← Quay lại trang sách

Chương 21 Quốc vương Đế Na Phục

Liên Hoa Dạ nằm chết lặng trong vũng máu, đầu bị đánh vỡ, máu tươi từ trên đầu và dưới hạ thân dường như chảy thành sông.

Sa Bà Mị cúi xuống, hết sức thận trọng bế đứa bé lên. Nhưng vào lúc này, cổng hoàng cung đột nhiên mở rộng, vô số người tràn ra, dẫn đầu chính là Na Thuận, theo sau là Bà Ni và mấy đại thần, tướng lĩnh. Thì ra sau khi Giới Nhật Vương băng hà, khi đã ngồi lại bàn bạc, tất cả quyết định tạm thời chưa phát tang, trước phải tới ấp Phạn Đế Đà đón Liên Hoa Dạ, sau đó mới tuyên bố Giới Nhật Vương đã băng hà.

Na Thuận lo Liên Hoa Dạ sắp sinh, lập tức dẫn người ra khỏi cung. Không ngờ mới ra tới ngoài cửa hoàng cung đã nhìn thấy Sa Bà Mị bế một đứa bé đứng dưới tường thành, còn Liên Hoa Dạ thì nằm dưới đất.

“Liên Hoa Dạ…”, Na Thuận hét lên thê lương, gần như là rơi xuống ngựa, vừa lăn vừa bò đến bên cạnh Liên Hoa Dạ, ôm lấy nàng, tay chân luống cuống vuốt ve khuôn mặt nàng, gọi to: “Liên Hoa Dạ, tỉnh lại đi! Na Thuận đến rồi! Na Thuận của nàng đến rồi!”.

Liên Hoa Dạ dường như nghe thấy được, nàng cố gắng mở mắt ra, mí mắt lại nặng như ngàn cân, không làm sao mở ra được.

“Thiếp… không nhìn thấy chàng, Na Thuận…”, Liên Hoa Dạ cố gắng phát ra âm thanh.

Na Thuận khóc: “Ta có thể nhìn thấy nàng. Ta đang ôm nàng, đang ở bên cạnh nàng”.

“Na Thuận…”, Liên Hoa Dạ thì thào: “Thiếp đã sinh một nhi tử cho chàng…”.

“Ta biết, ta biết. Liên Hoa Dạ, chúng ta có nhi tử rồi”, Na Thuận rơi lệ, nức nở: “Nàng phải tỉnh lại, phải sống tiếp, chúng ta phải cùng nhìn nhi tử lớn lên, nàng không thể bỏ lại chúng ta được”.

“Xin lỗi… Xin lỗi…!” Giọng của Liên Hoa Dạ càng ngày càng thấp: “Thiếp… thiếp đã hứa… ở bên chàng… cả đời này… Đáng tiếc… lại không làm được. Lại phải phiền chàng… kiếp sau đến tìm thiếp”.

“Không…!” Na Thuận áp má vào mặt nàng, khóc như đứt từng khúc ruột: “Không, ta không cần kiếp sau. Ta tìm nàng quá khổ cực, ta muốn nàng sống tiếp!”.

“Mong kiếp sau được… một thân đoan chính trang nghiêm, như hoa sen xanh… sắc hương đều đủ, kiều diêm… kiều diễm động lòng người. Mong kiếp sau được một người si tình chân thành, như năm tháng ở bên, hơi thở liền kề… đến chết cũng chẳng rời…” Trước khi chết, trong cảnh chiều hôm, Liên Hoa Dạ dùng hết chút sức sống còn lại, lầm bẩm lời thề của ba mươi ba kiếp trước: “Na Thuận, thiếp chờ chàng… đến tìm thiếp… Nhất định phải tìm được thiếp!”.

Liên Hoa Dạ nở nụ cười, nụ cười này đông cứng trong lòng Na Thuận, khắc sâu trong tim hắn. Cơ thể ôm trong lòng dần trở nên lạnh ngắt, sắc mặt vốn đã tái nhợt đã mất hết sức sống, trở nên trắng bệch như cánh hoa sen mong manh dễ vỡ. Na Thuận khóc nức nở, điên cuồng gào thét.

Bà Ni đi tới, đặt ngón tay lên cổ Liên Hoa Dạ, đau khổ nói: “Vương hậu đã băng hà”.

“Nói bậy!” Na Thuận giận dữ đẩy ông ta ra: “Trên đời này ai cũng không giết được nàng. Nàng đã trải qua ba mươi ba kiếp luân hồi, sau này chỉ có thể chết dưới tường vương cung, chết trong tay một người đại đức…”.

Nói tới đây, Na Thuận ngây người. Hắn ngẩng đầu nhìn hoàng cung đèn đuốc huy hoàng, sau đó lại nhìn Sa Bà Mị đang đứng bên cạnh.

“Là ngươi đã giết nàng?” Na Thuận chảy nước mắt, vừa khóc vừa cười: “Là ngươi giết Liên Hoa Dạ của ta? Đề Bà Đạt Đa mưu hại Phật Đà chính là ngươi?”.

Đối mặt với tình hình này, Sa Bà Mị cũng ngẩn ra như người mất hồn. Ông ta tính toán như thần, thậm chí Huyền Trang cũng không đấu lại được ông ta, dựa vào trí mưu giành được đế quốc Giới Nhật huy hoàng, nhưng giết chết Liên Hoa Dạ căn bản không nằm trong kế hoạch của ông ta. Khi ông ta đuổi theo Liên Hoa Dạ đến tường hoàng cung, trong lòng chỉ nghĩ quyết không thể để Liên Hoa Dạ gặp được Na Thuận, quyết không thể để Na Thuận biết kế hoạch của mình, trong lúc vô thức ông ta đã nâng một tảng đá lớn đập vỡ đầu Liên Hoa Dạ.

Từ ba mươi năm trước, ông ta đã lựa chọn Liên Hoa Dạ, truyền cho nàng ba mươi ba kiếp luân hồi, truyền cho nàng vận mệnh cuối cùng sẽ gặp phải kẻ mưu hại Phật Đà là Đề Bà Đạt Đa, vận mệnh cuối cùng sẽ phải chết dưới tường thành hoàng cung. Lúc này nhìn thi thể Liên Hoa Dạ, ông ta thẫn thờ nghĩ: Chẳng lẽ trong ba mươi năm nay, vận mệnh này cũng đông thời nhập vào ý thức của ta sao? Vì sao ta lại biến thành một người chỉ xuất hiện trong vận mệnh hư cấu?

Sa Bà Mị đột nhiên cảm thấy nực cười. Trong quá trình nhiều năm truyền ký ức cho Liên Hoa Dạ, ông ta vô số lần nhắc tới Đề Bà Đạt Đa, không ngờ đó lại là chính mình!

