← Quay lại trang sách

Chương Mười Bốn

“Trao sự kính trọng cho người vợ, cũng như cho những người yếu hơn.”

Thánh Kinh Tân Ướ c, 1 Peter, 3:7

“Tôi không kết hôn với ai hết.” Madelyne muốn hét to lên nhưng lời nói của nàng bật ra như bị bóp nghẹt. Nàng không thể làm gì vì cuối cùng nàng cũng hiểu ý định của Duncan. Gilard có thể không phản đối quyết định đó nhưng nàng chắc chắn sẽ làm.

Duncan dường như đã quyết định. Hắn phớt lờ nỗ lực vùng vẫy của Madelyne để thoát ra khỏi hắn, và ra hiệu cho linh mục bắt đầu buổi lễ.

Cha Laurance quá bối rối, thậm chí anh ta còn không nhớ phần lớn các câu nói nghi thức, và Madelyne thì đang điên tiết, nàng không chú ý lấy chút nào. Nàng quá bận quát tháo người đàn ông đang cố siết chặt nàng đến chết.

Khi Madelyne nghe Duncan tuyên thệ lấy nàng làm vợ, nàng lắc đầu. Rồi vị linh mục hỏi nàng liệu nàng có đồng ý lấy Duncan làm chồng không. Madelyne trả lời ngay lập tức. “Không, tôi không lấy.”

Duncan không quan tâm câu trả lời của nàng. Hắn kẹp nàng quá chặt, Madelyne nghĩ hắn đang cố đẩy hết xương của nàng ra ngoài.

Duncan tóm lấy tóc nàng, quấn cong nó ra sau cho đến khi nàng nhìn lên hắn. “Trả lời lại, Madelyne,” Duncan đề nghị.

Ánh mắt hắn gần như làm nàng thay đổi quyết tâm. “Thả tôi ra trước đã,” nàng yêu cầu.

Duncan, tin nàng tuân lệnh hắn, thả nàng ra. Nhưng tay hắn lại đặt lên vai nàng. “Hỏi cô ấy lại đi,” hắn bảo vị linh mục đang kiệt sức.

Cha Laurence trông như sắp ngất xỉu. Anh ta lắp bắp lại câu hỏi.

Madelyne không la lối phủ nhận hoặc chấp nhận. Nàng không nói gì. Cứ để họ đứng đó tới sáng luôn, nàng không quan tâm. Không ai ép nàng vào cái trò đùa tai quái này được.

Nàng không trông chờ vào sự can thiệp của Gilard. Madelyne nghĩ anh ta trông như muốn giết quách Duncan đi cho xong. Khi tay anh ta chạm lấy chuôi gươm, và bước tới trước một bước đe dọa, nàng vô tình bật ra hơi thở hổn hển. Ôi Chúa lòng lành, anh ta sắp thách thức Duncan. “Tôi lấy anh, Duncan,” nàng buột miệng đồng ý. Nàng tiếp tục nhìn Gilard, thấy vẻ do dự trong mắt anh, và nàng nói thêm, “Tôi sẵn sàng cam kết bằng chính bản thân mình.”

Bàn tay Gilard rớt thõng xuống bên hông. Madelyne sụp vai nhẹ nhõm.

Adela đi đến đứng giữa Edmond và Gilard. Cô mỉm cười với Madelyne. Edmond cũng cười toe toét. Madelyne muốn thét vào mặt họ. Nàng không dám, với nét mặt giận điên của Gilard.

Vị linh mục gấp rút làm cho xong phần còn lại của buổi lễ. Sau khi đưa ra lời ban phúc vụng về, ngần ngại, anh ta cáo lỗi và vội vã lao ra khỏi phòng. Mặt anh ta tái nhợt. Người đàn ông này rõ ràng là sợ Duncan chết khiếp. Nàng hiểu rõ cảm giác đó.

Duncan cuối cùng cũng thả Madelyne ra. Rồi nàng đi vòng qua hắn. “Lễ cưới này là một trò đùa quái gở,” nàng thì thầm để Gilard không thể nghe thấy. “Thậm chí linh mục còn không chúc phúc lành thích hợp cho chúng ta nữa.”

Duncan chẳng có gì sợ mà không mỉm cười với nàng. “Anh bảo với tôi rằng anh không bao giờ phạm sai lầm, Duncan. Lần này thì chắc chắn là anh phạm sai lầm to rồi. Giờ thì anh hủy hoại cuộc đời tôi. Và vì mục đích gì chứ? Sự báo thù của anh đối với anh trai tôi là vĩnh viễn, phải không?”

“Madelyne, lễ cưới này là thật. Đi lên phòng ta và đợi ta ở đó, vợ . Ta sẽ đến với em sớm thôi.”

Hắn cố tình nhấn mạnh từ vợ . Madelyne kinh ngạc nhìn hắn. Có tia sáng ấm áp lóe lên trong mắt hắn. Phòng của hắn ư?

Madelyne nhảy dựng lên khi Adela chạm vào vai nàng, cố nói với nàng mọi việc sẽ ổn cả. Cậu nói dễ quá nhỉ; vì cậu có bị cột chung với một con sói đâu cơ chứ , Madelyne nghĩ thầm.

Nàng phải tránh xa tất cả người nhà Wexton. Có quá nhiều thứ phải xem xét một cách toàn diện. Madelyne khẽ nhấc gấu váy lên và từ từ đi ra khỏi phòng.

Bàn tay Edmond đặt lên cánh tay nàng, chặn nàng lại khi nàng ra tới lối vào. “Chào mừng chị đến với gia đình chúng ta,” anh nói.

Anh thực sự có ý như thế nhưng chính điều đó lại làm Madelyne tức điên lên nhiều như nụ cười khủng khiếp của anh. Nàng muốn anh quắc mắt cáu kỉnh với nàng hơn. “Đừng có cười kiểu đó với tôi, Edmond, không thì tôi sẽ đánh cậu đấy. Thử xem tôi có dám đánh cậu không.”

Anh ngạc nhiên đủ khiến nàng hài lòng. “Tôi nhớ hình như là chị đe dọa đánh tôi vì lý do ngược lại cơ mà, Madelyne.”

Nàng hoàn toàn không biết anh ta đang nói về chuyện gì. Hoặc giả nàng không quá quan tâm, vì tâm trí nàng đang chất đầy những vấn đề quan trọng hơn nhiều. Madelyne kéo tay ra khỏi Edmond, lẩm bẩm nói với bản thân rằng nàng hy vọng anh ta sẽ bị mắc nghẹn trong bữa tối, và rồi nàng bước ra khỏi phòng.

Gilard cố đuổi theo Madelyne nhưng Edmond tóm anh lại. “Giờ cô ấy là vợ của anh trai em rồi, Gilard. Tôn trọng điều đó.” Edmond giữ giọng thật nhỏ để Duncan không thể nghe được. Anh trai họ lại đứng quay lưng lại với họ và chăm chú nhìn ngọn lửa.

“Em sẽ làm cho cô ấy hạnh phúc, Edmond. Madelyne đã có quá nhiều đau khổ trong đời cô ấy rồi. Cô ấy xứng đáng được hạnh phúc.”

“Em mù à, em trai? Em không thấy cách Madelyne nhìn Duncan và ánh mắt anh ấy dành cho cô ấy sao? Họ quan tâm lẫn nhau.”

“Anh nhầm rồi,” Gilard phản bác. “Madelyne ghét Duncan.”

“Madelyne không ghét ai cả. Cô ấy không có khả năng đó.” Edmond mỉm cười với em trai mình. “Em chỉ không muốn thừa nhận sự thật thôi. Em nghĩ tại sao anh lại quá tức giận với Madelyne? Quỷ tha ma bắt, anh có thể thấy sự cuốn hút ngay từ đầu. Tại sao à, Duncan không rời cô ấy lấy nửa bước khi cô ấy bị ốm.”

“Đó chẳng qua là vì anh ấy cảm thấy phải có trách nhiệm với cô ấy,” Gilard vẫn cố cãi.

Người em út cố gắng đến tuyệt vọng để kiềm giữ cơn giận của mình, nhưng lý lẽ Edmond đưa ra có vẻ hợp lý.

“Duncan lấy Madelyne vì anh ấy muốn vậy. Em biết đấy, Gilard, anh trai chúng ta kết hôn vì tình yêu là quá rõ ràng. Với những gì đã xảy ra trong quá khứ thì điều đó quả là khác thường hiếm hoi. Anh ấy không lấy bất kỳ mảnh đất nào, chỉ có sự sủng ái của Đức vua thôi.”

“Anh ấy không yêu Madelyne,” Gilard làu bàu.

“Có chứ, anh ấy có yêu,” Edmond phủ nhận lời nói của em trai mình. “Anh ấy chỉ chưa nhận ra thôi.”

