Chương Mười Lăm
“Kho báu ở đâu thì trái tim cũng ở đó.”
Thánh Kinh Tân Ước, Luke, 12:34
Duncan đã luôn tin rằng mình là người đàn ông thực tế. Hắn biết mình ương ngạnh, cố chấp, nhưng không phải là không nhận ra những khuyết điểm trong tính cách của mình. Hắn thích mỗi ngày đều phải được đi theo quy tắc cứng rắn, vì hắn tin như thế mới an toàn và có thể dự đoán trước. Là thủ lĩnh của một số lượng người đông như vậy, thì đó là điều bắt buộc để duy trì trật tự và kỷ luật. Tại sao à, không có kế hoạch sắp đặt chi tiết cho từng ngày thì ngày đó ắt hẳn sẽ rất lộn xộn.
Ha, lộn xộn. Từ đó gợi cho Duncan về cô vợ bé nhỏ dịu dàng của hắn. Dù không nói ra, hắn nghĩ Madelyne đã đặt cho từ “lộn xộn” định nghĩa mới. Chỉ có Chúa mới biết cuộc sống của hắn hỗn loạn, không thể đoán trước đến thế nào kể từ khi hắn quyết định kết hôn với người phụ nữ đó. Hắn thừa nhận, nhưng chỉ với chính bản thân hắn thôi, dĩ nhiên là thế, rằng hôn nhân của hắn là việc không thực tế đầu tiên hắn làm.
Duncan thực sự tin hắn có thể tiếp tục các công việc thường lệ của mình mà không bị gián đoạn. Hắn cũng nghĩ hắn có thể phớt lờ Madelyne hoàn toàn như hắn từng làm trước khi họ trao cho nhau lời thề ràng buộc. Và hắn đã hết sức sai lầm với cả hai niềm tin ấy.
Madelyne bướng bỉnh hơn hẳn nghĩ. Đó là lý do duy nhất hắn có thể tìm được để giải thích cho việc nàng xem nhẹ vị trí của hắn một cách rõ ràng.
Duncan ghét thay đổi. Tận sâu trong tâm khảm hắn nghĩ Madelyne biết điều đó. Nàng trưng ra vẻ mặt ngây thơ khi hắn yêu cầu nàng ngừng can thiệp liên miên vào mọi việc và rồi lại vô tình thay đổi thứ gì khác.
Ồ, cô vợ xinh đẹp của hắn vẫn đủ rụt rè khi ở gần hắn. Ít nhất là vẻ bề ngoài của nàng cho thấy thế. Nàng khá dễ dàng đỏ mặt. Duncan chỉ cần nhìn nàng hơi lâu một chút là nàng phản ứng tức thì. Hắn không hiểu được nhưng cũng không hỏi về vẻ bối rối rõ ràng của nàng. Nhưng khi hắn không chú ý, nàng làm mọi việc nàng thấy hài lòng.
Những thay đổi Madelyne bắt đầu thực hiện thậm chí không hề khó thấy. Ấn tượng nhất và ít than phiền nhất là sự thay đổi triệt để khu đại sảnh của hắn. Không có sự cho phép, Madelyne ra lệnh bỏ cái bục cao cũ kỹ. Cái bàn cũ sứt sẹo được mang xuống khu của những người lính, và một cái bàn mới, sạch sẽ và nhỏ hơn được đóng bởi một người thợ mộc mà Madelyne chỉ định, cũng không hỏi xin phép hắn.
Madelyne kéo những người hầu làm theo cái cách mà nàng cho là hợp vệ sinh. Họ có lẽ nghĩ Madelyne bị loạn trí, dù không ai dám công khai tuyên bố điều đó trước mặt lãnh chúa của họ. Tuy nhiên Duncan vẫn nhận thấy được họ nhanh chóng tuân theo mệnh lệnh của Madelyne đến thế nào, như thể làm hài lòng nữ chủ nhân của họ là một mục tiêu vô cùng quý giá. Sàn nhà được lau sạch, các bức tường được lau chùi và trang trí lại. Những cây cói mới, có mùi của hoa hồng, xếp thành hàng trên sàn. Một tấm biểu ngữ to, màu xanh hoàng gia với những đường tua viền màu trắng biểu tượng cho dấu hiệu của Duncan, treo trên lò sưởi và Madelyne đặt hai cái ghế lưng cao ngay trước lò sưởi. Căn phòng được trang trí có đôi nét giống căn phòng trên đỉnh tháp. Madelyne giảm diện tích đại sảnh bằng cách phân nó ra thành nhiều khu vực nhỏ. Tại sao ai đó lại muốn ngồi trong đại sảnh là điều Duncan không hiểu nổi. Mặc dù trông nó có vẻ mời gọi thì đại sảnh vẫn chỉ là nơi để ăn uống, và có lẽ chỉ đứng trước ngọn lửa bập bùng trong vài phút để có được hơi ấm. Không ai nán lại ở đó. Nhưng vợ hắn dường như không hiểu điều đơn giản đó và biến đại sảnh của hắn thành căn phòng có dấu hiệu của sự lười biếng.
Duncan cũng nhận ra những người lính phải chắc chắn đôi giày của họ sạch sẽ trước khi bước vào đại sảnh. Hắn không biết điều đó có làm hắn hài lòng hay không. Sao nhỉ, ngay cả người của hắn cũng phải tuân theo những mệnh lệnh lặng thầm của Madelyne.
