Chương Mười Sáu
“Tình yêu chinh phục tất cả; hãy để chúng ta khuất phục trước tình yêu.”
VIRGIL, ECLOGUES, X
Sau khi Madelyne đưa ra những chỉ dẫn cho Gerty để chuẩn bị bữa tối, nàng quay lại căn phòng trên tháp.
Đã hai tuần trôi qua kể từ cái đêm Duncan phá hỏng cánh cửa và cửa mới cũng được làm lại một tuần rồi. Tuy vậy, cánh cửa mới không có những vòng kim loại chốt cửa, và Madelyne mỉm cười suốt vì sự thay đổi ấy mỗi lần nàng để mắt đến nó. Duncan ắt hẳn đã ra lệnh như vậy để đề phòng Madelyne không thể nhốt hắn bên ngoài lần nữa.
Madelyne thử hết tất cả váy xống của nàng và cuối cùng nàng chọn chiếc đầm liền dài màu xanh hoàng gia. Chiếc đầm vừa vặn thân hình nàng với mép váy chấm mắt cá chân tạo thành một sự tương phản hoàn hảo với chiếc áo ngoài dài ngang gối màu trắng nhạt. Đó là màu sắc của Wexton và là sự lựa chọn có chủ ý trong nhiệm vụ của Madelyne. Nàng là vợ của Duncan, xét cho cùng, và là nữ chủ nhà đối với Nam tước Gerald. Nàng muốn Duncan tự hào về nàng tối nay.
Nàng dành chút thời gian để chải tóc đến khi nó tạo thành những lọn quăn thả rơi trên gò ngực nàng. Vẫn còn nhiều thời gian, nàng ngồi xuống giường và thắt ba sợi dây ruy băng xanh dương thành một sợi dây lưng xinh đẹp. Nàng quấn nó quanh eo nhưng để nó đủ rộng để rơi nghiêng bên hông nàng, một kiểu thời trang thịnh hành, theo như Adela nói, người biết nhiều về vấn đề thời trang hơn Madelyne. Nàng kết thúc bằng việc nhét con dao găm nhỏ nàng dùng để cắt thịt vào cái bao đựng bên trong dây tết lưng mà nàng đã cố thiết kế.
Madelyne ước có một cái gương để nàng có thể xem nàng trông như thế nào, rồi quyết định nàng thật là rỗng tuếch khi muốn tiêu pha phung phí như vậy.
Trên đường xuống phòng Adela, nàng bất chợt dừng lại vì một nỗi lo lắng ập đến. Nam tước Gerald sẽ đối xử với nàng như là vợ của Duncan hay như là em gái của Louddon? Chúa biết anh ta có đủ lý do để ghét Louddon. Anh trai nàng đã hủy hoại tương lai của Gerald với Adela. Nam tước Gerald có mắng chửi như tát nước vào mặt nàng vì cơn phẫn nộ của anh ta không?
Madelyne vẽ ra một viễn cảnh kinh khủng ngay sau đó. Khi nàng hình dung đến cảnh Nam tước Gerald bóp cổ nàng, nàng buộc bản thân phải bình tĩnh lại. Nàng lo sợ, thật sự, nhưng nỗi sợ hãi giúp nàng bình tĩnh. Madelyne tạo một vẻ mặt bình thản.
Nàng tự nhủ nàng sẽ vượt qua cuộc chạm trán này còn xa hơn nàng nghĩ. Suy nghĩ ấy cho nàng thêm sức mạnh. Bên cạnh đó, dù Gerald có đối xử với nàng khủng khiếp đến thế nào đi nữa thì Duncan sẽ không để anh ta làm hại nàng.
Adela đã sẵn sàng khi Madelyne gõ cửa phòng. Em gái Duncan mặc chiếc áo ngoài màu hoa hồng và cái đầm liền màu hồng nhạt. Tóc cô được bện quanh một sợi dây băng trên đỉnh đầu. Madelyne nghĩ trông cô ấy thật xinh đẹp. “Adela, bồ câu nhỏ, cậu thật lộng lẫy.”
Adela mỉm cười. “Cậu gọi mình bằng cái tên buồn cười quá, cứ như mình nhỏ hơn cậu vậy, trong khi cậu biết rõ mình lớn hơn cậu gần hai tuổi cơ mà.”
“Không có cách nào để công nhận một lời khen ngợi,” Madelyne phớt lờ nhắc nhở của Adela về khác biệt tuổi tác giữa họ. Cuối cùng thì, Adela có lẽ lớn hơn vài tuổi, nhưng Madelyne cảm thấy mình từng trải hơn hẳn. Nàng không mỏng manh dễ vỡ như bạn nàng, và nàng là phụ nữ đã kết hôn.
“Cảm ơn vì đã nói trông mình lộng lẫy,” Adela lên tiếng. “Madelyne, cậu luôn xinh đẹp. Tối nay cậu mặc đồ theo sắc phục của Duncan. Anh trai mình sẽ không thể rời mắt khỏi cậu được.”
“Anh ấy có lẽ thậm chí không nhận thấy mình ở trong phòng,” Madelyne đáp lại.
“Ồ, anh ấy sẽ nhận ra ngay,” Adela mỉm cười dự đoán. “Thái độ của cậu với chồng vẫn chưa dịu đi à?”
Adela cố ngồi xuống giường như thể cô có tất cả thời gian trên thế giới cho cuộc trò chuyện này. Madelyne nắm lấy tay cô và kéo cô ra cửa. “Mình không bao giờ biết làm thế nào để cảm nhận được anh trai cậu,” nàng thừa nhận ngay khi Adela bước đi cạnh nàng. “Phút trước mình vờ như cuộc hôn nhân này đều làm cả hai hài lòng, và phút sau mình chắc chắc Duncan rất muốn thoát khỏi mình. Mình không ngốc, Adela. Mình hiểu tại sao anh trai cậu lại lấy mình.”
“Để trả thù anh trai cậu?” Adela cau mày hỏi.
“Thấy chưa? Cậu cũng nhận ra sự thực đó,” Madelyne kêu lên.
Madelyne đã lờ đi việc Adela hỏi câu hỏi và nàng không trả lời chắc chắn. Adela nghĩ mình sẽ giải thích kỹ hơn vì cô không tin Duncan sẽ làm điều kinh khủng như vậy, nhưng Madelyne lại bắt đầu nói làm cô mất tập trung. “Thật là ngốc khi hy vọng Duncan sẽ quen với việc mình là vợ anh ấy, và mình biết tình trạng này chỉ là tạm thời. Đức vua chắc chắn yêu cầu nhà thờ hủy bỏ hôn nhân của bọn mình.”
