Chương Mười
“Có người cao lớn trên mặt đất.”
Thánh Kinh Cựu Ước, Sáng Thế Ký, 6:4
Nếu Madelyne sống thọ đến 30 tuổi, nàng thề nàng sẽ không bao giờ quên tuần lễ kế tiếp cái ngày nàng quyết định giúp đỡ Adela.
Đó là một tuần lễ không giống bất cứ tuần lễ nào khác, có lẽ là trừ vụ xâm lược của Công tước William [4] , nhưng mà lúc ấy nàng chưa ra đời để chứng kiến sự kiện đó thế nên nàng cho là không tính nó vào được. Cả tuần lễ đó đã hủy hoại bản chất hiền lành và sự đúng mực của nàng. Tuy nhiên Madelyne không chắc nàng muốn giữ lại cái nào hơn do vậy nàng quyết định giữ lấy cả hai.
Tại sao ư, sự căng thẳng cũng đã đủ để thánh thần phải nghiến răng ken két. Gia đình Wexton, dĩ nhiên, là lý do duy nhất.
Madelyne được quyền tự do đi lang thang trong pháo đài, với một người lính theo sau nàng như một cái bóng to lớn. Thậm chí nàng còn có được sự cho phép của Duncan tận dụng thức ăn dư thừa để cho bọn thú ăn. Và từ lúc người lính nghe thấy yêu cầu của nàng được chấp thuận, anh ta thực sự tranh cãi có lợi cho nàng với những người lính canh gác cây cầu kéo.
Madelyne leo bộ trên suốt con đường dẫn lên ngọn đồi bên ngoài những bức tường thành, đôi tay nàng ôm một cái túi đầy thịt heo, thịt chim, và ngũ cốc. Nàng không biết chú chó hoang của nàng sẽ ăn gì nên nàng mang theo nhiều sự lựa chọn để dụ dỗ nó.
Cái bóng của nàng, một người lính đẹp trai tên Anthony, lầm bầm mãi. Anh ta đề nghị họ cưỡi ngựa nhưng Madelyne không chịu, buộc người lính phải đi bộ cùng nàng. Nàng nói với anh ta việc đi bộ sẽ rất tốt cho họ nhưng thực sự thì nàng hy vọng có thể che giấu kỹ năng cưỡi ngựa bằng con số không của nàng.
Khi Madelyne quay lại sau các công việc hàng ngày, Duncan đang đợi nàng. Trông hắn không hài lòng. “Cô không được phép đi ra ngoài pháo đài,” hắn tuyên bố cứng rắn.
Anthony bước tới bênh vực nàng. “Ngài đã cho phép cô ấy cho bọn thú ăn,” anh ta nhắc nhở lãnh chúa của mình.
“Đúng vậy, anh đã cho phép,” Madelyne nói cùng một nụ cười ngọt ngào và giọng nàng nhỏ nhẹ, nàng tin chắc hắn nghĩ nàng rất bình tĩnh.
Duncan gật đầu.
Vẻ mặt hắn khiến nàng rùng mình ớn lạnh. Madelyne nghĩ hắn muốn tống khứ nàng đi. Nhưng thậm chí giờ hắn cũng không quát nàng. Thực ra thì hắn hiếm khi lớn tiếng. Hắn không phải làm thế. Kích thước thân hình hắn luôn nhận được sự chú ý ngay lập tức, và biểu hiện của hắn, khi hắn không hài lòng như bây giờ, dường như có ảnh hưởng như tiếng gầm rống.
Madelyne không còn sợ hắn nữa. Đáng tiếc, nàng phải nhắc nhở bản thân sự thật đó vài lần mỗi ngày. Và nàng vẫn không đủ dũng khí hỏi hắn có ý định gì khi nói với nàng giờ nàng thuộc về hắn. Nàng cứ lần lữa mãi cuộc đối đầu đó vì thật sự nàng sợ câu trả lời của hắn.
Hơn nữa, nàng tự nhủ, sẽ có đủ thời gian để nàng tìm hiểu số phận của nàng ra sao sau khi Adela cảm thấy tốt hơn. Trong thời gian hiện tại này, nàng sẽ bắt đầu mỗi trận chiến khi nó lộ ra.
“Tôi chỉ đi lên đỉnh đồi thôi,” cuối cùng Madelyne cũng trả lời. “Anh lo tôi sẽ đi bộ tới Luân Đôn sao?”
“Mục đích của cuộc đi bộ này là gì?” Duncan hỏi, lờ đi lời dẫn giải của nàng về việc bỏ trốn. Hắn nghĩ quá lố bịch để trả đũa nàng về điều đó.
“Cho sói của tôi ăn.”
Phản ứng của hắn là điều nàng vừa ý nhất. Vì cuối cùng thì hắn cũng có một lần không thể giữ vẻ mặt bình thường. Hắn nhìn nàng kinh ngạc. Madelyne mỉm cười.
“Anh có thể cười to nếu anh có ý đó, nhưng tôi thấy một cho chó rất rất lớn hoặc là một con sói hoang, và tôi cảm thấy mình có bổn phận cho nó ăn, chỉ là cho tới khi thời tiết khá hơn và nó có thể đi săn. Dĩ nhiên, điều đó có nghĩa là tôi sẽ cho nó ăn suốt mùa đông này, nhưng khi mùa xuân đến, với làn gió ấm áp đầu tiên, tôi chắc rằng sói của tôi sẽ có thể tự lo cho mình được.”
Duncan quay lưng lại với Madelyne và bước đi.
Madelyne muốn bật cười. Hắn không từ chối những cuộc đi bộ của nàng bên ngoài pháo đài, và đó là một thắng lợi đủ để hả hê.
Thật sự thì Madelyne nghĩ con chó hoang không còn ở khu vực đó nữa. Nàng nhìn ra cửa số hàng đêm từ ngày đầu tiên thấy nó, nhưng nó không xuất hiện thêm lần nào. Con chó đã bỏ đi, và thỉnh thoảng, vào lúc đêm khuya khi nàng co ro dưới tấm đắp, nàng tự hỏi liệu nàng có thực sự thấy con thú hay nó chỉ là một hư ảnh của trí tưởng tượng quá mức của nàng.
Madelyne sẽ không bao giờ thừa nhận điều ấy với Duncan, và có được niềm vui ngoan cố mỗi khi nàng băng qua cây cầu kéo. Thức ăn nàng đem đến ngày hôm trước luôn biến mất, cho thấy rằng đã có con vật nào đó đã ăn trong đêm. Nàng vui mừng vì thức ăn không bị phí phạm. Và nàng thậm chí còn vui hơn khi chọc tức Duncan.
Đúng thế, nàng làm vậy chỉ để khiêu khích hắn. Và từ cái cách Duncan tránh nàng thì nàng nghĩ nàng đã thành công.