Đầu óc Duncan không để ý gì đến hai người em. Hắn bỏ lơ họ, chỉ tập trung xem xét những kế hoạch của hắn vào ngày mai. Người đưa tin đã bóng gió chúng sẽ tấn công lúc bình minh nếu Madelyne không được giao trả cho chúng. Duncan biết đó chỉ là lời lừa gạt. Hắn hầu như thất vọng. Phải, hắn đang khao khát một trận chiến khác với bất kỳ ai cam kết với Louddon. Tuy nhiên, cái đám đầu óc đần độn đang chết rét bên ngoài pháo đài của hắn không quá ngu đến mức thách thức lời thỉnh cầu của thủ lĩnh của chúng. Chúng đông hơn, kỹ năng chiến đấu giỏi hơn. Louddon gửi chúng đến chỉ để gã có thể đứng trước mặt Đức vua và cho ngài thấy gã có thể đưa em gái mình về mà không liên quan đến Đức vua.

Hài lòng với kết luận của mình, Duncan quẳng vấn đề đó qua một bên và suy nghĩ đến cuộc sống mới của hắn. Mất bao lâu để nàng chấp nhận hắn là chồng nàng? Không có sự khác biệt tối thiểu nào với hắn trong việc mất bao nhiêu thời gian, hắn tự nhủ, nhưng nàng sớm chấp nhận cuộc sống mới thì nàng sẽ thanh thản hơn.

Hắn cảm thấy vinh dự được bảo bọc sự an toàn cho nàng. Nàng trao cho hắn sự can đảm và lòng tin của nàng. Hắn không thể quay lưng với nàng được. Đúng vậy, ý thức trách nhiệm đẩy hắn tới quyết định nhanh chóng. Trao nàng lại cho Louddon giống như đưa một đứa trẻ vào lồng để chiến đấu một mình với con sư tử.

“Chết tiệt,” hắn làu bàu. Hắn biết từ lúc bắt đầu, khi lần đầu tiên hắn chạm vào nàng, hắn sẽ không bao giờ để nàng ra đi. “Cô ấy đang làm mình phát khùng,” hắn nói, chả quan tâm xem có ai nghe thấy không.

Nàng khiến hắn vui vẻ, làm hắn hài lòng. Hắn không nhận ra cuộc sống của hắn cứng rắn đến mức nào cho đến khi Madelyne bắt đầu can thiệp vào. Nàng luôn có thể khiến hắn phản ứng chỉ bằng một ánh mắt ngây thơ. Khi hắn không nghĩ về việc bóp cổ nàng thì hắn bị ám ảnh phải hôn nàng. Chuyện Louddon là anh trai nàng chẳng thành vấn đề. Madelyne không có tâm hồn đen tối như gã; nàng được ban tặng một trái tim trong sáng và khả năng yêu thương có thể lay chuyển được niềm tin hoài nghi của Duncan.

Duncan mỉm cười. Hắn tự hỏi sẽ tìm thấy Madelyne trong trạng thái như thế nào trong khi đi lên tháp. Nàng sẽ vô cùng khiếp sợ hay nàng sẽ lại trao cho hắn vẻ mặt bình thản như thường? Cô vợ mới của hắn sẽ là một con mèo con hay là một con cọp cái?

Hắn rời khỏi đại sảnh và đi tìm Anthony. Sau khi nghe lời chúc mừng của người chư hầu trung thành về cuộc hôn nhân mới mẻ, hắn yêu cầu Anthony tăng cường canh gác buổi đêm. Kế tiếp là buổi bơi đêm trong hồ. Duncan nấn ná để Madelyne có thêm thời gian chuẩn bị tinh thần. Đã hơn một giờ đồng hồ kể từ lúc Madelyne đùng đùng bỏ đi.

Duncan quyết định như vậy là đủ thời gian rồi. Hắn bước hai bậc thang mỗi bước. Sẽ không dễ dàng thuyết phục Madelyne lên giường với hắn. Tuy vậy, hắn sẽ không ép buộc nàng, dù cho nàng cố thử thách lòng kiên nhẫn của hắn. Chắc chắn là mất thời gian đây, nhưng nàng sẽ sẵn lòng dâng hiến nàng cho hắn.

Lời hứa kiểm soát tính nóng nảy của hắn có phần căng ra khi hắn đến phòng mình và thấy nó trống không. Duncan thở ra bực bội và lập tức lên căn phòng trên đỉnh tháp.

Nàng thực sự nghĩ nàng có thể trốn hắn sao? Hắn cảm thấy thích thú và mỉm cười. Tuy nhiên nụ cười của hắn nhạt dần khi hắn mở cánh cửa và nhận thấy nó đã được chặn lại từ bên trong.

Madelyne vẫn còn chút lo lắng. Nàng trở lại phòng mình và gần như chìm trong trạng thái kích động và rồi buộc bản thân phải chờ đợi đến lúc bồn tắm của nàng đầy nước nóng. Maude bắt đầu nhiệm vụ về đêm. Madelyne cố tán thưởng nhưng những người hầu bưng nước lên cho nàng mất quá nhiều thời gian gần như gấp đôi bình thường, khiến nàng phát ốm vì sợ rằng Duncan có thể tìm thấy nàng trước khi nàng có thể nhốt hắn ở bên ngoài.

Thanh gỗ đã ở ngay đây, được nhét dưới gầm giường, nơi nàng giấu nó. Ngay khi nàng đẩy khúc gỗ nặng nề đó trượt qua những vòng kim loại chốt cửa, nàng thở phào nhẹ nhõm.

Những thớ thịt trên vai nàng căng ra. Nàng thấy căng thẳng và dù cố đến thế nào thì nàng dường như không thể tìm ra bất kỳ lý do nào. Phải chăng Duncan lấy nàng chỉ để chọc tức Louddon? Còn tiểu thư Eleanor thì sao?

Madelyne dùng nhiều thời gian để ngâm mình. Nàng đã gội đầu đêm hôm trước nên nàng cột chúng lên tới đỉnh đầu, dùng một dây ruy băng để cố định chúng. Nhưng phần lớn các lọn tóc của nàng rũ xuống vai trước khi nàng tắm xong.

Thề có Chúa, nàng không cảm thấy một chút bình tĩnh nào sau khi tắm. Tâm trí nàng đang lo lắng. Nàng muốn thét lên giận dữ, nhưng cũng muốn khóc vì bị bẽ mặt. Lý do duy nhất nàng không làm cả hai điều đó là vì nàng không thể quyết định chọn điều nào.

Nàng nghe tiếng bước chân Duncan đến gần cùng lúc nàng bước ra khỏi bồn tắm. Bàn tay nàng run lẩy bẩy khi chạm vào chiếc áo choàng ngủ, nhưng đó là vì không khí trong phòng nàng quá lạnh, nàng tự nhủ.

Bước chân dừng lại. Duncan ở ngay ngoài cửa. Madelyne phản ứng một cách sợ hãi, xấu hổ vì nàng đã hành động như kẻ hèn nhát khi chạy tới góc xa nhất của căn phòng và đứng đó run rẩy như một đứa trẻ. Nàng điên cuồng cột lấy đai áo choàng dù thậm chí nàng biết Duncan không thể nhìn xuyên qua cánh cửa gỗ được, và vì Chúa, không có nỗ lực nào của nàng được đáp đền cả.

“Madelyne, tránh xa cánh cửa.”

Giọng hắn quá nhẹ nhàng. Điều đó khiến nàng ngạc nhiên. Madelyne nhíu mày, chờ hắn đe dọa. Và tại sao hắn không muốn nàng đứng cạnh cánh cửa?

Câu trả lời của nàng đến đủ sớm. Một tiếng động vang ra, nàng ngảy lùi lại, va đầu vào bức tường đá. Madelyne kêu rên rỉ khi thanh gỗ gãy ra như một cành cây, và sẽ làm dấu thánh nếu nàng có thể để tay nàng tự do từ cái công việc đang dang dở mãi chưa xong.

Cánh cửa bị tách ra thành từng mảnh, và với những đường nứt nhỏ chạy lung tung, Duncan dễ dàng xẻ nó ra bằng tay không.

Ý định của hắn là kéo Madelyne xuống phòng hắn, nhưng khi hắn thấy nàng co rúm người trong góc phòng, trái tim hắn dịu lại. Duncan cũng cân nhắc sự thật nàng sẽ nhảy ra ngoài cửa sổ trước khi hắn có thể tới được chỗ nàng. Trông nàng đủ khiếp đảm để làm điều đó.

Hắn không muốn làm nàng sợ. Duncan cố tình thở dài, thật là dài và rồi bình thản tựa lưng vào khung cửa. Hắn mỉm cười với Madelyne, chờ nàng lấy lại kiểm soát.

