lạp Bà, nhưng trong Giới Nhật Vương truyện, Ba Na lại trắng trợn mắng ngài, nói Bà Ni vì bỏ rơi chủ nhân mà phải sống cho qua ngày đoạn tháng, dùng nước mắt để che đậy sự ô nhục và cảm giác tội lỗi hiện ra trên gương mặt. Khi đó Ba Na đi theo các ngài cùng xuất chinh, sau khi Vương Tăng chết, Ba Na ghi lại: Bà Ni tứ chi mềm yếu vô lực, hố thẹn co quắp. Hắn giống như một tên tội phạm, giống như một tên hung thủ, giống như một kẻ phản bội. Bần tăng muốn hỏi ngài, ngài là tể tướng cao quý, vì sao không thể ngăn cản việc ban hành và lưu truyền cuốn sách Giới Nhật Vương truyện đã nhục mạ mình, rốt cuộc nguyên nhân là gì?”
“Đại sư, chân tướng đã chôn vùi ba mươi lăm năm, vì sao ngài phải ép nó tái hiện trên nhân gian?” Bà Ni đột nhiên cười thảm: “Như vậy thật sự tốt sao?”.
Vừa mới nói xong, Bà Ni đột nhiên rút kiếm tự vẫn, trong chốc lát máu tươi phun ra, Bà Ni cả người ngã xuống đất.
°°°
Giới Nhật Vương nghe thấy tin dữ, lập tức kinh hoàng. Bà Ni là biểu huynh của ông ta, cũng là nghĩa tử do phụ thân ông ta thu nhận, hai người thân thiết với nhau từ nhỏ, là tri kỷ đã hơn bốn mươi năm, không nghĩ tới đột nhiên một ngày, Bà Ni lại ra đi như vậy. Tin tức này là Huyền Trang sai người truyền đến, Giới Nhật Vương còn chưa rõ tình hình cụ thể, vội vàng đi đến phủ của Bà Ni.
Phủ của Bà Ni tiếng khóc vang khắp nơi, Giới Nhật Vương sắc mặt xanh mét đi vào sảnh đường. Thi thể Bà Ni nằm trên thảm, trên người phủ vải trắng. Trong sảnh đường chỉ có một mình Huyền Trang đang yên lặng ngồi tụng kinh.
Giới Nhật Vương run rẩy vén tấm vải trắng ra, thấy cổ Bà Ni vẫn chảy máu tươi.
“Ông ấy đã tự sát”, Huyền Trang thản nhiên nói.
“Vì sao lại như vậy?”, Giới Nhật Vương hét lên, hai mắt đỏ sọc.
“Bởi vì bần tăng vạch trần một chuyện cũ ba mươi sáu năm trước”, Huyền Trang buồn bã kể lại nội dung đối chất với Bà Ni và những suy luận của mình.
Giới Nhật Vương kinh ngạc: “Ngài nói là Bà Ni giết chết vương huynh của ta?”.
Huyền Trang lắc đầu: “Bần tăng không nói Vương Tăng là do Bà Ni giết”.
“Vậy vì sao ông ấy lại phải chết?”, Giới Nhật Vương quát lên.
“Bởi vì ông ấy phải che giấu tội ác này giúp người nào đó”, Huyền Trang nói.
Giới Nhật Vương ngây người, sắc mặt càng ngày càng nhợt đi, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán, trong ánh mắt vừa có sự giận dữ, vừa có bi thương và sợ hãi.
“Ông ấy phải che giấu cho ai?”, Giới Nhật Vương khàn giọng hỏi.
Huyền Trang nhìn ông ta một cái: “Trên đời này, người có thể khiến Bà Ni hi sinh cả tính mạng để bảo vệ, lẽ nào bệ hạ không biết là ai sao?”.
Giới Nhật Vương bi thương nhìn thi thể Bà Ni, lẩm bẩm nói: “Đại sư đang chỉ trích ta sát hại huynh trưởng của mình sao?”.
“Chỉ trích ngài giết hại huynh trưởng của mình không phải bần tăng mà là Ba Na. Ông ấy đã viết ra bí mật này trong cuốn Giới Nhật Vương truyện được ngài đích thân giám định và bố cáo thiên hạ”, Huyền Trang nói.
