Chương 20 Tường thành vương cung, -đêm tối và hoa sen
Ngoài thành Khúc Nữ, ấp Phạn Đế Đà.
Bây giờ ấp Phạn Đế Đà đã trở thành tiểu quốc Đế Na Phục, trên ngọn đồi trong thôn dựng lên một bức tường thành vương cung sừng sững, cao tới mười tám thước, hoàn toàn bao kín hành cung trước kia, chim cũng không thể bay qua, khỉ vượn cũng không thế trèo tới. Trên tường cao, bốn góc đều có vọng lâu, hằng năm Đế Na Phục thay phiên điều động ba mươi cấm vệ từ trong ấp đến canh gác vọng lâu và cổng thành. Những cấm vệ này cũng là lực lượng vũ trang duy nhất của tiểu quốc Đế Na Phục.
Nghe nói quốc vương Đế Na Phục ra lệnh rất rõ, phải canh gác ngày đêm, không được gián đoạn, đề phòng nghiêm ngặt bất kỳ ai tới gần tường thành vương cung, buổi tối còn phái người đi tuần tra quanh thành. Mỗi ngày sau khi ăn tối, quốc vương Đế Na Phục đích thân cầm kiếm tuần tra một vòng quanh thành, sau đó mới về cung với vương hậu, thậm chí ban ngày quốc vương Đế Na Phục còn đích thân đến cổng thành canh gác. Bách tính ở ấp Phạn Đế Đà đều thấy kỳ lạ, tiểu quốc Đế Na Phục là Giới Nhật Vương đích thân sắc phong, lại ở ngay ngoài thành Khúc Nữ, ai dám liều lĩnh đến mạo phạm? Vì sao quốc vương Đế Na Phục phải cẩn thận như vậy? Mọi người bàn tán xôn xao, nhưng cũng không rõ được chân tướng.
Hôm đó đến ngày nộp thuế ruộng, trăm họ trong ấp Phạn Đế Đà xem như tận mắt nhìn thấy, quốc vương Đế Na Phục quả thật đứng canh gác cổng thành, tự mình vặn hỏi mỗi một người vào cung nộp thuế.
Ba năm trôi qua, Na Thuận cũng đã hai mươi tuổi, trở nên chín chắn hơn, chững chạc hơn, thậm chí giơ tay nhấc chân còn hiện ra chút phong thái uy nghiêm, mặc dù Đế Na Phục chỉ có bốn năm trăm hộ dân, nhưng dù sao hắn cũng đường đường là lãnh chúa, tiến vào tầng lớp quốc vương xung quanh đế quốc của Giới Nhật Vương.
Na Thuận người mặc vương bào, đầu đội vương miện, bên hông đeo trường kiếm, dẫn mấy tên cấm vệ đích thân ngồi ở cửa thành kiểm tra trăm họ tới nộp thuế.
“Thưa quốc vương bệ hạ”, một bà lão cầm giỏ trứng gà khẩn cầu: “Năm nay thu hoạch không tốt, không đổi được tiền bạc, nợ thuế ruộng của ngài, dùng giỏ trứng gà này nộp thuế được không?”.
“Được!” Na Thuận cầm một quả trứng gà trong giỏ lên nhìn một chút: “Trứng gà này rất to, rất đều, vương hậu dạo này hơi yếu, vừa hay có thế tẩm bổ. Tốt lắm!”.
Bà lão hết sức vui mừng.
Người đánh cá gánh một gánh cá đến: “Quốc vương bệ hạ, vậy ta dùng hai sọt cá này nộp thuế được không?”.
“Là cá tươi chứ?”, Na Thuận hỏi.
“Cá tươi”, người đánh cá nói: “Sáng sớm hôm nay vừa mới đánh dưới sông Hằng. Ngài nấu canh cá cho vương hậu uống, bảo đảm vương hậu tránh được bách bệnh, thân thể khỏe mạnh, sống lâu trăm tuổi”.
“Nói hay lắm!” Na Thuận cười hớn hở: “Được! Mau gánh vào đi!”.
Cấm vệ bên cạnh đều nhếch miệng, còn bách tính thì thầm cười trộm. Hơn ba năm nay, họ đều biết lãnh chúa của mình thực ra là một tên ngốc, rất dễ lừa gạt, đặc biệt sủng ái vương hậu không có giới hạn. Nói đơn giản, phương châm chính sách của quốc gia này chỉ có một: Vương hậu có vui hay không.
Những bách tính xảo trá biết được điểm này, quả thực đã tìm được biện pháp đối phó với quốc vương rất hiệu quả. Thí dụ như khi nộp thuế, chỉ cần mang một giỏ trứng gà, một gánh cá, thậm chí lên núi bắt một con gà rừng, chỉ cần lời ngon tiếng ngọt, nói những thứ này rất tốt cho sức khỏe của vương hậu, hoặc nói vương hậu nhìn thấy sẽ rất vui vẻ, quốc vương bệ hạ sẽ hào phóng nhận lấy. Nộp thuế trở nên đơn giản như vậy, mấy năm nay bách tính ở ấp Phạn Đế Đà quả thực sống thoải mái như thần tiên.
“Quốc vương bệ hạ…” một gã xảo trá hơn nhổ đại một bó hoa tươi trên núi: “Hoa này là ta mất trọn một năm mới tìm được. Ngài trồng trong cung, khi vương hậu ngủ có thể an thần, tĩnh tâm!”.
“Thật không?” Na Thuận vội vàng cầm lấy xem hết lần này tới lần khác. Bách tính xung quanh thầm mắng, gã này thật đáng xấu hổ, bọn ta tốt xấu gì cũng nộp trứng gà cá tươi, vậy mà hắn lại nhổ hoa dại ven đường
Đúng lúc này một thị nữ thân hình to lớn từ trong cung chạy ra, sắc mặt sợ hãi: “Quốc vương bệ hạ, vương hậu ngất xỉu rồi! Vương hậu ngất xỉu rồi…”.
Na Thuận kinh ngạc, vứt bỏ hoa dại trong tay, nhanh chóng chạy vào trong cung, hô lớn: “Đóng của thành, toàn quốc giới nghiêm!”.
Cấm vệ gác cổng lập tức giải tán bách tính đến nộp thuế, đóng cổng thành lại. Chỉ có điều toàn quốc giới nghiêm lại không làm được, quân đội của cả vương quốc chỉ có vỏn vẹn ba mươi người, cùng lắm chỉ có thể trấn giữ được mấy giao lộ.
