Chương Ba
“Gây ra sự bất công đáng hổ thẹn hơn là chịu đựng nó.”
Plato, Gogias
Họ hành trình đi về phía bắc, cưỡi ngựa nhanh và liên tục suốt khoảng thời gian còn lại của đêm và gần hết ngày hôm sau, chỉ dừng lại hai lần cho ngựa nghỉ ngơi để có thể tiếp tục đi theo tốc độ mà Nam tước yêu cầu. Madelyne được cho phép có một lúc riêng tư, nhưng đôi chân nàng dường như không thể giữ được trọng lượng cơ thể nàng khiến cho nhiệm vụ giải quyết các nhu cầu cá nhân trở thành một thử thách hết sức khổ sở, và trước khi nàng có cơ hội duỗi thẳng chân làm mềm các múi cơ đang kêu gào phản đối thì nàng lại bị nhấc lên lưng ngựa của Duncan.
Để giữ an toàn với số lượng người ngựa của họ, Duncan quyết định đi theo đường cái. Đó là một con đường thảm hại đáng thương với những bụi cây mọc che kín và những nhánh cây trần làm cho con đường thành thử thách liên tục đối với các hiệp sĩ. Những tấm khiên được giơ lên hầu như mọi lúc. Tuy nhiên, Madelyne được bảo vệ tốt và rất an toàn trong vòng tay bên dưới áo choàng và áo giáp của Duncan.
Những người lính thì được bảo vệ bởi sự trang bị nặng nề, đội nón giáp và để tay trần, nơi hoang vu có chút ảnh hưởng đến họ hơn là phần nào làm chậm chuyến đi.
Họ cưỡi ngựa không ngừng nghỉ gần hai ngày. Vào lúc Duncan tuyên bố họ sẽ nghỉ đêm trong một thung lũng nhỏ khá khuất kín mà hắn phát hiện ra, Madelyne hoàn toàn bị thuyết phục rằng hắn không phải là con người. Nàng đã nghe những người đàn ông nói về thủ lĩnh của họ giống một con sói và đủ hiểu sự so sánh tương đương đó; Duncan có đường nét của con thú khủng khiếp ấy dưới cái chòm lông mào màu xanh pha trắng của hắn. Nàng tưởng tượng ra mẹ của kẻ bắt giữ nàng ắt hẳn phải là một con quỷ từ địa ngục và cha hắn là một con sói thật to và xấu xí, và đó là lý do duy nhất hắn có thể giữ một tốc độ làm người ta mệt lử một cách dã man như vậy.
Khi họ dừng lại qua đêm, Madelyne phát ốm vì đói. Nàng ngồi trên một phiến đá cuội và nhìn những người lính chăm sóc ngựa của họ. Một mối quan tâm cao quý đầu tiên, Madelyne quyết định, biết rằng nếu không có chiến mã người hiệp sĩ sẽ hoàn toàn không làm được trò trống gì. Đúng, những chú ngựa phải là mối quan tâm đầu tiên.
Các ngọn lửa nhỏ được nhen lên sau đó, với mỗi nhóm từ tám đến mười người xung quanh nó, và khi tất cả đống lửa được đốt, có ít nhất 30 nhóm riêng biệt với những đôi vai mệt mỏi sẵn sàng nghỉ ngơi. Cuối cùng là thức ăn, một bữa ăn đạm bạc chỉ có bánh mì với lớp vỏ cứng giòn và phômai vàng. Những chiếc sừng chứa đầy bia cũng được chuyền tay. Dù vậy, Madelyne để ý thấy những người lính chỉ uống rất ít. Nàng nghĩ sự cẩn trọng quan trọng hơn sự khao khát uống xả láng, vì họ chắc chắn cần phải thận trọng trong đêm nay, cắm trại tại vị trí của họ là một nơi dễ bị tập kích.
Nguy hiểm luôn hiện diện cùng những người lính lưu động thế này, không thích nghi với ngoại cảnh có thể khiến họ trở nên yếu thế hơn hoặc cũng có thể họ sẽ trở thành chim kền kền chờ để chụp lấy bất kỳ ai yếu hơn họ, và cũng có thú hoang lang thang nơi hoang vu, với cùng ý định.
Cận vệ của Duncan được lệnh phải để ý đến các nhu cầu của Madelyne. Tên cậu là Ansel và Madelyne có thể nói từ cái nhăn mặt của cậu ấy thì Ansel có vẻ không thích thú lắm với nhiệm vụ được giao của mình.
Madelyne tự an ủi bản thân với kiến thức rằng cứ mỗi dặm lên phía bắc là một dặm nàng gần hơn với điểm đến bí mật của nàng. Trước khi Nam tước Wexton cản trở những kế hoạch của nàng, Madelyne phải tìm cách giải thoát cho mình. Nàng sẽ hành trình đến Scotland để đến nhà chị họ Edwythe của nàng. Nàng biết mình ngây thơ khi nghĩ mình có khả năng thực hiện chuyện như vậy. Đúng, giờ nàng nhận ra mình thật dại dột, thậm chí phải thừa nhận rằng nàng sẽ không thể tự mình kéo dài hơn một hoặc hai ngày gì đó, cưỡi con ngựa cái duy nhất trong tàu ngựa của Louddon mà không bị hất ngã. Con ngựa cái, lưng võng và quá già, không thể chịu đựng chuyến đi như thế này được. Không có một con ngựa mạnh khỏe và quần áo đi đường thích hợp, thì vụ trốn thoát sẽ là một hình thức tự sát. Và cái bản đồ vẽ vội từ trí nhớ lẩm cẩm của Simon cũng sẽ khiến nàng đi lòng vòng.