Adela gật đầu, cô cũng nghĩ đến khả năng đó. “Mình nghe Gilard nói Đức vua của chúng ta đang ở Normandy, giải quyết cuộc nổi loạn nào đó.”
“Mình cũng nghe thế.”
“Madelyne, cậu có ý gì khi nói cậu hy vọng Duncan sẽ quen với việc đó?”
“Anh trai cậu đã phải hy sinh khi kết hôn với mình. Anh ấy từ bỏ tiểu thư Eleanor của anh ấy. Mình chỉ ước anh ấy sẽ hạnh phúc…”
“Cậu tự xem mình là vật hy sinh ư?” Adela thốt lên. “Chẳng lẽ cậu không nhận ra cậu quan trọng đến thế nào với tất cả bọn mình sao?”
Khi Madelyne không trả lời, Adela tiếp tục. “Cậu có yêu anh trai mình không?”
“Mình không ngốc thế đâu,” Madelyne trả lời. “Những người mình yêu thương đều bị tước đoạt khỏi mình. Bên cạnh đó, mình không trao tình yêu của mình cho một con sói. Mình chỉ muốn sống yên bình với nhau trong khoảng thời gian chung này.”
Adela mỉm cười. “Duncan không phải sói, Madelyne. Anh ấy là một người đàn ông. Và mình nghĩ cậu không nói thật lòng.”
“Mình luôn nói thật,” Madelyne phản bác, thất kinh vì Adela có thể nảy ra suy nghĩ về một điều như vậy.
“Vậy thì tốt, cậu đang tự lừa dối bản thân và không biết điều ấy. Cậu có thể cố gắng bảo vệ trái tim cậu không bị rơi vào tay Duncan, nhưng dù sao chăng nữa mình nghĩ cậu đang bắt đầu yêu anh ấy, không thì trông cậu sẽ không khó chịu như thế này bởi câu hỏi của mình.”
“Mình không khó chịu chút nào hết,” Madelyne cáu kỉnh. Nàng lập tức hối tiếc vì cơn giận. “Ôi, Adela, cuộc sống không đơn giản như lẽ ra phải vậy. Tại sao ư, mình gần như cảm thấy thương hại Duncan. Anh ấy thay đổi tương lai chỉ để thỏa mãn sự thèm muốn trả thù, và giờ anh ấy phải gánh thêm một cô vợ là mình. Mình tin là giờ anh ấy đang hối tiếc vì hành động hấp tấp. Anh ấy chỉ là quá ương ngạnh thừa nhận điều đó.”
“Duncan không bao giờ làm gì mà cậu có thể gọi là hấp tấp trong suốt cuộc đời anh ấy đâu,” Adela cãi lại.
“Luôn có lần đầu tiên,” Madelyne nhún vai tỉnh bơ.
“Maude thấy Duncan hôn cậu ở ngoài sân,” Adela thì thầm.
“Và cô ấy lập tức nói cậu biết, phải không?”
“Tất nhiên rồi,” Adela bật cười. “Maude và Gerty cạnh tranh với nhau. Ai cũng muốn mình là người đầu tiên lan truyền những câu chuyện tán dóc mới nhất.”
“Đó là điều kỳ lạ nhất, Adela. Duncan hôn mình trước mặt tất cả mọi người.” Madelyne dừng lại để thở. “Mình nghĩ anh ấy có thể bị cảm lạnh.”
Họ chạm chân đến bậc thang cuối cùng bên ngoài lối vào đại sảnh. Adela ngừng lại. “Chúa ơi, mình sợ lắm, Madelyne.”
“Mình cũng vậy, Adela,” Madelyne thừa nhận.
“Cậu á? Tại sao thế, trông cậu chẳng sợ chút nào,” Adela quá bất ngờ trước lời thú nhận của cô bạn nhỏ, thấy nỗi sợ của chính mình giảm bớt. “Tại sao cậu sợ?”
“Vì Nam tước Gerald chắc chắn là ghét mình. Mình là gái của Louddon. Bữa tối có thể sẽ là một thử thách phải vượt qua.”
“Duncan sẽ không để Gerald xúc phạm cậu đâu, Madelyne. Giờ cậu đã là vợ của anh trai mình rồi.”
Madelyne gật đầu nhưng nàng chẳng hề bị thuyết phục. Khi Adela nắm lấy tay nàng và siết chặt, nàng mỉm cười.
Họ đứng lại lần nữa khi đến lối vào. Adela siết chặt tay Madelyne đến đau nhói.
Lý do quá rõ ràng. Duncan và Gerald đang đứng kề nhau trước lò sưởi. Cả hai tập trung vào Madelyne và Adela. Kỳ quặc, nhưng Madelyne nghĩ họ có vẻ hơi choáng váng, Và chẳng ai giận dữ.
Madelyne mỉm cười với Nam tước Gerald và lập tức liếc nhìn chồng mình. Duncan đang hoàn toàn chăm chú nhìn nàng. Hắn không mỉm cười. Ánh mắt hắn làm nàng đỏ mặt. Nàng nhận ra cái nhìn. Duncan luôn có vẻ mặt đó sau khi hắn hôn nàng.
Mọi thứ sớm trở nên lúng túng với bốn người chằm chằm nhìn nhau. Madelyne là người đầu tiên nhớ đến cách cư xử của mình. Nàng khẽ nhún gối chào, thúc nhẹ Adela làm tương tự, và rồi từ từ đi vào đại sảnh. Adela theo sau nàng.
Vẻ mặt nàng bình thản. Nàng tạo ra một vẻ ngoài thư thái nhất.
Madelyne bước đi trong những bước chân kiêu kỳ, sang trọng và quý phái, và Duncan lập tức biết có gì đó không ổn. Hắn gặp vợ mình ở giữa phòng. Hắn đứng sát vào nàng, chiếc áo ngoài chạm vào cánh tay nàng. “Em sợ gì vậy?” hắn hỏi, cúi thấp xuống đến lúc mặt hắn cách nàng chỉ một hơi thở. Giọng hắn quá thấp, nàng phải nhón chân lên để nghe hắn nói gì.
Nàng ngạc nhiên vì hắn biết nàng sợ hãi. “Nam tước Gerald có biết em là em gái của Louddon không, Duncan?” nàng hỏi, nỗi sợ hãi ẩn hiện trong lời thì thầm.
Duncan chợt hiểu. Hắn gật đầu, đưa cho Madelyne câu trả lời cho câu hỏi của nàng, và rồi choàng tay qua vai nàng. Khi nàng đứng yên bên cạnh hắn, hắn giới thiệu nàng với Nam tước Gerald.
Gerald không có vẻ gì là xúc phạm nàng. Anh ta mỉm cười, một nụ cười thân thiện đúng nghĩa, và cúi chào sau khi họ được giới thiệu.