Giới Nhật Vương kinh ngạc: “Không thể có chuyện đó được! Giới Nhật Vương truyện ta đã tự mình kiểm chứng qua nhiều lần, tuyệt đối không có việc này”.
Ông ta giải thích: “Ba Na và Bà Ni xưa nay không hợp nhau, mấy câu đó là nói Bà Ni không hoàn thành chức trách bảo vệ Vương Tăng, để Vương Tăng một mình đến doanh trướng của quốc vương Thiết Thưởng Ca, vì vậy mà bị hắn ám hại. Còn doanh trướng nơi Vương Tăng chết là do Ba Na nhớ lầm. Khi đó mặc dù ông ta đi theo Vương Tăng xuất chinh nhưng cũng không tận mắt nhìn thấy cảnh Vương Tăng bị hại”.
“Ba Na nhớ lầm, vậy ngài cũng nhớ lầm sao?”, Huyền Trang lạnh lùng nói: “Khi đó ngài giám định Giới Nhật Vương truyện, vì sao lại không phát hiện ra sai lầm này? Nếu như không phát hiện ra, vì sao mười một năm sau ngài lại phải đúc huy hiệu, sửa đổi địa điểm Vương Tăng chết?”.
Giới Nhật Vương cứng họng: “Nhưng việc này cũng không thể nói là Ba Na chỉ trích ta giết hại huynh trưởng!”.
“Trong Giới Nhật Vương truyện còn có một câu nhắc tới ngài: Hỉ Tăng có ý đồ xóa đi tội ác giết chết Bà La Môn, cũng giống như Đế Thích Thiên có ý đồ xóa đi tội ác giết chết Bà La Môn”, Huyền Trang ngâm nga câu này.
“Đúng là có câu này”, Giới Nhật Vương bực bội: “Nhưng điều đó có thể nói rõ cái gì? Ta giết chết nhiều Bà La Môn mà”.
Huyền Trang nhìn ông ta đầy thương xót: “Bệ hạ, từ Bà La Môn ở quê của Ba Na có hai ý nghĩa, một nghĩa khác của nó là huynh trưởng. Mà trong thần thoại Phạm Thiên, Đế Thích Thiên cũng đã giết chết huynh trưởng của mình là Chúng Sắc”.
Giới Nhật Vương trợn mắt ngây ngốc nhìn Huyền Trang, không nói được câu nào.
Một lát sau, Giới Nhật Vương hồn xiêu phách lạc hỏi Huyền Trang: “Những lời này ngài đã từng nói với người nào?”.
“Chưa hề nói với bất kỳ ai, chỉ có một mình bần tăng biết”, Huyền Trang nói: “Nếu bệ hạ muốn giết chết bần tăng, chỉ cần ra lệnh một tiếng, bí mật này sẽ vĩnh viễn biến mất giữa đất trời”.
Giới Nhật Vương cười thảm: “Diệt khẩu được đại sư, có thể diệt khẩu được thần Phật chư thiên không? Gã Ba Na này, ta phụng dưỡng hắn cả đời, hắn lại đối xử với ta như thế!”.
“Nghiệp ngài đã làm, bất kể là thiện nghiệp hay ác nghiệp đều sẽ được khắc ghi trong trời đất. Dù che đậy lỗi lầm thế nào cũng chỉ như châu chấu đá xe”, Huyền Trang nói: “Mười lăm năm trước, hoàng đế Đại Đường cũng từng phạm một đại ác nghiệp. Khi đó huynh trưởng của hoàng đế Đại Đường là thái tử, nhưng Đại Đường giành được thiên hạ, ông ấy góp sức nhiều nhất, vì vậy dần có mâu thuẫn với thái tử. Vì tranh đoạt ngôi hoàng đế, hai bên đối chọi gay gắt, một mất một còn. Hoàng đế Đại Đường đánh đòn phủ đầu, dẫn quân phục kích huynh trưởng và đệ đệ của chính mình tại Huyền Vũ Môn, tự tay bắn chết huynh trưởng, bức bách phụ thân thoái vị, nhường ngôi cho ông ấy. Sau đó còn đuổi cùng diệt tận người thân của huynh trưởng và đệ đệ. Quan chép sử Đại Đường ghi lại toàn bộ việc này. Hoàng đế vẫn chủ trương tính toán, muốn sửa đổi khởi cư chú[145], bóp méo lịch sử, nhưng trung thần dưới trướng hoàng đế lại nghiêm khắc từ chối. Bởi vì trên đời này, ngoài vinh hoa phú quý còn đạo đức lương tri. Bệ hạ, Ba Na trung thành với ngài, nhưng càng trung thành với đạo đức lương tri hơn”.