Vương cung bây giờ là cải tạo từ hành cung của Giới Nhật Vương, quy mô mặc dù hùng vĩ, nhưng có chút cũ nát. Na Thuận xây xong tường bao thì cạn sạch tiền trang hoàng vương cung, đành phải sửa chữa sơ qua một chút, có điều kết cấu cơ bản vẫn đầy đủ. Hắn điên cuồng chạy vào tẩm cung của vương hậu, nhìn thấy vài ba nữ đầy tớ già đang bận rộn, Liên Hoa Dạ nằm trên giường, đã tỉnh lại, sắc mặt hơi tái, nhưng tinh thần vẫn tạm ổn.
“Liên Hoa Dạ!” Na Thuận đã sắp khóc, lao đến bên cạnh Liên Hoa Dạ: “Nàng làm sao thế? Đừng dọa ta!”.
Liên Hoa Dạ dịu dàng cười, vuốt ve mái tóc hắn, lại bị vướng vào vương miện. Na Thuận vội vàng bỏ vương miện xuống, ném sang bên cạnh.
“Đồ ngốc, thiếp không sao cả”, Liên Hoa Dạ nở nụ cười tràn đầy hạnh phúc: “Thiếp có thai rồi!”.
“Sao?”, Na Thuận ngẩn ra: “Có… có thai rồi?”.
“Đúng vậy! Chúng ta sắp có nhi tử của mình rồi!”, Liên Hoa Dạ nói.
Các đầy tớ xung quanh đồng loạt chúc mừng, Na Thuận ngây ngốc đứng lên, dường như còn chưa hiểu rõ tình hình: “Ta sắp có hài nhi rồi? Ta và Liên Hoa Dạ có nhi tử rồi… Ha… Ha ha… Ha ha ha…”. Hắn lẩm bẩm mấy tiếng, lập tức ôm Liên Hoa Dạ, cười đến mức cả người đều ngã xuống giường.
Đám đầy tớ già đưa mắt nhìn nhau, chưa bao giờ thấy quốc vương bệ hạ vui vẻ như thế này.
Cười một hồi, Na Thuận lại ôm Liên Hoa Dạ bật khóc hu hu: “Liên Hoa Dạ, chúng ta sắp có nhi tử rồi!”.
Liên Hoa Dạ cũng rơi nước mắt, vòng tay ôm hắn, khẽ than một tiếng, nhắm mắt lại.
“Bây giờ được mấy tháng rồi?”, Na Thuận hết sức thận trọng xoa bụng Liên Hoa Dạ.
“Đã ba tháng rồi”, Liên Hoa Dạ nói.
“Ba tháng?”, Na Thuận trợn mắt: “Ba tháng mà sao bây giờ mới biết?”.
“Thiếp chưa có thai bao giờ”, Liên Hoa Dạ cũng tủi thân: “Nôn mửa, mệt mỏi, còn tưởng là mắc bệnh gì”.
Na Thuận đột nhiên sửng sốt: “Đúng, nàng chưa bao giờ có thai. Ba mươi ba kiếp, nàng chưa bao giờ có thai, nhưng kiếp này lại có thai rồi. Chuyện này nói rõ điều gì? Chuyện này nói rõ chúng ta đã phá vỡ luân hồi! Liên Hoa Dạ, chúng ta phá vỡ luân hồi rồi!”.
Liên Hoa Dạ lo lắng nhìn hắn, thân thể đột nhiên lạnh giá. Nàng biết Na Thuận vẫn chưa tỉnh táo lại, vẫn đắm chìm trong vận mệnh giả dối. Điều này làm cho nàng cảm thấy thê lương. Nhưng nàng lại nghĩ, như vậy thì đã sao? Sống trong tỉnh táo với cuộc sống bi thảm chi bằng sống trong giả dối, trân trọng những ngày tháng hạnh phúc này.
“Đúng vậy, Na Thuận”, Liên Hoa Dạ dịu dàng nói: “Chúng ta đã phá vỡ luân hồi!”.
Bốn đầy tớ già nhìn nhau một cái, rón rén đi ra ngoài, không muốn quấy rầy hạnh phúc của phu thê hai người họ.
Sau khi rời khỏi vương cung, một đầy tớ đi thẳng ra cổng thành, nói: “Mở cửa, ta phải vào ấp bốc thuốc cho vương hậu”.
Đám cấm vệ cũng biết vương hậu ngất xỉu, không dám chậm trễ, vội mở cửa thành, nữ đầy tớ vội vã đi ra ngoài.
°°°
Thành Khúc Nữ, hoàng cung.
Mùa đông năm nay Giới Nhật Vương rất thích mặt trời. Ông ta đi lại đã có phần khó khăn, thường xuyên phải có người dìu đỡ, hoặc ngồi trên sạp, ôm lấy áo khoác da cáo, ngồi trong hoàng cung nhìn về phía tây ngắm tịch dương dần buông. Có lúc ông ta hồi tưởng lại cuộc đời của mình, Giới Nhật Vương của năm đó mười sáu tuổi lên ngôi, lính không cởi giáp, voi không tháo bành vẫn rõ nét trong trí nhớ của ông ta.
Ông ta muốn tiếp tục sống, ý nghĩ này đã cùng ông ta già đi theo thời gian, ngày càng trở nên mãnh liệt hơn. Ông ta không có nhi tử, huynh trưởng của ông ta cũng không có nhi tử, cùng với tuổi già ập đến, đế quốc này đã xuất hiện dấu hiệu bất ổn. Nếu ông ta chết đi, đế quốc này sẽ tan vỡ sao? Đế quốc mà gia tộc Phạt Đàn Na bao đời mới gây dựng được sẽ kết thúc trong tay ông ta sao? Ông ta không dám nghĩ nữa.
Ông ta nhất định phải sống tiếp, nhất định phải trường sinh bất tử, vĩnh viễn nắm trong tay đế quốc này. Ông ta phải tiếp tục hoàn thành tâm nguyện chưa toại, chinh phục Nam Thiên Trúc, vượt qua sông Ấn, tái hiện thời đại huy hoàng nhất của vương triều Khổng Tước.