Những con chó là minh chứng cho sự thử thách cam go nhất của Madelyne. Nàng kéo chúng xuống tầng dưới. Lũ chó cứ quay lại chỗ cũ. Madelyne suy xét vấn đề. Ngay khi nàng xác định con nào là con đầu đàn, nàng nhử nó xuống cầu thang bằng một miếng thịt cừu lủng lẳng trước mặt nó. Sau đó nàng chận nó dưới khu vực cầu thang cho đến lúc khu nuôi dưỡng lũ chó được hoàn thành.
Không ai ném xương qua vai nữa. Gilard kể Duncan biết Madelyne đứng ở đầu bàn thế nào và nhẹ nhàng giải thích họ sẽ ăn uống như những người lịch sự hoặc không ăn uống gì hết. Cánh đàn ông không phàn nàn. Họ có vẻ thiết tha làm hài lòng Madelyne như những người hầu.
Đúng vậy, giờ thì nàng giống một cô cọp cái hơn là một cô mèo con. Nếu nàng thấy bất kỳ người hầu nào có vẻ coi thường người nhà Wexton dù chỉ một chút xíu, nàng sẽ quở trách họ đến bẽ mặt thì thôi.
Giờ hắn đang nghĩ về điều đó đây. Duncan nhận ra nàng cũng quở trách cả hắn. Vợ hắn dù khẽ khàng với hắn nhưng vẫn đủ thường xuyên nói thẳng nói thật suy nghĩ của nàng.
Nàng luôn thách thức chủ kiến của hắn. Duncan nhớ sự cố diễn ra ngày hôm trước, khi Madelyne đang lắng nghe cuộc đối thoại giữa hắn và Gilard về Đức vua William và anh em trai của ông, Robert và Henry. Ngay khi Gilard rời khỏi đại sảnh, Madelyne cho Duncan biết mối lo của nàng về những người anh em trai của Đức vua. Nàng nói với giọng sặc mùi chính khách về việc cả hai người em đã chưa được giao đủ quyền hạn trách nhiệm. Theo ý nàng, vì hai người không được đánh giá đúng, chắc chắn cả hai sẽ trở nên bất mãn và gây phiền toái cho Đức vua của họ.
Nàng chẳng biết nàng đang nói về chuyện gì đâu, tất nhiên rồi. Làm thế nào mà phụ nữ hiểu được chính trị cơ chứ? Duncan kiên nhẫn dành thời gian chỉ ra cho nàng biết về người anh trai cả. Robert, được trao cho vùng Normandy, ơn Chúa, là kho báu lớn hơn hiều so với nước Anh, và cho thấy sự thiếu trách nhiệm của ông ta trong việc thế chấp đất cho em trai mình để kiếm đủ tiền phục vụ cuộc viễn chinh.
Madelyne lờ đi lý lẽ logic của hắn, nhấn mạnh bản thân hắn hành động cũng y như Đức vua William vì hắn giữ các em trai mình dưới đôi cánh ấp ủ của hắn và sẽ không cho phép họ đưa ra quyết định gì. Rồi nàng thuyết giảng hắn, giải thích nỗi lo lắng cả Edmond lẫn Gilard có thể sẽ sớm cảm thấy không yên tâm như hai người anh em của Đức vua.
Cuối cùng Duncan phải chộp lấy nàng và hôn nàng. Đó là cách duy nhất hắn có thể tìm ra để khiến cái đầu nhỏ xinh của nàng thoát khỏi đề tài họ đang tranh luận. Nó cũng là một phương pháp thỏa mãn rất tốt.
Duncan tự nhủ ít nhất 10 lần một ngày rằng hắn không thể bị làm phiền bởi những vấn đề nhỏ nhặt trong gia đình. Hắn còn có những việc to lớn hơn, quan trọng hơn phải làm. Đúng, nhiệm vụ của hắn là biến những người đàn ông bình thường trở thành những chiến binh hùng mạnh.
Vì lý do đó hắn cố duy trì khoảng cách với các em trai em gái và đặc biệt nhất là với cô vợ bướng bỉnh, vô kỷ luật của hắn.
Tuy nhiên trong lúc hắn có thể tách mình ra khỏi các hoạt động của gia đình thì dường như hắn không thể tách bản thân ra khỏi các vấn đề của Madelyne. Hắn quá bận rộn bảo vệ nàng. Thật ra thì tất cả người của hắn lần lượt bảo vệ mạng sống Madelyne. Nàng không bao giờ bày tỏ lòng cảm kích đối với họ, nhưng Duncan biết vợ hắn không phải là người phụ nữ bất lịch sự. Không phải, sự thật tệ hơn nhiều. Madelyne chỉ đơn giản không nhận ra sự hấp tấp của nàng lại đặt nàng vào các mối nguy hiểm liên tục đến thế nào.
Một buổi chiều nọ, Madelyne hối hả đến chuồng ngựa, nàng chạy như bay ngay trước lằn ranh luyện tập bắn tên của những người lính. Một mũi tên suýt trúng phía sau đầu nàng. Người lính tội nghiệp bắn mũi tên đã quỳ sụp xuống đất. Anh ta không thể nhắm trúng mục tiêu suốt khoảng thời gian còn lại, tất cả là nhờ cuộc chạm trán ngắn ngủi với vợ Duncan. Madelyne thậm chí không nhận ra nguy hiểm. Nàng quá vội, hoàn toàn không biết tình trạng hỗn loạn nàng gây ra. Sự cố này quá gần thảm kịch đến nỗi Duncan không thể không nhớ rõ. Hắn nhanh chóng vạch ra vài thứ và trao nó cho Anthony thực hiện khi anh ta báo cáo với hắn vào buổi tối. Người chư hầu trung thành của hắn có vẻ phờ phạc vì nhiệm vụ của mình. Dù anh ta không bao giờ phàn nàn nhưng Duncan chắc chắn anh ta thích một trận chiến thực sự cho đến chết thay vì theo sau vợ của thủ lĩnh.