Sa Bà Mị nói đắng chát: “Là ta, ta đã giết Liên Hoa Dạ”.

Ông ta bước tới, đưa đứa trẻ cho Na Thuận: “Đây là hài tử của ngươi”.

Na Thuận run rẩy đưa tay đỡ lấy con của mình. Đứa bé còn chưa biết mở mắt, nhưng đứa nhỏ càng nhìn càng giống Liên Hoa Dạ, đều như làm từ ngọc thạch, đều trắng trẻo mịn màng, gương mặt, đôi môi, dung mạo, giống hệt một đóa hoa sen nở rộ.

“Liên Hoa Dạ, nàng đã chán ghét vận mệnh rồi sao? Nàng muốn sống bằng cách này sao? Nàng muốn để đứa nhỏ thay nàng tiếp tục ở bên ta sao?” Na Thuận vừa lẩm bẩm nói vừa khóc nức nở: “Liên Hoa Dạ, ta sẽ đưa nàng, đưa hài tử của chúng ta rời khỏi nơi này, chúng ta mãi mãi ở bên nhau”.

Những người xung quanh yên lặng, chỉ có chiến mã căng thẳng bất an thở phì phì, vó ngựa cào mặt đất, chỉ có ngọn đuốc đang cháy phát ra âm thanh lách tách, điểm xuyết trong đêm tối yên tĩnh.

Bà Ni nhỏ giọng nhắc nhở hắn: “Na Thuận, ngươi đã nhận lời Giới Nhật Vương làm quốc vương của đế quốc này!”.

Na Thuận hét to: “Ta không muốn làm quốc vương! Báo thù xong, ta phải vĩnh viễn rời khỏi nơi dơ bẩn này! Giết hắn!”.

Na Thuận quay lại ra lệnh cho cấm vệ sát đế lợi: “Băm hắn thành nghìn mảnh cho ta!”.

Cấm vệ sát đế lợi đưa mắt nhìn nhau, cùng nhìn Bà Ni. Bà Ni và các vị đại thần dùng ánh mắt trao đổi với nhau, đều có chút khó xử.

Sa Bà Mị hờ hững nói: “Bây giờ ngươi còn không phải quốc vương, có quyền gì mà giết ta?”.

“Ta…” Na Thuận nhìn đứa con trong lòng, nhìn hoàng cung cao vút này, vùng vẫy do dự.

“Bây giờ ngươi đã rõ chưa?”, Sa Bà Mị lạnh lùng nói: “Tiểu quốc Đế Na Phục và đế quốc Giới Nhật rốt cuộc khác biệt lớn thế nào, quyền lực rốt cuộc có thể mang đến cho ngươi những gì, quân đội rốt cuộc có thể cho ngươi sức mạnh khổng lồ ra sao? Không có quân đội, ngươi hoàn toàn không có cách nào bảo vệ người ngươi yêu. Không có quyền lực, cho dù ta giết chết Liên Hoa Dạ, ngươi cũng chẳng thể làm gì được ta! Vì sao Liên Hoa Dạ lại chết? Bởi vì ngươi là một thằng ngốc! Là một thằng ngốc chỉ biết giấu chính mình trong hành cung Phạn Đế Đà, làm một tên quốc vương giả mạo, lừa người khác, lừa chính mình! Ngươi cho rằng trở thành quốc vương trên danh nghĩa sẽ có thể bảo vệ Liên Hoa Dạ? Ngươi nhìn thấy rồi đấy, ngươi hoàn toàn không thể bảo vệ được nàng! Bởi vì ngươi là một quốc vương giả mạo, ai cũng không coi ngươi ra gì! Khi người khác giết người mà ngươi yêu thương nhất, ngươi thậm chí còn không thể vung nắm đấm lên!”.

“Ngươi không được nói nữa!” Na Thuận điên cuồng hét lên, khóe mắt như sắp rách ra.

“Kiếp này ngươi không bảo vệ được nàng, kiếp sau ngươi sẽ vẫn không bảo vệ được nàng!” Sa Bà Mị cười gằn: “Liên Hoa Dạ đã trải qua ba mươi ba kiếp luân hồi, nàng còn sẽ tiếp tục luân hồi, nàng vẫn ở trong luân hồi vô cùng vô tận này. Rồi một ngày nàng sẽ lại lớn lên, sẽ trải qua đau khổ, sẽ lại bị người khác đánh vỡ đầu dưới tường thành vương cung huy hoàng này! Na Thuận, ngươi cứ trơ mắt mà chờ xem đi!”.

Sa Bà Mị cười ha hả, mỉa mai tột độ. Na Thuận sửng sốt, hắn quay lại nhìn tường thành vương cung huy hoàng sau lưng và cả cấm vệ sát đế lợi đứng trang nghiêm dưới chân thành, đột nhiên toàn thân run rẩy.

Na Thuận đột nhiên nhìn Bà Ni, nói nghiêm túc: “Ta phải làm quốc vương!”.

“Thật không?” Đám Bà Ni vừa ngạc nhiên vừa vui mùng.

Na Thuận nâng đứa bé trên tay lên: “Ta phải làm quốc vương, ta phải chờ trước cửa hoàng cung, rồi có ngày Liên Hoa Dạ sẽ lại lớn lên, sẽ thướt tha đi đến, trở thành vương hậu của ta. Ta phải trở thành vị vua mạnh mẽ nhất trên thế giới này, không còn ai có thể làm hại được nàng!”.

Bà Ni nhìn đứa bé trên tay hắn, đột nhiên phát hiện nốt ruồi đỏ trên vành tai đứa nhỏ, lập tức kinh ngạc. Ông ta bàn bạc với mấy trọng thần một lát, vài người bế đứa nhỏ qua ngắm nghía kỹ càng, đều kích động lệ già rung rưng.

Bà Ni và các trọng thần đồng loạt quỳ gối trước mặt Na Thuận: “Đế quốc Giới Nhật sẽ vì ngài mà chiến đấu! Quốc vương của ta!”.

Na Thuận không hề mừng rõ, chỉ có Sa Bà Mị là thở phào một hơi. Ông ta thật sự sợ mình giết Liên Hoa Dạ, Na Thuận sẽ đưa đứa nhỏ bỏ đi khỏi nơi này, như vậy thì kế hoạch mình thực hiện hàng chục năm sẽ thất bại trong gang tấc.

“Người này thì sao?”, Bà Ni chỉ Sa Bà Mị: “Xử trí như thế nào?”.

Na Thuận cười lạnh lùng, trên mặt mang vẻ căm hận và âm hiểm vô cùng vô tận: “Giam hắn vào ngục tối!”.