Dù nàng thừa nhận đó là một giấc mơ ngu ngốc, nàng vẫn quyết định sẽ giữ lấy giấc mơ đó. Madelyne chụp nhanh lấy tia hy vọng bởi nó là tất cả những gì nàng có. Duncan chắc chắn sống ở gần biên giới của Scotland. Nó cách xa nhà mới của họ hàng nàng bao nhiêu? Có lẽ nàng có thể đi bộ đến đó.
Chướng ngại vật trên đường đi sẽ cản trở nàng. Madelyne đẩy lý do đó sang một bên và thay vì lo lắng chuyện đó thì nàng tập trung vào danh sách những thứ nàng cần. Đầu tiên là một con ngựa có thể chịu được chuyến đi này, thứ hai là lương thực dự trữ, và cuối cùng là phúc lành của Chúa. Madelyne quyết định nàng phải sắp xếp lại danh sách, đặt phúc lành của Chúa lên đầu tiên và ngựa xuống cuối cùng, khi nàng thấy Duncan di chuyển đến trung tâm của chỗ cắm trại. Chúa ơi, phải chăng hắn ta là chướng ngại vật lớn nhất? Đúng, Duncan, kẻ nửa người nửa sói sẽ là ngại vật khó khăn nhất để nàng vượt qua.
Duncan đã không nói một lời nào với nàng kể từ khi họ rời khỏi pháo đài của Louddon. Madelyne lo lắng đến phát ốm với lời tuyên bố mạnh mẽ của hắn rằng giờ nàng thuộc về hắn. Và điều đó có nghĩa gì? Nàng ước nàng đủ can đảm để yêu cầu một lời giải thích. Nhưng vị Nam tước quá lạnh lùng, quá lãnh đạm và quá đáng sợ để nàng có thể đến gần.
Chúa ơi, nàng bị kiệt sức. Giờ nàng không thể lo lắng về hắn được. Khi nàng nghỉ ngơi, nàng sẽ tìm ra được đường để thoát thân. Đó chẳng phải là nhiệm vụ của tù nhân sao?
Nàng biết mình không có kỹ năng trong những vấn đề như thế. Có gì tốt khi nàng biết đọc, biết viết? Không ai biết được khả năng khác thường của nàng, vì không thể chấp nhận một người phụ nữ có thể đi học. Tại sao ư, phần lớn quý tộc không thể viết tên của họ. Họ tin tưởng vào những thần thánh làm những việc vô nghĩa đó cho họ.
Madelyne chắc chắn không đổ lỗi cho cậu của nàng cho sự thiếu sót trong việc dạy bảo nàng. Vị linh mục thân yêu đã dạy dỗ nàng bằng những câu chuyện cổ. Câu chuyện yêu thích của nàng là chuyến phiêu lưu của Odysseus. Người chiến binh thần thoại đã trở thành người bạn của Madelyne khi nàng còn nhỏ và thật sự sợ hãi trong suốt quãng thời gian đó. Nàng luôn giả vờ Odysseus đang ngồi bên cạnh nàng trong những đêm dài tăm tối. Chàng giúp nàng dịu đi nỗi sợ khi Louddon đến và đưa nàng về nhà.
Louddon! Cái tên đen tối của gã làm bụng nàng thắt lại. Phải, gã là lý do thật sự khiến Madelyne thiếu tất cả các kỹ năng cần thiết để sống sót. Vì Chúa, nàng thậm chí còn không thể cưỡi được ngựa. Và gã có lỗi trong việc đó. Anh trai nàng đã từng vài lần đưa nàng đi cưỡi ngựa, khi nàng được sáu tuổi, và Madelyne vẫn còn nhớ rõ chuyến đi chơi như thể nó chỉ mới diễn ra ngày hôm qua. Tại sao ư, nàng đã biến bản thân thành một kẻ hết sức ngốc nghếch trong khi Louddon la hét, nảy tưng tưng trên yên ngựa như một bụi cỏ khô không được gắn vào đúng chỗ.
Và khi gã nhận ra cách để làm nàng sợ hãi, gã trói nàng vào yên ngựa và đánh ngựa phi nước đại quanh điền trang. Nỗi khiếp sợ của nàng khiến anh trai nàng thấy thú vị. Nhưng rồi nó không còn là sự vui sướng của gã nữa cho đến khi Madelyne học được cách che đậy sự sợ hãi của nàng để Louddon dừng lại trò tiêu khiển ác độc đó.
Những gì nàng có thể nhớ được từ khi còn là một đứa bé thì Madelyne biết cha nàng và anh trai nàng ghét nàng, và nàng cố thử mọi cách mà nàng biết để làm họ yêu nàng dù chỉ một chút thôi. Khi nàng lên tám tuổi, nàng được gửi tới chỗ linh mục Berton, anh trai của mẹ nàng, cho một chuyến thăm ngắn, rốt cuộc lại trở thành những năm tháng dài bình yên. Linh mục Berton là họ hàng duy nhất còn sống bên phía gia đình mẹ nàng. Vị linh mục đã cố hết sức để nuôi dạy nàng, và thường xuyên nói với nàng, cho đến khi nàng hầu như tin hẳn vào ông, rằng cha nàng và anh trai nàng mới là những người ngu độn, chứ không phải nàng.