Nhìn mặt trời đang dần lặn xuống, Giới Nhật Vương hạ quyết tâm: “Đi, tìm tể tướng và Sa Bà Mị đến”.
Phủ tể tướng ngay gần hoàng cung, không lâu sau Bà Ni đã chạy tới trước, một lúc sau Sa Bà Mị cưỡi voi trắng vào hoàng cung. Mấy năm nay Giới Nhật Vương càng ngày càng tin tưởng Sa Bà Mị, ban cho ông ta đặc quyền cưỡi voi vào cung, đây là đặc quyền mà ngay cả tể tướng Bà Ni cũng không được hưởng.
Hai người cùng hành lễ với Giới Nhật Vương.
Giới Nhật Vương nói: “Ta vừa nhận được tin tức từ Phạn Đế Đà, Liên Hoa Dạ có thai rồi”.
Sa Bà Mị chắp tay: “Chúc mừng bệ hạ, chúc mừng bệ hạ”.
Trên mặt Bà Ni lại có một chút lo âu, khẽ thở dài một cái, không hề lên tiếng.
“Nghe nói nàng có thai ba tháng rồi, cũng có nghĩa thuốc trường sinh của ta đã luyện thành đúng không?” Giới Nhật Vương hết sức bi thương: “Thuốc trường sinh luyện xong, cũng chính là đã đến lúc ta phải chết. Nhưng không biết thuốc trường sinh này có thể thật sự làm cho ta được trường sinh hay không”.
“Bệ hạ không cần lo lắng”, Sa Bà Mị nói: “Thuốc trường sinh này đã nuôi dưỡng ba mươi năm trong nhân gian, cho tới bây giờ nở hoa kết quả, bệ hạ nên vui vẻ mới phải”.
Bà Ni cuối cùng không nhịn được nữa, trách cứ: “Nếu thuốc trường sinh này của ngài không có hiệu quả thì nên làm thế nào cho phải? Chẳng phải là làm hại tính mạng của bệ hạ sao?”.
“Thuốc trường sinh của ta tuyệt đối không thể không có hiệu quả”, Sa Bà Mị lạnh lùng nói: “Như thế nào là trường sinh, người phá luân hồi được trường sinh. Liên Hoa Dạ và Na Thuận trải qua ba mươi ba kiếp luân hồi, trong cơ thể sớm đã thai nghén mầm bất tử. Bọn chúng có thể nhớ rõ mỗi một đời luân hồi, đó là phá vỡ luân hồi. Bệ hạ đoạt lấy mầm bất tử của bọn chúng, tự nhiên có được thuốc bất tử!”.
“Bà Ni, không được trách cứ tôn giả”, Giới Nhật Vương khuyên bảo biểu huynh của mình: “Dù sao ta cũng không sống được bao lâu nữa, chỉ là còn nước còn tát thôi. Nếu như thật sự có một chút cơ hội có thể trường sinh, vậy chẳng phải là được lợi rồi sao?”.
Bà Ni đành phải im lặng không nói nữa.
“Như thế nào là trường sinh? Chết rồi lại sinh!”, Sa Bà Mị nói: “Bệ hạ cứ yên tâm, ta đã tính toán vô cùng thỏa đáng, tuyệt đối sẽ không có sai lầm”.
“Người đâu, truyền chỉ!” Giới Nhật Vương không do dự nữa, ra lệnh: “Phái mười ngự y, mười bà đỡ, ba mươi thị nữ, vàng bạc châu báu, mọi thứ cần thiết, đưa đến cho quốc vương Đế Na Phục”.
°°°
Na Thuận nhận được quà của Giới Nhật Vương thấy vô cùng bất ngờ. Quốc vương như hắn quả thật quá hồ đồ, là lãnh chúa phải nộp thuế cho đại quốc, nhưng hắn không hiếu về thu thuế, càng không nói đến chuyện tiến cống cho Giới Nhật Vương. Kết quả là ba năm nay, hắn lại không hề nộp một đồng thuế nào cho Giới Nhật Vương. Tuy Giới Nhật Vương không để bụng, nhưng Na Thuận cũng không ngốc đến mức cho rằng Giới Nhật Vương cần phải tặng quà cho hắn.
Na Thuận hỏi quan thuế mới biết mình phải tiến cống Giới Nhật Vương, suy nghĩ một lát mới đưa trứng gà và cá cho Giới Nhật Vương làm quà đáp lễ, còn cây hoa dại đó hắn đương nhiên không nỡ tặng mà đem trồng trong phòng ngủ của Liên Hoa Dạ.
Sau khi ngự y, bà đỡ và thị nữ đến, vương cung trở nên chật hẹp. Hơn nữa có thêm nhiều người, Na Thuận cũng lo lắng hơn, ngày ngày cầm kiếm tuần tra ở cổng thành. Thời gian trôi qua rất nhanh, thoáng cái Liên Hoa Dạ đã hoài thai được bảy tháng, chỉ còn hơn hai tháng nữa là sẽ sinh, Giới Nhật Vương cuối cùng cũng không chịu ngồi yên một chỗ nữa, dẫn theo Bà Ni khởi giá đến thăm.
Cơ thể Giới Nhật Vương đã rất yếu ớt, vị đế vương từng dũng mãnh như sư tử, bây giờ còn không bước nổi lên thềm, cần ngồi kiệu khiêng lên. Na Thuận đích thân ra ngoài thành đón. Bốn năm không gặp, tóc Giới Nhật Vương đã bạc trắng, già nua hốc hác, như người già gần đất xa trời.
“Na Thuận, mấy năm nay ở đây vẫn tốt chứ?”, Giới Nhật Vương nhã nhặn hỏi.
“Rất tốt!” Na Thuận cười nói: “Thường xuyên có thôn dân đến tặng trứng gà và cá tôm tươi rói. Có lúc còn có chim thú, phết mật ong nướng cho Liên Hoa Dạ ăn, nàng luôn rất thích”.
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt!” Giới Nhật Vương nói: “Mấy ngày trước sứ đoàn ta phái đến Đại Đường đã về, mang theo tin tức về đại sư Huyền Trang, ngươi có muốn nghe một chút không?”.
“Thật không?”, Na Thuận vô cùng mừng rỡ: “Sư huynh của ta thế nào rồi?”.