°°°

Hôm sau cả thành Khúc Nữ vang lên tiếng chuông, tuyên bố với đại lục Thiên Trúc rằng Giới Nhật Vương đã băng hà, cả Ngũ Thiên Trúc đều chấn động. Giới Nhật Vương tại vị bốn mươi mốt năm, kế thừa cơ nghiệp của phụ thân và huynh trưởng, mười sáu tuổi lên ngôi, dựa vào một thành Thản Ni Sa, trước tiên diệt Ma Lạp Bà, sau đó thôn tính Mục Khắc Lí, lại tiêu diệt Cao Đạt, chinh chiến liên miên hàng chục năm, chinh phục ba mươi mấy quốc gia, cuối cùng mở ra thời đại thống nhất đầu tiên từ khi đế quốc Cấp Đa sụp đổ đến nay. Cuối thời Giới Nhật Vương trị vì, cả đế quốc hòa bình yên ấm, quốc thế hùng mạnh, mọi giai cấp và giáo phái chung sống hòa thuận, là thời kỳ hòa bình thống nhất hiếm thấy trong lịch sử Thiên Trúc.

Một quốc vương như vậy băng hà, đối với Thiên Trúc không khác nào tin sét đánh, trời long đất lở, tuy nhiên điều khiến người ta khiếp sợ hơn là quốc vương mới lên ngôi lại là một người mà chưa ai từng nghe nói, tên gọi A La Na Thuận. Nghe nói Giới Nhật Vương viết di chiếu trước khi chết, giao lại đế quốc cho hắn. Sau khi lên ngôi, người này xưng là quốc vương Đế Na Phục, hạ chiếu cho tất cả các quốc vương thần phục đế quốc, lệnh bọn họ đến thành Khúc Nữ dự tang lễ tiên hoàng và chứng kiến tân hoàng lên ngôi.

Lúc này cả Thiên Trúc đều nháo nhác.

Ngoài những quốc vương xung quanh thành Khúc Nữ không thể không đến, tất cả các vương hầu khác do quốc vương Cưu Ma La dẫn đầu đều từ chối nghe theo chiếu chỉ, đưa ra một nghi vấn, nói ra tiếng lòng của tất cả các quốc vương: Thứ nhất, người này không phải là hậu duệ của gia tộc Phạt Đàn Na, vì sao có quyền thừa kế? Thứ hai, người này lúc trước thanh danh không rõ, lại trở thành quốc vương, trong này có chuyện mưu đoạt hay không? Thứ ba, ngoài Bà Ni và mấy đại thần, ngay trong triều đình cũng dị nghị xôn xao, có phải là đám Bà Ni sửa lại di chiếu, đưa người này lên làm bù nhìn để duy trì quyền lực hay không?

Quốc vương Cưu Ma La còn liên hợp mười lăm quốc gia khác, yêu cầu đám người Bà Ni đưa ra câu trả lời rõ ràng, nếu không sẽ đưa đại quân đến dẹp loạn, báo thù cho Giới Nhật Vương.

Chuyện này không thể phủ nhận là thất sách của Giới Nhật Vương, lúc ông ta để lại di chiếu chỉ yêu cầu trong triều đình chấp nhận để Na Thuận lên ngôi. Thực ra việc này đã vô cùng thành công, cả quá trình chuyển giao chính quyền đều rất vững vàng, tuy nhiên ông ta lại không nghĩ tới sự phản đối từ bên ngoài.

Đế quốc Giới Nhật hoàn toàn khác Đại Đường, nó không phải một vương triều thống nhất mà theo chế độ lãnh chúa. Cả đế quốc quản hạt hơn ba mươi vương quốc, mỗi một vương quốc ngoài việc nộp thuế phú và thần phục, trên danh nghĩa đều có quyền độc lập thật sự. Khi Giới Nhật Vương tại vị, những vương quốc này tuyệt đối thần phục, thỉnh thoảng có xảy ra khiêu khích cũng lập tức bị trấn áp, sức mạnh quân sự của đế quốc cũng có ưu thế tuyệt đối. Cho nên Giới Nhật Vương chưa bao giờ cảm thấy mình lập Na Thuận làm quốc vương có gì không ổn, chỉ cần Bà Ni và mấy đại thần đồng tâm hiệp lực, đế quốc sẽ không thể có vấn đề gì. Nhưng Giới Nhật Vương lại quên mất bên ngoài, hơn ba mươi quốc gia có quan hệ rắc rối phức tạp, đột nhiên mọc lên một quốc vương hơn hai mươi tuổi mà ai cũng không biết, vấn đề sẽ trở nên rất phức tạp. Điều mà tất cả bọn họ đều muốn hỏi là: người trẻ tuối này rốt cuộc là ai nâng đỡ lên? Hắn rối cuộc đại diện cho lợi ích của ai? Bản thân hắn có dã tâm gì? Hắn sẽ gây nên nguy hại thế nào cho vương quốc của mình?

Con người đều có dã tâm, lập tức có lời đồn truyền đi khắp nơi, nói người này thực ra là Bà Ni nâng đỡ lên ngôi, là mưu nghịch soán vị, kêu gọi mọi người công khai lên án. Na Thuận lập tức rơi vào thế khó xử, đám trọng thần như Bà Ni càng sứt đầu mẻ trán, không ngừng phái sứ giả đến giải thích cho các quốc vương, nhưng Bà Ni lại không thể nói rõ nguyên nhân lập Na Thuận làm quân chủ khiến các quốc vương càng tin tưởng Bà Ni là người đứng sau màn soán vị.

Sau khi an táng Giới Nhật Vương, tình hình ngày càng nghiêm trọng, mười sáu quốc gia dứt khoát thành lập liên minh, yêu cầu thảo phạt kẻ soán nghịch đế báo thù cho Giới Nhật Vương. Thậm chí ngay cả người dân cũng bàn tán xôn xao, cho rằng Na Thuận là kẻ soán vị, còn Bà Ni trốn ở phía sau thao túng mọi việc. Cả đế quốc đứng trên bờ vực tan rã.

°°°

Thành Khúc Nữ, cổng thành hoàng cung.

Na Thuận đứng trên tường thành sừng sững, ngắm nhìn thành Khúc Nữ phủ phục dưới chân hoàng thành.

Dưới tường hoàng cung, vệt máu tươi một tháng trước dường như còn chưa rửa sạch, vẫn hắt ánh đỏ vào trong mắt Na Thuận.

Tể tướng Bà Ni và nguyên soái quân đội Chiến Đà đi theo sau lưng hắn, mấy ngày nay Na Thuận gần như không hề vào triều, ngày ngày trèo lên tường thành, vuốt ve đá xanh trên tường thành, đăm đăm nhìn về nơi mà đêm hôm đó Liên Hoa Dạ rời xa hắn. Bà Ni biết, hắn đang chờ đợi mười mấy năm sau sẽ có một nữ tử thướt tha đi về phía hắn.