Ôi, cậu của nàng là một người tốt, dễ mến, sự dịu dàng của ông đã được chuyển sang trong tính cách Madelyne. Ông dạy nàng rất nhiều thứ, không điều nào trong số ấy hữu hình cả, và ông yêu nàng, nhiều như một người cha thật sự yêu cô con gái bé bỏng của mình. Ông giải thích cho nàng rằng Louddon khinh miệt tất cả phụ nữ, nhưng tận sâu trong tim nàng, Madelyne không tin vậy. Anh trai nàng quan tâm đến các chị gái của họ. Cả Clarissa và Sara đều được gửi tới những thái ấp thích hợp để được giáo dục cho phù hợp và mỗi người đều có của hồi môn ấn tượng khi họ kết hôn, mặc dù chỉ có mỗi Clarissa đã kết hôn.
Linh mục Berton cũng nói cho Madelyne biết cha nàng không muốn dính dáng tới nàng vì nàng trông rất giống mẹ nàng, một phụ nữ dịu dàng mà ông kết hôn và sau đó hầu như thay đổi ngay sau khi lời thề được trao. Cậu nàng không biết lý do vì sao thái độ của cha nàng thay đổi nhưng dù sao chăng nữa thì cậu nàng vẫn cứ đổ lỗi cho linh hồn cha nàng.
Madelyne nhớ những năm trước đó như một cảm giác ấm áp sưởi ấm trái tim nàng, luôn như vậy khi nàng nghĩ về mẹ. Louddon khi ấy không thường chế nhạo nàng và nàng được tình yêu của mẹ nàng bảo vệ.
Chỉ Louddon mới nắm giữ câu trả lời cho các thắc mắc của nàng. Có lẽ một ngày nào đó gã sẽ giải thích tất cả với nàng và rồi nàng sẽ hiểu. Và sự thông cảm sẽ hàn gắn những vết thương, có phải vậy không?
Ôi Chúa ơi, mình phải đặt những suy nghĩ khó lay chuyển này sang một bên thôi, Madelyne quyết định. Nàng đứng lên rồi đi quanh chỗ cắm trại, giữ mình tránh xa đám đàn ông.
Khi nàng quay người và đi vào khu rừng rậm rạp, không ai theo sau nàng, và nàng có thể tự do chăm sóc bản thân. Madelyne phát hiện ra một con suối nhỏ trên đường đi. Mặt nước đã bị đóng băng nhưng Madelyne dùng một cành cây đâm xuyên qua lớp băng. Nàng quỳ xuống, rửa tay và rửa mặt. Nước đủ lạnh buốt khiến đầu ngón tay nàng nhăn lại, nhưng chất lỏng trong sạch ấy lại có vị thật tuyệt.
Madelyne cảm giác có người đang đứng sau lưng mình. Nàng quay phắt lại, quá nhanh đến nỗi suýt mất thăng bằng. Duncan đang đứng đó, nhìn xuống nàng. “Đi thôi, Madelyne. Đến lúc nghỉ ngơi rồi.”
Hắn không cho nàng thời gian trả lời mệnh lệnh, hắn cúi xuống, kéo nàng đứng dậy. Đôi bàn tay hắn to lớn, chai sần bao phủ lấy bàn tay nàng. Cái ôm của hắn mạnh mẽ nhưng sự tiếp xúc của hắn lại dịu dàng, và hắn không thả nàng ra cho đến khi họ đến cái lều đang mở của hắn, một cái lều kỳ lạ với những tấm da thú trùm lên những cành cây to, cứng cáp. Da thú sẽ ngăn chận gió. Một bộ lông thú màu xám khác được trải trên mặt đất bên trong lều, rõ ràng là có ý định được dùng làm tấm lót lưng. Sức nóng từ ngọn lửa đang bập bùng gần đó hắt bóng lên trên những tấm da khiến căn lều trông có vẻ ấm áp và mời gọi.
Duncan nhích ra để Madelyne vào trong. Nàng nhanh chóng làm theo. Dù vậy nàng dường như không thể ổn định được. Lớp lông thú đã hấp thu khá nhiều hơi ẩm từ mặt đất và Madelyne cảm giác như nàng đang ở trên một khối băng. Duncan đứng đó, bắt chéo tay trước lồng ngực vạm vỡ, nhìn nàng cố gắng thoải mái. Madelyne giữ bình tĩnh. Nàng nguyện nàng sẽ chết trước khi đưa ra lời than phiền nào với hắn.
Bất thình lình Duncan lại kéo nàng đứng lên, gần như làm lật đổ căn lều trong sự vội vàng của hắn. Hắn kéo áo choàng ra khỏi vai nàng, quỳ xuống bằng một đầu gối, và trải tấm áo lên trên lớp lông thú.
Madelyne không hiểu ý định của hắn. Nàng nghĩ căn lều là dành cho nàng, nhưng Duncan đã yên vị bên trong, duỗi dài cơ thể, chiếm gần hết không gian căn lều. Madelyne bắt đầu bỏ đi, tức điên người với việc hắn lấy áo choàng của nàng để phục vụ cho nhu cầu của hắn. Tại sao hắn không để nàng ở lại pháo đài của Louddon nếu hắn có ý định khiến nàng chết rét, thay vì kéo nàng đi qua nửa vòng trái đất?
Nàng thậm chí không có thời gian để há miệng ra vì kinh ngạc. Duncan bẫy nàng nhanh như chớp. Madelyne rơi xuống người hắn và bật ra tiếng rên phản đối. Nàng không đủ không khí để thở trước khi Duncan lăn người, kéo nàng theo hắn. Hắn quăng chiếc áo choàng của hắn lên cả hai, giữ chặt nàng trong vòng tay của hắn. Mặt nàng úp vào hõm cổ hắn, đỉnh đầu nàng ngay dưới cằm hắn.
Madelyne lập tức cố vùng ra, hoảng sợ bởi vị trí thân mật như vậy. Nàng dùng hết sức mạnh của bản thân nhưng cái ôm của Duncan chặt đến nỗi không thể phá vỡ.