“Lúc sứ đoàn của ta đến Trường An thì đại sư còn chưa về tới Đại Đường, sau đó sai người tìm hiểu mới biết đại sư dừng lại ở Vu Điền. Lúc sứ đoàn trở về, thiên tử Đại Đường đã phái người đến Vu Điền nghênh đón, chắc hẳn lúc này đã đến Trường An rồi!”, Giới Nhật Vương nói.
“Khi nào ta mới có thể đến Trường An thăm sư huynh đây!”, Na Thuận có chút nhớ Huyền Trang.
Giới Nhật Vương nhìn hắn rất có thâm ý: “Có lẽ phải rất lâu, mười bảy mười tám năm sau”.
“Vì sao?”, Na Thuận thấy lạ nên hỏi lại.
“Ngươi phải đợi nhi tử của ngươi trưởng thành chứ”, Giới Nhật Vương khổ tâm nói.
“Đúng thế thật. Trước khi nhi tử trưởng thành, ta và Liên Hoa Dạ không đi đâu cả, chỉ ở đây với nó”, Na Thuận vui vẻ nói.
Giới Nhật Vương ngơ ngác nhìn hắn, trong lòng không biết là cảm giác gì, một hồi lâu sau mới lắc đầu: “Ta đến đây là muốn thăm vương hậu của ngươi, còn không mời ta vào sao?”.
Na Thuận nghe vậy mới sực tỉnh, đường đường là đế vương tới thăm, hắn có lo lắng cho Liên Hoa Dạ đến mấy cũng không có lí do gì ngăn cản, bèn lập tức đi trước dẫn đường, mời Giới Nhật Vương và Bà Ni vào tẩm điện trong vương cung.
Liên Hoa Dạ đang được bà đỡ và thị nữ dìu đi chậm rãi trong tẩm điện, thấy Giới Nhật Vương đi vào vội vàng thi lễ. Giới Nhật Vương sợ nàng động thai, vội vã sai thị nữ đỡ nàng lên, quả thực còn quan tâm hơn cả Na Thuận, khiến Na Thuận cũng cảm thấy nghi hoặc.
“Thế nào? Thai nhi có động tĩnh gì không?”. Giới Nhật Vương sai người dìu tới gần Liên Hoa Dạ, hỏi.
“Thỉnh thoảng lại đạp thần thiếp một cái”, Liên Hoa Dạ trở nên đẫy đà hơn nhiều, dung mạo vốn đã tuyệt đẹp càng thêm tỏa sáng rực rỡ: “Xem ra lớn lên sẽ là một đứa trẻ nghịch ngợm lắm đây”.
“À…!” Giới Nhật Vương không biết nên đánh giá thế nào, lập tức gượng cười nói: “Đứa con này của ngươi sau này nhất định là thánh nhân hạ phàm, sẽ làm nên hoành đồ bá nghiệp. Cho nên ngươi nhất định phải chăm sóc nó thật tốt”.
“Bệ hạ nói phải…”, Na Thuận ngây ngô, vừa mới nói một câu, Liên Hoa Dạ lập tức biến sắc mặt, đánh hắn một cái.
“Bệ hạ, phu thê thần thiếp tuyệt đối không có dã tâm với đế quốc”, Liên Hoa Dạ sợ hãi nhận lỗi với Giới Nhật Vương: “Năm đó Na Thuận muốn làm quốc vương chẳng qua chỉ là vì thần thiếp mà thôi”.
Na Thuận nghe vậy mới tỉnh ngộ, cũng kinh hãi: “Đúng đúng, thưa bệ hạ, đứa con này của ta đâu có năng lực như vậy. Sau này ta mang nó về Túc Đặc, cho nó lấy vợ sinh con là hả lòng hả dạ rồi. Tuyệt đối sẽ không để nó về Thiên Trúc”.
“Quyết không thể mang về Túc Đặc!” Giới Nhật Vương sốt ruột: “Các ngươi nhất định không được mang nó về Túc Đặc! Ta quyết định cho nó sống trong thành Khúc Nữ từ nhỏ, không, trong hoàng cung thành Khúc Nữ, không được đi đâu hết!”.
Na Thuận và Liên Hoa Dạ đưa mắt nhìn nhau, đều không hiểu có chuyện gì.
Ba người nói chuyện đến đây gần như không thể nói gì tiếp được nữa. Bà Ni ghé vào bên tai Giới Nhật Vương nói nhỏ vài câu, Giới Nhật Vương gật đầu: “Na Thuận, chúng ta ra ngoài nói chuyện được chứ?”.
Na Thuận gật đầu, theo Giới Nhật Vương và Bà Ni đi ra ngoài. Phía sau vương cung là sườn đồi, có thể nhìn ra sông Hằng phía xa xa. Có điều Na Thuận xây tường bao quá cao, bây giờ không nhìn thấy sông Hằng nữa, nhưng vẫn còn có mấy chòi nghỉ mát lợp cỏ. Ba người ngồi trong chòi, Giới Nhật Vương sai đám nội thị lui ra.
“Na Thuận, ta có một chuyện muốn thương lượng với ngươi”, Giới Nhật Vương nói.
“Mời bệ hạ nói”, Na Thuận nói.
Giới Nhật Vương điềm đạm hỏi: “Na Thuận, ngươi thấy ta còn có thể sống bao lâu?”.
Na Thuận giật mình, vội vàng nói: “Bệ hạ đương nhiên sống lâu trăm tuổi… À không, ngàn tuổi, vạn tuổi”.
“Ha ha!” Giới Nhật Vương cười gượng: “Đừng nói nhảm nữa. Ta nói cho ngươi biết, ta nhiều nhất chỉ còn sống được ba tháng”.
Na Thuận ngẩn ra: “Làm sao bệ hạ biết?”.
Giới Nhật Vương thở dài một tiếng, không trả lời: “Na Thuận, ngươi cũng biết, ta không có con cái. Gia tộc Phạt Đàn Na không có người thừa kế, cho nên sau khi ta trăm tuổi, đế quốc Giới Nhật này sẽ có kết cục thế nào, thật sự là khó mà đoán trước được. Ta có một ý muốn thương lượng với ngươi”.
“Vâng, mời bệ hạ cứ nói”, Na Thuận nói.
“Sau khi ta chết, ngươi hãy lên làm quốc vương của đế quốc Giới Nhật, được chứ?”, Giới Nhật Vương đi thẳng vào vấn đề.