Hắn sẽ dùng lý lẽ và những lời dịu dàng để nàng đến với hắn. “Anh có thể gõ cửa, Duncan.” Sự thay đổi của nàng diễn ra nhanh chóng đáng kinh ngạc. Nàng không còn co rúm người trong góc phòng nữa mà đứng đó, cau mày với hắn như bảo hắn rằng nàng sẽ không tự mình nhảy ra ngoài cửa sổ. Tuy nhiên nàng có thể đang cố suy nghĩ làm sao để tống hắn ra ngoài.

Hắn cố không phá ra cười, nhận ra sự kiêu hãnh của nàng đều rất quan trọng với cả hai. Chết tiệt, hắn không thích nàng co rúm người tránh xa hắn. “Và em sẽ mở cửa cho ta hử, vợ ?” hắn hỏi dịu dàng, vẻ dỗ dành.

“Đừng gọi tôi là vợ anh, Duncan. Tôi đã bị buộc phải nói những lời thề đó. Giờ thì xem anh đã làm gì với cánh cửa của tôi. Tôi sẽ phải ngủ với những mảnh vụn bay vòng vòng quanh đầu tôi, nhờ có sự xem xét khó chịu của anh đấy.”

“À, vậy là em sẽ mở cửa cho ta?” Duncan toét miệng cười. Hắn đang vô cùng thích thú trên cơn giận của nàng. Edmond đã đúng, Madelyne là cô nàng thích chỉ huy hống hách. Cánh cửa của nàng, thấy không, một minh chứng rõ rành rành.

Nàng tuyệt đối là một hình ảnh đáng yêu. Mái tóc xõa xuống vai. Ánh lửa trong lò sưởi hắt lên màu đỏ rực trải dài trên những nếp tóc quăn. Đôi tay nàng chống lên hông, lưng nàng thẳng như cây giáo, và vạt áo choàng hé mở gần đến tận eo, cho hắn chiêm ngưỡng khe ngực tuyệt vời giữa đôi bầu ngực đầy đặn của nàng.

Hắn tự hỏi không biết mất bao lâu trước khi Madelyne phát hiện ra sự hớ hênh của nàng. Chiếc áo choàng rộng đang từ từ nới lỏng. Duncan đã biết nàng không mặc gì bên trong áo choàng. Đầu gối nàng trộm lộ ra. Cái cười toe toét của hắn biến mất dần dần. Đôi mắt hắn sẫm lại. Sự tập trung căng ra, và tất cả những gì hắn có thể nghĩ là chạm vào nàng.

Hắn có vấn đề gì vậy? Madelyne thắc mắc. Vẻ mặt hắn tối đen như cái áo của hắn, và trời ơi, nàng ước trông hắn đừng quá đẹp trai như thế.

“Dĩ nhiên tôi sẽ không mở cửa, Duncan, nhưng lẽ ra anh nên gõ cửa dù thế nào đi nữa.” Nàng buột miệng lời tuyên bố lố bịch và cảm thấy là một con ngốc. Giá mà hắn thôi nhìn nàng như thể hắn muốn…

“Có phải em chưa bao giờ nói dối?” Duncan hỏi khi thấy nỗi sợ lại nhen nhóm trong mắt nàng.

Cân hỏi của hắn làm nàng cảnh giác, giống như ý định của hắn. Duncan từ từ đứng thẳng lên và bước vào trong phòng.

“Tôi luôn nói thật, dù nó đau đớn đến mức nào đi chăng nữa,” Madelyne trả lời. “Và bây giờ anh biết rõ rồi.” Nàng bực tức và bước về phía hắn để hắn có thể nghe rõ lời quở trách tiếp theo của nàng. Madelyne quyết định thẳng thắn chỉ trích hắn, và nàng chắc chắn sẽ làm vậy nếu nàng không quên mất cái áo choàng quá rộng và cái bồn tắm bằng gỗ nằm trên đường nàng đi. Nàng dẫm phải gấu áo, vấp ngón chân vào đáy bồn. Nàng có lẽ sẽ rơi tõm vào thùng nước nếu Duncan không túm nàng lại kịp thời.

Hắn ôm ngang thắt lưng Madelyne khi nàng cúi xuống xoa xoa cái ngón chân cho bớt đau. “Mỗi lần tôi ở gần anh là tôi lại bị thương.”

Nàng lầm bầm một mình nhưng Duncan nghe rõ hết. Hắn phản đối tức thì. “Ta không bao giờ tổn hại em,” hắn nhấn mạnh.

“Được, anh đã đe dọa làm thế,” Madelyne đứng lên, nhận thấy cánh tay hắn vẫn vòng quanh eo nàng. “Thả tôi ra,” nàng yêu cầu.

“Ta sẽ vác em như bao lúa mì đến phòng ta hay em sẽ đi bên cạnh ta như một người vợ mới nên làm?” hắn hỏi dịu dàng nhưng hàm ý đe dọa.

Hắn chậm rãi ép nàng quay lại và đối mặt với hắn.

Nàng đang chằm chằm nhìn… ngực hắn. Duncan nhẹ nhàng nâng cằm nàng lên. “Sao anh không để tôi một mình?” Madelyne mở miệng, cuối cùng cũng chịu nhìn vào mắt hắn.

“Ta đã thử, Madelyne.”

Nàng nghĩ giọng hắn dịu dàng như vuốt ve, nhẹ nhàng như cơn gió mùa hè.

Ngón tay cái của hắn từ tốn lướt qua cái cằm thon của nàng. Làm sao mà những đụng chạm nhỏ xíu như vậy lại có thể tác động khủng khiếp lên nàng như thế này? “Anh đang cố bỏ bùa tôi,” Madelyne thầm thì nhưng không tránh né khi ngón tay hắn di chuyển lên mơn trớn bờ môi dưới nhạy cảm của nàng.

“Em mới là người bỏ bùa ta,” Duncan thừa nhận. Giọng hắn khàn đục. Tim nàng bắt đầu đập liên hồi. Nàng không kịp thở. Lưỡi nàng chạm vào đầu ngón tay hắn. Đó là tất cả những gì nàng cho phép mình làm, một cơn chấn động nhỏ đổ dọc xuống đôi chân nàng. Nàng đã bỏ bùa hắn? Suy nghĩ đó thích thú như những nụ hôn của hắn vậy. Nàng muốn hắn hôn nàng. Chỉ một nụ hôn thôi, nàng tự bảo, và sau đó nàng sẽ yêu cầu hắn đi.

Duncan có vẻ hài lòng khi đứng ở đó suốt đêm. Madelyne nhanh chóng sốt ruột. Nàng đẩy tay hắn ra và nhón chân lên để đặt một nụ hôn trong sáng lên đường chẻ trên cằm hắn.

Khi Duncan không phản ứng, nàng dạn dĩ hơn một chút và đặt tay lên vai hắn. Hắn đang nhìn xuống nàng và điều đó khiến công việc trở nên dễ dàng hơn, nhưng nàng ngần ngừ khi cảm thấy thân hình hắn cứng ngắc áp vào người nàng. “Tôi sẽ hôn anh chúc ngủ ngon,” nàng giải thích, hầu như không nhận ra nổi giọng mình. “Tôi thích hôn anh, Duncan, nhưng đó là tất cả những gì tôi sẽ cho phép.”

Hắn không nhúc nhích. Madelyne thậm chí không thể cảm nhận được hơi thở của hắn. Nàng không biết thừa nhận của nàng khiến hắn giận dữ hay làm hắn vui lòng, cho đến lúc môi nàng chạm vào môi hắn. Rồi nàng biết hắn thích hôn nàng cũng nhiều gần bằng nàng thích.

Madelyne thở ra, mãn nguyện.

Duncan gầm gừ, nôn nóng.

Hắn không cho nàng lưỡi hắn đến khi nàng đòi hỏi, dùng lưỡi nàng để thúc hắn đáp lại. Sau đó hắn dành quyền kiểm soát, đẩy lưỡi hắn vào sâu trong miệng nàng.

Madelyne không muốn dừng lại. Khi nàng cảm nhận được điều đó, nàng rút ra.

Đôi bàn tay Duncan đặt trên hông nàng. Hắn để nàng rút lui, chờ đợi với sự tò mò kinh khủng xem nàng làm gì tiếp theo. Nàng là người không thể đoán trước được.

Madelyne không thể thôi nhìn lên hắn. Một màu đỏ bao phủ đôi má nàng. Rõ ràng là nàng thấy ngượng.

Duncan đột nhiên nhấc bổng Madelyne lên trong đôi tay hắn, mỉm cười vì nàng túm lại mép áo choàng nơi bị tách ra tại đầu gối. Duncan suýt trêu rằng nàng không cần phải mắc cỡ vì hắn đã chăm sóc nàng khi nàng bị ốm. Nhưng Madelyne cứng đờ trong vòng tay hắn và hắn quyết định không khơi lại chủ đề đó nữa.

