← Quay lại trang sách

Chương 22 Bí mật thuốc trường sinh

Ngục tối còn gọi là ngục bảy tầng. Trước kia quốc vương A Đồ Thế sát hại phụ hoàng của mình, đã từng giam cầm ông ta trong ngục bảy tầng cho đến chết. Ngục bảy tầng chính là lao tù dưới đất, tổng cộng có bảy lớp cổng gác, sâu dưới đất mười thước, chuyên giam giữ phạm nhân quan trọng có tội ác tày trời. Trong ngục âm u ẩm ướt, mỗi một phòng giam chỉ là một hốc lõm dài rộng ba thước đào vào lòng đất, cửa hang là hàng rào bằng gỗ tốt, bên ngoài là lối đi chật hẹp.

Vương Huyền Sách bị đưa vào một hốc lõm trong ngục bảy tầng, xung quanh tối đen như mực, chỉ có một ngọn đèn dầu tù mù trên lối đi. Bởi vì ở sâu dưới đất, trong ngục lại quá yên tĩnh, hơn nữa phòng giam chật chội và môi trường tối tăm, phạm nhân bị giam thường chưa đến một tháng sẽ phát điên mà chết.

“Na Thuận, ngươi là đồ mất hết tính người!” Lúc vừa bị đẩy vào phòng giam, Vương Huyền Sách chửi bới ầm ĩ, nhưng trong ngục vẫn không một tiếng động, dường như ngay cả lính coi ngục cũng không có.

“Ở đây chửi bới không có tác dụng”, từ phía đối diện đột nhiên có một âm thanh nhàn hạ truyền đến.

Không ngờ lại là tiếng Hán.

Vương Huyền Sách giật mình, lờ mờ có thế nhìn thấy trong phòng giam đối diện dường như có bóng người đang ngồi xếp bằng với một tư thế kỳ lạ.

“Ngươi là ai?”, Vương Huyền Sách hỏi: “Vì sao biết nói tiếng Hán Trung Nguyên?”.

“Ta không gì không biết, không gì không hiểu, huống hồ chỉ là một chút tiếng Hán?”, người đối diện cười nói.

“Ngươi rốt cuộc là ai?”, Vương Huyền Sách hỏi.

“Lão tăng Sa Bà Mị”, người đối diện đáp: “Đại sư Ngộ Tịnh, ngươi nhất định đã từng nghe nói về ta”.

Vương Huyền Sách biến sắc: “Ngươi chính là Sa Bà Mị? À, ta đã nghe nói, ngươi bị Na Thuận bắt rồi, thì ra cũng bị nhốt tại nơi này”.

Năm xưa Vương Huyền Sách đi theo Huyền Trang, tên tuổi Sa Bà Mị đương nhiên như sấm bên tai, tuy nhiên hai người lại chưa bao giờ gặp mặt, không ngờ hôm nay lại gặp nhau trong ngục bảy tầng.

“Lão tăng đã ở đây hơn một tháng rồi. Vẫn ăn ngon, ngủ ngon”, Sa Bà Mị đi tới bên hàng rào, đèn dầu chiếu sáng khuôn mặt ông ta. Ông ta mỉm cười nhìn Vương Huyền Sách đối diện: “Nhưng một phạm nhân từng ở phòng đối diện với ta chỉ chịu được bảy ngày đã phát điên mà chết”.

“Có liên quan gì tới ta chứ”, Vương Huyền Sách lạnh lùng nói.

“Cũng đúng!” Sa Bà Mị gật đầu: “Tối nay quốc vương Đế Na Phục sẽ phái người đến hành quyết ngươi, ngươi sẽ không phải chịu nỗi khổ tù đày này”.

Vương Huyền Sách ngạc nhiên hỏi: “Tại sao ngươi biết đêm nay ta sẽ bị hành quyết?”.

Sa Bà Mị cười to: “Ta đã nói rồi, chuyện trên thế gian ta không gì không biết, không gì không hiểu, không gì không làm được”.

Vương Huyền Sách khinh thường: “Đã không gì không làm được, vì sao không trốn ra ngoài ngục bảy tầng?”.

“Không phải là không thể, mà là không muốn”, Sa Bà Mị cười nói: “Lúc này ra ngoài, ta sẽ trở thành mục tiêu công kích của tất cả mọi người. Đợi Na Thuận thu dọn xong tàn cuộc, ta tự sẽ ra ngoài”.

“Ta không tin”, Vương Huyền Sách nói: “Năm xưa khi ta đi theo sư phụ đã nghe nói những chuyện thần kỳ của ngươi, đáng tiếc lại chưa từng thấy. Nhưng sư phụ đã nói, ngươi là kẻ chỉ biết giả thần giả quỷ. Sư phụ nói ngươi đã sống hai trăm năm, đó là một điểm rất đáng ngờ”.

“Phải làm thế nào ngươi mới tin?” Vừa nhắc tới Huyền Trang, Sa Bà Mị lập tức cảm thấy uất ức: “Sư phụ ngươi như ếch ngồi đáy giếng, không biết nhân gian thần kỳ thế nào. Lão tăng liền để ngươi được mở mang tầm mắt vậy. Chẳng hạn như nói, ngươi là đệ tử của Huyền Trang, Tân này đến Thiên Trúc có hai sứ mệnh, một là hoàng đế lệnh ngươi tới câu thuốc trường sinh, hai là Huyền Trang nhờ ngươi tới cứu Giới Nhật Vương. Có đúng không?”.

Vương Huyền Sách kinh ngạc hít sâu một hơi: “Ngươi bị giam cầm ở đây, vậy mà chuyện ở bên ngoài vân rõ như lòng bàn tay?”.

“Có muốn uống rượu không?” Sa Bà Mị cười ha hả: “Nghe nói tử tù Đại Đường các ngài trước khi chết đều có một bát rượu đưa tiễn lên đường, lão tăng liền tặng ngài một bầu, coi như để tiễn biệt ngươi”.

Vương Huyền Sách đang trợn mắt há mồm, Sa Bà Mị búng tay ba cái, đột nhiên cuối đường hầm có một lính coi ngục cứng nhắc đi tới. Hai mắt hắn nhìn thẳng về phía trước, dáng đi cà giật, không ngờ tinh thần đã bị người khác khống chế.

“Đi, mang hai bầu rượu đến đây”, Sa Bà Mị ra lệnh.

Tên lính coi ngục không nói một lời, xoay người bước đi. Chỉ một lúc sau quả nhiên đã cầm hai bầu rượu đến, cung kính đưa cho Sa Bà Mị. Sa Bà Mị ném cho Vương Huyền Sách một bầu, dặn dò: “Ngươi có thể đi rồi. Ngủ một giấc dậy, ngươi sẽ tỉnh lại, quên mất tất cả mọi chuyện xảy ra trước đó”.

Lính coi ngục đó bước đi cà giật, đờ đẫn đi xa. Vương Huyền Sách nhìn mà lông tóc dựng đứng, cầm bầu rượu trong tay cũng không dám uống.

“Ta đã nói rồi, ta ở trong ngục, nhưng vẫn có thể khống chế thiên hạ phong vân”, Sa Bà Mị vui vẻ uống rượu, chậm rãi nói: “Sư phụ ngươi là một trong những người ta kiêng dè nhất trên đời này, ta và hắn đã đấu phép mấy lần, lão hòa thượng đã thua mấy lần, nhưng dù thế nào thì trận cuối cùng vẫn thắng được hắn”.

“Ngươi thắng sư phụ ta hả?” Vương Huyền Sách cười lạnh: “Sư phụ ta theo đuổi Như Lai đại đạo, không hề am hiểu âm mưu quỷ kế, nhưng đại cục ngươi khổ tâm trù tính hàng chục năm lại bị sư phụ của ta đi qua tiện tay phá vỡ. Hai người cao thấp thế nào có thể thấy ngay, ngươi có cái gì mà kiêu ngạo chứ?”.