“Tôi không thể thở được,” nàng làu bàu nơi cổ hắn.
“Có, cô có thể,” Duncan trả lời.
Nàng nghĩ mình nghe thấy sự thích thú trong giọng hắn. Điều đó khiến nàng phát cáu lên gần bằng với việc nàng điên tiết với thái độ không thể chịu đựng nổi của hắn. Sao hắn dám quyết định nàng có thể thở hay không cơ chứ?
Madelyne khó chịu đến mức không sợ hãi gì nữa. Đột nhiên nàng nhận ra tay nàng vẫn còn tự do. Madelyne đập vào vai hắn cho đến khi lòng bàn tay nàng nhức nhối. Duncan đã cởi áo giáp trước khi vào lều. Giờ chỉ có mỗi chiếc áo vải mềm phủ trên lồng ngực vạm vỡ của hắn. Chiếc áo mỏng vừa vặn gọn gàng trên bờ vai rộng, lộ rõ những bắp thịt săn chắc. Madelyne có thể cảm nhận được sức mạnh tỏa ra qua làn vải mềm. Chúa ơi, không có chút mỡ thừa nào để chộp lấy và ngắt nhéo. Làn da hắn cứng như bản chất cứng đầu của hắn vậy.
Tuy nhiên, có một sự khác biệt rõ ràng. Lồng ngực của Duncan rất ấm, áp vào má nàng, gần như là nóng, và cực kỳ mời gọi người ta rúc sát vào. Hắn có mùi thật hay, mùi da thuộc và mùi đàn ông, và Madelyne tất nhiên phải phản ứng. Nàng đã bị kiệt sức. Đúng, đó là lý do sự gần gũi của hắn có sức ảnh hưởng đáng lo ngại như vậy đối với nàng. Tại sao à, tim nàng đang nện thình thịch chứ sao.
Hơi thở hắn nóng hổi phả vào cổ nàng, như thể xoa dịu nàng. Làm sao có thể thế được? Nàng quá rối bời; không gì có ý nghĩa với nàng hơn nữa. Madelyne lắc đầu, nàng lắc đầu xua đi cơn buồn ngủ đang xâm chiếm ý định của nàng, và rồi nàng chộp lấy cái áo của hắn và bắt đầu kéo nó ra.
Duncan hẳn đã chán sự đấu tranh của nàng. Nàng nghe thấy hắn thở dài chỉ ngay trước khi hắn bắt lấy bàn tay nàng và đấy chúng vào bên dưới áo hắn, mở lòng bàn tay nàng ra, áp vào ngực hắn. Thảm lông dày bao phủ làn da ấm áp của hắn khiến đầu ngón tay nàng nhồn nhột.
Làm sao nàng có thể cảm thấy rất ấm áp khi ngoài trời lạnh giá thế kia? Sự gần gũi của hắn là gợi tình, khoái lạc kéo vào giác quan của nàng, tràn ngập trong người nàng những cảm giác mà nàng không biết. Đúng vậy, đó là sự gợi tình, chắc chắn làm nó thành tội lỗi, xấu xa nữa, bởi vì hông hắn áp sát vào điểm trên cùng giữa hai chân nàng. Nàng có thể cảm nhận sự căng cứng của hắn ở đó, cọ vào nàng quá thân mật. Chiếc váy của nàng tỏ ra không đủ khả năng bảo vệ nàng khỏi chất đàn ông của hắn, và sự thiếu kinh nghiệm của nàng không cho nàng chút sự bảo vệ nào trước những cảm xúc lạ lùng và hoang mang mà hắn gây ra. Tại sao nàng không cảm thấy kinh tởm với sự va chạm của hắn? Thực ra thì Madelyne không cảm thấy kinh tởm chút nào, chỉ là không thở được.
Một suy nghĩ khủng khiếp xộc thẳng vào tâm trí nàng và nàng thở hổn hển thành tiếng. Đây chẳng phải là cách mà một người đàn ông ôm bạn tình của họ hay sao? Madelyne băn khoăn lo lắng hồi lâu rồi xua đuổi nỗi sợ đi. Nàng nhớ là phụ nữ nằm ngửa, và dù nàng không chắc chắn một cách chính xác thì nàng không tin rằng nàng đang ở trong tình thế thật sự nguy hiểm. Nàng từng tình cờ nghe được Marta tới với những người hầu khác và nhớ rằng người phụ nữ thô lỗ đó luôn bắt đầu mọi sự táo bạo mạnh mẽ khi nằm ngửa lưng. Đúng thế, Madelyne nhớ lại với sự nhẹ nhõm vô cùng, Marta là bằng chứng cụ thể nhất. “Tôi nằm ngửa,” bà ta luôn bắt đầu. Giờ Madelyne thấy hối tiếc vì nàng đã không ở lại để nghe nốt phần sau những câu chuyện táo bạo của bọn họ.
Chúa ơi, nàng cũng có thiếu sót trong việc giáo dục nữa chứ. Rồi nàng nổi giận, vì dù sao đi nữa thì một phụ nữ đàng hoàng không nên có sự lo lắng như thế.