Mấy ngày nay, mỗi khi không tìm được Na Thuận, Bà Ni và Chiến Đà lại phải chạy lên tường thành báo cáo.

“Thưa bệ hạ, quốc vương Cưu Ma La liên hợp với năm quốc gia phía đông, đưa ra yêu cầu ngài phải thoái vị. Ngoài ra tại vùng đất Ngũ Hà, bốn quốc gia tạo thành liên minh do đất Phạt Lạp Bì[177] dẫn đầu, xua đuổi sứ giả, tuyên bố cùng đồng lòng với quốc vương Cưu Ma La. Ngoài ra thần nhận được tin tức xác thực, quốc vương Cưu Ma La và quốc vương Phạt Lạp Bì dẫn đầu, tổng cộng mười sáu quốc gia đang bí mật trù bị minh ước quân sự”, Bà Ni nói.

Na Thuận giận dữ vỗ tường thành: “Ta tuyệt đối không thoái vị! Vì sao phải cầu hòa với bọn chúng? Ta có nhiều tướng quân như vậy, nhiều quân đội như vậy, vì sao phải cầu hòa với bọn chúng? Trước khi ta lên ngôi, chính các ngươi đã bảo đảm với ta, quân đội đế quốc có thể tiêu diệt hết thảy kẻ thù, phá núi lấp sông chỉ là chuyện nhỏ”.

Nguyên soái Chiến Đà cười khổ: “Quân đội đế quốc quả thật có thể chinh phục tất cả kẻ thù. Nhưng trận này không thể đánh, một khi thật sự khai chiến với mười sáu quốc gia kia, đế quốc sẽ tan rã! Hơn nữa mười sáu vương quốc này nằm ở bốn phương tám hướng thành Khúc Nữ, chúng ta đánh từng vương quốc một hay là chia làm mười sáu đội quân đi đánh đây? Không cách nào đánh được!”.

“Không thể đánh mười sáu quốc gia, vậy thì đánh một!” Na Thuận nghiến răng nghiền lợi: “Đêuf là quốc vương Cưu Ma La đứng phía sau xúi giục, trước hết tiêu diệt quốc vương Cưu Ma La!”.

Hai người đưa mắt nhìn nhau, Bà Ni nói: “Sức mạnh của quốc vương Cưu Ma La chỉ thấp hơn chúng ta một bậc, muốn tiêu diệt ông ta phải phái đi hai phần ba quân đội. Nhưng làm vậy thì thành Khúc Nữ thành không nhà trống, các vương quốc khác nhân cơ hội tấn công thì làm thế nào?”.

“Phải là ngươi nói cho ta biết nên làm thế nào chứ không phải để ta nói ngươi nên làm thế nào!”, Na Thuận tức giận.

Hai người lắc đầu thở dài, đối mặt với cục diện bị quần công này, quả thật là lực bất tòng tâm.

Đúng lúc này một nội thị đi vào: “Bệ hạ, tôn giả Sa Bà Mị đang bị giam cầm trong ngục muốn gặp bệ hạ”.

“Không gặp!” Na Thuận cả giận nói: “Ta còn chưa rảnh tay giải quyết hắn, hắn lại đến tìm chết sao?”.

“Bệ hạ”, nội thị đó nói nhỏ: “Ông ta nói… Ông ta nói ông ta có biện pháp giải quyết nguy cơ của đế quốc”.

Na Thuận ngẩn ra, suy nghĩ một lát, nói: “Để hắn đến yết kiến. Hừ, nếu nói nhảm nhí, ta sẽ xào tái hắn!”.

Chỉ một lúc sau, dưới sự áp tải của cấm vệ sát đế lợi, Sa Bà Mị đeo xiềng xích được dẫn lên trên tường thành. Hơn một tháng nay ông ta bị giam cầm trong ngục tối. Ngục tối chính là địa lao, ở sâu dưới đất, ngăn cách tất cả. Nhưng Sa Bà Mị tu hành hai trăm năm, tinh thông thuật Du Già, bình thường bế quan trên núi Đại Tuyết, ngồi một mạch mấy tháng, không hề cảm thấy chán chường. Sau khi ông ta đi lên tường thành, Na Thuận lại cảm thấy giận dữ, khí sắc của lão quái vật này vẫn không hề kém đi.

Ông ta ung dung đi tới trước mặt Na Thuận, chắp tay thi lễ: “Ra mắt bệ hạ!”.

Na Thuận lạnh lùng nhìn ông ta chằm chằm: “Sa Bà Mị, biết ta vì sao chưa giết ngươi không?”.

“Biết!” Sa Bà Mị cười nói: “Bệ hạ dạo này quá bận, chưa rảnh tay”.

Na Thuận gật đầu: “Đã biết chứng tỏ ngươi không phải muốn đến tìm cái chết. Nói đi, làm thế nào giải quyết nguy cơ của đế quốc. Ngươi chỉ có hai kết cục, hoặc đẩy lùi liên quân mười sáu vương quốc, hoặc bị ta chém đầu tại chỗ!”.

Sa Bà Mị ung dung cười: “Bệ hạ có biết vì sao quân lực của đế quốc hùng bá Thiên Trúc, vậy mà mười sáu quốc gia do quốc vương Cưu Ma La dẫn đầu lại có can đảm khiêu khích không?”.

“Đó là cho rằng ta dễ ức hiếp! Ta sớm muộn gì cũng phải cho bọn chúng biết, mạo phạm ta phải trả giá bằng máu tươi và đầu người!”, Na Thuận lạnh lùng nói. Hắn mới làm quốc vương được một tháng, uy thế đế vương đã hình thành, uy nghiêm, độc đoán, thậm chí còn có phần bạo ngược.

Sa Bà Mị lắc đầu, nói: “Không phải vì bệ hạ dễ ức hiếp! Với quân lực của đế quốc, dù mười sáu quốc gia này hợp lực, hai bên bày ra trận thế huyết chiến cũng không e ngại bọn chúng. Nhưng mười sáu quốc gia này đại bộ phận đều nằm ở phía đông và phía tây thành Khúc Nữ, có thể hai mặt giáp công. Còn có mấy quốc gia nằm ở hai hướng nam bắc thành Khúc Nữ, như thế bệ hạ sẽ phải tác chiến bốn phía, không cách nào có thế thắng được”.

“Đúng vậy!”, nguyên soái Chiến Đà liên tiếp gật đầu: “Phân tán tác chiến chẳng những sẽ làm binh lực mỏng yếu mà còn kéo dài chiến tuyến, chỉ cần có một điểm bị phá vỡ, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng”.

“Vậy ngươi có ý tưởng gì?”, Na Thuận hỏi.