Khi họ đã đi được nửa đường xuống những bậc thang, Madelyne nhận ra nàng không chuẩn bị để trải qua một đêm với Duncan. “Tôi để áo ngủ trên gác rồi,” nàng lắp bắp. “Cái này là cái áo để ngủ ban ngày nhưng nó quá rộng và…”

“Em sẽ không cần gì cả,” Duncan ngắt lời nàng.

“Tôi sẽ cần,” Madelyne làu bàu.

Duncan không đáp lại lời nàng. Madelyne biết sẽ không thể tranh cãi nữa khi cánh cửa phòng ngủ của hắn đóng sầm lại. Họ đã, đáng tiếc, ở trong phòng hắn.

Duncan đặt Madelyne xuống giường và quay ra cửa. Hắn đẩy thanh gỗ trượt qua các vòng kim loại chốt cửa. Và rồi hắn quay lại, bắt chéo tay trước ngực và mỉm cười với nàng.

Vết lõm hấp dẫn lại xuất hiện trên má hắn. Madelyne muốn gọi nó là lúm đồng tiền nhưng như thế là sự mô tả không phù hợp với một người đàn ông có thân hình và sức mạnh như hắn. Các chiến binh không có lúm đồng tiền.

Tâm trí nàng đang lan man. Dĩ nhiên, đó là lỗi của hắn. Tại sao ư, hắn chỉ đứng đó, chăm chú nhìn nàng. Madelyne cảm thấy giống như một con chuột bé xíu bị dồn vào chân tường bởi một con sói đói.

“Anh đang cố tình làm cho tôi sợ hả?” Madelyne hỏi khiếp đảm.

Duncan lắc đầu. Hắn thấy nàng sợ hãi và nụ cười bị ép cuộc của hắn chẳng trợ giúp hắn tý nào. “Ta không muốn em sợ hãi.”

Hắn đi về phía nàng. “Ta thích em không sợ hãi lo lắng, dù ta có thể hiểu lần đầu tiên sẽ đáng sợ như thế nào đối với một cô gái còn trong trắng.”

Nỗ lực xoa dịu nàng của hắn thất bại. Duncan kết luận như vậy khi Madelyne nhảy ra khỏi giường. “Lần đầu tiên? Duncan, anh sẽ không ngủ với tôi,” nàng hét lên.

“Ta sẽ,” hắn trả lời.

“Đây là điều tôi buộc phải ngủ bên cạnh anh, nhưng đó là tất cả những gì sẽ xảy ra trong đêm nay!”

“Madelyne, chúng ta đã kết hôn. Ngủ với vợ mình trong đêm tân hôn là chuyện bình thường.”

“Và ép một cô gái kết hôn cũng là chuyện bình thường ư?”

Hắn cố tình nhún vai. Trông nàng sắp sửa khóc. Duncan quyết định sẽ làm nàng nổi giận lại. Hắn thích điều đó hơn là nước mắt. “Việc đó cần thiết.”

“Cần thiết ư? Ý anh là có lợi, phải không? Nói tôi biết, Duncan. Nó cũng là điều cần thiết khi anh ép buộc tôi đêm nay ư?”

Nàng không cho hắn thời gian để trả lời. “Anh thậm chí còn không thèm dành chút thời gian để giải thích các lý do của anh cho cuộc hôn nhân này. Đó là điều không thể tha thứ cho anh.”

“Em thật sự mong ta giải thích hành động của ta đối với em?” hắn gầm lên. Hắn gần như lập tức hối tiếc vì mất kiểm soát vì Madelyne ngồi xuống mép giường, siết chặt tay vào nhau.

Duncan cố gắng làm nguội cơn nóng nảy của mình. Hắn đi đến đứng trước ngọn lửa trong lò sưởi. Bằng một hành động chậm chạp một cách cố ý, hắn bắt đầu mở sợi dây thắt nút nơi cổ áo. Hắn không rời mắt khỏi Madelyne, muốn nàng thấy những gì hắn làm.

Nàng cố không nhìn hắn, nhưng vóc dáng hắn át hẳn mọi thứ, và nàng không thể ngó lơ hắn được. Làn da hắn sạm màu đồng thiếc bởi mặt trời, giờ đây như dát vàng bởi ánh sáng rực rỡ của ngọn lửa. Những cơ bắp rắn chắc nhấp nhô khi hắn cúi người cởi đôi ủng.

Thề có Chúa, nàng muốn chạm vào hắn. Đó là sự thừa nhận quá sức lôi cuốn, nàng lắc đầu. Chạm vào hắn, thật sự. Nàng muốn hắn rời khỏi căn phòng này. Nhưng đó, nàng nghĩ với một hơi thở dài đến mức có thể chạm đến đầu ngón chân nàng, thật sự không phải là sự thật.

“Anh nghĩ tôi là gái điếm,” Madelyne thình lình buột miệng. “Phải, sống cùng với một linh mục giả trang… anh đã nói thế, Duncan,” nàng nhắc hắn. “Anh sẽ không muốn lên giường với gái điếm.”

Nàng cầu nguyện nàng đúng.

Duncan mỉm cười bởi cách nàng gây ảnh hưởng đến hắn. “Gái điếm có những lợi thế nào đó hơn hẳn các cô gái trong trắng thiếu kinh nghiện, Madelyne. Em, dĩ nhiên, hiểu ý ta.”

Không, nàng chắc chắn không hề hiểu ý hắn, nhưng nàng không thể nói cho hắn biết điều đó, bây giờ, phải không? Cái mánh khóe của nàng đang vượt ngoài tầm kiểm soát.

“Họ không có những lợi thế nào đó đâu,” Madelyne lẩm bẩm.

“Không phải ý em là nói ‘chúng ta’ đấy chứ?”

Nàng chịu thua. Nàng không phải gái điếm và biết hắn cũng biết rõ điều đó.

Khi nàng không trả lời hắn, Duncan kết luận nàng sẽ buộc phải nói dối nếu nàng tiếp tục. “Gái điếm biết những cách làm thỏa mãn đàn ông, Madelyne.”

“Tôi không phải là gái điếm và anh biết điều đó.” Duncan mỉm cười. Ồ, sự trung thực của nàng làm hắn hài lòng làm sao. Hắn chắc chắn có thể đặt cược mạng sống của mình vào việc Madelyne sẽ không bao giờ nói dối hắn.

Duncan cởi bỏ nốt phần trang phục còn lại và đi đến phía bên kia giường. Lưng Madelyne đối diện với hắn. Hắn thấy vai nàng cứng đờ khi hắn lật tấm đắp và lên giường. Hắn quay người thổi tắt ngọn nến, và rồi ngáp lớn. Nếu Madelyne nhìn thấy hắn lúc này, nàng sẽ biết cái ngáp là sự giả dối rành rành. Sự khuấy động của hắn là hiểu nhiên, thậm chí với ai đó ngây thơ như cô vợ bất kham của hắn. Sẽ là một đêm dài lắm đây. “Madelyne.”

Nàng ghét cái cách hắn gọi tên nàng khi hắn bực mình với nàng. Duncan luôn kéo dài âm cuối cùng đến khi tên nàng nghe như thể thật sự là Lane. “Tên tôi không phải Lane,” nàng làu bàu.

“Lên giường đi.”

“Tôi không mệt.” Một câu nói ngốc nghếch, nhưng Madelyne khiếp đảm đến mức nàng không thể thông minh được. Lẽ ra nàng nên lắng nghe nhiều hơn các câu chuyện của Marta. Giờ thì đã quá trễ để có thể làm gì đó với chuyện ấy. Ôi, Chúa ơi, nàng nghĩ nàng sẽ nôn ngay bây giờ. Và đó sẽ là một sự bẽ mặt – mất hết bữa tối của nàng trước mặt hắn. Suy nghĩ khiến dạ dày nàng quặn thắt, gia tăng nỗi lo lắng của nàng. “Tôi không biết phải làm gì.”

Lời thì thầm đau khổ xé toạc tim Duncan. “Madelyne, em có nhớ cái đêm đầu tiên chúng ta ngủ cùng nhau trong lều của ta không?” Duncan hỏi.

Giọng hắn dịu dàng, hơi khàn khàn. Madelyne nghĩ hắn có thể đang cố làm nàng bình tĩnh.

“Ta hứa với em đêm đó ta không ép buộc em. Và ta đã lần nào không giữ lời hứa với em về chuyện gì chưa?