Chuyện đó làm hắn mất thời gian, nhưng Duncan cuối cùng cũng hiểu ra tại sao Madelyne lại trở nên quá vô tư, quá tự do. Đó là một lý do đơn giản. Và nó làm hắn hài lòng vô cùng. Madelyne cảm thấy an toàn. Khi cơn sốt thống trị tâm trí nàng, Duncan đã khám phá ra tuổi thơ của nàng. Madelyne là một đứa trẻ lặng lẽ cố càng kín đáo càng tốt. Mẹ Madelyne đã che chắn con gái bà khỏi cha và anh trai cô bé, nhưng hai năm Madelyne sống một mình với Louddon sau khi mẹ nàng qua đời là một khoảng thời gian kinh hoàng, đau khổ thật sự. Madelyne nhanh chóng học cách không cười không khóc, không bộc lộ suy nghĩ hoặc giận dữ, vì làm thế sẽ thu hút sự chú ý đến với nàng.
Dù những năm nàng sống với cậu Berton là những tháng năm hạnh phúc, Duncan cũng nghi ngờ Madelyne cư xử như một cô bé bình thường. Sống với một vị linh mục sẽ dạy thêm cho nàng sự gò bó, kiềm chế. Duncan không tin nàng tinh nghịch láu lỉnh khi nàng phải chịu trách nhiệm với ông lão lớn tuổi mong manh người mà có lẽ dựa vào nàng nhiều hơn là nàng dựa vào ông.
Madelyne học cách kiểm soát từ cậu nàng. Duncan biết vị linh mục chỉ cố giúp Madelyne sống sót. Cậu nàng dạy nàng làm thế nào để giấu đi cảm xúc trước anh trai nàng, giả sử nàng phải sớm quay lại với anh ta. Cả Madelyne lẫn cậu nàng không mong chờ các cuộc viếng thăm kéo dài trong năm. Vì thế, Madelyne sống cùng nỗi lo sợ Louddon một ngày nào đó xuất hiện trước cửa nhà cậu nàng và đưa nàng quay về nhà.
Vì sợ nên cẩn thận. Và giờ vì cảm thấy an toàn nên Madelyne hoàn toàn thoải mái.
Duncan hiểu Madelyne hơn là nàng hiểu chính bản thân mình. Nàng vụng về lóng ngóng, nhưng thật sự đơn giản là nàng vội vàng như vậy là để bắt kịp cuộc sống, để trải nghiệm từng kinh nghiệm một, nàng không có thời gian cho việc cẩn thận. Nhiệm vụ đó rớt cái bịch xuống chồng nàng. Madelyne như một cô ngựa con nhanh nhảu kiểm tra các chân của mình. Nàng là một niềm vui để dõi theo, là một cơn ác mộng phải bảo vệ.
Những gì Duncan không hiểu là các cảm xúc của hắn dành cho vợ mình. Hắn đến pháo đài của Louddon để bắt giữ Madelyne. Kế hoạch của hắn là báo thù; ăn miếng trả miếng. Và chỉ có lý do đó thôi.
Cho đến khi nàng sưởi ấm bàn chân hắn.
Mọi thứ thay đổi ngay lúc đó. Duncan đã biết một điều chắc chắn hắn không thể phủ nhận từ nay trở đi họ đã ràng buộc vào nhau. Hắn không bao giờ có thể để nàng đi.
Và rồi hắn kết hôn với nàng.
Sáng hôm sau, đội quân của Louddon rời khỏi lãnh địa Wexton.
Mỗi ngày Duncan sẽ tìm ra một lý do mới cho việc hắn đã ra một quyết định phi thực tế là kết hôn với nàng. Phải, hắn muốn sử dụng phần đầu óc logic nhất của mình để đưa ra lý do cho các cảm xúc trong trái tim hắn.
Vào thứ Hai, hắn tự nhủ hắn cưới nàng vì hắn muốn nàng có nơi cư trú an toàn, một nơi để sống mà không phải sợ hãi. Hành động vị tha trong nghĩa cử cao đẹp cố cứu mạng hắn xứng đáng được một phần thưởng như vậy.
Vào thứ Ba hắn tự nhủ hắn cưới nàng vì hắn muốn lên giường với nàng. Phải, dục vọng là một lý do tốt đấy.
Đến thứ Tư hắn thay đổi ý kiến, quyết định rằng hắn cam kết bản thân mình với nàng vì nàng yếu đuối còn hắn mạnh mẽ. Tất cả huấn luyện đào tạo của hắn tạo điều kiện để hắn hồi đáp như thế. Madelyne giống một chư hầu, và dù nàng không quỳ gối trên mặt đất và trao cho hắn cam kết của nàng, thì hắn vẫn có nhiệm vụ bảo vệ nàng. Và vì vậy, lòng trắc ẩn rốt cuộc là lý do thật sự.