Gerald là người dễ nhìn nhưng Madelyne sẽ không nói anh ta đẹp trai, không thể khi anh ta đứng gần Duncan. Sao chứ, chồng nàng còn hơn cái gọi là dễ nhìn. Thực ra, hắn có lẽ che khuất tất cả đàn ông khác trên nước Anh.
Madelyne ngước nhìn Duncan. Nàng định nhờ hắn giúp Adela, thầm thì thôi, dĩ nhiên, để Gerald không nghe được, nhưng đứng quá sát chồng nàng như thế này làm rối loạn suy nghĩ của nàng và nàng chỉ có thể nhìn hắn chăm chú. Nàng thậm chí không thể xoay sở lấy một nụ cười. Đôi mắt hắn có màu xám kinh ngạc nhất, với những đường viền bạc đẹp tuyệt.
“Tại sao em nhìn ta như thế?” Duncan hỏi. Mũi hắn gần chạm vào mũi nàng. Hắn đủ gần để hôn.
“Em nhìn anh thế nào?” Madelyne hỏi vặn lại.
Giọng nàng như thể hụt hơi, và nàng đỏ ửng đủ cho Duncan đoán được suy nghĩ của nàng. Hắn đột ngột muốn mang nàng lên gác. Phải, hắn muốn làm tình với nàng đến tận ngày mai.
Vẻ mặt bình thản của nàng biến mất. Duncan toét miệng cười thích thú.
Edmond bước vào sảnh đúng lúc Duncan định hôn vợ hắn. Adela đang dán mắt xuống sàn nhà, Greald dán mắt vào Adela, và Madelyne dường như đang bị thôi miên bởi chồng nàng.
“Buổi tối tốt lành,” Edmond gầm lên phá tan sự im lặng trong sảnh.
Mọi người di chuyển cùng lúc. Madelyne nhảy dựng, đập vào mũi Duncan. Chồng nàng lùi lại một bước, rồi chụp lấy nàng trước khi nàng ngã quỵ. Adela quay người, cố nở một nụ cười cho Edmond. Nam tước Gerald gật đầu chào anh.
“Một buổi tối tuyệt vời, phải không, Duncan? Gerald, ôi Chúa tôi, anh đã thành một ông già xấu xí kể từ lần cuối tôi gặp anh,” Edmond tuyên bố trong giọng nói lớn, vui vẻ.
Đầu Duncan trống rỗng. Hắn vẫn túm lấy cô vợ của mình và rời đại sảnh, nhưng hắn đủ tự chủ để vượt qua bữa tối trước. “Đến giờ ăn rồi,” hắn quyết định. Duncan chộp lấy tay Madelyne và dẫn nàng về phía bàn ăn.
Madelyne không hiểu được sự vội vàng của hắn. Nàng nghĩ họ sẽ chuyện trò một lát trước khi ăn. Nhưng ánh mắt chồng nàng khiến nàng không tranh cãi.
Duncan ngồi ở đầu bàn, với Madelyne bên trái hắn. Hắn ngạc nhiên thấy Ansel xuất hiện phía bên kia của mình và bắt đầu phục vụ hắn. Dù đó là tục lệ thông thường cho việc những người cận vệ học hỏi tất cả các nhiệm vụ yêu cầu phục vụ thủ lĩnh của họ, Duncan chỉ mới chỉ dẫn cho cậu bé trong việc phòng thủ.
Một thay đổi khác bắt đầu bởi Madelyne, tất nhiên rồi, và không có sự cho phép của hắn. Hắn lắc đầu ngao ngán vì sự vi phạm của nàng, gật đầu với Ansel, và rồi trừng mắt nhìn vợ mình.
Nàng cả gan mỉm cười với hắn. “Anh có biết không, Duncan, đây là bữa ăn đầu tiên mà chúng ta cùng ăn?” nàng thầm thì, cố kéo tâm trí hắn thoát khỏi người cận vệ.
Duncan không có vẻ muốn trả lời nàng. Thực ra, hắn hầu như im lặng suốt bữa tối. Gilard đến muộn, làm Duncan cau mày. Madelyne lấy làm mừng vì Duncan không khiển trách em trai hắn trước mặt khách của họ.
Cha Laurance không đến dùng bữa tối. Madelyne là người duy nhất không bị bất ngờ bởi sự vắng mặt của anh ta. Nàng không tin anh ta bị ốm, mặc dù Edmond đã kể chuyện. Madelyne nghĩ lý do thật sự là người linh mục này sợ Duncan. Nàng không thể trách anh ta được. Anh ta quá trẻ cho nhiệm vụ khuyên nhủ Duncan các vấn đề về Chúa và nhà thờ.
Edmond và Gilard tiếp tục huyên thuyên suốt bữa tối, nhiều câu hỏi dành cho Gerald về năm vừa qua của anh ta, vì đã quá lâu bọn họ không gặp nhau.
Madelyne lắng nghe cuộc đối thoại của họ, thích thú bởi cái cách họ dễ dàng quấy rầy nhau. Họ sỉ nhục vẻ bề ngoài của người kia nhưng chẳng bao lâu Madelyne nhận ra đó chỉ là cách họ biểu lộ tình cảm. Nàng nghĩ đó là những lời bình phẩm thú vị nhất.
Nam tước Gerald rõ ràng là bạn thân của anh em nhà Wexton. Anh ta có nụ cười dễ thương. Khi Edmond gọi anh ta là người yếu đuối và thuật lại câu chuyện về cách Gerald đã đặt gươm của anh ta sai chỗ trong lúc trận đánh quan trọng diễn ra, Gerald cười ha hả rồi đưa ra câu chuyện của mình để chứng tỏ sữa chọc ngoáy của Edmond là vô ích.
Adela ngồi đối diện với Madelyne. Cô dán mắt vào mặt bàn, nhưng Madelyne nhận thấy một vài lần cô mỉm cười vì những lời nhận xét hài hước lượn quanh bàn. Gerald không nói chuyện trực tiếp với Adela cho đến lúc bữa tối gần kết thúc. Edmond ngồi giữa hai người họ. Madelyne tin chắc Gerald sắp vẹo cổ vì anh ta cứ phải nghiêng đầu quanh Edmond để nhìn Adela.
Edmond cuối cùng cũng tội nghiệp cho người theo đuổi trong tương lai của Adela. Anh đứng dậy và ngẫu nhiên đi quanh bàn, vờ bị quyến rũ bởi một bình bia. Không ai bị đánh lừa trước cái mẹo đó, ít nhất là cả Adela. Có một bình bia ở ngay trước khay ăn của Edmond.
“Và em thế nào, Adela?” Gerald lịch sự hỏi. “Tôi rất lấy làm tiếc tôi đã lỡ cuộc hẹn với em khi em ở…”
Mặt Gerald đỏ bừng, dù không đỏ bằng khuôn mặt Adela tội nghiệp. Nam tước vô tình đề cập đến tai nạn.