“Ngươi…” Sa Bà Mị thẹn quá hóa giận: “Được thôi, ta không tranh cãi với ngươi nữa. Ngươi thử nói xem, Huyền Trang phá vỡ đại cục của ta thế nào?”.

Vương Huyền Sách cười lớn: “Nói cho tôn giả biết, năm đó lúc Liên Hoa Dạ mất tích trong vương cung Càn Đà La, sư phụ ta đã lờ mờ đoán được điểm mấu chốt trong chuyện này. Sau đó sư phụ đã nói với ta, Liên Hoa Dạ biến mất trong khói trắng chẳng qua chỉ là thuật che mắt mà thôi. Khói trắng đó có hiệu quả gây ảo giác, làm cho đầu óc và thị giác người ta tê liệt trong phút chốc, trước mắt chỉ nhìn thấy khói trắng. Mà áo Liên Hoa Dạ mặc chỉ cần lộn ra sẽ thành màu trắng tinh, khi thị giác mọi người tê liệt, nàng bò sát mặt đất. Nền nhà cách đó không xa đã có cửa hầm bí mật từ trước, nàng bò sát đất mở cửa hầm chui xuống, người sẽ lập tức biến mất”.

“Huyền Trang quả thật nói như vậy?”, sắc mặt Sa Bà MỊ có chút khó coi.

“Đương nhiên!” Vương Huyền Sách nói: “Khi đó mặc dù sư phụ suy đoán được nhưng lại không dám để lộ ra, bởi vì có thể làm đường hầm trong vương cung Càn Đà La, ba người ở đó là Y Tự Hầu đệ tam, quốc vương Càn Đà La và ngươi đương nhiên đã thông đồng với nhau, một khi ngài vạch trần chuyện này chưa biết sẽ sống chết thế nào, cho nên ngay hôm sau liền vội vã dẫn Na Thuận đi”.

Sa Bà Mị ngây như phỗng, một hồi lâu không nói được gì. Thực ra ông ta đã mắc bẫy của Vương Huyền Sách, nguyên lí của thuật sương trắng kỳ thực Vương Huyền Sách mới phá giải được sau một năm đuổi bắt Vi Linh Phù. Ban đầu hắn cho rằng cách thức Liên Hoa Dạ biến mất cũng giống như Vi Linh Phù, là trà trộn vào những người xung quanh. Sau khi thảo luận với Huyền Trang, Huyền Trang thông qua cảnh tượng Ba Pha biến mất trên núi Linh Thứu mà suy đoán, khi đó trên núi Linh Thứu có một chiếc giếng cạn từ thời đại Phật Đà lưu lại, kỳ thực Ba Pha đã đào đường hầm bí mật dưới giếng, nối thẳng tới chỗ tảng đá lớn nơi ngài đang ẩn nấp. Cũng có nghĩa nguyên lí dùng khói trắng che khuất tầm mắt, làm tê liệt thị giác thì giống nhau, còn cách để biến mất lại phải tùy tình hình mà vận dụng cho phù hợp.

“Đã biết Liên Hoa Dạ cố ý biến mất, sư phụ của ta chẳng lẽ lại không biết nàng đang đóng kịch?”, Vương Huyền Sách cười ha hả.

Sa Bà Mị yên lặng một hồi lâu mới nói: “Hòa thượng khá lắm! Sư phụ ngươi còn suy đoán ra cái gì nữa?”.

“Đương nhiên là toàn bộ kế hoạch của ngươi rồi” Vương Huyền Sách dương dương đắc ý, uống một hớp rượu: “Cái gọi là chân tướng luân hồi của Liên Hoa Dạ và Na Thuận, chẳng qua chỉ là ngươi mướn hai diễn viên đóng kịch mà thôi. Liên Hoa Dạ từ đầu đến cuối vẫn biết rõ mình đang đóng kịch, còn Na Thuận lại diễn quá nhập tâm, quên mất mình đang đóng kịch, quá chú tâm vào cuộc đời hư cấu này. Đúng rồi, Na Thuận vốn tên là Đế Na Phục, chuyện này ngươi cũng biết”.

“Hừ!” Sa Bà Mị khinh thường: “Đây vốn là ta nói với sư phụ ngươi, có gì lạ đâu. Vậy ngươi nói xem, ta làm thế nào để Giới Nhật Vương truyền ngôi cho Na Thuận? Nếu ngay cả chuyện này Huyền Trang cũng suy đoán được, lão hòa thượng ta cam lòng chịu thua”.

“Sư phụ ta đương nhiên đoán ra được”, Vương Huyền Sách hãnh diện nói: “Sư phụ ta nói, Na Thuận và Liên Hoa Dạ căn bản không phải thuốc trường sinh gì! Họ chỉ là công cụ đế ngươi mưu đoạt đế quốc Giới Nhật!”.

“Cái gì?” Sa Bà Mị run lên, gắng gượng cười nói: “Nói xem nào”.

“Sư phụ ta nói, ngươi ngụy tạo ra ba mươi ba kiếp luân hồi của Na Thuận và Liên Hoa Dạ, mượn việc này làm cho Giới Nhật Vương tin tưởng luân hồi. Sau đó nói với Giới Nhật Vương, Na Thuận có thểluân hồi thay, nói cách khác là có thể chết thay.

Sau đó đợi lúc Giới Nhật Vương gần chết, ngươi cho ông ta uống thuốc giả chết, để Na Thuận ngồi lên ngôi vị quốc vương, lưỡi hái của luân hồi sẽ chém vào người Na Thuận, vì thế giúp Giới Nhật Vương tránh được một kiếp. Sau khi Na Thuận chết thay Giới Nhật Vương, ngươi sẽ làm cho Giới Nhật Vương sống lại, ông ta sẽ có thể trường sinh.” Vương Huyền Sách cười nhạo: “Đáng tiếc, tất cả những chuyện này đều là giả. Giới Nhật Vương đã chết thực tế là không thể sống lại. Mục đích của ngươi chính là nâng đỡ Na Thuận lên ngôi, sau đó khống chế quốc vương thôi”.

Sa Bà Mị lúc đầu còn trợn mắt há mồm, bị những suy luận phức tạp này khiến cho đầu óc quay cuồng, sau đó liền cười ngặt nghẽo: “Huyền Trang… Huyền Trang thật sự đã nói như vậy hả?”.

“Đương nhiên!” Vương Huyền Sách cười lạnh: “Có đúng là sư phụ của ta đã phá vỡ mưu kế của ngươi không?”.

“Phá vỡ rồi… Phá vỡ rồi!” Sa Bà Mị vất vả lắm mới nhịn cười được: “Chúc mừng sư phụ ngươi”.

Vương Huyền Sách vẻ mặt kiêu ngạo: “Sư phụ của ta có thiên nhãn thần thông, nhìn thấu mọi sương mù trên thế gian, mưu kế tầm thường của ngươi không đáng nhắc tới”.

Sa Bà Mị vốn cảm thấy buồn cười, nhưng nhìn Vương Huyền Sách tin chắc như thế, sùng bái Huyền Trang như thế lại không nhịn được có chút bực bội. Ông ta suy nghĩ một lát, quyết định ngậm miệng.

Vương Huyền Sách thở dài một tiếng, uống rượu xong nằm xuống đất, lẩm bẩm nói: “Sư phụ vẫn cảm thấy hối tiếc vì khi đó không hoàn toàn vạch trần âm mưu của ngươi đã rời khỏi Thiên Trúc. Hôm nay nhất định sẽ chết, sau khi chết hồn ta trở về Đại Đường gặp sư phụ sẽ nói với ngài, không cần sư phụ ra mặt, đệ tử đã phá vỡ âm mưu quỷ kế của Sa Bà Mị rồi, sư phụ nhất định sẽ rất vui mừng”.