Thứ Năm đến cùng với nhận thức khác. Sao đây, hắn kết hôn với Madelyne không chỉ để bảo vệ nàng mà còn để cho nàng thấy nàng thật sự quý báu đến nhường nào. Cô vợ dịu dàng của hắn được dạy rằng nàng không có giá trị. Nàng không tin mình có giá trị. Louddon đã đối xử tệ hết sức với nàng trong 2 năm, rồi gửi nàng đến chỗ cậu Berton trong một chuyến viếng thăm. Điều đó quá rõ ràng, thậm chí với cả Duncan, là Louddon đã quên sự tồn tại của nàng. Đó là lý do duy nhất mà hắn cho là vì thế mà Madelyne sống với vị linh mục lớn tuổi gần 10 năm trời.
Khi hắn trao cho Madelyne tên hắn, Duncan thực sự cho nàng thấy nàng đáng trọng đến mức nào.
Thật không may, nhưng lý do đó thậm chí còn không qua nổi lấy một ngày.
Hắn ương ngạnh lờ đi sự thật. Duncan thật sự tin hắn có thể làm tình say đắm với Madelyne mỗi đêm và rồi phớt lờ nàng vào ban ngày. Nghe có vẻ hợp lý đấy nhỉ. Rốt cuộc, hắn cực kỳ thành công trong việc tách rời bản thân khỏi gia đình. Hắn là thủ lĩnh và là anh trai. Không nhiệm vụ nào mâu thuẫn với nhiệm vụ nào. Phải, nghe dễ dàng đấy. Madelyne đã đưa bản thân nàng vào trái tim hắn, nhưng điều đó không có nghĩa là nàng sẽ ảnh hưởng đến lối sống của hắn.
Sự thật cằn nhằn hắn suốt cả tuần dài đằng đẵng, khó chịu như những âm thanh thầm thì đầu tiên của cơn sấm sét. Vào buổi chiều thứ Sáu, chỉ hai tuần sau cái ngày hắn kết hôn với Madelyne, cơn bão nổ ra.
Dữ dội.
Duncan vừa quay lại sân khi tiếng thét của Edmond làm hắn chú ý. Hắn quay người, đúng lúc thấy Madelyne thong thả đi về phía chuồng ngựa. Cửa chuồng mở rộng. Silenus được tự do. Nó phi nước đại về phía Madelyne, đầu nó cúi xuống, bốn vó nện ầm ầm như sấm. Con chiến mã khổng lồ sắp giẫm chết nàng.
Người chăm ngựa rượt theo sau nó, nắm chắc dây cương trong tay. Anthony ở ngay sau anh ta. Cả hai hét vang cảnh báo Madelyne, nhưng Duncan quyết định tiếng ồn từ vó ngựa đã át đi âm thanh của họ, vì vợ hắn không hề nhìn quanh quất.
Hắn tin chắc nàng sẽ chết.
“Không!” Tiếng gầm bắn ra từ sâu thẳm tâm hồn hắn. Trái tim Duncan như bị xé toạc khỏi lồng ngực. Tất cả những gì hắn có thể nghĩ là hướng đến Madelyne và bảo vệ nàng.
Tất cả mọi người đang chạy về phía Madelyne, cố cứu lấy nàng.
Và điều đó không cần thiết.
Madelyne không biết sự hỗn loạn quanh nàng. Nàng chỉ chú ý tới Silenus. Nàng mang theo thức ăn nó thích nhất và đang trên đường tới thăm nó khi nó lắc lư đi ra khỏi chuồng và tiến về phía nàng. Nàng cho là nó nôn nóng gặp nàng giữa đường.
Silenus lao đến cùng với một hơi thở đủ mạnh để có thể giết chết nàng. Bụi tung mù mịt trước mặt Madelyne khi con chiến mã dừng lại quá đột ngột trước nàng chỉ cách khoảng một hoặc hai inch. Nàng vẫy vẫy bàn tay trước mặt để làm quang không khí. Silenus lập tức thúc vào bàn tay nàng. Con vật đang tìm kiếm cục đường yêu thích của nó, Madelyne đoán thế.
Mọi người choáng váng đến mức không thể di chuyển. Họ đứng đó, ngó con chiến mã to lớn giậm chân xuống đất và thúc Madelyne lần nữa. Nàng bật cười, vui thích vì cách nó thể hiện tình cảm, cuối cùng nàng cũng chìa tay ra để nó liếm cục đường trong lòng bàn tay nàng.
Khi Silenus ăn hết, Madelyne vỗ vỗ vào nó. Nàng thấy James và Anthony đang đứng sau con ngựa một khoảng ngắn. Anthony đang dựa vào người James.
Madelyne mỉm cười với hai người họ. “Vết thương của anh lại gây phiền toái à, Anthony? Trông anh hơi nhợt nhạt,” nàng nói.
Anthony lắc mạnh đầu. Madelyne hướng về James, nhìn vào cặp mắt đờ đẫn của anh. “Cừu con của tôi cuối cùng cũng phá được cửa chuồng phải không? Nó đã cố gắng suốt một thời gian dài đấy.”
Khi James không trả lời nàng, Madelyne quyết định Silenus ắt hẳn đã làm anh sợ. “Đi nào, Silenus, tao tin là mày đã làm James thất vọng.” Nàng bước từ từ vòng qua nó và đi về phía chuồng ngựa. Silenus quay đầu, giờ thì hoàn toàn ngoan ngoãn đi về nhà mình. Giọng nàng, ngâm nga nho nhỏ một giai điệu nhẹ nhàng, giữ con quái vật dễ bảo lùi lũi đi sau nàng.
Duncan muốn đuổi theo Madelyne. Hắn sẽ giết nàng vì đã khiến hắn sợ chết khiếp. Nhưng hắn sẽ phải đợi, hắn biết, cho đến khi chân hắn có thể đi lại được.