Một sự im lặng lúng túng bao trùm mọi người. Duncan thở dài rồi lên tiếng, “Adela cũng rất tiếc đã không gặp được cậu ở Luân Đôn, Gerald. Adela? Nam tước hỏi thăm em kìa,” hắn nhắc em gái.
Giọng Duncan dịu dàng, đầy thông cảm khi hắn nói với em gái mình. Chúa ơi, hắn đang trở thành người đàn ông dễ dàng để yêu. Quá dễ dàng. Phải chăng nàng yêu chồng nàng và chỉ là quá bướng bỉnh thừa nhận nó?
Madelyne lập tức bắt đầu lo lắng. Nàng cũng thở dài, một âm thanh lớn, không quý phái khiến nàng hối tiếc ngay tức thì. Duncan quay sang và toét miệng cười với nàng. Hắn ngạc nhiên khi nét lo lắng biến mất khỏi nàng khi hắn tặng nàng một cái nháy mắt chậm chạp, trêu chọc.
“Tôi rất khỏe, Gerald,” Adela nói.
“Trông em khỏe đấy.”
“Tôi cảm thấy khỏe, cảm ơn.”
Madelyne thấy chồng nàng ngó mắt lên trời, biết hắn nghĩ mọi câu nói về trông khỏe và cảm thấy khỏe thật nực cười.
“Madelyne, tôi chưa bao giờ có một bữa ăn ngon như thế này,” Gerald cất lời khen, kéo sự chú ý của nàng rời khỏi chồng nàng.
“Cảm ơn anh, Gerald.”
“Tôi đã ăn quá nhiều,” Nam tước nói với nàng, rồi anh quay sang Adela. “Em có muốn đi dạo với tôi ngoài sân sau bữa tối không, Adela?” Anh nhìn Duncan và nhanh chóng nói thêm, “Có sự cho phép của anh trai em, dĩ nhiên là vậy.”
Trước khi Adela có thể từ chối lời đề nghị, Duncan đồng ý. Adela ngay lập tức nhìn Madelyne cầu cứu.
Madelyne không biết nàng có thể làm gì, nhưng quyết tâm tìm cách thay đổi quyết định của Duncan. Nàng thúc nhẹ bàn chân vào chân hắn. Khi Duncan thậm chí không thèm nhìn nàng, nàng thúc hắn lần nữa, mạnh hơn trước.
Kiên nhẫn của nàng bay mất tiêu khi hắn vẫn không chịu nhìn nàng.
Rồi Madelyne đá hắn, nhưng tất cả những gì nàng đạt được từ nỗ lực của mình là chiếc giày của nàng bay đi đâu mất dưới gầm bàn. Tuy nhiên trong khi Duncan vẫn giả vờ chẳng đếm xỉa gì đến nàng, hắn luồn tay xuống dưới bàn và chụp lấy bàn chân nàng, kéo nó vào lòng hắn. Madelyne xấu hổ bởi tư thế không đứng đắn ấy và cảm tạ Chúa vì dường như không ai nhận thấy cách nàng kẹp chặt mép bàn bằng đôi bàn tay khi Duncan bắt đầu vuốt ve lòng bàn chân nàng. Nàng cố rút ra nhưng mất thăng bằng.
Nàng suýt nữa rớt khỏi cái ghế cao. Gilard ngồi bên cạnh nàng. Khi nàng va vào anh, Gilard nhìn nàng hơi thắc mắc và giữ lấy tay nàng giúp nàng ngồi thẳng lại. Nàng biết mình đang đỏ mặt. Adela chăm chú nhìn nàng, nhắc nàng nhớ đến cuộc đi dạo bên ngoài, Madelyne cho là vậy. Nàng quyết định đã đến lúc nàng lấy lại kiểm soát.
Duncan có thể giữ bàn chân nàng để nàng không thể đá hắn cái nào nữa, nhưng hắn không thể bắt được tâm trí nàng lúc này, đúng không? “Một ý tưởng tuyệt vời, đi dạo bên ngoài sau bữa tối,” Madelyne nói, nàng nhìn chồng mình.
Duncan cau mày. Madelyne mỉm cười, ý thức chiến thắng.
“Duncan và tôi rất vui được gia nhập với anh, phải không, chồng à?” nàng hỏi. Nàng sẵn sàng hành động, Madelyne nghĩ, thậm chí khi những ngón chân nàng còn nằm trong lòng Duncan. Hắn sẽ không dám phủ nhận đề nghị của nàng trước mặt khách của họ. Madelyne hướng về Adela và mỉm cười với cô. Adela có vẻ bớt căng thẳng.
“Không, chúng ta sẽ không đi,” Duncan tuyên bố trong tông giọng nhẹ nhàng.
Lời từ chối của hắn khiến cả Madelyne và Adela nhíu mày. “Tại sao chúng ta không đi?” Madelyne hỏi lại.
Nàng cố mỉm cười với Duncan vì biết Gerald đang quan sát.
Duncan mỉm cười lại với nàng. Đôi mắt hắn, tuy nhiên, lại nói khác cơ. Hắn có lẽ đang ước có thể quẳng nàng ra ngoài cửa sổ, nàng đoán vậy. Nàng đã nhận ra rằng Duncan không thích các quyết định của hắn bị chất vấn. Madelyne nghĩ đó là nét đặc trưng khó chịu. Phải, Duncan khó chịu, nàng có chút cảm thông, biết rõ nàng sẽ tiếp tục chất vấn mệnh lệnh của hắn bất kể tâm trạng thế nào. Nàng không thể kiềm chế bản thân.
“Bởi vì, Madelyne, ta muốn nói chuyện riêng với em sau bữa tối.”
“Nói với em chuyện gì?” Madelyne đầy bực tức.
“Đàn ông và những con ngựa của họ,” Duncan bảo nàng.
Edmond khịt mũi; Gilard phá ra cười. Madelyne nhăn mặt với cả hai người họ trước khi nàng quay về với Duncan. Nàng không tin chuyện vô lý này hơn các em trai hắn. Đàn ông và ngựa. Thông điệp thực sự đã đủ rõ ràng. Hắn sắp siết cổ nàng vì đã thách thức hắn. Madelyne nghĩ sẽ trả treo lại hắn mà hắn không thể nghĩ gì được, rồi quyết định tốt nhất là nàng không nên đẩy hắn đi xa hơn. Hắn có thể nói gì đó làm nàng ngượng.
Madelyne quyết định lờ hắn đi và quay lưng lại với hắn. Đó là một cử chỉ bất lịch sự, cũng là một sai lầm, vì nàng quên khuấy bàn chân nàng đang nằm trong lòng hắn. Gilard phải giữ lấy nàng lần nữa.