Na Thuận kinh ngạc tột độ, lại không biết trả lời thế nào.
“Chuyện này quả thực rất khó tin”, Giới Nhật Vương cười nói: “Nhưng ta đã suy nghĩ cặn kẽ, ngươi làm quốc vương là thích hợp nhất!”.
Na Thuận thấy trong đầu hỗn loạn, làm quốc vương của đế quốc Giới Nhật? Chuyện này đúng là quá hoang đường!
“Ngươi không phải sợ”, Giới Nhật Vương cố gắng khuyên bảo: “Làm quốc vương thực ra rất đơn giản, kế hoạch của ta là đến lúc ta băng hà sẽ để lại di chiếu, chỉ định cho ngươi kế vị. Ngươi không cần lo lắng thần dân của đế quốc phản đối, ta sẽ bố trí ổn thỏa, Bà Ni tiếp tục làm tể tướng, ông ấy sẽ sắp xếp thỏa đáng, ngươi không cần làm gì hết, chỉ cần ngồi trên ngai vàng trong hoàng cung là được. Thế nào?”.
Na Thuận lẩm bẩm nói: “Đầu óc ta rất loạn”.
Giới Nhật Vương thấy phản ứng của hắn lại rất vui mừng. Gã Na Thuận này rõ ràng chính là một kẻ si tình, đối với chính trị dốt đặc cán mai, càng không có dã tâm gì. Giới Nhật Vương tự nói với chính mình, như vậy rất tốt.
“Cứ suy nghĩ cho kỹ!” Giới Nhật Vương sợ hắn không làm, khuyên nhủ: “Đến lúc đó ngươi và Liên Hoa Dạ ở trong hoàng cung của ta, chẳng phải tốt hơn ở đây ngàn lần vạn lần sao?”.
Na Thuận đột nhiên nhớ tới một chuyện, sắc mặt trở nên nghiêm trọng: “Không được! Bệ hạ, ta không thể đáp ứng ngài!”.
“Vì sao?”, Giới Nhật Vương sốt ruột.
“Bởi vì trong số mệnh của Liên Hoa Dạ, nàng sẽ chết dưới tường vương cung.” Na Thuận nghiêm mặt nói: “Ở nơi này chỉ có mấy người, vương cung lại không lớn, ta có thể canh giữ ở cổng cả ngày để bảo vệ nàng an toàn. Nhưng đến hoàng cung của bệ hạ, chỉ riêng cấm vệ đã có ba ngàn người, trong cung còn có vô số hoạn quan cung nữ, ta làm sao có thể trông chừng được? Không được! Không được! Ta quyết không thế để nàng đến hoàng cung”.
“Chuyện này…”, Giới Nhật Vương với Bà Ni đưa mắt nhìn nhau, đều sững sờ.
Lần này ngay cả Bà Ni luôn luôn phản đối kế hoạch này cũng không nhịn được nữa: “Na Thuận, ngươi có biết ngươi vừa từ chối thứ gì hay không?”.
“Thứ gì?”, Na Thuận kinh ngạc.
“Ngươi từ chối ngôi vị quốc vương!”
Na Thuận gãi đầu: “Ngôi vị quốc vương… Ta cần nó làm gì?”.
Bà Ni ngẩn ra: “Quốc vương… Đây chính là quốc vương của một trong năm đế quốc hùng mạnh nhất thế giới! Nó thống trị hơn ba mươi quốc gia, uy hiếp hàng trăm quốc gia. Trong đó quốc gia nhỏ nhất cũng lớn hơn Đế Na Phục này của ngươi một trăm lần!”.
“Vấn đề là quốc gia càng lớn thì ta lại càng lo lắng!” Na Thuận chỉ xung quanh: “Nơi nhỏ như vậy mà ta còn không trông coi hết được, sáng sớm mỗi ngày tuần tra một vòng đã mất một canh giờ, buổi tối tuần tra một vòng lại mất một canh giờ nữa. Vậy là thời gian ta ở bên Liên Hoa Dạ đã ít đi hai canh giờ! Nếu lớn hơn một trăm lần…”.
Bà Ni không thể chịu nổi nữa: “Là lớn hơn một trăm lần so với quốc gia lớn hơn nơi này của ngươi một trăm lần!”.
“Thì chính thế”, Na Thuận nói: “Lớn như vậy, ta tuần tra một vòng mất bao lâu? Một năm sợ là cũng không gặp được Liên Hoa Dạ một lần. Không làm! Không làm!”.
“Ngươi…”, Bà Ni đã sắp tức điên: “Ngươi có đế quốc Giới Nhật, còn cần tự mình bảo vệ Liên Hoa Dạ sao? Ngươi có ức vạn con dân, hàng chục vạn quân đội, ngươi muốn làm cho sông lớn tách dòng, mặt đất tách đôi, núi cao nhường đường, chỉ cần ra lệnh một tiếng sẽ có hàng triệu người đến làm việc cho ngươi”.
“Nghe có vẻ rất tốt đấy!” Na Thuận suy nghĩ một lát, lại lắc đầu: “Không được, giao cho người khác bảo vệ Liên Hoa Dạ, ta không yên tâm. Cho dù hàng ngàn hàng vạn người bảo vệ nàng, nhưng chỉ cần không có ta ở đó, ta sẽ lo lắng, nàng cũng sẽ bận lòng”.
Bà Ni và Giới Nhật Vương đều có chút ngỡ ngàng, trên đời tại sao còn có người không hề động lòng trước ngôi vị quốc vương chứ?
Giới Nhật Vương bực bội trở lại hoàng cung, triệu Sa Bà Mị đến, kể lại chuyện bị Na Thuận từ chối. Sa Bà Mị cũng sửng sốt, có điều ông ta lại không lo lắng, cười nói: “Bệ hạ, chỗ Na Thuận ngài cứ yên tâm, việc này giao cho ta! Ta bảo đảm tất cả sẽ thuận lợi”.
Thế là Giới Nhật Vương tạm yên lòng, từ thành Khúc Nữ đến Phạn Đế Đà, mỗi ngày thám báo qua lại không ngớt, một ngày sáu lần báo cáo trạng thái của Liên Hoa Dạ. Trong sự chờ đợi này, ba tháng nhanh chóng trôi qua, Giới Nhật Vương cũng tự biết mình sắp không qua khỏi.