Ban ngày sẽ rất thú vị nếu nàng không phải lo lắng về giờ ăn tối. Điều đó đặt lên vai nàng một gánh nặng và là một sự căng thẳng đối với bản tính nhẹ nhàng của nàng.
Nàng ở bên ngoài càng nhiều càng tốt, bất chấp mưa và cái lạnh. Gerty mang đến cho nàng một số quần áo đã bỏ đi của cô gái Duncan, Catherine. Đồ quá rộng so với thân hình nàng nhưng Madelyne đã sửa lại chúng và kết quả đáp ứng hơn nhu cầu của nàng. Nàng không quan tâm chúng có hợp thời hay không. Quần áo đã cũ nhưng sạch sẽ, và có cảm giác mềm mại trên da nàng. Quan trọng nhất, chúng giữ ấm cho nàng.
Mỗi buổi chiều Madelyne đi đến chuồng ngựa với một cục đường cho chiến mã của Duncan, con vật trắng xinh đẹp mà nàng đặt tên là Silenus. Nàng và con ngựa đã thiết lập một mối quan hệ. Silenus sẽ nhặng xị lên khủng khiếp, như thể cố đẩy thanh chắn cửa chuồng ra bất cứ khi nào nó nhìn thấy Madelyne đang đến gần. Nhưng ngay khi nàng nói với nó, Silenus lập tức dịu xuống. Madelyne hiểu con vật muốn thể hiện nó với nàng, và nàng luôn khen ngợi tinh thần nó sau khi cho nó điều nó vui thích.
Silenus, với toàn bộ kích thước kinh khủng, trở nên đầy tình cảm. Nó sẽ thúc vào bàn tay nàng đến khi nàng vuốt ve nó, và khi nàng dừng lại và đặt tay lên rào chắn, một mẹo nhỏ để thử phản ứng, Silenus sẽ tức thì thúc vào bàn tay nàng trở lại lên đầu nó.
Người chăm ngựa không thích các chuyến viếng thăm của Madelyne và nói thẳng ra đủ lớn để nàng nghe thấy. Anh ta nghĩ nàng làm hư con ngựa của Duncan và thậm chí còn dọa sẽ mách lại với chủ nhân của anh ta nàng đang mưu toan điều gì đó. Thế nhưng anh ta chỉ hăm dọa ầm ĩ vậy thôi. Đúng vậy, người chăm ngựa hết sức ngạc nhiên bởi khả năng tự nhiên của Madelyne đối với con ngựa. Anh ta vẫn còn hơi lo lắng mỗi khi thắng yên lên lưng con chiến mã của Duncan, nhưng cô gái nhỏ bé này dường như không có lấy chút nào sợ hãi.
Vào buổi chiều ngày thứ ba, người chăm ngựa nói chuyện với Madelyne, và đến cuối tuần thì họ nhanh chóng trở thành bạn bè.
Madelyne được biết tên anh ta là James, và anh ta đã kết hôn với Maude. Con trai họ, William, vẫn còn quá nhỏ, nhưng James đang kiên nhẫn chờ đợi đến lúc cậu bé đủ lớn để trở thành người học việc dưới sự hướng dẫn của anh ta. Đứa trẻ sẽ phải theo truyền thống gia đình, James giải thích với một thái độ nghiêm túc.
“Silenus sẽ để cho cô cưỡi nó mà không dùng yên,” James tuyên bố sau khi dẫn Madelyne đi một vòng quanh khu vực của anh ta.
Madelyne mỉm cười. James đã chấp nhận cái tên nàng đặt cho con ngựa của Duncan. “Tôi chưa bao giờ cưỡi ngựa không yên cả,” nàng nói. “Thật ra, James à, tôi chưa từng cưỡi ngựa.”
“Có lẽ,” James đề nghị cùng một nụ cười tử tế, “Khi mưa ngớt, cô có thể học cách cưỡi thông thường.”
Madelyne gật đầu.
“Nếu cô chưa từng học thì cô làm sao đi từ nơi này đến nơi khác được, tôi đang tự hỏi đây,” James thừa nhận.
“Tôi đi bộ,” Madelyne nói và nàng cười lớn vì vẻ ngạc nhiên của anh ta. “Đấy không phải tội lỗi.”
“Tôi có một con ngựa cái dễ tính, cô có thể tập luyện với nó,” anh ta đề xuất.
“Không được đâu, tôi nghĩ là không được,” Madelyne trả lời. “Silenus sẽ không thích điều đó. Tôi nghĩ tình cảm của nó có lẽ sẽ bị tổn thương và chúng ta không thể cho phép điều đó, đúng không?”
“Chúng ta không thể ư?” trông James bối rối.
“Tôi sẽ đối xử tốt với Silenus.”
“Cô muốn cưỡi con chiến mã của Nam tước, phải vậy không tiểu thư?” James lắp bắp như thể anh ta đang bị siết cổ.
“Tôi biết nó thuộc về ai. Đừng lo lắng về kích thước của nó,” nàng cố làm dịu đi vẻ hoài nghi trên mặt anh ta. “Tôi đã từng cưỡi Silenus rồi.”
“Nhưng cô có sự chấp thuận của Nam tước chứ?”
“Tôi sẽ có lại nó, James.”
Madelyne lại cười, và tất cả mọi tranh cãi lý lẽ bay ra khỏi đầu người chăm ngựa. Đúng vậy, anh ta tự nhủ, từ ánh nhìn trong đôi mắt xanh xinh đẹp của nàng và cách nàng mỉm cười quá tin tưởng, James đột nhiên thấy mình hoàn toàn đồng ý.
Khi Madelyne rời khỏi chuồng ngựa, người lính canh đi cạnh nàng. Anh ta là thứ nhắc nhở nàng và với những người khác rằng nàng không phải là một vị khách mời. Dù vậy thái độ của Anthony đối với nàng dịu đi đáng kể. Anh ta hầu như không còn bực bội với nhiệm vụ của mình.
Từ cách Anthony được những người lính khác chào hỏi, Madelyne đoán rằng anh ta là một người tốt. Anh ta có một nụ cười hấp dẫn, như nụ cười trẻ thơ, bất chấp thân hình đồ sộ và tuổi tác của anh ta. Nàng không hiểu tại sao anh ta lại được giao nhiệm vụ trông chừng nàng, nàng nghĩ rằng phải là ai đó với vóc người nhỏ hơn, như Ansel chẳng hạn, cậu bé cận vệ ấy sẽ phù hợp hơn với nhiệm vụ yên lặng này.
Cơn tò mò gia tăng đến mức cuối cùng nàng quyết định hỏi anh ta. “Anh đã làm điều gì đó phật ý lãnh chúa của anh chưa?”