Sa Bà Mị cảm thấy lời này cực kỳ chói tai, cả đời này của ông ta gần như không có sơ hở gì, điểm yếu duy nhất chính là lòng hiếu thắng rất mạnh. Mặc dù ông ta biết suy luận của Huyền Trang đầy sơ hở, sai lệch ngàn dặm, nhưng cái tên trước mặt này lại vẫn tin tưởng! Không ngờ Vương Huyền Sách lại tin tưởng Huyền Trang ở cách xa hàng vạn dặm mà vẫn có thể thắng được mình! Chuyện này thật sự quá hoang đường!

“Này, nhóc con, tỉnh lại đi!”, cuối cùng Sa Bà Mị không nhịn được nói: “Sư phụ ngươi quả thực là nói bậy nói bạ!”.

“Thôi đi! Ngươi cũng chỉ là bại tướng mà thôi!”, Vương Huyền Sách nằm trên mặt đất trở mình một cái, không đế ý đến ông ta.

Sa Bà Mị thực sự tức giận: “Nói cho ngươi biết, sư phụ ngươi hoàn toàn sai rồi!”.

Vương Huyền Sách nhướng mắt: “Tùy ngươi, đằng nào thì lão tử cũng sắp chết rồi, ngươi thích nói thế nào chả được!”.

“Ta…” Sa Bà Mị quả thực sắp tức điên lên, giống như tác phẩm mình múa bút hàng chục năm, đặc sắc vô cùng, xứng là tuyệt tác lại bị người khác bình phẩm tệ hại. Sa Bà Mị thật sự không thể chịu được, lớn tiếng nói: “Gã sư phụ đó của ngươi toàn là ăn nói ba hoa. Nói cho ngươi biết, thuốc trường sinh thật sự không phải Na Thuận, không phải Liên Hoa Dạ, mà là con của chúng! Hài tử của bọn chúng mới là thuốc trường sinh thật sự!”.

“Hài nhi?”, Vương Huyền Sách ngạc nhiên nhìn hắn một cái, lại quay vào trong: “Hiểu rồi”.

“Ngươi hiểu cái gì?”, Sa Bà Mị thầm kinh hãi, thằng ranh này lại thông minh đến vậy sao?

“Ngươi không cam lòng bị sư phụ ta phá giải mưu kế nên cố ý nói bừa, muốn bôi nhọ trí tuệ của sư phụ ta”, Vương Huyền Sách nói.

Sa Bà Mị lại tức điên lên: “Phần trước sư phụ ngươi đều nói đúng, chỉ có điều vấn đề cốt lõi của kế hoạch lại hoàn toàn sai. Từ đầu đến cuối, Liên Hoa Dạ và Na Thuận biểu diễn vở kịch luân hồi chẳng qua chỉ là mồi nhử làm cho Giới Nhật Vương tin tưởng sự tồn tại của luân hồi, tin tưởng con người có thể giữ lại trí nhớ kiếp trước. Còn thuốc trường sinh thật sự chính là đứa trẻ do Liên Hoa Dạ và Na Thuận sinh ra. Ta nói với Giới Nhật Vương, Liên Hoa Dạ và Na Thuận có trí nhớ của ba mươi ba kiếp luân hồi bất diệt, trong cơ thế bọn chúng đã dưỡng thành mầm mống trường sinh không bị luân hồi xóa đi. Như vậy nếu sinh ra hài tử, đứa trẻ này cũng có thể giữ được trí nhớ kiếp trước của nó, thiên đạo không thể cắt đứt, luân hồi không thể xóa mờ. Sự thật ở ngay trước mắt, Giới Nhật Vương đương nhiên tin tưởng”.

“Giới Nhật Vương tin tưởng thì sao?”, Vương Huyền Sách cười nhạo: “Hài tử vẫn chỉ là hài tử, Giới Nhật Vương là Giới Nhật Vương, liên quan gì tới ông ta chứ?”.

Vẻ mặt Sa Bà Mị rất hãnh diện: “Vấn đề cốt lõi chính là ở chỗ này. Nếu như ngày Giới Nhật Vương chết chính là ngày đứa bé trai này sinh ra, ông ta có tin rằng đứa bé này là chính mình chuyển thế không?”.

“Hả?” Vương Huyền Sách ngẩn ra: “Đây… đây hoàn toàn là trùng hợp mà?”.

Sa Bà Mị cười ha hả: “Nói bậy, lão hòa thượng trù tính hàng chục năm, làm sao có thể chỉ là trùng hợp? Ta tự có bí pháp làm cho thời điểm mà Giới Nhật Vương chết và đứa trẻ kia được sinh ra trùng khớp với nhau. Nếu Giới Nhật Vương mãi không chết, vậy thì làm cho ông ta chết sớm một chút. Nếu đứa bé sinh ra muộn, liền làm cho nó sinh ra sớm một chút. Có vậy thôi mà, đâu phải là chuyện khó khăn gì”.

“Thôi được rồi, ta biết ngươi có nhiều bí thuật”, Vương Huyền Sách suy nghĩ một lát: “Nhưng ngươi làm sao bảo đảm Liên Hoa Dạ nhất định sẽ sinh được nam hài tử?”.

“Còn đơn giản hơn”, Sa Bà Mị nói: “Nếu sinh ra nữ hài tử, vậy thì mang một đứa khác đến đổi là xong”.

“Ngươi…!” Vương Huyền Sách quả thực muốn chửi ầm lên, nhưng lại cố nhịn xuống, hỏi: “Giới Nhật Vương làm sao chịu tin mình nhất định có thể chuyển thế thành đứa bé này?”.

“Người sắp chết làm gì có lắm nghi hoặc như vậy? Chỉ cần có một cọng rơm, ai không muốn nắm lấy thật chặt?”, Sa Bà Mị nói: “Trước khi Giới Nhật Vương chết, ta đích thân lập đàn tràng bên cạnh ông ta, nói với ông ta là ta đang bảo vệ linh hồn ông ta để thay thế linh hồn đứa bé này. Đợi đứa bé lớn lên sẽ nhớ lại toàn bộ kiếp này, một lần nữa trị vì đế quốc Giới Nhật, đâu có khác gì bây giờ? À, đương nhiên khác biệt duy nhất là người ngồi trên ngôi vị quốc vương sẽ có một thể xác trẻ trung hơn nhiều”.

Vương Huyền Sách nghe mà chấn động lòng người: “Chẳng lẽ khi đó Giới Nhật Vương không hề nghi ngờ?”.

“Có!” Sa Bà Mị cười nói: “Khi đó nghi ngờ duy nhất của ông ta chính là sau khi chuyển thế, trí nhớ của mình có bị phai mờ hay không. Ta nói với ông ta, chẳng những sẽ không phai mờ mà còn có thể xóa bỏ nghiệp chướng của ông ta kiếp này. Ngươi cũng biết, ngày xưa ông ta đã giết chết Vương Tăng và vương phi Diễn La Na. Đây là nỗi đau trong lòng ông ta, cũng là ác nghiệp kiếp này của ông ta. Nhưng chuyện này kỳ diệu ở chỗ ông ta giết chết Diễn La Na, kiếp sau lại trở thành nhi tử của Liên Hoa Dạ, thành ra có tình mẫu tử với Diễn La Na, cũng có nghĩa là trả được ác nghiệp này. Cho nên kiếp sau ông ta sẽ xóa được hết nghiệp chướng, không còn trở ngại gì, mặc sức chinh chiến, tung hoành vô địch. Ông ta vừa nghe xong liền tin tưởng không còn nghi ngờ gì nữa”.