“Bệ hạ chỉ cần tìm một đồng minh ngăn chặn liên quân trên một hướng, tập trung binh lực tấn công liên quân ở hướng còn lại, tất nhiên một đòn là tan rã”, Sa Bà Mị thản nhiên nói: “Thậm chí có khả năng chỉ cần tìm được đồng minh này, liên minh mười sáu quốc gia sẽ hoàn toàn không dám khai chiến!”.

“Sao?” Bà Ni do dự: “Nếu có thể ngăn chặn liên quân ở một hướng, đế quốc đương nhiên có thể đánh tan kẻ thù ở hướng khác. Chỉ có điều trên đại lục Thiên Trúc, ngoài người Già Lâu Kỳ[178] ở Nam Thiên Trúc, còn quốc gia nào có thể uy hiếp liên quân các vương quốc đây? Chẳng lẽ ngài muốn cầu viện Già Lâu Kỳ?”.

Già Lâu Kỳ là đại quốc ở Nam Thiên Trúc, năm đó Giới Nhật Vương nam chinh cũng là bị Già Lâu Kỳ đánh bại, chỉ có thể chiếm ba phần trong Ngũ Thiên Trúc, từ đó hai bên vạch ranh giới, nước giếng không phạm nước sông.

“Đương nhiên không phải, Già Lâu Kỳ quá mạnh mẽ, luôn luôn có thù với đế quốc, há có thể dẫn sói vào nhà?” Sa Bà Mị nói: “Lão hòa thượng nói là người khác”.

“Rốt cuộc là ai?” Lần này ngay cả các vị đại thần cũng tò mò, tới tấp hỏi.

“Người Ba Tư”, Sa Bà Mị nói: “Y Tự Hầu đệ tam”.

Vừa nghe thấy lời này, mọi người đều trợn tròn mắt. Bà Ni và Chiến Đà lập tức cùng phản đối.

“Không thể!”, Bà Ni nói trước: “Y Tự Hầu đệ tam lòng muông dạ thú, mấy năm trước vừa đánh với hắn một trận, hai bên đã kết huyết hải thâm thù, làm sao có thể cầu viện hắn?”.

“Không sai!” Chiến Đà cũng phản đối: “Một khi để người Ba Tư vượt qua sông Ấn, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng, lại là một trận ngoại tộc xâm lấn”.

Sa Bà Mị mỉm cười nhìn mọi người tranh luận, không nói gì nữa.

Na Thuận suy nghĩ một lát: “Sa Bà Mị, ngươi có thể thuyết phục bề tôi của ta không?”

“Có thể!” Sa Bà Mị nói: “Lão hòa thượng chỉ hỏi hai vấn đề, liên minh mười sáu quốc gia muốn cái gì?”.

“Đương nhiên là lật đổ ta!”, Na Thuận tức giận nói: “Phân chia đế quốc của ta!”.

“Vậy Y Tự Hầu đệ tam muốn cái gì?”, Sa Bà Mị hỏi.

“Hắn…”, Na Thuận dù sao cũng biết rõ Y Tự Hầu đệ tam, liền nói ngay: “Muốn tiến vào đất Ngũ Hà tị nạn”.

“Đúng vậy!” Sa Bà Mị nói: “Bây giờ quốc gia ở đất Ngũ Hà đã phản bội đế quốc, vì sao không cho người Ba Tư vào kiềm chế bọn chúng? Sau khi người Ba Tư tiến vào đất Ngũ Hà, tất sẽ xung đột nặng nề với Phạt Lạp Bì. Như vậy, người Ba Tư kiềm chế phản quân phía tây, mà người Ba Tư muốn đứng vững lại phải thần phục ngài để đổi lấy sự ủng hộ của ngài. Vậy là phía tây không lo, nếu quốc vương Cưu Ma La không thức thời, ngài tập trung đối phó hắn, nhất định có thể đánh tan loạn quân. Sau đó lại quay đầu tây tiến, chinh phục Phạt Lạp Bì. Như thế thì liên minh mười sáu quốc gia ắt sẽ bị xóa sổ”.

Na Thuận trong lòng bắt đầu lung lay, Bà Ni lại sot ruột nói: “Bệ hạ, tuyệt đối không thể làm vậy! Người Ba Tư chính là dị tộc, một khi tiến vào đất Ngũ Hà, bọn chúng sẽ nắm trong tay rào chắn tự nhiên của chúng ta là lạch trời sông Ấn, đến lúc đó chỉ cần sơ ý là sẽ tái diễn họa Áp Đạt xâm lấn!”.

“Họa Áp Đạt xâm lấn?” Na Thuận lạnh lùng nói: “Chỉ sợ người Áp Đạt còn chưa tới, đế quốc của ta đã bị người khác diệt rồi!”.

“Bệ hạ!”, Bà Ni cũng không nể nang nữa: “Năm đó Giới Nhật Vương tây chinh, đánh bại người Ba Tư. Giờ đây ngài kế thừa đế vị của Giới Nhật Vương, lại muốn dân người Ba Tư vào, ngài giải thích với thần dân đế quốc thế nào?”.

“Ta là quốc vương, không cần giải thích với bất kỳ ai!”, Na Thuận hét lên.

“Tóm lại việc này tuyệt đối không được!” Bà Ni quả quyết lắc đầu: “Nội loạn của Thiên Trúc ta, không thể dẫn đến họa ngoại tộc xâm lấn! Nếu không ngài và ta đều là tội nhân của Thiên Trúc!”.

“Tể tướng!” Na Thuận không nhìn ông ta mà nhìn xuống dưới tường thành, dường như vẫn còn có thể nhìn thấy máu của Liên Hoa Dạ, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ai muốn mưu đoạt đế vị của ta, đó là kẻ thù không đội trời chung của ta! Để bảo vệ được đoạn tường thành này, ta sẵn sàng là kẻ thù của cả thiên hạ!”.

Bà Ni yên lặng rất lâu, đột nhiên ngẩng đầu lên, kiên quyết nói: “Nếu như ngài nhất định muốn dẫn người Ba Tư xâm nhập, vậy thì xin thứ cho thần vô lễ, thần phải đề nghị trọng thần triều đình xem xét, bãi miễn ngôi vị quốc vương của ngài!”.

“Ngươi muốn bãi miễn ta?” Na Thuận đột nhiên nhìn ông ta: “Lúc đầu là các ngươi cầu xin ta lên ngôi, bây giờ lại đòi bãi miễn ta? Chẳng lẽ ta là con rối mặc cho các ngươi thao túng sao?”.

“Chỉ là bãi miễn ngài thôi”, Bà Ni nói: “Sau đó sẽ lập nhi tử của ngài làm quốc vương, chúng thần vân tôn kính ngài như trước”.