Anthony trông như không hiểu câu hỏi của nàng.
“Khi những người lính trở về sau thời gian huấn luyện, tôi có thể thấy anh nhìn họ một cách ghen tỵ, Anthony. Anh thích được tập luyện cùng họ thay vì đi vòng vòng với tôi.”
“Không sao đâu,” Anthony trả lời.
“Tôi vẫn không hiểu tại sao anh bị giao nhiệm vụ này trừ phi anh đã làm Duncan phật ý điều gì đó.”
“Tôi có một vết thương cần thêm chút thời gian cho nó lành hẳn.” Anthony giải thích. Giọng anh ta ngập ngừng và Madelyne nhận thấy màu đỏ từ cổ đang từ từ bò lên mặt anh ta.
Trời đất, anh ta đang ngượng, kỳ quặc thật, nàng thầm nghĩ. Sự thăm hỏi có thể sẽ làm anh ta thoải mái hơn, thế là nàng lên tiếng, “Tôi cũng đã bị một vết thương, và tôi có thể nói với anh là nó không nhẹ đâu.” Thật là kiêu ngạo nhưng mục đích của nàng là làm cho Anthony nhận ra anh ta chẳng việc gì phải xấu hổ cả. “Suýt nữa là tôi ‘tiêu’ rồi, Anthony à, nhưng Edmond đã chữa trị cho tôi. Giờ thì tôi có một vết sẹo rất khủng khiếp, nó nằm dọc trên đùi tôi đây này.”
Anthony vẫn không thoải mái với chủ đề nàng đang đeo đuổi. “Những người lính cảm thấy họ không đáng khâm phục khi bị thương trên chiến trường ư?” Madelyne hỏi.
“Phải,” Anthony trả lời. Anh ta siết chặt tay sau lưng và rảo bước nhanh hơn.
Bất chợt một suy nghĩ lóe lên trong đầu Madelyne, Anthony có thể ngượng vì chỗ bị thương. Đôi tay và đôi chân của anh ta trông ổn cả, chỉ còn ngực và …
“Chúng ta sẽ không nói lại chuyện này nữa,” Madelyne buột miệng tuyên bố. Mặt nàng nóng bừng. Khi Anthony đột ngột chậm bước, Madelyne biết mình đã đúng. Vết thương nằm ở nơi không thể đề cập đến.
Dù nàng không dò hỏi Anthony về việc những người lính phải trải qua nhiều giờ liên tục huấn luyện trong ngày nhưng nàng vẫn tò mò muốn biết. Nàng cho rằng việc bảo vệ chủ nhân của họ là một công việc cực kỳ khó khăn, xét đến việc người thủ lĩnh đó có quá nhiều kẻ thù. Nàng không nghĩ mình đã vội vàng kết luận. Duncan không phải là người dễ mến; hắn chắc chắn không tế nhị hoặc khôn khéo. Tại sao ư, hắn chắc hẳn đã ‘tập hợp’ kẻ thù nhiều hơn bạn bè ở triều đình của William II.
Nàng thì, thật không may, dành quá nhiều thời gian để nghĩ về Duncan. Nàng chẳng hề quen với việc có quá nhiều thời gian mà không phải làm gì. Khi nàng không ra ngoài đi dạo với Anthony, nàng khiến Gerty và Maude phát hoảng với những đề nghị dọn dẹp trang hoàng nhà cửa của Duncan cho dễ nhìn hơn.
Maude không giữ ý như Gerty. Cô ấy luôn háo hức quẳng công việc sang một bên và tới thăm Madelyne. Bé Willie, cậu con trai 4 tuổi của Maude, cũng tỏ ra là người thích nói chuyện như bà mẹ của mình ngay khi Madelyne tập cho bé không ngậm ngón tay cái trong miệng nữa.
Tuy nhiên, khi ánh sáng của ngày nhạt dần, bụng nàng quặn lại và đầu nàng đau như búa nện. Nó không có gì lạ, nàng tự nhủ, khi một người nào đó phải xem xét đến những buổi tối trải qua cùng gia đình Wexton như là những thử thách khả năng chịu đựng mà không có Odysseus bên cạnh.
Dù vậy Madelyne không được phép quay lưng từ bỏ. Nàng sẽ làm mọi việc trừ việc quỳ gối van xin cho nàng được dùng bữa tối ở trong phòng, nhưng Duncan không cho phép. Hơn thế nữa, hắn yêu cầu nàng có mặt trong bữa cơm gia đình và rồi dám trơ tráo bỏ đi chỗ khác chứ không làm theo thử thách ghê gớm mà hắn buộc nàng tuân theo. Nam tước luôn ăn một mình, và xuất hiện chỉ khi bàn ăn đã được dọn sạch.
Adela kích động cuộc nói chuyện, trong khi cánh đàn ông tiếp tục ném xương qua vai xuống sàn, cô em gái Duncan không ngừng ném những lời lẽ khiếm nhã về Madelyne.
Madelyne nghĩ nàng không thể chịu đựng sự giày vò hơn nữa. Nụ cười của nàng nhạt hẳn đi.
Vào buổi tối của ngày thứ bảy, sự điềm tĩnh của Madelyne nứt ra, và bùng nổ một sức mạnh hung dữ đến mức những người chứng kiến quá sững sờ không thể can thiệp.
Duncan cho phép nàng rời khỏi đại sảnh. Madelyne dứng dậy, cáo lỗi, và bắt đầu đi đến lối ra.
Đầu nàng nhức ong ong, và nàng chỉ nghĩ đến việc nhường lối đi cho Adela. Madelyne không đủ sức chịu đựng thêm tiếng thét nào nữa. Em gái Duncan đang đi về phía nàng.
Madelyne thận trọng nhìn qua Adela và thấy bé Willie đang lấp ló nơi cánh cửa nhà bếp. Cậu bé cười với nàng và nàng lập tức dừng lại để nói chuyện với bé.
Willie đáp lại nụ cười của Madelyne. Bé lao ra phía trước Adela ngay khi cô vung cao tay như mỗi lần cô lăng mạ Madelyne. Mu bàn tay Adela đập vào má Willie. Cậu bé ngã lăn ra đất.
Willie khóc thét, Gilard hét to, và Madelyne quát lên một tiếng đinh tai nhức óc. Âm thanh giận dữ ấy khiến tất cả mọi người trong đại sảnh sửng sốt, thậm chí Adela lùi lại một bước, một bước lùi thật sự mà cô chưa từng làm trước Madelyne.
Gilard dợm mình đứng dậy. Duncan chộp lấy cánh tay anh. Người em út định mở miệng ra cãi nhưng ánh mắt Duncan khiến anh im bặt.