“Lại… lại còn có chuyện hoang đường thế này nữa sao?”, Vương Huyền Sách nghe mà trợn mắt há mồm.

“Ngươi cảm thấy hoang đường, nhưng Giới Nhật Vương lại tin rằng đây là cách duy nhất có thể trường sinh”, Sa Bà Mị cười nói: “Cho nên ông ta phải truyền ngôi cho Na Thuận. Giới Nhật Vương sớm đã dặn dò các trọng thần trong triều như Bà Ni và Chiến Đà, nói với họ bí mật này, dặn bọn họ ủng hộ Na Thuận lên ngôi, đợi chính mình kiếp sau, cũng chính là nhi tử của Na Thuận lớn lên liền ủng hộ đứa nhỏ này lên ngôi. Ông ta tin rằng đứa bé này sẽ có được ký ức của mình, Giới Nhật Vương từng uy phong hiển hách sẽ quay lại một lần nữa với một thân thể trẻ trung, một lần nữa hùng bá thiên hạ, hoàn thành đại nghiệp kiếp này”.

“Thì ra là thế…”, Vương Huyền Sách lẩm bẩm nói. Trong lòng hắn cuộn trào sóng to gió lớn, đúng là một kế hoạch điên cuồng! Từ ba mươi năm trước đã bắt đầu trù tính, chọn lựa một cặp nam nữ trong thế gian làm diễn viên, trình diễn vở kịch ba mươi ba kiếp luân hồi, lấy đại lục Thiên Trúc làm sân khấu, lấy ức vạn chúng sinh trên thế gian làm người xem, lại có Đại Thừa Thiên của Phật môn tham dự và chứng kiến, thành công làm cho Giới Nhật Vương hoàn toàn tin tưởng chuyện luân hồi xuất hiện trên thế gian. Cuối cùng lợi dụng tham niệm lớn nhất của đế vương là trường sinh làm mồi nhử, lấy tội nghiệt đế vương đã phạm phải để uy hiếp, hai bên cùng tác động khiến Giới Nhật Vương ngoan ngoãn giao ngôi vị quốc vương cho một người không quen biết!

Có thế nghĩ ra và thực hiện kế hoạch này phải là một bộ não điên cuồng thế nào? Sa Bà Mị cười to: “Bây giờ ngươi đã tin chưa? Sư phụ ngươi chỉ nói bừa, mưu kế của ta chặt chẽ như thế mà hắn lại suy đoán lung tung, đúng là sỉ nhục trí tuệ của ta…”.

Vương Huyền Sách than thở: “Sư phụ ta không hề sỉ nhục trí tuệ của ngươi, bởi vì những lời đó ngài chưa bao giờ nói”.

“Sao?”, Sa Bà Mị ngẩn ra: “Ý ngươi là gì?”.

“Ý ta chính là, những gì ta vừa mới nói đều là ăn nói ba hoa, chỉ là lợi dụng danh tiếng của sư phụ ta để kích ngươi nói ra chân tướng mà thôi”, Vương Huyền Sách cười nói: “Trước kia khi chuẩn bị đến Thiên Trúc, ta đã hỏi sư phụ, sau này đối phó Sa Bà Mị thế nào? Sư phụ ta nói: Sa Bà Mị người này cuồng vọng tự đại, tự phụ tự tôn. Lợi dụng tám chữ này, tất có thể phá được”.

Sa Bà Mị hoàn toàn sửng sốt, lúc này ông ta đột nhiên nghe thấy có tiếng bước chân chậm rãi đến gần.

Ngẩng đầu lên nhìn, Na Thuận yên lặng đứng trước mặt ông ta. Hai người nhìn nhau qua hàng rào, trong mắt Na Thuận toàn là bi thương và tuyệt vọng.

Vương Huyền Sách đứng dậy, lấy chìa khóa trong tay áo ra mở cửa lao, sánh vai đứng cạnh Na Thuận, nhìn Sa Bà Mị. Sa Bà Mị cười chua xót, lúc này chẳng lẽ ông ta còn không biết mình đã rơi vào bẫy tính toán của Vương Huyền Sách. Thì ra Na Thuận mặc dù là một kẻ si tình nhưng lại không phải kẻ ngốc, khi liên minh mười sáu vương quốc được thành lập, Sa Bà Mị từ trong ngục đi ra hiến kế, Na Thuận đã biết ngục bảy tầng này không giam giữ nổi Sa Bà Mị. Na Thuận vẫn lo lắng không thôi, lại không làm rõ được quân bài cuối cùng của Sa Bà Mị. Lần này đúng lúc Vương Huyền Sách cũng muốn đối phó Sa Bà Mị, hai người phối họp với nhau diễn một vở kịch trước mặt mọi người, nhốt Vương Huyền Sách vào ngục bảy tầng, quả nhiên đã khiến cho Sa Bà Mị tiết lộ chân tướng kế hoạch.

Tuy nhiên chân tướng này lại là gánh nặng Na Thuận không thể nào chịu đựng được.

“Ta thật sự là diễn viên mà ngươi lựa chọn? Ta thật sự là quân cờ bị ngươi khống chế cả đời? Ta yêu thầm cuồng si Liên Hoa Dạ ba mươi ba kiếp quả thật là giả? Ta hỏi ngươi, Liên Hoa Dạ yêu ta rốt cuộc là thật hay là giả? Ta hỏi ngươi, Liên Hoa Dạ của ta rốt cuộc có còn trở về không?”

Na Thuận điên cuồng hét lên, giật mạnh hàng rào, gần như sắp dỡ hàng rào xuống. Hắn điên cuồng vặn hỏi, không ngừng đập đầu vào hàng rào đến mức vỡ đầu chảy máu, máu tươi chảy đầy mặt.

“Na Thuận, ngài đừng hành hạ bản thân như vậy”, Vương Huyền Sách vội vàng kéo hắn an ủi.

Na Thuận đẩy Vương Huyền Sách ra, điên cuồng đấm đá hàng rào, hét khản cả giọng: “Cuộc đời ta bị ngươi hủy rồi! Hi vọng của ta bị ngươi hủy rồi! Sa Bà Mị, ta hận ngươi…”.

Sa Bà Mị ngây như phỗng, ngồi yên lặng, dường như toàn thân không còn một chút sức lực nào.

°°°

Trong đại điện hoàng cung, Na Thuận ngơ ngác ngồi trên vương tọa, Vương Huyền Sách ngồi ở vị trí ngay dưới hắn.

“Chuyện này ngươi sớm đã biết, đúng không?”, Na Thuận hỏi.

Vương Huyền Sách biết hắn nói đến chuyện gì, khẽ gật đầu: “Chuyện này sư phụ sớm đã phán đoán được, lần trước ngài nói với sư phụ muốn làm quốc vương, sư phụ đã dùng bí mật này trao đổi với Sa Bà Mị”.

“Thì ra trong mắt người khác, ta vẫn luôn là một thằng ngốc”, Na Thuận cay đắng nói: “Thực ra ta cũng không phải chưa từng hoài nghi, có lúc ta mơ về quê hương và ngôi nhà ở Túc Đặc, trong mơ có đao cong và gót sắt của người Đột Quyết, có một người hét lên với ta: Đế Na Phục, chạy mau! Trong mơ, ta là Đế Na Phục, sau khi tỉnh lại, ta lại là Na Thuận. So với Đế Na Phục, ta thích làm Na Thuận hơn. Cuộc đời của Đế Na Phục tràn ngập bi kịch, không có ấm áp, còn cuộc đời của Na Thuận mặc dù cũng là bi kịch nhưng trong giá lạnh lại có ấm áp. Bởi vì ta có Liên Hoa Dạ. Ta không biết các ngươi đối xử với Liên Hoa Dạ thế nào, nhưng ta biết đây là tình cảm duy nhất trong cuộc đời của ta. Ta và nàng gặp nhau trong cuộc đời thê lương này, ôm ấp sưởi ấm cho nhau, ta say mê với cuộc đời Na Thuận, cũng là say mê với hạnh phúc duy nhất của ta trên thế gian này. Ta không muốn tỉnh lại, bởi vì nếu ta tỉnh lại, ngay cả hanh phúc này cũng biến mất. Ngươi có hiểu không?”.