Giới Nhật Vương chìm vào suy nghĩ sâu xa: “Nghe nói thiên tử Đại Đường các ngài mười tám tuổi khởi binh chống lại chính quyền tàn bạo, ta mười sáu tuổi chinh chiến sa trường. Thiên tử Đại Đường phát động binh biến giết chết huynh trưởng và đệ đệ trở thành hoàng đế, ta càng không cần phải nói. Sau khi lên ngôi, thiên tử Đại Đường bình định thiên hạ, ta thì chinh chiến sáu năm, chinh phục hàng chục quốc gia, lập nên đế quốc Giới Nhật. Đến bây giờ, ta và thiên tử Đại Đường lại cùng thấy đau khổ vì tội nghiệt trước kia. Vì sao hai người bọn ta lại giống nhau đến thế? Đại sư, chẳng lẽ đây là tội lỗi của người làm đế vương hay sao?”.
“Đây không phải tội lỗi của đế vương mà là tội lỗi của dục vọng”, Huyền Trang nói: “Chẳng hạn như chính biến Huyền Vũ Môn vẫn là một cái gai trong lòng hoàng đế Đại Đường. Hoàng đế Đại Đường cho rằng sau khi nhổ cái gai này, ông ấy sẽ không còn đau nữa. Không biết bệ hạ nghĩ thế nào?”.
Giới Nhật Vương không nói gì, yên lặng đi ra cửa sảnh đường, nhìn rừng cây tối tăm bên ngoài, cây rừng đu đưa trong gió, có thanh âm côn trùng kêu. Trên đầu là vũ trụ vô hạn, dưới trời sao cổ xưa bên sông Hằng, ông ta đột nhiên cảm thấy bản thân mình thật nhỏ bé, thật cô đơn, không có nơi để dựa vào. Mặc dù trong vương thành có đến mấy vạn thiết kỵ, hiệu lệnh một tiếng có thể san bằng núi sông, phá hủy thành trì, nghiền nát tất cả kẻ thù ngăn cản phía trước, nhưng chỉ cần nhớ tới dòng máu của Vương Tăng đã đổ xuống, lương tâm lại không khỏi run rẩy sợ hãi.
“Ba mươi sáu năm rồi. Ta vẫn cho rằng đã quên được màu máu của Vương Tăng, không ngờ nó vẫn còn tươi như thế”, Giới Nhật Vương chậm rãi rơi lệ: “Đại sư vì sao lại phát hiện ra sơ hở này?”.
“Vì Diễn La Na”, Huyền Trang giải thích: “Nếu số mệnh mỗi một kiếp của Liên Hoa Dạ đều sẽ lặp lại, Diễn La Na tất nhiên phải chết vì bị giết chứ không phải vì tai nạn. Nếu đã có hung thủ, vậy thì hung thủ là ai? Khi đó bần tăng đọc Giới Nhật Vương truyện vốn cũng không nghĩ nhiều, ngay cả khi xem huy hiệu khắc chữ sau đó ngài ban phát, mặc dù địa điểm Vương Tăng bị hại mâu thuẫn với nhau, bần tăng cũng cho rằng là việc ghi chép không chính xác. Nhưng đã hoài nghi về cái chết của Diễn La Na, tiếp tục suy đoán sẽ không quá khó khăn. Đáng tiếc, vì bảo vệ ngài, đầu tiên Bà Ni cho quân giết chết vị hoắc tra già kia, sau đó lại ám sát bần tăng, muốn gánh tội nghiệt này thay ngài, nhưng ông ta có thể gánh được sao?”.
Giới Nhật Vương yên lặng không nói, nhìn thi thể Bà Ni, vô cùng đau lòng.