“Làm sao tôi biết?” Madelyne xoay người lại. “Anh chưa bao giờ hứa với tôi chuyện gì hết.” Nàng quay người để xem liệu hắn có tóm lấy nàng không và đó là một sai lầm, bởi vì Duncan không thèm kéo tấm đắp lên che phủ người hắn. Hắn đang ở trần như một con sói. Madelyne túm lấy cái chăn và ném nó vào người hắn. “Che người lại, Duncan. Thật không đàng hoàng khi để tôi thấy… chân anh.”

Nàng lại đỏ mặt. Duncan không biết hắn còn có thể tiếp tục giữ vẻ ngoài lãnh đạm như thế này bao lâu nữa. “Ta muốn em, Madelyne, nhưng ta muốn em sẵn lòng. Ta sẽ có sự cầu xin của em, thậm chí có phải mất cả đêm đi nữa.”

“Tôi sẽ không cầu xin.”

“Em sẽ.”

Madelyne nhìn chằm chằm vào mắt Duncan, cố tìm ra hắn có lừa nàng hay không. Vẻ mặt hắn chẳng cho nàng biết hắn đang nghĩ gì. Nàng cắn môi dưới trong khi lo lắng. “Anh hứa với tôi?” cuối cùng nàng lên tiếng hỏi. “Anh thật sự sẽ không ép buộc tôi?”

Duncan để nàng thấy vẻ bực tức của hắn dù hắn gật đầu. Hắn quyết định rằng ngày mai hắn sẽ cho nàng biết nàng không được hỏi hắn với thái độ như vậy. Nhưng đêm nay, tuy vậy, hắn cho phép nàng vượt quá giới hạn.

“Tôi tin anh,” nàng nói khẽ. “Điều này thật là lạ, nhưng tôi nghĩ tôi luôn tin anh.”

“Ta biết.”

Nàng mỉm cười vì câu trả lời ngạo mạn của hắn. Rồi nàng thở ra nhẹ nhõm. Nàng lại cảm thấy an toàn. “Vì anh không để tôi mang theo áo ngủ nên tôi sẽ dùng một cái áo sơ mi của anh,” nàng nói.

Madelyne không đợi hắn cho phép. Nàng đến chỗ cái rương, mở nắp và lục lọi đến khi tìm thấy một cái áo của hắn. Nàng không biết Duncan có đang nhìn nàng hay không, vì nàng vẫn quay lưng lại với hắn khi cởi áo choàng ra và mặc áo sơ mi vào.

Cái áo phủ tới tận đầu gối. Nàng vội vàng chui vào dưới tấm chăn. Và chắc chắn đó là lý do nàng vô tình va đầu vào Duncan.

Nàng bình thản chỉnh lại tấm đắp. Madelyne nghĩ thật không phải quy tắc khi chạm vào hắn, nhưng nàng muốn nhích lại gần hơn đủ để cảm thấy được một ít hơi ấm từ hắn. Cuối cùng nàng cũng nằm yên. Nàng thở dài. Nàng đã hy vọng Duncan sẽ phát chán vì chuyển động của nàng. Thật ra thì nàng muốn hắn tóm lấy nàng và kéo nàng vào người hắn. Chúa biết nàng đã quen bị tóm lấy và ôm siết quanh người, và nếu sự thật được thừa nhận, nàng thật sự thích thích điều đó. Nàng luôn rúc vào hắn, cảm nhận sự ấm áp và an toàn. Và gần như là được yêu thương. Đó là một suy nghĩ kỳ quặc, thế đấy, nhưng dù sao nàng cũng vẫn cho phép mình giả vờ thấy như vậy. Giả vờ không phải là tội lỗi, đúng không?

Duncan không biết điều gì đang diễn ra trong đầu Madelyne. Mất nhiều thời gian hơn là hắn dự tính để đưa nàng lên giường. Buổi bơi đêm của hắn trong cái hồ lạnh băng là nỗ lực không đáng kể so với sự thử thách hắn đang phải trải qua hiện nay. Tuy nhiên giải thưởng lại rất đáng giá cho cực hình này. Với suy nghĩ như vậy, Duncan trở mình sang bên. Gác đầu lên khuỷu tay, hắn nhìn xuống cô vợ bé nhỏ của mình. Hắn ngạc nhiên vì nàng đang nhìn hắn, vì hắn thật sự cho rằng nàng đang trốn dưới tấm đắp. “Ngủ ngon, Duncan,” nàng thì thầm và tặng hắn một nụ cười. Duncan muốn nhiều hơn, nhiều hơn nữa. “Hôn ta chúc ngủ ngon, vợ.”

Giọng hắn đầy vẻ ngạo mạn nhưng Madelyne không khó chịu. Nàng chỉ nhíu mày lại. “Tôi đã hôn anh chúc ngủ ngon rồi mà,” nàng dịu dàng nhắc nhở hắn. “Chẳng lẽ nó bình thường đến mức anh đã quên mất à?”

Nàng cắn câu hắn rồi sao? Duncan quyết định đúng là như vậy, và có lẽ vì nàng cảm thấy quá an toàn. Cả thắng lợi nữa. À, nàng tin hắn, và trong lúc hắn hài lòng tận hưởng sự thật đó, chỗ thắt lưng hắn nhói lên mạnh mẽ, cắt đứt sự tập trung. Hắn không rời mắt khỏi miệng nàng, bất lực không thể ngăn mình lại, hắn từ từ, chắc chắn cúi xuống, đặt miệng lên miệng nàng. Tay hắn ôm tròn eo nàng, ngăn chặn phản ứng nếu nàng cố thoát ra. Hắn tự nhủ sẽ không ép buộc nụ hôn này, chỉ giữ nàng cạnh hắn đến khi hắn có thể tìm ra cách tranh luận với nàng.

Miệng hắn chạm vào miệng nàng với ý định làm tan biến bất kỳ sự chống cự nào. Lưỡi hắn đẩy vào miệng nàng, đói khát, gần như là thô bạo trong việc tìm kiếm sự kết giao với nàng. Hắn muốn cho nàng sự thỏa mãn và biết mình đã thành công khi lưỡi nàng chạm vào lưỡi hắn và đôi bàn tay nàng khum lấy hai bên má hắn.

Duncan bắt lấy tiếng thở dài của nàng khi hắn hôn nàng sâu hơn. Tay hắn mơn trớn cổ nàng, ngón tay cái xoa tròn trên mạch đập cuồng loạn mà hắn cảm nhận được.

Madelyne muốn gần hơn chút nữa với hơi ấm của hắn. Hôn hắn thật tuyệt vời. Nàng trượt tay quanh cổ hắn, và khi hắn hài lòng với sự xâm lược của nàng, hắn bật rên gầm gừ, nàng mỉm cười dưới miệng hắn.

Hắn nhấc đầu lên nhìn nàng. Trông nàng hoàn toàn mãn nguyện. Môi nàng ướt rượt và sưng phồng và ánh mắt nàng lấp lánh sưởi ấm trái tim hắn. Hắn thấy mình mỉm cười lại với nàng mà không thể giải thích được tại sao. Những ngón tay nàng dịu dàng vuốt ve gáy hắn, hắn không thể kháng cự và lại hôn nàng. Hắn dễ dàng dùng răng ngậm lấy môi dưới của nàng, kéo mạnh nàng đến với hắn. Nàng bật cười, thích thú. Hắn rên rỉ, đau khổ.

Nụ hôn trở nên dữ dội và nóng bỏng. Hắn đưa cả hai tay lên giữ lấy mặt nàng, và khi nàng bắt đầu hưởng ứng, hắn để nàng cảm nhận sự khao khát đang bùng nổ bên trong hắn.

Madelyne rên lên và nhích lại gần hắn hơn, đến khi ngón chân nàng cọ xát vào những sợi lông quăn trên chân hắn. Duncan chặn nàng cử động bằng cách giữ chặt chân nàng giữa hai đắp đùi nặng nề của mình. Miệng hắn không hề rời khỏi miệng nàng. Hắn say sưa bên trong nàng, dùng lưỡi tước đoạt vị ngọt ngào nàng sẵn lòng trao cho hắn.

Hắn không thể có đủ nàng. Nụ hôn trở nên cuồng nhiệt hoang dại, đói khát. Bàn tay hắn giờ cũng vô kỷ luật như miệng hắn, chế ngự và thích thú khi hắn trượt từ vai ra sống lưng nàng. Madelyne rùng mình đê mê. Nàng dường như không thể nghĩ gì cả, cảm thấy mình như đang mất kiểm soát. Nàng không thể tự cứu mình được. Tâm trí nàng đang bị thống trị bởi những cảm xúc gợi tình mới mẻ tuôn trào trong nàng.