“Ta hiểu”, Vương Huyền Sách nói.

“Ngươi hiểu thì tốt”, Na Thuận thở dài nói.

Vương Huyền Sách ngẩn ra, Na Thuận lại nhìn hắn, không nói gì. Hai người cứ thế im lặng nhìn nhau. Lúc đầu gặp nhau ở Thổ Phồn, đi theo Huyền Trang về nam, đến thành Khúc Nữ gặp nạn, trong tuyệt địa truy tìm hung thủ, từng chuyện cũ lướt qua trước mắt hai người. Hai người đột nhiên nhận ra, dù chưa kết làm huynh đệ, lại đã có giao tình sinh tử.

“Bây giờ ta đã biết, ta làm quốc vương chỉ là quân cờ trong mắt người khác”, Na Thuận nói: “Sa Bà Mị muốn thông qua ta khống chế đế quốc này, Bà Ni và Chiến Đà xu nịnh ta là vì coi nhi tử của ta như Giới Nhật Vương chuyển thế. Bọn chúng đều không coi trọng ta, nhưng ta lại không thể không coi trọng chính mình. Bởi vì nếu ta không coi trọng chính mình, ai sẽ chờ Liên Hoa Dạ trở về?”.

“Bệ hạ!” Vương Huyền Sách thay đổi cách xưng hô, dường như có một dòng chảy ngầm đang cuồn cuộn giữa hai người: “Luân hồi vãng sinh chỉ là một âm mưu”.

“Ngươi đã gặp người sắp chết khát trên sa mạc lại nhìn thấy ốc đảo hư ảo bao giờ chưa? Hắn biết rõ là giả dối nhưng vẫn muốn dùng hết sức chạy tới đó. Ngươi đã gặp người sắp chết chìm trên biển rộng, lại nhìn thấy một cọng rơm trôi trên mặt nước chưa? Hắn biết rõ sẽ vẫn chìm nghỉm, lại vẫn muốn bắt lấy bằng được.” Na Thuận từ từ rơi lệ: “Luân hồi và vãng sinh cũng là như thế. Ngoài ở lại vương cung này, ngoài đứng trên tường thành vương cung này, ngươi bảo ta có thể đi đâu chờ Liên Hoa Dạ trở về?”.

“Ngươi cần gì làm khó mình như vậy!” Vương Huyền Sách cảm thán: “Biết rõ là âm mưu, lại vẫn cam nguyện làm một quân cờ đến hết cuộc đời mình, có đáng không?”.

“Trên thế gian này, đáng và không đáng, dùng thứ gì để đánh giá?”, Na Thuận hỏi: “Liên Hoa Dạ biết rõ là âm mưu, lại cam nguyện sinh cho ta một đứa con, cam nguyện vì ta mà chết dưới chân tường thành vương cung. Có đáng hay không? Cho dù cả đời ta không đợi được nàng, ta cũng phải chờ đợi. Bởi vì ta phải cho nàng biết, tình cảm của nàng chưa từng trao nhầm người. Ta phải làm nàng vẫn quyến luyến nhân gian, ta phải cho nàng biết có người vẫn đang chờ đợi nàng trở về. Như vậy, ta vẫn còn có một tia hi vọng, rất nhiều năm sau sẽ có một nữ tử dung mạo như hoa sen thướt tha đi tới…”.

Na Thuận không cầm được nước mắt, không thể kiềm chế được.

“Cho nên ngươi sẽ giữ kín bí mật này?”, Vương Huyền Sách hỏi.

“Đúng vậy!” Na Thuận hai mắt đẫm lệ nhìn hắn: “Ngươi là đệ tử của sư huynh ta, tình cảm sâu sắc, đáng tiếc… Trong ván cờ này, nếu không phải quân cờ thì chính là người chơi cờ, không thể tồn tại người thứ ba. Sa Bà Mị phải bảo vệ bí mật này vì chính hắn. Chiến Đà phải bảo vệ bí mật này để chờ đợi Giới Nhật Vương của hắn, chỉ có ngươi… là người bên ngoài ván cờ”.

“Ngươi muốn giết ta diệt khẩu?”, Vương Huyền Sách thở dài hỏi.

“Vì hi vọng mơ hồ nơi chân tường vương cung, ta săn sàng phạm mọi tội ác trên thế gian”, Na Thuận nói.

“Ta có lỗi với sư huynh. Người đâu…”, Na Thuận gọi to: “Bắt lấy Vương Huyền Sách!”.

Cấm vệ sát đế lợi ngoài điện nghe lệnh chạy vào, không hề do dự bắt lấy Vương Huyền Sách. Vương Huyền Sách không phản kháng, để mặc bọn chúng trói lại, chỉ bi thương nhìn Na Thuận.

Na Thuận không muốn nhìn hắn, ra lệnh: “Đi, áp giải toàn bộ sứ đoàn Đại Đường tới đây. Ngoài ra, triệu cả đám triều thần đến nữa!”.

“Na Thuận, giết một mình ta là đủ rồi, cần gì làm liên lụy đến người khác!”, Vương Huyền Sách giận dữ vùng vẫy.

“Ngươi là sứ thần Đại Đường, danh không chính ngôn không thuận, ta giết ngươi thế nào?”, Na Thuận phất tay: “Bịt miệng hắn lại!”.

Cấm vệ sát đế lợi dùng một miếng vải nhét vào miệng Vương Huyền Sách.

Chỉ một lúc sau, ba mươi sáu người trong sứ đoàn trong đó có phó sứ Tưởng Sư Nhân cũng bị dẫn tới đại điện này. Chiến Đà và các triều thần cũng vội vã chạy tới. Na Thuận đi một lượt trước mặt sứ đoàn, chậm rãi nói: “Vừa rồi Vương Huyền Sách đã khai với ta, hắn cấu kết với quốc vương Cưu Ma La, có ý đổ lật đổ đế quốc. Các ngươi ai biết tình hình cụ thể hãy khai cho rõ, ta có thể tha các ngươi không chết”.

Vương Huyền Sách vô cùng phẫn nộ, nhưng miệng bị nhét vải không kêu lên được, chỉ có thể phát ra tiếng ê a. Trong sứ đoàn, tùy tùng tâm phúc của Vương Huyền Sách nhìn thấy chính sứ bị bắt, vội vàng xông tới: “Bệ hạ, thiếu khanh của chúng tôi tuyệt đối không cấu kết với quốc vương Cưu Ma La! Oan uổng quá!”.

“Không có sao?” Na Thuận rút trường kiếm từ trên người cấm vệ sát đế lợi ra, chĩa vào cổ họng hắn: “Ta chỉ hỏi ngươi một câu, trong hai ngày ở thành Vương Xá, ngươi đi theo Vương Huyền Sách không rời một lát nào sao?”.

“Ơ..” Tùy tùng kinh ngạc lắc đầu: “Không phải như thế”.

“Đã không theo sát không rời, làm sao ngươi chứng minh cho hắn được?”, Na Thuận hét lên, trường kiếm trong tay đột nhiên đâm vào cổ họng tùy tùng. Tùy tùng mở to hai mắt, đưa tay bịt cổ họng, máu tươi phun ra qua kẽ tay hắn như suối phun, từ từ ngã xuống đất tắt thở.