Madelyne vội đến chỗ bé Willie, dịu dàng dỗ dành bé và tặng bé một nụ hôn lên đỉnh đầu, và rồi trao bé cho người mẹ đang đứng đó đầy lo sợ. Maude, khi nghe tiếng khóc thét của con trai, xuất hiện ở ngưỡng cửa cùng với Gerty.
Sau đó Madelyne đối mặt với Adela. Nàng đã có thể kiềm chế cơn giận nếu em gái Duncan tỏ ra có dấu hiệu hối hận. Tuy nhiên, Adela không có lấy chút xíu nào là hối hận vì hành vi vừa rồi. Và khi cô lầm bầm cậu bé là một cục nợ thì Madelyne bỏ qua việc kiềm chế bản thân.
Adela gọi Willie là ‘đồ quỷ sứ’ và lập tức nhận một cái tát ở nơi mà Madelyne nghĩ Adela xứng đáng được nhận nhất, miệng của cô. Adela choáng váng bởi sự tấn công bất ngờ, cô mất thăng bằng và khuỵu đầu gối xuống. Cô không nhận ra rằng cô đã trao thêm lợi thế cho Madelyne.
Trước khi Adela có thể đứng dậy, Madelyne túm lấy mái tóc dài của cô và xoắn nó lại đằng sau đầu, khiến cô em gái Duncan trông yếu đuối và không thể trả đũa. Nàng buộc Adela cúi đầu xuống. “Cô vừa nói lần cuối cùng những từ rác rưởi đấy, Adela. Cô hiểu ý tôi không?”
Mọi người chằm chằm nhìn hai người phụ nữ. Edmond là người đầu tiên thoát khỏi trạng thái sững sờ. “Buông con bé ra, Madelyne,” anh hét lên.
Không rời ánh mắt khỏi Adela, Madelyne hét lại với Edmond. “Tránh ra, Edmond. Anh buộc tôi chịu trách nhiệm về mọi chuyện xảy ra với em gái anh, và tôi quyết định đã đến lúc tôi phải nhúng tay vào giải quyết đống lộn xộn này. Bắt đầu ngay bây giờ.”
Duncan không nói một lời.
“Tôi không buộc cô chịu trách nhiệm,” Edmond gào to. “Thả con bé ra. Tâm trí nó…”
“Tâm trí cô ấy cần được gột rửa để tỉnh táo, Edmond.”
Madelyne thấy Maude và Gerty đều đang đứng cạnh ngưỡng cửa. Nàng giữ chặt Adela và quay đầu nói với họ. “Tôi nghĩ chúng ta cần hai bồn tắm để gột rửa cái đống bẩn thỉu này, Gerty. Và Maude, cô tìm quần áo sạch cho cô chủ của cô đi.”
“Cô sẽ tắm bây giờ ư, thưa tiểu thư?”
“Adela sẽ tắm,” Madelyne tuyên bố. Nàng nhìn Adela và nói, “Và xà bông sẽ vào miệng cô mỗi lần cô dám nói năng khiếm nhã với tôi.”
Madelyne thả tóc Adela ra và giúp cô đứng dậy. Em gái Duncan cố gắng rút ra xa nhưng Madelyne không để điều đó thành công. Cơn giận dữ tặng cho nàng sức mạnh của Hercules. “Cô cao hơn tôi, nhưng tôi khỏe hơn, và đúng giây phút này tôi cừ hơn cô có thể tưởng tượng, Adela. Nếu tôi phải đá cô suốt dọc đường lên tháp thì tôi sẽ làm hơn thế đấy.” Nàng kéo tay Adela, lôi cô đến lối ra, lẩm bẩm đủ lớn để ba người anh em trai có thể nghe thấy. “Và tôi đang cười với ý nghĩ được đá cô đây, sự thật là thế.”
Adela òa khóc. Madelyne là kẻ nhẫn tâm. Cô không muốn nhận thêm lòng thương hại. Edmond và Gilard đã cho Adela quá nhiều rồi. Họ không nhận ra lòng trắc ẩn và sự thương hại đã làm tổn thương cô em gái của họ. Tất cả những gì cần bây giờ là một bàn tay mạnh mẽ. Và Madelyne đủ mạnh mẽ để làm điều đó. Kỳ lạ, nhưng đầu cô không còn đau nữa.
“Cứ khóc đi nếu cô muốn, Adela. Nó chẳng giúp cô được đâu. Cô dám gọi bé Willie là ‘đồ quỷ sứ’ trong khi cái tên đó là của cô. Đúng, cô là ‘đồ quỷ sứ’. Giờ thì tất cả mọi việc sẽ thay đổi. Tôi hứa với cô.”
Madelyne tiếp tục nói liên miên trên đường đi về phòng nàng. Nàng không đá Adela lần nào cả.
Vào lúc hai chiếc bồn tắm được đổ đầy nước nóng, tinh thần chiến đấu rời bỏ Adela. Gerty và Maude ở lại để phụ một tay cởi đồ cho Adela. “Đốt chúng đi,” Madelyne ra lệnh sau khi trao cho Gerty đống vải bẩn.
Khi Adela bị đẩy vào cái bồn tắm đầu tiên, Madelyne nghĩ nàng đang cố bắt chước vợ của Lot [5] . Em gái Duncan ngồi bất động như một tác phẩm điêu khắc bằng đá và nhìn vào khoảng không vô định. Tuy nhiên, ánh mắt lại thể hiện một điều khác. Phải, điều đó là thứ đã làm Adela sôi sục giận dữ. “Tại sao cần tới hai cái bồn tắm ở đây?” Maude lên tiếng hỏi. Cô ấy siết chặt đôi tay trong lo lắng. Adela đột ngột thay đổi chiến thuật, cô chộp lấy tóc Madelyne, như thể cô muốn giật tung mái tóc đẹp lung linh ấy ra khỏi da dầu Madelyne.
Để trả đũa, cô tiểu thư mà Maude đã đánh giá là một phụ nữ dịu dàng và đáng yêu đã nhấn đầu Adela xuống nước. Không lẽ cô ấy muốn nhấn chìm em gái Nam tước ư?
“Tiểu thư Adela không thể thở ở dưới đó đâu,” Maude hốt hoảng.
“Phải, và cô ấy cũng không thể phỉ nhổ tôi được,” Madelyne trả lời, cáu kỉnh nhấn mạnh từng chữ.
“Trời, tôi chưa bao giờ…” Gerty hổn hển trước khi quay người. Maude trông theo người bạn của mình đi như chạy ra khỏi phòng.
Gerty luôn là người loan truyền tin tức trước khi người nào khác có cơ hội, Maude biết thế. Kế tiếp thì Nam tước Wexton có thể sẽ muốn biết chuyện gì đang xảy ra.