Thề có Chúa, hắn phải tựa vào tường. Sức mạnh đã rời bỏ hắn. Hắn cảm thấy mình như một ông già với trái tim yếu ớt. Duncan nhận thấy Edmond cũng ở trong tình trạng tương tự. Em trai hắn quỳ sụp trên nền đất. Duncan biết Edmond không có lựa chọn nào.
Anthony dường như là người duy nhất có thể kiểm soát được trong lúc này. Anh ta đến chỗ Duncan, huýt sáo nho nhỏ. Duncan muốn giết anh ta.
Người chư hầu đặt tay lên vai Duncan. Đó có thể có nghĩa là một cử chỉ cảm thông. Duncan không rõ liệu Anthony đang chia buồn với hắn vì đã kết hôn với Madelyne hay là người chư hầu đang chia sẻ sự thấu hiểu tình cảnh mà anh ta vừa chứng kiến. Duncan không đánh giá cao hành động đó, bất kể là vì động cơ nào.
“Có điều này tôi đã định nói với cậu, Duncan.”
Giọng Anthony rất nhẹ nhưng vẫn khiến Duncan tập trung. Hắn quay qua quắc mắt với người phó tướng của mình. “Chuyện gì?” hắn hỏi.
“Vợ cậu quyết tâm cưỡi Silenus,” Anthony bật ra.
“Chỉ khi tôi chết và không chứng kiến điều đó,” Duncan gầm lên.
Anthony mỉm cười một cách láo xược. Anh ta quay mặt đi, hiển nhiên là để bảo vệ mặt mình khỏi Duncan. “Bảo vệ vợ cậu là một việc đòi hỏi khắt khe khác thường. Khi suy nghĩ của cô ấy đã vạch ra kế hoạch hành động, không gì ngăn cô ấy lại được.”
“Cô ta đã làm hư con ngựa trung thành của tôi,” Duncan hét lên.
“Phải,” Anthony trả lời, không thể giấu niềm vui thích. “Cô ấy đã làm thế.”
Duncan lắc đầu. “Ôi Chúa, tôi nghĩ mình sẽ mất cô ấy.” Giọng hắn hạ thấp thì thầm gay gắt. Khi hắn nhìn xuống đôi tay mình, thấy chúng vẫn rung rung, hắn lập tức cáu tiết trở lại. “Tôi sẽ giết cô ta. Cậu có thể chứng kiến việc đó nếu cậu muốn.”
Duncan lại hét lên. Anthony không bị đe dọa. Người chư hầu ngả người ra sau dựa vào tường. Anh ta hỏi chỉ vì tò mò, “Tại sao?”
“Nó sẽ hoàn thiện ngày của cậu,” Duncan tuyên bố.
Anthony phá ra cười. “Tôi không định hỏi cậu tại sao tôi sẽ muốn chứng kiến cái chết của Madelyne, Nam tước. Tôi muốn hỏi cậu tại sao cậu muốn giết cô ấy.”
Tiếng cười của Anthony không phù hợp với tâm trạng của thủ lĩnh của anh ta lúc này. “Cậu sẽ thích nhiệm vụ mới như là quản lý nước thế nào nhỉ?” hắn đe dọa. “Cậu sẽ thấy thú vị khi kéo từng cái xô vào nhà bếp chứ? Nhiệm vụ như thế đủ thách thức chứ, Anthony?”
Đó là một đề nghị sỉ nhục ai đó có cấp bậc như Anthony. Duncan nghĩ chư hầu của hắn sẽ lập tức hối hận vì sự thiếu tôn trọng của anh ta.
Anthony, tuy nhiên, dường như chẳng tỏ ra chút xíu hối hận nào. “Đấy là một nhiệm vụ nguy hiểm cậu giao cho tôi, Nam tước. Cậu chỉ cần hỏi Ansel nhiệm vụ này nguy hiểm đến thế nào là biết ngay ấy mà.”
“Cậu đang nói cái quái gì vậy?”
“Cận vệ của cậu suýt nữa chết đuối hôm rồi. Thằng nhóc đang trèo lên bể chứa nước mưa khi một quả bóng đập vào vai nó. Ansel mất thăng bằng, dĩ nhiên, và…”
Duncan giơ tay ra hiệu im lặng. Hắn không muốn nghe thêm nữa. Hắn nhắm mắt lại, cầu nguyện cho sự kiên nhẫn. Dù hắn không biết đầy đủ câu chuyện, trực giác mách bảo cô vợ bé nhỏ dịu dàng của hắn đứng đằng sau rủi ro của Ansel. Hắn cũng để ý thấy nàng hướng dẫn trò chơi mới cho bọn trẻ trưa hôm qua.
Edmond đi đến gia nhập với Duncan và Anthony. “Chuyện gì làm anh thú vị vậy, Anthony?” Edmond hỏi. Em trai Duncan vẫn còn run rẩy về việc Madelyne cận kề với cái chết đến mức anh không thể tìm thấy từ xa điều gì hài hước đến thế.
“Thủ lĩnh của chúng ta sắp giết vợ anh ấy,” Anthony thông báo.
Trông Edmond bực tức. “Vì Chúa,” anh làu bàu. “Nhìn thủ lĩnh của chúng ta bây giờ xem.” Một nụ cười toe toét chầm chậm mở ra trên khuôn mặt anh trước khi anh nói tiếp, “Sao nhỉ, Duncan không thể giết một con cừu con.”