Tất cả là lỗi của Duncan, dĩ nhiên là vậy rồi. Có phải hắn ôm nàng quá thân mật chỉ để chế nhạo nàng? Madelyne ở gần hắn đủ để cảm thấy sức mạnh ở cặp đùi chắc khỏe của hắn đang cố giữ đùi nàng. Hắn có thể nghiến nát nàng nếu hắn có ý đó. Madelyne rùng mình với viễn cảnh đó và lập tức thôi không đấu tranh nữa. Nàng không muốn chọc tức tên man rợ. Ít nhất thì đôi bàn tay nàng cũng bảo vệ được ngực nàng. Nàng lấy làm biết ơn vì điều ấy. Tuy nhiên, lòng biết ơn của nàng thực ngắn ngủi, vì ngay khi nàng nghĩ mình đã biết đánh giá tình hình thì Duncan nhấc người lên, và rồi ngực nàng được áp vào ngực hắn. Đôi nhũ hoa săn lại, khiến nàng xấu hổ hơn tất thảy.
Duncan đột ngột lại dịch chuyển. “Cái quỷ gì…” hắn gầm lên câu hỏi chưa kết thúc bên tai Madelyne. Nàng không biết chuyện gì đã gây ra cơn bùng nổ của hắn, chỉ biết rằng nàng sẽ điếc đặc suốt quãng đời còn lại.
Khi Duncan nhích người, lầm bầm lời rủa xả, nàng chụp lấy thời cơ và tránh xa hắn. Nàng kín đáo liếc nhìn Duncan. Kẻ bắt giữ nàng chống người lên một khuỷu tay và đang tìm kiếm cái gì bên dưới hắn.
Madelyne sực nhớ ra con dao găm của người cận vệ mà nàng đã giấu trong mép áo choàng khi Duncan nhấc nó lên.
Nàng tất nhiên không thể không nhăn mặt.
Hắn tất nhiên không thể không toét miệng cười.
Madelyne rất bất ngờ trước nụ cười tự phát của hắn, nàng suýt nữa mỉm cười lại với hắn. Nhưng rồi nàng nhận ra nụ cười của hắn chả ăn nhập gì với đôi mắt hắn cả. Rốt cuộc nàng quyết định tốt nhất là nàng không mỉm cười.
“Với một người rụt rè, cô đang chứng minh mình có tài xoay xở đấy, Madelyne.”
Giọng hắn rất ôn hòa. Là hắn đang khen ngợi nàng hay chế giễu nàng? Madelyne không thể xác định được. Nàng quyết định không nói với hắn là nàng đã quên khuấy đi mất vũ khí đó. Hắn chắc chắn sẽ nghĩ nàng là kẻ ngu ngốc nếu nàng thừa nhận sự thật.
“Anh là người bắt giữ tôi,” nàng nhắc hắn. “Nếu tôi chứng minh mình là người có tài xoay xở, thì chỉ là vì tôi thề bằng danh dự sẽ trốn thoát. Đó là bổn phận của kẻ bị bắt.”
Duncan nhíu mày.
“Sự trung thực của tôi làm ngài khó chịu ư, thưa ngài?” Madelyne hỏi. “Vậy thì có lẽ tốt nhất là tôi không nên nói chuyện gì với ngài cả. Giờ tôi muốn đi ngủ,” nàng nói thêm. “Và tôi sẽ cố gắng quên đi là ngài đang có mặt ở đây.”
Để chứng minh cho những gì nàng nói, Madelyne nhắm mắt lại.
“Lại đây, Madelyne.”
Mệnh lệnh nhẹ nhàng được ban ra đến chỗ nàng với một cơn rùng mình xuyên dọc sống lưng nàng, và một cái nút thắt chặt dạ dày nàng lại. Hắn định làm điều đó lần nữa, nàng quyết định vậy, xua đuổi hơi thở ra khỏi người nàng. Và nàng đang phát ốm vì nó. Madelyne không tin nỗi sợ đã rời khỏi nàng nhiều. Nàng mở mắt ra nhìn hắn, và khi nàng thấy con dao găm giờ chĩa về hướng nàng, nàng nhận ra nàng vẫn còn cả kho sợ hãi trong lòng.
Mình là kẻ hèn nhát làm sao, Madelyne nghĩ khi nàng từ từ nhích đến gần Duncan. Nàng ngiêng người ngả xuống, đối mặt với hắn, chỉ cách vài inch. “Đây, hài lòng chưa?” nàng thốt lên. Nàng đoán hắn chẳng hài lòng lắm, khi đột nhiên nàng thấy mình nằm ngửa, với Duncan hiện ra lù lù trên nàng. Sao thế này, hắn quá gần, nàng thực sự có thể thấy những ánh bạc trong đôi mắt xám của hắn.
Mắt được cho là cửa sổ của tâm hồn, Madelyne từng nghe nói, nhưng nàng không thể nói Duncan đang nghĩ gì. Điều đó làm nàng lo lắng.
Duncan chăm chú nhìn Madelyne. Hắn vừa thích thú vừa điên tiết bởi những cảm xúc rối bời mà nàng không sẵn lòng để lộ cho hắn thấy. Hắn biết nàng sợ hắn. Nhưng nàng không khóc lóc hay cầu xin hắn. Và Chúa ơi, nàng thật xinh đẹp. Có vài đốm tàn nhang rải rác trên sống mũi của nàng. Miệng nàng cũng thật hấp dẫn. Hắn tự hỏi nàng có vị thế nào và cảm thấy bản thân trở nên bị khiêu khích chỉ bởi suy nghĩ.
“Anh định chằm chằm nhìn tôi suốt đêm hả?” Madelyne lên tiếng hỏi.
“Có lẽ vậy,” Duncan trả lời. “Nếu ta muốn,” hắn nói thêm, mỉm cười với cách nàng cố không nhăn mặt khó chịu với hắn.
“Vậy thì tôi sẽ nhìn anh cả đêm,” Madelyne đáp lại ngay.
“Và tại sao lại thế, Madelyne?” Giọng hắn khàn khàn dịu dàng.