Chẳng những thành viên sứ đoàn mà cả các quan chức đế quốc đều kinh ngạc, tự tiện giết sứ giả của quốc gia khác là chuyện đặc biệt hiếm thấy ở Thiên Trúc. Người Thiên Trúc vô cùng coi trọng danh dự và vinh dự, trước kia Giới Nhật Vương và Y Tự Hầu đệ tam đối đầu gay gắt, nhưng Y Tự Hầu đệ tam đích thân đến thăm thành Khúc Nữ, cho dù hai bên đàm phán thất bại, Giới Nhật Vương cũng không làm gì Y Tự Hầu đệ tam, ngược lại còn hộ tống Y Tự Hầu đệ tam ra khỏi biên giới an toàn. Nhưng bây giờ quốc vương Đế Na Phục lại không có chút nguyên tắc nào cả.

“Ư…!” Vương Huyền Sách khóe mắt sắp rách ra, lại bị cấm vệ sát đế lợi giữ chặt lấy.

Na Thuận cầm trường kiếm, mỉm cười đi tới bên cạnh một thành viên sứ đoàn khác, chĩa mũi kiếm vào cổ họng hắn: “Ngươi thì sao?”.

Sứ giả đó hãnh diện nói: “Thiếu khanh nhà ta tuyệt đối không cấu kết với quốc vương Cưu Ma La, ta cũng không có cách chứng minh”.

“Tốt!” Trường kiếm của Na Thuận đâm vào cổ họng hắn. Sứ giả đó xoay người ngã xuống, co giật mấy cái liền tắt thở.

Máu tươi bắn lên mặt Na Thuận, hắn cười ác độc nhìn về phía thành viên sứ đoàn tiếp theo, dữ tợn như ma quỷ.

“Bệ hạ!” Nguyên soái Chiến Đà thật sự không nhìn được nữa, vội vàng bước lên khuyên can: “Vô cớ giết chết sứ giả đại quốc, thật sự làm tổn hại thể diện của đế quốc!”.

“Thể diện?” Na Thuận điên cuồng hét lên: “Ta không cần thể diện gì hết! Tất cả những kẻ muốn mưu đoạt vương vị của ta đều phải chết hết!”.

Hắn bước nhanh tới trước mặt người thứ ba, đoản kiếm chĩa tới: “Ngươi!”.

Sứ giả đó cũng hãnh diện giơ cổ ra: “Ngươi muốn giết cứ giết Đại Đường ta oai phục tứ phương, hùng binh trăm vạn, rồi một ngày gót sắt sẽ đạp tan thành Khúc Nữ của ngươi để báo thù cho bạn ta!”.

Na Thuận không nói một lời, vung kiếm chém ngang, vù một tiếng, không ngờ lại chém rơi đầu người đó. Thi thể không đầu ngã xuống. Na Thuận cảm thấy trong lòng có một sự tàn nhẫn không thể phát tiết ra được, cả người như sắp phát cuồng. Hắn tiếp tục đi đến trước mặt người tiếp theo. Tuy nhiên mấy năm nay quốc thế của Đại Đường phát triển không ngừng, mở ra thịnh thế, uy hiếp tứ phương, trong lòng đám sứ giả tràn ngập tự tôn và kiêu ngạo, không một người nào chịu khuất phục. Tất cả đều hiên ngang mà đứng, thấy chết không sờn. Na Thuận giết liền sáu người, cảm giác bạo ngược trong lồng ngực mới giảm đi một chút.

Na Thuận cầm trường kiếm rỏ máu, đứng giữa đám thi thể. Bóng dáng hắn đứng giữa đại điện to lớn giống như ma quỷ khát máu. Hắn đột nhiên rơi nước mắt, xoay người đi tới trước mặt Vương Huyền Sách, nhắm mắt lại, không muốn nhìn khuôn mặt cố nhân, lẩm bẩm nói: “Tại sao vận mệnh lại đổi dời như thế…”.

Hắn nhắm mắt lại vung kiếm chém tới, bỗng nghe thấy keng một tiếng, trường kiếm suýt nữa rơi khỏi tay. Hắn kinh ngạc mở mắt ra, lại thấy một cấm vệ sát đế lợi vung kiếm chặn lại trường kiếm của hắn, tiện tay cắt đứt dây thừng trên người Vương Huyền Sách, quát to: “Đi thôi!”.

“Cái gì?” Na Thuận kinh ngạc, lập tức giận dữ hét lên: “Bắt lấy bọn chúng cho ta!”.

Cấm vệ sát đế lợi đồng loạt xông lên, nhưng trong đó lại có ba gã cấm vệ trở giáo ngăn cản đồng liêu, đồng thời cắt đứt dây thừng trên người các thành viên sứ đoàn, trong đại điện lập tức trở nên hỗn loạn.

Sứ giả Đại Đường phần lớn xuất thân là quân nhân, tới tấp cướp lấy vũ khí chiến đấu với cấm vệ sát đế lợi.

Trong hỗn loạn, Vương Huyền Sách đoạt lấy một thanh trường mâu, hét lớn: “Xông ra ngoài!”.

Mọi người phá tan vòng vây của cấm vệ sát đế lợi, chạy thẳng ra ngoài đại điện.

“Chiến Đà, chuyện này là thế nào?”, Na Thuận gầm lên giận dữ.

Sắc mặt nguyên soái Chiến Đà âm trầm: “E rằng là người của liên minh mười sáu vương quốc đã đến rồi. Xem ra những quốc vương này sớm đã có lòng dạ khó lường, không ngờ lại cài gian tế vào trong hoàng cung”.

Để cứu Vương Huyền Sách, những cấm vệ này sớm đã tính toán thỏa đáng. Đầu tiên là một người ra tay cứu Vương Huyền Sách, sau đó những người khác tạo ra cảnh tượng hỗn loạn để phóng thích sứ giả. Trong đại điện mặc dù có hàng trăm cấm vệ, nhưng ai cũng không biết kẻ thù là ai, tất cả đề phòng lẫn nhau, không ngờ lại để đám Vương Huyền Sách xông ra ngoài.

Trong vương cung không ngờ còn đã chuẩn bị cả ngựa, nhưng chỉ có ba bốn con.

Tên cấm vệ đó nói: “Vương thiếu khanh, mời lên ngựa!”.

“Còn đồng liêu của ta?” Vương Huyền Sách thấy chỉ có Tưởng Sư Nhân đi theo mình, vội vàng kêu lên: “Các ngươi có cách nào đưa bọn họ cùng ra ngoài không?”.

“Không có!”, cấm vệ đó nói: “Chủ nhân của ta chỉ ra lệnh cứu ngài!”.

“Không được!”, Vương Huyền Sách quả quyết nói: “Ta và họ đồng sinh cộng tử!”.

“Thiếu khanh!”, một sứ giả cười lớn: “Vốn sắp bị người ta giết như giết gà, bây giờ có thể chết trận, thật sự là vinh hạnh của chúng ta!”.

Người khác cũng cười to: “Vì Đại Đường mà chết, da ngựa bọc thây!”.

“Thiếu khanh, phó sứ, các ngài hãy đi đi! Báo thù cho chúng tôi!”