Maude ước cô có thể đuổi theo Gerty. Tiểu thư Madelyne khiến cô sợ hãi; cô chưa từng thấy ai hung dữ đến vậy. Tuy vậy, Madelyne đã đứng ra bảo vệ bé Wille, Maude thừa nhận, và vì lý do đó mà cô ở lại và giúp tiểu thư Madelyne một tay khi nàng yêu cầu.
“Chúng ta cần hai cái bồn vì Adela quá bẩn, cô ấy cần tắm hai lần.”
Maude rất khó khăn để nghe được tiểu thư Madelyne nói gì với cô. Adela bắt đầu vùng vẫy, đá lung tung và cào cấu. Chúa ơi, nước văng tung tóe khắp nơi, tập trung nhiều nhất là trên người tiểu thư Madelyne.
“Vui lòng đưa tôi miếng xà bông,” Madelyne ra lệnh.
Một giờ kế tiếp là thử thách không thể tin nổi đáng được kể đi kể lại cho đến mùa xuân tới. Gerty tiếp tục xem xét tình hình và rồi vội vã chạy xuống lầu để thuật lại chi tiết cho Edmond và Gilard.
Khi cuộc chiến kết thúc, Gerty hơi thất vọng. Tiểu thư Adela ngoan ngoãn ngồi yên trước lò sưởi trong khi tiểu thư Madelyne chải đầu cho cô. Cuộc chiến đã lấy hết sức lực của em gái Nam tước và cơn kích động đã qua đi.
Maude và Gerty rời khỏi tháp sau khi các bồn tắm đã được đổ hết nước và mang đi. Cả Adela lẫn Madelyne đều không nói một lời nào. maude đột ngột xuất hiện tại ngưỡng cửa và vội vã nói. “Tôi quay lại để nói lời cảm ơn vì tiểu thư đã giúp con trai tôi.”
Madelyne định trả lời thì Maude tiếp tục. “Xin tiểu thư nhớ cho, tôi không chống lại tiểu thư Adela. Cô ấy không còn là cô ấy nữa. Nhưng cô đã dỗ dành Willie và tôi biết ơn cô.”
“Tôi không cố ý đánh bé.”
Câu thừa nhận thốt ra từ miệng Adela. Đó là câu nói đàng hoàng đầu tiên mà cô nói. Maude và Madelyne nhìn nhau cười.
Ngay khi cánh cửa đóng lại sau lưng Maude, Madelyne kéo một cái ghế lại và ngồi xuống đối diện với Adela.
Adela không nhìn thẳng vào Madelyne. Đôi bàn tay cô đặt trong lòng và cô chăm chú nhìn chúng.
Madelyne dành chút thời gian để quan sát em gái Duncan. Adela thật sự rất xinh đẹp. Cô có đôi mắt nâu to tròn, mái tóc nâu vàng óng ả, một ngạc nhiên, khi những cáu bẩn được gột sạch, thì mái tóc dài màu vàng là điều đáng chú ý nhất.
Trông cô không giống Duncan, nhưng chắc chắn cô có cùng cái tính bướng bỉnh. Madelyne buộc bản thân phải kiên nhẫn.
Ít nhất là đã một giờ trôi qua trước khi Adela cũng chịu nhìn lên Madelyne. “Cô muốn gì từ tôi?”
“Tôi muốn cô kể cho tôi nghe chuyện gì đã xảy ra với cô.”
Khuôn mặt Adela lập tức trở nên đỏ bừng. “Cô muốn tất cả mọi chi tiết chứ, Madelyne? Nó sẽ mang lại niềm vui cho cô chứ?” Adela xoắn chặt cổ tay áo ngủ cô đang mặc.
“Không, tôi sẽ không lấy đó làm niềm vui,” Madelyne trả lời dịu dàng. Giọng nàng chất chứa nỗi buồn phiền. “Nhưng cô cần phải nói ra. Nó là chất độc trong cơ thể cô, Adela, và cô cần giải phóng nó ra khỏi cơ thể. Cô sẽ cảm thấy tốt hơn, tôi hứa đấy. Và cô sẽ không phải tiếp tục ngây ngô trước các anh em trai của cô nữa.”
Adela mở to mắt. “Làm sao cô…” Cô đột nhiên nhận ra mình đã để lộ bản thân.
Madelyne mỉm cười. “Đơn giản là cô không ghét tôi. Chúng ta đi qua đi lại trước mặt nhau mỗi ngày nhưng sau đó cô không thét la tôi nữa. Không đâu, Adela, cô chỉ cố tỏ ra hận thù.”
“Tôi ghét cô.”
“Cô không ghét tôi,” Madelyne dứt khoát tuyên bố. “Cô chẳng có lý do gì để ghét tôi. Tôi không làm gì tổn hại cô cả. Chúng ta đều vô tội và bị kẹt trong cuộc chiến này giữa các anh trai của chúng ta. Đúng thế, chúng ta đều vô tội [6] .”
“Tôi không còn trong trắng nữa,” Adela đáp lời nàng. “Và Duncan đến giường cô mỗi đêm, vì vậy tôi cũng không cho rằng cô còn trong trắng [7] .”
Madelyne kinh ngạc. Tại sao Adela nghĩ rằng Duncan ngủ với nàng hàng đêm cơ chứ? Tất nhiên cô ấy nhầm rồi, nhưng bây giờ Madelyne buộc mình phải tập trung vào vấn đề của Adela. Nàng có thể bảo vệ sự trong trắng của nàng sau.
“Tôi sẽ giết anh trai cô nếu có cơ hội,” Adela tuyên bố. “Sao cô không để tôi yên? Tôi muốn chết trong yên bình.”
“Đừng nói những suy nghĩ tội lỗi như thế,” Madelyne quay về thực tại. “Adela, làm sao tôi có thể giúp cô nếu cô…”
“Tại sao? Tại sao cô muốn giúp tôi? Cô là em gái của Louddon.”
“Tôi không có lòng trung thành với anh trai tôi. Anh ấy đã hủy diệt nó từ lâu lắm rồi. Cô đã gặp Louddon khi nào?” nàng giữ giọng bình thản như thể câu hỏi đó không thật sự quan trọng.
“Ở Luân Đôn,” Adela trả lời. “Và đó là tất cả những gì tôi sẽ nói với cô.”
“Chúng ta sẽ nói về chuyện này, dù cho nó đau đớn đến thế nào đi nữa. Chúng ta chỉ có nhau thôi, Adela. Tôi sẽ giữ bí mật của cô.”
“Bí mật? Không có bí mật nào cả, Madelyne. Mọi người biết chuyện xảy ra với tôi.”
“Tôi sẽ nghe sự thật từ cô. Nếu chúng ta phải ngồi đây và nhìn nhau suốt đêm thì tôi cũng sẵn sàng.”