“Bệ hạ, trận chiến thành Bôn Na, rõ ràng ngài đã đánh bại quốc vương Thiết Thưởng Ca, thậm chí tiến quân vào vương thành của ông ta, vì sao lại tha cho ông ta? Khi đó Diễn La Na đến chất vấn ngài, chắc là ngài cũng không thể trả lời được”.
Giới Nhật Vương thừa nhận: “Không sai. Khi đó đích thực là Vương Tăng đã chết trong lều của mình. Ta tuyên bố Vương Tăng bị Thiết Thưởng Ca sát hại, quốc vương Thiết Thưởng Ca đương nhiên biết không phải mình làm. Lão già đó rất thông minh, chỉ suy luận một chút là có thể đoán ra được chân tướng cái chết của Vương Tăng. Hôm đó ta đánh vào Cao Đạt, trắng trợn tàn sát khiến Thiết Thưởng Ca vô cùng sợ hãi. Ông ta đích thân tới gặp ta, nói nếu ta để ông ta giữ lai vương vi, ông ta sẽ thừa nhận mình la hung thủ giết chết Vương Tăng. Khi đó ta đã hoàn toàn chiếm lĩnh được Cao Đạt, vương vị tầm thường đó cho ông ta thì đã sao? Có điều không ngờ khi trở lại thành Khúc Nữ, Diễn La Na lại đến tìm ta, nói đêm trước Vương Tăng báo mộng, nói ta có lỗi với huynh ấy. Ta cho rằng Diễn La Na đã biết chân tướng cái chết của Vương Tăng, thế nên nhân lúc nàng ấy đi tới dưới chân tường thành liền sai người xô đổ tường thành đè chết nàng. Sau đó ta lấy cớ vu cho đám thợ xây là thủ phạm dẫn đến cái chết của Diễn La Na, nhấn bọn chúng chết chìm dưới sông Hằng”.
“Chẳng lẽ trong mắt đế vương, mạng người thật sự như cỏ rác sao?” Huyền Trang thở dài: “Thực ra ngài hoàn toàn có thể không cần tạo những nghiệt sát sinh này, Diễn La Na đến lúc chết cũng không biết là ngài đã giết bà ấy. Bà ấy vẫn cho rằng quốc vương Thiết Thưởng Ca mới là hung thủ giết chết Vương Tăng, bà ấy nói ngài có lỗi với Vương Tăng là bởi vì ngài đã tha mạng cho quốc vương Thiết Thưởng Ca”.
Giới Nhật Vương ngây ra, một hồi lâu mới nói: “Thì ra là thế. Giết mấy người không quan trọng đó, ta thật sự không muốn suy tính quá nhiều, cũng vì thế lại lộ ra sơ hở. Khi đó ta cũng không nghĩ phải giấu người khác, có thể giấu được thì giấu, không thể giấu được cũng không sao. Không ngờ vì vậy lại làm mọi người hoài nghi về cái chết của Vương Tăng”.
Huyền Trang lạnh lùng nói: “Bệ hạ, chúng sinh bình đẳng, trong mắt Phật Tổ ở trên trời và bần tăng, giết Vương Tăng hay giết thợ xây đều giống hệt nhau!”.