Mọi người hét lên, đẩy Vương Huyền Sách và Tưởng Sư Nhân lên chiến mã, hùng hổ đâm vào mông ngựa, chiến mã hí lên một tiếng điên cuồng, lao vút đi. Hai cấm vệ cứu bọn họ cũng lên hai con chiến mã còn lại đuổi theo. Còn lại sứ giả Đại Đường đứng thành một hàng chặn ngang cổng hoàng cung, một số người tay cầm đao cong, một số người tay cầm trường mâu, còn có một số người tay không tấc sắt, nhưng trên mặt tất cà mọi người đều là ý chí chiến đấu sục sôi. Trong tiếng quát hét giận dữ của Na Thuận, hàng ngàn cấm vệ sát đế lợi tràn tới. Mọi người liếc nhau, không biết ai hát lên bài ca “Tân Vương phá trận nhạc”, âm thanh trầm thấp từ trong đám người vang lên, dần dần có nhiều âm thanh hòa cùng, tạo thành tiếng hát khảng khái phóng khoáng: “Nhận lệnh của quân chủ, đi đánh dẹp phản thần. Hát hài ca phá trận, cùng nhau hưởng thái bình. Bốn biển ơn vua phủ, ngàn năm đức vẫn xanh. Nhưng y còn chưa mặc, hôm nay tất công thành…”.

“Giết…!” Cả đoàn sứ giả cùng hét lên, liều chết lao về phía cấm vệ sát đế lợi. Bất kể là Na Thuận hay là Chiến Đà trong lòng đều cảm thấy chấn động, vẻn vẹn hai ba mươi người, không ngờ lại có khí thế như ngàn quân, không gì cản nổi. Trong vòng vây của hàng ngàn cấm vệ, tất cả mọi người đều không màng sống chết, chém giết đẫm máu, đến tận lúc người cuối cùng ngã xuống. Nhìn thi thế sứ giả cuối cùng ngã xuống đất, tất cả các trọng thần của đế quốc đều yên lặng một hồi lâu. Đây chính là Đại Đường huy hoàng tột cùng hay sao?

Trong thành Khúc Nữ, hai cấm vệ sát đế lợi dẫn Vương Huyền Sách và Tưởng Sư Nhân chạy ra ngoài hoàng cung, lập tức có người tiếp ứng. Thế lực cứu Vương Huyền Sách xem ra vô cùng lớn mạnh, cấm vệ dẫn bọn họ nhiều lần chuyển hướng, cuối cùng nhảy xuống một giếng cạn, chui qua địa đạo ra thẳng ngoài thành, dễ dàng thoát khỏi truy binh.

Ra ngoài thành, đến một thôn ấp thay ngựa, cấm vệ cũng không nói gì, dẫn hai người chạy về phía đông hơn mười dặm, đến một khe núi có rừng rậm bao quanh lại thấy một đội kỵ binh tinh nhuệ đang căng thẳng chờ đợi, người đứng đầu không ngờ lại là quốc vương Cưu Ma La. Vương Huyền Sách bàng hoàng tỉnh ngộ, cũng chỉ có vị đồng minh ba mươi năm của Giới Nhật Vương là quốc vương Cưu Ma La mới có thể xây dựng được thế lực lớn như vậy tại thành Khúc Nữ, thậm chí ngay cả hoàng cung cũng xâm nhập vào được.

“Vương thiếu khanh!”, quốc vương Cưu Ma La vô cùng vui sướng, đi tới nghênh đón: “Từ khi biết được ngài bị bắt, bản vương lòng như lửa đốt, từ thành Vương Xá vội vã chạy tới, may mà ngài ở hiền gặp lành!”.

“Đa tạ bệ hạ!”, Vương Huyền Sách hết sức cảm kích. Lần này thua, hắn cảm thấy uất hận tột độ, mấy năm nay hắn chia rẽ lôi kéo các quốc vương luôn luôn thuận lợi, không nghĩ tới lại bại trong tay Na Thuận. Đặc biệt là đế mất cả sứ đoàn càng khiến Vương Huyền Sách vô cùng lo lắng. Nếu toàn bộ sứ đoàn bị giết, cho dù mình trở lại Đại Đường cũng là nỗi nhục quốc thế, đời này coi như đã kết thúc.

“Nào, bản vương giới thiệu một chút”, quốc vương Cưu Ma La dẫn hắn đi tới trước mặt mấy người bên cạnh, họ đều mặc trang phục bình thường, không nhìn ra thân phận, nhưng sau khi nghe giới thiệu, Vương Huyền Sách và Tưởng Sư Nhân đều kinh hãi. Trong khe núi nhỏ hẹp này không ngờ lại có đến sáu vị quốc vương, ngoài quốc vương Cưu Ma La còn có quốc vương Chiêm Ba[179], quốc vương Phệ Xá Lị, quốc vương Bà La Ni Tư, quốc vương Tô Phạt Lạt Na, quốc vương Chiến Chủ[180], đều là quốc vương của các quốc gia trong liên minh phía đông.

“Huyền Sách tài gì đức gì mà dám làm phiền các quốc vương tới đây đối mặt với nguy hiểm”, Vương Huyền Sách khom lưng cảm tạ.

“Vương thiếu khanh yên tâm”, quốc vương Chiến Chủ nói: “Cũng không thể nói là bọn ta phải đối mặt với nguy hiểm được, quốc vương Đế Na Phục muốn bắt bọn ta cũng không dễ dàng như vậy”.

“Vương thiếu khanh”, quốc vương Cưu Ma La hỏi: “Không biết ngài có tính toán gì không?”.

Vương Huyền Sách suy nghĩ một lát, cười khổ nói: “Ta thân là sứ thần, lại để mất sứ đoàn tại thành Khúc Nữ, nếu không trả thù, trở lại Đại Đường cũng là nỗi ô nhục của đại quốc”.

“Không biết Vương thiếu khanh có kế hoạch gì?”, quốc vương Phệ Xá Li hỏi.

Vương Huyền Sách buồn bã lắc đầu, đây là nơi đất khách quê người, Đại Đường có mạnh mẽ hơn nữa thì cũng ngoài tầm tay với. Lại chỉ có mình hắn chạy thoát khỏi đó, còn có thể có biện pháp gì chứ??

“Vương thiếu khanh”, quốc vương Cưu Ma La nói: “Từ Ca Ma Lâu Ba[181] đi về phía đông bắc khoảng ngàn dặm chính là Lãng Châu[182] của Đại Đường. Bọn ta cũng đã nghe danh Đại Đường hùng mạnh vô song, chỉ có điều ở giữa cách núi cao rừng rậm, ít người lại qua, nhưng dù sao cũng giáp giới Đại Đường. Nếu bọn ta phá núi mở đường cho ngài, giúp ngài về đến Lãng Châu, dẫn hùng binh Đại Đường đến đánh tan nghịch tặc, ngài cảm thấy có khả thi không?”.

Vương Huyền Sách chần chừ, Tưởng Sư Nhân hỏi: “Đường khó đi như vậy, làm sao bảo đảm đại quân đi qua được?”.

“Chuyện này…” quốc vương Cưu Ma La cười khổ: “Bản vương cũng chưa từng đi qua đường này, chỉ là nghe bách tính ở miền đông bắc nói, có tiểu thương trong núi bất chấp gian nguy băng qua núi cao rùng rậm”.

Vương Huyền Sách liên tục lắc đầu: “Thương nhân có thể đi được, đại quân chưa chắc có thể đi được. Ta đã làm huyện lệnh ở Dung Châu, đã nghe nói từ Lãng Châu về nam hiểm ác, khắp nơi tràn ngập chướng khí, đầm lầy, núi cao sông lớn, cho dù đại quân trèo đèo lội suối đến Thiên Trúc, mười phần cũng chết đến bảy tám phần, việc này không làm được”.

Nghe thấy Vương Huyền Sách bác bỏ, các quốc vương đều lộ vẻ thất vọng.

“Bệ hạ!” Vương Huyền Sách thắc mắc: “Liên quân của các ngài giằng co với quân đội đế quốc lâu như vậy, vì sao không phát động tấn công? Nếu đánh bại quốc vương Đế Na Phục, tất cả mọi chuyện chẳng phải đều giải quyết dễ dàng sao?”.