Adela nhìn Madelyne hồi lâu, rõ ràng là đang cố quyết định. Cô cảm thấy mình sẵn sàng bị xé thành hàng ngàn mảnh. Chúa ơi, cô đã quá chán trò giả tạo, và quá cô độc. “Và cô sẽ kể lại cho Louddon từng từ một khi cô trở về với anh ta ư?” cô cất tiếng hỏi dù giọng cô giờ chỉ như một tiếng thì thào.
“Tôi không bao giờ trở về với Louddon,” Madelyne khẳng định. Giọng nàng đầy phẫn nộ. “Tôi có một kế hoạch là đến sống với họ hàng của tôi. Tuy nhiên tôi không biết đường đi, nhưng tôi sẽ đến Scotland cho dù có phải đi bộ.”
“Tôi tin cô, cô sẽ không kể cho Louddon. Nhưng còn Duncan thì sao? Cô sẽ kể cho anh ấy chứ?”
“Tôi sẽ không kể cho bất kỳ ai trừ phi cô cho phép,” Madelyne trả lời.
“Tôi gặp anh cô khi tôi ở triều đình,” Adela thì thầm. “Anh ta rất đẹp trai,” cô thêm vào. “Anh ta nói anh ta yêu tôi, thề thốt với tôi.”
Adela bật khóc và vài phút sau cô mới kiềm chế lại được.
“Tôi đã được hứa hôn với Nam tước Gerald. Mọi sự đã được sắp xếp khi tôi 10 tuổi. Tôi luôn hài lòng cho đến lúc tôi gặp Louddon. Tôi đã không gặp Gerald từ lúc còn nhỏ. Thề có Chúa, tôi thậm chí không chắc là tôi có thể nhận ra anh ấy lúc này. Duncan cho phép tôi đến triều đình cùng Edmond và Gilard. Gerald lẽ ra phải ở đó, và khi lời thề hôn nhân được trao cho nhau vào mùa hè tới, các anh tôi đã nghĩ rằng đó là một ý hay để cho tôi tiếp xúc với chồng sắp cưới của mình. Duncan tin là Louddon đang ở Normandy cùng Đức vua, cô biết đó. Nếu không anh ấy sẽ không bao giờ cho phép tôi tới gần triều đình.”
Adela hít thật sâu rồi tiếp tục. “Gerald không có ở đó. Anh ấy có lý do. Một trong những chư hầu của anh ấy bị tấn công và anh ấy phải trả thù. Tuy vậy, tôi vẫn thấy giận và thất vọng.”
Rồi cô ấy nhún vai. Madelyne vươn người ra trước và nắm chặt tay cô ấy. “Tôi cũng sẽ thấy thất vọng,” nàng chia sẻ.
“Mọi thứ xảy ra quá nhanh, Madelyne. Chúng tôi ở Luân Đôn chỉ có 2 tuần. Tôi biết Duncan không ưa Louddon nhiều đến thế nào nhưng tôi không biết tại sao. Chúng tôi giữ bí mật những cuộc hẹn. Anh ta lúc nào cũng ân cần và chu đáo với tôi. Tôi thích được chú ý. Những cuộc hẹn cũng rất dễ sắp xếp vì Duncan không có ở đó.”
“Louddon sẽ tìm được cách thôi,” Madelyne nói. “Tôi nghĩ anh ấy sử dụng cô để làm đau anh trai cô. Cô rất xinh đẹp, nhưng tôi nghĩ Louddon không yêu cô. Anh ấy không thể yêu thương ai ngoài trừ bản thân anh ấy hết. Giờ thì tôi biết điều đó.”
“Louddon đã không chạm vào tôi.”
Lời tuyên bố rơi vào khoảng không giữa hai người. Madelyne sững người. Nàng buộc mình giữ bình thản và nói, “Cô cứ nói tiếp đi.”
“Chúng tôi thỏa thuận sẽ gặp nhau trong một phòng ngủ trống mà Louddon đã tìm ra được ngày hôm trước. Nó cách xa các phòng ngủ khác của các vị khách, hoàn toàn riêng biệt. Tôi biết mình đang làm gì, Madelyne. Tôi đồng ý đến cuộc hẹn này. Tôi nghĩ tôi yêu anh trai cô. Tôi biết là sai nhưng tôi không dừng lại được. Lạy Chúa, Duncan sẽ giết tôi nếu anh ấy biết được sự thật.”
“Đừng giày vò bản thân, Adela. Anh ấy sẽ không biết gì cả trừ phi cô nói với anh ấy.”
“Louddon đến gặp tôi. Nhưng anh ta không đến một mình. Bạn anh ta đi cùng và kẻ đó đã… cưỡng hiếp tôi.”
Tất cả mọi điều Madelyne đã học để che dấu các cảm xúc của mình giờ đã giúp nàng. Nàng không tỏ ra bất cứ biểu hiện nào trước lời thú nhận gây sốc của Adela.
Em gái Duncan chăm chú nhìn Madelyne. Cô chờ đợi để thấy sự ghê tởm từ nàng. “Điều này không làm cô…”
“Cô nói hết đi,” Madelyne thầm thì.
Toàn bộ câu chuyện bẩn thỉu được phơi bày, ban đầu có chút do dự nhưng rồi tốc độ tăng dần, và khi Adela kết thúc, Madelyne để yên cho cô một vài phút để trấn tĩnh.
“Ai là người đi cùng Louddon? Cho tôi biết tên hắn.”
“Morcar.”
“Tôi biết tên khốn đó,” Madelyne trả lời, không giấu sự giận dữ. Adela khiếp hãi trước sự bùng nổ ngấm ngầm đầy dữ dội ấy. Madelyne cố gắng gạt bỏ cơn phẫn nộ qua một bên. “Tại sao cô không kể cho Duncan tất cả những điều này? Dĩ nhiên không phải là phần gặp Louddon nhưng là về sự liên quan của Morcar?”
“Tôi không thể,” Adela khẽ khàng. “Tôi rất xấu hổ. Và tôi bị đánh tàn nhẫn, tôi thực sự nghĩ mình sắp chết. Louddon cũng phải chịu trách nhiệm như Morcar… Ôi, tôi không biết, nhưng khi tôi nói tên Louddon cho Gilard và Edmond, họ không muốn nghe thêm gì nữa.”
Adela bắt đầu khóc, nhưng Madelyne nhanh chóng chặn cô lại. “Vậy được rồi,” nàng nói với giọng nghiêm nghị. “Giờ cô sẽ nghe tôi. Tội duy nhất của cô là đã yêu nhầm người. Tôi ước cô có thể kể cho Duncan nghe về Morcar, nhưng quyết định là của cô, không phải của tôi. Chừng nào mà cô còn chấp nhận tôi, tôi thề sẽ giữ kín bí mật của cô.”