Giới Nhật Vương cũng trở nên kích động: “Người trên đời có ai không tạo nghiệt sát sinh? Phật gia các ngài nói tất cả đều đã được sắp đặt trong luân hồi, vậy thì chuyện giữa ta và Vương Tăng chẳng lẽ không phải túc duyên từ kiếp trước sao? Năm đó phụ vương chỉ có hai hoàng tử, Vương Tăng say mê sa trường công danh, ta thì say mê thơ ca nhạc kịch, vốn không hề có lòng tham đối với ngôi vị. Nhưng phụ vương ta đột nhiên bệnh nặng mà chết, ta trở về kinh đô trước, các đại thần đề cử ta tạm thời nhiếp chính. Đại sư, ngài là tăng nhân, không hiểu những tham lam quyền lực của nhân gian. Ta vừa ngồi vào vị trí nhiếp chính, gần như tất cả mọi đại thần và quý tộc đều đặt cược lên người ta. Vương Tăng bị các đại thần chán ghét vì muốn lấy kỹ nữ, hơn nữa khi đó ta còn ít tuổi, các đại thần đều cho rằng có thể chèn ép được, nâng đỡ một ấu chúa có thể mang đến lợi ích lớn hơn nhiều so với nâng đỡ một quân chủ từng chinh chiến sa trường, mạnh mẽ ngang tàng. Tất cả mọi người đều mê hoặc ta, khuyên ta tranh đoạt đế vị. Nhưng sau khi Vương Tăng trở về, ta không nói một lời liền chắp tay dâng đế vị lên, vì sao? Bởi vì đó là huynh trưởng của ta! Huynh đệ ta thân thiết từ nhỏ, ta đâu nhẫn tâm đoạt vị của huynh trưởng? Khi đó huynh trưởng cũng biết lòng người không ủng hộ, nhiều lần từ chối nói phải vào rừng núi khổ tu, cuối cùng ta phải dùng cái chết ép buộc mới chịu lên ngôi! Đại sư, thử hỏi hoàng đế Đại Đường các ngài có thể làm được như vậy không? Huynh đệ của ông ta có bao giờ nghĩ đến chuyện khước từ ngôi vị hoàng đế không?”.
Huyền Trang im lặng, trong cuộc tranh giành ngôi vị hoàng đế giữa Lý Thế Dân và Lý Kiến Thành, thậm chí ngay cả sự hòa thuận ban đầu cũng chưa từng tồn tại.
“Nhưng chính trị vốn không hề có nhân tính, đại sư!” Giới Nhật Vương khóc nức nở: “Sau khi Vương Tăng lên ngôi càng ngày càng chán ghét đám đại thần đó, mà đám đại thần cũng sợ ông ấy trả thù, bọn họ mời tới rất nhiều người khuyên bảo ta, những người đó đều có tình thân và tình hữu nghị với ta. Chẳng hạn như Bà Ni là biểu huynh của ta, cũng là nghĩa tử được phụ vương nhận nuôi, từ nhỏ vẫn như huynh đệ của ta. Khi đó ta mới mười sáu tuổi, ngày qua ngày bọn họ không ngừng nói xấu Vương Tăng bên tai ta, bôi nhọ quan hệ giữa ta và Vương Tăng, dùng vương quyền bá nghiệp mê hoặc ta. Đến lúc Vương Tăng dân quân xuất chinh Ma Lạp Bà lại cho ta nhiếp chính, đại sư, ta thật sự đã nếm trải quyền uy đó, một lời nói ra, đất trời run rẩy, sông lớn cạn khô. Vô số người run sợ trước mặt ta, vô số người cả đời chỉ suy tính làm thế nào để ta hài lòng, vô số thi nhân thiên tài vắt óc viết những bài thơ khen ngợi ta. Đại sư, ta thật sự say rồi, say rồi. Ta không thể tưởng tượng, khi Vương Tăng xuất chinh trở về, lấy đi tất cả những thứ này, lúc đó sẽ như thế nào, ta thật sự không muốn đánh mất nữa. Đại sư, ngài nói xem, ta là một kẻ tội ác tày trời sao? Vận mệnh của ta kiếp này chẳng lẽ không phải là sự an bài của luân hồi sao? Nếu có tội ác thật sự, vậy kẻ ác đó chính là thiên đạo nắm giữ luân hồi! Chính thiên đạo đã an bài vụ mưu sát không có nhân tính này! Chính thiên đạo đã làm một thiếu niên chân chất ngây thơ say mê thơ ca trở thành hung thủ mưu hại người thân thiết nhất! Chính thiên đạo đã từ từ nhuộm bẩn tình huynh đệ, làm cho tình thân biến thành ý định giết người! Vì sao thiên đạo phải chà đạp tình cảm tốt đẹp của nhân gian? Vì sao thiên đạo phải làm cho thế giới sa bà này tràn ngập thảm kịch? Đại sư, thiên đạo này còn lạnh lùng, còn vô tình, còn tàn nhân hơn nhân loại chúng ta!”.