Duncan biết nàng đang cố mặc kệ hắn. Mắt hắn ánh lên nét cười. Khi hắn quay sang gật đầu với Gerald, hắn nhận ra bạn hắn cũng đã hiểu cái mánh của Madelyne. Nam tước đang cố nén cười.
“Với sự cho phép của Duncan, tôi có một món quà tặng em, Adela.”
“Anh ư?” Adela bất ngờ trước sự chu đáo của Gerald. “Ôi, tôi không thể nhận bất cứ thứ gì từ anh, Gerald, dù anh thật tốt khi chịu khó mang cho tôi cái gì đó.”
“Anh mang cái gì cho chị ấy thế?” Gilard hỏi. Đó không phải là một câu hỏi lịch sự. Nam tước Gerald không có vẻ bị xúc phạm. Anh cười toe toét và lắc đầu.
“Sao nào?” Gilard yêu cầu.
“Một nhạc cụ. Đàn xante.”
“Catherine có một cái,” Gialrd kêu lên. Anh quay sang Madelyne. “Chị gái bọn tôi dường như không thể chinh phục cái thứ đó. Tạ ơn Chúa vì chị ấy đã mang theo nó khi chị ấy kết hôn,” anh nói thêm với cái cười toe. “Chị ấy có thể khiến răng bọn tôi nghiến lại ken két với một bài hát.”
Gilard quay qua Gerald và nói, “Đó là một hành động tốt, Gerald, nhưng nó sẽ chỉ bị bỏ mặc cho bụi phủ ở đây thôi. Adela không biết làm gì với những sợi dây đó và Chúa cứu tất cả chúng ta nếu chị Catherine quay lại đây để dạy Adela.”
“Madelyne biết chơi,” Adela buột miệng. Cô nhớ Madelyne đã từng nói nàng chơi đàn cho người cậu mỗi tối. Adela xấu hổ bởi cách em trai cô chê bai món quà. “Và cô ấy sẽ dạy tôi cách chơi, phải không, Madelyne?”
“Tất nhiên rồi,” Madelyne trả lời. “Anh thật tử tế khi mang theo món quà như vậy, Nam tước.”
“Vâng,” Adela nhanh nhảu. “Cảm ơn anh.”
“Vậy ư?” Gerald hỏi, nhìn Duncan. Duncan gật đầu, Gerald cười toe toét, Adela thực sự mỉm cười, và Madelyne thở dài. “Tôi sẽ đi lấy nó cho cô bây giờ,” Gerald tuyên bố. Anh đứng lên và bắt đầu tiến về lối vào rồi ngoái lại nói, “Có lẽ chúng ta có thể thuyết phục Madelyne chơi một hay hai bài hát cho chúng ta trước khi chúng ta đi dạo, Adela, nếu cuộc nói chuyện về đàn ông và ngựa có thể đợi thêm một chút nữa.”
Gerald nghe tiếng cười của Duncan trước khi anh đi khuất. Gilard cũng đứng lên. “Em đi đâu thế?” Edmond hỏi.
“Lấy một cái ghế khác cho Madelyne. Cái này hình như bị gì đó. Chị ấy cứ suýt rơi xuống đất.”
Madelyne từ từ hướng về Duncan và cáu tiết nhìn hắn. Nếu hắn nói một lời nào, nàng sẽ ném hắn ra ngoài cửa sổ ngay.
Adela nghĩ để Madelyne chơi đàn xante là một ý tưởng đúng đắn tuyệt vời. Tất cả những gì cô muốn là trì hoãn cuộc đi dạo với Gerald. Cô yêu cầu Madelyne chơi rất nhiều bài hát.
“Ôi, Adela, mình không nghĩ tối nay là thời gian thích hợp…”
“Em nôn nóng được ở riêng với chồng mình à?” Duncan thì thầm hỏi nàng dịu dàng.
Madelyne nhìn chồng nàng, nhíu mày, và nhận lấy một trong những nụ cười rụng tim của hắn. Lúm đồng tiền lại xuất hiện trên má hắn. Và rồi hắn nháy mắt với nàng lần nữa, ngay trước mắt mọi người.
Duncan đang xé đôi ổ bánh mỳ và nàng rất ngớ ngẩn ngắm nhìn hắn, cho đến lúc nàng nhận ra hắn không còn giữ bàn chân nàng nữa. Cả hai tay hắn tự do bao lâu rồi?
Nàng lập tức rút chân khỏi đùi hắn. “Và nếu em hát như một con ếch, Duncan, và làm anh xấu hổ?” nàng hỏi hắn.
“Em không bao giờ có thể làm ta xấu hổ,” Duncan trả lời.
Thật tốt lành khi nói điều như thế. Madelyne không biết đáp trả thế nào. Là hắn trêu chọc nàng hay đang nói thật? “Em là vợ ta, Madelyne. Không có gì em làm mà làm ta xấu hổ cả.”
“Tại sao?” Madelyne hỏi, nghiêng người về phía chồng nàng để họ không bị nghe thấy.
“Bởi vì ta đã chọn em,” Duncan nói khẽ. Hắn cũng nghiêng người về phía cô vợ xinh xắn của mình. “Nó là điều đơn giản, thậm chí là…”
“Nếu anh nói em ngốc nghếch, em sẽ bị buộc phải lấy món quà của Adela và dùng nó đánh anh bất tỉnh đấy.”
Madelyne kinh sợ bởi lời đe dọa của chính mình hơn là Duncan bị đe dọa. Duncan nắm lấy tay nàng và kéo nàng sát vào hắn. “Đừng chạm vào em,” Madelyne thì thầm.
Nàng liếc mắt nhìn những người nhà Wexton khác. Gilard đang kể một câu chuyện thú vị và cả Adela lẫn Edmond đang lắng nghe.
“Không.”
Nàng nhìn Duncan khi nghe hắn từ chối. “Em không thích, Duncan.”
“Có, em có thích, Madelyne. Khi em ở trong vòng tay ta, em thích tất cả những gì ta làm với em. Em rên rỉ và em khẩn nài ta…”
Bàn tay nàng vụt đưa lên che miệng hắn và nàng đỏ bừng như ngọn lửa trong lò sưởi. Duncan bật cười lớn, một âm thanh ấp ám phủ khắp đại sảnh. Edmond và Gilard đòi được biết chuyện gì. Trông Duncan như thể định nói cho họ biết. Madelyne bắt đầu cầu nguyện và nín thở.
Nàng thở lại khi Duncan chỉ nhún vai và thay đổi đề tài.
Madelyne vô tình thấy Adela đang làm thẳng nếp gấp trên ống tay áo của cô ấy và cô cũng chỉnh lại tóc.