Madelyne quằn quại trong vòng tay hắn. Nàng bị kéo vào hơi nóng kỳ lạ đến khi nàng cảm thấy hắn cứng lên mạnh mẽ đâm vào giữa đỉnh đùi nàng. Nàng thốt ra một tiếng rên và cố lùi lại ra, nhưng nụ hôn nóng bỏng của Duncan đẩy lùi tất cả nỗi sợ hãi của nàng. Trạng thái bừng bừng cả người này thật không thể tin nổi. Lý trí nàng nổi loạn chống lại sự thân mật nhưng cơ thể nàng biết cách hưởng ứng. Bản năng thúc đẩy nàng bắt lấy hắn và giữ hắn ở đó, đùi nàng ôm lấy hắn. Nàng để cho hơi nóng thâm nhập, nhưng khi Duncan bắt đầu cử động hông hắn và hắn áp sát vào nàng thì nàng cố ngăn hắn lại. Nàng đẩy tay vào đùi hắn và nghĩ sẽ làm cho hắn dừng lại nhưng hắn càng chuyển động thì đấu tranh của nàng càng yếu đi. Sự tiếp xúc đó thổi bùng lên khao khát ẩn sâu trong nàng, và chẳng bao lâu sau nàng đã thật sự bám chặt lấy hắn, móng tay bấm lút vào lưng hắn để giữ hắn vừa vặn áp vào nàng.

Duncan nhận ra nàng sợ hãi bởi lòng ham muốn mãnh liệt, nhưng hắn quyết tâm khiến nàng đáp lại với niềm đam mê bằng như thế. Hắn ôm lấy mông nàng, khá thô bạo, nâng nàng lên và kéo nàng sát hơn vào hắn, để nàng cảm nhận tất cả hắn. Âm thanh trầm đục khêu gợi phát ra từ ngực hắn, một âm thanh gợi tình nguyên thủy và kỳ diệu như các bài hát của các nàng tiên cá kêu gọi Madelyne, thôi miên nàng. Nàng không thể kháng cự và nàng nồng nhiệt hôn hắn một cách phóng túng. Sự hưởng ứng tự do của Madelyne gần như đẩy Duncan ra khỏi sự tỉnh táo. Hắn dứt môi khỏi nàng và bắt đầu thả nhấn những cái hôn nóng rực xuống cổ nàng. Hắn cố lấy lại tự chủ nhưng nỗ lực khiến hắn phải trả giá. Nó trở thành cơn đau nhức kinh khủng và hắn chẳng muốn gì khác hơn là đi vào trong nàng, hoàn toàn lấp đầy cơ thể nàng và tâm hồn nàng. Hắn không thể, dĩ nhiên, còn quá sớm với nàng. Duncan tự bảo mình chậm lại, cho nàng thêm một chút thời gian, nhưng miệng hắn và đôi tay hắn không chịu nghe theo mệnh lệnh của lý trí. Chúa giúp hắn, hắn không thể ngừng chạm vào nàng. Mùi hương từ nàng khiến hắn phát điên; Duncan chưa bao giờ trải qua cơn đam mê nào tràn ngập như vậy. Biết rằng sẽ còn nhiều hơn nữa làm cho hắn muốn nổ tung.

Madelyne biết nàng nên ngăn các đặc quyền của hắn đối với cơ thể nàng lại. Nàng đang dính chặt vào Duncan, vòng tay ôm siết thắt lưng hắn. Nàng hít thật sâu, tuyệt vọng kiểm soát bản thân. Nó là một công việc bất khả thi; Duncan đang trêu ngươi nơi cổ nàng bằng miệng và lưỡi hắn, và thì thầm vào tai nàng những từ ngữ táo bạo, khêu gợi đến mức không thể nhắc lại, nàng không thể nghĩ gì cả.

Hắn nói nàng xinh đẹp, cho nàng biết những điều gợi tình hắn muốn làm cho nàng. Hắn nói nàng khiến hắn điên lên vì ham muốn, và nàng có thể nói từ cái cách tay hắn run lên khi hắn đẩy tóc nàng đang lòa xòa trên mặt nàng và hôn lên trán nàng là hắn có ý thực hiện những điều hắn nói.

Hắn có thể dễ dàng bẻ gãy bất cứ sự chống đối nào từ nàng. Nhưng sức mạnh của hắn giờ không làm nàng sợ. Tất cả những gì nàng phải làm là bảo hắn dừng lại. Hắn sẽ không ép buộc nàng. Duncan luôn kiềm chế được sức mạnh khi hắn ở cùng nàng, bất cứ khi nào hắn chạm vào nàng; hắn dùng một phương pháp tuyệt vời để thắng nàng. Đúng thế, hắn tán tỉnh nàng bằng những vuốt ve dịu dàng và những lời hứa nhẹ nhàng bị cấm đoán.

Nếu nàng tìm được sức mạnh để tạo ra khoảng cách nho nhỏ giữa hai người, có lẽ nàng có thể suy nghĩ được trở lại. Với ý định đó trong đầu nàng lăn người xa khỏi hắn.

Duncan theo nàng ngay. Nàng nhận ra cái chăn đã biến mất. Bây giờ hắn bao phủ lấy nàng, hoàn toàn. Đôi chân trần của họ quấn lấy nhau và chỉ có mỗi chiếc áo mỏng bảo vệ sự trong trắng của nàng trước hắn.

Rồi hắn cũng di dời rào cản đó, một cách từ tốn kéo nó qua ngực nàng. Hắn quyết định cởi cái áo ra trước khi nàng có thể phản đối. Thực ra thì nàng có thể đã giúp hắn.

Tất cả những mối bận tâm về sự thận trọng tan biến khi ngực Duncan áp vào ngực nàng.

Thảm lông dày chà xát vào đôi nhũ hoa của nàng. Nàng rên lên sung sướng. Hơi thở hắn phả vào nàng khiến nàng phấn khích nhiều như những vuốt ve từ hắn. Nó ngắt quãng, không kiểm soát được và khàn khàn ham muốn.

Duncan ngẩng đầu lên nhìn nàng. Đối mắt Madelyne sẫm lại, mơ màng.

“Anh thích hôn em phải không, Duncan?”

Hắn không hề chuẩn bị cho câu hỏi ấy và chỉ có thể trả lời nàng khi hắn lấy lại được giọng. “Phải, Madelyne, ta thích hôn em.” Rồi hắn cười. “Cũng nhiều như em thích hôn ta.”

“Em thích,” Madelyne thú nhận nhỏ xíu. Nàng rùng mình vì sức nóng thân nhiệt của cả hai, bối rối đưa đầu lưỡi lướt qua môi dưới của mình. Duncan ngắm nàng. Hắn rên rỉ và phải nhắm mắt lại một lúc trước khi hắn có thể nhìn lại nàng.

Nàng đang làm hắn phát điên lên. Công việc tán tỉnh này thật khó khăn. Hắn muốn nàng. Ngay bây giờ. Hắn biết nàng vẫn chưa sẵn sàng cho hắn. Hắn phải tiếp tục chịu đựng sự thử thách này dù nó sẽ giết hắn. Hắn nghĩ điều đó là có thể lắm.

Duncan hít sâu và đặt một cái hôn lên đầu chân mày cong cong của nàng. Hắn hôn xuống sống mũi, ngay giữa vùng những nốt tàn nhang hấp dẫn, thứ mà hắn biết nàng sẽ phủ nhận là nàng có chúng.

Madelyne nín thở, chờ hắn chạm tới miệng nàng. Khi Duncan lờ đi và chuyển đến cổ nàng, nàng cố kéo hắn quay lại nơi nàng muốn hắn. “Em muốn hôn anh nữa, Duncan,” nàng thì thào. Madelyne biết mình đang trơ ra phóng túng. Phải, nàng đang chơi với ngọn lửa cấm. Nàng tự nhủ nàng hành động quá bạo dạn như vậy là vì nàng không được chuẩn bị trước. Không ai giảng giải cho nàng chuyện riêng tư giữa đàn ông và phụ nữ. Không ai cảnh báo nàng về niềm vui sướng dữ dội đó. Và niềm vui sướng đó chống lại khả năng tranh luận của nàng.

Madelyne bất ngờ nhận ra cuộc chiến giả vờ mà nàng chiến đấu với chính mình quả thật là như vậy, giả vờ. Nàng cố ép Duncan vào quyết định tránh xa nàng. Rồi hắn phải một mình chịu trách nhiệm cho hành động đó. Nàng vẫn là người ngây thơ, bị mắc kẹt bởi niềm hoan lạc hắn buộc lên nàng.

Nàng thấy xấu hổ. Duncan không hề ép buộc nàng. “Em là kẻ hèn nhát,” nàng nói khẽ.

“Đừng sợ,” Duncan xoa dịu nàng. Giọng hắn đầy dịu dàng quan tâm.