“Bần tăng không thể đánh giá thiên đạo luân hồi”, Huyền Trang thở dài nói: “Bần tăng chỉ có thể nói, kiếp này mặc dù đã định trước, nhưng không phải là không thể ngăn cản. Ba dục vọng tham, sân, si tồn tại trong sông núi, cỏ cây, không khí và tất cả chúng sinh trên đời này, nếu ngài tu hành chấn chỉnh bản thân, ba dục vọng tự nhiên sẽ không thể khống chế cuộc đời của ngài. Nếu ngài buông thả những suy tính xấu xa, tự nhiên sẽ bị thiên đạo luân hồi thao túng, rơi vào vận mệnh đã được an bài từ trước”.
Giới Nhật Vương lặng lẽ lau khô nước mắt, lắc đầu nói: “Ta thuở nhỏ say mê thơ văn, chính là yêu sự tự do không bị trói buộc, yêu sự thoải mái hào phóng tự nhiên, yêu những tình cảm yêu hận đan xen của nhân gian. Nếu bắt ta vứt bỏ tất cả dục vọng chỉ để tránh né vận mệnh, vậy thì tai kiếp tội gì phải xuất hiện trên thế gian này chứ?”.
Huyền Trang lắc đầu không thôi.
Giới Nhật Vương điều chỉnh lại tâm tình: “Được rồi, đại sư, hôm nay ngài làm rõ việc này với ta rốt cuộc có ý gi? Chắc chắn ngài cũng hiểu rõ, biết bí mật của một quân vương là chuyện phúc họa khó phân. Ngài mạo hiểm vạch trần bí mật của ta, muốn dùng việc này ép ta đánh đổi thứ gì? Ngài nói đi, ta sẽ đáp ứng ngài”.
“Bần tăng không muốn ép gì cả”, Huyền Trang lắc đầu: “Kiếp trước của Liên Hoa Dạ đã bị cuốn vào chuyện này, nếu như không tra mọi việc rõ ràng, bất kể nàng đi tới đâu cũng đều sẽ có nguy hiểm. Bần tăng chỉ cầu bệ hạ để Liên Hoa Dạ và Na Thuận rời khỏi đây, sống cuộc đời này trong bình an”.
“Cái gì?”. Giới Nhật Vương kinh ngạc há hốc miệng: “Ngài… ngài mạo hiểm vạch trần một bí mật động trời, đắc tội với đế vương, chỉ vì., chỉ vì muốn để cho một đôi nam nữ thấp hèn như cỏ rác được sống?”.
“Đúng!”, Huyền Trang gật đầu, lại lắc đầu: “Bọn họ không phải là cỏ rác, xin bệ hạ buông tha cho họ. Bệ hạ cũng đã nói, năm xưa ngài từng là một thiếu niên chân chất say mê văn học và thơ ca, là những mưu kế, những mê hoặc đã đẩy ngài đến tình cảnh mưu hại người thân thiết nhất. Nhưng chẳng lẽ đây chính là kết thúc của tội ác sao? Không phải, thưa bệ hạ. Chỉ cần dục vọng vẫn còn, chỉ cần quyền mưu vẫn còn, ngài sẽ từng bước lún sâu hơn, cuối cùng ngài nhìn lại chính mình sẽ chỉ thấy cả người dơ bẩn, không dám ngẩng đầu nhìn trời sao trên đầu, cũng không dám cúi đầu nhìn mặt đất dưới chân. Xin bệ hạ thương xót chúng sinh trên đời gian nan, không tạo thêm nghiệt sát sinh nữa”.
“Nếu ta không đáp ứng thì sao?” Giới Nhật Vương hỏi: “Đại sư sẽ lật tẩy ta sao?”.
“Có lẽ có, có lẽ không”, Huyền Trang nói: “Kỳ thực bần tăng làm thế nào không quan trọng, quan trọng là bệ hạ đã ngoài năm mươi tuổi, đã đến lúc suy nghĩ một chút, sau này sẽ phải đối mặt với huynh trưởng của ngài thế nào”.
Cuối cùng Giới Nhật Vương mặt biến sắc, gió ấm dường như trở lạnh. Toàn thân ông ta run rẩy, trên mặt không còn khí thế đế vương oai vệ bạt trời nữa. Ông ta chậm rãi giơ tay lên, dường như trên tay còn có máu tươi của ba mươi sáu năm trước, mùi máu tanh gây mũi không xua đi được.