Rồi nàng chợt phát giác. Chúa ơi, nàng thật sự là kẻ ngớ ngẩn. Adela muốn trông thật xinh đẹp trước Gerald. Cô ấy trang điểm và chỉn chu đủ để gây được ấn tượng.
Giờ nàng nghĩ về điều đó, Madelyne nhận ra Gerald vẫn bị Adela lôi cuốn. Cái cách anh ta nhìn cô ấy nói lên nhiều hơn thế.
Trái tim Madelyne dịu lại với ý niệm Gerald vẫn có thể muốn Adela. Nó khiến nàng thích Nam tước nhiều hơn.
Và rồi nàng lập tức bắt đầu lo lắng. Adela đã quyết định ở lại với gia đình. Duncan đã hứa. Đó là chuyện phức tạp.
“Cái gì làm em cau mày như vậy, Madelyne?” Gilard hỏi.
“Em chỉ nghĩ cuộc sống phức tạp làm sao khi chúng ta trưởng thành,” Madelyne trả lời.
“Chúng ta không thể là trẻ con mãi được,” Edmond xen vào với một cái nhún vai có thể đoán trước làm Madelyne mỉm cười. Nàng nghĩ Edmond bắt đầu giống cậu nàng.
“Tôi cá là cậu cau mày suốt thời thơ ấu của mình,” nàng trêu anh.
Edmond có vẻ ngạc nhiên. Anh bắt đầu cau mày và rồi tự ngừng lại. Madelyne rũ ra cười.
“Tôi không nhớ nhiều về thời thơ ấu,” Edmond nói. “Tôi nhớ rõ Gilard là một cậu bé thế nào. Em trai chúng ta là một khối phiền toái không ngớt.”
“Chị có tinh nghịch khi còn là một cô bé không?” Gilard hỏi Madelyne, đánh lạc hướng mọi người khỏi sự lúng túng chĩa về mình. Madelyne không cần biết nhiều về thời kỳ hoang dã của anh.
Madelyne lắc đầu. “Ôi, không, tôi không bao giờ tinh nghịch cả. Tôi rất trầm lặng. Sao nhỉ, tôi không bao giờ làm gì sai hết.”
Duncan cười to như các cậu em trai của mình. Madelyne phản đối đến lúc nàng nhận ra đã làm cho mình như một vị thánh. “Ừm, tôi cũng có vài thiết sót,” nàng lắp bắp.
“Chị á? Không bao giờ,” Edmond cười láu cá.
Madelyne đỏ mặt. Nàng không chắc nên nhận lấy nhận xét của Edmond như thế nào. Nàng vẫn không hoàn toàn tin tưởng người Wexton này, dù nàng đã điều chỉnh để thích ứng với nụ cười của anh. Nàng quay sang nhìn Duncan.
“Đừng làm Madelyne ngượng,” Duncan răn đe em trai mình.
“Kể bọn mình nghe một trong những thiếu sót của cậu đi, Madelyne,” Adela cười khuyến khích.
“Ừm, mình biết cậu sẽ thấy khó tin điều này, nhưng mình đã là một đứa trẻ vụng về, khó coi, thực ra là vậy.”
Không ai thấy khó tin chút nào cả. Duncan lắc đầu với Gilard, người trông có vẻ sẵn sàng phá ra cười rũ rượi trước sự thú nhận của Madelyne. Edmond bắt đầu mắc nghẹn với ngụm bia anh đang cố nuốt khi Madelyne bẽn lẽn thừa nhận thiếu sót của nàng. Adela khúc khích cười trong khi cô vỗ vỗ lên lưng anh trai mình.
Nam tước Gerald quay lại với cây đàn xante và đặt nó lên bàn trước mặt Adela đúng lúc Edmond kiểm soát được cơn ho sặc của mình. Nhạc cụ hình tam giác được làm bằng một loại gỗ nhẹ đã được tẩy trắng. Cây đàn có 12 dây và Madelyne nhìn nó với chút ghen tỵ khi Adela lướt ngón tay cái trên những sợi dây.
“Cha Laurance sẽ phải ban phước lành cho nhạc cụ này,” Adela nói.
“Phải, tại buổi tập trung ngày mai,” Gilard xen vào. “Em đã dặn linh mục truyền dạy cho mọi người vào mỗi buổi sáng trong đại sảnh cho đến lúc nhà nguyện được sửa xong, Duncan.”
Duncan gật đầu. Hắn đứng dậy, một tuyên bố không lời cho bữa ăn tối đã kết thúc.
Madelyne đợi mọi người bắt đầu đi về phía những chiếc ghế ở phía trước lò sưởi. Ngay khi lưng họ quay đi, Madelyne quỳ xuống và tìm chiếc giày thất lạc của nàng dưới gầm bàn.
Duncan túm lấy eo nàng, kéo lưng nàng vào sát người hắn, và rồi đong đưa chiếc giày trước mặt nàng.
Madelyne quay lại và cố chụp lấy nó.
“Tại sao em cau mày với ta?” Duncan hỏi. Hắn nhấc bổng nàng đặt lên mép bàn, cầm lấy bàn chân nàng và trượt chiếc giày vào bàn chân ấy.
“Em có thể tự làm mà,” Madelyne thì thào. “Và em cau mày vì anh trêu em, Duncan. Em không thích thế.”
“Tại sao?” Duncan nhấc nàng xuống mặt đất. Hắn không rời tay khỏi eo nàng, tuy nhiên, đó là việc khiến Madelyne lo lắng hơn là nàng chấp nhận.
“Tại sao?” nàng hỏi, ước rằng có thể nhớ nàng muốn nói gì. Tất cả là lỗi của hắn, tất nhiên, vì hắn đang nhìn nàng cứ như hắn thích hôn nàng, và làm thế nào nàng có thể nghĩ về bất cứ điều gì ngoài việc hôn trả lại hắn.
“Tại sao em không thích ta trêu em?” Duncan hỏi, cúi xuống khuôn mặt đang ngước lên của nàng.
“Vì không thể đoán trước được anh như thế nào khi anh trêu chọc em,” Madelyne thành thật. “Anh như một ngọn cỏ mùa đông ấy, Duncan. Lạnh và cứng, đúng, cứng ngắc.” Nàng cố bước lùi lại, nhưng Duncan gia tăng áp lực lên vòng tay ôm nàng và chậm rãi kéo nàng đến gần, đến khi nàng chạm vào ngực hắn. “Và giờ anh cư xử như ngọn cỏ mùa hè, mềm mại uốn cong và điều đó…”
Trông nàng cực kỳ bối rối, hắn không dám cười. “Ta chưa bao giờ bị so sánh với một ngọn cỏ,” hắn bảo nàng. “Giờ thì cho ta biết sự thật và không phải là câu chuyện ngụ ngôn nào khác nếu em vui lòng.”