“Nếu anh nghĩ sẽ lợi dụng tôi trong khi tôi ngủ thì anh đã nhầm rồi, thưa Nam tước.”
Trông nàng rất phẫn nộ.
“Và ta sẽ lợi dụng cô thế nào hả, Madelyne?”
Bây giờ hắn đang mỉm cười với nàng, một nụ cười thật sự, phản chiếu trong đáy mắt hắn.
Madelyne ước nàng có thể giữ im lặng. Chúa ơi, nàng đang đặt những tư tưởng đen tối vào đầu hắn.
“Tôi không thích thảo luận vấn đề này,” nàng lắp bắp. “Đúng thế, quên những gì tôi nói đi, nếu anh vui lòng.”
“Nhưng ta không vui lòng,” Duncan tiếp tục. “Cô nghĩ ta sẽ thỏa mãn ham muốn của ta đêm nay và chiếm đoạt cô trong khi cô ngủ sao?”
Duncan hạ thấp đầu hắn xuống cho đến khi chỉ cách mặt Madelyne một khoảng cách bằng một hơi thở. Hắn hài lòng thấy nàng ửng đỏ, thậm chí cằn nhằn sự đồng ý của hắn.
Madelyne vẫn là một cô thỏ chết nhát, bị mắc kẹt với những nỗi lo lắng của chính nàng.
“Anh sẽ không chạm vào tôi,” nàng thốt nhiên buột miệng. “Chắc chắn là anh quá mệt để có thể nghĩ như vậy… và chúng ta cắm trại ở nơi hoang… không, anh sẽ không chạm vào tôi,” nàng kết thúc.
“Có lẽ vậy.”
Và thế là nghĩa gì? Nàng thấy tia sáng khó hiểu trong mắt hắn. Là hắn vui trên nỗi lo rõ ràng của nàng?
Nàng quyết định nàng sẽ không bị lợi dụng mà không chiến đấu với hắn một trận ra trò. Với suy nghĩ đó, nàng đấm hắn, đích ngắm đầu tiên của nàng ngay bên dưới mắt phải hắn. Nàng nhắm trúng đích nhưng nàng nghĩ nàng nhận lấy đau đớn nhiều hơn hắn. Chính nàng là người hét lên vì đau. Duncan thậm chí không hề động đậy. Chúa ơi, nàng có lẽ đã làm gãy tay mình và tất cả thế là hết.
“Anh được làm bằng đá thì phải,” Madelyne lầm bầm.
“Tại sao cô làm thế?” Duncan hỏi, giọng hắn tò mò.
“Để cho anh biết tôi sẽ chiến đấu với anh đến chết nếu anh cố làm theo ý anh với tôi,” Madelyne lắp bắp. Nàng nghĩ nó là một lời nói dũng cảm, nhưng sức mạnh của nó đã bị phá hỏng bởi giọng run run của nàng. Nàng thở dài, nản lòng.
Duncan lại mỉm cười. “Đến chết ư, Madelyne?”
Từ vẻ mặt kinh khủng của hắn, Madelyne nghĩ hắn đã tìm thấy ý tưởng dễ chịu.
“Cô kết luận quá vội vàng,” Duncan nói. “Nó là một sai lầm đấy.”
“Anh đã đe dọa,” Madelyne phản pháo. “Nó là một sai lầm lớn hơn đấy.”
“Không,” hắn cãi lại. “Cô đã gợi ý.”
“Tôi là em gái của kẻ thù của anh,” Madelyne nhắc nhở hắn, hài lòng vì lời nhắc nhở gây ra cái cau mày dữ dội của hắn. “Anh không thể thay đổi thực tế,” nàng thêm vào như thể đo lường phản ứng của hắn.
Căng thẳng rời khỏi đôi vai nàng. Nàng lẽ ra nên nghĩ về lý lẽ đó sớm hơn.
“Nhưng nếu ta nhắm mắt, ta sẽ không cần biết cô có phải là em gái của Louddon hay không,” Duncan nói. “Nghe đồn cô sống cùng một linh mục giả trang và rằng cô là gái điếm cho ông ta. Nhưng trong bóng tối, điều đó sẽ không làm phiền ta. Tất cả phụ nữ đều như nhau khi trên giường cả thôi.”
Nàng ước nàng có thể đánh hắn cái nữa. Madelyne căm phẫn với lời đồn thêu dệt xấu xa đó, mắt nàng ngập tràn bóng nước. Nàng muốn hét vào mặt hắn, nói cho hắn biết rằng linh mục Berton là người của Chúa, của nhà thờ, và rằng ông là cậu ruột của nàng. Linh mục Berton là người duy nhất quan tâm nàng. Người duy nhất yêu thương nàng. Sao Duncan dám làm vấy bẩn danh dự của cậu nàng chứ?
“Ai nói với anh những điều đó?” Madelyne thì thầm hỏi bằng chất giọng khàn đặc.
Duncan có thể thấy những lời nói của hắn làm nàng bị tổn thương đến mức nào. Hắn biết rồi tất cả các câu chuyện y như những gì hắn dự đoán. Sai. Madelyne không thể giấu nỗi đau của nàng trước hắn. Bên cạnh đó, hắn cũng đã nhận ra sự ngây thơ của nàng.
Madelyne choáng người bởi những lời hiểm độc của hắn. “Anh nghĩ tôi sẽ cố gắng giải thích với anh rằng những lời đồn đại anh nghe về tôi không phải là sự thật?” nàng hỏi. “Được thôi, nghĩ lại đi, Nam tước. Hãy tin những gì anh sẽ nghe. Nếu anh nghĩ tôi là một ả điếm, thì tôi là một ả điếm.”