“Tôi tin cô. Tôi đã theo dõi cô cả tuần. Cô hoàn toàn khác anh trai cô. Thậm chí trông cô cũng không giống anh ta.”
“Tạ ơn Chúa vì điều đó,” Madelyne lẩm bẩm với sự thích thú, Adela mỉm cười.
“Một câu hỏi nữa, Adela, nếu cô vui lòng,” Madelyne tiếp tục. “Tại sao cô lại hành động như một người điên vậy? Tất cả là vì lợi ích của các anh em trai cô ư?”
Adela gật đầu.
“Tại sao?” Madelyne thấy hơi rối.
“Khi tôi về nhà, tôi nhận ra mình sẽ không chết. Và rồi tôi bắt đầu lo lắng rằng tôi có thể mang thai đứa con của Morcar. Duncan sẽ buộc phải sắp đặt một cuộc hôn nhân, và…”
“Cô không thể tin Duncan sẽ ràng buộc cô với Louddon chứ?” Madelyne ngắt lời.
“Không, không,” Adela buột miệng. “Nhưng anh ấy sẽ tìm ai đó. Điều quan tâm duy nhất của anh ấy là giúp tôi.”
“Và cô đang mang thai?” Madelyne ngập ngừng hỏi và bụng nàng quặn thắt với khả năng đó.
“Tôi không biết. Tôi đã mất kỳ hàng tháng nhưng tôi không cảm thấy gì khác lạ và chưa thấy thay đổi.” Adela đỏ mặt sau khi thú nhận.
“Có lẽ còn quá sớm để nói,” Madelyne thận trọng. “Nhưng nếu cô có thai, cô nghĩ làm thế nào để giấu Duncan? Anh ta có lẽ ương ngạnh, Adela, nhưng anh ta chắc chắn không mù.”
“Tôi nghĩ là tôi sẽ không ra khỏi phòng cho đến khi đã quá trễ. Giờ thì tôi thấy nó thật ngu ngốc. Tôi không suy nghĩ kỹ. Tôi chỉ biết tôi sẽ tự tử trước khi tôi bị buộc phải kết hôn với bất kỳ ai.”
“Thế còn Nam tước Gerald thì sao?” Madelyne hỏi.
“Hôn ước không còn hiệu lực,” Adela lặng người. “Tôi không còn là trinh nữ.”
Madelyne thở dài. “Nam tước tuyên bố vậy sao?”
“Không phải, nhưng Duncan nói anh ấy không phải thực hiện hôn ước nữa.”
Madelyne gật đầu. “Nỗi lo lớn nhất của cô là Duncan sẽ buộc cô kết hôn?”
“Phải.”
“Vậy thì chúng ta hãy đối mặt với mối lo này trước tiên. Chúng ta sẽ lên kế hoạch giải thoát cho cô khỏi mối quan tâm đó.”
“Chúng ta ư?”
Madelyne nghe thấy sự háo hức trong giọng nói Adela, thấy tia sáng lấp lánh trong đôi mắt nâu đó. Điều đó làm nàng quyết tâm hơn. Không thể ngồi yên một chỗ thêm một lúc nào nữa, Madelyne đứng dậy và từ từ đi quanh cái ghế. “Tôi không tin là anh trai cô quá nhẫn tâm đến mức yêu cầu cô kết hôn với ai đó.” Nàng đưa tay chặn Adela khi cô trông có vẻ như muốn cắt ngang rồi tiếp tục. “Tuy nhiên, những gì tôi tin không quan trọng. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu tôi có được lời hứa của Duncan là cô có thể sống ở đây cho đên chừng nào mà cô muốn, bất kể hoàn cảnh nào? Nó sẽ làm dịu đi nỗi sợ hãi của cô chứ, Adela?”
“Cô sẽ nói với anh ấy là tôi có thể đang mang thai?”
Madelyne không trả lời ngay lập tức. Nàng tiếp tục đi vòng vòng, tự hỏi làm thế quái nào mà nàng có thể khiến Duncan hứa với nàng bất cứ chuyện gì.
“Dĩ nhiên không,” Madelyne trả lời. Nàng dừng lại, đứng trước mặt Adela và mỉm cười với cô. “Tôi sẽ lấy được lời hứa của anh ta trước. Anh ta sẽ tìm ra phần còn lại đủ sớm, phải không?”
Adela mỉm cười. “Cô ranh ma lắm, Madelyne. Giờ thì tôi hiểu kế hoạch của cô rồi. Một khi Duncan đồng ý, anh ấy sẽ không thể không giữ lời hứa. Nhưng anh ấy sẽ hung dữ với cô vì đã lừa anh ấy,” cô nói thêm, nụ cười nhạt dần vì lo lắng.
“Anh ta luôn hung dữ với tôi,” Madelyne nhún vai tỉnh bơ. “Tôi không sợ anh trai cô, Adela. Anh ta cứ ào ào như cơn gió, nhưng bên trong lại rất hiền. Tôi chắc chắn điều đó,” Madelyne nói, thầm nguyện cầu rằng nàng đoán đúng. “Giờ thì, hứa với tôi cô sẽ không lo lắng về khả năng mang thai nữa. Cô đã trải qua một sự chấn động tâm lý nghiêm trọng và có thể đó là lý do khiến cô lỡ kỳ hàng tháng,” nàng dừng lại một chút rồi nói tiếp. “Tôi biết tất cả về chuyện này, bởi vì Frieda, vợ của người tiều phu, đã lo lắng khủng khiếp khi con trai cô ấy ngã vào thùng nước uống và không thể ra ngoài trong một thời gian dài. Cậu bé không sao cả, tạ ơn Chúa vì điều đó, nhưng tôi nghe Frieda nói với người hầu khác khoảng hai tháng sau đó rằng cô ấy đã lỡ kỳ hàng tháng. Người hầu kia giải thích đó là một tình trạng tự nhiên khi cô ấy quá sợ hãi. Giờ tôi không nhớ tên người phụ nữ thông thái đó, không thì tôi có thể nói cho cô biết rồi, nhưng cô ấy nói đúng. Thật vậy, Frieda đã có lại kỳ hàng tháng thông thường ngay tháng sau.”
Adela gật đầu. “Và nếu cô mang thai đứa bé. Chúng ta sẽ chăm sóc nó, phải không? Cô sẽ không ghét đứa bé, đúng không Adela?” Madelyne lo lắng. “Đứa bé vô tội như cô vậy, Adela.”
“Nó sẽ có tâm hồn đen tối như cha nó,” Adela khàn giọng. “Họ cùng chung dòng máu.”
“Nếu nói thế thì tôi cũng sẽ bị đày xuống địa ngục như Louddon ư?”