“Nếu em vui lòng?” Nàng có vẻ kinh hãi bởi gợi ý của hắn. “Duncan, em không thích anh trêu chọc em vì nó khiến em nghĩ anh đang ân cần với em. Em muốn anh có thể dự đoán được là giận dữ,” nàng lầm bầm. “Và em sắp gãy cổ đến nơi khi cứ phải ngước nhìn anh thế này.”
Người phụ nữ này thật kỳ lạ. Điều đó không nên làm hắn ngạc nhiên, hắn tự nhủ. Những người vợ khó hiểu hơn hắn nghĩ. “Em không muốn ta ân cần với em sao?” hắn hỏi vẻ hoài nghi.
“Em không muốn.” Nàng tăng âm lượng.
“Tại thế quái nào lại không chứ?” Duncan không thì thầm câu hỏi. Hắn quên sạch mọi chuyện về gia đình và vị khách của mình. Tất cả những gì hắn có thể nghĩ là kéo người phụ nữ khác thườgn này vào vòng tay hắn và làm tình với nàng.
Madelyne không muốn trả lời hắn. Nàng sẽ phải trung thực.
“Chúng ta sẽ đứng đây suốt đêm đến khi em trả lời ta,” Duncan quyết tâm.
“Anh sẽ cười em.”
“Madelyne, nếu ta không cười khi em ví ta giống một ngọn cỏ, ta thề ta cũng sẽ không cười với lời bình luận kế tiếp của em.”
“Ồ, được thôi,” Madelyne dứt khoát. “Khi anh ân cần với em, em muốn yêu anh. Vậy đó, anh hài lòng chưa?”
Hắn cực kỳ hài lòng. Và nếu Madelyne nhìn hắn, nàng sẽ biết lời nói của nàng làm hắn vui lòng đến thế nào.
Lạy Chúa, nàng thực sự quát vào mặt hắn. Madelyne muốn khóc. Nàng hít sâu, chăm chú nhìn vào ngực Duncan và thì thào, “Rồi em sẽ làm trái tim mình tan vỡ, phải không?”
“Ta sẽ bảo vệ trái tim em,” Duncan trả lời.
Giọng hắn đầy kiêu ngạo. Madelyne nhìn hắn bực tức. Duncan không thể ngăn mình lại. Miệng nàng quá gần không từ chối được. Tất cả tính kỷ luật của hắn tan biến. Hắn cúi xuống và bắt lấy miệng nàng trong nụ hôn cháy bỏng.
“Vì Chúa, Duncan, tất cả bọn em đang chờ Madelyne chơi đàn xante,” Edmond hét toáng.
Duncan thở dài trong miệng Madelyne trước khi rút ra. Ngón tay cái của hắn chậm rãi quét qua bờ môi dưới của nàng. “Ta quên mất chúng ta không ở một mình,” hắn cười toe với nàng.
“Em cũng vậy,” Madelyne thì thầm. Nàng đỏ bừng và cố bắt lấy hơi thở bình thường.
Duncan nắm lấy tay nàng và đưa nàng đến một chiếc ghế trống. “Đây là chỗ của anh,” Madelyne nói. “Nó có thành ghế cao nhất,” nàng giải thích.
Rõ ràng là Madelyne sẽ không bắt đầu đến khi Duncan ngồi xuống chỗ nàng nghĩ hắn nên ngồi, hắn tuân theo mệnh lệnh của nàng. Hắn thậm chí còn cười vì điều đó.
Edmond đẩy chiếc ghế khác về phía Madelyne. “Chị sẽ thoải mái hơn ở đây,” anh nói với nàng khi nàng chạm tay vào một cái ghế cao.
Madelyne cảm ơn anh và ngồi xuống. Gilard trao cho nàng cây đàn xante. Đôi tay nàng run lên khi nàng đặt nhạc cụ vào lòng. Madelyne thật sự lo lắng. Nàng ghét trở thành tâm điểm chú ý của mọi người.
Gerald đứng đằng sau ghế Adela. Tay anh vắt trên thành ghế. Cả Gilard lẫn Edmond cùng đứng, tựa lưng vào hai góc lò sưởi. Và mọi người đều chăm chú nhìn Madelyne.
“Đã lâu quá rồi,” Madelyne lên tiếng. Nàng nhìn xuống nhạc cụ. “Và tôi chỉ hát cho cậu Berton và các bạn của ông ấy nghe thôi. Tôi không được học đầy đủ.”
“Mình tin chắc cậu Berton và các bạn của ông ấy nghĩ cậu thật tuyệt vời,” Adela cắt ngang. Cô nhận thấy bàn tay Madelyne run rẩy và cố khuyến khích nàng.
“Ồ, họ nghĩ mình tuyệt vời,” Madelyne thừa nhận và cười với Adela. “Nhưng mặt khác thì tất cả họ đều điếc hoàn toàn.”
Duncan lập tức ngả người ra trước để mọi người có thể thấy rõ hắn. Vẻ mặt hắn đề nghị không ai được cười.
Nam tước Gerald húng hắng ho. Gilard quay mặt dán mắt vào ngọn lửa trong lò sưởi. Madelyne nghĩ anh phát chán vì phải chờ nàng bắt đầu.
“Tôi có thể hát một số bài thánh ca Latin trong Lễ Phục sinh,” nàng gợi ý.
“Em có biết bài hát nào về ngọn cỏ không?” Duncan hỏi.
Madelyne giật thót mình. Duncan cười toe toét.
“Ngọn cỏ mùa đông có thể gãy đôi khi anh dẫm lên nó,” Madelyne nói dịu dàng. “Và ngọn cỏ mùa hè sẽ uốn cong nếu anh để ủng phủ lên chúng đủ lâu.”
“Chị đang nói gì vậy,” Gilard hỏi, vẻ khó hiểu.
“Một giai điệu buồn,” Duncan nhận xét.
“Có thể đoán trước được,” Madelyne trả lời cùng lúc.
“Tôi thích chị hát bài nào về Polyphemus hơn,” Edmond xen vô.
“Polyphemus là ai hay là cái gì?” Nam tước Gerald hỏi.
“Tên khổng lồ một mắt,” Edmond trả lời, cười tít mắt.
“Hắn ta là thủ lĩnh của những tên khổng lồ một mắt,” Madelyne nói. “Cậu có biết những câu chuyện về Odysseus?” nàng hỏi Edmond.
“Một vài chuyện nho nhỏ,” Edmond trả lời. Anh không thêm vào đó là những gì anh thu lượm được từ Madelyne khi nàng mê sảng trong cơn sốt.