“Ta sẽ tha cho bọn chúng”, Giới Nhật Vương cực kỳ sợ hãi: “Vì chuyện này, ngay cả Bà Ni cũng chết rồi. Ta đã mất đủ nhiều rồi”.
“Đa tạ bệ hạ!”, Huyền Trang trịnh trọng cảm ơn: “Bệ hạ đã buông tha cho hai người họ, vậy bần tăng sẽ trả lại Bà Ni đại nhân cho ngài”.
Giới Nhật Vương ngây người, Huyền Trang chỉ thi thể Bà Ni: “Ông ta còn sống. Khi đó ông ta chỉ cứa một vết đao nông đã bị đệ tử của bần tăng ngăn cản, chỉ có điều bần tăng muốn mời được ngài tới đây nên sau đó đã đánh ngất ông ta”.
Giới Nhật Vương vui mừng lẫn lộn, tình cảm giữa ông ta và Bà Ni là thật, lập tức vén vải trắng ra ôm lấy Bà Ni, liên tục lay gọi. Bà Ni chậm rãi tỉnh dậy. Giới Nhật Vương ôm ông ta, nức nở khóc.
Huyền Trang lặng lẽ rời khỏi sảnh đường. Vương Huyền Sách từ bên cạnh đi ra.
“Sư phụ…”, Vương Huyền Sách ngập ngừng muốn nói lại thôi.
“Nghe thấy hết rồi chứ?”, Huyền Trang hỏi.
Vương Huyền Sách gật đầu.
“Chuyện này ngươi và bần tăng từ nay về sau phải giữ mồm giữ miệng”, Huyền Trang thở dài.
Vương Huyền Sách hỏi: “Sư phụ không định dùng việc này để ép buộc ông ta à?”.
“Vì sao ông ấy giết người hàng vạn cũng không sợ hãi, giết Vương Tăng lại sợ hãi ba mươi sáu năm?”, Huyền Trang hỏi.
“Bởi vì Vương Tăng là huynh trưởng của ông ta”, Vương Huyền Sách đáp.
“Vì sao một người giết chết người ngoài sẽ không để trong lòng, giết chết huynh trưởng lại phải chịu tội cả đời?”, Huyền Trang lại hỏi tiếp.
Vương Huyền Sách cứng họng, không biết trả lời thế nào. Đây cũng xem như một câu hỏi sao?
“Bởi vì đây là cấm kỵ và giới luật trong lòng chúng sinh!” Huyền Trang khẽ thở dài: “Cho nên có thể ép buộc ông ấy không phải bần tăng mà là giới luật trong lòng ông ta”.
Năm năm sau, Huyền Trang và đệ tử Biện Cơ viết “Đại Đường Tây Vực ký”, khi nói về cái chết của Vương Tăng, Huyền Trang ghi lại: “(Thiết Thưởng Ca vương) vu thị dụ thỉnh (Vương Tăng), hội nhi hại chi”. [Tạm dịch: (Quốc vương Thiết Thưởng Ca) lấy cớ dụ mời, thừa dịp sát hại (Vương Tăng).]
Một chữ “hội” trong câu ấy còn ẩn giấu ý nghĩa thâm sâu hơn cả “Bà La Môn” và “huynh trưởng”, thực đáng để người khác phải suy ngẫm.[146]
[*] [145] Sổ sách ghi lại toàn bộ cuộc sống hằng ngày của hoàng đế. (Chú thích của dịch giả)
[*] [146] “Hội” còn có nghĩa là hợp sức, hợp lực. Ý chi cái chết của Vương Tăng do nhiều người hợp sức gây nên. (Chú thích của dịch giả)
[*] [147] Shibi Khagan hay Khả hãn Thủy Tất là khả hãn đời thứ hai thống lãnh Đông Đột Quyết kế nhiệm cha của ông ta là Khả hãn Khái Miên. Thời gian trị vì của Thủy Tất kéo dài khoảng 10 năm từ 609-619. Kế nhiệm ngôi khả hãn là em trai ruột của ông Khả Hãn Xử La (tức Khả hãn Hiệt Lợi).