Quỷ tha ma bắt, hắn đang bị bẽ mặt. Edmond rõ ràng nghe thấy Madelyne gọi chiến mã của hắn là cừu con của nàng. Mọi người có lẽ cũng nghe thấy, và nếu họ không nghe, Edmond chắc chắn sẽ kể cho họ biết.
“Hình như là, Anthony à, tù nhân của chúng ta đã trở thành người bắt giữ.”
“Anh không có tâm trạng chơi trò úp úp mở mở, Edmond.” Duncan lẩm bẩm.
“Anh cũng không có tâm trạng thừa nhận anh yêu Madelyne. Nhìn tình trạng anh xem, anh trai, và sự thật dộng thẳng vào giữa hai mắt anh đấy.”
Edmond lắc đầu, quay người và chậm rãi bỏ đi.
“Madelyne là một phụ nữ dễ dàng được yêu thương, Nam tước,” Anthony nhận xét khi họ chỉ còn lại hai người.
“Dễ ư? Dễ như nuốt một cây gậy hử?”
Họ hoàn toàn không hợp với nhau. Hắn cứng nhắc như một thân cây già cỗi. Madelyne lại hay thay đổi như cơn gió.
Và hắn không bao giờ có cơ hội… không có cho đến khoảnh khắc nàng chạm vào vào bàn chân hắn. Giờ thì Duncan biết điều đó. Chúa ơi, hắn yêu nàng.
“Tôi sẽ không có bất kỳ sự lộn xộn nào trong đời mình,” Duncan tuyên bố lời thề sôi sục.
“Có lẽ, đến đúng lúc, tất cả sẽ ổn định…”
“Khi Madelyne quá già để ra khỏi giường,” Duncan ngắt lời. “Lúc đó tôi sẽ có lại sự bình yên.”
“Bình yên có thể rất chán,” Anthony nói bâng quơ và mỉm cười. “Vợ cậu đã đưa một cuộc sống mới vào nhà cậu, Duncan.” Anthony tìm cách khuyên giải Duncan với lý lẽ của mình.
Anh kết luận, từ cách Duncan giận dữ, rằng kế hoạch của anh chẳng có tác dụng. Có lẽ thủ lĩnh của anh chỉ mới vừa nhận ra Madelyne có ý nghĩa với hắn nhiều đến thế nào. Nếu đó là một tình thế, Anthony cho rằng Nam tước của anh sẽ không chấp nhận nó.
Anh để Duncan ở lại với mớ suy nghĩ, cáo từ bằng một cái cúi đầu, và đi.
Duncan mừng vì đơn độc. Hắn vẫn giữ hình ảnh con chiến mã lao về phía cô vợ bé nhỏ dịu dàng của mình, hắn biết không bao giờ quên được nỗi kinh hoàng ấy chừng nào mà hắn còn sống.
Nàng đã chiếm được con ngựa của hắn cũng như chiếm được hắn. Duncan thấy nụ cười đầu tiên của mình khi hắn nhận ra Madelyne đã hoàn thành một kỳ công ra sao. Edmond đã đúng. Madelyne giờ là người bắt giữ, vì nàng sở hữu trái tim hắn.
Có sức mạnh bất ngờ xuất hiện cùng sự thật. Duncan đột nhiên cảm thấy như thể hắn vừa kết thúc đợt huấn luyện 40 ngày nhanh chóng. Hắn sẽ không phải phớt lờ Madelyne thêm nữa. Phải, hắn có thể say mê nàng. Bên cạnh đó, hắn thừa nhận, đó là thời của quá khứ khi hắn sử dụng bàn tay sắt cho mọi việc.
Hắn bắt đầu theo sau vợ hắn, dự định sẽ thuyết giảng nàng một lát, rồi sau đó hôn nàng. Hắn vẫn còn giận dữ. Đó là lỗi của nàng, tất nhiên. Nàng là người khiến tim hắn đập liên hồi. Nàng làm hắn sợ chết khiếp. Hắn không thích cảm giác đó, không thích chút nào. Hắn cũng không quen với việc yêu thương. Điều đầu tiên sẽ mất thời gian để vượt qua, điều thứ hai sẽ mất thời gian để thích ứng.
Một tiếng hét khác ngăn hắn lại. Fegus, người lính chịu trách nhiệm canh gác khu phía nam, kêu to thông báo có khách đang đến gần pháo đài. Từ màu sắc hiển hiện trên ngọn cờ phấp phới trong cơn gió nhẹ, người lính canh biết đó là Nam tước Gerald và người của anh muốn vào.
Tất cả những gì Duncan cần là biến ngày hôm nay của hắn thành một màu đen hoàn toàn. Chết tiệt, hắn đã gửi tin đến đến Gerald với giải thích đầy đủ về tình trạng của Adela. Hắn cho rằng Gerald sẽ gửi người đưa tin quay về một thỏa thuận hủy bỏ hôn ước. Rõ ràng là, vì Gerald băn khoăn với chuyến đi dài như vậy, vẫn còn một vấn đề phải giải quyết trước khi lời hứa hôn có thể để qua một bên.
Quỷ quái, hắn sẽ phải khéo léo. Và Adela có thể sẽ lâm vào tình trạng rối loạn như trước đây khi biết chồng sắp cưới của mình đến thăm. Duncan nhận ra hắn có thể đã kết luận quá vội vàng.
Gerald là một người bạn cũ. Có thể có cả đống lý do để Nam tước đến thăm. Chúa ơi, Madelyne đang ảnh hưởng đến hắn nhiều hơn là hắn nhận thấy. Hắn đang bắt đầu nhận lấy vài khiếm khuyết của nàng.