Giới Nhật Vương giờ đây da đã nhão, gầy như que củi, ánh mắt từng sắc bén giờ đây vô cùng vẩn đục, trên người tỏa ra mùi chết chóc. Nửa tháng trước, ông ta nằm trên giường không thể động đậy, chỉ có thể khẽ quay đầu nhìn cảnh tượng xung quanh.
Hằng ngày Bà Ni đều trông coi bên cạnh, có lúc niệm một quyển kinh Phật cho ông ta.
Một hôm Bà Ni niệm câu nói của Phật Đà nói khi rời núi Linh Thứu trở lại quê hương vì biết mình sắp tới niết bàn: “Ta đã già, đã suy yếu rồi. Hành trình của ta đã kết thúc, tuổi thọ đã hết, đã tám mươi rồi. A Nan, giống như xe cũ muốn sửa còn phải dùng đến dây da, gắng gượng mà đi”.
Giới Nhật Vương nghe vậy, nước mắt đột nhiên chảy ra, lẩm bẩm nói: “Bà Ni, mọi chuyện đều đã sắp xếp ổn rồi chứ?”.
“Sắp xếp ổn rồi”, Bà Ni cũng khóc: “Trọng thần trong triều đều tôn trọng ý chỉ của ngài, các thống soái quân đội cũng thề nghe theo sắp xếp của ngài. Bệ hạ, đế quốc Giới Nhật sẽ không mất, chúng thần sẽ bảo vệ tốt quốc gia của ngài. Đến lúc thuốc trường sinh có hiệu quả, ngài sẽ sống lại”.
Giới Nhật Vương vui mừng gật đầu, khàn khàn nói: “Đi, tìm Na Thuận đến đây”.
Bà Ni lập tức sai người đi tìm Na Thuận.
Liên Hoa Dạ sắp sinh, Na Thuận vốn không muốn đến, nhưng nghe nói Giới Nhật Vương sắp băng hà, hắn vốn là một người lương thiện, nghĩ đến ân huệ Giới Nhật Vương dành cho mình nên mới đáp ứng. Trước khi đi, Na Thuận lại đòi cấm vệ sát đế lợi đưa cho lệnh thông hành để ra vào cổng thành, giao cho Liên Hoa Dạ, dặn dò nhiều lần: “Nàng sắp sinh rồi, chỉ cần thân thế có gì không thoải mái, lập tức phái người đến hoàng cung tìm ta”.
Liên Hoa Dạ nghe lời, Na Thuận mới lưu luyến rời đi. Ấp Phạn Đế Đà chỉ cách thành Khúc Nữ hai mươi ba mươi dặm, chạy không đến nửa canh giờ đã tới nơi.
Sau khi đi vào tham bái, Na Thuận thoáng nhìn một cái, không khỏi thở dài. Hắn biết số mạng của Giới Nhật Vương không còn lâu nữa. Lúc này trọng thần và tướng quân của đế quốc cũng đều đã đến, mọi người đứng trước giường của Giới Nhật Vương, vẻ mặt bi thương. Nhìn thấy Na Thuận đi vào, mọi người tới tấp cúi chào, mặc dù đại đa số đều không biết vì sao Giới Nhật Vương lại truyền ngôi vị hoàng đế cho người này, nhưng tất cả mọi người đều biết, sau hôm nay, người trẻ tuổi trước mặt này sẽ là người có quyền thế nhất đế quốc Giới Nhật.
“Na Thuận, hôm nay ta phải đi rồi”, Giới Nhật Vương mở đôi mắt vẩn đục ra, thì thào nói.
Âm thanh quá nhỏ không nghe rõ, Na Thuận phải ghé tai vào bên miệng ông ta.
“Ta đã viết di chiếu, dặn dò tướng quân và trọng thần, từ nay sẽ giao đế quốc này cho ngươi! Một trăm năm mươi năm trước, sau khi đế quốc Cấp Đa sụp đổ, tổ tiên của ta từ một thành nhỏ trỗi dậy, năm đời chinh chiến, truyền tới tay ta.” Giới Nhật Vương tưởng nhớ vinh quang ngày xưa: “Ta mười sáu tuổi lên ngôi, lại dành thời gian mười sáu năm mới làm cho Thiên Trúc một lần nữa thống nhất. Trong mười sáu năm này, ta voi không tháo bành, quân không cởi giáp, chinh phạt trăm quốc gia, không dám lười biếng dù chỉ chốc lát. Bởi vì ta luôn sợ sau này xuống cửu tuyền, phụ thân và huynh trưởng sẽ trách ta. Hôm nay ta sẽ phải xuống dưới đó chuộc tội với họ, quà ta mang theo là đế quốc Thiên Trúc thống nhất, huy hoàng này, ta muốn nói với họ, ta đã phạm tội không thể tha thứ, nhưng ta đã ra sức bồi đắp, ta đã làm cho vinh quang của gia tộc Phạt Đàn Na chiếu sáng trên mặt đất mênh mông này. Nhưng ta lại không có con nối dõi! Phụ thân và huynh trưởng có hỏi, ta phải trả lời thế nào?”.
Giới Nhật Vương dùng hết sức lực giơ cánh tay lên, lại không sao nhấc lên được. Bà Ni vội vàng đi tới nâng cánh tay ông ta lên, đặt tay Giới Nhật Vương vào tay Na Thuận.
“Na Thuận, giúp ta, hãy duy trì đế quốc này!” Giới Nhật Vương tràn ngập chờ mong, mắt nhìn chằm chằm Na Thuận, dường như Na Thuận không đáp ứng, ông ta sẽ không chớp mắt nữa.
Na Thuận do dự, Bà Ni bật khóc: “Na Thuận, nhận lời bệ hạ đi! Đây là tâm nguyện của một người sắp lâm chung! Chẳng lẽ ngươi muốn để bệ hạ chết không nhắm mắt sao?”.
Na Thuận cuối cùng cũng xúc động, hắn đột nhiên nhớ tới phụ mẫu của mình, lúc sắp chết dưới dao đồ tể của người Đột Quyết, việc để lại một tâm nguyện thế này cũng không thể làm được!
Na Thuận đành phải gật đầu: “Ta đáp ứng ngài!”.