“Đưa nhi tử của ta lên ngôi?” Na Thuận cười thảm, đột nhiên chỉ xuống dưới tường thành, hét lớn: “Nhi tử của ta sẽ ngày ngày đứng trông trên tường thành này sao? Nhi tử của ta sẽ đi khắp thiên hạ tìm vị mẫu thân mà nó chưa từng gặp mặt sao? Trước khi tìm được Liên Hoa Dạ ở kiếp tới, ta phải ngồi trên vị trí này! Ai cũng không thể cướp đi được!”.

Na Thuận hét lên, đột nhiên rút đoản kiếm đeo bên hông ra đâm thẳng vào ngực Bà Ni. Tất cả mọi người trên tường thành đều kinh ngạc, ngay cả Bà Ni cũng kinh ngạc. Ông ta dường như không cảm nhận được cơn đau trước ngực, chỉ ôm vết thương, ngơ ngác nhìn Na Thuận. Hắn là do mình nâng đỡ lên ngôi, tại sao lại giết mình? Tại sao lại thế?

Chiến Đà gầm lên: “Bệ hạ, ngài ấy là tể tướng đấy! Ngài bị điên sao?”.

“Ta điên sao? Ai muốn mưu nghịch sẽ có kết cục như vậy!” Na Thuận điên cuồng cười lớn, rút đoản kiếm ra. Máu tươi phun tung tóe từ ngực Bà Ni, bắn lên trên mặt hắn. Na Thuận đầu và mặt đầy máu, hắn cầm đoản kiếm đứng trên tường thành, vẻ mặt dữ tợn, giống như ma quỷ đến từ địa ngục.

Bà Ni lảo đảo ngã xuống đất, Chiến Đà vội vàng ôm lấy ông ta. Bà Ni đắng chát nhìn Na Thuận, lẩm bẩm nói: “Chiến Đà, không được tranh cãi với hắn nữa! Bảo vệ tốt quốc gia này, chờ bệ hạ trở về”.

“Ta biết! Ta biết!”, nước mắt Chiến Đà chảy như suối.

Bà Ni cười chua xót, chậm rãi nhắm mắt lại. Chiến Đà nhìn Na Thuận một cái, bế thi thể Bà Ni lên, không nói một lời đi xuống tường thành, cấm vệ sát đế lợi xung quanh cùng chắp tay trước ngực đưa tiễn vị tể tướng đã hi sinh cả đời cho đế quốc này.

Na Thuận đưa tay ra, chĩa đoản kiếm đang rỏ máu vào cổ họng Sa Bà Mị. Sa Bà Mị vẻ mặt bình thản, ung dung nhìn hắn.

Na Thuận cười khanh khách: “Sợ rồi sao? Yên tâm, ta sẽ không giết ngươi! Bởi vì… Bởi vì ta còn chưa nghĩ ra nên giết ngươi như thế nào. Tất cả mọi hình phạt trên thế gian đều không thể phát tiết nỗi căm hận trong lòng ta”.

“Vậy thì bệ hạ cứ từ từ suy nghĩ đi!” Sa Bà Mị nói: “Nếu không còn chuyện gì khác, lão hòa thượng sẽ quay về ngục tối”.

Sa Bà Mị nói xong xoay người đi xuống, xiềng xích trên tay kêu loảng xoảng, chỉ chốc lát đã đi xa. Na Thuận vân cầm đoản kiếm, cánh tay giơ ngang. Hắn chậm rãi bật cười, nước mắt lập tức chảy ra, nửa như đang khóc nửa lại như cười.

“Liên Hoa Dạ, ta có thể chờ đến lúc nàng trở về không?”

°°°

Sau khi Bà Ni chết, cả đế quốc đều sôi trào, tới tấp chống lại quyết định tiếp nhận người Ba Tư của Na Thuận. Na Thuận thì trắng trợn đàn áp, bất kể đại thần, tướng quân hay là quý tộc, chỉ một chữ: Giết!

Trong chốc lát thành Khúc Nữ đầu người lăn lông lốc, máu chảy thành sông. Ngày nhiều nhất cũng hơn ba trăm người bị chém đầu, giết liền mười ngày, cả đế quốc câm như hến. Tâm lí Na Thuận đã hoàn toàn vặn vẹo, hắn ra lệnh treo đầu các quan lớn trên lầu thành vương cung, hoàng cung vốn lộng lẫy và đầy uy nghiêm lúc này treo đầy đầu lâu, gần như trở thành địa ngục.

Sau khi đàn áp những người dám phản đối trong đế quốc, Na Thuận gửi quốc thư cho Y Tự Hầu đệ tam: Cho phép người Ba Tư vào đất Ngũ Hà tị nạn, thu làm quốc gia phiên thuộc, ban cho thành Thản Xoa Thủy La làm đô thành.

Y Tự Hầu đệ tam nhận được quốc thư, mừng rỡ như điên, lập tức dâng sớ tự nhận là phiên thuộc, bắt đầu dẫn người Ba Tư qua sông. Người Ba Tư phân tán khắp nơi trên Càn Đà La, để tránh đêm dài lắm mộng, Y Tự Hầu đệ tam dẫn ba vạn đại quân vượt qua sông Ấn tiến vào thành Thản Xoa Thủy La, trước hết đứng vững ở đây, sau đó mới chậm rãi đưa hàng chục vạn người Ba Tư qua sông.

Hết thảy diễn ra như Sa Bà Mị đã đoán trước, các quốc gia ở phía tây Thiên Trúc như Phạt Lạp Bì, Tăng Ha Bổ La, Bát Phạt Đa đều rơi vào trạng thái hoảng loạn. Liên quân của bọn họ vốn đang tiến quân đến biên giới phía tây thành Khúc Nữ, sau khi nghe thấy tin tức vội vàng lui về, đề phòng nghiêm ngặt người Ba Tư tấn công từ sau lưng.

Vậy là áp lực ở phía tây đế quốc giảm mạnh.

Nguyên soái Chiến Đà điều đại quân đến phía đông, giằng co với liên quân của quốc vương Cưu Ma La. Đám người của quốc vương Cưu Ma La lập tức gặp áp lực cực lớn, hoàn toàn nằm ở thế bất lợi.

Cả đại lục phong vân cuồn cuộn, loạn lạc sắp tới, lại trở nên yên lặng một cách kỳ lạ trước cục diện giằng co này, chỉ chờ một nhân tố bất ngờ xuất hiện phá vỡ cân bằng, dẫn đến cảnh tượng thảm thiết khi đế quốc tan vỡ.

Đúng lúc này sứ đoàn Đại Đường của Vương Huyền Sách vừa tới Thiên Trúc.