“Gerald? Madelyne kể những câu chuyện tuyệt vời nhất,” Adela nói. Trong sự phấn khích cô thật sự đã vươn người và chạm vào tay anh.
“Tôi chưa bao giờ nghe về Odysseus này cả,” Gerald khẳng định. “Sao lại thế, do cô nghĩ ra à?”
Madelyne mỉm cười. Gerald có vẻ cáu vì anh không am hiểu chuyện này. Anh dường như đang tìm kiếm ai đó để trách cứ.
“Chẳng có gì xấu hổ khi thừa nhận điều đó,” Madelyne lảng sang đề tài khác. “Có lẽ anh có nghe nói đến Gerbert xứ Aurillac?”
“Thầy tu ư?” Gerald hỏi.
Madelyne gật đầu. Nàng nhìn Adela giải thích vì chắc rằng em gái Duncan chưa biết về người này. “Gerbert sống cách đây rất lâu rồi, Adela. Gần như hàng trăm năm, mình tin thế. Ông ấy rời khỏi tu viện và đến Tây Ban Nha nghiên cứu. Khi ông ấy quay lại Pháp, ông cai quản trường dòng ở Reims, và suốt thời gian đó ông trao cho các học viên của mình một số truyện cổ mà ông đã dịch. Có một người tên là Homer kể những câu chuyện về chiến binh hùng mạnh Odysseus, và Gerbert là người dịch chúng từ tiếng Hy lạp sang tiếng Latin.”
“Homer và Gerbert là bạn sao, cậu có cho là vậy không?” Adela thắc mắc.
“Không phải,” Madelyne trả lời. “Homer sống vào thời cổ đại, ở một nơi gọi là Hy Lạp. Ông ấy qua đời hàng trăm năm trước khi Gerbert sinh ra. Những câu chuyện của Homer được cất giữ an toàn trong các tu viện. Một số truyện sẽ khiến nhà thờ của chúng ta nhăn mặt, nhưng mình không có ý vô lễ khi kể lại những câu chuyện. Thật ra, họ thực sự quá ngốc nghếch để tin chúng là thật.”
Mọi người có vẻ thú vị. Madelyne hướng mắt nhìn Duncan, thấy hắn gật đầu, và bắt đầu chơi đàn xante.
Nàng bị vài lỗi lúc đầu. Và rồi khúc ballad Odysseus chạm trán với đám người khổng lồ một mắt trở thành tâm điểm chú ý của nàng. Madelyne chăm chú nhìn cây đàn xante, vờ như nàng đang ngồi cạnh cậu Berton thân yêu và hát cho ông nghe. Ngay khi nàng nắm được lý do, bàn tay nàng ngừng run rẩy. Giọng nàng mạnh hơn và trong trẻo làm câu chuyện của người chiến binh huyền thoại hồi sinh sống động.
Lời thơ lôi kéo khán giả của nàng. Duncan nghĩ giọng nàng đầy mê hồn. Đó là một nhận xét đúng đắn về người phụ nữ dịu dàng mà giờ đây hắn đã khẳng định là vợ hắn.
Madelyne ếm một câu thần chú lên tất cả bọn họ. Duncan, người đàn ông không khi nào nấn ná, giờ ngả người ra sau ghế và mỉm cười mãn nguyện.
Nàng bắt đầu câu chuyện khi Odysseus và người của chàng bắt được Polyphemus, vì Edmond yêu cầu. Polyphemus quyết định ăn thịt từng người lính. Tên khổng lồ một mắt giam cầm tù nhân của hắn trong hang, chặn lối vào bằng một tảng đá lớn. Vì Polyphemus cũng để cừu của hắn trong hang mỗi đêm, hắn cần phải đẩy hòn đá ra vào mỗi buổi sáng để đàn cừu ra đồng ăn cỏ. Odysseus làm mù mắt tên khổng lồ và bảo người của chàng nằm bên dưới lũ cừu và bám chặt vào lông bụng của chúng. Polyphemus để bọn cừu đi ngang qua nhưng tay cứ quờ quạng trong không trung cố gắng bắt những người lính. Kế hoạch thông minh của Odysseus đã cứu tất cả họ.
Khi Madelyne kết thúc buổi biểu diễn của mình, khán giả của nàng nài nỉ nàng cho họ nghe bài khác.
Mọi người lần lượt nói cho nhau nghe phần ưa thích của mình trong câu chuyện, cắt ngang háo hức của người kia.
“Odysseus thật thông minh khi nói với Polyphemus tên anh ta là Không ai cả,” Gilard bắt đầu.
“Phải,” Gerald đồng ý. “Và khi tên khổng lồ một mắt khác nghe Polyphemus gầm rống vì Odysseus làm mù mắt hắn, chúng gọi vọng vào hang hỏi hắn có cần giúp không và cho chúng tên của kẻ đã hành hạ hắn.” Tiếng cười của Edmond hòa vào với mọi người. “Và khi hắn la lớn rằng Không ai cả hành hạ hắn, đám bạn của hắn bỏ hắn lại một mình.”
Madelyne mỉm cười, hài lòng với phản ứng nhiệt tình của mọi người với câu chuyện của nàng. Nàng nhìn Duncan. Chồng nàng đang dán mắt vào ngọn lửa. hắn cũng đang mỉm cười và có vẻ hài lòng hiện trên mặt hắn.
Hắn có nét mặt nhìn nghiêng thật đẹp. Khi nàng tiếp tục ngắm nhìn hắn, một luồng ấm áp trào dâng trong nàng. Và rồi nàng nhận ra Duncan gợi nàng nhớ đến Odysseus. Đúng vậy, Duncan giống y như người chiến binh hùng mạnh mà nàng hằng mơ khi còn là một cô bé. Odysseus đã trở thành người giáo sĩ nghe xưng tội tưởng tượng của nàng, là bạn, là tri kỷ của nàng; nàng thì thầm tất cả nỗi sợ hãi của mình với chàng khi nàng lo sợ và cô đơn. Nàng thích tưởng tượng đến một ngày Odysseus sẽ xuất hiện một cách thần kỳ và đưa nàng đi với chàng. Chàng sẽ chiến đấu vì nàng, bảo vệ nàng khỏi Louddon. Và chàng yêu nàng.
Khi Madelyne trưởng thành, nàng từ bỏ giấc mơ thời thơ ấu. Và cho đến giờ phút này, nàng đã thực sự quên giấc mơ bí mật của mình.
Nhưng trong giây phút quý báu này, khi nàng chăm chú nhìn chồng mình, nàng nhận thấy giấc mơ của nàng đã thành sự thật. Duncan là Odysseus của nàng. Hắn là người yêu của nàng, là người che chở nàng, là vị cứu tinh cứu nàng khỏi anh trai nàng. Lạy Chúa, nàng đã yêu người đàn ông này.