Nàng được trao tặng sự ảnh hưởng đến việc tập trung của hắn. Tại sao hử, chỉ cách đây hai ngày hắn đang ở giữa một vấn đề quan trọng cần ra lệnh cho người của hắn, khi vợ hắn đi dạo xuất hiện trong tầm nhìn, Duncan đột nhiên thấy bản thân đang dõi theo hông nàng chuyển động duyên dáng, quên sạch những mệnh lệnh hắn đang đưa ra.
Duncan mỉm cười nhớ lại. Binh lính chăm chú nhìn hắn chờ giải thích, và hắn đứng đó, không có lấy một ý niệm mơ hồ nào về những gì hắn đang nói, có lẽ trông có vẻ hoàn toàn ngớ ngẩn, cho đến lúc Gilard bước đến và nhắc hắn về chủ đề của họ.
Fergus hét gọi Duncan lần nữa, làm gián đoạn sự tập trung của hắn. Duncan ngay lập tức ra lệnh để cho Nam tước Gerald vào trong.
Madelyne vừa rời chuồng ngựa khi Duncan chặn nàng lại. Không thèm đưa cho nàng bất cứ kiểu chào hỏi nào thích hợp, hắn đột ngột tuyên bố mệnh lệnh.
“Adela ở trong nhà, Madelyne. Đi và nói cho con bé biết Nam tước Gerald đang ở đây. Nó sẽ phải chào cậu ấy trong bữa tối.”
Madelyne tròn xoe mắt trước thông tin nóng hổi của Duncan. “Tại sao anh ấy lại ở đây, Duncan? Có phải anh gửi tin cho anh ấy?”
“Ta không có,” Duncan trả lời, phát cáu vì nàng không lập tức nhấc gấu váy lên và chạy ào đi theo lệnh hắn. Hắn đang đứng đủ gần để hôn nàng, và ý nghĩ đó hoàn toàn xâm chiếm hắn. “Bây giờ, làm theo lời ta dặn, vợ.”
“Em luôn làm điều anh hướng dẫn,” Madelyne nhoẻn miệng cười. Nàng xoay người, bắt đầu bước đi về phía lâu đài. “Và ngày lành cho anh, Duncan,” nàng kêu lớn qua vai.
Đó là một lời chúc thiếu tôn trọng có ý nhắc nhở hắn cư xử không tốt, Duncan cho là vậy. Hắn tự nhủ thật là tệ vì không có thời gian để bóp nghẹt nàng đến bất tỉnh.
“Madelyne.”
Nàng dừng lại ngay khi hắn gọi, nhưng không quay lại cho đến khi hắn yêu cầu. “Lại đây.”
Madelyne tuân theo, dù nàng cau mày, vì giọng của chồng nàng nghe rất dịu dàng. “Vâng, Duncan?” nàng hỏi.
Duncan hắng giọng, cau mày, và nói, “Buổi chiều tốt lành.”
Hắn thậm chí không có ý nói thế, phải không? Duncan cau tít mày khi Madelyne mỉm cười. Hắn đột ngột kéo nàng vào lòng và hôn nàng.
Thoạt tiên nàng quá sửng sốt để hưởng ứng. Duncan chưa bao giờ chạm vào nàng ban ngày. Tại sao ư, hắn luôn lờ nàng đi. Bây giờ hắn không phớt lờ nàng nữa. Không, hắn đang hôn nàng mạnh mẽ, và trong tầm nhìn rõ ràng của bất cứ ai đi ngang qua.
Nụ hôn không dịu dàng, nhưng say đắm khêu gợi. Đúng lúc nàng chuẩn bị hôn trả thì Duncan lùi ra.
Hắn mỉm cười với nàng. “Đừng bao giờ gọi ngựa của ta là cừu con của em nữa. Em hiểu không?”
Madelyne ngước lên nhìn chằm chằm vào Duncan, trông bối rối và xúc động.
Trước khi nàng có thể hình thành câu hỏi, Duncan đã đi mất. Madelyne nâng váy lên và đuổi theo sau hắn. Nàng chộp lấy tay hắn, ngừng hắn lại, và khi hắn quay lại để nhìn nàng, hắn vẫn đang mỉm cười.
“Anh ốm hả, Duncan?” Madelyne hỏi, có nỗi sợ hãi trong giọng nàng.
“Không.”
“Vậy tại sao anh lại cười như vậy?”
Duncan lắc đầu. “Madelyne, vui lòng đi và bảo với Adela là Gerald đã đến,” hắn nói.
“Vui lòng?” Madelyne hỏi, trông nàng có vẻ kinh sợ. “Anh nói em vui lòng…”
“Madelyne, làm như ta yêu cầu.”
Nàng gật đầu nhưng không di chuyển. Madelyne chỉ đứng đó, nhìn theo Duncan bước đi. Nàng choáng váng đến mức không thể đuổi theo hắn nữa. Duncan luôn có thể đoán trước được. Bây giờ hắn đang cố thay đổi. Nàng vặn xiết đôi bàn tay vào nhau vì lo lắng. Nếu đây là một ngày hè nắng nóng, nàng sẽ tin mặt trời đã nướng khét đầu hắn. Vì đây là tháng Một, tuy vậy, và trời lạnh kinh hoàng, Madelyne không thể tìm ra điều gì hợp lý cho việc thay đổi thái độ của hắn.