Trên gương mặt khô quắt của Giới Nhật Vương lộ ra vẻ vui mừng, ông ta thở ra một hơi, một hơi này mang theo cả tính mạng ông ta, cánh tay nặng nề rơi xuống. Trong lúc hồi quang phản chiếu trước khi chết, Giới Nhật Vương nhìn lên trời cao hư vô: “Ta nhất định sẽ quay lại…!”.
Một đời kiêu hùng đến đây chấm dứt.
°°°
Ấp Phạn Đế Đà, vương cung.
Gần như đúng lúc Giới Nhật Vương băng hà, cùng với tiếng hét thê lương của Liên Hoa Dạ, một đứa trẻ ra đời.
Rất nhiều bà đõ và thị nữ Giới Nhật Vương đưa tới đều đang hầu hạ trong tẩm cung, ai cũng bận tối mắt tối mũi, đến lúc đứa bé ra đời, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm. Liên Hoa Dạ yếu ớt mở mắt ra, trên mặt, trên người gần như đều ướt đẫm rhô hôi, tóc cũng có thế vắt ra mồ hôi.
“Con của ta đâu?”, Liên Hoa Dạ thở dốc hỏi.
Một bà đỡ vội vàng bế hài tử mới sinh tới đặt vào trong lòng Liên Hoa Dạ.
Liên Hoa Dạ vô cùng căng thẳng, nhìn khuôn mặt nhăn nhúm của đứa bé, thậm chí không dám đưa tay chạm vào: “Là nam hài tử hay nữ hài tử?”.
“Chúc mừng vương hậu, là một tiểu nam hài. Khỏe mạnh như một chú voi nhỏ”, bà đỡ nói.
“Là nam hài…”, Liên Hoa Dạ áp mặt vào mặt con, tràn ngập hạnh phúc.
Bà đỡ đó lại lộ ra vẻ mặt quỷ dị, đưa tay làm thành hình hoa sen, nhẹ nhàng vuốt trước mắt Liên Hoa Dạ. Mí mắt Liên Hoa Dạ lập tức khép lại, chìm vào giấc ngủ say. Lúc này tấm rèm tung ra, Sa Bà Mị ung dung đi vào, bà đỡ vội vàng cúi chào thi lễ: “Tham kiến tôn giả!”.
Sa Bà Mị đỡ đứa bé từ trong tay bà đỡ, quan sát một hôi, dùng ngón tay nhẹ nhàng bóp vào vành tai đứa bé. Đến lúc buông tay ra, trên vành tai đứa bé bất ngờ xuất hiện một nốt ruồi đỏ.
“Tôn giả, vì sao phải làm nốt ruồi đỏ?”, bà đỡ hỏi.
“Không được hỏi quá nhiều”, Sa Bà Mị thản nhiên nói: “Vừa rồi thành Khúc Nữ truyền đến tin tức, Giới Nhật Vương đã băng hà. Na Thuận đã đồng ý lên ngôi xưng đế!”.
“Chúc mừng tôn giả!”, bà đỡ mừng rõ: “Tôn giả trù tính ba mươi năm, cuối cùng đã hoàn thành tâm nguyện!”.
“Tốt rồi!” Sa Bà Mị nói: “Giới Nhật Vương đã chết, ta phải mang đứa bé này về thành Khúc Nữ”.
Sa Bà Mị vô cùng đắc ý, mỉm cười bế đứa bé lên, không ngờ lại không bế được. Ông ta kinh ngạc, phát hiện có một cánh tay đang ôm chặt lấy đứa bé, không ngờ lại là Liên Hoa Dạ!
Liên Hoa Dạ sớm đã tỉnh lại. Nàng ôm chặt đứa bé vào lòng, thù hận nhìn Sa Bà Mị: “Thì ra khống chế ta diễn ba mươi ba kiếp luân hồi là để mưu đoạt đế quốc Giới Nhật!”.
Sa Bà Mị và bà đỡ đều sững sờ, bà đỡ kinh ngạc nói: “Ngươi làm thế nào tỉnh lại được?”.
“Không có gì lạ”, Sa Bà Mị thở dài: “Ba mươi năm nay đã dùng thuật thất hồn trên người nàng quá nhiều rồi. Liên Hoa Dạ, mặc dù ta khống chế ngươi ba mươi năm, nhưng lại bù đắp ngươi gấp bội so với những gì ngươi mất. Bây giờ ngươi có người yêu mình chân thành suốt đời, có một nhi tử đáng yêu, còn sắp trở thành vương hậu của đế quốc Giới Nhật. Trên trên thế giới này, không có ai hạnh phúc hơn ngươi nữa”.
“Ha ha ha…!” Liên Hoa Dạ cười thê lương: “Ta hạnh phúc sao? Ngươi cho rằng khống chế cả đời ta, làm ta từ một vận mệnh bi thảm này rơi vào một vận mệnh bi thảm khác là hạnh phúc sao? Ngươi cho rằng làm ta nếm đủ đau khổ của ba mươi ba kiếp trong một đời là hạnh phúc sao? Sa Bà Mị, ngươi là ma quỷ!”.
“Bất kể lão hòa thượng là thần Phật hay ma quỷ thì vẫn là người khống chế vận mệnh của ngươi”, Sa Bà Mị thản nhiên nói: “Cả đời này, ngươi nhất định không thể nào thoát khỏi khống chế của lão hòa thượng. Liên Hoa Dạ, không cần phản kháng nữa, ngươi đã phản kháng ba mươi năm, nhưng có lần nào chạy thoát được vận mệnh ta đã đặt ra cho ngươi không?”.
“Đó là vì ta không có dũng khí!” Liên Hoa Dạ giận dữ nói: “Nếu sinh mạng của ta chỉ là của một mình ta, ta không có dũng khí phản kháng ngươi. Nếu chỉ có Na Thuận, ta vẫn không có dũng khí phản kháng ngươi. Nhưng bây giờ bọn ta đã có nhi tử, ta tuyệt đối sẽ không để con ta cũng làm con rối của ngươi, bị ngươi khống chế cả đời!”.
“Vừa mới làm mẫu thân đã có tình mẫu tử chói lòa như vậy, thật sự là đáng khâm phục”, Sa Bà Mị mỉm cười nói: “Nhưng ngươi phản kháng ta thế nào đây? Ta sớm đã gieo chú ngữ vào trong lòng ngươi rồi, chỉ cần ta niệm chú ngữ, trước mặt ta, ngươi chỉ là một cái xác không hồn thôi”.