Madelyne cố giải thích bằng tất cả mọi ngôn từ cho hắn biết rằng nàng muốn hắn nhiều đến thế nào. Chỉ đêm nay thôi nàng muốn thuộc về hắn. Nàng không tin hắn có thể yêu nàng, nhưng cho một đêm tuyệt diệu nàng muốn vờ như những lời hứa hắn trao cho nàng là thật. Nếu Duncan trao cho nàng một phần bản thân hắn, nàng sẽ khiến bản thân tin như thế là đủ.

“Vòng tay ôm ta, Madelyne,” Duncan ra lệnh. Giọng hắn đã tự chủ, nhưng bàn tay hắn nhẹ nhàng dạo chơi trên gò ngực mềm mại của nàng.

Rồi đôi bàn tay ấy úp lên bầu ngực đầy đặn. Madelyne ưỡn cong người, nghĩ đến niềm vui sướng hắn mang đến cho nàng vô cùng ngọt ngào.

Duncan phớt lờ hơi thở hổn hển ngạc nhiên mà nàng tạo ra. Ngón tay cái hắn tán tỉnh đôi nhũ hoa của nàng hưởng ứng với hắn. Khi chúng se cứng lại, hắn nhích xuống và ngậm lấy một bên vào trong miệng mình. Lưỡi hắn tra tấn nàng. Hắn mút mạnh khiến nàng ham thích mãnh liệt. Nàng vặn vẹo người và rên rỉ, đôi tay bám chặt vai hắn.

Bầu ngực nàng căng phồng khi hắn chấm dứt tra tấn chúng. Duncan lại che phủ chúng bằng ngực hắn và cướp lấy miệng nàng trong một cái hôn dài, như thể đóng dấu lên nàng khiến nàng muốn hơn nữa.

Hắn không thể đợi thêm được. Tận sâu trong tâm khảm hắn biết nàng vẫn chưa cho phép hắn. Hắn nhấc đầu lên, thấy nước mắt đang phủ bóng mờ trong mắt nàng. “Em muốn ta dừng lại không?” Ngay khi hắn lên tiếng hỏi hắn cũng tự hỏi bản thân làm thế nào hắn có thể thực hiện kỳ công đó.

“Nói ta biết tại sao em khóc, Madelyne.” Ngón tay hắn bắt kịp giọt nước mắt đầu tiên lăn tròn khỏi mi mắt nàng.

Nàng không trả lời. Duncan giật nhẹ tóc nàng, những ngón tay hắn luồn vào và xoắn lấy dải lụa mượt mà ấy. “Nói thật cho ta biết, vợ, đầy đủ vào. Ta có thể thấy đam mê trong mắt em. Ta ra lệnh cho em, Madelyne.”

Yêu cầu của hắn cũng mạnh mẽ như nhu cầu của hắn vậy. Duncan cảm thấy được sức nóng bên trong Madelyne. Cơ thể nàng chuyển động không ngừng nghỉ bên dưới hắn.

“Nó là một sai lầm khi em muốn anh, nhưng em muốn,” Madelyne thì thầm. “Em muốn anh rất nhiều, em khao khát.”

“Giờ em là vợ ta, Madelyne,” Duncan cao giọng. “Những gì chúng ta làm không sai trái.” Hắn cúi xuống và lại hôn nàng, một cái hôn nóng bỏng không giữ lại gì cả. Nàng đáp lại với đam mê như thế. Khi móng tay nàng ấn sâu vào bả vai hắn, hắn đột ngột rút lui.

“Nói với ta em muốn ta ở trong em. Bây giờ. Nói đi, Madelyne.” Duncan chăm chú nhìn vào mắt nàng khi đùi hắn chậm rãi đẩy chân nàng mở rộng. Trước khi Madelyne hiểu ý định của hắn, bàn tay hắn trượt vào vùng loăn quăn mềm mại bảo vệ phần nhạy cảm nhất của cơ thể nàng. Ngón tay hắn dịu dàng mơn trớn đến khi nàng ẩm ướt và trơn mượt vì ham muốn. Và trong lúc đó hắn vẫn nhìn nàng, thấy sự hưởng ứng nồng nhiệt của nàng.

Ngón tay hắn từ từ xâm nhập vào nàng. Madelyne cong người đón nhận hắn, trao cho hắn quá nhiều hài lòng bởi chính phản ứng tự do của nàng, hắn nghĩ mình sắp chết. Nàng cực kỳ nóng bỏng. Và nơi nóng bỏng này thuộc về hắn.

“Ngừng cực hình này đi, Duncan. Đến với em.”

Hắn rên tên nàng ngay trước khi ngậm lấy miệng nàng. Từ từ hết sức có thể, hắn yên vị giữa cặp đùi mượt mà của nàng, nâng hông nàng lên, và bắt đầu đi vào trong nàng. Madelyne vặn người, kéo hắn về phía trước.

Duncan dừng lại khi hắn cảm thấy chạm đến rào cản bảo vệ sự trong trắng của nàng. “Quàng chân em quanh người ta.” Hắn khàn khàn hướng dẫn. Mặt hắn vùi vào cổ nàng. Khi hắn thấy nàng cử động tuân lời hắn, hắn đẩy mạnh xuyên qua. Madelyne thét lên đau đớn và cố đẩy hắn ra. “Ổn thôi, cưng. Cơn đau sẽ qua thôi, ta hứa. Yên nào,” hắn thầm thì.

Duncan muốn đợi cơ thể nàng điều chỉnh với sự xâm nhập của hắn, nhưng cơn đau thắt giờ không thể chịu đựng nổi. Hắn không thể dừng lại. Hắn bắt đầu chuyển động, ban đầu chậm rãi, và rồi nhịp độ tăng dần với nhu cầu mạnh mẽ. Bàn tay hắn len vào giữa, khuấy động nàng cao độ khi ngón tay hắn chà xát nàng.

Cơn đau sớm bị lãng quên, Duncan lấp đầy hoàn toàn trong nàng. Madelyne chuyển động cùng hắn, uốn cong hông để đưa hắn vào trong sâu hơn, và cảm nhận chồng nàng mất tự chủ.

Sức mạnh nổ tung ra, bao bọc, xâm nhập. Nàng hân hoan trong miền cảm xúc, cho phép nơi mềm mại của nàng trở thành vỏ bọc cho sức mạnh của hắn. Giờ họ là của nhau, người này thuộc về người kia, thể xác, tâm trí và linh hồn.

Sự kiểm soát bỏ rơi nàng. Nàng cuồng nhiệt, tự do như một cô cọp cái, vươn tới nơi mãn nguyện bí ẩn ngay bên ngoài vỏ bọc của nàng. Nàng thả mình trôi đi trong cảm xúc, trao nộp bản thân cho chồng nàng, người tình của nàng. Và tất cả là vì hắn trao bản thân hắn cho nàng.

Hắn rót vào tai nàng những từ ngữ bạo dạn, nhưng nàng không chú ý đến mức không hiểu nổi những gì hắn nói. Nàng không thể suy nghĩ, chỉ cảm nhận sức mạnh rút ra rồi lại đi vào, đầy đòi hỏi.

Cực điểm hoan lạc chôn vùi nàng, nàng hét lên. Tên hắn. Nàng khiếp sợ, thấy mình yếu đuối, an toàn. Nàng đã được yêu thương.

Duncan trả lời nàng với khoái cảm bùng nổ và gầm gừ khàn khàn. Hắn gọi tên nàng, siết chặt lấy nàng như thể hắn muốn hòa tan vào trong nàng. Và rồi hắn đổ sụp xuống nàng, thở dài tên nàng với sự thỏa mãn.

Cơ thể họ ướt đẫm mồ hôi. Mùi hương nồng nàn của yêu thương bao quanh màn sương đam mê của họ. Madelyne chạm vào vai hắn bằng lưỡi, liếm vị mặn của cơ thể hắn.

Duncan không nghĩ mình có đủ sức để lăn người khỏi nàng. Hắn quyết định ở ngay nơi hắn đang ở, mãi mãi.

Hắn chưa bao giờ trải nghiệm sự mãn nguyện như thế này. Khi hắn có thể trấn tĩnh lại, hắn tựa người lên khuỷu tay nhìn nàng. Madelyne đang nhắm mắt. Đôi má nàng hồng lên. Nàng trở lại là cô mèo con rụt rè, Duncan mỉm cười kết luận. Chúa ơi, sao nàng có thể mắc cỡ lúc này, sau cách nàng đã đáp ứng hắn. Duncan nghĩ hắn sẽ phải mang mấy vết xước nàng tặng trên vai hắn ít nhất một tuần.

“Ta có làm em đau không?”

“Có.” Nàng có vẻ e thẹn.

“Rất nhiều?” Hắn có vẻ lo lắng.

“Rất ít.”

“Và ta có làm em hài lòng không, Madelyne?”

Madelyne dạn dĩ nhìn hắn. Nụ cười kiêu ngạo của hắn bắt mất hồn nàng. “Có,” nàng thừa nhận.