Nàng cần thời gian để suy nghĩ. Madelyne thở dài và cố đẩy hành vi lạ lùng của chồng nàng ra khỏi suy nghĩ. Rồi nàng vội vã đi tìm Adela.
Cố gắng đẩy Duncan qua một bên là điều nói dễ hơn làm. Tại sao hử, nó có lẽ là điều ít khó khăn nhất giống như chiến đấu một mất một còn.
Adela giúp đầu óc Madelyne thoát khỏi chồng nàng. Em gái Duncan đang ở trong phòng ngủ của mình. Cô ngồi trên giường và chải tóc.
“Chúng ta có khách, Adela,” Madelyne vui vẻ thông báo.
Adela vui vì thấy Madelyne đến cho đến lúc cô biết ai là khách thăm. “Mình sẽ ở trong phòng này đến chừng nào anh ấy đi,” Adela hét lên. “Duncan đã hứa với mình. Làm sao anh ấy có thể yêu cầu Gerald đến đây chứ?”
Madelyne có thể thấy Adela sợ hãi đến mức nào. Đôi tay cô rơi xuống lòng và vai cô sụp xuống.
“Duncan không mời Gerald. Đừng cảm thấy khó chịu, Adela. Cậu biết anh trai cậu không bao giờ phản bội lời hứa của mình. Tận đáy lòng cậu biết mình nói thật, đúng không?”
Adela gật đầu. “Có lẽ, nếu mình cư xử giống như đã làm khi lần đầu cậu đến đây, vậy thì Gerald sẽ chán ghét đến mức rời khỏi ngay lập tức.”
“Đừng ngốc nghếch thế,” Madelyne giẫm nát tia sáng háo hức trong mắt Adela. “Gerald sẽ chỉ nghĩ cậu đáng thương hại thôi. Anh ấy chỉ có thể nghĩ cậu không vượt qua được tai nạn. Nếu cậu trông xinh đẹp như chính cậu và chào hỏi anh ấy với sự tôn trọng, phải, thì mình tin là anh ấy sẽ biết tâm lý cậu ổn và đơn giản là cậu không muốn kết hôn với anh ấy. Hơn nữa, Duncan mớ ilà người sẽ phải chịu trách nhiệm trước Gerald, không phải cậu, Adela.”
“Nhưng Madelyne, mình không thể đối mặt với Gerald, mình chỉ không thể,” Adela gào to. “Anh ấy biết chuyện gì đã xảy ra với mình. Mình sẽ chết vì xấu hổ mất.”
“Trời đất,” Madelyne kêu lên cố ra vẻ bực mình. Bên trong, nàng thấy đau đớn vì Adela. “Những gì đã xảy ra không phải lỗi của cậu, Adela. Gerald biết điều đó.”
Adela không có vẻ nhẹ nhõm trước lập luận của Madelyne, vì vậy nàng quyết định chuyển đề tài một chút. “Kể mình nghe những gì cậu nhớ về Nam tước Gerald đi. Anh ấy trông ra sao?”
“Anh ấy có mái tóc đen tuyền và đôi mắt màu cây phỉ, mình nghĩ vậy,” Adela nhún vai trả lời.
“Vậy cậu có nghĩ anh ấy đẹp trai không?”
“Mình không biết.”
“Anh ấy tử tế chứ?”
“Các Nam tước không tử tế,” Adela trở về chủ đề chính.
“Tại sao không?” Madelyne bước đến và bắt đầu tết tóc cho Adela.
“Họ không cần phải tử tế,” Adela trả lời. “Có gì sao nếu trông anh ấy dễ nhìn hay không, Madelyne?” Cô cố quay lại nhìn mặt Madelyne.
“Yên nào, nếu không bím tóc của cậu sẽ không đều,” Madelyne kêu lên. “Mình chỉ tò mò về anh ấy, có vậy thôi.”
“Mình không thể xuống lầu.”
Cô bắt đầu khóc. Madelyne không chắc phải làm gì. “Cậu không phải làm điều gì cậu không thích, Adela. Duncan đã hứa với cậu, và dường như đối với mình điều tối thiểu cậu có thể làm để tỏ lòng cảm kích là đứng cạnh anh trai cậu và đối xử với Gerald như một vị khách đáng trân trọng.”
Madelyne phải giữ vững lý lẽ của nàng khá lâu. Cuối cùng thì nàng có thể chi phối Adela. “Cậu sẽ xuống lầu với mình chứ? Cậu sẽ ở cạnh mìhn phải không?” Adela hỏi dồn.
“Dĩ nhiên rồi,” Madelyne hứa. “Nhớ điều này, Adela. Cùng nhau chúng ta sẽ đối mặt với bất cứ thách thức nào.”
Adela gật đầu. Madelyne tìm cách xoa dịu tâm trạng cô. “Mình e là bím tóc của cậu đang rớt xuống một bên tai. Cậu phải tết lại thôi, rồi thay váy. Mình phải đi xem bữa tối sắp xếp thế nào và cũng phải thay đồ nữa.”
Madelyne vỗ nhẹ lên vai Adela. Tay cô đang run run. Nàng biết đó là vì Adela quá lo lắng và sắp phải đối mặt với một sự thử thách mới.
Nàng vẫn mỉm cười đến lúc nàng đóng cánh cửa lại sau lưng. Sau đó nàng để nỗi lo lắng xuất hiện. Madelyne bắt đầu cầu nguyện cho những gì nàng tin là sẽ mang đến phép màu. Nàng cầu nguyện cho lòng can đảm.