Bấy giờ đã là cuối mùa hè năm Trinh Quán thứ mười chín, sau khi nhận được cảnh báo của Huyền Trang, Vương Huyền Sách không ngừng đi gấp, từ Thổ Phồn qua Nê Bà La, trong thời gian nửa năm ngắn ngủi đã tới Thiên Trúc. Tuy nhiên sau khi tiến vào Thiên Trúc lại được biết Giới Nhật Vương đã chết, Vương Huyền Sách đấm ngực giậm chân, cuối cùng mình vẫn phụ phó thác của sư phụ. Hắn phái người hỏi thăm, lập tức trợn tròn mắt, quốc vương tân nhiệm có hiệu là quốc vương Đế Na Phục, tên là A La Na Thuận.

Đây chẳng phải là Na Thuận sao? Vương Huyền Sách ngẩn ra: Tình hình rốt cuộc là thế nào?

Vương Huyền Sách và phó sứ Tưởng Sư Nhân đi suốt ngày đêm chạy tới thành Khúc Nữ, trên đường đi qua thành Vương Xá.

Huyền Trang nhờ hắn mang lễ vật cho sư phụ mình là đại sư Giới Hiền, Vương Huyền Sách đến chùa Na Lan Đà bái kiến đại sư Giới Hiền và gửi lễ vật, lại bất ngờ gặp quốc vương Cưu Ma La.

Thì ra quốc vương Cưu Ma La cùng liên quân của ông ta đang giằng co với quân đội đế quốc ở bờ nam sông Hằng, đại bản doanh đóng tại thành Vương Xá. Mặc dù quốc vương Cưu Ma La chưa tùng gặp Vương Huyền Sách, nhưng vì có quan hệ với Huyền Trang nên vẫn rất tín nhiệm Vương Huyền Sách, mời hắn đến thành Vương Xá nói chuyện, Vương Huyền Sách mới biết bây giờ đế quốc Giới Nhật đã nằm ở bên bờ nội chiến.

Vương Huyền Sách dò hỏi, nhưng quốc vương Cưu Ma La cũng không hiểu tại sao Na Thuận lại trở thành quốc vương, chỉ biết là Sa Bà Mị hiến kế dẫn người Ba Tư tiến vào đất Ngũ Hà, vì vậy mà quốc vương Đế Na Phục còn giết luôn cả tể tướng Bà Ni. Vương Huyền Sách suy nghĩ, trước kia sư phụ Huyền Trang đã phán đoán Sa Bà Mị cấu kết với người Ba Tư nhưng vẫn không tìm được bằng chứng, bây giờ xem ra bằng chứng như núi.

“Giới Nhật Vương anh minh cơ trí, vì sao lại truyền ngôi cho một người ngoài?” Quốc vương Cưu Ma La kính cẩn cúi mình nhờ cậy: “Ngài và quốc vương Đế Na Phục đều đã từng đi theo đại sư Huyền Trang, cầu xin ngài tìm ra chân tướng giúp ta. Mười sáu vương quốc sẽ vĩnh viễn ghi nhớ ân huệ của ngài và Đại Đường!”.

Vương Huyền Sách lặng lẽ gật đầu, hai người lại nói chuyện một ngày, trao đổi một số chi tiết cụ thể, Vương Huyền Sách liền dẫn sứ đoàn đi tới thành Khúc Nữ, trình quốc thư thỉnh cầu yết kiến quốc vương Đế Na Phục.

Na Thuận nghe nói Vương Huyền Sách tới chơi, vô cùng vui vẻ, bất chấp tôn nghiêm quốc vương, đích thân chạy ra ngoài hoàng cung nghênh đón. Vương Huyền Sách đang định chào bằng nghi lễ của ngoại thần, Na Thuận đã nâng cánh tay hắn đỡ lên, nhìn hắn chằm chằm, hai mắt từ từ đỏ lên: “Huyền Sách, Liên Hoa Dạ chết rồi. Nàng lại rời xa ta rồi”.

Na Thuận cực kỳ đau đớn nói, khóc nức nở.

Sau khi tiến vào thành Khúc Nữ, Vương Huyền Sách đã nghe nói chuyện đại tàn sát ở thành Khúc Nữ, nhìn Na Thuận mà mình đã từng quen thuộc, lại nhìn vô số đầu người vẫn treo trên lầu thành trước mắt trong lòng không nhịn được lạnh giá. Mặc dù diện mạo Na Thuận vân như trước đây, nhưng hắn biết đây không còn là thiếu niên Na Thuận năm đó đi theo sư phụ đấu khẩu với mình nữa rồi.

“Xin bệ hạ nén bi thương”, Vương Huyền Sách nói.

Na Thuận sững sờ một lát, lau nước mắt đi, nhìn Vương Huyền Sách một hồi, lại hiện ra uy nghiêm của đế vương: “Nào, Vương khanh, mời theo ta vào cung. Ta đã bày thịnh yến chiêu đãi”.

Chỉ một câu đã lập tức cắt đứt tình cảm trước đây giữa hai người. Sau khi bày quốc yến chiêu đãi sứ đoàn, Na Thuận giữ một mình Vương Huyền Sách ở lại trong cung, dẫn hắn đi tham quan vương cung của mình. Vương Huyền Sách cùng với hắn đi trong cung điện lộng lẫy, hoạn quan và thị nữ gặp trên đường đều nơm nớp lo sợ, vẻ mặt kinh hoàng, có thể thấy Na Thuận ra tay giết chóc thế nào. Na Thuận lại bình thản hỏi: “Lần này khanh tới Thiên Trúc, sư huynh ta có nhờ chuyển lời gì không?”.

Vương Huyền Sách ngẩn người, Huyền Trang nhờ hắn tới cứu Giới Nhật Vương, Lý Thế Dân sai hắn đến cầu thuốc trường sinh, bây giờ hai đề tài này đều không thế nói nữa.

Suy nghĩ một lát, Vương Huyền Sách nói: “Sư phụ rất nhớ ngài, lệnh ta đến ấp Phạn Đế Đà thăm ngài, sau khi đến mới biết ngài đã trở thành quốc vương. Đúng là thế sự vô thường”.

“Ta chỉ mong giờ đây còn ở ấp Phạn ĐếĐà”, Na Thuận thở dài buồn bã: “Có thể trông chừng bên cạnh Liên Hoa Dạ còn hơn làm đế vương trên thế gian này. Đáng tiếc, để chờ đợi Liên Hoa Dạ, ta lại phải canh chừng ở vương cung làm người ta chán ghét này”.

“Vì sao?”, Vương Huyền Sách kinh ngạc hỏi.

“Bởi vì kiếp sau Liên Hoa Dạ vẫn còn phải trải qua tù ngục luân hồi, vòng tròn số mệnh, nàng sẽ lại chết dưới tường thành vương cung”, Na Thuận rất cô đơn: “Cho nên ta phải chờ nàng dưới tường thành vương cung này, bảo vệ nàng, không để bất kỳ ai làm hại nàng nữa”.