Sự bùng nổ của nàng thật dữ dội, một cơn giận dữ thật sự đầu tiên mà Duncan chứng kiến từ khi hắn bắt nàng. Hắn thấy mình như bị thôi miên trong đôi mắt xanh không thể tin nổi đó, với những tia phẫn nộ lóe lên sáng loáng. Đúng, nàng hoàn toàn vô tội.
Hắn quyết định chấm dứt cuộc trò chuyện của họ để Madelyne không đau đớn hơn nữa. “Ngủ đi,” hắn ra lệnh cho nàng.
“Làm sao tôi có thể ngủ suốt cả đêm với nỗi sợ anh sẽ lợi dụng tôi cơ chứ?” nàng hỏi.
“Cô thật sự nghĩ mình có thể ngủ mà không bị đánh thức bởi chuyện đó sao?” Duncan hỏi. Giọng hắn đầy hoài nghi. Chúa ơi, nàng đã sỉ nhục hắn, nhưng hắn nhận ra nàng quá ngây thơ để nhận biết được điều đó. Duncan lắc đầu. “Nếu ta quyết định lợi dụng cô, như cô mô tả, ta hứa sẽ đánh thức cô dậy trước tiên. Bây giờ thì nhắm mắt lại và ngủ đi.”
Hắn kéo Madelyne vào vòng tay, buộc lưng nàng áp vào ngực hắn. Tay hắn vòng quanh người nàng gần gũi, thả lỏng trên ngực nàng. Và khi hắn ném áo choàng phủ lên trên cả hai, hắn quyết định xua đuổi hình ảnh nàng ra khỏi đầu hắn.
Nói thì dễ hơn làm. Mùi hoa hồng bám lấy Madelyne và nàng quá mềm mại dựa vào hắn. Sự gần gũi này khiến hắn say mê. Duncan biết nó sẽ kéo dài trước khi giấc ngủ đến với hắn.
“Anh gọi nó là gì?” Câu hỏi của Madelyne phát ra dưới tấm đắp. Giọng nàng bị nghẹt lại nhưng hắn vẫn bắt được từng chữ một.
Duncan phải lướt qua chi tiết câu chuyện ban nãy trước khi hắn nghĩ hắn có thể hiểu nàng đang hỏi hắn điều gì.
“ Lợi dụng ?” hắn hỏi lại, làm rõ câu hỏi của nàng.
Hắn cảm thấy cái gật đầu của nàng. “ Cưỡng hiếp .” Duncan lẩm bẩm từ xấu xa đó trên đỉnh đầu nàng.
Madelyne giật nảy mình, đập đầu vào cằm hắn. Sự kiên nhẫn của Duncan đang giảm dần. Hắn quyết định hắn nên không bao giờ nói chuyện với nàng. “Ta không bao giờ dùng vũ lực với phụ nữ, Madelyne. Sự trong trắng của cô sẽ an toàn. Bây giờ thì ngủ đi.”
“Không bao giờ?” Madelyne thì thầm lên giọng hỏi.
“Không bao giờ!” Duncan hét to câu trả lời.
Madelyne tin hắn. Thật kỳ quặc, nhưng giờ nàng cảm thấy an toàn và biết hắn sẽ không tổn hại nàng khi nàng ngủ. Sự gần gũi của hắn lại bắt đầu làm nàng thoải mái.
Nàng sớm rơi vào cơn buồn ngủ bởi hơi ấm của hắn. Nàng rúc sát vào Duncan hơn, nghe tiếng hắn rên lên khi nàng ngọ nguậy phía sau áp vào hắn để thoải mái hơn, và tự hỏi cái gì khiến hắn rên như thế. Khi hắn đặt tay lên hông nàng và giữ yên ở đó, nàng đoán cử động của nàng khiến hắn tỉnh giấc.
Giày của nàng đã rơi ra và nàng từ từ luồn bàn chân vào giữa hai bắp chân của Duncan để lấy hơi ấm. Nàng cẩn thận không ngọ nguậy quá nhiều vì sợ nàng sẽ làm hắn lại điên tiết.
Hơi thở ấm của hắn phả ra bên cổ nàng. Madelyne nhắm mắt lại và thở ra nhè nhẹ. Nàng biết nàng nên cưỡng lại sự cám dỗ, nhưng hơi ấm của hắn lôi kéo nàng, ru ngủ nàng. Nàng nhớ đến một câu chuyện yêu thích của nàng về Odysseus và những cuộc phiêu lưu của chàng với các mỹ nhân ngư. Đúng, hơi ấm của Duncan lôi kéo nàng như bài hát mà những nữ thần thần thoại hát để quyến rũ Odysseus và các binh lính của chàng để tiêu diệt họ. Odysseus đã thông minh hơn mỹ nhân ngư bằng cách nhét sáp vào tai để chặn âm thanh không cưỡng lại nổi đó.
Madelyne ước nàng thông minh và tháo vát như người chiến binh sử thi ấy.
Gió huýt sáo và rền rĩ những giai điệu đáng thương xung quanh nàng, nhưng Madelyne được bảo vệ an toàn trong vòng tay ôm chặt của người bắt giữ nàng. Nàng nhắm mắt và rồi chấp nhận sự thật. Bài hát của mỹ nhân ngư đã bắt được nàng.
Nàng tỉnh lại duy nhất một lần trong đêm. Lưng nàng đủ ấm nhưng ngực và tay nàng như đang đóng băng. Từ từ như chưa bao giờ như vậy, để không làm phiền Duncan, Madelyne trở mình trong vòng tay hắn. Nàng áp má vào vai hắn và luồn tay vào dưới áo hắn.