Liên Hoa Dạ đột nhiên cầm lấy chiếc đèn dầu bên cạnh lên, hắt dầu trong đèn vào người Sa Bà Mị và bà đỡ, sau đó ném đèn dầu về phía hai người. Đèn dầu đập vào sạp, ngọn lửa lập tức bùng lên, quần áo của hai người đều bị lửa bén vào bốc cháy hừng hực. Hai người kêu to, vội vàng dập ngọn lửa trên người.
Liên Hoa Dạ từ trên giường nhảy xuống, bế đứa bé cướp đường mà chạy.
Bà đỡ bị hắt dầu vào người nhiều hơn, căn bản không thể dập được, sau chốc lát đã biến thành một ngọn đuốc người, lăn lộn kêu thảm trong ngọn lửa. Chỉ sau chốc lát, cả cung điện đã bốc lên ngọn lửa hừng hực.
Liên Hoa Dạ chạy ra ngoài cung điện, cảm thấy toàn thân yếu ớt, lúc này có cấm vệ chạy tới cứu hỏa, lập tức kinh hãi.
“Vương hậu! Xảy ra chuyện gì vậy?”, cấm vệ hỏi.
“Cho ta một con ngựa!” Liên Hoa Dạ cố nén đau đớn, ra lệnh.
Những cấm vệ này phần lớn là Na Thuận chiêu mộ trong ấp, đều rất thành thật, lập tức dắt một con ngựa đến cho Liên Hoa Dạ. Liên Hoa Dạ bế con, xoay người lên ngựa, thúc ngựa chạy ra khỏi cổng thành. Lúc này Sa Bà Mị mới dập được ngọn lửa trên người, tóc đã cháy khét, áo bào cũng cháy mất, toàn thân đầy nốt phồng rộp và tro than. Ông ta chật vật chạy ra ngoài, hét lớn: “Vương hậu đâu?”.
“Vương hậu…” cấm vệ ngơ ngác: “Cưỡi ngựa đi rồi”.
Sa Bà Mị không nói một lời, dắt một con ngựa bên cạnh đến, xoay người lên ngựa, thúc ngựa đuổi theo.
Lúc này đã là đêm khuya, trời sao bao la treo trên bầu trời Thiên Trúc, thỉnh thoảng có tiếng sóng từ sông Hằng vọng đến phá võ sự tĩnh lặng giữa đêm khuya. Đường từ ấp Phạn Đế Đà đến thành Khúc Nữ cũng không dễ, đường nhỏ tối tăm quanh co dưới rừng cây rậm rạp, chỉ có thể tìm đường dưới ánh sao và trăng khuyết lờ mờ.
Liên Hoa Dạ thúc ngựa chạy xuyên qua rừng cây, nàng vừa sinh con, ngồi trên lưng ngựa rất xóc, hạ thân bắt đầu chảy máu, lưng ngựa trắng muốt đã bị máu tươi bám đầy. Mất quá nhiều máu, Liên Hoa Dạ ngày càng yếu ớt, gần như ngồi cũng không vững, nhưng nàng dùng hết sức lực toàn thân, một tay nắm dây cương, một tay bế con mình, chạy như bay trong đêm tối.
Liên Hoa Dạ đột nhiên nhớ lại kiếp thứ nhất của nàng, tiểu nữ tử sinh ra ở thành Vương Xá mặt mày xinh đẹp như tranh vẽ, giống như đóa hoa sen mới nở. Làn da trắng mịn, giống như đóa hoa tru bát la nở giữa hồ, đôi mắt đen láy như trời sao, như mã não. Trên người tỏa ra hương thơm tự nhiên kì lạ, ngào ngạt như hương sen.
Nàng là hóa thân của hoa sen, bất kể mọc lên từ nơi vẩn đục thế nào, cuối cùng đều sẽ nảy mầm vươn cao, mọc lên ngạo nghễ, không dính nước bùn, không dính tà ác. Trước mắt Liên Hoa Dạ dần dần tối đi, nàng lại cười trong gió đêm. Nàng tên là Liên Hoa Dạ, đóa hoa sen này nhất định sẽ nở rộ trong đêm tối đen như mực.
Đến cổng thành, Liên Hoa Dạ đã yếu ớt đến mức không nói nên lời, cưỡi trên lưng ngựa giơ cao lệnh bài Giới Nhật Vương ban cho. Tướng lĩnh thủ thành dùng đuốc soi, sau khi xác nhận không sai liền mở cửa thành cho phép qua.
Tiến vào thành Khúc Nữ, Liên Hoa Dạ đã không ngồi thẳng được nữa. Nàng dùng hết sức lực bế con mình, thân thể nằm rạp xuống lưng ngựa, mặc cho ngựa đưa mình chạy đến hoàng cung. Cũng không biết đi bao lâu, hai mắt lờ mờ nhìn thấy hoàng cung đèn đuốc huy hoàng, vó ngựa lộc cộc đưa đèn đuốc đến dưới tường hoàng cung.
Mất máu quá nhiều khiến Liên Hoa Dạ không còn phân biệt được bất cứ thứ gì nữa, nàng đi tới ngoài cửa vương cung, gắng gượng giơ lên lệnh bài, thì thảo: “Mở cửa… Mở cửa…!”.
Âm thanh thấp đến mức chính nàng cũng không nghe rõ. Đột nhiên trước mắt có một bóng đen bay tới, bóng đen đó mang theo sức mạnh kinh khủng đánh thẳng vào đầu Liên Hoa Dạ, đánh nàng ngã từ trên lưng ngựa xuống. Trước khi rơi xuống, phản ứng duy nhất của Liên Hoa Dạ là ôm chặt con mình vào lòng.
Liên Hoa Dạ nằm trên mặt đất, đầu đã bị đánh vỡ, máu tươi nhuộm đỏ nền đá xanh bên tường hoàng cung. Hai mắt nàng mở to nhìn vũ trụ trời sao trên đầu. Đứa trẻ khóc oe oe trong lòng, nàng dường như cảm thấy đứa bé còn sống nên có chút vui mừng. Lúc này một bóng dáng xuất hiện trong tầm mắt nàng, là Sa Bà Mị.
Liên Hoa Dạ cười thê lương, thì ra nàng vẫn chưa thoát được vận mệnh, rốt cuộc nàng vẫn phải chết dưới tường thành vương cung.