Vương Huyền Sách kinh hãi hít sâu một hơi. Huyền Trang đã nói Na Thuận vẫn hóa thân vào nhân vật mình đóng vai, quả nhiên là thế. Hắn do dự rất lâu, hỏi: “Bệ hạ có bao giờ nghĩ, cuộc đời của ngài tràn ngập những điểm đáng ngờ không?”.

“Điểm đáng ngờ?” Na Thuận ngạc nhiên: “Điểm đáng ngờ gì?”-

“Chẳng hạn như ngài thật sự đang ở trong luân hồi sao? Chẳng hạn như ngài thật sự cùng Liên Hoa Dạ yêu nhau trong luân hồi sao? Chẳng hạn như, vì sao Giới Nhật Vương dù thế nào cũng phải chọn ngài làm quốc vương? Chẳng hạn như, vì sao ngài trắng trợn tàn sát đại thần và quý tộc, quân đội vẫn ủng hộ ngài như cũ?” Vương Huyền Sách nhìn hắn, nói từng chữ từng câu: “Chẳng hạn như, cuộc đời của ngài và nhất cử nhất động của ngài đều bị người khác khống chế?”.

Sắc mặt Na Thuận đột nhiên tái đi, hắn uy nghiêm nhìn Vương Huyền Sách: “Ngươi phủ nhận tình yêu của ta và Liên Hoa Dạ?”.

“Ta không phủ nhận tình yêu của hai người, chỉ hoài nghi cuộc đời của hai người đang bị người khác khống chế”, Vương Huyền Sách nói.

“Bị ai khống chế?”, Na Thuận hỏi.

“Sa Bà Mị”, Vương Huyền Sách đáp.

Trên mặt Na Thuận lộ vẻ khinh thường: “Hắn chẳng qua chỉ là tù nhân của ta, dựa vào thứ gì mà đòi khống chế được ta?”.

“Có những sự khống chế không nhất định phải nằm trên thân xác mà nằm trong linh hồn”, Vương Huyền Sách than thở: “Lúc ta từ Trường An đến đã nghe sư phụ nói, Sa Bà Mị vẫn đang luyện chế trường sinh đại dược cho Giới Nhật Vương. Hắn dưỡng luyện hai cây trường sinh đại dược này trong nhân gian hàng chục năm, muốn làm cho Giới Nhật Vương trường sinh bất tử”.

“Thuốc trường sinh? Chuyện này mà ngươi cũng tin?” Na Thuận cười lạnh: “Vậy ta hỏi ngươi, Giới Nhật Vương đã chết lâu như vậy, còn thuốc trường sinh ở đâu?”.

Vương Huyền Sách nhìn hắn bằng ánh mắt kỳ dị: “Sư phụ phán đoán, thuốc trường sinh chính là ngài và Liên Hoa Dạ!”.

Na Thuận nhìn hắn mỉa mai: “Sư phụ ngươi còn phán đoán cái gì nữa?”.

Vương Huyền Sách nói: “Sư phụ còn phán đoán, Sa Bà Mị và người Ba Tư cấu kết với nhau. Mục đích của hắn vân không rõ, nhưng kết hợp với cục diện gần đây, e rằng mục đích cuối cùng của hắn chính là dẫn người Ba Tư xâm nhập Thiên Trúc!”.

“Đủ rồi!” Sắc mặt Na Thuận tái mét, nghiến răng nghiến lợi nhìn hắn: “Vương Huyền Sách, ngươi rốt cuộc đã nhận được những gì từ quốc vương Cưu Ma La?”.

“Sao?” Vương Huyền Sách ngẩn ra: “Ta và quốc vương Cưu Ma La không hề có quan hệ gì”.

“Không hề có quan hệ gì?” Na Thuận cười lạnh uy nghiêm: “Ngươi cho rằng ta không biết, ngươi ở thành Vương Xá những hai ngày, ngày nào cũng mật đàm với quốc vương Cưu Ma La. Nói, vừa rồi ngươi nói xấu ta rốt cuộc có dụng ý gì? Hừ, cuộc đời của ta bị người khác khống chế, nhất cử nhất động của ta bị người khác khống chế, rõ ràng mục đích của ngươi chính là giống như Bà Ni, đều tìm lí do bãi miễn ta!”.

“Bệ hạ”, Vương Huyền Sách thật sự sốt ruột: “Tuyệt không có ý này!”.

“Có ý này hay không, một lát nữa sẽ biết”, Na Thuận hét lên: “Người đâu, bắt lấy hắn!”.

Na Thuận đột nhiên trở mặt hét lớn một tiếng, lập tức từ bốn phương tám hướng lao ra vô số cấm vệ sát đế lợi bắt lấy Vương Huyền Sách, trói gô hắn lại.

“Na Thuận”, Vương Huyền Sách kêu lên: “Ta là sứ giả Đại Đường, ngươi không thể bôi nhọ ta như vậy!”.

“Bôi nhọ?” Na Thuận cười lạnh: “Người đâu, đến nhà khách bắt toàn bộ người của sứ đoàn. Nhân tiện tìm xem bọn chúng có bằng chứng gì không!”.

Cấm vệ sát đế lợi lập tức lên đường, cả sứ đoàn ba mươi sáu người từ Tưởng Sư Nhân trở xuống không một ai chạy thoát, toàn bộ bị bắt. Sau khi trói gô lại, có người lục soát vật phẩm sứ đoàn mang theo, quốc thư đã trình, trong hành lí của Vương Huyền Sách tìm được mật hàm Huyền Trang tự tay viết cho Giới Nhật Vương, nhắc nhở Giới Nhật Vương đề phòng Sa Bà Mị, Na Thuận và Liên Hoa Dạ chỉ là quân cờ trong tay Sa Bà Mị, sẽ tạo thành nguy hiểm đối với tính mạng của Giới Nhật Vương.

“Tại sao sư huynh lại hoài nghi ta như thế?” Sau khi đọc mật hàm, Na Thuận cười lạnh: “Còn nói là không cấu kết! Bức mật thư này được đưa ra, chẳng phải ta sẽ trở thành kẻ gian tà mưu nghịch soán vị sao? Người đâu, giam Vương Huyền Sách vào ngục tối, sau khi trời tối bí mật hành quyết!”.

[*] [178] Già Lâu Kỳ hay Chalukya là một vương quốc cai trị phần lớn miền nam và miền trung Ấn Độ giữa thế kỷ VI và XII.

[*] [179] Chiêm Ba hay Campa là một vương quốc cố nằm ở phía nam nước Vaisali (Phệ Xá Lị), thuộc khu vực Trung Ấn Độ.