“Rất ít?”

Nàng lắc đầu, mỉm cười lại với hắn. Madelyne đột nhiên nhận ra hắn cần nghe nàng nói rằng hắn làm nàng hài lòng nhiều như nàng cần nghe hắn nói về sự mãn nguyện của hắn. “Rất nhiều, Duncan.”

Hắn gật đầu, hoàn toàn tự mãn. Dù hắn biết hắn đã cho nàng sự thỏa mãn, sự mãn nguyện của hắn tăng cao vì sự thành thật của nàng. “Em là người phụ nữ nồng nhiệt đam mê, Madelyne. Không có gì phải ngượng về điều đó.” Hắn hôn nàng thật dài và mạnh, và khi hắn nhìn nàng thì lần này hắn hài lòng khi thấy vẻ e thẹn của nàng đã biến mất. Đôi mắt nàng xanh thăm thẳm. Ôi Chúa ơi, hắn có thể đánh mất mình trong nàng lần nữa.

Duncan đột ngột thấy yếu ớt. Hắn không có lý do gì cho cảm giác ấy. Nó quá xa lạ với bản tính của hắn để có thể hiểu được. Nếu hắn không cảnh giác trước nàng, Madelyne đủ khả năng biến hắn thành Samson. [8] Hắn nghĩ nàng lối cuốn hơn cả Delilah. Đúng, nàng sẽ nắm lấy sức mạnh của hắn nếu hắn cho phép điều đó.

Với một cái cau mày Duncan lăn người nằm ngửa ra giường, siết chặt tay sau đầu, kẹp vài lọn tóc của Madelyne dưới khuỷu tay hắn. Hắn lờ nàng đi, đăm đăm nhìn lên trần nhà trong khi nàng gắng sức kéo tóc ra.

Duncan đang tập trung vào suy nghĩ của mình. Hắn đã ngó lơ các sự thật quá lâu rồi. Lần duy nhất hắn trung thực với chính mình là khi hắn chạm vào Madelyne. Rồi hắn không thể kiểm soát phản ứng của mình, dù có thử nhiều cách đến thế nào. Nàng đã đến và trở thành điều có ý nghĩa lớn lao đối với hắn. Quyền lực vô hình nàng phủ lên hắn thật sự làm hắn lo lắng. Và Duncan không phải là người có thói quen lo lắng hoặc dễ dãi.

Madelyne kéo tấm đắp lên tới tận cằm. Nàng nghỉ ngơi nhưng liếc mắt bắt gặp cái cau mày dữ tợn trên khuôn mặt chồng mình. Nàng lập tức sợ hãi. Nàng có làm gì khiến hắn thất vọng không? Nàng biết mình có chút rụt rè và cả vụng về nữa. “Anh có hối tiếc không, Duncan?” nàng ngập ngừng cất giọng hỏi.

“Không.”

Nàng không thể nhìn hắn. Madelyne nhắm mắt, sợ hãi và xấu hổ.

Hắn cáu kỉnh phủ nhận. Giọng hắn cộc lốc gay gắt. Madelyne cảm thấy bị tổn thương và bẽ mặt. Cảm giác ấm áp từ cuộc làm tình của họ tan biến, thế vào đó là sự cô độc, tuyệt vọng và thất bại. Chúa giúp nàng, nàng bắt đầu khóc nức nở.

Duncan không chú ý nhiều đến Madelyne, vì hắn vừa mới chấp nhận sự thật.

Hắn dao động. Người phụ nữ bất kính này, không đoán được trước này đang khóc to đến nỗi có thể đánh thức cả thần chết đã tóm được trái tim hắn.

Hắn thốt nhiên thấy yếu đuối như chiến binh Achilles mà Madelyne kể cho hắn nghe. Phải, Achilles không thể hài lòng khi tìm ra được gót chân của anh ta là điểm yếu. Anh ta có lẽ đã tức điên lên cũng như Duncan đột nhiên tức điên lên bây giờ.

Duncan không biết làm sao để bảo vệ mình khỏi nàng. Hắn quyết định cần thêm thời gian để suy ngẫm. Đúng rồi, thời gian và cả khoảng cách, vì hắn không thể nghĩ về các khía cạnh phát sinh khi Madelyne ở gần hắn. Chết tiệt, điều đó khiến hắn điên tiết.

Duncan thở ra, dài và lớn. Hắn biết Madelyne muốn gì, nàng cần gì từ hắn lúc này. Rên lên thất vọng, hắn giật tấm đắp khỏi người nàng vào kéo nàng vào vòng tay hắn. Hắn bảo nàng ngừng khóc, nhưng nàng hiển nhiên không nghe lời hắn và cứ tiếp tục đến khi cổ hắn ướt sũng nơi mặt nàng vùi vào.

Madelyne định nói với hắn nàng khinh thường hắn và rằng nàng sẽ không bao giờ nói chuyện lại với hắn, rằng hắn là tên đàn ông vô tình nhất, không thể chịu đựng nổi nhất mà nàng từng gặp. Nàng cần ngừng khóc trước đã, không thì nàng chỉ có vẻ đáng thương thay vì tức giận.

“Em có hối tiếc không, Madelyne?” hắn mở miệng khi không thể chịu đựng tiếng khóc của nàng lâu hơn nữa.

Nàng gật đầu, va đầu vào cằm hắn. “Em có,” nàng bảo với hắn. “Rõ ràng là em không làm anh hài lòng. Em biết đó là thật vì anh cau mày và cáu kỉnh với em, nhưng chỉ là vì em không biết làm những điều lẽ ra em phải làm, Duncan.”

Ôi Chúa ơi, nàng đúng là không thể đoán trước được. Nàng khóc vì nàng nghĩ nàng không thỏa mãn được hắn. Duncan mỉm cười.

Madelyne thình lình rút khỏi vòng tay hắn, lại va đầu vào hắn lần nữa. “Em không muốn anh chạm vào người em lần nào nữa.”

Trong cơn tức giận nàng quên béng việc mình đang khỏa thân. Cơ thể Duncan phản ứng nhanh chóng trước hình ảnh xinh đẹp. Madelyne đối mặt với hắn, chân nàng gấp lại, và ngực nàng, tuyệt vời, đầy đặn và đôi đỉnh hồng hấp dẫn đến không thể phớt lờ đi được. Duncan đưa tay ra, ngón tay cái lướt vòng quanh nhũ hoa của nàng. Nó săn cứng lại trước khi Madelyne gạt tay hắn ra.

Nàng cố từ chối hắn bằng cách kéo tấm đắp lên che ngực nàng nhưng Duncan dễ dàng thắng trong cuộc thi kéo co tự phát khi hắn giật tung nó ra khỏi người nàng và vứt xuống sàn. Nàng sẽ theo sau nó nếu hắn không kịp tóm lấy tay nàng và kéo mạnh nàng đổ sập lên ngực hắn.

Tay hắn giữ chặt lấy tay nàng và hắn cười toe toét. Nụ cười tắt ngúm khi đầu gối nàng tìm thấy mục tiêu dễ bị tấn công giữa hai chân hắn.

Hắn gầm gừ, khóa chân nàng bằng cách dùng chân hắn giữ mắt cá chân nàng, ngưng lại hiệu quả cuộc đấu tranh của nàng. Hắn thả tay nàng ra, và từ tốn kéo đầu nàng xuống. Hắn có thể cảm thấy trái tim nàng đập liên hồi trên ngực hắn, không muốn gì ngoài chuyện hôn cơn tức giận của nàng tan ra, nhưng khi nàng chỉ còn cách hắn một khoảng cách mong manh, hắn dừng lại. “Nghe kỹ đây, vợ. Em không vụng về, chỉ ngây thơ thôi. Và em khiến ta hài lòng hơn những gì ta nghĩ là có thể.”

Madelyne chằm chằm nhìn hắn một lúc lâu. Nước lại ngập mi mắt nàng. “Thật không, Duncan? Em làm anh hài lòng?”

Hắn gật đầu, bực mình. Hắn thề điều đầu tiên sáng mai hắn làm là thuyết giảng nàng về việc không được chất vấn hắn, và nhớ ra hắn đã lập lời thề đó rồi.

Nàng nguôi ngoai. “Anh cũng làm em hài lòng,” nàng thầm thì.

“Ta biết ta làm em hài lòng, Madelyne.” Hắn lau nước mắt trên má nàng và thở ra vì vẻ mặt bực dọc của nàng. “Đừng nhíu mày với ta,” hắn ra lệnh.

“Làm thế nào anh biết anh làm em hài lòng?”

“Vì em thét gọi tên ta và em cầu xin ta…”

“Em không cầu xin, Duncan,” Madelyne ngắt lời hắn. “Anh nói quá rồi.”

Hắn cười ngạo mạn. Madelyne mở miệng để n?