“Không, cô không giống anh trai cô,” Adela phản đối.
“Và con cô cũng sẽ không giống Morcar. Rồi cô sẽ thấy,” Madelyne chắc chắn.
“Như thế nào đây?”
“Yêu thương đứa bé và giúp nó có quyết định đúng đắn khi nó đủ lớn để hiểu.”
Madelyne thở dài và lắc đầu. “Dù sao đi chăng nữa thì cô không thể có thai, vì vậy để vấn đề này qua một bên nhé. Cô mệt rồi đấy. Phòng của cô phải được lau chùi sạch sẽ trước khi cô ngủ ở đó, vậy nên cô ngủ ở đây đêm nay đi. Tôi sẽ tìm chỗ khác.”
Adela theo chân Madelyne đến giường và nhìn người bạn mới của mình kéo tấm đắp ra. “Khi nào thì cô hỏi Duncan về lời hứa của anh ấy?”
Madelyne đợi Adela lên giường trước khi trả lời. “Tôi sẽ nói chuyện với anh ấy vào ngày mai. Điều này rất quan trọng đối với cô. Tôi sẽ không quên đâu.”
“Tôi không muốn có người đàn ông nào khác chạm vào tôi.”
Giọng Adela quá gay gắt và Madelyne lo cô sẽ tự làm bản thân mình khó chịu.
“Suỵt, yên nào,” Madelyne xoa dịu Adela bằng tấm đắp phủ quanh người cô. “Giờ chỉ nghỉ ngơi thôi. Mọi việc sẽ ổn cả.”
Adela mỉm cười vì cách Madelyne nuông chiều cô. “Madelyne? Tôi xin lỗi vì đã xử tệ với cô. Nếu có thể giúp được, tôi sẽ bảo Edmond nói với Duncan về việc đưa cô đến Scotland.”
Madelyne để ý ngay Adela nghĩ là sẽ nói chuyện với Edmond chứ không trực tiếp nói với Duncan. Điều đó củng cố niềm tin của nàng rằng Adela sợ người anh trai cả.
Adela thở dài và nói, “Tôi thật sự không muốn cô đi đâu hết. Tôi quá cô độc. Tôi ích kỷ quá khi thừa nhận vậy phải không?”
“Chỉ là chân thật thôi. Điều mà tôi khâm phục nhất. Tại sao ư, tôi không bao giờ nói dối trong cuộc đời,” nàng kiêu hãnh.
“Chưa bao giờ?”
Madelyne bắt được tiếng cười khúc khích của Adela. “Tôi không nhớ lại nổi. Và tôi hứa sẽ ở đây đến chừng nào mà cô còn cần tôi. Tôi cũng không muốn đi đâu trong thời tiết khắc nghiệt này.”
“Cô cũng mất danh tiết, Madelyne. Mọi người sẽ nghĩ…”
“Điều đó vô nghĩa,” Madelyne nói. “Không ai trong chúng ta phải chịu trách nhiệm với những gì đã xảy ra. Cả hai chúng ta đều danh giá trong trái tim mình. Đó mới là tất cả vấn đề đối với tôi.”
“Cô có thái độ hiếm có nhất. Tôi nghĩ là cô nên ghét tất cả người nhà Wexton.”
“Tốt, các anh em trai của cô cũng không dễ gì mà thích họ được,” Madelyne thừa nhận. “Nhưng tôi không ghét họ. Cô có biết là tôi cảm thấy an toàn khi ở đây không? Nó thật kỳ quặc, nhỉ? Trở thành tù nhân và cảm thấy an toàn cùng lúc. Bây giờ, nó là việc phải nghiền ngẫm.”
Madelyne nhíu mày, tâm trí nàng lấp đầy bởi sự tiếp nhận tuyệt vời. “Được rồi,” nàng tự nói với mình. “Mình sẽ phải suy nghĩ về chuyện này một chút nữa.”
Nàng vỗ nhẹ tay Adela rồi đi ra cửa.
“Cô sẽ không làm điều gì ngốc nghếch với Morcar chứ Madelyne?”
“Bây giờ ư, tại sao cô lại hỏi như thế?”
“Vì vẻ mặt cô khi tôi nói tên anh ta ra. Cô sẽ không làm gì chứ?”
Giọng Adela lại sợ sệt. “Cô có trí tưởng tượng quá tích cực,” Madelyne phủ nhận. “Chúng sẽ cho chúng ta nhiều điều khác thường,” nàng nói thêm ngắn gọn, tránh vấn đề về Morcar.
Mánh của nàng có hiệu quả, vì Adela mỉm cười. “Tôi không nghĩ mình sẽ gặp ác mộng đêm nay. Tôi quá mệt. Cô nên đi ngủ sớm, Madelyne. Cô cần nghỉ ngơi trước khi nói chuyện với Duncan.”
“Cô nghĩ là anh ấy sẽ lấy hết sức mạnh của tôi à?”
“Không phải cô,” Adela trả lời. “Cô có thể lấy được lời hứa của Duncan về mọi chuyện.”
Ôi Chúa ơi, Adela cực kỳ tự tin. Madelyne cảm thấy vai nàng sụm xuống.
“Tôi thấy cái cách mà Duncan nhìn cô. Và cô đã cứu mạng Gilard. Tôi nghe cậu ấy kể cho Edmond. Nhắc Duncan về điều đó và anh ấy sẽ không thể từ chối cô điều gì cả.”
“Ngủ đi, Adela.”
Madelyne định kéo cửa đóng lại thì giọng Adela vang tới.
“Duncan không bao giờ nhìn tiểu thư Eleanor như cách anh ấy nhìn cô.”
Madelyne không thể cưỡng lại được. “Tiểu thư Eleanor là ai?” nàng hỏi, cố giữ giọng không quá quan tâm. Nàng quay lại nhìn Adela, và từ cách mà Adela đang mỉm cười thì nàng nghĩ nàng có thể đã không đánh lừa được cô ấy.
“Người phụ nữ mà Duncan đang suy nghĩ để kết hôn.”
Madelyn không tỏ ra phản ứng nào rõ ràng. Nàng gật đầu, cho biết là nàng đã nghe thấy.
“Vậy thì tôi thấy tội nghiệp cho cô ấy. Cô ấy sẽ phải phục tùng cả đời cho anh trai cô. Đừng mếch lòng nhé, Adela, nhưng tôi thấy rằng anh trai cô quá kiêu ngạo.”
“Tôi nói là anh ấy đang suy nghĩ về việc kết hôn với cô ta, Madelyne. Nhưng anh ấy sẽ không kết hôn với cô ta đâu.”
Madelyne không trả lời. Nàng đóng cửa lại và băng đến đầu cầu thang trước khi nàng bật khóc.