Các quốc vương đưa mắt nhìn nhau, quốc vương Cưu Ma La cười khổ nói: “Nói thì rất dễ. Trước kia vì sao uy quyền của Giới Nhật Vương lớn như thế? Bởi vì quân đội liên minh phía đông của chúng ta cộng lại cũng chỉ có năm vạn người, còn chỉ riêng quân đội đóng ở phía đông của đế quốc đã có mười vạn người! Đây là còn có liên quân phía tây ngăn chặn năm vạn quân đế quốc, nếu không chúng ta có muốn giằng co cũng không làm được”.

“Năm vạn đối với mười vạn, vẫn đủ để phát động một trận chiến!”, Vương Huyền Sách nói: “Nếu như các vị quốc vương không chê, Huyền Sách sẵn sàng tham dự vạch kế, giúp các vị đánh tan quân đội của quốc vương Đế Na Phục!”.

“Việc này…”, các quốc vương đưa mắt nhìn nhau, tới tấp lắc đầu: “Sức mạnh chênh lệch quá lớn!”.

“Thưa các vị, năm vạn và mười vạn chỉ là chênh lệch số lượng, không phải chênh lệch sức mạnh”, Vương Huyền Sách nói: “Theo ta, quý vương có ba thắng, mà quốc vương Đế Na Phục có ba bại!”.

“Sao lại nói như vậy?”, quốc vương Cưu Ma La hỏi.

“Quốc vương Đế Na Phục lên ngôi không chính đáng, quân tâm không theo, đây là cái bại thứ nhất. Quốc vương Đế Na Phục trước đó không có danh tiếng, không có căn cơ, không có người chiến đấu vì hắn, đây là cái bại thứ hai. Mười sáu quốc gia liên hợp khởi binh, đế quốc đã có xu thế tan rã, tướng lĩnh cầm quân người người suy tính đường lui, không có người sẵn sàng tử chiến, đây là cái bại thứ ba”, Vương Huyền Sách nói chậm rãi.

“Vậy chúng ta lại có ba thắng nào?”, quốc vương Chiến Chủ hỏi.

“Các vị nếu không thể chiến thắng quốc vương Đế Na Phục, sớm muộn sẽ bị hắn diệt quốc sát thân, nhất định sẽ đánh một trận tử chiến, đây là cái thắng thứ nhất. Các vị và quân đội đế quốc liên minh nhiều năm, hiểu rõ đối thủ, đây là cái thắng thứ hai. Bên trong quân đội đế quốc cũng có người bất mãn với quốc vương Đế Na Phục, muốn thông đồng với các vị, đây là cái thắng thứ ba”, Vương Huyền Sách nói: “Cho nên chỉ cần các vị đưa quân tấn công, trận chiến này quân đế quốc tất nhiên sẽ tan vỡ!”.

“Làm sao ngài biết trong quân đội đế quốc có người thông đồng với bọn ta?”, quốc vương Chiến Chủ kinh ngạc hỏi.

Vương Huyền Sách cười: “Quốc vương Đế Na Phục hận các vị thấu xương, phái đại quân dẹp loạn. Mười vạn đại quân có ưu thế áp đảo, lại cùng các vị giằng co hai bên bờ sông, hơn một tháng không hề giao chiến. Nếu không phải các vị có thỏa thuận bí mật với tướng lĩnh của quân đội đế quốc thì sao có thể xuất hiện tình trạng này được?”.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, không biết nói gì. Sáu quốc vương đi sang bên cạnh tiến hành thương lượng, tranh cãi quyết liệt một hồi lâu, sắc mặt người nào người nấy cũng đều có chút khó coi.

Cuối cùng quốc vương Cưu Ma La đi tới, khó xử nói với Vương Huyền Sách: “Vương thiếu khanh, sau khi bọn ta thương nghị thấy vẫn không thể khai chiến với đế quốc. Sức chiến đấu của quân đế quốc rất mạnh, một khi thất bại, chuyện này sẽ không thể cứu vãn. Kỳ thực đối với bọn ta mà nói, sách lược tốt nhất chính là thông qua áp lực quân sự, bức bách tướng quân và trọng thần đế quốc bãi miễn A La Na Thuận”.

Vương Huyền Sách tức giận: “Các vị căn bản không biết Na Thuận nhận được sự ủng hộ trong triều đình mạnh mẽ thế nào. Ta nói cho các vị rõ, điều đó là không thể”.

“Vì sao không thể?”, quốc vương Cưu Ma La không phục: “Bây giờ rất nhiều quý tộc và tướng lĩnh đều biểu thị ủng hộ bọn ta. Chỉ còn thiếu các đại quan trong triều như Chiến Đà thôi”.

Vương Huyền Sách không biết nói sao, có miệng mà khó trả lời. Hắn biết rất rõ đám trọng thần như Chiến Đà không thể phản bội Na Thuận! Giới Nhật Vương thống nhất Thiên Trúc, tạo nên thịnh thế hơn ba mươi năm, đến nay vẫn được đại đa số quý tộc và bách tính ủng hộ. Trong tình thế này, hắn hoàn toàn không dám tiết lộ chuyện nhi tử của Na Thuận là Giới Nhật Vương chuyển thế, chuyện này mặc dù là một âm mưu, nhưng người bình thường khó phân biệt thật giả, chỉ cần hắn nói ra sẽ không khác nào tăng thêm sức mạnh cho Na Thuận.

Liên minh mười sáu vương quốc hiện nay mặc dù khí thế hừng hực, lại đều bị quân đội đế quốc mạnh mẽ dọa cho sợ vỡ mật, xem ra không thế dựa vào được. Vương Huyền Sách suy đi tính lại, đột nhiên nói: “Các vị có thể giằng co với Na Thuận một tháng nữa không?”.

“Chuyện này thì không có vấn đề gì”, quốc vương Cưu Ma La nói: “Có một chuyện ngài đã đoán đúng, tướng lĩnh của quân đội đế quốc quả thật cũng không muốn khai chiến với bọn ta. Dù sao cũng đã hòa bình rất nhiều năm, mọi người đều có quan hệ rắc rối khó gỡ, muốn cắt đứt cũng không được. Có thể không đánh thì đương nhiên sẽ không đánh”.

“Nhưng còn sau một tháng thì sao?”, quốc vương Chiến Chủ hỏi: “Ngài có thượng sách gì phá địch?”.

“Một tháng sau, ta dẫn đại quân đến, một mình đánh tan Na Thuận!”, Vương Huyền Sách khảng khái.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, quốc vương Cưu Ma La vội vàng hỏi: “Ở đâu có đại quân ngang ngửa với đế quốc Giới Nhật?”.

“Thổ Phồn!”, Vương Huyền Sách đáp.

[*] [180] Chiến Chủ hay Yuddhapati là một vương quốc cổ, nằm cách sông Hằng 300 dặm về hướng đông, nay thuộc khu Ghazipur, Uttar Pradesh, Ấn Độ.

[*] [181] Ca Ma Lâu Ba hay Đông Huy hay Kamarupa là một vương quốc cổ ở Ấn Độ, lãnh thổ bao gồm thung lũng sông Brahmaputra và những vùng kế cận, nay là thành phố Guwahati, bang Assam, Ấn Độ.

[*] [182] Tức Vân Nam ngày nay. Nhà Tùy lập phủ tổng quản Nam Ninh, năm Trinh Quán thứ tám đổi Nam Ninh Châu thành Lãng Châu, lập phủ đô đốc Lãng Châu ở Thạch Thành, là thành phố Khúc Tĩnh ở Vân Nam hiện nay. (Chú thích sách gốc)

[*] [183] Tây Nhung là tên gọi dân tộc thiểu số ở phía Tây Trung Quốc cổ đại, đồng thời cũng là tên gọi của một quốc gia vào thời Xuân Thu, Chiến Quốc.