Nàng không hoàn toàn tỉnh ngủ, và khi Duncan bắt đầu chà cằm hắn trên đầu nàng, Madelyne thở ra mãn nguyện và rúc vào hắn gần hơn nữa. Hàm râu quai nón của hắn cọ lên mũi nàng. Madelyne ngửa đầu ra sau và chậm chạp mở mắt.
Duncan đang nhìn nàng. Nét mặt hắn không bị che giấu, rất ấm áp và dịu dàng. Dù vậy miệng hắn có vẻ cứng ngắc; nàng tự hỏi không biết sẽ cảm thấy như thế nào nếu hắn hôn nàng.
Không ai nói một lời nào, nhưng khi Madelyne xích lại gần Duncan, hắn gặp nàng giữa chừng.
Medelyne có vị thật tuyệt như hắn biết là nàng như thế. Chúa ơi, nàng mềm mại và mời gọi. Nàng không hoàn toàn tỉnh ngủ và do vậy không chống cự lại hắn, cho dù miệng nàng không mở ra đủ để hắn xâm nhập vào. Duncan giải quyết vấn đề nhanh chóng bằng cách đẩy cằm nàng xuống bằng ngón tay cái, và rồi đưa lưỡi hắn vào bên trong trước khi Madelyne có thể đoán được ý định của hắn.
Hắn bắt lấy hơi thở hổn hển của nàng và cho nàng tiếng rên của hắn.
Khi Madelyne rụt rè dùng lưỡi nàng chạm vào lưỡi hắn, Duncan lật ngửa nàng ra, đặt mình vào giữa hai chân nàng. Đôi tay hắn ôm lấy khuôn mặt nàng, giữ chặt lấy nàng cho sự tấn công dịu dàng của hắn.
Tay Madelyne bị kẹt bên dưới áo Duncan. Những ngón tay nàng bắt đầu vuốt ve ngực hắn, trêu chọc làn da hắn đến phát sốt.
Duncan muốn khám phá hết các bí mật của nàng, để thỏa mãn hắn, ngay lúc ấy, và tất cả vì Madelyne đã hưởng ứng quá tuyệt vời.
Nụ hôn trở nên nóng bỏng, kéo dài vô tận, Duncan biết hắn đang ở trong nguy cơ mất kiểm soát bản thân. Miệng hắn miệt mài trên miệng nàng, lưỡi hắn xâm nhập, vuốt ve, dẫn dắt. Chúa ơi, hắn dường như không thể có đủ nàng.
Đó là nụ hôn lạ thường nhất mà hắn từng trải nghiệm, và hắn sẽ không dừng lại nếu nàng không bắt đầu run rẩy. Một tiếng rên nhẹ nhàng thoát ra từ sâu trong cổ nàng. Âm thanh gợi cảm gần như đẩy mọi thứ qua một bên.
Madelyne quá choáng váng đến mức không thể phản ứng khi Duncan đột ngột buông nàng. Hắn nằm ngửa ra, mắt nhắm nghiền, và dấu hiệu duy nhất mà hắn để lộ cho nụ hôn của họ là hơi thở khàn và không đều.
Madelyne không biết phải làm gì. Lạy Chúa, nàng quá xấu hổ về bản thân. Cái gì đã thúc đẩy nàng? Nàng đã hành động quá phóng đãng, quá… dung tục. Và nàng có thể nói từ cái cau mày trên mặt của Duncan là nàng không làm hài lòng hắn.
Madelyne cảm thấy muốn khóc.
“Duncan?” Nàng nghĩ giọng nàng nghe có vẻ như nàng đang khóc.
Hắn không trả lời, nhưng cái thở dài của hắn như bảo nàng biết hắn có nghe thấy nàng gọi tên hắn.
“Tôi xin lỗi.”
Hắn cực kỳ ngạc nhiên vì lời xin lỗi của nàng, hắn quay đầu sang bên để nhìn nàng. Cơn đau nơi đàn ông của hắn đang nhức nhối và không thể giấu vẻ giận dữ trên mặt hắn.
“Xin lỗi vì cái gì?” hắn hỏi, cáu tiết vì giọng hắn nghe quá khắc nghiệt.
Hắn biết hắn lại làm cho nàng sợ vì Madelyne lập tức quay lưng lại với hắn. Nàng cũng đang run run đủ để Duncan nhận thấy. Hắn sắp sửa vươn tới trước và kéo nàng vào vòng tay hắn thì cuối cùng nàng cũng chịu trả lời hắn.
“Vì lợi dụng anh.”
Hắn không thể tin những gì hắn vừa nghe. Đó là lời xin lỗi buồn cười nhất mà hắn từng được nhận.
Một nụ cười từ từ đẩy lùi cơn giận của Duncan. Lạy Chúa, hắn cảm thấy muốn phá ra cười ngay bây giờ, cũng sẽ chịu thua sự thôi thúc nếu Madelyne không chân thành quá mức đến vậy. Tuy nhiên khao khát bảo vệ cảm xúc của nàng giữ cho hắn không cười thành tiếng. Duncan không hiểu tại sao hắn lại muốn bảo vệ cảm xúc của nàng, nhưng nó đã ở đó, đeo lấy hắn.
Hắn bật ra một tiếng rên dài lê thê. Madelyne nghe thấy và lập tức đi đến kết luận là hắn hoàn toàn chán ghét nàng. “Tôi hứa với anh, Duncan, nó sẽ không xảy ra nữa đâu.”
Duncan đặt tay quanh eo nàng và kéo nàng sát vào hắn. “Và ta hứa với cô nó sẽ xảy ra tiếp, Madelyne.”
Nàng nghĩ điều đó nghe có vẻ như một lời thề.